Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 210 : Thần Đan


Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động nhỏ, có nghĩa là vị tiền bối Đan Nguyên kia lại triệu tập cuộc họp.

Chắc hắn đã sớm thông báo.

Thời gian cụ thể thì phải kiểm tra đã.

Gần đây, hắn không phải không xem Mật Ngữ Thạch Bản, nhưng đều là ba người kia đang nói chuyện phiếm.

Những người khác còn chưa xuất hiện. Nghe đám người Quỷ Tiên Tử nói, bọn họ không phải đang bế quan thì đang làm chút chuyện.

Giang Hạo biết không nhiều về tin tức cụ thể của những người này.

Nhất là biết rất ít về thân phận, chỉ có thể biết một số đặc điểm.

Ví dụ như Quỷ, trước mắt vẫn đang truy tìm tung tích của giao long.

Mấy ngày lại mắng vài câu.

Giang Hạo không vội xem Mật Ngữ Thạch Bản, nhìn về phía Tiểu Li.

Hắn chắc chắn không thể tặng vòng sủng vật, lần trước hắn đã không đồng ý đưa.

Về phần tại sao đối phương cảm thấy hắn muốn đưa, vậy thì không biết được.

Tuy nhiên, hắn vẫn đưa ra một thứ cho nàng an phận.

Hắn do dự một lát, thò tay lấy cái vòng phụ thứ hai ra.

Sau đó, hắn ném cho Tiểu Li nói:

"Chế luyện qua là có thể xem thành pháp bảo công kích và pháp bảo phòng ngự."

Tiểu Li hưng phấn nhận lấy cái vòng vàng, chế luyện một lúc lại đeo ở trên cổ, chạy tới cho Giang Hạo xem.

"Tháo ra." Giang Hạo thở dài và nói:

"Đeo trên cổ tay."

Tiểu Li tháo ra và đeo trên cổ tay với vẻ không tình nguyện.

Con thỏ nhìn chằm chằm vào vòng tay của Tiểu Li, sau đó nói với Giang Hạo:

"Chủ nhân cũng cho ta một cái đi."

"Lần sau." Giang Hạo bình tĩnh trả lời.

Tổng cộng chỉ có tám cái vòng phụ, phải đặt một cái ở trong sân để đề phòng biến cố xảy ra, cho Tiểu Li một cái chắc hẳn không dùng được.

Bây giờ chỉ có sáu cái, cho con thỏ một cái, chẳng khác nào chỉ còn năm cái có thể sử dụng.

Phải kích hoạt cánh cửa của vòng phụ, hắn mới có thể qua được. Hắn tạm thời không nói cho Tiểu Li biết chức năng này.

Nói quá rõ, sau này sẽ bất lợi cho chuyện phóng sinh.

Giang Hạo lại xử lý Minh Dạ Thu Hoa xong, mới trở lại.

Những cây hoa kia bình thường cho ra bọt khí màu xanh lục, phần lớn thời gian còn không bằng bọt khí màu trắng.

Dù sao cũng là một ít linh kiếm, không có bất kỳ tác dụng gì.

Không nói chiếm diện tích, bán ra sẽ làm người khác chú ý.

Chỉ có thể chờ đợi cơ hội ra ngoài, bán ra với số lượng lớn.

Trong viện, Giang Hạo nhìn Bàn Đào Thụ đã trồng, chuyện này xem như dừng ở đây, chờ Xích Liên Hoa nở hoa cũng coi như kết thúc.

Bây giờ, hắn chỉ có hai việc cần phải nhanh chóng đi làm.

Đó chính là giám định đan dược của Hồng Vũ Diệp, cùng với hỏi thăm Liễu Tinh Thần về Bạch Dạ.

Sau khi ngồi xuống, hắn tra xét Mật Ngữ Thạch Bản, nhận được tin nhắn là bảy ngày sau sẽ mở ra buổi họp vào giờ tý.

"Lần này cách hơi lâu, nhưng cũng tốt."

"Lần thứ hai phải làm chút gì đó. Dù sao ta rất ít tham dự vào trong đó, không thể hiện ra tác dụng, cũng rất dễ bị xa lánh."

Hắn do dự rất lâu, quyết định cứ xem tình hình có nên nói ra một ít tin tức về Thiên Hương Đạo Hoa không.

Phải được bọn họ tán thành trước lại nói sau.

Nếu không, sẽ không cách nào tiếp tục làm nội ứng nữa.

Ngày hôm sau.

Giang Hạo lấy ra đan dược giải độc, lựa chọn giám định.

【 Xích Vũ Thần Đan: Thánh dược chữa thương, bạch cốt sinh nhục tẩm bổ nguyên thần, phá tà, loại trừ nguyền rủa, tiêu diệt tâm ma. Chỉ cần có một hơi thở, một tia tàn hồn đều có khả năng cứu được. Thuốc này gần như không có hiệu quả đối với huyết mạch Long tộc. 】

"Đây là đan dược cấp bậc gì vậy?" Giang Hạo nhìn những chữ này, cảm giác chấn động.

Hồng Vũ Diệp sẽ không có vài thứ bình thường à?

Cho đến tận lúc này, thứ nàng cho đều không thể dùng linh thạch mua được.

Bất kể là Thiên Đao Thất Thức, Hòa Quang Đồng Trần, bí tịch vô danh, bên ngoài đều không có bán, nhất là quyển cuối cùng, có lẽ cả tu chân giới chỉ có một quyển trên tay hắn.

Tuyết Thần Đan cùng với Xích Vũ Thần Đan này càng không đơn giản.

"Tất cả Thiên Âm tông cộng lại cũng không giàu bằng nàng? Rốt cuộc nàng là ai?"

Giang Hạo nhanh chóng nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa và Bàn Đào Thụ.

Tương lai, hai thứ này không chừng cũng là của nàng.

Nói như vậy, đồ tốt của nàng đều là nhờ cướp về sao?

Thực lực thế nào mới có thể cướp nhiều đồ như vậy mà vẫn bình an không sao?

Trong giây lát, Giang Hạo cảm giác cơ hội mình thoát khỏi ma trảo càng thêm mờ mịt.

"Không được, vẫn phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, trốn hay không trốn là một chuyện, nhất định phải nắm lấy sống chết ở trong tay mình."

Trong giây lát, hắn muốn đi tới khu mỏ đào quặng, bên kia đã dần dần khôi phục lại hoạt động. Nếu hắn phạm sai lầm, có khả năng nhất định sẽ bị phạt qua bên kia.

Hắn thật sự không dám chủ động qua đó, nếu hắn chủ động qua đó, muốn về cũng không dễ.

Bị Hồng Vũ Diệp biết được, dễ gặp tai ương.

Hắn thu hồi Xích Vũ Thần Đan, quyết định tìm thời gian rảnh đi tới Tàng Thư các kiểm tra thử.

Nhìn mức độ quý hiếm của đan dược này thế nào.

Nếu quả thật nghèo tới phát điên, có lẽ sau này hắn có thể bán ra.

Chỉ là hắn bất ngờ khi biết đan dược này lại không có hiệu quả đối với huyết mạch Long tộc.

Cũng không biết vì sao.

Ba ngày sau.

Xích Liên Hoa nảy mầm, Giang Hạo không có cảm giác gì.

Tuy nhiên hắn ngủ ở bên cạnh, cảm giác độc tâm ma biến mất.

Xem ra nẩy mầm lại có tác dụng.

Lại qua hai ngày.

Bàn Đào Thụ nảy mầm.

Bọt khí màu tím xuất hiện.

【 Mảnh vỡ thần thông +1】

Bây giờ, hắn đã có hai mảnh thần thông, sang năm thuận lợi lại có thể thu được một thần thông.

Nếu chín lần niết bàn đều màu tím, vậy chính là ba thần thông.

Sau này không chừng có thể đổi thành màu vàng.

Lại một ngày trôi qua.

Trước giờ tý buổi tối, Giang Hạo đứng ở ban công nhìn ra sân. Lúc này, con thỏ đang nằm trên mặt đất nhìn Thiên Hương Đạo Hoa.

Buổi tối mỗi ngày, nó đều canh gác, một lòng muốn ăn xuống.

"Cũng không biết ngày nào đó, nó có thể thật sự ăn không."

Giang Hạo lắc đầu.

Cắn hoa chưa chắc có việc, con thỏ lại... có thể làm phân bón.

Hắn về phòng, lấy ra Mật Ngữ Thạch Bản, giờ tý đến rồi.

Sau một lát, Giang Hạo bước vào khu vực chung của phiến đá.

Vẫn là vị trí ban đầu, vẫn là năm người trước đó.

Ngồi phía trước là tiền bối Đan Nguyên, bên cạnh theo thứ tự là ba người "Quỷ" "Liễu" "Tinh".

"Ra mắt tiền bối." Bốn người cung kính nói.

"Đã lâu không gặp." Đan Nguyên nhìn bốn người cười nói:

"Xem ra lại là bốn người các ngươi.

Gần đây, tu luyện có gặp phải vấn đề gì không?"

"Ta muốn hỏi tiền bối, Tinh Thần Pháp của Thiên Thánh giáo có thích hợp để tu luyện không?" Quỷ Tiên Tử mở miệng đầu tiên.

"Thiên Thánh Tinh Thần Pháp à?" Đan Nguyên ôn hòa nói:

"Vậy phải xem mục đích của ngươi. Thiên Thánh Tinh Thần Pháp không có bất kỳ rèn luyện nào ngoài tinh thần, vừa không có phân thân tinh thần của Đại Thiên Tinh Thần Pháp, cũng không có hiện tượng kỳ lạ của Nhật Nguyệt Tinh Thần Pháp, cho nên cần những vật khác thì không thích hợp, nếu muốn rèn luyện tinh thần thì có thể lựa chọn.

Thiên Thánh Tinh Thần Pháp không tính là đỉnh cấp, nhưng ở phía nam cũng xem như tạm được. Nhất là Thiên Thánh Tinh Thần Pháp kiêm Tinh Thần Pháp khác, chuyển sang tu luyện không gặp cản trở, thậm chí có thể đồng thời tu luyện một vài Tinh Thần Pháp."

Quỷ Tiên Tử gật đầu cám ơn, Liễu và Tinh cũng nói ra một vài vấn đề.

Giang Hạo do dự một lát, lựa chọn lắc đầu.

Hắn không có gì để hỏi.

Hắn không tu luyện Tinh Thần Pháp, công pháp Hồng Mông Tâm Kinh cũng chưa từng xuất hiện bình cảnh.

Thuật pháp... đều là thiên môn.

Hỏi trái lại sẽ gặp phiền phức.

Lần trước, hắn có thể hỏi về đan dược, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia, có thể ngoại lệ. Nhưng lần này không thể hỏi nữa.

Phá hỏng quy định.

Người khác cũng không nói gì về điều này, không phải ai tu luyện cũng sẽ xảy ra vấn đề.

"Vậy nói sơ qua về chuyện chúng ta nhắc tới lần trước đi." Đan Nguyên nhìn mọi người nói:

"Các ngươi có tài liệu liên quan tới Thiên Hương Đạo Hoa không?"

Liễu nói ra một số điều, tuy nhiên chỉ là lời đồn đại, không có gì mang tính thực chất.

Tinh vẫn chưa mở miệng.

Quỷ Tiên Tử lườm Giang Hạo, cuối cùng nói:

"Mặc dù ta không biết tình hình về Thiên Hương Đạo Hoa, nhưng ta biết nơi nào có Thiên Hương Đạo Hoa."

Trong lòng Giang Hạo thầm nghĩ, ngươi biết còn liếc nhìn ta làm gì?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 211 : Thăm Dò Đến Từ Tụ Hội


Trên tinh không bao la, Giang Hạo ngồi xếp bằng, khí tức bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên.

"Quỷ" vừa liếc mắt nhìn hắn, nói biết tung tích của Thiên Hương Đạo Hoa.

Làm cho hắn theo bản năng cảm thấy đối phương biết được thân phận của hắn, kinh hãi.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, tuyệt đối không có khả năng này.

Nội ứng tới đây, trừ bản thân hắn ra, cũng chỉ có Hồng Vũ Diệp biết được.

Người khác không thể biết.

Quỷ Tiên tử vừa dứt lời, những người khác đều nhìn sang, hình như có hơi kinh ngạc.

Tiền bối Đan Nguyên cũng lộ vẻ hứng thú: "Ồ?"

"Không biết Tỉnh đạo hữu có nghe được gì không?" Quỷ Tiên Tử nhìn về phía Giang Hạo khẽ hỏi thăm.

"Sao Quỷ Tiên Tử lại nói vậy?" Giang Hạo hỏi ngược.

Người khác cũng hơi bất ngờ.

Đối với điều này, Quỷ Tiên Tử bình thản nói:

"Bởi vì ở phía nam, chỉ cần có một chút thủ đoạn, ít nhiều gì cũng có thể biết được."

Nàng nhìn Đan Nguyên tiếp tục nói:

"Ta liên hệ với vài bằng hữu, biết được một tin tức từ vài tông môn, đó là phía nam có Thiên Hương Đạo Hoa. Ta cũng đoán được vị trí của Thiên Hương Đạo Hoa."

Cuối cùng, nàng hỏi thăm người ngồi phía trên cùng nói: "Tiền bối, ta có thể nói thẳng không?"

"Ngươi không lo bị bọn họ nghe được, vậy cứ nói đừng ngại." Đan Nguyên cười nói, không hề để ý tới chuyện người khác biết được vị trí.

Người khác yên tĩnh lắng nghe, đây là tin tức miễn phí đối với bọn họ.

Có khả năng vô giá.

"Thiên Âm tông." Quỷ Tiên Tử nghiêm mặt nói:

"Ta nhiều lần điều tra, cho ra kết luận là Thiên Hương Đạo Hoa có 90% khả năng ở Thiên Âm tông.

Hình như có pháp bảo liên quan nào đó có thể biết được Thiên Hương Đạo Hoa ở Thiên Âm tông."

Giang Hạo hiểu rõ, nghĩ thầm mình cũng ở phía nam, biết hay không biết Thiên Hương Đạo Hoa đại biểu cho ảnh hưởng có đủ lớn hay không. Bây giờ, xem ra năng lực của ta bị đánh giá thấp. Nhưng... Ta quả thật không có năng lực gì.

Phía nam cực lớn, có đủ loại tông môn mạnh mẽ.

Tu sĩ Nguyên Thần cảnh nhiều không kể xiết, hắn một không có nhân mạch, hai không có bối cảnh.

Duy nhất Thiên Hương Đạo Hoa có thể biết lại liên quan mật thiết tới hắn, không tiện nói thẳng.

