Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dạ Tình Hương - Thi Ý

Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 10: Dâng Hương



Nguyệt phu nhân bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc từ trên giường, vầng trán trong suốt như ngọc phủ đầy mồ hôi mỏng, dính lấy vài sợi tóc bạc.

Là mộng… Thì ra là mộng…

Một màn huyết cảnh đầm đìa kinh tâm động phách trong ký ức, không ngừng tái diễn trong giấc mộng của nàng, giống như hắn ta đang dùng móng vuốt của mình bóp nát trái tim nàng, giống như hắn ta dùng máu của mình nhấn chìm nàng, khiến nàng dù đã tỉnh giấc dường như cũng không thể hô hấp.

Ngày hôm đó, là ác mộng cả đời của nàng, cho nên trời cao muốn dùng loại phương thức này khiến nàng luân hồi trong ăn năn vô tận.

Cuối cùng hắn ta đã bị nàng hại… Là nàng, đều là lỗi của nàng…

Nếu nàng không nhất quyết xuất cốc, nếu nàng không từ chối sự giúp đỡ của hắn ta, nếu nàng không tránh thoát khỏi bàn tay hắn ta thì sẽ không có ngày hôm đó! Là nàng dốt nát, là nàng cố chấp, là nàng che mắt trái tim, khiến hắn ta mang trên mình một thân sát nghiệp, còn nàng lại một mình sống sót, xấu hổ một mình sống sót! Là nàng gây ra nguồn tai hoạ, sao ông trời có thể bất công như vậy, để hắn ta gánh chịu tất cả hậu quả?

Nếu không phải nàng, hắn ta căn bản sẽ không tính toán sai lầm…

Nàng nắm chặt trái tim đau nhức, lặng lẽ bật khóc vì giấc mộng quá mức chân thực.

“Nguyệt cô cô, người tỉnh rồi sao? Dung Y tỷ tỷ nói Lộc Đan hương đã chuẩn bị xong, mời Nguyệt cô cô mau đi lấy.” Bên ngoài nhà trúc truyền đến tiếng gọi non nớt của Bất Ly.

“Vậy sao? Ta đi ngay đây!” Nguyệt phu nhân vội vàng đáp lời, nhanh chóng lau đi nước mắt trên má, mặc áo trắng bên ngoài áo lót, vén rèm giường xuống giường: “Bất Ly, ngươi đi cùng ta đi. Nơi đó lạnh lắm, mặc thêm chút áo.”

Nàng mỗi ngày cũng chỉ mặc đồ màu trắng, bởi vì có người từng nói, thích nhất nàng cả người trắng như tuyết tiên mị.

Nàng lãnh đạm trong tất cả mọi việc, chỉ duy nhất từ ngày hôm đó về sau, chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn ta, nàng luôn nóng lòng như kiến bò trên chảo, một khắc cũng không chịu chờ thêm.

Trong đêm tối lờ mờ ánh nến đi trên con đường quen thuộc nhất, khẽ gõ mấy cái vào vách đá ẩm ướt không bằng phẳng thì thấy cửa đá ầm ầm mở ra, nàng che chắn hương cao luyện từ Lộc Đan ở trước ngực, tựa như đó là trân bảo còn quý trọng hơn cả sinh mệnh của nàng, không yên tâm giao cho bất kỳ ai trông coi, giống như cái hầm băng này, trước nay chỉ một mình nàng có thể vào.

Đây là nơi thần bí nhất của Dạ Hợp Cốc, thì ra đối với hắn ta, nàng cũng bá đạo như vậy.

Vừa bước vào hầm băng, cả người giống như bị ném l*n đ*nh núi tuyết, trong nháy mắt đóng băng vạn vật, khiến Bất Ly đột ngột run rẩy.

Nguyệt phu nhân dường như đã quen, chỉ mặc một bộ váy lót cũng hoàn toàn không cảm thấy gì, thuần thục đốt lên ngọn nến đỏ ở cửa, trong hầm băng nhỏ bé phản chiếu ra ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi cả gian phòng mờ nhạt thần bí.

