Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 821: Ích kỷ


Tống Tâm Hoa biết bản thân mình lúc này thật sự hèn mọn đến tột cùng.

Nàng ấy đã tính kế người ta, có thể xem như là tâm tư bất chính.

Phàm là nam nhân, chắc hẳn giờ khắc này trong lòng đều tràn ngập lửa giận và khinh thường.

Nam nhân sao? Đa phần đều thích con người của Nhị tỷ nàng ấy trước khi xuất giá, tuân theo khuôn phép, dịu dàng, hiền huệ chứ không phải độc phụ bị đưa đến am ni cô như bây giờ.

Bao nhiêu người bị thu hút bởi tài hoa và sự dịu dàng của Nhị tỷ trước đây, bây giờ nhớ lại chuyện mình bị lừa lúc trước thì những người đó càng cảm thấy Nhị tỷ tỷ ghê tởm và đáng giận.

Nàng ấy và Nhị tỷ tỷ có gì khác nhau đâu chứ?

"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.

Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì ta sẽ xem như không biết gì về chuyện hôm nay." Lục Giai nói.

"Vậy... Nếu ta vẫn nhất quyết làm như thế thì sao?" Tống Tâm Hoa hỏi, "Lục công tử, ngươi có người trong lòng không?"

"Không có." Lục Giai sửng sốt.

Hắn ta nghĩ rằng nữ hài tử bình thường nghe thấy lời này đều sẽ vô cùng xấu hổ, sao có thể nhất quyết làm như thế chứ?

Tống Tâm Hoa lấy hết can đảm: "Ngươi không có người trong lòng, ta cũng vậy.

Tống Tâm Hoa ta làm chuyện này đúng là không hay lắm, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, những gì nữ tử bình thường biết làm thì ta đều biết làm, quán xuyến gia đình, quản lý tài sản, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa, sẽ không để ngươi mất mặt."

Nàng ấy không có tư cách oán trách cha nương bởi vì nàng ấy được yêu thương, chiều chuộng mà lớn lên.

Nhưng nàng ấy trời sinh ích kỷ, không muốn suy nghĩ cho người khác.

Suy nghĩ cho người khác thì có gì tốt? Tuy cha nàng ấy, nương nàng ấy không vui sẽ khiến nàng ấy khó chịu, nhưng nếu bản thân nàng ấy không vui thì sẽ hận không thể chết ngay lập tức.

Tính ra vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân nàng ấy trước rồi mới tính tiếp!

Xét từ điểm này, có vẻ nàng ấy cực kỳ giống cha nàng ấy.

"Lục công tử, ngươi hãy cho ta một câu trả lời rõ ràng.

Ngươi có đồng ý cưới ta không?" Tống Tâm Hoa hỏi.

"..." Lục Giai ngơ ngác.

Dựa theo kế hoạch thì không phải như vậy mà.

Nàng ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hắn ta đồng ý thì cho dù không có tình cảm, cả đời này, nàng ấy vẫn sẽ yêu thương hắn ta, một lòng giúp đỡ tướng công, dạy dỗ con cái, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến Lục gia của hắn ta!

"Vì sao ngươi nhất quyết phải gả cho ta?!" Lục Giai thật sự bối rối.

Có phải cô nương này quá mạnh mẽ rồi không?!

"Ngươi có tài học, biết cố gắng, xuất thân từ gia đình giàu có, có tiền đồ vô lượng, tướng mạo tuấn mỹ, tâm tư thuần khiết... Như vậy còn chưa đủ sao?" Tống Tâm Hoa nói thẳng.

Tiểu Thiền đã trợn tròn mắt từ lâu.

Cô nương nhà nàng ta quá lớn mật rồi!

Hoàn toàn không hề hay biết vào giờ phút này, tim của Tống Tâm Hoa đang đập thình thịch như trống trận.

Mí mắt của Lục Giai giật giật.

Đáng lẽ hắn ta nên từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt bất chấp mọi thứ và đầy cương quyết của Tống Tâm Hoa ngay lúc này, vậy mà hắn ta lại cảm thấy ánh mắt ấy cực kỳ lấp lánh?

"Nếu cô nương không hối hận... ta sẽ nhờ cha ta cho người đến nhà cầu hôn." Ma xui quỷ khiến, Lục Giai nói một câu.

Nghe thấy lời này, hốc mắt của Tống Tâm Hoa lập tức ửng đỏ: "Ta sợ cha ta không vui, cho nên... còn phải xin Lục công tử chịu thiệt giả vờ vô ý xông vào phòng ta, nhìn thấy thứ không nên nhìn..."

"Hả? À, được..." Lục Giai ngây ngô gật đầu.

Ngay sau đó chính là màn kịch của Tống Tâm Hoa.

Lục Giai chỉ cần duy trì trạng thái ngơ ngác là được, chỉ có Tiểu Thiền gào khóc ầm ĩ, đánh đuổi Lục Giai ra ngoài, sau đó la hét: "Sao ngươi có thể đường đột xông vào phòng của cô nương nhà ta như thế chứ?"...

Lục Giai bị đánh mấy cái, bức rèm trong phòng cũng bị vén lên, Tống Tâm Hoa ngồi bên trong cúi đầu rơi nước mắt trông vô cùng đáng thương.

Tiểu nha hoàn nói cô nương nhà nàng ấy không cẩn thận té ngã nên vào phòng bôi thuốc, không ngờ vô tình bị Lục Giai đi nhầm phòng nhìn thấy.

Phượng Minh Lâu này rất đông người, nghe thấy tiếng ầm ĩ, chỉ chốc lát đã có không ít người tụ tập đến đây.

Qua một hồi lâu, Lục Giai mới định thần lại, làm trò trước mặt mọi người, bảo đảm rằng bản thân mình nhất định sẽ chịu trách nhiệm...

Sau khi Tống Tâm Hoa rời đi, Lục Giai vẫn còn hơi ngơ ngác.

Hắn ta... đã tự đào một cái hố to để chôn mình rồi sao?
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 822: Lén lút qua lại


Sau khi về đến nhà, thấy xung quanh không một bóng người, Tống Tâm Hoa òa khóc nức nở.

Không phải khóc vì Lục Giai không tốt mà là khi trải qua chuyện trọng đại này, trái tim nàng ấy như bị người khác bóp nghẹt trong tay, lòng dạ nàng ấy luôn thấp thỏm không yên!

Chuyện này lan truyền rất nhanh, buổi tối đã truyền tới tai Tống Hầu gia.

Hắn ta trợn tròn mắt.

Lao vào viện tử của nữ nhi, ngay lập tức tát nàng ấy một cái: "Đồ nghịch nữ không biết xấu hổ! Bây giờ bên ngoài đã đồn đãi thành thế nào rồi hả? Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi còn ra ngoài đi dạo làm gì!?"

Tống Tâm Hoa một tay ôm mặt, một tay khác nắm chặt thành quyền, khóc lóc nói: "Cha, nữ nhi oan ức quá... Nữ nhi biết gần đây tâm trạng của cha không tốt, vốn định đích thân đi chọn mua vải để làm cho cha một bộ quần áo, không ngờ lại bất cẩn té ngã.

Thấy đối diện chính là Phượng Minh Lâu, nữ nhi chỉ vào trong đó ngồi một lát để xử lý vết thương mà thôi.

