Tâm Linh cuộc truy lùng của quỷ dữ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395602771-256-k245052.jpg

Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
Tác giả: nhuyy18
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tác giả: Ngày Hạ
câu chuyện xoay quanh đống bi kịch, thảm án, mất mát của nhóm bạn trẻ gồm 6 người khi tham quan căn biệt thự bị bỏ hoang nằm ở rìa khu rừng cây cổ thụ cách xa khu dân cư Tags: bíẩntrinhthám​
 
Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
chương 1: Mở Màng kí ức"phần 1 Mẹ nuôi"


Tôi là 1 cô bé gái chừng khoảng độ 14-15 tuổi và tôi tên Trương Ánh Dương

Vào buổi chiều mùa hạ, tôi được cha mẹ ngỏ lời đưa về thăm quê ngoại.

Nơi ngoại tôi sống là một vùng quê yên bình và rất đẹp.

Lúc về, có các bác ở đó nhận ra tôi liền chạy lại ôm ấp hỏi thăm, có bác Hiền bảo:

-Úi!

Con bé lớn lên xinh quá ha, mới ngày nào còn tíu tít xin bánh mà giờ lớn quá chừng haha

Tôi cũng chẳng bất ngờ lắm vì khi lên năm tôi đã ở đây suốt và cũng hay đi chào hỏi các bác nên việc quý mến khen nhau là bình thường.

Nhưng, khi tôi nhìn ra trước cổng nhà.

Tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang lấp ló đứng nhìn tôi, bất ngờ mẹ nắm lấy tay tôi kéo vào nhà khiến tôi chỉ kịp nhìn thấy thoáng qua một ánh mắt mừng rỡ của người ngoài cổng.

Tôi cũng không mấy bận tâm lắm rồi cũng cùng mẹ đi cất đồ và đi chào hỏi lại với mọi người kèm theo biếu ít quà lấy thảo.

Tôi cùng mẹ và cha đi vòng vòng xóm, đến từng nhà đưa quà.

Đến căn nhà cuối xóm, có thể nói đây là nhà lớn nhất khang trang nhất.

Nhưng khi hỏi:

-có ai ở nhà không?

Chỉ có một người phụ nữ trạc tuổi cha tôi bước ra.

Tôi nhận ra, cô ấy là mẹ nuôi của tôi mẹ Minh Nguyệt cũng là người đứng lấp ló trước cửa ban nảy.

Thấy gia đình tôi mẹ ngoắc tay mời vào nhà, tôi thì chạy lại ôm chằm lấy mẹ vì đã rất lâu tôi chưa có dịp thăm mẹ người đã phụ ông bà nuôi nấn đỡ đần tôi lúc còn ở đây.

Khi bước vào nhà tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy đồ dùng và căn nhà này đã sang trọng hơn rất nhiều so với năm ấy liếc sang căn bếp đồ dùng rất mới bàn ghế đều là gỗ quý.

Nhìn trên bàn, tôi phát hiện một tấm ảnh 6 người trông họ rất thân thiết và người ở rìa bên trái là mẹ Nguyệt.

Tôi đoán, lúc đấy mẹ chỉ mới khoảng 20-25 tuổi vì nhìn mẹ rất trẻ còn mang 1 chút gì đó gọi là dịu dàng thục nữ.

Tôi quay sang mẹ

- Ủa mẹ Nguyệt ơi!

Tấm ảnh trong bếp là mẹ và bạn mẹ à.

Mà nhìn thợ chụp khéo ghê~

Tôi thấy đột nhiên mẹ Nguyệt khựng lại khi đang nói chuyện với cha mẹ tôi.

Bà ấy nhìn vào bếp nơi đang chứa bức ảnh đó rồi nhìn sang tôi.

Tôi không biết bà ấy đã nói gì với cha mẹ tôi, mà ông bà dặn tôi ở lại chơi ngoan họ sẽ về trước.

Sau khi nhìn bóng lưng của họ bước đi tôi vẫn còn hơi hoang mang.

Thì có bàn tay nắm lấy tôi

- Sắp tới mẹ sẽ không còn ở đây với con nữa, giờ mẹ chỉ muốn tâm sự với con trước khi rời xa nơi này.

Con đồng ý chứ?

Tôi bất ngờ lắm vì từ trước tới giờ mẹ Nguyệt chưa bao giờ kể cho tôi chuyện gì.

Mẹ luôn là người sống khép kín và tôi cũng không biết vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa chồng chưa con cái.

Vì những điều tôi chưa biết, tôi đã đồng ý cùng mẹ chia sẻ.

Mẹ nhìn tôi cười

- Con thấy tấm ảnh trong bếp mà đúng không?

Đúng, đó là mẹ và bạn mẹ, lúc mẹ còn trẻ đấy!

Đẹp ha..

Nghe mẹ nói chuyện có vẻ khá vui nhưng gương mặt mẹ lại được ướm lên một bầu trời u tối.

