Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 130 : Ta Cũng Không Muốn Rút Đao, Thế Nhưng Nữ Ma Đầu Bức Ta


"Vì nguyên nhân gì?"

Giang Hạo lặp lại lời nói của Hồng Vũ Diệp, chợt nói không chút nghĩ ngợi:

"Đương nhiên là bởi vì bọn hắn dám bất kính đối với tiền bối."

"Là lo lắng ta trách tội ngươi, hay là cảm thấy ta động thủ thì người chết sẽ càng nhiều?" Hồng Vũ Diệp uống trà, thuận miệng nói.

Giọng nói của nàng bình tĩnh lãnh đạm, dường như từ trước tới giờ đều không xem mạng người xung quanh ra gì.

"Là lo lắng làm bẩn tay của tiền bối, cứ để vãn bối giết loại người này là được rồi." Giang Hạo cung kính nói.

"Miệng đầy lời nói dối." Hồng Vũ Diệp tiếp tục uống trà, cũng không hỏi thêm nữa.

Nàng dường như đã tập mãi thành thói quen đối với chuyện Giang Hạo nói dối.

Thấy thế, Giang Hạo mới thầm nhẹ nhàng thở ra.

Đối phương đúng là không dễ nói chuyện.

Nếu như mình không động thủ thì nhất định sẽ bị giáng tội.

Sẽ không có nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau da thịt.

Hơn nữa, nếu như người của Huyết Sát Tông tiếp tục khẩu xuất cuồng ngôn.

Dưới cơn nóng giận của Hồng Vũ Diệp thì xung quanh sẽ không ai có thể sống.

Bản thân mình động thủ sớm, sẽ khống chế tốt sự phát triển của tình thế.

Cho nên chỉ cần Hồng Vũ Diệp ở đây, nếu như nên rút đao thì hắn sẽ không chần chờ.

Chỉ là không thể biết Huyết Sát Tông tới đây là vì mục đích gì.

Theo lý thuyết, trong bốn người bên cạnh có một Kim Đan sơ kỳ, ba Trúc Cơ viên mãn, nếu như Huyết Sát Tông dám đến nhằm vào bọn họ thì chắc phải biết những người này đang bị thương.

Bốn người này chắc là cũng biết mình nhất định sẽ bị để mắt tới, nhưng vẫn ở lại chỗ này, hẳn là có mưu đồ.

Nghĩ tới đây, Giang Hạo nhìn về phía ông chủ và bà chủ quán rượu.

Đại khái là biết được thực lực của hai người này.

Nơi này cách Thiên Thổ Thành không xa, nếu như có chuyện, đại khái đều sẽ có liên quan đến Tả Lam, hoặc có thể nói là có liên quan đến Đại Thiên Thần Tông.

Dù sao người của Minh Nguyệt Tông cũng đều bị dẫn tới.

Có suy đoán đại khái, hắn quyết định hỏi những người ở bên cạnh một chút.

Thực lực của mình đã bại lộ, cũng không cần thiết phải che giấu nữa rồi.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng, bốn người đã đứng dậy tính tiền.

Chuẩn bị rời khỏi.

"Chờ một chút." Giang Hạo gọi bọn hắn lại.

Một câu nói này, khiến cho thân thể bốn người run lên.

Bọn hắn rõ ràng sự mạnh mẽ của Giang Hạo.

Một đao trảm chết Kim Đan sơ kỳ.

Nếu như một đao kia chém về phía bọn hắn, bọn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Dù sao bọn hắn đang bị thương, còn không bằng Hạ Xương.

Lúc này nam tử trung niên đi đầu nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:

"Tiền bối có chuyện gì không?"

Triệu Sa có dáng người cường tráng, dáng vẻ ngoài ba mươi.

"Muốn hỏi mấy người các ngươi chút vấn đề." Giang Hạo đặt chén rượu xuống, quay đầu nhìn về phía Triệu Sa:

"Vừa rồi tại sao ba người kia lại tìm các ngươi?"

Nghe vậy, vẻ mặt của bốn người có chút tái nhợt.

Cho dù là vợ chồng ông chủ quán rượu nghe vậy cũng hơi dừng lại, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.

"Nghe nói Huyết Ma Tông cấu kết với Thiên Thổ Thành, dường như đang bắt rất nhiều người có tư chất tu luyện ở xung quanh, muốn làm chút chuyện gì đó." Triệu Sa để cho mình giữ vững tỉnh táo, tiếp tục nói:

"Chúng ta phát hiện một căn cứ quan trọng của bọn hắn, chẳng qua là không nghĩ tới lại bị bọn hắn phát hiện, một đường đuổi giết chúng ta đến tận đây.

Chúng ta vốn định dừng lại bên trong, dẫn dụ bọn hắn tiếp tục đuổi về phía trước, như vậy chúng ta mới có khả năng kéo dài khoảng cách. Nhưng không nghĩ tới vẫn là bị phát hiện."

"Các ngươi là người ở đâu?" Giang Hạo hỏi.

"La Nguyên Thành, người Triệu gia." Triệu Sa cung kính nói.

"Căn cứ quan trọng kia nằm ở đâu?" Giang Hạo hỏi.

"Ngay tại bên ngoài Thiên Thổ Thành, một bên của Thiên Hồ." Triệu Sa vội vàng trả lời.

"Các ngươi đi đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Nghe vậy, bốn người mừng rỡ.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Mỗi một người dường như đều dùng hết toàn lực, dường như sợ Giang Hạo đổi ý.

Mãi đến khi những người này tan biến, Giang Hạo mới thu hồi tầm mắt.

"Ngươi cảm thấy bọn hắn nói bao nhiêu câu là thật?" Hồng Vũ Diệp uống trà, thuận miệng hỏi.

Giang Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng trả lời:

"Chắc là không có mấy câu nói thật, nhưng địa điểm thì có thể là thật."

Bốn người này có thương tích trên người, tới quán rượu cầu cứu, làm sao có thể là vì mang tin tức trở về được?

Tám chín phần là muốn mang đồ gì đó trở về.

Hắn đã dò xét thứ đồ kia rồi, là một quyển sách.

Như thế liền không đáng để ý.

Chỉ cần không phải Mật Ngữ Thạch Bản thì hắn đều không có hứng thú gì.

Hồng Vũ Diệp không nói gì thêm, tiếp tục uống trà.

Qua một chút thời gian, nàng liền đứng dậy dự định rời đi.

Thấy thế, Giang Hạo lau chùi chén trà, thuận thế cất vào.

Trước khi đi, hắn còn thanh toán tiền.

Hắn còn thuận tay cầm pháp bảo trữ vật của hai Trúc Cơ kia, Kim Đan sơ kỳ thì lại không có pháp bảo gì.

Có lẽ đã bị Trấn Sơn cắt nát.

"Đúng rồi." Giang Hạo quay đầu nhìn về phía ông chủ quán rượu còn đang ngạc nhiên, nói:

"Ông chủ có biết người nào tên là Tả Lam hay không?"

"Nghe nói hắn ở Thiên Thổ Thành, buôn bán một chút tình báo, chỉ cần đến phiên chợ nghe ngóng thì sẽ có thể có được tin tức." Ông chủ khách khí trả lời.

Giang Hạo gật đầu, nói một tiếng cám ơn.

Sau đó hắn và Hồng Vũ Diệp biến mất ở nơi cuối đường, dùng một loại phương thức mà ông chủ quán rượu không thể nào hiểu được mà tan biến.

Thấy cảnh này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay từ đầu, hắn đã hoài nghi mình bại lộ, nhưng hai người kia vẫn luôn uống trà, từ đầu đến cuối đều không có quan tâm đến hắn.

Đám người Triệu Sa rời đi, nhưng ai cũng có thể thấy được sự mờ ám ở trong đó.

Hắn vẫn luôn chờ đợi Giang Hạo hỏi thăm.

Nhưng đối phương lại chậm chạp không hỏi, chuyện này khiến hắn có chút bất an.

Mãi đến trước khi đi, đối phương mới hỏi chuyện.

Bất kể có phải là tin tức cơ mật hay không, hắn đều sẽ trả lời.

Cũng không dám không trả lời.

"Thu thập xong rồi." Lúc này bà chủ đi tới, nói.

"Đi, xa cách nơi này một chút, không biết là người nào dẫn đầu, nơi này phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, Thiên Âm Tông có lẽ cũng sẽ nhúng tay. Nếu như bị cuốn vào trong đó thì chúng ta nhất định sẽ không dễ chịu."

Ông chủ thở dài một cái, mang theo vợ cùng nhau thoát đi.

——

Chạng vạng tối.

Hồng Vũ Diệp và Giang Hạo đi tới trước Thiên Thổ Thành.

Người ra vào nơi này ít hơn Lạc Thành một chút, sau khi đi vào, một số công trình trên đường đi cũng có vẻ không bằng.

May mà tìm được một quán trọ tương tự.

Cũng là quán trọ Vân Thượng, cũng là sáu tầng.

"Hai gian phòng Vân Thượng." Giang Hạo lấy bạc ra, đặt ở trên quầy hàng.

"Thật sự xin lỗi." Chưởng quỹ có chút lúng túng, nói:

"Tiểu điếm không có phòng trọ."

Giang Hạo: "..."

Hắn cảm nhận một chút, phát hiện ở đây căn bản không có mấy người ở.

"Có khách hàng lớn bao hết sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.

Chưởng quỹ bày ra vẻ khó xử:

"Khách quan, tiểu điếm chẳng qua chỉ là quán trọ bình thường, hy vọng ngài có thể hiểu được."

Giang Hạo liếc qua Hồng Vũ Diệp, đối phương cũng đang liếc mắt nhìn hắn.

Đôi mắt bình tĩnh không lay động, hoàn toàn không có chút biểu lộ nào là có thể nhượng bộ.

Giang Hạo khẽ thở dài một tiếng, xuất Bán Nguyệt ra.

Hắn vốn định là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng dường như Hồng Vũ Diệp lại không có loại dự định này.

Chuyện này khiến cho hắn không thể không bị chú ý hơn.

Keng!

Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Nguyệt Hoa hiện ra, một đao chém về phía tầng thứ sáu.

Oanh!

Kiếm quang hiện ra, triệt tiêu một đao của Giang Hạo.

Một vị nam tử trung niên bay ra từ trong phòng, hắn nhìn Giang Hạo rồi cau mày.

Chẳng qua là đối phương chưa kịp nói chuyện, Giang Hạo đã bước lên, đi đến trước mặt đối phương, chợt vung đao lần nữa.

Coong!

Coong!

Sau khi ứng đối hai chiêu, Giang Hạo mới nâng Bán Nguyệt lên rồi mạnh mẽ chém xuống.

Oanh!

Một đao chém xuống, chặt đứt trường kiếm của đối phương, cắt qua ngực của đối phương.

"Phanh" một tiếng, nam tử trung niên ngã ầm ầm trên đất.

Người này không mạnh, Giang Hạo cũng đang cố gắng áp chế chính mình, phòng ngừa chuyện một đao san bằng quán trọ.

Lúc này những người khác trong quán trọ cũng xuất hiện, thấy Giang Hạo đả thương người, không nói hai lời liền đồng loạt ra tay.

Một đám Trúc Cơ trung- hậu kỳ mà thôi.

Giang Hạo thậm chí còn không thèm rút đao đã đánh cho bọn hắn ngã trọng thương nằm mặt đất.

Lúc này, hắn đi tới trước mặt nam tử trung niên xuất hiện đầu tiên, bình tĩnh nói:

"Ta muốn ở trọ."

Lời còn chưa nói hết, người đàn ông trung niên kia đã mở miệng chất vấn:

"Ngươi là ai?"

Keng!

Giang Hạo rút đao, cắt đứt cổ người này, máu tươi không ngừng tràn ra.

Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hắn vừa lạnh lùng lại bình tĩnh nói:

"Ta muốn ở trọ, nghe nói quán trọ đã bị các ngươi bao, có thể cho chúng ta hai gian phòng Vân Thượng hay không?"

Mấy người hoảng sợ, không ai dám từ chối.

Cuối cùng Giang Hạo để lại hai lượng bạc, sau đó dẫn Hồng Vũ Diệp lên lầu.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 131 : Ai Xấu?


Đạp đạp!

Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp sau lưng đi tới sáu tầng.

Trên đoạn đường này, hắn hơi xúc động.

Đi ra bên ngoài thì đều nên làm việc khiêm tốn một chút, vừa tiện cho mình cũng tiện cho người.

Mà những người kia lại không hiểu đạo lý này.

Trực tiếp bao cả khách sạn, chuyện này khiến cho người khác phải tránh lui, tất nhiên sẽ dẫn tới không vừa lòng.

Đừng nói đến chỗ này còn cách Ma Môn không xa.

Đây không phải là đang để cho người ta đánh đến tận cửa hay sao?

Cho nên bị trọng thương, là bọn hắn gieo gió gặt bão.

Đương nhiên, Giang Hạo cũng không biết điều trên một đường này, có lẽ cũng sẽ dẫn tới mầm tai vạ cho mình.

Vừa mới chính là như thế.

Nhưng bản thân mình không động thủ, có khả năng sẽ Hồng Vũ Diệp động thủ.

Như vậy thì phiền toái sẽ càng lớn, xung quanh thậm chí sẽ không còn người sống.

Mặc dù hắn chưa từng thấy đối phương giết người, thế nhưng một khi động thủ, tuyệt đối không tầm thường.

"Tiền bối, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Sau khi Hồng Vũ Diệp đi vào gian phòng, Giang Hạo hỏi.

Lúc này, Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mặt trời nơi chân trời ngả về Tây, cũng không mở miệng.

Sau khi pha ra xong, Giang Hạo rót cho nàng

"Những người khác thấy dáng vẻ khác của tiền bối, vậy có phải vãn bối cũng là như thế hay không?"

Vấn đề này khiến cho Hồng Vũ Diệp cảm thấy hứng thú.

Nàng thu tầm mắt lại từ ngoài cửa sổ, sau đó rơi xuống trên mặt Giang Hạo, nhẹ giọng cười nói:

"Có chút xấu xí."

"…"

Giang Hạo cũng không hiểu đối phương có ý gì, thế nhưng cũng không dám truy hỏi.

Hơi không cẩn thận thì sẽ đụng ở trên tường.

Uống trà xong, Hồng Vũ Diệp tiếp tục nói:

"Mấy ngày nay ở lại nơi này, ngươi thử đi tìm manh mối của Thạch Bản thứ ba xem.

