Tâm Linh dưới tán cây anh đào

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399797257-256-k945847.jpg

Dưới Tán Cây Anh Đào
Tác giả: Aitrannn3727
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

ài​
 
Dưới Tán Cây Anh Đào
nhất


Thời Thiên Dương Quốc, dưới triều đại của Thiên hoàng Eiki Yoshihito, là một kỉ nguyên vàng son.

Các samurai tuân theo quy tắc đạo đức và danh dự.

Chính trực

Dũng cảm

Nhân ái

Tôn trọng

Chân thành

Danh dự

Trung thànhHọ có tinh thần võ sĩ đạo, và phục vụ trung thành cho triều đình.

Kinh tế phồn thịnh, lúa gạo đầy đồng, và các thành thị sầm uất với các thương nhân tấp nập.

Những buổi trà đạo thanh tịnh được tổ chức trong vườn Zen, nơi những võ sĩ đạo tìm thấy sự an nhiên sau những tháng ngày rèn luyện.

Tinh thần kỉ luật và lòng trung thành tạo nên một xã hội vững mạnh, nơi người dân sống trong yên bình và sung túc.

Thế nhưng, khi Thiên hoàng băng hà, bình minh của thời đại vàng son cũng lặn.

Thái tử Eiki Tenon, một kẻ nhu nhược, thiếu bản lĩnh, bước lên ngai vàng.

Hắn chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính.

Các lãnh chúa khắp nơi nhận thấy cơ hội, công khai bất tuân mệnh lệnh của Thiên hoàng.

Mỗi lãnh địa trở thành một vương quốc nhỏ, nơi các lãnh chúa xây dựng quân đội riêng, huấn luyện những samurai thiện chiến, và không ngừng mài giũa gươm để thôn tính các vùng đất lân cận.

Khói lửa chiến tranh bùng lên khắp nơi, biến những cánh đồng lúa xanh tốt thành bãi chiến trường, và những khu vườn thanh tịnh thành nơi ẩn náu của những kẻ phản loạn.Giữa thời loạn, Đại tướng quân Tokugawa, với lòng trung thành sắt đá, đã quyết định đứng lên dẹp loạn.

Cùng với ông là chấp sự Yahiko, một samurai trẻ nhưng tài ba, lạnh lùng.

Yahiko mang đôi mắt nâu sắc lạnh như lưỡi kiếm, gương mặt anh luôn nghiêm nghị, hiếm khi để lộ cảm xúc.

Mái tóc nâu cam của anh được buộc cao, gọn gàng dưới lớp khăn đội đầu, làm nổi bật sự quyết đoán.

Yahiko khoác trên mình bộ áo giáp tinh xảo bằng thép đen, được rèn từ những thợ rèn danh tiếng nhất.

Thanh katana của anh, được truyền từ đời này sang đời khác, luôn sắc bén và sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Anh và Tokugawa đã cùng nhau thống lĩnh binh mã, quyết tâm khôi phục lại hòa bình, như một biểu tượng của tinh thần samurai bất khuất giữa thời loạn.Nhưng rồi vào một ngàyBầu trời Thiên Dương Quốc lúc ấy xám xịt như phủ một tấm màn tang, gió lạnh rít qua hành lang dài lát gỗ.

Yahiko bước nhanh qua dãy hành lang dẫn đến thư phòng của Đại tướng quân Tokugawa, trong tay vẫn cầm bản tấu cần bàn bạc gấp.

Tiếng bước chân anh vang lên đều đặn, sắc lạnh như chính dáng vẻ anh thường mang, nhưng trong lòng lại thấp thoáng một cơn bất an khó tả.

Đại tướng quân Tokugawa, với Yahiko, không chỉ là chủ nhân, mà còn là một người thầy, một người cha, một vị tướng vĩ đại đã dẫn dắt anh từ khi còn là một samurai trẻ tuổi.

Khi cánh cửa trượt hé mở, một mùi tanh ngai ngái của máu lập tức ập vào.

Ánh mắt nâu lạnh của Yahiko thoáng run nhẹ, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.

Chỉ có đôi bàn tay siết chặt trên thanh kiếm bên hông.Giữa gian phòng tĩnh lặng, Tokugawa nằm ngã nghiêng, bộ giáp mở toang, nơi ngực trái cắm sâu một lưỡi kiếm quen thuộc - chính thanh kiếm mà ông đã dùng để đổi lấy bao trận hòa bình.

Máu nhuộm đẫm tấm chiếu dưới thân, chảy thành vệt đen thẫm.