Sau đó, chiếu ra một nam nhân đang ngủ say trên giường băng.

Hắn ta nhắm chặt hai mắt, ngủ say, giống như tất cả mọi chuyện trên trần thế không còn liên quan gì đến hắn ta nữa, bình tĩnh đến mức giống chìm vào vĩnh hằng vô tận.

Nguyệt phu nhân không nói gì, thậm chí còn không nhìn Bất Ly một cái, cứ thế nhẹ nhàng cúi người, hôn lên đôi môi không màu của nam nhân. Nàng cách hắn ta một khoảng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả khuôn mặt nam nhân, giống như đang liên tưởng đến vẻ tà cuồng khi đôi mắt kia mở ra, mà một người trời sinh lạnh lùng như hắn ta lại cố chấp ngủ say, chỉ còn lại tiếng hô hấp nhỏ đến mức u uẩn, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ bỏ lỡ.

Ngón tay thon dài của nàng, đột nhiên dừng lại nơi khóe mắt nam nhân, nơi đó có một vết sẹo mơ hồ.

“… Đau không?” Nguyệt phu nhân đột nhiên khẽ nói, nhưng không phải đang nói với Bất Ly, hai mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn không rời khỏi khuôn mặt nam nhân: “Nguyệt Hạ vô tâm làm người bị thương, Cửu Lang.”

Cửu Lang, Cửu Lang, lang quân của ta…

Khi ấy nửa bên mặt hắn ta đầy huyết lệ, là nửa trái tim mà nàng đã đánh mất hiện tại!

“Người lưu luyến trong giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại, lại để mặc ta đêm đêm tỉnh giấc trong ác mộng, người mới là người tàn nhẫn vô tình nhất…” Nàng thấp giọng trách mắng, giống như ngọn nến đỏ đang rơi lệ lúc này, ôn nhu mà thê lương.

Nàng cởi áo ngủ bằng lụa của hắn ta ra, lấy khăn ướt lau sạch thân thể cho hắn ta, lại bôi hương cao lên ngực hắn ta, động tác nhẹ nhàng đến thế, nhu hòa đến thế, giống như đang đối đãi với một chiếc bình sứ dễ vỡ, mỗi một chỗ đều in dấu sự trân trọng của nàng, tựa như hóa thành một luồng gió xuân ấm áp, mỗi một nơi đều giống hệt như nụ hôn của nàng, dường như giữa trời đất chỉ còn lại hai người, ở một góc chân trời yên tĩnh bầu bạn cùng nhau.

Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng, xung quanh hai người nở đầy hoa Nguyệt Hạ.

Mái tóc đen như thác của nam nhân, đối lập với màu trắng của Nguyệt phu nhân, tựa như bọn họ là một đôi trời định.

Lệ của nến đỏ chảy càng nhiều hơn, như muốn tế điện cho mối tình dang dở này, như đang cảm động vì sự chờ đợi viên mãn này.

“Nếu có một ngày ta không còn nữa, ngươi hãy nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ… Cứ mỗi ba tháng, Tôn chủ cần Lộc Đan của núi tuyết để tục mệnh, chỉ cần quên một lần, mạng của tôn chủ sẽ không giữ được nữa… Ngươi nghe rõ chưa?” Nguyệt phu nhân không nhịn được càng ôm nam nhân chặt hơn, hiếm khi nghiêm mặt với Bất Ly, vô cùng trịnh trọng phân phó.

Bất Ly nghe xong kinh hãi, không khỏi kêu khóc: “Nguyệt cô cô, người muốn đi đâu? Người muốn rời khỏi Dạ Hợp Cốc sao?”

