Tâm Linh Dạ Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
355504530-256-k887152.jpg

Dạ Quỷ
Tác giả: loveHoshinoTm
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Một câu chuyện kể về bóng ma nơi nhà cổ và kẻ hữu duyên đã đến được nơi ranh giới đó.

Cùng theo chân Lương Minh Hữu khám phá ra sự thật trong dinh phủ và siêu thoát cho linh hồn đáng thương của Hoàng Ngọc.

Tôi không mong gì hơn ngoài việc bạn thích câu chuyện này.​
 
Dạ Quỷ
Dạ quỷ


Các bạn đã từng nghe đến ma quỷ chưa ?......Hẳn là rồi nhỉ ?Có nhiều người nói với tôi, ma quỷ tượng trưng cho những oan hồn không thể siêu thoát.

Những linh hồn đó vất vưởng nơi trần thế vì nhiều lí do.

Có thể là hối tiếc, không thể rời xa những người mình yêu thương, có thể là oán niệm chưa dứt,...

Dù cho là lí do nào, ma quỷ vẫn là thứ đáng sợ trong mắt nhiều người.

Vậy, tôi muốn hỏi bạn một câu....Bạn có sợ ma không ?Cho dù bạn có sợ ma hay không thì hôm nay, hãy nghe tôi kể lại một câu chuyện đã xảy ra rất lâu rồi._____________________Tôi là Lương Minh Hữu, hiện đang sinh sống và làm việc tại Trung Quốc.

Tôi đang là chuyên gia ngành khoa học và công nghệ máy tính, làm việc tại công ty X.Vì là dân IT nên tôi vốn không tin vào ma quỷ, và sự kiện xảy ra cách đây 10 năm mới là thứ đã làm thay đổi suy nghĩ đó của tôi.10 năm trước, khi còn là cậu sinh viên trường đại học Nam Kinh, tôi vốn chẳng tin chút nào vào ma quỷ.

Đấy là cho đến khi tôi gặp được Hoàng Ngọc.Vào năm 2 đại học, tôi có gặp lại vài đứa bạn cũ năm cấp 3.

Chúng tôi rủ nhau đi nhậu, hát karaoke nhưng tôi chẳng uống được chút nào vì tôi ghét rượu.

Thế là tụi nó kéo tôi lên núi hoa mai chơi.

Lúc đó cũng đã 8 giờ tối rồi.

Tôi không muốn đi nhưng chúng nó cũng lôi tôi theo cho bằng được.Một bạn nữ trong nhóm, Cẩm Lan, là crush cũ của tôi, chịu trách nhiệm dẫn đường.

Chả rõ cô ả biết đường hay không mà làm bọn tôi bị lạc đường.

"Cẩm Lan,.... chúng ta đang đi đâu vậy....?"

Một bạn nam khẽ hỏi, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.

Tôi đã thấy sai sai rồi, hơi hoài nghi nên tôi đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay của Cẩm Lan.

Bỗng chốc, tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương, có ai đó vừa thổi vào vành tai của tôi.

Cảm giác ớn lạnh chưa từng có.

Tôi là người đi sau Cẩm Lan, bên cạnh tôi là Hạ Sơn, bạn thân hồi cấp 3 của tôi.

Đang đi theo Cẩm Lan, bỗng Hạ Sơn lấy cánh tay phải chặn tôi lại."

Hạ Sơn..?... sao vậy...?"

Sắc mặt cậu ta nghiêm trọng, vì chúng tôi chỉ đi sau Cẩm Lan nên khi tôi dừng thì cả bọn phía sau cũng dừng lại ."

Hai thằng bây sao vậy ?"

"Đi lẹ coi!!!"

Cả đám phía sau nhốn nháo cả lên, Hạ Sơn vẫn bình tĩnh, vớ lấy cành cây bên đường, chọt mạnh vào bên hông của Cẩm Lan.

Cô ả đứng lại, cơ thể vặn vẹo như zombie, làn da trắng mướt bỗng nhiên tái xanh lại.