Yahiko quỳ xuống, động tác không vội vàng cũng không chậm trễ, như thể anh sợ làm kinh động đến giấc ngủ cuối cùng của người.

Ánh mắt anh nhìn vào gương mặt Tokugawa - vẫn còn nét bình thản, như một vị tướng chấp nhận số mệnh - nhưng nơi trái tim ấy, giờ chỉ còn lại khoảng trống lạnh buốt.

Tất cả niềm tin, sự tôn kính, lòng trung thành bỗng chốc sụp đổ.

Một vị tướng quân lẫy lừng, một biểu tượng của sự dũng mãnh, của lòng trung thành, lại chết một cách thảm hại đến vậy.

Nỗi bất bình dâng trào trong lòng Yahiko, biến thành một ngọn lửa hận thù cháy bỏng.Anh cúi đầu thật thấp, bàn tay vững vàng nhưng khẽ run khi rút thanh kiếm ra khỏi ngực ông.

Dòng máu nóng hổi tràn ra, chảy qua ngón tay anh, bỏng rát như lửa nhưng cũng nặng trĩu như đá.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả vẻ lạnh lùng bên ngoài bị đẩy xuống, để lộ một ngọn lửa âm ỉ cháy sâu trong mắt Yahiko - ngọn lửa của bi thương và thù hận.

Tokugawa có ra đi, thì cũng phải là trên chiến trường, với thanh kiếm trên tay, chiến đấu vì dân, vì đất nước.

Chứ không thể là trong một căn phòng, bị sát hại bởi một kẻ tiểu nhân hèn mọn.Không một tiếng gào khóc, không một lời than.

Chỉ có một lời thề, được anh nói bằng giọng trầm khẽ, gần như hòa vào tiếng gió:“Kẻ dám hạ sát ngài… ta sẽ tận tay chém đầu, lấy máu hắn tế linh hồn ngài.”

Yahiko tự mình tẩm liệm, chôn cất Tokugawa ở ngọn đồi nhìn ra biển, nơi ông từng đứng trông quân trở về sau chiến thắng.

Anh đứng lặng thật lâu, để gió biển thổi tung mái tóc nâu ánh cam, để mùi muối và mùi máu hòa vào nhau.

Khi quay đi, anh lau sạch máu còn bám trên lưỡi kiếm, đưa vào bao, như một nghi thức giữ lại mối thù bên mình.

Anh hiểu rằng, kẻ đã ám sát Tokugawa không chỉ muốn đoạt mạng ông, mà còn muốn hủy hoại những lý tưởng mà ông đã đấu tranh.

Yahiko biết, anh phải sống, phải chiến đấu để bảo vệ những gì ông đã gây dựng, và trả thù cho cái chết oan uổng của ông.Yahiko quay trở lại nơi đó, trong căn phòng vẫn còn phảng phất mùi máu khô, Yahiko đứng lặng, ánh mắt như lưỡi dao quét khắp từng góc.

Mọi thứ gọn gàng, không một dấu hiệu xô xát - không bàn ghế đổ vỡ, không vết chém loạn xạ.

Điều đó chỉ có một nghĩa: kẻ ra tay là người mà Tokugawa tin tưởng, một kẻ mà ông không hề phòng bị.Anh quỳ xuống cạnh tấm chiếu đã thấm đẫm máu, quan sát từng vết máu bắn, từng đường rạch trên áo giáp.

Tất cả các manh mối, từng chút một, đều dẫn về một cái tên.Haji.Cái tên ấy khi bật ra trong đầu Yahiko, ánh mắt anh khẽ dao động.

Haji - đồng đội, người anh từng tin sẽ cùng nhau ra trận, thậm chí từng uống chung một chén rượu sau chiến thắng.

Anh không muốn tin… nhưng sự thật thì không biết thương xót.

Và điều cay đắng nhất: hắn đã dùng chính thanh kiếm của Tokugawa để kết liễu ông.Ba ngày sau, Yahiko hẹn Haji ra bìa rừng, nơi vắng người qua lại.

Gió xao động tán lá, cả hai đứng đối diện, khoảng cách đủ để rút kiếm nếu cần.

Yahiko đặt túi lụa xuống đất, mở ra từng vật chứng: mảnh vải dính máu từ chuôi kiếm, dấu giày trùng khớp, và lời khai của lính gác đêm hôm đó.

Mỗi bằng chứng được đưa ra, gương mặt Haji càng biến sắc.“Ngươi muốn nói gì?”

Haji cố giữ giọng bình thản.“Rằng tất cả đều chỉ về ngươi.”

