Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 370: Cố Nhân (1)



"Ôi chao!" Trên đường đi nàng bị vấp ngã thân hình lảo đảo

một vòng, vì để bảo vệ giỏ thức ăn nàng ngã nhào trên đất.

Quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong bãi cỏ ven đường có một cái

chân thò ra. Nàng xoa đầu gối đứng dậy, biểu cảm tức giận:

"Này, sao ngươi lại nằm ra đường như vậy?"

Mặc dù do nàng mất tập trung không nhìn kỹ đường. Nhưng

nếu không phải hắn ta nằm trong bãi cỏ thò chân ra nàng ấy

cũng không bị vấp ngã.

Người nọ không nói một tiếng hơn nửa người chìm trong bãi

cỏ, Cố Thư Dung vốn tưởng rằng đây là một người nghiện rượu

say quá rồi. Bỗng thấp thoáng nhìn thấy vết máu đậm màu dính

trên ống quần không vừa người của hắn.

"A!" Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng vội vàng lui về phía sau

hai bước.

Không phải là người chết chứ? Nàng gặp một vụ án giết

người? Nhìn trái nhìn phải giờ phút này ven đường không có

người, Cố Thư Dung nắm chặt giỏ đồ trên tay, lấy can đảm tiến

lên: "Này, này!"

Đợi mãi không thấy câu trả lời, vì vậy nàng cúi xuống nhặt một

cành cây chọc vào mắt cá chân của người đàn ông: "Này! Này!"

Cành cây chọc vào làm chân người nọ lắc lư, Cố Thư Dung chú

ý tới làn da của hắn bị chọc đến lõm vào. Nhất thời thở phào nhẹ

nhõm. Người này vẫn còn sống.

"Này." Cô ném cành cây đi dùng mũi chân đá nhẹ hắn ta:

"Ngươi không sao chứ?"

Mơ hồ có tiếng r*n r* truyền ra, nàng dứt khoát để giỏ xuống,

kéo người nọ từ trong bãi cỏ ra. Là một nam nhân vóc người cao

lớn, đầu tóc rối bời, mặt đầy vết máu nhìn không rõ diện mạo.

Trên người mặc y phục bàng vải thô không vừa người, trên ngực

có một mảng máu nhỏ.

"Tỉnh lại, tỉnh lại đi." Cố Thư Dung gọi nhưng cũng không ôm

hy vọng quá lớn, người này dường như bị thương rất nặng, cho

dù tỉnh lại sợ cũng không thể động đậy.

Quả nhiên, hắn ta cau mày nhưng vẫn như cũ không tỉnh lại.

Cố Thư Dung đứng dậy, chuẩn bị đi ra đường lớn tìm hai người

đưa hắn đến y quán chữa trị. Vừa xoay người lại liền nghe thấy

âm thanh từ phía sau truyền đến: "Nước, nước..."

Do dự một chút, Cố Thư Dung quay lại ngồi xổm bên cạnh

hắn. Lấy một quả trứng ra khỏi giỏ, nhẹ nhàng dập một cái miệng

nhỏ cho hắn ta ăn lòng trắng trứng.

"Ngươi là ai?" Sau khi đút được nửa lòng trắng trứng, người

đàn ông mở mắt ra ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn chăm chú

vào nàng.

Cố Thư Dung cảm thấy hắn không phải người tốt. Người tốt sẽ

không có ánh mắt này. Vì vậy, nàng đứng dậy nói "Ngươi tỉnh lại

rồi vậy ta đi đây."

Nhưng người đàn ông nắm chặt mắt cá chân của nàng làm

cho nàng không thể di chuyển. Nàng vội nhấc chân đạp tay hắn

ra lại nghe hắn ta thở hổn hển nói "Cứu tôi."

Cố Thư Dung không muốn cứu hắn, mím chặt môi dùng sức

giãy giụa. Nam tử rõ ràng trọng thương còn khỏe như vậy, ngón

tay giống như khóa sát nắm chặt mắt cá chân nàng.

"Ngươi buông ra! Nếu không ta sẽ gọi người đến đó! Cố Thư

Dung vội đe dọa.

Người đàn ông sửng sốt một lúc trong mắt hiện lên tự giễu,

tức giận, thất vọng, khó khăn mở miệng: "Ta không phải người

xấu."

"Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả?" Cố Thư Dung hỏi

ngược lại, vẫn giãy giụa như cũ.

Nam nhân nhắm mắt lại chậm rãi buông tay ra. Nằm bất động.

Cố Thư Dung có thể tránh thoát vội vàng lui về phía sau cảnh

giác nhìn hắn, chỉ thấy ngực hắn kịch liệt phập phồng cũng không

phải hôn mê bất tỉnh.

Do dự một hồi nàng nhặt giỏ bên cạnh lên bước nhanh đi.

Người này bị thương nặng như vậy, ai biết đã dính vào chuyện

gì? Nàng không nên để ý tới hắn, miễn lại rước rắc rối vào người.

Nghĩ như vậy sau khi đi xa một đoạn vẫn không khỏi tò mò quay

đầu lại. Vừa nhìn, bước chân không khỏi dừng lại.

Nam nhân vóc người cao lớn kia thân thể vặn vẹo thành hình

dạng kỳ quái, đang nằm sấp trên mặt đất, l**m nửa quả trứng gà

nàng không cẩn thận giẫm nát.

Dịch trứng trộn lẫn bùn đất còn có vỏ trứng vụn, thường ngày

Trương Cẩn nếu giẫm lên cũng tức giận nửa ngày.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 371: Cố Nhân (2)



Nhưng hiện tại hắn nghiêm túc l**m, cật lực để hy vọng sống

sót của mình nhiều hơn một phần. Báo thù, hắn còn chưa báo thù

hắn không thể chết!

