Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dòng Tộc Ác Quỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,329
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOjG3Z_sMfO7tzD7N5sFYVxJTuiwqg_RQ6oVTnQQp9EgeOltaesR2YttSkgIzeeiqzWwdifoCgNXctOnb_AzKSaMYfpAT_sl03pG0fQHL1baa7J9_L2W-W0EoOoMdtEXySGYFdBOHQ3JdVQ5VGW8Ptq=w215-h322-s-no-gm

Dòng Tộc Ác Quỷ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.

Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.

Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.

Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ.

Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng.

Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng.

Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt.

Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người.

Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ.

Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm đầy m//áu, nhàu nhĩ.

Vết bỏng, vết roi, vết trói chằng chịt khắp thân thể.

Da thịt rữa nát, lật ngược, nhầy nhụa, cảnh tượng hãi hùng.​
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 1



Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.

Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.

Tôi cứ nghĩ bố sẽ sốc, sẽ giận dữ.

Ai ngờ, bố chỉ lặng lẽ khép cửa phòng.

Nhốt kín tủi nhục và tiếng khóc của mẹ sau cánh cửa lạnh lùng.

Sáng hôm sau, người hầu phát hiện thithe mẹ dưới đáy hồ bơi trong vắt.

Để lôi lên, họ phải vất vả lắm, vì mẹ bị trói một tảng đá lớn vào người.

Thi thể mẹ nằm vật vã bên bờ hồ.

Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm đầy m//áu, nhàu nhĩ.

Vết bỏng, vết roi, vết trói chằng chịt khắp thân thể.

Da thịt rữa nát, lật ngược, nhầy nhụa, cảnh tượng hãi hùng.

Từ xa, tôi đã kinh hoàng trước cảnh tượng ấy, vội vã lao vào vòng tay nhũ mẫu Trần Thu Hoa.

Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi: "Tiểu thư đừng sợ, đó là mẹ con mà."

"Không phải mẹ của con!" Tôi khóc thét lên.

"Con không muốn người mẹ đáng sợ như vậy, dì mới là mẹ của con!"

Trần Thu Hoa cười hiền: "Ừ, ừ, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."

Bà ôm tôi rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Khổ thân, đá nặng thế kia mà còn cố buộc vào người, đúng là không thiết sống nữa rồi."

Qua vai Trần Thu Hoa, tôi ghim chặt ánh mắt vào thithe bất động của mẹ.

Người phụ nữ xinh đẹp, thanh tú đến vậy, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đống thịt vụn th//ối rữa?

Rõ ràng tối qua mẹ còn trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào.

Ánh đèn ngủ hắt lên bóng hình yểu điệu của mẹ, bà cúi xuống, lần đầu tiên đặt lên má tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lần đầu tiên tôi thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt đẹp nhưng vô hồn của mẹ.

Cũng là lần đầu tiên tôi nhận được nụ hôn từ mẹ.

Mẹ tắt đèn đi, còn tôi thì hạnh phúc đến mất ngủ.

Nửa đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của một người phụ nữ vọng ra từ ngoài cửa.

Hình như là mẹ.

Tôi chân trần xuống giường, lần mò theo hành lang tối om, tìm đến phòng ngủ của ông nội.

Không ngờ, bố, người vừa trở về từ nước ngoài hôm qua, đang đứng trước cửa phòng.

"Phó Oánh..." Giọng mẹ run rẩy vọng ra từ khe cửa.

"Cứu em..."

Trong bóng tối, sống lưng bố căng như dây đàn, tôi cứ tưởng ông sắp bùng nổ.

Nhưng ông chỉ chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng.

...

Năm ấy, tôi sáu tuổi.

Cũng bằng tuổi mẹ khi ông nội Phó Chấn Quốc đón bà từ trại trẻ mồ côi về.

Năm ấy, tôi không hiểu ông nội và bố đã làm gì mẹ.

Chỉ biết rằng, mẹ đã chếc.

Người duy nhất yêu thương tôi trên đời này đã không còn nữa.

Phó Viên bỗng dưng tấp nập đội thợ xây.

Trần Thu Hoa bảo, cái hồ bơi nơi mẹ gặp nạn sẽ được cải tạo thành vườn hoa, là ý của ông nội.

Bà còn nói, tất cả ao hồ, vũng nước trong Phó Viên đều sẽ bị lấp đi, Phó Viên rộng cả trăm mẫu sẽ không còn một chỗ nào ngập quá mắt cá chân.

Tôi chỉ là một đứa nhóc sáu tuổi, nghe nói ông nội xây vườn hoa thì mừng rỡ.

Trần Thu Hoa véo mũi tôi, cười hỏi:

"Mẹ cháu chếc rồi đấy, sống thì làm thiếu phu nhân nhà họ Phó, chếc rồi đến cái đám ma cũng chẳng có."

"Không quan tài, không mộ phần, sau này chẳng ai nhớ đến bà ấy đâu."

"Cháu không buồn à?"

Tôi ngây ngô hỏi ngược lại:

"Sao cháu phải buồn ạ?"

"Cháu là do dì Trần nuôi lớn, cháu không nhận con điên ấy là mẹ đâu."

Mẹ là một kẻ điên.

Câu này tôi đã nghe không dưới một lần từ miệng người hầu, kể cả Trần Thu Hoa.

Năm mẹ sáu tuổi, tài phiệt Phó Chấn Quốc đã để mắt tới bà, biến bà thành con dâu nuôi từ bé của nhà họ Phó.

Năm mười sáu tuổi, mẹ kết hôn với tam thiếu gia Phó Oánh, hai năm sau thì ông sang Pháp du học.

Rồi mẹ dần trở nên không bình thường.

Ban ngày, bà ngắm hoa, chơi cỏ, đọc sách, pha trà, đẹp đến mức thoát tục, nhìn thêm một cái cũng thấy nghẹt thở.

Nhưng cứ đêm đến, bà lại như biến thành người khác.

Khóc lóc, nổi nóng, đập phá đồ đạc vô cớ.

Tôi từng cố gắng lại gần bà, liền bị bà vung d//ao dọa nạt:

"Đồ dơ bẩn, tránh xa tao ra, cút đi!"

Không ai trị nổi bà thiếu phu nhân phát điên, trừ Phó Chấn Quốc, người nắm quyền nhà họ Phó.

Ông nội đi xã giao về muộn, sẽ bế thốc mẹ vào phòng ngủ.

Cửa vừa đóng lại, là cả một đêm dài đằng đẵng...

......
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 2



Tôi không biết ông nội đã "an ủi" mẹ thế nào, chỉ biết sáng sớm hôm sau, mẹ lại ngoan ngoãn đến lạ.

Cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác.

Cho đến cách đây không lâu, khi thư báo bố sắp về nước gửi về nhà, bệnh điên của mẹ bỗng dưng khỏi hẳn, cả người bà tươi tắn hẳn lên.

Bà chờ tròn một tháng, người bố trong bộ Âu phục kiểu Tây mới thong dong trở về.

Mẹ chờ đợi vị cứu tinh của mình, nhưng lại không thay đổi được số phận.

Tối hôm đó sau bữa tối, ông nội vẫn dẫn mẹ vào phòng ngủ của ông — ngay trước mặt bố, tôi và đám người hầu.

Đêm hôm đó, người mẹ bất lực đã từng cầu xin bố giúp đỡ.

