Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 120: Chương 120



Bên này Liên các lão khá là thư thản, hoan hoan hỉ hỉ chờ cưới tân nương, bên kia triều đình đã loạn thành một búi. Chuyện là vì…

Liên Dụ có tức phụ a.

Chuyện này phải nói tới ba năm trước, khi Liên Dụ còn là hộ bộ thị lang, vài vị nương nương trong cung vội vàng muốn gả nữ tử của mình ra ngoài. Không vì lí do gì khác, địa vị của Liên gia trong triều không hề nhỏ, cộng thêm họ cũng không muốn công chúa của mình phải hòa thân ở phương xa, Liên Dụ chính là lựa chọn không thể nào tốt hơn.

Không biết từ khi nào Liên lão gia đã tung tin rằng, cháu của mình đã có chính thê, cô nương kia mặc dù chưa qua cửa, nhưng hôn sự cũng đã thành. Chưa ai gặp qua người được gọi là thê tử của Liên Dụ, nhưng Lưu Lễ lại từng thấy mặt, còn ăn chung một bữa cơm, cho nên hắn tự nhận là biết rõ hai vợ chồng người ta.

Bây giờ Liên Dụ muốn lấy vợ, cưới đích nữ của thương nhân bán lương thực Phương Chính. Sau khi biết được tin tức này, vài vị hoàng tử trong cung tới tìm Lưu Lễ nói chuyện, nói gần nói xa đều chung một ý tứ.

Ngươi nói đã gặp thê tử của Liên Dụ rồi mà, tính tình không tốt, bộ dạng cùng lắm thì được xem là thanh tú. Nhưng khuê nữ của Phương Chính nổi danh là mỹ nhân, rõ là ngươi khoác lác.

Trần vương Lưu Lễ bị người ta làm bẽ mặt, ngậm bò hòn trong miệng không có chỗ phát tiết. Đúng lúc này Liên lão gia cũng vào kinh thành, hắn mang thêm mấy người cùng nhau đi qua, mặc dù là lời khách khí nhưng ẩn chứa không ít đao kiếm.

Lưu Lễ nói: “Liên lão gia à, tức phụ nhà cháu ông mặt mày thế nào vậy, lần trước bản vương hình như đã gặp qua, giờ lại thấy có phần hồ đồ rồi”.

Một người khác cùng đi theo cũng nói theo: “Chúng ta nghe nói Lan Khanh đã định thân, lần này mới biết là khuê nữ của Phương Chính. Nhưng hạ quan lại nghe nói cô nương này đã từng tham gia hoàng tiệc kìa.”

Câu nói kế tiếp người nọ không nói hết, bởi vì những ai đang ngồi ở đây đều hiểu cả, mang theo khuê nữ tham gia hoàng tiệc, không phải là vì muốn chen vào hậu cung sao.

Liên lão gia là người mang binh đánh giặc, bình sinh ông cực kì không kiên nhẫn với mấy thứ cong cong quẹo quẹo trên triều. Trên mặt lạnh lẽo, ông cũng không nói thêm gì, chỉ gọi người mang một bình trà ra pha mỗi người một ly, uống xong thì tất cả không chịu nổi phải lao đi nhà vệ sinh, khi đó mới tính là thôi.

Sau khi người ta về hết, lão quản gia giữ yên lặng cho Liên lão gia nhuận khí, ngoài miệng cũng không dám khuyên điều gì, ông biết rõ giờ ông cụ đang tức muốn c.h.ế.t rồi. Nếu không sao đang yên đang lành không ở trong phủ, lại chạy ra ngoài khách đ**m.

Chuyện này cũng không trách Liên lão gia được. Cháu ruột của mình đại hôn, cưới ai, tướng mạo thế nào, nhân phẩm ra sao, gia gia như ông lại không hề biết. Chỉ nghe người ta nói loáng thoáng, cha cô nương kia là thương nhân bán lương thực.

Liên Trình Viễn muốn phun cả máu. Thương nhân bán lương thực là cái tên mà đến cơm của hắn ông cũng không muốn đụng.

Ông nói với lão quản gia:

“Buổi trưa ăn cà chua xào.”

Lần đầu tiên gặp mặt của Phương đại cô nương và Liên lão gia là ở tiểu viện của Ngọc Trần Phụng Uyển.

Phương Uyển Chi đang ngồi xổm dưới tàng hoa đào tắm rửa cho Vương Thủ Tài, con mèo mập mặt mày giương nanh múa vuốt, móng vuốt cũng vươn ra, nhưng không dám cào nàng.

Liên lão gia đứng trước cửa nhìn xem, mặt không chút thay đổi khiến cho ông càng có vẻ uy nghiêm.

TBC

Là người lăn lộn nhiều năm trên chiến trường, bẩm sinh ông đã có một thứ khí chất không giận tự uy. Mặc dù tuổi của Liên Trình Viễn đã lớn, nhưng lại uy nghi đến mức không ai dám lại gần.

Đương nhiên Phương đại cô nương cũng nhìn thấy ông, áo mãng bảo màu tối, eo mang ngọc bội ngũ sắc, tuổi đã hơn năm mươi nhưng vóc người vẫn rất cao, Liên Trình Viễn đã không giấu giếm thân phận của mình, vậy thì Phương Uyển Chi cũng không muốn giả ngu.

Kéo ống tay áo lên, nàng lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán, chào hỏi.

“Gia gia vào sân ngồi chơi.”

Không gọi là vương gia, cũng không là Liên lão gia, mà dùng xưng hô như người nhà.

Liên Trình Viễn sững sờ một lúc.

Bởi vì đã rất nhiều năm không có ai gọi ông như thế, ngoại trừ Liên Dụ. Cũng hiếm khi có người dám mở miệng chào hỏi ông như vậy.

Ông đứng ở đó không nhúc nhích, thấy cô bé Phương Uyển Chi này gọi vậy là để nịnh nọt ông. Gần đây nghe mấy chuyện đồn đại trong kinh, tên thương nhân bán lương thực Phương Chính kia gặp ai cũng bắt chuyện làm thân, khiến cho ông cực kì không vừa ý.

Liên Trình Viễn muốn nhìn thử xem, khuê nữ của tên Phương Chính này có bản lĩnh gì mà dụ dỗ cháu ông thất điên bát đảo.

Quả thật, cô bé này rất xinh, lúc cười rộ lên thì vô cùng ngọt ngào. Nếu trước kia chưa nghe mấy tin đồn ngoài đường, Liên Trình Viễn ông cũng sẽ có hảo cảm với nàng, nhưng giờ lời đồn đại cũng đã nghe, nhìn thấy nàng cười lại cảm giác có phần nịnh nọt.

Liên Trình Viễn không động, Phương Uyển Chi cũng không lau tay tới mời mà tiếp tục tắm rửa cho Phương Thủ Tài. Giờ đã bắt đầu vào đông, hiếm khi mới có thời tiết tốt như thế.

Liên Trình Viễn chờ trong chốc lát, thấy cô bé kia không quan tâm tới mình, tự nhiên lại thấy mình ngốc dễ sợ.

Trong tiểu viện nhỏ, dưới bóng cây, một chậu nước và con mèo mập. Tiểu cô nương ngồi trên băng ghế tắm cho mèo, ông tuổi tác đã cao, nếu cứ trừng người ta như vậy thật không ra thể thống gì.

Cho nên ông khẽ hừ một tiếng, nâng ủng bước vào nhà, còn chưa đi xa đã thấy Phương Uyển Chi đứng dậy, ôm cái ghế bành đến đặt dưới cây đào. Liên Trình Viễn không muốn ngồi, nhưng cái sân nhỏ như thế, không ngồi ghế thì ngồi đâu.

Bên cạnh ghế dựa rất nhanh có một cái bàn nhỏ, Phương Uyển Chi bưng thêm một mâm trái cây và bánh điểm tâm, cùng một bình trà thơm vừa thêm nước. Cốc trà là sứ men trắng xanh, mấy miếng lá trà nhỏ d.a.o động trong tách, hương trà chín nồng, vừa đúng.

Liên Trình Viễn uống trà, Phương Uyển Chi hầu hạ xong lại ngồi trên ghế nhỏ, tiếp tục tắm cho mèo, hiếm lắm hai người mới gặp mặt nhau lần đầu, lại như có vài phần thân quen, tựa như hai ông cháu.

Liên Trình Viễn ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng lại tăng thêm hảo cảm.

Ngày thu sau giờ ngọ ánh mặt trời không quá gắt, gió mát thổi qua hiên, bóng cây già đung đưa trong tiểu viện cũng có vẻ cực kì thích ý.

Liên Trình Viễn nhìn con mèo trong chậu gỗ, hỏi thăm một câu:

“Thằng nhóc nuôi à?”

Phương Uyển Chi liền cười ngẩng đầu đáp lời, hỏi một câu đáp một câu, vô cùng kính cẩn nhưng lại khiến người ta không hề cảm thấy hèn mọn, cũng không phải gắng sức biểu hiện mình. Nàng tôn trọng ông, vì ông là trưởng giả, chứ không phải vì thân phận khó lường gì đó.

Phương Uyển Chi rất hay nói, tán gẫu mấy chuyện trong nhà. Liên Trình Viễn rất nhiều năm rồi chưa quay lại đây, ông nghe cũng thấy rất thoải mái, rất mới mẻ.

Lúc Liên Dụ từ nha môn trở về, Phương Uyển Chi đang ôm Vương Thủ Tài đến thềm đá phơi nắng, thấy hắn bước vào sân thì đi tới cầm lấy mũ quan.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 121: Chương 121



Liên Dụ kéo cổ áo quan bào, than nóng quá, phải đi đổi áo đơn mới được.

