- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #201
[Dm/Beta] Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa 1
Chương 199: Yến hội (phần ba)
Chương 199: Yến hội (phần ba)
Chuyện này phải nói từ một tiếng trước.Sau khi Laimy và Laixing rời khỏi yến tiệc không lâu, Marlon đã phái trùng lặng lẽ bám theo — tận bốn trùng cái cấp A, toàn là cao thủ lấy một địch mười do quân bộ huấn luyện.Vườn sau nơi đậu phi thuyền và xe, tối đen và yên tĩnh, quan khách đều đang ở trong đại sảnh.
Laimy và Laixing còn chưa kịp lên xe thì đã bị thuốc mê làm ngất, sau đó bị bốn trùng cái kia khiêng vào từ cửa sau, lặng lẽ đưa lên một phòng nghỉ biệt lập dành cho người hầu.“Được rồi, ba trùng các người ra ngoài đi, chuyện còn lại để tôi lo.”
Trùng cái tóc đỏ cầm đầu xua tay đuổi những kẻ còn lại, dường như không muốn để họ biết chuyện sắp xảy ra.
Hắn bước tới mép giường, cởi quần áo của Laimy và Laixing rồi lùi lại vài bước giơ thiết bị lên chụp hình.Nhưng còn chưa kịp làm gì, sau gáy đột ngột bị đánh mạnh một cú, hắn rên lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất.“Ưm!”
Trùng cái cấp A thể chất khá mạnh mẽ, cú đánh vừa rồi cũng chưa khiến hắn hoàn toàn ngất xỉu.
Hắn ôm lấy gáy, đau đớn quay đầu lại, chỉ thấy cửa sổ phòng không biết từ khi nào đã mở, có hai bóng trùng nhảy vào từ bên ngoài.Đồng tử hắn co rút mạnh: “Miện hạ A Tuy?!
Thượng tướng Brande?!”
A Tuy khẽ tung hòn đá vụn trong tay, cau mày tựa hồ không hiểu: “Anh không phải là trùng cái sao?
Tại sao lại làm Laimy và Laixing ngất, còn cởi quần áo của họ?”
Lúc nãy do Du Khuyết không yên tâm khi Laimy và Laixing rời yến tiệc một mình nên đã nhờ A Tuy âm thầm theo dõi bảo vệ.
Không ngờ Marlon quả nhiên ra tay, A Tuy và Brande theo dõi suốt đến tận đây, nhưng vẫn không rõ mục đích thực sự của trùng cái này.Trùng cái tóc đỏ biến sắc, biết mình đã bị bại lộ, bèn vừa chống người đứng dậy vừa định bỏ chạy, nhưng A Tuy đã nhanh như chớp xông tới, bắt lấy tay hắn, kèm theo một tiếng “rắc” đầy kinh hoàng: “Đang hỏi anh đấy, sao không trả lời?”
Đối phương đau đến mức thét lên, mồ hôi lạnh túa ra như mưa: “Miện hạ, tôi… tôi không hiểu ngài đang nói gì…”
Brande kéo chăn đắp lên người Laimy và Laixing, sau đó quay đầu nhìn trùng cái tóc đỏ.
Dù không biết hắn là ai, chỉ nhìn thân hình vạm vỡ cũng đoán ra xuất thân quân bộ.Y bước tới gỡ lấy thiết bị đeo tay của đối phương.
Trên màn hình vẫn là giao diện chụp ảnh chưa kịp thoát, giọng Brande rất ôn hòa, nhưng lại đủ khiến để trùng ta sợ run: “Những gì cậu định làm, tôi và A Tuy miện hạ đều đã thấy rõ dưới lầu.
Nếu nói thật, tôi còn có thể cho cậu một con đường sống.”
Trùng cái kia mặt trắng bệch, lặng thinh không nói một lời.Brande không vội, chậm rãi ngồi xuống mép giường vuốt nhẹ thiết bị trong tay: “Cậu không cần nói tôi cũng biết, cậu làm theo lệnh của Marlon.
Laimy và Laixing là em ruột của thư quân Du Khuyết miện hạ, nếu chuyện này lộ ra, cậu đoán xem, Du Khuyết có tha cho cậu không?
