Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đêm Trên Đỉnh Núi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
519,777
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
372092042-256-k749817.jpg

Đêm Trên Đỉnh Núi
Tác giả: SammyWatsons
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu truyện kể về 3 người bạn cho mình cái danh mang tên "mạo hiểm giả", dắt tay nhau đến những vùng đất mới lạ, tìm hiểu nơi con người sinh sống và khám phá nhiều thứ mới mẻ.

Đến với anh chàng tiên phong, Samael.

Mang bên mình cây kiếm nhọn cận chiến và sự máu chiến, đánh quên cả anh em 🐧.

Nàng thơ Juddith hỗ trợ việc trị thương và tiếp năng lực cho mọi người.

Và người xạ thủ đứng từ xa ném bóng, Leon.

Bách phát bách trúng nhưng gặp địch mang giáp bóng yếu hẳn 😓.

Gặp được nhau là do duyên phận, hợp người hợp thời điểm tự khắc bền lâu.

Với ba người hợp lại, sát cánh bên nhau mọi lúc mọi nơi.

Ta có câu "đoàn kết là chết hết"
SS I
Stared at 2:15 AM 1st of July 2024 Tags: fantasyfantasyadventurefantasyfictionfriendshipjuddithleonsamaelvietnamese​
 
Đêm Trên Đỉnh Núi
SEASON I


"Maybe the real treasure was the friends we made along the way"
I.

PLAYLISThttps://open.spotify.com/playlist/45w9C4bahjDXVUThGq6YWG?si=m8_aVmJZR8K1Ht2uSgLcUw&pi=e-m_Rm5gSgRnew
 
Đêm Trên Đỉnh Núi
I. Khởi đầu của tất cả


Trên chiếc bàn ăn sang trọng ấy, đầy ắp những đĩa thịt gà tươi ngon.

Hàng chục con gà trên bàn ăn, mồm Samael không khỏi chảy dãi trước sự "kêu gọi" của chúng.

Trên bàn còn có li rượu vang đỏ sang chảnh, được rót đến nửa li, như một quà tặng đi kèm để thưởng thức món gà thơm ngon trên bàn.

Chiếc ghế như đang chờ sẵn, được đặt hở ra để mời gọi cậu đến ngồi.

Đôi chân như tự kiểm soát, chẳng thèm nghe lệnh từ não bộ.

Tự tin bước tới chiếc ghế ấy, từng bước một vô cùng thèm thuồng, càng đi ham muốn được lắp đầy cơn đói của anh càng tăng cao.

Bước chân cẳng trở nên nặng và nhanh hơn so với ban đầu.

'Sắp tới nơi rồi!' Chiếc ghế chỉ còn cách anh một chút, mùi thơm từ thịt gà ngày càng rõ hơn.

1 bước..

2 bước..

3-
"A!"

Tiếng hét đau đớn thét lên dưới sàn nhà.

Nơi một chàng trai trẻ đang nằm bẹp dí như một con gián khi bị dép đập.

Cơn đau thấu truyền đến khắp cơ thể cậu.

Cảm giác xương đã vụn vỡ, thành xương xẩu.

Khuôn mặt anh trở nên méo mó đến đau thương, đầu đập cho choáng váng.

Mới ngủ dậy đã gặp phải cảnh này nên chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra và tại sao bản thân lại rơi xuống giường.

Cố gắng nhớ lại giấc mơ vừa rồi trong khi chờ cơn đau thuyên giảm.

À, lại cái tật tham ăn hốc uống của anh mà gây nên chuyện đây mà.

Samael thầm nghĩ trong sự tủi thân- 'Xin lỗi vì đã muốn ăn gà'.

Thở dài rồi ngồi dậy, lên giường nằm và chợp mắt thêm lúc nữa
Một tiếng gõ cửa chuyền đến, phá vỡ giấc ngủ của anh.

Khoảng vài giây chờ đợi, cánh cửa được mở ra và khép lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng được chuyền đến bên tai rồi dừng lại bên cạnh giường.

Một bàn tay đặt lên vai anh, lay lay cơ thể đang đau nhức ấy.

"Này, Samael.

