- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 458,895
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 89: Giải cứu
Chương 89: Giải cứu
【Ngươi nói mặt trời ở Sallyland vĩnh viễn không bao giờ lặn,
Nhưng chúng ta lại cố tình cất cao tiếng ca giữa bùn lầy,
Phơi bày dã tâm dưới đêm dài bất tận, ca tụng cái chết nơi cấm địa của thần minh.
Gió và tuyết ở Horsesburg trắng tinh không tì vết,
Giống như lòng tham của chúng ta, chẳng hề có tội.】
Cách đây hàng triệu năm, Tây Bộ và Bắc Bộ vẫn chưa hoàn toàn tách biệt.
Tổ tiên của họ từng kề vai chiến đấu như anh em một nhà.
Thế nhưng trong một trận chiến mà ai cũng biết chắc sẽ thua, tộc trùng phương Bắc đã từ chối chiến đấu đến cùng vì vinh quang, trực tiếp phản bội mà trốn đi nơi khác.
Họ chọn cắm rễ sinh tồn tại Horsesburg, một vùng đất lạnh giá và khắc nghiệt, kể từ đó, Bắc Bộ và Tây Bộ phân hóa thành hai phe đối lập.
Máu của bọn họ bẩm sinh đã chảy xuôi tham vọng và cướp đoạt, mà thủ lĩnh này lại càng không ngoại lệ.
Chỉ thấy đội quân truy kích từ chân trời ào ào lao xuống, những quân nhân trùng cái dang rộng cánh sau màu đen tuyền như bầy ưng điểu chớp nhoáng.
Khi còn cách mặt đất năm mét, họ đồng loạt thu cánh lại, thân hình gọn gàng đáp xuống đất tuyết, một mảng đen đặc đột ngột xuất hiện khiến người ta phải bất an.
Dẫn đầu là một quân nhân trùng cái tóc đỏ, gương mặt tuấn mỹ, mặc quân phục đen viền vàng gọn gàng sắc sảo, làn da đồng cổ vừa hoang dã vừa nguyên thủy, anh chính là thủ lĩnh đương nhiệm của Bắc Bộ: Faus.
Đôi mắt y mang một sắc xanh thẳm đầy thần bí, nhưng nhìn kỹ lại lạnh lùng và đầy tàn nhẫn.
Khi y nhìn đám hải tặc vũ trụ, ánh mắt kia chẳng khác nào đang nhìn một đám xác chết, khóe môi cong lên, lạnh nhạt hỏi:
“Các người tự mình ngoan ngoãn đầu hàng, hay là chọn quay về với thần trùng?”
“Quác—!”
Một con quạ đen vừa vặn đáp xuống cành khô phía xa, vỗ cánh rũ sạch tuyết, đôi mắt đen tuyền không chớp, dõi thẳng về phía chiến trường.
Độc Nhãn bị thương nặng, cùng đám hải tặc còn sót lại đã là mũi tên cuối cùng của cung, gần như kiệt quệ.
Nhìn thấy Faus dẫn quân áp sát, cả đám bối rối đưa mắt nhìn nhau, nhất thời hoảng loạn.
Độc Nhãn thuận tay túm lấy Hứa Sầm Phong ở gần nhất, dí thẳng nòng súng vào thái dương anh, gào lên khàn cả cổ: “Faus!
Tao cảnh cáo mày!
Mày mà dám bước thêm một bước nữa là tao sẽ giết chết trùng đực này!
Đến lúc đó mày định giải thích với Trùng Đế thế nào hả?!”
Faus rõ ràng không bận tâm điều đó, y giơ tay đeo găng da đen lên, hờ hững xòe ra:
“Không sao, năm tên trùng đực trao đổi đã đủ để ta báo cáo rồi.”
Lời ngoài ý trong: chết ba tên cũng chẳng đáng để bận tâm.
Không coi vật hiếm là quý, chẳng xem thần linh là thánh, Faus quả nhiên máu lạnh vô tình đúng như lời đồn.
Trùng đực tuy hiếm, nhưng trong mắt y lại chẳng đáng giá gì.