Trở nên lở loét, máu nhỏ xuống đất, phát ra tiếng rỉ nghe rợn cả người.

Cả đám hoảng sợ, những người phía sau thay nhau bỏ chạy, chỉ còn tôi và Hạ Sơn.

Cậu ta bình tĩnh hơn tôi nghĩ, thế nhưng sự bình thản đó lại làm tôi thấy bực mình.Mãi không để ý, da thịt của Cẩm Lan lúc này đã rã ra từng mảnh.

Từng thớ thịt rớt xuống đất rồi hòa vào không khí, chỉ còn bộ xương trên mặt đất lạnh lẽo.Tôi hoảng quá, kéo tay anh bạn thân chạy theo hướng ngược lại.

Chạy hết cả buổi trời nhưng chẳng thấy lối ra ở đâu.

Mệt quá, tôi dừng lại bên gốc cây, xoay qua để nhìn bạn thân thì...".....

Hạ Sơn....

MÀY ĐÂU RỒI !!!!!"

Tôi hét lên trong sự hoảng hốt.

Anh bạn thân của tôi đâu mất rồi, bị lạc sao?

Không thế nào, bạn tôi không bị mù đường.

Bị ma bắt?

Sao mà được chứ, bạn tôi nặng vía lắm....Sau một lúc quằn quoại thì tôi quyết định đi tìm nó cho nhanh.

Đi theo hướng lúc nãy mà tôi chạy xuống, nhưng chẳng về được chỗ cũ.

Trái lại, tôi mới là đứa đi lạc..."

Ô... tại sao mình là đứa đi lạc nhể...?

Ảo thế nhỉ..."

Tôi lúc đấy cực bất mãn, cảm thấy chán đời cực kì.

Lúc đó, cảm nhận được một làn gió mát, tôi ngẩng đầu lên và thấy một rừng bạch mai.

"Bạch mai..... sao nơi này có nhiều vậy...?"

Tôi hơi choáng ngợp một chút, trước đây tôi chưa từng thấy nhiều mai như vậy.

Tôi men theo con đường nhỏ giữa hai hàng mai trắng, đi một lúc thì tôi cũng nhìn thấy được một ngôi nhà cổ.

"Ngôi nhà này.... chắc được xây dựng ở thời cổ đại nhỉ?...."

Tôi đứng trước cánh cổng gỗ.

Hít một hơi, tôi gõ cửa.

Cốc cốc.Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo đến đáng sợ của căn dinh phủ.

Tôi đứng đợi một lúc, nhưng chẳng có ai ra mở cửa hay đáp lại cả."

Nhà cổ.... hay nhà ma.....?"

Chẳng biết từ lúc nào mà trong đầu tôi lại hiện lên suy nghĩ sợ ma nữa.

Chắc là do tôi căng thẳng chăng.Tôi lấy bàn tay đang run của mình, mở cánh cửa dinh phủ ra.

Một thứ mùi kinh khủng bốc lên.

Có thể nhìn ra đây là mùi mốc của gỗ, mùi hôi của ngôi nhà đã cũ,...Bật đèn flash điện thoại lên, tôi chầm chậm bước vào.

Dinh phủ mang nét cổ kính giống Tử Cấm Thành, chỉ là xunh quanh âm u đến đáng sợ.Mở cánh cửa phía trong, tôi chả thấy gì ngoài bóng tối đen kịt phía trong cả.

Tôi nhặt lấy cây gỗ, vung qua vung lại trên không để dọn bớt mạng nhện.

Tôi dọn xong, tiến đến một giá nến đỏ ở góc phòng.

Tôi lấy bật lửa đốt nến, chỉ lạ ở chỗ, tôi mới đốt một cây, những cây khác thi nhau cháy bùng lên.

Căn phòng cũng sáng hơn hẳn, không còn u ám nữa.Tôi lúc này dè chừng, lùi ra phía sau.

Cạch.Hình như tôi vừa va trúng cái gì đó.

