Tâm Linh Dòng sông ngừng chảy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
343568774-256-k81909.jpg

Dòng Sông Ngừng Chảy
Tác giả: TienMy351
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi và Huyền là đôi bạn đã thân thiết từ lúc mới bắt đầu tập tành cầm bút cho đến lúc gác bút sau học kì cuối cùng .

Đều giống như những bạn bè cùng chang lứa khác, chúng tôi có bao nhiêu là ước mơ, có bao nhiêu là mộng tưởng về một tương lai tốt đẹp.

Sau khi rời khỏi mái trường, rời bỏ cặp sách, mang lên vai nhiều suy nghĩ.

Tôi và Huyền cùng nhau rời khỏi nơi đây, rời xa nơi đã cùng mình lớn lên, đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Chẳng ai biết được, cũng chẳng ai có thể ngờ đến, chuyến đi này có yên bình hay không.

Và liệu, có thể trở về đầy đủ hai người hay là không...

Tương lai chính là điều không thể đoán mò, không thể nói trước, chuyện gì đến thì sẽ đến, chuyện cần biết muốn trốn cũng không được.​
 
Dòng Sông Ngừng Chảy
Chương 1: Khởi đầu


Mùa thi cuối cùng cũng kết thúc, tuổi trẻ cứ thế lật sang trang tiếp theo.

Những đứa trẻ rồi sẽ đến lúc được mang cặp sách đến trường, rồi bắt đầu đi từ trang sách này đến trang sách khác, còn những học sinh cuối cấp, phải bắt đầu một hành trình mới mang 2 chữ "tương lai" sau khi không còn mang danh 2 chữ "học sinh" nữa rồi.

Kì thi vừa qua không lâu, điểm số cũng lần lượt được đưa vào trang giấy, điểm số cao hay thấp đối với tôi cũng không còn quan trọng, chỉ cần không học lại là đã quá vui vẻ rồi.

3 giờ 28 phút chiều, ánh nắng ban trưa cũng đã dịu đi vài phần, những tán cây bên lề đường đang nô đùa theo chiều gió.

Tôi ngồi trên chiếc vali màu xanh đậm, lười biếng nhắm mắt ngửa cổ ra sau mà chờ đợi.

-"Eeeee"

Giọng nói trong trẻo của người con gái nhẹ nhàng vụt qua trong đầu, mắt hé mở nhìn lấy khung cảnh xung quanh, giờ đây đã không còn quá nắng, cây xào xạc, mây bay bay, một luồn gió dễ chịu cứ thể xoá tan cảm giác chờ đợi đầy khó chịu này.

Tôi đứng dậy nhìn sang phía con hẻm cách mình không xa, nơi ấy vốn dĩ đang trống vánh, yên lặng, ấy vậy mà lại bị Huyền làm cho ồn ào hẳn đi.

Huyền bằng tuổi tôi, sau khi việc học kết thúc, không còn chuyện học hành cản trở.

Huyền như chim sổ lồng, cất cánh bay xa, bay nhảy khắp nơi làm điều mình thích, mái tóc đen cũng từ đó mà trở thành màu vàng cam.

Mái tóc vừa gội xong vẫn chưa khô hẳn, theo lực chạy của Huyền mà bay tán lạn ra sau.

Huyền mặc bộ đồ tương đối kín đáo, còn mặc thêm cả áo khoác ngoài, chỉ để lộ ra gương mặt tươi cười như ánh nắng ban mai và mái tóc sáng màu của mình.

Huyền vừa đi vừa kéo theo chiếc vali cầm trên tay, miệng không ngừng í ới kêu tôi chờ, dẫu biết là tôi sẽ không bỏ nhưng miệng vẫn không ngừng kêu.

"Xe chưa đến đâu, gấp làm gì?"

Thật ra Huyền đến trễ so với hẹn hơn 1 tiếng, vốn định mắng cho một trận nhưng thấy bộ dạng thở không ra hơi của nó tôi lại mềm lòng.

Huyền lau nhẹ mồ hôi trên trán, cười hề hề nói với tôi vài câu:

"Vì tiệm bánh của chúng ta, nên bà chủ đâu thể đến muộn được"

Ý định đi lên thành phố mở tiệm bánh hoàn toàn là ý tưởng của Huyền, nhưng vì thương bạn nên tôi đồng ý đi theo.

Huyền khéo tay hơn tôi nhiều lắm, làm bánh cũng ngon nên tôi thường đùa:

"Bánh ngon mày nhỉ?

Hay là sau này mày mở tiệm bánh ngọt đi, tao theo làm phục vụ"

Ấy thế mà nó mở tiệm thật, mà lời nói đã nói ra thì phải giữ lời, tôi phải đành làm phụ vụ cho quán nó.

