- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 481,228
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 69: Thẻ lương
Chương 69: Thẻ lương
Sáng sớm tỉnh dậy, Jayne cảm thấy trong bếp vắng lặng khác thường, như thể thiếu mất thứ gì đó.
Nghĩ kỹ một lúc, y mới nhớ ra hôm qua họ đã bỏ quên Johnny ở buổi tiệc.
Nhưng Hàn Yến vẫn luôn ngồi trước quang não chăm chú làm việc, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là nhớ đến chuyện đó.
Jayne đành phải lên tiếng nhắc một cách uyển chuyển: “Hùng chủ, hình như cậu ấy bị bỏ lại ở buổi tiệc ngày hôm qua, có cần em đi đón về không ạ?”
Hàn Yến thản nhiên đáp một tiếng: “Anh biết rồi.”
Sáng nay lúc thức dậy anh đã nhớ ra.
Nhưng cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên vẫn ngồi đó rất vững vàng.
Dù sao thì Johnny cũng đã là một trùng đực trưởng thành, không phải sâu con hai ba tuổi: “Em đi học đi, đừng để ý đến nó.”
Jayne thấy người đàn ông kia vẫn bình thản ngồi trước bàn làm việc, không có chút phản ứng gì chỉ đành nhẹ nhàng đẩy phần bữa sáng còn nóng đến trước tay anh, rồi khập khiễng xoay người rời đi, có vẻ đang chuẩn bị tới học viện quân sự.
Cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” khẽ khàng, sau đó cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hàn Yến cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình quang não, ánh mắt rơi xuống khay đồ ăn sáng được bày biện tỉ mỉ bên cạnh.
Anh liếc nhìn tấm thẻ sao mỏng trong tay, đáy mắt hiện lên một tia trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh lơ đãng ăn một thìa cháo, rồi lại đặt thìa xuống.
Kéo ngăn kéo ra, anh bỏ thẻ vào rồi khóa lại.
Ba giây sau, anh lại mở ngăn kéo lấy thẻ ra lần nữa.
Dùng thiết bị đầu cuối quét mã, nhận diện khuôn mặt, kiểm tra số dư trong tài khoản—
Một con số lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Hàn Yến gần như hoài nghi có phải trùng cái kia không chỉ đưa cho anh thẻ lương, mà còn gom hết toàn bộ tiền tích lũy đưa cho anh hay không.
Bởi vì với mức đãi ngộ dù có cao đến đâu của quân nhân thì cũng không thể tích cóp được từng ấy tiền.
Chuyện như vậy đối với Hàn Yến mà nói thật sự rất khó hiểu.
Anh là một thương nhân giỏi tính toán, mà thương nhân thì tuyệt đối sẽ không bao giờ giao hết toàn bộ tài sản tích lũy cả đời cho bất kỳ ai.
Anh không thể giống như Jayne được.
Cho nên, anh cũng không thể hiểu được tâm ý của đối phương...
Hàn Yến ngồi trước quang não suy nghĩ rất lâu nhưng cảm giác lại như chỉ trôi qua trong chớp mắt.
Cuối cùng anh không nói một lời nào kéo ghế đứng dậy, lấy áo khoác từ giá treo rồi rời khỏi phòng.
Jayne vừa vặn dọn dẹp xong bát đũa đang chuẩn bị xuất phát đến học viện quân sự.
Vô tình quay đầu lại liền thấy Hàn Yến đã ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu bước xuống, y theo phản xạ hỏi: “Hùng chủ, ngài định ra ngoài ạ?”
Hàn Yến đáp nhẹ: “Đi đến phủ Thân vương đón Johnny.”
Jayne nghe vậy gật đầu, đang định nói thêm gì đó nhưng trùng đực kia lại nhàn nhạt nói tiếp một câu: “Đi thôi, tiện thể đưa em tới trường.”
Nói xong cũng không để ý đến vẻ ngạc nhiên trên mặt Jayne mà đi thẳng ra sân, mở cửa khoang phi hành khí rồi ngồi vào trong.
Anh vắt chân ngồi xuống chỗ ngồi, theo thói quen tháo kính ra lau, vẻ mặt vẫn điềm đạm như thường khiến cho người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.
“……”
Jayne cuối cùng cũng khập khiễng bước lên phi hành khí, y yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hàn Yến.
Khi đóng cửa khoang lại, khẽ nói một câu: “Cảm ơn ngài.”
Hàn Yến lau sạch tròng kính rồi đeo lại: “Cảm ơn tôi vì điều gì?”