Hoặc là nghĩ biện pháp dùng Thạch Bản liên hệ với người có được Thạch Bản khác. Ta đã dạy ngươi cách dùng như thế nào rồi."

Giang Hạo gật đầu đồng ý.

Hồng Vũ Diệp không có thiết lập thời hạn, hắn đang có thời thời hạn ở trên người.

Thời gian là bốn năm ngày.

Thời gian vẫn còn tính là dư dả.

Sau khi về đến phòng, Giang Hạo lấy hai khối Mật Ngữ Thạch Bản ra.

Hắn thử cảm giác Thạch Bản còn lại.

Đáng tiếc không có bất kỳ phát hiện nào.

Những người này đều có năng lực ngăn cách tìm kiếm Thạch Bản.

Hắn cũng không có suy nghĩ ngăn cách, để cho đối phương tìm tới cửa cũng là chuyện tốt.

Nhưng muốn đối phương cảm giác được thì hắn phải rời khỏi quán trọ.

Ở bên cạnh Hồng Vũ Diệp, bọn hắn cũng không có cách nào cảm giác được.

"Giám định."

Giang Hạo mở thần thông ra xem xét tấm Thạch Bản thứ nhất.

【 Mật Ngữ Thạch Bản: Pháp bảo Nhân quả, luyện chế tìm kiếm bảo vật thế gian, tới gần trọng bảo sẽ kinh động đến chủ nhân pháp bảo, từ đó thực hiện ảnh hưởng. Giữa các Thạch Bản có thể thực hiện liên thông tin tức, hoặc tìm kiếm vị trí. Ba khối Thạch Bản chắp vá làm một, chín khối Thạch Bản chắp vá làm một, đều sẽ có quyền hạn khác biệt. Thạch Bản này bị Hồng Vũ Diệp thực hiện ảnh hưởng, chủ nhân pháp bảo không thể cảm giác xung quanh bảo vật và thực hiện ảnh hưởng. 】

"Pháp bảo Nhân quả?"

"Giống với pháp bảo Khí vận trước đó."

Giang Hạo hơi kinh ngạc, chủ nhân phía sau pháp bảo này chắc là vì tìm kiếm bảo vật.

Cho người ta sử dụng thật ra chính là đang tìm kiếm bảo vật?

Hiện tại hắn đang cầm Thạch Bản trong tay, có phải đã quấn vào bên trong nhân quả rồi hay không?

Hắn không biết loại chuyện này, thế nhưng câu cuối cùng lại khiến cho hắn an tâm.

Pháp bảo này trước mắt còn đang an toàn.

Chẳng qua là pháp bảo đều có thể được chắp vá từ ba khối, chín khối.

Mang ý nghĩa Mật Ngữ Thạch Bản có ít nhất chín khối.

"Ba tháng đủ tìm kiếm không?"

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy lửa thời gian sém lông mày.

Đương nhiên, chỉ cần tìm một khối nữa là có thể chắp vá một lần, như này tiến độ chắc là sẽ được tăng lên.

Không phải là không có hi vọng.

"Cũng không biết chủ nhân của pháp bảo có phải là người mà Hồng Vũ Diệp muốn tìm hay không."

Giang Hạo không đoán ra được.

Có lẽ là người nào đó muốn tìm kiếm pháp bảo, sau đó phân tán ra để thực hiện mục đích.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút hoài nghi, rốt cuộc là người phía sau Thạch Bản đã đắc tội với Hồng Vũ Diệp, hay là Hồng Vũ Diệp muốn cướp đoạt Mật Ngữ Thạch Bản này.

Hắn lập tức nhớ tới lần thứ hai gặp Hồng Vũ Diệp.

Nàng thấy Thiên Hương Đạo Hoa liền nói thích rồi muốn.

Bây giờ thấy Mật Ngữ Thạch Bản có thể tìm kiếm bảo vật, muốn cũng không có gì lại cả.

Giang Hạo suy nghĩ một lát cũng không có được đáp án.

Hắn chỉ có thể từ bỏ.

Chuyện này cách hắn có chút xa xôi, hiện tại hắn cần phải nhanh chóng tìm được Tả Lam, sau đó tìm ra Thạch Bản thứ ba.

Phải trở về trong vòng ba tháng.

"Phiên chợ mà ông chủ quán rượu nói tới chắc là phiên chợ của tu chân giả, ngày mai cần đi ra ngoài một chuyện mới được. Thuận tiện bán đan dược trên người luôn."

"Nếu như rảnh rỗi, cũng có thể nhìn bốn phía một chút, có lẽ có thể tìm được những người kia."

Hắn là muốn tìm mấy người mẹ kế một chút.

Nếu như không tới, hắn sẽ dần dần quên lãng chuyện này.

Hiện tại hắn đã tới đây rồi, tìm một chút cũng không chậm trễ thời gian.

Sau khi đưa ra quyết định, hắn lấy pháp bảo trữ vật nhận được hôm nay ra.

Lật một chút, tổng cộng có hai trăm linh thạch.

Thật nghèo.

Ngoại trừ linh thạch, bảy tám phần đều là chút đan dược, đều là đan dược bình thường nhất.

Một người đều có một tấm Trị Liệu Phù.

Cái này cũng có thể bán được năm sáu mươi linh thạch.

Nếu như hắn có thể bán hết đồ trên người, lần này có thể sẽ có hơn một vạn linh thạch.

Thiên Thanh Hồng một vạn một tiền, còn cần phải mua sắm Tuyết Hậu Xuân nữa.

Tổng thể mà nói, chính mình có lẽ vẫn kiếm lời được.

Sau khi sắp xếp xong, Giang Hạo bắt đầu xác định tình huống của bản thân.

Đầu tiên là liếc mắt nhìn bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Hai mươi hai 】

【 Tu vi: Kim Đan hậu kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện 】

【 Khí huyết: 24/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 26/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】

"Sau khi đi ra, tu vi và khí huyết đều chưa từng động đậy, muốn gặp được bọt khí cũng không dễ dàng."

"Đào quáng hẳn là không có khả năng, nuôi trồng linh dược cũng rất không có khả năng, đành xem phía sau có thể giết được yêu thú hay không."

Đương nhiên, ra ngoài một chuyến, tu vi của hắn không chỉ không trì trệ không tiến, mà còn bởi vì tâm cảnh tăng lên mà tinh tiến hơn rất nhiều.

Sau đó, hắn lại kiểm tra thần thông một chút.

Ngoại trừ Không Minh Tịnh Tâm vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, những cái khác đều không có vấn đề.

Tiếp theo, Giang Hạo có ba lựa chọn, tu luyện, lĩnh hội bí tịch Vô Danh, lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao.

Sau khi do dự một chút, hắn lựa chọn lĩnh hội bí tịch Vô Danh.

Tu vi vừa mới tinh tiến, muốn tinh tiến thêm thì có chút khó khăn.

Hắn hiểu rõ cực ít về thức thứ ba của Thiên Đao, muốn lĩnh hội được thì cần thời gian rất lâu.

Bí tịch Vô Danh cũng cần lĩnh hội rất lâu, nhưng có thể sẽ có chỗ tiến triển.

Sáng sớm.

Giang Hạo cất Vô Danh Bí Tịch, ra khỏi phòng.

Hắn nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đi đến gian phòng lầu ba, gõ gõ phòng số ba.

Thùng thùng!

Kẽo kẹt.

Cửa chậm rãi mở ra, là một vị tiên tử trẻ tuổi.

Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Giang Hạo, liền lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Đây là tiền thuê phòng hôm nay." Giang Hạo lấy ra hai lượng bạc, tiếp tục nói:

"Ta muốn gặp người bên trong."

Hắn là muốn tìm người bị mình chém một đao trước đó.

Tu vi của đối phương là Trúc Cơ viên mãn, là người có thực lực cao nhất trong nhóm người này.

Ngay từ đầu hắn vốn cho rằng người phải ở tầng sáu, lại ngoài ý muốn phát hiện hắn ở tại tầng ba.

Sau khi để bạc vào trong tay của tiểu tiên tử, Giang Hạo liền đi vào.

Lúc này, người trung niên kia đang nằm ở trên giường dưỡng thương, trong nháy mắt thấy Giang Hạo, cả người đều kích động.

Dường như sợ đối phương lại đến cho hắn một đao.

"Tiền, tiền bối." Hắn một mặt e ngại.

"Không cần nghĩ nhiều." Giang Hạo ôn hòa nói:

"Ta tới chẳng qua là để hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi trả lời một chút là được."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 132 : Nữ Ma Đầu Tới Phòng Ta


Giang Hạo đến khiến cho Trần Tuyền cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Trong gia tộc, hắn là người có thực lực cao cường, lần này hắn nhận được tin tức, cường giả các danh môn sẽ tới Thiên Thổ Thành.

Vì phòng ngừa những người kia không chịu đến trong phủ, hắn đặc biệt bao cả quán trọ Vân Thượng.

Hy vọng có thể chào hỏi cùng bọn hắn.

Nhưng mà những người kia còn chưa tới, đã nghênh đón tu sĩ đáng sợ này rồi.

Đối phương làm việc tàn nhẫn mà quả quyết.

Trực tiếp đánh hắn trọng thương, lại chỉ vì ở trọ.

Đây tuyệt đối là cường giả Kim Đan.

Đều nói một số cường giả thường nóng giận thất thường, trước đây hắn còn cảm thấy có thể trở thành cường giả thì tâm trí nhất định sẽ như yêu.

Nhưng hôm nay.

Hắn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cường giả lại nóng giận thất thường rồi.

Bởi vì kẻ yếu không cần cường giả vận dụng tư duy để tính toán hay khen tặng.

Một đao liền có thể kết thúc tất cả.

"Tiền, tiền bối muốn hỏi cái gì?"

Trần Tuyền cố gắng đứng lên.

Cho dù trọng thương thì cũng phải đứng lên.

Đối mặt với cường giả như vậy, hắn không thể an tâm mà nằm được.

Lúc này, nữ tử bên cạnh mới đi tới đỡ lấy hắn.

Giang Hạo nhìn đối phương như thế, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng không nói gì thêm, chẳng qua là cảm khái tu vi Kim Đan của mình thật ra đúng là mạnh hơn so với không ít người.

Tại Thiên Âm Tông, hắn bị rất nhiều người áp chế.

Trong các đại tông môn, cũng là như thế.

Sau khi ra ngoài, phát hiện Kim Đan viên mãn đã có khả năng đối đầu với không ít người.

Ngoại trừ một số môn phái lớn ra thì đều không thấy nhiều Nguyên Thần.

Mà hắn, nếu thuận lợi thì một năm sau sẽ có thể tấn thăng Nguyên Thần.

Nhiều thì hai mươi bốn tuổi, ít thì hai mươi ba tuổi.

Khó có thể tin được.

Nguyên Thần tuổi trẻ như thế, bản thân Giang Hạo nghĩ một hồi đều có chút lo lắng.

Lo lắng rằng mình không thể khống chế tốt nội tâm của mình, từ đó bành trướng dẫn tới phiền toái.

Thực lực sẽ khiến cho người ta nói chuyện một cách tự tin mà không tự chủ được, thay đổi bên trong một người một cách vô tri vô giác.

Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ càng khinh thị người khác.

Từ đó lộ ra rất nhiều sơ hở.

Sau khi nhắc nhở chính mình, Giang Hạo mới nhìn về phía nam tử trung niên đã đứng lên rồi bình tĩnh mở miệng:

"Ngươi tên gì?"

"Vãn bối Trần Tuyền, hôm qua đã đắc tội, xin tiền bối giáng tội." Trần Tuyền khom người cung kính nói.

"Trần đạo hữu?" Giang Hạo cũng không thèm để ý đến lời nói của đối phương mà là tiếp tục nói:

"Thiên Thổ thành có phiên chợ của Tu Chân giả không?"

"Có, ngay tại khu rừng phía Tây Thành. Bên kia có trận pháp kết giới, nhưng mà phiên chợ mở mỗi tháng một lần, lần mở ra tiếp theo là ngày mai." Trần Tuyền vội vàng trả lời.

Giang Hạo gật gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Người mạnh nhất Thiên Thổ Thành là người nào?"

"Thiên Thổ Thành có hai gia tộc tu chân, mạnh nhất là người đứng đầu hai gia tộc, Kim đan sơ kỳ." Trần Tuyền nói.

"Gần bên này có linh quáng không?" Giang Hạo lại hỏi.

"Nghe nói La Nguyên Thành có." Trần Tuyền suy tư rồi tiếp tục nói:

"Thế nhưng cách Thiên Thổ Thành hơi xa."

Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Sau khi nói tiếng cám ơn, hắn liền đứng dậy cáo từ.

Mà người ở bên trong đều cảm giác như trở về từ cõi chết.

Đi đến cửa quán trọ, Giang Hạo kéo dài tinh thần ra phía ngoài.

Bắt đầu xem xét địa hình.

Sau đó, hắn chậm rãi đi ở trên đường phố.

Trên đường đi, nghe được không ít tiếng rao hàng.

Thấy quầy hàng bán gà nướng, hắn không khỏi dừng lại, nhìn gà nướng bên ngoài cháy bên trong mềm, hắn nhớ lại lúc trước.

Trước kia mình chắc là từng gặp qua, thế nhưng ăn không nổi.

Lúc đi dạo Lạc Thành, cũng không phát hiện có người bán.

Sau khi đứng lặng một lát, hắn mới cất bước rời đi.

Không ăn, giữ lại chút tưởng niệm đi.

Sau đó hắn đi tới khu dân cư.

Suốt cả ngày, hắn đều đi khắp khu dân cư và đường đi xung quanh.

Nơi nhiều người, ít người, hắn đều đi qua một lần.

Mỗi lần đều quan sát người xung quanh một cách nghiêm túc.

Chạng vạng tối.

Hắn có chút tiếc nuối mà trở lại quán trọ Vân Thượng.

Không có.

"Có lẽ không ở tòa thành này."

Giang Hạo yên ắng tự nói.

Sau đó, hắn trở lại gian phòng của mình, đợi ngày mai sẽ tới phiên chợ phía Tây Thành.

Hôm nay hắn cũng đã qua bên kia nhìn.

Đúng là có trận pháp.

Chỉ là vừa mới mở cửa, hắn đã thấy Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế ở trong phòng của hắn.