Thật ra nếu không phải lũ hải tặc xui xẻo này xâm phạm vào lãnh địa Horsesburg, lại thêm Trùng Đế đích thân hạ lệnh trợ giúp thì chín phần mười y sẽ chẳng rảnh tay lo chuyện bao đồng.
Độc Nhãn nghe vậy mặt liền biến sắc, tay run lẩy bẩy đến mức suýt làm rơi súng.
Ngược lại, Hứa Sầm Phong lại chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi, chỉ lặng lẽ xuyên qua màn gió tuyết mù mịt, chăm chú nhìn bóng dáng không xa kia của Faus.
Một cơn đau âm ỉ, sắc bén chẳng rõ vì sao lại đột ngột dâng lên trong lòng ngực anh, khiến anh không tự chủ mà nhíu mày.
Faus vốn không phải người kiên nhẫn, anh cho bọn hải tặc ba giây để quyết định.
Giọng nói trầm thấp vang lên trong gió rét vẫn rõ ràng như tiếng chuông tử thần:
“Ba.”
Độc Nhãn nghiến răng kéo Hứa Sầm Phong lùi về sau, dùng anh làm bia chắn trước người.
“Hai.”
Sau lưng là một vách đá dựng đứng.
“Một!”
Ánh mắt Faus chợt sắc lạnh, hạ lệnh:
“Giết cho ta!”
Tiếng y vừa dứt, đội quân sau lưng như dã thú sổng chuồng, lập tức biến hình, bán hóa trùng xông thẳng vào đám hải tặc.
Động tác nhanh đến mức chỉ thấy từng vệt bóng đen xẹt qua, tiếng súng nổ vang dội giữa tuyết trắng lẫn lộn với tiếng gào thảm thiết của đám hải tặc.
Mùi máu tươi tanh nồng khiến bầy quạ ăn xác bay lượn không ngừng trên bầu trời.
Độc Nhãn theo bản năng muốn vứt bỏ Hứa Sầm Phong để tháo chạy, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra đám quân nhân trùng cái kia cố ý không dùng súng, hiển nhiên là sợ làm thương tổn những trùng đực quý hiếm.
Trong lòng gã mừng rỡ, lập tức lợi dụng đồng bọn cản đường, kéo theo Hứa Sầm Phong lao về phía vách đá.
Faus lập tức nhận ra “kẻ lọt lưới”, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, dang cánh đuổi theo.
Lúc này Độc Nhãn đã chạy đến bên mép vực.
Gã thấy Faus đã áp sát sau lưng, liền nghiến răng bóp cổ Hứa Sầm Phong, gằn giọng: “Mày đừng trách tao độc ác, muốn trách thì trách mày xui xẻo!
Faus căn bản chẳng thèm quan tâm đến sống chết của tụi mày!”
Hứa Sầm Phong nghe vậy rốt cuộc cũng đoán ra điều gã định làm.
Đầu ngón tay anh khẽ động, như đang đắn đo có nên vùng ra hay không, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang lao tới, anh lại kìm lại tia xúc động ấy.
Ngay khoảnh khắc Faus đuổi kịp, Độc Nhãn nắm đúng thời cơ mạnh tay đẩy Hứa Sầm Phong xuống vực, đồng thời vươn ra đôi cánh rách nát phía sau gắng sức bay ngược về hướng khác, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong khu rừng phủ đầy tuyết trắng.
Hứa Sầm Phong rơi thẳng xuống, cảm giác mất trọng lực bao trùm toàn thân.
Thế nhưng anh chỉ cố sức ngẩng đầu, muốn nhìn rõ bóng hình đen tuyền kia giữa bầu trời mờ mịt.
Faus thấy trùng đực tóc đen mắt đen kia bị đẩy xuống vực thì khẽ rủa một tiếng, lập tức xoay người lao xuống.
Y dang rộng đôi cánh sắc bén, gió tuyết rít gào bên tai, thân hình lướt qua không trung chuẩn xác ôm lấy Hứa Sầm Phong đang rơi tự do.
“Vút ——!”
Sau khi lao xuống lại vụt bay lên.
