Lãng Mạn Diễn Vĩ và Xô Thơm - KaliopeShipsIt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401497305-256-k776356.jpg

Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Tác giả: chanhxanhnho_22
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tóm tắt truyện:
Cao Đồ có thể chịu đựng nỗi đau và sự khó chịu.

Cậu có thể gánh lấy mọi nỗi đau thể xác trên đời này, miễn là tất cả chỉ là hậu quả của một đêm chan chứa tình yêu vĩnh hằng xen lẫn vị đắng của hối tiếc. ‼️ Truyện edit chui, vẫn đang xin per.

Vui lòng không chuyển ver/repost và đem đi chổ khác khi chưa có sự đồng ý của mình, nếu không lập tức drop truyện.
🔗 https://archiveofourown.org/works/69319466?view_full_work=true Tags: aboboylovecaododammylangdothamvanlangthamvanlangxcaodo​
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chương 1: Sai Lầm


Trên con đường về nhà giữa cơn mưa lất phất trong buổi sáng xám lạnh, từng hơi thở của Cao Đồ đều nặng nề, như bị kìm chặt trong lồng ngực.Toàn thân cậu rã rời, đau đớn đến mức chẳng còn cảm giác nào khác.Xét cho cùng, phần lớn cơn đau có thể quy về rượu: nhức nhối hai bên thái dương vì uống quá nhiều, bắp thịt căng tức do khát nước, bụng quặn thắt và cổ họng bỏng rát bởi đã dốc rượu vào chiếc dạ dày trống rỗng.

Nếu chỉ như thế thôi, sáng nay hẳn đã dễ chịu hơn nhiều.Thế nhưng không.Cơn đau ấy chẳng thể đổ lỗi cho rượu.

Không thể đổ lỗi cho vết nhức mơ hồ ẩn sâu tận nơi thầm kín nhất của cơ thể.Không còn là bí mật.

Không phải sau đêm qua.Sau khi cậu ngu ngốc và liều lĩnh để mặc anh ta bước vào.Thẩm Văn Lang.Alpha.Alpha của cậu.Không.Anh ấy chưa từng là của cậu.Ngay cả bây giờ cũng không.Càng không phải lúc này, sau khi cậu đã chồng thêm một tội lỗi nữa vào danh sách dài những lừa dối và phản bội đối với người đàn ông mà cậu đã yêu đơn phương, ngốc nghếch và tuyệt vọng suốt bao năm qua.Đêm qua, Thẩm Văn Lang đã say.Còn cậu, tuy không tỉnh táo hoàn toàn, nhưng vẫn đủ nhận thức để cảm thấy cơn đau siết chặt bụng dưới giữa lúc buổi tiệc đang náo nhiệt.

Đủ tỉnh để hoảng loạn tìm đến phòng nghỉ nhân viên, run rẩy lục tìm ống tiêm ức chế khẩn cấp, gắng gượng bấu víu lấy chút ý thức mong manh.Thẩm Văn Lang thì không.

Anh đã bị tước sạch mọi lý trí và kiềm chế, chỉ còn bản năng trần trụi của một Alpha.Chỉ thế mới có thể giải thích tại sao anh lại lần theo mùi hương Omega, tìm đến căn phòng chật hẹp nơi Cao Đồ cuộn mình trên sofa, nửa tỉnh nửa mê trong cơn phát tình bị bỏ mặc.Anh lẽ ra không nên theo đến.

Lẽ ra khi mở cửa ra và bị làn hương xô dập vào người hương xạ của xô thơm, ngọt ngào, ấm áp, đầy bản năng anh phải dừng lại.Nhưng anh không dừng.Anh tiến đến, chỉ ba bước dài đã xóa sạch khoảng cách.

Cao Đồ vừa kịp căng cứng trong sợ hãi thì đã nghẹn thở, toàn thân như tan chảy khi Thẩm Văn Lang nâng mặt cậu lên, dịu dàng như đang cầm trong tay món bảo vật quý giá nhất trên đời.Cậu không kìm nổi, tuyến thể nơi cổ liền rung động, nhức nhối, khát khao.Thẩm Văn Lang lập tức đáp lại bằng luồng pheromone nồng đậm của chính mình, bao phủ lấy Cao Đồ trong hương diên vĩ dịu nhẹ, tinh khiết, như gió xuân thoảng qua giữa sớm mai.Hiệu quả gần như tức khắc.Mọi đau đớn tích tụ trong từng tế bào phút chốc biến mất.

Cơ bắp vốn căng cứng được xoa dịu bằng hơi ấm êm ái, cơn nhức đầu tan dần như vừa bước ra khỏi màn sương đặc.Cao Đồ chưa từng biết cảm giác ấy sẽ như thế nào.

Nếu biết, có lẽ cậu chẳng thể nào chịu đựng nổi mười năm cô đơn và giày vò đến vậy.Đêm qua, Thẩm Văn Lang đã không cho cậu cơ hội để thấy cô độc.Anh đan chặt tay cậu, hôn lên cổ, lên má ướt nước mắt, lên đôi môi run rẩy, hé mở, khát thở.

Không, đó không còn là nụ hôn.

Anh nuốt chửng lấy cậu, hôn như thể cần cậu để sống, hôn như thể cậu là không khí, là ốc đảo duy nhất trong sa mạc khô cằn.Cao Đồ chìm trong nụ hôn đến nỗi chẳng kịp nhận ra áo sơ mi đã bị xé tung, quần bị kéo tuột bởi một động tác đầy nóng vội, kèm tiếng gầm gừ trầm thấp lan dọc khắp cơ thể.Nhưng cậu nhận ra rất rõ khoảnh khắc Thẩm Văn Lang tiến vào trong cậu bằng một áp lực nóng rát, sắc bén như gáo nước lạnh tạt thẳng vào cơn mê đắm.Cậu chưa sẵn sàng.

Có lẽ cậu chẳng bao giờ có thể thật sự sẵn sàng.

Và thể xác thì đau đến xé rách.Cậu không bất ngờ khi sau đó nhìn thấy những vệt máu khô còn vương trên ghế sofa trắng tinh, khi lóng ngóng mặc lại quần áo trong run rẩy, còn anh thì đã chìm vào giấc ngủ.Ấy vậy mà...Xen lẫn đau đớn, vẫn có khoái cảm.

Đủ để cậu ngây dại, đủ để từng đợt run rẩy quét qua người mỗi khi anh vô tình chạm đúng nơi ấy.Quá dữ dội.Quá mãnh liệt cho lần đầu tiên.Quá sức để cậu giữ cho mình không vỡ tan.Nhưng vẫn không đủ để ngăn cậu rời đi, lặng lẽ biến mất vào bóng tối, mang theo trái tim rạn vỡ dưới sức nặng của mười năm yêu thương không được hồi đáp.Cao Đồ rùng mình.

Nước mưa hay nước mắt, cậu cũng chẳng còn phân biệt nổi nữa.Đó là một sai lầm.Có lẽ, cảm giác khổ sở đến tận cùng này chính là sự trừng phạt thích đáng nhất.

Dù thế nào đi nữa, Thẩm Văn Lang cũng không hề muốn.