Đại thủ lĩnh có tha cho cậu không?”
“Cậu làm sai thì thôi, đừng liên lụy đến cả gia tộc.”
Câu cuối cùng của y như gõ một tiếng chuông cảnh tỉnh vào tâm can đối phương.Trùng cái tóc đỏ quả nhiên rúng động, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà run rẩy nói: “Thiếu thủ lĩnh, tôi… tôi chỉ làm theo lệnh của ngài Marlon, nếu tôi nói ra, hắn nhất định sẽ không tha cho tôi…”
Brande khẽ cười, giọng dịu dàng: “Nhưng hiện tại cậu đã bị phát hiện, dù cậu không nói, tin tức lọt ra ngoài thì Marlon cũng chẳng tha cho cậu.
Nếu bây giờ chịu thành thật khai báo, tôi cam đoan không liên lụy đến gia tộc cậu.”
Ai nặng ai nhẹ, nếu còn có não thì tự biết.Brande bắt đầu đếm ngược: “Ba…”
“Hai…”
“Một— —”Trùng cái kia quả nhiên hoảng loạn: “Thiếu thủ lĩnh!
Tôi nói!
Tôi nói!”
“Là ngài Marlon, ngài ấy… bảo chúng tôi làm Laimy và Laixing ngất đi rồi đưa lên phòng, chụp vài tấm ảnh gửi cho Tang Á, sau đó… sau đó…”
Brande nhíu mày: “Sau đó làm gì?”
Đối phương xấu hổ cúi đầu: “Sau đó… dẫn Bá tước Kirk tới.
Lão thích cặp song sinh này từ lâu, thấy rồi chắc chắn sẽ không kìm được…”
Brande nghe đến đây sắc mặt đen lại: “Marlon làm vậy để làm gì?”
Đối phương ngập ngừng rất lâu, mãi mới hé môi: “Tang Á rất thương hai đứa em trai này.
Nếu hắn thấy những tấm ảnh đó, chắc chắn sẽ lập tức chạy đến.
Khi đó, nếu Tang Á giết được Bá tước Kirk thì càng tốt, nếu không giết được thì tôi sẽ âm thầm ra tay, tóm lại là phải khiến hắn mang tội giết trùng đực…”
“Hôm nay yến tiệc có cả thủ lĩnh Harrington và nhiều quan chức cao cấp, một khi chuyện bị phanh phui trước mặt họ, dù Tang Á có chối cũng chối không được.
Còn về Du Khuyết miện hạ…”
A Tuy chợt giật cổ áo hắn: “Du Khuyết làm sao?!”
Trùng cái kia bị dọa run lên, lắp bắp: “Ngài Marlon phái Nalan đi quyến rũ Du Khuyết, đến lúc Tang Á bị buộc tội mưu sát, có Nalan ở đó, Du Khuyết sẽ không còn quá để tâm đến Tang Á— cái tên trùng phế đó…”
Càng nghe càng sốc, sắc mặt Brande tối sầm.Marlon mời Du Khuyết đến yến tiệc, chỉ mời một mình, chính là để Nalan tiện ra tay.
Với vẻ ngoài gợi cảm như thế, có lẽ 99% trùng đực đều khó cưỡng lại.Chỉ cần tưởng tượng Tang Á nhìn thấy ảnh chụp, dù biết là bẫy cũng vẫn sẽ lao đến.
Khi y xông vào căn phòng kia, sẽ thấy gì?
Hai đứa em nằm trên giường bị Cook xâm phạm?
Hay tệ hơn?Với tính cách của Tang Á, y nhất định sẽ rút dao đâm Cook thành cái rổ.
Marlon lại cố ý tìm lý do dẫn mọi người lên tầng, Lúc đó Tang Á máu me đầy người cầm dao đứng giữa phòng, còn Hùng chủ của y thì lúng túng mặc lại quần áo, bên cạnh còn có một yêu tinh nóng bỏng…Tàn nhẫn đến tận tâm can, không thể hơn.Brande càng nghĩ càng thấy rợn người, gọi ngay cho Tang Á kể lại toàn bộ sự việc, sợ y rơi vào cái bẫy độc ác này.