Tiếng bước chân dần dần tới gần, Trương Cẩn Nhược theo bản

năng căng cứng thân thể, cảnh giác nhìn lại. Ngay sau đó, đầu

lưỡi của hắn đè xuống một mảnh vỏ trứng vô tình ăn vào miệng,

nói: "Nếu ta sống, ta sẽ trả lại trứng cho ngươi."

Cố Thư Dung không phải đến đòi hắn trả trứng. Một quả trứng

gà mà thôi, Cố gia không tính là gia đình giàu có gì nhưng cũng

không đến mức ngay cả một quả trứng gà cũng không cho nổi.

"Ngươi..." Nàng mím môi, đột nhiên lấy mấy khối bạc vụn

trong lòng bàn tay ném đến bên cạnh hắn "Ngươi bảo trọng."

Nói xong vội vàng xoay người chạy đi, không quay đầu lại nữa.

Có thể hắn ta là người xấu cũng có thể không phải. Cố Thư

Dung nhìn không nổi hắn ta chật vật khuất nhục như vậy, nhưng

lại không dám giúp hắn. Vội vã ném lại một vài lượng bạc sau đó

trở về nhà.

Nàng chỉ xem chuyện này là một tai nạn rất nhanh ném ra sau

đầu. Về đến nhà liền nói với Trần Bảo Âm: "Giá thức ăn ở kinh

thành đắt hơn trấn hai ba văn."

"Nhiều như vậy?" Trần Bảo Âm kinh ngạc nói, cẩn thận ngẫm

lại, lại nói: "Cũng hợp lý."

Cố Thư Dung không thích loại chuyện hợp lý này, nàng nói:

"Giỏ thức ăn này đắt hơn bảy tám văn!"Đây mới là tiền thức ăn

một ngày của bọn họ, một tháng kia chẳng phải là đắt hơn hai ba

trăm văn sao?

Nàng đã tính toán kỹ lưỡng, cảm thấy đây là một khoản chi

phí rất lớn, một bên chọn thức ăn một bên nói: "Tỷ sẽ đến

phường thêu để tìm việc, muội thấy sao? Sẽ không làm A Viễn

mất mặt chứ?"

Cố Đình Viễn bây giờ là người làm quan, đường đường là

Trạng Nguyên, từ lục phẩm đi lên lĩnh bổng lộc triều đình. Tỷ tỷ

của hắn lại đi bán đồ thêu? Người khác sẽ nghĩ gì về hắn?

Trần Bảo Âm ngẫm lại đúng là không thích hợp lắm, đích xác

sẽ làm cho người ta cảm thấy Cố Đình Viễn không nuôi nổi người

nhà. Nhưng Cố Đình Viễn không phải là người sẽ quan tâm đến

nhưng lời này, nghĩ kỹ lại nói: "Tỷ tỷ không cần vất vả như vậy,

nhà chúng ta vẫn có thể mua nổi cơm."

Làm đồ thêu là một công việc tỉ mỉ rất đau mắt, Trần Bảo Âm

cảm thấy Cố Đình Viễn luyến tiếc tỷ tỷ mình vất vả như vậy,

không bằng hắn bán thêm một chút tranh.

"Không vất vả." Cố Thư Dung cũng không ngẩng đầu lên: "Tỷ

làm ít một chút, mỗi tháng chỉ làm vài món bổ sung vào tiền thức

ăn."

Trần Bảo Âm không khỏi đau đầu. Bởi vì mấy ngày nay nàng

cũng đang suy nghĩ làm thế nào kiếm ra bạc.

Kinh thành không thể so sánh với trong trấn, nàng bây giờ

cũng không còn là nông nữ Trần Bảo Nha nữa. Bọn họ là gia

quyến của Cố Đình Viễn, người một nhà ăn mặc ra ngoài cũng

không thể quá khó coi. Tiền đến từ đâu? Bổng lộc của Cố Đình

Viễn đủ để cả nhà ăn nhưng không đủ để cả nhà sống thoải mái.

Nhưng Trần Bảo Âm là người yêu thích lụa là gấm vóc. Trước

kia ở trong thôn, y phục thô sơ đơn điệu cũng được. Giờ đã tới

kinh thành, nàng không kiềm chế được liền muốn mặc y phục

xinh đẹp, muốn đeo trang sức lấp lánh, muốn ăn khắp các tửu lâu

tiểu quán.

Cho dù nàng có thể nhịn được nhưng thân là phu nhân của Cố

Đình Viễn, phải cùng gia quyến đồng liêu của hắn tiếp xúc, trong

nhà quan trên của hắn có người tổ chức sinh thần, mừng thọ,

chuyện cưới hỏi chẳng lẽ không phải biểu đạt tâm ý?

Kiếm tiền thế nào? Nếu Trần Bảo Âm bán đất trong tay sẽ có

vốn. Nhưng không thể bán đất được, nếu nàng cùng Cố Đình

vượt xa không nổi, mảnh đất kia chính là chỗ dựa của nàng.

Đáng tiếc, trên đời này chỉ có một Triệu Văn Khúc không có

người thứ hai đưa bạc cho nàng.

"Để ta nghĩ kỹ lại." Nàng nói.

Cố Thư Dung gật gật đầu: "Ừ". Không phải là chuyện gì gấp

gáp cũng không vội trong một hai ngày
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 372: Đưa Thiếp Mời (1)



Cố Đình Viễn ở viện Hàn Lâm tình cảnh khác với kiếp trước.

Kiếp trước, hắn là Thám Hoa, không đoạt chức vị của bất kỳ ai,

vừa vào viện Hàn Lâm có thể nói là rất đỗi bình thường.