Và cậu đã lợi dụng anh.Cậu đáng lẽ phải dừng lại.Nhưng cậu không.Bởi cậu biết tận sâu trong tim mình đó là cơ hội duy nhất, cũng là cuối cùng.Một sai lầm.Sai lầm có thể khiến cậu mất việc, nếu sáng nay Thẩm Văn Lang tỉnh dậy và nhớ lại tất cả.Sai lầm hủy diệt nốt chút hy vọng mong manh rằng họ có thể trở thành điều gì khác ngoài... thế này.Sai lầm sẽ đè nặng cậu bằng mặc cảm tội lỗi suốt phần đời còn lại, bất kể anh nhớ hay quên.Một sai lầm.

Sai lầm tệ hại, khủng khiếp nhất.Mưa trút xuống xối xả.

Hoặc có thể, chỉ là cậu khóc nhiều hơn.Cao Đồ vẫn bước đi, lê qua từng cơn nhức nhối, qua cơn sốt rã rời khiến mắt mờ đi.Cậu có thể chịu đựng đau đớn.Cậu có thể chịu đựng tất cả những cơn đau thể xác này miễn là đó là cái giá phải trả cho một đêm duy nhất, đầy yêu thương vĩnh hằng và hối tiếc đắng cay.
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chương 2: Dư âm


Điều đầu tiên Thẩm Văn Lang nhận ra khi chớp mắt mở ra, đó là mình đang bị một cơn say rượu hành hạ đến mức khủng khiếp.Anh rên khẽ, lập tức nhắm chặt mắt lại rồi lăn người sang một bên.

Nhưng thay vì chiếc giường king-size mà anh tưởng mình đang nằm, cơ thể lại rơi thẳng xuống nền nhà.Cú ngã không quá cao, cũng chẳng quá mạnh, nhưng vẫn đủ để Thẩm Văn Lang nguyền rủa cả đời mình cùng mọi quyết định từng đưa ra.

Anh lật người ngửa ra, gắng gượng mở mắt thêm một lần nữa.Đây... chắc chắn không phải nhà anh.Bữa tiệc?Dù là ở đâu, thì anh cũng chỉ có một mình.

Điều đó lại hóa ra may mắn, vì điều thứ hai anh nhận ra là tấm thảm lông mềm mịn dưới lưng đang cọ vào làn da mẫn cảm nơi... mông.Anh trần truồng.Ít nhất là từ thắt lưng trở xuống."

Hả?"

Thẩm Văn Lang chống khuỷu tay ngồi dậy, cúi nhìn hạ thân của mình dù không cương hết cỡ, nó vẫn ấn tượng nhưng đang dính thứ gì khô khốc...Ồ!

Không!Alpha buông một tiếng chửi thề, thả người nằm vật xuống thảm, hít một hơi thật sâu.

Và đó cũng là lúc anh phát hiện ra điều thứ ba.Dù cửa sổ trên đầu đang mở, không khí trong căn phòng chật chội này vẫn nồng nặc mùi mồ hôi, dịch thể và... tình dục.Dục vọng.Mùi phát tình của một Omega."

Chết tiệt!

Chết tiệt, chết tiệt!"

Rõ ràng, đêm qua anh đã ngủ với ai đó."

Khốn nạn!"

Thẩm Văn Lang ngồi bật dậy, cau mày khi cơn đau nhức từ hông và đùi truyền đến.Anh thở hắt, quay đầu về phía chiếc ghế sô pha.

Đôi mắt mở to khi nhìn thấy cái chân ghế gãy lìa, và tim anh chợt thắt lại khi trên nền trắng tinh khôi vương vài vệt đỏ chói mắt.Máu?Anh nuốt khan.

Cơn buồn nôn vì rượu liền nhân đôi, nhân ba, khi anh nhận ra: bất kể chuyện gì đã xảy ra tối qua, thì nó... quá mức thô bạo.Quá thô bạo sao?Mình đã làm gì thế này?Chết tiệt, rốt cuộc mình đã làm gì?!Ngực anh nặng trĩu, cơn giận và hoảng loạn xoắn chặt trong lồng ngực.

Bàn tay đập xuống sàn, bật ra tiếng nửa gầm gừ nửa nghẹn ngào.

Ánh mắt lại dán chặt vào những vết máu, lòng nặng như chì khi nhận ra anh không nhớ được gì cả.Không.

Một.

Thứ.

Gì.Ngoại trừ...Nước mắt.Anh chẳng nhớ nổi gương mặt Omega kia, chỉ biết chắc đó là một người đàn ông.

Thứ duy nhất còn sót lại trong trí nhớ mơ hồ, là hình ảnh mình đã từng lau đi vệt nước mắt lăn trên gò má ấy.Chuyện này không hợp lý.Omega phát tình, ai cũng biết rằng làm tình lúc ấy với họ còn sung sướng gấp bội.

Làm sao anh có thể thật sự khiến người đó tổn thương?Hay là... anh đã ép buộc?Không.Không thể nào.Anh khinh thường Omega, đúng.

Nhưng anh không phải quái vật, càng không bao giờ làm chuyện ô nhục như thế.Hơn nữa, Omega trong kỳ phát tình khao khát Alpha chẳng khác nào không khí để thở.

Anh chỉ... giúp cậu ta thôi, phải không?Một sự "giúp đỡ" khiến chính thần trí anh giờ đây vỡ nát.Ruột gan xoắn chặt vì buồn nôn, tim đập loạn vì hoảng loạn, khi nghĩ đến việc mình đã ngủ với một Omega xa lạ, lại chẳng nhớ nổi gương mặt người đó.Anh cũng chẳng nhớ vì sao chiếc ghế gãy, hay vì sao vải trắng vương máu.Không.

Không thể như vậy.Có lẽ máu đó còn chẳng phải của Omega, biết đâu lại là của anh?

Dù sao, cũng chẳng có cảnh sát nào gõ cửa bắt anh.

Chắc chắn anh đang tự dọa mình thôi."

Ổn cả thôi."

Anh lẩm bẩm, cắn răng kéo quần mặc vào bằng động tác gấp gáp, giận dữ.Ổn cả thôi.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi....Tất cả là lỗi của Cao Đồ.Càng nghĩ, Thẩm Văn Lang càng thấy tức giận.

Anh siết chặt tay trên lớp da bóng loáng của ghế xe, thay vì chịu cái cảnh nhục nhã đi bộ giữa phố phường.Đáng lẽ Cao Đồ phải ngăn anh uống say.

Đáng lẽ phải có mặt kéo anh ra khỏi tình cảnh tối qua.

Vậy mà hắn biến đi đâu?Bỏ mặc mình uống đến mất trí... thế thì mình trả lương cho cậu ta làm gì?Trong đầu Thẩm Văn Lang gầm gừ, tay vỗ lên đùi, lập tức hối hận khi cơn đau đầu buốt nhói bùng phát.Cậu chưa bao giờ bỏ mặc mình như thế!

Chắc chắn là bị cái tên Omega kia gọi đi rồi!Nghĩ đến việc Cao Đồ, người Beta vô dụng ấy, lại đang bận rộn phục vụ một Omega háo sắc nào đó... tim Thẩm Văn Lang bỗng siết lại, dấy lên cảm giác vừa bực bội vừa kỳ quái....

Có lẽ cậu bệnh thật?