Tôi ngoảnh đầu ra sau, chả thấy gì cả.

Nhưng mà..... trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, tôi chỉ thấy một cái gì đó rất lớn, hình như.... là cái hộp hay gì đó to to.Tôi liền bước đến giữa gian phòng, dùng đèn flash điện thoại soi ra trước, cả cơ thể tôi run lên, tôi ngồi phịch xuông đất, không giữ được bình tĩnh nữa vì trước mặt tôi là một chiếc quan tài.

"Q...quan tài đ...đâu ra v...vậy.."

Rõ ràng lúc nãy tôi bước vào có thấy cái quan tài nào đâu, sao giờ nó lại xuất hiện cơ chứ?Sau 5 phút hoảng loạn thì tôi lấy lại được bình tĩnh, tôi đứng dậy, đến gần chiếc quan tài.

Không biết phải diễn tả thế nào nhưng tôi có cảm giác gì đó lạ lắm.

Cơ thể tôi cứ như bị ai đó điều khiển, cứ liên tục chạm vào cái cỗ quan tài đó.

Tính tôi cũng tò mò nên cứ mặc nhiên mà nhìn ngắm nó.Khi sự tò mò đạt đến đỉnh điểm, tôi đã không kiềm chế bản thân được nữa, hai tay tôi dùng hết sức để đẩy nắp quan tài ra.

Nó nặng kinh khủng nhưng chả hiểu sao tôi vẫn cố sức để đẩy cái nắp bằng gỗ kia._____________________________Hì hục mãi mới mở được, tôi ngã ngược ra sau, thở hồng hộc.

Tôi đang nằm trên nền đất và đôi mắt tôi cứ mờ mờ, tôi buồn ngủ chăng ?Tôi ngủ được một lúc thì nghe có ai đó gọi tên tôi."

Minh Hữu......

Minh Hữu....."

Một giọng nói của nữ nhân đang gọi tôi.

Thanh âm vang vọng trong không trung tạo nên cảm giác ma mị, tiếng gió vút cao, tiếng xào xạc của lá cây,... làm cho khung cảnh dị hình.Tôi tỉnh ngủ, ngồi dậy dụi mắt, rõ ràng hơn hết, tôi nghe rõ là có ai đó gọi tôi, hơn nữa là giọng nữ."

Cái quái gì vậy...."....Tôi nhìn lên, thấy rõ ràng một nữ nhân đang ngồi chiễm chệ trong quan tài.

Cô ta mặc một bộ hồng y.

Mái tóc dài màu đen che khuất mặt.

Tôi biết là mình gặp ma rồi, nên quay lưng chạy ra cửa.

"Yeah... cửa đóng mẹ rồi....."

Tôi hiểu rồi, tôi đã gặp ma.

Giờ có chạy cũng là vô nghĩa, chỉ còn cách đối mặt thôi.

Tôi xoay người lại, nuốt nước bọt.

Tôi nhìn chằm chằm ma nữ trước mặt.

Nó không tấn công hay hù dọa như tôi nghĩ.

Con ma đó chỉ im lặng, ngiêng đầu sang phải từ từ, điều này làm tôi hơi rén."

Ngươi là.....

Lương Minh Hữu nhỉ..?"

Giọng nói âm vang, cao vút pha chút lạnh lẽo; tôi giật mình, gật đầu.

Nữ quỷ bay vút lên, hướng về phía tôi.

Theo phản xạ thì tôi nhắm mắt, lùi lại phía cánh cổng sau lưng.'Thôi... toang rồi..'Lúc đó tôi cứ nghĩ vậy đấy.Trái với suy nghĩ của tôi thì nữ quỷ không tấn công tôi.

Tôi cũng từ từ mở mắt.

Nữ quỷ ngồi lên quan tài rồi cười tít mắt."

Phụt..

Hahahahh.."....Tôi á khẩu luôn rồi.

Tiếng cười nghe như tiếng gọi của quỷ nhưng tại sao ả lại cười ?"