Nhưng lần này, hắn đoạt danh Trạng Nguyên của Phùng Văn

Bính, mà Phùng Văn Bính mọi người coi trọng thì lấy vị trí thứ ba

thám hoa. Đảo lộn như thế, lúc Cố Đình Viễn tiến vào viện Hàn

Lâm đã bị Phùng Văn Biền xa lánh.

Phụ thân Phùng Văn Bính là Tả đô ngự sử, thúc bá đều ở

trong triều đảm nhiệm chức vụ quan trọng, thanh danh mặt mũi

rất lớn. Hắn nhìn Cố Đình Viễn không vừa mắt có không ít người

cho hắn mặt mũi, đối với Cố Đình Viễn cũng không quá thân

thiện.

Cố Đình Viễn không thèm để ý chuyện này. Hắn nghĩ thầm,

Hoàng Thượng chọn hắn làm Trạng Nguyên chắc chắn đã phải

trải qua một phen do dự cùng cân nhắc. Hắn không thể cô phụ

tín nhiệm của Hoàng thượng, muốn ở viện Hàn Lâm kiên định

cắm rễ.

Người khác làm khó hắn, hắn không chút hoang mang, hòa khí

thân thiện giải quyết. Người khác đối với hắn lạnh lùng nói lạnh

lùng, hắn cũng không để ở trong lòng. Đối với đồng cấp ôn hòa lễ

độ, đối với cấp trên cung kính có thừa. Thời gian trôi qua, truyền

ra một danh tiếng tốt.

Người chú ý Cố Đình Viễn có không ít. Lúc trước trong sòng

bạc cá cược, bởi vì Cố Đình Viễn đoạt quán quân mà mất tiền,

không thể không đi điều tra hắn. Cố Đình Viễn không khó thăm

hỏi rất dễ đã tra ra được. Cha mẹ hắn mất từ khi còn nhỏ được tỷ

tỷ nuôi nấng lớn lên. Vừa mới thành thân không lâu, thê tử là một

nông nữ tên là Trần Bảo Âm.

" Bảo Âm?" Có người quen thuộc với cái tên này: "Trước kia

ngược lại có người tên là Từ Bảo Âm."

Có lẽ trùng hợp hai người trùng tên. Nhưng cũng ngày này,

Trần Bảo Âm cùng Cố Thư Dung mua đồ ăn trở về thấy đầu ngõ

đậu một chiếc xe ngựa hoa lệ.

Rèm xe vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, nhấc ngón tay

hoa lan dùng khăn tay che miệng khẽ cười nói: "A, đây không

phải tứ tiểu thư Hầu phủ Bảo Âm sao?"

Trần Bảo Âm dừng bước. Xa cách hơn một năm gặp lại tâm

trạng rất kỳ lạ không có chút gợn sóng.

Nàng sớm nghĩ sẽ có ngày này.

"Bảo Âm?" Bên cạnh, Cố Thư Dung biết người tới không có ý

tốt, tiến tới gọi nàng.

Trần Bảo Âm nghiêng đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ trở về trước đi."

Cố Thư Dung lắc đầu còn muốn nói gì đó, Trần Bảo Âm lại

nắm chặt tay nàng ấy nhét hạt dẻ ngào đường vào tay nàng: "Trở

về đi, sẽ không sao đâu."

Thấy nàng kiên định Cố Thư Dung đành phải nhận lấy túi giấy,

mím môi ánh mắt lo lắng rời đi.

Trên xe ngựa, Giang Diệu Vân cổ tay trắng như ngọc đeo lên

vòng tay màu xanh biếc duyên dáng mềm mại. Vén rèm xe lên

một góc lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tràn ngập hứng thú

quan sát nang từ trên xuống dưới.

"Xem ta này gặp người quen cũ nhất thời cao hứng nên hồ đồ

rồi." Giang Diệu Vân nhẹ nhàng che miệng: "Là Từ Tứ tiểu thư

trước đây."

Sắc mặt Trần Bảo Âm bình thản nhìn nàng ta.

Chỉ nghe Giang Diệu Vân dường như rất thân thiết tiếp tục nói:

"Ta nghe nói ngươi bị đưa về nông thôn. Nông thôn rất nghèo

khổ phải không? Nhìn tỷ kìa đen hơn trước rất nhiều khuôn mặt

cũng thô ráp hơn rất nhiều, thật đáng tiếc." Khi nói, nàng ta nhẹ

nhàng v**t v* khuôn mặt trắng nõn tinh tế của mình.

Trần Bảo Âm nghe xong những lời này ánh mắt vẫn rất bình

thản. Khi nàng là Từ Tứ tiểu thư, một hộp son phấn đã có giá

hơn mười lượng bạc. Làm Trần Bảo Nha, có một khoảng thời gian

ngay cả son phấn cũng không có.

"Phải." Nàng thậm chí còn bình tĩnh mở miệng: "Ta xấu đi rất

nhiều." "

Giang Diệu Vân cùng nàng vốn không hợp nhau, cố ý đến tìm

nàng để chê cười, đơn giản là muốn nhìn nàng nghèo túng không

thể so sánh với trước kia.

Để nàng ta xem.

Nghe được lời của nàng, ý cười trên mặt Giang Diệu Vân

không tăng mà giảm. Nàng ta nhìn chăm chú vào bóng người bên

ngoài xe ngựa, ngũ quan so với trước đây nảy nở hơn chút có vẻ

càng rực rỡ bắt mắt. Nói cái gì đen xấu, Giang Diệu Vân trong

lòng biết rõ đó đều là để chọc tức nàng, cũng không phải là thật.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 373: Đưa Thiếp Mời (2)



Trần Bảo Âm vẫn rất đẹp. Phối hợp với thần sắc trấn tĩnh

thong dong của nàng lúc này càng khiến người ta nhìn không vừa

mắt. Dựa vào cái gì nàng không điên? Dựa vào cái gì không chật

vật?

