Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dạ Tình Hương - Thi Ý

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMGmsL1gtB5Y48YQBjDE93p4pmvubeY59uehxh_wvrEfmrVp20d_Ck2uTLEEkfdmEl0pvCkQwLKY64imkBXbumTmEDepj_snN5atW5Dmx3Qg5nUI4-nFWkX1xnNRZ0JWKfmai3bzSWoUWjD6D6N4V47=w215-h322-s-no-gm

Dạ Tình Hương - Thi Ý
Tác giả: Thi Ý
Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thi Ý

Tran / Editor: Du Dã Kỳ Lân

Thể loại: Cổ đại, Dị giới, Huyền huyễn

Độ dài: 12

Giới thiệu

Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương.
Biệt vấn tình tòng na lý lai, nguyệt hạ đích hoa nhi tự hội cáo tố...*
Nàng khẽ hát, chấp nhất hát, chấp nhất chìm đắm trong lời ca;
Mái tóc nàng phai màu tháng năm, sợi sợi như tuyết;
Nàng nói, từng có một nam nhân, muốn nàng trở thành Dạ Hợp Cốc...
(*Đại ý: Dạ Hợp cốc trong núi Lăng, đêm tới Thôi Tình hương.
Đừng hỏi tình từ đâu tới đây, hương hoa dưới ánh trăng sẽ tự nói cho.)​
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 1: Ngâm Hương



“Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương…”

“Biệt vấn tình tòng na lý lai, nguyệt hạ đích hoa nhi tự hội cáo tố…”

Trong con ngõ nhỏ có một tiểu khất cái ngân nga khúc hát, giữa cơn gió lạnh lẽo chỉ mặc manh áo đơn rách nát, vừa nhảy vừa đung đưa theo giai điệu bài hát, trong tay cầm bánh chiếc vừng lớn bằng hạt mè bị cô nương xinh đẹp nào đó tức giận vứt bỏ, tiếng hát trẻ con lạc điệu, dính hồ hồ, nghe thật lạnh lẽo.

Hắn ngân nga, ngân nga mãi, truyền đến tai đám thôn dân vô tri, truyền đến dòng nước băng xuyên, truyền đến mây khói trên núi tuyết.

Hắn ngân nga, ngân nga mãi, ngân nga ra chuyện tình ái truyền thuyết, ngân nga ra truyền thuyết giang hồ.

Dạ Hợp Cốc, Dạ Hợp Cốc, nghe nói nơi đó có một môn phái thần bí trấn giữ, nghe nói môn hạ toàn là tiên nữ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nghe nói dưới Quỷ Trảo thủ độc truyền của chưởng môn, không ai có thể sống sót, nghe nói gần trăm năm nay bọn họ tuyệt tích giang hồ, nghe nói tân chủ nhân nơi đó lại là một nam tử, nghe nói bảy năm trước Quỷ Trảo thủ đã từng một lần tái hiện giang hồ, nam tử yêu ma kia lộ diện, tạo ra một đợt mưa tanh gió máu…

Nghe nói, từ đó nam tử hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh, bặt vô âm tín.

Nghe nói, trong Dạ Hợp Cốc nở đầy một loại hoa thuộc về tĩnh dạ, mê hồn hương phiêu tán ra một cả ngọn núi trong đêm, mị hoặc lòng người, lay động x**n t*nh, tựa như cô nương quyến rũ, ánh mắt ướt át, thân mình mềm nhũn, sa y mỏng như cánh bướm lộ ra b* ng*c trắng như ngọc, các nàng nở một nụ cười duyên dáng với ngươi, thẹn thùng đỏ mặt với ngươi, ngón tay thon thả từ từ ngoắc, ngoắc… Với ngươi

Đến đây nào, lang quân đến đây nào, đến ngửi hương Dạ Hợp Cốc, đến nghe tình Dạ Hợp Cốc…

Hương tĩnh dạ đấy, mê say bao nhiêu người, khiến bọn họ trầm luân, khiến bọn họ điên cuồng.

Rốt cuộc hương vị của Dạ Hợp Cốc như thế nào? Mấy trăm năm nay, người đời hiếu kỳ về nó, có người xông vào, có người thăm dò, lại chưa từng có ai còn sống trở về, hết thảy cũng chỉ dừng lại ở những lời nghe nói.

“Hương hoa dưới ánh trăng, lang quân từng ngửi thấy chưa?”

“Lang quân của ta! Chớ có tìm hương, chớ có lạc đường…”

Tiểu khất cái lớn tiếng ngân nga, sải bước nhảy nhót, vui vẻ hát, nghịch ngợm hát, vô tình hát.

Toàn thân bụi bẩn, đối lập với hương trong ca.

Hắn cắn miếng bánh vừng đã cứng ngắc, vừa nhảy vừa nhót thì đâm sầm vào một mảnh hương mềm. Mùi hương bàng bạc trong nháy mắt ập đến, đó là hương thơm cơ thể nữ nhân, man mác lượn lờ, lặng lẽ dụ dỗ, khiến người đ*ng t*nh, khiến người thất hồn.

Hắn luống cuống, bước lớn lảo đảo lui về phía sau, chân trần giẫm phải một viên đá, dưới lòng bàn chân bẩn thỉu của hắn rạch ra một vệt máu, hắn đau đớn ngã nhào, chiếc bánh trong tay “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

“Ôi, bánh nướng vừng của ta!” Tiểu khất cái hoảng hốt thấy miếng bánh vừng bị cắn mất nửa mảnh kia lăn ra ngoài mấy thước, thân thể gầy gò cực kỳ chật vật lật tay bò đi, tay chân dính đầy bùn đất, lại chỉ thấy miếng bánh kia bị một bàn chân sen xinh đẹp dùng sức giẫm lên.

“Đồ ăn mày thối tha, ngươi đi đường không có mắt, đụng ngã Nguyệt phu nhân, làm bẩn y phục của nàng, bản cô nương muốn chặt tay ngươi!” Trong giọng nói kiều mỵ của người thiếu nữ mang theo sự tức giận giận, trong hung ác lộ ra sát khí tanh máu, dưới chân không chút lưu tình giẫm miếng bánh vốn đã vừa cứng vừa bẩn thành một đống bùn nhão.

“Trả lại cho ta, trả lại cho ta! Đừng như vậy!” Tiểu khất cái nóng nảy, không biết có nghe thấy lời uy h**p chặt tay hay không, chỉ lo ra sức muốn cướp về bánh của hắn từ dưới chân thiếu nữ, nhưng đối phương dường như cố ý không muốn hắn được như ý, một bàn chân sen nhanh chóng giơ lên móc lấy, như gió như bóng, mang theo miếng bánh kia dời trái chuyển phải, cố ý không cho hắn đụng vào, nhanh đến hoa cả mắt hắn, hắn cuống cuồng đến nước mắt giàn giụa.

“Hừ, đồ ăn mày thôi tha, ngươi có bản lĩnh thì đến cướp đi!” Thiếu nữ ác ý giơ tay cong ngón, chộp về phía hắn.

“Dung Y, đừng khi dễ hắn.”

Một tiếng nhẹ nhàng nho nhỏ, là một giọng nữ vô cùng thanh lãnh đi cùng với hương thơm u nhiên, tựa như băng xuyên trên núi tuyết, kết sương, rơi tuyết, mang đến mùa đông trong lòng mọi người, một tia hương lay động khiến người ta trầm luân, lại khiến người ta sợ hãi cái lạnh lẽo hào hùng ấy.

Nữ tử thơm thơm này, là ai?

Thiếu nữ bị gọi là Dung Y sửng sốt, lập tức ngừng hành vi xấu xa của nàng ta, thay đổi sắc mặt, bày ra tư thái vô cùng cung kính, run run rẩy rẩy đi đến sau lưng nữ tử, tôn kính cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, đâu còn nửa phần bá đạo trước đó nữa.

“Hài tử ngoan, hương hoa dưới ánh trăng kia… Ngươi đã từng ngửi thấy?” Nguyệt phu nhân bỗng nhiên hỏi, hỏi thật dịu dàng, hỏi thật khổ sở.

Tiểu khất cái vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, bởi vì hắn bẩn, tay bẩn chân bẩn, mắt cũng bẩn, sẽ làm bẩn hương thơm của nàng. Cho đến khi nàng đến gần hắn, hương thơm nồng nàn chiếm cứ không khí hắn hít thở, giọng nói u nhu ẩn nhẫn vang lên trên đỉnh đầu hắn, hắn không xác định có phải nàng đang hỏi hắn hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được nghịch ngợm mở hé một con mắt, lén lút liếc nhìn từ dưới lên trên.

Màu trắng chiếm cứ tầm mắt hắn, nơi mắt chạm đến đều là một màu trắng lóa mắt, tựa như trích tiên dưới bầu trời mênh mang giá rét.

Nữ tử thơm thơm kia, quả thật là người trên trời…
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 2: Ban Hương



Điều gì đã khiến một đóa diễm hoa đang độ xuân sắc tàn úa?

Điều gì đã khiến hồng nhan bạc mái?

