Siêu Nhiên Dòng chảy khai nguyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396547366-256-k564219.jpg

Dòng Chảy Khai Nguyên
Tác giả: nudg-wind
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

...​
 
Dòng Chảy Khai Nguyên
Chương 1: Sự Vụng Về của Quyền Năng Mới


Mùi cà phê rang xay thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với tiếng lạch cạch của cốc chén và những cuộc trò chuyện râm ran.

Anh Khoa, với mái tóc bù xù và cặp kính dày cộp, đang cắm mặt vào quyển sách lý thuyết vật lý lượng tử, cố gắng nuốt trôi từng khái niệm khô khan.

Quán cà phê "Góc Yên Tĩnh" là nơi trú ẩn quen thuộc của cậu, một ốc đảo giữa lòng thành phố nhộn nhịp.

"Này Khoa, cậu lại làm rơi đồ rồi kìa!"

Giọng nói của cô bạn phục vụ, Phương Anh, vang lên đầy trêu chọc.

Anh Khoa giật mình ngẩng lên, nhận ra quyển sách đã trượt khỏi tay từ lúc nào, nằm chỏng chơ dưới sàn nhà.

Cậu cười gượng, cúi xuống nhặt lên.

Thật ra, việc vụng về làm rơi đồ đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Anh Khoa, gần như là một thói quen cố hữu.

Nhưng dạo gần đây, nó có vẻ… tệ hơn.

Sự "tệ hơn" ấy bắt đầu cách đây vài tuần.

Mọi thứ dường như bị khuếch đại lên một cách khó hiểu.

Ví dụ, khi cậu vội vàng chạy qua đường để tránh một chiếc xe máy, cảm giác như chân mình đột nhiên nhanh hơn bình thường, trong chớp mắt đã an toàn bên kia đường.

Hay có lần, khi đang vật lộn với một bài toán khó, bỗng nhiên một luồng ý tưởng mạnh mẽ ập đến, giúp cậu giải quyết vấn đề trong tích tắc.

Anh Khoa đã tự nhủ đó chỉ là do cậu ăn uống đủ chất hơn, hoặc do "lão hóa sớm" làm các khớp tay chân trở nên lóng ngóng.

Hôm nay, cái "lóng ngóng" ấy lại xuất hiện.

Anh Khoa đang cố gắng tập trung vào phương trình Schrödinger, nhưng tâm trí cậu cứ nhảy nhót lung tung.

Cậu cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ chạy rần rần dưới da, tựa như có dòng điện nhỏ đang luân chuyển.

Nó không đau, nhưng rất khó chịu, và khiến cậu mất tập trung.

Cậu đặt bút xuống, day day thái dương.

Đúng lúc đó, một nhóm học sinh cấp ba ồn ào bước vào quán, tiếng cười đùa của họ át cả tiếng nhạc nhẹ.

Anh Khoa nhíu mày, vốn dĩ cậu không thích sự ồn ào.

Một cô bé trong nhóm, tóc nhuộm hồng chóe, lỡ chân vấp vào chiếc ghế và ngã bổ nhào.

Chiếc điện thoại thông minh trên tay cô văng ra, bay thẳng về phía Anh Khoa.

Theo bản năng, Anh Khoa đưa tay ra đỡ.

Nhưng thay vì chỉ đơn thuần bắt lấy, một cảm giác nóng rát bất ngờ bùng lên trong lòng bàn tay cậu.

Rồi một điều không tưởng xảy ra.

Chiếc điện thoại, vốn dĩ đã bị nứt màn hình từ trước, bỗng lóe sáng.

Những vết nứt nhỏ li ti trên màn hình dường như tự động co lại, rồi biến mất hoàn toàn.

Cô bé tóc hồng và bạn bè của mình há hốc miệng kinh ngạc.

Anh Khoa cũng không kém phần ngạc nhiên.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nguyên vẹn trong tay mình, rồi lại nhìn bàn tay đang run rẩy.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

"Ôi...

điện thoại của em... nó..."

Cô bé tóc hồng lắp bắp, không tin vào mắt mình.

"À... chắc là... do cậu làm rơi không mạnh lắm thôi."

Anh Khoa lắp bắp nói, đưa trả lại chiếc điện thoại.

Cậu cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau gáy.

Cái cảm giác nóng rát ban nãy, nó rất thật.

Và chiếc điện thoại kia, rõ ràng là đã vỡ.

Cậu biết chắc điều đó.

Sau khi nhóm học sinh rời đi với những ánh mắt khó hiểu, Anh Khoa nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Cậu cần về nhà, cần ở một mình để suy nghĩ.

Có điều gì đó đang thay đổi trong cậu, một điều gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của lý thuyết vật lý lượng tử hay bất cứ điều gì cậu từng biết.

Trên đường về nhà, sự lo lắng trong Anh Khoa dần biến thành một cảm giác kỳ lạ, pha trộn giữa sợ hãi và tò mò.

Cậu cứ đi bộ, mắt dán vào đôi bàn tay mình, như thể chúng đang ẩn chứa một bí mật động trời.

Cậu tự hỏi, liệu mình có bị ảo giác không?

Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Vừa bước vào căn phòng nhỏ của mình, Anh Khoa đã nghe thấy tiếng chuông báo động réo inh ỏi từ chiếc đồng hồ báo thức cũ đặt trên bàn học.