- Sao mẹ có bạn mà vẫn sống một mình ở đây?

Mẹ không liên lạc được với họ ạ?

- Họ chết rồi.. (Lời mẹ nói)

Tôi kinh ngạc thốt lên:

- Sao vậy ạ?

Cả 5 người luôn sao?

Mẹ gật đầu, tôi thấy trong mắt mẹ giờ đang có màng nước mỏng.

Mẹ khóc rồi, bà gạt đi dòng nước trên mắt.

Khẽ thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng rồi vuốt nhẹ tóc tôi

- Họ là bạn của mẹ và cái chết của họ liên quan tới quỷ

Tôi tròn xoe mắt nhìn mẹ

- Quỷ?

- Phải.. nghe khó tin lắm nhưng đó là thật.

Con thấy chú đứng cạnh mẹ không?

Chú đó đáng lẽ sẽ không chết nhưng vì bảo vệ mẹ và mọi người mà đã phải bỏ mạng...

Tôi giật mình, nhìn lại tấm ảnh.

Quả thật cạnh mẹ có một chú đang khoác vai trong hai người rất thân thiết.

Nhìn kĩ chút, thì chú ấy mang một vẻ đẹp rất lạ cứ như người Trung vậy.

Đôi mắt phượng, mũi cao thẳng,đôi môi nhếc lên, da hơi trắng, tóc dài buộc cao trông lãng tử vô cùng, quả là một vẻ đẹp đầy sắc xảo.

Điều đặc biệt khiến tôi chú ý nhất, là có một cái bình hồ lô nhỏ chỉ chừng một ngón tay áp út màu gỗ đào đang được treo lủng lẳng ở thắt lưng người đàn ông đấy.

Tôi quên mất sự kinh hãi khi nãy, cười với mẹ

- Nhìn chú này với mẹ giống người yêu quá haha.

Mà chú đó tên gì vậy mẹ

- chú đó tên Tô Dạ Ưng, có cha mẹ người Trung nhưng sống ở đây năm lên 7 và cũng là người mà mẹ yêu đó

- Mà ban nảy mẹ nói...

Cái chết của họ liên quan tới quỷ?

Và chú đó vì bảo vệ mẹ và mọi người mới chết con vẫn chưa hiểu lắm á ( tôi nói)

Tôi thấy mẹ trầm ngâm khá lâu khi nghe về vấn đề này. mẹ chạy vào phòng ngủ, lấy ra một cuốn album đưa cho tôi xem.

Mẹ chỉ vào tấm ảnh cuối

- Con thấy không?

Đây là ảnh 6 người của mẹ và phía sau là căn biệt thự cũ..

Tôi nhìn rất chăm chú như đang coi tường tận chi tiết trong tấm ảnh

- Dạ con thấy.

Mà sao vậy mẹ?

Mẹ nhìn tôi

- Đây là tấm ảnh cuối cùng của mẹ và họ và cái chết của họ xuất phát từ căn biệt thự này

- Để mẹ kể rõ hơn về chuyện kinh khủng này.

Đáng lẽ mẹ sẽ không bao giờ nhắc lại nhưng nếu là con mẹ sẽ kể.
 
Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
chương 1 Mở màng kí ức "Phần 2: 20 năm trước"


Cách đây 20 năm, rầm rộ tin tức căn biệt thự bị bỏ hoang ở rìa khu rừng cổ thụ được cho là bị ma ám.

Những người tò mò, thỉnh thoảng sẽ đến đó để kiểm chứng.

Trong số đó có nhóm 6 người lần lượt là Trần Minh Nguyệt, Đỗ Thanh Quan, Tô Kiều Uyên, Đặng Kim Yến, Hồ Anh Dũng và Tô Dạ Ưng đã cùng nhau đi đến "nơi có những lời đồn" đó.

Tầm khoảng 9 giờ sáng, mọi người có mặt ở khu biệt thự.

Nhìn nó cũ kĩ đến mức dây leo quấn đầy hàng rào và cả tường nhà, nơi đây có 3 tầng 2 lầu 1 trệt nhưng hầu như cửa kính nào cũng bể nát chỉ còn một phòng lầu 3 là coi như còn nguyên vẹn

Tô Dạ Uyên em gái Tô Dạ Ưng lục lọi túi lấy ra chân máy và camera gọi đám người đang đứng nghỉ trước cổng biệt thự

- Nè mọi người!

Trước khi vào chụp một tấm đi.

Để tui còn ảnh để sưu tầm làm kỉ niệm chứ.

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn lại Uyên khẽ lắc đầu. mọi người đã quá quen với cảnh này, vì đi đâu Uyên cũng đề nghị chụp ảnh để làm kỉ niệm có Quan còn khúc khích cười.

Cô nheo mắt lại tiến gần đến bọn họ

- Nè nè.

Thái độ của mấy người là sao đây?

Không nói nhiều vô tạo dáng cho em.

Tất cả đều đứng hàng ngang, đợi Uyên chỉnh máy.