Nàng rút cây trâm ngọc ra khỏi búi tóc phụ nhân, mái tóc vốn nên đen nhánh kia đã phai nhạt đi vẻ tươi đẹp, tựa như trong nháy mắt xuyên qua tháng tháng năm năm, bỏ lại tuổi xuân tươi đẹp, như đóa hoa dưới trăng tàn lụi rồi già đi ngay tức khắc, trắng đến nỗi như không còn sinh mệnh, từng sợi tản mát, từng sợi như tuyết, tựa như sắp hòa tan vào mây khói trên núi tuyết.

Nàng hoàn toàn không hay biết ánh mắt kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh, cúi mặt, khép hờ mắt, cầm cây lược gỗ nhẹ nhàng chậm rãi chải mái tóc trắng của mình, trong đáy mắt không hề có một tia thương tiếc, dường như mái tóc của nàng vốn sinh ra đã như vậy.

Nhưng trước mắt lại là một gương mặt thanh khiết không tỳ vết, tràn đầy tiên khí không vướng bụi trần, tuy nhiên lại sở hữu một đôi mắt yêu diễm trời sinh, giống như hương thơm cơ thể nồng đậm của nàng, khẽ liếc mắt đưa tình hay chậm rãi lưu chuyển đều như vẻ dụ hoặc của mùa xuân, dẫn dắt người ta nhào lên thân nàng, khám phá vẻ quyến rũ đã thoát khỏi tuổi thiếu nữ kia, để lớp da lông tuyết trắng kia rơi xuống, để mái tóc tuyết trắng kia quấn quanh ngón tay…

Nàng mị, nàng lạnh; tên như người, xa không thể với tới.

Tiên nữ thơm thơm toàn thân trắng như tuyết từ vầng trăng trên trời bước xuống, hỏi hắn có ngửi thấy hương hoa dưới ánh trăng hay không, hắn muốn nói với nàng rằng, nàng là đóa hoa thơm nhất mà hắn từng ngửi thấy; Nhưng hắn chỉ ngây người, nhìn từng sợi tóc trắng phất qua đôi môi đỏ thắm của nàng, không trả lời là có hay không.

Nàng lạnh lùng đi lướt qua hắn, bởi vì đáp án nàng tìm kiếm đã ở trong lòng.

Gió rét tháng Chạp bỗng nhiên gào thét, gào thét lớp lông trắng trên áo choàng của nàng, gào thét mái tóc tuyết trên thái dương nàng.

Bước ra hai bước, hương thơm nồng đậm thuộc về nàng vẫn chưa tan đi, giọng nói thanh lãnh liền vang lên sau lưng hắn: "Ngươi… Hãy đi theo ta đi! Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ gọi là Bất Ly, truyền nhân duy nhất đời sau của Cửu Huyền Cung."

Hắn vốn vô danh, ăn xin không cần tên.

Năm hắn tám tuổi, hắn trở thành Bất Ly, trở thành người của Cửu Huyền Cung. Nguyệt phu nhân ban cho hắn một cái tên, ban cho hắn thân phận mới, ban cho hắn thân nhân có thể nương tựa. Nàng dùng đôi tay lạnh lẽo khác thường kia, thay giúp hắn bộ y phục rách nát kia, rửa sạch bụi bẩn trên người hắn, bôi thuốc lên vết thương dưới bàn chân, thay áo bông cho hắn, xóa bỏ quá khứ, để hắn không còn lạnh, để hắn không còn bẩn nữa.

Cuối cùng hắn cũng đã trở nên sạch sẽ, cuối cùng cũng no ấm, từ nhỏ không cha không mẹ, hắn như một đứa trẻ sơ sinh được tái sinh, khóc lóc thảm thiết trong lòng nàng, đòi hỏi chút ấm áp xa xỉ của nhân gian, đòi hỏi ngọn lửa băng giá trong trời đông giá rét.

Hắn muốn đi theo Nguyệt phu nhân thơm thơm! Hắn muốn làm Bất Ly của Nguyệt phu nhân!

"Bất Ly, ta sẽ truyền thụ cho ngươi tuyệt học của Cửu Huyền Cung, chỉ truyền cho một mình ngươi. Trăm năm sau, ngươi lại truyền cho chủ nhân đời sau. Ta, muốn Cửu Huyền Cung tiếp nối đời đời." Giọng nói của Nguyệt phu nhân không còn thanh đạm, lại có vẻ không kiểm soát được run rẩy, bàn tay nàng nắm chặt áo bông của hắn, nắm đến khớp ngón tay trắng bệch: "Cửu Huyền Cung của người ấy… Không thể không có người nối dõi, hiểu chưa?"

"Bất Ly hiểu, Nguyệt cô cô giữ gìn Cửu Huyền Cung, Bất Ly cũng phải vì người mà giữ gìn." Hắn đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, giọng mũi nghẹn ngào nhưng kiên quyết: "Chỉ cần có Nguyệt cô cô, ta đi đâu cũng được, ta làm gì cũng được."

"Ngươi là một đứa trẻ ngoan. Nghe kỹ đây, bộ võ công này gọi là…" Ánh mắt nàng hơi tối sầm lại, ngữ điệu chậm rãi dường như có một luồng âm u thoát ra: "Quỷ, Trảo, Thủ."

Quỷ Trảo Thủ, kinh động đến vạn vật tịch mịch trong đêm.

Một đợt gió đêm lạnh thấu xương xé toạc cửa sổ, giống như quỷ dạ xoa đến dò xét, đột ngột vươn ra một cái móng vuốt nhọn hoắt tấn công.

Nhưng mái tóc của Nguyệt phu nhân xõa tung, tựa như một thác nước trắng xóa, dịu dàng chảy xuôi trong lòng hắn, đồng thời hóa thành lớp áo dày, ngăn cản bàn tay lạnh giá tấn công hắn.

"Nguyệt cô cô, tại sao môn võ công này lại lấy một cái tên đáng sợ như vậy? Vì sao chỉ truyền cho một người? Vì sao người không truyền cho Dung Y tỷ tỷ mà lại truyền cho ta?" Hắn hỏi, tham luyến vòng tay thơm ấm của Nguyệt phu nhân không buông.

Đêm đông tĩnh mịch đến quỷ dị, hắn nghe thấy tiếng thở của nàng, trầm như vậy, dài như vậy.

"Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương…"

"Biệt vấn tình tòng na lý lai, nguyệt hạ đích hoa nhi… nguyệt hạ đích hoa nhi…"

Nguyệt phu nhân không trả lời, bỗng nhiên lẩm bẩm hát khe khẽ, khác với tiếng hát đơn điệu của hắn, rót vào nỗi buồn sâu sắc, hòa vào tình cảm sâu sắc, đối lập với vẻ lạnh lùng như tuyết của nàng, dường như tiếng ca kia không thuộc về nàng, dường như xuyên qua vô số đêm tối xa xôi, ngưng tụ trái tim đang rung động của nàng trong tĩnh lặng.

Cùng một bài hát, do Nguyệt phu nhân hát lên, cảm giác sao có thể khác biệt đến vậy?

Nàng hát thật hay, khúc nhạc kia dường như đã sống lại, được phú cho một linh hồn, biết cười biết khóc.

Nhưng Nguyệt phu nhân vẫn không cười không khóc, chỉ khẽ hát, cố chấp hát, cố chấp chìm đắm trong bài hát, cố chấp sống trong thế giới của riêng mình, như đang hát một khúc hát ru cho hắn nghe.

"Bất Ly, ngươi biết không? Dạ Hợp Cốc… Vĩnh viễn không còn hương thơm nữa rồi…"
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 3: Trích Hương



Dạ Hợp Cốc gần như cả ngày lẫn đêm đều chìm trong bóng tối.

Bởi vì ánh sáng mặt trời bị núi non trùng trùng điệp điệp che khuất, đến nỗi trong cốc quanh năm suốt tháng đều thắp đèn, cứ cách vài bước lại thấy chụp đèn hình vuông được gắn trên mặt đất tỏa ra ánh cam đỏ, men theo con đường đá uốn lượn lan rộng ra, trong đêm sáng rỡ như sao mai, điểm xuyết màn đêm, làm sáng tỏ sương mù, càng nhìn từ xa càng thấy dày đặc, tựa như một con rồng đang ngủ say.

Đây là truyền thuyết về một nguồn hoa dạ hương được dãy núi Lăng Sơn bao bọc, hoa đêm sinh trưởng ở nơi này, quanh năm tỏa ra một mùi hương yêu dị, nhưng Nguyệt phu nhân nói, Dạ Hợp Cốc đã không còn sinh hương nữa rồi.

"Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương… Bất Ly, ngươi có biết, hương từ đâu đến không?"

Bất Ly lắc đầu, hắn không biết chữ, chỉ học được khúc hát này từ những đứa trẻ ăn xin khác, đương nhiên không hiểu ý nghĩa trong đó, cho nên hắn hát một cách hoạt bát vô tình, không hiểu làm thế nào Nguyệt phu nhân có thể tìm ra được nỗi đau sâu sắc đến vậy trong những câu từ ngắn ngủi kia.