Cô cười cái gì..?"

"Tiểu công tử này.... ngươi ngây thơ thế...?"

Tôi không ưa ả chút nào, thành ra sắc mặt đâm ra cọc luôn.Theo logic bình thường khi gặp ma là con ma sẽ hù hoặc ám hoặc xử tử tại chổ chứ trần đời chưa thấy con ma nào như này !!!Hình như ả hiểu tôi nói gì thì phải.

Cứ hướng gương mặt chả thấy gì ngoài tóc về hướng tôi."

Vị công tử này.... lô lô gì đó ngài vừa nói là gì vậy..?"

"Ặc.."

Tôi chính thức câm nín luôn.' Đây là con ma vô học hả trời?'Tôi nghĩ vậy đó, nhưng không nói ra."

Cô chết ở triều đại nào vậy...?"

"Vô duyên !!

Hỏi vậy tôi giận đấy nhé !!"

Móa nó!!!!

Tôi đấm con ma này một phát được không vậy ????

Đỏng đảnh cái khỉ khô á !!!!!"....Vậy cô sống ở thời gian nào...?"

"Ta sinh ra vào năm Tuyên Đức thứ 2.

Mất vào khoảng năm Chính Thống thứ 8."

"Vậy là vào khoảng năm 1427 đến năm 1443 " Ma nữ nghiêng đầu, nhìn tôi chằm chằm."

Đừng nhìn tôi nữa !!

Sợ ghê á !!!"

"Năm tử hán, đại trượng phu mà cũng sợ ma ???

""Nhưng tôi vẫn là con người mà ???".....Đúng là không thể nói năng nhẹ nhàng với nữ quỷ này !!!"

Mà này, ma nữ ""Ma nữ nào ?

Ta cũng có tên đấy nhé !!"

"Thì tôi đang định hỏi tỷ tên gì mà ???"

"Nghe kĩ đây....

Ta tên là Hoàng Ngọc.

Là con của một thương nhân giàu có tại vùng Giang Nam xưa."

"......

Chỗ này..... là dinh phủ của nhà cô mà nhỉ ?"

"Không phải.....

Đây là một trong những dinh phủ của Tể tướng đương triều....."

"Vậy sao cô lại ở đây...?"

"Chuyện dài lắm..... nhưng ta sẽ tóm gọn lại cho ngươi...."_______________________Chíp chíp."

Trời sáng rồi..."

Ánh sáng chiếu vào mắt làm tôi chẳng thể nào ngủ được nữa.

Mở mắt ra, tôi thấy rõ ánh sáng buổi sớm ở ngọn núi này.

Làn gió mát, những cánh hoa mai bay trong gió.

"Haizzzz, đẹp thật đấy !!!"

Tôi lần mò theo lối mòn đi xuống dưới.

Trong đầu cứ nghĩ đến những chuyện mà Hoàng Ngọc đã kể.Hoàng Ngọc là con gái thương nhân, từ nhỏ đã có óc kinh doanh.

Cô cũng rất thông minh, xinh đẹp nên từ khi 14 tuổi, rất nhiều vương công quý tộc đến hỏi cưới.Tể tướng có một người con trưởng không may qua đời khi chỉ mới 20 tuổi.

Ông ta không muốn con mình cô đơn nơi chính suối, thế là đi tìm các cô gái để làm minh hôn.Tể tướng nhanh chóng tìm đến Hoàng lão gia, là cha của Hoàng Ngọc, lúc đó cô đã 16 tuổi.

Gia đình cô đang gặp khó khăn, cha cô làm ăn thua lỗ.

Thế nên, Tể tướng hứa sẽ trả hết nợ cho gia đình.

Cô cũng thương cha, nên nhanh chóng đồng ý.Cô đúng là đã được gả vào phủ Tể tướng, ngỡ là cả đời sẽ sống vô lo vô nghĩ.

Thế nhưng, trong đêm tân hôn, cô bị họ đem đi hiến tế.