….“Chuyện là vậy đấy.
Tôi nhận được cuộc gọi của Brande liền lập tức chạy tới.
Vì sợ bị Marlon phát hiện nên cải trang một chút.”
Tang Á vừa nói vừa vuốt mái tóc ngắn, có vẻ hơi tiếc nuối — Tóc tết của y vốn rất nổi bật, để tránh bị nhận ra, lúc ra cửa y đã tự tay cắt phăng.Du Khuyết nghe xong trong lòng vừa sợ vừa giận, thầm may mắn vì đã để A Tuy âm thầm theo sát từ đầu — Nếu không, hậu quả hôm nay thật khó lường.“Laimy và Laixing giờ sao rồi?”
Tang Á trả lời: “Có Brande trông chừng, không xảy ra chuyện đâu.
Tôi lẻn vào yến tiệc thì nghe nói anh và một á thư xinh đẹp lên lầu hai, tôi liền lén trèo cửa sổ vào, không thấy người đâu thì đoán ngay anh chắc chắn đến phòng của Beowen.”
Nói xong, y dùng ngón tay khẽ cào qua yết hầu của Du Khuyết, đuôi mắt nhếch lên, cười mà không rõ là giận hay trêu: “Sao hả, miện hạ — Cái tên á thư đó có thật là đẹp lắm không?”
Du Khuyết lập tức nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, thầm nghĩ: đến lúc này rồi mà còn ghen tuông gì nữa.“Giờ phải làm sao?
Chúng ta đã tìm được vật chứng trong mật thất, có nên gọi thủ lĩnh Harrington lên luôn không?”
Tang Á khẽ cong môi: “Làm vậy thì chẳng thú vị gì, Marlon không phải đang muốn dụ tôi tới sao?
Để kế hoạch của hắn đổ bể chẳng phải càng hay à.”
Nói xong, y nghiêng người lại gần bên tai Du Khuyết thì thầm vài câu.
Du Khuyết suy nghĩ chốc lát mới nói: “...Cũng được, vậy hai ta phải nhanh lên, kẻo bị phát hiện.”
Nói rồi, hắn cùng Tang Á đứng dậy, tìm được một chiếc thùng lớn ở góc phòng, đem mấy chai thủy tinh trên giá trưng bày cất vào chuyển lên phòng ngủ phía trên.
Trong bộ sưu tập của Beowen có tổng cộng bốn cặp cánh, Du Khuyết và Tang Á cũng mang hết các thùng đó đặt lên giường, rồi mở khóa mật mã, lần lượt mở nắp từng cái một.Cánh của các trùng cái Nam Bộ quả thật vô cùng mỹ lệ, dù trong đêm tối vẫn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, xanh thẫm, tím nhạt, tựa như lễ vật do thần linh ban tặng.Tang Á quỳ một gối bên giường, chậm rãi mở chiếc hộp cuối cùng.
Cùng với làn sương lạnh toát ra, bên trong lộ ra một đôi cánh màu bạc nhạt, dưới ánh sáng ở các góc độ khác nhau phản chiếu sắc xanh lam và tím nhạt mềm mại như ánh trăng, viền cánh điểm xuyết những hạt sáng vàng li ti — đây là đôi cánh đẹp nhất và cũng độc nhất trong tất cả.Chính là đôi cánh bị cắt xuống khi xưa của y...Cũng là khởi đầu cho mọi bất hạnh...Ngón tay Tang Á không kiềm được run rẩy một chút khi trông thấy nó.
Ngực y phập phồng nhẹ, không biết đang nghĩ gì.
Du Khuyết bước nhẹ tới sau lưng đưa tay che mắt Tang Á, khẽ nói bên tai: “Đừng nhìn nữa.”
Hắn biết, Tang Á nhất định đang rất đau lòng.Tang Á không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt che đi đôi mắt đã đỏ ửng.
Một lúc sau, y mới nhẹ nhàng mở ra, kéo tay Du Khuyết xuống, giọng khàn khàn: “Du Khuyết, đây là đôi cánh của tôi…”
Du Khuyết từ phía sau ôm chặt lấy y, đáp nhẹ: “Tôi biết.”