Vừa bấm đếm ngược cô hô lên:

- Xong!

Em đếm đến mười rồi hả cười nha!

Cô chạy xuống khoác vai Yến, Dũng thì ghì cổ Quan, còn Dạ Ưng thì tựa đầu nhẹ và khoác tay lên vai Nguyệt.

Họ cứ cười đùa như thế, nhưng họ không biết.

Đây sẽ là lần cuối họ được nhìn nhau cười thân thiết như vậy.

"Tách tách" đã chụp xong mọi người thả tư thế lại, đứng đợi Uyên dọn máy.

Riêng chỉ có Dạ Ưng và Minh Nguyệt là còn nắm tay nhau đung đưa khẽ.

Quan thấy vậy trêu:

- Coi người có tình yêu kìa, không biết lúc nào mới có người để tình tứ giống hai anh chị này nữa~

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ, khiến Nguyệt ngượng đỏ hết cả tai.

Dạ Ưng bước lên đá vào chân Quan thầm ra hiệu trật tự chút.

Đúng lúc đấy, Uyên hô lớn chạy lại vỗ vai Dạ Ưng

- Em xong rồi vô thôi!

Không ai nói gì nữa, mà đã cùng nhau đi vào biệt thự.

Cửa cổng và cửa chính đang mở như thể đang chờ đón nhóm bạn trẻ vậy.

Nhóm bạn muốn đi đến sảnh của biệt thự phải đi qua khu trang viên rộng lớn nhưng điều khó hiểu nhất là dù bị bỏ hoang vẫn có rất nhiều hoa hồng đang nở trong rất tươi tốt.

Khi bước chân vào sảnh chính của biệt thự, cũng đủ để cảm nhận độ ẩm thấp và cũ kĩ của nơi này riêng có Dạ Ưng phản ứng khá lạ.

Anh nhìn khắp phòng, siết chặt tay Nguyệt kèm theo anh dúi vào đó là tấm da nhỏ nói khẽ

- Em nắm chặt trong tay nhé!

Đừng làm mất đấy.

Cô gật đầu nhìn anh, mọi người lại bắt đầu tiến sâu vào trong khám phá hết mọi thứ từ nhà bếp đến nhà kho rồi lên lầu 2 tìm đến từng phòng ngủ và cuối cùng là lên lầu 3 ở phòng cuối dãy họ phát hiện một căn phòng tranh.

Nơi đây toàn những bức ảnh của những người như từ thời xưa.

Đúng hơn là ảnh các thành viên trong gia đình và những bức phong cảnh.

Mọi người rất phấn khích lục lọi mọi thứ, Quan ngắm bức ảnh người phụ nữ lớn tuổi nhất, đoán đó có thể là người mẹ trong gia đình này.

Yến thì sờ vào mặt ảnh người thiếu niên trai trẻ đang cười rất tươi mắt lắp lánh

- Đẹp thiệt!

Lâu vậy rồi mà mấy bức này còn nét quá nhìn nè sống động thiệt chứ

Uyên thì chỉ vào tấm có hình một đứa bé nam với gương mặt ngây ngô đang cười

- Thằng bé này dễ thương hơn á

Dũng còn quá hơn là bưng cả ảnh của cô bé gái ra để ngắm.

Bất ngờ, từ tấm ảnh đó rơi ra tờ giấy màu vàng cũ được xếp lại khá tỉ mĩ.

Tất cả đều nhìn thấy, có Uyên nhặt lên đọc:

- ngày 15/6 3h07 con đang ngủ nghe tiếng mẹ với bố đang nói chuyện trước cửa phòng con.

Nói( mực nhoè) đầu nó để (mực nhoè) út ăn nên giờ đừng đụng gì tới nó nhé.

Con không hiểu lắm lúc sau, bố bước vào khẽ vỗ về con cảm nhận được bố đang khóc vì sao vậy?

Tất cả kinh ngạc, ai nấy chắc cũng đã đoán được ý của những nơi bị vết mực lâu ngày làm nhoè.

Mọi người đều kiếm lại trong từng bức ảnh riêng chỉ có Nguyệt và Dạ Ưng là từ nảy giờ đều chưa đụng đến bức ảnh nào vẫn còn nhìn ra cửa sổ đối diện về phía cổng thì cả hai giật mình nhìn nhau vì họ phát hiện cửa cổng đã đóng từ khi nào.

Tiếp theo là Quan, Quan tìm thấy giấy nhỏ ở tấm ảnh có thể là mẹ của đứa bé khi nảy

Cậu đọc lên:

- TAO HẬN LŨ MÀY, TAO SẼ CHO ĐỨA CON CƯNG CỦA CÁC NGƯỜI PHẢI BỊ QUỶ XÉ XÁC ĐỂ CHÚNG MÀY NẾM MÙI ĐAU KHỔ GẤP TAO TRĂM NGÀN LẦN

Yến lùi lại về phía cửa mặt tái nhợt

- em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thôi..

