[ Thân gửi quý độc giả,Mình xin chân thành xin lỗi vì không thể ra chương mới vào thứ ba như đã hẹn do có sự cố.
Mình biết nhiều bạn đang mong chờ diễn biến tiếp theo, và thật sự rất tiếc vì đã làm mọi người phải đợi.
Mình sẽ cố gắng bù lại trong thời gian sớm nhất.
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và kiên nhẫn chờ đợi! ❤️Tác giả - Nhã Kỳ ]
Ánh mặt trời rọi xuống sân gạch, nhuộm cả khoảng đất rộng trong thứ sắc vàng chói chang của buổi chiều muộn.
Không khí oi bức, nhưng trên sân, hai thân ảnh vẫn không ngừng di chuyển.-Giữ vững trọng tâm!
- Long Ô đứng dưới bóng cây, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động tác.Lăng Hạo và Kỳ Dạ đang luyện tập.Lăng Hạo nắm chặt Huyền Liên Côn, đôi mắt khóa chặt đối thủ.
Khi Kỳ Dạ vừa mới dịch bước, hắn liền vung tay-Vút!Xích sắt vang lên, ngọn côn xé gió lao tới như tia chớp.Kỳ Dạ nhanh chóng nghiêng người né tránh, đồng thời hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị phản kích.
Cậu siết chặt nắm đấm, vận lực vào hai chân.Bước chân xoay vòng, bàn tay nhanh như chớp đánh thẳng vào sơ hở của đối thủ.Nhưng ngay lúc đó-Keng!Huyền Liên Côn đột ngột co rút, phần xích bị kéo căng, đánh thẳng vào cổ tay Kỳ Dạ, buộc cậu phải thu chiêu.Lăng Hạo không bỏ lỡ cơ hội, chân trái bước lên một bước, khuỷu tay vung mạnh.Bịch!Cú va chạm nặng nề đánh vào bả vai Kỳ Dạ, khiến cậu hơi lảo đảo.Lăng Hạo thu thế, đứng yên tại chỗ, nhìn Kỳ Dạ:-Tạm dừng ở đây.Kỳ Dạ thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, nhìn Lăng Hạo mà thấy hơi bực bội.
Lăng Hạo mạnh hơn cậu quá nhiều, đánh mãi vẫn bị áp chế.Nhưng-Khoảnh khắc Lăng Hạo thả lỏng cảnh giác, Kỳ Dạ đột ngột lao tới!Cậu vung tay đấm nhẹ vào vai Lăng Hạo, hoàn toàn không theo quy tắc nào.Lăng Hạo thoáng sững sờ, vấp ngã, cậu chỉ liếc Kỳ Dạ một cái, khóe môi khẽ nhếch.-Trẻ con.Kỳ Dạ cười ha hả, cực kỳ khoái chí, rồi nhanh chóng vươn tay kéo Lăng Hạo dậy.-Chơi vậy mới vui chứ!Lăng Hạo lắc đầu, mặc cậu kéo.Đúng lúc đó- "Bịch bịch bịch!
Bịch bịch bịch!"
-Ô tiên sinh!
Ô tiên sinh!
Cứu mạng!
Cứu mạng!
Ô tiên sinh!Long Ô nhanh chóng ra mở cửa.Trước mắt là người đàn ông khốn khổ đang điên cuồng đập cửa, hai mắt đục ngầu đầy tuyệt vọng.
Bàn tay trái của ông chỉ còn dính lại một mảnh da, máu xối xả, bắp thịt co giật theo từng cơn đau đớn.
Nước mắt giàn giụa, hơi thở hổn hển, như thể chỉ cần dừng lại một chút, cái chết sẽ ập đến ngay tức khắc.Trong lòng, một đứa bé méo mó, gương mặt tái xanh, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, miệng mấp máy, nhưng không thể thốt ra dù chỉ một tiếng kêu.Chưa kịp nói hết câu, ông gục xuống bất tỉnh, hơi thở đứt đoạn.Long Ô nhanh chóng chộp lấy cánh tay người đàn ông, ngón tay ấn chặt lên mạch cổ, cảm nhận sinh khí yếu ớt.Lăng Hạo cởi áo ngoài, nhanh chóng xiết chặt vết thương, nhưng máu vẫn trào ra như thể chẳng thể ngăn lại.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, khiến gió đêm trở nên nặng nề.