Chúng ép cô thành hôn với người chết, lấy tay móc mắt cô.

Cô chống đối nhưng chỉ càng làm cho bản thân bị thương nặng hơn.Thế là họ ép cô vào quan tài rồi chôn sống cô chung với xác chết.

Cô cũng buông xuôi, nhưng sau khi hóa thành linh hồn, cô được biết tên Tể tướng đó đã thảm sát cả gia đình cô, chỉ vì không muốn bị lộ chuyện minh hôn.

Cô căm phẫn hắn đến cùng cực, hóa thành quỷ để trả thù cả gia tộc Tể tướng.

"Chính vì thế,..... mà ta mới ở đây...."

Cảm thấy thương cho phận đời của cô.

Tôi cũng chỉ biết an ủi."

Tôi hứa,.. khi nào rảnh tôi sẽ đến đây thăm cô!"

"Đa tạ ngươi, nhưng không cần làm vậy đâu !!"

"Cô sợ làm phiền ta sao ?"

"......."

"Không có đâu mà lo.

Tôi rảnh lắm, mà cô có thích ăn gì không??

Nhày mai tôi cúng cho."

"......

Bánh trung thu..."__________________"Nữ quỷ ấy.....

đáng thương thật..."

Tôi nghĩ vậy, nên nhanh chóng đi theo con đường mà Hoàng Ngọc hướng dẫn.

Tôi về trường, vẫn đi nghe giảng rồi thực hành.

Giờ ăn trưa, tôi gặp Hạ Sơn và một vài người bạn khác.

Có vẻ như chỉ có tôi và cậu ta là nhớ những gì đã xảy ra tối hôm qua.

Tôi có hỏi thì những người kia chả ai nhớ cả.

Nói đúng hơn, ai cũng nói là cả tối qua ở nhà suốt.

"Hôm qua còn đi nhậu chung mà ?"

Hạ Sơn nhăn mặt, thế nhưng cả đám kia chả ai nhớ cả.____________Tôi kể lại chuyện hồi sáng cho Hoàng Ngọc nghe, cô ấy chỉ lo ăn bánh trung thu, chả hứng thú lắm với những gì tôi nói."

Cô có nghe tôi nói không vậy?"

"Thật ra, tối hôm trước, bọn họ đâu có tới đây !"

"Vậy ai đi nhậu với tôi vậy?"

Tôi có cảm giác lạnh gáy, đừng bảo là mấy con ma nữa nhé??

Tôi chán chúng rồi!!"

Đừng nhìn ta kiểu đó, để ta giải thích"...

"Hôm qua, cậu đi nhậu chung với bạn, họ ăn nhậu xong rồi về, đám người đi cùng cậu chính là ảo ảnh.

Con ma quắn quéo giữa đường là một linh hồn thích dọa người.

Nó chả làm hại ai cả."

"Nhưng tại sao Sơn lại đi theo tôi??

Rồi tại sao tôi bị lạc nó nữa vậy ?"

"Cậu ta cũng như cậu, nhưng giữa chừng cậu ta thoát khỏi ảo ảnh nên ra ngoài được, còn cậu thì bị lạc nên vào được đây""Rồi tại sao cô biết tôi tên gì mà gọi tôi dậy..??"

"Ta nghe tiếng tên kia gọi tên cậu, sẵn gọi thử, mà ai ngờ đúng tên thật""Ặc..."

Sau hôm đó, mỗi tuần tôi đều đến thăm hồn ma 3 lần một tuần.

Lần nào đi thăm cũng tốn tiền mua bánh trung thu cả."

Cô ở đây gần 600 năm rồi nhỉ ?"

"Hể~~ ta già vậy á??"

"Không, chỉ là không còn mắt nên nhìn hơi kinh ""........Muốn ta ám cả nhà cậu không hả??"

"Mà cô thấy gì không?"

"Bị móc mắt rồi thấy kiểu gì???"

Tôi và cô ta lại cãi nhau.