'Xem ra phải nâng cao nhận của bọn họ đối với ta lên, nếu không ai nấy đều sẽ khinh thường ta.'

"Thiên Âm tông?" Đan Nguyên thoáng nghi ngờ nói:

"Nhiều năm trước, ta từng đi qua U Vân phủ ở phía nam, Thiên Âm tông chắc hẳn chỉ là một môn phái nhỏ?"

"Trước đây, nó quả thật chỉ là môn phái nhỏ, tuy nhiên mấy chục năm gần đây đã phát triển nhảy vọt, xét quy mô có thể miễn cưỡng tính là môn phái lớn, chỉ thiếu nội tình.

Nghe nói sở dĩ Thiên Âm tông quật khởi là nhờ Chưởng giáo của bọn họ, Thiên Âm Hồng. Có người nói thực lực của người này mạnh mẽ, quét ngang tông môn xung quanh U Vân phủ, càng đánh càng mạnh, còn kèm theo chút sắc thái thần bí." Quỷ Tiên Tử giải thích.

"Phía nam có không ít tông môn đi? Tương đối gần U Vân phủ có Thiên Thanh Sơn, Lạc Hà tông, Huyền Thiên tông vân vân, bọn họ đều không đi cướp giật sao?" Tinh mở miệng hỏi thăm.

Quỷ Tiên Tử nhún vai, biểu thị không biết.

"Tỉnh tiểu hữu có biết rõ về bên đó không?" Đan Nguyên hỏi Giang Hạo.

Giang Hạo lắc đầu.

Nếu lúc trước nói không biết, vậy cũng không cần phải cố biểu hiện bản thân.

Làm vậy rất dễ gây ra phản ứng ngược.

Đan Nguyên im lặng một lát, sau đó nói với Quỷ Tiên Tử:

"Qua một thời gian ngắn nữa, sẽ có người đi tới Thiên Âm tông chứng thực chuyện này. Nếu thật sự lời ngươi nói, ngươi có thể nói ra ngươi muốn gì.

Nếu chỉ có chút manh mối, cũng có thể miễn cưỡng lấy một ít.

Nếu không tìm ra manh mối, chỉ có thể chờ lần sau."

Quỷ Tiên Tử gật đầu, biểu thị đã rõ.

"Chỗ ta tạm thời không có chuyện gì khác." Đan Nguyên nhìn bốn người nói.

Sau đó, chính là tới người khác giao lưu.

Người mở miệng đầu tiên vẫn là Quỷ Tiên Tử:

"Trong các ngươi có ai có Thiên Thánh Tinh Thần Pháp không?"

Liễu lập tức nói:

"Cho ta chút thời gian, ta chắc hẳn có thể lấy được. Nếu người khác nhanh hơn ta cũng không sao."

Quỷ Tiên Tử nhìn về phía hai người khác.

Tinh lắc đầu, Giang Hạo lại bình tĩnh nói:

"Ta có."

Nếu muốn làm nội ứng, vậy lại phải giao dịch với đối phương.

Tuy nhiên hắn càng để ý tới lời Đan Nguyên nói hơn. Có người sẽ đến chứng thực Thiên Hương Đạo Hoa có ở Thiên Âm tông không.

Với giọng điệu của đối phương, lại thấy được đối phương hoàn toàn khinh thường Thiên Âm tông, xem ra xác nhận được sẽ mang đi.

Đây là nguy cơ lớn đối với hắn.

"Ngươi muốn gì?" Quỷ Tiên Tử hỏi thẳng.

"Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp." Giang Hạo chậm rãi nói.

"Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp?" Quỷ Tiên Tử nhíu mày, nhìn về phía Tinh.

"Ta có, nhưng Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp sau Kim Đan rất khó kiếm.

Ta chỉ có thể cung cấp đến Kim Đan." Tinh nói.

Hắn vừa dứt lời, Quỷ Tiên Tử và Tinh đều nhìn về Giang Hạo.

"Có thể." Giang Hạo gật đầu.

Thật ra, hắn cũng không biết mình muốn gì, chỉ trùng hợp thiếu Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp phần sau nên yêu cầu.

Phần hắn đưa cho Lâm Tri chỉ có Luyện Khí, miễn cưỡng có thể tới Trúc Cơ, sau đó lại không có nữa.

Bây giờ có đến Kim Đan cũng tiện hơn rất nhiều.

Còn phần sau nữa, vậy phải dựa vào bản thân Lâm Tri.

"Vậy ta cần Đại Thiên Tinh Thần Pháp." Tinh nói với Quỷ.

"Thành giao." Quỷ Tiên Tử gật đầu.

Trong lúc Giang Hạo vẫn đang nghi ngờ làm sao giao dịch với bọn họ, Đan Nguyên vung tay lên, trước mặt từng người bọn họ có thêm một phiến đá.

"In nội dung lên phía trên là được, nếu quên có thể giữ lại, tiến hành giao dịch sau." Phía trên truyền tới tiếng nhắc nhở.

Giang Hạo gật đầu, giơ tay chạm vào phiến đá, sau đó nhớ lại nội dung của Thiên Thánh Tinh Thần Pháp.

Sau một lát, hắn thu tay về. May mà sau khi đạt tới Nguyên Thần, hắn nhớ mấy thứ này tương đối rõ.

Nhất là diễn hóa một lần.

Chờ Giang Hạo vừa kết thúc, phiến đá đã bay đến trước mặt Quỷ. Phiến đá của Quỷ bay về phía Tinh, phiến đá của Tinh đi tới phía trước mặt hắn.

Lúc này, hắn lại chạm vào phiến đá.

Trong giây lát, hắn nhìn thấy công pháp được diễn hóa, chữ viết bay về phía hắn.

Tuy nhiên, chỉ một lát, hắn càng hiểu rõ Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp hơn, sau khi so sánh, hắn cũng thấy giai đoạn Luyện Khí là sự.

Kết quả diễn hóa sau đó cũng không có vấn đề gì.

Phiến đá này là bảo vật.

Giao dịch kết thúc, Quỷ Tiên Tử nói với Giang Hạo:

"Tỉnh đạo hữu, ta còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp một tay.

Gần đây, ta đang đuổi giết một con Giao long, bây giờ nó có khả năng chạy tới U Vân phủ, ta không tiện qua.

Không biết có thể mời đạo hữu giúp đỡ không? Ta sẽ cung cấp vị trí, đạo hữu ra tay là được.

Đến lúc đó có thể bàn kỹ về thù lao sau."

"Được." Vẻ mặt Giang Hạo bình thản, lập tức đáp ứng.

Được cái rắm... Ta căn bản không có cách nào ra tay.

Giang Hạo hiểu rõ đối phương đang thử thăm dò mình, nhưng hắn không thể từ chối.

Một khi hắn từ chối, bị thấy rõ là một chuyện, chuyện nhỏ này còn không có cách nào giúp, rất có khả năng bị bài xích.

Bọn họ không cần thành viên không có tác dụng.

Đồng thời, lúc đáp ứng cũng không thể do dự, sẽ bị nhìn ra hư thực.

Chỉ có mở miệng đáp ứng luôn mới có thể làm cho những người này không có cách nào biết được tình huống cụ thể của mình.

Dù sao không hỏi thực lực của giao long, không quan tâm tới nguồn gốc của giao long, đây là thể hiện của thực lực.

Về phần đến lúc đó ra tay thế nào...

Mặc cho số phận.

Hắn chẳng qua nhất thời lẩn vào thôi.

Chung quy còn tốt hơn bây giờ bị khinh thường hoặc bị đá ra ngoài.

Nội ứng thất bại, không biết Hồng Vũ Diệp sẽ đối phó với hắn thế nào.

"Ta có chuyện phải nhắc nhở các ngươi." Liễu vẫn im lặng đột nhiên nói:

"Dạo này, ta ở hải ngoại nghe được một việc, nghe nói Thiên Cực Ách Vận Châu hiện thế, nhưng còn chưa biết vị trí cụ thể."

"Mọi người vừa nói như vậy, ta cũng nghĩ tới lúc trước, một số tông môn đột nhiên trở nên căng thẳng, nói có tai ách gì đó có khả năng sắp xảy ra.

Chắc là nói về Thiên Cực Ách Vận Châu." Tinh nói.

"Thiên Cực Ách Vận Châu đáng sợ như vậy sao?" Quỷ Tiên Tử thoáng nghi ngờ.

Mấy người nhìn về phía trên cùng.

Giang Hạo cũng làm theo, để dễ hòa nhập vào trong đó.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 212 : Cảm Thấy Vui Mừng Khi Gặp Nữ Ma Đầu


Nhìn tiền bối Đan Nguyên phía trước, Giang Hạo cảm giác đối phương ung dung mạnh mẽ.

Hình như không có gì có thể làm khó hắn.

Trong giây lát, Giang Hạo hơi tò mò, người này mạnh tới mức nào.

So với Hồng Vũ Diệp, chắc hẳn không phải là đối thủ.

Thật ra cũng không có lý do gì, chỉ là một loại cảm giác trực quan, cho rằng Hồng Vũ Diệp mạnh hơn.

Đan Nguyên im lặng một lúc, mới mở miệng:

"Thiên Cực Ách Vận Châu là một món hung vật, một khi nó hiện thế, mọi người sẽ nghênh đón nguy cơ lớn.

Về lai lịch của nó, vậy phải ngược dòng năm tháng xa xôi về trước, sự hình thành của nó dẫn đến mặt đất sụp đổ.

Đừng nói một địa phương nhỏ, cho dù tông môn như Hạo Thiên tông cũng chưa chắc ngăn cản được ảnh hưởng của Thiên Cực Ách Vận Châu.

Biện pháp tốt nhất là sớm chuẩn bị phong ấn, mới có thể tránh được một kiếp nạn.

Tuy nhiên, cũng có người muốn mượn Thiên Cực Ách Vận Châu trợ giúp để làm một việc. Bọn họ muốn thông qua chúng ta điều tra ra được tung tích của Thiên Cực Ách Vận Châu.

Nhưng chúng ta không tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn. Đừng nói tiếp xúc với Thiên Cực Ách Vận Châu, cho dù cảm nhận cũng sẽ bị nó ảnh hưởng.

Tu vi bị hủy hoại chỉ trong chốc lát còn nhẹ đấy.

Nếu các ngươi gặp phải, tốt nhất nhanh chóng rời xa, đồng thời báo cho người khác biết, để cho loại tông môn cấp bậc như Hạo Thiên tông đi trấn áp, phong ấn.

Chúng ta vẫn cách xa thì tốt hơn."

Giang Hạo hơi bất ngờ, tiền bối Đan Nguyên phát hiện nguy cơ này, suy nghĩ đầu tiên lại có thể là bảo môn phái lớn tới trấn áp, bản thân trốn đi.

Luôn cảm thấy có dáng vẻ để cho tiên môn giải quyết vấn đề, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng mà, như vậy quả thật an toàn hơn.

"Được rồi, không có chuyện gì thì lần sau chúng ta gặp lại." Đan Nguyên nhìn mọi người nói.

Sau khi tiễn tiền bối Đan Nguyên đi, Giang Hạo cũng thoát ra.

Trước khi đi, Quỷ Tiên Tử nói qua một thời gian nữa sẽ liên hệ với hắn.

Hắn gật đầu biểu thị có thể.

Nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, bởi vì hắn không có cách nào ra khỏi tông môn.

Rời khỏi phiến đá, Giang Hạo nhìn về phía bên ngoài ban công.

Lúc này, trời sao sáng ngời, ánh trăng bàng bạc giống như tấm vải lụa phủ trên mặt đất.

"Hy vọng bên Quỷ Tiên Tử có thể kéo dài một chút." Trong lòng Giang Hạo thầm thở dài.

Nhớ buổi gặp mặt vừa rồi, hắn nhận được một ít tin tức.

"Liễu" tương đối linh thông tin tức ở hải ngoại, cái khác thì không biết.

"Tinh" ở phía đông, có khả năng liên quan tới Minh Nguyệt tông.

"Quỷ" giống như lần trước, biết nguyền rủa, có khả năng tồn tại quan hệ nhất định với Thiên Nam phủ, và Huyền Thiên tông, Lạc Hà tông, Thiên Thánh tông ở bên cạnh.

Tuy nhiên, từ việc đối phương không biết Thiên Thánh Tinh Thần Pháp lại thấy được, chắc tồn tại quan hệ với Huyền Thiên tông cùng với Lạc Hà tông.

Dù sao, trong thế lực đã biết, chỉ có bọn họ biết được Thiên Hương Đạo Hoa ở Thiên Âm tông.

Ngoài ra, chính là Quỷ Tiên Tử thử.

"Nàng chắc hẳn không phải không thể tới U Vân phủ, là cố ý bảo ta ra tay, dựa vào đó biết được hành tung cùng với thực lực của ta. Tạm thời không có cách nào khắc phục."

Mặc dù bây giờ hắn có Càn Khôn Cửu Hoàn, có thể mượn địa điểm trong thiên địa.

Nhưng ai giúp hắn đưa vòng qua?

Tiểu Li à?

Con thỏ à?

Bọn họ đều quá yếu.

Không nói tốc độ chậm, một khi vị trí thay đổi, hắn lại không có cách nào thông báo vị trí thay đổi với bọn họ.

Còn nữa, có vài người còn đang suy tính vị trí của hắn, một khi hắn ra ngoài, sẽ bị phát hiện.

Tới lúc đó, khó nói được hắn có thể bị công kích hay không.

Giang Hạo nằm ở trên giường, nhìn trần nhà và nhíu mày lại:

"Còn có một điểm quan trọng nhất, Đan Nguyên nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ có người tới xác định.

Đây là nguy cơ sắp đến gần."

Tuy hắn bị Quỷ Tiên Tử thử thăm dò trong lần gặp mặt này, nhưng cũng biết có người sẽ đến Thiên Âm tông.

Nếu người này mạnh mẽ, sẽ trực tiếp phát hiện ra Thiên Hương Đạo Hoa.

Đến lúc đó hắn là người trồng hoa có thể cũng sẽ bị nhằm vào.

Phải thông báo với Hồng Vũ Diệp.

Dù sao nàng nói hoa là của nàng, giọng điệu của Đan Nguyên cho thấy người tới sẽ không e ngại Thiên Âm tông.

Giang Hạo ngồi dậy, nghĩ đến một vấn đề nan giải.

"Mình làm sao thông báo cho Hồng Vũ Diệp được?"

Từ trước tới nay, đều là Hồng Vũ Diệp tới chỗ hắn, hắn chưa từng gọi đối phương tới.

