- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 449,642
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 99: Bại lộ
Chương 99: Bại lộ
Trước đó không lâu, Thất điện hạ Justus của Đế quốc Tây Bộ từng đính hôn với một trùng đực lai lịch không rõ.
Trùng đực đó tóc đen, mắt đen, độ tinh khiết máu đạt tới 100%, từng gây nên một trận xôn xao không nhỏ ở Sallyland.Thiếu tướng Mandy không rõ là nghe được phong thanh gì, hay đã xác nhận được điều gì đó, nhất quyết đòi mang Hứa Sầm Phong đi cùng, thậm chí hôm qua còn náo loạn cả Quân bộ, suýt nữa đã khiến cấp dưới hai bên đánh nhau ngay tại chỗ.Faus nghe thấy lời thư ký vừa thì thầm, lông mày sắc bén khẽ nhíu lại một cách vô thức: “Cậu chắc chứ?”
Thư ký mặt mày nghiêm trọng, khẽ gật đầu, dùng giọng chỉ hai người nghe được mà khẽ nói: “Nghe nói mấy ngày trước Tây Bộ lại vừa phát hiện thêm một trùng đực có độ tinh khiết máu đạt 100% trong lãnh thổ của bọn họ.”
Faus cau mày: “Lại phát hiện thêm một tên?”
Mắt của Trùng thần chắc mù rồi, sao lần nào chuyện tốt cũng rơi xuống đầu Tây Bộ vậy?!Thư ký gật đầu, trong mắt đầy ghen tỵ lẫn căm hờn: “Lại thêm một trùng, hơn nữa cũng là tóc đen mắt đen.”
Tóc đen, mắt đen?Hứa Sầm Phong cũng là tóc đen, mắt đen…Faus nghe vậy, trên mặt không để lộ gì, chỉ khẽ phẩy tay bảo thư ký lui ra, trong lòng thì nghĩ: Chẳng lẽ đám Tây Bộ này nghĩ cứ là tóc đen mắt đen thì máu sẽ tinh khiết 100%?Nhưng… một trùng còn có thể nói là trùng hợp, hai trùng liên tiếp như thế thì đúng là hơi kỳ quặc thật.Nhưng máu của Hứa Sầm Phong không phải chỉ có 35% sao?Trong lòng Faus cuộn trào cảm xúc, nhưng vẻ mặt đã nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Y cầm bức ảnh chụp Hứa Sầm Phong đưa lên trước mắt nhìn, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh trùng đực đó hôm qua nằm trong lòng y cười dịu dàng, nghĩ bụng:
Mình điên rồi mới đem người đó giao ra ngoài.35% mà còn tiếc, 100% thì càng không đời nào!“Trùng đực này tôi giữ lại.
Ngoài cậu ấy ra, những trùng khác các người muốn mang đi thì mang.”
Faus vẫn nói câu đó.Thiếu tướng Mandy thấy Faus dầu muối không vào, lập tức giận tím mặt.
Hắn vốn không phải kiểu người điềm tĩnh gì, liền đập bàn đứng phắt dậy: “Faus thủ lĩnh, trùng đực này máu chỉ có 35%, ngài vì thế mà không cần cả năm lần vật tư quân đội à?!”
Trùng cái chỉ có thể hoàn toàn mở cơ quan sinh dục và chấp nhận đánh dấu khi ngửi được mùi tin tức tố từ trùng đực.
Hứa Sầm Phong cấp thấp như vậy căn bản không thể đánh dấu một trùng cái cấp S như Faus, giữ lại một bình hoa chỉ đẹp mà vô dụng thì được gì chứ?Đây đại khái là tâm lý chung của tất cả tướng lĩnh có mặt.Bắc Bộ luôn đặt lợi ích lên trước, tình cảm đứng sau.
Trùng đực tuy quý, nhưng độ tinh khiết 35% cũng không hiếm.
So ra thì năm lần vật tư quân đội vẫn đáng giá hơn nhiều.