Gia đình Huyền có 2 người con gái, chị cả của Huyền từng mở tiệm bánh ngọt nhưng vì phải đi lấy chồng nên đã đóng cửa từ lâu, nghe tin em gái mình cũng có niềm yêu thích, chị ấy đã giao lại cả cửa tiệm cho Huyền, còn tận tình chỉ dẫn.

-"Mày đến muộn có 45phút chứ nhiêu?"

Huyền ôm tay tôi, nũng nịu lắc lư qua lại tỏ ý xin lỗi, tôi thì đã quá quen với việc câu giờ của bạn nên chẳng hờn dỗi làm gì.

Chờ đợi không quá lâu, chuyến xe mà chúng tôi chờ đợi cuối cùng cũng đến.

Tôi và Huyền bước lên xe tìm chỗ ngồi cho mình, hai đứa ngồi ngay hàng ghế cuối cùng, hành khách trên xe hiện giờ không quá đông, có nhiều hành khách đã ngã người vào ghế thiếp đi từ bao giờ.

Khi đã yên vị chỗ ngồi, Huyền ghé sát vào người tôi nói nhỏ:

-"Hân nè, tối qua tao nằm mơ thấy cái này lạ lắm"

Tay tôi cầm chiếc tai nghe đang phát nhạc, dự định sẽ mang vào tai, chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng Huyền gọi tên mình, tôi buông tay xuống nhìn sang.

Bởi vì mái tóc quá đỗi sáng màu, nên gương mặt của Huyền cũng vì thế mà sáng lên đôi chút, Huyền có gương mặt không quá xinh đẹp nhưng vẫn mang đến cảm giác ấn tượng cho người khác khi vừa nhìn thấy.

Khuôn mặt hơi tròn do đôi má mềm mại , đôi mắt long lanh dưới hàng mi cong cong, đôi môi nhỏ nhắn vì son mà đỏ màu.

Tôi nhìn sang gương mặt ấy, gương mặt Huyền mang vẻ hoang mang kèm thêm lo sợ, tôi xoa xoa vai Huyền

-"Như nào?

Kể tao nghe"

Huyền ghé sát vào người tôi, nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ để tránh làm phiền người khác, Huyền kể:

"Tối qua trước khi tao ngủ, tao cứ có cảm giác như ai đang nhìn chằm chằm mình, tao sợ quá nên tắt đèn đi ngủ, rồi tao có một giấc mơ.

Trong mơ tao thấy tao cũng đi chung với mày như vầy nè, tụi mình đi đến một khu rừng nhìn lạ lắm, ở đó có một con sông, tao nhìn kĩ thì thấy trong dòng nước chảy xiết có một sợi dây thòng lọng người ta dùng để treo cổ theo dòng nước lướt qua, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy mày lại nhảy xuống sông một mực nắm lấy sợi dây rồi bị cuốn đi theo dòng nước mất, sau lúc mày bị cuốn đi, mặt nước dần dần ngưng động lại chẳng thấy chập chờn dù gió rất to"
 
Dòng Sông Ngừng Chảy
Chương 2: Căn nhà


Ánh mặt trời dần dần buông xuống, từng khung cảnh chầm chậm lướt qua khỏi mắt tôi.

Chuyến xe lăn bánh đã được hơn 1 giờ, câu chuyện Huyền kể đã kết thúc từ lâu nhưng tất cả vẫn còn động lại trong kí ức.

Huyền kể lại với vẻ mặt đầy sự sợ hãi, tôi biết nó nhát gan nên chỉ nghĩ đơn giản rằng đó chỉ là ác mộng.

Ngày nghĩ đêm mơ, ác mộng cũng từ suy nghĩ mà ra, tôi tin trên đời này có ma nhưng lại không tin mình sẽ bị ma quấy rối chỉ vì nỗi oan của họ.

Tôi chỉ biết an ủi Huyền vài lời, cố gắng trấn an để bạn có thể ngủ.

Huyền dựa vào vai tôi thiếp đi từ lúc nào chẳng hay biết, tôi lẳng lặng nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài kính xe đang dần bị bóng tối che mờ đi tất cả.

8 giờ tối, tôi đang trong cơn mơ màng bỗng nhiên bị đánh thức bởi giọng nói của một người đàn ông, chuyến xe vẫn lăn bánh đều đều như chẳng hề có điểm dừng.

Tôi hé mắt nhìn quanh, thấy Huyền vẫn còn đang ngủ nên tôi chẳng đánh thức làm gì, tôi di dời ánh mắt về nơi phát ra âm thanh.

Hoá ra là phụ xe thôi, một người đàn ông chỉ tầm 30 nhưng vì bươn chải kiếm tiền nên vẻ mặt đã già đi không ít.

Người đàn ông chẳng để tâm gì nhiều, chỉ nhắc lại vài câu đại loại như "sắp đến rồi".