Hôm qua mặt còn tái xanh, uể oải hơn thường ngày.Nếu cậu chết vì bị Omega kia vắt kiệt trong cơn phát tình, anh thề sẽ không bao giờ đi dự tang lễ.Không.

Tuyệt đối không....

Hay là mình nên đến xem cậu thế nào?Ý nghĩ nảy ra bất chợt khiến ngực anh nhói căng.

Tim đập dồn dập.Không.

Do rượu thôi.

Anh tự trấn an.Chỉ là phải đến dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ta biết không thể cứ bỏ mặc mình như vậy!Ý định đã quyết, Thẩm Văn Lang gằn giọng đọc cho tài xế địa chỉ nhà của Cao Đồ, cái xó xỉnh rách nát mà cậu dám gọi là "nhà".Mưa lạnh trút xuống dữ dội hơn khi xe dừng lại ở đầu ngõ.

Anh hậm hực bước ra, kéo áo vest nhàu nát che đầu, vội vã băng qua màn mưa.Leo cầu thang, cơn lạnh ngấm vào xương.

Anh nghiến răng, gần như nghiến nát lời chửi rủa dành cho người thư ký phản bội kia và Omega tham lam đang chiếm lấy cậu.Nắm tay giơ lên, nhưng đúng giây phút sắp gõ cửa, Thẩm Văn Lang khựng lại.

Qua khe rèm hé mở của cửa sổ bếp, bóng người thấp thoáng hiện lên.Omega?Hẳn là cậu.

Mùi hương xộc ra từ khe cửa, mùi ngải cứu cháy khét....

Mùi này?Trong thoáng chốc, lồng ngực anh thắt chặt.

Những mảnh ký ức chập chờn ùa về: làn da nhợt nhạt run rẩy, tiếng thở đứt quãng, giọng nói run rẩy khẩn cầu."

Đừng...

Xin anh...

Thêm nữa...

Xin anh..."

"Không được!"

Thẩm Văn Lang lắc mạnh đầu, xua đi ảo giác.Anh không kiềm được, nhón chân lại gần, mắt dán chặt vào bóng người đang lục lọi trong tủ lạnh.Nhưng không phải Omega xa lạ kia.Là Cao Đồ.Cao Đồ nửa trần, tóc rối bết vào gáy, chỉ mặc độc chiếc quần lót.

Khuôn mặt nhợt nhạt, cả người run lẩy bẩy.Thẩm Văn Lang nín thở nhìn theo.

Cậu vặn nắp chai nước bằng những ngón tay run rẩy đến mức không thể kiểm soát, uống được hai ngụm đã khụy xuống, một tay ôm bụng hóp lại, gập người như sắp nôn.Mẹ kiếp, Omega chết tiệt kia đã làm gì cậu?!Mắt anh mở to, lia nhanh khắp cơ thể cậu.

Những vết bầm tím hằn sâu trên cánh tay, eo, đùi.

Những vết cào xước mảnh dài loang lổ trên ngực bụng và cổ.Cái cổ!Trời ạ, đó là dấu cắn?

Là cậu đang yêu một ma cà rồng sao?!Máu sôi trào, toàn thân Thẩm Văn Lang căng cứng, chỉ chực lao vào phá tung cánh cửa, giật cậu ra khỏi cái ổ nhơ nhuốc ấy.

Nhưng đôi chân anh đóng đinh tại chỗ, bởi cơn giận cuộn trào xen lẫn một thứ gì đó hoang dại, bản năng, rối rắm đến mức không thể gọi tên.Trong bếp, Cao Đồ uống thêm ngụm nước, khép chai lại, rồi quay đầu về phía phòng ngủ như thể có ai đó gọi.Cậu lảo đảo bước đi.

Không, phải nói là... khập khiễng.

Cơ thể căng cứng như đang chịu đau đớn."

Đủ rồi!"

Thẩm Văn Lang nghiến răng.Anh không thể chịu thêm nữa.

Không một lời, anh quay người lao xuống cầu thang, tim đập dồn dập."

Thiếu gia, cậu..."

"Về nhà!"

Anh quát, nhảy phắt vào xe, đóng sập cửa.Đáng lẽ cậu phải ở bên tôi đêm qua!

Giờ cả hai đều vướng vào mớ bòng bong nhơ nhuốc này, tất cả đều là lỗi của cậu!Anh nhắm nghiền mắt, bàn tay gạt đi giọt nước ấm nóng trên gò má."

Thiếu gia, cậu..."

"Lái xe đi!"

Tiếng gầm khản đặc bật ra, kèm cú đấm mạnh vào bệ ghế.Chẳng có ích gì.

Dù anh nói gì, làm gì, Cao Đồ cũng sẽ chọn Omega kia, bất chấp việc người đó đang hủy hoại cậu.Bất chấp việc người đó đang xé nát cả hai người bọn họ.Đi xuống địa ngục đi.Xuống địa ngục hết đi.
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chương 3: Tâm trạng tồi tệ của Thẩm Văn Lang


Sáng thứ Hai, khi lê bước vào văn phòng, Cao Đồ phải gom hết chút sức lực còn lại để không quay người bỏ chạy ngay lập tức.Không khí nặng nề bao trùm cả tầng lầu, và chỉ cần một hơi thở, cậu đã hiểu nguyên nhân.Thẩm Văn Lang đang tức giận.

Mùi pheromone đượm hương lạnh lẽo xen lẫn cay nghiệt phả ra từ thang máy đến tận phòng làm việc, khiến tóc gáy Cao Đồ dựng đứng.Trong trí nhớ, cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay những lần Thẩm Văn Lang mất kiểm soát như vậy mà không liên quan đến Thịnh Du, và khi miễn cưỡng bước đến gần văn phòng sếp, lòng cậu nặng như chì, chỉ sợ điều tệ hại nhất sẽ ập đến.Thẩm Văn Lang đã biết.

Anh muốn sa thải cậu.

Anh muốn truy cứu trách nhiệm.

Anh hận cậu.Tim Cao Đồ đập dồn lên tận cổ họng.

Cậu lén đưa cổ tay lên ngửi, tự trấn an rằng liều gấp đôi thuốc ức chế sáng nay đã đủ để che giấu dấu vết kiệt sức sau kỳ phát tình.Đợt phát tình vừa rồi ngắn ngủi, nhưng lại dữ dội.

Cơ thể cậu như muốn trừng phạt sự yếu mềm khi tìm đến vòng tay một Alpha, chỉ để rồi lập tức bị xé ra và buộc phải chịu đựng phần còn lại một mình.Việc uống gấp đôi thuốc ức chế cũng chẳng mang lại lợi ích gì, chỉ khiến tuyến thể càng thêm đau nhức, cơ bắp căng cứng từng bước.Thế nhưng, so với việc để Thẩm Văn Lang ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia và nhớ lại khoảnh khắc chính anh từng vùi mặt vào cổ cậu, bật ra tiếng rên thỏa mãn khắc sâu trong trí nhớ... thì chút đau đớn này chẳng đáng gì.Cao Đồ hít sâu, gõ cửa, rồi siết chặt môi khi nghe tiếng quát lạnh lùng: "Vào đi!"