Yahiko nói chậm rãi, ánh mắt không rời hắn.Một thoáng im lặng, rồi Haji bật cười khinh miệt.

Nụ cười ấy không có chút gì của người từng là đồng đội - chỉ còn lại hận thù ăn sâu.“Phải.

Là ta đã giết lão già đó.

Lúc đầu ta kính trọng Tokugawa như cha.

Ta muốn được ông ta nhìn nhận, nhưng rồi sao?

Ông ta chỉ dốc tâm vào ngươi.

Ta đến trước ngươi, ta giỏi hơn ngươi… thế mà lão ta chưa từng trao cho ta cơ hội.

Cái ghế đó, cái vị trí mà ngươi đang có - nó đáng lẽ phải là của ta.”

Yahiko vẫn đứng im, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng trong lồng ngực anh, cơn giận bùng cháy dữ dội.

Không phải vì hắn xúc phạm mình, mà vì hắn đã dám giết người mà cả đời anh tôn kính.“Ngươi ganh ghét ta, được thôi.

Nhưng cái tội phản bội và hạ sát người đã cứu cả quốc gia này - ngươi sẽ trả bằng mạng.”

Tiếng gió trong rừng như lưỡi dao sắc lướt qua da, rít lên những âm thanh bi thương cho một mối tình đồng đội đã hóa thành tro bụi.

Cả hai đứng bất động, Yahiko với đôi mắt nâu lạnh lẽo nhìn thẳng vào Haji, kẻ phản bội đã hủy hoại niềm tin của anh.“Muốn lấy mạng ta?

Ngươi sẽ phải trả giá.”

Lời của Haji dứt, hắn đã lao tới.

Hắn nhanh như một mũi tên độc, lưỡi kiếm xé gió nhằm thẳng vào ngực Yahiko.

Tiếng thép va chạm vang lên chói tai, Yahiko nghiêng người, lưỡi kiếm của anh trượt theo đường kiếm của Haji, đổi hướng chém ngang.

Anh không chỉ phòng thủ, mà còn đọc được từng ý đồ, từng bước đi của đối thủ.

Những nhát chém của Haji cuồng loạn, nhưng mỗi đòn của Yahiko lại trầm ổn và chính xác, như được khắc sẵn trong đá, ẩn chứa sức nặng của lời thề báo thù.Một nhát chém mạnh khiến Haji lùi lại, cánh tay hắn run lên vì va chạm.

Hơi thở hắn gấp gáp, mồ hôi hòa với máu rỉ từ vết thương trên vai.

Cơn giận và sự sợ hãi đan xen trong mắt hắn.

Haji giờ đây không còn là một samurai kiêu hãnh, mà chỉ là một kẻ đang vật lộn với cái chết.

Yahiko tiến thêm một bước, giọng trầm khẽ vang lên giữa tiếng gió:“Ngươi không xứng đáng được ngài ấy để mắt.

Không phải vì ngươi đến sau hay kém tài… mà vì tâm ngươi đã mục ruỗng từ lâu.”

Lời nói của Yahiko như một đòn chí mạng, đánh vào nỗi nhục nhã sâu thẳm trong lòng Haji.

Hắn gầm lên, tung đòn quyết tử, lưỡi kiếm từ trên bổ xuống như muốn chẻ đôi đối thủ.

Nhưng Yahiko không né.

Anh bước vào trong tầm kiếm, tay trái giữ chặt cổ tay Haji, tay phải vung kiếm theo đường chéo.

Ánh thép lóe lên - rồi máu phun thành một vệt đỏ tươi giữa nền lá xanh.

Một vết cắt gọn gàng, lạnh lùng, kết thúc một đời người.Haji quỳ gục xuống, tay ôm lấy vết chém sâu ngang ngực.

Ánh mắt hắn trừng trừng nhìn Yahiko, miệng mấp máy điều gì đó, nhưng không kịp nói.

Chỉ vài giây sau, hắn ngã xuống, ánh nhìn trống rỗng.

Haji đã chết, cái chết của một kẻ phản bội, một cái chết đầy sự hèn nhát và chua xót.Yahiko không nói gì.

Anh chỉ quỳ xuống, dùng khăn trắng lau sạch máu của Haji dính trên thanh kiếm - không phải vì hắn xứng đáng được tôn trọng, mà vì đây là lưỡi kiếm từng thấm máu của vị tướng quân Tokugawa.

Hành động của anh không phải là sự thương hại, mà là một nghi thức để thanh tẩy, để kết thúc mọi thứ.

