Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 830 : Tiền Bối, Ngài Muốn Ăn Mì Không


Hải Thiên Thụ lâm.

Cánh rừng cây này bao trùm ba dãy núi, sáu tòa đại sơn. Trong đó có đại thế thiên nhiên phun trào, cho dù là người tu chân cường đại tiến vào thì đều phải vô cùng cẩn thận.

Muốn ở bên trong tìm người, càng là chuyện khó khăn.

Thời gian mấy ngày, hai người Ly Tam Nguyên thuận lợi đến nơi này.

Lọt vào trong tầm mắt là rừng cây không khác lúc trước là bao, yên tĩnh mà bình thường. Chỉ có tiến vào mới có thể cảm nhận được nguy hiểm trong đó.

Tại lúc bọn họ chạy tới, lập tức có người xuất hiện ở bên cạnh hai người, vẻ mặt cung kính.

"Ly tiền bối, Khổng tiền bối." Một vị nam tử trẻ tuổi cung kính mở miệng.

"Tình huống như thế nào." Ly Tam Nguyên hỏi.

"Không rõ ràng, chỉ biết là bên trong đúng là có một khu vực, Thịnh sư đệ tiến vào, nhưng mà không thấy đi ra. Chúng ta đã vận dụng các loại phương thức liên lạc nhưng đều không thể liên hệ với Thịnh sư đệ. Sau đó, Lư sư tỷ tiến vào, cũng là mất tích." Nam tử trẻ tuổi hồi đáp.

"Dẫn đường. Ly Tam Nguyên nói.

Lúc này bọn hắn cảm giác xung quanh, cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của nước biển Thi Giới.

Nói cách khác, mọi chuyện đều kịp.

Ba người đi vào bên trong.

Qua một lúc sau, bọn hắn dừng lại trước một sườn núi nhỏ.

Nơi này có ánh sáng trận pháp xuất hiện, muốn phá hư chẳng khác nào muốn đối kháng với toàn bộ Hải Thiên Thụ Lâm.

"Quả thật có chút không tầm thường." Ly Tam Nguyên chau mày.

Sau đó hắn nói với đệ tử Thư Viện nói: "Hai người chúng ta đi vào trước, ngươi tiếp tục ở lại bên ngoài quan sát. Nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, liền tiếp tục tìm người Thư Viện. Cảnh tiên sinh ra ngoài rồi, có thể thử đi tìm hắn một chút.”

Sau khi giao phó xong, Ly Tam Nguyên và Khổng Anh cùng nhau tiến vào trong trận pháp.

Theo suy nghĩ của bọn họ thì dù có chỗ không địch lại, cũng không sẽ bị trận pháp ảnh hưởng.

Mà sau khi bọn họ đi vào lại phát hiện có sóng lớn đánh tới.

Tràn ngập mục nát và khô bại.

Dưới sự kinh hãi, hắn phát ra lực lượng bức lui nước biển, sau đó phi thân lên, lúc nhìn xuống từ trên cao, bọn hắn thấy biển cả vô tận đã bao trùm cả rừng cây.

"Chuyện khi nào?" Ly Tam Nguyên chấn động.

"Không được, trước tiên cần phải rời khỏi nơi này. "Hắn lập tức muốn rời khỏi.

Nhưng mà bên trong hư không có hai người đi ra.

Bọn hắn có vẻ già nua, trong mắt mang theo vẻ khô bại.

"Thi Tuyệt Nhị lão." Lông mày Ly Tam Nguyên cau lại: "Các ngươi thế mà còn sống."

"Thiên Văn Thư Viện vẫn còn, chúng ta làm sao chết được? Lần này các ngươi đừng mơ rời đi được. Chúng ta bỏ ra lượng lớn tinh lực, không có khả năng thất bại." Thi Tuyệt Nhị lão nói.

"Để ta ở lại cản bọn hắn." Ly Tam Nguyên nhìn Khổng Anh một chút.

Người kia không chần chờ chút nào, bắt đầu thoát đi.

Oanh!

Đại chiến bộc phát trong nháy mắt.

Cũng mặc kệ bọn hắn đánh như thế nào, đều không thể ngăn cản Thi Hải bao trùm tất cả xung quanh.

Hải Thiên Thụ Lâm, đã trở thành rừng cây Thi Hải.



Giang Hạo thử mấy ngày, cuối cùng cũng thử ra.

Sơn Hải Ấn Ký tăng thêm nhiều nhất đối với phong ấn, ví dụ như Chưởng Trung Càn Khôn, cao hơn trước đây rất nhiều.

Mà đối pháp bảo cũng tăng thêm rất nhiều, nhất là Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, lực lượng phòng ngự tăng cường một chút.

Đối với bảy thức Thiên Đao lại có sự khác biệt.

Thức thứ ba và thứ tư không có tăng thêm.

Thức thứ nhất Trảm Nguyệt có, nhưng mà không nhiều.

Còn lại chính là thức thứ hai Trấn Sơn và thức thứ năm Vấn Đạo.

Vấn Đạo tăng thêm không ít, dù sao đại thế Sơn Hải có ưu thế áp đảo, tựa như nhằm vào thần hồn Thánh Chủ.

Dựa thế Vấn Đạo.

Mà Trấn Sơn là được tăng thêm cao nhất. Nó vốn chính là Thập Vạn Đại Sơn chi thế, xuất đao cần khởi thế, vô cùng phù hợp với đại thế sơn hải.

Thực lực tăng lên ba thành.

Đúng là khiến người ta rung động.

Cho nên hắn lại ném mười hai vạn vào.

Lúc này, bên trong Sơn Hải Ấn Ký phảng phất như có hai sợi đại thế sơn hải.

Thực lực đã bắt đầu tiếp cận với thuật pháp Vũ Hóa bình thường.

Hiện tại còn lại mười vạn linh thạch, hắn không dám phung phí.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng gần đây có tiền như vậy, tại sao còn không dám tiêu xài linh thạch.

Trước kia, lúc chỉ có hơn mấy ngàn vạn, hắn cũng không nghĩ như vậy.

Giang Hạo thở dài một tiếng, hiểu rõ nguyên nhân.

Bởi vì linh thạch dùng để hấp thu thằn hồn Thánh Chủ tiêu hóa quá nhanh, khiến hắn có một loại cảm giác nguy cơ không hiểu, lo lắng không đủ dùng.

Chỉ có dùng trên bọt khí, mới có thể khiến hắn có một loại cảm giác phong phú.

Mấy ngày nay, hắn đều đang đợi Khô Phát bà bà, đáng tiếc đối phương vẫn luôn không đến.

Không biết phải đợi bao lâu nữa.

Cũng may hắn chờ được.

Còn về bên phía Hải Thiên Thụ Lâm, tạm thời không có tin tức gì.

Một lát sau.

Hắn đi vào gian phòng của Hồng Vũ Diệp.

Bởi vì không có quá nhiều tin tức, cho nên muốn đi Cổ Thành nhìn xem.

Có lẽ có thể có một ít thu hoạch.

Hiện tại hắn không muốn động lung tung, muốn chờ Hải Thiên Thụ Lâm bộc phát.

Như thế cũng có thể biết được nên tiến lui như thế nào.

Nếu như Thiên Văn Thư Viện có thể ngăn cản thi thể ở Hải Thiên Thụ Lâm xuất hiện là tốt nhất.

"Tiền bối muốn đi Cổ Thành tìm manh mối không?"

Bởi vì khoảng cách không gần, hắn không dám đi một mình.

Một khi vượt qua khoảng cách, ảnh hưởng mà Hồng Vũ Diệp thực hiện với hắn sẽ biến mất.

Không chỉ sẽ bị nhìn trộm, có cường giả cũng có thể nhìn thấu hắn.

"Ngươi có đầu mối?" Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên giường, hỏi.

"Vâng, có một ít manh mối." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.

Thật ra, hắn còn chưa bắt đầu tìm trang sách Tiên Hiền.

Hắn chủ yếu là muốn cảnh giác chuyện Hải Thiên Thụ Lâm.

Hắn chỉ biết vị trí đại khái của Kiến Tâm Nhaii, cũng không biết cụ thể, còn cần tìm người hỏi một chút.

Hắn vẫn luôn không hỏi, chính là cố ý đang tránh né việc phải qua đó sớm.

Chỗ phòng ngừa ở gần Hải Thiên Thụ Lâm, như thế đi cũng không được, không đi cũng không được.

Hiện tại chỉ cần không biết thì sẽ không cần vội vã đi qua.

Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài.

Giang Hạo vội vàng đi theo.

Lần này đi qua chắc là không cần bao lâu, chắc là có thể đến được trong ngày.

Nhưng mà hắn đi theo sau Hồng Vũ Diệp, cảm thấy sự vật xung quanh đang lấy một loại phương thức mà hắn không thể nào hiểu được mà lui lại.

Chỉ qua một lúc, bọn hắn đã dừng lại ở trước một tòa thành.

Trên đó viết hai chữ Cổ Thành.

Người lui tới phần lớn là người bình thường.

"Hai vị nhường một chút.” Đằng sau có một đại thúc kêu lên.

Giang Hạo nhìn thoáng qua phía sau, nhìn đại thúc khoảng bốn mươi tuổi vừa đẩy xe vừa khách khí nói.

Hắn vội vàng nhường qua một bên.

Cũng may Hồng Vũ Diệp cũng đi theo, nếu không thì phải để đại thúc đi đường vòng rồi.

Đối phương chắc là mới chỉ tầm ba mươi tuổi, bởi vì bôn ba mệt nhọc, mới lộ ra dáng vẻ già hơn một chút.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn phát hiện đối phương có lẽ còn nhỏ hơn mình.

Hắn có chút cảm khái, đây chính là sự khác nhau giữa người bình thường và người tu chân.

Giang Hạo đi trong đám người, dần dần tiến vào bên trong.

Hắn không có đặc biệt tránh đi đám người, cũng không hề dùng lực lượng để làm trống ra một con đường.

Chỉ là ngẫu nhiên ngó qua Hồng Vũ Diệp, phòng ngừa có người đụng phải nàng.

Mình muốn cảm nhận dòng người lưu động một chút, đương nhiên sẽ không để Hồng Vũ Diệp đi theo như thế.

Nàng không thèm để ý những thứ này, chỉ để ý có thể đi thuận hay không.

Có không ít người, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến bọn họ.

Sau khi đi vào, Giang Hạo cảm thấy mặc dù mình có giả trang nhưng hoàn toàn khác biệt với đám người kiếm ăn.

Bọn hắn sống ở dưới vùng trời này, gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào ngày mùa, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ.

Có một loại khí tức còn sống.

Mà mình, nhìn như tốt hơn vô số người, nhưng lại không có loại cảm giác an tâm kia.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trôi dạt bởi vì một trận gió, không biết đi nơi nào.

Tâm cảnh cũng kẹt tại chỗ cũ, khó mà xảy ra biến hóa.

Nghĩ tới đây, hắn có chút thở dài, nhìn từng cửa hàng, muốn đi cảm nhận khí tức của toàn thành này một chút, thử dung nhập vào trong đó.

"Tiền bối, ngài đói không?" Hắn vô thức hỏi.

Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn, nhìn Giang Hạo khẽ gật đầu.

Nàng cảm thấy tâm cảnh người trước mắt xuất hiện biến hóa.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 831 : Bà Chủ Tiệm Mì Nghênh Đón


Trên con đường này có rất nhiều tiệm mì, trong lúc nhất thời Giang Hạo cảm thấy có thể thử một chút.

Chỉ là nên chọn tiệm nào đây?

Lúc đi ngang qua tiệm mì gần nhất, phát hiện chuyện làm ăn của tiệm này vô cùng tốt, phải xếp hàng mới có thể ăn được.

Dạng cửa hàng như này không phải là lựa chọn của Giang Hạo.

Ồn ào, dễ dàng ảnh hưởng tới Hồng Vũ Diệp.

Nếu như là một mình thì có thể đi vào cảm thụ một chút.

Nhưng mà bên cạnh lại có một cường giả hỉ nộ vô thường đi theo, một khi có người không cẩn thận đắc tội nàng thì người xung quanh có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

Những người này đã đủ khổ rồi, không cần thiết lại chuẩn bị một thanh đao cho bọn họ nữa.

Sau đó, hắn tiếp tục đi lên phía trước, nhìn thấy cửa hàng gà quay, vẫn có không ít người.

Một đường đi lên phía trước, rất nhiều cửa hàng đều ngồi đầy người, chỉ có cực ít tiệm là còn bàn.

Nhưng mà đây là cửa hàng đầu đường, càng về sau người càng trở nên ít đi.

Giang Hạo một đường đi về phía trước, không thấy tiệm nào hợp lý cả.

Cho đến khi nhìn thấy một tiệm mì ở trong một góc hẻo lánh.

Yên tĩnh, giống như không có người hỏi thăm.

Dù là có người đi ngang qua, cũng sẽ không nhìn vào bên trong dù chỉ là một chút.

Không bình thường.

Chuyện khác thường tất có yêu.

Đổi tiệm khác vậy.

Giang Hạo vừa mới muốn đi, Hồng Vũ Diệp đã đi vào bên trong rồi.

Hắn hơi kinh ngạc: "Tiền bối."

"Sao thế?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.

"Tiệm này… có chút." Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không biết nên nói như thế nào.

"Nếm thử."

Giọng nói rơi xuống, Hồng Vũ Diệp đi vào bên trong.

Trong lòng Giang Hạo thở dài, chỉ có thể đi vào theo.

Hiện tại hắn càng khẳng định tiệm này không bình thường, ngay cả Hồng Vũ Diệp đều muốn chủ động đi vào.

---

Trong tiệm mì.

"Ngươi nói xem bà chủ các ngươi lúc nào mới đi ra ngoài đây?" Bích Trúc nhìnt iểu nhị tò mò hỏi.