Cậu đã đặt nó để nhắc mình về buổi học thêm toán tối nay, nhưng giờ thì đầu óc cậu chỉ toàn những suy nghĩ về chiếc điện thoại và bàn tay nóng ran.

Trong một phút bực bội, Anh Khoa đưa tay về phía chiếc đồng hồ.

Một luồng khí vô hình, hoặc một thứ gì đó tương tự, bỗng thoát ra từ lòng bàn tay cậu, đánh thẳng vào chiếc đồng hồ.

"RẦM!"

Đồng hồ báo thức không chỉ im bặt, mà còn văng ra khỏi bàn, đập vào tường và vỡ tan tành thành từng mảnh.

Anh Khoa đứng hình.

Không còn là trùng hợp ngẫu nhiên nữa.

Không còn là sự vụng về thông thường.

Đây là một thứ gì đó khác.

Một thứ gì đó mạnh mẽ, khó kiểm soát, và…

đáng sợ.

Khi cậu nhìn chằm chằm vào đống đổ nát của chiếc đồng hồ, một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu Anh Khoa: Liệu cậu đang sở hữu một sức mạnh hay một lời nguyền?

Và liệu cậu có thể kiểm soát được nó, hay nó sẽ kiểm soát cậu?
 
Dòng Chảy Khai Nguyên
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Trong Mưa Đêm


Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, kéo Anh Khoa ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ.

Mẹ cậu gọi.

"Alo?

Khoa đó hả con?

Sao cái đồng hồ báo thức của con lại vỡ tan tành vậy?

Mẹ mới dọn phòng thấy đó!"

Giọng mẹ cậu vang lên từ đầu dây bên kia, vừa lo lắng vừa có chút bực bội.

Anh Khoa ấp úng, "À... con... con lỡ làm rơi thôi mẹ.

Nó cũ quá rồi ấy mà."

Cậu liếc nhìn đống mảnh vỡ kim loại và nhựa nằm chỏng chơ trên sàn nhà, một bằng chứng không thể chối cãi cho sức mạnh vừa bùng phát.

Lòng cậu nóng như lửa đốt.

Chắc chắn không phải do "lỡ làm rơi".

Kết thúc cuộc gọi, Anh Khoa đổ sụp xuống ghế.

Cậu cần phải hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại khoảnh khắc chiếc điện thoại của cô bé tóc hồng bỗng lành lặn, rồi đến lúc chiếc đồng hồ vỡ nát.

Luồng năng lượng nóng rát, cảm giác rần rần trong lòng bàn tay...

Nó cứ như một dòng chảy vô hình, sẵn sàng tuôn trào bất cứ lúc nào.

Cậu thử đưa tay về phía chiếc cốc nước trên bàn.

Hít một hơi thật sâu, Anh Khoa cố gắng tập trung.

Cậu hình dung luồng sức mạnh đó, cố gắng điều khiển nó.

Cậu muốn nó chỉ đẩy chiếc cốc một chút thôi.

Nhưng không có gì xảy ra.

Cậu càng cố, đầu óc càng trở nên mệt mỏi và choáng váng.

"Chết tiệt!"

Anh Khoa rủa thầm.

Cậu không thể kiểm soát nó.

Nó giống như một con ngựa hoang chưa được thuần hóa, bùng nổ bất ngờ rồi lại biến mất không dấu vết.

Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa nặng hạt đập lộp bộp vào cửa kính.

Anh Khoa quyết định ra ngoài.

Cậu cần hít thở không khí trong lành, và quan trọng hơn, cậu muốn thử nghiệm.

Cậu không thể ở yên trong căn phòng này mà không biết rõ bản thân mình.

Anh Khoa lang thang qua những con phố ướt át.

Ánh đèn neon từ các cửa hàng hắt xuống mặt đường loang lổ.

Mưa ngày càng nặng hạt, khiến đường phố trở nên vắng vẻ.

Cậu dừng lại dưới mái hiên của một tòa nhà bỏ hoang, tránh những giọt nước mưa xối xả.

Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên từ phía trong tòa nhà.

"RẦM!"

Tiếp theo là tiếng đổ vỡ, như thể đồ đạc bị ném tung tóe.

Tim Anh Khoa đập thình thịch.

Ban đầu cậu định bỏ đi, nhưng sự tò mò và cảm giác về một điều gì đó bất thường đã giữ chân cậu lại.

Cậu rón rén bước vào bên trong.

Không gian tối om, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ.

Bụi bẩn và mạng nhện giăng mắc khắp nơi.

Tiếng động lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn, kèm theo tiếng gầm gừ trầm đục.

Anh Khoa nín thở, thận trọng bước từng bước một.

Cậu men theo bức tường, đến một căn phòng rộng lớn ở tầng trệt.

Từ bên trong, ánh sáng xanh lam nhấp nháy, rồi bùng lên rực rỡ.

Cậu hé mắt nhìn qua khe cửa hé mở.

Bên trong căn phòng, một bóng người đang vật lộn với ba gã đàn ông vạm vỡ.

Họ mặc đồ đen, che kín mặt.

Ánh sáng xanh lam mà cậu thấy phát ra từ một cô gái.

Cô ấy có mái tóc đen dài xõa tung, khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt kiên định.

Tên cô ấy là Như Anh.

Tay cô ấy vung lên, những luồng điện màu xanh lục bắt đầu bắn ra, quật ngã một gã đàn ông.

"Dừng lại!

Trả nó đây!"

Như Anh gằn giọng, giọng nói pha lẫn sự tức giận và kiên quyết.