"Tiền bối tại sao lại ở chỗ này?"

Hắn đóng cửa lại, có chút ngoài ý muốn.

Lúc này Hồng Vũ Diệp liếc hắn một cái, lực lượng kinh khủng chợt hiện ra.

Ầm!

Giang Hạo lập tức đụng vào trên vách tường.

Công kích bất thình lình khiến cho Giang Hạo mới trở về có chút kinh ngạc.

Bản thân mình không làm gì cả mà.

"Ngươi rất nghi hoặc sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo đứng lên, bình tĩnh nói:

"Ngươi cảm thấy một bình trà có thể uống bao lâu?"

Giang Hạo sửng sốt một chút.

Bởi vì ở Lạc Thành, Hồng Vũ Diệp đều ở bên trong gian phòng của mình, hắn cũng chưa từng quấy rầy, trong lúc nhất thời coi là không cần để ý.

Bây giờ nhớ tới, ở Lạc Thành, Hồng Vũ Diệp là đang nghiên cứu Mật Ngữ Thạch Bản.

Bây giờ không có khối Mật Ngữ Thạch Bản thứ ba.

Thế nhưng, người cấp bậc như vậy, đói một ngày cũng không có gì cả.

Chẳng qua là hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

——

——

"Trời đã sắp tối rồi."

Lam Cẩn nhìn lên bầu trời, oán giận nói:

"Đều là bị yêu thú kia làm chậm trễ."

"Gần đây xuất hiện yêu thú mạnh như vậy, rõ ràng là không bình thường. Xem ra Thiên Thổ Thành gần đây cũng nguy hiểm rất nhiều." Bạch Quỳnh thở dài, nói.

Nhóm bọn hắn vốn có thể đến Thiên Thổ Thành từ hôm trước.

Thế nhưng nửa đường chậm trễ, liền kéo dài cho tới hôm nay.

"Giết yêu thú, cũng đạt được không ít đồ tốt, cũng không biết sẽ đánh cỏ động rắn hay không." Phương Kim đi ở phía trước, nói.

Bọn hắn đi ở trên đường lớn, phía trước chính là quán trọ Vân Thượng, bên kia là chỗ mà bọn hắn muốn đặt chân.

"Sư thúc bọn hắn đã tới chưa?" Bạch Quỳnh hỏi.

"Vẫn còn chưa, bên phía bọn hắn giống như bị Thiên Thánh Giáo ngăn cản." Phương Kim lắc đầu nói.

Thiên Thánh Giáo, bọn hắn nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy đau đầu.

Cũng không phải là nói Thiên Thánh Giáo quá mạnh mẽ hay gì.

So sánh với Minh Nguyệt Tông, Thiên Thánh Giáo thật ra có chút bình thường.

Nhưng đối phương không sợ chuyện này, tư duy logic của mấy người kia không giống bình thường.

Giống như điên cuồng.

Nếu như chọc tới thì đừng nói là Minh Nguyệt Tông bọn hắn, mà ngay cả Hạo Thiên Tông cũng cảm thấy đau đầu.

Đương nhiên, nhức đầu là người không đủ mạnh.

Giây lát.

Bọn hắn đi vào quán trọ Vân Thượng.

Đi vào liền thấy một người đàn ông trung niên được đỡ đứng ở đại sảnh, dường như là đang hoan nghênh bọn hắn.

"Ba vị chắc là Tiên trưởng của Minh Nguyệt Tông đúng không. Tại hạ Trần Tuyền chuyên tới để cung nghênh ba vị Tiên trưởng." Trần Tuyền cung kính nói.

Mấy người phía sau hắn cũng khom mình hành lễ.

Lam Cẩn nhìn trên lầu một chút, tò mò nói:

"Ta nhớ người của các ngươi nói đã bao toàn bộ quán trọ Vân Thượng, ta thấy hình như có không ít người ở lại."

Nghe vậy, Trần Tuyền cúi đầu có chút xấu hổ.

Những người khác cũng không dám nói thẳng.

Chuyện này khiến cho mấy người Phương Kim có chút ngoài ý muốn.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không cần bao lại nơi này, như này có vẻ quá phô trương.

Tóm lại là sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.

"Trần đạo hữu bị thương sao?" Phương Kim hỏi.

"Nhỏ, việc nhỏ." Trần Tuyền cười nói:

"Lúc trước gặp phải yêu thú nên bị thương, không có gì đáng ngại. Đúng rồi, phòng đã được chuẩn bị cho ba vị rồi, nếu như có việc gì cần thì cứ phân phó. Chúng tôi cũng đã giúp đỡ nghe ngóng về chuyện của Tả Lam rồi, đêm nay sẽ có tin tức. Những chuyện khác cũng có thu hoạch."

"Vậy thì đa tạ Trần đạo hữu, nếu như không chê, Phương mỗ có thể giúp đạo hữu hiểu rõ một chút chuyện liên quan tới tu luyện." Phương Kim ôn hòa nói.

Nếu đối phương đã giúp đỡ bọn hắn nhiều như vậy, chỉ bảo một ít cũng là nên làm.

Nghe vậy, Trần Tuyền không khỏi vui mừng.

Trong đêm.

Phương Kim nghe thấy có người gõ cửa.

Mở cửa, là hai vị sư muội của hắn.

"Nghe ngóng được rồi." Sau khi đóng cửa lại, Bạch Quỳnh thấp giọng nói:

"Người đả thương người Trần gia, ở ngay sát vách chúng ta."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 133 : Hỏi Thăm Tên Của Nữ Ma Đầu


"Ngay sát vách?"

Phương Kim có chút ngoài ý muốn, nói:

"Chuyện cụ thể là như thế nào?"

"Nghe nói ngay từ đầu Trần gia đúng là đã bao quán trọ Vân Thượng, thế nhưng hai ngày trước có hai người tới." Bạch Quỳnh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhẹ giọng mở miệng:

"Bọn hắn muốn tới ở trọ, sau khi xác định phòng bị bao thì trực tiếp động thủ, đánh cho tất cả người của Trần gia trọng thương. Sau đó để lại hai lượng bạc, thông báo rằng bọn hắn muốn trọ ở ngay quán trọ Vân Thượng."

"Loại người nguy hiểm này đúng là không ít, Trần gia vẫn tính là may mắn. Nếu như gặp phải tu sĩ Ma Môn không hề cố kỵ, thì những người Trần gia kia đại khái sẽ không chỉ là bị đả thương nặng đâu." Phương Kim cảm khái.

"Nhưng không phải người này quá kiêu căng rồi sao? Không phải các ngươi đều nói là phải dĩ hòa vi quý sao? Hắn làm như này sớm muộn gì cũng chọc ra phiền toái mà thôi?" Lam Cẩn tiên tử nói.

Phương Kim gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

“Đúng là như thế, cho nên sư muội không thể học tập loại hành vi này."

"Vậy nếu như đối mặt với tình huống có người đặt bao hết, chúng ta nên làm như thế nào đây?" Lam tiên tử tò mò hỏi.

"Chuyện này thì đêm nay ngươi thỉnh giáo Bạch Quỳnh sư muội đi, nói chuyện chính một chút." Phương Kim không nói thêm về chuyện này nữa, mà chỉ nói:

"Có tin tức của Tả Lam, ngày mai sẽ xuất hiện ở phiên chợ. Hắn thả tin tức là bán đồ ở ba chỗ. Một là bán tình báo, hai là bán linh dược, ba là bán đệ tử."

"Bán đệ tử, có ý gì?" Lam tiên tử tò mò hỏi.

"Ý là trong tay hắn có người để bán sao?" Lông mày Bạch Quỳnh nhíu chặt:

"Kẻ bắt người gần đây thật sự là hắn sao?"

"Không nhất định." Phương Kim lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng:

"Có lẽ có liên quan, thế nhưng chắc không phải là trực tiếp bắt, hắn không to gan như vậy. Đương nhiên, cũng có khả năng là ta suy đoán sai lầm, có lẽ bọn hắn dám làm như vậy."

"Vậy có ba chỗ, chúng ta chia ra làm việc sao?" Lam tiên tử hỏi.

"Không được, thực lực của Tả Lam mạnh mẽ, sư muội hành động một mình thì quá nguy hiểm." Phương Kim không hề lưỡng lự, lập tức từ chối.

"Ta đã tế luyện Linh Kiếm xong, thực lực mặc dù không bằng các ngươi, thế nhưng cũng không kém." Lam tiên tử nghiêm túc nói.

"Không phải là vấn đề thực lực, sư muội không thường xuống núi, thiếu kinh nghiệm." Bạch Quỳnh cười lắc đầu.

Bọn hắn lo lắng vị sư muội này sẽ rước lấy phiền toài bởi vì đủ loại nguyên nhân, cùng với xuất hiện vấn đề khác.

"Vậy chúng ta đến chỗ bán tình báo hay là đi đến chỗ bán đệ tử?" Lam tiên tử có chút uể oải, nói.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Phương Kim liền đưa ra kết luận:

"Đi chỗ bán đệ tử, lại phối hợp với bản lĩnh tìm người của sư muội, nhìn xem có thể biết được nhiều người hơn hay không. Đúng rồi, Trần gia còn mang đến một tin tức, vừa nghe nói có động tĩnh ở Thiên Hồ ngoài thành, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó. Ngày mai nếu như không có nhiều đầu mối hơn thì sẽ đi bên Thiên Hồ."

Nói chuyện với nhau một lát, Bạch Quỳnh và Lam Cẩn liền định về phòng của mình.

Trước khi đi, dường như Phương Kim nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở Lam Cẩn:

"Nếu như sư muội thấy người sát vách thì nhớ khách khí một chút. Tùy tiện gây thù hằn sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của chúng ta."

"Biết rồi." Lam tiên tử nói với vẻ qua loa.

Sau khi rời đi, nàng liền bắt đầu phàn nàn:

"Sư tỷ, ngươi nói sư huynh có phải quá khiêm nhường rồi không? Ba người chúng ta chính là tu sĩ Kim Đan đó. Đừng nói là ngươi và sư huynh, một mình ta cũng có thể đánh thắng người mạnh nhất Trần gia."

"Dưỡng thành thói quen tốt thì khi đi đến thành lớn cũng không đến mức không thể chuyển biến." Bạch Quỳnh cười giải thích.

——

——

Sáng sớm.

Giang Hạo tỉnh lại từ trong lĩnh hội bí tịch Vô Danh.

Hôm nay là ngày mở phiên chợ ở Thành Tây.

Hắn muốn đi qua một chuyến.

Vừa để bán đồ, vừa tìm kiếm Tả Lam.

Mục đích cuối cùng chính là tìm được Mật Ngữ Thạch Bản, nhìn một chút xem người phía sau màn người là người nào.

Người phía sau màn chắc không phải là người mà một Kim Đan viên mãn như hắn có thể đối phó.

Thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc mình sẽ đối phó, Hồng Vũ Diệp chắc sẽ động thủ.

Phía dưới Nguyên Thần, hắn đương nhiên không thành vấn đề.

Mạnh hơn thì không nằm trong phạm vi thực lực của hắn, nếu như bảo hắn động thủ, vậy thì đúng là chẳng khác gì đi chịu chết cả.

Ra khỏi phòng, hắn gõ gõ cửa phòng Hồng Vũ Diệp.

Kẽo kẹt!

Cửa phòng chậm rãi mở ra.

Giang Hạo thấy Hồng Vũ Diệp đang ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Lúc này mặt trời còn chưa mọc.

Vừa vặn có thể ngồi phía trước cửa sổ, ngắm nhìn mặt trời mọc.

Trong lúc giúp Hồng Vũ Diệp pha trà, mặt trời chậm rãi mọc lên.

Chiếu trên người bọn hắn.

"Tiền bối muốn mang theo cái gì không?" Giang Hạo rót một chén trà.

"Nơi này có sân nhỏ không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.

"Có, phía sau có cái sân không nhỏ." Giang Hạo gật đầu.

Mặc dù không biết Hồng Vũ Diệp muốn làm gì, nhưng mình sẽ cố gắng đi làm.

Thực lực của đối phương quá mạnh.

Có mấy lần hắn đều muốn hỏi thăm tu vi của đối phương, như vậy chính mình cũng có cái mục tiêu cuối cùng.

Nếu có một ngày có thể thoát khỏi ma trảo, như vậy những tông môn khác hẳn là cũng không có cách nào với mình.

Khi đó, hắn có lẽ sẽ được tự do.

Chỉ là có chút xa xôi.

Cho dù một mực đào quáng, cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa.

Nghĩ tới đây, Giang Hạo nhẹ nhàng thở dài trong lòng.

Đừng nói là tu vi của Hồng Vũ Diệp, cho đến trước mắt đối phương còn chưa nói ra tên của mình.

Bản thân hắn cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm.

Sau khi do dự, vì để sau này không bại lộ, hắn nhắm mắt, nói:

"Gần đây thường xuyên gặp người, chắc chắn sẽ có người hỏi tục danh của tiền bối, không biết…"

Giang Hạo hỏi hết sức uyển chuyển, gần đây gặp không ít người, đúng là sẽ có người tò mò hỏi thăm.

Nghe nói đến vấn đề này, tay Hồng Vũ Diệp vừa mới nắm chặt chén trà bỗng dừng lại.

Nàng hơi nhấc lông mày nhìn Giang Hạo một cái.

Trong mắt mang theo một tia trêu tức.

Trong lúc Giang Hạo cho là đối phương sẽ không trả lời, giọng nói dễ nghe của Hồng Vũ Diệp vang lên, ngắn gọn mà đủ ý:

"Hồng Vũ Diệp, nhưng không thể nói cho người khác."

"Vãn bối Giang Hạo." Giang Hạo khom người chắp tay.

Dường như hắn cũng chưa từng tự giới thiệu.

Hồng Vũ Diệp uống trà, vẻ mặt bình thản.

"Ta muốn dùng sân nhỏ, thuận tiện trồng giúp ta chút Linh dược." Nàng nói.

"Tiền bối muốn linh dược gì?" Giang Hạo tò mò nói.

Hắn có thể hiểu được chuyện sân nhỏ, chính là không muốn những người khác quấy rầy.

Nói với người của quán trọ một chút, không khó lắm.

Trọng điểm là hộ gia đình khác.

Hiện tại trong quán trọ Vân Thượng phần lớn là tu chân giả, chuyện này dễ dàng hơn rất nhiều.

Bản thân mình bái phỏng từng nhà một chút là được.