Phương Uyển Chi liền xoay người vào phòng trong.

Mấy ngày gần đây trong mắt Liên Dụ ngoại trừ Phương Uyển Chi thì dường như không nhìn thấy người nào khác, Liên Trình Viễn ngồi trên ghế bành trừng mắt, cái thằng nhóc này, bức bối mới hạ xuống lại bùng lên.

Giờ ông không có ý kiến gì với Phương Uyển Chi nữa, cô nương này rất dịu dàng ngoan ngoãn. Nhưng mà thằng nhóc nhà ông thì có đức hạnh gì chứ, người ngoài có lẽ không biết, nhưng ông mà lại không rõ à.

Còn nữa, trong chuyện đón dâu này, vị trí của ông với mấy con mèo con ch.ó ngoài kia có khác gì nhau không.

Liên lão gia mấy chục năm vẫn kiên trì với lý luận gậy gộc sinh hiếu tử, chào hỏi nhau cũng lười, ông cứ thế nhấc gậy lên đánh tới tấp vào gáy Liên Dụ.

Liên Dụ nghiêng người né qua, vừa nhìn người đến là Liên Trình Viễn, hắn vô cùng vui vẻ.

Hắn nói: “Gia gia, khi nào thì đi cầu thân với cháu?”

Liên Trình Viễn hận không thể một tát g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Ông nói:

“Mày còn biết ta là gia gia của mày hả? Chuyện thành thân lớn như vậy mà ta lại là người cuối cùng được biết, mày muốn tức c.h.ế.t bộ xương già này phải không?”

Liên Dụ nhíu mày.

Đúng là hắn đã quên.

Nhưng mà Liên Trình Viễn trước kia từng nói, về sau tìm được tức phụ cũng đừng tới phiền ông, lúc thành thân thì thông báo một tiếng là được, ông không muốn phải quan tâm mấy chuyện hư hỏng của thằng cháu này.

Đương nhiên, mấy lời này cũng là nói đùa thôi. Khi đó Liên Dụ hai mươi lăm tuổi, Liên Trình Viễn ở đất phong với mấy cái ông bạn già, người nào người nấy đều ôm tôn tử hết, ông cũng muốn ôm, cho nên sắp xếp mấy cô nương gia thế nhân phẩm đều vô cùng xuất chúng cho hắn làm quen. Không hiểu sao ai Liên Dụ cũng chướng mắt, cho nên lúc giận quá ông mới nói như thế.

Không thể phủ nhận, Liên Trình Viễn luôn giáo dục Liên Dụ bằng gậy gộc. Nói mười câu thì chín câu là nói nhảm rồi. Sau đó ông cũng không biết đâu là nhảm đâu là thật nữa.

Cho nên cục diện hiện nay, đúng là không thể trách Liên Dụ không hiểu chuyện được.

Liên Trình Viễn nửa đời người đều ở trên lưng ngựa xông pha chiến trường, người ngoài không dám khiêu khích thứ uy nghi đó, dần dà ông cũng không thích người nào ngỗ nghịch, khi già rồi lòng dạ cũng thêm hẹp hòi.

Mặc kệ đúng sai phải trái, dù sao cháu muốn thành thân mới nói cho mình biết, lão tử không thể không giáo huấn mày.

Nhưng mà Liên Trình Viễn đã quên, Liên Dụ là do một tay ông nuôi nấng, bản tính có thể không giống ông hoàn toàn, nhưng tính tình đúng là không tốt.

Oán giận một lúc lâu, Liên Dụ cũng có chút bực bội, mặc dù không cao giọng, nhưng cũng không hề nhún nhường nữa.

Phương đại cô nương đứng bên cửa sổ nhìn ra, vô cùng hiểu thời thế nên không đi ra ngoài, nhưng giờ ngoài kia mùi thuốc s.ú.n.g càng lúc càng nồng nặc.

Cuối cùng Phương Uyển Chi nhịn không được, vén rèm đi ra hỏi Liên Dụ:

“Buổi chiều không đi nha môn à?”

Muốn thay hắn giải vây đó.

TBC

Liên Dụ lại không đi, ngồi lên cái ghế trong viện.

“Không đi.”

Thái độ cực kỳ không tốt.

Phương đại cô nương đã sớm quen với tính tình của người này, nàng chỉ tay lên con mèo mập trên bậc thang, trừng mắt: “Không đi thì lau lông cho Vương Thủ Tài đi”.

Liên Dụ không nói tiếng nào đi tới bậc thang chải lông cho mèo.

Liên lão gia đứng xem mà ngẩn người.

Phương Uyển Chi châm thêm trà cho Liên Trình Viễn, vừa ấm giọng khuyên nhủ:

“Gia gia chớ giận, chuyện như vậy chắc chắn là do hai tiểu bối bọn con làm không chu toàn, tâm tình ngài không tốt thì đừng để ý đến chàng, không tốt cho cơ thể. Phương gia là tiểu môn tiểu hộ, con có thể gả cho Liên Dụ rõ ràng là bấu víu cành cao. Nhưng mà cành cây này cao như vậy, con bấu víu được rồi sẽ nhất quyết không buông đâu”.

“Con biết ngài nghe được nhiều chuyện ngoài kia, cha con là người tham đồ phú quý, nhưng bình sinh chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Có con rể giỏi giang nên muốn khoe khoang, giống như nhặt được bảo bối về nhà thôi mà. Vui quá, khó tránh khỏi không đúng chừng mực, mong ngài bao dung cho.”

Nàng nói thật lòng, cũng rất thành thật.

Liên Trình Viễn thừa nhận, ông rất thích cháu dâu này.

Lại nhìn Liên Dụ đang ngồi bên kia chải lông cho mèo, trong lòng hừ hừ một tiếng.

Liên Dụ không hay tới dỗ dành ông, nhưng lần này hắn lại giao cho Phương Uyển Chi xử lý, không phải là muốn Liên Trình Viễn ông hiểu về nhân phẩm của Phương nha đầu thế nào sao. Liên Trình Viễn oán giận một hồi cũng không muốn cậy già lên mặt với hai đứa này nữa, ông vỗ đùi nói với Phương Uyển Chi.

“Nấu cơm buổi tối đi, xào chút thức ăn, ta ở lại đây ăn.”

Phương đại cô nương đương nhiên là vui vẻ đáp ứng. Vừa lui về phòng bếp chuẩn bị vừa dặn Liên Dụ đi mua thức ăn.

Đang lúc nấu nướng nàng nhìn ra lại thấy Liên Dụ đang vụng trộm đút thịt cho Vương Thủ Tài ăn, Phương Uyển Chi nổi giận:

“Ai cho chàng đút cho nó?”

Còn chê Vương Thủ Tài chưa mập đủ à?

Liên Dụ vội vàng cất miếng thịt dư lại.

Hắn thích mèo mập mà.

Trong tiểu viện nhỏ, gió thổi qua một hàng hành lá phất phơ, vài cây bị gió thu thổi ngã.

Liên Trình Viễn dựa vào ghế bành lấy mấy món đồ chơi trong tay ra, còn hừ hừ hát vài khúc.

Ông đang suy nghĩ, hình như đã rất lâu rồi mình không trải qua một cuộc sống như vậy, đúng là thư thái hiếm có.

Hơn nữa ông chưa từng thấy thằng nhóc Liên Dụ kia nghe lời ai, cho nên bây giờ ông rất vui vẻ xem Phương Uyển Chi trị hắn.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 122: Chương 122



Đám cưới của Liên Dụ.

Từ trước đến nay chưa từng thấy ai phô trương đến thế.

Tám người khiêng kiệu hồng hoa loại lớn, trên đỉnh kiệu còn đính dây tuyến vàng. Liên Dụ là quan văn, lại là tôn tử duy nhất của vương tôn khác họ ở Đại Yển, hôn lễ này cũng được Thánh thượng đặc biệt tứ hôn, đội ngũ đón dâu xuất phát từ Liên phủ, đi tới đâu thì phát kẹo cưới và bao lì xì tới đó.

Dân chúng đều nhón chân đứng ven đường nhìn xem, trong lòng kinh ngạc, ai cũng nói Liên thượng thư keo kiệt mặc quan bào vá, hóa ra là cất tiền cưới nương tử a. Hôm nay phô trương đến vậy, có khi còn sánh bằng cả hoàng thân.

Trong lòng Phương Chính vui tới mức muốn điên rồi, ông là thương nhân bán lương thực bình thường, giờ lại có một đám rước dâu hoành tráng như thế, vô cùng nở mày nở mặt. Đúng lúc đó Phương Uyển Chi mang khăn voan từ khuê các bước ra, ông tự nhiên lại thấy buồn.

Hai mươi năm qua ông chưa từng thương khuê nữ này, giờ nó đã phải xuất giá. Lúc đôi hài đỏ bước ra khỏi ngưỡng cửa, trong lòng ông lại có một cảm giác không nói nên lời.

Lô nhị nương đi bên cạnh Phương Uyển Chi, cùng nàng bước qua từng bậc thang một. Phương Chính bước tới hai bước, chần chừ một lúc rồi nắm lấy tay nàng. Ông nghĩ, ông hẳn phải nói đạo lý gì đó cho nàng nghe. Ví dụ như từ nay về sau phải tận nữ tắc, xuất giá tòng phu, không thể lúc nào cũng bộc lộ tính tình kiểu đó. Hoặc như, nữ công thêu thùa không tốt, phải cố gắng nhiều hơn nữa, đừng khiến cho người ta chê cười. Nhưng một chữ ông cũng không nói được.