Tang Á hỏi: “Có đẹp không?”
Du Khuyết: “Đẹp lắm.”
Tang Á muốn nói rằng, khi đôi cánh này còn nằm trên lưng y nó còn đẹp hơn.
Dù kỹ thuật bảo tồn có cao siêu đến đâu cũng không thể tái hiện được vẻ đẹp sống động ngày trước.Nhưng y chỉ lặng lẽ, đầy trân trọng và luyến tiếc mà vuốt ve đôi cánh ấy: “Du Khuyết, cuối cùng tôi cũng tìm lại được nó rồi…”
Tâm trạng dần lắng xuống, y đột nhiên quay đầu nhìn trùng đực, hỏi: “Tôi tặng nó cho anh, được không?”
Du Khuyết sững người: “Tặng cho tôi?”
Tang Á: “Ừm, tặng anh.”
Trùng cái Nam Bộ đều thích cái đẹp — đây là thứ đẹp nhất của y.
Chỉ khi nằm trong tay Du Khuyết Tang Á mới cảm thấy yên lòng.Du Khuyết nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hắn yêu Tang Á, yêu mọi thứ thuộc về trùng này, nhưng đôi cánh ấy mang theo quá nhiều đau đớn, không thể xem là một món quà thông thường được.Du Khuyết nhẹ nhàng vuốt gương mặt lạnh lẽo của Tang Á, hôn lên vành mắt đỏ hoe của y, cuối cùng không trả lời thẳng mà dịu giọng: “Chuyện này về nhà rồi nói...”
Về nhà.Hai chữ ấy luôn khiến người ta mềm lòng một cách khó hiểu.Tang Á nghe vậy khóe môi khẽ cong lên, rồi thoát khỏi vòng tay Du Khuyết, đứng dậy phủi bụi phía sau quần áo.
Mái tóc ngắn màu bạc của y hơi rối, lại càng thêm phần gọn gàng và anh tuấn.
Y vừa lẩm bẩm vừa cười: “Thật không biết nhìn hàng, món lễ vật đẹp như vậy mà tặng cũng không chịu nhận.”
“Tôi đi đây, chỗ này giao lại cho anh!”
Dứt lời, Tang Á bước ra ban công chống tay nhảy phắt xuống.
Dáng người y nhanh nhẹn như một con báo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.Du Khuyết sững người giây lát rồi khẽ lắc đầu.
Hắn đứng dậy, đem tất cả vật cấm chuyển ra từ mật thất bày đầy trên bàn và sàn nhà, đảm bảo khi các khách mời lên tới nơi sẽ thấy ngay khung cảnh kinh hoàng này.
Sau đó hắn mới gửi tin nhắn cho A Tuy và những người khác.【Đinh!
Ngài có một tin nhắn mới, xin vui lòng kiểm tra.】A Tuy nhận được tin nhắn của Du Khuyết, vội vàng đưa cho Brande xem: “Brande, anh xem, Du Khuyết vừa gửi tin tới.”
Brande lướt nhanh qua nội dung, lập tức hiểu sơ qua kế hoạch của họ.
Y nhìn đồng hồ rồi cuối cùng dừng mắt lại trên trùng cái tóc đỏ vẫn đang quỳ dưới đất, đột nhiên lên tiếng: “Cậu đi xuống, đưa Bá tước Kirk lên đây.”
Trùng cái tóc đỏ nghe vậy thì kinh hãi: “Ngài nói gì cơ?!”
Brande mỉm cười nhẹ: “Đừng sợ, cứ làm như trước thôi, chỉ có bước cuối cùng là đổi số phòng một chút.”
...Bữa tiệc dưới lầu vẫn đang diễn ra náo nhiệt.
Không lâu sau, một trùng cái tóc đỏ từ tầng hai đi xuống, mượn cớ mời Bá tước Kirk lên lầu.
Không biết nó đã nói gì, chỉ thấy Bá tước lập tức lộ vẻ vui mừng, đến điệu nhảy cũng không buồn nhảy nữa, vội vàng theo trùng cái kia đi lên tầng.Marlon liếc thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên tia hài lòng.Khi rẽ vào hành lang, Bá tước Kirk cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi: “Cậu chắc chắn cặp song sinh kia thật sự ở trên lầu chứ?”
