Tâm Linh Dẫn hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401387590-256-k560404.jpg

Dẫn Hồn
Tác giả: Nime_Moew
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bạn có biết những con người sống dưới cái áp lực tâm linh thế giới có bao nhiêu thứ bạn không thể hiểu được không?

Vậy ta cùng bước đi trên con đường dài của một cô gái nhỏ mang số mệnh gắn liền với con đường tâm linh huyền bí
Ở số mệnh của mỗi người sẽ có những diễn biến khác nhau xảy ra, và ở số mệnh của những người đưa lối linh hồn như nhân vật chính của ta đã được định sẵn phải hướng đến người đã khuất mặt khuất mày
Vậy thì để ta dẫn các ngươi đi con đường của ta, hành trình đưa ta đến với sự thật hay phải gọi là bộ mặt thật của con người.

Mời các bạn nhìn thấy thế giới mà tôi đang thấy Tags: huyềnbísưsựthật​
 
Dẫn Hồn
Chương 1: Người Mẹ (1)


Ma đưa lối, quỷ dẫn đường Con đường u uất được chiếu sáng bởi ánh đèn của người dẫn đường_Meo_ Tiếng mèo kêu ai oán, ánh sáng đèn dầu vụt tắt, hiện lên ánh mắt sắt bén của một con mèo Khung cảnh dần chuyển đến một lò sưởi nhỏ, căn phòng ấm áp được trang trí tinh xảo Một cô gái nhỏ, cơ thể mảnh khảnh, đôi mắt xanh ngọc cùng mái tóc vàng óng xoăn dày đang ngồi yên vị trên nghế gỗ bập bênh Cái váy lụa hai dây màu hồng phấn, áo choàng lông thú màu trắng trên vai.

Ly cacao nóng hổi cùng cuốn sách lịch sử đất nước.

Màng đêm lạnh lẽo, mùa đông nên tuyết phủ trắng xóa ở bên ngoài.

Bỗng, tiếng chuông từ xa vọng đến căn nhà nhỏ của cô.

Kết thúc là tiếng đẩy cửa khe khẽ_Meo~ Cô gái nhìn sang, ánh mắt chạm phải con mèo đen bị phủ một lớp tuyết mỏng đang liếm lông, cái chuông ở vòng cổ cứ theo nhịp tay của cô mà ruông lên _Mia, cô đã đi đâu vậy?

Nghe những lời đó, con mèo nhỏ hướng đôi mắt hổ phách lên nhìn cô, chầm chậm mở miệng _Rose, tôi đưa người đến cho cô! /Mia/ Rose lười biếng đứng dậy, lấy chiếc áo lông cáo ở cái ghế đỏ ấm áp đối diện đem đến ôm lấy Mia.

Vuốt ve cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười_Cảm ơn cô /Rose/ Rose đưa Mia đến chiếc ghế đỏ, nằm gọn trong ổ lông ấm áp.

Xoa đầu Mia rồi thuận tay cầm lấy chiếc đèn dầu trên thềm lò sưởiTiếng chuông ai oán chứ đều đặn mà vang lên từ sau cánh cửa, bầu trời đêm lạnh buốt cùng với tiếng gió rít như ai đang khóc bên ngoàiCô khẽ kéo cánh cửa, cảm nhận rõ gió lạnh liền ùa vào hiên nhà ấm áp, Rose vì thứ duy nhất trên người cô có thể giữ ấm là chiếc áo lông thú màu trắng nhất thời kịp thích ứng với cái lạnh mà cơ thể có chút cứng đờĐứng bên ngoài, là một người phụ nữ mang vẻ trẻ trung đang bế theo một đứa trẻ sơ sinh, vì cô ấy bảo vệ nó như mạng của mình nên cũng có thể hiểu là con của cô ấy Người phụ nữ đó có làn da tái nhợt, bộ váy bầu màu trắng rộng rãi ở dưới chân còn vương lại nhiều vết máu nhưng sảy thai.

Dễ đoán hơn, cô ấy là một linh hồn không chốn dung thân.

Bồng bế đứa bé sơ sinh trắng ngần, không phát ra một tiếng động gì hay khóc lên như những đứa trẻ khácÁnh mắt khi nhìn thấy tôi ngấn lệ, tiếng nấc cứng nhắc như mắc kẹt mãi ở cổ họng _Làm ơn.. giúp tôi với... /Hồi Thứ Nhất/ _Giúp tôi với.. xin cô...

