Dịch Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ

Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 10



Tiểu thư đang ngủ say sưa, bị đánh thức, mơ màng nhìn thấy là ta, cơn giận bùng lên: "Thúy Thúy, trời bên ngoài còn tối đen như mực, ngươi muốn c.h.ế.t à!"

Ta vừa mặc y phục cho tiểu thư, vừa chuẩn bị tất sạch sẽ cùng giày thêu: "Tiểu thư, nghe nói Liễu Ngọc Vân tư thông với nam nhân, làm nô tỷ giật cả mình, Liễu Ngọc Vân này thật sự là không biết xấu hổ, dám tư thông với nam nhân, lại còn ngay trong phủ chúng ta! Tiểu thư, Liễu Ngọc Vân là do người mua về, nếu nàng ta làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, lão gia nhất định sẽ trách phạt người. Người hãy ra tay trước, đi với nô tỳ thôi!"

Tiểu thư nghe vậy, cau mày, không nói hai lời, khí thế bừng bừng dẫn theo mười mấy thị vệ xông đến nhà kho.

Quả nhiên, trong sân nhà kho có một đôi nam nữ, dưới ánh trăng mờ ảo, đang tình tự, nhìn vô cùng âu yếm.

Dưới ánh trăng lờ mờ, ta trực giác cảm thấy đó chính là Tiêu Hoài Thịnh.

Phải biết rằng, ngày hôm sau khi mơ thấy tiểu thư, ta liền nhờ người mua một bức tranh vẽ Tiêu Hoài Thịnh, chậc, đắt đến mức khiến người ta xót ruột.

Ta ngày đêm nhìn chằm chằm vào bức tranh, cho dù hắn có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra.

Ta giả vờ kinh ngạc: "Tiểu thư, người xem, hai người bọn họ quấn quýt lấy nhau, thật là kinh tởm!" tay ra hiệu cho thị vệ bắt giữ hai người này.

Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân bị trói đến trước mặt tiểu thư, trên mặt Liễu Ngọc Vân lại mang theo vẻ hả hê và oán hận khó nói nên lời.

"Dám... các ngươi dám bắt bổn..."

Không đợi Tiêu Hoài Thịnh nói xong, ta nhanh như chớp cho hắn một cái tát.

"Dám! Ngươi dám ăn nói với tiểu thư nhà ta như thế hả!"

Tiêu Hoài Thịnh có lẽ là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, hai mắt như muốn tóe lửa.

Liễu Ngọc Vân kinh hãi: "Ngươi láo xược, đây chính là Quận vương điện hạ!"

Ta lập tức lại cho Liễu Ngọc Vân một cái tát: "Ngươi mới láo xược! Đường đường là Quận vương điện hạ sao có thể nửa đêm xông vào phủ Thái phó, đường đường là Quận vương điện hạ sao có thể để mắt đến loại thôn nữ quê mùa như ngươi! Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của Quận vương điện hạ, Liễu Ngọc Vân ngươi rốt cuộc có ý đồ gì!"

Ta chậm rãi đứng thẳng người, nhìn lướt qua khuôn mặt giờ đã tiều tụy của Liễu Ngọc Vân, không khỏi bật cười.

Dù cho có là dung nhan trời ban, ăn không ngon ngủ không yên, cũng sẽ trở nên tiều tụy, nhan sắc úa tàn.

Huống hồ đã thất sủng, không còn được cung phụng như trước, Liễu Ngọc Vân làm sao có thể giữ được vẻ đẹp như hoa như ngọc ngày nào?

Nàng ta dường như biết ta đang châm chọc, phẫn hận đến run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể xông lên lăng trì ta.

Ta bước đến trước mặt tiểu thư, thưa: "Tiểu thư, nô tỳ đã thay người trừng trị đôi gian phu dâm phụ kia."

Tiểu thư khẽ hất cằm lên, "Ừm" một tiếng, ra dáng một vị chủ mẫu uy nghiêm.

"Tiểu thư, người xem tên nam tử này dung mạo ti tiện, xấu xí như vậy, lại còn dám mạo nhận là Cô gia, thật đáng cười."

"Phải biết rằng Nhị gia cao lớn tuấn tú, cao đến thước tam có dư." Ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoài Thịnh, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu: "Chậc chậc, tên nam nhân này nhìn qua đã biết ốm yếu vô cùng, gió thổi qua cũng ngã."

Tiêu Hoài Thịnh tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, quát lớn: "Bản vương là Tiêu Hoài Thịnh, mau thả bản vương ra, nếu không thì đừng trách bản vương san bằng Thôi phủ!"

Ta không hề tỏ ra sợ hãi: "Rừng lớn thì chim muông gì cũng có, hạng người nào cũng dám nói mình là Quận vương điện hạ, đúng là si tâm vọng tưởng! Hạng người như ngươi, ngay cả xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng, vậy mà còn dám nói mình là Cô gia."

Vừa nói, ta vừa bước đến gần hai người, chống tay lên hông và nhổ nước bọt: “Các người tư thông vụng trộm, hủy hoại danh tiếng Thôi tiểu thư của ta. Ta nghĩ ta nên cởi y phục của các ngươi và đưa ra ngoài phố!”

Tiểu thư gật đầu đồng ý, ta lại càng tự hào hơn.

"Hỗn xược! Sao ngươi dám..."

Ta nhét một miếng giẻ vào miệng hắn và tát hắn hai cái thật mạnh.

Tiêu Hoài Thịnh, Quận Vương Quý Châu, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, trong mắt nhanh chóng đỏ bừng, tràn ngập hung hãn cùng oán hận.

Ta mỉm cười, thấp giọng nói: “Quận vương giả mạo này, ngươi nên trách nữ nhân xấu xí bên cạnh ngươi, nếu không phải tại nàng ta thì ngươi làm sao có thể bị hại được.”