Nhưng sự lạnh lùng của bố đã dập tắt hy vọng sống của bà.

Cứ thế, bà vội vã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Lúc này, Phó Chấn Quốc cho sửa sang lại vườn tược, chẳng qua là muốn chôn vùi t.h.i t.h.ể mẹ ngay tại chỗ.

Họ muốn che đậy cái c.h.ế.t của mẹ.

Làm sao tôi có thể để họ đạt được mục đích?

Tôi lợi dụng lúc mọi người đang bận rộn, lén chỉ Lý Hiểu lẻn ra ngoài báo cảnh sát.

Lý Hiểu là con trai của gia đinh, bằng tuổi tôi, ra vào tự do nên không ai để ý.

Tôi thấp thỏm lo âu đợi mãi ở nhà.

Gần tối, cảnh sát thật sự đã đến, thậm chí còn là một Cục trưởng.

Lý Hiểu bị trói quặt tay ra sau, dẫn đến trước mặt bố Phó Oánh.

Bố niềm nở bắt tay Cục trưởng: "Đứa bé này thiếu dạy dỗ, báo tin giả làm phiền Cục trưởng Tôn rồi."

Lý Hiểu giãy giụa mấy cái, bất phục la lên:

"Cháu không báo tin giả! Thiếu phu nhân nhà cháu c.h.ế.t thật rồi! Cháu tận mắt nhìn thấy!"

"Chán sống rồi à!"

Phó Oánh nhấc chân đá Lý Hiểu một cái, rồi lại lấy từ túi trong bộ Âu phục ra một xấp tiền giấy dày cộm.

Cục trưởng Tôn nhận lấy, cười tít mắt.

"Dễ nói, dễ nói thôi, thiếu gia Phó, sau này có việc gì khó khăn, cứ việc lên tiếng."

Một cảnh sát viên trẻ tuổi bỗng nhiên chen lời: "Báo cáo cấp trên, tôi phát hiện gần hồ bơi kia có vài dấu vết khả nghi, liệu có thể cho tôi điều tra thêm không ạ?"

"Đầu óc cậu có vấn đề à!" Cục trưởng Tôn đập mạnh vào đầu viên cảnh sát một cái, "Không nhìn xem đây là trang viên của nhà ai sao, muốn điều tra là điều tra được à?"

Tôi trốn sau tấm rèm châu, chứng kiến toàn bộ quá trình quan chức cấu kết với giới kinh doanh này, và cũng ghi nhớ gương mặt của người cảnh sát viên trẻ tuổi đó.

Khi họ sắp lên xe cảnh sát, tôi từ trong nhà chạy ra, tươi cười dúi kẹo vào tay Cục trưởng Tôn:

"Chú ơi, chú ngầu quá, đây là sô-cô-la bố con mang về từ Pháp, chú ăn thử đi ạ."

Phó Oánh tán thưởng xoa đầu tôi, Cục trưởng Tôn vui vẻ nhận kẹo.

Viên cảnh sát trẻ nhìn tôi chằm chằm mấy giây, rồi kéo phắt tôi lại gần, nghiêm nghị hỏi:

"Cháu là cháu gái nhà họ Phó đúng không? Rốt cuộc mẹ cháu có xảy ra chuyện gì không?"

Mắt anh ấy sáng lên đáng sợ.

Tôi nhoẻn miệng cười với anh ấy: "Chú ơi, ăn kẹo đi."

Tiễn những người ở Cục Cảnh sát đi, bố bắt đầu tra hỏi Lý Hiểu:

"Nói đi, ai bảo mày làm thế?"

Lý Hiểu nghiến răng nói: "Không ai chỉ thị cả."

Bố phẩy tay, đám gia đinh liền lôi Lý Hiểu đi ra sân ngoài.

Ngay sau đó, tiếng đánh đập trộn lẫn tiếng Lý Hiểu gào khóc vang lên trong sân.

Tôi từ nhỏ đã được nuôi ở Phó Viên, không có bạn bè, chỉ có Lý Hiểu bằng tuổi là chịu chơi cùng tôi.

Tôi khóc lóc cầu xin bố đừng đánh cậu ấy, nhưng bố lạnh lùng đẩy tôi ra.

Tôi chạy ào vào sân, cố dùng thân hình nhỏ bé của mình che chắn cho Lý Hiểu, nhưng bị Trần Thu Hoa mạnh mẽ bế vào nhà.

Một đứa bé chưa đầy bảy tuổi, cứ thế bị đánh c.h.ế.t một cách tàn nhẫn.

Hai sinh mệnh tươi trẻ, nói mất là mất.

Chỉ vì họ xuất thân thấp kém, mà tính mạng rẻ mạt như cỏ rác.

Nỗi oán hận này đè nặng lồng n.g.ự.c tôi, đủ khiến một đứa trẻ nghẹt thở, cũng đủ khiến một đứa trẻ trưởng thành trong khoảnh khắc.

Hồ bơi đã bị lấp bằng.

Trong trang viên trồng rất nhiều hoa tươi đang nở rộ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phó Viên rộng cả trăm mẫu, đẹp hơn lúc mẹ còn sống.

Sau khi Lý Hiểu bị đánh c.h.ế.t ngay trước mặt mọi người, không còn người hầu nào dám nhắc đến chuyện của mẹ nữa.

Mẹ cứ như chưa từng đến thế giới này vậy, biến mất không một tiếng động, sạch sẽ không còn dấu vết.

Thoáng cái đã sáu năm trôi qua.

Tôi học cách che giấu thù hận, cũng học được đạo lý sinh tồn trong nhà họ Phó.

Vào một ngày tôi mười hai tuổi, tôi một mình ngồi xổm trong vườn hoa, tỉ mẩn ngắm nhìn những bông cúc trắng mà mẹ yêu thích nhất khi còn sống.

Bỗng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Thu Hoa và bố.
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 3



"Tam thiếu gia, em theo anh đã mười năm rồi, rốt cuộc khi nào anh mới cho em một danh phận chứ?"

Mười năm rồi ư?

Hóa ra, ngay từ trước khi mẹ qua đời, đã có người thèm khát vị trí tam thiếu phu nhân nhà họ Phó rồi.

Bố nhéo mạnh vào m.ô.n.g Trần Thu Hoa một cái: "Tối nay cho em nhé, được không?"

Cảnh này khiến tôi cay mắt.

Xem ra, mặt người dạ thú là tuyệt kỹ gia truyền của đàn ông nhà họ Phó.

Không lâu sau đó, tôi quả nhiên có mẹ kế mới.

Trần Thu Hoa một bước đổi đời, trở thành chủ nhân, vẻ đắc ý hiện rõ mồn một trên mặt.

Ngay cả thái độ nói chuyện với tôi cũng không còn hiền dịu, kiên nhẫn như trước.

Bà ta nóng lòng chiếm đoạt hết nữ trang, trang sức của mẹ, còn lén mặc trộm quần áo của mẹ, cố nhét thân hình thô kệch vào những chiếc sườn xám bó sát.

Chiếc sườn xám bị căng rách, thế là bà ta tức giận xé nát cả tủ sườn xám.

Tôi vừa vặn nhìn thấy cảnh đó, hận không thể xé nát cả bà ta.

Nhưng ngay trước khi bà ta kịp phát hiện, tôi lập tức kìm nén lòng hận, vòng tay ôm lấy eo thô của Trần Thu Hoa như hồi còn bé.