Dậy đi" giọng nói ấm áp của một nam nhân khác trong phòng cất lên, thúc giục cậu thức giấc.

Khi Samael mở mắt ra, bắt gặp người bạn trí cốt của mình- Terry.

Thấy bạn mình tỉnh dậy, anh cất tiếng hỏi "cậu ngủ ngon chứ?".

Nở trên môi một nụ cười dịu dàng, bàn tay vẫn không rời khỏi bờ vai rắn chắc của Sam.

Cậu nửa tỉnh nửa mơ mà ấp úng trả lời lại "À..

ừ".

"Vậy là tốt rồi!"

Anh bạn kia vẫn còn nụ cười tỏa nắng trên môi, bỏ tay ra khỏi vai của Samael.

Nhưng rồi nụ cười tắt nắng, gương mặt từ tươi cười trở nên vô cùng khó chịu thay thế.

"Ngủ ngon cơ à?

Giờ thì cút ra khỏi giường bố mày"________________ Vừa vài giây trước Samael còn đang ngủ nướng ngon lành, bỗng giây sau bị đuổi ra ngay khỏi nhà trọ.

Mà cũng phải, anh đã ăn bám khá lâu tại nhà bạn bè, chẳng lấy nổi công ăn việc làm mà chiến đấu vì 'tương lai'.

Bây giờ thân cậu cậu còn lo chưa xong, lấy gì để lo cho sau này?

Suốt ngày cờ bạc, rượu chè vào người, lấy lí do đơn giản là vì bản thân còn trẻ nên phải hưởng thụ chút.

Tuổi trẻ phai đi rất nhanh, chính Sam cũng biết điều ấy.

Vậy mà trong khi bao chàng trai thanh niên khác đang tận dụng cái sức khỏe dồi dào, thời gian quý báu ấy để làm việc, lo cho gia đình và tương lai sau này.

Cậu lại như một thằng phế vật chỉ biết đi ăn bám người bạn thân trí cốt của mình.

Mà giờ có khi Terry cũng chẳng còn coi thứ thất bại này là bạn nữa.

Chán nản với cách sống hiện tại, mà Samael cũng chẳng rõ nên bắt đầu từ đâu.

Cậu thì giỏi cái gì?

Chẳng gì cả.

Ngoài việc đi báo nhà báo cửa báo Terry ra thì cậu nào có tài cán gì?

...

Samael đã vạch ra một kế hoạch tuyệt vời, trường hợp của cậu cũng không hết cứu lắm..

Bây giờ đang có hai vấn đề cần giải quyết.

1 là cậu đang vô gia cư, 2 là cậu đang không có công ăn việc làm.

Bây giờ Samael sẽ thử đi xem tờ rơi quảng cáo, xem xem bản thân có thể thử công việc gì mà đáp ứng nhu cầu của cả hai hay không.

Nếu may mắn mà gặp được công việc mà bản thân có thể làm, cậu chắc hẳn sẽ cắp đít mà ứng luôn.

Còn không thì.. tự tử cũng là một cách hợp lí
Xem đi xem lại, tìm kiếm toàn bộ những tờ rơi quảng cáo mà đang cần người làm, Samael đang có ý định làm người phục vụ đồ uống, có lẽ đây là công việc dễ nhất hiện tại rồi.

Tuy nhiên lương chẳng đủ sống lắm.

Bỗng cậu chợt nảy ra một ý định 'Hay buôn bán hàng cấm nhỉ? ..' đó cũng không phải là ý tồi, đáp ứng được cả hai mỗi tội phần trăm mất đầu là hơi cao thôi.

Vừa suy nghĩ, vừa bước đi trên con đường nơi thành thị tấp nập.

Bước chân đều đặn dọc theo con đường làng mà vô thức bước đến bên tháp nước giữa thị trấn.

Ngồi lên vành đá mà suy ngẫm về cuộc đời sau này.

Tay đặt uống thành, một cảm giác nhựa nhựa mảnh mảnh..

ủa?

Samael nhìn xuống dưới tay phải của mình, đập vào mắt anh là tờ giấy quảng cáo.