"Ngươi nên suy nghĩ kỹ xem, nàng ta thực sự yêu ngươi hay chỉ đang lợi dụng ngươi?"

Liễu Ngọc Vân nghe hỏi trợn to mắt, đang định tự vệ, nhưng vừa mới thút thít, ta đã chặn miệng nàng ta lại như thường lệ.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 11



Cuối cùng, tiểu thư hạ lệnh lột y phục của hai người, trói chặt vào cột trụ giữa phố.

Lại lấy một tấm vải trắng, chấm mực, viết lên đó bốn chữ "Gian phu dâm phụ", rồi buộc lên người bọn họ.

Phố xá vốn là nơi người qua kẻ lại tấp nập, chắc hẳn ai ai đi qua cũng đều nhìn thấy, đủ khiến bọn họ xấu hổ đến c.h.ế.t đi được.

Tin tức Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân tư thông với nhau, trong nháy mắt đã truyền khắp cả kinh thành.

Các quý nữ kinh thành dù có yêu thích dung mạo tuấn tú của Tiêu Hoài Thịnh, nhưng được giáo dục trong những gia đình gia giáo, nên rất khinh thường loại hành vi này.

Vị tiểu thư họ Hoàng, con gái ngài Thị lang vốn có hiềm khích với tiểu thư nhà ta, vậy mà lại đưa thiếp đến tận nhà bái kiến, một là để xin lỗi vì chuyện ở Hồng Âm hôm lâu đó đã trách mắng tiểu thư không có chứng cứ, hai là vì chuyện ngày hôm qua.

Bảo sao người ta nói lòng dạ nữ nhân khó đoán như kim dưới đáy biển.

Lúc thân thiết, hai người có thể vừa uống trà, vừa ăn hạt dưa, mắng chửi nam nhân cả buổi chiều.

Lúc bất hòa, đi trên đường cũng phải lời qua tiếng lại, mỉa mai nhau vài lượt.

Hai người mắng chửi nhau cả buổi chiều, vỏ hạt dưa vứt đầy đất, trà cũng phải châm thêm mấy lần.

Tiểu thư đã nguôi giận, Hoàng Tương Nhi cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cuối cùng, Hoàng Tương Nhi nói với tiểu thư: "Hôm lễ Thất Tịch, ta thật có lỗi với ngươi, không ngờ nha đ** t* tiện kia lại độc ác đến vậy."

Tiểu thư khẽ thở dài một tiếng, tay áo phất lên, ra dáng một nữ hiệp hào sảng: "Ta còn tưởng chuyện gì, nha đầu kia thân bại danh liệt, đúng là đáng đời!"

"Chỉ cần ngươi không tranh với ta vịt quay ở lầu Hồng Âm và y phục mới ở cửa hàng Bảo Tiên Các nữa thì mọi chuyện đều dễ nói."

Hoàng Tương Nhi bật cười khanh khách, rồi nói bằng giọng u oán: "Thôi Bảo Nghi, ngươi nằm mơ đi, vịt quay và y phục mới ta nhất định phải giành cho bằng được."

Tiểu thư tức giận đến mức suýt chút nữa đã lấy roi tre đuổi nàng ta ra ngoài.

Còn ta thì hai mắt rưng rưng nhìn tiểu thư: "Tiểu thư khó khăn lắm mới nhớ ra nô tỳ thích vịt quay."

Tiểu thư lảng tránh không đáp.

Chuyện của Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân gây xôn xao dư luận một thời, đến cả Thôi Bảo Trân đang theo học ở ngoại ô kinh thành cũng nghe thấy.

Thôi Bảo Trân hớt hải chạy một mạch ba mươi dặm đường về nhà, vừa bước vào cửa đã vội vã đến thẳng Trục Xuân viện, chẳng nói chẳng rằng, buông ngay một câu với tiểu thư nhà ta: "Tỷ tỷ, đừng thích Tiêu Hoài Thịnh nữa!"

Tiểu thư ngơ ngác: "Ta khi nào thích Tiêu Hoài Thịnh?"

Thôi Bảo Trân nghẹn lời, tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng lên xuống, một lúc sau mới nói: "Vậy tại sao tỷ tỷ lại xin Thái hậu ban ân, nói muốn gả cho Tiêu Hoài Thịnh?"

Tiểu thư giận dữ gõ ngay vào đầu cậu ta một cái rõ đau: "Rõ ràng là Thái hậu yêu quý ta nên mới ban hôn cho ta và Tiêu Hoài Thịnh, Thôi Bảo Trân ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"

Thôi Bảo Trân chớp chớp mắt, ngây người ra.

Tuy nhiên, Thôi nhị gia đã nhún nhường trước mặt Thôi Bảo Nghi hơn mười năm, làm sao lại không biết cách lấy lòng tỷ tỷ mình chứ.

Thôi Bảo Trân vội vàng nở nụ cười, liên tục nói: "Ra là vậy, ra là vậy, tên Tiêu Hoài Thịnh đáng chết, dám cả gan nói bậy nói bạ rằng tỷ tỷ ái mộ hắn, hại ta tưởng rằng…Hừ, ta đã bảo tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, sao lại phải gả cho hắn ta chứ."

Tiểu thư quả nhiên nguôi giận.

Chỉ có điều đầu óc của Thôi nhị gia đúng là khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm.

Hắn lại chẳng biết sợ là gì mà nói: "Lần trước gặp Phó Đệ, ta thấy cũng được đấy chứ. Phó Đệ Phó Đệ, sau này nếu hắn làm tỷ phu của ta, ta vẫn có thể gọi hắn một tiếng đệ, ha ha ha..."

Tiểu thư nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận, nhưng tiếng cười của Thôi Bảo Trân thật sự quá đáng ghét, khiến cho tấm lòng bao dung của người tỷ tỷ cũng không thể nhịn được nữa.