Giang Hạo thở dài một tiếng, cảm thấy mình đành phải mặc cho số phận.

Tuy nhiên, cuộc họp trong Mật Ngữ Thạch Bản vừa kết thúc, Hồng Vũ Diệp hắn sẽ phát hiện ra.

Không phải không có khả năng qua hỏi thăm tình hình.

Hắn suy nghĩ một lát, cũng không thể suy nghĩ nhiều nữa, lại đứng lên chế tạo phù.

Bây giờ trong người hắn không có đồng nào, phải tiếp tục tích góp linh thạch.

Xích Liên Hoa tốn bảy trăm, không xuất hiện bọt khí màu xanh

Tạm thời không biết hạt giống linh dược cấp bậc gì mới có thể xuất hiện bọt khí.

Hắn chưa từng trồng linh dược thượng phẩm, chỉ có thể bắt tay vào làm từ hạt giống.

Sáng sớm.

Giang Hạo dừng bút, lại một tấm Thập Vạn Kiếm Phù xuất hiện. Gần đây, hắn dự định tiếp tục học linh phù mới.

Với tu vi hắn thể hiện ra bây giờ, thỉnh thoảng xuất hiện một hai tờ linh phù tốt hơn cũng là bình thường.

Trước mắt đã phong tỏa linh phù thăng cấp của Thập Vạn Kiếm Phù, Thập Vạn Thần Kiếm Phù.

"Lại nói tiếp, dạo này đã rất lâu không gặp sư tỷ Lãnh Điềm. Lần trước, con thỏ nói có người tới, chắc hẳn là nàng."

Nữ tính tìm hắn không ngoài sư tỷ Chu Thiền tới đưa phần thưởng, sư tỷ Mính Y thân là nội ứng, sư tỷ Lãnh Điềm đã thường mua linh phù.

Có thể loại bỏ Sư tỷ Chu Thiền, con thỏ biết sư tỷ Mính Y.

Vậy chính là sư tỷ Lãnh Điềm còn lại.

Cũng không biết nàng tới có chuyện gì.

Giang Hạo ra khỏi phòng, lại nhìn thấy con thỏ vẫn đang ngó chừng Thiên Hương Đạo Hoa, đầu lưỡi đều sắp chạm đến cánh hoa.

Hắn bước nhanh tới, định đá văng con thỏ ra, đề phòng bất ngờ phát sinh.

Chẳng qua, khi hắn muốn nhấc chân, đột nhiên phát hiện con thỏ biến mất.

Tiếp đó, một bóng trắng hạ xuống phía trước mặt hắn.

Không ngờ là con thỏ với mặt mũi bầm dập bị treo ở trên tường, tung bay theo gió.

Giang Hạo ngạc nhiên. Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.

"Ngươi nói xem, liệu có khả năng hôm nay con thỏ của ngươi bị treo ở đây, ngày mai sẽ là ngươi bị treo ở đây không?"

Từ phía sau truyền đến giọng nói bình thản.

Giang Hạo vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.

Ngày hôm nay, Hồng Vũ Diệp mặc váy tiên trắng hồng, lưng ong, để tóc mai, mắt đẹp mày ngài.

"Ra mắt tiền bối." Trong lòng Giang Hạo thầm mừng rỡ, quả nhiên tới rồi.

Về phần hôm nay là con thỏ, ngày mai có phải là hắn không, hắn không thể trả lời điều này.

Nếu đưa ra câu trả lời khẳng định, đối phương có khả năng sẽ làm thật.

Nếu phủ định, vậy Hồng Vũ Diệp nhất định sẽ ra tay.

"Lần đầu tiên ta thấy ngươi gặp ta với vẻ mừng rỡ như vậy đấy." Hồng Vũ Diệp cảm thấy hứng thú nói.

Giang Hạo cố giữ bình tĩnh, không muốn để đối phương lại nhìn ra sắc mặt của mình.

Cuối cùng, hắn nói vào thẳng chủ đề:

"Vãn bối tham gia cuộc họp mặt trong Mật Ngữ Thạch Bản, bọn họ đã biết Thiên Hương Đạo Hoa ở Thiên Âm tông.

Căn cứ theo lời Đan Nguyên nói, những ngày sắp tới sẽ có người qua tra xét. Ở trong ánh mắt của đối phương, Thiên Âm tông chỉ là môn phái nhỏ.

Cho nên nói là qua chứng thực, thật ra là qua mang Thiên Hương Đạo Hoa đi."

"Thời gian sắp tới?" Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế, bình tĩnh nói:

"Ngươi đang lo lắng gì vậy?"

"Thực lực của đối phương mạnh mẽ, có thể Thiên Âm tông không bảo vệ được." Giang Hạo nói ra lo lắng của mình.

"Vậy ngươi canh giữ đi?" Hồng Vũ Diệp cười như không cười hỏi.

Khóe miệng Giang Hạo khẽ giật: "Vãn bối chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, có lòng mà không có sức."

Hắn đương nhiên không thể đi canh giữ, hắn căn bản không có thực lực đó.

"Ý của ngươi là bảo ta ra tay?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Dù sao nó cũng là hoa của tiền bối." Giang Hạo nhẹ khẽ gật đầu.

"Cũng đúng." Hồng Vũ Diệp nhìn chăm chú vào nam tử trước mắt, cười hỏi:

"Ngươi lo lắng hoa của ta bị mang đi, hay là ngươi bị mang đi?"

"Đương nhiên là chuyện trước." Giang Hạo có phần che lương tâm nói.

Thiên Hương Đạo Hoa rất quan trọng đối với hắn, nếu thật sự không có cách nào, bị mang đi thì mang đi.

Hắn không thể bị nhân vật không rõ đưa đi, bằng không dữ nhiều lành ít.

"Lời nói dối của ngươi quá vụng về." Hồng Vũ Diệp lấy ra chén trà, chờ Giang Hạo pha trà.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 213 : Nữ Ma Đầu


Trong chốc lát.

Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên ngửi:

"Hoa Thiên Tuyết, đỡ hơn Tuyết Hậu Xuân và Hồng Tụ Hương một chút."

Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hoa Thiên Tuyết giá hai trăm linh thạch một tiền, lúc trước hắn đã chuẩn bị năm tiền.

Cho tới bây giờ mới sử dụng.

May mà xem như đủ tiêu chuẩn.

Lúc này, hắn nghe giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến:

"Ngoài chuyện có người muốn cướp hoa của ta, còn có chuyện gì khác nữa không?"

Giang Hạo do dự một lát, cuối cùng vẫn không báo lại chuyện Quỷ Tiên Tử thử thăm dò.

Loại chuyện này là thử thách hắn, Hồng Vũ Diệp sẽ không ra tay giúp đỡ.

Hắn cần phải tự tìm một con đường nội ứng thích hợp để xen lẫn vào trong cuộc gặp mặt.

Quái gở, mạnh mẽ lại thần bí là những gì trước mắt hắn nghĩ tới được.

Chỉ cần để bọn họ xuất hiện nhận thức này, sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng không thể giọng khách át giọng chủ, cướp danh tiếng của Đan Nguyên, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm.

"Không có tin tức quan trọng nào khác, ngược lại có chút suy đoán về lai lịch của mấy người." Giang Hạo nói đại khái.

Hồng Vũ Diệp không có hứng thú nghe.

Nàng uống trà xong, đi tới gian phòng vệ sinh, nhìn thùng gỗ một lát lại đi tới vị trí ban công tầng hai.

Giang Hạo đứng ở phía sau, không định qua vì đề phòng bị đẩy xuống.

"Độc của ngươi đã giải được rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Vâng, đa tạ tiền bối nhắc nhở." Giang Hạo gật đầu.

Nếu phát hiện trong lúc thăng cấp, hắn sẽ không ung dung như vậy.

"Vậy..." Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo, cười nói:

"Ngươi định cảm ơn ta thế nào?"

Lần này, Giang Hạo bối rối.

Hắn tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này, nhất thời không trả lời được.

"Qua một thời gian ngắn nữa, ta muốn tới tắm, chuẩn bị sẵn sàng cánh hoa, ta muốn Ngân Nguyệt Hoa Biện." Hồng Vũ Diệp nói với Giang Hạo:

"Có vấn đề gì không?"

"À..." Giang Hạo nhất thời có hơi lo lắng.

Hắn không biết Ngân Nguyệt Hoa Biện cần bao nhiêu linh thạch.

Chỉ là hắn vừa do dự, khí tức ngập trời đã trấn áp đến.

"Không thành vấn đề." Hắn vội vàng trả lời.

"Tốt." Hồng Vũ Diệp mỉm cười, hóa thành một bóng đỏ biến mất:

"Nếu không làm được, ta sẽ tẩy rớt một lớp da giúp ngươi."

Nhìn đối phương biến mất, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, hắn cẩn thận nghĩ lại, mình quả thật chưa từng nghĩ tới quà cảm ơn.

Hồng Vũ Diệp cường thế và thản nhiên, làm hắn cũng thản nhiên theo.

Hắn thở dài, quyết định đi hỏi thăm giá Ngân Nguyệt Hoa Biện, hy vọng sẽ không quá đắt.

Tuyết Liên các.

"Mười linh thạch?"

Giang Hạo hơi bất ngờ khi nghe được giá. Rẻ vậy à?

Chỉ là hắn rất nhanh đã phát hiện ra mình.

Tiên tử chỉ dẫn có lòng tốt nhắc nhở:

"Là một cánh, chúng ta thông thường bán ra chín mươi chín cánh."

Cũng chính là chín trăm chín mươi linh thạch.

"Ta có thể nhìn qua cánh hoa không sao?"

"Đương nhiên."

Cánh hoa trắng như tuyết nhưng không lớn lắm.

Giang Hạo ước lượng, một vốc tay đại khái cần chín cánh hoa.

Phủ kín thùng gỗ ở trạng thái thưa thớt cần ba bốn mươi vốc tay.

Cũng chính là cần ba nghìn linh thạch.

Ba nghìn linh thạch đổi lấy lời nhắc nhở trúng độc, xem như đã rẻ rồi.

Nhưng...

Bây giờ, hắn không có linh thạch.

Giang Hạo rời khỏi Tuyết Liên các, định bán ra số linh phù chế tạo được gần đây.

Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu chế tạo linh phù càng lợi hại hơn, lợi ích thu được cũng sẽ càng nhiều hơn.

Mua trước chín mươi chín cánh.

Đề phòng Hồng Vũ Diệp đột nhiên xuất hiện lại không có cánh hoa.

Lúc bày sạp, một vị Kim Đan sơ kỳ đứng ở trước sạp hàng của Giang Hạo, cẩn thận quan sát linh phù nói:

"Có Thập Vạn Thần Kiếm Phù sao?"

"Tạm thời không có." Giang Hạo lắc đầu trả lời.

"Không có thì không có, cần gì phải nói là tạm thời không có?" Đoạn Quan nhìn Giang Hạo, nói với vẻ mặt bình thản:

"Tu vi của ngươi là Trúc Cơ hậu kỳ? Không phải ta khinh thường ngươi, ngươi vẽ ra được Thập Vạn Kiếm Phù sao?

Ý ngươi tạm thời không có là sau sẽ có à?

Làm chuyện buôn bán, tốt xấu gì cũng phải thật sự cầu thị, đừng quá tham vọng, tự cho mình là đúng.

Ngươi thật sự cho rằng một Trúc Cơ hậu kỳ có thể chế tạo ra Thập Vạn Thần Kiếm Phù sao?"

Giang Hạo nhìn đối phương, cảm giác rất khó hiểu. Đối phương cố ý hay ta chọc tới hắn? Hắn là người của Thiên Hoan các à?

"Ta lấy mười tấm Trị Liệu Phù và mười tấm Thập Vạn Kiếm Phù." Đoạn Quan bỏ lại sáu trăm linh thạch, lấy linh phù rồi xoay người rời đi.

Không hề muốn ở lại cùng Giang Hạo thêm nữa.

Thấy đối phương rời đi, Giang Hạo không khỏi xúc động, đây là khách hàng lớn đấy.

Xem ra không có hiềm khích với mình.

Cuối cùng hắn lại lấy ra sáu tấm Trị Liệu Phù và sáu tấm Thập Vạn Kiếm Phù tiếp tục bày sạp.

Hắn còn khoảng mười tấm linh phù, nhưng không thể lấy ra hết, chỉ lấy ít một ra bày.

Sau một lút, chỉ bán ra được năm tấm linh phù.

Tổng cộng thu được bảy trăm năm mươi linh thạch.

Còn thiếu hai trăm nữa mới đủ mua cánh hoa.

Ngày mai lại tới lần nữa là đủ rồi.

Trên đường trở về, Giang Hạo vô tình gặp được Liễu Tinh Thần.

"Sư đệ, đã lâu không gặp."

Đối phương chủ động chào hỏi.

"Khoảng thời gian trước, ta mới nhìn thấy sư huynh." Giang Hạo khách sáo nói.

"Gần đây, bởi vì Thiên Thánh giáo nên hơi bận.

Cũng may, người của Thiên Thánh giáo không giết cũng bị bắt, còn bắt được kẻ phản bội tiết lộ tin tức.

Công Tích đường cũng tính toán ra mười người có công trạng đứng đầu trong đợt này. Ta ở đây phải chúc mừng sư đệ không lại tiến vào tốp mười." Liễu Tinh Thần cười nói.

Giang Hạo lúng túng nói:

"Sư huynh nói đùa, lần trước là ngoài ý muốn."

"Tuy nhiên, công trạng của sư đệ cũng không nhỏ, mạo hiểm bước vào trong Ma Quật, cho dù không có công cũng có không ít công trạng.

Ít nhiều có thể đổi được một ít linh thạch.

Chỉ có điều, ta ngược lại nhìn thấy một người trong tốp mười lần trước đáng quan tâm." Liễu Tinh Thần bước đi thong thả, bằng thản nói:

"Sư đệ còn nhớ rõ Bạch Dạ không?"

"Nhớ." Trong lòng Giang Hạo thoáng chấn động, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Lúc trước, Bạch Dạ rất khiêm tốn. Lần này Thiên Thánh giáo tấn công, Bạch Dạ trở nên hoạt bát, một lần hành động xông vào tốp năm công trạng.

Hơn nữa, ta cũng điều tra ra được tu vi của hắn là Nguyên Thần hậu kỳ.

Xem tình hình của hắn thế này, chắc là muốn vị trí đệ tử thủ tịch thứ mười." Liễu Tinh Thần nói với vẻ bội phục.

Nguyên Thần hậu kỳ, chênh lệch hai cảnh giới, Giang Hạo hạ thấp mi, nghĩ thầm phải chờ một thời gian nữa.