"Gả cho một người đọc sách coi như vận khí của ngươi tốt."

Giang Diệu Vân không cười thần sắc âm tình bất định "Hoài Âm

Hầu phủ đối với ngươi thật đúng là tốt." Cũng đã đuổi ra khỏi phủ

còn quản hôn sự của nàng vì nàng tìm một phu quân có học thức

như vậy.

Trần Bảo Âm nhẹ nhàng mím môi không giải thích mà nói:

"Lâu như vậy không gặp, ngươi có khỏe không?"

Dứt lời Giang Diệu Vân ngẩn ra: "Ngươi hỏi thăm ta?"Bảo Âm

kiêu căng ngang ngược lại chào hỏi mình?

Trong mắt Giang Diệu Vân tràn đầy không thể tin được, lông

mày dần dần nhíu lại một cỗ phẫn nộ phun ra: "A! Đổi họ Trần,

cốt khí của ngươi cũng không còn!"Đáy mắt nàng ta toát ra ác ý:

"Muốn chào hỏi ta? Ngươi phải quỳ xuống!"

Trần Bảo Âm nhướng mày, thản nhiên nói: "Ban ngày ban mặt,

ngươi mơ mộng cái gì?" Nàng hỏi thăm sức khỏe nàng ta là bởi vì

bây giờ thân phận của nàng không thể so sánh với trước đây,

ngoan ngoãn cụp đuôi làm người. Nhưng điều này không có

nghĩa là nàng phải khúm núm quỳ gối, đi lấy lòng người trước kia

không hòa hợp.

Nghe vậy, đáy mắt Giang Diệu Vân phẫn nộ bị gió thổi tan, ác

ý chậm rãi tiêu tán, hừ nhẹ một tiếng nói: "Trần Bảo Âm, ngươi

dám nói chuyện với ta như vậy sao? Không sợ ta..."

"Ngươi muốn ta nói chuyện với ngươi như thế nào?" Không bị

âm cuối kéo dài của nàng uy h**p, Trần Bảo Âm bình tĩnh nói.

Giang Diệu Vân nhướng mày nhắc nhở: "Ngươi nói xem?

Đương nhiên là phù hợp với thân phận của ngươi bây giờ!"

Thân phận của nàng bây giờ là gì? Nông nữ, vợ của Trạng

Nguyên Lang. So sánh với Giang Diệu Vân tổ phụ, thúc bá phụ

thân đều làm quan trong triều, mười phần hàn môn.

Nàng nên thập phần tôn kính, cẩn thận, lấy lòng có thừa. Trần

Bảo Âm bình tĩnh nhìn đối phương, bỗng nhiên nói: "Ta đói bụng,

về nhà, không tiễn."

Xoay người rời đi.

Phía sau, Giang Diệu Vân ngây người, thẳng đến khi nàng đi

xa vài bước, mới phục hồi tinh thần nói: "Trần Bảo Âm! Ngươi

dừng lại cho ta!"

"Trần Bảo Âm! Ngươi có tin ta hay không——"

Phảng phất như không nghe thấy, Trần Bảo Âm bước chân

không ngừng.

"Người đâu! Đưa nàng ta trở lại!"Rốt cục, Giang Diệu Vân tức

giận.

Trần Bảo Âm cuối cùng cũng dừng bước.

Xoay người lại liền thấy hai nha hoàn từ trong xe ngựa nhảy

ra, đi tới phía nàng.

"Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?" Trần Bảo Âm giương mắt,

nhìn về phía trong xe ngựa.

Nàng hiện tại nghèo túng, Giang Diệu Vân nhìn cũng đã nhìn,

cười nhạo cũng đã cười nhạo, còn muốn như thế nào? Thật sự

muốn nàng phải quỳ xuống? Nàng biết, Giang Diệu Vân cũng

biết, điều đó là không thể.

"Ngươi..."Giang Diệu Vân cắn môi, hai má ửng hồng, giận dữ

nhìn nàng, một lúc lâu sau, ném ra một tấm thiệp mời: "Ngày

mốt ta tổ chức tiệc ngắm hoa, ngươi đến!"

Thiệp mời rơi xuống, sắp rơi xuống đất thì được một nha hoàn

đỡ lấy. Đi lên trước đưa cho Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm nhìn một chút, không nhận lấy.

"Ngươi có phải không dám đến không?" Giang Diệu Vân không

có ý tốt nói.

Trần Bảo Âm nhéo nhéo ngón tay, mở miệng: "Ngươi phái

người đến đón ta, ta mới đi." Nếu không Giang Diệu Vân để cho

gác cổng ngăn cản nàng, hoặc là làm cho nàng khó xử, chẳng

phải nàng sẽ chịu ủy khuất sao?

Việc này Giang Diệu Vân làm được.

"Hừ." Quả nhiên, Giang Diệu Vân không vui nói: "Biết rồi, ở

nhà chờ."

Thiếu một cơ hội khiến nàng mất mặt, Giang Diệu Vân không

cao hứng lắm. Thế nhưng, khi rèm xe buông xuống, xe ngựa lần

nữa di chuyển, khóe miệng nàng ta không khỏi nhếch lên.

Từ Tứ, không, Trần Bảo Âm đã trở lại. Kinh thành lại vui vẻ.

Trần Bảo Âm cất thiệp mời xong, về đến nhà.

"Thế nào rồi?" Cố Thư Dung vội vàng tiến lên hỏi: "Nàng ta

không làm khó muội chứ?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 374: Đưa Thiếp Mời (3)



Trần Bảo Âm lấy thiệp mời ra, nói: "Chưa kịp." Nhưng ngày

mốt trong yến tiệc ngắm hoa, cũng không dễ nói. Ngoại trừ Giang

Diệu Vân, trong kinh thành cùng nàng không hợp nhau người, có

rất nhiều. Với tính tình Giang Diệu Vân, đến lúc đó sẽ mời người

nào, nghĩ cũng biết.