"Không biết, bà chủ nói lúc nào nàng rảnh thì sẽ đi ra." Tiểu nhị nói.

Nàng cột tóc đuôi ngựa, đứng ở một bên chờ đợi khách hàng.

"Khách hàng nơi này ít như vậy, tại sao bà chủ của ngươi lại bận rộn như thế?" Bích Trúc lại hỏi.

"Không biết, nàng mỗi ngày đều nói mình bề bộn nhiều việc." Tiểu nhị trả lời lần nữa.

Bởi vì vẫn luôn chờ đợi ở chỗ này, Bích Trúc cũng không biết vận khí của mình bây giờ là tốt hay không tốt.

Nàng đang muốn phá hủy vận may của mình.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, hai người đi vào cửa.

Một nam một nữ.

Tướng mạo của nữ tử bình thường, dáng người bình thường, tu vi Trúc Cơ viên mãn.

Bước đi đoan trang, cảm giác giống như là tiểu thư khuê các.

Ở sau lưng nàng là một nam tử bình thường, tu vi Kim Đan trung kỳ, không nhìn thấy một chút điểm sáng nào.

Chỉ là lúc đối phương nhìn thấy nàng, trong mắt dường như có một tia ngoài ý muốn.

Hắn biết ta sao?

Bích Trúc cảm thấy kinh ngạc, nhưng đây chẳng qua chỉ là một tia.

Vẻ mặt bình thản và lạnh lùng của đối phương chưa từng xuất hiện chút biến hóa gì.

Khiến cho nàng không biết có phải là mình xuất hiện ảo giác hay không.

"Không có bất kỳ ấn tượng gì, ta cũng không biết, nhưng mà hắn có lẽ là có biết ta." Bích Trúc nghĩ thầm trong lòng.

Sẽ là ai đây?

" Tây Bộ chắc là không có người nào biết ta mới đúng."

Trong lúc nhất thời, nàng muốn hỏi danh tính của người này một chút.

Xảo Di phát hiện hai người một Kim Đan một Trúc Cơ kia có chút không bình thường.

Sẽ không giống như ba người Kim Đan trước đó đó chứ?

Nàng bây giờ đã là học được nhiều được, nhìn thấy Kim Đan và Nguyên Thần đều cảm thấy có vấn đề.

Bích Trúc thì lại bình tĩnh, chỉ là rất nhanh nàng liền không bình thường nổi nữa.

Bởi vì tiểu nhị đột nhiên nhìn về phía sau bếp.

Bích Trúc kinh ngạc, nhìn theo.

Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo đầu bếp đi ra từ bên trong.

Ngũ quan bình thường, sắc mặt cũng không trắng nõn.

Làn da căng cứng mà không mềm mại.

"Bà chủ?" Tiểu nhị vô thức mở miệng.

Bích Trúc cảm thấy ngoài ý muốn, từ lúc đến đây, mình đợi bà chủ lâu như vậy, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?

Nhưng mà điều làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn hơn chính là, bà chủ không thèm nhìn về phía các nàng mà trực tiếp đi về phía hai người mới tiến vào.

Vào lúc bọn hắn ngồi xuống, bà chủ đúng lúc dừng lại ở bên cạnh bàn của hai người, khách sáo nói:

"Hai vị khách quan muốn ăn gì?"

Bích Trúc thấy một màn này thì cảm giác có chút tê cả da đầu.

Lần này lại là người nào tới? Thế mà lại khiến cho bà chủ tự mình nghênh đón như thế.

Mình ban đầu còn cảm thấy không có gì cả, hiện tại xem ra, hai người kia có chút ghê gớm.

Chỉ là không biết nguyên nhân cụ thể.

Xảo Di cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn cả. Nàng đột nhiên phát hiện tu vi càng thấp thì càng không dễ chọc.

Giang Hạo thật ra cũng rất bất ngờ, tại sao Bích Trúc lại ở chỗ này?

Sau đó hắn nhớ tới lời nói của Đan Nguyên tiền bối. Đó chính là đến một tiệm mì tìm lão bản để hỏi thăm tình huống.

Nhưng mà đã qua mấy tháng rồi, đối phương không có khả năng hiện tại mới tới được?

Chỉ là biết đã qua mấy tháng rồi nên hắn mới không có suy nghĩ nhiều.

Ai có thể biết được lại gặp phải.

Hơn nữa, người mặc quần áo đầu bếp bên cạnh đây lại là bà chủ.

Nhìn Bích Trúc liền biết, bà chủ này có chút khác thường.

Bởi vì Hồng Vũ Diệp?

Không ai nói cho hắn biết đáp án cả.

"Hai bát mì thịt bò. "Giang Hạo nói.

Bà chủ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Xin hỏi hai vị khách quan muốn thịt bò gì? Thịt có thịt bò bình thường, thịt Linh Thú Sơn, thịt hò thượng cổ thương hải."

"Bình thường là được.” Giang Hạo đáp.

Hắn cảm thấy bà chủ này có chút kỳ quái, cho nên cũng không muốn ở lại đâu lâu.

Ăn xong liền mau chóng rời khỏi.

"Chờ một lát." Bà chủ gật đầu.

Trong lúc chờ đợi, tiểu nhị liền đến rót nước trà.

Bích Trúc cũng cất bước đi tới, cung kính nói thầm:

"Hai vị tiền bối quen biết bà chủ tiệm mì sao?"

Giang Hạo khẽ lắc đầu, cũng không mở miệng.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì.

Trước cứ giữ yên lặng cho thỏa đáng.

Bởi vì không biết nội tình, Bích Trúc cũng không dám nói thêm cái gì.

Chỉ có thể lui về chỗ, an tĩnh chờ đợi.

Lần này mình chờ ở chỗ này lâu như vậy, thời điểm kỳ quái nhất cũng là lúc biến hóa nhiều nhất, không biết là vì cái gì.

Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, tiểu nhị cũng là lắc đầu.

Dường như vượt qua tưởng tượng của nàng.

Qua một lúc sau, hai bát mì thịt bò mang theo mùi thơm được bưng lên.

Hai bát lớn, thịt chiếm một nửa.

Bích Trúc cảm thấy bà chủ đúng là quá đáng, nhưng mà những chuyện này không có gì mà phải xoắn xuýt cả.

Nàng muốn xem bà chủ sẽ nói gì.

Giang Hạo nhìn bát mì trước mặt, cảm thấy kỳ quái.

Mì thịt bò theo lý thuyết nên là bình thường, nhưng mùi thơm lần này lại làm cho người ta vô cùng muốn ăn.

Ăn thử một chút, sợi mì cực kỳ ngon, thịt bò càng không phải nói.

Mì này đúng là rất ngon.

Hồng Vũ Diệp chỉ ăn mấy miếng, liền không động đũa nữa.

"Là không hợp khẩu vị sao?" Bà chủ nhẹ giọng hỏi.

Nàng chưa từng rời đi.

Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn bà chủ một chút.

Giang Hạo đã ăn xong.

"Bà chủ, bao nhiêu tiền?" Hắn muốn trả tiền rồi rời khỏi nơi này.

Nơi đây không nên ở lâu.

"Tiệm chúng ta có một quy củ, đó chính là lần đầu tiên tới ăn mì, không cần trả tiền, chỉ cần báo danh tự là được." Bà chủ nói.

"Danh tự?" Giọng điệu của Giang Hạo rất bình tĩnh.

Hắn cũng không biết mục đích của bà chủ này là gì.

Thông báo danh tự theo lý thuyết sẽ không có gì, nhưng mà hỏi thăm bằng phương thức như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút bất an.

Hồng Vũ Diệp vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ dự định mở miệng nào.

Giang Hạo nhìn qua bà chủ, nói: "Ta vẫn nên thanh toán linh thạch đi."

Không thể dùng cái tên Tiếu Tam Sinh này được, Bích Trúc đang ở ngay bên cạnh.

Hắn cũng không muốn dùng Cổ Kim luôn cảm thấy bà chủ này không đơn giản.

Bà chủ nhìn Giang Hạo, nói khẽ: "Nếu như tiền bối đã trở lại Tây Bộ, tại sao lại muốn trốn tránh?"

Trong lòng Giang Hạo cảm thấy mờ mịt, có ý gì?

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 832 : Ta Là Cổ Kim Thiên?


Nghe bà chủ tiệm mì nói vậy, Giang Hạo cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đối phương nói câu này nghe giống đã sớm biết mình là ai.

Sau khi đi vào Tây Bộ, hắn chưa hề nói qua tên của mình.

Đối phương có thể thấy được những thứ này từ nơi nào?

"Ta không hiểu ý của bà chủ cho lắm." Giang Hạo mở miệng.

Bất kể như thế nào, không thể để đối phương hiểu lầm được.

Bích Trúc tiên tử đều phải an tĩnh ngồi ở chỗ này. Một tu sĩ Vũ Hóa như hắn không nhận nổi một câu tiền bối của đối phương.

Cho nên tuyệt đối không thể nhận lấy.

Nếu như là đối với Hồng Vũ Diệp thì không ngại.

Nhưng nhìn tư thế của đối phương thì hình như đang nói với mình.

Nói cách khác, trong mắt đối phương, mình là tiền bối.

"Tiền bối thật sự không nhớ rõ ta nữa?" Bà chủ hỏi.

Giang Hạo lắc đầu.

Hắn thậm chí cũng không biết tiền bối mà đối phương nói đến là ai.

"Ta là Lưu Oánh, tiền bối có ấn tượng không?" Bà chủ hỏi.

"Có lẽ là nhận lầm người rồi." Giang Hạo nói.

"Vậy sao?" Lưu Oánh có chút mất mát.

Sau đó, nàng không còn xoắn xuýt những chuyện này nữa, mà chỉ nói:

"Khí vận Tây Bộ xuất hiện một chút hỗn loạn. Ta có thể nhìn thấy không nhiều thứ, nhưng mà Hải Thiên Thụ Lâm đã mất kiểm soát. Ngăn cản hay không căn bản đều không có ý nghĩa gì, bởi vì sau khi mất khống chế ta mới biết được vị trí cụ thể,. Nhưng dù là hiện tại thì ta cũng không biết đầu nguồn là gì. Ta vẫn cho rằng cỗ hỗn loạn này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, cho đến khi ngài xuất hiện. Ta biết Tây Bộ sắp ổn định rồi."

"Ta đến, ngươi thấy được cái gì?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Chính hắn cũng không biết mình có thể mang đến ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, hắn cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện Hải Thiên Thụ Lâm.

Thực lực chênh lệch quá lớn. Hữu tâm vô lực.

"Không có, ta không thấy gì cả. " Bà chủ Lưu Oánh nói.

"Vậy ngươi tại sao lại cảm thấy ta đến đây sẽ khiến cho Tây Bộ ổn định?" Giang Hạo hỏi. Hắn cảm thấy đối phương nói chuyện có chút mâu thuẫn.

"Chuyện này còn cần nhìn cái gì sao?" Bà chủ nói với vẻ chắc chắn:

"Người có tên cây có bóng, tên của ngài đã đại biểu tất cả. Vô số năm trước, một mình ngài trấn áp Tây Bộ, chống một mảnh trời thuộc về ngài. Hạo Thiên Tông Đông Bộ đều phải lui lại ở trước mặt ngài, Sơn Hải Kiếm Tông Bắc Bộ đều phải cúi đầu ở trước mặt ngài. Như thế vẫn chưa đủ sao?"

Giang Hạo nghe vậy thì kinh hãi không thôi, mình cường đại như vậy từ lúc nào thế?

Hắn cảm thấy đối phương nhất định là nhận lầm người rồi, nhưng lại tò mò không biết người này là ai, cho nên mới hỏi một câu:

"Vậy ta là ai?”

"Chấn nhiếp Vạn Vật Chung Yên, bức người cầm đầu của bọn hắn tiến vào biển Hư Vô. Trọng thương Đọa Tiên tộc, khiến bọn hắn không thể không ẩn núp bốn phía.Trấn áp Thi Tộc, khiến người bình thường không bị bọn hắn ảnh hưởng. Ngài là đại tiền bối của Thiên Văn Thư Viện, là tồn tại đội trời đạp đất của Tây Bộ, là người mạnh nhất phía dưới thời đại. Tên của ngài là… Cổ Kim Thiên." Lưu Oánh chân thành nói.

Giang Hạo ngây ngẩn cả người.

Bích Trúc bên cạnh lại càng cảm thấy hoảng sợ.

Cổ Kim Thiên?

Không biết có liên quan gì tới « Cổ Kim Sách » trong tay nàng hay không?

Chắc chắn có.

Bởi vì nàng đã xem qua nội dung sách này, không khác mấy lời bà chủ nói là bao.

Trong lúc nhất thời, nàng không tiếp tục nhìn về phía bên kia nữa, mà là cúi đầu ăn mì.

Vận khí tốt hình như trở nên kém đi, thế mà gặp được chính chủ.

Từ thái độ của bà chủ tiệm mì, nàng có thể nhìn ra, mình chỉ là một người bình thường ở trước mặt hai vị tiền bối kia.

Tây Bộ đúng là đáng sợ.

Người nơi này không phải người ngu.

Nam Bộ sao có thể gặp được loại tình huống này chứ.

Vẫn là Nam Bộ an toàn hơn, bên ngoài dù tốt đến mấy đều không tốt bằng quê hương của mình.

Trở về, tránh thoát đại kiếp nạn này xong nhất định phải trở về.

Giang Hạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Mình còn chưa nói cho người khác rằng mình là gọi Cổ Kim Thiên, làm sao lại có người nhận ra rồi?

Khả năng duy nhất chính là cái tên trong lòng bàn tay hắn.

Cái tên này thế mà có thể bị phát hiện ra sao?

Hoặc là nói, cái tên này có thể mang đến ảnh hưởng lớn như vậy cho Tây Bộ sao?