Nơi này nếu những cái chết kinh khủng đến vậy chắc chắn oan hồn vẫn còn ở đây...

Dạ Ưng cũng gật đầu đồng ý tiếp lời:

- Phải.

Từ lúc bước chân vào đây, tôi đã cảm nhận được âm khí tràn ngập khắp nơi.

Có lẽ nơi này phức tạp hơn những nơi chúng ta từng đến đó

Tất cả đều ngầm đồng ý với Dạ Ưng vì họ biết anh ta biết về những thế lực tâm linh nên nếu đã nói vậy thì không ai muốn ở đây nữa.

Bắt đầu, họ đi xuống tầng 2 rồi đến tầng trệt.

Vừa mới đứng trước cửa, chưa kịp bước ra.

Thì "RẦM" cánh cửa chính đóng lại, cả đám thét lên đầy sợ hãi.

Dạ Ưng đứng đầu cố gắng mở cánh cửa ra nhưng như đang có cả chiếc xe tải đang kéo ngược lại sức của cậu khiến cậu không cách nào mở ra được.

"Này!"

Dũng ngước lên trên lầu chỉ tay lên đó

- Ê..ê.. sao nói nhà hoang mà có ông quản gia đứng trên lầu kìa..

Cả đám chầm chậm ngước lên cầu thang thì thấy một ông lão già khọm đang mặc bộ đồ của quản gia và nhìn cốt cách đi đứng càng chắc chắn hơn nữa.

Có Uyên lay nhẹ tay áo Dạ Ưng nhìn anh đầy sợ hãi

- Anh hai.. em sợ.. cố tìm cách ra ngoài đi anh...

Ai cũng lo lắng sợ hãi tột cùng.

Thì ông lão kia cất tiếng:

- Nếu đã đến đây thì là khách của nhà này, nào lên đây ta dẫn các người lên phòng nghỉ ngơi (haha)
 
Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
Chương 1: Mở màng kí ức" Phần 3: gặp mặt "


Tiếng cười vang vọng khấp nơi, nhưng ai cũng chắc chắn đó không phải giọng của ông ta.

Dạ Ưng nói khẽ với cả nhóm:

- nghe cho rõ đây, thứ nhất ai cũng thấy không tài nào bước ra khỏi nơi quỷ dị này, thứ hai ông lão kia không phải con người nhưng anh nghĩ ông ta sẽ giúp chúng ta để thoát khỏi đây, thứ ba chắc chắn nơi này không bao giờ an toàn nên đừng chạm hoặc có thể thì hạn chế gây tiếng động nếu thấy gì cũng đừng lên tiếng.

Cả đám gật đầu, bắt đầu đi theo ông lão đó lên lại lầu.

Ông ta dắt họ đến lầu hai chỗ đó có 4 căn phòng lớn.

Giọng ông rõ ràng vang lên:

- đây là nơi các vị ở trong ba phòng đầu các người chọn đâu thì tùy nhưng tuyệt đối không được đến căn phòng cuối đó là phòng của cô chủ nhỏ..

Dũng hít sâu lấy hết can đảm hỏi

- Ủa, tôi nhớ có 5 người ở nhà này sao chỉ có 1 phòng của cô c..h ưmmm

Quan bịt chặt miệng Dũng sợ cậu hỏi thêm một câu sẽ càng nguy hiểm hơn một phút.

Lão quản gia đáp lại đầy máy móc:

- phòng của hai cậu chủ và bà chủ ở lầu trên, đó là câu trả lời.

Ở đây, các người nên biết nếu trời mưa thì kéo hết cửa rèm lại.

Tối nếu nghe cô chủ nhỏ đi tìm đồ hãy làm ngơ, nếu thấy một người đàn ông nhận là ông chủ hãy chạy đến căn phòng tranh lầu trên.

Nói rồi, mọi người thấy ông ta đi xuyên qua bức tường biến mất.

Quan chỉ vào khoảng trống đó

- Đệt, chỗ quái gì vậy kinh khủng quá đi.

Ê!

Mà anh với Dũng phòng đầu nha còn hai phòng kia đứa nào ở thì ở

Nguyệt kéo tay Yến đi đến căn phòng tiếp theo quay mặt lại

- Lỡ rồi ở lại đỡ rồi chúng ta tìm cách ra khỏi đây sau

Dạ Ưng xách hai túi đựng đồ của anh và Uyên đến căn phòng cuối.

Nhìn căn biệt thự cổ kín vậy nhưng không ai ngờ đồ dùng vẫn rất sạch sẽ và có phòng tắm riêng.

Nguyệt kéo vali vào phòng đặt ngay cửa tủ ngã xuống giường đầy mệt mỏi.

Yến thì đứng nhìn ra cửa sổ đối diện về phía cổng rào, gương mặt cô không còn vẻ trầm lặng nữa tay gõ nhẹ vào khung cửa mấp mé môi

- Chị Nguyệt.