Thật sự không ngờ sẽ... Cha, làm sao nữ nhi còn làm người được nữa đây?!"

Lam thị nghe thấy tiếng động nên chạy đến, vừa đến cửa đã nghe thấy mấy lời này, bà ta lập tức nhào tới.

"Chuyện này không phải do nàng sai! Là tên khốn nạn kia không tốt!" Lam thị lập tức nói.

"Ta thấy nàng đang chê nhà chúng ta chưa đủ loạn thì có!" Tống Hầu tức giận đến mức muốn ngất xỉu, "Vốn dĩ ta định đưa nàng tiến cung vào tháng năm năm sau.

Với thân phận và dung mạo của nàng, sau khi vào cung thấp nhất cũng là Tiệp dư.

Nỗ lực thêm một chút, nếu có thể sinh một đứa con..."

Lam thị giật mình, quay sang nhìn nữ nhi.

Nếu nữ nhi làm hoàng phi thì còn phải lo lắng nhi tử không cưới được tức phụ nhi có dòng dõi cao quý nữa sao?

Hiện tại, Đại nhi tử của bà ta đã hòa li, tiểu nhi tử còn nhỏ nên thật ra không gấp gáp lắm, nhưng tóm lại vẫn phải nhọc lòng.

Bây giờ danh tiếng trong phủ không được tốt, muốn cưới cô nương tốt cũng không dễ dàng.

"Con đó, sao lại không cẩn thận như vậy chứ?!" Lam thị thở dài, "Bây giờ phải làm sao đây? Đã như vậy rồi thì cũng không thể đưa vào cung được."

"Còn có thể làm sao nữa? Tìm người gả đi chứ còn làm sao!" Tống Hầu gia bực bội nói.

"Lão gia!" Tiểu Thiền vội vàng quỳ xuống, "Sau khi xảy ra chuyện này, nô tỳ đã đi hỏi thăm.

Tên khốn nạn kia, không, là vị công tử kia, hắn là một cử nhân được tin rằng sẽ thi đậu trong kỳ thi Hội sắp tới, tài hoa hơn người, phụ thân hắn cũng làm quan trong triều, là người rất có tiền đồ!"

Nghe thấy lời này, trong lòng Tống Hầu gia mới dễ chịu hơn một chút, nhưng lập tức hỏi lại: "Có phải ngươi đã lén lút qua lại với hắn từ lâu rồi không!?"

"Cha! Nữ nhi không quen biết hắn!" Tống Tâm Hoa diễn rất đạt.

"Lão gia, nô tỳ nghe nói trước đây cử tử kia vẫn luôn sống ở dưới quê, gần đây mới lên kinh thành để đi thi.

Sao tiểu thư có thể có thời gian quen biết hắn được chứ..." Tiểu Thiền lập tức giải thích.

Nghe vậy, Tống Hầu gia hừ một tiếng rồi nói: "Nếu như thế thì cứ chờ đi.

Nếu nhà hắn chịu tới cửa cầu hôn thì ngươi gả qua đó.

Chuyện này trời xui đất khiến, muốn tìm một nam nhân tốt cũng khó, chỉ cần trong nhà không có chính thê, thân phận cũng được thì ngươi đều phải chấp nhận.

Muốn lựa chọn cũng không được đâu! Đây đều là số mệnh của ngươi!"

Nói xong, hắn ta phất tay áo rời đi.

Lam thị ôm lấy Tống Tâm Hoa, bật khóc: "Sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ! Mỗi một bước mà đám trẻ các ngươi bước đi đều đang róc thịt của nương!"

Năm nay bà ta đúng là xui xẻo...

Lục Giai nói chuyện với Lục đại nhân, rất nhanh sau đó, hôn sự này đã được định ra.

Khi biết được việc này, Tống Anh thật sự bất ngờ và hoảng sợ trước sự to gan lớn mật của Tống Tâm Hoa.

Nhớ lại chuyện Tống Tâm Hoa ném tờ giấy nhỏ cho nàng trước đây, mặc dù không giúp đỡ được gì nhưng nàng từ trước đến nay luôn là người khác kính nàng một thước thì nàng sẽ nhường người đó một trượng, vậy nên đã nhờ Cố Minh Bảo tặng một phần quà thay nàng.

Nếu dùng tên của nàng tặng quà thì e rằng sẽ khiến hai phu thê Tống Hầu gia không vui, không chừng còn giận chó đánh mèo lên Tống Tâm Hoa, dùng tên của Cố Minh Bảo sẽ tiện hơn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 823: Giết gà cần gì dao mổ trâu


Có điều, Tống Anh vừa mới tặng quà cho Tống Tâm Hoa thì chớp mắt đã bị bại lộ thân phận.

Gần đến cuối năm, các phủ, các viện, thậm chí là trong cung đều tổ chức nhiều tiệc tùng.

Tống Anh chỉ là một bá tánh bình thường, đương nhiên không cần xã giao, có rảnh thì đi ra ngoại thành xem ruộng mua đất, cải thiện kênh mương, nhân tiện dạy dỗ dê bò mới mua, cuộc sống cũng rất vui vẻ, tự tại.

Tuy nhiên, không ngờ nàng lại đột ngột nhận được thiệp mời đến dự Viên Đình yến.

Nếu Viên Đình yến này được tổ chức ở bên ngoài thì thôi, nhưng nó lại là tiệc trong cung.

Tống Anh hoàn toàn không hiểu.

Đang lúc khó hiểu thì Hoắc Triệu Uyên tìm tới.

"Nếu ngươi không muốn đến dự thì thôi.

Đây là bữa tiệc do Hoàng hậu tổ chức, chủ yếu là do người chưa từng gặp ngươi nên muốn mượn dịp này để gặp mặt một lần." Hoắc Triệu Uyên cũng biết Tống Anh chưa chắc sẽ thích xã giao nên mới giải thích: "Sau khi ngươi nhận được thiệp mời thì ta mới biết chuyện này."

"Ồ, vậy thì đến dự thôi." Tống Anh gật đầu, "Trong cung có điều gì cần kiêng kị không?"

"Chắc hẳn Cố tiểu thư cũng đến dự, chỉ cần đi theo nàng là được rồi.

Nếu nói đến điều kiêng kị thì chính là… không nên tùy tiện ra tay.

Nếu thật sự bị ức h**p, với thân phận của mình, ta vẫn có thể làm chủ cho ngươi được." Hoắc Triệu Uyên đáp.

"Ngươi nói cứ như ta thường xuyên ra tay lắm ấy." Tống Anh nghiêm túc nói, "Tay ta trói gà còn không chặt, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi."

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

"Có câu nói rất đúng, giết gà cần gì dao mổ trâu." Tống Anh lẩm bẩm một câu.

Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên giật giật: "Đúng rồi, hôm trước ở chùa thật sự có thần tiên sao? Ngươi có thể nhìn thấy hắn sao? Vậy bọn họ có thể nhìn ra chân thân của ngươi không?"

"Có thể.

Sau khi phát hiện ta là yêu quái, nhân lúc không có người, bọn họ hét to mấy tiếng "Yêu quái mau nộp mạng!", rồi ta và bọn họ đại chiến ba trăm hiệp.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, bọn họ đã bị ta trấn áp bên dưới núi Ngũ Chỉ." Tống Anh nghiêm túc nói.