Nói thật, gặp mặt cô ta được cả tháng rồi nhưng chẳng thể nào ưa nổi cái nết này!"

Mà này...."

"Hửm???"

"Cô có muốn siêu thoát không?"

".....Ta cũng không biết...."

"Có vậy cũng không biết nữa...?"

"Ta từng nghĩ,... bản thân là sát quỷ, thế nên có muôn cũng không thể siêu thoát được..."

"......."

"Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi ... hôm khác đến đem cho ta ít trái cây ""Ma mà hay đòi hỏi quá!!!"

"Coi bộ ngươi muốn cả nhà bị ám nhỉ??"

"Vậy là cô chưa muốn siêu thoát???"........Mặt cô ta khó chịu thấy rõ.

Nhưng lại nhìn tôi mà khiêu khích."

Cậu có muốn vô đây nằm thử không?"

Vừa nói cô ta vừa vỗ nhẹ vào cái quan tài, tôi chỉ biết câm nín."

Có vẻ cô trẻ con nhỉ??"

"Trước sau gì cũng nằm mà, thử trước cho biết!!"

"Thôi, tôi nằm đất được rồi.

Quan tài của cô thì cô nằm đi!!"

Tôi bĩu môi, nhìn cô ta rồi đi ngủ.Chiều tối hôm nọ, tôi đã đến xem thử nơi mà hơn 2 tháng nay tôi thường đến vào buổi đêm.

Bất ngờ thay, dù tôi có đi theo hướng nào thì nó vẫn chỉ đưa tôi tới một ngôi miếu cổ.

"Cơ duyên giống lần trước à???"

Tôi chán rồi, lần này chắc là có con quỷ khác ra hù tôi cho xem.Đứng chờ cả buổi nhưng chả thấy con ma nào, tôi mới ngồi xổm xuống.

Nhìn cái miếu nhỏ, tôi chả thấy gì cả."

Bên trong.... nhìn không rõ lắm"Tôi vớ lấy cây nến đang cháy, dùng tay dọn sạch mạng nhện.

Bất ngờ thay, tôi thấy bên trong, ngôi miếu này thờ một tân nương."

Tượng tân nương...?"

Bên ngoài miếu dán rất nhiều lá bùa, tôi chả hiểu mấy chữ đó cho lắm.Tôi đứng lên, định đi về thì một bà lão xuất hiện.

Bà ấy nhìn tôi đầy bất ngờ, nhưng sau đó lại cười hiền từ."

Cậu trai trẻ....

đi lạc phải không?"

"Ơ..?

Bà biết ạ..?"

Bà ấy vẫn cười, chỉ nhẹ nhàng nhìn tôi.

Rồi lấy tay chạm vào vai tôi."

Có phải cậu là Lương Minh Hữu không ?"

"Bà biết cháu ạ?"

"Ta có chuyện muốn kể cho cậu nghe !"

Nói rồi bà ấy kéo tay tôi đến bên căn dinh phủ mà tôi hay đến."

Cậu đã đến nơi này rồi nhỉ?"

Tôi gật đầu, từ nãy tôi không tìm được cơ mà, thế mà lúc này, nó lại ở trước mặt tôi."

Cậu gặp được Dạ nương tử rồi nhỉ ?"

"Dạ nương tử ???"

"Chính là sát quỷ bị nhốt ở nơi này"Bà ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện.Hơn 500 năm trước, có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại chết ở căn dinh phủ này.

Cô ấy tên là Hoàng Ngọc.Cô ấy mang tiếng sát quỷ, nhưng chưa từng làm hại người vô tội.

Khi biết nước mình bị kẻ khác xâm chiếm, cô ấy đã giúp đỡ những người đồng hương giết chết lũ bán nước.

Cô ấy rất tốt bụng, thậm chí còn giúp đỡ những kẻ khốn cùng.Nơi này ngày xưa chứa rất nhiều vàng .

Cô ấy đã báo mộng cho một người nào đó, đến lấy hết số vàng đi.