Phía trong, Kỳ Dạ cũng hốt hoảng chạy ra.Ánh mắt Long Ô trầm xuống:-Đi.Kỳ Dạ lại nhanh chóng quay trở vào nhà, lấy ra mấy loại thảo mộc, cậu đưa cho dân làng gần đó, dặn dò họ chăm sóc hai cha con, không quên đem theo áo khoác khác cho Lăng Hạo rồi lấy vội túi vải đi theo cha.Đến chiều, cả ba đã đến nơi.
Từ xa, làng Thanh Hà đã hiện ra trong tầm mắt.
Nhưng thay vì một ngôi làng yên bình, trước mặt ba người là khung cảnh hoang tàn, đổ nát.
Trong bóng tối, lửa lập lòe từ vài căn nhà còn cháy dở, cột khói đen sì bốc lên nghi ngút.
Tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi, xen lẫn với tiếng gào rú kinh hoàng.Trên mặt đất, những vệt máu đỏ sẫm kéo dài, vương vãi khắp nơi như có thứ gì đó bị lôi đi.
Các bức tường đầy dấu tay, in hằn sâu trong lớp đất khô cứng.
Một số căn nhà cửa mở toang, đồ đạc lộn xộn, máu tươi thấm đẫm nền đất, hòa vào từng kẽ gỗ mục.Có người chết.Không...Có rất nhiều người chết!Thây người nằm ngổn ngang.Không một ai còn nguyên vẹn.Đầu lìa khỏi cổ.Tay chân bị xé nát.Một bà lão gục trước bậc cửa, đôi mắt mở trừng trừng, tròng mắt đã bị móc ra, chỉ còn lại hai hốc tối đen như vô tận.
Khuôn miệng bà há ra cứng ngắc, biểu cảm như vẫn còn đang cố hét lên.Một đứa trẻ bị đập nát dưới gốc cây, phần ngực trống hoác, ruột gan lòi cả ra ngoài, khuôn mặt non nớt đông cứng trong vẻ kinh hãi, bàn tay nhỏ xíu vẫn nắm chặt một mảnh vải rách.Trên vách tường, từng vệt máu dài chảy xuống, hòa lẫn với những vết cào xước như có người đã cố gắng bám vào đó mà trốn chạy.Giữa khói lửa, hơi thở tỏa ra từ thân thể cao lớn, đôi mắt trắng dã, miệng nhe ra những chiếc răng sắc lẻm.Chỉ có sát ý thuần túy.Đó là Lưu Định. (Lưu Định là đồ tể nổi tiếng mạnh mẽ ở làng Thanh Hà)Sau lưng hắn, hàng chục cái xác từ từ bò dậy.Xương cốt gãy gập, miệng há ra ngoác đến tận mang tai, phát ra những tiếng rít khô khốc.Trước khi Long Ô kịp nói gì, một loạt đạn nổ ra.ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!Cảnh sát đứng từ xa nổ súng, nhưng những cái xác không hề dừng lại.Ngược lại, chúng lao thẳng vào những viên cảnh sát gần nhất.XOẸT!Một viên cảnh sát bị móng vuốt xuyên qua bụng, máu bắn tung tóe.XOẸT!Một người khác bị xé toạc đầu, xương sọ vỡ vụn, não rớt xuống đất.Không ai có thể thoát.Không ai có thể ngăn cản...Trừ ba người bọn họ.
BẮN!Cảnh sát vây kín bên ngoài, súng hướng vào trong, nhưng không ai dám bước vào.-Dừng lại!