Vừa bước vào, thứ đập vào mắt cậu là dáng vẻ kiệt quệ của Thẩm Văn Lang.Tóc tai, quần áo vẫn chỉnh tề hoàn hảo như thường, nhưng gương mặt anh lại phơi bày sự tàn phá: quầng thâm dưới mắt, tia đỏ lấm tấm trong tròng mắt vì thiếu ngủ, gò má và đường cằm hốc hác vì bỏ bữa, làn da vốn sáng sủa nay tái nhợt dưới ánh đèn.Cảnh tượng ấy bóp nghẹt lồng ngực Cao Đồ.

Bản năng thôi thúc cậu muốn làm gì đó để xoa dịu, như suốt mười năm qua cậu đã quen làm.

Nhưng lần này... có lẽ nguyên nhân khiến anh thành ra thế này, chính là cậu."

Thẩm tổng?" giọng Cao Đồ run rẩy.Đôi mắt lạnh băng lập tức quét tới, ánh nhìn giận dữ hệt như dao cắt.

Ánh mắt ấy thoáng dừng ở cổ cậu.

Cao Đồ khẽ siết vai, thầm cảm ơn cổ áo che được vết cắn tím bầm, còn dấu hôn gần quai hàm thì cậu đã dùng phấn che kín.Nhưng chẳng hiểu sao, chính sự "không có gì để thấy" ấy càng khiến Thẩm Văn Lang giận dữ hơn.

Anh dằn mạnh tập tài liệu xuống, đôi mắt bùng lên lửa giận."

Cậu đến muộn!"

Cao Đồ giật mình nhìn đồng hồ.

So với thường lệ, cậu chỉ trễ... chưa đến hai phút."

Xin lỗi Thẩm tổng, sáng nay thang máy hơi đông người..."

"Vậy à?

Giờ đám đông cũng là vấn đề với thư ký Cao rồi sao?

Buồn cười thật.

Nhất là khi cậu lại rất giỏi biến mất trong đó!"

Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng lực tay gạt phăng tập tài liệu đi thì đầy bạo liệt."

Thẩm tổng, tôi..."

"Cao Đồ, tại sao tôi phải trả tiền điện thoại cho cậu trong khi rõ ràng cậu không biết dùng?"

"Tôi... tôi không hiểu ý ngài..."

"Lần sau nếu muốn bỏ dở tiệc công ty để chạy về với Omega của mình, ít nhất hãy có phép tắc mà gọi một tiếng!

Ai dạy cậu vậy?

Trẻ con còn biết thế nào là lễ độ!"

Cao Đồ chết lặng.

Trong cơn hoảng loạn, cậu gần như không dám thở.Anh... thật sự không nhớ gì sao?Không thể nào.Phải biết chứ.

Anh phải biết!Nhưng..."

Không phải cậu còn công việc sao?

Đứng đây làm gì như chậu cây vô dụng vậy?

Còn trà của tôi đâu?"

Ánh mắt giận dữ cuối cùng quét qua, rồi Thẩm Văn Lang quay đi, khoanh tay trước ngực, quai hàm căng cứng đến mức mí mắt cũng khẽ giật."

Vâng, Thẩm tổng."

Cao Đồ lắp bắp, vội vàng lùi ra, suýt vấp phải chậu cây thật bên cạnh giá sách.Vô dụng.

Cậu đúng là kẻ vô dụng.Cậu chạy trốn khỏi phòng, chạy khỏi cơn giận dữ của anh, và khỏi cả những giọt nước mắt sắp trào ra.

Trong đầu ù đặc, máu rần rật bên tai, suýt nữa cậu ngã khuỵu giữa hành lang.Thẩm Văn Lang không nhớ.

Anh thật sự không nhớ!Đó vừa là may mắn, vừa là bất hạnh.May mắn, vì nếu anh nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm, phản bội, có lẽ cậu chẳng thể nào chịu nổi.Bất hạnh, vì một phần yếu ớt, hèn nhát trong cậu từng khát khao được kết thúc tất cả, cho dù đó là kết thúc bi thảm nhất.Cậu mệt rồi.

Thật sự rất mệt.Tay run rẩy khi pha trà, bất cẩn làm nước sôi hắt lên cổ tay.

Tuyến thể vốn đau nhức giờ lại bỏng rát, khiến cậu không kìm được mà bật ra tiếng rên nhỏ.Nhưng không có thời gian để bận tâm.Hay đúng hơn, cậu chẳng biết nên bận tâm đến vết thương nào trước nữa.Cắn môi, gạt đi nước mắt, Cao Đồ nâng khay trà, vội vã trở lại văn phòng, sợ rằng để Thẩm Văn Lang chờ sẽ càng làm anh tức giận.Thẩm Văn Lang vẫn ngồi đó, khoanh tay, mắt nhìn xa xăm, như thể chưa hề động đậy từ lúc cậu đi.Ngày trước, bị anh làm ngơ thế này hẳn sẽ khiến tim cậu đau nhói.

Nhưng giờ, sự lạnh lùng ấy lại trở thành một ân huệ.Anh càng không nhìn, thì càng ít khả năng nhớ lại đêm hôm ấy...Cao Đồ đặt tách trà xuống, cúi người chào, rồi quay bước.

Nhưng chưa kịp đi, một lực mạnh bất ngờ giữ chặt lấy cổ tay cậu."

Cao Đồ!

Cậu là trẻ con à?"

Đôi mắt Alpha rực lửa giận dữ, nhưng bàn tay lại dịu dàng đến lạ khi lật cổ tay cậu lên, nhìn chằm chằm vào làn da đỏ rát.Giận dữ?Cam chịu?Hay... quan tâm?Cao Đồ chẳng còn phân biệt nổi."

Chưa từng nghe đến chuyện xối nước lạnh sao?"

Thẩm Văn Lang gắt gỏng, rồi kéo cậu đi thẳng đến nhà vệ sinh, mặc ánh mắt ngỡ ngàng của đồng nghiệp xung quanh."

Thẩm tổng, tôi không sao... tôi..."

"Không sao cái gì!"

Anh cộc cằn, đẩy cửa, mở vòi nước, ấn cổ tay cậu xuống dưới dòng nước ấm.

"Giữ như vậy ít nhất mười phút.

Ngay cả trẻ con cũng biết làm thế!"

Anh buông tay ra, để lại cho Cao Đồ một ánh nhìn lạ lẫm khó hiểu, rồi quay gót bỏ đi, như thể vừa ngửi thấy mùi khó chịu.Có lẽ đúng vậy.

Hương xô thơm nhàn nhạt của cậu vừa thoát ra vì đau đớn, hẳn đã khiến anh thấy ngột ngạt.Cao Đồ nhắm mắt, lục tìm ống hít, hít liền hai hơi thuốc ức chế.Cơn đau nơi cổ tay dần dịu lại.

Nhưng nỗi đau trong tim... thì chưa bao giờ nhức nhối đến thế.
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chương 4: Giấc mơ và ác mộng


Làn da mềm mại, rùng mình dưới từng cái chạm, mẫn cảm đến nỗi chỉ cần một cái cắn, một cái liếm, một cái vuốt ve đã bật ra những tiếng thở dốc, những âm thanh rên rỉ bị ghìm nén.Đôi chân run rẩy, quấn chặt quanh hông, kéo anh lại gần.Mái tóc đen mềm, ướt đẫm mồ hôi, rối bời dưới bàn tay kiên nhẫn lùa qua.Mùi đất.