"Trên núi có một loại hoa, tỏa ra hương thơm cực kỳ nồng nặc vào lúc nửa đêm; Dạ Hợp Cốc vì quanh năm không có ánh sáng ban ngày, hương hoa này quanh năm nở rộ, ngày càng nồng hơn, nồng đến mức… Khiến người ta không ngủ được, mê hoặc lòng người, thúc đẩy tình cảm…" Nguyệt phu nhân nhàn nhạt nói, hương thơm trên người nàng dường như cũng theo từng câu từng chữ của nàng trở nên nồng hơn, như hương hoa trong lời nàng nói.

"Loại hoa này, gọi là Nguyệt Hạ Hương." Nàng tiếp tục nói: "Hương trong đêm, hương dưới trăng."

Ánh nến đỏ sẫm xung quanh nhuộm mái tóc trắng của nàng thành ráng đỏ, nhuộm y phục trắng của nàng thành xiêm y máu, dường như hóa thành một vệt hương yêu diễm, lan tràn trong Dạ Hợp Cốc, ăn mòn xương cốt trong máu người.

Dường như nàng chính là một gốc Nguyệt Hạ Hương đã tuyệt tích.

Từng có một nam nhân, muốn nàng trở thành hoa của Dạ Hợp Cốc, tỏa ra hương thơm của Dạ Hợp Cốc.

"Nguyệt Hạ, nàng chính là hương thơm của…Nguyệt Hạ."

Từ trong bầu trời đen kịt vọng lại một giọng nam dâm tà trầm mặc, mang theo ngữ khí ra lệnh quen thuộc của hắn ta, bá đạo đến mức không cho nàng có nửa lời phản bác, tự tiện đặt tên thay nàng, khiến nàng trở thành hương thơm của hắn ta.

Gió đêm thổi nhẹ nhàng, giống như là ánh sáng lưu ly lay động, khôi phục lại cảnh tượng trong quá khứ.

Nàng lạnh lùng nhìn gã nam nhân xa lạ kia nắm lấy mái tóc đen dài của nàng đưa lên mũi ngửi kỹ, mặc cho hắn ta muốn gì được nấy.

Dưới mùi hương hoa nồng nặc khắp cốc, gã nam nhân kia cởi bỏ từng lớp từng lớp y phục của nàng, cuồng dại hôn lên mặt nàng, hôn đến điên cuồng, điên cuồng đến nỗi giống như con người hắn. Hắn ta đặc biệt yêu thích đôi mắt yêu mị không tương xứng với nàng, lưu luyến ở nơi đó một hồi lâu mới dời xuống môi nàng, xương quai xanh nàng, ngực nàng, g*** h** ch*n nàng, không hề thương tiếc xâm phạm mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng, cứng rắn với nàng, thô bạo với nàng.

Nàng không phản kháng, bởi vì đó là cái giá nàng phải trả khi tiến vào Dạ Hợp Cốc.

Ngày đó, nàng đang trốn, trốn đến chân núi Lăng Sơn, bị hương thơm nồng nàn trong núi dẫn đường đến Dạ Hợp Cốc ẩn khuất, bị độc trong hương mê man thần trí. Chính hắn ta đã cứu nàng đang trúng độc, ôm nàng từ cửa cốc vào, giải độc cho nàng, bảo vệ nàng ở lại trong cốc, chỉ cần, nàng trở thành hương thơm của hắn ta…

"Được." Nàng đáp ứng, đáp lại kiên định dứt khoát, trong gió đêm lạnh lẽo thê lương vang vọng một tia phẫn hận không cam lòng.

Bên ngoài Dạ Hợp Cốc là từng cặp mắt tham lam, từng đôi bàn tay tanh máu, chờ đợi lục soát thân thể nàng, chờ đợi cạo da nàng. Nam nhân như yêu như ma trước mắt này, là lựa chọn duy nhất của nàng, dù cho hắn ta toàn thân tà ác nguy hiểm, ánh mắt d*m d*c quá mức, không có chút thương hoa tiếc ngọc của bậc quân tử, vì vậy mới yêu cầu nàng dùng thân thể đổi lấy an toàn, trực tiếp đến vô sỉ, nhưng lại trực tiếp đến quang minh chính đại.

"Nhưng…" Nàng cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn hắn ta bỗng trở nên sắc bén: "Ngươi phải đáp ứng ta, ngươi vĩnh viễn không được chạm vào lưng ta… Nếu không thể đáp ứng, ta thà nhảy vực tự vẫn!"

"Cương quyết như vậy?" Nam nhân hờ hững nhếch môi, cực kỳ tà mị nhưng lại cực kỳ thờ ơ: "Lý do là gì?"

"Bởi vì, ta có bí mật."

Nàng có bí mật, giống như mỗi người sống trên cõi đời đều có những bí mật không thể cho ai biết.

Nam nhân im lặng, tựa như đang suy nghĩ lời nàng nói, mặc cho gió thu điên cuồng thổi rối mái tóc đen tán loạn của hắn ta, từng sợi từng sợi lay động trước mắt hắn ta, hắn ta cũng không đưa tay gạt đi, khiến hắn ta thoạt nhìn trông thật yêu mị, tựa như ma quỷ của đêm tối, đôi mắt lạnh lùng khác thường lóe lên vẻ quỷ dị, lóe lên dục hỏa, giống như gã thợ săn đã khóa chặt mục tiêu săn bắn, dù thế nào đi nữa cũng không muốn buông tha.

Nàng là tiên tử vô tình xông vào, còn hắn ta là người tiếp được nàng ở trần gian.

Hương thơm của Dạ Hợp Cốc đang rục rịch, nồng đến tuyệt khí, nồng đến ăn mòn xương cốt, thúc đẩy huyết khí con người sôi trào, phá hủy luân lý đạo đức của con người.

"Ta đáp ứng nàng." Giọng nói của hắn ta âm lãnh, như cơn gió trong Dạ Hợp Cốc: "Nàng hãy giao thân thể cho ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng chu toàn. Chỉ cần nàng ở Dạ Hợp Cốc, người bên ngoài đừng hòng cướp đi nàng từ tay ta."

"Vĩnh viễn?" Nàng nhíu đôi mày thanh tú, không thích từ ngữ trói buộc nàng cả đời này.

"Không sai, giao dịch này, một đời một kiếp."

Hắn ta ôm nàng, ôm tiên tử thuần khiết xuống trần gian, xé rách y phục trắng chói mắt của nàng, đặt dưới thân mình thỏa sức giày xéo, ô nhiễm nàng, xâm chiếm nàng, khiến cho vầng trăng trắng này không còn trong sạch.

Bởi vì giao dịch lạnh lùng này, nam nhân kia, chiếm giữ cả sinh mệnh của nàng.

"Ta muốn nàng trở thành hương thơm của ta, nàng là hương thơm…Nguyệt Hạ của ta."

Một đời một kiếp.
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 4: Tầm Hương



Nguyệt phu nhân đang tìm một đóa hoa.

Nàng nói, cứ cách ba tháng, nàng lại phải xuất cốc tìm hoa như bây giờ.

Ngọn núi tuyết kia xa xôi đến nỗi giống như hư ảo, nàng thi triển khinh công đạp mây lên cao suốt dọc dường, đến lưng chừng núi đã thấy tuyết phủ kéo dài, nhuộm tầm mắt con người toàn là màu trắng chói mắt, làm nhòe đi khói sương trước mắt, hơi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một mảnh tiên khí mông lung, sâu kín chậm rãi lượn lờ xung quanh, hôn lên đôi mắt yêu mị của nàng, hôn lên búi tóc trắng như mây của nàng.

Giữa muôn vàn vẻ đẹp trắng bạc, Nguyệt phu nhân giống như đóa hoa lạnh lùng diễm lệ nhất trên tuyết.

Nàng một thân trắng thuần, trên búi tóc tuyết không cài một bông hoa nào, đôi môi đỏ thắm thoa son là màu sắc duy nhất của nàng.

"Các ngươi ở lại, ta một mình lên núi hái Lộc Đan là được."

Nguyệt phu nhân đặt đứa bé trai luôn ôm trong lòng xuống, giao cho Dung Y luôn đi theo hầu hạ bên cạnh, sau đó thân hình trắng như tuyết khẽ động một cái, hoàn toàn hòa mình vào một mảnh trắng bạc kia, giống như bị tuyết lấp vùi, lại giống như tan vào, hoàn toàn biến mất không thấy.

"Nguyệt cô cô, Nguyệt cô cô!" Bất Ly muốn đuổi theo, không ngờ tuyết đất khó đi, chưa được vài bước đã lảo đảo ngã xuống.

Đừng bỏ lại hắn, đừng bỏ rơi hắn giống như phụ mẫu ruột của hắn! Hắn vô cùng sợ hãi trở về quá khứ cô độc ăn xin để sống qua ngày, Nguyệt phu nhân giống như khúc gỗ trôi dạt đột ngột xuất hiện trong cuộc đời hắn, đến một cách không chân thực như vậy, như một tia tiên hồn bí ẩn, hắn không hiểu lý do nàng thu lưu hắn, cũng không hiểu vì sao nàng cần Lộc Đan…

Tuyết Sơn Lộc Đan, là loài tiên hoa mà những kẻ phàm phu tục tử đang ra sức tìm kiếm vì muốn trường sinh bất tử.