"Bên dưới núi Ngũ Chỉ?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ, kinh thành có ngọn núi này sao?

"Đúng vậy.

Chính là một ngọn núi nhìn giống như năm ngón tay, do cao nhân như ta làm phép biến ra, chuyên dùng để đối phó những lão thần tiên như bọn họ." Tống Anh nghiêm túc nói.

Nàng thầm nghĩ, lát nữa đi vào trong không gian một chuyến, làm ra một ngọn núi Ngũ Chỉ ngay tại chỗ, sau đó nhốt hai vị thần tiên kia vào bên trong, như vậy cũng xem như nàng không nói dối đúng không?

Nhưng thấy Hoắc Triệu Uyên ngây ra sau khi nghe xong thì Tống Anh lập tức cười ha ha: "Hoắc ngốc nghếch!"

"..." Hoắc Triệu Uyên vô duyên vô cớ bị mắng, sắc mặt có vẻ hơi suy sụp.

"Tống Anh, thần tiên không phải là người dễ đối phó, ngươi không cảm thấy sợ sao? Hơn nữa, bây giờ ngươi đã bắt nhốt hai thần tiên, có lẽ trên trời sẽ phái thêm người xuống đây, đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi vô dụng.

Hắn có thể giải quyết mọi chuyện trên mặt đất, chỉ cần Tống Anh không tạo phản, cho dù là chuyện lớn bằng trời thì hắn cũng có cách che giấu.

Nhưng hắn thật sự không rõ chuyện trên trời.

"Không sao, ta có con tin mà." Tống Anh thở dài, sau đó nhìn Hoắc Triệu Uyên: "Ngươi chính là con tin."

"???"Hoắc Triệu Uyên sửng sốt.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết mình có địa vị gì ở Thần giới sao?" Tống Anh cười hì hì hỏi.

Hoắc Triệu Uyên lắc đầu: "Không muốn."

"Có phải con người ngươi quá nhàm chán rồi không?" Tống Anh nhíu mày.

"Bây giờ ta là Hoắc Triệu Uyên, nếu ta biết quá nhiều thì không còn là Hoắc Triệu Uyên nữa.

Thân phận càng cao thì trách nhiệm càng lớn, cũng sẽ gặp nhiều phiền phức hơn, còn không bằng làm một người phàm bình thường." Ngữ khí của Hoắc Triệu Uyên vô cùng bình tĩnh.

Dường như không hề muốn làm thần tiên chút nào.

"Đừng nói là ngươi không muốn phi thăng thành tiên đấy nhé?" Tống Anh hỏi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 824: Hòn đá cản đường


Hoắc Triệu Uyên khẽ mỉm cười.

Đây là chuyện được quyết định dựa vào việc hắn muốn hay không muốn sao?

Hắn nhớ rõ trước đây Tống Anh từng nói rằng sau khi chết là hắn có thể thành tiên.

Tuy nhiên, sau khi ngẫm nghĩ kỹ về câu nói này, dường như cái chết của hắn được dùng để đổi lấy cơ hội sống lại cho một người khác.

Chuyện này thật sự hơi tàn nhẫn.

Mặc dù đó cũng là hắn nhưng suy cho cùng thì hắn ở bên trong cơ thể của người kia, chỉ là một phần của người kia mà thôi.

Dùng thân phận bây giờ để suy nghĩ thì đương nhiên là không vui nổi.

"Tất cả đều tùy duyên thôi." Hoắc Triệu Uyên nói.

"E rằng ngươi không tùy duyên được đâu.

Bây giờ ngươi vô duyên vô cớ có thêm một thê tử thì đã có hai vị thần tiên chạy tới đây.

Ngươi nghĩ vì sao bọn họ lại xuất hiện? Chẳng qua là muốn giải quyết ta mà thôi."

"Vì sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Bọn họ đã tính toán được thê tử theo đúng số mệnh của ngươi không phải là ta.

Nếu ta không chết thì ngươi sẽ không thể gặp được vị hôn thê đó, dẫn tới việc ngươi không thể lịch kiếp thành công.

Hơn nữa... ta luôn cảm thấy bọn họ vẫn còn che giấu điều gì đó." Tống Anh cau mày, "Ngươi đường đường là một thần quân, hơn nữa địa vị còn rất cao, để ngươi hạ phàm không chỉ để lịch kiếp thôi đúng không?"

"Chẳng phải trong các vở kịch đều diễn như vậy sao? Thần tiên hạ phàm đều sẽ thuận tiện bắt yêu ma quỷ quái gì đó nữa..."

"Ngươi xem kịch ở đâu vậy? Lung tung vớ vẩn." Hoắc Triệu Uyên trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Tóm lại, ta đã nói cho ngươi biết chuyện này rồi, bản thân ngươi tự suy xét đi.

Nếu muốn thành công quy vị thì hai ta đường ai nấy đi.

Ngươi đi tìm người có duyên phận với ngươi đi, ta sẽ không làm hòn đá cản đường đâu." Tống Anh nói tiếp.

Hoắc Triệu Uyên cau mày.

Hai vị thần tiên kia tới xử lý Tống Anh.

Nếu hắn không hòa ly, chẳng phải tính mạng của Tống Anh sẽ...

"Đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm vậy thì ta giữ cái danh phận này cũng không thành vấn đề.

Ngươi đã giúp ta rất nhiều nên ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.

Còn về thần tiên trên trời, ngươi cũng không cần phải xen vào.

Trước mắt xem ra bọn họ không làm gì được ta." Tống Anh tự tin nói.

"Ngươi chắc chắn?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Đương nhiên rồi.

Ta cảm thấy người như ngươi sẽ không thích bị người khác khống chế vận mệnh, cho dù chuyện đó là vì tốt cho ngươi." Tống Anh nói.

"Ngươi nói không sai." Hoắc Triệu Uyên cười cười.

"Đúng rồi, số sách tu luyện mà ngươi gửi cho ta trước đây quả thực rất có ích, bây giờ ta trả lại cho ngươi nhé." Tống Anh lấy một chồng sách trong không gian ra đưa cho hắn, "Còn chưa kịp hỏi ngươi lấy mấy thứ này ở đâu ra nữa."

Tống Anh không hoàn toàn tu luyện theo những gì được viết trong số sách này.

Ban đầu, nàng chỉ tu luyện theo mỗi Nhật Nguyệt đồ, sau khi hiểu được ý nghĩa sâu xa về quầng sáng của mặt trăng thì thử làm theo hướng dẫn trong sách một chút, ngay sau đó, nàng không ngừng hấp thụ được năng lượng từ quầng sáng của mặt trăng.

Về sau, nàng tự tìm cách để củng cố và nâng cao tu vi của mình.

Chẳng qua là nàng có trực giác rất mạnh, cảm thấy không thể hoàn toàn tu luyện theo những gì được viết trong sách.

Hiện tại, nàng không học những thứ quá cao siêu trong sách mà chủ yếu vẫn dựa vào giác ngộ của chính mình.