Mùi bạc hà.

Mùi xạ hương.Mùi hương quen thuộc, mà lại chẳng hề quen, càng đi xuống theo đường lông mảnh nhạt trên bụng phẳng, lại càng rõ rệt.Chiếm hữu.

Trân trọng.

Bảo vệ.

Của tôi!Thẩm Văn Lang giật bắn, bật người ngồi dậy, thở hổn hển trong bóng tối.Ngoài cửa sổ, chỉ lấp lánh vài ngôi sao thưa thớt.

Anh ngã lưng lại xuống giường, gầm khẽ khi nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường mới ba giờ sáng.Giấc mơ chỉ còn là bóng mờ vương vất, chẳng thể nắm bắt.

Nhưng thân thể anh thì như bị chiếm đoạt: lồng ngực đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập, còn hạ thân..."

Chết tiệt!"

Thẩm Văn Lang chữi thầm trong lòng, cánh tay che ngang mắt, tay còn lại vội nắm chặt lấy dục vọng cứng ngắc đang thiêu đốt.Anh tự giải thoát cho mình, gấp gáp, thô bạo, răng nghiến chặt để kìm nén cảm giác sai trái cào xé.Bàn tay quá lớn.

Quá thô ráp.

Sai!

Sai!

Sai!Trong đầu hỗn loạn, những mảnh hình ảnh lóe sáng.

Cơ bắp căng cứng, bụng dưới dâng trào, từng đợt run rẩy dồn dập.

Anh sắp... rất gần, nhưng lại chẳng thể chạm tới.Rồi bất chợt, một gương mặt hiện lên rõ mồn một.Khuôn mặt nhợt nhạt, thon gọn.

Đôi mắt sâu thẳm, như từng nhìn thấu tận cùng nỗi đau của cả thế gian.

Đôi môi đầy đặn, ửng đỏ như vừa bị hôn đến nghìn lần.

Nụ cười.

Mềm mại.

Bí ẩn.

Dường như chỉ dành riêng cho Thẩm Văn Lang.Cơ thể anh căng bật, ngón chân co rút, tiếng thở hổn hển bật ra khi khoái cảm trào dâng, phủ lên bụng ngực, để lại đôi chân run rẩy, thính giác ù đặc, và trái tim hoang mang rối loạn."

Chết tiệt..."

Anh lại thì thầm, tay còn sạch úp mạnh lên mắt, kìm nén tiếng gào.Anh chưa bao giờ tin vào ma quỷ.

Nhưng giấc mơ cứ dai dẳng suốt ba tuần nay khiến anh gần như tin rằng mình đã bị ám.Dù bao lần choàng tỉnh trong mồ hôi, cơ thể sắp nổ tung vì khát khao, tuyệt vọng, cần được giải thoát... anh vẫn không thể nào nhìn rõ gương mặt Omega trong giấc mơ.Giá như anh có thể thấy.

Giá như có thể thấy rõ gương mặt ấy, để đầu óc thôi lấp đầy khoảng trống bằng một gương mặt mà anh không bao giờ nên nghĩ tới."

Chết tiệt!"

Thẩm Văn Lang gằn khẽ, đập tay xuống nệm.Tất cả đều vô ích.

Đêm chẳng bao giờ hé lộ bí mật đang hành hạ anh....Buổi sáng hôm ấy, trong cuộc họp."

Cảm ơn mọi người đã có mặt.

Thư ký Vương, mời cô báo cáo số liệu quý ba."

Thẩm Văn Lang ngả lưng ra ghế, tâm trí lơ đãng khi nghe cô Alpha trẻ trình bày những con số mà anh đã xem kỹ từ sớm.Bên cạnh, một cử động nhỏ lọt vào tầm mắt.

Anh liếc nhìn.Cao Đồ.Cậu đang kín đáo xoa bụng dưới gầm bàn.

Không phải lần đầu trong tuần.

Giống như đang chịu đựng cơn co thắt nào đó.Thẩm Văn Lang thở dài, ngón tay gõ nhẹ lên tập hồ sơ, bụng dạ lại co rút bực bội.Cái người Beta này bao nhiêu lần anh phải nhắc đi khám bác sĩ nữa?Chẳng ngạc nhiên khi Cao Đồ lại sinh bệnh.

Cậu ta từ ăn quá ít thành gần như không ăn gì, gương mặt hốc hác, da trắng bệch như chưa từng thấy ánh nắng.Hình ảnh ấy khiến anh tức giận đến mức không để tâm mình cũng đang lo lắng, ngực nặng nề, tim thắt lại mỗi khi thoáng ngửi thấy mùi mệt mỏi toát ra từ người cậu.Anh đã thử giảm bớt công việc cho cậu, kín đáo dặn Thư ký trưởng giao một phần sang cho thực tập sinh.

Anh đặt lịch giao hoa quả tươi hằng ngày cho bếp chung.

Anh cho người chất đầy tủ lạnh nước bù điện giải, để "tình cờ" vài chai rơi đúng lên bàn Cao Đồ.

Anh thay toàn bộ máy lọc không khí, vì thấy cậu dùng ống hít ngày càng nhiều.Nhưng tất cả vô ích.

Cao Đồ ngày một tệ hơn.Tiếng báo cáo của Thư ký Vương vẫn vang lên, nhưng tai Thẩm Văn Lang giờ chỉ nghe nhịp thở gấp gáp bên cạnh.

Vầng trán ướt mồ hôi, làn da tái xám.Cậu ta trông như sắp ói ngay tại bàn, hoặc ngất đi bất cứ lúc nào.Đủ rồi."

Đủ rồi!"

Tiếng đập tay xuống bàn vang lên.

Cả phòng sững sờ, nhiều ánh mắt kinh hãi.Thẩm Văn Lang hắng giọng, ép mình trấn tĩnh, giọng hạ xuống."

Cảm ơn Thư ký Vương.

Nhưng bàn thêm việc cắt giảm nhân sự cũng vô ích thôi.

Tôi đã nói rồi, giữa thời kỳ suy thoái, tôi không muốn ai mất việc.

Quan điểm của tôi vẫn thế.

Hãy tìm cách khác để tiết kiệm.

Tôi muốn bản đề xuất đặt trên bàn mình cuối tuần này."

"Vâng, Thẩm tổng."

Thư ký Vương hốt hoảng đáp.Anh gật nhẹ, lại đưa mắt sang Cao Đồ.

Cậu đã gắng đứng lên, tay bấu chặt lưng ghế đến trắng bệch, môi không còn giọt máu."

Thư ký Cao?

Cậu có gì bổ sung không?"

Anh định nói gắt, nhưng giọng bật ra lại giống một lời cầu khẩn.

Nỗi lo nơi ngực quá rõ.Cao Đồ mở miệng nói: "Thẩm Văn Lang, tôi..."

Đôi mắt cậu lạc đi.

Rồi cả cơ thể đổ gục.Thẩm Văn Lang lao tới ngay tức khắc, vòng tay đỡ lấy eo và lưng cậu, ghì chặt khi cậu ngất lịm."

Cao Đồ?

Cao Đồ!"

Không có phản ứng.

Ngực anh siết nghẹt, máu rần rật bên tai, tim đập loạn như muốn nổ tung.Cậu phải ổn.