Tiểu thư chỉ tay ra cửa, quát lớn: "Cút!"

"Vâng ạ." Thôi Bảo Trân vội vàng ngậm miệng, trước khi đi còn nháy mắt với ta, để lại một câu "Chăm sóc tỷ tỷ ta cho tốt nhé" rồi vội vã rời đi.

Tiểu thư xoa xoa đầu, thở dài: "Thôi Bảo Trân này đúng là càng ngày càng không biết trời cao đất dày, dám cả gan làm trò trước mặt ta."

Cuối cùng tiểu thư lại đập mạnh xuống bàn, lửa giận bừng bừng nổi lên: "Tức c.h.ế.t ta rồi, bài vở nhiều như vậy mà hắn ta dám trốn học về nhà, xem ta có mắng c.h.ế.t hắn không!"

Ôi, tiểu thư của ta lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

Trời lạnh, Thôi Bảo Trân lại gây chuyện.

Thái hậu đáng chết, vì cháu trai ruột của bà ta mà triệu tiểu thư nhà ta vào cung.

Hức, tiểu thư lại còn không cho ta đi cùng, ta chỉ có thể ở nhà mà sốt ruột chờ đợi.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 12



Thế nhưng tiểu thư lại trở về với vẻ mặt rạng rỡ.

Nước mắt của ta còn chưa kịp rơi thì tiểu thư đã lấy khăn tay bịt miệng ta lại.

Ta chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì.

"Thúy Thúy, Thái hậu khen ngươi là người bề ngoài ngốc nghếch nhưng thực chất thông minh đấy, nói ngươi đánh hay lắm, nên cho tên cháu trai ngốc nghếch của bà ta một bài học. Hơn nữa, hôn ước giữa ta và Tiêu Hoài Thịnh đã được hủy bỏ. Từ nay về sau tiểu thư nhà ngươi lại là viên minh châu sáng nhất trong lòng các công tử kinh thành rồi."

Ta ngơ ngác không nói nên lời.

Ta chưa kịp nói gì thì tiểu thư đã bỏ đi và nói: “Hoàng Tương Nhi gửi thư cho ta nói ngày mai chúng ta đi chèo thuyền, nhưng Tần Thanh còn mời ta đi xem hoa cúc.”

Nàng trông rất u sầu: “Thúy Thúy, ngươi nghĩ ta nên đi đâu?”

Ta vung vung nắm đấm, ra vẻ như đang sở hữu tuyệt kỹ võ công: "Tiểu thư đi đâu cũng được, ai dám không nghe lời, Thúy Thúy sẽ thay người đánh kẻ đó."

"Chỉ là..." Ta khó khăn mở lời: "Chỉ là tiểu thư, người không còn để tâm đến những lời các nàng ấy nói về người trước đây sao?"

Tiểu thư im lặng không nói.

Ngay khi ta tưởng tiểu thư không muốn nói gì, nàng ấy lại lên tiếng: "Các nàng ấy nói ta là đứa có mẹ sinh không mẹ dạy, ngươi đều đã thay ta đánh các nàng ấy rồi. Hoàng Tương Nhi và Tần Khanh chưa từng nói như vậy, ta đều nhớ rõ. Kẻ nào dám nói xấu ta như vậy, ta mới không thèm chơi với họ!”

“Hừ!"

Thôi Bảo Trân quả nhiên là kẻ chuyên đi mách lẻo.

Đến Trục Xuân viện, hắn liền khóc lóc kể lể lão gia bất công, ở điện Kim Loan từ bỏ quan chức, chỉ để đòi lại công đạo cho tiểu thư, vậy mà Tiêu Hoài Thịnh chỉ bị phạt cấm túc ba tháng.

Lại còn nói hắn vốn là con thứ, phải chịu đựng sự khinh miệt của các công tử dòng chính trong trường, miễn cưỡng dựa vào thân phận con trai Thái phó để ra oai, giờ thì cái danh con trai Thái phó này một ngày cũng không thể giữ nổi nữa!

Đến Mộng Thừa viện của lão gia, Thôi Bảo Trân liền sụt sùi nước mắt nước mũi tèm lem, nói tỷ tỷ tính tình thật sự rất xấu, tiểu thư nhà người ta chỉ nói một câu "có mẹ sinh không mẹ dạy" mà nàng ấy đã sai nha hoàn tát người ta.

Kiêu căng ngạo mạn, hống hách như vậy, quả thực là đứng đầu đám nữ nhân xấu xa trong kinh thành!

Tiểu thư hùng hổ xông đến Mộng Thừa viện, lão gia cũng hùng hổ xông đến Trục Xuân viện, hai người chạm mặt nhau giữa đường, đúng là có chút ngượng ngùng.

Nhưng ta thật sự không hiểu, tại sao hai người họ lại vui vẻ hòa thuận như vậy, trông cha con thật ấm áp.

Nói đến chuyện cảm động, lão gia hai bên tóc mai bạc trắng lại run run rơi lệ.

Tiểu thư cũng nghẹn ngào hồi lâu.

Thôi Bảo Trân đi ngang qua liếc nhìn ta, còn giơ ngón giữa lên: "Đây, gọi là tầm nhìn đấy."

Ta gãi đầu gãi tai không hiểu gì, Bình ma ma cười mắng ta là đồ ngốc.

Thật không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng ta cũng không dám hỏi tiểu thư, sợ người cũng mắng ta là đồ ngốc.

Hức, làm đại nha hoàn này thật sự ấm ức.

Năm Thiên Thú thứ hai mươi chín, Tiêu Hoài Thịnh nạp Liễu Ngọc Vân làm thiếp.

Nghe nói Liễu Ngọc Vân suốt ngày ở Quận vương phủ đập phá đồ đạc, đầu óc cũng không bình thường nữa, cứ khăng khăng mình là chính phi.