Hắn chưa từng thấy Lộc Đan, chỉ thường nghe những người già trong ngõ hẻm nhắc đến; Dùng nó, người sống trường sinh, người chết hồi sinh.

"Yên tĩnh một chút, Lộc Đan đối với Nguyệt phu nhân mà nói quan trọng lắm đó! Ngài ấy luôn phải đích thân đi hái, chưa từng mang theo một người, huống chi là một tên tiểu quỷ như ngươi!" Dung Y hừ giọng, lạnh lùng nhìn hắn ngã nhào trên tuyết, không có ý định tiến lên đỡ.

"Dung Y tỷ tỷ, vì sao Nguyệt cô cô lại cần Lộc Đan? Nàng bị bệnh sao?"

"Không phải, đó là để tục mệnh cho tôn chủ…" Dung Y nhất thời lỡ miệng, nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy thù địch vừa rồi bỗng trở nên vô cùng ngưng trọng: "Bất Ly, ngươi có biết Nguyệt phu nhân không phải là chủ nhân thật sự của Cửu Huyền Cung không?"

Bất Ly không biết, chỉ ngơ ngác lắng nghe.

Nguyệt phu nhân nói, tuyệt học nhiều đời của Cửu Huyền Cung chỉ có chủ nhân mới được học, Nguyệt phu nhân đã biết, vì sao nàng không phải là cung chủ Cửu Huyền Cung?

"Bảy năm rồi… Nguyệt phu nhân đã hái Lộc Đan bảy năm rồi, đôi tay ngài ấy đã lạnh cóng bảy năm rồi, ngài ấy vẫn luôn chờ đợi ngày trả lại Cửu Huyền Cung cho tôn chủ, nhưng bây giờ ngài ấy thu nhận ngươi làm đồ đệ, ta nghĩ, có lẽ là vì ngài ấy cũng dần dần từ bỏ rồi."

Gió tuyết đang thổi, thổi đau khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Ly, khiến hắn nhớ đến tối qua Nguyệt phu nhân dịu dàng ôm lấy hắn, tiếng hát tràn đầy si tình sầu muộn, để cho ngọn gió vô tình cuốn đi, mang theo lời khẩn cầu của nàng đến vùng băng thiên tuyết địa tang thương này, đến chỗ người mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Thì ra, nơi đó có nỗi đau suốt bảy năm.

Từng cơn gió kia, dường như đang hỏi, đứa bé đáng thương của ta ơi, trong lòng ngươi rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật?

Đôi ủng tuyết của Nguyệt phu nhân in thành một hàng dấu chân nhỏ nhắn, uốn lượn trên nền tuyết trắng xóa, chưa đầy nửa khắc sau lại bị lớp tuyết mới rơi phủ lên, như mái tóc vốn đen nhánh như mực của nàng, im hơi lặng tiếng phai thành hoa râm.

Nàng một mình đi trong gió tuyết, cô đơn đến vậy, yếu đuối đến vậy, dòng khí lạnh thấu xương lại không chịu buông tha nàng, sương muối phất lên mặt nàng, băng tuyết rơi trên tóc nàng, nàng lại dường như không hay biết, không rụt rè, không dừng lại, bởi vì nàng bức thiết, nàng sốt ruột, một lòng một dạ chỉ muốn tìm được Lộc Đan, một bước cũng không dám chậm lại.

Trong màu trắng vô tận, thấp thoáng nhìn thấy một điểm đỏ diễm lệ nơi vách núi dựng đứng.

Trên khuôn mặt xưa nay vẫn luôn lạnh lùng diễm lệ kia, trên đôi môi đỏ thắm thờ ơ kia, gần như khẽ cong lên một cách không nhận ra, như một nét móc mảnh cong cong, từ một mảnh thê lương trắng xóa lan tỏa ra, nhàn nhạt ửng lên ánh sáng dịu dàng, không còn thanh lãnh.

Hoa trên tuyết, đã nở.

Nàng keo kiệt với nụ cười của mình đến vậy, gần như không ai biết nàng cũng biết cười, ngay cả người kia, vậy mà cũng chưa từng thấy…

"Lang quân của ta ơi, hương dưới trăng đang nồng, chàng có ngửi thấy không?"

Nàng nhắm mắt khẽ lẩm bẩm, ôm chặt lấy đóa Lộc Đan kia trong lòng, dường như cũng ôm chặt lấy một tia hy vọng trong lòng, cũng giống như mỗi lần mỗi lần trước đây suốt bảy năm, cầu mong đây là sự thương xót cuối cùng của ông trời đối với nàng.

Chỉ hận trời nếu có tình, trời cũng già.
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 5: Dục Hương



Cuối Dạ Hợp Cốc, có một cái ao nước nóng, dường như nóng đến bốc hơi, khói trắng lượn lờ bao phủ giống như bàn tay dịu dàng của người tình, cố chấp bảo vệ người trong ao, năm tháng qua đi, vĩnh viễn không chịu tan đi.

Nguyệt phu nhân nói, cái ao đó tên là Hương Trì, nhưng lại là một vũng ao không còn hương thơm.

Phía bên kia Hương Trì thác nước chảy chậm rãi, như một trận tuyết lớn không bao giờ ngừng, từng đợt từng đợt rơi xuống âm u, giống như mãi cho đến tận thiên hoang địa lão, bốn phía dường như tĩnh lặng, như một khúc ca an tường, dịu dàng dỗ dành đất trời sông núi đi vào giấc ngủ.

Phía sau một mảnh tĩnh mịch, sau khi khói tan sương hết, là từng giọt từng giọt dâm uế của nhiều năm về trước.

Giữa khói nước mông lung, một nam nhân và một nữ nhân đang g*** h**n trong dạ hương, bọn họ tr*n tr**ng, bọn họ quấn quýt lấy nhau, ao nước nóng là chiếc nệm mềm của họ, khói trắng là chiếc chăn tơ của họ, nước ao là mồ hôi ướt đẫm của họ, hơi nước là tiếng th* d*c của họ…

Còn hương thơm dưới ánh trăng, là xuân dược của bọn họ.

Hương thơm của Dạ Hợp Cốc dường như càng nồng càng đậm so với bình thường, bốc lên từ ao nước nóng, hòa cùng với hơi khói bao bọc chặt lấy th*n th* tr*n tr**, cuồng loạn luồn lách giữa hơi thở, len lén thẩm thấu vào xương cốt con người, mỗi một tiếng th* d*c đều như dẫn đến khí huyết cuộn trào, tập trung vào nhịp điệu g*** h**n, thúc đẩy sự chiếm hữu càng nhanh hơn càng nhiều hơn.

Hương càng nồng, hắn ta càng điên cuồng.

Thời tiết lạnh lẽo đến vậy, bọn họ chìm đắm trong ao nước nóng bốc hơi, hoà tan thủy triều xuân trào dâng vào trung tâm của ao.

Nam nhân vì tiết dục mà tiết dục, nữ nhân không đ*ng t*nh nhưng lại động cảm giác.

Lần này đến lần khác, hắn ta mặc sức hoan lạc trong cơ thể nữ nhân mê loạn, muốn lật người nàng lại thay đổi tư thế tiếp tục thì lại thấy nàng đột nhiên tỉnh lại, giữ chặt tay hắn ta, ngước mắt nhìn hắn ta với vẻ hoảng loạn, cuối cùng lắng đọng một mảnh ngưng sương.

"Ngươi đã hứa với ta rồi, không nhìn lưng ta." Giọng nói của nàng xen lẫn tiếng th* d*c t*nh d*c, nhưng vẫn kiên quyết như lần đầu gặp mặt.

Nam nhân hừ lạnh, đáy mắt tràn đầy sự nhẫn nhịn vì dục cầu bất mãn: "Trên lưng nàng, rốt cuộc có cái gì?"

"Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi, tôn chủ." Nàng nói, nói thật lạnh lùng: "Giao dịch giữa chúng ta, không bao gồm dò xét bí mật của nhau, giống như ta cũng không biết một chút gì về ngươi, nhưng cũng không cần phải biết."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy nước trong ao nước nóng cuồng loạn gào thét, bị nội lực của nam nhân đánh ra một đợt sóng cao vài thước, nở rộ ra từng mảnh từng mảnh cánh hoa trắng trên mặt ao, tung bay khắp trời, tản mát xung quanh ao nước nóng, tản mát lên mái tóc rối bời như mực của bọn họ, tản mát lên cơ thể đang quấn chặt lấy nhau của bọn họ.

Trong mắt nam nhân toát ra cơn giận dữ cuồng bạo như yêu ma, ngón tay hắn ta mạnh mẽ véo cằm nàng, tựa như muốn bóp nát nàng: "Chú ý giọng điệu của nàng, nàng càng ngày càng quá phận rồi!"

"Sao, thì ra ngay cả nói thật với ngươi ta cũng không được làm sao? Ta nhớ giao dịch của chúng ta cũng không bao gồm việc ta phải thần phục ngươi…"

"Đừng nhắc lại cái giao dịch chết tiệt kia với ta nữa, hử?" Hắn ta hừ ra tiếng, âm cuối kéo ra uy h**p tà dâm nguy hiểm, trong mắt lộ ra vẻ hung cuồng, dường như có vài phần sát khí thức tỉnh.