Cổ Kim Thiên đúng là có chút lợi hại.

Khó trách dám xâm nhập vào nơi sinh ra Thiên Cực Ách Vận Châu mà còn không đến mức bỏ mình.

"Ngươi vì sao lại cảm thấy ta là Cổ Kim Thiên?" Giang Hạo bình tĩnh nói.

Đối phương nói chắc chắn như thế, mình phản bác không có ý nghĩa gì lớn.

"Bởi vì chỉ có ngài mới có thể khiến cho khí vận Tây Bộ bị dao động lớn như thế." Bà chủ chân thành nói.

Giang Hạo rũ mắt.

Hắn đột nhiên nhớ tới trang cuối cùng của « Cổ Kim Sách ».

Lúc gặp lại, ta đã là ta, cũng không phải là ta.

Thì ra là chờ mình ở chỗ này.

Mà bây giờ sách còn đang ở trên người Bích Trúc, nếu như cầm về, liệu người Thư Viện có chất vấn hay không? Liệu có cho rằng mình chính là Cổ Kim Thiên hay không?

Giang Hạo không chắc.

"Mì bao nhiêu tiền?" Giang Hạo không nhiều lời, mà là dự định trả tiền.

Bà chủ tiệm mì không có kiên trì nữa, muốn mười văn tiền.

Giang Hạo trả tiền rồi đứng dậy rời đi.

"Tiền bối." Bà chủ nhìn Giang Hạo dừng lại thì lập tức nói:

"Có lẽ tình huống của ngài không ổn nên mới muốn tránh đi. Nhưng khí vận Tây Bộ như là một cái vòng xoáy. Ngài đang chiếm phần cực lớn, mà tình huống bên phía Hải Thiên Thụ Lâm cũng thế. Mặc kệ ngài có muốn xử lý hay không, dưới dạng nhân quả khí vận này thì hai phe định sẵn là sẽ gặp nhau. Xin nhất định phải cẩn thận.”

Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục nghe nữa, cùng Hồng Vũ Diệp cất bước rời đi.

Chờ hai người rời đi, vẻ mặt của bà chủ tiệm mì khôi phục lại vẻ lãnh đạm.

Lúc Bích Trúc nhìn về phía nàng thì nhìn thấy một ánh mắt bình thản.

"Tiền bối, chuyện của ta là thế nào?" Bích Trúc hỏi.

"Ngươi cũng ở trong vòng xoáy Tây Bộ." Lưu Oánh nói.

"Tại sao?" Bích Trúc có chút khó có thể tin nổi: "Ta chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ bình thường."

"Trên người ngươi mang theo « Cổ Kim Sách ». Mặc dù quyển sách này không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng khá liên quan." Lưu Oánh nhìn qua Bích Trúc, nói:

"Ngươi gần đây có phải là đã nhìn trộm tồn tại nào đó rồi hay không?”

Nàng nói xong liền ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi người trước mắt trả lời vấn đề.

"Nhìn trộm cái gì sao?" Bích Trúc suy tư một lát rồi lắc đầu nói: "Ta cũng không nhìn trộm tồn tại đáng sợ nào cả."

Nàng ở Nam Bộ cũng coi như là cẩn thận, có nguy hiểm gì đều sẽ tận lực tránh đi.

Chuyện nguy hiểm nhất, đại khái chính là tới gần Thiên Cực Ách Vận Châu.

Cho nên nàng không cảm thấy mình đắc tội với ai cả.

"Chắc chắn là đã nhìn trộm cái gì đó, tồn tại trong bong tối đang để mắt tới ngươi, nhưng mà cũng không muốn ngươi chết đi. Cho nên sau khi phát hiện ra ngươi tiến vào bên trong vòng xoáy, cộng với « Cổ Kim Sách » khiến hắn đưa ra phán đoán sai lầm. Cảm thấy ngươi có thể tiếp nhận khí vận không gì sánh kịp. Cho nên tình trạng của ngươi mới xuất hiện dị thường. Ngươi tiếp nhận bao nhiêu thì cuối cùng sẽ phải trả lại bấy nhiêu. Tất cả quà tặng khí vận đều là có giá của nó.” Lưu Oánh kiên nhẫn giải thích.

"Tiền bối, vậy ta phải làm thế nào mới có thể đi ra khỏi vòng khí vận này?" Lông mày Bích Trúc cau lại: "Nhưng tại sao ta lại bị cuốn vào trong vậy? Chỉ bởi vì một quyển sách?"

"Có lẽ còn có nguyên nhân phía sau, hắn có lẽ cũng có một chỗ cắm dùi tại Tây Bộ cho nên bị ép cuốn vào trong đó." Lưu Oánh nói.

"Vậy hắn cho ta khí vận, cũng coi như là quà tặng âm thầm? Rõ ràng là hắn đã hại ta thành dạng này." Bích Trúc cảm thấy ủy khuất.

Cường giả cứ thích bắt nạt người như vậy? Mình muốn tìm người cứu giúp lại không có chỗ tìm.

"Tây Bộ gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi chưa chắc là đã không có đường sống. Hơn nữa, Cổ Kim Thiên tiền bối đã tới, xác suất sống sót của ngươi là rất lớn. Về việc lúc nào mới có thể đi ra từ bên trong khí vận thì chắc là không có khả năng, trừ khi ngươi có thể lay chuyển người sau lưng. Nhưng bây giờ hình như ngay cả người sau lưng là ai ngươi cũng không biết.”

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 833 : Vòng Xoáy Khí Vận


Nghe lời nói của Lưu Oánh, Bích Trúc chau mày.

Nàng vẫn không nghĩ ra mình rốt cuộc đã đắc tội với cường giả không biết tên nào.

Theo lý thuyết thì là không có mới phải.

Cũng có thể là lơ đãng một chút, liền bị xem như là nhìn trộm tồn tại không biết.

"Vậy ta phải làm như thế nào mới có thể làm dịu vấn đề này?" Bích Trúc hỏi.

"Có người áp chế khí vận như lửa giúp ngươi tạm thời, ta cũng có thể giúp ngươi một chút, sau đó ngươi phải đi ứng kiếp. Đương nhiên, cũng có thể thử tìm ra người sau lưng, nhìn xem có thể thực hiện ảnh hưởng hay không." Lưu Oánh nói.

"Tiền bối, lấy ánh mắt của ngài thì xác suất ta ứng kiếp sống sót là bao nhiêu?" Bích Trúc cẩn thận hỏi.

"Chín thành là phải chết." Bà chủ tiệm mì đáp.

Bích Trúc gật đầu, quả nhiên không ngoài sở liệu. Mình căn bản là không có cách nào ứng kiếp cả.

Đúng là đang bắt nạt người ta mà.

Bà chủ tiệm mì vươn tay, muốn bắt mạch cho Bích Trúc.

Người kia vội vàng đưa tay ra, an tĩnh chờ đợi.

Một lúc sau, Lưu Oánh mở miệng nói:

"Ngươi chắc là đã bị để mắt tới từ rất lâu rồi, nhưng mà mấy tháng gần đây đối phương giống như là mới thức tỉnh và đưa ánh mắt tới. Chính ngươi tự ngẫm lại xem mình rốt cuộc là bị cái gì để mắt tới. Còn về ứng kiếp, thật ra có biện pháp giúp ngươi gia tăng tỷ lệ."

"Biện pháp gì?" Ánh mắt Bích Trúc sáng lên.

"Ta có thể giúp ngươi một chút, nhưng mà ngươi cần giúp ta làm một chuyện." Lưu Oánh nói.

"Là chuyện gì?" Bích Trúc hỏi.

Nàng đương nhiên hiểu rõ phải trả giá một vài thứ.

Nếu đã tới nơi này, nàng đã chuẩn bị tốt mọi chuyện.

Dù sao việc này có liên quan đến mạng nhỏ của nàng.

"Các ngươi biết người Thiên Linh tộc không?" Lưu Oánh hỏi.

"Biết." Bích Trúc gật đầu.

"Hiện tại các ngươi có biện pháp câu thông với người Thiên Linh tộc không?"

"Chắc là có thể." Người trả lời câu hỏi là Xảo Di.

"Ta muốn các ngươi tiến vào Thiên Linh tộc, giúp ta tìm một quyển sách." Lưu Oánh bình tĩnh nói:

“Quyển sách này ghi lại tình huống của Thánh Đạo, ta muốn biết tin tức về vị kia của Thánh Đạo."

"Chuyện này sao có thể?" Xảo Di lắc đầu nói:

"Thư tích hiện có của Thiên Linh tộc không có ghi chép cụ thể liên quan tới Thánh Đạo.”

"Có, chỉ là các ngươi không tìm thấy mà thôi. Ta có thể nói vị trí cho các ngươi, các ngươi cứ đi làm là được. Nếu như sau khi đi vào vẫn không thấy quyển sách này thì lần giao dịch này liền có thể kết thúc." Lưu Oánh nói.

"Là sách gì?" Bích Trúc hỏi.

"Ta không cách nào nói cho ngươi, nhưng mà chỉ cần ngươi cầm được là được. Sau khi lấy được không thể mở ra, trực tiếp đưa đến chỗ ta là được." Lưu Oánh nói.

Bích Trúc suy tư một lúc, cảm giác Thiên Linh tộc cũng không nguy hiểm cho lắm.

Cho nên nàng đồng ý không chút do dự.

Đương nhiên, dù là gặp nguy hiểm, đều phải đi một chuyến.

Nhưng mà, không thể nhìn tư liệu liên quan tới Thánh Đạo đúng là có chút đáng tiếc.

"Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết làm như thế nào để gia tăng xác suất sống sót." Lưu Oánh nhìn ra phía ngoài rồi nói:

"Phía trên đại địa Tây Bộ xuất hiện một người, người này có khí vận cao minh, được thiên địa chiếu cố. Tìm được nàng, cũng không cần đến quá gần, đều có thể gia tăng xác suất ứng kiếp thành công , chờ chuyện này vừa kết thúc, tồn tại sau lưng ngươi cũng sẽ thu tay lại. Phía sau phải làm như thế nào đành phải xem chính ngươi rồi." Lưu Oánh nói.

Bích Trúc gật đầu.

Sau đó hỏi người kia.

Đáp án của đối phương cũng rất đơn giản.

Thiên Đạo Trúc Cơ.

Nghe vậy, Bích Trúc giật mình, nhưng vấn đề rất nhanh lại tới.

"Ta chắc là không thể tìm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ."

"Ngươi biết được nhiều thứ, không cần lo lắng, hiện tại ta nói ngươi có thể tìm thấy thì là có thể tìm thấy. Thủ đoạn của Minh Nguyệt Tông rất lợi hại, nhưng mà trạng thái của ngươi bây giờ cũng rất kì lạ, có thể tìm được.”

"Ta nên đi theo phương

"Tùy tiện, dù sao vận khí ngươi tốt, chỉ cần ra khỏi Cổ Thành thì vận khí của ngươi sẽ vô cùng tốt."

Bích Trúc trong lúc nhất thời lại cảm thấy khí vận như lửa này đúng là không tồi, nàng tò mò hỏi Cổ Thành: "Nghe nói tòa thành này là địa điểm cũ của Thiên Văn Thư Viện, là thật sao?

"Thật, nơi này còn có rất nhiều cơ duyên, ngươi có thể tìm được thì chính là của ngươi." Lưu Oánh thuận miệng trả lời.

"Tại sao Thiên Văn Thư Viện lại đột nhiên di chuyển?"

Lần này Bích Trúc không nhận được đáp án.

Xem ra trước đó Thiên Văn Thư Viện từng xuất hiện đại biến khiến Thư Viện không thể không di chuyển.

Lại bàn giao hồi lâu, Lưu Oánh mới nói: "Đi đi, ta đã nói cho ngươi đủ nhiều rồi."

Bích Trúc lưu luyến không rời mà rời khỏi.

Vừa rồi, nàng chỉ ngồi thôi đã biết thêm không ít chuyện.

Không nhắc tới chuyện của mình.

Chỉ nói về Hải Thiên Thụ Lâm thôi, biến cố bên kia đã bắt đầu. Chuyện này đã nói rõ nhắc nhở của mình cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Đại kiếp vẫn tới.

Ngoài ra, thủ lĩnh của Vạn Vật Chung Yên dường như bị buộc vào biển Hư Vô.

Vạn Vật Chung Yên, Đọa Tiên tộc, Thi Tộc đều có thù oán với Thiên Văn Thư Viện.

Tiểu nhị nhìn hai người rời đi, có chút tò mò mà hỏi:

"Bà chủ, ngài thật không biết là ai để mắt tới nàng sao? "

"Ngươi đối có hảo cảm với nàng?" Bà chủ quay đầu hỏi.

"Chính là người rất tốt." Tiểu nhị trả lời.

"Trên người nàng rất phức tạp, ta cũng không muốn liên quan đến quá sâu. Đừng nhìn nàng tuổi không lớn lắm, nhưng lại tiếp xúc với những người và những chuyện không tầm thường, nếu không sao lại được vị kia coi trọng. Đáng tiếc nàng hiện tại cũng không nhớ ra được, mình nhìn trộm hắn lúc nào." Bà chủ lắc đầu, sau đó đi vào sau bếp.

Tiểu nhị thở dài.

Trong tiệm lại không có người nào.



Bích Trúc mang theo Xảo Di rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đang suy nghĩ mình nên đi về phía nào để tìm người.

Lúc đầu chỉ là nghĩ thuận tiện tìm ra Thiên Đạo Trúc Cơ, không nghĩ tới bây giờ không tìm Thiên Đạo Trúc Cơ thì không được.

"Công chúa, ngài rốt cuộc đã chọc phải ai?" Xảo Di có chút lo lắng nói.

"Không biết, nhưng mà bà chủ kia khẳng định biết, chỉ là không nói cho ta mà thôi." Bích Trúc nói với vẻ chắc chắn.