Cố Thư Dung có chút lo lắng, nhìn tấm thiệp mời tinh xảo kia,

nói: "Nếu không, ngày đó muội đừng đi nữa? Thôi, nói là bị bệnh,

thân thể không khỏe."

"Tránh thoát lần này, còn có lần sau." Trần Bảo Âm cúi đầu:

"Đi là được rồi."

Đáng lẽ nàng nên biết trước.

Một lần nữa trở lại kinh thành, ân oán đã từng không biến

mất, bị thời gian và khoảng cách chôn vùi chỉ là một loại ảo

tượng. Gió thổi tới, ân oán tất cả đều nổi lên.

Trách chỉ trách nàng trước kia không biết làm người, không có

tỷ muội giao hảo chống đỡ cho nàng.

"Ai." Lần đầu tiên Trần Bảo Âm có chút hối hận, trốn trong

chăn rầu rĩ không vui.

Cố Đình Viễn đi xa trở về, nghe Cố Thư Dung nói chuyện này.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cố Thư Dung sốt ruột lại không có

biện pháp, khó chịu dậm chân.

Cố Đình Viễn nói: "Đệ đi nói chuyện với nàng ấy."

"Ài, đi đi." Cố Thư Dung vội vàng nói.

Cố Đình Viễn đi vào phòng, liền thấy trong phồng lên một

bóng người, đáy mắt hắn tối lại một chút, rất nhanh lại khôi phục

thành bộ dáng ôn hòa bình thường.

"Ngủ rồi?" Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn.

Trong chăn truyền đến một tiếng rầu rĩ: "Không có."

"Ta đã nghe tỷ tỷ nói." Cố Đình Viễn hỏi "Muốn nghe ý kiến

của ta không?"

Chàng có thể có ý kiến gì? Trần Bảo Âm không tin, nhưng vẫn

vén chăn lên, bò ra: "Chàng nói xem."

Cố Đình Viễn đứng dậy, rời khỏi trước giường. Không lâu sau

ôm hộp tiền đến nói: "Ngày mai để tỷ tỷ đi cùng nàng đi mua một

bộ trang sức."

Trần Bảo Âm mở hộp tiền ra, nhìn hơn một trăm lượng bạc

bên trong, kéo vài cái, nói: "Mua cái gì? Dùng hết tất cả, đeo đi

cũng bị cười nhạo như vậy."

Các nàng vì cười nhạo nàng, nhất định sẽ dốc hết toàn lực ăn

mặc, muốn làm cho nàng mất mặt.

Cố Đình Viễn nghiêm túc nói: "Nàng hiểu lầm rồi, không cho

nàng dùng hết. Ít nhất phải để lại mười lượng, là tiền thức ăn

tháng tới. Bằng không, bổng lộc của ta không phát xuống, nhà ta

sẽ không có gạo ăn."

Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, lập tức tức giận đấm hắn:

"Chàng còn đùa giỡn ta!" Đã là lúc nào rồi, còn đùa giỡn nàng!

Cố Đình Viễn nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm của nàng, dỡ bỏ

lực đạo, ôn nhu nói: "Ta nói là thật lòng. Ta không thể để nàng

sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không thể cho nàng nở mặt,

nhưng ta có bao nhiêu bạc, đều cho nàng dùng."

Hắn hiện giờ có hơn một trăm lượng, liền cho nàng dùng hơn

một trăm lượng. Đợi đến ngày sau, hắn có một ngàn lượng, liền

cho nàng dùng một ngàn lượng. Có một vạn lượng, liền cho nàng

dùng một vạn lượng.

Trần Bảo Âm nhìn ra đáy mắt hắn nghiêm túc, cả người ngây

ngẩn, một cỗ tư vị không thể nói rõ ở đáy lòng tràn ngập.

"Ừm." Nàng mím môi, dùng sức lên tiếng đáp lại. Trong lòng

vốn không tự ti, giờ càng thêm mạnh mẽ: "Ngày mai ta liền ra

phố đi mua trang sức."

Các nàng muốn cười nhạo nàng, cứ để cho các nàng cười

nhạo đi.

Nàng không có thân phận tôn quý như các nàng, nhưng nàng

có nương thiên vị nàng, rất yêu Cố Đình Viễn rất yêu thương

nàng. Nàng hiên giờ không cần mỗi ngày dậy sớm, cái gì buổi

sáng tinh mơ phải thức dậy, tất cả đều không cần. Muốn ngủ đến

mấy giờ thì ngủ đến mấy giờ, muốn dùng bữa tối khi nào thì khi

đó dùng, muốn ăn cái gì thì ăn. Vô cùng tự tại.

"Nàng không trách ta không đi cùng nàng chứ?" Cố Đình Viễn

bỗng nhiên thấp giọng nói.

Trần Bảo Âm ngoài ý muốn nói: "Ngày mai chàng không nghỉ

ngơi, sao lại đi cùng ta?" Nàng không thể đổ lỗi cho hắn.

Cố Đình Viễn trong mắt lộ vẻ xúc động, nói: "Nương tử thật sự

là người thấu tình đạt lý nhất trên đời này, trong lòng vi phu rất

an tâm."

"... Ta thấy chàng lại ngứa da đi." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 375: Đưa Thiếp Mời (4)



Dứt lời, chỉ thấy Cố Đình Viễn nhướng mày, kinh ngạc nói:

"Nàng làm sao biết được?" Lập tức càng thêm cảm động: "Nương

tử thật sự cùng ta trong lòng có linh tê, ngay cả ta ngứa da cũng

đoán được. Vậy, nương tử không ngại đoán thêm một chút, ta ở

đâu ngứa nhất?"