"Vì sao không được nhắc? Tôn chủ vĩ đại, chúng ta hiện tại, chẳng phải đang thực hiện giao dịch ngày hôm đó sao?" Nàng quật cường không kêu một tiếng đau, không hề sợ hãi nghênh đón sự uy h**p cự ly gần của đối phương: "Ta đã làm như ngươi mong muốn, ngày ngày ngâm mình trong ao nước nóng, vì ngươi tắm ra một thân hương thơm dưới ánh trăng… Vậy thì, cũng xin ngươi tuân thủ lời hứa, chớ dò xét tất cả của ta…"

Khi một người ngay cả cái chết cũng không sợ, thì trên đời này, không còn gì có thể uy h**p.

Bao gồm cả nam nhân vui giận thất thường như yêu ma trước mắt này, nàng không đoán được sự cuồng nộ ph*ng đ*ng của hắn ta, nàng không đoán được sự ngang ngạnh của hắn ta, dù là như vậy, nàng vẫn không sợ hắn ta, ở trước mặt hắn ta, nàng thậm chí còn không cảm nhận được sự tự ti vì phải khuất thân trước hắn ta.

Nàng biết, nàng hiểu, giao dịch của bọn họ là một mối quan hệ thể xác lạnh lùng.

Là hắn ta thừa lúc nàng gặp nguy, là hắn ta cướp đi sự trong trắng của nàng, nàng hận hắn ta!

Nàng cho rằng nàng đối với hắn ta, cũng chỉ là một nữ nhân hạ tiện dùng thân thể đổi mạng, nhưng hắn ta chưa từng vì điểm này mà coi thường hay châm chọc nàng. Từ khi nàng vào cốc đến nay, hắn ta quan hệ với nàng, hắn ta tức giận với nàng, nhưng cũng chiều chuộng nàng đến nỗi không giống như đối đãi với một đối tượng tiết dục, cũng giống như bây giờ, dù cho hắn ta bày ra vẻ tà ác hung tàn đến đâu, như muốn lột da nàng, muốn rút xương nàng, nhưng vẫn không hề cưỡng ép.

Nhưng, như thế thì sao? Mạng của nàng, tuổi xuân của nàng đã giao phó cho hắn ta, nàng sẽ không để mất tôn nghiêm và lòng tự trọng trước hắn ta.

Nói cho cùng, sự can đảm của nàng, chỉ vì nàng hiểu hắn ta sẽ không làm tổn thương nàng.

"Nguyệt Hạ… Ta nói cho nàng biết, Hương Trì này, ta chỉ cho phép một mình nàng dùng qua! Dạ Hợp Cốc, chỉ có một mình nàng có hương thơm này!" Hắn ta đột nhiên thấp giọng gầm lên, trên mặt là sự điên cuồng phóng túng bất biến, giọng nói là sự âm u lạnh lẽo bất biến, nhưng lời nói kia lại đột ngột đến nỗi khiến người ta phải suy ngẫm.

"Vậy thì ta cũng nói cho ngươi biết…" Nàng khinh thường cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên tỏ ra mỵ hoặc lẫm liệt: "Hương thơm này ở trên người ta, là độc, là ô nhục, là mùi vị ta chán ghét nhất, khiến người ta cảm thấy buồn nôn."

Những câu chữ làm tổn thương người khác, quanh quẩn trên ao nước nóng, tản ra trong gió đêm.

Chỉ khi đâm hắn ta bị thương, nàng mới có thể có được một tia an ủi cân bằng trong thế giới dơ bẩn này.

Trong Hương Trì ngày hôm đó, hắn ta của lúc bấy giờ, trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì? Trong đáy mắt lộ ra tâm tình như thế nào? Những điều này nàng không hiểu được, nhưng mảnh Hương Trì kia hiểu, bởi vì hắn ta từng nói, hắn ta đã đặt tình cảm của hắn ta vào trong đó.

Hương Trì ơi Hương Trì, ngươi nói xem ngươi ấp ủ bao nhiêu tình cảm?

Ngươi nghe kìa, đó là từng tiếng từng tiếng tương tư, đó là từng tiếng từng tiếng âu yếm, lặng lẽ dây dưa trong sơn cốc vắng lặng này, theo dòng khói lượn lờ đến trung tâm ao nước nóng, tự tại chảy trôi, chảy đi đến biển góc chân trời.

Dạ Hợp Cốc, chung quy vẫn là có tình…
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 6: Luyện Hương



Vừa trở về Dạ Hợp Cốc, Nguyệt phu nhân lập tức cẩn trọng giao Lộc Đan cho Dung Y, sau đó vội vã quay người bỏ đi, tự nhốt mình trong một hang đá, không chịu ra ngoài, gấp gáp như gió thoảng, nôn nóng như lửa đốt.

"Đừng nhìn nữa, mỗi lần Nguyệt phu nhân vào hầm lạnh là mấy canh giờ. Ngươi theo ta đến phòng Luyện Hương đi, Nguyệt phu nhân đang vội!" Dung Y đã quen với cảnh tượng này, thờ ơ cầm Lộc Đan rẽ sang hướng khác trong cốc.

Bất Ly tò mò khôn xiết, không biết trong hang đá kia cất giấu thứ gì mà khiến Nguyệt phu nhân vốn thanh lãnh lại mất bình tĩnh đến thế?

"Tiểu quỷ, chắc ngươi chưa nghe nói đến truyền thuyết về Dạ Hợp Cốc rồi, phải không?" Dung Y chợt quay đầu, ánh mắt nhìn xuống có vẻ âm u, lộ vẻ quỷ dị: "Những kẻ vô tri, chớ tìm hương, chớ lạc lối… Tính hiếu kỳ, có thể giết người đó!"

Sở dĩ Dạ Hợp Cốc thần bí, là vì không ai biết nó ở đâu.

Lăng Sơn thế núi hiểm trở, Dạ Hợp Cốc lại được quần sơn bao bọc, ẩn mình ở nơi sâu khuất không ai thấy, lai lịch không rõ, đường đi mờ mịt, chỉ có hương thơm nồng nàn là thứ rõ ràng duy nhất, như dẫn dụ kẻ hiếu kỳ, nhưng cũng g**t ch*t những người vô tội. Vì thế, trừ khi được Cung chủ Cửu Huyền Cung mời, người ngoài đến chỉ có con đường chết.

Nhưng Dạ Hợp Cốc bây giờ không còn thơm nữa, không còn dẫn đường, không còn thả độc.

"Dung Y tỷ tỷ, sao Dạ Hợp Cốc lại không còn thơm nữa?" Cuối cùng Bất Ly không nhịn được hỏi.

"Cái này… Ngươi phải hỏi Nguyệt phu nhân." Dung Y lạnh nhạt quay người, vẻ khác lạ vừa rồi biến mất, sắc mặt thay đổi nhanh đến nỗi Bất Ly bé nhỏ không kịp thích ứng, hình như là mỗi khi nhắc đến chuyện cũ.

Khoảng hai canh giờ sau, Nguyệt phu nhân mới thong thả đến phòng Luyện Hương, vẫn một thân tuyết diễm, vành mắt mơ hồ có một quầng đỏ nhạt, dịu bớt vẻ lạnh lùng.

"Nguyệt cô cô, người khóc?" Bất Ly lo lắng hỏi bằng giọng trẻ con.

"…Không có." Nguyệt phu nhân nhàn nhạt đáp, bắt đầu luyện hương: "Lộc Đan là linh hoa, rễ lá đều có thể làm thuốc, ta nghiền thành bột, đốt trong đỉnh ngọc ba ngày ba đêm là thành hương, ngửi vào có tác dụng trấn hồn, tục mệnh."

Giữa phòng Luyện Hương đặt một chiếc đỉnh hương, khói trắng mờ ảo che khuất hình dáng bên ngoài khiến nó càng thêm huyền ảo trong ánh nến lờ mờ, chỉ có hương thơm trên người Nguyệt phu nhân là rõ ràng, cho dù đang luyện hương, cũng không bằng một phần vạn hương thơm trên cơ thể nàng.

Dạ Hợp Cốc sao lại không thơm chứ? Nguyệt phu nhân chính là kỳ hương mà…

"Nguyệt cô cô, người mệt rồi phải không? Người về nghỉ đi, chỗ này để con và Dung Y tỷ tỷ lo là được!" Bất Ly xung phong nhận việc, vì hắn mơ hồi nhìn thấy Nguyệt phu nhân xoa mắt, giọng nói cũng không có tinh thần lắm.

"Không được!" Nguyệt phu nhân phản ứng kịch liệt ngoài dự liệu: "Hương này rất quan trọng, ta nhất định phải trông chừng cho đến khi làm xong!"

Khuôn mặt trẻ con của Bất Ly thoáng sửng sốt một chút, cho rằng mình đã chọc Nguyệt phu nhân giận, nhất thời không biết làm sao.

Không ngờ trong khoảnh khắc tiếp theo, Nguyệt phu nhân lại mềm nhũn ngã xuống đất, một thân trắng muốt giữa làn khói như bóng ảnh hư ảo, như đám mây mỏng có thể tan theo gió bất cứ lúc nào. Bất Ly giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, chạm vào đâu cũng lạnh như băng, chỉ cần khẽ chạm cũng thấy lạnh thấu xương, trực tiếp khiến người ta run rẩy.