Huống chi Hứa Sầm Phong vốn là người Tây Bộ, nếu giam giữ trái phép, e sẽ gây thêm rắc rối không đáng.Các tướng lĩnh Bắc Bộ bắt đầu thì thầm to nhỏ, đều cho rằng không đáng vì một trùng đực mà trở mặt với Tây Bộ.Tướng Weiser, bác của Faus, là người cầm quyền một phần ba binh lực toàn thành, từng vào sinh ra tử cùng thủ lĩnh đời trước, địa vị không thể xem thường, lúc này là người duy nhất dám mở miệng khuyên:“Thủ lĩnh, chỉ là một trùng đực mà thôi, nếu Tây Bộ đã chịu đổi bằng vật tư quân đội gấp năm lần, thì chi bằng trả lại cho họ đi.”
Thế nhưng Faus chẳng thèm nể mặt ai, ngược lại nhìn thẳng vào thiếu tướng Mandy, giọng mang hàm ý: “Tôi chỉ thấy rất tò mò, rốt cuộc trùng đực này có gì đặc biệt mà ngài sẵn sàng đổi lấy bằng năm lần vật tư?
Thiếu tướng Mandy, có thể chia sẻ cho chúng tôi lý do không?”
Faus vừa nói đã đâm thủng lớp giấy bên ô cửa sổ, khiến các tướng Bắc Bộ lập tức nhận ra có điều không ổn.Nếu chỉ là mê sắc, thì Faus không đáng phải cố chấp như vậy.Nhưng Thiếu tướng Mandy một mực đòi bằng được một trùng đực máu 35% thì quả thật rất khả nghi!Mandy nghe vậy nghẹn lời, mặt đen sì như đáy nồi, nửa ngày không nói nổi một câu.Cái đuôi Hawke trung thành của Faus lập tức phối hợp mà mỉa mai một câu: “Thiếu tướng Mandy, đừng nói ngài nhìn trúng sắc đẹp của trùng đực đó, có ý đồ xấu muốn chiếm làm của riêng đấy nhé?
Tiếc là trùng đực đó giờ đã một lòng một dạ với thủ lĩnh nhà chúng tôi rồi, dính chặt như keo, sợ là ngài phải thất vọng thôi.”
Đúng là bịa đến nỗi cả Faus cũng gần tin luôn.Mandy nghiến răng: “Vị trùng đực đó vốn là người Tây Bộ, ta muốn đưa về nhà thì có gì sai?!”
Hắn cuối cùng cũng biết cảnh giác, không dám nói ra Hứa Sầm Phong có độ tinh khiết máu 100%, nếu không đám cướp Bắc Bộ này càng không đời nào nhả người.Faus cười khẩy đầy khinh miệt: “Không phải Tây Bộ các người luôn nói tôn trọng ý chí của trùng đực sao?
Giờ trùng đực đó muốn ở lại Bắc Bộ, chẳng lẽ các người lại định cưỡng ép đưa về?
Thiếu tướng Mandy, ngài muốn đem năm tên trùng đực còn lại về thì cứ việc, còn không thì một tên cũng đừng hòng mang về, tự ngài chọn đi.”
Cuộc họp rốt cuộc kết thúc trong không khí đầy căng thẳng, Faus thậm chí còn bỏ ngang giữa chừng.Y kéo Hawke cùng lên phi hành khí trở về khách sạn nơi Hứa Sầm Phong đang ở, sắc mặt trầm lặng khó đoán: “Lúc cậu thẩm vấn Hứa Sầm Phong, có làm xét nghiệm máu cho cậu ta không?”
Hawke đương nhiên chưa từng làm xét nghiệm máu, mặt co giật một cái, vội đáp: “Thủ lĩnh, phòng thẩm vấn từ trước đến nay đều chỉ nhốt trùng cái, sau khi định tội thì trực tiếp đưa đến nhà ngục Hắc Thạch, cai ngục chỉ kiểm tra xem trên người họ có mang vũ khí hay không, thông thường không làm xét nghiệm máu.”
Faus ngồi tại chỗ, khép mắt lại, dùng ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương, không rõ đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, cuối cùng cũng mở miệng: “Liên hệ bác sĩ, bảo họ lập tức đến làm xét nghiệm máu cho Hứa Sầm Phong.”
Hawke nghe vậy sững người trong chốc lát: “Máu của Hứa Sầm Phong không phải là 35% sao?”
Faus từ từ mở mắt.