'Quảng cáo?' Anh nhặt tờ giấy ấy lên rồi lia mắt đọc những dòng chữ trên đó.

Nó là một tờ giấy quảng cáo về hiệp hội mạo hiểm giả tại thành này.

Thật ra thì anh cũng có nghe đến mấy lần, nhưng sao lại có quảng cáo về nó nhỉ?

Lạ thật..

Khoan.

Làm anh hùng thì vừa được trả lương, vừa không cần nhà, lại còn được phiêu lưu khắp nơi..

DUYỆT!!

Và vậy là anh đã quyết định gia nhập hiệp hội mạo hiểm giả, và mở ra hành trình mới trong con đường đời súc vật của mình.

19th July 2024
 
Đêm Trên Đỉnh Núi
II. Cuộc gặp gỡ


"Hả?

Cái gì?"

"Anh cần có thêm người nữa trong đội để đủ điều kiện tham gia mạo hiểm giả" Người phụ nữ đứng sau quầy lễ tân ôn tồn giải thích cho Samael hiểu, trên tay là bản hợp đồng đăng ký vào hiệp hội.

Tay còn lại chỉ vào điều kiện tham gia trên tờ giấy.

Anh đủ mọi điều kiện, thể chất không tồi nhưng chỉ mỗi tội chẳng có hội nào đang thiếu người.

Chưa kể, hiệp hội mạo hiểm giả tại thôn anh còn chẳng có mấy người, lấy đâu ra mà tuyển thêm thành viên?

Suy sụp thật.. vậy là kế hoạch đổi đời của anh cứ vậy mà tan tành, chẳng còn đường nào khác cho anh mà đi.

Cứ vậy mà anh sẽ đi làm phụ hồ sao..?

Mà phụ hồ thì có làm bấy nhiêu đồng đâu.. cứ thế này sao mà sau này đủ lo cho cuộc sống của bản thân anh bây giờ.. hay ra Trần Duy Hưng bán mình-

"Tôi nghe nói ở đây là hiệp hội mạo hiểm giả?"

Một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo được cất lên sau cánh cửa ra vào của hội, giọng nói của một thiếu nữ tầm tuổi anh.

Bước vào là bóng dáng của một người con gái có mái tóc vàng óng mượt, được búi sau gáy.

Đôi bông tai bạc và chiếc vòng nguyệt quế bằng bạc gắn saphire được đặt ngay ngắn trên đầu.

Đôi mắt Samael cứ vậy mà gắn theo chiếc vòng, thầm nghĩ 'Mà hình như chiếc vòng đó được kẹp lên tóc của nàng thì phải?'.

Chiếc áo tay dài đen tuyền với chiếc áo choàng chỉ dài đến lưng màu xanh biển.

Mang theo đôi găng tay đen bó giáp lộ ngón.

Trên vai người thiếu nữ ấy còn là giáp thép được cài trên áo choàng.

Thắt lưng nâu đậm với chiếc túi nhỏ được cố định bên hông, có vẻ là để đựng một món đồ nhỏ nào đó bên người.

Chiếc quần đen dài với đôi giày giáp thép bảo vệ chân em.

Mái tóc vàng ấy chắc chắn là người ngoại quốc, làng này có ai mang mái tóc màu của ánh nắng ấy?

Nhìn em như một chiến binh thực thụ, có vẻ là có rất nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu.

Từng bước chân của em tràn ngập sự tự tin, nhưng còn đôi chút lạ lẫm khi ở một nơi xa lạ.

Nhìn xung quanh một hồi thì ánh mắt của em cũng chạm với chàng.

Nhìn nhau một vài giây rồi em cũng đưa mắt quay lại nhìn cô bé ở lễ tân

"Dạ đúng rồi thưa chị, đây là hiệp hội mạo hiểm giả.

Tại nơi đây, chị có thể-"

"Mình biết rồi, chỉ cần đăng ký ngay thôi" Nàng nở nụ cười gượng gạo, đưa tay xuống chiếc túi bên hông như định lấy thứ gì đó ra

"Dạ, nhưng để đăng ký bên em, chị cần thêm người nữa trong đội để đủ điều kiện tham gia mạo hiểm giả ạ" chủ hội giải thích một lần nữa, lôi ra bảng quy định của hội.