Trần Bảo Âm vừa xấu hổ vừa tức giận, nhảy dựng lên, lật hắn

lên giường, đè lại hung hăng giáo huấn một trận.

Không đứng đắn, nam nhân vô liêm sỉ, chính là thiếu thu thập!

Ngày hôm sau, Trần Bảo Âm gọi Cố Thư Dung và Lan Lan đi

dạo Ngân Lâu.

Mua trang sức sao, nhiều người mới náo nhiệt!

Cố Đình Viễn bảo nàng mang theo tiền bạc trong nhà, Trần

Bảo Âm cũng luyến tiếc. Không thấy Cố Thư Dung bởi vì tiền đồ

ăn đắt hai ba văn, muốn bắt đầu làm công việc thêu sao? Vẫn

phải tiết kiệm.

Chỉ là, ngày mai nàng muốn xuất chiến, không khoác chiến

bào không khỏi tổn hại sĩ khí bên ta.

Nàng đã mua cho mình một bộ y phục may sẵn, một chiếc váy

dài mới vào mùa xuân và một chuỗi hạt. Mua cho Cố Thư Dung

một cây triều bạc, mua cho Lan Lan một cây tơ tằm. Lan Lan

không cần trang sức y phục, thế nào cũng không chịu, chủ động

đề xuất muốn học thêu hoa, muốn một thanh tơ tằm.

"Các ngươi trở về trước." Mua đồ xong, Cố Thư Dung bảo Trần

Bảo Âm và Lan Lan về trước: "Ta đi mua thức ăn."

Trần Bảo Âm liền dẫn theo Lan Lan về nhà trước.

Cố Thư Dung ở chợ đi dạo một vòng, quen thuộc đi đến quầy

rau tươi rẻ tiền, mua xong rau cần thiết hôm nay, mang theo giỏ

đầy ắp trở về.

Khi đi ngang qua một con hẻm, nàng nhìn thẳng phía trước và

đi thẳng qua. Bên tường từng chất đống cỏ, còn có một người

đàn ông toàn thân đầy máu nằm ở đó, nhưng Cố Thư Dung đã

không nhớ rõ.

Mấy lượng bạc mà thôi, Cố Thư Dung cũng không phải chưa

từng cho mượn qua, không có tính toán đối phương có thể trả.

Hơn nữa, nàng ngay cả diện mạo của đối phương cũng không

thấy rõ, tên cũng không biết, làm sao để đối phương trả lại? Chỉ

cầu nguyện, bản thân không đồng tình với một người xấu.

"Thư Dung?" Khi đi qua một góc, đột nhiên cửa phía trước

truyền đến một tiếng gọi.

Cố Thư Dung ngoài ý muốn, ai đang gọi tên cô?

Nghiêng đầu nhìn không khỏi sửng sốt. Gia đình phía trước

kia, cửa viện mở ra, một nam tử dáng vẻ phong lưu văn nhân

đang đứng đó. Nhìn tuổi tác đã gần kề ba mươi. Chẳng qua, ánh

mắt trong trẻo, khí chất phong lưu, giờ phút này trên mặt mang

theo vẻ vui mừng: "Thật sự là ngươi? Sao ngươi lại đến kinh

thành?"

Đây là Phương Tấn Nhược?

Cố Thư Dung kinh ngạc, kìm lòng không đậu lui về phía sau

một bước.

Phương Tấn Nhược là vị hôn phu đã hủy hôn với nàng. Khi còn

nhỏ, trưởng bối hai bên làm chủ, đặt ra hôn ước cho hai người.

Sau đó, Phương Tấn Nhược vào kinh thi, nhiều năm không về,

không có tin tức gì, A Viễn khuyên nàng từ hôn.

Cố Thư Dung không hối hận vì đã hủy hôn, cho dù sau khi từ

hôn phiền nhiễu không ngừng, vì với nàng không có hôn sự tốt

bằng Phương Tấn Nhược, Cố Thư Dung cũng không hối hận.

"Là ta." Cố Thư Dung không che giấu sự kinh ngạc, ngoài ý

muốn của mình nữa, hơi đánh giá hắn: "Ngươi sống ở đây?"

Những năm gần đây, nhờ nghĩa phụ che chở, bà và A Viễn mới

có thể bình an lớn lên. Phương Tấn Nhược có lỗi với nàng, nhưng

nghĩa phụ nghĩa mẫu thì không.

Coi như là nể tình nghĩa phụ.

"Phải." Phương Tấn Nhược gật đầu, hắn thuê viện của bạn tốt,

ở nơi này. Nụ cười trên khuôn mặt thậm chí còn sâu hơn, đi ra

khỏi cửa: "Nàng tới kinh thành? Là tới tìm ta? Cha mẹ cũng tới

sao?"

Vẻ mặt Cố Thư Dung cổ quái. Nhớ tới khuôn mặt lúng túng

xấu hổ của nghĩa phụ khi đối mặt với nàng, nhịn không được nói:

"Như thế nào? Ngươi còn nhớ đến bọn ta?"

"Nàng nói gì vậy? Tất nhiên là nhớ." Phương Tấn Nhược nói.

Cố Thư Dung càng thêm châm chọc: "Nếu vậy, vì sao nhiều

năm không về, cũng không có thư?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 376: Yến Tiệc (1)



Từ lúc hắn cõng hành lý rời khỏi nhà, đến bây giờ đã mười

một năm. Hắn chưa một lần trở lại, cũng không báo về cho mọi

người một từ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu rất lo lắng cho hắn, nàng

ấy cũng ngày đêm lo lắng cho hắn ta. Dường như bị nàng châm

chọc đau đớn, Phương Tấn Nhược kinh ngạc, lập tức thở dài một

tiếng: "Nàng không hiểu." Thổn thức lắc đầu, giống như có sự

chua xót vô tận và ẩn giấu khó tả.