Faus mang theo Hứa Sâm Phong bay vút lên phía trên vách đá, gió lạnh quất vào mặt đau rát như dao cắt.
Hứa Sầm Phong theo bản năng siết lấy vai Faus, nhưng không phải vì sợ hãi, cũng chẳng phải vì kinh hoảng mà là vì cuộc hội ngộ khó khăn này rốt cuộc cũng đã đến.
Bọn họ lại gặp nhau rồi…
Faus cảm nhận được lực siết nơi bờ vai, cau mày nhìn sang Hứa Sầm Phong, lại thấy trùng đực xa lạ kia vẫn đang dõi mắt nhìn mình, đồng tử đen nhánh rất đẹp, mơ hồ khiến người ta cảm thấy như đã từng gặp ở đâu đó.
Thật kỳ lạ.
Faus nhíu mày, ép xuống cảm giác quái lạ ấy, mang theo Hứa Sầm Phong đáp xuống giữa chiến trường.
Lúc này đám hải tặc đã bị bắt toàn bộ, hoặc chết, hoặc bị thương, mặt đất chỉ còn lại những vết máu loang lổ.
Faus buông Hứa Sầm Phong ra, thu lại đôi cánh đen tuyền phía sau, bước thẳng về phía phó thủ lĩnh Hawke.
Giày quân đội giẫm trên lớp tuyết dày hơn một tấc, phát ra những tiếng “cót két” giòn vang: “Thế nào, đều bắt được cả rồi chứ?”
Hawke giơ tay chào theo nghi thức quân đội:
“Báo cáo thủ lĩnh, tất cả trùng đực đã được giải cứu, không ai bị thương.”
Faus lạnh lùng liếc cậu: “Tôi hỏi cái đó à?”
Hawke đành phải nói thật: “Bọn hải tặc cũng đều bị bắt cả rồi, chỉ còn thủ lĩnh của chúng là Độc Nhãn đã trốn mất.”
Faus nhíu mày xoay xoay vai: “Gã chạy vào rừng rậm Soritia rồi.
Phái một đội nhỏ vào truy bắt, bằng mọi giá phải bắt được gã về đây cho tôi.”
Hawke nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía sau Faus, do dự hỏi: “Thủ lĩnh, vậy còn mấy tên trùng đực được cứu về thì sao?”
Faus sải bước về phía chiến hạm đang đậu ở xa, không thèm quay đầu lại: “Đưa hết về Horsesburg, chờ đám Tây Bộ sang đàm phán!”
Lần này bọn họ tốn không ít sức mới tiêu diệt sạch được lũ hải tặc, chẳng có lý gì lại để cho đám phiền phức Tây Bộ kia nhặt được lợi dễ dàng như thế.
Muốn dẫn mấy tên trùng đực này về?
Không dễ vậy đâu.
Hứa Sầm Phong vẫn đứng tại chỗ, cảm giác đầu ngón tay dính dính, cúi đầu nhìn mới phát hiện trong lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào đã dính một vết máu loang.
Anh theo bản năng nhìn về phía bóng lưng đang khuất dần của Faus, chỉ thấy trên vai trái của bộ quân phục đen thuần kia có một vệt tối màu mờ mờ, có lẽ là bị thương rồi.
Tuy Bắc Bộ tôn sùng trùng cái, nhưng với độ quý hiếm của trùng đực thì cuộc sống của bọn họ cũng chẳng đến mức tồi tệ, bảo họ sống phú quý xa hoa cũng không ngoa.
Khác biệt ở chỗ, trùng đực của Tây Bộ được nắm thực quyền, còn ở Bắc Bộ thì… lại giống như những con chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng vàng.
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Hawke liền đưa Hứa Sầm Phong và những người khác lên một chiếc chiến hạm hạng sang.
Trong đó không chỉ có buồng tắm mà còn được chuẩn bị sẵn cả quần áo sạch và lương thực, với đám trùng đực đã bị hải tặc giam giữ gần một tháng trời thì nơi đây chẳng khác gì thiên đường.
“Trời ơi, cuối cùng cũng được về nhà rồi!”