Chẳng qua là uy hiếp đơn giản, lại cho một hai khối linh thạch, thuận tiện như thế.

Nếu như thực sự chướng mắt linh thạch thì lại động thủ lần nữa.

Sau khi ra ngoài, ta dường như không có cách nào để cho bản thân không bị chú ý cả.

Sau khi cảm khái một thoáng, hắn vẫn phải tiếp tục đi làm việc.

"Trồng đóa hoa giống như trong sân nhỏ kia của ngươi là được." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

Giang Hạo sửng sốt một chút, có chút khó có thể tin nổi:

"Tiền, tiền bối chỉ là, đóa kia của tiền bối sao?"

"Làm ngươi rất khó xử sao?" Hồng Vũ Diệp uống trà, giống như cười mà không phải cười, nhìn Giang Hạo.

Phía sau nụ cười của nàng, dường như có chứa sức mạnh vô cùng vô tận.

Chỉ chờ Giang Hạo nói câu khó xử, nó sẽ có thể đổ xuống mà ra.

"Không làm khó dễ." Giang Hạo lắc đầu.

Sau đó, hắn rời khỏi phòng của Hồng Vũ Diệp.

Linh dược giống như Thiên Hương Đạo Hoa?

Giang Hạo thuận theo, cũng không vội.

Lúc trước Hồng Vũ Diệp bảo hắn chuẩn bị Thiên Thanh Hồng, bản thân mình dùng Hồng Tụ Hương thay thế, cũng không có xảy ra vấn đề gì.

Hiện tại thậm chí dùng Tuyết Hậu Xuân thay thế, cũng không có vấn đề gì.

Nói cách khác, có thể dùng thứ phẩm thay thế Thiên Hương Đạo Hoa.

Mỗi lần Hồng Vũ Diệp nói đều là đỉnh cấp, mà thực lực của hắn chỉ có như vậy, không thể nào có đỉnh cấp được.

Cho nên tìm vật thay thế không kém thì cũng không đến mức phải chịu khổ.

Tìm được quy luật, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua, không biết cần tiêu bao nhiêu linh thạch đây.

Lại nghèo rồi.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 134 : Kiếm Tiền


Đi xuống quán trọ, Giang Hạo đi vào sân sau nhìn xung quanh, nơi này không nhỏ, đúng là có chỗ trồng linh dược.

Thế nhưng đất đai cũng không tốt.

Cần phải mua một chút đất đai tốt hơn và linh dịch.

Nhưng nơi này có cửa sau, dường như còn sử dụng thường xuyên.

Chuyện này liền phiền toái một chút.

Hồng Vũ Diệp cũng không thích có người lắc lư ở trước mặt nàng.

Con thỏ là minh chứng tốt nhất, cho đến trước mắt con thỏ còn chưa từng gặp mặt Hồng Vũ Diệp.

Không chỉ như thế, con thỏ còn phải thừa nhận công kích to lớn nhiều lần.

Không biết nó cho là như vậy.

Hay là bạn bè trên đường không nể mặt nó?

Xem sân nhỏ xong, Giang Hạo đi vào quầy hàng.

"Xin hỏi sân sau có dùng không?"

"Sân sau?" Chưởng quỹ nhìn Giang Hạo, không dám chần chờ:

"Nếu như tiên nhân muốn dùng thì chúng ta có thể để trống."

"Trong lúc ta sử dụng, không thể có người đặt chân." Giang Hạo nói điều kiện.

"Quán trọ chúng ta thì không có vấn đề gì, khóa cửa sau lại, mọi người tiến vào cửa trước là được. Thế nhưng…" Chưởng quỹ nhìn trên lầu một chút, khổ sở nói:

"Quán chúng ta chỉ là quán trọ bình thường…"

Giang Hạo hiểu rõ ý của hắn, quán chẳng qua là quán trọ bình thường, thế nhưng người ở dường như đều không bình thường.

Bọn hắn cũng không có cách nào ước thúc những người khác được.

"Chưởng quỹ không cần để ý những người này, ta sẽ nói với bọn họ." Giang Hạo trấn an, thấy chưởng quỹ có chút lo lắng, hắn tiếp tục mở miệng:

"Không nghiêm trọng lắm, không cần lo lắng. Không biết mượn dùng sân sau cần bao nhiêu tiền?"

Chưởng quỹ vốn muốn nói không cần tiền, thế nhưng lời còn chưa nói ra, Giang Hạo liền rất nghiêm túc biểu thị muốn trả tiền.

"Một ngày một lượng." Chưởng quỹ chỉ có thể kiên trì ra giá.

Sau khi thanh toán ba lượng bạc, Giang Hạo liền nói:

"Mượn dùng trước ba ngày, nếu không cần nữa thì ta sẽ tới thông báo. Làm phiền hôm nay giúp đỡ thu dọn một chút."

Sau khi chưởng quỹ đồng ý, hắn lại bàn giao câu:

"Nếu như trên lầu có người ngăn cản, vậy cứ chờ ta trở về rồi lại nói."

"Được." Câu nói này khiến cho chưởng quỹ có chút cảm kích:

"Đa tạ Tiên trưởng đã thông cảm."

Sau đó, Giang Hạo rời khỏi quán trọ.

Qua một chút thời gian, ba người Phương Kim cũng đi xuống từ trên lầu.

Bọn hắn thấy có người đang quét dọn sân sau, có chút tò mò, đây giống như là đặc biệt muốn dọn sạch sân nhỏ.

"Đây là muốn làm gì?" Bạch Quỳnh nhìn về phía chưởng quỹ rồi hỏi.

Thấy ba vị này hỏi thăm, chưởng quỹ có chút khẩn trương, nói:

"Khách phòng số 5 tầng trên muốn thuê sân sau."

"Ồ?" Phương Kim có chút ngoài ý muốn.

Phòng số năm chính là gian phòng cách vách bọn họ.

Hoặc là nói cho đến trước mắt, tầng trên chỉ có năm người ở lại.

"Có nói là dùng sân sau làm gì không?" Hắn hỏi.

"Tiểu nhân cũng không dám hỏi." Chưởng quỹ lắc đầu cười nói.

"Chưởng quỹ, ta hỏi ngươi chút chuyện." Trên mặt Lam tiên tử mang theo vẻ tò mò:

"Lúc trước có người ra tay ở trong này, ngươi ở hiện trường đúng không?"

Chưởng quỹ có chút lưỡng lự, sau khi Lam tiên tử cam đoan không có việc gì, hắn mới thấp giọng nói:

"Đúng thế."

"Ta cũng không hỏi thứ gì khác, chỉ hỏi tình huống lúc người Trần gia đối mặt với người kia là như thế nào, đối phương dùng loại pháp thuật gì." Lam tiên tử tò mò hỏi.

Mấy người Phương Kim cũng không nói thêm gì.

Bọn hắn thật ra cũng có chút tò mò.

Cho đến trước mắt, bọn hắn còn không biết, tu vi của người động thủ như thế nào.

"Vị tiên trưởng kia là dùng đao, đánh mấy lần với Tiên nhân Trần gia, sau đó liền dùng một đao đả thương tiên nhân Trần gia." Chưởng quỹ nói chi tiết.

Hắn còn nhớ rõ một màn kia.

"Đánh mấy chiêu vậy." Lam tiên tử suy nghĩ một chút, sau đó nói:

"Nếu là ta, đối mặt với một Trúc Cơ viên mãn, một Địa Tâm Lôi là có thể khiến hắn trọng thương. Chưởng Tâm Lôi cũng có thể làm được. Người kia lại phải dùng mấy chiêu, xem ra không phải là Kim Đan quá mạnh, chỉ là tu sĩ Kim Đan bình thường."

Phương Kim cười cười nói:

"Suy đoán của sư muội là đúng, nhưng vẫn đừng xem thường người khác thì tốt hơn."

Sau đó, hắn đi đến trước mặt chưởng quỹ rồi nói:

"Người kia có phá hư quán trọ hay không? Hắn thuê sân sau có trả tiền hay không?"

"Không có phá hư quán trọ, thuê cũng trả ngân lượng." Chưởng quỹ nói.

Sau đó, Phương Kim liền xoay người rời đi.

Lam tiên tử không rõ ràng cho lắm.

Bạch Quỳnh thở dài một cái, nói:

"Người kia là tới ở trọ, không phải là đến phá hư. Nếu như ngươi dùng Địa Tâm Lôi, ngươi đoán quán trọ sẽ thành cái dạng gì?"

Nói xong, nàng cũng đi theo.

Lam Cẩn suy nghĩ, cảm giác có thể đánh cho quán trọ thành cái động.

Sau đó nàng lại suy nghĩ, nếu dùng Linh Kiếm thì chắc là có thể đánh Trần Tuyền trọng thương dưới tình huống không phá hủy quán trọ.

Dù cho nàng đánh giá thấp, đối phương cũng không mạnh hơn nàng bao nhiêu.

——

——

Thành Tây.

Giang Hạo rơi xuống trước rừng cây.

Quan sát xong, hắn liền đi thẳng vào bên trong.

Sau khi tiến vào, thấy chỉ là một phiên chợ bình thường.

Nơi này có không ít quầy hàng, còn có một số người đang đi dạo xung quanh.

Điều khác biệt so với bên ngoài chính là, nơi này không có một người nào là người bình thường.

Chẳng qua là tu vi phổ biến của mọi người hơi thấp.

Luyện Khí là phần lớn, Trúc Cơ cũng tương đối ít gặp, Kim Đan thì càng không có.

Giang Hạo phát hiện, tu vi Trúc Cơ mà mình biểu hiện ra là tồn tại đứng đầu ở bên trong này.

Yếu liền đi cùng với nghèo.

Đừng nói là mua được đồ tốt, mà ngay cả đồ trên người mình cũng không thể nào bán được.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo phát hiện giữa đại môn phái và các môn phái nhỏ có khoảng cách khó mà vượt qua được.

Thân là Chế Phù Sư, hắn làm ra rất nhiều Thập Vạn Kiếm Phù, cũng không nhất định có thể bán được bao nhiêu.

Đừng nói là Thiên Lý Na Di Phù, dù cho tài liệu đều rất khó mua được.

Sau đó Giang Hạo đi vào bên trong, phát hiện cũng có một ít lầu các không tệ, chắc là có mua bán đồ tốt.

Vì để hiểu rõ giá hàng, hắn đã hỏi thăm bốn phía.

Phát hiện giá hàng nơi này thấp hơn ở Thiên Âm Tông một chút.

Một tấm Trị Liệu Phù, chỉ cần hai mươi bảy.

Nhưng mà người bán cũng ít.

Sau đó, hắn tơi một bên quầy hàng, bày đồ của mình ra.

"Tiểu huynh đệ, bày quầy bán hàng cần giao Linh thạch, cũng không phải là có thể tùy tiện bày, sau đó sẽ có người tới thu của ngươi." Một vị nam tử trung niên bên cạnh có ý tốt nhắc nhở.

Giang Hạo nhìn đối phương một cái, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.

Mặc dù đã ẩn giấu, nhưng cũng là cường giả hiếm thấy.

"Đa tạ đã nhắc nhở." Giang Hạo gật đầu.

Sau đó hắn bày đan dược tu luyện Trúc Cơ, cùng với một chút phù lục và Linh Kiếm.

Hắn cũng bày cả Thần Hành Phù trước đó bán không được.

Hy vọng có thể bán được.

"Ngưng Thần Phù? Vạn Kiếm Phù? Trị Liệu Phù? Còn có Thập Vạn Kiếm Phù?" Người đàn ông trung niên cảm thấy kinh ngạc, sau đó khách khí nói:

"Tiểu huynh đệ, Trị Liệu Phù bán thế nào?"

"Hai mươi sáu." Giang Hạo đáp lại.

"Cho ta năm tấm." Người đàn ông trung niên lập tức nói.

Ít hơn so với giá thị trường một khối, nhưng buôn đi bán lại liền có thể kiếm tiền.

"Linh Kiếm thì sao?" Người đàn ông trung niên lại hỏi.

"Bảy khối linh thạch." Giang Hạo đáp.

Giá thị trường nơi này hẳn là từ tám khối đến mười hai khối.

"Có mấy cái?"

"Ngươi muốn mấy cái?"

"Mười chuôi?"

Giang Hạo không nói hai lời liền đưa mười chuôi.

Hắn còn nhiều thứ này.

Trong lúc nhất thời, người đàn ông trung niên không khỏi giật mình, con em nhà giàu này từ đâu ra vậy?

Không phải là trộm đồ trong nhà để ra ngoài bán đó chứ?

"Tại hạ Thạch Tân, đạo hữu là?" Thạch Tân khách khí hỏi Giang Hạo.

"Giang Hạo Thiên." Giang Hạo cũng khách khí nói.

Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.

Mặc dù đối phương ăn mặc bình thường, thế nhưng khí huyết cường thịnh, tu vi mạnh mẽ.

Là biểu hiện của đi đường dốc, tương lai có khả năng trùng kích Kim Đan.

Sau khi hơi lưỡng lự, hắn nói khẽ:

"Thạch đạo hữu có dự định trùng kích Kim Đan hay không?"

Câu nói này khiến cho đối phương ngây ngẩn cả người.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 135 : Ba Loại Trạng Thái Dị Thường Của Bản


Thạch Tân hơi nghi hoặc một chút.

Câu hỏi này của Giang Hạo có chút hơi dư thừa.

Dự định trùng kích Kim Đan?

Còn có tu chân giả không muốn trùng kích Kim Đan hay sao?

Theo suy nghĩ của bọn hắn, Kim Đan mới chân chính là đạp lên tiên lộ.

Nếu không phải vậy thì tại sao lại thường xuyên có người nói Kim Đan Đại đạo chứ?

Nhưng mà tấn thăng Kim Đan vô cùng khó khăn, có nhiều người cả đời đều không thể bước vào.

Thiên phú, tài nguyên, cố gắng, vận khí, thiếu một thứ cũng không được.

Có người đủ thiên phú, không có tài nguyên, không thể bái sư.

Bỏ qua cơ hội tốt.

Mà hắn mặc dù có cái công pháp không tệ, nhưng mà sư phụ chỉ có thể dạy dưới Kim Đan.

Không ai có khả năng dạy hắn tấn thăng Kim Đan.

Càng đừng nhắc đến là cần một chút đan dược.

Hắn cố gắng đến nay, thật ra đều là chuẩn bị vì một khắc này.