Đừng đi vào!- Một sĩ quan hét lớn khi thấy Long Ô cùng Lăng Hạo và Kỳ Dạ bước đến.-Lùi lại!-Một viên cảnh sát khác siết chặt cò súng, ngón tay run rẩy.Long Ô không đáp.ẦM!Một bóng đen lao vụt ra, tay không xé toạc một viên cảnh sát đứng gần nhất.
Ruột gan phòi ra, cơ thể đổ xuống như một bao cát rỗng."
Mẹ kiếp!
Bắn!"
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!Hàng loạt viên đạn xé gió, ghim thẳng vào con quái vật.Nhưng nó không dừng lại.Chỉ thấy một cái bóng cao lớn, làn da tái nhợt, trên người bốc lên khói đen, đôi mắt đỏ như máu.
Hắn đã không còn là con người nữa.Khung cảnh hỗn loạn, máu tanh nồng nặc giữa bầu trời u ám.
Tiếng rên rỉ yếu ớt xen lẫn những tràng đạn vô nghĩa, chẳng thể ngăn được cơn ác mộng đang diễn ra.
Long Ở bước lên trước, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám cảnh sát đang hoảng loạn.
Giọng nói của ông vang lên, trầm ổn nhưng đầy áp lực:-Đây không phải chuyện của các người.
Lùi lại.
-Nhưng... nhưng...
- Một viên sĩ quan ấp úng, nhìn vào thảm cảnh trước mắt, rồi lại nhìn về Long Ô - Đây là hiện trường vụ án!
Chúng tôi phải...
-Ông nói gì?!
Đây là nhiệm vụ của cảnh sát!
- Một viên sĩ quan khác hét lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
-Nhiệm vụ của các người không phải là đối đầu với những thứ như thế này.
- Giọng Long Ô không cao, như đập mạnh vào thần kinh mọi người.
- Lui lại, nếu không, các ngươi chỉ là những con cừu chờ bị làm thịt.Dứt lời, ông cùng Kỳ Dạ và Lăng Hạo tiến thẳng vào trong, mấy tên cảnh sát chỉ ở ngoài cầm súng không dám nhúc nhích, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Ai cũng lo cho tính mạng của ba người bọn họ.Lăng Hạo vào trước, cậu vung mạnh Huyền Liên Côn, lưỡi dao ba mũi xoay tròn, chém thẳng vào cổ một cái xác đang lao đến.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt, chặt đứt xương cổ như cắt qua bùn đất, khiến chiếc đầu lìa khỏi thân, lăn lông lốc trên mặt đất.
Máu đen phun trào, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.
Không dừng lại, Lăng Hạo xoay côn, quét một đường mạnh mẽ, lưỡi dao sáng loáng lao tới, cắt ngang qua cổ hai con khác, khiến chúng đổ rạp xuống trong tích tắc.
Cậu biết rằng, họ không còn là người nữa.Ba cái xác khác tiếp tục tràn lên.
Lăng Hạo thu côn về, tay xoay nhẹ, xích sắt kêu lên leng keng rồi vung mạnh ra.
Lưỡi dao bay vút, đâm xuyên qua hộp sọ một con quái vật, lực kéo khiến nó ngã quỵ xuống.
Cậu giật mạnh xích, kéo theo lưỡi dao trở lại, đồng thời xoay người, đâm thẳng vào mắt một con khác, xuyên thủng đầu nó.Kỳ Dạ cũng không nhàn rỗi.
Lướt qua đám xác sống, tay kết ấn nhanh như chớp, miệng niệm chú:"Thiên Địa Tỏa!
Huyễn Hồn Trấn Sát!"
Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên từ lòng bàn tay cậu, những phù văn vàng kim đan xen trong không khí, nhanh chóng lan rộng thành một trận pháp.
Những cái xác bị bao phủ trong vòng sáng lập tức khựng lại, run rẩy như thể có một thế lực vô hình nào đó đang giam hãm chúng.
Nhưng hiệu quả chỉ kéo dài vài giây, sau đó, những con mạnh hơn bắt đầu vùng vẫy, phá vỡ ràng buộc.-Ngươi cầm cự được chứ?