Khi chuyến xe chạy xa khỏi tầm mắt, tôi và Huyền đã đứng ở một nơi không quen không biết.

Chúng tôi mỗi người, mỗi hành lí tiến về ngôi nhà mà người chị cả của Huyền nói tới.

Mặc dù đã được chỉ đường tận tình, nhưng chúng tôi cũng phải mất khoảng 20phút sau đó mới có thể đến nơi.

Trời đã về đêm, cảnh vật xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Tôi và Huyền đứng trước ngôi nhà giống như những gì đã được tả, ngôi nhà không to, cũng chẳng hề nhỏ.

Phía bên trái có một cửa tiệm nhỏ đã bị tháo bảng, cửa kéo cũng đã đóng bụi tương đối dày.

Huyền nhìn quanh rồi chỉ tay về phía đó, có vẻ là tỏ ý muốn khoe tôi về nơi làm việc sắp tới.

Đi vào bên trong nhà, tôi cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh đợi chờ chúng tôi vào mà chào đón.

Cái lạnh không phải lạnh thấu xương, càng không phải cái lạnh đơn giản thoáng qua nhẹ nhàng, mà là lạnh ở cảm giác.

Cảm giác lạnh nhưng thật ra không lạnh, cũng giống như việc cảm thấy giống như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng thật ra lại chẳng có ai.

Khi đèn được bật lên, ánh sáng từ bóng đèn chiếu sáng quanh căn căn nhà.

Nhà có 2 phòng, đầy đủ để ở nhưng sẽ chật nếu như bày trí quá nhiều đồ.

Khi đi quanh căn nhà này, tôi có hỏi Huyền vì sao chị lại không chọn ở đây mà lại chuyển đi như thế, tôi cảm thấy ở đây thật sự quá tốt rồi.

Khi ấy, Huyền chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết, suy nghĩ gì đó mới nhìn về tôi giải thích vài lời:

"Chị chẳng nói gì với tao, mà tao nghĩ...lấy chồng thì phải đi theo chồng chứ!?"

Suy nghĩ càng đơn giản, đầu óc sẽ càng thư giãn.

Nếu câu trả lời đã là vậy, chúng tôi cũng chẳng còn thắc mắc gì, Huyền đi một hồi cũng chọn được phòng mình sẽ ở.

Có một phòng gần nhà vệ sinh, Huyền nó chê phòng đó ánh đèn quá sáng nên nhường lại cho tôi, tôi cũng chẳng ý kiến gì.

Cứ vậy chia nhau ra mà dọn dẹp, trước hết cứ dọn cho phòng sạch, ngủ trước đã rồi việc gì tới sẽ tính sau.

Gần 11giờ đêm tôi với Huyền mới xong việc, nhờ vào chị của Huyền mà nhà bây giờ cũng xem như là đầy đủ, có bàn để ngồi, có bát để ăn.

Sau khi ăn xong bát mì, mỗi người chia nhau ra về ngủ, dự định sáng mai sẽ lại mệt thêm vì cửa tiệm bên cạnh cũng cần phải lau chùi sạch sẽ.

Tôi về phòng của mình, đúng như lời cô bạn đã nói, ánh đèn chỗ này có vẻ sáng hơn so với phòng bên cạnh.

Nguyên nhân bởi vì vách xây không quá cao, đèn từ nhà bếp dễ dàng rọi thẳng vào căn phòng.

Mỗi phòng đều có một cái giường và bộ chăn gối riêng, tôi lấy làm thoải mái thả người vào chiếc giường êm ả, vì quá mệt mỏi nên việc chìm vào giấc ngủ tương đối dễ dàng.

Khi cả cơ thể đang thả lỏng, mắt đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ sâu thì bỗng nhiên có một âm thanh lạ xuất hiện.

Tiếng bước chân đi chầm chầm từ bếp đến trước cửa phòng, từ từ gõ cửa.

Bởi vì giấc ngủ đã đến nơi, tôi không thể bỏ lỡ được nữa, tôi lấy làm mặc kệ.

Tiếng gõ cửa một ngày một mạnh, một ngày một nhanh

(Cốc....cốc.....cốc)

"Cút ra chỗ khác"

Cảm giác bị người khác phá vỡ đi giấc ngủ mình mong chờ, tôi bực mình quát lớn.

Tiếng gõ cửa chợt dừng hẳn đi, tôi nhăn nhó nằm lại chỗ ngủ, định sẽ ngủ lại một giấc thật ngon.

Nhưng mà có gì đó không đúng, tiếng gõ cửa thì thật sự đã dừng, nhưng tiếng bước chân thì không.

Và tiếng bước chân càng lúc càng gần, nghe rõ như có người đang thật sự đi về phía này.
 
Back
Top Bottom