Trùng cái tóc đỏ cung kính đáp: “Tất nhiên ạ, Ngài Marlon biết ngài thích Laimy Laixing, nên đã đặc biệt chuẩn bị món quà này cho ngài.”
Nói xong, hắn dẫn Bá tước đến trước một phòng khách, gõ gõ lên cửa.
Cửa tự động mở ra một khe: “Thưa ngài, mời vào.”
Bá tước Kirk không nghi ngờ gì, lập tức đẩy cửa bước vào, nhưng chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng bên trong thì sau gáy lão bất ngờ bị đánh mạnh, ngã xuống bất tỉnh như một cọng mì chín.“Phịch— —”Thân thể trùng đực ngã xuống sàn, phát ra tiếng trầm đục nặng nề.Trùng cái tóc đỏ giật mình hoảng sợ nhưng không dám rời đi.
Chỉ thấy Brande bước ra từ sau cánh cửa, đá thi thể Bá tước qua một bên, bình tĩnh ra hiệu: “Gửi tin cho Marlon, bảo là xong việc rồi.”
Trùng cái tóc đỏ chỉ có thể run run gửi tin ngay trước mặt Brande, tay hắn run tới mức phải ấn mấy lần mới gửi được.Brande đợi tận mắt thấy tin nhắn được gửi đi mới phá hủy hệ thống giám sát hành lang, sau đó liên lạc với Tang Á đang đợi bên ngoài:【Xong việc, có thể hành động.】Tang Á sau khi trèo xuống từ ban công vẫn luôn đợi bên ngoài dinh thự của Marlon, y đã thay một bộ Âu phục chỉnh tề, nhìn không khác gì các vị khách mời khác.
Nhận được tin nhắn từ Brande, trong mắt y lóe lên tia sáng tối mờ, sau đó giơ tay chỉnh lại áo khoác, thẳng người bước vào hội trường.Marlon lúc đó vẫn đang trò chuyện với các quý tộc và quan chức cấp cao ở tầng dưới.
Dù bản nhạc khiêu vũ đã vang lên, gã cũng không tìm bạn nhảy mà chỉ đứng cười xem náo nhiệt.
Sau khi nhận được tin nhắn báo đã thành công, gã liền chăm chú nhìn về phía cửa, quả nhiên trông thấy một dáng người quen thuộc xuất hiện ——Tang Á.Khoảnh khắc nhìn thấy Tang Á, biểu cảm Marlon hơi ngây ra, trong lòng dâng lên sự căm hận không thể che giấu, suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên môi.
Nhưng khi gã thấy Tang Á sau khi vào cửa liền cau mày gạt đi những khách mời chắn đường, vẻ mặt lo lắng vội vã chạy lên lầu hai, nụ cười trên mặt gã lại một lần nữa hiện ra:Hãy tức giận đi, hãy phẫn nộ đi — gã không tin Tang Á có thể dửng dưng khi thấy em trai mình bị làm nhục.
Gã không tin lần này Tang Á còn có thể lật ngược tình thế!Khi bị Tang Á xô sang hai bên, các khách mời đều ngơ ngác, nhìn nhau: “Này, vừa rồi có phải có một trùng cái chạy lên tầng trên không?”
“Sao nhìn quen thế, chẳng lẽ là Tang Á?!”
Lời vừa dứt, lập tức dấy lên sóng lớn trong phòng tiệc.
Mọi người ngừng khiêu vũ, bàn tán đầy kinh ngạc:“Tang Á sao lại đến đây?”
“Du Khuyết miện hạ vừa mới cùng Nalan lên lầu mà, chẳng lẽ Tang Á đến bắt gian?”
“Lần này có trò vui để xem rồi!”
Ngay cả thủ lĩnh Harrington cũng cảm thấy có điều bất thường, cau mày đầy lo lắng, đặt ly rượu xuống định lên xem thì bị Marlon cản lại: “Thủ lĩnh, ngài đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thủ lĩnh Harrington liếc nhìn Marlon, trong lòng cảm thấy đối phương chẳng có ý tốt: “Ông chẳng phải không mời Tang Á đến dự tiệc sao?