Cậu nhất định phải ổn!"

Cao Đồ!

Làm ơn tỉnh lại đi!"

Không đáp lại.

Tiếng gào hoang dại bùng ra từ sâu trong lồng ngực anh, gần như xé toạc cả căn phòng."

Cao Đồ!"

Anh hít một hơi, ép bản thân tỉnh táo.Được, phải bình tĩnh.Anh khom người, bế cậu lên bằng cả hai tay.

Cẩn thận chỉnh cổ để không bị gập.

Rồi lao thẳng ra cửa, không thèm bận tâm lời hốt hoảng của thư ký trưởng:"Thẩm tổng, chuyện gì vậy?!"

Anh bỏ ngoài tai.

Anh không quan tâm ai nhìn, không quan tâm cả đất nước có bàn tán.Anh chỉ cần cứu Cao Đồ.

Chỉ cần... cậu còn thở.
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chapter 5: Đừng hy vọng


Khi Cao Đồ tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nghe thấy là tiếng máy móc phát ra những nhịp "tít tít" đều đặn.Điều thứ hai là bàn tay ấm áp đang siết chặt lấy tay mình.

Cậu chớp mắt, khó khăn mở mắt ra, ánh nhìn dừng lại nơi mái tóc nâu quen thuộc.Cao Đồ khẽ hít vào, trí óc cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Tai nạn ư?

Hay là cậu đã ngất xỉu?Nuốt xuống cơn nghẹn, cậu từ từ cử động tứ chi, nhẹ nhõm khi phát hiện chẳng có gì bị thương hay gãy.Vậy ra cậu đã ngất đi.Cậu biết rõ, tiêm hai mũi ức chế liên tiếp trong vòng mười hai tiếng là quá nhiều.Phải, cậu đã biết.

Nhưng thật sự không còn lựa chọn nào khác.Dạo này, chứng rối loạn pheromone ngày càng tệ, chỉ cần một chút áp lực là mùi hương tự nhiên lại rò rỉ, cơn đau đầu đeo bám hầu như mỗi ngày, thuốc giảm đau cũng chẳng thấm tháp.Hôm nay lại đầy họp hành, mà cậu còn phải ở cạnh Thẩm Văn Lang gần như suốt cả ngày.

Thế nên, cậu tiêm thêm mũi thứ hai chỉ để Alpha ấy không còn ngửi thấy mùi của cậu nữa.Cậu không nghĩ mình chịu nổi thêm ánh mắt ghê tởm hay một lời châm chọc lạnh lùng nào nữa.Nếu thành thật với bản thân, cậu chẳng chắc liệu mình còn chịu đựng nổi bất cứ điều gì thêm nữa.Bên cạnh, Thẩm Văn Lang khẽ trở mình, ngón tay siết chặt tay cậu hơn, đôi mi khép hờ run rẩy như đang mắc kẹt trong một giấc mơ chẳng mấy dễ chịu.Trái tim Cao Đồ thắt lại.

Nước mắt dâng lên khi cậu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.Hình ảnh ấy khiến bao ký ức ùa về những ký ức đau nhói, lặp lại đêm này qua đêm khác trong mơ.Cao Đồ vội xua đi tất cả, chỉ giữ lại cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay kia.Chính điều này.Chính anh ấy.Đó là lý do cậu xé nát hết ba lá đơn từ chức suốt những năm qua.Cậu không thể rời bỏ anh.Dù ở lại đồng nghĩa với tổn thương chồng chất.Hít một hơi run rẩy, Cao Đồ khẽ đáp lại cái siết tay kia.

Lập tức, đôi mắt Thẩm Văn Lang bật mở, ánh nhìn căng thẳng ghim chặt vào cậu."

Cao Đồ!"

Giọng anh khàn khàn, như thể vừa khóc.

Không thể nào.

Thẩm Văn Lang chưa từng khóc.

Nhất là vì cậu."

Cậu làm tôi sợ chết đi được!

Đừng bao giờ làm vậy nữa!"

Trong thoáng chốc, chẳng còn mặt nạ dửng dưng, chẳng còn nụ cười nhạo báng.Anh thật sự sợ hãi.

Sợ mất cậu.Nhận thức ấy khiến lồng ngực Cao Đồ rực nóng.

Hy vọng ư?

Không, đừng tự lừa mình thêm nữa."

Xin... xin lỗi."

Khuôn mặt Thẩm Văn Lang thoáng hiện vẻ hoảng hốt, biểu cảm hiếm đến mức Cao Đồ ngỡ như mình nhìn nhầm."

A Đồ, cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Anh thốt lên, gần như không nhận ra chính mình vừa gọi cậu như một người bạn thân thiết.Hai người đồng thời chớp mắt.

Họ vẫn đang nắm tay.Tâm trí rối bời của Cao Đồ chẳng kịp hiểu hết ý nghĩa đằng sau."

Tôi chỉ..."

"Tôi không..."

Hai giọng nói lạc nhịp, rồi chồng lên nhau.Thẩm Văn Lang nhận ra mình vẫn còn nắm tay cậu.

Anh lập tức buông ra, hắng giọng, ánh mắt trở nên nghiêm khắc:"Thư ký Cao, tôi không cần cậu xin lỗi vì bệnh tật.

Điều tôi cần, là cậu phải biết chăm sóc bản thân!

Làm sao tôi có thể tin tưởng giao việc cho cậu nếu lúc nào cũng phải ngoái lại xem cậu còn đi theo hay đã ngất giữa đường?"

Giọng điệu thì gay gắt, nhưng trong mắt lại ánh lên lo lắng rõ ràng.Cao Đồ bấu víu vào chút ấm áp ấy, dù lòng cậu nặng trĩu khi thấy từ "A Đồ" nhanh chóng trở lại thành "Thư ký Cao".Một bước tiến, rồi cả vạn bước lùi."

Tôi... tôi sẽ cố gắng, Thẩm tổng."

"Không chỉ cố gắng!

Tôi cần... công ty cần phải trông cậy được vào cậu!

Hiểu chưa?"

Thực ra, lúc này Cao Đồ chẳng hiểu nổi gì nữa.

Nhất là khi Thẩm Văn Lang lại một lần nữa nắm chặt tay cậu, mạnh mẽ đến run rẩy.Bao điều muốn nói chất đống trong lòng, nhưng chưa kịp thốt ra thì cửa phòng mở.Một nữ bác sĩ Alpha bước vào, gương mặt nghiêm nghị."

Anh Cao, anh tỉnh rồi à."

"Bác sĩ, tình hình cậu ấy thế nào?"

Thẩm Văn Lang buông tay ra, đứng phắt dậy, ánh mắt sắc bén khiến người khác không khỏi chùn bước."

Cậu ấy khá hơn lúc mới nhập viện," Bác sĩ đáp, ánh nhìn đầy bình thản.

"Nhưng xin mời cậu ra ngoài.

Tôi cần trao đổi riêng với bệnh nhân."

"Gì cơ?

Không lẽ... không lẽ cậu ấy sắp chết?

Tôi là... tôi là cấp trên của cậu ấy, tôi có quyền..."

"Là cấp trên thì ngài không có quyền biết chi tiết bệnh án."