Do trong khoang phi hành khí ánh sáng khá tối, đôi mắt y hiện ra một màu xanh đậm thần bí, giọng điệu mang theo hàm ý: “Có phải hay không, phải kiểm tra rồi mới biết.”
Phải biết rằng, một trùng đực có độ tinh khiết máu đạt 100% thì quý hiếm đến mức nào.Một khi tin tức này bị lộ ra ngoài, đừng nói là năm lần vật tư, dù là mười lần e rằng tầng lớp cấp cao cũng tuyệt đối không đồng ý trao đổi.Nhưng đồng thời Faus cũng có chút nghi hoặc trong lòng: Nếu Hứa Sầm Phong thực sự là 100%, thì tại sao tối qua không đánh dấu được y?Y nóng lòng muốn biết sự thật, song khi vội vã trở lại khách sạn, thứ đón chào y lại là một căn phòng trống trơn, Hứa Sâm Phong không biết đã biến mất từ lúc nào.
---Thời gian quay ngược lại nửa giờ trước.Không lâu sau khi Faus rời khách sạn đến quân bộ họp, phòng của Hứa Sầm Phong liền đón một vị khách không mời mà đến.“Anh chính là trùng đực hôm qua suýt nữa đấu hòa với anh họ tôi trên đài đấu?”
Khách sạn rộng rãi sang trọng, nhưng khi bị một đám trùng ùa vào, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.Một trùng cái tóc đỏ mặc quân phục đứng chặn ngay cửa phòng của Hứa Sầm Phong, sau lưng còn dẫn theo bốn, năm vệ binh, khí thế vô cùng hoành tráng.Cậu cầm trong tay một ly soda, vừa gặm ống hút, vừa nheo mắt đánh giá Hứa Sầm Phong từ đầu đến chân, vừa là nghi hoặc, vừa có vẻ khinh miệt: “Gầy gò thế này, trông như thể gió thổi là bay, nhìn chẳng giống đánh nhau giỏi gì cả.
Bọn Ladon chắc là đang lừa tôi.”
Giọng điệu mang theo sự nghi ngờ lẫn khinh thường.Hứa Sầm Phong vừa trông thấy trùng cái tóc đỏ đứng trước cửa, suýt nữa đã tưởng rằng Faus quay lại, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện không phải.Người tới là Zog, em họ của Faus.Zog là người thân thiết nhất với Faus trong thế hệ trẻ, kể cả ngoại hình cũng có vài phần tương tự, chỉ khác là tóc Faus màu đỏ sẫm, còn tóc cậu thì rực như lửa, khuôn mặt cũng tinh quái, phóng khoáng hơn nhiều.Kiếp trước, Hứa Sầm Phong từng gặp Zog vài lần, nhưng mỗi lần đều không vui vẻ gì.Zog từ nhỏ đã xem Faus như thần, ghét nhất là thấy ai tỏ ra vô lễ hay không tôn trọng anh họ của mình, mà Hứa Sầm Phong đời trước lại chạm đúng điều kỵ, nên mỗi lần gặp nhau đều bị cậu mỉa mai một trận.Chỉ là đời này… họ chưa từng gặp nhau.Hứa Sầm Phong đã đoán được Zog đến để gây sự, nhưng anh còn dỗ được cả Faus, thì sợ gì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?Giả vờ không hiểu, anh mỉm cười hỏi: “Xin hỏi ngài là…?”
Zog nghe vậy thì nhả cái ống hút đã bị cắn nhăn dúm, bật cười khẽ, giới thiệu: “Zog, em họ của Faus.”
Hôm qua cậu đi săn ở ngoài thành cùng đám quý tộc, nên bỏ lỡ trận đấu long trời lở đất ở Moharra.
Sau khi trở về mới nghe tin: anh họ của cậu, người xưa nay cực ghét trùng đực lại tự mình lên đài, mang một trùng đực về nhà.Ban đầu Zog còn tưởng là Hill, người có độ tinh khiết cao nhất, bởi tin Hill muốn chọn bạn đời tại Moharra đã lan khắp thành từ lâu.Nhưng nghe bạn bè quý tộc giải thích, mới biết là một trùng đực đến từ Tây Bộ.Nghe nói rất đẹp?Nghe nói đánh nhau cực giỏi?Nghe nói… máu chỉ có 35%?Ánh mắt của Zog rơi trên người trùng đực có mái tóc đen và đôi mắt đen trước mặt.