"Công chúa tại sao lại nói như vậy?" Xảo Di hỏi.

"Vòng xoáy khí vận Tây Bộ, Cổ Kim Thiên vừa xuất hiện nàng liền biết đối phương là ai, người có thể đi vào vòng xoáy, tuyệt đối không có bao nhiêu. Nàng biết Hải Thiên Thụ Lâm, biết Cổ Kim Thiên, còn biết Thiên Đạo Trúc Cơ, không có lý do gì mà hoàn toàn không biết gì về người sau lưng ta cả. Người như này cũng không có mấy người, đoán đều có thể đoán ra một chút. Nàng chắc là có nguyên nhân nào đó nên mới không muốn nói." Bích Trúc nói.

Xảo Di phát hiện những năm này công chúa một thân một mình hành tẩu khắp nơi, cũng không phải là dựa vào thân phận và giả thiếu nữ.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?"

"Không biết, trước cứ tìm Thiên Đạo Trúc Cơ đã, chỉ cần tất cả lợi, ta đại khái sẽ không có việc gì. Dù sao bà chủ tiệm mì còn muốn chúng ta làm việc cho nàng."

Xảo Di ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nhưng mà lần này công chúa không có việc gì thì các nàng sẽ phải đi Thiên Linh tộc.

Chỗ kia cũng không an toàn.

"Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, dù sao cũng không nói kỳ hạn, từ từ sẽ đến, không vội.”

Bích Trúc không chút để ý.

Hiện tại còn không xác định được có thể còn sống hay không, lo lắng về sau làm gì.



Giang Hạo đi ra khỏi tiệm mì, nhưng không có dự định rời khỏi Cổ Thành mà là muốn đi các nơi nhìn xem một chút.

Có lẽ có thể có một ít thu hoạch.

Chỉ là lời nói của bà chủ tiệm mì khiến hắn có chút để ý.

Trên đường đi, hắn hỏi Hồng Vũ Diệp:

"Tiền bối, chúng ta thật sự sẽ gặp mặt một vị cường giả nào đó sao?"

Nếu như hắn đoán không sai, cường giả này có lẽ chính là cỗ thi thể kia.

Hải Thiên Thụ Lâm vẫn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chỉ đành nhìn xem ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

"Là ngươi, không phải chúng ta." Hồng Vũ Diệp lạnh nhạt nói.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 834 : Bia Đá Bị Cư Dân Lau Sạch Sẽ


Nghe lời nói của Hồng Vũ Diệp, sắc mặt của Giang Hạo cứng đờ.

Hắn không có chút phần thắng nào khi đối mặt với cường giả của Hải Thiên Thụ Lâm.

Đó chính là vũ khí mà Vạn Vật Chung Yên dùng để nhằm vào toàn bộ Tây Bộ.

Cho dù là Tây Bộ đều rất khó đối phó, càng đừng nhắc tới một tu sĩ Vũ Hóa như mình.

Tây Bộ cũng không phải Nam Bộ, nơi này có tiên tông và rất nhiều đại tông.

Dù là bởi vì chuyện của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Văn Thư Viện rơi vào trạng thái tương đối hư nhược, nhưng Nam Bộ cũng không thể so sánh được.

Cho nên Vạn Vật Chung Yên có lòng tin mang đến hủy diệt, cũng đủ để nói rõ thi thể cường đại như nào.

Giang Hạo mạnh hơn cũng không thể nào là đối thủ của thi thể.

Thậm chí có thể thoát đi hay không đều là một vấn đề.

"Tiền bối, vãn bối chỉ là một Kim Đan nho nhỏ, một khi bị cường giả bắt gặp, nhất định sẽ không cách nào làm việc giúp tiền bối." Giang Hạo nói.

Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười, nói:

"Ngươi hình như rất có duyên với mấy thứ đồ xui xẻo, vòng xoáy khí vận đều trốn không thoát."

Giang Hạo sững sờ, lúc này mới nhớ tới, cỗ thi thể kia cũng là thứ xui xẻo.

Nói đến đây, mình đúng là luôn gặp phải mấy thứ xúi quẩy.

Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cho dù là Trớ Chú Thụ kia đều là như thế.

Nhưng mấy chuyện này không có quan hệ gì với hắn, chỉ là đồ tốt đã sớm bị người ta mang đi, mà ảnh hưởng của mấy thứ xấu lại có chút to lớn, đúng lúc bao phủ hắn ở trong đó.

Cho nên mới giống như hắn có duyên với mấy thứ đồ xấu.

Trong lòng Giang Hạo thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, cũng không có nhìn thấy cái gọi là vòng xoáy khí vận.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Hồng Vũ Diệp vừa đi trên đường nhỏ vừa hỏi.

"Vãn bối muốn nhìn một chút làm thế nào mới có thể nhìn thấy cái gọi là vòng xoáy khí vận." Giang Hạo nói.

Mặc kệ hắn cảm giác như thế nào đều không thể phát hiện ra chút nào.

Có được Tỏa Thiên và Vô Danh Bí Tịch, theo lý thuyết thì có thể phát hiện ra rất nhiều thứ mới đúng.

Nhưng cho đến nay hắn đều không thể phát hiện được việc mình có dẫn động khí vận Tây Bộ hay không.

Thứ Cổ Kim Thiên mang tới cho hắn hình như không chỉ là một thân phận, mà còn có khí vận của cái tên này.

Hắn giống như thật sự chính là Cổ Kim Thiên.

Khó trách khi đó Cổ Kim Thiên đã nói, không ai sẽ chất vấn cả.

Cái này đã không chỉ là tên, mà là nhân quả, khí vận, tất cả đều đi tới chỗ của hắn.

Ta đã là ta, cũng không phải ta.

Hồng Vũ Diệp không lên tiếng, chỉ là an tĩnh bước đi.

Giang Hạo cũng không có suy nghĩ nhiều, hiện nay cần biết rõ tình huống bên phía Hải Thiên Thụ Lâm trước đã.

Hiện tại mình đã bị nhận định là Cổ Kim Thiên ở Tây Bộ, như vậy sẽ không thể dùng thân phận khác được nữa.

Nhất là Tiếu Tam Sinh.

Một khi sử dụng, sẽ dễ dàng mang đến phiền phức cho mình.

Đến lúc đó người người đều sẽ cảm thấy Tiếu Tam Sinh là Cổ Kim Thiên, sau này sẽ rất khó dùng thân phận của Tiếu Tam Sinh tại hải ngoại.

Sau đó, hắn bắt đầu xem xét bốn phía, lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, hắn nhìn thoáng qua vào bên trong.

Phát hiện chỗ sâu có một tấm bia đá.

Tấm bia đá này có khí thế hạo nhiên.

"Tiền bối muốn vào xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.

Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua vào bên trong liền cất bước đi vào.

Nơi này có một ít người đang uống trà, không thèm để ý tới bia đá.

Giang Hạo đi vào trước tấm bia đá, nhìn kỹ thì phát hiện trên đó viết bốn chữ thật lớn… Trang sách Tiên Hiền.

"Là trang sách Tiên Hiền mà Thiên Văn Thư Viện lưu lại." Lúc này một nam nhân trung niên xuất hiện ở bên cạnh Giang Hạo.

Phía sau lưng đối phương cõng kiếm, quần áo có chút lộn xộn, giống như kiếm khách lang thang.

Người bình thường.

Trên người người này có một loại khí kỳ quái, không phải linh khí cũng không phải tiên khí. Chỉ là khí được ngưng tụ một cách bình thường, giống như chân khí võ học.

"Tiền bối là?" Giang Hạo mở miệng hỏi, có chút khách sáo.

Hắn cũng lập tức trở nên giống như một người bình thường.

"Một kiếm khách không nhà để về." Nam nhân trung niên cười nói.

"Tiền bối có hiểu nhiều về tấm bia đá này không?" Giang Hạo tò mò hỏi.

Hắn chỉ biết là Thiên Văn Thư Viện cũng có trang sách Tiên Hiền nhưng mà không hiểu nhiều.

"Đây là của Thiên Văn Thư Viện để lại, nghe nói là Tiên Hiền của Thư Viện viết ra tiên duyên. Hiện tại bia đá ở chỗ này, người có tiên duyên, đương nhiên có thể nhìn thấy càng nhiều thứ hơn. Chỉ là qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào nhìn thấy nội dung trong đó." Nam tử trung niên nói.

"Tiên duyên của Thiên Văn Thư Viện?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại tùy tiện để ở chỗ này để chờ đợi người hữu duyên.

"Đúng vậy, Thiên Văn Thư Viện là vùng đất Tiên gia, còn là chỗ ở của tiên nhân triều thánh. Nghe nói nơi này đã từng là Tiên Phủ." Nam tử trung niên vừa cười vừa nói, dường như ngay cả hắn đều không thể nào tin được những thứ này.

"Tiền bối là một vị kiếm khách?" Giang Hạo hỏi.

Nam tử trung niên lắc đầu tự giễu nói: "Học được một chút kiếm, chưa tới mức kiếm khách. Đến nơi này, thật ra cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem cái gọi là tiên duyên. Chỉ là nhìn mấy ngày rồi, phát hiện không có cái gì cả. Có lẽ tất cả vốn là giả, cũng có khả năng ta không có tiên duyên bực này.”

Giang Hạo gật đầu, đúng là như thế.

Người muốn tiên duyên nhiều không kể xiết, nhưng cuối cùng người có thể đạp vào con đường này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đừng nhìn một tông môn thu mộ không ít đệ tử, đó cũng là nhân tài đến từ các nơi.

Mà những người này, phần lớn sẽ giữ vững ở Luyện Khí.

Sau đó bắt đầu sàng chọn, thiên phú, cơ duyên, tâm tính.

Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư.

Mấy lần tuyển chọn đệ tử, có lẽ chỉ có một người có thể đạt tới Phản Hư.

Có thể thấy được con đường này có bao nhiêu khó.

Sau đó, Giang Hạo đi vào mặt sau bia đá.

Cẩn thận cảm nhận, thế mà cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.

Nhưng dưới ánh mắt của hắn, tảng đá kia tuyệt đối không đơn giản, bên trong cất giấu cái gì đó.

Mặc kệ hắn cảm nhận thế nào, đều không có bất kỳ thu hoạch gì.

"Đúng là thứ đồ phải xem duyên phận." Giang Hạo không khỏi cảm khái.

Sau đó, hắn dùng ngón tay lau lau một hồi, không nhuốm chút bụi nào.

Trong lúc nhất thời, hắn lại càng cảm khái.

"Mỗi một tấm bia đá nơi này đều bị lau sạch sẽ, là tôn kính đối với Tiên Hiền." Kiếm khách trung niên cười nói.

"Không có tấm nào khác biệt nào sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Thật ra có một tấm, nghe nói là phản đồ của Thư Viện." Nam nhân trung niên nói.

"Phản đồ Thư Viện?" Giang Hạo tò mò.

"Mời ta uống rượu, ta dẫn ngươi đi." Kiếm khách trung niên cười nói.

"Nên làm." Giang Hạo gật đầu.

Thật ra hắn cũng không vội đi lau tấm bia đá, đi xem một chút cũng tốt.

---

Bên ngoài Cổ Thành.

Một vị nam tử có chút to con thở phào một cái: "Lâu như vậy, cuối cùng cũng đến nơi này.”

"Đào tiên sinh tại sao phải đến Cổ Thành?” Chu Thâm rất là tò mò.

Hắn có thần quang nội liễm, trầm ổn mà không mất uy nghiêm.

Mà phía trước hắn chính là Đào tiên sinh với dáng người vạm vỡ, nhìn như thô kệch lại mang theo hơi thở thư sinh.

"Hành vi của Đào tiên sinh tự có thâm ý, đúng không?" Thiếu nữ hộ vệ Đường Nhã âm dương quái khí mà nói.

Đào tiên sinh cười cười, nói: "Đúng vậy, các ngươi đi theo ta là được.”

"Đào tiên sinh chắc là lần đầu tiên tới, có biết nhiều về nơi này không?" Chu Thâm hỏi.

"Nghe danh đã lâu." Đào tiên sinh đi ở phía trước nói.

"Chẳng lẽ là?" Chu Thâm như nghĩ tới điều gì.

"Đúng vậy, đi xem một chút đi." Đào tiên sinh nói.

"Mỗi lần đều như vậy, nghe các ngươi nói chuyện đều không bằng không nghe, mỗi ngày đều làm trò bí hiểm.” Đường Nhã một mặt ghét bỏ.

"Lần này ngươi có thể không đi cùng, là ngươi nhất định cứ muốn đi theo." Chu Thâm nói.

"Tây Bộ đó nha, có Tiên Tông, ta chưa từng tới bao giờ, đương nhiên muốn đi theo nhìn một chút. Hơn nữa, đại tiên sinh đã từng là người của Thiên Văn Thư Viện, tới xem một chút cũng là chuyện đương nhiên." Đường Nhã chân thành nói.

Đào tiên sinh nhếch miệng cười, nói: "Nghe nói nơi này còn có tiên duyên, có lẽ sẽ có chỗ tốt đối với chúng ta cũng nên."

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 835 : Cơ Duyên Bị Đoạt


Ba người Đào tiên sinh đi vào bên trong.

Trên đường nhìn thấy không ít cửa hàng mặt tiền.

Cảm thấy nơi này hoàn toàn khác biệt với hải ngoại, là cuộc sống phồn hoa thuộc về người bình thường, khiến cho người ta cảm giác có một loại khí tức khói lửa nhân gian.

"Khó có thể tưởng tượng được, gần Thiên Văn Thư Viện thế mà còn có một chỗ chỗ như vậy." Chu Thâm có chút cảm khái.

"Ta cảm giác đồ bên kia rất ngon, các ngươi muốn ăn không?" Đường Nhã hỏi.