"Bụng dì Trần nhiều thịt ghê, mềm mềm thích thật, không như mẹ con c.h.ế.t sớm, gầy tong teo, gió thổi cái là run."

Trần Thu Hoa nghe xong, đột ngột đẩy tôi ra, khoác chiếc áo rộng thùng thình của bà ta vào, hậm hực bỏ đi.

Đến bữa tối, tôi cố tình gắp miếng thịt kho tàu đầy mỡ vào bát Trần Thu Hoa.

"Mẹ kế, món này ngon lắm."

Trần Thu Hoa nuốt nước bọt: "Tôi không ăn."

Bố liếc bà ta một cái: "Không có khẩu vị à?"

Tôi nói lớn, cười: "Mẹ kế hôm nay làm rách sườn xám của mẹ, m.ô.n.g còn lòi ra ngoài, mẹ kế chắc chắn là vì chuyện này nên mới không ăn thịt, ha ha!"

Bố lườm tôi một cái: "Con gái con nứa sao lại ăn nói bạt mạng vậy?"

Ông nội vội vàng chống lưng cho tôi: "Trẻ con đang lớn ăn nói thẳng thắn, chấp làm gì."

Tôi tinh nghịch lè lưỡi.

Nhưng lời tôi vừa nói ra, mọi người đều vô thức liếc nhìn Trần Thu Hoa... và mớ mỡ thừa ở eo bà ta.

Gương mặt vốn chẳng đủ trắng trẻo của Trần Thu Hoa càng lúc càng đen lại, nhưng vì nể mặt Phó Chấn Quốc nên bà ta không dám nổi khùng với tôi.

Tôi thấy bộ dạng ấm ức của bà ta thì càng thêm ngon miệng, còn không quên cười duyên lấy lòng ông nội.

"Ông nội, ông ăn rau đi ạ."

Phó Chấn Quốc vừa vui, liền uống thêm mấy chén rượu.

Lúc dìu ông về phòng nghỉ ngơi, ông bỗng nhiên kéo tay tôi lại.

Nhìn chằm chằm vào mặt tôi, miệng lẩm bẩm: "Yên Vân..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Người tôi cứng đờ lại.

Yên Vân, bao nhiêu năm nay đã trở thành từ cấm ở Phó Viên.

Nếu không phải Phó Chấn Quốc đột ngột nhắc đến, e rằng mọi người sắp quên mất, đây là khuê danh của mẹ tôi.

"Ông nội, cháu là Phó Hân đây ạ, cháu gái ngoan của ông đây."

Phó Chấn Quốc hồi lại tinh thần: "Hân nhi lớn thật rồi, ông nội già rồi, mắt mờ cả đi rồi."

Tôi ngây ngô cười, thản nhiên rút tay về.

Về phòng mình, tôi lấy ra tấm ảnh cũ giấu trong ngăn bí mật của tủ quần áo.

Trên tấm ảnh đã ngả màu, người phụ nữ trẻ đang bế đứa bé trong tã lót, mỉm cười bình yên và hạnh phúc nhìn về phía ống kính.

Đó là ảnh lúc tôi đầy tháng, cũng là tấm ảnh duy nhất của tôi với mẹ.

Lúc ấy, mẹ vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc giả tạo, nụ cười trong trẻo không vương chút bụi trần.

Trần Thu Hoa từng kể với tôi một vài chuyện cũ của mẹ.

Mẹ lúc nhỏ bị suy dinh dưỡng, thể chất yếu ớt, sinh tôi thì khó sinh, băng huyết suýt mất mạng.

Do suy nhược sau sinh, bà gần như không có sữa.

Trong khi tôi lại là một đứa bé ham b.ú sữa đặc biệt, thường m*t đến mức mẹ bị tróc da, m.á.u chảy không ngừng mà vẫn không chịu nhả ra.

Mẹ vì không muốn tôi bị đói, đã chọn lọc kỹ lưỡng từ một trăm nhũ mẫu, cuối cùng chọn Trần Thu Hoa.

Trần Thu Hoa kể với tôi những chuyện này, vốn là để tự khen mình.

Nhưng thứ tôi để tâm, lại là lúc mẹ sinh tôi có khó nhọc không, khi tôi b.ú làm rách da có đau không.

Dòng suy nghĩ kéo về.

Ánh mắt tôi chầm chậm dịch chuyển từ tấm ảnh sang chiếc gương trang điểm.

Tôi vậy mà không hề nhận ra, thực ra mình càng lúc càng giống mẹ.

Nhìn khuôn mặt mới chỉ mười hai tuổi nhưng lại quá đỗi xinh đẹp trong gương.

Nghĩ đến dáng vẻ ông nội kéo tôi lại, gọi "Yên Vân".

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi, những năm ba đi du học, ông nội mỗi đêm đã làm gì mẹ.
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 4



5

Trần Thu Hoa quyết tâm giảm cân.

Ban đầu bà ta chỉ không ăn cơm mỗi bữa.

Sau đó biến thành mỗi ngày nhịn ăn sau buổi trưa.

Cả người bà ta quả thực gầy đi trông thấy, nhưng làn da vốn dĩ hồng hào khỏe mạnh cũng trở nên vàng sạm đi.

Nhưng tôi thấy vậy vẫn chưa đủ.

Thế là tôi cố ý kích đểu bà ta, cả ngày mua poster của các minh tinh đang hot về nhà.

Còn nói trước mặt bà ta: "Dì Trần ơi nhìn này, sao mấy cô minh tinh bây giờ ai nấy cũng thon thả thế nhỉ? Có phải họ cứ nhịn ăn nhịn uống suốt ngày không?"

Trần Thu Hoa vừa nghe xong, quả nhiên nhịn ăn nhịn uống luôn.

Nửa năm sau, Trần Thu Hoa lột xác thật rồi, eo ót thon gọn như ý.

Tôi nhìn Trần Thu Hoa vàng sạm gầy gò, khoa trương cảm thán: "Dì ơi, dì có phải đã lén ăn tiên đan không đấy? Quả là còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh!"

Trần Thu Hoa đắc ý quên trời đất, càng ngày càng nhịn ăn khắt khe hơn, gần như đến mức tuyệt thực.

Một bữa tối nọ, Trần Thu Hoa chỉ nhai vài cọng rau luộc, liền nói no rồi.

Phó Oánh hỏi: "Gần đây em không khỏe à?"

"Không ạ, em khỏe mà."

"Em gầy đi cả một vòng rồi, khẩu vị cũng kém thế, có phải bị bệnh không?"

"Anh mới có bệnh ấy!" Mặt Trần Thu Hoa sầm lại, đặt mạnh đũa xuống bàn.

Trần Thu Hoa của trước đây, thế mà ngay cả một câu nói lớn tiếng với Phó Oánh cũng không dám.

Ba kinh ngạc nhìn Trần Thu Hoa: "Em uống nhầm thuốc rồi à?!"

"Đã bảo em no rồi, sao cứ nghi ngờ em bị bệnh?"

Trần Thu Hoa hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc, gào lên.

Phó Oánh dù gì cũng là thiếu gia, chưa từng bị phụ nữ nào dám gào vào mặt, liền giơ tay tát Trần Thu Hoa một cái.