"Đạo hữu thật thích nói giỡn, tu tiên giả đương nhiên muốn có thành tựu Kim Đan rồi." Thạch Tân có chút cảm khái.

"Ngươi có linh thạch sao?" Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề.

Chuyện này khiến cho Thạch Tân cảnh giác, sau đó bất đắc dĩ cười nói:

"Chỉ có một hai trăm thôi, nhiều hơn thì không có. Không phải thế thì lão phu sao đến mức ngồi ở chỗ này bày quầy bán hàng chứ?"

"Như vậy sao." Giang Hạo gật gật đầu.

Cảm thấy cũng đúng.

Một Trúc Cơ hậu kỳ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua Thiên Hoàn Đan.

Cho dù bản thân mình chế phù, đều cần kiếm rất lâu.

Nếu như chỉ là đơn thuần dựa vào tài nguyên của tông môn, dù tích lũy mười năm không tiêu thì cũng không đủ.

Sau khi Trúc Cơ, tài nguyên của hắn sẽ nhiều hơn.

Sơ kỳ đại khái là hai mươi linh thạch, trung kỳ ba mươi.

Một năm ba trăm sáu, mười năm ba ngàn sáu, hai mươi năm bảy ngàn hai.

Như này mới chỉ là miễn cưỡng.

Nếu như giá cả đi đến đỉnh phong thì cần ba mươi năm.

Đây vẫn là dưới tình huống không tiêu tốn.

Đừng nhắc đến những người khác, càng nói càng thêm khó khăn.

Đương nhiên, Giang Hạo cũng không hy vọng về tài nguyên của tông môn, cũng không phải hắn không thèm để ý đến những linh thạch này.

Mà là tài nguyên bị ngừng năm năm.

Bây giờ mới qua hơn hai năm.

Sau đó hắn ngồi ở bên quầy hàng, không nói thêm gì nữa, nếu đối phương mua không nổi thì không cần thiết phải nói thêm làm gì.

Cứ an tâm bày quầy bán hàng, lát nữa lại đi một chuyến đến các cửa hàng, nhìn xem có thể bán được Thiên Hoàn Đan hay không.

Mặc dù sẽ thua thiệt một chút, thế nhưng thuận tiện hơn nhiều so với việc trở lại Thiên Âm Tông.

Thấy Giang Hạo không nói thêm gì, chuyện này khiến cho Thạch Tân cảm giác có chút kinh ngạc.

Hắn nghĩ sâu xa một lát, vẫn có chỗ không hiểu.

Ngay từ đầu đối phương hỏi mình có dự định trùng kích Kim Đan hay không, tiếp theo lại hỏi có linh thạch hay không.

Sau khi mình trả lời không có thì cũng không nói gì nữa.

Hai chuyện này có quan hệ gì sao?

Nếu như mình trả lời có thì hắn sẽ tiếp tục hỏi cái gì đây? Trong lòng Thạch Tân có chút tò mò.

Thế nhưng hắn vô cùng hiểu rõ đạo lý tài không lộ ra ngoài.

Chờ một hồi, hắn thấy sát vách làm ăn khá khẩm, dường như đồ vật đang dần giảm bớt.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy phiền não khó hiểu.

Có một loại cảm giác như đã bỏ lỡ thứ gì đó.

Trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ, muốn tấn thăng Kim Đan hay không thì có quan hệ gì với việc hắn có linh thạch hay không?

Hắn suy nghĩ rất lâu, đột nhiên linh quang lóe lên.

Muốn tấn thăng hay không, có linh thạch hay không.

Hắn có đồ liên quan đến việc tấn thăng Kim Đan muốn bán? Đang tìm có người mua được hay không?

Thế nhưng hắn lại lo lắng đây là bẫy rập.

Sau khi do dự một chút, hắn giữ vững bình tĩnh cho mình, nói:

"Tiểu huynh đệ, ngươi cảm giác có bao nhiêu linh thạch mới tính là có linh thạch đây?"

Nghe thấy câu hỏi, Giang Hạo nhìn về phía Thạch Tân bên cạnh, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Gần vạn đi."

Nghe vậy, vẻ mặt của Thạch Tân có chút tái nhợt.

Gần vạn?

Nếu như thật sự là bẫy rập, vậy đối phương thật sự là hiền hậu, chuyên lừa kẻ có tiền.

Hắn do dự một chút, sau khi xác định rõ đối phương là Trúc Cơ trung kỳ, thu dọn xong đồ vật rồi mới mở miệng:

"Có."

Hắn đã làm tốt chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Có?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Một Trúc Cơ hậu kỳ mà có nhiều linh thạch như vậy sao?

Sau khi quan sát mấy lần, xác định đối phương là Trúc Cơ hậu kỳ, hắn mới yên tâm một chút:

"Vậy có muốn đan dược không?"

Thạch Tân nói nghiêm túc:

"Là đan dược gì."

"Thiên Hoàn Đan." Giang Hạo đi thẳng vào vấn đề.

"Thiên Hoàn Đan?" Thạch Tân cả kinh nói:

"Là Thiên Hoàn Đan dùng để tấn thăng Kim Đan sao?"

Hắn tích lũy tiền mấy chục năm nay chính là vì một viên thuốc này.

Chuẩn bị mấy chục năm, vốn đang muốn bán một cái nhân tình thì mới có thể mua được Thiên Hoàn Đan.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới người này lại có người bán?

Sau khi Giang Hạo gật đầu, hắn chỉ về nơi hẻo lánh bên cạnh rồi nói:

"Có thể tới đằng sau nói chuyện không?"

Giang Hạo gật đầu, thu dọn đồ vật, sau đó hai người tới nơi hẻo lánh.

Thật ra Giang Hạo cũng không lo lắng gì, hôm qua không có đồ vật cần giám định, hắn đã giám định trạng thái bản thân.

Có ba loại trạng thái dị thường, thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, thần thông Không Minh Tịnh Tâm kéo dài bị hao tổn, bị lực lượng của Hồng Vũ Diệp bao trùm vặn vẹo tầm mắt của người khác.

Cho nên không chỉ là người khác thấy Hồng Vũ Diệp bình thường, nhìn hắn cũng hết sức bình thường, thậm chí có thể là quá bình thường.

Nhưng như này cũng tốt, sau này động thủ cũng không cần cố kỵ quá nhiều.

Chẳng qua là có đôi khi hắn cũng có chút tò mò bộ dạng của mình trong mắt người khác rốt cuộc là cái dạng gì.

Chẳng qua là thần thông bị hao tổn kéo dài, khiến cho hắn có chút để ý.

Đáng tiếc tạm thời không có cách nào.

Sau khi xác định xung quanh không có vấn đề, Thạch Tân mới nói:

"Có thể kiểm hàng không?"

"Được." Giang Hạo ném bình nhỏ qua.

Sự hào phóng của đối phương khiến cho Thạch Tân kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không có muốn làm cái gì, mà chỉ là mở bình ra ngửi một cái.

Hương đan nhè nhẹ, lại thấm vào ruột gan.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được linh khí sục sôi bên trong cơ thể.

Là thật, hơn nữa phẩm chất còn vô cùng cao.

Hắn đậy nắp bình lại, trong lúc nhất thời không nỡ trả nói lại:

"Đạo hữu muốn bán bao nhiêu?"

"Ngươi muốn ra bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi lại.

"Ta có hơn bảy nghìn linh thạch, cộng thêm mấy thứ đồ lung tung, đại khái giá trị hơn một ngàn." Thạch Tân nhìn Giang Hạo, lưỡng lự rất lâu mới đưa ra giá cả:

"Tổng cộng đại khái là tám ngàn năm linh thạch."

"Tám ngàn năm?" Giọng điệu của Giang Hạo bình thản.

Nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.

Nhiều hơn một ngàn rưỡi so với dự tính.

Kiếm lời một ngàn rưỡi.

Thạch Tân nghe giọng điệu của Giang Hạo, cảm thấy đối phương không hài lòng cho lắm, chợt mở miệng nói:

"Ta cũng biết là hơi ít một chút, nếu không đạo hữu chờ ta một lát, ta đi mượn một chút? Đại khái có thể gom góp đủ một vạn."

"Không cần đâu." Trong lúc đối phương khẩn trương và còn muốn mở miệng tăng giá, Giang Hạo cắt ngang hắn:

"Tám ngàn năm đi, sau đó trả lời ta một vài vấn đề là được."

Hắn không có chờ thêm nữa, đêm dài lắm mộng.

Tám ngàn năm mình đã kiếm lời rồi, không cần quá tham lam.

Cộng với hắn nhìn đối phương khá là thuận mắt, liền không cần thiết phải kéo dài.

"Thật sao?" Thạch Tân có chút khó có thể tin nổi, nhưng mà vẫn lập tức bắt đầu giao dịch.

Sau khi đưa linh thạch cùng với đủ loại đan dược Linh Kiếm cho Giang Hạo, hắn mới tiếp tục mở miệng:

"Đạo hữu muốn hỏi cái gì?"

Nhìn thấy Linh Kiếm và phù lục vừa mới bán đi lại trở về trên tay mình, Giang Hạo cũng là bùi ngùi không thôi.

Những vật này cộng lại giá trị 1200.

Linh thạch có bảy ngàn ba.

Hiện tại hắn đang có một vạn một ngàn bảy linh thạch.

Mua Thiên Thanh Hồng tốn một vạn, còn dư một ngàn bảy.

Lại bán mấy thứ đồ linh tinh này ra ngoài, đại khái có thể kiếm được hai ngàn, cộng lại bản thân mình vẫn là có hơn ba ngàn.

Vẫn tính là giàu có.

"Ngươi biết Tả Lam không?" Giang Hạo hỏi.

"Tả Lam?" Thạch Tân gật đầu, nói khẽ:

"Tả Lam ở ngay trong phiên chợ này, hắn muốn bán đồ tại ba chỗ. Một là bán đan dược vị trí đầu đường, hai là bán người có thiên phú ở giữa đường phố, ba là bán tình báo ở cuối phố. Ba chỗ này sẽ bắt đầu bán vào cùng một thời gian, không thể xác định đâu mới là Tả Lam thật. Hoặc là ba người đều là giả. Trước đó cũng có chuyện tương tự, nhưng mà lại bán từng cái, mọi người đều cảm thấy là thật…"

Nghe thấy tin này, Giang Hạo lập tức nghĩ đến Đại Thiên Tinh Thần Pháp.

Có lẽ ba cái này đều là phân thân.

Phân thân ở đây, nói rõ bản thể cũng không xa.

Chỉ là rất khó để tìm ra.

Trong lúc nhất thời, hắn có thể hiểu được tại sao Chấp Pháp Đường lúc trước tìm một Trúc Cơ thôi mà lại tốn thời gian dài như vậy.

Nhưng mà bán người có thiên phú, đó không phải là trẻ nhỏ sao?

Sau khi do dự một chút, hắn dự định đến chỗ thứ hai nhìn một chút.

Chỗ đó vừa vặn cách những lầu các kia không xa.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 136 : Cảm Giác Làm Kẻ Có Tiền


Giang Hạo bày quầy bán hàng tại chỗ, Thạch Tân cũng không có vội vã rời đi.

Mà cũng bày quầy bán hàng theo.

Hắn bày mấy thứ không đáng tiền.

Giang Hạo không rời đi, khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Giữa trưa.

Giang Hạo nhìn xem còn rất nhiều đồ vật không bán được, thở dài.

Vốn cho rằng có thể bán được hai ngàn linh thạch.

Đến cuối cùng chỉ bán được một ngàn.

Bây giờ hắn có một vạn hai ngàn bảy Linh thạch.

"Sức mua của phiên chợ này rất có hạn." Giang Hạo lắc đầu.

"Là đồ của đạo hữu quá tốt, cũng không phải tất cả mọi người đều mua được." Thạch Tân nói rõ lý do.

Giang Hạo gật đầu.

Hắn có Trị Liệu Phù và Trấn Thống Phù, cuối cùng đã bán hết Trấn Thống Phù, Trị Liệu Phù thì còn lại ít.

Đừng nói đến Thập Vạn Kiếm Phù.

Mấy chục linh thạch, rất ít Luyện Khí kỳ có thể mua được.

Mà Trúc Cơ thì cũng không thấy nhiều ở nơi này.

Trúc Cơ hậu kỳ, hắn cho đến trước mắt mới chỉ thấy một người.

Chính là Thạch Tân mua Thiên Hoàn Đan của hắn.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Giang Hạo dự định rời đi.

“Nếu như đạo hữu muốn bán hết toàn bộ thì có thể tìm đến Vân Thượng Các, giá cả nơi đó cũng tương đối công bằng. Đương nhiên, nếu tiếp tục bày quầy bán hàng thì đêm nay đại khái cũng có thể bán xong." Thạch Tân có ý tốt nhắc nhở.

"Ban đêm nhiều người sao?" Giang Hạo hỏi.

"Đúng là ban đêm người sẽ nhiều hơn không ít, nhưng nhiều người cũng hỗn tạp, rất dễ dàng va chạm với các công tử tiểu thư vô tri." Thạch Tân thở dài nói.

Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Tả Lam bắt đầu buôn bán vào buổi chiều đúng không?"

"Đúng, nhưng buổi tối có lẽ không còn chỗ bày quầy." Thạch Tân gật đầu.

"Có thể chiếm chỗ bày quầy không?"

"Cũng không thể! Nếu như đêm nay đạo hữu còn muốn bày thì ta sẽ chờ đạo hữu ở chỗ này."

"Đa tạ." Giang Hạo gật đầu, lại nói:

"Nếu như nửa đường có việc thì cứ rời đi, Thạch đạo hữu không cần chờ ta."

"Được." Thạch Tân gật đầu nói.

Giang Hạo rời khỏi chỗ bày quầy bán hàng, một đường đến Vân Thượng Các mà Thạch Tân nói tới.

Là lầu các nằm ở trung tâm đường đi.

Lúc trước hắn cũng đã gặp.

Không hề lưỡng lự, hắn đi vào trong lầu các.

Tốp năm tốp ba người đang đi lại ở chỗ này.

Bên trong lầu các cũng rất đẹp đẽ, nhưng thua xa Thiên Âm Các Tuyết Liên Các.

Hắn đi tới chỗ quầy hàng, nói:

"Có thu mua đồ vật không?"