"Đi mua đi, nếm thử cũng tốt." Đào tiên sinh cười nói.

"Xảo Di, chúng ta có nên ăn chút gì đó ngon ngon hay không? Ta đã ăn mì mấy tháng rồi, bên kia có bánh nướng, chúng ta đi ăn một chút đi." Lúc này một thiếu nữ mang theo một nữ tử thành thục đi ngang qua bên cạnh bọn hắn.

"Ta đi mua cho." Nữ tử thành thục nói.

"Không muốn, vẫn để ta đi cho, ta biết cách chọn." Thiếu nữ cười nói.

Sau đó, các nàng liền cùng Đường Nhã đi tới bên cạnh sạp hàng bánh nướng.

Trước sạp bánh nướng, Bích Trúc nhìn Đường Nhã cười nói:

"Tiền bối nhìn không giống ngươi bản địa."

Lúc này Bích Trúc Kim Đan sơ kỳ, Đường Nhã Nguyên Thần hậu kỳ.

Người trước là tự nguyện, người sau là bị ép buộc.

"Ừm, là người nơi khác." Đường Nhã gật đầu, sau đó nói: "Ta cảm thấy ngươi có chút nguy hiểm, ngươi có phải là ẩn giấu tu vi hay không?"

"Tại sao lại nói như vậy?" Bích Trúc bày ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

"Bởi vì rất nhiều người đều thích ẩn giấu tu vi, quay tới quay lui. Động một chút là lại làm trò bí hiểm, ngươi thích làm trò bí hiểm sao?" Đường Nhã hỏi.

"Ta có miệng, chưa từng làm trò bí hiểm." Bích Trúc cười nói.

"Ta cũng không thích, bọn hắn luôn nói ta đi thẳng về thẳng, sớm muộn gì cùng ăn thiệt thòi." Đường Nhã bất mãn nói.

"Không thích làm trò bí hiểm cũng không phải là kẻ ngốc, không có liên quan gì tới việc ăn thiệt thòi cả." Bích Trúc chân thành nói.

Đường Nhã ngạc nhiên, nói:

"Không sai, bọn hắn căn bản không hiểu."

Hai người ngươi một lời ta một câu, nói chuyện vô cùng ăn ý.

Sau khi mua bánh nướng, mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Bích Trúc mang theo Xảo Di tiếp tục đi ra phía ngoài.

"Công chúa muốn lợi dụng nàng?" Xảo Di nhỏ giọng hỏi.

"Không có, chỉ là cảm thấy rất có nhãn duyên, liền tâm sự với nàng. Đây là một vị tiền bối rất thú vị." Bích Trúc vừa ăn bánh nướng vừa cười nói.

Nàng không có suy nghĩ nhiều, mà là trực tiếp đi ra ngoài, muốn đi tìm kiếm Thiên Đạo Trúc Cơ.

Mà Đường Nhã trở về cũng nói:

"Vừa rồi ta gặp được một người rất lợi hại, hơn nữa nàng và ta nói chuyện rất ăn ý. Nàng cũng nói là rất ghét người làm trò bí hiểm. Ta đã nói ta khẳng định không phải là ví dụ rồi."

"Không phải là ví dụ." Chu Thâm gật đầu, thậm chí còn không muốn nhiều lời.

Đào tiên sinh cười nói:

"Có thể tìm được một người nói chuyện ăn ý với mình, cũng không dễ dàng. Nàng là ai?"

"Không biết, trò chuyện xong chúng ta liền tách ra." Đường Nhã nói.

Đào tiên sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là dẫn người hướng về bên trong.



Giang Hạo bỏ ra chút thời gian, mời kiếm khách uống rượu.

Sau đó, đối phương mang theo hắn một đường hướng chỗ sâu trong Cổ Thành.

Mặc dù là đi vào bên trong, nhưng là người không có trở nên ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều.

"Bên trong mới là chỗ ở của Thánh Hiền, cho nên người ở đây không chỉ sẽ không ít đi mà là còn rất nhiều. Tất cả mọi người đều muốn đến cũng bái một chút, lưu hạ một chút hương hỏa, rất hữu dụng. Nghe vài bằng hữu nói, từ khi tới nơi này về sau, không còn có gặp phải cực khổ như lúc trước nữa. Mọi chuyện đều xuôi gió xuôi nước. Cho nên mỗi tháng người đều sẽ tới nơi này một lần, dâng hương hỏa, cũng làm chút chuyện vì Cổ Thành. Mà người có thể ở lại nơi này làm ăn càng tôn kính Tiên Hiền." Kiếm khách trung niên nói.

Giang Hạo gật đầu, nơi này là địa điểm cũ của Thiên Văn Thư Viện, tất nhiên có khí vận mà người bình thường không thể nào hiểu được.

n trạch mà một Tiên tông lưu lại đủ để che chở cho những người này.

"Cho nên, người nơi này đều rất thống hận phản đồ. Cái chỗ kia cũng không có ai quét dọn." Kiếm khách trung niên nói.

Giang Hạo có thể hiểu được, nhưng mà hắn có chút tò mò đối với tên phản đồ này: "Phản đồ tên là gì?"

"Không biết." Kiếm khách trung niên lắc đầu nói:

"Hình như không có người nào biết, dù là có người biết, cũng sẽ không nhắc tới. Chỉ là muốn cho người người biết có một tên phản đồ như thế, mà không muốn khiến người ta nhớ kỹ người này."

"Tại sao?" Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.

"Bởi vì muốn hắn biến mất ở trong dòng sông lịch sử. Làm cho tất cả mọi người không nhớ được tên của hắn, nếu không tên của hắn sẽ được truyền ngàn năm, như này không phải là tiện nghi cho hắn nay sao?" Kiếm khách trung niên cười nói:

"Ta lúc đầu chính là nghe được lý do này.”

Giang Hạo cũng không biết loại suy nghĩ này có đúng hay không.

Vì lễ phép, hắn đành phải gật đầu biểu thị mình đang nghe.

Một lúc sau.

Ba người đi vào một ngõ nhỏ cách pho tượng Thánh Hiền hơi gần.

"Chính là chỗ này." Kiếm khách trung niên cảm khái nói:

"Tiên duyên thật sự là khó tìm, ngươi nói tiên nhân đứng lơ lửng trên không là cảm giác gì đây? Nếu như cả đời này có thể bay lên trời một lần, đại khái cũng không uổng công đời này."

"Nếu như bay lên được, nguyện vọng của ngươi liệu có thay đổi hay không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Hắn thấy vệ sinh nơi này không được sạch sẽ cho lắm, không biết bên trong sẽ như thế nào.

"Sẽ." Kiếm khách trung niên nói với vẻ chắc chắn: "Ta là một người có lòng tham, ngươi thì sao?"

"Nguyện vọng của ta sao?" Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói: "Có lẽ chính là sống sót thật tốt đi.”

Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo một chút, cũng không mở miệng.

"Sống không tốt thì sao?" Kiếm khách trung niên hỏi.

"Sống không tốt sao?" Giang Hạo khổ sở nói:

"Vậy đúng thật là quá khó khăn, thân bất do kỷ, mọi chuyện không thuận."

Thế giới này, có rất nhiều người số khổ. Mà hắn không giúp được những người này.

Mặc dù mình không lo ăn không lo uống, nhưng vẫn như cũ sống ở dưới bong ma nguy hiểm, cũng đang không ngừng giãy dụa.

"Ừm? Nơi này sao lại sạch như thế?" Sau khi tiến vào, nam tử trung niên có chút ngoài ý muốn.

Hắn phát hiện nơi này đã được quét dọn.

"Có lẽ có người đến." Lông mày Giang Hạo cau lại.

Hắn đúng là cảm nhận được bên trong có người.

"Nhưng mà ai lại đột nhiên đến để quét dọn cho phản đồ chứ?" Kiếm khách trung niên không hiểu.

"Vào xem là biết." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Một đường đi vào bên trong, trên mặt đất đúng là có dấu vết được quét dọn.

Trong lòng Giang Hạo có loại dự cảm xấu.

Có người đang đoạt cơ duyên của hắn.

Quả nhiên, sau khi đi vào, bọn hắn nhìn thấy bên trong có một tấm bia đá sừng sững, phía trước bia đá là một nữ tử trẻ tuổi đang dùng khăn lau, đã lau được một nửa.

Bên trong tấm bia đá này chứa hạo nhiên chi khí, vừa nhìn liền biết bất phàm.

Trên đó đầy bụi bẩn, lau nhất định sẽ có không ít thu hoạch.

Hiện nay, cứ như vậy mà bị đối phương chà đạp.

Giang Hạo có loại cảm giác như bỏ lỡ cơ duyên.

Trong lòng rất khó chịu.

Mình và Đào tiên sinh đúng là không quá hợp.

Người tới chính là ba người Đào tiên sinh.

Giang Hạo đều đã gặp qua.

"Ba vị cũng tới nơi này thử một chút cơ duyên sao?" Đào tiên sinh quay đầu nhìn về phía người tới.

Mặc dù nơi này là chỗ của phản đồ, nhưng mà các nơi đều không có cơ duyên gì, kiểu gì cũng sẽ có người thử tới đây.

Lỡ như có thì sao? Có thì yên lặng che giấu, không có thì tiếp tục phỉ nhổ.

Cũng không có gì cả.

"Các ngươi quét dọn như này sẽ mang đến một chút ảnh hưởng." Kiếm khách trung niên có ý tốt nhắc nhở.

"Cơ duyên có lẽ cần lau xong mới có thể thu hoạch được, các ngươi muốn thử một chút không?” Đào tiên sinh ôn hòa hỏi.

Giang Hạo kích động, nhưng mà Hồng Vũ Diệp ở bên người.

Hắn lo lắng xuất hiện bọt khí màu trắng, sẽ bị đối phương cảm giác xảy ra vấn đề.

Trong lúc nhất thời, bộ ngực hắn có một ngụm uất khí.

Trước đây bị kẻ địch chèn ép đều không đến mức như thế.

Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Bỏ đi vậy.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 836 : Biển Học Vô Bờ


Giang Hạo hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xảy ra ở nơi này.

Dựa theo lời nói của kiếm khách, nơi này đã rất nhiều năm rồi không có người quét dọn.

Mình chờ lâu một ngày hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đáng tiếc, đừng nói một ngày, chạy tới cũng không kịp.

Bị người nhanh chân đến trước rồi.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy ba người này, hắn biết phản đồ nơi này là ai.

Đại tiên sinh Thiên Hạ Lâu.

Người kia là người khiến cho Thập Nhị Thiên Vương hải ngoại kiêng kị tôn trọng, cũng là người có thể đi ra từ Uyên Hải.

Nhìn về ba người phía trước, Giang Hạo bùi ngùi mãi thôi, lúc trước đồng hành cùng Hồng Vũ Diệp đã từng gặp qua bọn họ.

Không biết bọn hắn nhìn mình có giống như lúc trước hay không.

Lúc trước, hắn dùng dáng vẻ thư sinh của Tiếu Tam Sinh.

Lần này không có ngụy trang, nhưng mà có Hồng Vũ Diệp ở đây, bọn hắn cơ bản sẽ không xuất hiện dáng vẻ chân thực.

Bích Trúc không phát hiện được hắn cũng đủ để nói rõ vấn đề.

Trong mắt Đào tiên sinh không có biến hóa gì, chắc là cũng nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm.

"Nơi này thật sự có cơ duyên sao?" Giang Hạo đi vào trước tấm bia đá hỏi.

Hắn nhìn vết bẩn, rất muốn lấy khăn ra lau mấy cái.

"Có." Đường Nhã gật đầu nói:

"Ta có thể cảm nhận được tấm bia đá này không đơn giản.”

Kiếm khách trung niên có chút kinh ngạc:

"Ta không thấy như vậy?"

"Con mắt của ngươi không sáng như ta." Đường Nhã vừa lau vừa nói.

Giang Hạo nhìn qua bia đá, phát hiện phía trên không viết mấy chữ trang sách Tiên Hiền, mà là bốn chữ nhỏ.

"Biển học là bờ."

"Đúng, biển học là bờ. Đây chính là vị tiên sinh kia để lại, nghe nói học thức của hắn đứng đầu Thư Viện. Đáng tiếc thiên phú tu luyện ngu dốt, hạn mức cao nhất kém xa các tiên sinh ở hậu viện." Đào tiên sinh có chút cảm khái.

Giang Hạo cũng không để ý chuyện này, chỉ là nhớ tới phía sau có thể sẽ có thêm mấy chữ, cùng một câu với bên trên.

"Con đường của vị tiên sinh này vô cùng gian khổ, lấy thiên phú của hắn theo lý thuyết sẽ không thể đi đến vị trí này, càng không có khả năng trở thành tiên sinh nổi tiếng của Thư Viện." Chu Thâm mang theo kính ý nói:

"Không biết hắn lúc ấy đã làm như thế nào để đi đến nơi này."

Kiếm khách trung niên vốn muốn nói đây không phải là phản đồ sao?

Nhưng mà hắn lại không nói ra lời. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, có thể nhìn ra những người này là thật sự kính trọng người này, mình mà nói ra có chút tự chuốc lấy nhục nhã.

Giang Hạo cũng không để ý đến cách nói của đám người Đào tiên sinh.

Không có một con đường thành cường giả nào là dễ đi cả.

Hắn thở dài một tiếng, lấy ra một cây bút, hỏi:

"Có thể viết mấy chữ không?"

"Bằng hữu tùy ý." Đào tiên sinh cười nói:

"Chúng ta cũng chỉ là du khách, cũng không biết quy tắc của nơi này. Nơi này lâu rồi không người quét dọn, chắc là có thể viết."

Giang Hạo gật đầu, sau đó an tĩnh đứng ở trước tấm bia đá.