Tại sao lúc bước vào đây vẫn rất bình thường nhưng sau khi lên căn phòng tranh đó...

Mọi chuyện lại rắc rối vậy.. có khi nào cửa chính và cổng đều do ông lão đó làm không?

Nguyệt xoa nhẹ thái dương, nhìn đến chỗ Yến

- Chắc không phải do ông ta đâu.

Yến quay phắc lại vẻ mặt sững sờ nhìn lại Nguyệt

- Sao?

Ông ta đâu phải người thường.

Mấy chuyện này ông ta làm chỉ cần chớp mắt là xong không phải sao?

- Hiện tại vẫn còn sáng, ông ta thì sợ ánh sáng.

- Sao chị biết?

- Khi nãy nếu em chú ý sẽ thấy từ lúc ông ta xuất hiện đèn liền bật lên nhưng chỉ nơi ông ta đi, đứng thì không có một chút ánh sáng nào chiếu tới.

Theo suy đoán ông ta sợ ánh sáng nên không thể ra ngoài đó chặn cửa chúng ta.

Có lẽ đã có kẽ khác nhún tay

- phải.

Chị nói em mới để ý nhưng...

Vậy thì ai đóng chứ

- Chị không biết nữa nghỉ sớm đi chiều qua phòng mọi người hỏi sau.

Yến gật đầu, ngã xuống nằm cạnh Nguyệt đang liu thiu ngủ thì " cộc cộc cộc" cô bừng tỉnh nhìn thẳng về phía cửa nơi phát ra tiếng.

Quay sang không còn thấy Nguyệt, cô thấy trong lòng bất an vô cùng nhưng vẫn bước ra mở cửa.

Mới hé cửa, một bàn tay nhỏ thò vào cố nắm lấy thứ gì đó.

Cô chết điếng, thét lên đầy kinh hãi cô té xuống đất lùi lùi vào trong.

Từ ngoài cửa, một cô bé gái mất đầu trên người còn đang mặc váy công chúa dính đầy máu bước đi loạn choạng tay quơ quào khắp nơi như thể đang tìm thứ gì đó.

Máu trào từ cổ tuông ra như thác, chợt cô nhớ tới lời quản gia "nếu thấy cô chủ nhỏ tìm đồ cứ làm ngơ" cô bò lên giường chấp tay cầu nguyện, người cô run bần bật chỉ mong cái thứ đó ra ngoài.

Lúc sau, mọi hành động của xác không đầu đó dừng lại.

Tiếng hét lớn tứ phía vọng lại, hình như cái xác đó sợ tiếng hét vừa nảy liền chạy vụt ra ngoài.

"YẾN!"

Cô mở bừng mắt ra bật người dậy, cơ thể cô lắm tắm mồ hôi như vừa chết đi sống lại.

Nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang quay quanh cô gương mặt ai cũng lo lắng.

Uyên nhào đến ôm chầm lấy cô

- Chị có sao không?

Nảy giờ chị không thở mặt tím tái mọi người cứ nghĩ chị chết rồi đó trời ạ.

Dạ Ưng đứng đầu giường nhìn chằm chằm về phía Yến

- Ác mộng à?

Có phải mơ thấy thành viên trong nhà này không.

Tiếng " Ừ" của cô kéo dài trong không gian.

Rồi cô kể lại giấc chiêm bao khi nảy

- Gì gớm vậy?

Mới ở ké mà bị tìm rồi.

Dũng bị Quan đánh vào đầu, khiến cậu đau điếng không còn nói gì nữa.

Nguyệt sờ nhẹ chiếc đèn ngủ bên cạnh ánh mắt lơ đảng

- Chắc nó tìm cái đầu.

Với lại trong bức thư cũng có ghi cái chết của cô chủ nhỏ do bố mẹ chặt đầu cho em út tẩm bổ mà..

Dạ Ưng vỗ vai Nguyệt tán thành với ý kiến của cô

- Phải.

Em nói đúng đó anh cũng nghĩ đến trường hợp này nhưng bây giờ nếu suy theo một luồng ý kiến khác thì cô chủ nhỏ của nhà này không chỉ tìm cái đầu mà có thể đang tìm quản gia hoặc chúng ta.

Dũng trợn tròn mắt nhìn chăm chăm về phía này nói:

- Gì vậy cha?

Tìm ông quản gia thì có thể giải thích là người thân cận tin tưởng với nó không nói ông ta từng hại đến nó thì tìm đến để nhờ giúp gì đó có thể chấp nhận chứ tìm tụi mình làm mẹ gì?

- Nói tìm đến chúng ta.

Là có khả năng nó biết cái đầu của nó không thể tìm được nên muốn lấy của chúng ta thôi vậy cũng nói, đần hết chỗ nói (Nguyệt)

- Ê ê!

Ổng đang đi đến kiếm chúng ta kìa

Dũng nhìn qua mắt mèo ở cửa vẩy vẩy tay.