Bác sĩ cắt lời, rồi dịu giọng trước vẻ bấn loạn của anh.

"Cậu nghe rồi đấy, cậu ấy ổn hơn.

Nghĩa là không phải sắp chết.

Vậy nên, mời cậu ra ngoài."

Dĩ nhiên Thẩm Văn Lang chẳng nhúc nhích.

Không khí thoáng chốc nồng nặc mùi diên vĩ cháy khét, mùi của cơn giận dữ Alpha.Cao Đồ buồn nôn."

Cậu Thẩm!

Đây là khu bệnh nhân yếu, xin hãy kiềm chế!"

Ánh mắt Thẩm Văn Lang lập tức hướng về cậu, phút chốc biến từ giận dữ sang đau đớn.

Anh hít sâu, rồi gấp gáp nói:"Xin lỗi... tôi ra ngoài ngay."

Cánh cửa khép lại.

Cậu nhắm mắt, mệt mỏi nuốt xuống vị đắng lợm nơi cổ họng."

Cậu Cao, cần tôi cấm vị Alpha kia không được đến gần đây nữa không?"

Cao Đồ hoảng hốt mở to mắt, vội lắc đầu:"Không!

Không cần...

Anh ấy chỉ là..."

"Một kẻ ngốc?"

Bác sĩ khẽ thở dài, rồi đặt tay lên tay cậu, giọng dịu dàng:"Xin lỗi, tôi không nên nói vậy.

Dù thật sự, chẳng Alpha nào tỉnh táo mà lại để lọt lượng pheromone mạnh như thế trước một Omega vừa ngộ độc thuốc ức chế nặng cả."

Cao Đồ khẽ run, thì thào:"Anh ấy... không biết."

Bác sĩ im lặng một lúc, rồi lại thở dài: "Tôi đoán vậy.

Không ít trường hợp lạm dụng thuốc ức chế bắt nguồn từ xung đột nơi làm việc.

Nhưng này, tôi phải khuyên anh: dừng việc lạm dụng ngay đi."

"Tôi không thể!

Tôi sẽ mất việc...

Tôi sẽ mất... anh ấy."

Câu cuối cùng nghẹn lại trong lòng ngực.Bác sĩ nghiêm giọng, mắt ánh lên sự lo lắng khiến tim cậu thắt lại:"Cậu Cao, anh không chết.

Nhưng cơ thể đang chịu áp lực nghiêm trọng.

Kết quả xét nghiệm máu có điểm bất thường khiến tôi quan ngại."

"Bất thường gì?"

"Chỉ số hCG trong máu anh cao hơn mức bình thường.

Đáng lẽ dưới 5, mà kết quả lại là 10."

Cao Đồ sững người.Bác sĩ nói tiếp: "Nguyên nhân có thể do viêm loét dạ dày, xơ gan, bệnh đường ruột, thậm chí một số loại ung thư.

Nhưng nguyên nhân phổ biến nhất... là mang thai."

Tim cậu chợt thắt lại.Mang thai?Không thể nào!"

Anh Cao, hồ sơ ghi anh chưa kết đôi.

Tôi buộc phải hỏi: có khả năng anh đang mang thai không?"

"Không... không đời nào..."

Lời chối bỏ nghẹn lại nơi cổ.

Trong đầu, tiếng gọi quen thuộc vang lên.

A Đồ.Máu trong người như đóng băng.

Cơn hoảng loạn ập tới.Bác sĩ vội dịu giọng, tỏa một luồng pheromone trấn an khiến nhịp tim cậu dần chậm lại: "Với lượng thuốc ức chế cao như hiện tại, khả năng mang thai thấp.

Tôi mới nhắc đến khả năng khác trước đó.

Ngoài ra, tiền sử gia đình anh có bệnh loét dạ dày, chúng ta cần kiểm tra kỹ hơn."

Cô viết thêm vài ghi chú, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu: "Nhưng nhớ kỹ, anh phải giảm mạnh thuốc ức chế.

Dù nguyên nhân là gì, dùng tiếp sẽ làm bệnh tình tệ hơn.

Và... nếu thật sự mang thai, hãy lập tức báo cho Alpha liên quan.

Không có Alpha, cơ thể anh sẽ không thể giữ nổi đứa bé."

Cao Đồ run rẩy, ngón tay lạnh buốt.Cậu không thể.

Cậu không thể nào mang thai."

Cũng có khả năng chỉ là loét dạ dày thôi, phải không?"

Bác sĩ gật đầu, nhưng ánh mắt lại như đang nói thầm: Đừng hy vọng Một lời khuyên vô ích.Bởi vì, suốt mười năm nay, Cao Đồ vẫn luôn sống trong tình trạng hy vọng mà thôi.
 
Diễn Vĩ Và Xô Thơm - Kaliopeshipsit
Chương 6: Ảo tưởng vỡ vụn


Trong tuần lễ sau khi xuất viện, Cao Đồ không hề đặt lịch tái khám với bác sĩ.Thay vào đó, cậu quay lại một thói quen cũ từng dùng từ thời thơ ấu, khi cha cậu thường say xỉn rồi gào thét vào mặt mẹ suốt đêm, thậm chí có khi kèm theo cả những cú đấm.Nếu không nhìn thấy, nghĩa là nó không tồn tại.Cậu không bật đèn khi vào nhà tắm, thay đồ đi làm buổi sáng và cởi bỏ quần áo vào buổi tối mà tuyệt nhiên không dám liếc vào gương, sợ hãi phải đối mặt với bất kỳ dấu vết nào hé lộ sự thay đổi trên cơ thể, cái bụng vốn gầy nhom, đến mức Thẩm Văn Lang từng ghét bỏ vì cho rằng cậu trông hốc hác quá mức.Nếu không nghe thấy, nghĩa là nó không tồn tại.Đêm đến, cậu bật radio, chăm chú vào những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt của mấy phát thanh viên, chỉ để lấp đầy đầu óc và không phải nghe thấy dòng suy nghĩ nặng nề, đầy ám ảnh của chính mình. ...Công việc trở thành con dao hai lưỡi.Một mặt, lịch trình dày đặc điên rồ của Thẩm Văn Lang khiến cậu bận rộn đến mức kiệt sức, không còn chỗ cho những suy nghĩ hoang mang.Nhưng mặt khác, dường như Thẩm Văn Lang quyết tâm không để cậu yên lấy một giây.

Hoặc anh quanh quẩn gần bộ phận thư ký, hoặc bất chợt gọi Cao Đồ vào văn phòng chỉ để hỏi mấy chuyện vớ vẩn, thậm chí sai pha trà nhưng lại bỏ nguội không uống.Trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ Cao Đồ đã trân trọng sự chú ý bất ngờ ấy, bởi anh ta có thể cục cằn, nóng nảy bao nhiêu đi nữa, thì chẳng cần nghe đồng nghiệp đồn thổi, cậu cũng thấy rõ sự lo lắng trong mắt Thẩm Văn Lang.Anh cố che giấu, tất nhiên.