"Ta không bỏ cuộc, không bao giờ bỏ cuộc!" Nguyệt phu nhân lẩm bẩm, âm thanh bị khói trắng ngăn cách, như tiếng gió than.

"Nguyệt cô cô, người có sao không? Người lạnh quá, sao lại thế?" Bất Ly lo lắng hỏi, dùng thân nhỏ bé sưởi ấm cho nàng, nhưng dường như làm thế nào cũng không thể sưởi ấm, ngược lại khiến hắn lạnh run, toàn thân như rơi vào băng hà.

"Đứa bé ngoan, đừng lo… Ta khỏe, chỉ là ở hầm lạnh lâu, hại da, không có gì đáng ngại." Nguyệt phu nhân xoa lưng hắn, giống như một người mẫu thân hiền lành, đầy kiên nhẫn.

"Sao Nguyệt cô cô lại phải ở hầm lạnh? Có phải… Có phải tôn chủ phạt người?"

Tay Nguyệt phu nhân cứng đờ, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên vẻ sửng sốt hiếm thấy, ánh mắt trống rỗng xuyên qua hang đá nhìn về phương trời xa, hồi lâu sau, nàng buồn bã nhắm mắt, lẩm bẩm: "Phải, tôn chủ phạt ta, người đang trừng phạt ta…"

Bất Ly nhìn vẻ mặt đau khổ của Nguyệt phu nhân, không dám hỏi tiếp, bởi vì hắn biết tôn chủ Cửu Huyền Cung là điểm yếu của nàng.

Tôn chủ… Tôn chủ, danh xưng cao vời bất khả xâm phạm đến nhường nào, chỉ cái tên thôi cũng có thể tưởng tượng được sự tôn quý của người kia. Đó là chủ nhân có địa vị cao nhất Cửu Huyền Cung, đó là khí chất của Nguyệt phu nhân, ngay cả những người ở Dạ Hợp Cốc cũng kính nàng như chủ, mà người được kính xưng là tôn chủ kia, lại chưa từng xuất hiện.

Nguyệt cô cô đã làm gì sai?

Dạ Hợp Cốc, đã trải qua những sóng gió gì?

Những chuyện cũ của Dạ Hợp Cốc, sau năm tháng dài đã chôn sâu dưới đất, bị người hiếu kỳ đào lên từng chút một, khiến người ta đau lòng không nỡ nhìn.
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 7: Tàng Hương



Tay như vuốt thú, ngón như xương đỏ, như móc bạc muốn cào, như dao nhọn muốn gọt.

Áo bào đen của nam nhân là đêm dài của Dạ Hợp Cốc, mái tóc đen buông lơi bay loạn, đối lập với màn mưa hoa trắng xóa sau lưng.

Thân hình hắn ta chuyển động tựa gió lốc, mười ngón tay dài nhọn khác thường, gân xanh trên mu bàn tay nổi dữ tợn, chém đến đâu như lưỡi dao sắc bén chém đến đó, chém nát hoa khắp sơn cốc, hất tung cánh trắng, hương thơm nồng nàn như dù giấy mở ra, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, chìm vào đáy mắt nữ tử đang lặng lẽ đứng nhìn.

"Nguyệt Hạ, đến rồi thì đừng trốn." Hai tay nam nhân dừng ở giữa không trung, giọng nói âm tà như đông cứng cánh hoa.

Bóng hình nữ tử khẽ run một cái, có lẽ ngẩn ngơ, chần chừ nửa khắc rồi từ từ bước ra từ chỗ tối.

Nàng vẫn toát lên diễm lệ lạnh lùng, đôi mắt phượng không gợn sóng khi nhìn hắn, giữa hoa rơi càng tỏ ra cô độc lẫm liệt, như ma đêm, móng vuốt dài đen như xương trắng cháy thành than, dưới ánh nến đỏ như đang rỏ máu, tà cuồng đến đáng sợ, nhưng nàng không sợ hắn ta.

Nam nhân thu tay về, lạnh lùng uy nghiêm đến trước mặt nàng, cầm một sợi tóc đen trước ngực nàng, hít sâu: "Nàng càng ngày càng thơm… Từ xa đã ngửi thấy, nàng trốn cũng không thoát, phải không?"

Lời nói mơ hồ lượn lờ giữa những sợi tóc xanh, hóa thành âm thanh lười biếng ái muội, tiếng nào tiếng nấy đều quyến rũ k*ch t*nh.

Tay hắn ta, chỉ dùng để v**t v* nàng, không còn độc ác như trước.

"Tôn chủ dùng, là Quỷ Trảo Thủ danh chấn giang hồ?" Nàng hiếm khi nhìn thẳng, nhìn vào đôi mắt gần sát của hắn ta, thấy vẻ kích động đè nén của mình, chứ không phải vẻ lạnh lùng thường thấy khi nhìn về phía hắn ta.

"Đúng, thì sao?" Hắn ta ngước mắt lên từ mái tóc đen như mực, tà tà nhìn nàng.

"Ngươi dạy ta." Nàng nói, giọng cứng rắn, lạnh lùng như ra lệnh cho người lạ.

"Sao nàng vẫn nói với ta bằng giọng điệu này?" Hắn ta hơi tức giận, hờ hững buông nàng ra, ép sát lại: "Không phải nàng thích nhắc đến giao dịch giữa ta và nàng sao? Ta đâu có hứa sẽ truyền võ công cho nàng! Đừng tưởng ta không biết nàng đang tính toán gì, muốn học hết bản lĩnh của ta, để không cần ta nữa, phải không? Muốn bội ước, rời xa ta, phải không?"

"Ta không có! Ta chỉ muốn ngươi dạy ta võ công!" Nàng cắn môi, má ửng lên vẻ khó coi.

Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, nhìn kỹ vẻ mặt khác thường của nàng: "Vậy nàng phải biết, Quỷ Trảo Thủ của Cửu Huyền Cung chỉ truyền cho người kế vị, dựa vào đâu ta phải phá lệ vì nàng?"

"Ta… Sẽ dùng bí mật của ta để trao đổi cùng ngươi."

Nàng bất chấp tất cả, không cho hắn ta bất cứ cơ hội nào từ chối, vội vàng xé dải lụa trên eo mình xuống, cởi bỏ từng lớp lụa mỏng, không ngừng khoe ra da thịt trắng như ngọc trước mắt hắn, cho đến khi trên người chỉ còn chiếc yếm lụa hình trăng lưỡi liềm, mong manh che ngực, ôm lấy thân hình quyến rũ, thiêu đốt ánh mắt hắn ta.

Nam nhân im lặng, th* d*c, nín thở, ngưng đọng nhìn thân thể kiều diễm run rẩy, nàng giống như sợ sệt, giống như do dự, sau đó chậm rãi xoay người, để lộ tấm lưng trần.

Nơi đó không trắng nón không tỳ vết như hắn ta nghĩ, mà đầy màu sắc quỷ dị, vẽ một bản đồ hình núi.

Có người khắc hình xăm lên tấm lưng trắng tuyết của nàng, thiêu đốt một mảng da lớn của nàng.

"Đây là gì?" Hắn ta âm trầm hỏi, mắt đỏ ngầu.

"Tôn chủ, Nguyệt Hạ tặng người món quà này, người hài lòng không? Gia tộc ta đã đổ quá nhiều máu để giữ bí mật này, giờ… Ta cảm thấy tất cả những thứ này đều không đáng! Bảo tàng của triều trước, ai muốn cướp cứ cướp!"

Giữa nàng và hắn ta, luôn là những điều kiện trao đổi.

Lần đầu, nàng dùng thân thể; Lần này, nàng vứt bỏ bí mật.

"Ta không có hứng thú!" Cơn giận của nam nhân đến bất chợt, hắn ta kéo mạnh nàng xoay người lại, bưng hai gò má mỏng manh của nàng để nàng thấy rõ vẻ mặt méo mó của hắn ta: "Ta chỉ cần nàng, chỉ nàng thôi! Nàng đừng hòng dùng bản đồ kho báu chết tiệt để qua mặt ta, đừng hòng! Nàng là của ta, bí mật của nàng cũng là của ta!"

Nàng nhất thời ngẩn ra, không ngờ hắn ta lại phản ứng như vậy.

Hắn ta nói hắn ta muốn nàng? Từ đầu đến cuối, hắn ta chỉ muốn thân thể đã tắm hương này của nàng thôi, phải không?

"Tôn chủ, người đã biết bí mật của ta, có thể dạy ta võ công chưa?" Nàng lạnh lùng nói, coi cơn giận của hắn ta là một trò cười.

Nam nhân bị thái độ lạnh lùng của nàng chọc tức, đột ngột kéo nàng lại, cúi đầu xuống tàn phá trước ngực nàng, chìm vào trong cơn cuồng dại không kiểm soát, cắn đau nàng, véo đau nàng, thật giống như muốn móc tim nàng ra, không ngừng phá hoại, cho đến khi nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, hắn ta mới giật mình từ trong giấc mồng, dừng hành động lại, ngơ ngác nằm trên người nàng, bất động giống như không còn sức lực.