Cũng tốt.

Hiện tại, công trạng của đối phương lọt vào tốp năm, cho dù chỉ đánh cho hắn bị trọng thương cũng rất phiền phức.

Chờ mấy năm nữa, công trạng qua đi lại ra tay với hắn.

Khi đó, mình chắc hẳn cũng là Nguyên Thần hậu kỳ.

Có công tích trong người rất phiền phức, trước đây công trạng của hắn lọt vào tốp mười, Chấp Pháp đường điều tra khiến hắn phải chống đỡ áp lực cực lớn.

Bây giờ, công trạng của Bạch Dạ tốp năm, một khi ra tay với hắn, tưởng tượng hậu quả thôi đã không chịu nổi.

Trong giây lát, Giang Hạo phát hiện quy tắc của Thiên Âm tông có thể bảo vệ hắn, đồng thời cũng có thể ngăn cản hắn ra tay với người khác.

Nhưng có vài điều nhất định phải chú ý, đó là không thể để cho Bạch Dạ trở thành một trong mười đệ tử thủ tịch.

Nếu không sẽ càng khó đối phó hơn.

"Nguyên Thần hậu kỳ có thể mưu cầu bước vào mười đệ tử thủ tịch sao?" Giang Hạo khá tò mò.

Hắn nhớ người thứ mười chắc là Man Long.

Đây là người duy nhất trong mười đệ tử thủ tịch mà hắn biết, những người khác hắn đều không nhận ra.

Thậm chí rất ít nghe nói tới.

"Trên lý thuyết là đủ, nhưng trên thực tế là không đủ." Liễu Tinh Thần xúc động nói:

"Man Long là đệ tử thủ tịch thứ mười, bây giờ đã là Nguyên Thần viên mãn.

Vẫn là sư đệ giúp hắn một tay, làm cho hắn lấy được Hiên Viên Thái.

Công trạng đủ, cho nên thuận lợi lấy được thứ cần thiết, một lần hành động bước vào Nguyên Thần viên mãn.

Cho nên, bây giờ muốn đạt được đệ tử thủ tịch thứ mười, cần phải có tu vi Nguyên Thần viên mãn.

Tuy công trạng có thể thêm điểm, nhưng thực lực là quan trọng nhất.

Bạch Dạ chắc hẳn lớn tuổi hơn Man Long, cho nên hắn ở tình thế bất lợi.

Tuy nhiên, nghe nói hắn sắp thăng cấp, một khi đạt tới Nguyên Thần viên mãn, như vậy hắn lại có cơ hội."

"Đệ tử thủ tịch thứ mười cũng là tu vi Nguyên Thần hậu kỳ à? Vậy đệ tử thủ tịch đứng đầu thì sao?" Giang Hạo có phần kinh ngạc.

Mười đệ tử thủ tịch quá mạnh mẽ.

"Nghe nói người đứng đầu là một vị sư tỷ của Bạch Nguyệt Hồ, chắc hẳn không phải là Luyện Thần." Liễu Tinh Thần xúc động nói.

Giang Hạo không dám tin tưởng:

"Mười đệ tử thủ tịch chênh lệch lớn như vậy?"

Liễu Tinh Thần mỉm cười nói:

"Có đôi khi người thứ nhất vượt lên rất xa.

Đáng tiếc, thực lực của ta còn chưa đủ, nếu không cũng muốn tiến vào mười đệ tử thủ tịch, có người nói bọn họ có rất nhiều quyền lợi đặc biệt.

Thậm chí, bọn họ còn có khả năng được chưởng giáo đích thân chỉ đạo."

Mười đệ tử thủ tịch làm người khác chú ý, nhưng người bình thường có thể đi lên, như vậy ở trong tông môn sẽ không gặp quá nhiều phiền phức.

Giang Hạo suy nghĩ, cảm thấy hơi khó.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 214 : Nhất Lực Phá Vạn Phá


Thập đại đệ tử thủ tịch là cái ô bảo vệ rất tốt.

Giang Hạo có vài ý nghĩ.

Nếu nâng cao tu vi bình thường có thể đạt tới trình độ này, hắn sẽ không từ chối.

Chỉ là tu vi bình thường của hắn còn là Trúc Cơ hậu kỳ, cách Nguyên Thần quá xa.

Muốn trở thành thập đại đệ tử thủ tịch, khó khăn nặng nề.

Nhưng một khi trở thành thủ tịch, địa vị ở trong tông môn cao cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

Cho dù các chủ Thiên Hoan các cũng không dám làm chuyện gì thái quá.

Phiền phức duy nhất chính là ngăn cản con đường của người khác, sẽ bị một số người nhớ thương.

Nhưng chắc hẳn không có vấn đề gì, dù sao tu vi thật sự của hắn vượt xa tu biểu hiện ra vi.

Trốn ở vị trí thứ tám, thứ chín, sẽ không có quá nhiều chuyện rắc rối.

Thật ra vẫn rất tốt.

Ở Ma môn, thân phận và địa vị không đủ, hắn muốn khiêm tốn, người khác cũng sẽ tới gây sự.

Ví dụ như Linh Dược viên, chung quy có vài người muốn tới bắt nạt.

Mấy năm qua yên tĩnh, qua mấy năm nữa sẽ đổi một nhóm người mới tới.

Nhưng nếu hắn là một trong mười vị đệ tử thủ tịch, trông coi Linh Dược viên sẽ không người nào dám tới gây phiền phức chứ?

Bạch Dạ có trong tối ngoài sáng hạ các loại thuật cho hắn không?

Trừ khi Bạch Dạ không muốn sống.

"Bạch Dạ có khả năng thành công không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.

Trước mắt, hắn vẫn không phải là đối thủ của Bạch Dạ. Nếu bây giờ Bạch Dạ muốn chạy nước rút, hắn rất khó ngăn cản.

Thuật của Bạch Dạ quá lợi hại, chung quy khiến người ta có cảm giác Man Long không phải là đối thủ.

"Bạch Dạ rất ít ra ngoài, ta cũng biết rất ít chuyện liên quan tới hắn.

Tuy nhiên, về chuyện có thể thành công hay không, ta thật ra có biết một ít." Liễu Tinh Thần nói với giọng điệu tùy ý:

"Căn cứ theo suy đoán, Bạch Dạ rất khó thành công.

Lúc ta truy tìm điều tra kẻ phản bội đã gặp được Man Long, thuận tiện nói chuyện một lúc.

Hắn nói Bạch Dạ người này không dễ chọc, đừng thấy tu vi của hắn bình thường, nếu thật sự đi vào sân nhà của hắn, dù có mạnh hơn hắn cũng phải chịu thiệt.

Nhưng Bạch Dạ người này lại rất dễ đối phó, chính là chỉ cần rời khỏi sân nhà của hắn.

Cách nói của Man Long đại khái là ở sân nhà của Bạch Dạ, hắn chắc hẳn phải liều mạng mới thắng được, hơn nữa tỉ lệ thua thắng là 3/7, hắn ba Bạch Dạ bảy.

Nhưng tùy tiện đổi một hoàn cảnh xa lạ, hắn dùng tay không có thể giết chết Bạch Dạ.

Mà khi khiêu chiến đệ tử thủ tịch, địa điểm sẽ do người khiêu chiến lựa chọn. Chính là lần này Man Long thua, năm sau hắn vẫn có thể đánh tan Bạch Dạ, đoạt lại vị trí trong thập đại đệ tử thủ tịch.

Cho nên, Bạch Dạ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hắn thua không nổi."

Giang Hạo gật đầu. Điều này cũng cảnh tỉnh hắn.

Cho dù biết Bạch Dạ ở đâu, hắn cũng không thể tùy tiện đi vào.

Mình ở Đoạn Tình nhai còn trúng phải thuật của Bạch Dạ, nếu bước vào sân nhà của hắn, thuật gì cũng có thể xuất hiện.

Cái này rất phiền phức.

Tuy nhiên, thiên phú tu luyện của Bạch Dạ hình như không cao lắm. Giang Hạo nhất thời nhớ tới hạt châu dinh dưỡng lần trước.

Bạch Dạ chính là dùng nó để thăng cấp, hắn đang mượn những phương pháp khác để thăng cấp.

'Lại nghiên cứu đi, sau này hắn sẽ đáng sợ bao nhiêu?'

Trong lòng Giang Hạo thầm kinh ngạc. Hắn thấy uy hiếp từ Bạch Dạ còn lướn hơn Man Long.

Bởi vì trước mắt, Man Long chỉ cho thấy tu luyện nhanh, thực lực mạnh.

Bản thân hắn tu luyện nhanh hơn, thực lực sẽ mạnh hơn.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về các loại thuật do phối hợp linh dược mang đến.

Đây là nguồn gốc sinh ra cảm giác bị uy hiếp.

Còn có một điểm quan trọng nhất, đó là Man Long không ra tay với hắn, Bạch Dạ ra tay.

"Nhất định phải là chân truyền mới trở thành thập đại đệ tử thủ tịch sao?" Giang Hạo chợt hỏi.

"Không phải." Liễu Tinh Thần mỉm cười nói:

"Nội môn cũng có thể. Chỉ cần thực lực đủ, không vượt quá mức tuổi là được.

Tuy nhiên muốn trở thành đệ tử thủ tịch cũng không dễ dàng. Cho dù khiêu chiến thắng thứ mười đệ tử, cũng phải đón nhận sát hạch của ba người cùng cảnh giới sát phía trước.

Đề phòng có người đạt không tới cảnh giới đó nhặt của hời.

Thập đại đệ tử thủ tịch, thà ít chứ không ẩu."

Giang Hạo hiểu rõ đại khái, thập đại đệ tử thủ tịch không nói gì khác, nhưng lực chiến đấu nhất định rất mạnh.

Tương lai, có thể xem thành mục tiêu.

Chỉ là còn chưa đến lúc đó.

Với tốc độ thăng cấp mà hắn biểu hiện ra, cộng thêm có Hàn Minh dùng để so sánh, có thể vào thập đại đệ tử thủ tịch.

Vĩnh viễn ép Hàn sư đệ một bậc là được rồi.

"Sắp tới, sư đệ có ý định ra ngoài sao? Nhiệm Vụ đường của Chấp Pháp phong bảo ta hỏi ngươi." Liễu Tinh Thần đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện.

"Ta tuyệt đối không có quyết định này." Giang Hạo khá bất ngờ:

"Tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy?"

"Hắn muốn kiếm tiền của sư đệ, dạo này ngươi quá tốt, bọn họ lo lắng ngươi xuống khỏi danh sách, sẽ không kiếm được tiền nữa.

Dù sao, từ lần nhiệm vụ trước cho thấy Chấp Pháp phong kiếm lớn.

Mặc dù, bọn họ chỉ kiếm mấy nghìn, nhưng quý ở chỗ tiền về nhanh." Liễu Tinh Thần vừa cười vừa nói.

Giang Hạo nhất thời không nói được lời nào.

Tuy nhiên, bây giờ hắn quả thật an phận, nếu không phải tại Liễu Tinh Thần, sẽ không ở lại trong danh sách quan tâm.

Nhất là thỉnh thoảng lập chút công trạng.

'Có cơ hội phải tìm kẻ phản bội, nói chuyện, kéo quan hệ với bọn họ một lát.'

Sau đó, Liễu Tinh Thần lên tiếng chào và trở về.

Giang Hạo cũng đổi hướng.

"Cần phải bàn bạc kỹ hơn về chuyện của Bạch Dạ, nhưng phải quan tâm xem hắn có đề nghị khiêu chiến với Man Long không. Hắn nắm chắc bảy phần thắng, chẳng may hắn còn có chuẩn bị ở phía sau, năm sau Man Long chưa chắc có thể đoạt lại vị trí đệ tử thủ tịch thứ mười."

"Thứ hai, cho dù có thể đoạt lại, không ai biết hắn sẽ nhận được bao nhiêu lợi ích trong đó."

"Thủ đoạn của Bạch Dạ thường thông qua đặc tính của linh dược cùng với mùi vị, hoàn cảnh để gây ảnh hưởng, nếu như đóng kín ngũ quan, có phải có thể bình an không?"

Dọc đường đi, Giang Hạo vẫn luôn nghĩ cách đối phó với Bạch Dạ.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cho ra một kết luận, một lực phá vạn pháp.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả thủ đoạn đều không có hiệu quả.

Xét đến cùng, hắn vẫn quá yếu.

Chỉ có thể bị Bạch Dạ công kích, nhưng không có cách nào phản kích trở lại.

Giang Hạo thở dài, lại nghĩ tới Liễu Tinh Thần. Bây giờ, Liễu Tinh Thần cách trong Nguyên Thần kỳ không xa, chắc hẳn cũng sẽ rất nhanh đạt đến Nguyên Thần viên mãn.

Đến lúc đó hắn buồn chán, có khả năng sẽ tiến vào thập đại đệ tử thủ tịch.

Theo tình hình trước mắt cho thấy, đây có thể cũng là chuyện tốt.

Liễu Tinh Thần càng mạnh, càng dễ giúp được hắn.

Điều duy nhất cần phải cảnh giác là đề phòng đối phương kéo hắn nhập bọn.



Linh Dược viên ở Đoạn Tình nhai.

Giang Hạo vừa trở về, đã nhìn thấy hai Kim Đan đứng ở cửa.

Một người uống rượu có vẻ đã say, một người khác da hơi ngăm đen.

Người trước là nam tu sĩ, người sau là một vị tiên tử.

Giang Hạo từng gặp qua hai người này vài lần. Người uống rượu tên là Tửu Vũ, người da ngăm đen tên là Phi Trúc. Bọn họ đều là đệ tử chân truyền của Đoạn Tình nhai.

"Ra mắt sư huynh sư tỷ." Giang Hạo khách sáo nói.

Một số sư huynh sư tỷ thỉnh thoảng sẽ tới đây, vì nguyên nhân gì đều không quan trọng.

Cũng không liên quan tới hắn.

Hai người khẽ gật đầu, vẫn không nói gì.

Giang Hạo đi vòng qua bọn họ vào bên trong.

Tửu Vũ híp mắt nhìn người đi vào, nói:

"Hắn chính là Giang Hạo kia? Công trạng tốp mười lần trước?"

"Ừ, chính là hắn. Mấy năm nay, hắn vẫn ở trong Linh Dược viên, gặp được kỳ ngộ không tệ, cũng là Trúc Cơ hậu kỳ rồi.

Đáng tiếc, hắn không có chí lớn, chỉ muốn ở lại Linh Dược viên.

Tương lai khó nói được sẽ có thành tựu thế nào." Phi Trúc Tiên tử nói với vẻ đáng tiếc.