Một gã còn lại, có vẻ là kẻ cầm đầu, cười khẩy.

Hắn ta rút ra một con dao găm sáng loáng.

"Cái thứ này không phải của cô, đồ dị nhân!

Thằng 'Chủ Tịch' muốn nó."

Anh Khoa chết lặng.

Dị nhân?

Cái gì vậy?

Cậu đang chứng kiến một cảnh tượng không tưởng, giống hệt những bộ phim siêu anh hùng cậu thường xem.

Nhưng đây là đời thật.

Như Anh nhanh nhẹn tránh nhát dao, rồi cô bé ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua nơi Anh Khoa đang ẩn nấp.

Cậu giật mình, rụt lại.

Cô ấy đã phát hiện ra cậu?

"Ai đó?"

Một gã đàn ông khác hét lên, lao về phía khe cửa.

Không suy nghĩ, Anh Khoa lùi lại.

Cậu không muốn bị cuốn vào chuyện này.

Cậu không có sức mạnh, không biết gì về thế giới này.

Cậu chỉ là một chàng trai bình thường...

à không, là một chàng trai đang học cách đối phó với sự bất thường của bản thân.

Trong lúc hoảng loạn, Anh Khoa vấp phải một mảnh ván gỗ mục nát, ngã nhào.

Tiếng động lớn khiến cả ba gã đàn ông và cô gái đều chú ý.

"Tên ngốc nào đây?!"

Gã cầm đầu gầm lên, ánh mắt đầy sát khí chĩa về phía Anh Khoa.

Như Anh, trong một thoáng chần chừ, bỗng thấy gã cầm đầu đang lợi dụng sơ hở của cô để nhặt lên một chiếc hộp kim loại nhỏ từ dưới đất.

"Trả lại!"

Cô ấy gầm lên, một luồng điện mạnh hơn bao giờ hết tuôn ra từ lòng bàn tay.

Trong giây phút hỗn loạn đó, Anh Khoa thấy một cục gạch văng ra từ đống đổ nát, bay thẳng về phía đầu Như Anh.

Không kịp suy nghĩ, một luồng năng lượng nóng bỏng bùng lên trong lòng bàn tay Anh Khoa.

Cậu đưa tay ra, theo bản năng, và luồng Dòng Chảy Khai Nguyên vô hình ấy lại tuôn trào.

"Keng!"

Âm thanh kim loại va chạm vang lên.

Viên gạch không hề đập vào Như Anh mà lại bay chệch đi, đập mạnh vào bức tường phía sau.

Nó không vỡ nát, mà như thể... bị một lực vô hình nào đó đẩy đi.

Cả gã cầm đầu, hai gã đàn ông còn lại, và cả Như Anh đều sững sờ nhìn Anh Khoa.

Khuôn mặt Như Anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ.

"Cái gì thế?"

Một gã đàn ông lắp bắp.

Gã cầm đầu cau mày.

"Thằng nhóc này cũng có dị năng?

Giết luôn!"

Hai gã đàn ông còn lại lập tức lao về phía Anh Khoa.

Cậu hoảng hốt.

Năng lực của cậu quá khó kiểm soát, và cậu không biết làm thế nào để dùng nó.

Đúng lúc đó, một bóng người lướt qua.

Đó là Như Anh.

Với tốc độ kinh hoàng, cô ta lách mình qua hai gã đàn ông, rồi phóng thẳng đến chỗ Anh Khoa.

Không phải tấn công, mà là... kéo cậu đi.

"Chạy!"

Cô ấy hét lên, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Anh Khoa, lạnh toát và mạnh mẽ.

Luồng điện xanh lam lại lóe lên từ bàn tay cô, quật ngã hai tên đàn ông đang lao tới.

Họ lao ra khỏi tòa nhà hoang, chạy xuyên qua màn mưa xối xả.

Anh Khoa bị kéo đi sềnh sệch, vừa sợ hãi vừa bàng hoàng.

Cậu chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Như Anh quay lại nhìn cậu một cái, dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Đôi mắt ấy không chỉ sắc sảo, mà còn ẩn chứa một sự quyết đoán lạnh lùng.
 
Dòng Chảy Khai Nguyên
Chương 3: Khóa Học "Sơ Cứu Dị Năng" và Màn Ra Mắt Bất Ổn


Sáng hôm sau, Anh Khoa tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch và cảm giác mơ hồ như vừa thoát khỏi một giấc mơ siêu thực.

Nhưng vết bầm tím trên cánh tay và mùi clo còn vương vất từ quần áo là bằng chứng sống động rằng đêm qua không phải là mơ.

Như Anh đã kéo cậu chạy trối chết khỏi đám người lạ mặt, rồi bỏ lại cậu trước cổng một ngôi trường trông giống hệt bao trường cấp ba bình thường khác, trước khi biến mất vào màn mưa.

Trên tay cậu là một mảnh giấy nhàu nát, ghi địa chỉ và dòng chữ nguệch ngoạc: "Học Viện Quái Năng."

Kèm theo đó là một mảnh giấy nhỏ hơn, ghi "Đến lúc 8 giờ sáng.

Đừng đến muộn."

Không có tên, không có lời giải thích, chỉ có cảm giác ép buộc một cách kỳ lạ.

"Quái năng cái khỉ gì chứ..."

Anh Khoa lẩm bẩm, nhìn vào cái đồng hồ báo thức vẫn còn sót lại vài mảnh vỡ trên sàn nhà.