Không biết những phụ thân khác lúc đưa nữ tử xuất giá sẽ có tâm tình gì, ông trầm mặc một lúc lâu cũng chỉ nói một câu:

“Nếu bị bắt nạt, thì phải về nhà. Phụ thân không tốt, nhưng mà…”

Câu nói kế tiếp Phương Chính không nói ra được, nước mắt chảy xuống khuôn mặt bóng loáng, để lại một hàng nước dài. Ông đã già rồi, giờ khắc nhìn thấy nữ nhi xuất giá, trong lòng cũng không nghĩ đến quan hệ tiền tài quyền thế nữa, ông chỉ muốn nữ nhi của ông cả đời hạnh phúc an khang.

Nắm chặt bàn tay đó một lúc, lại có giọt nước mắt rơi xuống, Phương Uyển Chi đang khóc. Nàng cũng muốn nói với Phương Chính, nàng chưa từng có oán hận ông, nhưng lại khóc không thành tiếng.

Trong tay Lô Thúy Hoa còn ôm bài vị của thân nương Phương Uyển Chi, hai mắt bà đẫm lệ nói cho người kia biết:

“Tỷ tỷ à, khuê nữ nhà mình xuất giá, chúng ta cùng nhau đưa nó đi nhé.”

Trước khi lên kiệu, Phương Uyển Chi bái lạy bài vị của thân nương, rồi sau đó quỳ xuống trước mặt Phương Chính và Lô Thúy Hoa, hành lễ.

TBC

Đây là hai người thân duy nhất của nàng trên thế gian này, hôm nay họ đưa nàng xuất giá. Đến khi mặc trên mình đồ cưới, nữ nhi mới biết, nơi nàng từng muốn chạy trốn đó, thực ra lại ấm áp đến vậy.

Ở kinh thành có tục đá cửa kiệu, tân lang sẽ đá kiệu cho tức phụ hiểu quy củ, ngụ ý là sau này tân nương gả vào nhà sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Liên Dụ nghe xong thì thấy quá sức hoang đường, cho nên sai người mở cửa kiệu, hắn tự mình ôm Phương Uyển Chi ra ngoài.

Lúc đó, Phương đại cô nương còn khóc đến rối tinh rối mù dưới khăn hỉ, Liên Dụ kéo tay Phương Uyển Chi đặt tấm lụa đỏ vào, cố ý than thở: “Khóc cái gì chứ, gả tới đây cũng là nàng bắt nạt ta mà.”

Phương Uyển Chi không nhịn được bị hắn chọc cười.

Tiếng huyên náo chúc mừng ầm ĩ bên tai, một dải lụa đỏ, kết nối hai người hai bên sẽ ở cùng nhau cả đời.

Vạt áo hỉ phục dài phết đất làm Phương Uyển Chi cứ lo mình bị ngã. Nhưng trong lòng nàng bây giờ lại không hề sợ hãi, bởi vì dù nàng có ngã, Liên Dụ cũng sẽ đỡ được nàng.

Xướng lễ quan hát.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thế giao bái, hoà thuận vinh trường.

Ngồi dưới tấm màn trướng đỏ thẫm, Phương Uyển Chi nghe tiếng người ta chúc cát tường. Nàng không nghe rõ họ nói gì, chỉ biết cười ngây ngô ngốc nghếch dưới khăn voan.

Lúc khăn hỉ được vén lên, Phương Uyển Chi vẫn còn đang nhe răng khúc khích cười, giống như nhặt được bao nhiêu là bạc, không hề có chút thẹn thùng.

Liên Dụ nhìn nàng một lúc, rồi nhéo nhéo cái mũi kia.

“Phương Uyển Chi, sao nàng cười như kẻ ngốc thế.”

Phương Uyển Chi liền nói:

“Giờ chàng không lo bỏ trốn, sau này còn không biết ai mới là kẻ ngốc đâu.”

Phù dâu có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một đôi tân nương tân lang vui vẻ đến vậy, tuy tuổi đã lớn nhưng lại rất xinh đẹp, sau khi hầu hạ họ uống rượu hợp cẩn xong liền đi ra ngoài.

Đáng tiếc Liên Dụ cũng không thể nán lại trong phòng, bên ngoài còn một đống tân khách đang chờ hắn đấy.

Bì Bì gõ cửa sổ hổn hển nói:

“Nếu không ngài vào rừng sâu núi thẳm mà cưới, ngoài này mọi người đang la hét om sòm tìm ngài đó.”

Cuộc đời này Liên các lão vốn không xa lạ gì với mấy chuyện xã giao, nhưng hôm nay hắn cực kì không muốn đi.

Cuối cùng vẫn là Phương đại cô nương trừng mắt đuổi ra khỏi cửa.

Đợi đến khi Liên Dụ trở lại, Phương Uyển Chi đã thay thường phục, nến đỏ thắp lên, mỹ nhân cười nhẹ, hết sức phong tình.

Liên Dụ đứng tựa cửa nhìn xem, dáng vẻ vô cùng lười biếng, hình như còn hơi say, hắn cũng thấy mình say mất rồi.

Phương Uyển Chi hỏi:

“Đứng tựa cửa làm gì thế?”

Liên Dụ không nói gì mà trực tiếp ôm người kia vào lòng. Cát phục đỏ thẫm mang mùi rượu nồng nặc, Liên Dụ cúi đầu ngửi ngửi mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cất tiếng khàn khàn.

“Hình như, ta muốn làm gì đó.”

Làn hơi nóng phảng phất bên tai, nóng tới mức nàng tưởng như sẽ bỏng. Chiếc khắn trong tay cũng bị Phương Uyển Chi vân vê thành một nhúm, lo lắng chưa từng có.

Nụ hôn tỉ mỉ dịu dàng m*n tr*n bên tai, đầu tiên là trán, rồi đến chóp mũi, rồi đến cánh môi mềm mại, xương quai xanh tinh xảo. Liên Dụ như muốn dùng đôi môi phác họa tất cả hình dáng của nàng.

Nến đỏ ấm áp, quần áo rơi tán loạn, hai thân thể dán chặt vào nhau, tất cả hơi thở đều ngập chìm trong làn môi đó, những run rẩy xa lạ, không phải của chính mình, cũng không phải do đối phương, chỉ có thể dựa theo những chuyển động nguyên thủy nhất, bồng bềnh chìm nổi.

Đêm nay, rất dài.

Phương đại cô nương gả mình đi như thế, một cô nương hai mươi tuổi, một buổi lễ hoành tráng, phu nhân của đại quan, không biết bao nhiêu thiếu nữ Đại Yển cực kỳ hâm mộ nàng.

Rất nhiều người suy đoán, Phương Uyển Chi có lẽ là nữ nhân rất hiểu đạo lí, ít nhất cũng là bông hoa dịu dàng mềm mại.

Mặc dù sau khi thành thân Phương Uyển Chi vẫn giương nanh múa vuốt như hán tử.

Mới làm vợ người ta được vài ngày, Liên thiếu phu nhân đã nhận được không ít thiệp mời của các gia quyến trong triều gửi tới. Xuất thân là nữ nhi nhà thương nhân, giờ lại ngồi lên ghế thượng thư phu nhân, đúng là khiến nhiều người phải tò mò.

Ngoài ra còn có một mục đích khác nữa, trong triều Liên Dụ ít khi qua lại với các quan viên khác, không mời được Liên Dụ, thì người ta lại muốn mời phu nhân của hắn, coi như là có chút quan hệ.

Lúc mới đầu, các nàng vẫn cảm thấy Liên thiếu phu nhân sẽ rất khó mời, nhưng mà Phương Uyển Chi mỗi khi có tiệc đều nhất định sẽ đến, mỗi khi đến lại ngồi vào chỗ và ăn. Dáng vẻ tươi cười từ khi vào cửa cho tới lúc lên xe rời đi, hiền hòa tới mức làm cho người ta tìm không ra được tật xấu.

Nhưng mà nàng luôn gói về.

Tất cả đồ ăn thừa cơm thừa, toàn bộ đều đóng gói mang đi. Nếu ai hỏi tới chuyện mượn bạc Liên phủ, trước khi ăn cơm nàng đều nói trước một câu: “Gần đây trong nhà không có bạc, cho nên đâu có dám tiêu nhiều. Người ta cứ thấy nhà ta có mấy cửa hàng trong kinh, thực ra có lời lãi gì đâu, haiz, khổ không tả nổi, cứ thể hiện ra bên ngoài vậy thôi, chứ làm thượng thư khó lắm”.

Vài vị phu nhân triều thần sau khi nghe xong, ai muốn mở miệng xin cũng đành phải làm bộ hồ đồ.

Dần dà, không ai mời nàng ăn cơm nữa.

Bởi vì những người này đều nhìn ra, Liên thiếu phu nhân nhu nhu nhược nhược cũng không phải người vừa vặn. Xứng với vị trí bên cạnh Liên thượng thư, toàn là người nói lời bịa đặt không chớp mắt.

Nhưng mà người ta nói dối thì cứ nói, không ai có bản lãnh phản bác lại, ngay cả việc người ta mang đồ ăn thức uống từ nhà ngươi đi ra, ngươi vẫn phải khúm núm đưa cho.

Người trên phố nói về Liên thiếu phu nhân không có lời gì hay ho, con buôn, tục tằng, bất thông tình lý.