“Nếu có thể, ta cũng hy vọng ta có thể sống đến khoảnh khắc hắn tỉnh lại, dù là trăm năm sau, ngàn năm sau, thậm chí là vạn năm sau…” Nguyệt phu nhân nở một nụ cười thê lương: “Nhưng, thọ mệnh của con người có hạn, cũng vì thế ta không thể không truyền Cửu Huyền Cung của hắn truyền lại cho ngươi.”

“Nguyệt cô cô, người sẽ sống đến lúc đó!” Bất Ly xông lên ôm Nguyệt phu nhân, đồng thời ôm lấy tôn chủ đang ngủ say, giống như một gia đình.

“Đứa ngốc… Nếu ngươi chờ được đến ngày đó, ngươi nhớ phải nói tên của mình cho hắn biết.”

“Tên của con?”

“Đúng vậy, nói cho hắn biết, ngươi tên là Bất Ly…”
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 11: Tiễn Hương



Cuồng phong ào ào thổi, thổi qua cành khô trong rừng, thổi qua bông tuyết mỏng manh giữa hư không.

Nàng đau, bị gió thổi đến đau đớn, nhưng vết chưởng sau lưng càng đau hơn, trong cơ thể giống như một đoàn hồ dán, cuồn cuộn va chạm lẫn nhau, máu tanh nồng không ngừng trào ra khỏi cổ họng, nhuộm đôi môi tái nhợt của nàng thành một màu đỏ tươi yêu diễm, tựa như trên đó nở ra một đóa hoa.

Hắn ta ôm nàng, ôm thật chặt, ôm thật chắc, cũng giống như bản tính cuồng phóng bất kham của hắn ta, cho dù thân thể đang giữa gió tuyết cũng chỉ muốn giữ chặt nàng, hận không thể buộc sợi xích tình vào mắt cá chân nàng, hận không thể in tên hắn ta lên trái tim nàng, giam cầm nàng, độc chiếm nàng, cuối cùng, lại chỉ có thể nhận lấy sự oán hận của nàng, như giọt lệ nàng vạch trên khóe mắt hắn ta…

Nhưng, cho dù yêu và hận nhiều như thế nào, vào khoảnh khắc này đã không còn quan trọng nữa.

Hắn ta dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía bắc, mỗi một bước đi là sự sốt ruột không muốn dừng lại của hắn ta, một lòng chỉ muốn đưa nàng trở về Dạ Hợp Cốc, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn ta với nàng, dùng sinh mệnh của hắn ta để hoàn thành.

“Nguyệt Hạ, nhẫn nại, nhẫn nại… Ta sẽ cứu nàng, nàng đừng sợ, hử?” Hắn ta th* d*c nặng nề, một câu nói ra có chút gian nan, chỉ vì toàn bộ sức lực của hắn ta đều dồn hết vào bước chân gấp gáp.

“Không! Người mau dừng lại đi, người sẽ không chịu nổi đâu…” Nàng nức nở, không biết vì vết thương trên người nàng, hay vì lo lắng cho hắn ta.

Hắn ta cũng bị thương mà! Hắn ta cũng cần phải chữa thương, hắn ta cần phải điều tức mà!

Cứ bôn ba như vậy, hắn ta sẽ mất mạng mất…

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí không hiểu tiếng kêu xé họng lúc này là vì sao, ngước nhìn hắn ta, rõ ràng vẫn là khuôn mặt yêu mị kia, nhưng khi những đường nét kia đau khổ xoắn xuýt lại với nhau, lại còn rõ ràng hơn cả vết thương của nàng, thiêu đốt nàng, nàng dường như có thể cảm nhận được nỗi đau lớn lao mà hắn ta đang cố gắng kìm nén, thấu xương, nhức tim, chỉ mong hắn ta mau chóng dừng lại, đừng vội vã tiến lên phía trước nữa.