“Thần trùng phù hộ, giờ mà không có gì ăn nữa thì tôi chết mất!”
“Sao chỉ có bánh quy nén thế này?
Không có bánh kem với nước trái cây à?
Tôi ghét nhất là bánh nén!”
“Chỗ này còn cách Horsesburg ít nhất hai ngày đi đường mà, chẳng lẽ phải ngủ lại trên chiến hạm sao?
Họ còn chẳng chuẩn bị giường cho tụi mình!”
Hiển nhiên chỉ hai mươi lăm ngày giam giữ không đủ để mài mòn được thói quen sống trong nhung lụa của trùng đực.
Bọn họ vui mừng được một lát lại lập tức bắt đầu kén cá chọn canh, như thể đã quên rằng chỉ mấy tiếng trước thôi họ còn đang co ro ôm nhau giữ ấm trong chiếc chiến hạm bỏ hoang gió lùa bốn phía.
Hawke và vài binh sĩ khác dựa người vào cửa, đứng nhìn một màn “hí kịch” ấy, trong mắt liền lướt qua một tia châm chọc.
Cậu cười như không cười, mở miệng nói: “Các vị tôn quý, nơi này là vùng hoang dã, chúng tôi thật sự không thể chuẩn bị giường lớn sang trọng cho các ngài.
Nếu thấy ghế không thoải mái, các ngài cũng có thể ra ngoài nằm trên tuyết mà nghỉ.”
Vừa dứt lời, đám trùng đực trong khoang lập tức nín thở không dám lên tiếng.
Vài trùng đực đến từ Tây Bộ vốn đang định nổi giận, nhưng ngay lập tức liền bị đồng bạn kéo lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thôi đi, đây là địa bàn Horsesburg, lỡ mấy tên mọi rợ Bắc Bộ đó nổi điên thì sao?
Đừng có gây chuyện với chúng.”
Hawke tai thính mắt tinh, nghe thấy thế liền nheo mắt cười, búng tay một cái: “Thế mới đúng chứ.
Bọn ‘mọi rợ’ chúng tôi xưa nay chẳng biết luật lệ là gì đâu, nhất là thủ lĩnh của chúng tôi.
Các vị trùng đực cao quý, chi bằng tạm thời ‘chịu thiệt’ một chút, lỡ như bị xử bắn như đám hải tặc kia thì biết trách ai bây giờ?”
Cậu xem náo nhiệt đủ rồi, chuẩn bị dẫn theo cấp dưới rời khỏi cái chiến hạm ồn ào này để đi báo cáo tình hình với Faus.
Đúng lúc đó, “cạch” một tiếng, cánh cửa buồng tắm trong khoang bật mở, một trùng đực tóc đen mắt đen từ bên trong bước ra.
Hứa Sầm Phong vừa tắm xong, thay quần áo sạch sẽ.
Mái tóc chưa hoàn toàn khô vẫn còn đọng lại vài giọt nước, đôi mắt đen nhánh như mực, làn da trắng nõn tinh khôi, nhìn chẳng khác gì một bức tranh thủy mặc không nhiễm bụi trần, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hawke và đám cấp dưới thấy vậy đều ngẩn ra trong chớp mắt.
Khí hậu Bắc Bộ rét buốt khắc nghiệt, trùng đực nơi này phần lớn đều có ngoại hình thô ráp mạnh mẽ, rất ít gặp loại nào nhu hòa nhã nhặn thế này, hơn nữa còn là tóc đen mắt đen hiếm thấy.
Một binh sĩ len lén huých vào sườn Hawke, nhỏ giọng: “Phó thủ lĩnh, trùng đực kia đẹp thế này, độ thuần huyết chắc chắn không thấp.
Đến lúc đó có thể dâng lên cho thủ lĩnh.”
Hắn lờ mờ nhớ ra, kỳ phát tình của Faus hình như sắp tới rồi.
Hawke thoáng dao động, nhưng lại cảm thấy không thực tế: “Thôi đi, thủ lĩnh ghét nhất mấy loại trùng đực yếu mềm như thế này.