Một đôi oan gia, thật khiến người ta phải thở dài.

Liễu Ngọc Vân và Tiêu Hoài Thịnh kỳ thực là thanh mai trúc mã.

Trước khi Liễu gia sa sút, Liễu Ngọc Vân được biểu cô là Vinh Nam vương phi đón vào vương phủ, gọi Tiêu Hoài Thịnh một tiếng biểu ca.

Tiêu Hoài Thịnh đối với Liễu Ngọc Vân cũng rất quan tâm chăm sóc, dần dà hai người nảy sinh tình cảm.

Tiêu Hoài Thịnh yêu thương dung mạo xinh đẹp tựa Tây Thi của Liễu Ngọc Vân, còn Liễu Ngọc Vân muốn mượn Tiêu Hoài Thịnh làm chỗ dựa để thăng tiến.

Nhưng, Tiêu Hoài Thịnh đã có hôn ước, Liễu Ngọc Vân không còn hy vọng gả cho hắn.

Nàng ta ở trong lòng Tiêu Hoài Thịnh khóc lóc hồi lâu, rồi mới từ biệt vương phủ trở về nhà, khiến Tiêu Hoài Thịnh nhớ mãi không quên.

Sau khi gia cảnh sa sút, Tiêu Hoài Thịnh phải ở xa tận Thanh Châu không thể trở về, Liễu Ngọc Vân mòn mỏi chờ đợi hắn trong vô vọng, sống trong cảnh nghèo khổ.

Hôm đó, nàng ta phải bán mình chôn mẹ, nhưng oái oăm thay lại được tiểu thư mua về Thôi phủ.

Tiểu thư đối xử với Liễu Ngọc Vân rất tốt, nhưng nàng ta nhìn dung mạo ngày càng xinh đẹp của mình, lại nảy sinh những ý đồ đen tối.

Sau khi biết được hôm lễ Thất Tịch, Tiêu Hoài Thịnh cũng sẽ đến lầu Hồng Âm, Liễu Ngọc Vân muốn đánh cược một phen, cược rằng các công tử tiểu thư kinh thành sẽ đứng về phía nàng ta, cược xem chân tình của biểu ca còn lại bao nhiêu...

Đáng tiếc, nàng ta đã thua toàn tập.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 13



Ngày hai mươi bảy tháng ba, kỳ thi điện ba năm một lần cuối cùng cũng hạ màn.

Sau khi xướng danh xong, Lễ bộ Thượng thư đem bảng vàng ra khỏi cửa giữa Thái Hòa, đến cửa ngoài Đông Trường An treo lên tường cung.

Đứng đầu bảng vàng sáng chói viết hai chữ Phó Đệ.

Không hiểu sao, mặt tiểu thư hơi nóng lên.

Ta lo lắng vô cùng, kéo tiểu thư đi khám bệnh, nhưng người lại hất tay ta ra, muốn ta cùng người đi xem diễu hành.

Trong lòng ta lo lắng vạn phần, nhưng ta là đại nha hoàn ngoan ngoãn nhất của tiểu thư, nên chỉ đành cùng người lên lầu Hồng Âm xem diễu hành.

Các tân khoa đỗ đạt, tên được ghi trên bảng vàng, thật là vẻ vang.

Xung quanh, các cô nương lấy tay che mặt, vừa e thẹn vừa táo bạo lén đưa mắt, xe ngựa đầy ắp hoa quả người ta ném tặng.

Nhưng Phó Đệ lại chẳng liếc mắt nhìn ai, chẳng đáp lại tình ý nào, chẳng vì ai mà rung động, chỉ vững vàng nhìn thẳng về phía trước.

Hắn cưỡi ngựa ô, ngồi yên bạc, dẫn đầu đám đông thiếu niên ngông cuồng.

Khi sắp đến lầu Hồng Âm, hắn bỗng nhiên ghìm cương ngựa lại, vững vàng dừng ngay dưới lầu.

Mọi người nhìn thấy, vị Trạng nguyên lang tuấn tú rực rỡ tựa như vô tình, lại tựa như cố ý, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu thư.

Không hề che giấu, trọn vẹn hai khắc.

Toát lên vẻ phong độ ngời ngời.

Tiểu thư sững sờ, lồng n.g.ự.c như trống đánh.

Ta "oa" một tiếng khóc lớn lên, lay lay cánh tay tiểu thư: "Tiểu thư, có bệnh phải đi khám, nếu không tim người đập nhanh quá! Thúy Thúy sợ hãi hu hu."

Tiểu thư lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nhưng nàng ấy lại điểm điểm vào trán ta, như thể tức giận lắm, nũng nịu mắng một tiếng: "Đồ ngốc!"

Ngày Phó Đệ đến Thôi phủ cầu hôn, ta vạn phần không cam lòng.

Dù sao vị hôn phu cũ ít ra cũng là Quận vương, tiểu thư gả qua đó chính là Quận vương phi, hây, thật oai phong biết bao.

Tân lang quân chỉ là một vị Trạng nguyên, chẳng lẽ phải gọi là Trạng nguyên phu nhân? Nghe thật mất mặt.

Thế nhưng tiểu thư lại e lệ đáp ứng.

Ta thật sự không hiểu, chẳng qua chỉ là cùng Phó Đệ và những người khác ăn cơm tám lần, ở tiệc ngắm hoa cùng nhau du ngoạn ba lần, lại còn ở đêm giao thừa cùng nhau đoán đố đèn, sao lại đột nhiên nói là yêu thích hắn?

Nhưng tiểu thư thích, ta cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà chấp nhận.

Tiểu thư xuất giá là vào ngày bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch.

Hoàng Tương Nhi và Tần Khanh dậy từ sớm, đều đến Thôi phủ tiễn tiểu thư xuất giá.