Đều tại nàng… đều tại nàng sơ ý, không để ý đến kẻ địch đánh lén sau lưng nàng, mà hắn ta đang trong lúc giao chiến ác liệt lại phun ra một ngụm máu tươi vì nàng, khiến đôi mắt hắn ta rách toạc, như quỷ sai dưới địa phủ đòi mạng, trúng tà, giết đến đỏ cả mắt, giết đến không còn phòng thủ, cuối cùng mới rơi vào tình cảnh trọng thương như vậy…

Trong khu rừng đầy sát khí ngổn ngang những thi thể bị xé nát đẫm máu, nhuộm đỏ đất đai, nhuộm đỏ cỏ dại, nhuộm đỏ cả ánh tà dương trên bầu trời.

Hắn ta vì nàng, giết mấy trăm nhân mạng, mang trên mình một thân nợ máu.

Nàng có chút hiểu ra rồi, cuối cùng nàng cũng hiểu được sự cuồng ngạo của hắn ta, thì ra chỉ là để bảo vệ nàng mà thôi…

Ngay cả bây giờ, hắn ta cuồng ngạo thúc ngựa, hắn ta cuồng ngạo phi nhanh, cũng là muốn đưa nàng trở về Dạ Hợp Cốc an toàn, thậm chí không kịp lau vết thương còn chưa lành trên khóe mắt, mặc kệ hơi thở dần trở nên hỗn loạn, mặc kệ máu tươi dần nhuộm đỏ y phục hắn ta.

“Tôn chủ, đừng phí sức nữa…” Nàng vừa mở miệng, cái miệng nhỏ bỗng trào ra một ngụm máu tươi, nàng dường như cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, không nỡ để hắn ta phí công vì nàng.

Nàng vô lực nhắm mắt lại, trước khi tầm nhìn hoàn toàn chìm vào bóng tối, nàng nhìn thấy, mái tóc của hắn ta và tóc của nàng tung bay trong gió lớn, quấn lấy nhau thành một mối, dài lâu vĩnh viễn, tựa như chim liền cánh trên trời, không thể tách rời…

Gió rít gào, hắn ta cũng giận dữ gào thét, tựa hồ như mượn tiếng gào dài này k*ch th*ch thể lực, tăng nhanh bước chân.

“Nguyệt Hạ, ta đã nói, giao dịch của chúng ta là cả đời cả kiếp! Cả đời cả kiếp…”

Hắn ta mất đi thần trí trong hương của Dạ Hợp Cốc, phát điên trước việc nàng đang hôn mê, xé toạc chiếc áo trắng nhuốm máu của nàng, bàn tay đặt lên tấm lưng nơi có hình xăm của nàng, truyền thụ toàn bộ chân khí còn sót lại trong cơ hết, không nguyện giữ lại dù chỉ một chút cho bản thân, cuồng đến mức dường như muốn vắt kiệt chính mình, cũng nhất định phải khiến đóa Dạ Hoa này tiếp tục nở rộ, tiếp tục tỏa ra hương thơm đêm mà hắn ta đã ban cho.

Để nàng có thể sống tiếp, hắn ta đánh cược cả tính mạng của mình.

"Nàng giao thân thể cho ta, ta vĩnh viễn bảo vệ nàng chu toàn…"

Đây là lời hứa của hắn ta với nàng, chỉ là nàng chưa bao giờ để ý.

Chớ hỏi tình từ đâu đến, hoa Nguyệt Hạ tự khắc sẽ tỏ, tự khắc sẽ tỏ…

"Nguyệt Hạ, nàng đi đi, nàng tự do rồi…"

Hắn ta ngã xuống, ngã trên thân thể tựa hoa của nàng, lưu luyến hấp thụ hương thơm mê hoặc thuộc về nàng, dùng hương thơm này, quên đi nỗi khổ trong lòng hắn ta, quên đi đoạn tình vô quả này, từ từ tiễn đi tình cảm của hắn ta.

Một đóa Nguyệt Hạ Hương lìa cành rơi xuống trong lòng bàn tay đang buông thõng của hắn ta, như hắn ta đến chết vẫn bảo vệ người hắn ta yêu.