- Kỳ Dạ hỏi nhanh, mắt không rời khỏi những con quái vật.-Đừng lo cho tôi, lo cho bản thân cậu đi.
- Lăng Hạo đáp, đồng thời nghiêng người né một móng vuốt sắc bén rồi xoay côn đánh mạnh, đâm xuyên đầu một con xác sống.Dù vậy, bọn chúng quá đông.
Không thể chiến đấu mãi trong tình cảnh này, Kỳ Dạ cắn răng, cậu lướt qua đám xác sống, tay kết ấn nhanh như chớp, miệng niệm chú:"Định Thiên địa hoán di, vạn vật quy nguyên!
Phong ấn khai mở, kết giới hiện hình-Trấn!"
Mặt đất chấn động.
Một trận pháp hình tròn bùng lên dưới chân dân làng còn sống sót, ánh sáng xanh lam xoáy tròn như dòng nước chảy.
Những tia phù văn lan rộng, mở ra một con đường bảo hộ dẫn họ về phía cảnh sát.-Đi mau!
- Kỳ Dạ hét lên, gương mặt đẫm mồ hôi.Những người sống sót do dự một chút, rồi vội vã chạy theo con đường ánh sáng.
Một vài cái xác sống định lao tới, nhưng Kỳ Dạ nhanh chóng dựng lên một rào chắn, khiến chúng bị bật ngược lại.Đảm bảo dân làng an toàn, Kỳ Dạ lập tức quay lại trận chiến.
Cậu nhào đến bên Lăng Hạo, hợp lực cùng chiến đấu.
Lăng Hạo xoay người, dùng thân côn chắn một đòn vuốt sắc, máu từ cánh tay trầy xước rỉ ra, nhưng cậu không lùi bước.
Kỳ Dạ thấy vậy, sắc mặt tối sầm:-A Hạo, ngươi bị thương rồi!
Ráng chịu một chút, ta sẽ bảo vệ ngươi!-Không cần quan tâm tôi.
Cậu cẩn thận là được.
- Lăng Hạo đáp, giọng trầm ổn nhưng mang theo chút lo lắng.Cả hai nhanh nhẹn, người dùng côn, người dùng kiếm gỗ đào, phối hợp nhuần nhuyễn.
Lăng Hạo quét ngang Huyền Liên Côn, hất văng hai con quái vật, còn Kỳ Dạ nhanh chóng giơ tay, tung ra một luồng hỏa chú đánh nát phần đầu của bọn chúng.
Cứ như vậy, họ chiến đấu không ngừng nghỉ giữa vòng vây tử thần.Dưới ánh lửa lập lòe, Long Ô bước lên một bước.
Tay áo khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng u ám.
Lưu Định gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, cơ bắp căng phồng như sắp bùng nổ.
Hắn không còn là con người - mà là một con quái vật khát máu.ẦM!Mặt đất dưới chân hắn nứt toác khi hắn lao tới, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một cái bóng mờ.Long Ô giơ tay, hai ngón tay khẽ búng vào không trung-Xoẹt!Một luồng kình lực vô hình quét ngang, xé rách không khí.
Nhưng Lưu Định không né tránh.
Hắn đấm thẳng, cơ thể chỉ khựng lại một chút, rồi tiếp tục vọt tới, cánh tay to lớn vung mạnh!VỤT!Không khí bị xé toạc, móng vuốt lướt qua ngay sát cổ Long Ô.
Nhưng trước khi Lưu Định kịp chạm vào người y, một luồng sức mạnh cuộn lên-RẦM!Thân thể đồ sộ khựng lại giữa không trung, như thể bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Trong chớp mắt, một luồng lực vô hình bùng nổ, ném văng hắn về phía sau!PHẬP!Lưu Định đập mạnh xuống nền đất, rên rỉ một tiếng khàn đặc.
Nhưng hắn không chết.
Thân thể hắn run lên bần bật, cơ bắp gãy gập một cách quái dị rồi lành lại ngay tức khắc.