Hai người này cùng với Thôi Bảo Trân ríu rít trò chuyện, bên ngoài lại còn gõ chiêng đánh trống, thật náo nhiệt.

Ta với tư cách là đại nha hoàn đứng đầu của tiểu thư, trong mắt trong lòng chỉ có một mình tiểu thư.

Ta cầm bút lên, từng chút từng chút một, tỉ mỉ đánh phấn cho tiểu thư.

Tiểu thư của ta, môi không điểm mà đỏ, mày không vẽ mà xanh, tự nhiên không cần tô điểm, thật là xinh đẹp.

Tiểu thư của ta, Thôi Bảo Nghi, là tiểu thư quý giá nhất kinh thành.

Ba tuổi đã có thể ngâm thơ, bản lĩnh xem qua một lần là nhớ khiến cho vị Thái phó dạy dỗ ba đời vua cũng phải hổ thẹn, năm đó ông ấy bế tiểu thư ba tuổi trên tay, vô cùng tự hào, nói: "Phi Phi sau này nhất định sẽ hơn ta."

Bảy tuổi đã biết làm phú, một bài "Mặc Cúc phú" viết trôi chảy như mây trôi nước chảy, phóng khoáng hào sảng, lại viết "Thần Nữ phú", lời văn hoa mỹ, bút pháp thần tình, được ca ngợi là nhân tài, người đứng đầu kinh thành.

Năm mười tuổi, tiểu thư đã biết vẽ tranh bằng cách vẩy mực.

Đôi tay tài hoa chỉ dừng lại trong chốc lát, sau một hồi sột soạt, tay áo như bay, nét bút cực kỳ sắc bén. 提, 匀, 顺, 逆, 收, mỗi nét bút đều không che giấu sự sắc sảo, nét bút cuối cùng hạ xuống mang đầy vẻ khinh thường.

Chỉ là một bức tranh trăm hoa, lại khiến nhiều nhà tranh giành nhau.

Tiểu thư mười hai tuổi đã có phong thái độc nhất vô nhị, bàn chân ba tấc, giày thêu kim tuyến, một đôi lông mày thanh tú một đôi mắt phượng, tuyệt thế giai nhân cũng chỉ đến thế mà thôi, xứng đáng là người đẹp nhất kinh thành.

Mười ba tuổi được Thái hậu triệu vào cung, không biết hai người đã nói gì, Thái hậu lại đích thân chỉ hôn cho tiểu thư, còn nói: "Thôi gia Bảo Nghi, quý giá không thể tả."

Tiểu thư như vậy, sao có thể không kiêu ngạo, sao có thể không tự hào như một chú phượng hoàng nhỏ.

Tiểu thư của ta, đáng lẽ phải có một cuộc đời suôn sẻ.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 14



Như kiếp trước, Tiêu Hoài Thịnh vu cáo Thôi phủ và Ngũ tướng quân cấu kết với Tây Lương.

Lão gia vì chuyện của tiểu thư, một năm trước đã từ quan.

Thêm vào đó Hoàng gia, Tần gia và phò mã hết lòng bảo vệ lão gia, hoàng đế áp lực đã nghiêm khắc điều tra việc này.

Nhưng kết quả điều tra ra lại khiến cả triều đình kinh hãi.

Cấu kết với Tây Lương không phải là Thái phó phủ và Tướng quân phủ, mà là Vinh Nam vương phủ.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, tống cả nhà huynh đệ của mình vào đại lao, chọn ngày xử tử. Thái hậu vì vậy mà lâm bệnh.

Nghe nói Tiêu Hoài Thịnh ở trong ngục đánh Liễu Ngọc Vân đến nỗi toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.

Liễu Ngọc Vân tự nhiên cũng không phải dạng vừa, dùng móng tay dài cào Tiêu Hoài Thịnh đầy người máu.

Nhưng điều ghê tởm nhất là, Tiêu Hoài Thịnh trước khi chết, gọi không phải cha mẹ, gọi không phải Thái hậu, gọi không phải Liễu Ngọc Vân, hắn ta gọi lại là tên thân mật của tiểu thư nhà ta.

Tức c.h.ế.t ta rồi.

Hại ta hôm đó ăn cơm ít đi một bát.

Tiểu thư và phò mã rất ân ái, gả đến năm thứ hai đã sinh một đứa bé bụ bẫm.

Bà mẫu của tiểu thư là một bà mẫu hung dữ và độc ác, nhưng ở chung một thời gian dài, ta phát hiện ra bà là một bà già nhỏ mồm mép.

Bà rất thích tiểu thư của ta và thường gọi nàng là “con ngoan”.

Hừ, ai dám không thích tiểu thư của ta nhất định sẽ cho một cái tát vào mặt.

Cuộc sống của ta rất suôn sẻ.

Dù sao tiểu thư cũng là người có địa vị cao nhất Phó phủ, mà ta là nha hoàn được tiểu thư cưng chiều nhất, không vênh váo ngang ngược thì thật có lỗi với cái tên Thôi Thúy Thúy.

Thế nhưng tên Thôi Bảo Trân kia lại như mắc bệnh, cứ cách ba ngày lại chạy đến Phó phủ, không phải đến thăm tiểu thư và tiểu thiếu gia, thì là đến nhìn ta.

Có lần ta ngẩng cổ lên mắng hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt ta có hoa hay sao!"

Thôi Bảo Trân lại cười cười, véo véo mặt ta: "Ừ, có hoa."

Tức giận đến mức ta dậm chân bình bịch.

Khi cô gia thăng quan tiến chức đến vị trí Thủ phụ, Thôi Bảo Trân lại dám tuyên bố muốn cưới ta.

Tiểu thư vậy mà cũng cười đồng ý.

Ta hai mắt rưng rưng nước mắt, ôm chặt tiểu thư không chịu rời đi.