"Mấy thứ này đều tìm được trong nhà kho, là đồ vật cũ của Hoắc gia, trước giờ cũng không thấy hữu dụng, còn tưởng là do tổ tiên tò mò nên mới tìm kiếm rồi lưu giữ lại." Hoắc Triệu Uyên cũng rất cạn lời, ai có thể ngờ được loại sách này thật sự có thể dành cho con người tu luyện chứ?

"Nếu vậy thì ta cảm thấy có lẽ là do thần tiên trên trời sắp xếp." Tống Anh nghiêm túc nói.

Hoắc Triệu Uyên lại cảm thấy hơi phản cảm về cái gọi là thần tiên này.

Cuộc sống của mình bị người khác tính toán sẵn hết tất cả không phải chuyện gì đáng để vui mừng.

"Chắc hẳn bây giờ ngươi đã biết bản thân mình là yêu quái gì rồi nhỉ?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Hắn vừa nhắc tới, Tống Anh lập tức vui vẻ, quơ quơ hai tay: "Ta là chim!"

"..." Hoắc Triệu Uyên suýt nữa thì sặc, "Biết bay?"

"Ừ.

Bọn họ nói rằng ta có bộ lông rực rỡ như uyên ương nhưng lại lớn như phượng hoàng, còn nói ta được đồn đãi là một yêu quái xinh đẹp, dịu dàng." Tống Anh vô cùng kiêu ngạo.

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy có lẽ nàng đã bị người ta lừa rồi.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 825: Thống nhất giang sơn


"Giống phượng hoàng nhưng lại lớn như uyên ương? Ngươi tự nghĩ lại xem có thể đẹp được không?" Hoắc Triệu Uyên không nhịn được mà nói.

Thân thể của phượng hoàng uyển chuyển, nhẹ nhàng, đuôi dài, cánh rộng.

Còn uyên ương lại giống như một con vịt béo, nhiều thịt, tròn vo, nếu nhỏ một chút thì còn hoạt bát, đáng yêu, nhưng nếu quá lớn thì hắn không dám tưởng tượng ra hình ảnh đó.

"Đó là do ngươi không biết thưởng thức." Tống Anh trừng hắn một cái, nàng còn chưa nói mình là Yêu Vương đâu!

Nghe thử cái danh xưng này đi, nói ra còn không hù chết hắn sao?!

Tuy rằng Hoắc Triệu Uyên hơi ghét bỏ nhưng có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngẫm lại thì dường như uyên ương to béo cũng có mấy phần đáng yêu.

Hoắc Triệu Uyên cũng không nán lại lâu, cầm chồng sách hướng dẫn tu luyện thành thần tiên mà Tống Anh trả lại rời đi.

Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Triệu Uyên bị nàng lừa gạt đến nỗi câm nín thì trong lòng nàng cực kỳ vui sướng.

Đi vào không gian, Tống Anh nhìn hai vị thần tiên ngồi ngẩn người trong lồng giam, khóe miệng cong lên.

"Thương Vi thần quân của các ngươi vừa mới tới đây đấy." Tống Anh nói.

Hai người kia sửng sốt, sau đó sắc mặt của bọn họ đại biến: "Ngươi muốn làm gì với hắn!?"

"Phản ứng bây giờ của các ngươi chứng tỏ vị thần quân này quả thực vô cùng quan trọng nhỉ?" Tống Anh nghiêng đầu, sau đó ngồi xuống, chống má hỏi: "Chẳng lẽ hắn còn có thể cứu vớt thiên hạ sao?"

Hai người bọn họ lập tức ngậm miệng không nói gì.

"Nếu các ngươi không nói thì ta sẽ dùng hắn để bồi bổ." Tống Anh bắt đầu nói bậy nói bạ.

Trong sách viết yêu quái đều biết thải dương bổ âm.

Quả nhiên, hai vị thần tiên lập tức biến sắc: "Tống Anh, bây giờ ngươi là người, không còn là yêu quái nữa rồi! Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho người phàm các ngươi? Thương Vi thần quân gánh vác..."

"Gánh vác cái gì?" Tống Anh cười hỏi.

"Trách nhiệm trừ ma." Hai người căng da đầu đáp.

Tống Anh bật cười một tiếng: "Nếu thật sự là như vậy thì ngữ khí của các ngươi phải chột dạ như thế sao? Hai vị thần tiên à, Thương Vi thần quân này hạ phàm không phải để trừ yêu đấy chứ?"

"Ồ, cũng có thể lắm chứ.

Ta nhớ rõ..." Tống Anh dừng một chút, "Hoắc đại nhân đã từng hù chết một con cá nheo tinh, không chừng là có thể trừ tà." Tống Anh nói thêm.

Linh Phong và Nguyên Sơn cười khổ.

Rốt cuộc đây là yêu quái gì mà lại có đầu óc nhanh nhạy như vậy chứ?

Bọn họ nghe nói yêu quái bình thường đều đơn thuần và ngốc nghếch mà!?

"Yêu quái mà hắn muốn bắt là ai? Chẳng lẽ là Yêu Vương nào đó? Hay là Yêu Đế?" Tống Anh hỏi tiếp.

Tống Anh đoán rằng thần tiên chắc hẳn là nhân vật chính nghĩa, bất khuất nên cũng không định dùng cực hình để tra tấn, chỉ thỉnh thoảng tới đây tâm sự, có thể hỏi ra được câu nào thì hay câu nấy.

"Bọn ta không biết gì cả." Quả nhiên, miệng của hai vị này vô cùng kín.

Tống Anh cũng không gấp gáp, pha một ly trà trái cây cho bản thân rồi chậm rãi thưởng thức.

"Vì sao các ngươi nhất quyết phải gán ghép Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Bảo thành một đôi? Chẳng lẽ bởi vì manh mối chính nằm ở chỗ Cố Minh Bảo sao?" Tống Anh cười tủm tỉm, dường như chỉ đang nói chuyện nhà.

Hai vị thần tiên cứng cổ, không hề hé răng.

Nhưng sắc mặt hơi căng thẳng kia vẫn khiến Tống Anh cảm thấy bọn họ thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu.

"Xem ra ta đã đoán đúng rồi." Tống Anh mấp máy môi, "Vì vậy, Cố Minh Bảo là Yêu Đế đúng không? Vậy thì tốt rồi, ta lập tức đi tìm nàng để thống nhất giang sơn.

Có lẽ các ngươi không biết, mấy năm nay ta không làm chuyện gì khác, chỉ tập trung nuôi dưỡng yêu quái.

Bây giờ số lượng yêu quái cũng không nhiều lắm, khoảng hơn mười ngàn mà thôi!"

Tống Anh không hề cảm thấy ngượng ngùng khi khoác lác.

"Tuy rằng phần lớn là yêu quái nhỏ nhưng tạo ra một trận gió tanh mưa máu ở thế gian thì quá đơn giản.

Sau khi tiện tay mổ xẻ Thương Vi thần quân, không chừng Yêu Đế đại nhân của ta còn có thể một bước lên trời, diệt sạch Thần giới các ngươi đấy nhỉ?" Bản lĩnh nói bậy nói bạ của Tống Anh càng lúc càng lớn.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 826: Người đi thong thả


Nghe Tống Anh nói những lời này, Linh Phong tiên quân cũng hơi bất đắc dĩ.

"Ngươi không cần phóng đại lên đâu, ta nói cho ngươi biết là được." Linh Phong thở dài một hơi.