Giọng nói nghẹn ngào, hơi thở như bị rút cạn của cô khiến ta phần nào cảm nhận được nổi đau của cô ấyTôi mỉm cười một cách trấn an với cô ấy, khẽ gật đầu đưa ngọn đèn dầu đang tắt ngóm lên ngang vai, lên tiếng _Mời cô vào nhà /Rose/ Thoáng chốc gió trời xung quanh đột ngột nổi lên, hồn phách của người phụ nữ cùng đứa trẻ sơ sinh đó nhanh chóng bị cuốn vào ngọn đèn làm bùng lên một ngọn lửa màu xanh lam Cánh cửa được đóng lại, đưa ánh mắt đến nơi mà Mia đang nằm gọn trên thành ghế sofa đỏ ấm áp Tôi tiến lại bên cạnh Mia, đặt chiếc đèn lên bàn để trà rồi vuốt ve đầu Mia như một lời khen thưởng_Mia, cô đã làm rất tốt! /Rose/ _Mao~ /Mia/ Mia lười biếng tận hưởng, nhấc đuôi vui vẻ Thưởng cho Mia xong, tôi lại quay vào bếp pha trà _Moew~ /Mia/ Tiếng kêu của Mia như thể dẫn dụ linh hồn, cô gái đó theo tiếng gọi mà dần hiện lên.

Vừa ra khỏi ngọn đèn ngọn lửa xanh lam cũng dần biến mất _Mời cô ngồi /Mia/ Sự cho phép của Mia khiến cô gái đó thấy yên tâm hơn, bởi vì người đưa cô đến đây là Mia, hương trà nhài ngọt ngào thanh khiết tràn ngập cả căn nhà nhỏ.

Ánh mặt của cô gái đó sớm dịu lại mà ngồi yên vị trên chiếc ghế sofa đỏ mà Mia ngồi Rose đem một bộ ấm trà lên, đặt lên bàn rồi rót cho cô gái một ly, lại rót thêm một ly cho Mia _Tôi.. cảm ơn...

Rose đẩy ly trà đến trước mặt Mia, dứt khoác lên tiếng _Cô tên gì? /Rose/ _S-shara...

Shara Khan...

Rose ngồi lên cái ghế gỗ bập bênh của chính mình _[Mỉm cười] Mời cô dùng trà, Shara /Rose/ _Giọng nói lanh lãnh thanh thót của Rose hòa cùng tiếng cháy lách tách của lò sưởi Shara khi được cho phép, có chút ngượng ngùng nhưng nhìn vui vẻ tự nhiên của Rose, cô dần dân lên một chút hi vọng_[uống trà] thật ngon... /Shara/ _Thật mừng vì cô đã thích, cô có thể yên tâm khi ở đây /Rose/ Khi Rose bất giác liếc sang Mia, cô ấy đang dùng đuôi đung đưa trước mặt đứa bé được cô ấy bế trên tay.

Cảm giác như Mia rất thích bọn họ liền lên tiếng _Vậy, tôi có thể giúp gì cho cô? /Rose/ Ánh mắt băng khoăng của cô ấy lại hiện, thoáng chóc lại trở thành sự sợ hãi, lo lắng_Xin cô, con tôi đang dần yếu đi... làm ơn hãy cứu lấy con tôi.. /Shara/ Tôi thở dài, ánh mắt đặt lên người đứa bé nhỏ síu đó, quả thật phần linh hồn của đứa trẻ sớm đã mất đi không ít. _Ngọn đèn lúc nãy cô ở, là đèn trữ hồn, cô có thể đặt đứa bé vào, nó sẽ giúp được một phần cho con cô /Rose/ *Đèn trữ hồn: Thứ này được coi là một nơi cư trú cho các vong linh, cũng là một nơi nuôi dưỡng linh hồn đang yếu thế.

Là vật của những người đưa hồn hoặc pháp sư có giao tiếp với địa phủ.

Những linh hồn khi ở bên trong sẽ làm bùng lên ngọn lửa xanh lam tượng trưng cho sự thanh khiết.

Sẽ không có bất cứ thứ gì có thể thắp lên ngọn lửa cho cây đèn ngoài hồn phách của ai đó Tiếng lách tách của lò sưởi cứ vang lên yên ả, Rose nhanh chóng xem xét đứa trẻ, 2 hồn 1 phách, không có sát ý cũng chẳng có nguyên khí.