"Mình chỉ là một thằng xui xẻo có tí... năng lượng quá khích thôi."

Đúng 7 giờ 59 phút sáng, Anh Khoa đứng trước cánh cổng sắt sơn xanh của "Học Viện Quái Năng."

Vẻ bề ngoài của ngôi trường không có gì đặc biệt: tường gạch đỏ tươi, những ô cửa sổ kính sáng bóng và một hàng cây xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng dọc theo hàng rào.

Tiếng học sinh cười nói ríu rít từ bên trong vọng ra, xen lẫn tiếng trống trường quen thuộc.

Đây đích thị là một ngôi trường cấp ba bình thường mà cậu từng thấy, không một dấu hiệu dị thường nào.

Cánh cửa gỗ lớn màu nâu, trông kiên cố và không có vẻ gì là "sứt mẻ", bất ngờ tự động bật mở khi Anh Khoa vừa chạm tay vào.

Cậu ngập ngừng bước vào.

Ngay lập tức, một cảm giác áp lực vô hình bao trùm lấy cậu, mạnh mẽ đến nỗi cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, những bức tường gạch đỏ biến mất không dấu vết, và rồi, một cảnh tượng hoàn toàn khác hiện ra trước mắt cậu.

Cậu đang đứng trong một đại sảnh rộng lớn, tráng lệ đến choáng ngợp.

Trần nhà vòm cao vút được chiếu sáng bằng những tinh thể phát quang lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lên những bức tường đá cẩm thạch chạm khắc tinh xảo.

Hàng trăm học sinh trong những bộ đồng phục khác nhau đang đi lại, trò chuyện râm ran.

Tiếng cười nói, tiếng bước chân, và cả những luồng năng lượng nhỏ vụt qua không khí tạo nên một bản giao hưởng sống động.

Đây không phải là một ngôi trường bình thường, đây là một thế giới hoàn toàn khác!

Anh Khoa ngơ ngác nhìn quanh.

Cậu thấy những cô cậu học trò đang biểu diễn các dị năng một cách tự nhiên: một người làm nước lơ lửng trong không khí, một người khác khiến cây bút bay vòng quanh đầu, thậm chí có người còn khiến ánh sáng trên trần nhà thay đổi màu sắc chỉ bằng một cái phẩy tay.

Tất cả đều diễn ra hết sức tự nhiên, như một phần của cuộc sống thường ngày.

Đột nhiên, một ông chú trung niên tóc tai bù xù, đeo cặp kính gọng đen dày cộp trễ nải trên sống mũi, xuất hiện ngay trước mặt Anh Khoa.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm đã ngả màu cháo lòng, và đang cố gắng nhét một chiếc bánh mì kẹp xúc xích khổng lồ vào miệng.

"A, cậu là Anh Khoa, đúng không?

Vào đi, vào đi!

Lớp học sắp bắt đầu rồi."

Ông ta nói líu lo, vừa nhai vừa chỉ tay vào một cánh cửa lớn phía cuối đại sảnh.

"Tôi là Giáo sư Quân.

Rất vui được gặp cậu...

à mà thôi, không vui lắm đâu.

Cậu là trường hợp đặc biệt."

Anh Khoa vẫn còn choáng váng với cảnh tượng vừa rồi, nhưng cũng vội vàng theo chân Giáo sư Quân vào căn phòng được chỉ định.

Bên trong, một căn phòng học rộng rãi với khoảng chục học sinh đang ngồi trên những chiếc ghế kim loại.

Họ đều nhìn cậu chằm chằm.

Anh Khoa nhận ra Như Anh đang ngồi ở hàng cuối, ánh mắt sắc bén lướt qua cậu rồi nhanh chóng quay đi.

Cô ấy đeo một cái kính râm to sụ, dù đang ở trong nhà.

Giáo sư Quân ho sù sụ, nuốt vội miếng bánh mì.

"Được rồi, được rồi, trật tự nào các thiên tài trẻ tuổi!

Hôm nay chúng ta có một gương mặt mới.

Anh Khoa.

Cậu bé này...

à, tạm gọi là 'dị năng tiềm ẩn.' Hay 'khả năng gây rắc rối,' tùy cách nhìn."

Vài tiếng cười khúc khích vang lên.

Anh Khoa cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Anh Khoa, cháu có thể giới thiệu về bản thân và...

'tài năng' của mình một chút không?"

Giáo sư Quân hỏi, đôi mắt lấp lánh sau cặp kính.

Anh Khoa ấp úng: "Chào... chào mọi người.

Cháu là Anh Khoa.

Cháu...

ờm... cháu không biết mình có dị năng gì.

Cháu chỉ..."

Cậu dừng lại, cố gắng tìm từ.

"Cháu chỉ làm vỡ cái đồng hồ báo thức, và cái điện thoại của một bạn gái nó tự lành lại thôi."

Cả lớp im lặng trong vài giây, rồi một tiếng "PHÌ!" vang lên.

Một cậu bé ngồi gần cửa sổ, có vẻ như có khả năng điều khiển nước, đang cố gắng nén cười nhưng thất bại thảm hại.

Nước từ mũi cậu ta bắn ra thành tia nhỏ.

Giáo sư Quân vỗ tay cái bốp: "Tuyệt vời!

Tuyệt vời!

Một sự khởi đầu đầy... bất ổn.