Hắn thật sự không phân biệt được câu nói kia của Tống Anh là thật hay giả.

Khi tới nhân gian, hắn không cảm nhận được bao nhiêu yêu khí, nhưng cũng có khả năng bản lĩnh của Tống Anh này quá lớn, có thể che giấu yêu khí.

"Cố Minh Bảo không phải Yêu Đế, chỉ là nghi ngờ trong cơ thể của nàng có yêu linh của đại yêu thôi." Linh Phong nói.

"Là rắn à?" Tống Anh suy nghĩ một chút rồi đoán.

"Ngươi biết sao?" Linh Phong cau mày, "Đại yêu trong cơ thể nàng ấy chắc hẳn là Thập Doanh, một con rắn lớn có mười cái đầu, còn có cánh và biết bay.

Đương nhiên, Cố tiểu thư bây giờ quả thực là người phàm.

Lúc chuyển thế, đại yêu kia đã phong ấn yêu linh, vẫn luôn tu dưỡng trong cơ thể.

Dựa theo... dựa theo sự sắp xếp của mệnh bàn, đại yêu kia lịch kiếp cùng lúc với Thương Vi thần quân, một người là để quay về thần vị, còn người kia là để tiêu trừ lệ khí trên người."

"Tiêu trừ lệ khí nghĩa là gi.ết ch.ết nàng ấy đúng không?" Tống Anh mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chỉ là làm yêu linh biến mất, khiến nó đời đời kiếp kiếp biến thành người bình thường mà thôi." Linh Phong nói thêm.

"Ta không rõ tại sao hai người này đính hôn là có thể tiêu trừ lệ khí." Tống Anh thắc mắc.

"Cách tiêu trừ lệ khí chính là kí.ch th.ích lệ khí bộc phát ra ngoài." Linh Phong đáp.

Nói đến đây, Tống Anh đã hiểu.

Chính là để Cố Minh Bảo nảy sinh các loại cảm xúc oán hận, không cam lòng, ái mộ, oán hận đan xen đối với Hoắc Triệu Uyên, càng nghiêm trọng thì hiệu quả càng tốt?

"Các ngươi đúng là không ra gì." Tống Anh khịt mũi coi thường.

Thứ ma quỷ gì vậy chứ.

Tuy rằng hiện giờ Hoắc Triệu Uyên chưa hề làm gì, nhưng tưởng tượng đến lúc hắn là Thương Vi thần quân mà vẫn đồng ý làm chuyện hoang đường như thế khiến nàng tức giận đến đau gan.

"Thương Vi thần quân cũng không ra gì, ta nhất định phải mổ xẻ hắn!" Tống Anh hừ một tiếng.

"Khoan đã! Thật ra thần quân của bọn ta không hề biết gì cả! Thần quân vốn là đại thần thượng cổ, còn dư lại một chút xíu thần hồn, bên trên khó khăn lắm mới có thể để hắn chuyển thế tu luyện thành Thương Vi thần quân.

Hắn mới thức tỉnh chưa được mấy năm, bên trên đã đưa hắn xuống dưới..." Linh Phong lập tức nói.

"Ta dễ lừa như vậy sao? Nếu là đại thần lợi hại như vậy, các ngươi dám đối xử với hắn như thế à?" Tống Anh châm chọc cười cười.

"..." Đối thủ quá thông minh, hôm nay không thể tiếp tục trò chuyện được nữa rồi.

"Lúc ở trên trời, Thương Vi thần quân không có thất tình lục dục, nói trắng ra là không khác gì tảng đá lạnh, người sống chớ lại gần.

Khuyên can mãi mới đưa được ngài ấy xuống dưới, nghĩ rằng sau khi biến thành người phàm sẽ có thể cảm nhận được những cảm giác chưa từng có trước đây..."

"Cô nương à, tuy rằng ngươi cũng là một đại yêu nhưng ngươi không bình thường.

Ngươi xinh đẹp, lương thiện, dịu dàng, là Thái Khâm mà tất cả mọi người ở hai giới Thần, Yêu đều quý mến! Trên người ngươi không hề có chút lệ khí nào, nhưng Thập Doanh kia thì khác..."

"Hay là bọn ta nói với bên trên giúp ngươi nhé? Chỉ cần ngươi đồng ý phối hợp thì Yêu Đế đời kế tiếp chính là ngươi!" Linh Phong lập tức nói thêm.

"A." Tống Anh ghét bỏ cười một tiếng.

Nàng đang yên đang lành làm chim, làm Yêu Đế gì chứ?

Nhưng nếu Hoắc Triệu Uyên trước đây là người giống như tảng đá thì hình như sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Ít nhất thì chuyện ở nhân gian không phải là quá khứ không hề có ý nghĩa gì đối với hắn, dù sao cũng sẽ giữ lại mấy phần tình cảm nhỉ?

"Được rồi, chuyện ta muốn hỏi hôm nay cũng đã hỏi xong, các ngươi lui xuống đi." Tống Anh phất tay, không hề khách khí mà nói.

"..." Hai vị thần tiên Linh Phong nheo mắt.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bọn họ đành căng da đầu lui xuống: "Thái Khâm điện hạ... Người đi thong thả..."

Tống Anh rất hài lòng, thật sự rời đi.

"Ta luôn cảm thấy thật ra nàng không phải Thái Khâm, nàng còn giống Thập Doanh hơn cả Cố Minh Bảo." Nguyên Sơn nuốt nước miếng.

Thập Doanh là rắn, còn có mười cái đầu nên có cực kỳ nhiều toan tính, cũng là một yêu quái hung hãn không dễ chọc.

"Có lẽ nàng là Lạc Chân.

Ngươi nhìn dáng vẻ động một chút là đòi mổ xẻ của nàng đi, vừa nhìn đã biết là người trọng dục..."
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 827: Nghiệt duyên


Hai thần tiên thấp thỏm trong lòng, liệt kê mười đại Yêu Vương ra để so sánh với Tống Anh một phen nhưng cũng không có kết quả.

Còn Tống Anh lúc này thì vô cùng kích động, hận không thể đi gặp Cố Minh Bảo ngay lập tức.

Thần tiên nói Cố Minh Bảo là đại yêu.

Liệu hai vị thần tiên này có nói sai không? Cố Minh Bảo là một tiểu cô nương dịu dàng, sao có thể là đại yêu quái có mười cái đầu được chứ? Tống Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu.

Chờ tới Viên Đình yến hôm nay, Tống Anh vội vội vàng vàng hẹn trước với Cố Minh Bảo để đi cùng nhau.

Cố Minh Bảo nghe nói nàng muốn đi cùng thì hoảng sợ: "Tống tỷ tỷ cũng muốn tiến cung sao? Vì chuyện gì vậy?"

"Không, không phải Hoàng hậu đã gửi thiệp mời sao? Ta cũng rảnh rỗi, ở trong nhà thật sự quá nhàm chán nên muốn đến xem thử.

Ta cũng chưa từng bước chân vào hoàng cung, dù sao cũng phải mở rộng tầm mắt chứ." Tống Anh xấu hổ cười cười.

Nàng chính là người chiếm phu quân định mệnh của Cố Minh Bảo!