"Có lẽ hắn biết mọi thứ mình có được đều dựa vào cơ duyên, năng lực cùng với nhận thức của bản thân không đủ, trốn ở chỗ này sẽ an toàn hơn." Tửu Vũ bình tĩnh nói.

"Ừ, ta nghe nói tác phong làm người của hắn khá chính phái, có phần ấu trĩ, ở chỗ này quả thật càng tốt hơn." Phi Trúc Tiên tử gật đầu.

Sau đó, hai người không nói gì nữa. Dù sao, hắn chỉ là một đệ tử nội môn không quá đặc biệt mà thôi.

Chỉ đủ cho bọn họ bàn tán vài câu.

Không cần thiết phải nói nhiều. Dù sao qua một thời gian nữa, có lẽ sẽ không có người này.

Trên đường tu chân chính là như vậy, người vô tình nhìn thấy lúc trước sẽ đột nhiên biến mất.

Từ nay về sau, không thấy tung tích.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 215 : Nữ Ma Đầu Giết Địch Trong Nháy Mắt


Giang Hạo không để ý tới bình luận của người khác, nếu cứ luôn để ý tới ánh mắt của người khác, bất kể là Tiên môn hay Ma môn sẽ không có cách nào yên tâm tu luyện.

Tất cả tông môn lớn đều như vậy, người biết hắn lại không thích hắn chiếm phần lớn.

Phần lớn lời lẽ của bọn họ phát ra là do chủ quan, rất ít lời êm tai.

Quên là được rồi.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn làm thế.

Có thể khiến cho người khác không để ý hắn là tốt rồi.

Hắn bước vào Linh Dược viên, lập tức nhìn thấy sư tỷ Ninh Tuyên ở phía trước. Nàng đang nói chuyện với một vị sư huynh Nguyên Thần sơ kỳ khác, chắc hẳn đang giới thiệu về Linh Dược viên.

Đã gặp mặt, Giang Hạo lại tránh sang một bên hành lễ gặp mặt.

Bởi vì đối phương đang nói chuyện với nhau, cho nên hắn không cần mở miệng chào hỏi sẽ tốt hơn.

Nếu không, sẽ cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhìn bọn họ rời đi, Giang Hạo để ý, từ dáng vẻ của bọn họ lại thấy được.

Bọn họ hình như lại muốn làm gì đó với Linh Dược viên.

"Hy vọng bọn họ sẽ không mang đến phiền toái gì cho ta."

Trong lòng hắn suy nghĩ một lát, bắt đầu xử lý linh dược.

Mới xử lý đến một nửa, Trình Sầu đột nhiên chạy đến trước mặt Giang Hạo nói:

"Sư huynh, bên này có một linh dược có trạng thái không tốt."

Giang Hạo không thấy bất ngờ, ở Linh Dược viên không hiếm thấy chuyện bất ngờ như vậy.

Sau khi đi qua, hắn phát hiện là linh dược mới vừa được nhổ trồng qua, bởi vì đất đai cùng với linh khí không quá thích ứng.

"Không cần để ý." Sau khi xác định vấn đề, hắn lại bắt đầu xử lý.

Trong quá trình, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nói:

"Cuối năm rồi sao?"

"Ừ, mười hai tháng rồi." Trình Sầu gật đầu.

"Có thể thông báo cho sư muội Tiểu Li thăng cấp, nửa tháng sau sẽ ra cửa." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Hình như ở trong mắt hắn, Tiểu Li muốn thăng cấp Luyện Khí tầng bốn lúc nào, là có thể thăng cấp Luyện Khí tầng bốn lúc đó vậy.

Trình Sầu nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Chờ sau khi xử lý xong linh dược, Giang Hạo quan sát Trình Sầu một lát rồi nói:

"Mặc dù hơi gấp, nhưng chắc hẳn đủ rồi.

Trước khi xuất phát, ta sẽ trợ giúp ngươi thăng cấp."

Trình Sầu nghe vậy, con ngươi co lại, cúi đầu về phía Giang Hạo cảm kích nói:

"Đa tạ sư huynh."

Giang Hạo nhẹ nhàng "Ừ" tiếng, không nói gì nữa.

Ngay từ đầu, hắn không có ý định chỉ đạo cho Trình Sầu. Mãi về sau, Trình Sầu mua một pháp bảo trữ vật cho con thỏ.

Khi đó, mình đúng lúc bị người của Chấp Pháp đường dẫn đi.

Con thỏ mang theo pháp bảo trữ vật tìm đến chỗ hắn đang bị giam giữ, hắn nhờ vậy mới được cứu.

Cũng chính từ đó trở đi, hắn mới bắt đầu chỉ đạo cho Trình Sầu.

Xem là báo đáp ân tình trong lúc vô ý của Trình Sầu.

Sau đó, hắn cảm thấy đối phương làm việc vẫn tính là thỏa đáng, cộng thêm nguy hiểm đưa Tiểu Li ra ngoài không nhỏ, lại không tiện.

Hắn đối phương thăng cấp Trúc Cơ cũng không có gì đáng trách.

Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Giang Hạo, Trình Sầu thấp thỏm hoàn thành công tác.

Lúc trở lại, hắn nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác không.

Đồng thời, hắn lại cảm thấy Giang sư huynh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ở Ma môn cũng không hiếm thấy loại chuyện như vậy.

Đến lúc đó, chung quy sẽ nói ra vài lý do khác để từ chối.

Nhưng hắn nghĩ vậy, hy vọng trong lòng vẫn không khỏi tăng lên.

Hắn chờ mong, chờ mong mình trở thành Trúc Cơ.

Niềm vui này suýt nữa làm cho hắn quên hết tất cả.

Cũng may, hắn ở lâu với Giang Hạo, miễn cưỡng ép xuống niềm vui này, không để cho mình biểu hiện quá rõ ràng.

"Trình sư huynh, sư huynh có chuyện gì mà cao hứng thế?" Lâm San tiên tử - một vị Luyện Khí tầng tám nhìn Trình Sầu cười hỏi.

Trình Sầu nghe vậy, lập tức vỗ vỗ vào mặt, vội vàng nói:

"Không, không có."

"Còn nói không có? Ngươi chỉ thiếu nước cười ra tiếng, vừa nhìn đã biết là chuyện vui lớn rồi." Lâm San che miệng cười nói.

Trình Sầu hơi xấu hổ, sau đó chuyển đề tài: "Sư muội Tiểu Li đâu?"

"Sư muội mới từ nhà ăn đi ra, đại khái lại đi đâu đó tống tiền rồi." Lâm San xúc động nói:

"Sư muội Tiểu Li thật tốt, xem chỗ này của chúng ta thành vườn hoa nhà mình, không e ngại gì.

Người khác chỉ dám nghĩ thôi."

Trình Sầu gật đầu, đúng là như vậy.

Ba đầu, sư muội Tiểu Li chính là như vậy, sau đó tuy nghe lời sư huynh Giang Hạo, nhưng sư huynh căn bản không quản tới nàng.

Các nội môn khác cũng rất ít đến bên chỗ bọn họ, cũng sẽ không có ai để ý.

Cho nên, Tiểu Li cũng không gây ra tai họa gì.

Luyện Khí tầng bốn, hắn rất tò mò, lần này sư muội Tiểu Li có thể thăng cấp thành công không. Nếu là thật...

Sư muội Tiểu Li tám chín phần sẽ trở thành đệ tử chân truyền.

Nghĩ đến sự khủng khiếp của Tiểu Li, Trình Sầu cũng ép xuống vui mừng đối với Trúc Cơ.

Hắn cố làm cho mình bình thường trở lại, phát hiện Trúc Cơ làm hắn trở nên khác thường.

Phải duy trì tốt, đừng vì vậy mà gây ra họa.

Hắn từ biệt sư muội Lâm San, lại đi tìm Tiểu Li.

Lâm San không để ý nhiều.

Trong rừng cây phía xa, Giang Hạo đứng ở trên nhánh cây nhìn theo bóng lưng Trình Sầu.

"Chủ nhân đang nhìn gì vậy?" Con thỏ vừa nghịch cái vòng của mình vừa hỏi.

"Xem tâm tính của một người." Giang Hạo đáp lại.

"Vậy có tốt hay không?" Con thỏ thuận miệng hỏi.

"Tạm được." Giang Hạo xoay người lại.

Con thỏ vội vàng đuổi theo, nói:

"Chủ nhân xem tâm tính của ta thế nào."

Giang Hạo liếc nhìn con thỏ, cười ha hả nhưng không nói lời nào.

Mấy ngày sau.

Giang Hạo thỉnh thoảng quan sát xung quanh, có lúc sẽ hỏi thăm Trình Sầu về tình hình bên ngoài.

Nhưng mà, đều không có bất kỳ phát hiện nào.

Mãi đến ngày thứ bảy.

Sau khi Giang Hạo tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa xong, đột nhiên thấy có cảm giác tai họa sắp ập tới.

Trong lòng hắn bắt đầu bất an, dường như có tồn tại vượt xa thực lực của hắn đang phong tỏa chỗ này của hắn.

"Tới rồi."

Giang Hạo cố nén sợ hãi, bảo mình phải nhanh chóng rời khỏi sân, đi tới gần chỗ ở của sư phụ.

Chỉ có như vậy, mới có thể có thêm cơ hội sống sót.

Cũng mặc kệ sao hắn lùi thế nào, cảm giác khó hiểu trước sau vẫn vây quanh hắn.

Đây là tồn tại cấp bậc gì?

Dường như chỉ dựa vào khí tức đã có thể nghiền ép hắn.

Hồng Mông Tâm Kinh đang điên cuồng vận chuyển, nhưng trước sau không có cách nào trốn tránh, càng không cảm giác được phương hướng của đối phương.

"Hắn ở vị trí nào?" Giang Hạo kiểm tra xung quanh.

Nhưng mà, hắn vẫn không thu hoạch được gì.

Trong giây lát hắn cảm giác người nhìn trộm Thiên Hương Đạo Hoa đều là tồn tại mà hắn không thể trực tiếp đối mặt.

Cùng lúc đó.

Bách Hoa Hồ.

"Chưởng giáo."

Bạch Chỉ quỳ một gối ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, hình như đang chờ đối phương ra lệnh.

Đối phương đã tập kích tới, vậy nàng là Trưởng lão Hộ giáo, tuyệt đối sẽ không lùi bước.

"Rất mạnh à." Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở trong đình, bình tĩnh nói.

"Ta đã thông báo bọn họ mở ra đại trận hộ giáo, chuyện còn lại đang chờ Chưởng giáo ra lệnh." Bạch Chỉ cúi đầu nói.

"Người này đến từ bắc bộ, cũng không biết do thế lực nào quản lý." Hồng Vũ Diệp rót cho mình một ly trà, sau đó ngón trỏ nhỏ nhắn, trắng trẻo thò vào trong chén trà, quấy nhẹ.

Sau đó, nàng nhíu lại, nước trà từ trong chén chảy ra.

Chia làm bảy giọt nước lơ lửng giữa không trung.

"Đóng đại trận hộ giáo." Hồng Vũ Diệp bình thản nói.

Sau đó, nàng bất chợt hất tay lên, giọt nước thứ nhất bay về phía chân trời.

Ầm!

Trên tầng mây có sấm sét nổ mạnh.

Bạch Chỉ vốn không rõ ý của Chưởng giáo, nhưng chẳng bao lâu đã phát hiện trong không trung xuất hiện lực lượng va chạm.

Đối phương hình như hơi bất ngờ.

Lúc này, nàng nhìn thấy giọt nước thứ hai bay lên không trung.

Ầm ầm!

Đối phương hình như kinh ngạc.

Giọt nước thứ ba theo đó bay lên.

Lại một tiếng nổ mạnh. Lần này, đối phương có vẻ phẫn nộ.

Giọt nước thứ tư gào thét lao đi.

Đối phương phát ra sát ý.

Giọt nước thứ năm.

Sát ý của đối phương trở nên cuồng bạo.

Giọt nước thứ sáu.

Phía chân trời nổ mạnh, sấm sét tàn sát bừa bãi. Bạch Chỉ cảm nhận được đối phương không cam lòng.

Giọt nước thứ bảy.

Lực lượng mất đi, đối phương lộ ra sự tuyệt vọng và kiệt sức.

Ào ào!

Bạch Chỉ nghe được tiếng nước trà, mới tỉnh táo lại.

Lúc nàng lại nhìn về phía chưởng giáo, khó diễn tả được nỗi sợ hãi trong lòng.

Giết địch không tốn sức, thong thả uống trà.

Chưởng giáo một lần nữa đổi mới nhận thức của nàng.

"Bắt lại, nhốt vào trong tháp Vô Pháp Vô Thiên." Hồng Vũ Diệp hớp một hớp trà, bình tĩnh nói.

"Vâng." Bạch Chỉ không dám bất kính.

Hồng Vũ Diệp chờ Bạch Chỉ rời đi, mới đặt chén trà trong tay xuống.

Đôi mắt sáng của nàng nhìn mặt hồ tĩnh lặng, sau đó dùng mu bàn tay che đôi môi đỏ mọng, khẽ ho vài tiếng.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 216 : Con Thỏ Lại Không Thấy


Đoạn Tình nhai.

Giang Hạo đứng ở bên một cái cây lớn.

Nơi này cách chỗ ở của sư phụ không xa, chỉ là hắn vừa đến đây, lực lượng phong tỏa kia đã biến mất.

Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện trên bầu trời có sấm sét lập lòe.

Nếu hắn đoán không sai, chắc có người đã ra tay với người vừa tới.

Không bao lâu, sấm sét trong không trung bắt đầu tiêu tan.

Lực lượng phong tỏa cũng không xuất hiện nữa.

"Kết thúc rồi? Thắng rồi sao?"

Giang Hạo cảm thấy khó tin.

Có lẽ trong mắt người khác nhìn thấy, chỉ là trong không trung xuất hiện sấm sét.

Nhưng hắn biết người tới nhất định rất mạnh, nhất là ngay từ đầu đã phong tỏa hắn, loại khí tức đáng sợ này, đừng nói hắn là một Nguyên Thần nhỏ bé, có thể lại thăng cấp lên một cảnh giới lớn cũng vậy thôi.

"Chênh lệch quá xa. Mình phải nghĩ cách mau chóng trở nên mạnh mẽ mới được."

Để bảo đảm an toàn.

Hắn đứng tại chỗ nửa ngày, lúc này mới đi tới Linh Dược viên.

Ba ngày sau.

Giang Hạo không phát hiện ra bất kỳ nguy cơ nào, cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào.