"Hay chị lập hội với anh ở sau chị thử xem, nãy anh ấy cũng đến đăng kí mà lại đang thiếu người", cô bé ấy chỉ tay ra phía sau, hướng đến tôi- một thằng đần đần đứng im như tượng ở trong góc của hội.

Samael lấy tay ra gãi phía sau đầu, đôi phần ngượng ngùng khi ánh mắt của nàng lại chạm với cậu.

Vô thức mà nở nụ cười nhẹ trên môi, đưa tay còn lại lên đung đưa vẫy chào.

Có lẽ nàng cũng phần nào e ngại khi phải ghép chung với một người hoàn toàn xa lạ, chưa kể còn là con trai.

Sam hiểu cảm giác ấy mà, cậu cũng cảm thấy ngại ngùng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau một hồi lâu, rồi nàng tiến tới trước Sam cất tiếng hỏi

"Cậu không phiền nếu hai ta cùng phiêu lưu chứ?"

"Không sao, chỉ sợ cô phiền thôi"

"Được"

Nàng nở nụ cười thầm vui mừng, đôi mắt ánh lên đôi chút hi vọng.

Quay người lại bước tới bàn lễ tân.

Sam cũng phần nào mừng thầm trong lòng, mừng là và cậu cuối cùng cũng có thể tham gia làm lữ khách.

Không cần ra Trần Duy Hưng kiếm 5 lít một ngày!

May thật, đít chưa nở hoa là còn làm lại được.

'trời ơi, anh sẽ được đi diệt quái vật, anh mày chắc chắn sẽ đi khám phá toàn bộ hầm mỏ trên thế giới này, rồi sẽ trở thành anh hùng của nơi đây!!' Sam còn đang vừa thầm cười vừa nghĩ trong đầu, cũng có phần hào hứng vì đây là công việc đầu tiên mà cậu sẽ nhận từ trước đến nay.

Nhưng chưa kịp vui bao lâu thì đã có giọng nói cắt ngang qua dòng suy nghĩ của cậu

"Hai anh chị rất tuyệt nhưng em rất tiếc, hai anh chị cần thêm 1 người nữa để tham gia ạ"

Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây.

Địt m-
 
Đêm Trên Đỉnh Núi
III. Mảnh ghép còn thiếu


Trong quán nước nhỏ tại thị trấn, nơi được coi là nhộn nhịp bậc nhất của làng.

Chiếc bàn nhỏ được đặt tại nơi góc khuất hiện có bón dáng hai người gục xuống.

Đan đôi bàn tay lại với nhau, Samael thẫn thờ đặt gương mặt mình xuống mà tựa vào đó.

Suy tư, không biết tương lai mình về sau như nào, đi về đâu.

Juddith cũng chẳng khấm khá hơn, một tay nàng tựa lên trán, tay còn lại nhâm nhi tách cà phê đặt trên bàn.

Đôi mắt hướng xuống, rơi vào khoảng không thế giới của bản thân mình.

Vậy, chuyện gì đã xảy ra với hai 'chiến binh' này vậy? ________ "Cô đùa tôi đấy à?

Sao không báo sớm trước đi?"

Samael phụng phịu đập tay lên bàn lễ tân, làm cho cô nhân viên cũng giật mình trước sự bùng phát bất ngờ ấy.

Một bước lùi lại, ánh nhìn có phần sợ hãi, sợ là anh nhào vào quầy đập cả cô mất.

Miệng chỉ thở dài trước khi cất giọng, ôn tồn giải thích, mong sao xoa dịu được phần nào tình hình "Các nhiệm vụ bên em thật sự không thích hợp cho các đội có quá ít thành viên.

Đây là chính sách bảo toàn tính mạng của chủ hội" Mắt anh nhìn cô mà không khỏi một bên giật giật.

Tặc lưỡi mà bỏ tay ra khỏi quầy, lùi về sau để trấn an bản thân.

Anh cũng biết tính mình như nào, dễ nổi nóng mà chẳng kiềm được, đành tặc lưỡi mà hít thở đều rồi suy ngẫm.