Trong lòng cậu nghĩ, đúng là trông có vẻ thanh tú xinh đẹp, nhưng nhìn anh thật sự chẳng có điểm gì đặc biệt đến mức khiến Faus phải phá lệ.Cậu ném ly nước trong tay cho vệ binh phía sau, hai tay khoanh lại, tựa lưng vào khung cửa, giọng điệu tùy tiện nói với Hứa Sầm Phong: “Trùng đực nhỏ xinh đẹp, nghe nói anh đến từ Tây Bộ xa xôi, thế nào, có muốn tôi dẫn đi chơi một chỗ thú vị không?”
Doro và Dochi nghe vậy liền lập tức cảnh giác, chắn ngay trước mặt Hứa Sầm Phong, nhíu mày cảnh cáo: “Thiếu tướng Zog, thủ lĩnh đã căn dặn, không ai được phép làm phiền vị này, xin ngài lập tức rời khỏi!”
Tính trăng hoa của Zog cả thành Horsesburg ai mà không biết.
Cậu giống Faus ở chỗ không có cảm tình với trùng đực, lại thêm bản lĩnh mồi chài cực kỳ cao siêu, thích nhất là dụ dỗ mấy trùng đực hám danh hám lợi vào tay, sau đó đùa bỡn như dắt chó đi dạo.
Hôm nay cậu cố ý tìm đến, tám phần là không có ý tốt.Doro và Dochi chỉ mong vị thiếu gia cao quý này rời đi càng sớm càng tốt, để tránh xảy ra mâu thuẫn không đáng có.“Chậc chậc chậc, tôi chỉ là muốn mời vị này đi dạo một vòng quanh thành mà thôi, các người căng thẳng làm gì, tránh ra một chút đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện.”
Zog vừa dứt lời đã vỗ nhẹ tay, vệ binh phía sau lập tức bước lên kéo Doro và Dochi ra xa.
Ai ngờ Doro và Dochi lại lập tức giương súng nhắm thẳng vào họ, giọng nghiêm túc: “Thiếu tướng Zog, xin ngài đừng làm khó chúng tôi, nếu không chúng tôi buộc phải nổ súng!”
Hôm qua ở đấu trường bọn họ suýt nữa đã bị thủ lĩnh khiển trách.
Hôm nay mà còn để xảy ra sự cố, e là đầu cũng không giữ được.Zog cũng là hạng trời không sợ đất không sợ, bằng không đã chẳng xem Faus như thần tượng mà tôn sùng.Cậu nhìn thấy tình hình như vậy thì càng không lùi bước, trực tiếp tiến lên, dùng ngực chặn ngay họng súng, lạnh nhạt nói với Doro và Dochi: “Muốn nổ súng đúng không?
Vậy thì bắn đi.”
Doro và Dochi nghẹn lời: “Ngài…!”
Ngay khi hai bên đang giằng co gay gắt, Hứa Sầm Phong cuối cùng cũng lên tiếng, anh đưa tay ấn nòng súng xuống, ra hiệu cho Doro và Dochi lùi ra sau: “Bỏ súng xuống.”
Doro còn định nói gì đó, vẻ mặt đầy lo lắng: “Thưa ngài!”
Zog không phải kẻ dễ đối phó, trong đám công tử quý tộc, nhóm của cậu là loại khó nhằn nhất.Hứa Sầm Phong biết rõ hôm nay Zog tới chẳng qua là muốn xem trò vui, càng cản cậu lại càng hăng hái.Anh nhìn Zog đứng trước mặt, trong lòng nghĩ: quả nhiên là tên không sợ chết, chẳng trách kiếp trước bị Faus phái ra làm nhiệm vụ, cuối cùng lại chết ở nơi hoang dã không tìm thấy xác.Anh mở miệng hỏi: “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Zog cười toe toét, búng tay một cái.
Cậu có đôi mắt đào hoa xếch lên, đúng kiểu tay chơi lão luyện, rất biết cách lấy lòng trùng đực: “Nhà đấu giá Laguna, thế nào?
Tôi có vài người bạn đã đặt phòng riêng ở đó.