Cố Thư Dung muốn nói, ngươi nợ nần? Bị đập đầu không còn

biết chữ? Hay là cái gì khác, có thể khiến ngươi phụ hiếu đạo, đối

với vị hôn thê vô trách nhiệm?

Nhưng hai người đã hủy hôn, nói chuyện này đã không còn ý

nghĩa. Nàng lui ra sau một bước, thản nhiên nói: "Nghĩa phụ

nghĩa mẫu rất nhớ ngươi, có thời gian vẫn là trở về xem một chút

đi." Xoay người muốn đi, lại ném ra một câu: "Chúng ta đã hủy

hôn rồi."

Một câu "nghĩa phụ nghĩa mẫu" khiến Phương Tấn Nhược ngây

ngẩn cả người. Ngay sau đó nghe được hai chữ từ hủy hôn, vội

vàng tiến lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng lại hủy hôn?"

Cố Thư Dung không muốn dây dưa với hắn, nhưng nhìn bộ

dáng không biết chuyện, khẩn trương của hắn, không khỏi một cỗ

oán giận từ đáy lòng dâng lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì sao

lại từ hôn? Phương Tấn Nhược, ngươi đã đi bao nhiêu năm?

Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Ta bao nhiêu tuổi? Ngươi không muốn

cưới ta tại sao không nói sớm?"

Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi!

Đủ tuổi để trở thành tổ mẫu!

Ai thấy nàng ấy mà trong lòng không cười nhạo? Cô nương

tướng mạo đoan chính, tay chân tốt, làm việc lanh lợi, vì sao đã

từng này tuổi không lập gia đình? Hắn có biết những gì người

khác ở sau lưng nói về nàng ấy như thế nào không?

Khiến người ta oán hận nhất chính là, nếu như hắn mấy năm

trước đã từ hôn, nàng còn dễ tìm nhà chồng, hiện giờ đã có con

cái lớn đến đầu gối. Nhưng thực tế thì thế nào?

"Ta, ta không nghĩ tới từ hôn." Phương Tấn Nhược kinh ngạc,

nhìn nước mắt chảy trên mặt nàng, rốt cục hiểu được cái gì: "Xin

lỗi! Đó là sơ suất của ta!"

Hắn ta buồn bã, vội vàng giải thích: "Ta không nghĩ đến việc

từ hôn, là ta sai, tất cả là lỗi của ta, ta chỉ lo lắng về bản thân

mình, bỏ bê nàng." Ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ thành thân."

Chuyện đã đến nước này, hắn đã hiểu được "nghĩa phụ nghĩa

mẫu" trong miệng nàng là ai. Cha mẹ hắn đều là người thành

thật phúc hậu, hắn đối xử không tốt với Cố Thư Dung, cha mẹ

nhất định trong lòng băn khoăn. Sẽ từ hôn, nhận nàng làm con

nuôi, cũng là hợp tình hợp lý.

"A!" Cố Thư Dung lau nước mắt, hung hăng phỉ nhổ: "Đi! Sau

này gặp mặt coi như không quen biết!"

Nể mặt nghĩa phụ, hôm nay nàng không đánh hắn một trận.

Nhưng nó chỉ dừng lại ở đó.

Lúc về đến nhà, vành mắt đã không còn đỏ nữa, Trần Bảo Âm

không phát hiện nàng khác thường, Cố Thư Dung cũng không

nhắc tới người mất hứng kia.

Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu nghiên cứu kiểu tóc,

ngày mai chải tóc kiểu gì, mới có vẻ lộng lẫy làm chói mắt người

khác?

Trần Bảo Âm hiện giờ đã không còn là tiểu thư Hầu phủ,

nhưng thua người không thua trận. Muốn khiến cho nàng mặt

mày xám xịt, dón dén cẩn thận dự yến hội, tất không có khả

năng.

"Ta đi đây." Ăn sáng xong, Cố Đình Viễn chuẩn bị đi làm.

Trần Bảo Âm đứng dậy, không tiễn hắn mà đi vào trong

phòng: "Ừ, đi đi." Nàng sẽ chải tóc và thay y phục. Đợi lát nữa,

Giang Diệu Vân sẽ sai người đến đón nàng.

Cố Đình Viễn lại đi theo nàng vào trong: "Bao giờ tàn tiệc?"

"Không biết." Trần Bảo Âm nói, nàng đoán Giang Diệu Vân sẽ

ở lại dùng cơm. Nhưng vạn nhất náo loạn, nàng về sớm, cũng

không phải là không có khả năng.

Cố Đình Viễn gật đầu, không nói gì rồi đi ngay.

Cố Thư Dung rất nhanh lại đây, giúp nàng trang điểm.

Trần Bảo Âm hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng đào, tóc

búi thành búi tóc của phụ nhân, giữa tóc đen nhánh bóng mượt

cài một cây trâm ngọc trai.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 377: Yến Tiệc (2)



Nàng nhìn vào gương, nhìn trái và phải. Mặc gì bây giờ? Tất cả

đều chỉ có những bộ trang phục này. Tất cả gộp cùng một chỗ,

cũng so ra kém một kiện của người khác.

Mà khi xe ngựa của Giang Diệu Vân đến đón, Trần Bảo Âm

nhìn thấy nha hoàn tiếp nàng mặc váy sa thạch tươi đẹp, trên lỗ

tai đeo ngọc châu, trên ngón tay đeo mấy cái nhẫn bảo thạch, vẻ

mặt nhất thời ỉu xìu.

Một nha hoàn, ăn mặc còn tốt hơn nàng.

