—————"Chu Thanh Linh!"
Tiếng gọi trong trẻo vang lên từ người bạn thuở nhỏ của Thanh Linh.
Nó quay lại nhìn theo hướng âm vang to nhất."
Tớ đây Giai Giai."
Thanh Linh mỉm cười liền ngay sau đó liền chạy tới ôm chầm Giai Sở."
Cậu nghe nói có dụ mới chết người ở trường học mình chưa nghe bảo kinh khủng lắm" Giai Sở vừa xoa đầu Thanh Linh vừa nói.Nhìn ánh mắt khó hiểu của Thanh Linh cô nàng kia từ tốn giải thích."
Nghe bảo nam tử ấy đêm hôm ở lại phủ Du làm việc hay gì đó tới khuya mới về nhưng sáng lại thấy chết không toàn thay.
Nội tạng bị rơi hết ra ngoài.
Có người khi ngang thấy bảo lạ cậu ấy đang đứng yên thì bị như thế thật tội nghiệp."
Nghe xong Thanh Linh trầm mặc khó hiểu.
Đây đâu phải tháng 7 mà vẫn có thể xảy ra chuyện kinh hoàng à.
Thanh Linh biết chuyện này khó mà do con người làm.
"Nam tử ấy hiền lành không?"
"Anh ấy nổi tiếng hiền lành xưa giờ lại hiếu thảo với bố mẹ nữa" Giai Sở bày ra vẻ mặt hoài nghi.
Nếu đúng là sự thật thì chẳng có nổi một lí do nào dẫn đến cái chết như thế.
Trừ khi có 'ân oán'.
Nhưng Thanh Linh không bao giờ quan tâm đến việc đó.
Chẳng giúp ích được cho bản thân thì sao phải làm chứ.
"Tốt nhất là đừng dính dáng" Thanh Linh mỉm cười nói.
Giai Sở liền ôm chầm lấy Thanh Linh miệng thì bảo : "Tớ biết rồi dính dáng tới mấy dụ này chẳng có điềm tốt gì cả".
Nói xong Giai Sở quay đi làm việc cô làm việc trong phủ Du là một người hầu của tiểu thư út trong nhà.
Còn Thanh Linh thì quay về núi nơi nằm sâu trong rừng.
Hai người trước đây tình cờ gặp mặt vì Thanh Linh trốn mẹ đi chơi còn Giai Sở thì đang bị đuổi đánh.
Chỉ là lúc đó Thanh Linh trong rất rợn người nên Giai Sở đã thoát được một kiếp từ đó cô bám theo nó riết.
Thanh Linh đi men theo đường mòn về núi.
Chỉ là hôm nay cảm giác không được bình thường nữa.
Nó vừa đi vừa mỉm cười một nụ cười rợn người.
Đi gần tới nhà thì mùi máu tanh ngày càng rõ rệt.
Thanh Linhkhó chịu ra mặt.
"Chẳng lẹ lại có con vật nào chết?"
Thanh Linh nhìn quanh khu rừng nhưng chẳng nhận được kết quả nào hết.
Nhưng chỉ khi đứng trước nhà thì Thanh Linh đã hiểu.
Mùi máu toát ra từ người mẹ của nó Lệ Tuyết.
"MẸ!!"
Thanh Linh chạy thật nhanh đến quỳ gối xuống ôm thi thể bà.
Khuôn mặt bà trắng bệch trên người chẳng có vết thương nhưng máu lại chảy ra không ngừng.
Thanh Linh chẳng khóc cũng chẳng để lộ biểu cảm nào khác ngoài vẻ vô hồn đấy.
Cảm giác khó chịu trong người dân lên.
Sự khao khát báo thù như muốn chiếm dữ linh hồn nó.
Một lúc lâu sau Thanh Linh cũng đã chôn cất Lệ Tuyết ở sau nhà.
"Mẹ yên tâm thù này con sẽ báo" nó chấp tay cuối người trước mộ bà nhưng miệng lại cười một cách mang rợ.
Thanh Linh đi vào trong nhà nhìn bộ đồ nghề của Lệ Tuyết liền nảy ra ý định gọi quỷ.
Lệ Tuyết đã cấm không được đi theo con đường này nhưng vì 'trả thù' có lẽ nó sẽ làm trái ý bà.
Thanh Linh vừa bày đồ nghề ra vừa lẩm bẩm câu thần chú trong miệng.
Nó chẳng được dạy đâu nhưng nhìn sơ qua Lệ Tuyết nó có thể học được điều này.
"Trời thiên đất địa tử linh ta yêu cầu oán linh gần đây nghe lệnh hãy hiện hữu trước ta" Thanh Linh vừa nhắm mắt vừa lặp lại câu này ba lần.Rầm!
Xào xạc xào xạc!Cánh cửa nhà bị mở tung ra lúc này Thanh Linh lấy máu của mẹ mình đổ vào mắt.
Máu khi nãy Thanh Di lấy từ Lệ Tuyết.Dòng máu tươi pha lẫn mùi tanh chảy nhẹ từ mí mắt xuống má rồi rớt xuống vòng tròn đỏ Thanh Linh đang ngồi trên.Tiếng cười thé chói tai vang lên lúc này Thanh Linh chẳng còn đường lui nữa rồi.—————