Cả đám giật mình Dạ Ưng ra hiệu cho Yến bình tĩnh, để cô không bất chợt hoảng sợ rồi hành động dại dột.

"Cộc cộc", Dũng đứng ngay cửa dựng hết gai óc, đồng tử co lại nhìn về phía Dạ Ưng cầu cứu.

Anh bước lên mở cửa chạm mắt với quản gia, ông ta gật đầu

- tới bữa tối mời các vị đến dùng bữa
 
Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
Chương 2: Bắt đầu "phần 1: Ông chủ "


- Ông xuống trước đi chúng tôi sẽ xuống ngay.

- Vậy tôi xuống trước đợi các vị...

Đợi ông ta đi khuất, Yến thở hắc ra một hơi.

- Mọi người không cần lo, em biết mình nên làm gì mà.

Uyên đỡ Yến dậy, cả đám bước xuống lầu đến phòng ăn.

Khi ngồi xuống ghế, quản gia đẩy ra một xe đồ ăn đặt lần lượt từng món lên bàn ra hiệu mời ăn.

Nguyệt gõ tay nhẹ lên bàn cười nói với ông

- Các món ông đem lên rất ngon mắt luôn.

Không biết sau bữa ăn chúng tôi có thể vào bếp xem nguyên liệu nấu không?

Ông đẩy nhẹ gọng kính liếc nhìn về phía cô, giọng trầm ổn phát lên:

- Ồ.

Được chứ cô có thể

Nói rồi ông quay đi đem theo 4 phần lên lầu.

Lúc này Uyên thắc mắc hỏi với mọi người

- Ủa?

Em thấy kì lắm sao mà nhà thì 5 người mà lúc nhắc đến thì ông ta chỉ nói có 4 mà ổng cũng chỉ đem có 4 phần à?

Còn ông chủ thì sao?

Dũng vừa cắt miếng thịt trên dĩa vừa nói

- Theo anh nghĩ từ bức thư đầu thì chắc là ông ta cũng thương con gái mình nhưng không biết người mẹ có quyền thế gì khiến ông nghe theo nữa.

Mà nếu nói vậy thì có khi nào ông ta đã bỏ nhà đi khi cô chủ vừa chết hoặc còn có việc gì chúng ta chưa tìm ra

Không gian, thời gian như ngưng đọng lại mọi người ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng có lẽ không ai dám nói.

Dạ Ưng đang ăn nhưng lòng anh cứ như có làn sóng gợn nhẹ trong anh, anh cảm nhận được mọi chuyện không đơn gian như vậy.

Chắc chắn có nút thắt nhỏ mà anh và mọi người đã bỏ qua.

Vừa ăn xong, quản gia bước xuống thu dọn rồi bước vào bếp.

Nguyệt lên tiếng phá tan sự im lặng khi nảy

- Đợi khi ông ta đi chỗ khác chúng ta vô xem nhà bếp thử, tôi đoán với con nít nếu chơi trò mật thư vẫn luôn bỏ khắp nơi nên cứ xem kĩ lại rồi tính tiếp.

Cả đám chớp mắt một cái đó là kí hiệu của cả nhóm khi không tiện nói.

Dũng ngó nghiêng, nhìn vào trong bếp khi không còn thấy quản gia liền ngoắc tay với mọi người.

Đồng loạt cả nhóm đứng phắc dậy tiến vào bếp, Dạ Ưng lục các tủ nhỏ bên góc, Nguyệt ngó xuống nền ngay các khẽ hở, Yến đứng canh ở cửa còn ba người còn lại cũng đang lây hoay tìm kiếm.

Khi đang tìm, Nguyệt thấy một cái chìa khoá đỏ ngay dưới chân tủ.

Cô lòm còm ngồi dậy lấy tay lau sạch bụi bẩn trên đó rồi đưa lên

- Xem nè, cái này có khi nào là chìa khoá cửa chính không?

- Em bỏ túi trước đi, lát cả nhóm cùng lên phòng rồi coi sau.

Dạ Ưng tay vẫn còn lục lọi nhưng vẫn nói chuyện với Nguyệt.

Ở phía Quan anh thò tay chạm vào chỗ tường bị mẻ, anh cảm nhận nó như đang thụt vào nhưng chỗ sơn vẫn còn cách xa một đốt tay.

Ở đó anh tìm được mẫu giấy nhỏ màu đỏ sẫm

- Ê ê!

Anh mới tìm được nè sau mà nó màu đỏ kì vậy nhìn ớn ớn sao á

Cùng lúc đó Uyên cũng tìm được một con gấu bông được cất trên kệ cao.

Cô mới mở miệng chưa kịp nói lên thì bất ngờ có một người đàn ông mặc bộ đồ âu bước vào, ông nhìn cả nhóm mắt trắng giả trong đó còn có những tia máu đang nổi lên, miệng bị rách cười lên tận mang tai, 4 chiếc răng nanh dài nhọn hoắt còn dính chút máu, tay cầm một cây lưỡi hái máu còn nhỏ giọt đang nghiêng đầu nhìn bọn họ đầy quỷ dị.