Anh Khoa, cháu sẽ tham gia khóa học 'Sơ Cứu Dị Năng & Kiểm Soát Bản Năng Bùng Nổ' của chúng ta.

Mục tiêu là giúp các cháu không tự phá hủy môi trường xung quanh mình, hoặc tệ hơn, phá hủy chính mình!"

Ông ta chỉ vào một tấm bảng trắng lớn: "Bài học đầu tiên: Phân loại dị năng.

Có bốn loại cơ bản: Vật Lý, Nguyên Tố, Tâm Linh, và...

'Khác'.

Anh Khoa, với khả năng làm vỡ đồ vật và sửa chữa đồ vật, cháu có thể thuộc loại Vật Lý, nhưng cũng có thể là 'Khác' nếu chúng ta không hiểu cơ chế.

Điều này rất thú vị!"

Anh Khoa thở dài.

"Thú vị" theo cách của giáo sư có vẻ khác với "thú vị" của cậu.

"Giờ thì, ai xung phong thực hành khả năng của mình nào?"

Giáo sư Quân hớn hở hỏi.

Một cô gái với mái tóc tím nhạt giơ tay.

"Em, thưa giáo sư!

Em có thể điều khiển trọng lực."

"Tuyệt vời, Thanh Nga!

Mời cháu!"

Thanh Nga bước ra giữa phòng, tập trung.

Đồ đạc trong phòng bắt đầu bay lơ lửng, một chiếc ghế xoay vòng trên không trung, một quyển sách trôi nổi nhẹ nhàng.

Rồi cô bé nhắm mắt lại, và tất cả mọi thứ rớt xuống cái rầm, kèm theo tiếng "Á!" của một bạn nam vừa bị quyển sách rơi trúng đầu.

"Rất tốt, rất tốt!

Thanh Nga vẫn cần luyện tập thêm khả năng hạ cánh mềm mại," Giáo sư Quân nhận xét.

"Tiếp theo, Anh Khoa!

Đến lượt cháu!"

Anh Khoa giật mình.

"Cháu á?

Nhưng cháu không biết điều khiển nó."

"Chính vì thế cháu mới ở đây!"

Giáo sư Quân khuyến khích.

"Hãy nghĩ đến một vật thể.

Chiếc cốc nước đó chẳng hạn.

Hãy cố gắng... làm nó phát nổ!"

"PHÁT NỔ Á?!"

Anh Khoa tròn mắt.

Như Anh ngồi cuối lớp bỗng buông một tiếng thở dài rõ rệt.

Anh Khoa hít sâu, duỗi tay về phía chiếc cốc.

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng hình dung luồng năng lượng nóng rát đêm qua.

Cậu nghĩ về việc làm vỡ đồng hồ, về việc làm lành điện thoại.

Cậu dồn hết sự tập trung vào chiếc cốc.

Không có gì xảy ra.

Anh Khoa mở mắt.

Chiếc cốc vẫn nguyên vẹn.

Cậu cảm thấy một chút thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Khụ khụ!"

Giáo sư Quân ho khan.

"Không sao, không sao.

Khởi đầu luôn khó khăn.

Có lẽ cháu cần một động lực mạnh mẽ hơn."

Ông ta đi đến, cầm một cây bút lông bảng màu đen.

"Đây là cây bút yêu thích của tôi.

Tôi đã dùng nó để viết luận án tiến sĩ.

Nó đã theo tôi hơn hai mươi năm.

Tôi yêu nó như con ruột vậy."

Ông ta chìa cây bút ra trước mặt Anh Khoa.

"Hãy... làm vỡ nó!"

Anh Khoa nhìn cây bút, rồi nhìn Giáo sư Quân với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Thầy... thầy đùa cháu à?"

"Không đùa!

Nghiêm túc đấy!"

Giáo sư Quân nheo mắt.

"Hãy nghĩ đến việc nó tan thành từng mảnh.

Nghĩ về sự đau khổ khi mất đi một vật trân quý!

Hãy giải phóng nỗi đau đó thành năng lượng!"

Anh Khoa ngập ngừng.

Cậu không muốn làm vỡ cây bút của giáo sư.

Nhưng Giáo sư Quân cứ thúc giục, và cả lớp đang nhìn chằm chằm.

Cậu nhắm mắt lại, hình dung cây bút nứt ra, vỡ vụn.

Cậu cố gắng tập trung vào cảm giác nóng bỏng trong lòng bàn tay.

Và rồi...

"RẮC!"

Một tiếng động khô khốc vang lên.

Anh Khoa mở mắt.

Cây bút lông bảng của Giáo sư Quân không hề vỡ.

Thay vào đó, nó biến thành... một con cá vàng nhỏ bằng nhựa, đang vặn vẹo thân mình trên lòng bàn tay Anh Khoa.

Con cá vàng trông khá buồn bã.

Cả lớp im lặng.

Giáo sư Quân đứng hình, mắt trợn tròn nhìn con cá vàng, rồi nhìn Anh Khoa, rồi lại nhìn con cá vàng.

"CÁ VÀNG?!"

Giáo sư Quân hét lên.

"Cây bút hai mươi năm của tôi!

Luận án tiến sĩ của tôi!

Sao nó lại là cá vàng?!"

Anh Khoa cũng há hốc mồm.

Cậu cũng không biết.

Như Anh cuối lớp bật cười khúc khích, rồi cố gắng nén lại, nhưng vai cô ấy vẫn rung lên bần bật.