Nhưng khi nhìn Cố Minh Bảo ngây thơ, đáng yêu của bây giờ, Tống Anh rất khó tưởng tượng được nàng ấy có liên quan đến rắn mười đầu.

Cố Minh Bảo ngây người: "Không phải Tống tỷ tỷ đã cắt đứt quan hệ với Diên Bình Hầu phủ rồi sao?"

Mặc dù Tống tỷ tỷ của nàng ấy vẫn là nữ nhi của Diên Bình Hầu nhưng Hoàng hậu sẽ không đích thân mời đâu nhỉ?

Tống Anh thở dài, nghiêm trang nói: "Tất cả chuyện này... đều bắt đầu từ một mối nghiệt duyên..."

"..." Cố Minh Bảo ngơ ngác.

"Ta là Tống Anh, chính là... tức phụ nhi ở quê của Hoắc Triệu Uyên." Tống Anh vuốt tóc, hơi ngượng ngùng.

Cố Minh Bảo nghe thấy vậy thì quả nhiên khiếp sợ mở to hai mắt: "Tống tỷ tỷ!? Thật vậy sao!?"

"Ừm.

Nhưng mà thật ra quan hệ giữa ta và hắn cũng không thân thiết đến vậy đâu..."

Còn chưa dứt lời, Cố Minh Bảo đã túm lấy tay Tống Anh: "Tống tỷ tỷ, chẳng trách trước đây ngươi luôn nói lời hay về Hoắc Vương gia, hóa ra là bênh vực người của mình.

Nhưng sao đến tận bây giờ ngươi mới nói cho ta biết!? Ngươi không biết đâu, gần đây ta tiếp xúc với bên ngoài nhiều, luôn có người nói ngươi ngốc nghếch trước mặt ta, nói ngươi đường đường là thiên kim Hầu phủ mà không chịu làm, nhất quyết phải tìm đường chết, đối nghịch với Tống Hầu gia, còn nói ngươi bất trung, bất hiếu, khiến ta tức giận đến mức muốn đánh người! Đúng rồi, còn có người nói Hoắc Vương phi xấu xí nữa chứ!"

"Nếu bọn họ biết ngươi chính là Hoắc Vương phi, ha ha, có lẽ cằm của bọn họ sẽ rớt xuống đất hết!" Cố Minh Bảo kích động nói.

Trong lòng Tống Anh rất có cảm giác tội lỗi.

"Ta hỏi ngươi, nếu phu quân định mệnh của ngươi bị người khác cướp mất mà ngươi không biết thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào?" Tống Anh nói sang chuyện khác.

Cố Minh Bảo nhìn Tống Anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Nếu là định mệnh thì còn có thể bị cướp mất sao? Có thể bị cướp mất thì chứng tỏ nhân duyên không đủ."

Nói xong, Cố Minh Bảo phát hiện hình như bản thân nói chuyện hơi thẳng thắn quá, thế là nhẹ nhàng nói thêm: "Chuyện hôn nhân nghe lệnh của cha mẹ và lời của người mai mối, hẳn là nên nghe theo trưởng bối chứ không phải ông trời... Đúng không?"

"Hình như rất có lý." Tống Anh gật đầu, "Vậy nếu phu quân định mệnh của ngươi hạ phàm để tới bắt yêu quái là ngươi về quy án thì sao?"

"Tống tỷ tỷ, ngươi đã đọc thoại bản kỳ lạ gì vậy? Câu chuyện này cũng thật phức tạp và lạ lùng đó?" Cố Minh Bảo che miệng cười, "Vậy thì may mà bị người khác cướp mất.

Ta còn chưa kịp phụng dưỡng tổ phụ đâu, lỡ như bị bắt về quy án thì tổ phụ và ca ca ta phải làm sao đây?"

"Cô nương hiếu thảo." Tống Anh vỗ vỗ bả vai nàng ấy.

"Tống tỷ tỷ, ngươi và Hoắc đại nhân đã có con rồi đúng không?"

"Đứa trẻ đó..." Trên danh nghĩa, nhân sâm tinh cũng được xem như là con của Hoắc Triệu Uyên nên Tống Anh gật đầu, "Tuy rằng không phải con ruột nhưng sau này vẫn có tư cách thắp nén hương cho hắn."

"Sao không đưa nó tới đây vậy?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi tiếp.

"Nó phải đi học, hơn, nữa nó cũng không thích rời nhà quá xa.

Ở thành Dung có rất nhiều đồng bọn của nó, tới kinh thành với nó mà nói thì quá nhàm chán." Tống Anh ngoan ngoãn trả lời.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 828: Người người ái mộ


Mặc dù bây giờ bên cạnh nàng đã có rất nhiều yêu quái nhưng đối với nàng mà nói, nhân sâm tinh vẫn không giống những người khác.

Nhớ ngày đó, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã bị "hấp dẫn vô cùng".

Cây nhân sâm mập mạp đó vừa nhìn đã biết trị giá không ít tiền rồi...

Tóm lại, đó là nhi tử ngoan của nàng, đương nhiên là thích ở đâu thì ở đó, chuyện đi theo nàng tới khắp nơi không cần làm phiền đến một đứa trẻ như nó.

"Tống tỷ tỷ, Hoắc đại nhân đối xử với ngươi tốt không? Hai người các ngươi vẫn luôn tách ra ở riêng sao?" Cố Minh Bảo mặt dày hỏi tiếp.

"Ngươi... sao lại hỏi chuyện này?" Tống Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mặt Cố Minh Bảo đỏ bừng: "Không phải, do mấy tiểu cô nương ta gặp được trước đây đều nói thê thất của Hoắc Vương gia không thể gặp người ngoài, nói ngươi nhất định vừa già vừa xấu nên Hoắc Vương gia mới không dẫn ngươi ra ngoài gặp khách, thậm chí còn có người nói... trong phủ Hoắc Vương gia vốn dĩ không hề có nữ chủ nhân nên chắc chắn là ngươi được hắn cưới về khi còn nhỏ tuổi ở quê... Tống tỷ tỷ, đảm bảo ngươi vừa xuất hiện sẽ khiến không ít người nghiến gãy răng! Tức chết bọn họ!"

"Sao vậy? Hoắc Vương gia rất được hoan nghênh sao?" Tống Anh nghe những gì nàng ấy nói thì cảm thấy hình như Hoắc Triệu Uyên là một cái bánh bao thơm lừng.

"Ta mới tới kinh thành không lâu nên không biết rõ lắm, chỉ biết có một công chúa đã chờ Hoắc Vương gia nhiều năm.

Tuy nhiên, công chúa kia chỉ có phong hào mà thôi, trên thực tế là nữ nhi của Định Viễn tướng quân.

Đáng tiếc, phụ mẫu và tổ phụ, tổ mẫu của nàng ta đều đã qua đời nên được đón vào trong cung nuôi nấng."

"Nếu nàng thích, chẳng phải thỉnh chỉ tứ hôn là được rồi sao?" Tống Anh cảm thấy rất khó hiểu.

"Hình như mấy năm trước đã làm như vậy nhưng lúc ấy người thân trong nhà Hoắc Vương gia qua đời, chưa giữ hiếu xong.

Sau đó, Hoàng thượng gả nàng cho người khác, nhưng phò mã này đã mất vào ba năm trước.

