Cách đây 20 năm, rầm rộ tin tức căn biệt thự bị bỏ hoang ở rìa khu rừng cổ thụ được cho là bị ma ám.
Những người tò mò, thỉnh thoảng sẽ đến đó để kiểm chứng.
Trong số đó có nhóm 6 người lần lượt là Trần Minh Nguyệt, Đỗ Thanh Quan, Tô Kiều Uyên, Đặng Kim Yến, Hồ Anh Dũng và Tô Dạ Ưng đã cùng nhau đi đến "nơi có những lời đồn" đó.
Tầm khoảng 9 giờ sáng, mọi người có mặt ở khu biệt thự.
Nhìn nó cũ kĩ đến mức dây leo quấn đầy hàng rào và cả tường nhà, nơi đây có 3 tầng 2 lầu 1 trệt nhưng hầu như cửa kính nào cũng bể nát chỉ còn một phòng lầu 3 là coi như còn nguyên vẹn
Tô Dạ Uyên em gái Tô Dạ Ưng lục lọi túi lấy ra chân máy và camera gọi đám người đang đứng nghỉ trước cổng biệt thự
- Nè mọi người!
Trước khi vào chụp một tấm đi.
Để tui còn ảnh để sưu tầm làm kỉ niệm chứ.
Mọi người nhìn nhau rồi nhìn lại Uyên khẽ lắc đầu. mọi người đã quá quen với cảnh này, vì đi đâu Uyên cũng đề nghị chụp ảnh để làm kỉ niệm có Quan còn khúc khích cười.
Cô nheo mắt lại tiến gần đến bọn họ
- Nè nè.
Thái độ của mấy người là sao đây?
Không nói nhiều vô tạo dáng cho em.
Tất cả đều đứng hàng ngang, đợi Uyên chỉnh máy.
Vừa bấm đếm ngược cô hô lên:
- Xong!
Em đếm đến mười rồi hả cười nha!
Cô chạy xuống khoác vai Yến, Dũng thì ghì cổ Quan, còn Dạ Ưng thì tựa đầu nhẹ và khoác tay lên vai Nguyệt.
Họ cứ cười đùa như thế, nhưng họ không biết.
Đây sẽ là lần cuối họ được nhìn nhau cười thân thiết như vậy.
"Tách tách" đã chụp xong mọi người thả tư thế lại, đứng đợi Uyên dọn máy.
Riêng chỉ có Dạ Ưng và Minh Nguyệt là còn nắm tay nhau đung đưa khẽ.
Quan thấy vậy trêu:
- Coi người có tình yêu kìa, không biết lúc nào mới có người để tình tứ giống hai anh chị này nữa~
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ, khiến Nguyệt ngượng đỏ hết cả tai.
Dạ Ưng bước lên đá vào chân Quan thầm ra hiệu trật tự chút.
Đúng lúc đấy, Uyên hô lớn chạy lại vỗ vai Dạ Ưng
- Em xong rồi vô thôi!
Không ai nói gì nữa, mà đã cùng nhau đi vào biệt thự.
Cửa cổng và cửa chính đang mở như thể đang chờ đón nhóm bạn trẻ vậy.
Nhóm bạn muốn đi đến sảnh của biệt thự phải đi qua khu trang viên rộng lớn nhưng điều khó hiểu nhất là dù bị bỏ hoang vẫn có rất nhiều hoa hồng đang nở trong rất tươi tốt.
Khi bước chân vào sảnh chính của biệt thự, cũng đủ để cảm nhận độ ẩm thấp và cũ kĩ của nơi này riêng có Dạ Ưng phản ứng khá lạ.
Anh nhìn khắp phòng, siết chặt tay Nguyệt kèm theo anh dúi vào đó là tấm da nhỏ nói khẽ
- Em nắm chặt trong tay nhé!
Đừng làm mất đấy.
Cô gật đầu nhìn anh, mọi người lại bắt đầu tiến sâu vào trong khám phá hết mọi thứ từ nhà bếp đến nhà kho rồi lên lầu 2 tìm đến từng phòng ngủ và cuối cùng là lên lầu 3 ở phòng cuối dãy họ phát hiện một căn phòng tranh.
Nơi đây toàn những bức ảnh của những người như từ thời xưa.
Đúng hơn là ảnh các thành viên trong gia đình và những bức phong cảnh.