Từ đó trở thành quỷ bảo hộ của ngọn núi này."

Nghe có vẻ ngược nhỉ?"

Tôi lên tiếng, nhưng bà ấy chỉ cười.Cô ấy sau này được dân ở đây lập đền thờ, có mấy lời đồn nói cô ấy rất linh nghiệm, nhất là khoảng cầu duyên.

Cũng vì trang phục mà cô ấy được gọi là Dạ nương tử hay Dạ Quỷ.Khoảng 300 năm trước, có một vị hòa thượng đã từng đi qua nơi này.

Ông ấy cũng đến đây để cúng cho Dạ Quỷ theo phong tục của vùng.

Ông ấy là kẻ hữu duyên duy nhất thời điểm đó, có thể gặp được Dạ nương tử."

Vậy à..?"

"Hòa thượng đó pháp danh là Đạc Kháp A La, tên thật là Lương Minh Hữu, người Hán gốc Mãn.."

Hả??Tôi há mồm không khép lại được, bà ấy nhìn tôi cười khẩy."

Biết ngay là cậu sẽ có cái phản ứng này mà"Vị hòa thượng đó là người bạn duy nhất của Dạ nương tử, nên ông đã có dịp ở đây khoảng nửa năm.

Trong nửa năm đó, ông cố gắng tìm cách siêu thoát cho cô ấy.

Tìm mãi, tìm mãi thì cũng có được một lễ cúng trong sách cổ.

Thế nhưng, chưa kịp làm lễ thì ông đã ra đi."

Tại sao vậy....?"

"Vì âm khí quá nặng, nên ông ấy không sống được quá lâu..."........Thế nhưng, trước lúc chết, ông ấy đã để lại quyển kinh thư ở nhà kho của dinh phủ này."

Tại sao không nhờ các vị sư khác...?"

"Trước khi chết, đại sư đã nói kiếp sau sẽ đến làm lễ cho Dạ nương Tử."

"Đừng nói là tôi nhé?"

Bà ấy chỉ cười, đẩy cánh cửa lớn ra, dẫn tôi vào cái nhà kho cũ nắm ở trong góc khuất.

Thảo nào, tôi chả thấy nó suốt 2 tháng qua.Bà ấy mở cánh cửa ra, tôi bước vào.

Chỉ thấy một quyển sách ở trên chiếc bàn cũ kĩ giữa phòng.

Bà ấy lấy cho tôi cái ghế, sau đó bỏ đi."

Ơ, bà ơi, cháu phải làm như nào đây ạ?"

"Cứ làm những gì cậu đọc được ấy!"

Tôi ngẩn người, nhìn bóng dáng bà ấy đi xa, tôi mới thở dài."

Quyển sách này hay thật.

Hơn ba thế kỉ rồi vẫn chưa mục."

Tôi phủi bụi trên bìa, lật từng trang sách ra."......

Chữ gì đây...?"

Tôi hoàn toàn không hiểu trên sách đang viết cái gì.

Tôi dụi mắt, sau đó lại có thể đọc được kí tự cổ đó."

Cái năng lực gì đây ?"

Tôi chả quan tâm nữa, tôi cố lần mò mấy cái nghi lễ trong quyển sách đó, mất cả tiếng chứ đùa !"

Là nó sao....?"

Tôi tìm được rồi, nhưng vẫn chưa chắc lắm._______________________".....Hôm nay ngươi đến đây..... và không đem bánh cúng cho ta...?"

Nhìn mặt là biết, ma nữ này đang quạo lắm."

Tôi có một thứ đặc biệt muốn cho cô đây!"

Vừa nói, tôi vừa lấy chiếc túi chứa vật tế xuống.

Xong rồi làm tiếp một nghi lễ đặc biệt."

Minh Hữu.... ngươi đến thực hiện lời hứa sao...?"

"Cô đang nói Đại sư sao..?"

"Ngươi.... là kiếp sau của ông ấy...?"