Hôm đó, Thôi Bảo Trân trông rất buồn bã, hỏi ta rốt cuộc có thích hắn hay không?

Nói không thích cũng không được, nói thích cũng không xong, nói thế nào cũng không phải người, ta bèn nói: "Ngươi trước kia bắt nạt tiểu thư nhà ta, ta mới không thèm để ý đến ngươi."

Thôi trong Thôi Thúy Thúy là Thôi của tiểu thư, còn Thúy Thúy là tên do tiểu thư đặt.

Cho nên Thôi Thúy Thúy là Thúy Thúy của tiểu thư, là người của tiểu thư, người đã từng bắt nạt tiểu thư, cho dù ta có thích thì đã sao?

Huống hồ, chủ tử có số phận của chủ tử.

Ta là đại nha hoàn, cũng có con đường của một đại nha hoàn phải đi.

Cuối cùng tiểu thư cũng không ép ta và Thôi Bảo Trân ở bên nhau, chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt bất lực: "Thúy Thúy, ngươi già rồi thì biết làm sao đây?"

Ta thì cười hì hì ôm tiểu thư: "Dù sao ta cũng là người của tiểu thư, tiểu thư không cần ta nữa, ta sẽ đi thắt cổ."

Tiểu thư trừng mắt nhìn ta, giả vờ giơ tay muốn đánh vào miệng ta.

Ta vội vàng né tránh, chạy vào phòng bên cạnh bế tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia thật sự ngoan ngoãn, cứ luôn miệng gọi "Thúy ma ma xinh đẹp", gọi đến nỗi ta vui nở hoa trong lòng.

Bình ma ma vẫn cứ mắng ta là đồ ngốc, tiểu thư vẫn che chở cho ta, cô gia thỉnh thoảng lại ghen tị với ta, ta lại tức giận vô cùng.

Bản đại nha hoàn còn chưa ghen tị với hắn, hắn là cô gia, sao lại có thể đi tranh giành tình cảm với ta chứ.

Nhưng ta không dám nói, bởi vì cô gia vừa cười, ta - Thôi Thúy Thúy ra khỏi cửa sẽ bị đá cuội làm vấp ngã, hoặc là bị tên tiểu tư l* m*ng nào đó đụng phải.

Ngã đến nỗi m.ô.n.g ta đau.

Hây, không nói nữa, hôm nay Thôi Bảo Trân cưới thê tử, ta phải đi xem thử thê tử của hắn ta xinh đẹp động lòng người đến mức nào.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 15



Ngoại truyện: Thôi Bảo Nghi

Ta tên là Thôi Bảo Nghi, đích nữ của vị Thái phó dạy dỗ ba đời vua.

Năm ta sinh ra mẹ ta đã mất, cho nên ta không có chút ấn tượng nào về mẹ.

Cha sau khi mẹ mất, đã nạp một thiếp thất, họ Triệu, chưa đầy hai năm đã sinh một đứa con trai, tên là Thôi Bảo Trân.

Triệu di nương là một nữ tử yếu đuối, nhưng thường thì càng yếu đuối, nam nhân lại càng thích.

Ban đầu, cha vẫn đến dùng bữa với ta mỗi ngày, về sau, cứ đến thứ hai, thứ tư, thứ sáu, ông ấy lại đi cùng Triệu di nương và Thôi Bảo Trân.

Ta là đại tiểu thư Thôi gia, trời sinh đã có tư cách để nhõng nhẽo, y phục trang sức người khác có, ta đều không cần.

Đồ vật độc nhất vô nhị mới là tốt nhất.

Nhưng cha thì sao? Ông ấy là người, không phải đồ vật, cũng có thể là độc nhất vô nhị sao?

Ta không hiểu, nhưng ta thật sự không muốn chia sẻ cha với người khác.

Cho nên lúc đó ta vô c*̀ng chán ghét Thôi Bảo Trân.

Nhưng Thôi Bảo Trân lớn lên rất đáng yêu, một cục bột nhỏ mũm mĩm hồng hào, một đôi tay bụ bẫm, và nước miếng cứ chảy ròng ròng.

Ta từ nhỏ đã có thói quen sạch sẽ, thế nhưng đối với Thôi Bảo Trân lại không có, nhưng ta lại không muốn để người khác nhìn ra sự thiên vị của ta dành cho Thôi Bảo Trân, nên mỗi lần lau nước miếng cho hắn ta xong, đều phải giả vờ ra vẻ ghét bỏ.

Mỗi lần cha bế Thôi Bảo Trân lấy lục lạc trêu chọc hắn ta, Thôi Bảo Trân luôn cười khanh khách.

Mắt hắn ta rất tròn, rất sáng, hắn ta còn gọi ta là "tỷ tỷ".

Nhưng ta và hắn ta dù sao cũng không phải tỷ đệ ruột, đại tiểu thư kiêu ngạo cũng không thể ôm lấy đứa đệ đệ thứ xuất của mình.

Ta nhìn Thôi Bảo Trân từ lúc bập bẹ học nói đến khi chập chững biết đi, cha và Triệu di nương cũng tràn đầy vui mừng nhìn Thôi Bảo Trân dần dần trưởng thành.

Bình ma ma và mọi người trong phủ đều nói, đại tiểu thư số tốt, lão gia cũng không nâng Triệu di nương lên làm phu nhân, đại tiểu thư mãi mãi hơn nhị công tử một bậc.

Nhưng ta thường hay nghĩ, ta thật sự có số tốt sao?

Cha phải chia sẻ một nửa tình thương cho người khác, mẹ cũng mất từ sớm.

Thôi Bảo Trân có cha có mẹ, còn có một người tỷ tỷ, hắn ta mới được coi là số tốt chứ.