Phương Uyển Chi hờ hững.

Bởi vì những người kia, ngoại trừ bạc, căn bản chẳng có gì ngăn được miệng của họ.

Người ta thường nói lúc mới tân hôn hai vợ chồng đều luôn dính vào nhau, Liên Dụ và Phương Uyển Chi lại như cặp vợ chồng già thân thuộc. Lúc nên cãi nhau thì cãi, lúc cần giận dỗi cũng giận dỗi, Liên Dụ tật xấu đầy mình, Phương Uyển Chi cũng hiểu rõ tính tình của Liên các lão, nhưng lười đến mức đó thì ai mà chịu nổi.

Ra khỏi nha môn thì nằm ì trong phòng, có lúc ôm mèo nằm, đi được hơn một bước đã lười không muốn nhúc nhích. Phương Uyển Chi nói hắn thì hắn còn mạnh miệng nói lại, cãi nhau chưa phân thắng thua, thời gian ngủ ở thư phòng cũng ngày một nhiều.

Phương Uyển Chi không hiểu cái kiểu cãi lì đó Liên Dụ học ở đâu, cho đến đầu mùa hè năm thứ hai, nàng gặp được Nhiễu Tiêm Trần nhìn nhầm thời gian ngày cưới vừa chạy đến, nàng mới biết.

Đó là một ngày mặt trời rực rỡ, sau giờ ngọ, thời tiết tốt, vận khí tốt. Sau khi đánh cờ về Phương Uyển Chi thắng không ít bạc, một hà bao đầy ụm đi vào trong phủ.

Ngoài sân Liên phủ có một hàng đào, mấy ngày nay vừa lúc hoa nở, dưới cây đào không biết từ lúc nào có một bóng người nho nhỏ.

Đó là một bé trai không lớn, nhìn vóc người thì khoảng 8, 9 tuổi, bộ dáng rất đẹp, đôi mắt tròn trịa, lông mi đặc biệt dài, đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây loay hoay với đống đồ đạc của mình.

Phương Uyển Chi bước lại gần nhìn coi, khoảng mười bảy mười tám con rối gỗ nhỏ, được xếp đứng trên mặt đất, thỉnh thoảng theo động tác ngón tay của bé trai, vài con té ngã.

Phương Uyển Chi không biết bé trai này là ai, nhưng nàng biết sợi tơ trong tay đứa bé đó. Bởi vì đã từng nhìn thấy Liên Dụ dùng qua.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 123: Chương 123



Đứa bé nhỏ như vậy đã biết dùng hình nhân thuật, nàng im lặng đoán thân phận của đối phương.

Tiểu nam hài sớm đã nghe được tiếng nàng đến gần, nó cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đùa mấy thứ đồ trong tay, vừa miệng hỏi.

TBC

“Khi nào thì Liên Dụ về? ”

Giọng nói non nớt, lại không hề có chút lễ phép nào.

Phương Uyển Chi cảm thấy rất lạ lẫm, không khỏi nhích tới gần hai bước.

“Còn vài canh giờ nữa mới về, cậu bé là ai vậy, tìm Liên Dụ làm gì?”

Nàng thấy nam hài này khi nghe thấy từ đứa bé thì cau mày lại, nhưng không có vẻ tức giận, chỉ nhướng mày hỏi nàng:

“Không phải nói muốn thành thân à? Ta đến ăn tiệc mừng. Cô là ai? Khi nào thì trong nhà nó có nữ nhân thế?”

Phương Uyển Chi nhìn đứa bé kia:

“Chúng ta đã thành hôn được một năm rồi. Không phải cậu nhìn lầm ngày chứ? ”

Cậu bé nghe vậy thì cúi đầu, lấy một cái thiệp cưới có nhiều nếp gấp từ trong lồng n.g.ự.c ra, đôi mắt có vẻ không tốt lắm, híp mắt đưa tờ giấy ra rất xa, như thể tuổi già sức yếu.

Hắn nói: “A, nhìn lầm.”

Rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Uyển Chi, hắn chống quai hàm từ tốn nói một câu:

“Ta là Nhiễu Tiêm Trần.”

“…”

Đương nhiên Phương Uyển Chi biết rõ Nhiễu Tiêm Trần là ai, năm trước lúc ở Nhạn Nam cùng Liên Dụ, nàng còn tận mắt thấy bút tích của hắn. Một quyển sổ môn phái bí mật lại bị hắn viết như tùy bút, tán gẫu việc nhà, không có chút thể thống gì.

Nhưng mà Nhiễu Tiêm Trần không phải đã hơn 40 tuổi sao? Sao lại có vóc người như đứa bé?

Phương Uyển Chi nhìn hắn từ trên xuống dưới, miệng run lên hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Thấy nàng không nói, Nhiễu Tiêm Trần liền bất mãn.

Hắn chống tay đứng dậy hỏi:

“Có phải cô nghĩ ta là người lùn không? ”

Phương Uyển Chi lắc đầu nguây nguẩy.

“Đâu, sao có thể ạ.”

Thân thể của hắn tuy nhỏ, nhưng cũng không phải là tướng mạo của người trưởng thành, nếu muốn nói một cách chuẩn xác thì thực sự không tìm được từ nào cho thích hợp.

Lần đầu tiên sư phụ của Liên Dụ đến thăm, tuy Phương Uyển Chi khá là kinh hãi nhưng cũng không muốn chậm trễ, đang định mời người kia đi vào, thì lại thấy chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả giọng nói cũng là của đứa bé mà.

Đúng lúc đang trong tình cảnh giằng co, một bóng người nhảy ra từ bên tường thay nàng giải vây.

Người kia nói:

“Nhiễu Tiêm Trần, ông lớn như vậy còn giận dỗi với tiểu cô nương, đúng là buồn cười”. Sau đó đối phương còn mím môi cười một tiếng, vuốt cằm nhìn Phương Uyển Chi.

“Thời niên thiếu hắn luyện công phu tà môn, nội lực bị tổn thương, cách năm năm lại hoàn đồng một lần, cô cứ mặc kệ hắn.”

Phương đại cô nương nghẹn họng nhìn lão phu nhân đang ngồi trên bức tường kia, không biết nói sao.

Lão phu nhân này rất già, cho nên khi bà nghịch ngợm nháy mắt với mình một cái, trên người Phương Uyển Chi cũng nổi một lớp da gà da vịt.

Nàng thấy Nhiễu Tiêm Trần không đếm xỉa tới người kia, tiếp tục vuốt mấy hình tượng gỗ:

“Sư tỷ, chó chê mèo lắm lông là có ý gì? Tính thử xem, hôm nay tỷ cũng đã tám mươi rồi mà còn hàm hồ à?”

Lăng Bảo Bảo nghe vậy thì lấy ngón tay cuốn nhúm tóc dài bên thái dương.

“Hàm hồ thì sao, cũng may còn có thể tự gánh vác cuộc sống, không đến mức như nam nhân bốn mươi tuổi kia, cách năm năm lại phải uống mấy thang thuốc. Bên cạnh còn có một nha đầu n.g.ự.c bự nữa, giờ đã ba mươi tuổi mà còn để nàng theo bên cạnh, không lo người ta tưởng đó là mẹ ngươi à?”.

Nhiễu Tiêm Trần cười lạnh, cổ tay dịch chuyển tượng gỗ, đánh thẳng lên đầu bà lão, mái tóc dài rơi thẳng xuống, chỉ còn lại một cái đầu trọc lóc.

Nhiễu Tiêm Trần nói:

“Đào đâu ra tóc của người c.h.ế.t mà cũng dám mang, tóc rụng hết thì ngoan ngoãn ở lại am ni cô đi, ra ngoài mà không thấy mất mặt à. Cái tên nam nhân tóc dài tung bay bên cạnh tỷ đâu, suốt ngày còn phải hậu hạ người già nua như tỷ không chịu nổi nữa à?”

Lần này Lăng Bảo Bảo không nói tiếp nữa, bà tung người nhảy xuống đầu tường, vung cây trượng dài bên hông ra đánh lên mặt Nhiễu Tiêm Trần.

Một lão phu nhân đầu trọc đánh nhau với một đứa bé.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Uyển Chi lúc này.

Nàng cảm giác hôm nay bị kinh hãi rất lớn, cho nên càng hy vọng Liên Dụ có thể sớm trở về hơn.

Nhưng hôm nay thần thánh không nghe được cầu nguyện của Phương Uyển Chi. Lúc Liên đại nhân xong việc trời đã tối đen, hai người trong sân vậy mà vẫn chưa dừng tay.

Hai người đều thấm mệt, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương, nhất là Lăng Bảo Bảo, thở hồng hộc tới mức Phương Uyển Chi lo không biết bà có trợn ngược hai mắt mà đi luôn không.

Hai người đánh xong thì ngồi xếp bằng dưới đất tiếp tục mắng chửi đối phương.

Rốt cục lần này Phương Uyển Chi cũng biết bản lãnh cãi nhau của Liên Dụ là học từ ai rồi. Sư thúc sư bá của hắn đều là tài năng xuất chúng hết đó.

Liên Dụ nhìn hai người đang chiến đấu trong nội viện một cái, bước chân cũng không hề dừng lại, nhưng lại trách Phương Uyển Chi.

“Sao lại không vào phòng?”

Đánh nhau có cái gì hay mà xem.

Phương Uyển Chi liền chỉ hai người trong sân nói:

“Vậy bọn họ?”

“Đánh mệt thì nghỉ thôi.”