Nghe nói hôm nay vừa có một đợt ngọc trai đen thượng hạng, nếu có món nào lọt vào mắt anh, tôi sẽ đấu giá tặng anh.”
Trùng đực ở Bắc Bộ vốn sống xa hoa như chim hoàng yến trong lồng son.
Cách tiêu khiển lớn nhất của họ là sưu tầm trang sức quý hiếm cùng quần áo túi xách sang trọng.
Zog nắm rõ tâm lý trùng đực, mỗi lần ra chiêu đều thành công một cách dễ dàng.Hứa Sầm Phong nghe đến cái tên “Nhà đấu giá Laguna” lại cảm thấy hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là nghe ở đâu, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được thôi, nhưng tôi phải mang theo Doro và Dochi.”
Zog nhún vai, giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Tùy, chỉ cần họ không gây cản trở là được.”
Gương mặt Zog luôn mang theo nụ cười phong lưu, đôi mắt cứ như đang liên tục phát điện, rất ít trùng đực có thể chống đỡ được sức hút ấy.Nói xong, cậu rất lịch thiệp làm một động tác đặt tay lên vai, ra hiệu cho Hứa Sầm Phong đi trước.
Nhưng đúng lúc Hứa Sầm Phong quay người rời đi, nụ cười trên mặt cậu lập tức biến mất.“Hừ…”
Zog cười khẩy, trong mắt lướt qua một tia giễu cợt.Trong lòng thầm nghĩ: Cái tên trùng đực Faus chọn hóa ra cũng chỉ đến vậy.
Mới có mấy viên ngọc trai rẻ rách đã bị dắt đi rồi, thật sự là chẳng thú vị chút nào.
---Quý tộc ra ngoài lúc nào cũng phô trương, long trọng.
Lúc Hứa Sầm Phong bước ra khỏi khách sạn liền thấy bên dưới đỗ mấy chiếc phi thuyền bản giới hạn siêu sang.Zog nhanh chóng bước tới, thay anh mở cửa khoang, từng động tác đều thể hiện rõ phong thái dân chơi chuyên nghiệp.Cậu mỉm cười: “Thưa ngài, mời.”
“Cảm ơn.”
Hứa Sầm Phong nhẹ gật đầu đáp lễ, sau đó cúi người chui vào khoang phi thuyền.Zog thấy thế liền nhướn mày một cái, khép cửa lại, thầm nghĩ: trùng đực này lễ phép thật, chẳng lẽ Faus lại để ý mỗi điểm đó?Kỳ lạ thật, anh họ cậu vốn luôn nổi tiếng miệng thối, vô lễ mà.Zog lắc đầu, nghĩ mãi không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa.Cậu vòng qua bên kia, ngồi lên phi thuyền, trực tiếp ra lệnh cho tài xế: “Đến nhà đấu giá Laguna.”
Bắc Bộ có lối sống phóng khoáng, không có nhiều quy củ gò bó như Tây Bộ, so ra thì những nơi “thú vị” ở đây cũng nhiều hơn.Nhà đấu giá Laguna chính là một ví dụ.
Nghe nói ở đó chỉ có điều bạn không nghĩ tới, chứ không có chuyện họ không làm được.
Dù là sống hay chết, đều có thể mang ra đấu giá.Kiếp trước, Hứa Sầm Phong chưa từng nghiêm túc tìm hiểu thành phố phủ đầy gió tuyết này.Giờ phút này, anh ngồi bên cạnh cửa khoang phi thuyền, bất giác nhớ tới một lời đồn từng nghe được ở đời trước, mặc dù không chắc là thật hay giả, nhưng nếu đúng là thật thì có lẽ sẽ giúp được Faus một việc lớn...Nhà đấu giá Laguna tọa lạc tại khu trung tâm của Horsesburg, ngay đối diện không xa với đấu trường Moharra.Hai nơi này được xem là hai đại lò thiêu tiền lớn nhất của Bắc Bộ, khách ra vào toàn là giới quyền quý.
Dù sao thì một viên ngọc trai đen giá cả triệu tinh tệ đâu phải ai cũng đủ sức bỏ tiền ra mua.Phi thuyền vừa dừng lại trước cửa nhà đấu giá, Zog liền cực kỳ thành thạo mà dẫn đường, đưa Hứa Sầm Phong đi vào trong.Chỉ thấy sàn nhà bên trong sáng bóng như gương, cách bày trí xa hoa chẳng khác gì cung điện, đến cả những bức tranh sơn dầu treo trong hành lang cũng đều có giá trị cao ngất ngưởng.