Đứa trẻ này còn tồn tại là vì còn muốn tồn tại. _Đứa trẻ này tôi không giúp được /rose/Tôi đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn lên cô ấy, trao trả đứa trẻ lên tay cô.

Tôi còn có thể nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe và long lanh một cách tội nghiệp.

Cô cố gắng kiềm nước mắt nhưng lớp màng nước mắt vẫn căng mọng trên bờ mi, chỉ chực chờ một cái chớp mắt để vỡ òa_Con tôi.. thật sự không còn... /Shara/ Tiếng nấc nghẹn ngào như muốn nói nhưng lại không nói được vì bản thân cô ấy không chấp nhận được Tôi thở dài, nhìn cô ấy mà lên tiếng _Nhưng, tôi có ý này hay hơn cho cô! /Rose/ Shara có chút ngơ ngác khi nhìn vào gương mặt đang ánh lên nụ cười bí ẩn của Rose
 
Dẫn Hồn
Chương 1: Người mẹ (2)


/Hồi thứ hai: Lãnh địa linh hồn/ Thoáng chốc, Rose đã đi thỏng thả trên cây cầu dài bao phủ bởi sương mù.

Cô cứ đi mãi mà chả thấy đường xuống Làn sương dày đặc bao quanh lấy mọi thứ xung quanh.

Chỉ có bóng hình thanh thoát bước đi như gió của Rose.

Áo choàng đỏ cùng với bộ váy trắng ở trên người.

Ánh đèn dầu đỏ rực soi sáng con đường phía trước Một tiếng gr nhẹ phát ra từ cái giỏ mà Rose đang cầm trên tay, Mia nằm gọn bên trong khẽ duỗi thân rồi lại cuộn lấy chiếc đèn chứa ánh sáng màu xanh lam một cách ấm áp _Cầu nguyện với vị thần ánh sáng, vị thần thế giới, vị thần của tương lại và người đang kiểm soát những cánh cổng, với danh nghĩa người đưa dẫn linh hồn đời 2701.

Xin phép được bước vào lãnh đĩa của những huyền bí nhất /Rose/Tôi cứ dọc theo chiếc cầu nhỏ, thủ thỉ từng lời cầu nguyện, sớm đã nhìn thấy ánh sáng của nơi cần đến Hướng đến ánh sáng đó, một vùng rừng mới hiện ra, ấm áp và yên bình.

Hít sâu một hơi, Rose cảm nhận được không khí mát lạnh và mùi ngai ngái đặc trưng của đất ẩm và lá mục.

Âm thanh chỉ còn là tiếng côn trùng rỉ rả dưới nền trời xanh thẫm không thấy rõ mặt trời._Chào những vị khách quý, chào cô Rose!

Tiếng bước chân của giày da khe khẽ vang lên, tôi hướng theo tiếng gọi nhìn thấy một nam nhân tóc vàng dài cùng đôi tai thon dài và tựa như một chiếc lá trúc vươn lên giữa mái tóc.

Chóp tai nhọn hoắt, nhưng lại mang vẻ đẹp thanh thoát đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm nó rung động. _[Mỉm cười] Chào anh, Lucas! /Rose/ _Chào cô, Mia /Lucas/ Mia khẽ động tai, đưa tay lên liếm rồi chùi lên mắt nhàn nhạt đáp _Lucas à, chúc một ngày tốt lành! /Mia/ _[Gật đầu] Mời các cô vào gốc cây của tôi! /Lucas/ _[Cười] Đã làm phiền anh rồi, Lucas! /Rose/ Nói rồi tôi đưa ngọn đèn dầu lúc nãy đã soi sáng cho con đường sương mù lúc nãy, anh thành thạo đón lấy rồi dẫn đường phía trước *Đèn dẫn đường: là 'ánh sáng chỉ đường' dẫn đến nơi đèn được tạo ra.