Lau sạch, tra kiếm vào vỏ, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối.“Thưa ngài, con đã giữ lời.”

Tiếng nói của Yahiko vang lên giữa rừng, đầy sự trống rỗng và bi thương.

Anh đã hoàn thành lời thề, nhưng trái tim anh không hề cảm thấy thanh thản.

Mối thù đã được trả, nhưng người thầy, người cha, người tướng quân mà anh yêu quý thì đã mãi mãi ra đi.

Anh đứng lặng thật lâu, để gió rừng thổi tung mái tóc nâu ánh cam, để nỗi đau và sự mất mát hòa vào nhau. _Đại điện hoàng cung, nơi từng chứng kiến những buổi triều chính trang nghiêm dưới thời Thiên hoàng Eiki Yoshihito, giờ đây vẫn rực rỡ ánh vàng, hương trầm thoang thoảng từ lư hương bằng đồng trạm khắc tinh xảo.

Nhưng không khí lại nặng trĩu vẻ xa hoa, uể oải.

Yahiko quỳ một gối giữa chính điện, đầu cúi thấp.

Áo kimono bằng lụa đen tuyền, bên ngoài là haori thêu gia huy của dòng tộc, tạo nên vẻ uy nghiêm nhưng cũng đầy tang thương.

Anh quỳ giữa sàn gỗ đánh bóng, cách xa ngai vàng một khoảng.“Bẩm bệ hạ,” giọng Yahiko trầm ổn, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Đại tướng quân Tokugawa đã… tuẫn tiết trong tay kẻ phản bội.

Thần đã chém đầu hắn để trả thù cho ngài.”

Eiki Tenon, trong bộ Korozen no go-ho (y phục màu vàng nâu, màu sắc chỉ dàng riêng cho thiên hoàng), đầu đội Ryuei no kanmuri ( là một chiếc mũ, đỉnh nón cao và màu đen, có phần đuôi dài và cong ra phía sau, thường được trang trí bằng dải lụa) nhăn nhúm, ngồi trên Takamikura ( ý nghĩa tương tự như ngai vàng của phong kiến Việt Nam)Đôi mắt hắn hờ hững như đang nghe chuyện của một vùng xa xôi chẳng liên quan đến mình.

Hắn khẽ phất tay, một cử chỉ lười nhác.“Vậy sao?

Tốt.

Ngươi từ nay thay Tokugawa giữ chức Đại tướng quân.”

Nói xong, hắn chẳng hỏi thêm một câu, cũng chẳng biểu lộ chút tiếc thương nào cho người đã dùng máu xương để giữ yên quốc thổ.

Hắn quay đầu về phía hậu điện, nơi những tiếng cười khúc khích của cung nữ vang lên.

Vài cô gái, mặc kimono hở vai, để lộ làn da trắng ngần, đang rót rượu và ve vuốt hắn.

Họ chỉ là những món đồ chơi của hắn, không hơn không kém.

Yahiko vẫn cúi đầu thật thấp, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, vẻ ngoài không khác gì một cận thần trung thành tuyệt đối.

Nhưng trong lòng anh, từng thớ máu như sôi lên, bàn tay phải siết lấy chuôi kiếm bên hông đến trắng cả khớp.Chỉ một đường chém… là có thể kết liễu tên thiên hoàng vô dụng này, chấm dứt nỗi thống khổ của dân chúng và sự nhục nhã của quốc gia.

Ý nghĩ ấy lóe lên, rồi bị anh dập tắt bằng kỉ luật sắt thép mà Tokugawa đã dạy.

Anh hít sâu, dập đầu lĩnh chỉ, rồi lặng lẽ lui ra.Bước chân trên hành lang dài lại nặng trĩu, không phải vì gánh nặng chức vụ mới, mà vì anh biết mình vừa nhận một sứ mệnh khác: giữ an bình cho quốc gia… dù phải chống lại chính kẻ ngồi trên ngai vàng.

Anh sẽ trở thành một tấm khiên bảo vệ dân chúng, chống lại cả những kẻ phản loạn bên ngoài và sự mục ruỗng từ bên trong hoàng cung.

Con đường của anh giờ đây không chỉ là chiến đấu với kẻ thù, mà còn là đấu tranh với chính quyền.

Yahiko biết, anh phải kìm nén cơn giận, trở nên mạnh mẽ hơn, bởi anh không chỉ là Yahiko nữa, anh là Đại tướng quân mới, người gánh trên vai vận mệnh của cả Thiên Dương Quốc.
 
Back
Top Bottom