Nàng ta vẫn luôn không tái giá." Cố Minh Bảo nói.

Tống Anh gật đầu.

Vì vậy, nàng trở thành cái đinh trong mắt người nọ?

Nếu là một công chúa, lại là con cháu của thần tử trung thành thì đương nhiên sẽ được mọi người tôn kính.

Nghĩ đến việc gần đây nàng làm tảng đá gánh tiếng xấu thay cho Hoắc Triệu Uyên, Tống Anh cảm thấy mình nên đi tìm Hoắc Triệu Uyên đòi tiền công làm khiên chắn.

"Chỉ có một vị công chúa này thôi, không còn người nào khác chứ?" Tống Anh và Cố Minh Bảo cùng lên kiệu, vừa đi vừa nói.

"Còn." Vẻ mặt của Cố Minh Bảo nghiêm túc, "Hình như một tôn nữ của Nguyên Vương cũng thích hắn.

Tuy là một thứ nữ nhưng Nguyên Vương có nhiều con cái như vậy lại chỉ sinh được một bảo bối duy nhất nên vô cùng yêu thương nàng.

Có điều, tuổi tác của nàng xấp xỉ với ta, nếu không thì Nguyên Vương đã mở miệng thay tôn nữ này từ lâu rồi."

Gần đây nàng ấy làm quen được quá nhiều người, đa số mọi người đều đang bàn tán về chuyện của Hoắc Vương gia nên nàng ấy cũng nghe được không ít.

Tống Anh thở dài.

Nghe xong, chẳng trách Hoắc Triệu Uyên lại lôi nàng ra để làm khiên chắn.

Cỗ kiệu chậm rãi đi đến hoàng cung, sau khi vào trong cung, Tống Anh vén rèm lên nhìn, tường cung cao ngất bao quanh khắp nơi, nơi này quả thực nguy nga, đồ sộ.

Sau khi xuống kiệu, hai người được thái giám dẫn đi bái kiến Hoàng hậu trước.

Hoàng hậu khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cũng vô cùng đoan trang, hào phóng, không hổ là nữ nhân mẫu nghi thiên hạ.

Sau khi nhìn thấy Tống Anh, Hoàng hậu cũng rất ngạc nhiên.

"Trước đó nghe nói ngươi lớn lên ở quê từ nhỏ, không ngờ khí thế lại không hề thua kém con khỉ nghịch ngợm bên cạnh này." Hoàng hậu cảm thán một câu.

"Con khỉ nghịch ngợm" mà bà ấy nói đương nhiên là ám chỉ Cố Minh Bảo.

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương tán thưởng, dân nữ hổ thẹn không dám nhận." Tống Anh cũng rất quy củ.

Bá tánh đương nhiên phải dập đầu hành lễ với nhất quốc chi mẫu, không dám nhìn thẳng.

Tống Anh cũng không hề cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt, nên làm gì thì nàng làm nấy.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 829: Tiểu nhân đắc chí


Nếu nàng ngạo mạn chỉ vào Hoàng hậu nói rằng: "Lão tử là Yêu Vương, ngươi đi xuống cho lão tử, chúng ta cùng trò chuyện!" thì nàng đúng là điên rồi.

Hoàng hậu này có tiếng hiền đức, sau khi gặp Tống Anh và hàn huyên với Cố Minh Bảo mấy câu thì thưởng một ít quà rồi để bọn họ tự do đi chơi.

"Lát nữa Thanh Lạc gặp Hoắc Vương phi này thì cũng nên hết hy vọng thôi.

Đến hôm nay, nàng đã túc trực bên linh cữu của phò mã ba năm, cũng nên tìm một hôn phu khác rồi.

Nếu không, nửa đời sau không có con cái, chẳng lẽ muốn cô độc cả đời sao?" Hoàng hậu thở dài.

Dù sao cũng là đứa trẻ do mình nuôi lớn, tuy rằng không cùng huyết thống nhưng cũng có mấy phần tình cảm chân thật.

Viên Đình yến, nhìn tên mà đoán nghĩa, chính là đi tham quan vườn, đình.

Nhưng lần này là đi tham quan trong hoàng cung, đương nhiên khí thế hơn bên ngoài nhiều.

"Cố tiểu thư, sao ngươi cũng đưa nàng đến?" Sau khi hai người tới nơi tổ chức Viên Đình yến, có người hỏi một câu.

Có mấy người đã nhìn thấy Tống Anh ở tiệc mừng thọ của Trung Quốc công, biết hai người có quan hệ thân thiết, cũng biết thân phận của Tống Anh không cao, bây giờ lại còn là một bình dân áo vải.

"Tống cô nương thật không biết điều, ỷ vào việc Cố tiểu thư đối tốt với ngươi mà nhờ nàng đưa ngươi tới đây.

Ngươi không sợ một khi không cẩn thận chọc tới quý nhân thì đầu rơi xuống đất sao?" Lại có người lên tiếng.

Tống Anh đã từng gặp người này, Tào Cầm Vận, tuổi cũng không lớn, từng theo đuôi nịnh bợ Tống Hoan.

Vậy nên mới nói Tống Hoan này thật ra rất khó lường, giỏi kết giao bằng hữu và kích động lòng người.

Nếu lòng dạ nàng ta ngay thẳng một chút thì hoàn toàn có thể trải qua một đời thuận lợi.

"Ngươi nhìn ta không vừa mắt thì đi tìm người tới bắt ta đi." Tống Anh cười cười, "Ta xem trọng ngươi, cố gắng kêu một tiếng, lập tức sẽ có người tới đấy."

"..." Tào Cầm Vận trừng mắt nhìn Tống Anh một cái: "Đồ nhà quê chưa trải việc đời!"

"Ta biết ngay là ngươi không kêu lớn tiếng được mà.

Âm thanh nhỏ như mèo kêu này là để gãi ngứa cho ta sao?" Tống Anh cũng không thèm để ý, thuận miệng đáp lại.

Tào Cầm Vận tức giận phồng má trợn mắt như con cóc, quát: "Đồ tiểu nhân đắc chí! Chẳng phải là nhờ nịnh bợ Cố tiểu thư nên mới được tới đây sao? Nếu không có nàng thì ngươi là cái thá gì chứ?!"

"Tào tiểu thư, nơi này là hoàng cung, phải chú ý lời nói một chút." Tống Anh còn chưa mở miệng thì đã có một nữ tử lên tiếng.

Nàng ấy mặc cung trang, trông có vẻ có thân phận không tầm thường.

"Lại nói, sao hôm nay Hoắc Vương phi không tới? Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương cũng mời nàng ấy mà." Có một người hỏi.

Người này biết rõ tâm tư của Thanh Lạc công chúa nên mới mở miệng.

Nghe thấy lời này, các tiểu thư ở đây đều sửng sốt, ai nấy đều nhìn trái nhìn phải nhưng quả thực không phát hiện người nào lạ mặt, càng không thấy Hoắc Vương phi xấu xí không thể gặp người ngoài trong lời đồn đãi.

"Hoắc Vương phi đã tới rồi mà?" Trong lòng Cố Minh Bảo vui sướng đến mức nở hoa.

Thanh Lạc công chúa sửng sốt: "Sao ta lại không nhìn thấy?"

Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đột nhiên phản ứng lại.