Không chỉ Thiên Âm tông, cho dù là trên Mật Ngữ Thạch Bản cũng không có thấy tin tức liên quan.

Trong giây lát, hắn cảm giác tất cả những gì xảy ra ngày đó chẳng qua là ảo giác.

Lúc này, hắn cũng trở lại bình thường. Nếu người tới quả thật bị giết chết, nhất định sẽ xuất hiện phản ứng tiếp theo.

Không phải bên Thiên Âm tông thì chính là bên Đan Nguyên.

Hắn yên tĩnh chờ Thiên Âm tông truyền tin tức ra, hoặc chờ buổi gặp mặt Mật Ngữ Thạch Bản bắt đầu.

Hôm nay, Giang Hạo tìm tới Trình Sầu.

"Giang sư huynh?" Trình Sầu hơi kích động.

Nhưng trong lòng hắn thầm an ủi mình, có lẽ không phải là chuyện kia.

Chỉ cần hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù thất vọng cũng sẽ không quá khó chịu.

"Đi tới chỗ ngươi ở, ta giúp ngươi thăng cấp Trúc Cơ." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Bây giờ, hắn là Nguyên Thần sơ kỳ, giúp một người Luyện Khí tầng chín đạt tới Trúc Cơ cũng không phải là chuyện khó.

Trình Sầu ép xuống vui mừng trong lòng, gật đầu đáp ứng.

Trong một sân viện bình thường, Trình Sầu ngồi xếp bằng, đang vận chuyển Thiên Âm Bách Chuyển.

Giang Hạo nhìn đối phương, thỉnh thoảng chỉ đạo.

"Trong lòng có chút nóng nảy, dẫn đến bách âm trong cơ thể không có cách nào cộng hưởng."

Giang Hạo vừa dứt lời, cũng không vội, chờ đợi Trình Sầu bình tâm tĩnh khí.

Qua thời gian rất lâu, Giang Hạo nhìn thấy hơi thở của đối phương ổn định, lực lượng cân bằng, bách âm cộng hưởng đạt tới mức phù hợp nhất.

"Không tệ."

Lấy thiên phú của Trình Sầu, có thể đạt tới cân bằng bách âm như vậy, quả thật đã không tệ rồi.

Giang Hạo chờ đợi thêm một lúc, không do dự nữa:

"Mở miệng."

Vèo!

Một viên đan dược bay vào trong miệng Trình Sầu. Ngay sau đó, dược lực phá tan cân bằng lực lượng.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, duy trì sự cân bằng lực lượng trước đó, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể là được, đừng lo lắng."

Lực lượng mạnh mẽ làm cho Trình Sầu cảm giác đau đớn, nhưng hắn cắn răng tiếp tục duy trì vận chuyển lực lượng như trước.

Hắn thấy, hắn thăng cấp không giống với người khác.

Ít nhất bên cạnh hắn còn có một sư huynh chỉ đạo, người khác không có đủ ưu thế này.

Điều này cũng chứng tỏ hắn có xác suất thành công cao hơn người khác.

Nhưng cảm giác quá đau đớn gần như nhấn chìm tâm trí của hắn, hắn lần đầu tiên cảm giác trực quan được thăng cấp Trúc Cơ lại có thể khó khăn như vậy.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác đau đớn bắt đầu biến mất.

Cơ thể cũng trào ra lực lượng hoàn toàn mới, lớn đến mức làm cho hắn khó có thể tưởng tượng được.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ nắm giữ lực lượng cấp bậc như vậy.

Trúc Cơ thành công.

Lúc hắn tỉnh lại, mới phát hiện trời đã tối đen.

Bên cạnh cũng không thấy bóng dáng của Giang Hạo.

Trong lòng hắn càng thêm cảm kích.

Chờ tới lúc hắn ra cửa, lại nhìn thấy có hai người đang đứng ở đó.

Đó là sư huynh Mục Khởi, và sư tỷ Diệu Thính Liên thỉnh thoảng tới Linh Dược viên.

"Sư huynh, sư tỷ." Hắn vội vàng cúi đầu cung kính nói.

"Ta đã nói hắn là Trúc Cơ." Diệu Thính Liên vừa cười vừa nói.

"Đúng là Trúc Cơ." Mục Khởi cười nói:

"Ngươi là Trình sư đệ? Người làm việc ở Linh Dược viên kia."

"Đúng, đúng vậy." Trình Sầu cúi đầu trả lời.

"Chúng ta tình cờ đi ngang qua, phát hiện ngươi đang Trúc Cơ,

Ngươi có muốn đi cùng chúng ta tới gặp sư phụ không?" Mục Khởi hỏi.

Nếu là Trúc Cơ, như vậy sẽ trở thành đệ tử nội môn.

Nơi ở của Khổ Ngọ Thường.

"Ngươi là nói ngươi muốn giống như trước đây, tiếp tục ở lại Linh Dược viên làm việc à?" Khổ Ngọ Thường nhìn Trình Sầu hỏi.

"Vâng." Lúc này, Trình Sầu vẫn quỳ dưới đất.

"Ý của Trình sư đệ là làm việc như lúc ở ngoại môn trước đây, không ảnh hưởng tới việc Giang sư đệ trông coi." Mục Khởi ở bên cạnh vội vàng giải thích.

Không ít người trong Đoạn Tình nhai đều biết, Giang Hạo thích ở trong Linh Dược viên.

Tuy người khác không quen với Giang Hạo, nhưng không ai cạnh tranh với hắn.

Chẳng qua, Linh Dược viên chỉ cần một đệ tử nội môn trông coi trong thời gian dài, cho nên nếu có thêm cần phải được hắn đồng ý.

Khổ Ngọ Thường nhìn đối phương, vẻ mặt không có gì thay đổi.

"Bình thường, Tiểu Li do ngươi chăm sóc?"

"Vâng, vâng."

"Vậy duy trì trạng thái ban đầu đi."

Mục Khởi thấy vậy, mới cung kính nói:

"Vậy đệ tử lại dẫn Trình sư đệ đi tìm chỗ ở mới."

Về phần Tiểu Li, hắn thỉnh thoảng có nghe Diệu Thính Liên nhắc tới.

Chắc nàng là đệ tử chân truyền kế tiếp.

...

Sau khi xác định Trình Sầu có thể thăng cấp thành công.

Giang Hạo lại tới chợ bán linh phù. Lúc hắn bày sạp, lại gặp được khách hàng lớn kia.

Người này vừa mở miệng đã nói: "Không phải ngươi nói tạm thời không có Thập Vạn Thần Kiếm Phù sao? Nhiều ngày trôi qua như vậy, vẫn không có à? Lần sau, ngươi nhớ đừng nói mạnh miệng như vậy nữa."

Cuối cùng, hắn lại mua hết tất cả linh phù.

Cũng bởi vậy, Giang Hạo có đủ linh thạch mua phần Ngân Nguyệt Hoa Biện thứ hai.

Miễn cưỡng đủ.

Ngày tiếp theo.

Trình Sầu nói hắn có thể tiếp tục ở lại Linh Dược viên.

Cũng nói sư phụ có nhắc đến Tiểu Li.

Giang Hạo không để ý. Đã nhiều năm như vậy, người khác khó tránh khỏi phát hiện ra sự đặc biệt của Tiểu Li.

Nếu sư phụ không muốn nhúng tay vào, vậy cứ như trước là được rồi.

Ngược lại, Trình Sầu tiếp tục ở lại Linh Dược viên làm hắn hơi bất ngờ.

Mặc dù có người này trợ giúp sẽ làm hắn thoải mái hơn rất nhiều, nhưng con người thường đi tới chỗ cao, không nhất thiết phải hạn chế sự phát triển của đối phương.

Điều này là hoàn toàn ngược lại.

Cho nên, sau khi hắn giúp Trình Sầu đạt tới Trúc Cơ, cũng có nghĩa là hắn sẽ rời khỏi Linh Dược viên.

Trình Sầu có thể giúp hắn đưa Tiểu Li trở lại, đã đủ rồi.

Bây giờ, Trình Sầu có thể tiếp tục ở lại cũng tốt.

Giang Hạo suy nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy có Trình Sầu, có lẽ mình sẽ có một ngày bị đuổi tới khu mỏ.

Vậy... không thể tốt hơn.

Ba ngày sau.

Tiểu Li xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo với vẻ mặt hưng phấn.

Bây giờ, nàng đã Luyện Khí tầng bốn.

Có nghĩa là nàng tới Thiên Âm tông hơn hai năm.

Tuy nhiên, điều làm cho Giang Hạo đau đầu là nàng còn đeo vòng càn khôn ở trên cổ.

Cũng may cái vòng khá lớn, cũng xem như đẹp mắt.

"Đã chuẩn bị sẵn đồ chưa?" Giang Hạo hỏi nàng.

"Ừ, đồ A Bà bọn họ thích ăn, ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng, để ở trong pháp bảo trữ vật rồi." Tiểu Li đáp lại.

Giang Hạo gật đầu, cho Trình Sầu một ít linh thạch cùng với linh phù.

Tuy Trình Sầu là Trúc Cơ, nhưng mấy thứ này vẫn có tác dụng rất lớn.

Giang Hạo tiễn bọn họ đi, khẽ thở dài.

Mỗi lần bọn họ trở lại, cũng có nghĩa là ngày Tiểu Li và A Công A Bà lão chia tay lần cuối sẽ càng lúc càng gần.

Có lẽ, đây sẽ là một lần cuối cùng.

Có đôi khi, thời điểm gặp người quan trọng lần cuối sẽ kết thúc mà ta chẳng hay biết.

Lúc trở lại sân, Giang Hạo nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp trắng hồng đang ngồi xổm trước Thiên Hương Đạo Hoa.

Hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng con thỏ ở bên cạnh.

Quả nhiên, chẳng biết con thỏ đã bị vứt xuống sông từ lúc nào, đang xuôi theo dòng chảy.

"Ra mắt tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.

"Ngươi đã chuẩn bị xong Ngân Nguyệt Hoa Biện chưa?" Hồng Vũ Diệp đứng dậy, nhìn Giang Hạo hỏi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 217 : Nữ Ma Đầu Mất Đi Khí Tức


Dưới trời chiều, bóng dáng Hồng Vũ Diệp thướt tha đứng đó dường như hòa vào ánh nắng chiều, giống như ảo ảnh.

"Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Giang Hạo bình tĩnh lại, cúi đầu trả lời.

Bởi vì Thiên Tuyệt Cổ độc không có hiệu quả với người trước mắt này, hắn cần phải dựa vào ý chí của bản thân để chống lại vẻ đẹp của đối phương.

Không chỉ vậy, bởi vì áp chế trong thời gian dài, hắn luôn cảm thấy tình cảm cũng phản công rất mãnh liệt.

Chỉ hơi lo là rất dễ xuất hiện trò hề.

"Chuẩn bị sẵn nước nóng, ta muốn tắm." Hồng Vũ Diệp đi vào bên trong.

Nước nóng không khó, sử dụng thuật pháp là được.

Sau một lát, Giang Hạo đứng ở trước thùng gỗ, nước sông trong vắt chậm rãi bốc lên hơi nóng.

Hắn dùng tay sờ thử, cảm giác nhiệt độ hơi cao.

Nhưng như vậy là tốt nhất, ngồi vào sẽ không quá nóng, lúc đi ra, nước cũng không quá lạnh.

Sau khi xác định nhiệt độ của nước, hắn lại thả hai phần cánh hoa vào trong nước.

Hơi ít, nhưng miễn cưỡng không gặp trở ngại.

"Tiền bối, xong rồi." Giang Hạo đi ra ngoài, nói với nữ tử ở đại sảnh.

Hồng Vũ Diệp nghe vậy thì đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng.

"Ở bên ngoài canh gác."

Nghe được là ở bên ngoài, Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không ở bên trong, sẽ không đến mức nghe được tiếng nước, tưởng tượng tới động tác của Hồng Vũ Diệp, điều đó cũng là một sự giày vò đối với hắn.

Hắn sẽ theo bản năng muốn quay đầu lại kiểm tra tình hình.

Lại không có tình cảnh lúng túng như vậy.

Sau đó, hắn đứng chờ ở cửa, thuận tiện lấy ra sáu linh phù tinh phẩm quan sát.

Hắn muốn học Thập Vạn Thần Kiếm Phù, nếu đã mấy lần bị sỉ nhục không có tấm linh phù này, vậy hắn thuận tiện lấy ra một cái.

Cũng có lý do thỏa đáng.

Tuy nhiên ba loại linh phù sau trong sáu linh phù tinh phẩm có chi phí nguyên liệu cũng không ít.

Một chồng một trăm linh thạch, giá khoảng sáu mươi viên.

Ba loại linh phù tinh phẩm trước là Trị Liệu Phù, Thập Vạn Kiếm Phù, Địa Động Phù.

Địa Động Phù có thể khiến cho đất đai xung quanh chấn động, tác dụng không lớn, hắn gần như chưa từng chế tạo qua.

Ba loại linh phù sau là Thập Vạn Thần Kiếm Phù, Phá Địa Phù, Ngự Lực Phù.

Thập Vạn Thần Kiếm Phù là linh phù Thập Vạn Kiếm Phù thăng cấp lên. Phá Địa Phù tất nhiên là linh phù Địa Động Phù thăng cấp lên. Lần này, nó không chỉ gây chấn động, còn có thể làm cho mặt đất vị nghiền nát, sụp xuống.

Ngự Lực Phù là linh phù phòng ngự, nhất là có thể giảm bớt va chạm vật lý.

Theo Giang Hạo thấy, Thập Vạn Kiếm Phù dễ bán nhất, hai cái sau kém hơn.

Cho nên, hắn học Thập Vạn Thần Kiếm Phù trước, chờ sau này sẽ lại học hai cái sau, xem có bán được không.

Có quyết định, Giang Hạo thuận thế ngồi xếp bằng, mở ra Không Minh Tịnh Tâm để tìm hiểu.

Một lần tìm hiểu này làm cho hắn quên cả thời gian, mãi đến nửa đêm mới tỉnh lại.

Bởi vì đã tìm hiểu xong.

Hắn đi ra ngoài quan sát, phát hiện có khả năng đã qua giờ tý.

"Ngày hôm nay, con thỏ còn chưa trở lại à?" Giang Hạo vô cùng kinh ngạc.

Chẳng qua, khi hắn đứng dậy, bất ngờ phát hiện mình ở trước phòng tắm.

Lúc này, hắn mới chợt nhớ ra, Hồng Vũ Diệp tới đây tắm.

Nhưng… Đã muộn thế này, nàng còn chưa tắm xong à?