Cậu ta làm sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Marlon tỏ vẻ không biết gì, còn bày ra bộ mặt ngơ ngác hơn cả khách mời: “À… vừa rồi ngài Du Khuyết bảo muốn tìm phòng nghỉ, Nalan đã đỡ ngài ấy lên tầng.
Có khi Tang Á nghe được gì đó nên hiểu lầm rồi chăng?”
Khi tầng dưới vẫn còn đang xôn xao bàn tán, thì bỗng trên lầu vang lên một trận ầm ĩ, tiếp đó một người hầu tóc đỏ lảo đảo lăn từ trên tầng xuống, hoảng loạn kêu to: “Không xong rồi!
Không xong rồi!
Tầng hai xảy ra chuyện rồi!”
Các vị khách nghe vậy lập tức náo loạn, chỉ có Marlon là trong lòng âm thầm vui sướng, cho rằng kế hoạch đã thành công.
Gã lập tức bước lên phía trước, chất vấn với vẻ đạo mạo: “Xảy ra chuyện gì?!
Nói rõ ràng, hoảng hốt thế này thì còn ra thể thống gì nữa!”
Người hầu tóc đỏ sắc mặt tái mét, trông như bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, chỉ tay về phía tầng hai, thở không ra hơi: “Xảy... xảy ra chuyện lớn rồi!
Mọi người mau lên xem!”
Nói xong, hắn ra hiệu cho mọi người đi theo mình lên lầu.
Các vị khách vì hiếu kỳ nên cũng lục tục kéo theo, khiến cầu thang xoắn bị chen đến không nhúc nhích nổi.Marlon vẫn tưởng rằng Tang Á thực sự đã giết Bá tước Kirk, thấy mọi người kéo nhau lên cũng không ngăn cản, ngược lại còn có chút háo hức.
Thế nhưng đi được một đoạn, gã bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, vì người hầu tóc đỏ kia không hề dẫn khách tới căn phòng đã chuẩn bị sẵn mà lại đưa họ tới phòng đầu tiên ở góc hành lang, rồi bất ngờ đá tung cánh cửa— —“Rầm!”
Cánh cửa phòng của Beowen bị đá văng, nảy mạnh vào tường tạo thành một tiếng động nặng nề.
Khi mọi vị khách nhìn thấy những thứ bên trong, tất cả lập tức chìm vào im lặng chết chóc.Trong số đó, trùng khiếp sợ nhất chính là Marlon.Gã trông thấy sàn nhà trong phòng Beowen chất đầy những bình thủy tinh lớn nhỏ, còn trên giường thì ngay ngắn đặt bốn chiếc hộp bạc — chính là bốn đôi cánh từng được cất giấu trong tầng hầm.
Đầu gã như nổ tung một tiếng “uỳnh”, toàn thân choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu.Tại sao lại thành ra thế này?!Tang Á đâu?!
Bá tước Kirk đâu?!
Đống đồ trong tầng hầm sao lại xuất hiện trên giường?!
Người hầu tóc đỏ kia tại sao lại dẫn mọi người tới đây?!Vô số câu hỏi dồn dập hiện ra trong đầu gã, nhưng không có câu nào có thể giải đáp.
Marlon hoảng loạn cực độ, theo phản xạ định quay lại tìm trùng cái kia tính sổ, nhưng ngay giây sau cổ áo gã đã bị một bàn tay mạnh mẽ tóm chặt — gã đột ngột đối mặt với đôi mắt đỏ rực vì phẫn nộ của thủ lĩnh Harrington: “Marlon!!”
Chỉ đơn giản hai chữ, nhưng lại mang theo cơn thịnh nộ như trời long đất lở.
Thủ lĩnh Harrington khi trông thấy bốn đôi cánh trên giường, giận đến mức răng nghiến ken két: “Là ai cho ông cái gan dám sưu tầm cánh của trùng cái?!
Ta thấy ông thật sự chán sống rồi!!”