Jayne nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm gì.
Đầu ngón tay trắng trẻo vô thức vuốt ve chuỗi hạt trầm trên cổ tay, đó đã trở thành một thói quen của y, nếu không chạm vào sẽ thấy trống vắng như thiếu mất thứ gì đó.
Hàn Yến dường như muốn hút thuốc, nhưng vì không gian kín nên đành từ bỏ.
Khi phi hành khí cất cánh, anh bất chợt hỏi: “Em có biết trong thẻ kia có bao nhiêu tiền không?”
Jayne bình thản gật đầu: “Biết ạ.”
Hàn Yến vẫn rút một điếu thuốc ra nhưng không châm lửa, chỉ cụp mắt ngửi hương khói từ đầu thuốc, nhàn nhạt nhắc nhở: “Có thể tôi sẽ tiêu sạch đấy.”
Vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, Admont và Johnny đều là hạng người tiêu xài hoang phí, mà xét cho cùng Hàn Yến cũng chẳng khác mấy so với bọn họ.
Nếu không anh đã chẳng trở thành một phần trong cái gia đình này.
Jayne lại khẽ cười: “Không sao, em sẽ cố gắng kiếm thêm.”
Tham vọng của Hàn Yến chưa bao giờ giấu đi được, đôi lúc trong cuộc sống cũng sẽ để lộ ra vài phần, mà Jayne làm sao lại không thể nhận ra?
Y hiểu tham vọng của anh, cũng không ngại giúp anh lát đường trải lối.
Số tiền trong thẻ một khi đã đưa đi thì y sẽ không bao giờ có ý định đòi lại.
“……”
Hàn Yến nhắm mắt không nói, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc xoay đi xoay lại, đến khi giấy bọc bị vò rách để lộ ra mấy sợi thuốc nâu sẫm anh mới nhàn nhạt mở mắt, ném điếu thuốc hỏng vào thùng rác.
“Lại đây.”
Hàn Yến vỗ nhẹ lên đùi trái của mình.
Jayne hiểu ý, ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Bộ quân phục màu bạch kim vì vậy mà nhăn đi đôi chút, nhưng cũng chẳng làm giảm đi vẻ nghiêm chỉnh và thẳng thớm.
Lúc này Hàn Yến mới để ý hôm nay Jayne mặc quân phục.
Anh đưa tay vén lọn tóc bạc bị rối trước trán đối phương, khiến cho đôi mắt đỏ tươi kia cũng trong trẻo hơn vài phần.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt Jayne, giọng nói nhẹ nhàng đầy khen ngợi: “Rất đẹp.”
Jayne nghiêm túc nhìn anh: “Ngài nói bộ đồ này ạ?”
Hàn Yến không khẳng định cũng chẳng phủ định: “Em nghĩ sao?”
Anh cảm thấy trùng cái này lúc không mặc gì vẫn là đẹp nhất.
Jayne luôn có thể theo kịp mạch suy nghĩ của Hàn Yến, y hôn lên yết hầu nhô cao của người đàn ông, khẽ cam đoan: “Lúc em về sẽ cởi ra cho ngài xem.”
Như thể đang cố ý trêu chọc ai đó, mà trò nhỏ này đúng là có tác dụng thật.
Nghe vậy Hàn Yến vô thức siết chặt vòng tay, nhưng nhớ ra bụng y hình như còn vết thương lại khẽ nới lỏng ra.
Ánh mắt sau tròng kính vẫn lành lạnh, không gợn sóng khiến người khác thấy anh như chẳng mảy may xúc động, nhưng vài giây sau người đàn ông ấy lại trầm giọng “ừ” một tiếng.
Ừ.
Một chữ đơn giản, cảm xúc nhẹ nhàng, nhưng vang lên thật rõ ràng giữa không gian, giống như sự rung động mờ nhạt lúc nãy anh vừa bị khơi gợi lên.
Phi hành khí nhanh chóng đến Học viện quân sự Badelaire.
Trước khi xuống phi hành khí, Jayne lặng lẽ ôm lấy Hàn Yến, hôn anh một cái thật lâu rồi mới bước xuống.
Y đứng ở cổng học viện, cuối cùng quay đầu nhìn Hàn Yến một cái, sau đó mới xoay người khập khiễng bước vào trường.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng ấm áp mà không gay gắt.
Khi Jayne đứng dưới ánh nắng, bóng tối quanh người y dường như đã được xua tan đi phần nào.