Mọi người rất phấn khích lục lọi mọi thứ, Quan ngắm bức ảnh người phụ nữ lớn tuổi nhất, đoán đó có thể là người mẹ trong gia đình này.
Yến thì sờ vào mặt ảnh người thiếu niên trai trẻ đang cười rất tươi mắt lắp lánh
- Đẹp thiệt!
Lâu vậy rồi mà mấy bức này còn nét quá nhìn nè sống động thiệt chứ
Uyên thì chỉ vào tấm có hình một đứa bé nam với gương mặt ngây ngô đang cười
- Thằng bé này dễ thương hơn á
Dũng còn quá hơn là bưng cả ảnh của cô bé gái ra để ngắm.
Bất ngờ, từ tấm ảnh đó rơi ra tờ giấy màu vàng cũ được xếp lại khá tỉ mĩ.
Tất cả đều nhìn thấy, có Uyên nhặt lên đọc:
- ngày 15/6 3h07 con đang ngủ nghe tiếng mẹ với bố đang nói chuyện trước cửa phòng con.
Nói( mực nhoè) đầu nó để (mực nhoè) út ăn nên giờ đừng đụng gì tới nó nhé.
Con không hiểu lắm lúc sau, bố bước vào khẽ vỗ về con cảm nhận được bố đang khóc vì sao vậy?
Tất cả kinh ngạc, ai nấy chắc cũng đã đoán được ý của những nơi bị vết mực lâu ngày làm nhoè.
Mọi người đều kiếm lại trong từng bức ảnh riêng chỉ có Nguyệt và Dạ Ưng là từ nảy giờ đều chưa đụng đến bức ảnh nào vẫn còn nhìn ra cửa sổ đối diện về phía cổng thì cả hai giật mình nhìn nhau vì họ phát hiện cửa cổng đã đóng từ khi nào.
Tiếp theo là Quan, Quan tìm thấy giấy nhỏ ở tấm ảnh có thể là mẹ của đứa bé khi nảy
Cậu đọc lên:
- TAO HẬN LŨ MÀY, TAO SẼ CHO ĐỨA CON CƯNG CỦA CÁC NGƯỜI PHẢI BỊ QUỶ XÉ XÁC ĐỂ CHÚNG MÀY NẾM MÙI ĐAU KHỔ GẤP TAO TRĂM NGÀN LẦN
Yến lùi lại về phía cửa mặt tái nhợt
- em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi..
Nơi này nếu những cái chết kinh khủng đến vậy chắc chắn oan hồn vẫn còn ở đây...
Dạ Ưng cũng gật đầu đồng ý tiếp lời:
- Phải.
Từ lúc bước chân vào đây, tôi đã cảm nhận được âm khí tràn ngập khắp nơi.
Có lẽ nơi này phức tạp hơn những nơi chúng ta từng đến đó
Tất cả đều ngầm đồng ý với Dạ Ưng vì họ biết anh ta biết về những thế lực tâm linh nên nếu đã nói vậy thì không ai muốn ở đây nữa.
Bắt đầu, họ đi xuống tầng 2 rồi đến tầng trệt.
Vừa mới đứng trước cửa, chưa kịp bước ra.
Thì "RẦM" cánh cửa chính đóng lại, cả đám thét lên đầy sợ hãi.
Dạ Ưng đứng đầu cố gắng mở cánh cửa ra nhưng như đang có cả chiếc xe tải đang kéo ngược lại sức của cậu khiến cậu không cách nào mở ra được.
"Này!"
Dũng ngước lên trên lầu chỉ tay lên đó
- Ê..ê.. sao nói nhà hoang mà có ông quản gia đứng trên lầu kìa..
Cả đám chầm chậm ngước lên cầu thang thì thấy một ông lão già khọm đang mặc bộ đồ của quản gia và nhìn cốt cách đi đứng càng chắc chắn hơn nữa.
Có Uyên lay nhẹ tay áo Dạ Ưng nhìn anh đầy sợ hãi
- Anh hai.. em sợ.. cố tìm cách ra ngoài đi anh...
Ai cũng lo lắng sợ hãi tột cùng.
Thì ông lão kia cất tiếng:
- Nếu đã đến đây thì là khách của nhà này, nào lên đây ta dẫn các người lên phòng nghỉ ngơi (haha)