Nói xong liền mang Phương Uyển Chi vào nhà dùng bữa tối.

Liên Dụ kể cho Phương Uyển Chi nghe, năm đó Các chủ Điểm hoa các Lục Ngô thu nhận hai đệ tử, một người là Nhiễu Tiêm Trần, một người là Lăng Bảo Bảo. Nhưng khi đó Điểm hoa các lại đang truyền thụ một quyển công phu cực kỳ tà môn. Cả đời Lục Ngô không thể lĩnh ngộ được chân lý, cho nên gọi hai đồ đệ này đến, ai có thể luyện thành môn công phu này, người đó sẽ nhậm chức chưởng môn.

Kỳ thật Nhiễu Tiêm Trần và Lăng Bảo Bảo ai làm chưởng môn cũng không sao cả. Nhưng mà tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, bởi vì nguyên nhân này, mà trong lòng lại muốn cùng nhau tỉ thí hơn thua, cho nên cùng bế quan khổ luyện.

Không ngờ rằng, lúc Lăng Bảo Bảo đang luyện công đến thời kỳ mấu chốt thì bị một người bí ẩn tập kích.

Lăng Bảo Bảo bị thương nặng, trong một đêm đầu bạc trắng, cả người nhanh chóng già yếu, ba tháng cũng không xuất quan được.

Một năm đó, Lăng Bảo Bảo chỉ mới mười chín tuổi, cả người đã già nua như một bà lão, tóc rụng không ngừng, thậm chí bà còn không dám soi gương, không chịu đến gần bất kì nguồn nước nào. Bà cứ nghĩ đời mình thế thì bỏ mạng cho xong, nhưng mà ba tháng sau, bà lại khôi phục được dung mạo trước kia, Lục Ngô cũng đã qua đời, mà Nhiễu Tiêm Trần lại trở thành chưởng môn của Điểm hoa các.

Điểm hoa các vào thời buổi đó không có ai ngoài hai người bọn họ, không thể có người nào thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây được. Cho nên Lăng Bảo Bảo liền cho rằng Nhiễu Tiêm Trần là hung thủ hại bà, ông cũng không thể luyện đến mức cuối cùng, khi ở tầng thứ chín, trong lúc bế quan thì bị bà đánh bị thương nặng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Từ ngày đó về sau, cứ mỗi năm năm Nhiễu Tiêm Trần lại hoàn đồng một lần, mỗi lần phát bệnh thân thể đều vô cùng suy yếu, ba tháng sau mới có thể khôi phục lại trạng thái vốn có, trong ba tháng này, ông phải trải nghiệm hết tất cả quá trình trưởng thành của một đứa bé, kể cả thay răng, mỗi lần đều khiến ông tức đến nỗi nổi điên.

Mà Lăng Bảo Bảo cứ năm năm lại biến già, trong ba tháng, mái tóc dài cũng rụng hết.

Giờ hai người cũng bốn mươi tuổi rồi, bóng ma hoàn đồng hóa lão theo họ nhiều năm tháng cũng từ từ phai nhạt.

Lúc Lăng Bảo Bảo rời khỏi Điểm hoa các thì đứng ra thành lập Điểm Mặc Thủy các, từ khi hai người gặp nhau trên giang hồ đến nay đều như không quen biết. Nhưng mỗi lúc phát bệnh, lại muốn tìm người kia châm chọc khiêu khích một phen. Nhiễu Tiêm Trần cười nhạo Lăng Bảo Bảo mặt đầy nếp nhăn đầu không có tóc, Lăng Bảo Bảo liền chê cười Nhiễu Tiêm Trần là người lùn chưa trưởng thành, đứng trên ghế cũng không tới miệng bà, một đống tuổi còn dùng tã.

Hai người đều tự tìm một người theo hầu hạ. Một người là nữ nhân cao gầy, một người là nam nhân tóc dài tung bay. Giống như chỉ có thế mới có thể đền bù tổn thất trong lòng trong năm năm đó.

Không có ai biết được lần này hai người kia muốn đánh tới khi nào, tóm lại, lúc Liên Dụ bái Nhiễu Tiêm Trần làm thầy cách đây mấy năm, đã rất nhiều lần chứng kiến công phu của cả hai người.

Sau khi Phương Uyển Chi và Liên Dụ dùng bữa tối xong, Lăng Bảo Bảo đang đốt đèn lồng trong sân tìm tóc giả, Nhiễu Tiêm Trần còn đưa cho Liên Dụ nửa cánh tay để nối xương cho ông. Vừa rồi đánh nhau với Lăng Bảo Bảo nên quên mất chuyện mình là một đứa trẻ, nội lực cũng lười dùng, ai ngờ xương trẻ con dễ gãy, vóc người cũng thua thiệt, cho nên ván này, Nhiễu Tiêm Trần chiến bại.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Lăng Bảo Bảo và Nhiễu Tiêm Trần đều ở lại trong Liên phủ. Mỗi ngày xem bọn họ đấu võ mồm gây gổ đã trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của Phương Uyển Chi và Liên Dụ.

Phương Uyển Chi nói:

“Thiếp thấy, sư phụ hẳn là rất yêu sư bá. Tối qua thiếp còn thấy ông đi tìm răng giả cho bà nữa”.

Mặc dù răng kia là do ông nhổ.

Liên Dụ nhìn Lăng Bảo Bảo đang vung quả đ.ấ.m lên đầu Nhiễu Tiêm Trần ở ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.

“Có lẽ là thế, nhưng sư phụ ta không hiểu chuyện tình cảm, sợ là nếu muốn theo đuổi, thì hai người cũng bảy mươi tám mươi tuổi mất.”

Phương Uyển Chi cảm thấy, Liên Dụ không có tư cách để cười nhạo người khác.

Như chuyện tối hôm qua, hắn tặng cho nàng món đồ khắc hình thù mãng xà rất lớn làm quà sinh nhật, cuối cùng lại bị nàng cưỡng chế tới ngủ ở thư phòng.

Lý do mà hắn đưa ra cho Phương Uyển Chi là.

“Nàng nói muốn bất ngờ mà.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 124: Kết thúc



Lúc biết được tin Phương Uyển Chi mang thai, Liên Dụ còn đang xét nhà.

Trong tay là chiếc bình hoa cao cổ của thời nào đó, là món đồ cổ hắn đã tìm rất lâu không thấy. Giờ vừa tìm ra đã yêu thích không muốn buông tay, đương nhiên là muốn giữ lại cho mình.

Bì Bì từ đâu xông tới nói với hắn có tin vui, hắn vẫn còn ôm miệng bình ngắm nghía từ trên xuống dưới.

TBC

“Ai vui?”

“Ngài.”

Đáng tiếc, từ sau khi Liên đại nhân cưới Phương Uyển Chi thì đã không biết là còn có chuyện gì vui hơn cưới vợ nữa, cho nên không để trong lòng, Bì Bì lại nói tiếp: “Phương đại cô nương có thai, ngài sắp làm cha rồi.” Cái bình hoa trong tay Liên Dụ rơi xuống bể năm bể bảy.

Phương Uyển Chi mang thai, Liên Dụ lại thành người càu nhàu nhiều nhất. Suốt ngày tới thái y viện đòi thuốc rồi về phòng bếp sắc, bồi bổ cho Phương Uyển Chi trở nên vô cùng đẫy đà.

Lúc sắp sinh hài tử, không biết vì sao Phương đại cô nương lại trỗi lên hào quang mẫu tử, hứng trí bừng bừng làm đồ lót cho con.

Liên Dụ vừa đi từ nha môn về thì thấy Phương Uyển Chi đang cầm kim may vá, trên ngón tay lại thửng không biết bao nhiêu lỗ, hai bên trái phải hình như là ống tay áo là gì đó.

Liên Dụ nằm trên giường nhìn một lúc rồi hỏi nàng.

“Cái này là q**n l*t cho con à?”

Sau đó hắn nghe Phương Uyển Chi cắn răng nghiến lợi nói một câu:

“Cái này là cái yếm.”

Ngày mười chín tháng giêng, Phương Uyển Chi sinh con trai đầu lòng. Hài tử mới sinh cực kì xinh đẹp, mặt mày rất giống với Liên Dụ, môi và khuôn mặt lại giống Phương Uyển Chi. Liên Dụ đặt tên con là Thập Cửu.

Hắn nói với Phương Uyển Chi: “Thế gian này không có gì là thập toàn thập mỹ, nước đầy tất phải tràn, trăng tròn tất khuyết. Con người lúc không như ý cũng là mười phần có chín, thập toàn cửu mỹ là chuyện tốt đẹp nhất”.

Phương Uyển Chi nghe vậy thì cười hỏi:

“Vậy Thượng thư đại nhân à, cuộc đời của chàng là thập toàn mấy mỹ?”

Liên Dụ ôm Phương Uyển Chi và con vào lòng.

“Đáng lẽ ta còn có thể có phúc nhiều hơn nữa, nhưng mà từ sau khi có nàng thì không được vậy, tuy không được thập toàn thập mỹ nhưng cũng được mười phần”.

Hiếm Phương Uyển Chi nghe hắn nói lời ngọt ngào, nàng nằm im trong lòng hắn, khóe miệng còn chưa nâng lên đã nghe Liên Dụ thêm một câu.

“Cho nên ta mới nói khi nào thì chúng ta đi chọn quan tài nhỉ? Lần trước vị đạo sĩ kia nói....”

“Ai cần hắn nói!! Kiếm sau lão nương không muốn gả cho chàng đâu!!!!”

“... Vì sao lại không gả cho ta?”