Khói đen trào ra từ khắp các khớp xương.HẮN ĐANG HỒI PHỤC!Từ xa, Lăng Hạo siết chặt Huyền Liên Côn.
Kỳ Dạ cũng gấp gáp hít một hơi sâu: "Đây không phải tà khí bình thường."
Long Ô trầm giọng, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết:-Cẩn thận mấy cái xác, hai đứa.Lưu Định bật dậy, gương mặt méo mó vì phẫn nộ.HẮN GẦM LÊN.ẦM!!!Cơ thể hắn bành trướng hơn nữa, da bị kéo căng như muốn nứt toác, cột sống kéo dài, răng nanh thò ra như thú dữ.
Móng vuốt rướm máu vung mạnh-Lưu Định vung tay.
Một trận cuồng phong bùng nổ, cuốn theo tro bụi và mảnh vỡ.ẦM!Mặt đất rạn nứt.
Một mảnh gạch vụn lao thẳng về phía Kỳ Dạ!Lăng Hạo phản ứng nhanh như chớp, kéo cậu sang một bên.
Nhưng cả hai đều cảm nhận được sức ép kinh người từ đòn đánh vừa rồi.Lưu Định không còn là con quái vật vô tri.
Hắn đã tiến hóa.Mà Long Ô, chỉ híp mắt nhìn hắn--Tà vật, ngươi muốn làm loạn bao lâu nữa?Giọng nói ấy vang lên, tựa sấm rền giữa trời đông.ẦM!Mặt đất nổ tung!Bàn tay Long Ô giơ lên, hư không rung chuyển.
Một luồng sáng bắn ra, mang theo sức mạnh cuồn cuộn, dội thẳng về phía Lưu Định.RẦM!
Lưu Định lại lao đến, móng vuốt nhuốm máu xé toạc không khí.Long Ô lùi một bước, tay áo vung nhẹ, vẽ ra một đạo kết giới chắn trước mặt.
Nhưng lần này, hắn không hề bị cản lại!Rắc!Kết giới vỡ vụn như thủy tinh.
Lưu Định phá xuyên qua, gầm lên đầy hung tợn!Long Ô nhanh chóng luồn lách ra phía sau, mắt vẫn chăm chăm quan sát những phù văn trên người Lưu Định.
Các phù văn tà dị trên cơ thể gã không chỉ là bùa hộ thân, mà còn ẩn chứa sát khí cùng huyết chú.
Đôi mắt Long Ô lóe lên tia sắc bén, khoé môi khẽ nhếch: "Quả nhiên là có sơ hở."
Ông nâng tay, vẽ nhanh trong không trung một đạo phù, miệng niệm chú:"Thiên cang chính đạo, địa sát quy nguyên - Phá!"
Luồng khí đè nén quanh Lưu Định chợt chấn động.
Một phù văn trên vai hắn bỗng tối sầm, như bị rút đi một phần sinh lực.
Lưu Định biến sắc, lùi lại nửa bước.
Hắn nghiến răng, mắt tràn đầy sát ý.Long Ô cau mày: "Chậc, quên mang trường kiếm theo.
Xem ra chỉ còn cách này..."
Tay phải ông lật lên, giữa lòng bàn tay hiện ra một đạo ánh sáng chói lòa.
Ông thấp giọng, từng chữ mang theo uy áp như sóng trào:"Kiếm linh quy vị, chấp phạt tà nghiệt-Hiện!"
Bầu trời đen kịt, sấm chớp lượn lờ trên cao.
Một luồng khí tức lạnh lẽo tràn ra từ đầu ngón tay Long Ô, lan rộng như một cơn thủy triều vô hình.ẦM!Từ trên không, một vệt sáng rực cháy xé toạc màn đêm!VÙNG!Ánh kiếm lóe lên.Một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện, thân kiếm run nhẹ, phát ra tiếng ngân dài như rồng gầm.
Thanh kiếm dài ba thước, cả thân kiếm phát sáng ánh kim quang.