Hóa ra, hắn ta sớm đã chống đỡ không nổi, thân thể đã vượt quá xa giới hạn chịu đựng, nhưng vẫn đem hơi thở cuối cùng cho nàng…

Hoa Dạ Hợp Cốc, từ ngày này bắt đầu tàn lụi.

Nguyệt Hạ ôm lấy thân thể đã sớm lạnh băng của nam nhân, khóc không biết mấy ngày mấy đêm, chờ hắn ta mở mắt, chờ hắn ta ôm nàng trở lại, chờ đợi trong luân chuyển của năm tháng dài đằng đẵng, chờ đến khi xuân sắc trôi qua, chờ đến khi dung nhan trở nên thành thục, chờ đến khi Hương Trì không còn thơm nữa, chờ đến khi tất cả mọi người đều nói hắn ta đã chết, nhưng nàng không tin, từ đầu đến cuối vẫn không tin, bất tri bất giác, đã chờ đợi rất nhiều năm.

Vào một đêm nào đó, mái tóc của nàng, bạc trắng.

Nàng bắt đầu búi tóc phụ nhân, bằng vào mái tóc quấn quýt lấy nhau trong gió ngày ấy, trở thành thê tử của hắn ta.

Nàng chặt bỏ tất cả Nguyệt Hạ Hương trong Dạ Hợp Cốc, cắt đứt hương thơm của Dạ Hợp Cốc, cắt đứt quá khứ của Dạ Hợp Cốc.

Cửu Lang, Cửu Lang… Giữa chúng ta… Không phải giao dịch mà…

Chàng nói, chàng là uyên của ta mà!

Uyên ương, chưa từng rời xa, một người ra đi thì một kia tương tư đến chết.

Cửu Lang a, tình ban hương của chàng, ân ban mệnh của chàng, Nguyệt Hạ dùng cả một đời một thế bất ly để đền chàng, được không?
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 12: Vĩnh Hương (Hoàn)



Dạ Hợp Cốc, những đoá hoa đêm lại nở rộ khắp nơi.

Từ sau khi Bất Ly chấp chưởng Cửu Huyền Cung, hắn đã ra lệnh thủ hạ trồng lại Nguyệt Hạ Hương, khiến Dạ Hợp Cốc vốn đã trầm tịch hai mươi năm, một lần nữa tỏa ra hương thơm như trong ca từ.

Dạ Hợp Cốc, trong Lăng Sơn, đêm đến hương tình nồng.

Chớ hỏi tình từ đâu đến, hoa dưới trăng tự khắc sẽ tỏ…

Nguyệt Hạ hoa hương, lang quân đã từng nghe qua chăng?

Lang quân của ta! Chớ tìm hương, chớ lạc lối…

Nguyệt phu nhân rốt cuộc vẫn không đợi được ngày tôn chủ tỉnh lại.

Bất Ly càng không biết, bản thân có cơ hội nào nói với tôn chủ, Nguyệt phu nhân thủy chung bất ly hay không.

Nguyệt phu nhân kiên thủ lời hứa cả một đời một thế, kiên trì đến giây phút cuối cùng, nàng vẫn canh giữ bên cạnh băng sàng của tôn chủ, khẽ ngân nga khúc hát Dạ Hợp Cốc, vẫn là đóa hoa Dạ Hợp Cốc kia, vẫn là hương Nguyệt Hạ trong tâm khảm tôn chủ.

Nàng đã ngủ, cùng tôn chủ chìm vào giấc ngủ trong Dạ Hợp Cốc.

Nguyệt Hạ Hương lại nở, là hương của Nguyệt phu nhân, vĩnh vĩnh viễn viễn kéo dài, kéo dài trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm sau…

Bất Ly phải bảo hộ Dạ Hợp Cốc, đồng thời bảo hộ hương thơm của Dạ Hợp Cốc.

Hương còn, tình còn.

《Dạ Tình Hương》toàn văn hoàn.
 
Back
Top Bottom