“Bởi vì chàng không hiểu chuyện tình cảm!”

“Kiếp sau sẽ không thế nữa.”

“...”

Lời cuối sách

Đại Yển năm thứ năm mươi hai, tháng chín, lão tướng Nhạc Thâm sau trận đánh với Lưu Cầu khải hoàn trở về, mối họa nhiều năm ở biên cương Đại Yển rốt cục cũng như mây mù tiêu tan, dân chúng rối rít vui mừng.

Lưu Nguyên Đế trên đại điện phong ông làm Lộc Xương Hầu, phong quang vô hạn.

Lộc Xương Hầu phu nhân sinh được một cặp song sinh, ngày Nhạc Thâm phong hầu, Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng nhau dự tiệc. Hai đứa bé rất đáng yêu, lúc Phương Uyển Chi đeo móc khóa cho các bé, đầu ngón tay còn bị tiểu cô nương giữ lại. Bàn tay nhỏ bé mập mạp, nhưng lại không hề sợ người lạ, đôi mắt bồ câu cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười vô cùng ngọt ngào, nhìn mà lòng Phương Uyển Chi cũng thấy ấm áp.

Trên đường về nhà, nàng khoác tay Liên Dụ nói.

“Thiếp thích đứa bé gái nhà Lộc Xương Hầu quá, nếu tương lai có duyên phận, trở thành con dâu của thiếp thì thật tốt.”

Liên Dụ vén rèm lên nhìn đường phố đông người nhộn nhịp, trầm mặc rất lâu, cuối cùng phun ra bốn chữ.

“Công cao hơn chủ.”

Cùng năm vào tháng chạp, Lộc Xương Hầu bị phán hỗn xược mà tịch thu gia sản cả nhà, không biết Lộc Xương Hầu mang thuộc hạ ẩn thân đi đâu. Triều đình tuyên bố hổ phù giao cho thái tử Lưu Lăng quản lý, một đôi trai gái nhà Lộc Xương Hầu tung tích không rõ.

Quan viên xét nhà hồi bẩm nói, lúc bọn họ phái binh đuổi theo thì bị một đám hắc y nhân ngăn lại, nam tử cầm đầu ngồi trong kiệu không thấy rõ hình dáng, chỉ biết hắn có khả năng dùng tơ.

Lúc Phương Uyển Chi nghe được tin này, Liên Dụ đang ở trong sân dạy bảo con trai: “Không nên quản chuyện không cần quản, chuyện không lo thì không cần lo. Con biết vì sao mỗi người phải tự quét tuyết trước cửa nhà mình không? Bởi vì dù con cầm chổi sang quét chỗ khác, dù quét cả con đường cũng không có ai cảm ơn con”.

Liên Thập Cửu lờ mờ gật đầu.

“Nhưng cha ơi, nếu như người người đều chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, thì ai quét trên phố ạ?”

Liên Dụ thâm trầm lắc đầu.

“Không liên quan gì tới con.”

Phương Uyển Chi lắc đầu, rất muốn đi tới nhéo hai lỗ tai của Liên Dụ.

Lần gặp lại hai đứa bé của Nhạc Thâm đã là hơn mười năm sau, Liên Thập Cửu dắt tay cô bé đến trước mặt nàng, nói: “Nương, con thích cô nương này”.

Phương Uyển Chi nhìn dung mạo có phần giống phu nhân Hầu gia trước mặt. Nàng biết đó là con của Nhạc Thâm, bỏi vì lúc Liên Dụ đưa đứa bé nên Khâm thiên giám nhờ Ninh Giám Chính nuôi dưỡng, nàng cũng ngồi trên xe.

Nhưng lúc đấy triều đình vẫn còn đang tìm hai đứa bé ấy, cho nên nàng không thể không diễn kịch.

Phương Uyển Chi thường nghĩ, duyên phận là một thứ rất lạ lùng, như nàng và Liên Dụ, cũng như Liên Thập Cửu và Ninh Sơ Nhị, chỉ là con đường của Liên Thập Cửu gian nan hơn mà thôi. Đó đương nhiên lại là một chuyện xưa khác.

Nhìn chung cả đời của Liên Dụ và Phương Uyển Chi không thể dùng mấy từ cầm sắt hòa minh, cử án tề mi để mô tả được. Bởi vì này hai thứ này không có gì thú vị, mỗi ngày hai người lại ngồi trên băng ghế dài trong đại viện, nói chuyện bát quái. Một bình trà thơm, hai ba chuyện lý thú, rong chơi trong đình viện rồi tự tại nói cười, nhưng đó lại là điều thú vị duy nhất của đôi phu thê bọn họ.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 125: Phiên ngoại



Người muốn rời Thượng thư phủ có rất nhiều, đầu tiên là Bì Bì bị đôi phu phụ ép buộc nhìn cảnh ân ái ngược đến c.h.ế.t đi sống lại, rồi đến vợ chồng Vương Thủ Tài bị cấm ăn thịt, ai cũng không muốn ở lại Liên phủ nữa.

Bởi vì tính tình của đôi vợ chồng kia khiến người ta rất ghét, lúc thì gây gổ, lúc thì hòa hảo, người ngoài nhìn đến chán, mà chính bọn họ lại không hề biết mệt.

Lần này đến cả con trai Liên Thập Cửu của họ cũng bỏ nhà ra đi, nhưng mà nguyên nhân rời nhà lại khác với hai người trên.

Đơn giản vì cậu bé thấy buồn bực, muốn ra ngoài giải giải sầu.

Liên tiểu công tử mới được chín tuổi, lần đầu rời nhà trốn đi, nguyên nhân là mấy ngày trước đánh nhau ở học đường, cậu đánh thua.

Phương thức dạy con của Liên gia rất tế nhị, không như những gia đình bình thường khác. Liên Dụ và Phương Uyển Chi đều muốn con trai phải quen khổ sở. Không phải hai vợ chồng họ không thương con, mà là yêu cực kì, cho nên mới muốn con hiểu cuộc sống không dễ dàng. Vừa mới nghiêm khắc với con xong, hai người lại ngồi nhìn nhau nhíu mày, sau đó lại nhân lúc đối phương không biết ra an ủi con trai. Ai mà không muốn có quan hệ tốt với con, nhất là Liên Dụ luôn bao che người nhà này nữa.

Liên tiểu gia là nhân vật xưng bá trong trường, đọc sách giỏi, lại là tiểu tổ tông có gia thế, có nhiều người e ngại, cũng có người ghen tị với cậu. Lúc mấy đứa bé tụ tập chơi đùa không tranh khỏi đùa giỡn đánh nhau, Liên Thập Cửu cũng không nhớ được mình và đứa con trai cao lớn thô kệch của binh bộ thượng thư vì sao lại động thủ, tóm lại là mình không đánh hắn, không chỉ không đánh, lại còn bị đối phương đập cho mặt mũi bầm dập.

Tính tình của Liên tiểu gia lại rất quật cường, bị đánh thành ra như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt, cắn răng chạy như bay về nhà, cậu siết chặt quả đ.ấ.m nhỏ đứng trước thư phòng của Liên Dụ một canh giờ.

Cậu muốn Liên Dụ mời một giáo đầu dạy võ cho cậu, Liên Dụ ôm mèo ngồi trên ghế bành, không nói câu nào.

Về phần tại sao lại không trả lời, bởi vì hắn có chút đắn đo.

Liên lão gia mang binh đánh giặc là cao thủ của Đại Yển, Liên Dụ cũng có công phu hơn người, văn võ song toàn hiếm có. Nhưng mà con hắn lại không phải có ngộ tính bình thường, mà là hoàn toàn không có ngộ tính.

Lúc Liên Thập Cửu năm tuổi Liên Dụ có nói Bì Bì dạy cậu mấy kiến thức cơ bản, nhưng căn cốt nó không tốt, luyện thêm cũng không có cách nào.

Liên Dụ cảm thấy, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được. Tiểu Thập Cửu nhà hắn không có thiên phú luyện võ, mình cũng không cần áp đặt, cho nên thời gian sau đó cũng không dạy con tập võ nữa.

Nhưng mà lòng tự trọng của Liên Thập Cửu lại không chịu được, ba phen mấy bận đều muốn mời tiên sinh, ba lần một lượt tới tìm Bì Bì. Lần này cậu quyết tâm muốn học lại, Liên Dụ thì không muốn làm chuyện không công. Hai cha con trừng mắt nhìn nhau trong phòng nửa ngày, cuối cùng Liên Thập Cửu lau nước mắt chạy đi mới kết thúc.

Phương đại cô nương đứng ngoài cửa sổ nhíu mày:

“Chàng cứ tìm một người cho con đi không được à?”

Liên Dụ ném hình nhân tượng gỗ trên tay đi, cũng phiền lòng đến chết.

“Có gì tốt mà tìm, nhiều lắm là luyện được ít quyền cước. Đánh đ.ấ.m bên ngoài nhiều thì tự biết thôi”.

Trên đường cái nhộn nhịp, mấy tiểu thương bán hàng cao giọng rao hàng. Liên tiểu gia một mình đơn độc đi ở trên đường lớn, một đồng bạc cũng không có. Giờ đã giữa trưa, mùi thơm của mì sợi, bánh bao phảng phất từ trong ngõ.

Liên tiểu gia hít mũi một cái, vô cùng đói bụng, cậu đảo mắt nhìn qua, rồi nhấc chân đi vào một tửu lâu cực kì xa xỉ, đi thẳng vào nhã gian trên lầu.