Là vật không thể thiếu của người đưa dẫn linh hồn, cũng tượng trưng cho 1 chiếc vé vào nơi mà người dẫn đường cần đếnVào gốc cây nhỏ của Lucas, nó là một gốc cây đầy đủ tiện nghi và cách cũng không xa cánh cổng giao thoaLucas đặt chiếc đèn lên kệ tủ, quay lưng đi thấy lá trà đến để mời khách Rose than nhiên ngồi lên bàn đãi khách, đặt cái giỏ lên bàn để Mia thoải mái hơn _Công việc dạo này thế nào? /Rose/ Rose lên tiếng khi nhìn thấy Lucas đi ra_Chỗ tôi thì đang rất ổn, chỉ là có một số chỗ đang gặp rắc rối /Lucas/Anh cũng nhanh chóng đáp lời và đi ra với một lọ thủy tinh chứa lá trà trên tay _Gặp rắc rối gì sao? /Rose/ _[Gật gù] Mia à, lần sau khi cô tới tôi có thể thay mặt làng ủy thác cho cô một việc có được không? /Lucas/_Cái này là đang nhờ tôi sao? /Mia/ Mia ngước ánh mắt màu hổ phách lên nhìn Lucas, đuôi ngoe nguẫy có vẻ thắc mắc.

Tôi nhanh chóng lên tiếng chưa đợi Lucas lên tiếng _[chỉ tay về phía bản thân] Còn tôi thì sao /Rose/Lucas xoa đầu Rose một cái rồi thở dài _Phải, rắc rối của bọn tôi ảnh hưởng rất lớn đến Rose.

Dù người dân quen thuộc với cô ấy nhưng những trưởng làng sẽ không đồng tình... /Lucas/ _Meo~ /Mia/ Con mèo nhỏ kêu lên một tiếng kiêu kì rồi nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt lại.

Cứ ngỡ cô ấy từ chối nhưng những ai quen với Mia biết cô ấy sẽ đón nhận bất cứ sự giúp đỡ nào được đề nghị một cách thiện chí._[Quay sang Rose] Lần này cô đến cần giúp gì? /Lucas/ _Tôi đến tìm Lover, cô ấy có đang ở đây không? /Rose/ Lucas như nghe phải chuyện gì kì lạ mà phì cười _Cô ấy là người rảnh rỗi nất ở đây đấy, cô ấy ở gốc cây thứ 307 /Lucas/ _[Uống trà] Đã chuyển nhà rồi à, sao lại xuống gốc 307 rồi? /Rose/ Dường như thông tin này quá đổi bất ngờ với cả hai, Mia còn phải vãnh đôi tai lên để nghe ngóng _Ưm.. dù gì thì cô cũng không phải người ngoài /Lucas/ Lucas khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói_Dạo gần đây những con dân ở đây có dấu hiệu bị bắt cóc rồi giết hại.

Liên quan đến những người có thể đi đến nơi này, những người giữ cổng như tôi cũng đã bị giết hơn 30 người rồi /Lucas/ Cô khẽ cau mày và cắn nhẹ môi dưới, biểu cảm tinh tế đó cho thấy cô đang cố gắng nén lại một tia khó chịu bất chợt. _Còn những ai... biết được nơi này sao? /Rose/ Lucas vừa pha tới trà, từ tốn rót thêm trà cho Rose, lắc đầu _Nơi này không còn bí mật như ngày trước, dần dà những người như cô sống đủ lâu sẽ tìm được nơi này /Lucas/ -Tiếng chuông vang dội từ phương xa vọng lại- Là tiếng chuông mở cửa đón khách, còn chưa hiểu rõ mọi chuyện đã phải đi, Rose không khỏi thở dài tiếc nuối _[Đứng dậy] Tôi phải vào trong rồi /Rose/ _Cô thong thả, ngày mai hẳn về! /Lucas/ Rose bế Mia đặt vào giỏ rồi cầm lấy giỏ.

Động tác của cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể cô đã lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần trong tâm trí.

Chiếc giỏ bằng mây đan khít được lót một lớp vải lụa mềm, đảm bảo cho Mia một chỗ nằm thật thoải mái. _Như vậy thì phiền anh quá!

Lần sau khi tôi rảnh rỗi sẽ đến chơi với anh! /Rose/

Lucas mỉm cười nhìn Rose ra ngoài mà không níu kéo._Vậy lần sau sẽ chờ cô! /Lucas/ Anh ấy nhanh chóng tiễn tôi đến nơi ghi danh vào làng, làm thủ tục bảo lãnh rồi để tôi vào trong Bước chân vào làng là cảm nhận ngay sự chật chội và náo nhiệt đến mức ngột ngạt.