Từ xa, Kỳ Dạ và Lăng Hạo bất giác nheo mắt.Lưu Định, dù đã hóa thành quái vật, vẫn không khỏi chần chừ một thoáng khi đối diện với thanh kiếm này.HẮN CẢM NHẬN ĐƯỢC!Một luồng áp lực kinh khủng đang dội xuống hắn.Long Ô giơ kiếm-ẦM!Mũi kiếm khẽ run lên, phát ra một tiếng ngân vang như sấm.
Lưu Định nghiến răng, gầm lên một tiếng đầy cuồng loạn rồi lao đến!
Nhưng Long Ô đã động.
Một nhát kiếm chém xuống.
Trời đất tựa như nứt toác.RẦM!!!Thanh kiếm lại bùng lên những luồng sáng khủng khiếp như thiên lôi giáng thế.Lưu Định rống lên đau đớn, lớp kết giới trên người hắn nứt vỡ, một phù văn trên ngực bị kiếm khí xuyên qua, vỡ vụn thành tro bụi.
Thân thể hắn run rẩy, đôi mắt trợn trừng, rồi cả người ngã sụp xuống.
Một luồng khí đen thoát ra từ cơ thể, gào thét giữa không trung trước khi tan biến.Ánh kiếm một lần nữa biến mất, Long Ô lặng lẽ nhìn thi thể Lưu Định.
Ông khẽ thở ra một hơi, nhìn về một phía xa xa.Thì ra ở đó có một dáng người già nua lặng lẽ đứng quan sát.
Là một ông lão.
Lão ta khoác áo dài màu xám tro, tóc đã bạc trắng, gương mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu.
Ánh mắt lão trầm mặc, thấy bị phát hiện liền quay đầu muốn chạy trốn.Lăng Hạo nhìn theo phía sư phụ, liền muốn chạy đi bắt lão ta lại, Long Ô ngăn cản, thốt ra một câu:-Bỏ đi, con không đuổi kịp lão ta đâu.Khói bụi từ trận chiến tan dần trong không khí.
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Những tia sáng cuối cùng trong ngày đã lụi tắt, bóng tối phủ xuống khu rừng.Kỳ Dạ đứng gần đó, hơi thở còn dồn dập, áo bị rách một mảng lớn.
Lăng Hạo đứng bên cạnh, cởi áo khoác đưa cho Kỳ Dạ.Bấy giờ một số dân làng còn sống cùng cảnh sát đã tập trung lại ngôi làng.
Những người mất tích được tìm thấy, tất cả đều đã tắt thở, có người chết không toàn thây.
Người thân òa khóc, đào bới từng cái xác, cảnh tượng thảm thương vô cùng.Cảnh sát ghi nhận lời khai của những người liên quan, nhưng trước cảnh tượng này, họ cũng không hỏi quá nhiều.Dân làng tổ chức lễ siêu độ ngay giữa làng.
Khói hương tỏa ra giữa buổi đêm tĩnh mịch, tiếng tụng kinh vang vọng giữa không gian, tiễn đưa những linh hồn chưa kịp siêu thoát.Long Ô đứng từ xa quan sát, ánh mắt trầm lắng.
Kỳ Dạ và Lăng Hạo lặng lẽ đứng cạnh ông, không ai nói gì.
Ông ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời vừa sẫm màu.
Giữa nền trời đen thẳm, một vài ngôi sao bắt đầu lấp lánh.
Ông trầm giọng nói:-Đi thôi.
Ít ra phải tìm được chỗ nghỉ ngơi, đừng làm phiền những người ở đây.Không ai nói gì thêm.
Ba người quay lưng, lặng lẽ rời đi.Lịch đăng truyện sẽ vào lúc 19-21h tối thứ 3, 7 .
Mong mọi người có thể bỏ chút thời gian để theo dõi và vote cho truyện ạ, về sau sẽ có thêm nhiều tình tiết mới, hy vọng mọi người sẽ đón nhận:>!