“Một mâm da gà giòn, một món xào, một chén cơm, một phần hạch đào, đa tạ.”

Tiểu nhị quan sát tiểu công tử tuấn tú một lúc, nhìn là biết xuất thân hơn người, nhưng đứa nhỏ này lại không có người lớn đi theo, hắn vừa ra ngoài lại dừng lại: “Ngài, chỉ một người thôi à?”

Liên tiểu gia chống khuỷu tay nhìn hắn.

“Một người, nhưng ta có tiền thanh toán. Đưa hóa đơn tới phủ Thượng thư đi, ta là con trai của Liên Dụ”.

Sau đó im lặng đặt quan ấn của Liên Dụ lên mặt bàn, lấy đũa gặp một món ngọt ăn trước.

Liên tiểu gia là một người rất thông tuệ, đau lòng lắm mới rời nhà trốn đi nhưng cũng không muốn mình chịu khổ. Ở kinh thành có thể dùng tên tuổi của cha cậu, mặc dù danh tiếng đó không phải là quá tốt.

Con trai Liên Dụ ai mà dám đắc tội, ai chẳng biến người trong nội các không bao giờ nói đạo lí, cho nên Liên tiểu gia lang thang bên ngoài vài ngày, ăn cũng ăn ngon, ngủ cũng ngủ tốt, cầm quan ấn vui vẻ đi trên đường lớn.

Quan trọng nhất là, ăn uống cũng không chịu vào cửa hàng nhà mình, mà phải ăn ở tửu lâu khác. Cậu cũng biết cách làm Liên Dụ xót xa.

Đương nhiên lúc đó cậu vẫn còn chưa hiểu, phải vài năm sau cậu mới biết cách làm cho Liên Dụ đau lòng. Bởi vì đến khi cậu lớn rồi, Liên Dụ không cho bạc nữa, không chỉ không cho, lúc nào không hài lòng còn mang lính đến phong tỏa cửa hàng của cậu.

Chuyện này phải nói sau.

Lúc này Liên tiểu gia tiêu xài không ít bạc nhưng trong lòng vẫn không vui là mấy. Trong lòng mỗi đứa bé đều có một giấc mộng giang hồ, đánh ngựa vung kiếm gì gì đó, ai cũng có ao ước này.

Liên Thập Cửu vừa đi vừa nghĩ, thuận chân đá đất trên mặt đường. Nhưng không biết vì sao lại bụi bay mù mịt.

Một đám người cưỡi ngựa đi về phía bên này.

Trên mặt họ toàn bộ đều mang mặt nạ, thân hình hết sức to con, người cầm đầu ghìm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngựa, cũng không phải đi về hướng cậu, mà là tới cái kiệu quan phía sau lưng cậu.

Kiệu hồng tám người khiêng là phái đoàn của quan nhị phẩm trong triều, Liên Thập Cửu nhận ra ngay, kiệu này là của cha mà.

Hắc y nhân giục ngựa tiến lên, chỉ vào màn kiệu nói.

“Liên Dụ, hôm nay ta muốn mạng của ngươi.”

Liên Dụ lười biếng xốc rèm lên, nghiêng đầu hỏi hắn:

“Người muốn g.i.ế.c ta rất nhiều, ngươi tên gì, để lát nữa lão tử làm bia cho ngươi.”

Giọng điệu cợt nhả như vậy đúng là làm người ta giận điên người.

Hắc y nhân cũng không thèm khách khí, đao kiếm sáng loáng được rút ra.

Liên Thập Cửu mặc dù như ông cụ non nhưng cũng chỉ là đứa bé chín tuổi, cậu trốn trong bụi cỏ nhìn xem, sợ run rẩy.

Liên Dụ cũng làm tổ trong kiệu, kéo rèm ra xem náo nhiệt. Tám kiệu phu bên cạnh cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sau một chung trà, toàn bộ hắc y nhân đều ngã xuống.

Liên các lão lấy khăn che mũi, tự nhiên lại thấy vở kịch này diễn hơi quá đà. Mùi m.á.u xộc thẳng vào mũi, nhưng mà để lừa thằng bé thì phải làm thôi.

Hắn nhìn Liên Thập Cửu đang trốn trong bụi, vẫy tay hỏi: “Còn không về nhà à?”

Giấy tờ trong phủ đã xếp thành núi rồi.

Liên Thập Cửu đứng thẳng dậy, mặt mày hết sức hoang mang.

“Cha, cha cũng không biết võ sao?”

Sao cậu nhớ tiên sinh ở học đường có nói, cha cậu từng dẫn binh mà? Dẫn binh, mà không đánh nhau sao?

TBC

Liên Dụ tựa người lên kiệu, ngáp một cái.

“Không biết. Ai nói cha biết võ chứ? Mang binh đánh giặc thì có chủ soái dùng đao có người dùng đầu óc. Nhà chúng ta mấy đời đều là văn thần, Liên lão gia thích múa đao nên rất th* t*c. Hơn nữa trên người tập võ toàn mùi mồ hôi, không hề thơm tho gì cả, còn đừng mộng trường kiếm giang hồ nữa”.

Liên Thập Cửu đứng nguyên tại chỗ không lên tiếng, có vẻ đang nghĩ về độ chân thực của chuyện này.

Liên Dụ lại nói:

“Thế gian này không thể chuyện gì cũng như ý nguyện, ông trời cho con cái này, sẽ lấy đi của con thứ khác. Giống như nương con không thêu được uyên ương, cha lại không gấp chăn bông được, chỉ cần không phải là điều gì sai trái, thì không có gì phải phiền muộn, Nương con nấu nướng không phải rất tốt sao?”

Liên Thập Cửu bước về phía cha mình.

“Những đạo lý này con hiểu được rồi, con chỉ muốn học một vài chiêu phòng thân thôi.”

Cậu không thể nói với Liên Dụ là, cậu biết cha mình thanh danh không tốt, có người ám sát hắn thì chắc cũng sẽ có người bắt cóc con của hắn, phòng ngừa rắc rối thì tốt hơn.

Liên các lão quanh năm suốt tháng hiếm khi nói được vài câu đạo lý, giờ nghe con trai hỏi, liền tỏ thái độ nghiêm túc giảng dạy một chút:

Hắn nói với Liên Thập Cửu.

“Một chiêu nửa thức thì dùng làm gì, chỉ cần có bạc muốn mua gì thì mua. Lão tử cả đời chưa từng tập võ không phải cũng hoành hành ngang ngược ở bên ngoài đây sao. Aiz, thế gian này không có gì mà bạc không làm được”.

Một năm đó, Liên Thập Cửu chín tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi lại còn làm bộ thượng lương bất chính, dạy đứa bé chín tuổi cũng sai lệch theo. Liên Thập Cửu thấp cha mình nói rất có đạo lí, sau này lớn lên mua bốn cao thủ, vây quanh mình. Bốn người này sẽ vất hết tình địch của mình vào núi rừng hoang vắng, bạc tiêu không ít, chỉ là cậu khác với cha mình, tiểu tổ tông này có lợi nhuận sẽ tiêu tiền, mua đồ cũng không thèm mặc cả, tức c.h.ế.t Liên Dụ mà.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 126: Hết phiên ngoại



Làm mèo vài năm, Vương Thủ Tài vẫn cảm thấy mình là con mèo có dung nhan độc nhất vô nhị. Bởi vì nó béo, từ Vạn Lại Thôn cho tới kinh thành, tất cả các loại mèo hoang đều tự nhận không đánh lại nó, sau mấy lần đi tuần tra ban đêm, Vương Thủ Tài khinh thường khẳng định.

Nhưng mà trước đó không lâu, Vương tiểu gia gặp khó khăn đầu tiên trong đời. Nó bị con ch.ó lớn nhà Vương thị lang cách vách cắn.

Con chó săn này được Vương Thế Công nhặt trên đường về vài ngày trước, gầy đến da bọc xương mà vẫn có tư thế uy phong, cốt cách vô cùng cường hãn.

Lúc Vương thị lang nhặt nó về trông vô cùng vui vẻ, ôm tới hậu viện rồi thì quên luôn. Hôm đó Vương tiểu gia đi dò xét lãnh thổ của mình, nhảy từ đầu tường nhà mình đến đầu tường nhà khác, nhìn thấy con ch.ó sói này đang giành đồ ăn của một con mèo trắng nhỏ.

Con mèo trắng này rất đẹp, mắt màu lam nhạt, nhưng mà thân hình lại quá nhỏ, bị móng chó kia đẩy cho văng đi xa.

Chúng nó đang giành cái đầu xương cá còn dư lại.

TBC

Kể từ khi Vương tiểu gia được Liên Dụ ôm về nhà nuôi, với mấy thứ cơm thừa canh cặn này nó đều không đếm xỉa, từ trên tường cao nhìn xuống, nó vốn định xem náo nhiệt.

Nhưng mà lúc con mèo trắng ngoái đầu nhìn lại rồi đáng thương hét thảm một tiếng, trong nháy mắt đó nó lại bùng lên ý tưởng anh hùng cứu mỹ. Cho nên, mọi chuyện hết sức thuận lý thành chương, một hồi chiến sự diễn ra lúc nửa đêm, cuối cùng mặt mèo của Thủ Tài Đại vương, móng vuốt mèo, đuôi mèo tất cả đều bị thương.

Khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi nhận được tin đuổi tới đại trạch Vương gia, Vương Thế Công đã sắp khóc thành mít ướt.