Khác hẳn vẻ yên ả của khu rừng, Sự nhộn nhịp ở đây không đến từ tiếng xe cộ mà từ một bản giao hưởng của cuộc sống.

Âm thanh của những Thú nhân (người Sói, người Báo) đang đập búa, rèn sắt trong xưởng luôn hòa quyện với tiếng chuông gió ngân vang từ những mái hiên cao, nơi các Tinh linh có cánh sinh sống.

Tiếng cười trong trẻo, tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ Tinh linh đang chơi trốn tìm giữa các thân cây cổ thụ, và cả tiếng vỗ cánh xào xạc khi một Tinh linh bay vút lên trời để kiểm tra thời tiết, tạo nên một lớp âm thanh sống động._Rose à, có người đang đến /Mia/ Nghe như vậy, tay cô vội để giỏ xuống đất, cảnh giác với mọi thứ xung quanh vì có thể đó là một báo động cho người tấn công _Chị ơi!

Chị Rose ơi!

Một tiếng hét gọi tên Rose, đầy háo hức và quen thuộc một cách không thể nhầm lẫn, vang vọng từ phía xa.

Cơ thể Rose tĩnh lặng hẳn lại, và một tia sáng bừng vụt qua đôi mắt cô.

Cô gần như không tin vào tai mình, nhưng lập tức nhận ra chất giọng đó, một giọng nói quen thuộc.

Với một biểu cảm bất ngờ đến ngỡ ngàng và một nụ cười rạng rỡ nở trên môi, Rose quay phắt người lại, hướng trọn ánh nhìn về phía bóng dáng đang hớt hải chạy đến, như thể muốn dùng ánh mắt để níu giữ người đó lại gần._Kun! /Rose/Vui mừng dang tay chờ đứa trẻ đến chỗ mìnhMột cậu bé thú nhân tộc sói với gương mặt bầu binh làn da ngâm nâu cùng đôi mắt đỏ âu ôm chầm lấy người Rose.

Rose không đứng vững mà ngã ra phía sau, còn cậu bé thì hứng thú liếm lên mặt cô vài cái _Kun!

Em làm chị nhột [khúc khích] /Rose/ _Chị ơi, đã lâu rồi không gặp chị ạ~ /Kun/_[đẩy Kun ra] được rồi, em đừng liếm nữa! /Rose/ Mãi cho đến khi trấn tĩnh lại, Kun mới nhẹ nhàng tách khỏi Rose_[xoa đầu Kun] em đã chuyển đến gần đây à, gốc cây số mấy vậy Kun? /Rose/ Kun gật gật đầu rồi nhanh nhảu đáp _Gốc thứ 109 ạ! /Kun/ Kun nhanh chóng nhìn thấy Mia đang liếm lông bên cạnh, ánh mắt rực lên ôm lấy Mia mà dụi dụi _Meo! [hét lên thất thanh] /Mia/ _Lên tận gốc cây thứ 109 rồi à... /Rose/ Kun ôm lấy Mia ngoan ngoãn nhìn lên Rose đáp_Dạ, bởi vì cha em trở thành người giữ cổng rồi ạ, nhà em được ưu tiên đưa lên căn 109 ạ! /Kun/ Rose cười mỉm, đưa tay lên xoa đầu Kun, không kiềm được mân mê đôi tai sói mềm mại của thằng bé.

Ánh mắt Kun dần mền ra, gương mặt trở nên thỏa mãn, đôi má ửng hồng đôi tai mềm nhũng.

Cánh tay siết chặt Mia cũng dần thả lỏng, cô ấy cũng nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay Kun _Vậy à.. [mím môi] /Rose/ Với tình hình của nơi này, tôi sợ rằng thằng bé lại quay lại khung cảnh cái năm đó, cái năm mà mẹ thằng bé mất_Em có thể dẫn chị đến gốc cây 307 không? [cười] /Rose/ _Chị gặp chị Lover ạ!