"Nguyệt Hạ… Nguyệt Hạ… Đừng đối xử với ta như thế…" Hắn ta khẽ gọi, giọng khàn đặc, tuyệt vọng.

Hắn ta ôm nàng, ôm thật chặt, dồn hết sức ôm chặt, vùi mặt vào trái tim lạnh giá của nàng, dường như chỉ có vậy mới có thể đến gần nơi đó, để được nàng dịu dàng thương tiếc.

Thương ta, yêu ta đi…

Gió Dạ Hợp Cốc thổi hoa thơm ma sát xào xạc, như tiếng kêu gào hèn mọn từ đáy lòng hắn ta.

Điều hắn ta muốn, chỉ là một nụ cười của nàng.
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 8: Uyên Hương



"Bất Ly, đã nhìn rõ chưa?"

Nguyệt phu nhân từ từ thu lại móng vuốt sắc nhọn, vài sợi tóc trắng từ búi tóc mây rơi xuống gò má, cũng không thấy nàng đưa tay ra gạt đi, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn cậu bé đang đứng bên cạnh chân đèn quan sát học tập.

"Nhìn rõ rồi... Nhưng Bất Ly ngu dốt, đã quên mất năm phần." Bất Ly nhỏ giọng lí nhí, sợ mình chọc Nguyệt phu nhân không vui.

"Đừng vội, Quỷ Trảo Thủ khó nhất là ở chỗ lĩnh ngộ yếu quyết tầng thứ nhất, đợi ngươi đột phá được khó khăn này, phần phía sau sẽ học được nhanh hơn. Năm xưa ta mới học, cũng quên sáu bảy phần, ngươi tư chất thông minh, nhớ được năm phần đã là hiếm có."

"Thật sao ạ?" Bất Ly sáng đôi mắt tròn xoe, thân mật ôm lấy vòng eo thon thả của Nguyệt phu nhân: "Quỷ Trảo Thủ của Nguyệt cô cô là do tôn chủ dạy sao ạ?"

Nguyệt phu nhân lại im lặng, khẽ ôm lấy thân hình nhỏ bé của Bất Ly, giống như mỗi lần chạm đến chủ đề này, đôi mắt diễm lệ lạnh lùng kia lại phủ lên một lớp sa bi thương, dường như vạn vật trong mắt nàng bỗng chốc trở nên ảm đạm vô sắc, dường như hoa không còn nở, dường như trăng không còn lên, chỉ thấy được ký ức chìm sâu dưới đáy mắt, tập trung vào nỗi đau của riêng mình.

"Quỷ Trảo Thủ còn có một chiêu khác..." Nguyệt phu nhân đáp không liên quan, giọng nói thêm một phần thê lương: "Năm xưa do tôn chủ tự sáng tạo, là chiêu Uyên Ương Thủ hợp bích nam nữ, uy lực càng mạnh hơn, tiếc là... Đến nay không được người trong giang hồ biết đến."

"Vì sao ạ?" Bất Ly ân cần hỏi, không hiểu sự ảm đạm đột ngột của Nguyệt phu nhân.

"Vì... Uyên ương có tình, tuyệt không sống một mình trên đời, mà chúng ta không phải một đôi uyên ương, không thể cùng sinh tử."

Nguyệt phu nhân không nhanh không chậm ôn tồn giải thích, càng nói càng lộ rõ vẻ đau khổ, giống như bị ai siết chặt cổ họng vậy, nói đến chữ cuối cùng đã không thành tiếng, hóa thành tiếng nức nở không âm thanh, phiêu tán trong gió đêm.

Theo gió dường như còn vương vấn hương dưới ánh trăng thơm ngát thuở nào, cùng với tiếng nói thầm, tái hiện lại sự triền miên yến oanh ngày ấy.

Người đó nói, hắn ta và nàng là uyên ương không thể tách rời, một đời một kiếp một đôi người...

Hắn ta sáng tạo ra Uyên Ương Thủ, dùng giọng nói ma mị mang theo chút tà cuồng, nói hắn ta là uyên của nàng, nói nàng là ương của hắn ta, định sẵn bộ võ công này không một người nào có thể thi triển, chiêu nào cũng thiếu nhau không được, thế là nàng và hắn ta kết hợp, giả vờ bọn họ là một đôi tình nhân, nhưng sự ăn ý bồi dưỡng ra trong nhiều năm qua, nàng tưởng mình không thể có được, hóa ra trong vô thức đã sở hữu, bộc lộ hoàn toàn khi hai người hợp tác.

Nàng thật sự không hiểu, vì sao rõ ràng vô tình, cũng có thể thi triển Uyên Ương Thủ tráng lệ đến vậy?

Bọn họ không phải một đôi uyên ương, không phải!

Nàng hận hắn ta, nàng hận hắn ta…

Bắt đầu từ khi nào, vào thời điểm nào, nàng hoàn toàn không hay biết lại dần dần biến chất?

Nếu nàng sớm phát hiện một chút, trước khi mọi thứ trở nên không thể cứu vãn, có phải quang cảnh bây giờ sẽ khác không? Nàng có còn phải ném mình vào sự hối hận không thể dứt ra, ngày ngày chịu sự giày vò của giác ngộ muộn màng? Nàng có thể ôm chặt lấy hắn ta, như hắn ta từng ôm nàng sâu tận xương tủy, thay nàng hối hận vì những lời lẽ lạnh lùng đã nói ra?

Tôn chủ, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vì sao người vẫn không chịu tha thứ cho Nguyệt Hạ…

Vì sao đến giờ người vẫn cố chấp không chịu buông tha cho Nguyệt Hạ?

Nàng chạy đến bờ vực cốc, gào khóc về phía Lăng Sơn trùng trùng điệp điệp, gào khóc về phía bầu trời đêm không một ngôi sao, gào khóc về phía quá khứ đã hóa thành mây khói. Những giọt nước mắt nàng tưởng đã khô cạn, hóa ra đến giờ vẫn chưa chảy hết…

"…Nguyệt Hạ, nàng khóc?"

Một giọng nam từ sâu trong não vang vọng, khiến nàng nhất thời kinh ngạc quay đầu, giữa bóng tối và tĩnh lặng của núi rừng, cách đó vài thước dường như có một bóng người như ma mị đang đứng, mái tóc đen bay trong gió, hắn ta thu hồi vẻ tà tứ ngông cuồng ngày thường, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào nàng ở phía xa, như ẩn chứa một sự thôi thúc sâu sắc, cuối cùng chỉ hóa thành nếp nhăn chết cứng giữa hai hàng chân mày.

"Tôn chủ…" Nguyệt phu nhân ngơ ngác gọi, nước mắt nhớ nhung lại cuồn trào mãnh liệt.

Cùng lúc đó, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên trong ký ức, xé tan màn đêm yên tĩnh: "Người đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh."

"Nàng khóc vì ai?" Nam nhân nắm chặt tay, giống như phải dùng hết sức lực mới có thể nhẫn nhịn sự vô lễ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của nàng.

"Người nhất định phải dò xét chuyện riêng của ta sao? Người cho rằng đã ngủ với ta, là có tư cách biết hết mọi chuyện của ta sao?" Giọng nói lạnh lùng của nàng tràn đầy châm biếm sắc bén: "Người đến cũng tốt, ta đang định nói với người, ta muốn xuất cốc vài ngày."

"Giao dịch của chúng ta, nàng quên rồi?" Hắn ta hằn học gầm gừ, hận rằng giao dịch ban đầu là thứ duy nhất hắn ta có.

"Ta đã hứa với người thì tự khắc làm được, ta sẽ không rời khỏi Dạ Hợp Cốc, chỉ là… Ta có một số ân oán cá nhân phải giải quyết, chỉ cần vài ngày." Giọng nói của nàng phẫn nộ, như có một tia sát khí đột ngột.

Nam nhân hừ một tiếng, "Nếu giết người thì ta giúp nàng."

"Không cần!" Nàng lập tức lạnh lùng từ chối: "Ta đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, mọi thứ khác đều không liên quan đến người, không cần người nhúng tay vào! Thứ ta không cần nhất, chính là sự giúp đỡ của người…"

Nguyệt phu nhân lặng lẽ lắng nghe, càng nghe càng đau khổ, càng nghe càng hối hận, bị chính bản thân mình trong quá khứ lăng trì trái tim.

Xin ngươi, xin ngươi đừng dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôn chủ nữa, được không?

Nguyệt Hạ trẻ tuổi à, ngươi hãy mở mắt ra nhìn đi, mở mắt ra nhìn đi! Sau lưng cái vẻ từ chối quay đầu của ngươi, nam nhân ngươi cho rằng mình đang hận kia đang lặng lẽ trông chừng ngươi, đôi mắt ấy giữ lại nỗi đau hận cho chính mình, bên trong tràn ngập tình yêu dành cho ngươi…
 
Dạ Tình Hương - Thi Ý
Chương 9: Chương 9



Dưới hư không, trong rừng cây lay động không yên vang vọng tiếng cầu xin hèn mọn.