Ai mà không biết con mèo ú này là Liên đại nhân nuôi, ai mà không biết, Liên Dụ lòng dạ hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, hắn ôm con ch.ó nhà mình rơi nước mắt, chỉ thiếu đường lấy nồi ra hầm cách thủy để bồi tội.

Liên các lão xưa nay vẫn biết thanh danh mình không tốt, lười phải giải thích với người ngoài là mình không chấp nhặt với súc sinh. Nhìn còn chó chỉ còn da bọc xương kia, hắn chỉ dặn dò Vương Thể Công phải nuôi cho tốt, nếu không nó không c.h.ế.t đói ở ngoài mà lại c.h.ế.t trong nhà đấy.

Vương Thế Công gật đầu như bằm tỏi.

Nhìn Vương Thủ Tài đang ủ rũ buồn bã trong lòng, Liên Dụ im lặng ôm nó vào ngực, hết sức đau lòng.

Viện sĩ Thái y viện Tào Lâm nhận được tin từ phủ Thượng thư, gót chân cũng không chạm đất, vội vàng ngồi kiệu chạy tới.

Vết thương của con mèo mập khá nghiêm trọng, nó nằm suy yếu trong lòng Liên các lão, không còn sức mà tức giận.

Tào Lâm đưa tay sờ sờ xương cốt rồi nói với Phương Uyển Chi: “Thiếu phu nhân, xương của con mèo này bị gãy, hạ quan sẽ nối xương cho nó, người xem...”

Rồi sau đó liếc mắt nhìn Liên Dụ một cái, ý tứ rất rõ ràng. Người kia sẽ không đánh ta chứ?

Phương Uyển Chi gật đầu, ý là mình đã hiểu. Nàng tiến lên vài bước vỗ vỗ Liên Dụ.

“Gãy chân rồi, chàng đưa mèo cho Tào Lâm đi”.

Liên Dụ cúi đầu nhìn con mèo mập nhà mình, hắn không nói gì, xoay người ngồi lên ghế bành, tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Thủ Tài meo meo kêu cực kì đáng thương, nhưng thực tế thì Tào Lâm còn không đụng vào nó. Chẳng qua con mèo này già mồm đã quen, đụng lông thôi cũng như đang xé nó vậy.

Tào Lâm vừa đưa tay lên, thấy Liên Dụ nhìn sang bên này, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có biểu cảm gì nhưng lại khiến ông sợ không dám động.

Phương Uyển Chi ho khan một tiếng, Liên Dụ liền xoay đầu về. Tào Lâm lại cầm lên, người kia lại nghiêng mắt nhìn, lại ho khan.

Cuối cùng Phương Uyển Chi nổi giận, nàng bước tới chỗ Liên Dụ, quát.

“Chàng đừng dọa hắn!!”

Xương gãy hết đau lòng thì có ích gì?

Liên Dụ mặt lạnh đi ra ngoài cửa, nghe Vương Thủ Tài trong phòng hét từng tiếng tê tâm liệt phế, lòng cũng chộn rộn.

Vương tiểu gia được nối xương xong, Phương Uyển Chi hầm một nồi cách thủy thật lớn nhất cho nó bổi bổ thân thể, còn thêm mấy phần thịt ba chỉ, tiểu gia hiếm khi được đãi ngộ như vậy, nhưng giờ ăn uống lại cực kì thận trọng, canh thịt chỉ uống một phần ba không tới.

Đúng là chuyện hiếm có.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi nghĩ rằng nó là vì nó vừa nối xương xong, không thoải mái, sang ngày hôm sau nó lại uống sạch canh, một mẩu thịt cũng không thừa. Ấy thế mà, Vương Thủ Tài lại gầy đi.

Nó vẫn rất nặng, nói cho cùng thì gầy cũng không tính gầy. Chỉ là so thân thể như cái mâm lớn lúc trước thì đã nhẹ đi không ít.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng là nó bị bắt nạt.

Ai mà biết Vương Thủ Tài yêu thịt như mạng, lại chôn rất nhiều thịt trong tiểu viện Ngọc Trần Phụng Uyển?

Vì thế Liên Dụ cũng không ngủ được, kéo Phương Uyển Chi ngồi trên mái hiên nhà mình.

Hắn muốn nhìn xem, cái thứ gì dám đoạt chén cơm của Vương Thủ Tài nhà họ.

Sự thực chứng minh là, thứ khiến cho con mèo ú buông tha mỹ thực chỉ có thể là hai nguyên nhân, một là đã ăn no, lí do khác chính là phát xuân.

Đến nửa đêm, Vương Thủ Tài thần không biết quỷ không hay bò ra khỏi cửa sổ, bởi vì vẫn chưa đủ nhẹ nhàng, cho nên khi nhảy xuống tạo ra một tiếng động lớn. Nó thường xuyên xuất hiện như thế này, nhưng mà hôm nay hiếm khi lại thấy tự trọng, còn dùng móng vuốt che mặt một lúc, tới khi quay ra lại tự cho mình thái độ cao ngạo siêu phàm.

Bên kia sân nhỏ, một con mèo trắng xinh đẹp đang ngồi thẳng ở chỗ không xa, đôi tai mèo cứng đờ, hẳn là đang sợ nó.

Nhiều năm sống ở đây, nó tự nhận đã gặp qua vô số con mèo hoang cường hãn, nhưng chưa từng thấy ai mập như Vương Thủ Tài. Hôm đó anh mèo cứu mỹ nhân, nó cứ tưởng con v*t t* l*n kia là loại như mèo chó.

A Bạch bước qua ăn thịt, Vương Thủ Tài đứng bên cạnh nó õng ẹo làm dáng. Liên Dụ nuôi Vương Thủ Tài lâu như vậy mà chưa từng thấy bộ dạng bỉ ổi đến thế.

Hẳn là nó muốn kéo sự chú ý của đối phương, nhưng lại không biết làm thế nào cả, nó dựa gần A Bạch sẽ không ăn, vì vậy Vương Thủ Tài đành phải tự mình cam chịu, dùng móng vuốt quét quét cái đuôi của nó, cuối cùng chọc A Bạch thấy phiền, hai con mèo bắt đầu đánh nhau.

Vương Thủ Tài quyết không nhường cho A Bạch, mình thì tự hờn dỗi uống hai bát canh thịt, uống xong lại cảm thấy tức ngực, mặt mày nhăn nhó quỳ rạp trên mặt đất.

Phương Uyển Chi nghĩ, người ta thường nói người nào mèo ấy, Vương Thủ Tài chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả, y như Liên Dụ vậy.

Mèo tiểu gia phiền muộn, Liên Dụ cũng phiền muộn theo, buổi tối hôm sau hắn bắt A Bạch, nhét vào một phòng với Vương Thủ Tài để bồi dưỡng tình cảm.

Vương Thủ Tài bị ném tử cửa sổ vào nhà, thấy A Bạch thì vô cùng vui vẻ, vẫy đuôi mừng rỡ, không khác gì con ch.ó săn lớn.

Mới đầu A Bạch vẫn còn thận trọng, sau rồi hai con mèo cứ thế ở cùng một chỗ.

Phương Uyển Chi nói với Liên Dụ:

“Tính tình A Bạch tốt quá, thiếp lo Vương Thủ Tài đạt được mục đích rồi sẽ bắt nạt nó.”

Nhưng, không quá ba tháng sau nàng liền phát hiện, băn khoăn của mình hoàn toàn dư thừa.

A Bạch vô cùng lợi hại đấy, tính tình lại giống Vương Thủ Tài như đúc.

Hai con mèo ở cùng nhau không bao lâu thì bắt đầu sinh một ổ mèo con. A Bạch cũng rất thèm ăn, trước kia ở ngoài chưa từng ăn thứ gì ngon, trong ba tháng này nó đã biến mình thành con mèo béo không khác gì Vương Thủ Tài.

Liên thiếu phu nhân vì thế mà hết sức sầu, mỗi ngày phải dắt mèo đi hoạt động, từ một con tăng lên thành hai con. Cả hai con đều không thích đi bước nào, buộc dây thừng trên cổ xong là bắt đầu giả chết, Phương Uyển Chi kéo như kéo ngựa bắt chúng nó đi dạo trong sân.

Thời tiết trở nên ấm áp hơn, Phương Uyển Chi cắt giảm thịt trong khẩu phần ăn của chùng, ngoài hai bữa hằng này thì không được ăn thêm. Hai đứa kia mang theo một đống mèo con chạy tới chân Liên Dụ khóc. Nhưng mà Liên đại nhân đâu có muốn ngủ thư phòng nữa, cho nên cũng không dám làm gì.

Hai đứa này còn làm đủ trò, giả mang thai, giả bị thương, giả gãy xương, lúc nào cũng diễn, vì để được ăn thịt, nó nháo Phương Uyển Chi đến dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng dứt khoát không quản, tùy chúng nó ăn, chỉ cần đừng phá phách nữa, thì họ sẽ nguyện ý nuông chiều bọn chúng.

Tuổi thọ của mèo dài nhất chỉ được hai mươi năm, từ khi thu dưỡng nó đến nay cũng đã lâu, thời gian lại qua nhanh như vậy, Vương Thủ Tài có thể sống lâu nữa không, Liên Dụ không biết, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là làm bạn cùng nó mà thôi.

Hắn nghĩ, gặp được chính là duyên phận, chúng nó gửi gắm hai mươi năm sinh mệnh cho hắn, đương nhiên hắn cũng muốn cho nó dưỡng lão cùng nhau, xem như là một món quà của duyên phận trong đời.

Phiên ngoại hết
 
Back
Top Bottom