Chị ấy giờ này đang ở trong rừng thanh mị rồi ạ /Rose/ _[Cười] Chị ấy muốn đột phá đuôi thứ 6 ạ! /Kun/ _Vậy em đưa chị đến chỗ của Lover, chị sẽ mua kẹo hồ lô đường cho em! /Rose/ _Được ạ! /Kun/ Tôi đưa ra lời đề nghị cho Kun, rồi nhìn thằng bé vui vẻ gật đầu _Chị cứ đi theo em ạ! [nắm lấy tay Rose] /Kun/ Rose vội với lấy cái giỏ, một tay cầm lấy tay Kun _Ta đi thôi Mia! [Nhìn Mia đang ngồi trong giỏ] /Rose/ Chúng tôi lần theo con đường làng mà dần dà dẫn chúng tôi ra khỏi sự ồn ào, đông đúc của khu dân cư.

Càng đi, những gốc cây san sát càng thưa thớt, tiếng người nói chuyện rôm rả bị thay thế bởi tiếng gió luồn qua khe lá và tiếng côn trùng rỉ rả.

Cuối cùng, con đường đất chuyển thành một lối đi rải rác lá mục khi chúng tôi đến bìa làng, nơi những hàng cây thân lớn bắt đầu đứng sừng sững như những người gác cổng.

Từ đó, chúng tôi tiến sâu vào khu rừng, nơi ánh sáng mặt trời ngay lập tức trở nên mờ ảo, và không khí vốn ấm áp giờ đây trở nên mát lạnh và dày đặc mùi đất ẩm, báo hiệu một hành trình khác biệt đang chờ đợi._Nhanh như vậy mà Lover đã muốn phá đuôi thứ 6 lên đuôi thứ 7 rồi /Rose/ _Con cáo đó thật sự rất có tài [liếm lông] /Mia/Theo bước chân ngô nghê của Kun, chúng tôi đi sâu vào rừng, đi qua những lối mòn nhỏ hẹp, lầy lội. _Cha của Kun hình như là con sói trung lưu ở tộc Sói phải không? /Rose/ _Phải [liếm tay] chỉ là những người giữ cổng đều là những con có rèn luyện cường độ cao, từ khi nào con sói hèn nhát đó lại làm được chức gác cổng rồi /Mia/_Ở đây... tôi không muốn mất thêm người nào nữa... /Rose/ _[nằm xuống] Meo~ /Mia/Chúng tôi tiếp tục hành trình cho đến khi tiếng nước chảy trở nên to và rõ ràng hơn, báo hiệu việc đã đến một con sông.

Dòng nước ở đây không dữ dội, mà chảy hiền hòa uốn lượn theo sườn núi.

Đi dọc theo bờ sông, khung cảnh đột ngột mở ra ở phía cuối hẹp núi, nơi dòng chảy bị chặn lại và tụ hợp thành một cái hồ nhỏ lặng thinh.

Mặt hồ trong vắt như tấm gương, phản chiếu trọn vẹn vòm trời xanh thẳm và những vách đá rêu phong xung quanh.

Điểm đặc biệt nhất của nơi này là ở một gốc khuất, dưới bóng râm của một cây cổ thụ nghiêng mình, nơi một hang động hiện ra bí ẩn và bị ngậm nước sâu.

Lối vào hang chỉ là một khoảng tối đen, nơi mặt nước tĩnh lặng nuốt chửng ánh sángTrước lối vào hang động tối om, tôi cẩn trọng đặt Mia vào tay Kun.

Đôi mắt tôi khóa chặt vào cô ấy, truyền đi một thông điệp không lời nhưng mạnh mẽ về sự sống còn và tin tưởng.

Kun đón lấy Mia, ôm cô ấy vào sát ngực với một vẻ mặt ngây ngô_Mia đưa em về, nhớ mua kẹo hồ lô nhé! [mỉm cười đưa một túi tiền nhỏ khoảng 10 đồng bạc] /Rose/ _[Gật đầu] Dạ! /Kun/ Sau một cái gật đầu ngắn gọn, giao phó cho cô ấy trọng trách đưa Kun về lại ngôi làng, tôi không chần chừ thêm một giây nào.

Tôi quay lưng lại với ánh sáng mờ ảo của khu rừng, cầm theo chiếc đèn dầu đang cháy tự mình lội vào hang động ngậm nước.

Nước lạnh buốt lập tức bao quanh da thịt, cảm giác như những lưỡi dao chạm vào.

Khoảng tối lạnh lẽo, đậm đặc mùi rêu ẩm và đá lạnh lẽo, nuốt chửng tôi vào trong, biến tôi thành một bóng đen tan biến vào bí ẩn của lòng đất.Khi dòng nước đã quá nữa thân người tôi, tôi đã chần chừ dừng lại.