Thế nhưng vì ánh đèn mờ tối, nên cả khung cảnh lại mang theo một chút tiêu điều u mê và khí chất bí ẩn.Đây là một nơi phồn hoa hào nhoáng, đồng thời cũng là chiến trường danh lợi.Phục vụ lui tới quanh đó đều là trùng cái, thân hình cao gầy, dung mạo đoan chính.
Thấy Zog dẫn theo một trùng đực Tây Bộ cực kỳ xinh đẹp bước vào, lập tức đồng loạt cúi người hành lễ, đồng thời đưa tới một tờ rơi giới thiệu các vật phẩm đấu giá hôm nay.Zog xua tay từ chối, dẫn Hứa Sầm Phong đi thẳng lên phòng riêng trên tầng hai, giọng nói mang theo ý vị sâu xa: “Thưa ngài, trong phòng còn có mấy người bạn của tôi nữa, thấy ngài chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng.”
Hứa Sầm Phong nghe Zog nói “mấy người bạn”, còn tưởng thật sự chỉ có vài người.
Kết quả là khi theo đối phương đến trước cửa phòng bao, đẩy cửa bước vào, anh mới phát hiện trên sofa hình vòng cung bên trong đã ngồi chật kín gần chục trùng cái và trùng đực trẻ tuổi.Trùng cái chiếm đa số, hầu hết đều mặc quân phục màu đen viền vàng, trên đầu vai đeo huy chương hình sao, rõ ràng là cấp cao của trong quân bộ, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Faus.Trùng đực chỉ có hai ba người, bị vây quanh như sao vây trăng ở chính giữa.
Trong đó có một người khiến Hứa Sầm Phong thấy vô cùng quen mắt, chẳng ai khác chính là ngài Hill từng xuất hiện tại đấu trường Moharra hôm nọ.Trên bàn vương vãi đầy chai rượu, xúc xắc, bài poker cùng những món đồ phục vụ việc tiêu khiển.
Vài trùng cái xinh đẹp đứng hầu bên cạnh, cẩn thận rót rượu và trêu đùa mấy trùng đực quý giá kia.Zog nghiêng người tựa vào khung cửa, vỗ tay một cái, thu hút toàn bộ ánh mắt trong phòng: “Hehehe, mọi người nhìn sang đây nào!
Hôm nay tôi dẫn tới một vị trùng đực xinh đẹp tuyệt trần để giới thiệu với mọi người đấy, nhớ nể mặt tôi một chút nha~”Tất cả nghe vậy đều ồ lên cười ầm, chỉ tưởng Zog lại đang nói đùa.
Một trùng cái quý tộc giơ tay kéo Hill vào lòng, cười cười bóp nhẹ cằm hắn: “Thôi nào, tôi không tin lại có trùng đực nào còn đẹp hơn cả Hill nhà chúng ta nữa.
Cậu nói có đúng không?”
Lời nói tuy cười, nhưng động tác lại vô cùng tùy tiện, rõ ràng là thái độ đối với một món đồ chơi.Vậy mà Hill lại chẳng hề tỏ ra không vui, ngược lại còn mỉm cười tự mãn, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh chỉ biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ tôi thôi, tôi không tin đâu.”
“Ngài Hill, chúng tôi nói thật đấy, trời đất chứng giám, ngài là trùng đực xinh đẹp nhất ở toàn Horsesburg này rồi.”
“Đúng đúng, nếu ngài không tin thì để Radon thề với thần trùng luôn.”
“Thôi đi, ai mà tin mấy cái thứ đó!”
Hứa Sầm Phong đứng ngay ngoài cửa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng xa hoa hoang dâm trước mắt, không ngờ thứ gọi là ‘nhà đấu giá’ lại trông như thế này.Anh khẽ động người, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện rút lui, thì Zog bỗng nghiêng người né sang một bên, trực tiếp đẩy nhẹ anh vào phòng.“Thật sao?
Vậy thì các người nhớ đừng có mà hối hận đấy nhé.”