"Thu, không biết đạo hữu muốn bán cái gì? Chúng ta không muốn đồ vật quá bình thường." Tiên tử ngồi tại quầy hàng lộ ra vẻ mỉm cười.

Giang Hạo cảm thấy trong đôi mắt của đối phương có một tia tự tin, dường như làm việc tại nơi này là một chuyện rất lợi hại.

Sau khi nghĩ, hắn liền cảm thấy có lẽ đúng thế thật.

Dù sao phần lớn người nơi này đều là Luyện Khí.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, lấy Linh Kiếm và một bình đan dược mà Trúc Cơ dùng để tu luyện:

"Loại vật này."

Hắn không có ý định bán phù lục.

Cái này có thể trở về rồi bán như bình thường, không cần thiết phải ép giá.

Linh Kiếm còn rất nhiều, hắn dự định bán ra một phần.

Ép giá liền ép giá.

Dù sao cũng tốt hơn so với việc chỉ dùng để giết người được mấy lần.

"Trúc Linh Đan?" Kiểm tra cái bình, tiểu tiên tử quầy hàng hơi kinh ngạc.

Đan dược này không đắt đỏ bao nhiêu, thế nhưng có đan dược này nói rõ đối phương có thể là tu sĩ Trúc Cơ.

Sau khi có suy đoán, nàng lập tức đứng lên, có chút sợ hãi nói:

"Tiền bối, mời vào bên trong."

Giang Hạo gật đầu, cũng không thèm để ý đối với chuyện này.

Rất nhanh, hắn đi vào trong một căn phòng, bên trong có một vị mỹ phụ.

Sau khi tiểu tiên tử nói rõ mục đích đến đây của Giang Hạo, nàng liền lui ra ngoài.

Vô cùng cung kính.

"Đạo hữu muốn bán Linh Kiếm và Trúc Linh Đan sao?" Trần Tư Tư kiểm tra đan dược một chút, xác định không có vấn đề rồi mới nói:

"Đan dược phẩm chất này, chúng ta thu một bình ba mươi linh thạch."

Ba mươi có chút thấp, Trúc Linh Đan áp dụng cho Trúc Cơ sơ kỳ, một bình mười viên, giá bán tại Thiên Âm Tông hẳn là từ bốn mươi đến năm mươi.

Nhưng mà một một đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ đều có thể nhận một bình vào mỗi tháng.

"Được." Giang Hạo gật đầu, sau đó lấy những đan dược khác ra rồi nói:

"Ngươi tiếp tục định giá đi."

Hắn lấy ra một vài đan dược dùng cho Kim đan sơ kỳ.

Đồng loạt bán ra.

Có thể bán hắn đều muốn bán.

Tu vi của người trước mắt là Trúc Cơ trung kỳ, hẳn là có chút nhãn lực.

Nếu không thì làm sao dám ngồi ở chỗ này?

"Đam dược cấp bậc Kim Đan? Ngươi lấy ở đâu ra?" Trần Tư Tư đột

"Không dám thu sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

Đối phương trầm mặc, sau đó bắt đầu định giá.

Sau khi đánh giá bảy tám phần đồ qua một lần, đối phương nói ra tổng giá trị, chín trăm tám mươi khối linh thạch.

Giang Hạo khẽ thở dài một tiếng, mặc dù không lấy phù lục ra, thế nhưng đã lấy ra hết số đan dược có được từ chỗ của Phá Lang.

Cuối cùng thế mà không đến một ngàn.

Nơi này nếu như được tính là công đạo, thì đối diện đã hố bao nhiêu rồi?

Không suy nghĩ chuyện này nữa, hắn lấy Linh Kiếm ra rồi hỏi:

"Cái này bao nhiêu linh thạch?"

"Linh kiếm này được chế tác không tệ, năm khối linh thạch." Trần Tư Tư đáp.

Giang Hạo im lặng một hồi rồi nói:

"Sáu khối."

"Cũng được." Trần Tư Tư không chút do dự gật đầu.

Một khối linh thạch mà thôi.

Nghe vậy, Giang Hạo vung tay lên một cái, một trăm thanh Linh Kiếm bị hắn lấy ra:

"Nơi này còn có một trăm thanh."

Bỗng nhiên thấy nhiều Linh Kiếm như vậy, Trần Tư Tư sửng sốt.

Lần này, nàng có thể xác định rằng người trước mắt có lai lịch bất phàm.

"Có thể thu không?" Giang Hạo hỏi.

"Có thể." Trần Tư Tư gật đầu.

Tổng giá cuối cùng là một ngàn sáu trăm linh thạch.

Cộng với trên người có một vạn hai ngàn bảy, chính là một vạn bốn ngàn ba.

Sau khi cầm được linh thạch, hắn có chút khó có thể tin nổi.

Ra ngoài cướp đoạt mấy lần, đã có một vạn bốn.

Trừ đi Thiên Thanh Hồng, lại trừ đi trừng phạt của Chấp Pháp Đường, còn lại hơn một ngàn.

Đây là dưới tình huống không tìm được Tả Lam, Tả Lam thường xuyên buôn bán tình báo ở trong này, hẳn là khá giàu có.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút mừng rỡ.

Tương lai có hi vọng.

Sau khi giao dịch xong, thái độ của Trần Tư Tư đối với Giang Hạo khách khí hơn rất nhiều.

Nhưng mà vẫn có một ít cảm giác ưu việt.

Tất cả mọi người là Trúc Cơ trung kỳ, thân phận địa vị của nàng lại cao hơn.

Giang Hạo sớm đã không còn loại cảm giác thấp kém này, bởi vì tại Thiên Âm Tông cần sống rất cẩn thận.

Làm sao có loại cảm giác thấp kém này được.

Cho dù là Kim Đan viên mãn, vượt qua Mục Khởi sư huynh, sánh vai Liễu Tinh Thần, hắn cũng sẽ áp chế sự bành trướng trong lòng.

Thu hồi suy nghĩ, hắn muốn bắt đầu mua chút đồ:

"Chỗ của các ngươi có lá trà không?"

"Đạo hữu muốn lá trà gì?" Trần Tư Tư cười nói:

"Chỗ của chúng ta có Hồng Tụ Hương mười linh thạch một tiền, Tuyết Hậu Xuân năm linh thạch một tiền, còn có Thanh Không Vân ba linh thạch một tiền."

Giang Hạo một mặt kinh ngạc, rẻ như vậy sao?

Sau đó hắn bảo đối phương lấy ra cho hắn xem một chút, sau khi nhìn qua phẩm chất, hắn phát hiện đúng là rác rưởi.

Cho tặng hắn thì hắn cũng không dám pha cho nữ nhân kia.

"Có Tuyết Hậu Xuân đắt tiền không?" Giang Hạo cảm thấy không thể để cho đối phương ra giá.

"Đắt?" Trần Tư Tư hơi nghi hoặc một chút.

Giang Hạo lấy Tuyết Hậu Xuân trên người ra rồi nói:

"Kém nhất là phẩm chất này, thấp hơn thì không cần mang lên."

Tuyết Hậu Xuân chính là lá trà kém nhất mà hắn mua.

"Đây là Tuyết Hậu Xuân thượng phẩm?" Trần Tư Tư một mặt kinh ngạc.

"Có không?" Giang Hạo hỏi.

"Có, trên lầu, ta để người lấy xuống cho ngươi." Trần Tư Tư không dám sơ suất.

Đây là khách hàng lớn từ đâu ra vậy?

Không bao lâu sau, Giang Hạo nhìn thấy Tuyết Hậu Xuân có phẩm chất xê xích không nhiều so với của mình.

"Một tiền cần năm mươi lăm linh thạch." Trần Tư Tư nói khẽ.

Đối với nàng mà nói, đây đã là xa xỉ trong xa xỉ rồi.

Năm mươi lăm một tiền, nàng nằm mơ đều không dám uống.

Chỉ có mấy nhân vật lớn mới dám mua một tiền.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 137 : Tàn Nhẫn


Đắt hơn năm linh thạch.

Nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Nếu không mua thì với số lá trà còn sót lại của hắn không biết có thể kiên trì được bao lâu.

"Lấy ba mươi tiền đi." Giang Hạo mở miệng nói.

Nghe vậy, Trần Tư Tư sững sờ tại chỗ.

Nàng lần đầu tiên gặp người mua lá trà như thế.

Nhưng nàng phải thông báo cho Giang Hạo một tin tức không tốt, tổng cộng chỉ còn lại hai mươi tiền.

Cuối cùng Giang Hạo mua hai mươi tiền, tốn một ngàn mốt, còn lại một vạn ba ngàn hai.

Sau khi cất Tuyết Hậu Xuân, hắn có chút tò mò mà hỏi một câu:

"Có Thiên Thanh Hồng không?"

Hắn mới chỉ hỏi thăm qua giá cả của Thiên Thanh Hồng ở Thiên Âm Tông.

Chưa bao giờ hỏi thăm ở các chỗ khác, cho nên có chút tò mò.

"Thiên, Thiên Thanh Hồng?" Trần Tư Tư có chút khó có thể tin nổi.

Nàng cũng là lần đầu tiên nghe qua cái tên này, thế nhưng đây đã không thể dùng đắt đỏ để giải thích nữa.

Còn tại sao nàng lại biết, là bởi vì chỗ của bọn hắn thật sự có một tiền.

Nghe nói là một nhân vật lớn nào đó mất trăm phương ngàn kế mới lấy được, sau đó gửi bán ở trong này.

"Có sao?" Sau khi biết được tin tức, Giang Hạo hơi kinh ngạc:

"Giá bán thì sao?"

"Nói là hơn chín nghìn, muốn ta thông báo giúp ngài sao?" Trần Tư Tư vô ý thức mà dùng tôn xưng.

"Thông báo đi." Nghe thấy là hơn chín nghìn, Giang Hạo liền muốn nhìn một chút.

Nếu như quả thật là Thiên Thanh Hồng bình thường, hơn chín nghìn thì có thể mua.

Bởi vì trở về sẽ phải tốn một vạn.

Sau đó Giang Hạo lại nhìn hạt giống linh dược một chút, hắn mua hai viên hạt giống Minh Nhật Thanh Tuyết.

Là nguyên liệu chính của một loại đan dược có tác dụng là Ngưng Thần.

Có mùi thơm ngát, linh khí ôn hòa.

Thiên Hương Đạo Hoa cũng có mùi thơm ngát, cộng với linh khí ôn hoà.

Minh Nhật Thanh Tuyết Hoa vừa vặn ăn khớp.

Một hạt giống một trăm linh thạch.

Hai hạt hai trăm.

Linh dược này không kém, có lẽ lúc nở hoa có thể xuất hiện một cái bọt khí màu lam.

Nhưng mà để hạt giống có thể sinh trưởng bình thường, hắn lại mua mười bốn bình Linh dịch.

Một bình cũng là ba mươi.

Tốn bốn trăm hai.

Không bao lâu sau, một vị lão giả đi vào trong phòng.

Ti vi Trúc Cơ viên mãn.

"Là ngươi muốn Thiên Thanh Hồng?" Trần lão dò hỏi.

Trúc Cơ trung kỳ, hắn làm sao cũng không cảm thấy người này có thể mua được.

"Có thể kiểm hàng trước không?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

Sau khi do dự một chút, Trần lão lấy một chiếc hộp đẹp đẽ ra.

Bên trong thật sự là một tiền Thiên Thanh Hồng.

Lúc mở ra, Giang Hạo ngửi được mùi thơm ngát, lá trà xanh biếc, ở rìa có một vệt đỏ.

Trà ngon.

Chỉ nhìn sự linh động của lá trà, hắn liền biết phẩm chất Thiên Thanh Hồng này không kém.

Sau khi đóng hộp lại, hắn nhấc lông mày nhìn lão giả: "Giá bán thì sao?"

"Nếu như tiểu hữu thật sự muốn, chúng ta đưa ra giá chín ngàn ba." Trần lão không dám nói quá cao.

Lá trà này để ở đây đã lâu rồi, bọn hắn cũng vội bán.

Giang Hạo không có hai lời, trực tiếp đưa linh thạch.

"Không có vấn đề, ta sẽ mang lá trà đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.

Kiếm lời bảy trăm linh thạch.

Nhưng mà lần mua sắm lá trà này, đã tiêu hao phần lớn linh thạch của hắn.

Trước đó hắn có một vạn bốn ngàn ba linh thạch, bây giờ chỉ còn lại ba ngàn ba.

Thực ra cũng không ít.

Không để ý đến sự kinh ngạc của những người kia, Giang Hạo đi ra khỏi Vân Thượng Các.

Hắn nhìn lầu các cách đó không xa, nơi đó có một ít cửa hàng.

Tả Lam buôn bán người có thiên phú chính là ở chỗ đó.

Say khi xác định chênh lệch thời gian không nhiều, hắn liền đi về phía bên kia.

Lúc đi vào, hắn tới khu vực mà Tả Lam sử dụng.

Phát hiện không gian nơi này không nhỏ, còn có không ít gian phòng.

"Đạo hữu, mời vào bên trong." Một vị nam tử trẻ tuổi dẫn đường trước mặt Giang Hạo.

"Ngươi là Tả Lam?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.

"Đạo hữu cảm thấy phải, vậy đó chính là ta. Nếu như đạo hữu cảm thấy ta không phải, vậy coi như không phải." Nam tử trẻ tuổi cười nói.

Giang Hạo quan sát hắn một thoáng.

Tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tinh thần kéo dài có chút quái dị.

Chắc là khôi lỗi của Tả Lam.

Hắn thật sự không hành động thiếu suy nghĩ, mà đi theo người vào phòng nhỏ.

Không gian nơi này không lớn, có bàn trà điểm tâm, nhìn cũng không quá chen chúc.

"Đây là danh sách." Nam tử tự xưng là Tả Lam đưa danh sách cho Giang Hạo, bình tĩnh nói:

"Đạo hữu tới chậm, trước mắt chỉ còn lại hai người, đạo hữu nhìn một chút xem có vừa ý hay không."

Giang Hạo nhìn danh sách, phát hiện phía trên có hơn hai mươi cái tên, giới tính, tuổi tác, thiên phú, đều được đánh dấu.

Hơn hai mươi người, chỉ còn lại hai người cuối cùng vẫn chưa có người nào mua.

"Không phải buổi chiều mới bắt đầu sao?" Giang Hạo nhìn danh sách, thuận miệng hỏi.

Trên danh sách có mười cô gái, mười ba nam hài.