Trần Thu Hoa bị tát đến ngây người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi thật sự muốn tiếp tục làm khán giả xem kịch, nhưng nghe thấy xe hơi của Phó Chấn Quốc lái vào sân, tôi đành phải nhanh chóng nhập vai diễn.

"Ba, bà ta sợ béo nên mới không chịu ăn nhiều, yêu cái đẹp chẳng phải là chuyện thường tình sao ạ?"

Tôi cười cười xoa dịu, lại xới thêm một bát cơm đầy ú ụ vào bát Trần Thu Hoa.

"Dì, dì gầy quá rồi, thỉnh thoảng ăn một bữa có sao đâu chứ ạ."

Phó Chấn Quốc bước vào phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng tôi hiểu chuyện, chu đáo như vậy.

"Ông nội, ông về sớm thế ạ? Cháu cứ tưởng tối nay ông không về nhà ăn cơm chứ."

Tôi niềm nở đón ông nội vào bàn ăn.

"Hân nhi ngoan của ông, ông nhớ cháu quá, đã hủy hết các cuộc hẹn, về ăn cơm với cháu đây."

Cả nhà lại tiếp tục dùng bữa.

Trần Thu Hoa nhìn chằm chằm bát cơm, do dự một lát, ngay sau đó như chó c.h.ế.t đói vồ lấy đồ ăn, bắt đầu ngấu nghiến.

Trong bữa ăn, tôi nói chuyện dí dỏm, khiến ông nội cười sặc sụa.

Còn Trần Thu Hoa thì dường như không ổn lắm, vì tôi nghe thấy bà ta trốn trong nhà vệ sinh tự móc họng nôn.

"Ba ơi, bà ta có phải nghén rồi không thế?" Tôi tinh nghịch chớp chớp mắt.

"Thật sao?" Phó Oánh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, ba liền nhìn thấy Trần Thu Hoa đang quỳ bên cạnh bồn cầu, dùng đũa tự móc họng.

Sàn nhà đầy những thứ dơ bẩn.

"Á!" Tôi khoa trương che miệng lại.

"Em cái đồ điên này!"

Phó Oánh ghê tởm mắng một tiếng rồi đập cửa bỏ đi.

Đồ điên.

Sáu năm trước, người ta cũng đồn thổi về mẹ tôi y hệt như vậy.

Bây giờ, đến lượt Trần Thu Hoa rồi.

Tôi nhìn Trần Thu Hoa đang ngây ra và bối rối, khẽ phẩy phẩy mũi:

"Thật kinh tởm."

6

Năm tôi mười sáu tuổi, cả nước dấy lên trào lưu tư tưởng mới.

Con gái cũng có thể đi học đại học.

Tôi kéo tay ông nội Phó Chấn Quốc làm nũng:

"Ông nội, tiểu thư nhà họ Lâm, nhà họ Đàm đều đi học hết rồi, cháu cũng muốn đi!"

Phó Chấn Quốc cưng chiều nhìn tôi, tình ý toát ra trong ánh mắt ông, rõ ràng không đơn thuần là ông nội nhìn cháu gái.

"Hân nhi, tiểu thư nhà người ta làm sao sánh bằng cháu được chứ?"

"Cháu muốn học gì, ông cho mời thầy đến nhà dạy cháu là được rồi chứ gì?"

Đây là muốn giam cầm tôi lại, hệt như mẹ năm xưa.

"Ở nhà thì học được gì ạ? Những thầy giáo ông mời chỉ dạy ba cái thứ lạc hậu, bây giờ trong trường đại học đều dạy Tây học, giảng về tân văn hóa, những giáo sư đó có tiền cũng chưa chắc mời được đâu ạ!"

Tôi giả vờ dỗi, hất tay ông nội Phó Chấn Quốc ra.

"Ông nội chẳng thương cháu gì cả."

"Ôi chao cục cưng bảo bối bé bỏng của ông!" Phó Chấn Quốc dùng bàn tay già nua ôm lấy vai tôi, "Ông nội đồng ý với cháu, cháu muốn gì ông nội đều đồng ý!"

Cũng vào cái tuổi mười sáu đẹp đẽ ấy.

Mẹ đã chọn lấy chồng, còn tôi đã chọn đi học.
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 5



Tôi đã theo học chuyên ngành y khoa.

Kiến thức y học tích lũy từ nhỏ, kết hợp với lý thuyết Tây y tiên tiến, khiến nhận thức của tôi có bước nhảy vọt về chất.

Tôi còn thông qua giáo sư để tìm một phòng khám tư nhân thực tập.

Những lúc trường không có tiết, tôi lại đến phòng khám giúp việc.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lén lút che mặt lẻn vào phòng khám bệnh.

Tôi đeo khẩu trang theo sát, xuyên qua khe cửa nhìn trộm vào bên trong, quả nhiên đúng là Trần Thu Hoa.

"Thưa bác sĩ," Trần Thu Hoa nói, "Đã lâu lắm rồi cháu không thấy kinh nguyệt nữa."

Bác sĩ đẩy kính: "Đã bao lâu rồi?"

"Nửa năm rồi."

"Có thai không?"

"Vấn đề là ở đây..." Trần Thu Hoa ngượng ngùng nói: "Cháu không giống như có thai, nhưng lại cứ..."

Vì nhịn ăn để giảm cân, sao mà giữ được kinh nguyệt cơ chứ?

"Nằm lên tôi xem." Vừa kiểm tra, bác sĩ vừa hỏi: "Cô kết hôn rồi chứ?"

"Kết hôn rồi."

"Có con chưa?"

"Chưa ạ."

Tôi bỗng giật mình.

Chưa sinh con? Vậy thì trước đây bà ta làm sao cho tôi b.ú sữa?

Sau khi Trần Thu Hoa đi khỏi, tôi liền hỏi lại bác sĩ để xác nhận:

"Bệnh nhân vừa nãy có thai không ạ?"

"Có thai gì đâu, với thể trạng của cô ấy thì cả đời này cũng chẳng thể mang thai được."

Ha, đúng là một màn lừa dối ngoạn mục!

Từ trước tới giờ, tôi vẫn niệm tình ơn nuôi dưỡng của Trần Thu Hoa với tôi, không nỡ ra tay độc ác với bà ta.

Xem ra, người v.ú nuôi tôi năm xưa, còn chẳng biết là con bò hay con dê nào nữa.

Còn Trần Thu Hoa, hoàn toàn chẳng là cái thá gì.

7

Những ngày tháng đi học trôi qua thật nhanh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thoáng cái, sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi.

Phó Chấn Quốc quyết định chạy theo trào lưu mới, tổ chức cho tôi một buổi lễ trưởng thành kiểu Tây.

"Hân nhi ngoan của ông, nói cho ông biết, cháu muốn món quà gì nào?"

Tôi nghiêng đầu cười: "Muốn cái gì cũng được sao ạ?"

"Đương nhiên rồi! Cháu muốn hái sao trên trời, ông tuyệt đối sẽ không hái vầng trăng cho cháu."

Tôi thân mật dựa vào vai ông nội Phó Chấn Quốc, cho dù trong lòng buồn nôn, cũng giả vờ ra vẻ ngoan ngoãn.

"Cháu ấy ạ, cháu chỉ muốn ông nội sống lâu trăm tuổi thôi."

Phó Chấn Quốc bị tôi dỗ cho cười tít mắt.