Không xử bắn cậu ta luôn là còn may đấy.”
Đúng lúc bọn họ đang thì thầm, một giọng nói trong trẻo ôn hòa bất ngờ vang lên bên tai khiến người ta không khỏi ngứa ngáy cả tim: “Xin hỏi, thủ lĩnh Faus có ở đây không?”
Hawke và những người khác theo bản năng ngẩng lên, chỉ thấy Hứa Sầm Phong không biết đã đi tới trước mặt họ từ bao giờ.
Trên người anh khoác một chiếc áo khoác giữ nhiệt hơi rộng, dáng người cao gầy, chiều cao gần ngang ngửa trùng cái.
Hawke hơi do dự: “Cậu tìm thủ lĩnh của chúng tôi làm gì?”
Danh tiếng của Faus vốn đã lan xa, thậm chí đến cả Diêm Vương cũng phải nhường đường.
Đám trùng đực ở Horsesburg thấy y còn hận không thể tè ra quần mà chạy.
Thế mà cái tên trùng đực xinh đẹp trước mặt này lại chủ động đi tìm y?
Thật là hiếm thấy.
Hứa Sầm Phong khẽ cười: “Không có gì, ngài ấy vừa mới cứu tôi, tôi muốn trực tiếp tới cảm ơn.”
Cảm ơn?
Mí mắt Hawke giật một cái, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghe được trùng đực nói cảm ơn với trùng cái: “Không cần đâu.
Thủ lĩnh của chúng tôi không thích có trùng đực đến gần.”
Hứa Sầm Phong vẫn cố chấp hỏi: “Gặp mặt một lần cũng không được sao?”
Hawke nhún vai.
Dù sao đối phương nói năng vẫn còn lễ độ, cậu cũng đáp lại không quá khó chịu: “Không phải tôi không giúp mà là thủ lĩnh đã lên chiếc phi thuyền phía trước rồi.
Muốn gặp thì chỉ có thể đợi tối nay khi dựng trại nghỉ ngơi mới có cơ hội.”
Hứa Sầm Phong nghe vậy thì hơi khựng lại, vô thức vuốt nhẹ ngón tay: “Vậy anh có hộp thuốc không?”
Hawke ngẩn người: “Cậu hỏi hộp thuốc làm gì?”
Cậu vừa kiểm tra rồi, mấy tên trùng đực này không có đứa nào bị thương cả.
Hứa Sầm Phong nhẹ giọng đáp: “Vai của thủ lĩnh các anh bị thương rồi, mau đi giúp anh ấy băng bó lại đi.”
Hawke sửng sốt, còn chưa kịp hỏi anh làm sao mà biết được thì Hứa Sầm Phong đã lặng lẽ xoay người trở về chỗ ngồi cạnh cửa sổ, không nói thêm gì nữa.
Chém gió à?
Hawke bĩu môi, hiển nhiên là không tin, đóng cửa khoang chiến hạm lại rồi ra lệnh khởi hành.
Hứa Sầm Phong đã nhiều ngày không được ngủ yên giấc, giờ phút này dây thần kinh vừa buông lỏng, cơn buồn ngủ như thủy triều lập tức dâng trào.
Anh tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Do tuyết rơi dày đặc, chiến hạm bay trong không trung thường chao đảo nhẹ.
Trong mơ, Hứa Sầm Phong cảm giác mình lại trở về trên chiếc xe buýt cũ kỹ ngày xưa.
“Chíp chíp chíp ——”
Là tiếng chim hót trong núi rừng.
“Xào xạc ——”
Là tiếng gió xào xạc trên những tán lá.
“Két ——”
Chiếc xe buýt phanh gấp, lắc mạnh một cái khiến tất cả hành khách đang ngủ giật mình tỉnh giấc.
Hứa Sầm Phong cũng đang ngủ gục bên cửa sổ, suýt chút nữa đã bị hất bay, may mà kịp phản xạ vịn lấy tay vịn, ngay lúc đó bên tai liền vang lên tiếng quát giận dữ của một người đàn ông: “Đệt!
Anh lái nhanh thế làm gì?định đi đầu thai luôn đấy à?