Có lần Thôi Bảo Trân vô ý ngã, ta vốn định đến đỡ hắn ta dậy, Triệu di nương lại vội vàng chạy đến, lo lắng đến mức phấn son trên mặt cũng bị mồ hôi làm nhạt đi một lớp.

Thôi Bảo Trân vốn dĩ không khóc, nhưng thấy mẹ đến, hắn ta lập tức òa khóc nức nở trong lòng bà ta.

Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, có chút ghen tị.

Triệu di nương là một nữ tử yếu đuối, cho nên khi bà ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta, tim ta như rơi xuống hầm băng.

Đêm đó ta khóc rất lâu, đập phá rất nhiều đồ đạc, cha không biết ai đã chọc giận ta, nhưng lại mắng ta quá ủy mị.

Bình ma ma là người hầu cũ bên cạnh mẹ, đêm đó bà ấy ôm ta ngủ, khóe mắt ẩn hiện nước mắt: "Tiểu thư, ma ma sẽ luôn ở bên cạnh người."

Đó là lần đầu tiên, ta có một khái niệm sâu sắc về việc không có mẹ.

Từ đó về sau, ta không muốn ở một mình với Thôi Bảo Trân nữa, cũng rất ít khi gặp Thôi Bảo Trân.

Các cô nương cùng tuổi hầu hết đều không muốn qua lại với ta.

Một là vì thân phận ta cao quý, các tiểu thư kinh thành cũng là bảo bối trong nhà, không ai biết cách xu nịnh ta.

Hai là, người ta khi mới sinh ra, bản tính vốn xấu, đứa trẻ càng nhỏ, càng biết cách khơi dậy nỗi đau của người khác.

Khi dung mạo và tài năng của ta không có gì để chê trách, việc không có mẹ đã trở thành điểm tấn công lớn nhất.

Ban đầu ta chỉ âm thầm buồn bã một mình, nhưng khi Bình ma ma phát hiện ra, bà ấy nói với ta: "Tiểu thư, người có thể phản kháng."

Bình ma ma là người có trí tuệ lớn, vì vậy ta đã phản kháng.

Khi ta đánh một cô nương dám mắng ta là đứa có mẹ sinh không mẹ dạy trước mặt mọi người, tất cả đều kinh ngạc.

Từ đó về sau không ai dám đến trêu chọc ta nữa.

Nhưng ta cũng càng thêm cô độc.

Thôi Bảo Trân là một đứa ngốc, không biết vì sao, lúc hắn ta ba bốn tuổi rất hay bám lấy ta.

Mỗi khi lòng ta mềm yếu, liền nhớ tới ánh mắt Triệu di nương nhìn ta.

Thế nhưng điều ta không ngờ tới là, Triệu di nương lại dắt Thôi Bảo Trân chủ động đến xin lỗi ta.

"Đại tiểu thư, thiếp vốn là kỹ nữ, đã quen nhìn thấy những chuyện dơ bẩn trong chốn phong trần, nhưng sau khi ở chung với đại tiểu thư, thiếp cho rằng đại tiểu thư là người phẩm giá cao quý. Ngày hôm đó, là lỗi của thiếp. Đại tiểu thư, thiếp ở đây xin lỗi người, nhưng Bảo Trân thật lòng kính trọng người đại tỷ này, nếu đại tiểu thư có thể đối xử với nó ba phần chân thành, đã là đủ rồi."

Đây là lần đầu tiên có người xin lỗi vì sự l* m*ng của mình, cũng là lần đầu tiên, lòng ta dần dần sáng tỏ.

Thì ra ta vốn ngang bướng, trong mắt người khác, lại là người có phẩm giá.
 
Đại Nha Hoàn Nhất Đẳng - Yểu Điệu Thục Nữ
Chương 16: Hoàn



Thôi Thúy Thúy là ta tiện tay mua về, quả thật, khi ở trong xe ngựa nghe thấy tiếng khóc như heo bị chọc tiết, phản ứng đầu tiên của ta là buồn cười.

Nhưng sau khi hoàn hồn lại, ta lại cảm thấy có chút đau lòng.

Ta cứ tưởng Trương bà tử là mẹ của Thúy Thúy, trên đời có nhiều người như vậy, có người không có mẹ, có người có mẹ giống như Triệu di nương, có người "mẹ" lại là kẻ xấu xa tay cầm roi như mẹ của Thúy Thúy.

Ta bảo Bình ma ma đi hỏi, xem có thể mua Thúy Thúy về không.

Kết quả thật sự đã mua được một tiểu cô nương về.

Ta hỏi nàng ấy tên gì.

Thúy Thúy bảo ta đặt tên cho nàng ấy.

Ta nhớ hôm đó gió rất đẹp, trời quang mây tạnh, ta nói với Thúy Thúy gầy yếu đáng thương như một chú mèo con: "Ta họ Thôi, cho nên ngươi theo ta họ Thôi. ừm, tên thân mật của ta là Phi Phi, vậy ngươi tên là Thúy Thúy."

Thế là ta phất tay áo, chú mèo con đã được đặt tên là Thôi Thúy Thúy, từ đó theo ta nhiều năm.

Thôi Thúy Thúy và ta tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng nàng ấy và ta hoàn toàn là những cô nương khác biệt.

Đôi mắt Thúy Thúy mãi mãi sáng lấp lánh, Thúy Thúy nói: "Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời. Trời đất bao la, tiểu thư là lớn nhất."

Thúy Thúy nói, đừng để ta phải nhúng tay vào, kẻ nào ta muốn đánh, cứ để nàng ấy thay ta ra tay.

Thúy Thúy quả thực cũng làm như vậy, những kẻ ức h.i.ế.p ta, nàng đều thay ta đánh cho một trận tơi bời.

Nhưng Bình ma ma lại cứ bảo Thúy Thúy là đồ ngốc, khiến nàng ấy tức tối đến mức giơ nanh múa vuốt.