Tàn nhẫn thật đấy, cứ ngỡ tìm được việc là ngon ăn lắm, hoá ra làm việc cũng chẳng dễ chịu là bao nhiêu.

Vì miếng cơm manh áo cả mà..

"Cứ lập đội trước cho bọn tôi đi, khi tìm đủ người rồi thì bọn tôi đến nhận nhiệm vụ" Juddith tiến tới quầy, khác so với Samael thì nàng lại có phần ôn hòa và bình tĩnh hơn.

Nàng có bực khi phải trải qua phiền phức như này không?

Có, nhưng thật ra nàng cảm thấy khó chịu thôi, chứ để dùng từ bực cũng không miêu tả đúng cảm xúc ấy "Vậy cứ lập nhé, trong 3 ngày mà hai người vẫn chưa đủ người thì em xin phép hủy" Cô quay người sang mở chiếc ngăn kéo bên cạnh, lấy ra tờ giấy chi chít chữ rồi đặt lên quầy.

Mở nắp lọ mực bên cạnh và lấy ra chiếc bút lông, đưa cho Juddith cầm.

Xoay tờ giấy lại cho đúng hướng với khách rồi giải thích việc mà họ cần làm "Hai anh chị kí vào đây sau khi đọc xong giúp em.

Có gì cần hỏi, xin cứ tự nhiên ạ" Juddith cũng chẳng nhiều lời, đọc lướt các điều khoản rồi dừng tại chỗ kí bút.

Chấm nhẹ vào lọ mực bên cạnh mà nhẹ nhàng kí lên trên tờ giấy trắng.

Samael cũng từ từ tiến lại gần, mắt đảo qua những từ ngữ trên giấy.

Khi Juddith viết xong, nàng trao cho anh chiếc bút.

Anh nhanh chóng kí kết vào bản thỏa thuận rồi đặt lại lên quầy "Được rồi, em cảm ơn.

Chúc anh chị tìm được người đồng đội may mắn còn lại nhé"_________ Họ đã đi tìm khắp nơi, hết trực chờ ở trước hiệp hội, qua bao nhiêu giờ cũng chẳng lấy một bóng người.

Hay khi còn đi làm quảng cáo miễn phí cho hiệp hội, rủ rê biết bao người mà chẳng ai chịu vào đội của họ.

Đôi khi Samael còn tuyệt vọng đến độ quỳ gối hai hàng, ôm chân mà khóc lóc xin họ vào.

Làm cho Juddith một phe siêu nhục mặt.

Cô phải dỗ dành, kéo lê kéo mệt chàng trai trẻ ấy, phòng trường hợp cậu tập dở mấy trò khùng điên nơi công cộng thì lại đẹp mặt.

Hai ngày thắm thoát thoi đưa, nay đã là ngày cuối cùng của hai con người xấu số ấy.

Hai con người kiệt quệ về mặt thể xác lẫn tinh thần, lê lết thân mình mà đi tìm người vào đội.

Trong cái làng ấy, hết 10 người thì họ hỏi đến 11 người.

Nhưng chẳng ai lại chịu làm một cái công việc có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của mình cả.

Tiền thì có thể kiếm lại nhưng mạng thì không, ít nhất đấy là những gì họ nghĩ.

Người thì lại lấy lí do là sức khỏe không đủ, hay không muốn xa làng, xa gia đình,..

Một hồi tìm rồi cũng đến chiều tối, bóng dáng hai con người mặt đen kịt như đít nồi từng bước bước vào quán Iron Cafe, một nơi nhộn nhịp bậc nhất làng.

Tuy nhiên cái quán này cũng khiến cho hai người sống dở chết dở.

Họ phải đi cầu thang siêu dài và sâu xuống bên dưới chỉ để ngồi vào bàn, làm cho hai người thở không ra hơi.

Cầu thang cũng dài dữ, xiên xiên vẹo vẹo làm Samael chỉ muốn một phát nhảy xuống từ chỗ cao nhất cho nhanh________ Giờ đây, hai người đang ngồi tại bàn, không biết sẽ phải đối mặt với hiệp hội mạo hiểm giả ra sao, cũng như không biết sẽ phải tìm người còn lại ở đâu và như nào.