- Ồ hahaa nhìn các con sợ thế?

Ta là ông chủ mà lại đây~.

Cả đám cố gắng tránh người đàn ông đó, Nguyệt hét lên

- Chạy lên phòng tranh mau!!

Ông ta nghe được cố gắng chém đến chỗ Nguyệt vẻ mặt đầy thích thú.

Nguyệt trợn tròn mắt đứng sững tại chỗ, Dạ Ưng từ đâu chắn ngang anh dán một tấm bùa lên trán ông ta.

Anh nhanh chống nắm tay Nguyệt kéo ra

- Chạy đi mau lên tấm bùa không giữ chân ổng được lâu đâu đi mau!

Ồ ạt, nhóm 6 người như đàn ong vỡ tổ chạy vụt ra ngoài chạy thẳng lên lầu cố gắng nhanh nhất để đến phòng tranh.

Yến lúc chạy đến lầu 2 bị vấp té chân bị thương cô hoảng loạn nức nở cầu cứu.

Quan nhìn lại chạy về phía cô cõng cô sau lưng tiếp tục chạy

- mới đó đã khóc rồi nên nhớ em còn phải thoát khỏi đây cùng với anh đấy.

Chưa bao lâu phía sau nhóm bạn bắt đầu có những tiếng nứt vỡ kèm với tiếng lưỡi hái sắt nhọn ma sát trên nền, tiếng cười lớn đến chói tai vang lên.

Vừa lên lầu 3 gần đến phòng tranh ông ta vung lưỡi hái nhém trúng Quan và Yến, Dạ Ưng mở bung cánh cửa phòng tranh đợi tất cả cùng vào.

Quan và Yến vừa vào, ông ta vương tay đến một chút nữa bắt được Yến thì Dạ Ưng đóng chặt cánh cửa lại, ở ngoài rõ ràng mọi người có thể cảm nhận được tiếng đập cửa dồn dập rồi dần tắt hẳn cũng không còn tiếng nứt vỡ và lưỡi hái nữa.

Uyên ngồi thụp xuống lau mồ hôi lạnh trên trán thở phào

- Trời ạ.

Thoát chết rồi.

Quan đặt Yến xuống ngồi cạnh cô thở dốc.

- Cảm ơn anh nha anh Ưng chậm một chút là chết thiệt rồi.
 
Cuộc Truy Lùng Của Quỷ Dữ
Chương 2: Bắt đầu "Đêm tối"


Cả đám cố gắng hít thở không khí ai cũng còn chưa hoàn hồn khi vừa chạm mặt với thứ sinh vật quái dị đó.

Uyên vừa thở hổn hển vừa dơ tay lên

- Nè...(Hít thở) Rồi đến khi nào có thể ra ngoài đây...

Dạ Ưng điều chỉnh lại hơi thở đáp lại

- có lẽ phải đợi quản gia đến rồi

Dũng chợt đứng dậy mở hé cửa ra, Dạ Ưng trợn tròn mắt lao về phía Dũng cố ngăn hành động ấy lại nhưng tiếng hét thấu trời của Dũng khiến anh đứng khựng lại cả nhóm chết điếng khi thấy bàn tay vừa nảy mở cánh cửa đã bị vật sắt bén ngoài cửa vung tới cắt trúng.

Chỉ còn mảng thịt nhỏ là còn dính lủng lẳng trên cổ tay, còn cả bàn tay thì rớt xuống đất máu lên lán.

Điều kinh khủng hơn, khi Dũng khụy xuống ôm lấy tay mình rên rỉ đầy đau đớn thì có một cánh tay xương khớp rõ ràng da trắng bệt nhặt bàn tay của Dũng lên.

Từ khe cửa khi nảy họ thấy người đàn ông khi nảy đang cắn xé ngấu nghiến bàn tay rớt trên đất vừa nhặt lên, mặt mài dính be bét máu vừa cười vừa nhét thứ thịt đó vào miệng.

Không ai có thể cứ động khi nhìn thấy một con ác quỷ đang từ từ gặm nhấm miếng thịt của bạn mình cả.

Dạ Ưng lôi Dũng vào bên trong đóng sầm cánh cửa lại, anh lấy từ trong túi quần ra một mẫu vải nhỏ.

Để gần miệng đọc lẩm nhẩm câu chú gì đó rồi đưa đến cánh tay của Dũng vừa quấn vết thương vừa kêu Quan đến giúp

- Mẹ nó, Quan!

Đến chặn miệng nó lại nếu không nó không chết do đứt tay mà là cắn lưỡi chết đấy

Quan lòm còm bò dậy chạy đến gần quýnh quáng quá anh nhét cổ tay mình chặn ngang miệng Dũng.