Lớn nhất là mười bốn tuổi, nhỏ nhất bảy tuổi.

Giang Hạo còn chưa thấy hành vi như này ở Thiên Âm Tông.

Thiên Âm Tông bắt người về làm việc cũng không bắt trẻ nhỏ như vậy.

“Đương nhiên là bọn hắn muốn bắt đầu sớm một chút, khách hàng làm trọng, ta đương nhiên phải bắt đầu sớm rồi." Người tự xưng Tả Lam kia cười cười, tiếp tục nói:

"Như thế nào? Đạo hữu muốn người nào?"

"Xuân Vũ, nữ, mười tuổi, thiên phú hạ đẳng." Giang Hạo nhìn danh sách rồi tiếp tục nói:

"Thiết Đản, nam, mười một tuổi, thiên phú trung đẳng."

"Đều được tìm tới từ đâu vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, dường như là đang nói chuyện phiếm.

"Bắt ở thôn xung quanh, được ta bắt về sẽ có khả năng thay đổi vận mệnh, theo lý thuyết thì ta hẳn là đại ân nhân của bọn hắn. Đáng tiếc bọn hắn không hiểu chuyện.

Nhất là cha mẹ của Xuân Vũ kia, thế mà cầm cuốc muốn công kích ta, đúng là ngu muội vô tri." Người tự xưng là Tả Lam lắc đầu cười nói.

"Sau đó thì sao?" Giang Hạo hứng thú mà hỏi.

"Ta liền giúp nhà bọn hắn dọn dẹp nhân khẩu, người nhà bọn họ cũng thật nhiều, như này cũng không cần lo lắng thức ăn không đủ nữa." Người tự xưng Tả Lam kia bày ra bộ dáng người tốt.

"Thật sự là đã giúp đối phương một đại ân." Giang Hạo gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

"Dẫn cả hai người tới đi."

"Vẫn là đạo hữu thức thời, có mấy người tay cũng dính đầy máu tươi, thế mà lại không cảm thấy ngại mà nói ta tàn nhẫn. Tu Chân Giới có người tốt sao? Người có chút thực lực, ai mà không phải là bò ra từ đống người chết chứ? Cần gì phải làm bộ làm tịch?" Người tự xưng là Tả Lam có chút tán thưởng Giang Hạo.

Sau đó hắn liền đi ra phía ngoài.

Giang Hạo an tĩnh ngồi tại chỗ, chờ đợi đối phương đến.

Trong giây lát.

Cửa bị đẩy ra, người đàn ông tự xưng là Tả Lam trở về, phía sau hắn là hai người.

Giang Hạo nhìn sang.

Đây là hai đứa trẻ với sắc mặt tái nhợt, hai mắt nữ hài đỏ hoe, bên trong e ngại còn mang theo cừu hận.

Quần áo của nàng được làm từ vải thô, phía trên dính đầy máu tươi đã khô từ lâu.

Trên cổ đeo một cái vòng sắt rộng thùng thình.

Nam hài bên cạnh tốt hơn so với nàng nhiều, trong mắt của hắn có một tia kiên nghị, dường như hiểu rõ chỉ có sống sót mới có những khả năng khác.

Hắn đi chân đất, trên chân còn dính một chút bùn đất, giống như vừa làm ruộng giúp trong nhà.

Giang Hạo không có chú ý đến dung mạo.

Hao đứa bé dinh dưỡng không đầy đủ, nào có dung mạo gì để nói.

"Bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi.

"Nữ một trăm năm mươi, nam hai trăm." Tả Lam cười nói:

"Chúng ta còn kèm theo cấm chế khống chế, đạo hữu cần không?"

"Không cần." Giang Hạo lắc đầu.

Oanh!

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nổ vang rền.

Giang Hạo quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện có một nam tử Kim Đan hậu kỳ xông lên trời.

Tốc độ nhanh lạ thường, nhìn dáng vẻ thì hình như là có pháp bảo trên người.

Mà phía sau hắn lập tức có ba đạo nhân ảnh đuổi theo.

Đều là cường giả cấp bậc Kim Đan.

"Là bọn hắn?" Giang Hạo liếc mắt liền nhận ra là ba người Phương Kim.

Nhưng hắn đã quan sát qua, người chạy đi chính là phân thân kia.

"Luôn có người gây rối." Nam tử tự xưng là Tả Lam lắc đầu thở dài, sau đó nhìn về phía Giang Hạo:

"Đạo hữu sẽ gây rối sao?"

Giang Hạo bình thản nhìn về phía đối phương, sau đó Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.

Nguyệt Hoa hiện ra.

Keng!

Một đao mà qua.

Nam tử tự xưng là Tả Lam bị Giang Hạo chém rơi đầu.

Trong ánh mắt khó có thể tin nổi của đối phương, Giang Hạo chậm rãi đưa Bán Nguyệt vào vỏ, lạnh lùng nói:

"Sẽ."

Người sống, cũng nên có chút ranh giới cuối cùng.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 138 : Đạo Hữu Ngươi Có Chút Không Hiểu Cấp Bậc Lễ Nghĩa


Người tự xưng là Tả Lam người đã chết.

Chết ở dưới đao của Giang Hạo.

Có lẽ hắn đến chết đều không nghĩ tới Giang Hạo sẽ động thủ.

Cho dù nghĩ tới, cũng không biết Giang Hạo lại động thủ nhanh như vậy.

Nhìn thi thể trên đất, Giang Hạo nhìn về phía hai người thiếu niên thiếu nữ bên cạnh.

Sắc mặt của bọn hắn tái nhợt, dựa vào ở trên tường, hoảng sợ có chút đứng không vững.

Cho dù bọn họ trưởng thành sớm một chút, dù cho bên trong ánh mắt của người thiếu niên kia mang theo kiên nghị.

Nhưng nhìn thấy Giang Hạo giết người, vẫn sẽ cảm giác khủng hoảng.

Giữa hô hấp, cỗ khủng hoảng này lại truyền khắp toàn thân.

Thấy cảnh này, Giang Hạo ném hai cái Linh Kiếm ra:

"Các ngươi có hai lựa chọn. Một, ta sẽ cho người sắp xếp các ngươi ở trong nhà của người bình thường, sống qua ngày như trước đây. Hai là rút kiếm đâm về phía người ngã xuống đất, ta sẽ để người thu các ngươi làm đồ đệ, tiến vào thế giới mà các ngươi có thể chết bất cứ lúc nào. Đi cùng với nguy hiểm, đương nhiên chính là sự mạnh mẽ và trường sinh."

Nhìn hai người kia, Giang Hạo chỉ trình bày đơn giản.

Không có quá nhiều ý nghĩ giải thích.

Hắn đương nhiên cũng không định mang người về Thiên Âm Tông.

Chỉ là muốn tìm sư phụ cho bọn hắn, còn tương lai sẽ như thế nào thì phải xem cơ duyên của bọn hắn, cũng như xem sự lựa chọn của mỗi người.

Lúc này, thiếu niên Thiết Đản đi lên cầm kiếm. Hắn cắn răng cố gắng bước ra bước thứ nhất, đây là đang vượt qua sự sợ hãi trong lòng.

Thiếu nữ cũng cầm kiếm lên, tay rút kiếm của nàng đều đang run rẩy, nhưng mà cũng dần di chuyển đến trước thi thể.

Sau khi do dự một chút thời gian, bọn hắn đâm xuống.

Ngay từ đầu bọn hắn còn có chút e ngại, sau đó liền bắt đầu phát tiết.

Chờ sau khi thi thể biến thành mảnh vụn, Giang Hạo mới dẫn người rời đi.

Trước khi đi, hắn cũng bổ hai đao.

Đầu và thi thể đều bị đâm hai đao.

Hắn đi dạo ở bên trong một vòng, không còn thấy phân thân của Tả Lam nữa.

Cảm giác có chút đáng tiếc.

Chỉ có thể đi những chỗ khác, may mà còn có hai chỗ.

Trong lòng có quyết định, Giang Hạo đi tìm Thạch Tân trước, muốn hỏi hắn xem có dự định thu đồ đệ hay không.

Thiết Đản và Xuân Vũ nắm Linh Kiếm thật chặt, đi theo phía sau Giang Hạo.

Bọn hắn không có mở miệng, chẳng qua là Xuân Vũ đang yên lặng rơi lệ, thân thể cũng không tốt hơn là bao.

Hai người chật vật đi theo phía sau lưng Giang Hạo, không dám có một chút thư giãn.

Bọn hắn biết, một khi mất dấu thì vận mệnh của bọn hắn sẽ trở nên bi thảm.

——

Trên đường phố.

Thạch Tân bày quầy bán hàng thấy nơi xa có cường giả Kim Đan truy đuổi, cuối cùng rời khỏi phiên chợ.

Chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Phiên chợ thế mà có nhiều cường giả Kim Đan như vậy.

Vừa rồi hắn cảm giác có bốn vị cường giả Kim Đan, xem uy thế thì hình như còn mạnh hơn vị Tộc trưởng Trần gia kia rất nhiều.

Cảm khái một thoáng, hắn không để ý đến nữa.

Không lan đến nơi này thì đều tốt.

"Nơi đó hình như là chỗ Tả Lam bán đệ tử có thiên phú, không biết Giang đạo hữu có bị ảnh hưởng hay không."

Thạch Tân tò mò, nhưng mà vẫn bày quầy bán hàng tại chỗ.

Hắn hôm nay đã nghèo đến cực hạn.

Mặc dù những vật này không đáng tiền, thế nhưng có thể bán chút Linh thạch thì đều tốt.

Hôm nay thu hoạch lớn nhất là chính mình cuối cùng cũng đạt được Thiên Hoàn Đan.

Cuối năm, hắn có thể thử trùng kích Trúc Cơ viên mãn.

Sau này, hắn có thể còn phải chuẩn bị vì trùng kích Kim Đan, còn cần tiếp tục tích trữ linh thạch, sau đó tìm người thu mua Thiên Hoàn Đan.

Hắn quyết định sẽ tìm điểm đột phá trước mấy ngày mua đan dược.

Như thế thì sẽ không bị người cố tình để mắt tới.

Một khi tấn thăng thành công, tất cả uy hiếp đều sẽ lui bước.

"Thạch đạo hữu tại sao lại bày quầy bán hàng ở chỗ này?" Đột nhiên có người hỏi.

Thạch Tân ngẩng đầu nhìn lại, người đến là ba vị nam tử.

Hai vị nam tử trung niên, đi theo phía sau một vị lão giả.

"Trần Tộc trưởng." Thạch Tân đứng lên khách khí nói:

"Ra bán chút đồ lung tung."

Trần Bách Hiểu, Tộc trưởng Trần gia, dáng vẻ trung niên, tóc trên đầu xen lẫn một chút tóc trắng, tu vi Kim đan sơ kỳ.

Chính là cường giả chân chính.

"Thạch đạo hữu thiếu thứ gì thì cứ nói cùng chúng ta là được, cần gì phải xuất đầu lộ diện ở bên trong đây." Trần Bách Hiểu cười nói.

Sau đó hắn chỉ vào nam tử tóc đen mặt chữ điền, có chút lãnh mạc ở bên cạnh rồi nói:

"Đây là Kim đạo hữu."

"Kim tiền bối." Thạch Tân cung kính nói.

Này người có khả năng đi cùng một chỗ với Trần tộc trưởng, nói rõ thực lực không chênh lệch nhiều.

Bản thân mình Trúc Cơ hậu kỳ, kêu một tiếng tiền bối là đương nhiên.

Kim Nguyên tùy ý gật đầu, vẻ mặt khinh mạn.

"Nghe nói bên trong có chỗ xảy ra chút chuyện, Thạch đạo hữu muốn đi cùng ta hay không?" Trần Bách Hiểu mời nói.

"Đa tạ Trần gia tộc, nhưng mà ta đã đồng ý chiếm một vị trí cho một vị đạo hữu rồi, cho nên liền không đi qua." Thạch Tân bày ra vẻ mặt thật sự có lỗi.

Bên kia là người cấp bậc Kim Đan động thủ, một Trúc Cơ hậu kỳ như mình đi qua gần như chính là chịu chết.

Vẫn nên ở lại thì tốt hơn.

"Thạch đạo hữu, gia tộc có ý tốt mời, có hai vị Kim Đan tiền bối đồng hành cùng, ngươi còn lo lắng cái gì?" Giọng nói phía sau Trần lão lạnh lùng vang lên.

Hắn vừa mới bán được Thiên Thanh Hồng, liền lập tức đi tìm tộc trưởng.

Chỉ là vừa mới đến thì tộc trưởng lại rời đi cùng khách quý.

Hắn liền cùng đi theo luôn.

Linh thạch cũng đã nộp lên.

Bọn hắn cũng rất tò mò đối với người khách hàng kia, lần này nếu như bên phía Tả Lam không có việc gì, bọn hắn cũng muốn gặp lại người này.

"Mặt mũi của Trần tộc trưởng hình như không quá lớn cho lắm." Kim Nguyên vừa cười vừa nói.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Bách Hiểu trầm xuống.

"Không, không có chuyện gì, vừa vặn vãn bối cũng muốn đi qua, có thể đồng hành cùng Trần tộc trưởng là vinh hạnh của vãn bối." Thạch Tân cũng không thèm nhìn quầy hàng của mình nữa, liền định rời đi cùng bọn họ.

Hắn không dám có chút trì hoãn nào, đối phương đây là muốn hắn làm người đi trước.

Địa thế còn mạnh hơn người.

Chỉ là vừa mới đi ra khỏi quầy hàng, lại một giọng nói truyền tới:

"Thạch đạo hữu có chuyện gì sao?"

Giọng nói quen thuộc, Thạch Tân ngẩng đầu nhìn lại, là Giang Hạo mang theo hai đứa trẻ đi tới.

Thấy thế, hắn chỉ có thể cười nói:

"Giang đạo hữu tới thật đúng lúc, quầy hàng liền giao lại cho đạo hữu."

Lúc này, Trần lão đi tới bên cạnh Trần tộc trưởng, nhỏ giọng giới thiệu về Giang Hạo.

Nhìn thấy Giang Hạo ở chỗ này khiến cho hắn tương đối ngoài ý muốn.

Nghe thấy Giang Hạo chính là người mua Thiên Thanh Hồng, Trần tộc trưởng lập tức thấy hào hứng:

"Vị đạo hữu này có rảnh không, có thể cùng Trần mỗ đến bên trong ngồi một chút không?"