"Chỉ nhờ tấm lòng hiếu thảo này của cháu gái tôi, ông nội nhất định tặng cho cháu một món quà lớn!"

Ông ta nói được làm được.

Ngày lễ trưởng thành, ông ta trước mặt tất cả họ hàng, lấy ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn gia tộc, làm quà tặng cho tôi.

Mặt các bác trai bác gái, ba và dì, các anh chị em họ ai nấy đều khó coi.

Phải biết rằng, cổ phần của họ cộng lại còn chưa bằng của một mình tôi.

"Ba," bác cả nói: "Phó Hân mới mười tám tuổi, làm sao có thể quản lý tốt công ty nhà mình chứ?"

"Bác cả nói gì lạ vậy?"

Tôi cười híp mắt đáp lại: "Ông nội còn chưa về hưu mà, tập đoàn nhà mình chẳng phải vẫn do ông nội quản lý sao ạ? Làm gì đến lượt chúng cháu những người vãn bối này ra đây khoa chân múa tay chứ?"

Phó Chấn Quốc sầm mặt xuống: "Đúng, chuyện công ty, còn chưa đến lượt chúng mày khoa chân múa tay."

Ông nội tuy già rồi, nhưng uy thế vẫn còn đó, không ai dám chống đối ông...

Trừ tôi ra.

Thừa dịp vui vẻ, tôi nâng ly rượu, kính ông nội Phó Chấn Quốc một chén.

Ngay sau đó lại rót đầy ly thứ hai, kính ba Phó Oánh.

Trần Thu Hoa đang ngồi bên cạnh Phó Oánh, một cách tự nhiên nâng ly rượu lên.

Nhưng chỉ một giây trước khi chạm cốc với bà ta, tôi lại nhanh chóng rụt tay về, hắt rượu xuống đất.

"Mẹ, con gái đã lớn rồi."

"Ly này, kính mẹ."

Bữa tiệc rượu náo nhiệt bỗng chốc im bặt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

"Hân Hân à, ngày vui thế này sao cháu lại nhắc đến chuyện đó?" Bác hai nói.

"Sao thế?" Tôi khiêu khích nhìn sang, "Bác hai cảm thấy xui xẻo sao?"

Bác hai im bặt.

"Ba, ba cũng cảm thấy người vợ đã khuất của mình xui xẻo sao?"

Phó Oánh im lặng.

Ai nấy đều mặt mày tái mét.

Họ càng né tránh nói đến, tôi càng phải nhắc đến.

"Mười hai năm rồi, mẹ tôi không xứng đáng có một nấm mồ, chưa từng được thăm viếng, ngay cả sinh nhật tôi kính mẹ một ly rượu, các người đều thấy mất hứng."

Tôi quay sang nhìn ông nội Phó Chấn Quốc:

"Ông nội, ngay cả ông cũng căm ghét mẹ sao?"

Giờ đây tôi gần như giống mẹ y đúc, tôi không tin ông nội không nhớ nhung khuôn mặt này.

Quả nhiên, chiếc ly trên tay ông nội "choang" một tiếng rơi xuống đất.

Hiện trường lập tức rối loạn, có người giả vờ hỏi thăm ông nội có bị thương không, có người vội vàng luống cuống dọn dẹp các mảnh vỡ.

Phó Chấn Quốc thất thần đứng dậy: "Tôi mệt rồi, các người cứ tự nhiên."
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 6



Ông nội vừa đi khỏi, mọi người cũng tản đi hết.

Tôi đi về phía phòng ngủ của ông nội, đẩy cửa phòng khép hờ ra.

Chỉ thấy ông còng lưng, cúi đầu lật xem một cuốn album ảnh đã ngả vàng.

Toàn là ảnh của mẹ.

Vậy mà lại toàn là ảnh của mẹ.

"Yên Vân..."

Phó Chấn Quốc rút ra một tấm ảnh, nhẹ nhàng v**t v*.

Viền giấy ảnh đều đã sờn rách, có thể thấy ông ta yêu thích tấm ảnh này đến mức nào.

Tôi từng nghe người làm cũ trong nhà kể, năm đó mẹ tổ chức hôn lễ kiểu Tây.

Mẹ là cô nhi, nên trong lễ cưới, đã được ông nội Phó Chấn Quốc khoác tay, dẫn đi về phía ba Phó Oánh.

Và tấm ảnh đó được chụp chính vào ngày hôn lễ.

Phó Chấn Quốc mặc Âu phục chỉnh tề và mẹ mặc váy cưới, tay khoác tay nhau.

Người không biết còn tưởng là ông nội Phó Chấn Quốc và mẹ kết hôn.

Vậy thì, tâm tư dơ bẩn của ông nội Phó Chấn Quốc với mẹ, rốt cuộc bắt đầu từ ngày nào?

Có phải bắt đầu từ đám cưới của con trai?

Hay là lần đầu gặp ở viện phúc lợi?

Tôi đứng sau lưng ông nội Phó Chấn Quốc, nhìn ngón tay thô ráp của ông liên tục v**t v* trên gò má mẹ.

Tôi rất khó khăn mới kiềm chế được sự thôi thúc muốn siết cổ ông ta từ phía sau.

Muốn một người chết, quá đơn giản.

Thứ tôi muốn, là khiến cả nhà họ Phó phải chôn cùng mẹ.

8

Tôi càng thêm chăm chỉ học hành.

Ngoài chuyên ngành y khoa, tôi còn học thêm chuyên ngành kinh doanh.

Thời đại học tôi giành vô số giải thưởng, khi tốt nghiệp thành công lấy được bằng kép.

Phó Chấn Quốc từng lo lắng gia tộc không có người kế nghiệp, may mà cô cháu gái ngoan làm rạng danh ông đã xóa tan nỗi lo ấy.

Sau khi tốt nghiệp, Phó Chấn Quốc bất chấp mọi ý kiến phản đối, giao toàn bộ sản nghiệp gia tộc khổng lồ vào tay tôi.

Các báo lớn thi nhau đưa tin: "Phó Hân, cô gái mới hai mươi tuổi, chính thức tiếp quản quyền lực của Tập đoàn Phó Thị."

Có tiền, có quyền.

Sự nghiệp mà tôi thầm lặng gầy dựng bấy lâu, cuối cùng cũng có chỗ dựa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không lâu sau đó, tôi nhận được một tin vui.

Loại thuốc đặc biệt tôi sai người bí mật nghiên cứu chế tạo, đã thành công.

Ngược lại hoàn toàn với sự suôn sẻ của bên phía tôi, anh em nhà họ Phó lại xích mích nội bộ.

Nguyên nhân là do tôi đã cắt giảm mạnh khoản chi tiêu sinh hoạt hàng tháng cho họ, khiến họ cùng nhau kéo đến chỗ ông nội Phó Chấn Quốc làm loạn.

Ban đầu là anh cả Phó, anh hai Phó nghi ngờ tôi lập quỹ đen riêng cho ba, sau đó lại vì vấn đề cổ phần và cổ tức mà động tay động chân đánh nhau.

Tóm lại, chỉ vì chút tiền bọt bèo, ba anh em nhà họ Phó lại làm loạn đến không dứt.

Bên phía Trần Thu Hoa, tôi cũng không để bà ta được yên.

Từ khi tôi cắt giảm hai phần ba số người làm trong nhà, Trần Thu Hoa phải làm việc nhà còn nhiều hơn cả hồi còn làm v.ú nuôi cho tôi.