Tấm lưng y vẫn luôn thẳng tắp như thế, khi khoác lên bộ quân phục gọn gàng và chỉnh tề thậm chí còn khiến người ta quên mất y là một người bị tật ở chân.
Jayne và Justus là hai Vương trùng cấp S duy nhất trong thế hệ hoàng tộc hiện tại.
Một người tâm tư sâu xa, một người dũng mãnh thiện chiến, từng cùng được xưng tụng là "Song tinh của Đế quốc".
Nhưng từ sau khi người trước sa sút, vinh quang năm nào cũng dần bị lãng quên, không còn ai nhắc đến nữa.
Giữa tiết xuân ấm áp, Hàn Yến lại mơ hồ nhìn thấy được vài phần phong thái năm xưa của Jayne.
Anh dõi theo bóng lưng khập khiễng của Jayne dần khuất khỏi tầm mắt, rồi mới thản nhiên thu lại ánh nhìn, điều chỉnh lại lộ trình của phi hành khí, chuyển hướng tới phủ Thân vương Bape.
Johnny tối qua cả đêm không về, tám chín phần là ngủ lại bên đó.
Trong lòng Hàn Yến đoán rằng đối phương chắc đang chơi vui đến mức quên cả lối về, lát nữa có khi còn không chịu đi cùng mình.
Thế nhưng khi thật sự đến nơi, anh bất ngờ phát hiện bỗng nhiên hôm nay Johnny lại đặc biệt ngoan ngoãn.
“Xin thứ lỗi, ngài Ashya.
Hôm qua đã quá khuya nên tôi để ngài Johnny nghỉ lại ở phòng khách một đêm, không kịp gọi điện báo trước với các ngài, đó là sơ sót của tôi.”
Thân vương Bape mời Hàn Yến ngồi xuống sofa, sai quản gia mang trà bánh lên chiêu đãi.
Cách nói chuyện chu đáo khéo léo, khiến người khác không thể trách cứ điều gì.
Hàn Yến liếc nhìn Johnny đang ngồi ngoan ngoãn ở phía đối diện, hơi gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Không sao, là Johnny làm phiền ngài mới đúng.
Hôm qua tôi đi gấp quá, không cẩn thận để cậu ấy lại đây.”
Johnny như gà mắc mưa, giận mà không dám nói gì:
“……”
Thân vương Bape nghe Hàn Yến nhắc đến chuyện hôm qua, hơi ngừng lại một chút: “Jayne… thương thế đã đỡ hơn chưa?”
Hàn Yến nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng đáp trả bằng một câu hỏi: “Ngài đã tra ra ai là người khóa cửa phòng thay đồ chưa?”
Cho dù thương thế nặng nhẹ ra sao, chuyện xảy ra tối qua Hàn Yến tuyệt đối sẽ không cho qua dễ dàng.
Hôm qua khi điều tra về Sander, anh phát hiện một chuyện trùng hợp, vị thiếu gia quý tộc ấy ăn chơi lêu lổng, nghiện cờ bạc, mà Admont lại từng nợ một khoản cược rất lớn.
Chủ nợ, trùng hợp thay lại chính là Sander Durant.
Chỉ có điều, khoản tiền đó rốt cuộc là Sander thắng nhờ bản lĩnh thật sự, hay dùng thủ đoạn gian lận mà thắng thì còn cần phải xem xét thêm.
Dù gì trước đây hắn vốn là kiểu cờ bạc đánh đâu thua đó, vậy mà tối đó lại liên tiếp thắng liền mấy chục ván, vận may như thế thật sự là quá mức đáng ngờ.
Thân vương Bape đoán trước được Hàn Yến sẽ hỏi chuyện này, liền bảo quản gia lấy ra một thẻ ghi hình: “Camera hành lang tuy không biết bị ai ngắt mất nhưng camera ở góc đối diện hành lang lại vô tình ghi lại được hình ảnh của Florent.
Chính cậu ta đã dùng chìa khóa khóa cửa phòng thay đồ.”
Sắc mặt Thân vương trầm hẳn xuống.
Dù chuyện trùng cái đấu đá ngầm chẳng phải hiếm thấy, nhưng Florent lại dám làm ra chuyện như vậy ngay trong phủ Thân vương, cậu ta đúng là gan to tày trời.
Hàn Yến chẳng bất ngờ gì.
Điều anh muốn chỉ là một bằng chứng xác thực.