Bởi vì với ngọn lửa yếu ớt của Shara thì sẽ không trụ nổi...

Đột nhiên, một làn hương màu hồng dâu hội tụ lại xung quanh tôi, nhanh chóng đưa tôi nâng lên, nó đưa tôi hướng thẳng đến chỗ chủ nhân của nó _Rose~ /Lover/ Hương thơm mê hoặc một cách mãnh liệt, gần như nồng nặc đến mức choáng váng, lấp đầy không gian hang động ẩm ướt.

Đó không phải là mùi rêu mốc hay đá lạnh, mà là một sự kết hợp lạ lùng giữa xạ hương và hoa dại, một thứ mùi hương quyến rũ đến mức khiến người ta muốn chần chừ mãi.Và tâm điểm của vẻ đẹp ấy là cô gái mang tên Lover.

Xinh đẹp biết bao, cô nằm đó như một nữ thần bị lãng quên.

Một cơ thể đầy đặn, hoàn hảo đến từng đường cong, được ngâm toàn vẹn dưới làn nước hồ trong vắt, khiến làn da trắng ngần càng thêm nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo le lói.

Mái tóc trắng như tuyết, dài thướt tha xõa rộng trên mặt nước, tạo thành một vầng hào quang kỳ ảo.

Gương mặt cô thanh thuần, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng đường nét lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn xa lạ đối với Rose, một vẻ đẹp thuần khiết, không vương bụi trần, đối lập hoàn toàn với sự năng động mà Rose đã quen thuộc.Rose chầm chậm tiến lại gần, không gian dường như không đánh động gì đến cô ấy.

Lover tựa vào một hòn đá nhẵn nhụi, khuôn mặt nghiêng nghiêng, dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu hoặc một trạng thái thôi miên nào đó.

Nửa thân dưới của cô vẫn yên lặng nằm dưới mặt hồ, hòa quyện với làn nước đến mức khó phân biệt đâu là da thịt, đâu là ánh phản chiếu.Phía trên, cô ấy chỉ khoác một áo choàng bằng vải mỏng, loại vải gần như trong suốt.

Giờ đây, khi đã ướt sũng hoàn toàn, chất liệu này gần như biến mất, để lộ mập mờ làn da trắng ngần và những đường cong mềm mại nhưng đầy đặn của cô ấy.

Tấm vải dán chặt vào cơ thể, vừa đủ để tạo nên một màn sương mỏng che chắn, nhưng đồng thời lại càng làm nổi bật vẻ đẹp khiêu khích và thuần khiết một cách đối lập.

Rose nín thở, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh này, một sự mê hoặc đầy cám dỗ, như thể cô gái đang mời gọi người khác bước vào một bí mật nguy hiểm.Bất chợt, gương mặt hồng hào của Lover khẽ động, đôi môi đầy đặn kia như muốn hé mở.

Rồi, một cách chậm rãi, đôi mắt phượng sắc sảo màu đỏ đô từ từ mở ra, hướng thẳng lên chỗ tôi.

Ánh nhìn ấy không phải là ánh mắt của một người vừa tỉnh giấc, mà là một lời tuyên chiến thầm lặng, một sức mạnh vô hình cuộn xoáy trong hốc mắt sâu thẳm.

Nó mê mụi đến đáng sợ, như muốn cướp lấy sinh mạng của tôi, hút cạn mọi ý chí phản kháng.Cơ thể cứng đờ như pho tượng, cơ thể như bị đóng băng, mọi giác quan đều dồn vào ánh mắt ấy.

Ngay cả bản thân tôi là con gái, với lý trí và sự cảnh giác luôn thường trực, cũng không thể nào trụ nổi cái nhìn đầy ma lực ấy.

Đôi mắt đỏ đô, không phải màu đỏ máu mà là sắc đỏ của rượu vang hoặc lửa cháy âm ỉ, ẩn chứa cả một biển cảm xúc bị giấu kín hoặc có lẽ, không có cảm xúc nào cả, chỉ là một hố đen vô tận.

Cảm giác bị nuốt chửng bởi vẻ đẹp và sức mạnh bí ẩn ấy thật choáng ngợp, khiến tôi hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, đang làm gì._Rose~ /Lover/
 
Back
Top Bottom