Trần Thu Hoa oán than khắp nơi, ba lại càng không cho bà ta sắc mặt tốt.

Tình cảm vợ chồng càng ngày càng tệ đi, đã đến mức ngủ riêng phòng.

Dù gì cũng là "vú nuôi" của tôi, tôi phải chỉ cho bà ta một con đường sáng khi bà ta đang mơ hồ nhất.

Thế là tôi cố ý hoặc vô tình, cứ lảng vảng bên tai Trần Thu Hoa lẩm bẩm:

"Dì có biết không? Rất nhiều lúc, tôi đều cảm thấy dì trông đặc biệt giống mẹ đấy."

"Đặc biệt là khi dì mặc váy trắng, quả thật y hệt mẹ tôi."

"Gần đây ông nội cứ ôm album ảnh cũ ra xem mãi, chắc chắn là đang nhớ người cũ đấy nhỉ?"

"Tôi nhớ hồi mẹ còn sống, ông nội dựa dẫm vào mẹ nhất cơ mà."

"Ông nội giờ già rồi, bên cạnh cũng chẳng có ai bầu bạn, dì à, dì hãy ở bên ông ấy nhiều hơn đi nhé."

Trần Thu Hoa không khiến tôi thất vọng.

Bà ta thừa lúc ông nội Phó Chấn Quốc không có nhà, đã lén xem cuốn album ảnh của mẹ.

Vài ngày sau, tai mắt liền báo lại cho tôi:

Trần Thu Hoa đã hẹn gặp riêng với ông nội Phó Chấn Quốc ở Khách sạn Continental, bộ đồ bà ta mặc, chính là một chiếc váy kiểu Tây màu trắng, dáng vẻ y hệt váy cưới.

9

Trần Thu Hoa có "mùa xuân thứ hai".

Bà ta bắt đầu say sưa trang điểm làm đẹp cho bản thân.

Đáng tiếc, thẩm mỹ của bà ta quá tệ, thế là tôi ra tay giúp đỡ, gửi cho bà ta rất nhiều đồ ngoại nhập.

Nước hoa và son môi đắt tiền, chất đầy bàn trang điểm của bà ta.

Trần Thu Hoa càng ngày càng đi sớm về khuya.

Nhưng Phó Oánh dường như không hề hay biết, bởi vì bản thân ông ta cũng chẳng kiêng kỵ gì.

Ông ta ở bên ngoài ăn chơi trác táng, làm một vũ nữ có thai, còn phải để tôi đến dọn dẹp mớ hỗn độn này.
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 7



Sự việc xảy ra ngay tại công ty của tôi.

Người vũ nữ đứng trong văn phòng tôi đòi công bằng, tôi đưa cho cô ta một khoản tiền bồi thường phá thai và sắp xếp ổn thỏa cho cô ta.

Sau khi người phụ nữ đi rồi, tôi giơ tay giáng cho Phó Oánh một bạt tai thật kêu.

Vệ sĩ đứng ngay bên cạnh, Phó Oánh không dám đánh trả, chỉ dám ôm mặt gầm lên giận dữ:

"Con đánh ba sao? Ba là cha của con!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ông tính là loại cha gì!" Tôi gằn lại, "Mẹ ngày trước chắc đã mù rồi, mới đi thích loại đàn ông như ông!"

Phó Oánh sững sờ một lát, ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Thích cái quái gì... So với thủ đoạn của Phó Chấn Quốc, tôi chỉ là một trò cười..."

Tôi túm lấy tóc Phó Oánh: "Thủ đoạn gì? Ông nói rõ cho tôi nghe!"

Phó Oánh vừa khóc vừa sụt sịt trả lời:

"Cái lão già quái thai đó... Từ chuyện ép tôi cưới mẹ con, đến chuyện gửi tôi đi du học nước ngoài, tất cả đều là do lão quái thai đó sắp đặt từ sớm!

Lão ta có cái quái gở đó, thứ gì bình thường một chút lão ta đều không thích!

Lão ta chỉ thích dùng biện pháp mạnh, lão ta chỉ thích chơi cái trò b**n th** này!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy sau khi ông về nước, tại sao không cứu mẹ tôi?"

"Sao tôi cứu được? Sao tôi cứu được!

Tôi không có quyền lực, không có sự nghiệp, ngay cả bản thân cũng dựa vào Phó Chấn Quốc nuôi sống, tôi lấy cái gì để cứu mẹ con?

Con tưởng ba đội cái sừng to như vậy, ba dễ chịu lắm sao?"

Ông ta còn cảm thấy oan ức.

Một tay tôi túm tóc ông ta, buộc đầu ông ta ngửa mạnh ra sau, tay kia từ sau lưng rút khẩu s.ú.n.g lục ổ quay ra.

Nòng s.ú.n.g dí vào trán Phó Oánh, dọa cho tiếng khóc thét của ông ta im bặt.

Tôi thong thả nói:

"Để kiếm được mấy thứ thật này, tôi đã đưa không ít tiền cho Tư lệnh Đàm."

"Nhưng tôi vẫn chưa quen sử dụng lắm, hay là lấy ông ra tập b.ắ.n thử nhỉ?"

Phó Oánh lập tức nói năng lộn xộn:

"Tôi là cha ruột của con, con không thể g.i.ế.c tôi, con không thể g.i.ế.c tôi! Oan có đầu nợ có chủ, là lão già đó hại c.h.ế.t mẹ con, con đi tìm lão ta đi, đi tìm lão ta!"

"Đó là chuyện sớm muộn thôi."

Vừa dứt lời, tôi bóp cò.

10

Viên đạn bay ra khỏi nòng.

Máu tươi chảy dài.

Mặc dù chỉ b.ắ.n vào chân Phó Oánh, nhưng cũng đủ khiến ông ta đau đớn lăn lộn dưới đất.

Tôi thấy ồn ào, bèn sai người đưa ông ta đến bệnh viện.

Cách c.h.ế.t nhanh gọn bằng một phát s.ú.n.g chưa đủ rẻ cho ông ta, trước đó, cứ để ông ta nếm mùi đau khổ đã.

Phó Oánh có một câu nói đúng.

Ông già đó là một tên b**n th**, chỉ thích chơi những trò b**n th**!

Từ khi Trần Thu Hoa bò lên giường Phó Chấn Quốc, hai người họ càng lén lút càng nghiện.

Nhưng dù sao lão ta cũng đã già yếu, sức không đủ.

Phó Chấn Quốc hỏi bác sĩ riêng của mình, có cách nào để duy trì phong độ đàn ông lâu hơn một chút không.

Bác sĩ riêng giới thiệu cho lão ta loại thuốc mới mà tôi bí mật nghiên cứu.

Lão ta còn không biết, bác sĩ riêng mà lão ta tin tưởng nhất, đã sớm trở thành người của tôi rồi.

Thuốc đó rất mạnh, đôi gian phu dâm phụ sau đó đều rất hài lòng.

Phó Chấn Quốc coi loại thuốc này như báu vật, và tuân thủ lời khuyên của bác sĩ, uống hàng ngày.

Tháng đầu tiên, Phó Chấn Quốc như được cải lão hoàn đồng, tinh thần sảng khoái.

Nhưng đến tháng thứ hai thì lão ta bắt đầu suy yếu nhanh chóng.