Thật tình cờ, họ lại ở quán đúng hôm một thi nhân khét tiếng đến quán mà trổ tài thơ ca Trên tay là cây đàn lia trắng, người mặc chiếc áo trắng dài tay phồng.

Hai bên là chiếc áo khoác nâu, nhấn thêm những họa tiết nhỏ vàng.

Chiếc tắt lưng đen với nịt bụng nâu đen, còn có chiếc túi nhỏ xanh lá bên hông.

Chiếc quần có đôi chút thô ráp, bắp chân bị thương nên quấn băng trắng lên đó.

Điều đầu tiên mà Samael chú ý đến là chiếc khăn quàng to màu xanh lá đậm của cậu, nó còn được dùng để chùm lên đầu, dài đến tận bắp chân.

Mái tóc nâu xù, được tết nhẹ hai bên.

Đôi mắt hiền hòa mà thưởng thức chính điệu nhạc mà cậu đang chơi.

Dưới đôi tay điêu luyện ấy, cậu đã chơi cho cả quán nghe những khúc nhạc làm say lòng người.

Tình cờ làm giúp cho cả Juddith và Samael xoa dịu nỗi buồn phần nào "..Chị có muốn mời cậu ta vào đội mình không" Samael cất tiếng hỏi Juddith, mắt anh đảo qua từ nhìn cậu thi nhân kia mà sang cô, ngữ điệu có phần ngập ngừng mang theo đôi chút hi vọng "Em thử xem" Juddith cũng không dám quá chắc chắn với quyết định ấy.

Mời một thi nhân vào đội à?

Thôi nào.

Ngoài thơ ca ra cậu ta có thể làm gì cho đội chứ?

Cả hai rơi vào khoảng lặng, một nỗi buồn khó tả bám lấy hai người.

Không ai dám nói thêm câu nào, chỉ đành lẳng lặng mà nghe bản nhạc của cậu trai trẻ kia.

Âm thầm chờ đợi kết quả.

Họ không dám tin rằng cậu ấy sẽ đồng ý, nhưng thôi biết sao giờ, thử còn hơn không_____ "Chuyện là bọn tôi chỉ cần một người nữa vào thôi, cậu vào đội của chúng tôi được chứ?"

Samael nài nỉ, đôi tay anh không kìm được mà đặt lên vai cậu thi nhân có đôi phần thấp nhỏ hơn mình kia.

Trong hốc mắt ấy là cả sự mong chờ, hi vọng tràn trề trong hành động.

Juddith chỉ có thể tiền lại gần, đặt một tay lên vai anh để trấn tĩnh anh lại "Từ từ thôi, không phải ai cũng thích bị chạm vào người đâu" Cô thở dài, gỡ đôi tay của Samael ra, tạo không gian riêng tư cho cậu trai kia.

Quay người lại, Juddith nhẹ nhàng giải thích "Chuyện là bọn tôi là nhà mạo hiểm giả, cần thêm người vào đội để chính thức nhận nhiệm vụ.

Hôm nay là hạn chót, bọn tôi thật sự cần người.

Không biết vị thi nhân đây có hứng thú không?"

".. các cậu thật sự mời một thi nhân vào hội à?"

Cậu trai kia cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt có phần ngờ vực về 'hội mạo hiểm giả' này.

Nhưng trông cậu ta vẫn chill lắm "xin cậu, bọn tôi hỏi hết người trong làng rồi" Cậu ấy chỉ khẽ cười, cảm thấy hoàn cảnh của họ cũng khá hài.

Hiệp hội mạo hiểm giả sao?

Thôi thì vào thử xem.

Cả đời này cậu cũng chỉ ca hát, làm thơ suốt ngày.

Cũng có làm được nhiều tiền đâu?

Thôi thì theo họ vào xem, ít ra cậu sẽ có đồng đội để không bị chán "Được, tôi vào.

Từ nay giúp đỡ nhau nhé, gọi tôi là Leon"
 
Back
Top Bottom