Chữ của hắn cũng không tệ lắm, cho nên mới dám bêu xấu.

Mấy người bên cạnh đều nhìn hắn, tò mò không biết người này sẽ viết cái gì.

Hồng Vũ Diệp cũng là như thế.

Giang Hạo cũng không bị những người này ảnh hưởng, mặc kệ có bị xem là trò mèo hay không, đây cũng là chuyện của Cổ Kim Thiên không có quan hệ gì với Giang Hạo cả.

Chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ ra một suy nghĩ kỳ quái, muốn lưu lại một bút.

Không biết liệu suy nghĩ của mình có giống với vị tiên sinh này hay không.

Một lát sau, Giang Hạo thu hồi bút mực.

Lúc này Đường Nhã nhìn bia đá, không khỏi đọc lên: "Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu?*"

(*Tạm dịch: Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công.)

"Đi thôi." Giang Hạo quay người nói với Hồng Vũ Diệp.

Người kia gật đầu, sau đó cùng nhau rời đi.

Đào tiên sinh nhìn chữ viết có chút xúc động, trong lúc nhất thời phảng phất như nhìn thấy vị tiên sinh kia từng bước đi lên độ cao ấy như thế nào.

Mà ngoại trừ bọn hắn, người cảm thụ sâu nhất chính là nam nhân trung niên.

Hắn biết chữ, cũng hiểu rõ ý tứ của những lời này.

Chỉ là không biết vì sao hốc mắt lại có chút ướt át.

Hắn thuở nhỏ tập kiếm, muốn trở thành kiếm khách.

Đáng tiếc vừa cảm thấy vất vả mà không muốn tiếp tục, vừa muốn tiếp tục lại muốn lười biếng.

Hắn đã không có thiên phú, cũng không chăm chỉ, cũng không chịu được sự buồn tẻ và cực khổ.

Bây giờ, không có thành tựu gì, có đôi khi cơ hội ở ngay trước mắt hắn, hắn đều nhất quyết từ chối.

Bởi vì hắn biết mình không có thực học, không dám nhận loại cơ hội kia.

Loại đau khổ này trước đây chẳng là gì với hắn cả, nhưng nhìn thấy câu nói này lại như chảy ra, khiến hắn xấu hổ vô cùng.

"Quá muộn, thật sự quá muộn."

Chững chạc năm đó đã qua, đã không cách nào tiếp tục rút kiếm.

Chỉ có thể gác nó ở phía sau lưng, trở thành vật phẩm trang sức ngụy trang cho mình.

Sau đó dựa vào một chút tri thức, để cho người ta mời hắn uống say, dùng việc này để sống qua ngày.

"Tiền bối."

Đột nhiên có người đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Quay đầu nhìn lại, là người trẻ tuổi muốn rời khỏi đang nhìn về phía hắn.

"Gọi ta phải không?" Vẻ mặt của kiếm khách trung niên vô cùng nghi hoặc.

"Ừm." Giang Hạo gật đầu nói:

"Tiền bối còn nhớ rõ tâm nguyện của mình không?"

"Tâm nguyện?" Trong lòng kiếm khách trung niên cảm thấy không hiểu.

"Đúng vậy, ngươi nói ngươi muốn đứng lơ lửng trên không." Giang Hạo nhắc nhở.

Kiếm khách trung niên cười nói: "Đúng là từng nói."

"Lấy kiếm trên lưng xuống đi, để dưới đất." Giang Hạo nói.

Người kia không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là làm theo.

"Đứng lên trên." Giang Hạo nói.

Kiếm khách trung niên nghi hoặc, chân lại lập tức đứng lên trên thân kiếm.

"Sau đó, đi theo ta." Giang Hạo nói, ngay sau đó đạp thiên mà đi.

Thấy cảnh này, nam tử trung niên có chút kinh ngạc. Vào lúc hắn còn chưa bắt đầu suy nghĩ, kiếm dưới chân đã phát ra tiếng động, ngay sau đó nâng hắn lên, ngự kiếm mà đi.

Tiếng gió gào thét ở bên tait, đường đi dần dần thu nhỏ, thành trì phảng phất nhơ ở ngay dưới chân.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn có chút lạnh mình, lại có chút chờ mong.

Trong chốc lát.

Hắn ngự kiếm ở trên không, nhìn xuống từ trên cao.

Núi non sông ngòi đều ở dưới hắn, đảo mắt chính là mấy dặm đường.

Đó chính là ngọn núi mà hắn phải mất thời gian thật lâu mới có thể vượt qua được.

Phía dưới.

Hồng Vũ Diệp đứng ở trong ngõ nhỏ quan sát bia đá.

Bia đá bắt đầu xuất hiện biến hóa, chữ Giang Hạo viết xuống dần dần được khắc ấn, giống như được tấm bia đá tán thành.

Chỉ qua chốc lát, trên tấm bia đá liền xuất hiện một câu hoàn chỉnh.

" Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu.”

Sau đó ánh sáng nở rộ, chỉ là nơi này không người hỏi thăm, chỉ có một vài người nhìn thấy mà thôi.

"Đại tiên sinh cảm ứng được?" Chu Thâm kinh ngạc nói.

"Ừm." Đào tiên sinh gật đầu.

"Vậy đại tiên sinh sẽ hỏi sao?"

"Sẽ."

Sau đó, hai người lại quay đầu.

Đúng lúc phía sau đã không còn người.

"Đáng tiếc." Chu Thâm thở dài.

"Không đáng tiếc, như này cũng tốt." Đào tiên sinh cười nói.

Đường Nhã nhìn hai người, làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện mà tiếp tục lau vết bẩn cho bia đá.

---

Hồi lâu sau.

Trước một tòa thành trì không lớn, kiếm khách trung niên dừng lại ở chỗ này.

Nhìn thân ảnh Giang Hạo biến mất trên trời cao, hắn có chút cảm khái.

"Thì ra cảm giác ngự kiếm phi hành là như vậy."

Trong mắt của hắn vẫn có chút ướt át, lúc nhìn về phía cửa thành thì nhẹ giọng thở dài:

"Hành tẩu nửa đời, vốn không muốn trở lại, không nghĩ tới vẫn là trở về."

Hắn cất bước tiến vào cửa thành, cuối cùng dừng lại ở trước một võ quán trước.

Sau khi đi vào, gặp một lão nhân mặc hoa giáp, đang dạy người tập võ.

Đối phương trông thấy hắn thì sững sờ tại chỗ, trong mắt lập tức nổi lên sự tức giận, nhưng lại bùi ngùi mãi không thôi:

"Ngươi… còn biết trở về?"

Nam tử trung niên đi đến trước mặt lão giả, quỳ trên mặt đất, trong mắt mang theo sự kiên định: "Phụ thân, ta muốn học kiếm.”

Trong chớp mắt, lão giả cảm thấy giống như quay về ba mươi mấy năm trước, một đứa bé quỳ trước mặt hắn nói với hắn muốn học kiếm.

Nhưng hôm nay đứa trẻ này đã biến thành một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi.

Cũng mặc kệ như thế nào, hắn vẫn đáp giống như trước đó: "Được."

Kiếm khách trung niên dập đầu mấy cái liên tục.

Hắn biết trên đời này có tiên duyên, nhưng tiên duyên không có khả năng để ý đến mấy thứ tầm thường vô vi, bình thường không có gì lạ như hắn.

Sau này, nếu như có thể gặp được, hắn muốn khiến cho mình có thể xứng với tiên duyên.

"Phụ thân, bốn mươi tuổi lại học kiếm, có phải là quá muộn hay không?"

"Không muộn, vừa vặn."

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 837 : Nhân Duyên Phổ


Giang Hạo ngự kiếm trở lại Cổ Thành.

Nơi này rất lớn, hắn vẫn muốn đi xem những chỗ khác một chút.

Có lẽ còn có một số nơi bị mai một.

Sau khi tụ hợp với Hồng Vũ Diệp ở cửa thành, bọn họ liền bắt đầu tiếp tục đi dạo.

Đi từ ban ngày đến ban đêm.

Lúc này sao trời sáng rực, trăng sáng tỏ rõ.

Giang Hạo đi ra từ trong một ngõ nhỏ, đi tới bên cạnh dòng sông trong thành.

Nơi này giăng đèn kết hoa, ven đường có mấy cặp nam nữ đồng hành.

"Hôm nay là ngày lễ gì sao?” Giang Hạo rất là tò mò.

Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt bình thản không nhìn ra được gì.

Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là mình không có điều tra tốt chuyện nơi này, đối phương đúng là có thể sẽ không biết.

Chỉ là hôm nay vừa mới đến nơi đây, không rõ có hoạt động gì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đáng tiếc là, lần này không có bất kỳ thu hoạch gì.

Thật sự là rất sạch sẽ, mình không có bất kỳ biện pháp nào.

Cơ duyên duy nhất lại bị ba người Đào tiên sinh phá hủy, thật sự có chút đáng tiếc.

"Con sông này lại có ánh sáng." Giang Hạo nhìn nước sông, có chút ngoài ý muốn.

Lúc này dưới đáy sông có ánh sáng nhạt xuất hiện.

Đây là một con sông được phòng ốc vây quanh, con đường hẹp hai bên có không ít người bày quầy bán hàng, còn có nam nữ đi lại.

Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua phía dưới, nói:

"Nước nơi này có chút thanh tịnh."

"Thanh tịnh?” Giang Hạo nhìn xuống, gật đầu nói:

"Đúng là có chút thanh tịnh."

Bên trong thế mà cũng có hạo nhiên chi khí, hơn nữa phía dưới cũng không đơn giản chút nào.

Không hổ là chỗ của Thiên Văn Thư Viện.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn thấy một pho tượng.

Lần này cũng không phải là người, mà là một quyển sách.

"Phía trước thế mà cũng có pho tượng. "Giang Hạo đi vào trước gian hàng, mua hai cái bánh ngọt, giữ lại trở về ăn.

"Tộng cộng hai mươi văn tiền." Ông chủ trung niên nói.

"Hai mươi?" Giang Hạo kinh ngạc.

Cái này ở bên ngoài chính là ba năm văn tiền.

"Đây là bánh ngọt vĩnh kết đồng tâm.” Ông chủ trung niên chân thành nói: "Bên ngoài muốn mua cũng không được.”

"Vĩnh, vĩnh kết đồng tâm?" Giang Hạo một mặt kinh ngạc, có chút không hiểu.

Ông chủ trung niên cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới điều gì, cười nói:

"Cầm vật này đi đến phía trước quyển sách kia cung phụng một chút, sẽ có chuyện tốt xảy ra."

"Hả?" Giang Hạo có chút không hiểu.

Nhất là sau khi ông chủ nói xong còn nháy mắt ra hiệu với hắn.

"Dù sao cũng đã tới r ồi, đi xem một chút cũng không có gì." Ông chủ lại nói.

Giang Hạo thì lại càng cảm thấy kinh ngạc.

Sau đó, hắn vẫn là trả tiền, sau đó mang theo bánh ngọt đi về phía trước.

"Tiền bối muốn đến xem một chút không?” Hắn thuận miệng hỏi.

Hắn tò mò nên một đường đi về phía trước.

Càng chạy, càng cảm thấy không thích hợp.

Sao tất cả đều là nam nữ, hơn nữa còn có đôi có cặp.

Khi hắn đi đến con đường này thì mới phản ứng được. Nơi này hình như không phải là nơi hắn nên tới.

Lúc này, một số cặp nam nữ đứng ở trước tượng đá thư tịch, thành kính dâng bánh ngọt lên, không biết là vì sao.

Nhưng mà đoán cũng có thể đoán được.

Bánh ngọt này tên là vĩnh kết đồng tâm.

Hắn lén nhìn Hồng Vũ Diệp, nhìn không ra bất kỳ thứ gì.

Sau đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói:

"Tiền bối, chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác xem đi, nơi này dường như cũng không có cái gì đặc thù.”

Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua thư tịch, cũng không mở miệng trả lời.

Sau đó, Giang Hạo liền dẫn đường rời đi.

Bọn hắn đêm nay ở lại Cổ Thành, vẫn là khách sạn cho người bình thường, nhưng mà trong đó thế mà có giấu đạo uẩn, khiến cho người ta hơi kinh ngạc.

Tu chân giả bình thường không thể cảm giác ra, nếu không đã một mực ở lại nơi này rồi.

Ít nhiều đều sẽ có trợ giúp đối với việc tu luyện.

Trong khách sạn Hồng Vũ Diệp để Giang Hạo pha trà, là trà một tiền năm trăm linh thạch.

Hai người thuận tiện ăn bánh ngọt.

"Ngươi cảm thấy pho tượng thư tịch dùng để làm gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Chắc là dùng để cầu cái gì đó. "Giang Hạo thành thật trả lời.

Hồng Vũ Diệp không tiếp tục hỏi, sau đó Giang Hạo nói mình ra ngoài nghe ngóng trang sách Tiên Hiền rồi rời khỏi khách sạn.

Bên trong phòng lớn như thế liền không còn thanh âm nào nữa.

Cho dù là tiếng hít thở đều nhỏ đến mức không thể nghe được.

Soạt!

Tiếng đổ nước trà truyền đến.

Là Hồng Vũ Diệp rót cho mình một chén trà.

Chén trà bị nàng nâng ở trong lòng bàn tay, dường như đang chờ đợi nhiệt độ thích hợp để uống.

Qua một lúc sau, nàng để chén trà lại trên mặt bàn rồi đứng dậy đi ra phía ngoài.

Bước đi của nàng rất chậm, nhưng mà rất nhanh đã đi ra khỏi quán trọ.

Không ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng, cũng không có người ngăn cản đường đi của nàng, trong lúc vô hình giống như còn có người tránh ra một con đường.

Nàng tùy ý đi tới, chẳng có mục đích.