Tiếng cười đó, dù nhẹ nhàng, lại là âm thanh đầu tiên Anh Khoa nghe thấy từ cô.

Giáo sư Quân nhìn chằm chằm vào con cá vàng nhựa đang nằm trên tay Anh Khoa, thở dài thườn thượt.

"Chúa ơi...

Đây chắc chắn là dị năng loại 'Khác.' Và nó còn khó kiểm soát hơn tôi nghĩ."

Anh Khoa ngượng nghịu gãi đầu.

Có vẻ như cuộc sống ở "Học Viện Quái Năng" này sẽ còn nhiều bất ngờ hơn cả việc làm vỡ đồng hồ báo thức.

Và ít nhất, cậu đã khiến Như Anh kia cười được một chút.

Đó có lẽ là một khởi đầu không quá tệ.
 
Dòng Chảy Khai Nguyên
Chương 4: Bữa Sáng "Bất Thường" và Người Bạn Mới


Sáng hôm sau, Anh Khoa thức dậy với tâm trạng nặng trĩu.

Cậu vẫn còn ám ảnh hình ảnh con cá vàng nhựa teo tóp trên tay mình, minh chứng sống động cho "dị năng" quái gở của cậu.

Bước xuống bếp, mùi thức ăn thơm lừng quen thuộc phần nào xua đi sự khó chịu.

Bố cậu, ông Trần Minh Hậu, đang lật dở chiếc bánh xèo trên chảo, còn mẹ cậu, bà Nguyễn Hồng Anh, đang tỉ mẩn xếp những đĩa trái cây tươi ngon ra bàn.

Cả hai đều trông rất bình thường, đúng chuẩn cặp vợ chồng trung niên hiền lành, giản dị.

"Dậy rồi à con trai?"

Bà Hồng Anh mỉm cười hiền hậu.

"Ăn sáng đi, mẹ làm món con thích đấy."

Anh Khoa ngồi vào bàn, nhìn đĩa bánh xèo vàng ruộm, nhưng cảm giác muốn ăn lại chẳng có mấy.

Cậu định kể cho bố mẹ nghe về mọi chuyện, về trung tâm, về giáo sư Quang, và đặc biệt là về con cá vàng.

Nhưng nhìn gương mặt thanh thản của họ, cậu lại chùn bước.

Làm sao họ có thể hiểu được những chuyện siêu thực như vậy chứ?

"Mọi thứ ổn chứ con?"

Ông Minh Hậu hỏi, giọng điệu vẫn trầm ấm như mọi ngày.

Ông đặt thêm một bát nước chấm sóng sánh trước mặt cậu.

"Hôm qua con về muộn, lại còn ướt sũng.

Bố mẹ lo đấy."

Anh Khoa ậm ừ.

"Dạ, con ổn.

Chỉ là... gặp vài chuyện hơi lạ thôi."

Bà Hồng Anh đặt tay lên trán cậu, ân cần.

"Có chuyện gì thì cứ nói với bố mẹ nhé.

Bố mẹ luôn ở đây mà."

Ánh mắt bà thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, nhanh đến mức Anh Khoa không kịp nhận ra.

Trong lúc Anh Khoa đang chật vật với bữa sáng của mình, bỗng nhiên, chiếc đũa trên tay cậu khẽ rung lên.

Một cảm giác nóng ran lại xuất hiện ở lòng bàn tay.

Cậu giật mình, cố gắng nắm chặt chiếc đũa.

"Rắc!"

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Không phải chiếc đũa bị vỡ, mà là... cái chén nước chấm của ông Minh Hậu đột nhiên nứt một đường dài từ miệng xuống đáy.

Nước chấm bắt đầu rỉ ra bàn.

Ông Minh Hậu và bà Hồng Anh đồng loạt nhìn cái chén, rồi nhìn Anh Khoa.

Anh Khoa tái mặt.

"Con... con xin lỗi!

Con không cố ý!"

Bà Hồng Anh khẽ nhíu mày.

Bà đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cái chén nứt.

Chỉ trong tích tắc, đường nứt biến mất hoàn toàn, cái chén trở lại nguyên vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh Khoa tròn mắt.

"Mẹ... mẹ làm gì thế?"

Ông Minh Hậu bật cười ha hả, gõ nhẹ vào đầu Anh Khoa.

"Thôi nào con trai, có gì mà ngạc nhiên.

Mẹ con giỏi việc nhà mà.

Đừng nghĩ ngợi nhiều, ăn cho hết bữa sáng đi.

Sắp đến giờ đi học rồi."

Anh Khoa vẫn bán tín bán nghi nhìn bố mẹ.

Mẹ cậu vừa sửa cái chén nứt một cách kỳ lạ, còn bố cậu thì tỏ ra bình thản như không.

Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Cậu có cảm giác như bố mẹ cậu đang giấu giếm điều gì đó, một bí mật lớn hơn cả cái "dị năng" của chính cậu.

Trên đường đến trung tâm, Anh Khoa vẫn còn suy nghĩ mông lung về bữa sáng "bất thường" đó.

Cậu đi vội vàng, không chú ý đến xung quanh.

Bỗng, "Rầm!"

Cậu va phải một người khác.

Cả hai lảo đảo, rồi ngã sõng soài xuống đất, cặp sách văng lung tung.

"Ối!

Tôi xin lỗi!"

Anh Khoa vội vàng đứng dậy, phủi quần áo.

Người kia cũng ngồi dậy, lồm cồm nhặt lại sách vở.