Hắn nghi ngờ, gõ cửa một cái.

"Tiền bối?"

Không có người nào trả lời.

Hắn lại gõ cửa thêm hai cái, lần này nặng hơn trước rất nhiều.

"Tiền bối có ở bên trong không?"

Vẫn không có người nào trả lời.

Hắn do dự một lúc, mới mở miệng lần nữa.

"Tiền bối, ta tiến vào đấy."

Kẽo kẹt!

Giang Hạo chậm rãi mở cánh cửa ra, sau đó liếc nhìn vào bên trong, hắn rất nhanh đã bị dọa cho giật mình.

Lúc này, trong thùng gỗ quả thật có một nữ tử.

Nhưng lại không phát hiện có người mở cửa.

"Tiền bối?"

Giang Hạo lại thử gọi một tiếng nữa, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, hắn mới đi vào.

Hồng Vũ Diệp có thực lực mạnh mẽ, làm cho hắn không có cách nào nhìn rõ khí tức.

Nhưng, lần này khác trước. Lần này, nhìn nàng không hề có khí tức.

Giống như hoàn toàn yên tĩnh vậy.

Giang Hạo hít sâu một hơi, đi tới.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp chỉ lộ bờ vai ở ra khỏi mặt nước, những nơi khác đá bị cánh hoa che phủ.

Ngân Nguyệt Hoa Biện khác với trước, giống như nở bung ra, che kín mặt nước vậy.

Nhưng Giang Hạo chỉ dám liếc mắt nhìn qua, không dám quan sát kỹ.

"Tiền bối?"

Hắn tới gần, phát hiện Hồng Vũ Diệp nhắm mắt,

Hắn cẩn thận cảm nhận, vẫn không cảm giác được bất kỳ khí tức gì.

Trong lúc kinh ngạc, hắn đi tới bên thùng gỗ, giơ tay về phía trước cổ của nữ tử trước mắt.

Hắn muốn sờ vào động mạch chủ xem mạch còn nhảy không.

Chẳng qua, khi tay hắn sắp chạm tới đối phương, Hồng Vũ Diệp chợt quay đầu lại, đối diện với hắn.

Hai mắt nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Tiền bối, ta có thể giải thích." Giang Hạo khổ sở nói.

Ầm!

Giang Hạo vừa dứt lời lập tức, đã giống như một trận gió, vèo một cái đụng phải trên vách tường.

Cảm giác đau rất từ sau lưng lan ra khắp toàn thân.

Trong giây lát, Giang Hạo nằm trên mặt đất, cảm giác tim cũng đau.

Lần này là đau thật, đau còn hơn cả bốn năm trước kia cộng lại.

"Đóng cửa lại, quay lưng về phía ta, sử dụng thuật pháp của ngươi đun nóng thùng gỗ." Giọng nói bình thản của Hồng Vũ Diệp truyền tới.

Giang Hạo không dám từ chối, chỉ có thể khó nhọc đứng dậy.

Sau khi đóng cửa lại, hắn mới ngồi xếp bằng, lực thuật pháp lan theo phía dưới đất kéo dài đến phía sau thùng gỗ.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp mới nói tiếp:

"Ngươi quả nhiên rất to gan."

"Tiền bối, chuyện này thật sự là hiểu nhầm." Giang Hạo nhịn đau nói.

"Hiểu nhầm thế nào?" Hồng Vũ Diệp bình thản hỏi.

Lúc này, có tiếng nước vọng tới trong tai Giang Hạo.

Hắn lại nghĩ đến cảnh tượng Hồng Vũ Diệp hất nước lên người.

Hắn cố bình tĩnh lại, xong mới giải thích:

"Tiền bối ở trong nửa ngày vẫn chưa đi ra, vãn bối… vãn bối lo lắng mới tiến vào kiểm tra.

Vẫn bối đã gọi vài lần nhưng tiền bối không hề trả lời, cho nên..."

"Cho nên ngươi tưởng ta chết?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vãn bối tuyệt đối không có ý này." Giang Hạo quẫn bách nói.

Khi đó, hắn quả thật có suy nghĩ này, theo khí tức quả thật rất giống.

Tuy nhiên, hắn vốn không nhìn thấu được khí tức Hồng Vũ Diệp, sở dĩ nghĩ vậy là do bản thân tiến

"Mấy ngày hôm trước, có người phong tỏa Thiên Hương Đạo Hoa, sau đó biến mất. Lần đó là tiền bối ra tay à?" Giang Hạo bắt đầu nói sang chuyện khác.

"Chuyện này thì ngươi phải đi hỏi tông môn của các ngươi." Hồng Vũ Diệp thuận miệng đáp lại.

Giang Hạo không có cách nào hỏi thăm. Tuy nhiên, hắn cũng không biết người chấp chưởng của mười hai mạch mạnh tới mức nào.

Ào ào!

Tiếng nước lại truyền đến.

"Lần sau, bỏ một phần Ngân Nguyệt Hoa Biện là được rồi, hai phần quá nhiều." Hồng Vũ Diệp phân phó nói.

Giang Hạo: "Vâng."

Hắn không biết Ngân Nguyệt Hoa Biện sẽ nở hoa.

Ngay từ đầu, hắn còn tưởng không đủ, ai biết lãng phí một phần.

Ào ào!

Tiếng nước truyền ra rất lớn, đây là dấu hiệu ra khỏi thùng gỗ.

Quả nhiên, Giang Hạo nghe được tiếng bước chân đi trên mặt đất.

Chắc chân ngọc còn ướt vừa đặt xuống đất.

Có lẽ còn có giọt nước trên người.

"Ngươi đang nghe cái gì?" Giọng nói thanh thúy chất vấn làm Giang Hạo thoáng kinh sợ.

"Không có." Giang Hạo ổn định tâm thần nói.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp đi lướt qua bên cạnh hắn, chẳng biết nàng đã mặc một bộ váy tiên màu đỏ từ bao giờ.

Chân trần rời đi.

Lúc nàng đi lướt qua, Giang Hạo có thể ngửi thấy được mùi thơm nhẹ đặc biệt của đối phương.

Hắn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh trở lại.

Sau đó, hắn đi theo ra.

"Còn nhớ rõ vừa rồi nhìn thấy gì không?" Lúc hắn ra ngoài, Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vãn bối không thấy gì cả." Giang Hạo đáp lại.

Ngân Nguyệt Hoa Biện quá nhiều, quả thật không thấy gì cả.

"Lần sau, nếu ngươi lại nhìn nữa, ngươi đoán xem ta có thể móc mắt ngươi xuống không?" Hồng Vũ Diệp quay đầu, cười hỏi.

Không chờ Giang Hạo trả lời, Hồng Vũ Diệp lại cười lạnh nói:

"Yên tâm, ta sẽ không làm vậy, dù có móc ra cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng ngươi nhất định sẽ hy vọng không bằng móc mắt ra."

Giang Hạo cúi đầu, không dám nói lời nào.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 218 : Nếu Nhìn Nữ Ma Đầu Sẽ Thế Nào


Trong sân có cát trắng rơi.

Giang Hạo đứng ở bên cây đào, nhìn thấy Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế gỗ lại nhẹ nhàng kích hoạt một ít trận pháp trong sân, làm cho mặt đất sáng hơn.

Ánh sáng ôn hòa lại yếu ớt, chỉ có thể thấy rõ xung quanh.

Trong gian phòng cũng có trận pháp này, ngoại trừ vị trí khác nhau, kích thước khác nhau.

Cho nên không có cảm giác tối tăm.

Chỉ là Giang Hạo không muốn làm trong sân của mình quá sáng rõ trong đêm.

Dễ bị người có tâm để mắt tới.

"Trận pháp giấu ở dưới cây cỏ?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói:

"Ngươi lo ánh sáng quá rõ à?"

"Sân có hoa của tiền bối, cẩn thận một chút dù sao cũng không sai." Giang Hạo vừa trả lời vừa pha trà cho Hồng Vũ Diệp.

Chờ trà pha xong, Hồng Vũ Diệp mới nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hợp:

"Gần đây không trồng vật kỳ quái gì khác à?"

"Không có." Giang Hạo lắc đầu.

Dù có, hắn cũng sẽ không nói ra, bằng không có lẽ không bảo vệ được cũng nên.

Rất lâu sau, Hồng Vũ Diệp uống xong trà, mới chậm rãi mở miệng:

"Năng lực giấu bảo vật của ngươi còn kém hơn ta tưởng."

Nàng vừa dứt lời, lại liếc nhìn vào trong phòng.

Đó chính là vị trí Giang Hạo giấu kín vòng phụ càn khôn.

Giang Hạo không nói gì về điều này, xem như không có pháp bảo kia.

"Chăm sóc hoa của ta, cẩn thận bốn năm rồi vẫn không thấy có tiến triển gì." Hồng Vũ Diệp đứng dậy, hóa thành một cái bóng đỏ và biến mất tại chỗ.

Chờ Hồng Vũ Diệp rời đi, Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao, hắn nhớ tới dáng vẻ của Hồng Vũ Diệp khi đang tắm.

Hắn nhất thời tò mò, nếu khi đó Ngân Nguyệt Hoa Biện không đủ, mình chẳng may nhìn thấy cái gì.

Như vậy, mình có thể gặp phải đãi ngộ không thuộc về mình không?

Hay là sẽ giống như bây giờ,

Chỉ là bị đụng một cái?

Đáng tiếc, loại chuyện như vậy sẽ không có đáp án, trừ khi lại trải qua một lần nữa.

Về phần dáng vẻ Hồng Vũ Diệp giống như ngủ, hắn không đối phương vô ý hay cố tình làm vậy.

Nhưng không liên quan, bởi vì hắn cũng không thể làm gì.

Tất cả phải chờ thực lực vượt qua nàng lại nói.

Bây giờ, hắn cần quan tâm tới Bạch Dạ, lại xem điều kiện cụ thể để trở thành đệ tử thủ tịch thế nào.

Sau này, có lẽ hắn sẽ thử cố gắng.

Khi đó, hắn có thể bình tĩnh ở lại trong Thiên Âm tông.

Về phần uy hiếp khác ở bên ngoài, đương nhiên đã có tông môn tiếp.

Mình cứ ngồi bên cây lớn là được rồi.

Tuy nhiên, bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa, người để mắt tới hắn sẽ càng lúc càng nhiều.

Cường giả phía nam bên ngoài đã bắt đầu biết tới, chung quy sẽ phái người tới.

Bọn họ cường thế không được, sau này chắc chắn sẽ phái nội ứng, hy vọng có thêm mấy người như Liễu Tinh Thần tới.

Nhưng đừng giống như hắn là được rồi.

Trải qua lần cướp giật này, Giang Hạo phát hiện người cứng rắn cướp Thiên Hương Đạo Hoa đều sẽ xảy ra chuyện.

"Không biết những người này có tính là cá nhỏ không? Nếu đều như vậy, trưởng lão Bạch Chỉ kia cũng đặc biệt đáng sợ."

Giang Hạo than thở một lúc, lại trở về phòng bắt đầu chế tạo linh phù.

Mãi đến sáng sớm, hắn mới nghe được tiếng con thỏ vội vàng trở về.

Nói bằng hữu trên đường mời nó làm khách ở lại qua đêm.

Giang Hạo hiểu ý cười, biết được nửa đêm con thỏ mới tỉnh lại, đại khái không tìm hiểu rõ đường về.

Dù sao, con sông nhỏ này có rất nhiều nhánh, còn chảy vào con sông khác.

Cho nên, nếu con thỏ chưa quen, cũng chỉ có thể tìm kiếm vị trí của Đoạn Tình nhai trước.

….

Nguy hiểm mà Đan Nguyên nói đã biến mất, Giang Hạo chỉ có thể chờ đợi cuộc gặp mặt sau này.

Đồng thời, xem bao giờ Quỷ Tiên Tử sẽ tìm tới.

Nếu bọn họ đều không nói gì, vậy là tốt nhất.

Hắn phải tiếp tục xử lý Linh Dược viên, tích góp tu vi.

Thuận tiện chế tạo linh phù kiếm linh thạch.

Hai tháng yên ổn trôi qua, Giang Hạo đứng ở trong sân, phát hiện Bàn Đào Thụ lại cao bằng nửa người.

Gần đây, nó mọc càng lúc càng nhanh.

Đáng tiếc, Thiên Hương Đạo Hoa không có tiến triển gì.

Hắn từng giám định qua, vẫn tiếp tục tưới nước là được.

Xem ra, tốc độ sinh trưởng của Thiên Hương Đạo Hoa khá chậm.

Giang Hạo đi tới trước Linh Dược viên, nhìn bảng điều khiển.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi bốn 】

【 Tu vi: Nguyên Thần sơ kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】

【 Khí huyết: 63/100 (có thể tu luyện)】

【 Tu vi: 62/100 (có thể tu luyện)】

【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được)】

"Hai mươi bốn tuổi."

Giang Hạo hơi xúc động khi nhìn thấy tuổi của mình,.

Hắn còn mơ hồ nhớ năm ấy mình Trúc Cơ là mười chín tuổi.

Bây giờ qua năm năm, hắn là Nguyên Thần sơ kỳ.

Năm nay, nếu thuận lợi, chắc hẳn có thể thăng cấp Nguyên Thần trung kỳ.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới sư đệ Hàn Minh.

"Không biết Hàn sư đệ thế nào? Bây giờ, hắn đã hai mươi ba tuổi, có lẽ còn một thời gian nữa sẽ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Không biết bao giờ, hắn sẽ tiếp tục tới khiêu chiến."

Có đôi khi, Hàn Minh qua khiêu chiến cũng là một chuyện thú vị.

Lần sau hắn qua, nếu đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, mình sẽ dùng ba chiêu bắt lấy hắn.

Vẫn cứ một đao hai đao, dễ ảnh hưởng với tính tích cực của hắn.

Giang Hạo mỉm cười và rời khỏi sân, đi tới Linh Dược viên.

Trên đường đi, Giang Hạo hỏi thăm tình hình của Lâm Tri.

"Tình hình không tốt." Con thỏ thở dài nói: "Thỏ Gia thỉnh thoảng sẽ đi tìm hắn, ban đầu dạy hắn công phu quyền cước, sau đó phát hiện hắn chỉ biết chịu đòn mới dạy hắn thuật luyện thể.

Học nửa tháng, phát hiện hắn không có thiên phú."

"Sau đó thì sao?" Giang Hạo hỏi.

Hắn chỉ thỉnh thoảng quan tâm một chút, việc chỉ đạo cụ thể đều giao cho con thỏ.

Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ qua kiểm tra thành quả của con thỏ, trước mắt con thỏ làm tạm được.