"Ngươi nói bên trên nhân duyên phổ sẽ có tên của chúng ta sao?" Giọng nói của một nữ tử truyền tới.

Bước đi của Hồng Vũ Diệp bỗng chậm lại, nhìn qua.

Là một nam một nữ, nắm tay.

"Sẽ có, chúng ta cầu xin thành kính như vậy, Thánh Hiền sẽ cảm động." Nam tử chân thành nói.

"Nhưng trong nhà không đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta, nếu như lần này trở về bọn hắn vẫn không gả ta cho ngươi thì sao?" Nữ tử lo lắng nói.

"Chúng ta đi trên con đường thiên trường địa cửu, dâng bánh ngọt vĩnh kết đồng tâm, cung phụng nhân duyên phổ, nhất định sẽ thuận lợi.” Nam tử nói nghiêm túc.

"Nghe nói đi trên con đường nhân duyên cạnh bờ sông thì sẽ thiên trường địa cửu, nếu như là thật thì tốt biết mấy." Nữ tử do dự một chút rồi nói:

"Nếu như sau khi trở về bọn họ vẫn không đồng ý thì chúng ta liền bỏ trốn đi."

Nam tử gật đầu, chân thành nói: "Được."

Hồng Vũ Diệp nhìn bọn hắn, cất bước rời đi.

Chỉ là đi được chốc lát liền dừng lại, đôi mắt bình thản nhưng lại giống như chứa suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.

Cuối cùng thân ảnh của nàng dần dần biến mất tại chỗ.

---

Một bên khác.

Giang Hạo lần nữa quay về chỗ tấm bia đá của đại tiên sinh.

Muốn nhìn một chút xem còn có thể lau hay không.

Nhưng mà, khi đi tới, nơi này không chỉ có không có người mà ngay cả tro bụi đều không có.

Hắn thử lau bia đá một cái, không có cái gì.

Còn về chữ ở phía trên, hắn cũng không thèm để ý.

Hắn không thèm đến ý đến chuyện có cơ duyên hay không, hắn chỉ để ý cơ duyên của mình đã bị hủy.

Lần này ra ngoài có chút không thuận.

Có lẽ là do vòng xoáy khí vận.

Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy có khí tức nguyền rủa đang hướng về phía hắn.

Thiên Cực Ách Vận Châu bị hắn đem ra, sau đó nguyền rủa vỡ vụn.

Nhưng sau khi nguyền rủa phát hiện ra hắn, lại vọt tới như nước biển vô tận khiến hắn cực kì kinh ngạc.

"Thật là lợi hại”. Hắn không khỏi cảm khái.

Loại thủ đoạn này khiến hắn nhớ tới Quỷ tiên tử, nhưng rất nhanh hắn liền biết không phải là nàng.

Chắc là Khô Phát bà bà trước đó.

Đợi không ít thời gian, đối phương cuối cùng cũng bắt đầu hành động, chỉ là không biết bản thể đối phương lúc nào mới tới.

Cảm nhận được nguyền rủa, Giang Hạo cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có người sợ hãi Khô Phát bà bà.

Lực lượng nguyền rủa này quả thật có chút không tầm thường.

---

Hải Thiên Thụ Lâm.

Lúc này, một vị lão nhân đi ra từ bên trong.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi cười nói: "Chuyện ta đồng ý đã làm xong, các ngươi còn muốn đi theo ta?"

Lúc này hai cường giả Vũ Hóa xuất hiện sau lưng hắn, nói:

"Có thể làm việc vì tiền bối là vinh hạnh của chúng ta."

"Vinh hạnh?" Thi Hải lão nhân mỉm cười nói:

"Người của Vạn Vật Chung Yên sao lại thích chằm chằm vào một xú lão đầu như ta vậy?" Nói xong, hắn liền đưa tay chộp về phía hai người.

Oanh!

Lực lượng cường đại oanh kích hai người.

Nhưng mà lực lượng lập tức bị tan rã, công kích của Thi Hải lão nhân cũng không có mang đến thương tổn trí mạng.

Nam tử trẻ tuổi trong đó cúi đầu chân thành nói:

"Phân thân của tiền bối chỉ có thực lực Vũ Hóac, hành tẩu Tây Bộ chắc chắn là không tiện. Chúng ta có thể trợ giúp cho tiền bối trong bất kỳ trường hợp nào.”

"Thật là ngây thơ." Thi Hải lão nhân nhếch miệng lên.

Sau đó bên trong Hải Thiên Thụ Lâm xuất hiện một vùng nước biển, hai cỗ thi thể đi ra từ bên trong.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện ở bên cạnh hai người, sau đó chém ra một đao.

Oanh!

Hai người bị đánh cho trọng thương.

Bọn hắn kinh ngạc không thôi, muốn thi pháp chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà, thi thể không cho bọn hắn cơ hội, bắt bọn hắn vào trong Thi Hải.

"Tiền bối, hiểu lầm rồi." Hai người lớn tiếng giải thích.

Nhưng mà Thi Hải lão nhân lại lắc đầu cười nói:

"Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi."

Sau đó, hắn cất bước rời đi.

Sau khi hắn rời đi không bao lâu, toàn bộ Hải Thiên Thụ Lâm xuất hiện kinh đào hải lãng, bắt đầu quét sạch bốn phương tám hướng.

Dãy núi hoàn toàn bị nước biển bao trùm.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 838 : Có Người Chen Ngang


Giang Hạo lại bắt đầu xem xét xung quanh một lần nữa, nhưng mà vẫn giống như trước đó, không có bất kỳ thu hoạch gì.

Hắn cũng tới đến chỗ pho tượng thư tịch.

Nơi này hắn chưa nhìn kỹ.

Hắn cơ bản đều đã tìm đến mấy chỗ có pho tượng, ngoài ra còn có rất nhiều chỗ không có liên quan đến, nhưng mà không nghe nói có pho tượng chứa thứ đồ gì cả.

Cũng không cần thiết phải đến đó.

Lấy đồ mặt mà hắn có hiện tại, không cần thiết đi thử lĩnh hội nhưng cái khác.

Loại trừ pháp bảo có thể lau ra, cơ duyên bình thường đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

Nếu như có thể gia tăng tâm cảnh lại là chuyện khác.

Lúc tới đây lần nữa, Giang Hạo cũng hiểu rõ nơi này là chỗ nào.

Quả nhiên là chỗ dành cho đạo lữ, may mà không có mang đến ảnh hưởng quá lớn.

Bọn hắn đã ăn bánh ngọt cung phụng rồi.

Bên trên Nhân duyên phổ hình như thật sự có một số cái tên, nhưng mà xem xét cẩn thận cũng không phải là tên mà là thân ảnh của một số người.

Tựa như một chuỗi nhân quả.

Vì tò mò, hắn dự định giám định một chút.

【 Nhân duyên phổ: pháp bảo nhân quả, là bảo vật do đại cường giả Thiên Văn Thư Viện ngưng tụ ra, có thể nhìn trộm nhân quả, tìm kiếm người ràng buộc. Cung phụng bánh ngọt vĩnh kết đồng tâm, có thể để bảo vật nhìn trộm nhân quả của hai người. Nếu như đủ tình duyên thì có thể lên nhân duyên phổ. Ghi chép càng nhiều tên thì uy năng của pháp bảo sẽ càng lớn, thậm chí có thể quấy nhiễu nhân quả. 】

Giang Hạo có chút chấn kinh, thế mà thật sự là nhân duyên phổ.

Nếu như mình và Hồng Vũ Diệp đưa bánh ngọt đến nơi này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi suy tư một lát, hắn lắc đầu không muốn nghĩ nữa.

Bởi vì đại khái sẽ là chuyện xấu, mình không đánh cược nổi.

Lúc không tử chiến đến cùng, hắn đều muốn lui lại mà cầu yên ổn.

Bởi vì hắn khác với những người khác, chỉ thiếu thời gian mà không phải là cơ duyên. Không cần thiết phải mạo hiểm.

Lúc này hắn lại cảm thấy có nguyền rủa kyvpcḟ VMyJvPḛ tới, chắc là Khô Phát bà bà đã làm thật.

Không bao lâu nữa chắc là có thể tìm tới mình.

Chỉ là đối phương có lẽ không nghĩ tới, nguyền rủa không có một chút tác dụng nào đối với hắn cả. Chỉ cần Thiên Cực Ách Vận Châu ở trong tay, không có nguyền rủa nào có thể rơi xuống trên người hắn.

Sau đó, hắn quay về quán trọ.

Khi trở về còn mang theo một chút bánh ngọt cho Hồng Vũ Diệp, thuận tiện lại pha trà cho nàng.

"Ngươi đúng là rất thu hút mấy thứ xui xẻo." Hồng Vũ Diệp nói.

"Mấy ngày nay chắc là có thể xử lý." Giang Hạo đáp.

Chuyện Khô Phát bà bà cần phải xử lý, nếu không sẽ dễ dàng bị Hồng Vũ Diệp nhằm vào.

Nhưng mà đụng phải Bích Trúc và Đào tiên sinh ở Cổ Thành khiến hắn cực kỳ ngoài ý muốn.

Nhất là Đào tiên sinh, hắn sao lại tới nơi này.

Ngày kế tiếp.

Bọn hắn rời khỏi Cổ Thành.

Mà trong ngõ hẻm, ba người Cảnh Đại Giang đi tới trước tấm bia đá của đại tiên sinh Thiên Hạ Lâu.

"Thư sơn hữu lộ, học hải vô nhai." Cảnh Đại Giang có chút cảm khái nói:

"Đây là ai lưu lại? Ta cảm nhận được một vận thế kỳ quái."

"Đi hỏi bà chủ tiệm mì một chút đi." Lão giả có râu nói.

Ba người không chần chờ nữa, nhanh chóng đi đến tiệm mì.

Nhưng mà đều khiến bọn hắn ngoài ý muốn đã xảy ra, tiệm mì đóng cửa.

Phía trên dán một tờ giấy.

"Cổ kim giao hội." Cảnh Đại Giang kinh ngạc:

"Lần này là tới thật?"



Rời khỏi Cổ Thành, Giang Hạo liền dẫn Hồng Vũ Diệp tiến về chỗ khác.

Hắn muốn đến thành thị tu chân, Hải Thiên Thụ Lâm đã bắt đầu có biến hóa, phải đi nhìn xem tình huống bên kia như thế nào rồi.

Chờ sau khi xác định chuyện bên kia, đại loạn đại khái sẽ bắt đầu.

Sau đó chính là đi Kiến Tâm Nhai.

Đi xem tình huống của trang sách Tiên Hiền một chút, như thế liền có thể rời đi.

Nhưng mà có khả năng, chuyện thi thể sẽ lan đến gần trang sách Tiên Hiền.

Phải xem xem rốt cuộc cỗ thi thể kia sẽ phục sinh trước, hay là nhận được sự nhắc nhở của thời đại trước.

Nếu như thi thể cũng đi tìm trang sách Tiên Hiền thì mình phải nhanh hơn người ta một bước.

Chỉ cần lấy được trước, sau đó về Nam Bộ thì không có vấn đề gì.

Kiến Tâm Nhai là địa điểm mà Thượng An đưa ra, những người khác đều biết.

Cho nên hắn vẫn là có tiên cơ.

Nhưng mà người của Đan Nguyên tiền bối nhất định cũng sẽ đi, không biết sẽ là tu vi gì.

Ba ngày sau.

Trước một tòa thành sừng sững, sau khi Giang Hạo đi vào liền định tìm chỗ ở.

Sua đó, hắn tiền về chỗ bán đan dược.

Nhưng mà Hồng Vũ Diệp muốn đi cùng, hắn chỉ có thể dẫn người tiến về chỗ bán đan dược.

Hắn còn có không ít đan dược cần bán, cho nên dự định sẽ hỏi một chút về tình huống của Hải Thiên Thụ Lâm lúc bán ra.

Chính là không chắc tin tức có truyền tới hay không.

Lúc đầu có thể bán ra toàn bộ, hiện tại chỉ có thể bán một phần.

Sau đó dùng toàn bộ đi mua lá trà, để Hồng Vũ Diệp xem.

Khi đi tới, phát hiện nơi này thế mà lại đang xếp hàng.

Tại sao lại như này?

Hỏi một người phía trước, đối phương mới nói:

"Đan dược nơi này bán hạ giá, nói là người Thiên Hương Đan Sơn sẽ cho thêm linh thạch, cho nên người mới sẽ có thêm."

Giang Hạo hơi kinh ngạc, đây không phải là đang phá hư thị trường sao?

Muốn những người bán đan dược khác phải làm sao?

Suy tư một lát, hắn quyết định đổi một cửa hàng khác, nơi này bán hạ giá, mình bán ra giá chắc chắn cũng sẽ bị ép.

Chỉ là lúc hỏi thăm, chỗ có tin tức linh thông nhất trong tòa thành này chính là Thiên Hương Đan Sơn.

Hắn đành phải trở về, an tâm xếp hàng.

Phía trước hắn là một nam tử mặc hắc bào, trong thân thể có rất nhiều khí tức vờn quanh, cho người ta một loại cảm giác cuồng bạo.

Chắc là người bên trong ma đạo.

Chỉ có Ma Môn mới có dạng người kiếm tẩu thiên phong như này.

Đương nhiên, rất nhiều Ma Môn cũng tu luyện công pháp thuần túy, chỉ khi thực sự không có cách nào tấn thăng mới tu kiếm tẩu thiên phong.

Lúc này, một bên khác có người trực tiếp chen ngang vào trước mặt người áo đen.

"Ngươi đang làm gì?" Người áo đen hỏi.

"Xếp hàng." Chen ngang chính là một mỹ phụ, nàng nói với vẻ đương nhiên.

"Ta đây đang xếp hàng, ngươi lại chạy tới chen ngang? Muốn chơi ta sao?" Nam tử hắc bào lạnh lùng nói.