Anh đưa tay nhận lấy thẻ ghi hình mỏng như tờ giấy, tiện tay nhét vào túi áo ngực: “Làm phiền ngài rồi.”
Không rõ có phải do sức khỏe yếu hay không, sắc mặt Thân vương trông hơi tái nhợt.lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy động tác của Hàn Yến, ông ho nhẹ hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Ngài Ashya, hỏi như vậy có hơi đường đột… nhưng tôi thật sự rất tò mò, không biết ngài định xử lý chuyện này như thế nào?”
Hàn Yến thản nhiên nói: “Ngài cũng có hứng thú à?”
Giọng Thân vương trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị: “Dù gì chuyện này cũng xảy ra trong phủ của tôi, tôi nghĩ mình có quyền cùng ngài tính món nợ này một lần cho rõ.
Sander từ trước đến nay vẫn lỗ mãng, tôi vốn tưởng hắn lớn tuổi rồi sẽ biết thu mình lại, không ngờ lại càng thêm ngông cuồng.
Nếu lần này không cho hắn chút bài học, chỉ e sau này sẽ còn lặp lại.”
Hàn Yến cũng không từ chối, dù sao thì “sau này tính sổ” vốn giống như đánh hội đồng, chỉ sợ ít người chứ chẳng bao giờ ngại đông: “Tôi nhớ tối qua ở thư phòng hình như gia tộc Durant có ý định mở cửa hàng, muốn vào khu thương mại dưới quyền của ngài?”
Thân vương khẽ gật đầu, dường như đã hiểu ra điều gì: “Ngài muốn tôi từ chối họ?”
Gia tộc Durant từ sau vụ từ hôn đã mất đi sự che chở của Trùng Đế, cộng thêm thế hệ sau không ra gì, hiện tại đã suy tàn rõ rệt.
Thân vương Bape cũng chẳng ngại đắc tội với bọn họ.
“Không” Hàn Yến lại khẽ lắc đầu, giọng điệu thâm sâu khó đoán.
“Ngài không cần từ chối họ.
Cứ để họ mở nhà hàng trong trung tâm thương mại dưới quyền ngài, càng nhiều càng tốt.
Nếu Hội trưởng Thương nghiệp cũng chịu cùng hợp tác thì lại càng hoàn hảo hơn.”
Lý do cụ thể thì anh không nói rõ.
Thân vương Bape trầm ngâm một thoáng, tựa hồ như chợt nghĩ đến điều gì: “Có liên quan đến phần mềm mà ngài đang phát triển?”
Hàn Yến không phủ nhận, chỉ mỉm cười: “Cũng có thể xem là như vậy.”
Thân vương chỉ biết Hàn Yến định làm một phần mềm, nhưng cụ thể là loại gì thì đối phương hôm qua cũng không nhắc tới trong thư phòng.
Thế giới kinh doanh vốn vậy, lời nói không bao giờ hoàn toàn rõ ràng, đầu tư cũng giống như đánh cược, không chỉ cần vận may mà còn cần có con mắt tinh tường.
Trước khi mọi chuyện hoàn thành, chẳng ai dám chắc sẽ lời hay lỗ.
Thân vương Bape lăn lộn thương trường nhiều năm, ông tự tin mình không phải người nhìn sai quá nhiều.
Hàn Yến là người tâm tư kín kẽ, anh sẽ không nhúng tay vào một thương vụ lỗ hơn lãi.
Trực giác mách bảo ông, thương vụ này có lẽ đáng để cho ông thử một lần.
Lùi lại một bước mà nói, dù có thua lỗ thật thì với mối quan hệ thân thích giữa đôi bên, đây cũng là lần đầu Hàn Yến khởi nghiệp, ông cũng nên ra tay giúp đỡ.
Tiền thì ông có thừa vậy nên cũng chẳng tiếc vài khoản đầu tư: “Nếu ngài cần gì, tôi rất sẵn lòng hỗ trợ.”
Chỉ một câu nói đã xem như công khai bày tỏ lập trường.
Còn Johnny thì ngồi một bên như ngồi trên đống lửa.
Từ đầu đến cuối cậu chẳng hiểu rốt cuộc Hàn Yến với Thân vương đang nói cái gì, chỉ thấy mỗi phút trôi qua đều dài như cả một thế kỷ.
Mãi đến khi thấy Hàn Yến đứng dậy tạm biệt cậu mới nhanh như chớp bật khỏi ghế sofa, cúi đầu răm rắp bước theo sau, ngoan ngoãn hết mực.