Lái chậm lại có được không?!”
Hứa Sầm Phong ngẩng đầu theo phản xạ, thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vàng, gương mặt đầy cáu kỉnh trông cứ như sắp nhào tới tẩn cho tài xế một trận vậy.
Tài xế hạ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, sáng nay đường núi trơn, tôi phanh không kịp.”
Cảnh tượng ấy quá đỗi quen thuộc.
Hứa Sầm Phong bừng tỉnh khỏi ngẩn ngơ, theo bản năng rút điện thoại ra khỏi túi.
Trên màn hình hiển thị một dòng ngày tháng rõ ràng: 17 tháng 3, cũng chính là ngày y gặp tai nạn rồi xuyên đến thế giới của trùng tộc.
Ngày 17 tháng 3...
17 tháng 3...?
Anh... lại trở về chiếc xe này?
Hứa Sầm Phong trân trối nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà rất lâu cũng không động đậy.
Yết hầu khẽ chuyển động, cuối cùng cúi đầu nhắm mắt giấu đi khóe mắt đã hơi ửng đỏ.
Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, mạnh đến mức các đốt ngón tay hiện rõ vệt xanh tím, đầu đội mũ lưỡi trai, bóng râm phủ xuống gương mặt phức tạp như đang khóc, cũng như đang cười kia.
Trong rừng, ánh sáng và bóng tối đan xen, mà người đàn ông ấy toàn thân lại mang theo toàn là tang thương.
Khoảnh khắc ấy, thật khó để phân biệt được Hứa Sầm Phong đang đau lòng hay đang hạnh phúc.
Chỉ biết rằng thời gian vẫn đang trôi đi từng giây từng phút.
Còn một tiếng rưỡi nữa là đến tai nạn.
Chín mươi phút.
Năm nghìn, bốn trăm giây.
Trong khoảng thời gian ấy, Hứa Sầm Phong có đến 5.400 lần cơ hội để hét lên, bảo chiếc xe này dừng lại để ngăn chặn bi kịch sắp xảy ra.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp quét qua từng gương mặt quen thuộc trong xe.
Ở kiếp trước, anh từng gặp những người này ở lối vào khu rừng.
Khi đó, Hứa Sầm Phong đã hỏi họ một câu:
Giả sử biết trước chiếc xe này sẽ bị lật, liệu các anh có còn ngồi lên nó không?
Và tất cả những câu trả lời khi ấy đều không hề do dự: “Có.”
Khi ấy Hứa Sầm Phong không hiểu hàm ý sau câu trả lời đó.
Cũng không hiểu tại sao bọn họ lại chọn rời xa quê hương suốt phần đời còn lại chỉ để ở lại một tinh cầu xa lạ và lạnh lẽo.
Anh chỉ biết rằng ở kiếp trước mình đã chọn rút lui.
Nhưng lần này, anh lại chọn giống họ.
Xe khẽ lắc lư.
Hứa Sầm Phong ngồi im lặng tại chỗ, nhắm mắt nhẹ nhàng vuốt cổ tay.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ gay gắt và chói mắt,
nhưng cuối cùng cũng khiến anh thấy được một chút ấm áp.
Trên bầu trời, một con chim sẻ đang bay qua, nhìn thấy chiếc xe buýt lao về phía trước.
Mọi người đều cho rằng họ đang đi đến cái chết.
Nhưng thực ra, họ chỉ đang cùng nhau bước vào vận mệnh và cái chết của chính mình.
Là cái chết, cũng là khởi đầu.
“Rầm——!”
Xe buýt lật nhào, lao xuống vực sâu.
Cùng lúc đó, chiến hạm giữa không trung cũng bị một đợt khí lạnh từ bên ngoài làm cho rung lắc dữ dội.
Hứa Sầm Phong giật mình tỉnh giấc.
Anh lập tức mở mắt, trước mặt là một màn đêm tĩnh lặng mịt mù.
Hóa ra là trời đã tối từ lúc nào.
Lúc này chiến hạm đang đậu lại nơi hoang dã, quân đội bên ngoài đã nhóm lửa trại sưởi ấm.