"Cứ coi là vậy đi."

Tôi vẫn cắm cúi chuẩn bị, chả để ý gì tới cô gái kia.

"Chuẩn bị xong rồi."

"Ngươi nên về đi.... ta không muốn ngươi làm những chuyện này..."

"Cô vừa bảo tôi nên thực hiện lời hứa rồi còn gì !!"....Lúc nãy, tôi vừa nhìn thấy vài hình ảnh trong quá khứ.

Tôi trong thân xác đại sư, đang làm lễ cúng cho cô.

Tuy nhiên, nghi lễ không thành công.

Ông bị chính thứ chướng khí đó đoạt đi mạng sống.

Dạ nương tử suy sụp, cif người bạn duy nhất của cô vì giúp cô mà đổi lấy mạng sống."

Ta hứa với cô,.... kiếp sau, chính tay ta sẽ thực hiện nghi lễ này lần nữa..."

"Lần tới... chính ta sẽ đuổi ngươi đi!!!"

Có lẽ, cô ấy thấy hối hận vì những việc đó."

Tôi đã hứa thì sẽ trở lại.."

"Lời hứa của ông.... làm tôi chờ suốt 300 năm đấy!"

"Hơ hơ, xin lỗi mà..."

Tôi nhìn đồng hồ, sắp đến lúc nguyệt thực rồi.Khi ánh trăng dần chuyển sang sắc đỏ, tôi bắt đầu thắp nhang, niệm chú.Sau khi tôi cắm nhang, vái lạy các thứ, vòng sáng đỏ từ sau lưng Hoàng Ngọc hiện ra.

Một cánh cửa xuất hiện."

Đến lúc ta thực hiện xong lời hứa rồi..."

"....

Lương Minh Hữu....

đa tạ ngươi nhiều lắm..."

"Nếu hữu duyên, tôi muốn gặp cô một lần nữa.."

"Bằng hữu tốt..... tạm biệt ngươi..."

Nói rồi cô ấy bước qua cánh cửa, ánh trăng không còn đỏ.

Mâm cúng từ lúc nào đã sạch bong.

Tôi cũng đã mệt nên đã ngủ lại nơi này và rời đi khi trời sáng.______________Câu chuyện của tôi như thế đó.

Bạn thấy nó như thế nào ?Nhân tiện, tôi cũng đã đến dinh phủ ngay hôm qua.

Nơi này đã được trùng tu lại, có nhiều khách du lịch đến thăm hơn."

Ba ơi...!!!"

"Hả!!

Ba nghe nè Tiểu Dạ.."

Kia là vợ và cô con gái 5 tuổi của tôi.

Tên con bé là Lương Tiểu Dạ.Mà công nhận, càng lớn, con bé càng giống Hoàng Ngọc."

Ba ơi,... hôm nay ba kể con nghe về giấc mơ của ba đi.."

"Giấc mơ nào vậy con ..?"

"Giấc mơ mà ba gặp chị gái kia ấy..!"

"Nè !!!

Sao có một chuyện mà con nghe đi nghe lại mãi vậy??"

Vợ tôi gắt vào mặt Tiểu Dạ, con bé sợ mẹ nên nép vào người tôi.

Tôi là thằng sợ vợ nên chả dám cãi.

Tôi mới tìm cách đuổi khéo vợ đi."

Mẹ đáng sợ quá ba ơi.."

"Nhìn vậy thôi, chứ mẹ con là cô gái tuyệt nhất thế gian này đấy!!"

"Vậy ạ..?"

"Thôi, có muốn nghe bố kể chuyện không nè ?"

"Có ạ !!!"

Tôi kể tiếp câu chuyện về Hoàng Ngọc.

Nó là một phần ký ức của tôi, nhưng cứ như một giấc mơ vậy."

Giấc mơ của ba tuyệt vời thật á!!"

"Ừm... một giấc mơ.... cũng là một trải nghiệm đặc biệt với ba..."_______________
 
Back
Top Bottom