"Ngươi là?" Giang Hạo khách khí mở miệng.

Hắn chưa bao giờ gặp qua đối phương.

Nhưng mà tu vi Kim đan sơ kỳ, chắc cũng là người có chút tiếng tăm ở xung quanh.

"Đạo hữu, đây là Tộc trưởng Trần gia chúng ta, có tộc trưởng ở đây, đạo hữu muốn mua gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều." Trần lão giới thiệu.

Hắn vốn cho rằng Giang Hạo nghe xong thì sẽ kinh sợ mà nói xin lỗi.

Thế nhưng không nghĩ tới Giang Hạo lại chỉ là khẽ gật đầu.

Mà Kim Nguyên lại cười lạnh lần nữa:

"Nhìn dáng vẻ này của đối phương, thân phận của Trần tộc trưởng đúng là không dễ dùng."

Lông mày Trần Bách Hiểu cau lại, hắn nhìn Giang Hạo, trầm giọng nói:

"Đạo hữu bận nhiều việc sao?"

Thạch Tân bên cạnh đang nháy mắt với Giang Hạo, nhưng mà đối phương lại giống như hoàn toàn không thấy.

Kim đan sơ kỳ đúng là rất mạnh, thế nhưng Giang Hạo cũng không muốn đi cùng.

Đó là đang lãng phí thời gian.

Nhưng trong mấy người này, có một người khiến cho hắn quan tâm.

Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên, cảm thấy khí tức lực lượng của đối phương gần với bọn người Phá Lang.

Việc cấp bách hiện tại chính là tìm được Tả Lam, đạt được Mật Ngữ Thạch Bản.

"Có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?" Hắn nói với Kim Nguyên.

"Vị đạo hữu này." Vẻ mặt của Trần Bách Hiểu trầm xuống.

Giang Hạo liếc mắt nhìn hắn, mang theo vẻ xin lỗi:

"Chiếm dụng các ngươi chút thời gian, ta chỉ hỏi hai ba vấn đề thôi."

Oanh!

Khí tức Kim Đan sơ kỳ bùng nổ từ trên người Trần Bách Hiểu:

"Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi có chút không hiểu lễ phép."

Keng!

Bán Nguyệt ra khỏi vỏ, một đao trảm về phía cổ Trần Bách Hiểu.

Máu tươi phun ra ngoài trong nháy mắt.

Giang Hạo nhìn đối phương, bình tĩnh nói:

"Chiếm dụng các ngươi chút thời gian, có được không?"

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 139 : Hi Vọng Bọn Họ Đừng Chọc Đến Nữ Ma Đầu


Trần Bách Hiểu sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt hắn muốn động thủ, bỗng nhìn thấy ánh trăng.

Ánh trăng này như là lưỡi hái tử vong, kéo về phía hắn.

Hắn cho là mình phải chết.

Trong lúc nhất thời, hoảng sợ lan tràn khắp trong lòng của hắn, nháy mắt liền lan tràn ra khắp toàn thân.

Sau khi lấy lại tinh thần, một cỗ đau đớn kịch liệt truyền đến.

Hắn che vết thương trên cổ, cúi cái đầu mới vừa còn kiêu ngạo xuống, run rẩy nói:

"Xin, xin tiền bối thứ tội."

Trần lão một bên sững sờ tại chỗ, hắn vốn đã cảm thấy một Trúc Cơ mua sắm Thiên Thanh Hồng có chút không phù hợp lẽ thường.

Hồi nhớ tới thái độ của mình lúc trước, không khỏi cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Mà người kinh hãi nhất chính là Thạch Tân, đây chính là người cùng bày quầy bán hàng với hắn?

Lại là người một đao tùy ý đã có thể làm cho cường giả Kim Đan cúi đầu.

Lông mày Kim Nguyên nhíu chặt, nhìn Giang Hạo, hắn đang định chạy khỏi nơi này.

Nhưng mà hắn chưa kịp hành động, khí tức Kim Đan đã trấn áp hắn lại.

Lực lượng đáng sợ khiến cho hắn không thể động đậy.

Giang Hạo nhìn đối phương, bước từng bước một về phía trước, hắn phóng thích khí tức Kim Đan viên mãn ra, chế trụ đối phương.

Bước hai bước, hắn đi tới trước mặt Kim Nguyên, đưa tay đặt trên bả vai của đối phương.

Sau đó nhẹ nhàng dùng thêm chút sức.

Ầm!

Kim Nguyên lập tức quỳ xuống.

Sau đó, Giang Hạo mới cầm lấy Bán Nguyệt đặt ở trên vai đối phương:

"Ngươi là người của Đại Thiên Thần Tông?"

"Ngươi là ai?" Kim Nguyên cảm thấy áp lực mạnh mẽ, hắn hỏi với bộ mặt vặn vẹo.

Phốc!

Đao ảnh lóe lên theo Bán Nguyệt, cắt vào cổ của đối phương.

Máu tươi không ngừng tràn ra.

Kim Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, không chịu khuất phục.

"Tả Lam ở đâu?" Giang Hạo lại hỏi.

"Tả Lam?" Kim Nguyên nhìn Giang Hạo, bừng tỉnh đại ngộ:

"Thì ra là ngươi? Chính là người dẫn Phá Lang tới Lạc Thành, sau đó giết chết hắn? Ngươi có biết thứ mà ngươi cướp đoạt thuộc về người nào không?"

"Thuộc về người nào?" Giang Hạo hỏi.

"Ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Một ngày nào đó hắn sẽ tìm tới cửa, ngươi chẳng qua chỉ là một Kim Đan, cho dù có thể sống sót thì cũng phải chết." Kim Nguyên cười lạnh nói:

"Nhưng còn ngươi thì có lẽ sẽ không sống được cho đến lúc đó, chúng ta đã làm ra rất nhiều chuẩn bị nhằm vào ngươi. Tương lai không lâu, ngươi sẽ gặp trực tiếp Tả Lam thôi. Khi đó chính là ngày chết của ngươi."

"Tại Thiên Hồ sao?" Giang Hạo hỏi.

Trong chớp mắt này, đối phương dường như hơi sửng sốt.

Thấy thế, Giang Hạo không nói nhảm nữa, thức thứ nhất của Thiên Đao, Trảm Nguyệt.

Đao lên đao xuống.

Kim Nguyên thậm chí còn có chút kinh ngạc.

Không thể tin đối phương lại quả quyết như vậy, không có dấu hiệu nào đã trực tiếp giết người.

Sau khi bổ hai đao, Giang Hạo mới cầm túi trữ vật của đối phương.

Sau khi kiểm tra một chút, tương tự với túi trữ vật mới vừa lấy được từ phân thân của Tả Lam, không có đồ vật gì cả.

Cộng lại chẳng qua chỉ được hai trăm linh thạch.

Thứ khác chẳng qua đều là đan dược tu luyện bình thường.

Sau khi lấy linh thạch đi, hắn ném hai cái túi trữ vật cho Xuân Vũ và Thiết Đản bên cạnh.

Hai người không rõ ràng cho lắm, nhưng mà vẫn là nhận lấy.

Lúc này, Giang Hạo nhìn về phía Thạch Tân:

"Đạo hữu có dự định thu đồ đệ không?"

"Hả?" Thạch Tân sửng sốt một chút, trong nháy mắt lập tức hiểu ra:

"Có, ta cảm thấy hai tiểu gia hỏa này cũng không tệ."

Giang Hạo gật đầu, chợt nhìn về phía Xuân Vũ và Thiết Đản rồi nói:

"Bái sư đi."

Sau khi xác định bọn hắn bái sư xong, Giang Hạo lại hỏi thăm chuyện của Kim Nguyên với Trần Bách Hiểu, sau đó liền cáo từ đám người Thạch Tân. Nơi này không có manh mối rõ ràng, cần phải đi tìm Tả Lam.

"Chờ, chờ một chút." Sau khi Giang Hạo quay đầu, Thiết Đản dường như cố lấy dũng khí hỏi:

"Sau này chúng ta còn có thể nhìn thấy tiên nhân không?"

Giang Hạo suy tư một lát rồi nói:

"Nếu như lần sau ra ngoài mà đi qua nơi này, ta sẽ đến tìm sư phụ các ngươi một chút. Nếu như các ngươi không đi ra ngoài, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại."

Nói xong Giang Hạo quay đầu rời đi.

Thiết Đản thì quỳ xuống, hẳn là đang cảm tạ ơn cứu mạng.

Xuân Vũ cũng quỳ xuống theo, không ngừng dập đầu.

Giang Hạo thở dài trong lòng, rời đi…

Nếu như Hồng Vũ Diệp không đi cùng, hắn căn bản sẽ không đi ra.

Trừ khi thực lực của mình đạt đến phía trên Nguyên Thần, đi ra ngoài mới không có nguy hiểm gì.

Nếu không thì hắn sẽ không rời khỏi Thiên Âm Tông.

Chờ đến khi đủ tu vi, hai người kia có thể sống đến lúc đó hay không, đều là hai chuyện.

Thạch Tân có cơ hội tấn thăng Kim Đan, thân là đệ tử của cường giả Kim Đan, hai người bọn họ có hy vọng Trúc Cơ.

Nhưng mà nếu như muốn đi lên thì gần như không có khả năng.

Tuổi thọ gần hai trăm năm.

Hai trăm năm, có thể sống sót thật tốt thì hẳn là có thể gặp mặt đi.

Hắn đáp lại một câu sẽ trở về, đã bảo hộ cho hai người kia, cũng bảo hộ cho Thạch Tân.

Còn lại đành phải xem tạo hóa của những người này rồi.

Lúc này, nhìn Giang Hạo rời đi, Thạch Tân bùi ngùi mãi không thôi, thì ra là cường giả vẫn luôn ở bên cạnh hắn, khó trách sẽ có nhiều đồ như vậy cùng với Thiên Hoàn Đan.

Mà cả người Trần Bách Hiểu đều nhẹ nhàng thở ra, hắn nhìn Kim Nguyên đã chết, có chút nghĩ mà sợ.

Đối phương chỉ cần có suy nghĩ giết hắn, như vậy hắn đã chết rồi.

Trong lúc nhất thời, hắn quyết định sau này lúc nói chuyện với người khác đều cần thân thiện hơn một chút.

Nếu không…

——

Sau đó, Giang Hạo đi về phía cuối phố.

Bản thân mình đến, Tả Lam tất nhiên sẽ đề phòng, cho nên hắn không cần thiết phải che che giấu giấu làm gì.

Hắn liên tục giết ba cái phân thân của đối phương.

Có một cái là Kim đan sơ kỳ.

Nhưng vẫn bị hắn một đao chém giết.

Ngoại trừ ba trăm linh thạch thì cũng không thu hoạch được gì thêm.

Đối phương căn bản không mở miệng, chỉ có duy nhất một cái nói thì hắn giết nhiều cũng vô dụng.

Không sớm thì muộn, cuối cùng sẽ bị bản thể hắn đánh giết.

"Cộng với ba trăm này, tổng cộng có ba ngàn tám linh thạch.

Nộp cho Chấp Pháp Phong ba ngàn, còn có tám trăm."

Tám trăm này cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như không phải dựa vào giết người cướp đoạt thì hắn sẽ phải bán không ít Linh phù mới có thể kiếm được.

Giá thị trường tốt thì vài ngày là đủ, giá thị trường không tốt thì cần nửa tháng hoặc hơn.

"Xem ra phải đến Thiên Hồ một chuyến, nhưng rất khó tìm được Tả Lam ở chỗ mà người người đều biết. Hơn nữa…"

Giang Hạo đi trên đường, lông mày cau lại.

"Vừa rồi Kim Nguyên nói Tả Lam sẽ giết ta, xem ra là đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc Vũ Diệp đạt được Thạch Bản thứ nhất? Bọn hắn hẳn là không biết đến sự tồn tại của Hồng Vũ Diệp, nếu không thì còn chuẩn bị cái gì?"

"Nhưng mà Tả Lam hẳn cũng là Kim Đan, Kim Đan thì lấy cái gì để giết ta đây? Trừ khi…" Giang Hạo có chút lo lắng:

"Trừ khi hắn sắp tấn thăng Nguyên Thần."

Một khi tấn thăng Nguyên Thần, hắn sẽ gặp phải uy hiếp lớn hơn nhiều.

Trước mắt, hắn có không ít át chủ bài, thế nhưng hắn chưa bao giờ giao

Mặc dù lúc bành trướng từng muốn thử một lần, nhưng mà nếu như thật sự phải thử thì hắn từ chối.

Sống sót không có gì là không tốt cả, không cần thiết phải lấy tính mạng ra khiêu chiến chỉ bởi vì vì tự tin của mình.

"Đáng tiếc là không thể sử dụng Không Minh Tịnh Tâm, nếu không đã có khả năng thử lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao, có thêm một con át chủ bài."

Sau đó, Giang Hạo trở về quán trọ.

Hắn thật ra vẫn còn một nghi vấn.

Đó chính là Phá Lang là bị Thạch Bản thứ nhất dẫn tới Lạc Thành.

Nói cách khác là Hồng Vũ Diệp làm.

"Là trùng hợp lựa chọn tại Lạc Thành sao?"

Giang Hạo nghĩ không ra đáp án, cho dù đến hỏi Hồng Vũ Diệp thì có lẽ cũng không biết được.

"Tiên trưởng, sân sau đã trống rồi." Chưởng quỹ thấy Giang Hạo thì lập tức thông báo.

Giang Hạo nói tiếng cảm ơn rồi nhẹ giọng mở miệng:

"Có khách hàng nào có ý kiến gì không?"

"Không có, hiện nay không có hộ gia đình nào là biểu hiện ra không vừa lòng cả." Chưởng quỹ đáp.

Giang Hạo gật đầu, sau đó hắn đi tới sân sau, phát hiện mấy thứ đồ vô dụng ở nơi này đều đã bị dọn dẹp ra ngoài.

Còn có một cái đình.

Xung quanh trồng hoa cỏ.

Đi vào bên dưới, còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Có thể xem là tạm được.

"Chuyện còn lại chính là giám định hạt giống, sau khi trồng xong sẽ bớt thời gian đi bái phỏng tất cả mọi người một chút, hi vọng bọn họ sẽ không chọc tới Hồng Vũ Diệp."

"Đêm nay cũng cần đi Thiên Hồ một chuyến."

------
 
Back
Top Bottom