Nhưng Cao Đồ đau đớn nhận ra từng cái liếc nhìn liên tục, như thể Thẩm Văn Lang đã tự thuyết phục mình rằng chỉ cần rời mắt một giây, cậu sẽ lại ngã gục xuống sàn.Thẩm Văn Lang còn đổi thói quen đi trước thành đi sau, thậm chí đôi khi Cao Đồ có cảm giác như bàn tay anh đang lặng lẽ chạm vào lưng mình, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đỡ lấy nếu cậu lảo đảo.Nặng nề.Áp đặt.Quan tâm.Đó là phiên bản méo mó của mọi thứ Cao Đồ từng khao khát nhưng lại đến vào đúng thời điểm tồi tệ nhất.Cậu cố gắng phớt lờ tất cả.

Thế nhưng mỗi cái chạm thoáng qua của Thẩm Văn Lang lại khiến việc che giấu những tín hiệu bất thường từ cơ thể càng thêm khó khăn.Những cơn đau đầu ngày một nặng.Hơi thở ngắn, đến mức cậu từng muốn tự huyễn hoặc mình rằng đó là do... hen suyễn.

Dù thực tế cậu chưa bao giờ bị.Ngực đau tức, khiến một số bộ quần áo bình thường bỗng trở nên khó mặc.Chóng mặt bất chợt, đặc biệt dữ dội nếu quá lâu không ăn gì.Những cơn quặn bụng đột ngột, như thể có thứ gì đó bên trong đang dịch chuyển.Nhường chỗ.Để lớn lên.Không.Không thể nào!Xin hãy đừng là thật...Suốt hai tuần, năm ngày và sáu tiếng, Cao Đồ ra sức thuyết phục bản thân rằng kết cục tồi tệ nhất từ đêm đó với Thẩm Văn Lang không thể nào là sự thật.Hai tuần, 5 ngày và 6 tiếng chống chọi với ánh mắt dõi theo đầy bất an của Thẩm Văn Lang, cùng cảm giác nặng trĩu như chì trong bụng.Hai tuần, 5 ngày và 6 tiếng ngập tràn lời cầu xin thầm lặng và những hối tiếc cay đắng.Cho đến khi cơn buồn nôn ập tới dồn dập, cậu không còn cách nào tiếp tục giả vờ nữa....Thức dậy, nôn.Ngửi thấy mùi thức ăn, nôn.Đứng dậy, nôn.Uống nước, nôn.Tồn tại thôi cũng nôn.36 tiếng trôi qua, Cao Đồ chẳng giữ nổi bất cứ thứ gì trong bụng.

Hầu hết thời gian, cậu cuộn tròn trên nền gạch lạnh lẽo của phòng tắm, bàn tay ép chặt lên bụng đang co rút, mơ hồ tự hỏi trong trạng thái gần như dửng dưng liệu rằng mình có thật sự sắp chết.Có lúc, cậu lê từng bước đến tủ lạnh, đôi chân run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng khi nghĩ đến việc làm sao giữ được đủ nước trong người để có thể... tiểu ra cho que thử thai kia.

Thứ cậu đã mua hai tuần trước rồi nhét tận trong cùng ngăn tủ phòng tắm.Nhưng cuối cùng, cậu vẫn làm được.Bằng sức ép ý chí, bằng hơi thở dồn qua sống mũi, bằng bàn tay ghì chặt miệng mỗi khi dịch chua trào lên cổ họng.Khi nhìn xuống que thử, bàn tay cậu run lẩy bẩy.Và chỉ vài giây sau, cả cơ thể cậu cũng run rẩy, vỡ òa thành những tiếng nức nở nghẹn ngào, xé toạc từng thớ cơ...."

Cậu không thể tiếp tục giữ đứa bé này nếu còn muốn sống."

Giọng bác sĩ khô khốc, thẳng thừng, tập hồ sơ bị đặt xuống bàn kêu 'cộp', ánh mắt vừa quan tâm vừa bất lực.Đối diện, Cao Đồ đặt một tay lên bụng, động tác ấy đã trở thành vô thức kể từ khi cậu nhìn thấy hai vạch đậm rành rành không chỉ trên một mà tận ba que thử khác nhau."

Tôi nói thật đấy, cậu Cao."

Vị bác sĩ nghiêng người về phía trước, nhìn xoáy vào cậu."

Với một Omega chưa kết đôi, mang thai đã khó gấp đôi so với Omega có bạn đời.

Cộng thêm chứng rối loạn pheromone nghiêm trọng của anh, cơ thể anh vốn đã kiệt quệ, nay lại phải gánh thêm...

Đây chính là giọt nước tràn ly."

"...

Tôi không quan tâm."

Giọng Cao Đồ khản đặc sau hai ngày liên tiếp nôn đến rát cổ, đôi mắt mờ mịt vì mệt mỏi.Thế nhưng, trong đầu cậu lại sáng rõ hơn bao giờ hết.

Nỗi sợ, ác mộng, những câu hỏi day dứt... tất cả đều lùi lại, nhường chỗ cho một chữ duy nhất.Của tôi.Không cần sợ hãi nữa.

Tồi tệ nhất đã xảy ra, hậu quả cũng chẳng thể tránh.Cậu mang thai.Không phải cái từ lạnh lẽo "mang thai".Mà là một đứa trẻ.Đứa trẻ của Thẩm Văn Lang.Của tôi.Nó sẽ phá hỏng cuộc đời cậu, nghiền nát mọi công sức suốt mười năm qua, thậm chí bóp chết chút hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó, Thẩm Văn Lang sẽ thật lòng trân trọng cậu.Nhưng..."

Cậu nói cái gì cơ?

Không quan tâm à?"

Giọng bác sĩ cao lên, đôi mắt Beta già đầy lo âu và trách móc."

Cậu đang đau đớn gấp nhiều lần so với tình trạng thai kỳ bình thường, và sẽ còn tồi tệ hơn nữa!

Thiếu pheromone ổn định từ Alpha, việc này có thể giết chết cậu đấy!

Cậu thật sự muốn chết sao?"

"Dĩ nhiên là không!"

Cao Đồ bật ngẩng đầu, lần đầu tiên lớn giọng trước mặt bác sĩ.

Ánh mắt cậu kiên định khác hẳn dáng vẻ yếu đuối thường ngày."

Tôi không muốn chết," cậu nói chậm rãi, tay siết chặt lấy bụng."

Nhưng tôi cũng không muốn bỏ đứa bé này.

Dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng phải thử!"

Vai thẳng tắp, ánh nhìn đầy thách thức."

Còn Alpha hiến pheromone thì sao?

Tôi từng đọc có Omega độc thân nhờ tới họ để duy trì thai kỳ."

"Có."

Bác sĩ xác nhận, thở dài day trán.

"Nhưng chưa ai trong số đó mắc rối loạn pheromone nghiêm trọng như anh."

Ông lại thở dài, nở nụ cười buồn."

Đừng hiểu lầm, cậu Cao.

Tôi không muốn làm tổn thương cậu.

Tôi chỉ muốn cứu cậu ."

"Tôi hiểu, bác sĩ."

Cao Đồ khẽ gật, giọng run run.

"Nhưng tôi vẫn muốn giữ đứa bé này.

Nếu còn một con đường nhỏ nhoi để đi, tôi vẫn phải bước tiếp."

Có lẽ, trong vô vàn quyết định sai lầm suốt đời, đây là quyết định tệ hại nhất.Nhưng đồng thời... cũng là con đường duy nhất còn lại cho cậu.
 
Back
Top Bottom