Thế là lão ta nhẫn tâm, tự tăng liều lượng gấp đôi.

Trong khoảng thời gian Phó Oánh nằm viện vì vết thương ở chân, Trần Thu Hoa hầu như không đến thăm ông ta.

Thi thoảng đến một lần, còn ăn diện lộng lẫy, nán lại một chút rồi bỏ đi.

Sự bất thường của Trần Thu Hoa cuối cùng đã khiến Phó Oánh nghi ngờ.

Và thứ hoàn toàn đè bẹp ông ta, là xấp ảnh chụp lén mà tôi gửi cho ông ta.

Đôi nam nữ trong ảnh, minh họa sống động thế nào là "một cây lê già đè lên hải đường non".

Tôi an ủi ông ta: "Ba, ba đừng tức giận quá."

"Dù sao chuyện này, đâu phải lần đầu ba trải qua."

"Trước đây ba nhịn được, bây giờ có gì mà không nhịn được?"

"Ông nội đã ngoài sáu mươi, lão ta còn có thể cho dì được mấy năm hạnh phúc nữa chứ."

"Ba cứ chịu đựng thêm mười năm nữa đi, đảm bảo dì lại về bên cạnh ba thôi!"

Phó Oánh giận dữ xé nát ảnh, hai tay run lên vì cơn thịnh nộ.

Một lúc sau, ông ta trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu:

"Hân Nhi, ba cầu xin con một chuyện..."

"Cho ba một khẩu súng."
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 8



11

Súng.

Tôi đã cho.

Còn chu đáo dạy ông ta cách dùng.

Phó Oánh thực ra đã có thể đi lại tự do, nhưng để che mắt thiên hạ, ông ta vẫn ngồi xe lăn.

Một buổi tối nọ, Trần Thu Hoa như thường lệ trang điểm đậm, xức nước hoa ra ngoài hẹn hò, còn nói dối là đi đánh bài với các bà phu nhân.

Phó Oánh theo dõi bà ta, đến khách sạn Liên Lục Địa.

Một ngày quan trọng như vậy, sao tôi có thể vắng mặt?

Tôi cải trang thành nhân viên phục vụ khách sạn, trà trộn vào bên trong.

Không ngờ Phó Oánh, người cả đời nhu nhược, vào khoảnh khắc cuối đời lại có được một lần cứng rắn.

Ông ta dùng bốn viên đạn, hạ gục bảo vệ trước cửa phòng khách, lại dùng một viên đạn, b.ắ.n nát khóa cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở tung, cha con nhà họ Phó, giương s.ú.n.g đối đầu.

Trần Thu Hoa trốn ở góc giường, sợ hãi run như cầy sấy.

Ông Phó Chấn Quốc trợn mắt gầm lên:

"Phó Oánh, thằng nghịch tử nhà mày! Sao còn không bỏ s.ú.n.g xuống!"

Nhưng Phó Oánh đã bị đè nén quá lâu, quá lâu rồi, ông ta gào lên trong cơn điên loạn:

"Lão khốn nạn nhà mày!

Cướp đoạt vợ của anh em còn chưa đủ! Còn muốn cướp vợ của tao!

Loại xinh đẹp như tiên cũng muốn, loại xấu xí như heo mày cũng muốn!

Cái thứ già mà không đứng đắn nhà mày, sao mày không c.h.ế.t sớm đi!"

Đoàng - Đoàng——

Hai tiếng s.ú.n.g vang lên.

Phó Oánh bị b.ắ.n trúng tim, m.á.u trào ra từ miệng và mũi, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Phó Chấn Quốc bị b.ắ.n trúng bụng, nếu cấp cứu kịp thời, dường như vẫn còn cơ hội.

Đáng tiếc, phóng viên mà tôi gọi đến, đã chặn kín lối đi của khách sạn.

Họ vác theo máy ảnh thùng gỗ lũ lượt kéo đến.

Hàng chục đèn flash magnesium nhấp nháy điên cuồng, tỏa khói trắng, chiếu sáng hiện trường án mạng như ban ngày.

Một đôi gian phu dâm phụ và một thi thể, bị các phóng viên chụp rõ mồn một từ mọi góc độ.

Phó Chấn Quốc do dùng thuốc k*ch th*ch quá liều trong thời gian dài, dưới biến động cảm xúc kịch liệt, ôm ngực, ngã thẳng ra sau.

12

Vụ bê bối hào môn chấn động cả nước bị phanh phui.

Ngay cả báo Times cũng dành cả một trang để đưa tin về ân oán tình thù của tài phiệt họ Phó.

Gia tộc Phó trở thành trò cười cho thiên hạ, từ đó suy sụp không gượng dậy nổi.

Chuỗi cung ứng tài chính khổng lồ của tập đoàn đứt gãy, buộc phải bán xưởng, nhà máy để trả nợ, đứng bên bờ vực phá sản.

Bác cr, bác hai không phải muốn công ty này sao?

Bây giờ tôi có thể trả lại cho họ rồi.

Trần Thu Hoa tận mắt nhìn thấy cha con nhà họ Phó bỏ mạng, sau đó tự nhốt mình trong phòng, không dám ra ngoài.

Khi tôi đến thăm bà ta, bà ta đang lẩm bẩm, đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm:

"Thiếu phu nhân, đừng trách tôi, không thể trách tôi mà...

Tam thiếu gia đã xuống dưới bầu bạn với người rồi, lão gia cũng đã đền mạng cho người...

Bọn họ đều c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t thảm lắm...

Bọn họ đều c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi! Hahaha..."

Cười mệt rồi, bà ta lại "ầm" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu liên tục về phía không khí.

"Thiếu phu nhân tha cho tôi đi, con khai hết.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Con không câu dẫn Tam thiếu gia, là ông ta ép tôi.

Ông ta nói nếu tôi dám làm trái lời, ông ta sẽ bán tôi đi làm gái, tôi bị ép mà... "

Bà ta đột nhiên ôm đầu, co ro lại như một con nhím.

"Đừng qua đây, đừng qua đây, tôi khai hết rồi, tôi không biết gì cả, không biết..."

Tôi lạnh lùng đứng nhìn, ra lệnh cho gia đinh lôi Trần Thu Hoa đang điên điên khùng khùng đến đại sảnh.

Trong sảnh đông nghịt người.

Ngoài người nhà họ Phó và người hầu, còn có Cục trưởng Tôn mà Phó Oánh đã hối lộ năm xưa, cùng với Tư lệnh Đàm đang ngồi nghiêm nghị ở vị trí chủ tọa.

Tôi cúi chào Tư lệnh Đàm, không kiêu ngạo không tự ti bắt đầu kể lại chuyện cũ.

Kể đến chuyện Lý Hiểu báo cảnh sát, ngược lại bị Phó Oánh đánh chết.

Tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc, giọng nói run rẩy, mắt đỏ hoe.

"Lúc đó, có một cảnh sát viên phát hiện sự bất thường ở hồ bơi, nói muốn đến hiện trường điều tra, nhưng vị Cục trưởng Tôn này đã nhận tiền của Phó Oánh, mặc dù biết rõ sự việc có uẩn khúc, nhưng vẫn ngoan cố làm ngơ, ém nhẹm mọi chuyện."

Cục trưởng Tôn la lớn: "Không có chuyện đó, cô vu khống! Cô đừng có ngậm m.á.u phun người!"