Đám trùng đực đều đã xuống dưới hít thở khí trời, chỉ còn một mình Hứa Sầm Phong ngủ lại trên chiến hạm.
“Xoạt——”
Hứa Sầm Phong khẽ cử động thân thể tê dại, chỉ cảm thấy giấc ngủ vừa rồi thật ngon lành, thật trọn vẹn.
Anh vén tấm chăn mỏng phủ trên người, đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi bước xuống phi thuyền.
Gió lạnh thổi tới mặt khiến đầu óc mơ hồ của anh tỉnh táo thêm đôi phần.
Bên ngoài có binh sĩ đang gác đêm.
Một trùng cái Bắc Bộ thấy Hứa Sầm Phong có gương mặt xinh đẹp, còn huýt sáo một tiếng trêu chọc: “Trùng đực nhỏ xinh đẹp, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi à?”
Hứa Sầm Phong không tỏ vẻ giận dữ, chỉ khẽ gật đầu “ừ” một tiếng: “Tỉnh rồi.”
Dứt lời, anh ngừng một lát, không biết chợt nhớ đến điều gì lại lên tiếng hỏi: “Anh có biết thủ lĩnh Faus đang ở đâu không?”
Trùng cái kia vốn tưởng anh bị trêu chọc sẽ nổi trận lôi đình như đám trùng đực Tây Bộ kia, nào ngờ tính tình lại tốt đến thế nên hiếm khi nổi lòng tốt chỉ tay về phía một căn lều quân sự: “Thủ lĩnh bọn tôi đang ở trong kia.
Trùng đực nhỏ, đừng bảo là tôi không nhắc cậu đấy nhé, tính tình thủ lĩnh rất tệ , chọc giận rồi thì không dễ chịu đâu đấy.”
Tác phong Bắc Bộ xưa nay vẫn luôn phóng khoáng.
Một quân nhân trùng cái khác cũng nheo mắt, nửa đùa nửa thật buông lời ám chỉ: “Nếu ngài cảm thấy cô đơn, lúc nào cũng có thể tìm đến bọn tôi, chứ đừng trông chờ gì ở thủ lĩnh Faus, ngài ấy hoàn toàn không phải lựa chọn đúng đắn của ngài đâu.”
Thế nhưng Hứa Sầm Phong chỉ khẽ gật đầu cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa, xoay người đi thẳng đến doanh trướng nơi Faus đang ở.
Anh vừa bước tới cửa lều, bên trong liền vọng ra tiếng đồ vật bị đập mạnh, tiếp đó là Hawke bị đuổi ra ngoài với dáng vẻ xám xịt, trên tay còn xách theo một cái hộp thuốc.
Hứa Sầm Phong thoáng khựng lại, lên tiếng hỏi: “Anh sao vậy?”
Hawke không ngờ Hứa Sầm Phong lại xuất hiện ở đây, ánh mắt đảo qua đảo lại đánh giá anh một lượt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ơ, sao cậu lại đến đây?
Muốn tìm thủ lĩnh của chúng tôi để cảm ơn à?”
Hứa Sầm Phong gật đầu.
Hawke nghe vậy liền xoa xoa cằm, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, cậu nhét luôn hộp thuốc vào lòng Hứa Sầm Phong, cười cợt không có chút ý tốt nào: “Đúng lúc lắm, vai thủ lĩnh bị thương, cậu vào giúp ngài ấy bôi thuốc đi.”
Thủ lĩnh không chịu để cậu băng bó thì thôi, nhưng một trùng đực trắng trẻo xinh đẹp như thế này bước vào, chắc sẽ không bị từ chối đâu ha?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Bạn ơi, bạn rất chi là thông minh luôn đó!!!
Hawke: \(〃'▽'〃)/
(P/S: Giải thích nhẹ với mọi người một chút ha ~ Trong thế giới trùng tộc này có thiết lập trùng cái có thể sinh con, nhưng tác giả sẽ không viết chi tiết mấy đoạn sinh con đâu.
Chủ yếu là để các bạn tự tưởng tượng nha~ Bắt tay một cái nào ~)