Đó là một chàng trai có dáng người khá nhỏ nhắn, chỉ tầm 1m58, mái tóc đen bù xù và đôi mắt sáng.

"Không sao, không sao," chàng trai kia cười tủm tỉm.

"Là tôi cũng không để ý đường.

Mà bạn là học sinh mới của trung tâm à?"

Anh Khoa ngạc nhiên.

"Bạn cũng học ở đó ư?"

"Đúng vậy!"

Chàng trai hào hứng.

"Tôi là Bảo Duy.

Năng lực của tôi là khống chế mưa và điều khiển nước."

Cậu ta nói rồi, vẫy vẫy tay, một giọt nước nhỏ từ không khí ngưng tụ lại, lơ lửng giữa ngón tay cậu.

Anh Khoa hơi há hốc mồm.

"Tôi là Anh Khoa.

Tôi... tôi cũng không chắc năng lực của mình là gì nữa.

Nó cứ làm hỏng đồ, rồi biến đồ vật thành cái khác."

Bảo Duy nháy mắt.

"À, bạn là Anh Khoa à!

Giáo sư Quang có nhắc đến bạn đó.

Năng lực của bạn nghe hay ho phết!"

Bảo Duy nhặt hết sách vở, đứng dậy.

"Đi thôi, chúng ta đi cùng đường.

Tôi có thể chỉ cho bạn một vài thứ cơ bản về cách kiểm soát năng lực.

Ví dụ như, đầu tiên là phải giữ bình tĩnh.

Năng lượng của chúng ta thường bùng phát khi cảm xúc dao động mạnh."

Anh Khoa nhìn Bảo Duy, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Từ nãy đến giờ, cậu cứ nghĩ mình là kẻ duy nhất gặp rắc rối với dị năng.

Có một người bạn đồng hành, thậm chí còn sẵn lòng chỉ dẫn, khiến cậu cảm thấy đỡ cô độc hơn nhiều.

Trên đường đi, Bảo Duy nhiệt tình giải thích những khái niệm cơ bản về dị năng, cách cảm nhận luồng năng lượng trong cơ thể và những bài tập đơn giản để bắt đầu kiểm soát chúng.

Anh Khoa chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi han.

"Vậy làm sao để biết năng lượng của mình mạnh hay yếu?"

Anh Khoa hỏi.

Bảo Duy suy nghĩ một chút.

"Cái đó thì tùy thuộc vào mỗi người.

Nhưng thường thì, nếu bạn cảm thấy một luồng nhiệt hoặc một áp lực nhất định khi tập trung, đó là dấu hiệu của năng lượng đang hoạt động.

Quan trọng là đừng để nó vượt quá tầm kiểm soát."

Đến cổng trung tâm, hai người đã trò chuyện khá nhiều và cảm thấy khá hợp cạ.

Anh Khoa nhìn Bảo Duy với ánh mắt biết ơn.

"Cảm ơn Bảo Duy nhiều nhé," Anh Khoa nói.

"Bạn đã giúp tôi hiểu ra nhiều thứ."

Bảo Duy cười tươi.

"Không có gì!

Chúng ta là bạn mà.

Mà này, bạn có thấy gia đình bạn có gì đó lạ lạ không?

Kiểu...

đôi khi họ làm những điều mà người bình thường không thể làm ấy?"

Câu hỏi của Bảo Duy như một gáo nước lạnh tạt vào Anh Khoa, gợi lại cảnh tượng cái chén nước chấm và sự bình thản đáng ngờ của bố mẹ cậu.

Anh Khoa chợt nhận ra, thế giới cậu đang sống có lẽ còn nhiều bí mật hơn cậu tưởng.

Và có lẽ, cậu không phải là người duy nhất đang che giấu một điều gì đó.
 
Dòng Chảy Khai Nguyên
Chương 5: Bước Đầu Luyện Hóa và Những Cảnh Giới Dị Năng


Sau buổi học đầu tiên đầy bất ổn, Anh Khoa và Bảo Duy nhanh chóng trở thành bạn.

Bảo Duy, với dáng vẻ nhỏ con nhưng kiến thức về dị năng lại không hề "nhỏ," đã dẫn Anh Khoa đến một nơi mà cậu gọi là "sân tập bí mật."

Đó là một khoảng sân trống nằm phía sau trung tâm, khuất khỏi tầm mắt của giáo sư Quang và những học sinh khác, nơi có vẻ ít người lui tới.

"Đây là chỗ tôi hay đến để tập luyện," Bảo Duy vừa nói vừa ném viên sỏi xuống một vũng nước đọng.

"Yên tĩnh và không sợ làm hỏng đồ đạc của ai."

Anh Khoa gật đầu, ánh mắt đầy tò mò.

"Vậy, tôi phải bắt đầu từ đâu?"

Bảo Duy nghiêm túc hẳn.

"Đầu tiên, bạn phải học cách điều tiết sức mạnh và cảm nhận dị năng của mình.

Hãy nhớ, dị năng là chất xúc tác từ đan điền.

Mọi thứ bắt nguồn từ đó."

Anh Khoa nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào vùng bụng dưới của mình, nơi Bảo Duy vừa chỉ.

Cậu hít sâu, rồi thở ra từ từ.

Một lúc sau, cậu cảm thấy một luồng khí ấm áp, như một dòng chảy nhỏ đang luân chuyển.

Nó không mạnh mẽ, nhưng có sự hiện diện rõ ràng.