Tôi cười lạnh một tiếng: "Có phải vu khống hay không, tìm được di hài mẹ tôi, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?"

Cục trưởng Tôn còn muốn biện hộ, bị Tư lệnh Đàm ngăn lại.

"Tiểu thư Phó, nếu tình hình cô nói là thật, vậy chúng tôi tìm di hài mẹ cô ở đâu đây?"

Ông ta chỉ tay xung quanh: "Phó Viên ít nhất cũng có một trăm năm mươi mẫu đất, chẳng lẽ đào hết mọi chỗ, đào sâu ba thước để tìm sao?"

"Không cần phiền phức như vậy."

Tôi vỗ tay.

Mấy gia đinh khiêng một cỗ quan tài pha lê nặng trịch đi tới.
 
Dòng Tộc Ác Quỷ
Chương 9



13

Trần Thu Hoa là người đầu tiên nhận ra người trong quan tài pha lê, sợ hãi mất kiểm soát hét lên.

"Thiếu phu nhân... là Thiếu phu nhân! Bà ấy đến đòi mạng rồi!"

Thi thể sau nhiều năm không phân hủy, ngay cả Tư lệnh Đàm đã từng trải chiến trường cũng không khỏi biến sắc.

"Tư lệnh đừng sợ, di hài không phân hủy, chẳng qua là do ngâm trong Formol thôi."

Tư lệnh Đàm nheo mắt, suy nghĩ nói:

"Vừa rồi cô không phải nói, Phó Chấn Quốc đã sai người chôn mẹ cô dưới Phó Viên sao?"

"Đúng vậy, Phó Chấn Quốc đã lên kế hoạch như thế, nhưng tôi đã lén đào hài cốt lên."

Tư lệnh Đàm nhướng mày: "Lúc đó cô mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi đúng không?"

"Đúng vậy, một mình tôi đương nhiên không làm được. Nhưng may mắn có một chú giúp đỡ tôi."

Người đó chính là cảnh sát viên hôm đó đi sau Cục trưởng Tôn, Vương Tranh.

Ngày hôm đó, Vương Tranh bị cấp trên quát mắng, buộc phải từ bỏ điều tra hiện trường.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ là hy vọng duy nhất để tôi báo thù cho mẹ.

Thế là tôi giả vờ cho chú cảnh sát kẹo, truyền tin tức cho anh ấy.

Chỉ cần anh ấy mở giấy gói kẹo ra, sẽ phát hiện một câu tôi viết bên trong:

"Mẹ tôi bị giết."

Sau khi Vương Tranh nhận được tin, anh ấy giả dạng thành công nhân xây dựng trà trộn lại vào Phó Viên, rồi tìm tôi để tìm hiểu tình hình chi tiết.

Nhân lúc đêm đen gió lớn, anh ấy lén đào t.h.i t.h.ể mẹ tôi lên, và bảo quản lại.

Mười bốn năm qua, Vương Tranh nhiều lần cố gắng minh oan cho mẹ tôi, nhưng đều bị cấp trên ém nhẹm, thậm chí vì thế mà mất cả chén cơm.

Nhưng anh ấy không những không từ bỏ, còn dùng hết tiền tiết kiệm để bảo quản t.h.i t.h.ể mẹ tôi.

Những năm này, để giúp đỡ anh ấy, tôi đã không ít lần ngửa tay xin tiền Phó Chấn Quốc.

14

Đối mặt với quan tài chứa thi thể, Cục trưởng Tôn không còn cách nào chối cãi, lập tức cầu xin Tư lệnh Đàm.

Tư lệnh Đàm lạnh lùng nói: "Từ ngày mai, ông không cần đến Cục Cảnh sát làm việc nữa."

"Vì những kẻ tàn hại mẹ cô đã đền tội, oan khuất đã được làm sáng tỏ, vậy thì chuyện này dừng lại ở đây đi."

Tư lệnh Đàm nói xong, làm động tác rời đi.

"Khoan đã!" Tôi nói, "Còn một kẻ sát nhân chưa bị đưa ra công lý."

"Là ai?"

Tôi bước về phía Trần Thu Hoa đang co rúm lại: "Đừng giả vờ nữa, tôi biết bà không điên."

"Không phải tôi, không phải tôi, tôi không g.i.ế.c người mà!"

Trần Thu Hoa nhanh chóng bò về phía Tư lệnh Đàm, định ôm lấy ống quần ông ta, bị phó quan dùng s.ú.n.g ngăn lại.

"Tiểu thư Phó, cô tố cáo bà ta g.i.ế.c mẹ cô, bằng chứng đâu?" Tư lệnh Đàm hỏi.

"Tôi sẽ trình bày bằng chứng cho ngài xem."

"Khi t.h.i t.h.ể mẹ tôi được vớt lên, trên người bị buộc đá lớn, nặng khoảng sáu bảy chục cân, chuyện này, bất kỳ người hầu nào trong nhà tôi đều có thể làm chứng, đúng không?"

Những người hầu nhao nhao gật đầu.

"Mọi người đều nghĩ, đó là biểu hiện mẹ tôi đã quyết ý tìm cái chết."

"Nhưng các người có từng nghĩ không, mẹ tôi vai không thể gánh, tay không thể xách, là một người bệnh tật ốm yếu, đi lên lầu cũng thở hổn hển."

"Xin hỏi, bà ấy lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, để khuân được tảng đá nặng sáu bảy chục cân chứ?"

Mọi người nhìn nhau, lờ mờ nhận ra sự việc quả thực có uẩn khúc.

"Mẹ tôi căn bản không phải tự sát, mà là bị sát hại, hơn nữa là bị một người thường xuyên làm việc nặng g.i.ế.c chết."

"Người này, chính là dì Trần tốt bụng của tôi đây."

Mọi người xôn xao, nhao nhao nhìn về phía Trần Thu Hoa.

"Không phải tôi! Không phải tôi! Cô nói bậy!" Bà ta la lớn một cách lộn xộn.

"Trần Thu Hoa, bà và Phó Oánh sớm đã có gian tình, để trở thành Thiếu phu nhân, bà đã sát hại mẹ tôi vào lúc bà ấy yếu đuối, bất lực nhất, rồi tạo hiện trường giả bà ấy gieo mình xuống nước tự sát, phải không!"

Trần Thu Hoa liên tục lắc đầu: "Không phải, không phải!"

"Bà trước tiên bóp cổ mẹ tôi cho ngất đi, để đảm bảo bà ấy c.h.ế.t hẳn, lại buộc đá vào người bà ấy, rồi đẩy cả người lẫn đá xuống hồ bơi, phải không!"

"Không phải, không phải, tôi không làm vậy mà!"

Tôi cười lạnh: "Mọi người hãy xem, trên cổ mẹ tôi có dấu vết bị bàn tay bóp nghẹt. Mà kích thước và hình dáng của bàn tay này, hoàn toàn khớp với bàn tay của Trần Thu Hoa."

"Trần Thu Hoa, bà nói người không phải do bà giết, vậy sao tôi không mở nắp quan tài ra ngay bây giờ, bà có dám đặt tay lên so thử không?"

Tôi bước nhanh đến chỗ Trần Thu Hoa, túm lấy cổ tay bà ta rồi kéo xềnh xệch về phía quan tài pha lê.
 
Back
Top Bottom