Chính là Lâm Tri bị lừa gạt không biết nam bắc.

May mà không ảnh hưởng với chuyện hắn tu luyện.

"Sau đó, Thỏ Gia hỏi thăm bằng hữu trên đường, quyết định dạy hắn làm sao chịu đòn." Con thỏ lắc cái vòng, nói tiếp:

"Sau đó, hắn chịu đòn đều không bị đánh vào chỗ hiểm."

Giang Hạo gật đầu không nói gì nữa. Con thỏ có rất nhiều bằng hữu trên đường.

Loại nào cũng có.

Tuy nhiên, học chịu đòn thế nào quả thật thích hợp với Lâm Tri, cho đến bây giờ hắn vẫn là Luyện Khí tầng một.

Cũng thường xuyên bị bắt nạt.

Chẳng qua, hắn tu luyện Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp tới giai đoạn thứ hai, chờ đến giai đoạn thứ chín chắc hẳn sẽ đối mặt với Trúc Cơ.

Hắn đã giao công pháp sau này cho con thỏ. Đến lúc đó, con thỏ sẽ đi dạy.

So với Lâm Tri, Sở Xuyên ngược lại càng đánh càng hăng, bây giờ đã sắp đạt tới Luyện Khí tầng ba.

Tốc độ thăng cấp cũng rất nhanh.

Hắn tu luyện đến nay mới một năm rưỡi.

Trên đường đi, Giang Hạo đột nhiên cảm giác phiến đá có khí tức rất nhỏ.

"Xem ra, đã đến lần gặp mặt thứ ba rồi."

Giang Hạo đã đợi rất lâu.

Lần gặp mặt này sớm hơn rất nhiều, chắc là vì Thiên Hương Đạo Hoa.

Chạng vạng tối.

Giang Hạo trở lại nơi ở, lấy phiến đá ra kiểm tra.

Cuộc gặp mặt bắt đầu vào giờ tý đêm nay.

"Phải chuẩn bị sơ qua, để tiện ứng phó với vấn đề của bọn họ."

Bây giờ, hắn phải làm cho đối phương có cảm giác thần bí, mạnh mẽ, quái gở.

Cho nên cũng chuẩn bị đại khái lai lịch, vị trí cùng với mục đích.

Đề phòng đối phương hỏi lại không có cách nào trả lời được.

Giờ tý.

Giang Hạo tiến vào Mật Ngữ Thạch Bản.

Hắn ít nhiều có phần chờ mong phản ứng của tiền bối Đan Nguyên, thuận tiện từ chỗ đối phương xác định xem người tới rốt cuộc đã chết, hay là chạy thoát.

Hoặc là bị bắt sống.

Thiên Âm tông có một khuyết điểm, chính là thích bắt sống.

Theo bọn họ thấy, bắt sống đáng giá.

Không chỉ có thể nhốt vào tháp Vô Pháp Vô Thiên, còn có thể làm cho thế lực của đối phương giao tiền chuộc.

Không có tiền chuộc còn có thể ném vào trong khu mỏ làm lao động miễn phí.

Nói chung, Thiên Âm tông chính là thích ép khô giá trị của con người.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 219 : Hình Tượng Được Thiết Lập Sắp Sụp Đổ


Bước vào khu vực chung, Giang Hạo lại nhìn thấy tiền bối Đan Nguyên cùng với ba người quen thuộc kia.

Trước mắt vẫn là mấy người bọn họ.

Căn cứ vào tin tức hắn thỉnh thoảng nhìn thấy trên phiến đá, ít nhất còn có hai người nữa.

Chỉ là bọn họ trước sau không xuất hiện.

"Tiền bối Đan Nguyên." Đám người cung kính mở miệng.

"Các ngươi có vấn đề gì trong khi tu luyện không?" Đan Nguyên mở miệng hỏi thăm.

Xem ra, đây đúng là lợi ích tặng miễn phí, trong lòng Giang Hạo có phán đoán.

Liên tục ba lần, trước khi bắt đầu những chuyện khác, tiền bối Đan Nguyên đều sẽ hỏi thăm về vấn đề này.

Hơn nữa, chỉ cần có người muốn hỏi về vấn đề có liên quan tới chuyện tu luyện, đều sẽ được hắn giải đáp.

Chỉ riêng điều này đã là lợi ích không nhỏ đối với rất nhiều người.

Đáng tiếc, Giang Hạo tạm thời còn chưa gặp phải vấn đề gì.

Nhưng sau này, hắn chung quy sẽ gặp phải vấn đề thôi.

Quỷ Tiên Tử lắc đầu, hai người khác cũng lắc đầu.

Giang Hạo cũng vậy.

Dù sao trong thời gian quá ngắn, chuyện tu luyện không thể một lần là xong.

"Nếu tất cả đều không có vấn đề, vậy bắt đầu nói chuyện khác đi." Đan Nguyên nhìn Quỷ Tiên Tử, khẽ cười nói:

"Quỷ Tiên Tử có thể suy nghĩ về thỉnh cầu của mình. Ngươi muốn đồ vật hay gì khác, đều có thể nói ra."

Hắn vừa dứt lời.

Quỷ Tiên Tử đã vui mừng.

Người khác đều hiểu rõ điều này có ý gì. Thiên Hương Đạo Hoa thật sự ở Thiên Âm tông.

"Nếu ở Thiên Âm tông, vậy Thiên Hương Đạo Hoa đã bị mang đi?" Tinh cân nhắc rồi mở miệng.

Nhưng Đan Nguyên lại lắc đầu:

"Vừa vặn ngược lại, hắn chưa trở về.

Cho nên, đây cũng là nhiệm vụ ta đưa ra hôm nay. Tìm hiểu tung tích của người này, phải là tung tích cụ thể.

Thù lao, có thể đổi một tin tức."

Nghe vậy, những người khác đều hơi bất ngờ.

Một là người kia thất bại, điều này chứng tỏ Thiên Âm tông không đơn giản như bọn họ tưởng.

Hai là thù lao, thù lao này có thể lớn có thể nhỏ, một tin tức vừa có thể là chuyện tuyệt mật, cũng có thể là một chuyện bình thường.

Giang Hạo đang nghĩ, mình có thể dùng cái này để đổi lấy tin tức về Hồng Vũ Diệp không?

Nhưng hắn cảm giác quá mạo hiểm, đối phương chưa chắc đã biết rõ.

Như vậy, hắn còn muốn biết tin tức gì nữa?

Có là có, nhưng rất ít.

"Có thể tích góp không?" Giang Hạo hỏi.

"Đương nhiên." Đan Nguyên gật đầu.

Giang Hạo hơi động tâm, nhưng hắn không biết người kia đi đâu.

Hắn vốn định tìm hiểu từ chỗ của tiền bối Đan Nguyên. Xem ra, hắn chỉ có thể trở lại, tiếp tục chờ đợi.

Chỉ là hắn có một vấn đề nhỏ, tại sao phải để cho bọn họ đi hỏi thăm?

Thế lực phía sau người kia có thể trực tiếp phái người tới Thiên Âm tông hỏi thăm.

Lo lắng đánh rắn động cỏ, hoàn toàn có thể phái nội ứng đi vào.

"Tiền bối, vì sao phía sau người kia không trực tiếp phái người đi Thiên Âm tông hỏi thăm? Ngoài sáng hoặc âm thầm đều có thể được mà." Quỷ Tiên Tử đột nhiên hỏi.

Quả nhiên, người khác cũng nghĩ đến. Giang Hạo yên tĩnh chờ đợi câu trả lời.

"Có thể đã đi." Đan Nguyên cười nói.

Hắn hình như không quá để ý tới chuyện này.

Giang Hạo không chắc chắn về thái độ của tiền bối Đan Nguyên, nhưng nghĩ cần phải để ý những lời này.

Đó là có khả năng đã có người đi tới Thiên Âm tông. Hai tháng trôi qua, đủ cho bọn họ tiến vào.

Hắn cũng có khả năng đã bị để mắt tới.

'Vừa khéo, tìm xem là hạng người gì, thích hợp thì giết chết. Như vậy lại lôi kéo quan hệ với nội ứng, yên ổn chờ đợi trong danh sách quan tâm.'

Chuyện này thảo luận xong, Đan Nguyên không nói gì nữa.

Quỷ Tiên Tử nhìn Giang Hạo nói:

"Cho ta thêm ít thời gian. Ta sắp xác định xong vị trí của Giao long rồi. Trước lần gặp sau, ta sẽ liên hệ với ngươi."

"Được." Giang Hạo nói ngắn gọn lại tùy ý.

"Qua mấy năm nữa, Minh Nguyệt tông sẽ mở ra đại hội luận đạo, có người nói sẽ mời rất nhiều tông môn.

Biểu hiện tốt thậm chí có thể đi vào bí cảnh Tiên phủ." Tinh nhắc nhở.

"Có một đám người hải ngoại hình như đang tìm Thiên Cực Ách Vận Châu, chỉ là đến nay vẫn không có tung tích. Theo một số người nói, không tìm được là tốt nhất.

Vật này không thể xuất hiện, nếu không tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.

Giang Hạo chỉ lắng nghe, những người này không hỏi hắn, cũng không quá để ý tới hắn.

Sau khi bàn luận một lúc, Quỷ Tiên Tử đột nhiên nhìn về phía Giang Hạo nói:

"Tỉnh đạo hữu còn muốn ở lại U Vân phủ bao lâu?"

"Làm xong chuyện cần làm, sẽ rời đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Đây là điều hắn đã sớm nghĩ được, chính là làm việc, người khác sẽ không hỏi làm chuyện gì.

Bọn họ phải suy đoán, như vậy có khả năng nhất định sẽ đoán liên quan tới Thiên Hương Đạo Hoa.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, dù sao cũng là do hắn tùy tiện bịa ra.

Có thể duy trì sự thần bí là được rồi.

Cuộc gặp mặt lần này kết thúc rất nhanh.

Bởi vì thời gian giữa không lần không lâu, tất cả mọi người không có tin tức gì, cũng không có gì cần làm.

Giang Hạo ngồi ở trong phòng, bắt đầu suy nghĩ về cuộc gặp mặt lần này.

Từ thái độ của tiền bối Đan Nguyên, hắn có thể có một vài suy đoán, đó là nhiệm vụ do tiền bối đưa ra đại khái là giao dịch với người khác.

Ít nhất, chuyện của Thiên Hương Đạo Hoa chắc là vậy.

Thứ hai, chắc hẳn có nội ứng mới tới Thiên Âm tông.

Về phần đại hội luận đạo của Minh Nguyệt tông, Giang Hạo không để ý tới.

Sở Xuyên ngược lại cần phải đi một chuyến, hắn không định đi.

Thiên Cực Ách Vận Châu tạm thời không có vấn đề gì, những người khác đều không tìm được cũng không dám tra xét.

Hắn vẫn đang tăng thêm phong ấn mỗi ngày, đã thêm hơn một trăm tầng, là thời gian mấy năm đấy.

Tuy nhiên, chuyện của Quỷ Tiên Tử cũng càng lúc càng tới gần, không làm tốt sẽ có ảnh hưởng khá lớn đối với hắn.

Trong buổi gặp mặt, hắn không nói chuyện với đám người đó, cũng không thể hiện ra giá giá trị của mình.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ

Lúc đó dẫn đến... nội ứng thất bại.

"Phải nghĩ cách củng cố địa vị mới được."

"Có lẽ có thể nghe nóng tình hình của người tấn công lần trước, lấy chuyện này để ổn định địa vị, nhưng chuyện của Quỷ tiểu thư sắp thất bại, đã không có cách nào hình thành cảm giác mạnh mẽ lại thần bí."

Hắn suy nghĩ rất lâu, trời đã gần sáng.

Hắn chỉ có thể để lại, tính sau.

Sáng sớm.

Giang Hạo nhặt bọt khí trong sân, lại đi tới Linh Dược viên.

Đám người Tiểu Li đã đi hai tháng, cuối cùng hôm nay mới trở về.

Nếu chậm thêm mấy ngày nữa, Giang Hạo sẽ nghĩ có phải bọn họ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không.

"Sư huynh, cái này cho sư huynh." Tiểu Li nhanh chóng chạy tới, đưa điểm tâm ra.

Sau đó, nàng cho con thỏ phía sau một phần: "Đây là của thỏ."

"Sau này gọi ta đại ca, Thỏ Gia ta bao bọc ngươi." Con thỏ ngẩng đầu có chút cao ngạo, nhận lấy điểm tâm.

"Con thỏ, chúng ta một người một nửa được không?" Tiểu Li cầm con thỏ lên, hỏi.

"Ngươi làm vậy là không tôn trọng Thỏ Gia." Con thỏ nhìn Tiểu Li, trịnh trọng nói:

"Bằng hữu trên đường đều biết, Thỏ Gia chắc chắn sẽ không chia sẻ quà tặng với bằng hữu."

"Ta một nửa bên trái, ngươi một nửa bên phải." Tiểu Li một tay ôm thỏ, một tay bắt đầu chia điểm tâm.

Con thỏ nói tới nói lui, nhưng không ngăn cản.

Giang Hạo thấy thế, cũng không quan tâm tới bọn họ.

Hắn chỉ quan sát Trình Sầu, trên người có chút vết thương.

So với mấy lần trước, có thể trực tiếp bỏ qua.

"Tình hình thế nào?" Giang Hạo cầm điểm tâm, đi vào bên trong Linh Dược viên.

Mỗi lần Tiểu Li đi thăm người thân trở về, hắn đều muốn hỏi một lúc.

"Tình hình không tốt lắm." Trình Sầu nhìn lén Tiểu Li, xác định nàng không để ý tới bên này, mới dám nói tiếp:

"Tình trạng sức của khỏe hai người rất tệ, cộng thêm lại bị bệnh một trận, đúng là họa vô đơn chí.

Khi trở về, trong mắt bọn họ đầy lưu luyến, hình như sợ sẽ không còn được gặp lại Tiểu Li nữa."

Giang Hạo đi dạo ở trong linh điền. Lúc này, một ít bọt khí xung quanh nhanh chóng bay về phía hắn, dung nhập vào trong thân thể của hắn.

...

Ở dưới nhắc nhở này, Giang Hạo lấy ra điểm tâm quan sát một lát, mở ra thần thông giám định.

Sau đó, hắn bỏ điểm tâm vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai vài cái, phát hiện vị còn xa mới bằng trước.

Đã không còn sức lực nữa sao?

"Còn gì nữa không?" Giang Hạo hỏi.

"Bọn họ muốn gặp sư huynh." Trình Sầu nói.

------
 
Back
Top Bottom