Ta thầm nghĩ, ngốc thì đã sao, chỉ cần trong lòng nó chỉ có mình ta là đủ rồi.

Hôm ấy ở lầu Hồng Âm, ta nhìn thấy Kim Châu - cô nương được ta cứu sống, quỳ rạp dưới đất, nói ta bạc đãi nàng. Phản ứng đầu tiên của ta là ngỡ ngàng.

Cả kinh thành này ai mà chẳng biết Thôi Bảo Nghi ta hành sự ngang tàng, kiêu ngạo ương bướng.

Cho nên đám công tử tiểu thư kia mới nói như vậy.

Cha cũng nghĩ như vậy.

Giờ đến cả Kim Châu cũng nghĩ vậy.

Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy tim mình như c.h.ế.t lặng, tay chân lạnh cóng, cứng đờ.

Nhưng Thúy Thúy đã xông lên, thay ta giáng xuống những cái tát như trời giáng vào mặt Kim Châu.

Thúy Thúy hỏi nàng ta, là ai đã chuộc nàng ta ra.

Thúy Thúy hỏi, ta đối xử với nàng ta thế nào?

Cơn giận của Thúy Thúy không biết trút vào đâu, nhưng khi đến bên cạnh ta, nàng vẫn giữ vẻ mặt vui tươi như thường.

Nhưng ta thấy rõ ràng, mắt Thúy Thúy đã đỏ hoe.

Ta rất muốn, rất muốn ôm Thúy Thúy vào lòng, dỗ dành nàng đừng khóc.

Nhưng Thúy Thúy lại ngẩng cao đầu, ra vẻ kiêu hãnh, khinh miệt nhìn tất cả mọi người.

Là tiểu thư của nàng, ta cũng phải tỏ ra oai phong lẫm liệt.

Khi một nam nhân và Liễu Ngọc Vân bị bắt quả tang đang tư thông, ta thấy vẻ mặt của Thúy Thúy không hề ngạc nhiên.

Cộng thêm việc gã nam nhân kia và Liễu Ngọc Vân đều khai hắn là quận vương Tiêu Hoài Thịnh, Thúy Thúy lại vội vàng phản bác, ta trong lòng đã hiểu rõ, người kia chắc chắn là Tiêu Hoài Thịnh.

Thúy Thúy ngốc nghếch kia, giả bộ cũng phải khéo léo một chút chứ.

[Dù sao ta đây mới là đại nha hoàn được tiểu thư coi trọng nhất, nên người người che chở cuối cùng vẫn là ta thôi.]

"Thúy Thúy", Thúy Thúy kia cứ như vừa thắng trận trở về, vênh váo đắc ý.

Hừ, Thúy Thúy ngốc, cũng chỉ có tiểu thư nhà ngươi mới dung túng cho ngươi được.

Sau khi ta gả cho Phó Đệ, dần dần nhận ra Thôi Bảo Trân có tình cảm với Thúy Thúy.

Nhưng Thôi Bảo Trân cũng giống như ta, vốn là kẻ kiêu ngạo, sao có thể mở miệng thừa nhận.

Vì vậy ta mới khích tướng hắn, nói rằng Thúy Thúy muốn đi theo ta cả đời.

Thôi Bảo Trân nghe vậy liền luống cuống, vội vàng chạy đến trước mặt Thúy Thúy, chẳng biết nói những gì.

Nhưng Thúy Thúy lại từ chối hắn, từ chối làm chủ mẫu Thôi phủ, từ chối làm thê tử của đệ đệ ngốc nghếch của ta.

Thúy Thúy nói, muốn đi theo hầu hạ ta cả đời.

Thúy Thúy ngốc, ta sao nỡ lòng nào giam cầm ngươi cả đời.

Nhưng Thúy Thúy vừa khóc lên, y như hồi còn nhỏ, cứ như tiếng heo bị chọc tiết, nghe chói tai c.h.ế.t đi được.

Ta chỉ đành dỗ dành nàng: "Được rồi, được rồi, không gả nữa, không gả nữa."

Đứa ngốc này, nghe vậy liền nín khóc mỉm cười.

Chỉ là trên mũi lại nổi lên một cái bong bóng nước.

Ta và Phó Đệ sinh được một đứa con trai, đặt tên là Phó Lân.

A Lân bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm, có một hôm lại lẻn vào phòng của Thúy ma ma nó.

Khi A Lân cầm một chiếc đèn thỏ được bảo quản rất tốt, vừa nhảy chân sáo vừa đưa cho ta, ta ngẩn người ra.

Nhận ra đó là chiếc đèn hoa ta tặng cho Thúy Thúy năm xưa.

Dưới đèn còn buộc một tờ giấy nhỏ, vốn ta không muốn mở ra, nhưng A Lân lại vỗ vỗ đầu, hỏi ta: "Thôi gia Bảo Nghi là ai vậy me? Mẹ ơi -- Thúy ma ma không thương con chút nào cả, nàng ấy lại viết Thôi gia Bảo Nghi, vạn sự bình an. Hừ, mấy hôm trước Thúy ma ma còn nói con mới là đứa trẻ mà nàng ấy yêu thương nhất, Thôi gia Bảo Nghi này là ai chứ, dám cướp mất vị trí của con!"

A Lân vừa nói vừa vung vung nắm đ.ấ.m nhỏ xíu, ra vẻ hung dữ lắm.

Nhìn A Lân và chiếc đèn hoa kia, ta không kìm được nước mắt.

Ta nghĩ, Thúy Thúy từ lâu đã thuộc về ta rồi.

Nàng ấy rất nhiều năm trước đã nói, ta là thiên hạ đệ nhất của nàng ấy.

Những thứ mà Thôi Bảo Nghi khi bốn, năm tuổi khao khát nhất, giờ đây đều có được rồi.

(Hết)
 
Back
Top