"Đúng rồi đấy!

Bạn đang cảm nhận được linh năng của mình," Bảo Duy khuyến khích.

"Linh năng càng lớn thì dị năng càng mạnh.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu."

Bảo Duy bắt đầu giảng giải về các cảnh giới dị năng.

Anh Khoa chăm chú lắng nghe, nhận ra đây là những kiến thức nền tảng mà giáo sư Quang chưa kịp nói tới.

"Dị năng được chia thành mười cấp độ chính," Bảo Duy giải thích, vẽ nguệch ngoạc xuống đất bằng một cành cây.

* Nhập môn: Mới thức tỉnh dị năng, chưa kiểm soát được. (Đây là cấp độ hiện tại của Anh Khoa).

* Khai mở: Bắt đầu có thể chủ động kích hoạt dị năng, nhưng còn rất thô sơ.

* Tinh thông: Dị năng đã thuần thục hơn, có thể sử dụng linh hoạt trong nhiều tình huống.

* Kết ấn: Có khả năng tạo ra các hiệu ứng phức tạp hơn, đôi khi kèm theo các dấu ấn năng lượng.

* Dị năng hóa hình: Năng lực có thể biểu hiện thành một hình thái vật chất hoặc năng lượng cụ thể, hữu hình.

* Chân nguyên: Năng lực đạt đến một cấp độ cao hơn, gần với bản chất nguyên thủy của nó.

* Vũ nguyên: Năng lực có thể tương tác và ảnh hưởng đến môi trường ở phạm vi rộng lớn.

* Thần hóa: Năng lực gần như đạt đến mức độ phi phàm, vượt xa giới hạn thông thường.

* Ngưng đọng: Có khả năng định hình, cô đặc năng lượng, tạo ra những hiệu ứng mạnh mẽ.

* Tạo vật: Cấp độ cao nhất, có thể tạo ra vật chất hoặc sự sống từ dị năng thuần túy.

"Mỗi cảnh giới đột phá cần năm thành tích lũy linh năng và sự kiểm soát," Bảo Duy nói tiếp.

"Nhưng sức mạnh chính là sự tích lũy.

Dị năng cũng đồng thời tăng cấp, nhưng luyện hóa chỉ là một phần nhỏ.

Cái quan trọng nhất là sự kiểm soát dị năng, bạn đang đoạt lấy nó hay chỉ đơn thuần khai mở nó một cách bị động."

Anh Khoa cảm thấy đầu óc mình như được khai sáng.

Bấy lâu nay, cậu cứ nghĩ dị năng chỉ là một sự xui xẻo, một thứ gì đó bùng phát không kiểm soát.

Giờ đây, cậu hiểu rằng đó là cả một hệ thống, một con đường cần được rèn luyện.

"Vậy, làm sao để tôi kiểm soát được cảm xúc của mình?"

Anh Khoa hỏi, nhớ lại những lần dị năng của cậu bùng phát khi cậu giận dữ hay lo lắng.

"Giáo sư Quang nói dị năng là chất xúc tác từ cảm xúc."

Bảo Duy gật đầu.

"Đúng vậy.

Cảm xúc chính là nhiên liệu cho dị năng.

Nếu bạn giận dữ, năng lượng có thể bùng phát phá hủy.

Nếu bạn sợ hãi, nó có thể tự vệ một cách thái quá.

Để kiểm soát dị năng, bạn phải học cách kiểm soát bản thân mình trước."

Bảo Duy chỉ Anh Khoa ngồi xuống, khoanh chân.

"Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với bài tập đơn giản nhất: thiền định để ổn định cảm xúc và cảm nhận luồng linh năng trong đan điền.

Hãy hít thở sâu, tống hết mọi suy nghĩ lo lắng ra khỏi đầu.

Tập trung vào cảm giác ấm áp đó."

Anh Khoa làm theo.

Ban đầu, tâm trí cậu vẫn vẩn vơ những hình ảnh về con cá vàng, về ánh mắt lạ lùng của bố mẹ.

Nhưng dần dần, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Bảo Duy, cậu bắt đầu cảm thấy bình yên hơn.

Luồng linh năng trong đan điền cũng trở nên rõ ràng hơn một chút, không còn hỗn loạn như những lần trước.

Thời gian trôi qua, Anh Khoa không biết mình đã ngồi đó bao lâu.

Khi cậu mở mắt ra, trời đã ngả chiều.

Cậu cảm thấy một sự thanh tịnh lạ thường trong tâm hồn, và quan trọng hơn, một tia hy vọng mới lóe lên về khả năng kiểm soát dị năng của mình.

"Thế nào?"

Bảo Duy mỉm cười.

"Tôi... tôi cảm thấy tốt hơn nhiều," Anh Khoa nói, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi.

"Cảm ơn bạn, Bảo Duy.

Thật sự."

Bảo Duy vỗ vai Anh Khoa.

"Không có gì.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Con đường luyện hóa dị năng còn rất dài, nhưng có bạn đồng hành thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Anh Khoa gật đầu.

Cuộc sống ở trung tâm dị năng có vẻ không quá tệ như cậu nghĩ.

Ít nhất, cậu đã tìm thấy một người bạn thật sự, và một con đường để khám phá những bí ẩn trong chính mình.

Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, câu hỏi về bố mẹ cậu, về bí mật mà họ đang che giấu, vẫn còn nguyên đó.
 
Back
Top Bottom