Hàn Yến lịch sự nói lời tạm biệt với Thân vương: “Hôm qua Johnny đã làm phiền ngài quá rồi, nếu có cơ hội mong ngài sẽ tới ghé thăm phủ Admont một chuyến.”
Thân vương nghe vậy thì liếc Johnny một cái, rồi thu ánh mắt về khẽ kéo chiếc áo choàng trên vai, mỉm cười đáp lại: “Ngài không cần bận tâm, Johnny là một đứa trẻ ngoan.
Nếu có dịp tôi nhất định sẽ tới thăm.”
Johnny lại cúi đầu thấp hơn nữa, như thể muốn chôn cả mặt xuống đất.
Hàn Yến hình như cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không hỏi, mãi đến khi hai người đã rời khỏi phủ Thân vương rồi lên phi hành khí, anh mới thản nhiên lên tiếng:
“Hôm qua cậu ở phủ Thân vương làm gì?”
Johnny theo phản xạ ngẩng đầu, bắt được một từ nhạy cảm trong câu hỏi: “Làm?”
Hàn Yến đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt xám xanh nhàn nhạt, không cần nói gì cũng đủ để khiến người ta cảm thấy như đang bị áp lực đè nặng.
Lúc này Johnny mới giật mình hiểu ra: “À… em… em có làm gì đâu!
Em chỉ chơi game một lúc, rồi ăn bánh ngọt, sau đó… tắm rửa đi ngủ… rồi sáng nay anh đến đón em.”
Nghe qua thì không có gì lạ.
Dù sao Johnny vẫn là tên nghiện game chính hiệu, ở nhà cũng như vậy, ngoài ăn và chơi game ra thì cậu gần như không để tâm đến chuyện gì khác.
Hàn Yến không hỏi thêm nữa, không khí trong khoang lái lại rơi vào yên lặng.
Johnny ngó ra ngoài cửa sổ buồng lái, bất giác phát hiện đường bay hôm nay có gì đó kỳ lạ: “Chúng ta đang đi đâu vậy?
Đây đâu phải đường về nhà…”
Hàn Yến chỉ lạnh nhạt đáp lại hai chữ: “Trung tâm.”
Anh đã sớm nhắm trúng một tầng văn phòng ở khu trung tâm, chỉ là do trước đó chưa gom đủ vốn nên chưa ký được hợp đồng.
Hôm nay đúng dịp thuận tiện, muốn tới xem lại lần nữa để đặt chỗ.
Johnny bất ngờ hỏi: “Anh cả, anh định mở công ty làm ăn thật à?”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu gọi Hàn Yến là “anh cả”.
Hàn Yến liếc nhìn cậu, đẩy nhẹ gọng kính: “Ai nói với cậu?”
Johnny: “Em đoán thôi…”
Hàn Yến hiểu rõ chỉ số thông minh của đối phương, thẳng thừng vạch trần không thương tiếc: “Cậu đoán không trúng đâu.
Là ai nói cho cậu biết?”
Johnny bị chặn họng, đành ngập ngừng thú nhận: “Là… là Thân vương Bape…”
Hàn Yến cũng không lấy làm ngạc nhiên:
“Tôi định làm ăn, sao nào?”
Johnny ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng dồn hết can đảm nói ra một câu:“Anh… anh cho em cùng làm với đi…”
Hàn Yến nhướng mày đầy ẩn ý: “Không chơi game nữa à?”
Chỉ cần nhắc đến hai chữ “chơi game” Johnny đã muốn bật khóc.
Nếu hôm qua không cắm đầu chơi game thì đã không lỡ mất vụ “ăn dưa”, không bỏ lỡ chuyện hay, không bị quên ở yến hội, càng không phải ngủ lại ở phủ Thân vương… và càng không…
Johnny nước mắt lưng tròng, thề thốt son sắt: “Em bỏ rồi!
Em thề là sau này sẽ không bao giờ chơi game nữa!
Nếu sau này em còn dám chơi thì anh cứ đánh gãy tay em đi cũng được!”
Hàn Yến không nói gì, có lẽ cảm thấy đứa em này lại bị gì đó ở đầu rồi.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện thì phi hành khí đã đến khu trung tâm thương mại trên chủ tinh.
Hàn Yến liền mở cửa khoang xuống xe, để lại một câu lạnh nhạt: “Có gì tối rồi nói tiếp.”
Hôm nay anh phải mua rất nhiều đồ, hiện tại không có thời gian để làm bác sĩ tâm lý cho Johnny.