Khi Dạ Ưng cầm máu cho Dũng thì người Dũng toát hết mồ hôi nhắm nghiền mắt, cả cơ thể căn cứng lên, miệng thì cắn chặt tay Quan.

Quan nhăn mặt đánh đánh vào người Dũng

- Đau!

Đau!

Trời ơi thằng này mày chó hả?

Con luck nhà tao cắn còn không đau bằng mày cắn nữa.

Mày đừng cắn nữa coi!

Dạ Ưng cầm xong vết thương cho Dũng, cơ mặt Dũng giãn nhẹ ra cũng nhả tay Quan ra khỏi miệng.

Uyên chạy đến quýnh vào vai Dũng.

- Anh bị gì vậy?

Anh hai em đã nói là đợi quản gia đến.

Sao lại mở cửa vậy?

Dạ Ưng kéo em gái lại, anh hỏi

- Nè.

Mắc gì gắt lên vậy Dũng đang bị thương đó quýnh nó làm gì?

"Cộc cộc"

Lập tức, tất cả mọi người ở đó liền đưa cơ thể vào trạng thái phòng thủ.

Cơ thể căn cứng, ánh mắt không ngừng quan sát cánh cửa.

Có riêng Dũng là run rẩy toàn thân, gương mặt tái nhợt, cắn chặt môi và tay còn lại níu lấy tay áo Quan.

Chợt, ngoài cửa phát lên âm thanh quen thuộc của quản gia

- Tôi đến rồi, mời các vị ra ngoài.

Dạ Ưng chầm chậm đứng dậy tiến về phía cửa, trán anh đầy mồ hôi như thể vẫn còn sợ thứ bên ngoài.

"Rầm" anh đẩy mạnh cánh cửa ra.

Cả nhóm thở phào khi đó chính xác là quản gia.

- Xin lỗi, tôi đã lơ là khiến các vị gặp nguy hiểm.

Hắn thích căn bếp đó

Câu cuối lão đã cố gắng nói nhỏ nhất nhưng vẫn lọt vào tai Dạ Ưng.

Ông ta cuối mình, nghiêm trang nói với họ

- giờ là 0h3p mời các vị về phòng nghỉ ngơi

Câu nói đó, khiến cả nhóm kinh ngạc trợn tròn mắt.

Vì khi nảy lúc lục lội ở căn bếp cũng chỉ mới 7h26p mà chỉ ngồi trốn trong căn phòng này đối với họ chưa đầy nữa tiếng nhưng thật sự kim giờ đã chuyển động nhiều như vậy.

Quan đỡ Dũng đứng dậy, Uyên thì để Yến dựa vào mình mà bước đi, Nguyệt và Dạ Ưng cũng đi theo.

Đến hành lang lầu 2 quan gia cuối chào rồi biến mất, họ cũng không bất ngờ lắm khi đã chứng kiến ông ta biến mất đến lần thứ hai.

Nhìn nhau, họ vẩy tay rồi đi đến căn phòng của mình.

Đêm tối khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ.

Quan vẫn trằn trọc không tài nào ngủ được, anh suy nghĩ từ khi bước vào đây đã có biết bao nhiêu truyện xảy ra liệu anh và mọi người có thể thoát khỏi đây toàn vẹn không.

Đột nhiên, cửa khẽ lay động tiếng nắm tay cầm đang bị lắc mạnh từ bên ngoài.

Anh nổi hết gai óc nhìn sang Dũng thấy ổng còn đang ngủ nhưng mặt nhăn lại chắc có lẽ vì đau.

Lại nhìn sang phía cửa, "két~" cửa bị mở nhẹ phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Lập tức anh nhắm chặt mắt, tiếng bước chân lộp cộp trên sàn đang tiến gần đến chỗ giường.

Anh cầu nguyện không ngừng, sống lưng anh ớn lạnh

'Nam mô a di đà phật, ông bà tổ tiên phù hộ con chuyến này với không con chết mất'

Tiếng nói sắc lẹm của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên

- HAHAHA còn biết giấu cả giường à~ chúng mày đâu rồi.

Ra đây đưa ta chìa khoá mau lên nào~

Anh bất ngờ khi nó nói như thể chẳng thấy chiếc giường to lớn này.

"Tiếng vật nhọn ma sát trên nền"

Anh nghe tiếng hoảng loạn của người đàn bà ấy

- chết tiệt!

Sao nó lại đến vào lúc này.

Mau!

Ta phải trốn!

"Ầm" tiếng động lớn đến mức anh phải giật mình.

Mở hé mắt, anh nhận ra tiếng đó phát ra từ phía cửa sổ bị vỡ nát từ trước.

Nghĩ thầm, có lẽ nó đã nhảy xuống cửa sổ.

Đầu anh liền nhảy số" nếu cửa sổ đều bị nát thì có thể trèo qua để trốn thoát không?"

Thì lại một tiếng động lớn phát lên

"RẦM RẦM" Tiếng va chạm vào cánh cửa
 
Back
Top Bottom