"Ta chơi ngươi cái gì rồi?" Mỹ phụ cười lạnh nói:

"Ta xếp hàng ở bên cạnh, phát hiện bên này có bóng ma nên mới di chuyển tới đây, làm sao lại tính là chen ngang rồi?"

Nam tử hắc bào nhìn nữ tử trước mắt hồi lâu, lạnh lùng nói:

"Cút."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cảm thấy người Chuyển Luân Thần Tông ta dễ bắt nạt sao?" Mỹ phụ nhìn hằm hằm vào nam tử hắc bào: "Ta nói ta xếp ở đây thì chính là ở đây."

Keng!

Có kiếm ra khỏi vỏ.

Sau đó chém về phía mỹ phụ.

Người ra tay chính là nam tử hắc bào, mà trên người mỹ phụ cũng có ánh sáng nở rộ.

Là pháp ngự phòng ngự.

Hai đạo lực lượng đụng vào nhau, chỉ trong một chớp mắt, pháp bảo phòng ngự vỡ vụn.

Kiếm trực tiếp chỉ vào mỹ phụ.

Người kia hoảng sợ, vừa mới muốn mở miệng.

Kiếm quang hiện lên, một kiếm chặt đứt cổ.

Nam tử hắc bào nhặt trữ vật pháp bảo lên, dùng một mồi đốt thi thể rồi tiếp tục xếp hàng.

Giang Hạo đứng ở phía sau, nhìn mà có chút hãi hùng khiếp vía.

Trong thành cũng có thể ra tay đánh nhau như này sao?

Tu chân giới muốn an toàn không chỉ cần phải khiêm tốn, còn cần có đủ thực lực.

Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện đối địch với người khác.

Nếu không, căn bản không biết đối phương là hạng người gì, lại có rút kiếm giết người hay không.

Sau khi nam tử hắc bào động thủ, bên trên liền có người bắt đầu thảo luận.

"Người này sắp xong rồi, hắn thế mà lại chém chết người phụ nữ điên kia, lập tức liền sẽ có người tìm tới. Hiện tại đi chắc là còn kịp."

Tiếng thảo luận không nhỏ, Giang Hạo kết luận nam tử hắc bào có thể nghe được, nhưng mà hắn y vẫn lơ đễnh.

Như thế có thể thấy được, hắn có nắm chắc không nhỏ.

Giang Hạo cũng không để ý, yên tĩnh chờ đợi.

Hồi lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Hắn nhìn Hồng Vũ Diệp, phát hiện đối phương thế mà không có nửa điểm không kiên nhẫn nào.

"Đi thôi, chờ lâu như vậy rồi." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.

------
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 839 : Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn


Sau khi Giang Hạo đi vào, một tiên tử dẫn đường hỏi hắn cần gì.

"Thu mua đan dược không?" Giang Hạo hỏi.

Đối phương do dự một chút rồi nói: "Thời kỳ đặc thù, giá cả chúng ta thu về sẽ hơi thấp."

"Không thành vấn đề." Giang Hạo gật đầu.

"Không biết đạo hữu muốn bán gì?" Tiên tử dẫn đường hỏi.

Đây là tiên tử Kim Đan, tuổi tác nhìn không lớn. Còn về tuổi thật thì không được biết.

Hồng Vũ Diệp nhìn cũng không lớn, nhưng mà căn cứ theo tu vi của nàng, có thể phỏng đoán được thời gian tu luyện nhất định là rất lâu.

"Cái này. "Giang Hạo lấy đan được cấp Luyện Thần ra.

Đây là đan dược thông dụng, không có bao nhiêu đắt đỏ.

Đương nhiên, một Kim Đan nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Tiên tử dẫn đường rất là tò mò, một Kim Đan một Trúc Cơ sao lại có đan dược như này?

Trộm trong nhà?

Nếu như là nhặt được, không nên tới đây bán mới đúng. Nàng do dự một chút mới nói:

"Mời hai vị cùng ta đi lên lầu ba."

Lên lầu ba.

Giang Hạo phát hiện nơi này cũng có một vị tiên tử dẫn đường đang chờ đợi.

"Cũng là thu mua sao?" Hắn rất là tò mò.

"Chắc vậy." Tiên tử dẫn đường nhỏ giọng nhắc nhở:

"Khách hàng bên kia là Nguyên Thần, đạo hữu chớ nói lung tung. "

Giang Hạo gật đầu.

Sau đó cũng an tĩnh chờ đợi.

Thuận tiện đánh giá tu sĩ Nguyên Thần trước mặt.

Khí tức hùng hậu, Nguyên Thần sáng tỏ, đây không phải là Nguyên Thần, đây là Phản Hư viên mãn.

Không rõ người như này tại sao lại chờ đợi ở chỗ này.

Người ở bên trong nhiều nhất Luyện Thần, người xếp hàng càng không có một người nào Luyện Thần, có lẽ Luyện Thần không cần xếp hàng.

Nhưng mà thủ đoạn che giấu của người này đúng là không tệ.

Nếu không phải mình có Vô Danh Bí Tịch, chưa chắc đã có thể nhìn ra.

Đối phương cũng nhìn hắn một cái, sau đó chính là an tĩnh chờ đợi.

Dáng vẻ của người trung niên này nhìn như Nguyên Thần sơ kỳ, bên trong ánh mắt có một loại ngại ngùng.

Dường như không có chút tự tin nào.

Cho nên tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn mới rất có lòng tin, mà không phải là cúi người đi cùng.

Giang Hạo cảm khái, người ẩn giấu tu vi thật nhiều.

Đợi một lúc sau, người ở bên trong đi ra.

Một nam tử trung niên được tiên tử dẫn đường dẫn đi.

Trên mặt mang theo vẻ thở dài, dường như không hài lòng lắm đối với lần giao dịch này.

"Tiền bối không cần để ý, tất cả nỗ lực đều vì muốn thu hoạch được thứ tốt hơn.” Tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn thật lòng an ủi.

"Tiền bối, đến lượt chúng ta rồi." Tiên tử có dáng vẻ thành thục bên cạnh Phản Hư khách sáo nói.

"Được, đa tạ tiên tử." Nam tử trung niên càng là khách khí.

Tiên tử dẫn đường bên cạnh hắn nở nụ cười, sau đó nói:

"Điều nên làm thôi, mời tiền bối."

Bọn người đi vào không được bao lâu, cửa lại mở ra lần nữa.

Là vị tiên tử dẫn đường thành thục kia: "Hồ lão để các ngươi tiến vào."

"Mời hai vị khách quan vào bên trong.” Tiên tử dẫn đường cho Giang Hạo làm thế mời.

Giang Hạo gật đầu, sau đó dẫn Hồng Vũ Diệp cùng nhau đi vào.

Sau khi đi vào, hắn nhìn thấy một cái bàn lớn.

Trên cùng là một vị lão giả, khí tức nội liễm, thỉnh thoảng còn có uy áp Nguyên Thần tràn ra.

Luyện Thần viên mãn.

Rất mạnh.

Muốn giết một Kim Đan thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Thấy thế, Giang Hạo có chút cung kính nói:

"Xin ra mắt tiền bối."

Bên trai Hồ lão là người đàn ông trung niên lúc trước.

Cho nên Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp ngồi xuống bên phải.

Sau khi ngồi xuống, Hồ lão trên cùng mới tùy ý nói:

"Các ngươi đều là đến để bán đồ, từng người lấy ra đi, ta định giá rồi chính các ngươi cân nhắc. Các ngươi cũng thấy đó, chúng ta có rất nhiều khách hàng. Hơn nữa, thời điểm hiện tại có chút nhạy cảm, giá chúng ta thu mua sẽ hơi thấp một chút, hi vọng các ngươi có thể lý giải. Nếu như không thể lý giải được thì hiện tại có thể rời đi."

Đối phương nhìn như khách sáo, nhưng cũng không để người ta vào mắt.

Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này, tiền bối "Nguyên Thần" dường như cũng không thèm để ý.

"Vậy ta tới trước." Người trung niên Nguyên Thần có chút câu nệ mà lấy một cái kiếm sắt có vết rỉ loang lổ ra, nói:

"Ta muốn bán món bảo vật này.”

Kiếm này không dài, chỉ dài bằng khoảng cánh tay. Mặc dù có một chút sóng linh khí, nhưng mà vết rỉ loang lổ, trông rất khó coi.

"Tôi phát hiện ra nó ở trong một cái giếng, đừng nhìn nó đầy vết rỉ loang lổ, nhưng mà có thể tiếp nhận linh khí to lớn, cũng có chút sắc bén. Chưa nói tới việc pháp bảo có bao nhiêu lợi hại, nhưng chất liệu khẳng định không tệ." Trung niên Nguyên Thần nói.

"Chỉ là pháp bảo bình thường được chế tạo từ Chân Nguyên Thạch mà thôi, nhưng mà cấp không kém, chúng ta có thể mua với giá tám ngàn linh thạch." Hồ lão nói.

Tám ngàn, tại chỗ bọn hắn là một đơn hàng nhỏ, không cần quá để ý.

"Chỉ tám ngàn sao?" Trung niên Nguyên Thần có chút tiếc nuối nói.

Giang Hạo nhìn pháp bảo, cảm thấy món pháp bảo này ẩn chứa một loại khí tức khác.

Có một loại khí thế trời cao mênh mông.

"Ta có thể nhìn xem một chút không?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi?" Trung niên Nguyên Thần có chút ngoài ý muốn.

Cho dù là Hồ lão cũng có chút không vui.

Chỉ là một món đồ bình thường, cũng không cần thiết phải quá để ý.

Hai tiên tử dẫn đường phía sau đều cảm thấy kinh ngạc, làm như này sẽ dễ dàng đắc tội với Hồ lão.

Giang Hạo gật đầu.

Nam tử trung niên Nguyên Thần đồng ý.

Lúc cầm kiếm lên, Giang Hạo dùng tay sờ xuống, ngay sau đó đã nhận ra cỗ khí tức kia.

Là kiếm ý, kiếm ý vô cùng thuần túy, giống như là còn đang dưỡng dục.

Hơn nữa còn có chút giống với Vô Cực Kiếm trước đó.

Đây cũng không phải là món đồ bình thường.

Thật sự là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, bỏ qua bia đá kia lại đạt được một thanh kiếm rỉ sét.

"Ta muốn." Giang Hạo nhìn nam tử trung niên trước mặt rồi nói:

"Ta có thể ra không nhiều, đại khái khoảng bảy vạn, tiền bối có thể suy tính một chút."

Bảy vạn.

Nếu như kiếm này thật sự có liên quan tới Vô Cực Kiếm, bảy vạn đã là nhặt nhạnh chỗ tốt.

Không nghĩ tới mình cũng có thể gặp được loại chuyện này.

Đương nhiên, hắn cũng không có ý định mua với giá thấp.

Là chuyện không cần thiết.

Nếu như thu hoạch được bọt khí từ chỗ này thì bảy vạn là hoàn toàn đáng giá.

Nếu đã đáng giá thì cần gì phải làm khó đối phương, mọi người vui vẻ không phải đều rất tốt hay sao.

Nếu như đối phương không muốn…

Không…Đối phương sẽ muốn.

Giá tiền này vừa ra, khiến người xung quanh cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là nam tử Nguyên Thần, có chút không thể tin nổi.

"Tại sao là bảy vạn?" Hắn hỏi.

"Quá nhiều thì sẽ có chút đau lòng." Giang Hạo cười nói.

Hắn bây giờ là Cổ Kim Thiên, cho nên nên thản nhiên một chút.

"Năm vạn đi, ta nhường một chút." Nam tử Nguyên Thần cười nói.

"Được." Giang Hạo gật đầu.

Hai người hoàn thành giao dịch.

Một màn này khiến cho mấy người bên cạnh nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhất là Hồ lão, vẻ mặt âm trầm.

Nhưng mà nam tử Nguyên Thần không để ý đến đối phương, Giang Hạo cũng là như thế.

"Chỗ này của ta còn có một số pháp bảo, đạo hữu xem xem có cần gì nữa không." Nam tử trung niên Nguyên Thần nói xong liền lấy một loạt pháp bảo có vết rỉ loang lổ ra.

Nhìn xem những vật này, Giang Hạo không khỏi cảm khái, đối phương đi đào mộ phần nhà ai sao?

Hắn chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn trúng ba món pháp bảo.

Lần này ba món định giá chung là năm vạn linh thạch.

Mười vạn, toàn bộ đã xài hết rồi.

Hắn cũng lấy ra một số đan dược.

Bởi vì cao nhất chỉ có Luyện Thần, cho nên đối phương chỉ chọn lựa một chút đan dược kì lạ và linh dược chữa thương.

Tốn bốn vạn linh thạch.

Thu được bốn vạn linh thạch, Giang Hạo lại mua hai món pháp bảo, tốn ba vạn, còn lại một vạn.

Cuối cùng hai người nhìn về phía Hồ lão.

"Tiền bối, số còn lại, ngài tính toán giá cả một chút đi."

Lúc này, gương mặt của Hồ lão đã trở nên âm trầm, cảm thấy mình bị đùa bỡn.

Hắn nhìn qua hai người, lạnh lùng nói:

"Cửa hàng không buôn bán với hai vị, mời đi cho."

Lông mày nam tử Nguyên Thần cau lại, nói:

"Chúng ta xếp hàng lâu như vậy, tiền bối cứ như vậy mà đuổi chúng ta đi sao?"

Hồ lão cười lạnh: "Chỉ là Nguyên Thần."

Giọng nói rơi xuống, khí tức khuếch tán.

Mà trong nháy mắt hắn khuếch tán khí tức, giống như có một bàn tay lớn đè xuống, chấn vỡ tất cả khí tức của hắn.

Lực lượng Phản Hư ép cho Hồ lão lạnh mình.

------
 
Back
Top Bottom