“Tha mạng, tha mạng, cô nương! Uông mỗ vốn dĩ không oán không thù với ngài, vì sao ngài lại muốn đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm gì chăng?” Một hán tử trung niên tướng mạo đường hoàng chật vật ngồi bệt trên mặt đất, đối diện với cốt trảo của nữ tử áo trắng vươn tới yết hầu hắn ta, không còn khí phách run rẩy thân mình.

“Hiểu lầm? Uông giáo chủ, ngươi tham đồ tất cả bản đồ bảo tàng của Hàng gia ta, giết phụ mẫu ta, diệt cả nhà ta, thù này nên nói thế nào?”

“Chẳng lẽ ngươi, ngươi là… Tiểu cô nương của Hàng gia năm xưa …” Hán tử trung niên run rẩy ngón tay, trừng lớn đôi mắt kinh hãi: “Sao ngươi lại học được võ công âm tà độc ác đến vậy? Chẳng lẽ là… Quỷ Trảo Thủ mà trong giang hồ đồn đại!”

“Không sai, ta được Cung chủ Cửu Huyền Cung đích thân truyền thụ võ công, thì sao?”

Hán tử trung niên với ánh mắt tinh tường bắt được một thoáng cảm xúc chợt lóe qua trong mắt nữ tử, bỗng nhiên trong mắt hắn ta lóe lên một tia tinh quang tính toán: “Hàng cô nương, năm xưa thực ra… Đều là do Uông mỗ nghe theo lời xúi giục ly gián của tiểu nhân, cho rằng phu phụ Hàng thị muốn hiến tàng bảo đồ cho người Đinh Linh, nào ngờ… Ai! Uông mỗ lỡ tay giết người vô tội, sau sự việc cũng hối hận khôn nguôi…”

Nhận thấy móng vuốt trước mặt khẽ dừng lại một chút, ánh mắt của hán tử trung niên chuyển sang hung ác, bỗng nhiên tụ tập nội lực vào lòng bàn tay, thân hình nghiêng sang một bên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trở tay bắt lấy phần eo của nữ tử, mắt thấy sắp thành công thoát thân, chợt cảm thấy sống lưng truyền đến một trận đau rát như bị đâm bởi lưỡi dao, tựa như có một thứ gì đó sắc bén đâm vào da thịt ba phần, trực tiếp cắt vào tận xương, trong nháy mắt kết thúc sinh mệnh hắn ta.

Hán tử trung niên ngay cả cơ hội kêu đau cũng không có, trực tiếp ngã xuống, lộ ra một nam nhân áo tím tà mị âm hàn đứng sau lưng, móng vuốt đen kịt tắm đẫm máu tươi tanh tưởi, giống hệt yêu ma uống máu.

“Người!” Nữ tử kêu lên, trong kinh ngạc lại xen lẫn tức giận, “Người… Theo dõi ta?”

Nam nhân âm trầm trừng mắt nhìn nàng, đáy mắt thoáng dâng lên một cỗ cuồng nộ gấp gáp, “Nàng cho rằng ta sẽ để nàng một mình ở bên ngoài sao? Vừa rồi nàng suýt chút nữa đã chết trong tay tên tiểu nhân này! Nàng chưa từng hành tẩu giang hồ, không biết lòng người hiểm ác, căn bản không biết bảo vệ chính mình!”

“Dù cho bị người ám toán bị thương, đó cũng là chuyện của ta, không cần người lắm chuyện! Ta muốn đích thân kết thúc cừu hận của ta, sao người cứ mãi không hiểu ta!” Nữ tử lạnh giọng quát lớn, nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm hận.

“Nguyệt Hạ!” Hắn ta giận dữ, muốn an ủi nàng, bước lên kéo tay nàng: “Được rồi, chúng ta về cốc…”

Hắn ta còn chưa nói hết lời, bởi vì trong lúc giãy dụa, nàng đã lạnh lùng giáng cho hắn ta một bạt tai, móng tay bất ngờ rạch ra một đường máu sâu hoắm ở khóe mắt, đỏ tươi tựa như suối trào không ngừng chảy xuống, lấp đầy nửa bên mặt hắn ta, từng hàng từng hàng, phảng phất là nước mắt hắn ta.

Sắc tím trên người hắn ta, giọt lệ trên má hắn ta, máu tươi trên tay hắn ta, phản chiếu toàn bộ con người hắn ta trở nên vô cùng yêu tà.

Sương gió rét buốt, trong khu rừng tĩnh lặng đến âm u, giống như giữa bọn họ.

Nàng bị mảng lớn huyết lệ trên má hắn ta làm cho kinh hãi, lập tức ngây người, tràn đầy hoảng sợ không dám tin, tràn đầy mờ mịt không biết làm sao, nàng vốn cho rằng hắn ta sẽ giận dữ phát cuồng, không ngờ hắn ta lại chỉ im lặng nhìn nàng, âm u nhìn nàng, uất tuyệt nhìn nàng.

Dòng lệ màu đỏ chảy trên mặt hắn ta, giống như nảy sinh một cây bụi có gai ở trong lòng nàng, đâm nàng âm ỉ đau.

Vì sao, nàng dùng võ công của hắn ta làm hắn ta bị thương, chẳng những không cảm nhận được chút sung sướng khi báo được thù, mà còn đau lòng cho hắn ta, lo lắng cho hắn ta?

Nàng không tự chủ được ngẩng đầu tiến gần, gần như muốn giơ tay áo lên lau máu cho hắn ta, gần như muốn thốt ra lời xin lỗi, gần như muốn hỏi hắn ta có đau không, chỉ là những cái "gần như" này đều không kịp thành hình, đã bị một loạt tiếng bước chân hỗn loạn mà gấp gáp bao phủ, quấy nhiễu khu rừng vốn một mảnh tĩnh lặng.

“Là Uông giáo chủ! Hắn chết rồi! Các ngươi, các ngươi lại dám giết giáo chủ Kim Luân Giáo ta!”

Giáo chúng Kim Luân Giáo ở bốn phương tám hướng ngửi thấy mùi máu xông đến, trong đó không thiếu cao thủ võ công, không ngờ lại nghênh đón tin dữ giáo chủ đã chết, đông đảo giáo chúng kêu gào, rối rít rút đao kiếm, cho đến khi nam nhân áo tím kia chậm rãi quay đầu, phảng phất như không để ý, khuôn mặt cùng bàn tay tắm máu lại làm chói mắt mọi người, như thấy quỷ sát.

“Ngươi… Ngươi là yêu nghiệt phương nào?”

“Cửu Huyền Cung, Cửu Lang Quân.” Nam nhân tà mị nhếch môi một cái, dưới cảnh tượng một bên má đầy huyết lệ càng lộ vẻ quỷ mị.

“Cửu Huyền Cung… Dạ Hợp Cốc, Quỷ Trảo Thủ… Quý phái đã tuyệt tích giang hồ mấy chục năm, nay đột nhiên đến giết giáo chủ ta, chẳng lẽ Cửu Huyền Cung cũng muốn cùng Kim Luân Giáo tranh thiên hạ? Hừ, hôm nay không giết ngươi, giang hồ khó được an ninh!”

Cửu Huyền Cung, sau khi tuyệt tích mấy chục năm lại tái hiện giang hồ, có ý đồ gì?

Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, đều có một loại sát ý đồng thời trào dâng ở trong lòng, ngoài miệng vì an ninh giang hồ, thực chất là vì tư lợi độc bá võ lâm.

Cùng lúc đó, mấy trăm thanh thiết kiếm đồng loạt đâm về phía trước, bọn chúng muốn chiếm tiên cơ, lấy thế đông người ức h**p kẻ ít.

Sắc mặt của nam nhân vẫn âm hàn như cũ, lạnh lùng nhìn nhau, hoàn toàn không để mấy trăm đối thủ vào mắt: “Tìm chết! Kim Luân Giáo tự tìm diệt vong, vậy ta đành phải thành toàn!”

“Tôn chủ!” Nguyệt Hạ kinh hô, bỗng nhiên chộp lấy vạt áo tím diễm lệ của nam nhân: “Chúng ta dùng Uyên Ương Thủ…”

“Không cần, chỉ là một đám người ô hợp, một mình ta ứng chiến là đủ, nàng đứng một bên!” Nam nhân mạnh mẽ đẩy nàng ra, giơ lên một đôi móng vuốt đỏ tươi, đôi mắt đang giận dữ kia phảng phất cũng tràn ngập tơ máu, b*n r* sát khí cuồng nhiên.

Quỷ Trảo Thủ vừa ra, giống như dạ quỷ gào thét, nhuốm khu rừng cô tịch thành màu máu nồng đậm đến gay mũi, chậm rãi lan tràn ra.

Là máu của ai vẩy lên trong rừng?

Đôi mắt của nàng gắt gao đuổi theo bóng lưng của nam nhân kia, lúc nào cũng đều đang sợ hãi đó là máu của hắn ta…

Vì sao không cho nàng giúp đỡ? Là bởi vì nàng đã từ chối hắn ta, hắn ta cũng muốn đối đãi với nàng như vậy sao? Nhưng nàng sợ, không hiểu tại sao lại sợ hắn ta bị thương!

Giờ khắc này, nàng mới biết, ở giữa trời đất, trong sinh mệnh của nàng, thì ra…

Chỉ còn lại một mình hắn ta.
 
Back
Top Bottom