Ở đây chỉ có duy nhất một phụ nhân lạ mặt đến từ nơi khác... Là Tống Anh!

"Chẳng lẽ... Tống cô nương... là Hoắc Vương phi?" Thanh Lạc công chúa cảm thấy hơi khó tin, hỏi thử.

Tống Anh cười cười: "Khách khí, khách khí rồi.

Chính là ta.

Phu quân nhà ta quản nghiêm lắm, nói rằng bên ngoài có quá nhiều yêu ma quỷ quái nên không dám cho ta ra ngoài để bảo vệ ta.

Nhưng ta cảm thấy bên ngoài cũng khá tốt đấy chứ.

Chẳng hạn như vị tiểu cô nương này, tuy rằng nói chuyện không xuôi tai, nhìn cũng không giống người tốt, nhưng không chừng lại là ngoài lạnh trong nóng, bên trong chứa một tấm lòng từ bi lương thiện thì sao?"

Tống Anh nói xong, Tào Cầm Vận vừa mới mắng Tống Anh là đồ nhà quê lập tức đỏ bừng mặt.
 
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Chương 830: Tác oai tác quái


Tống Anh cười tủm tỉm, trông không hề có ý định công kích, thế nhưng dáng vẻ này lại khiến người khác không dám khinh thường.

Nghe nói Hoắc Vương phi xấu xí đến mức không thể gặp người khác?!

Nhưng Tống Anh này...

Dung mạo hoàn toàn không thua kém Tống Hoan năm đó mà?!

Diện mạo của nguyên chủ vốn dĩ không kém, nhưng sống ở quê phải thường xuyên làm việc nên làn da không được mịn màng.

Sau khi đến kinh thành, tính cách của nàng ấy trở nên quá trầm lắng, nàng ấy cũng không thích nhìn thẳng vào người khác, khiến người ta cảm thấy nàng ấy khá nhút nhát.

Nhưng Tống Anh thì khác, mỗi ngày nàng đều ăn thứ được tưới bằng linh thủy, làn da đương nhiên đã khôi phục về trạng thái tốt nhất.

Tính cách của nàng nhìn như không phô trương, nhưng trên thực tế lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai, cũng đủ tự tin nên khí thế lại tăng thêm mấy phần.

Hơn nữa... trước đó nàng đã nhận ra một điều, hình như đan điền được dung hợp với thứ gì đó khiến nàng ngày càng nảy nở...

Vì vậy, thật ra nhìn nàng bây giờ và nguyên chủ lúc trước như hai người khác nhau.

Thanh Lạc công chúa nhìn gương mặt của Tống Anh, lập tức tự biết xấu hổ.

"Nếu Tống cô nương là Hoắc Vương phi thì sao vừa nãy không nói ra?" Thanh Lạc công chúa cau mày hỏi.

"Các ngươi cũng đâu có hỏi ta? Huống hồ, bổn vương phi mới tới đây đã bị vị cô nương này chỉ vào mũi mắng một trận.

Các ngươi cũng không cho ta cơ hội nói mà?" Tống Anh cười tủm tỉm đáp.

Nàng là người không có da mặt, nếu đã dùng tư cách của Hoắc Vương phi tới đây thì đương nhiên phải dựa vào cái danh này để tác oai tác quái rồi.

Còn về vị Thanh Lạc công chúa này, nàng cũng không sợ.

Hoắc Triệu Uyên đã nói thân phận của hắn đủ cho nàng tiêu xài, không cần quá cứng nhắc.

Nét mặt của Thanh Lạc công chúa dần dần lộ ra mấy phần khó chịu.

"Nếu như thế thì ngồi vào vị trí đi." Thanh Lạc công chúa nói với khuôn mặt cứng đờ.

Vị công chúa này trông còn lớn hơn nàng hai, ba tuổi, cũng rất xinh đẹp, chẳng qua trên mặt có mấy phần ai oán nên trông không có tinh thần.

Tống Anh vừa ngồi xuống thì lập tức cảm nhận được có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Có rất nhiều ánh mắt tò mò và đánh giá, cũng có rất nhiều ánh mắt chán ghét và thù hận.

"Tống cô nương, nghe nói ngươi đoạn tuyệt quan hệ với Diên Bình Hầu rồi? Duyên phận phụ tử chính là trời cho, triều Đại Định chúng ta lấy hiếu trị thiên hạ, nếu ngươi quyết tâm đoạn tuyệt như thế sẽ bị ảnh hưởng không tốt lắm đâu?" Không ngờ trong khu vườn này lại vang lên một giọng nói.

Tống Anh nghiêng đầu nhìn qua.

Người lên tiếng lần này còn khá trẻ.

Cố Minh Bảo cúi đầu nói: "Đây là tiểu tôn nữ của Nguyên Vương, tên là Lý Nguyên Nguyên."

Tống Anh gật đầu.

"Ngươi mạo phạm Thanh Lạc công chúa như vậy thì không tốt đâu." Tống Anh nghiêm túc khuyên nhủ.

"Ai mạo phạm công chúa? Người ta nói chính là ngươi!" Lý Nguyên Nguyên giận dữ nói.

"Không phải ngươi mạo phạm công chúa sao? Ta nghe nói phụ mẫu ruột của Thanh Lạc công chúa cũng không phải là Hoàng thượng và Hoàng hậu, bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nuôi nàng, nàng gọi một tiếng phụ hoàng, mẫu hậu là hợp tình hợp lý, sao lại là bất hiếu?" Tống Anh hỏi.

Lý Nguyên Nguyên nghe vậy thì đốp lại ngay: "Công chúa là công chúa, ngươi có thể so với công chúa sao?!"

"Không thể, nhưng cũng là đạo lý này.

Người nuôi dưỡng ta không phải Diên Bình Hầu, thậm chí hắn còn muốn hại chết ta.

Vậy thì tại sao ta không được đoạn tuyệt quan hệ với hắn, phụng dưỡng phụ mẫu đã nuôi dưỡng ta?" Tống Anh cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa, chuyện này... có liên quan gì đến ngươi đâu chứ?"

"Sao lại không liên quan gì đến ta? Người có thanh danh mục nát như ngươi, vậy mà có thể gả cho Hoắc Vương gia sao!?" Lý Nguyên Nguyên giận dữ.

"Hoắc Vương gia nhà ta đúng là không được tốt lắm, là người không hề thú vị chút nào, ta có hơi thiệt thòi một chút, nhưng lấy gà theo gà, lấy chó theo chó* nên ta cũng không so đo.

Nếu cô nương cảm thấy không ổn thì hay là ngươi đi nói với Hoắc Vương gia đi, bảo hắn hòa li với ta." Tống Anh nói.

* Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó: bất kể lấy chồng là người thế nào thì cũng phải theo chồng tới chết, sống hòa thuận với chồng và tuân thủ đạo đức của người vợ

Trong lòng Cố Minh Bảo lập tức thoải mái hơn nhiều.

Có trời mới biết gần đây nàng ấy nghe thấy bao nhiêu người nói bậy về Tống Anh và Hoắc Vương phi.

Khi đó, nàng ấy không biết hai người này là cùng một người.

Lúc nãy sau khi biết được, trong lòng nàng ấy cực kỳ mong chờ!
 
Back
Top Bottom