Nhưng khí chất của nàng phải cao hơn. Giang Diệu Vân muốn

nhìn nàng phẫn nộ, chật vật, nàng càng không cho nàng xem.

Khi xe ngựa chạy vào Giang gia, rất thuận lợi.

Nhưng sau khi đến nơi, Trần Bảo Âm liền bị lạnh nhạt ở phòng

khách: "Tiểu thư nhà ta mời Cố phu nhân chờ một lát."

Giang Diệu Vân muốn trang điểm thật tỉ mỉ, nàng có mấy hộp

trang sức có thể lựa chọn, có mấy chục bộ y phục có thể phối

hợp, một canh giờ cũng không đủ.

Trần Bảo Âm sớm đoán được sẽ như thế, nàng ngồi ở trong

phòng khách một mình, rũ mắt không nói.

Bên ngoài phòng khách, tiểu nha hoàn không hiểu chuyện nói

chuyện. Thanh âm không lớn, nhưng đủ người bên trong nghe rõ

ràng:

"Đó chính là thiên kim giả Từ gia đuổi ra ngoài?"

"Mới đuổi ra ngoài bao lâu, đã không còn là thiên kim tiểu thư

nữa, quy củ quên thật nhanh."

"Nghe nói trước kia nàng ấy quy củ đã học không tốt."

"Phốc, có người trong lòng liền... Còn vị thiên kim chân chính

kia, quy củ học tốt như vậy thì sao?"

Cứ bàn tán xôn xao, giống như là cố ý nói cho Trần Bảo Âm

nghe.

Mà các nàng đích thật là cố ý nói cho Trần Bảo Âm nghe. Trần

Bảo Âm rũ mắt ngồi ở chỗ đó, ngón tay vặn khăn tay, trong lòng

không biết cảm giác gì.

Giống như có lửa đang cháy, lại giống như có màn nước ngăn

cách đốt không lại. Vừa tức giận, vừa giống như đang ngồi xem

chuyện của người khác.

Nhóm tiểu nha hoàn nói trong chốc lát liền không nói nữa,

Trần Bảo Âm đoán, có lẽ là đi bẩm báo Giang Diệu Vân.

Muốn nói nàng cùng Giang Diệu Vân, cũng không có thâm cừu

đại hận gì, thuần túy là nhìn nhau không vừa mắt.

Tại sao nàng ta lại kiêu ngạo như vậy? Đại khái là lần đầu tiên

hai người gặp nhau, cùng chung suy nghĩ. Từ đó về sau, hai

người vẫn không hợp nhau, nàng khiến Giang Diệu Vân khó chịu,

Giang Diệu Vân cũng từng hạ thấp thể diện của nàng.

"Ngươi đến sớm như vậy?" Hơn nửa canh giờ sau, Giang Diệu

Vân thong dong đến muộn.

Nàng mặc một thân váy dài hoa lệ dệt thành gấm vừng đỏ

thẫm, trên cổ mang một chiếc vòng quý giá khảm ngọc thạch,

thắt lưng bên hông buộc rộng mà hoa lệ, một bộ quang mang lấp

lánh, hoa mỹ bức người, quý khí mười phần.

"Ta không nghĩ tới ngươi lại đến sớm như vậy." Sau khi ngồi

xuống, nàng ta khẽ nhấp một ngụm trà, liếc Trần Bảo Âm tĩnh tọa

bất động: "Ta tưởng ngươi sẽ giống như trước đây, không một

canh giờ không ra được cửa."

Vậy nàng phái người đón nàng, vì sao lại đi sớm như vậy?

Tựa như đoán được nàng oán thầm, Giang Diệu Vân cười tủm

tỉm nói: "Ta phái người đi sớm một chút, là hỗ trợ ngươi. Trong

nhà ngươi ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không có, Trạng

Nguyên Lang thượng triều cũng phải dùng đi? Vốn định thay

ngươi đưa hắn một lần, coi như là tình nghĩa mấy năm nay, cho

ngươi nể mặt."

Chó má. *

*Chó má: nguyên gốc là "狗屁" thường sử dụng để mắng chửi,

chê trách, như là đồ vô dụng; đồ vô tích sự; đồ vứt đi; đồ bỏ đi

Trần Bảo Âm thầm nghĩ, Cố Đình Viễn đã ra khỏi cửa từ lâu.

Muốn nói Giang Diệu Vân sẽ không biết, đúng là chuyện cười.

Nhưng nàng lại nói: "Ngươi có lòng rồi." "Hà tất phải tranh

chấp chứ? Bây giờ nàng đã không còn thân phận tranh chấp.

Giang Diệu Vân trong lòng thoải mái không thôi. A, người đã

từng miệng lưỡi bén nhọn, hiện giờ có tức giận cũng không dám

thể hiện ra, thật sự là thống khoái.

"Ta còn mời Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo các nàng." Giang

Diệu Vân buông chén trà xuống, chậm rãi lấy khăn tay chạm nhẹ

vào khóe miệng, cười liếc qua: "Đều là bạn cũ, ngươi nhất định

rất cao hứng nhìn thấy các nàng."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 378: Yến Tiệc (3)



Trần Bảo Âm cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu như theo

cách viết trong bản nói, nhất định là nhân vật phản diện làm ác

nhiều đoạn, giờ bị đánh trở về nguyên hình, đang diễn một đoạn

đại khoái nhân tâm bị đánh vào mặt.

Ai bảo nàng trước kia tự cao tùy hứng, không biết thu liễm

chứ? Xứng đáng.

Tự giễu mình, nàng ngẩng đầu lên cười đáp: "Đúng, ta rất vui

mừng."

Nàng cùng đám người Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo không

hòa thuận. Nhưng, nhìn thấy các nàng lần nữa, trong lòng không

hoàn toàn là chán ghét. Hoặc là nói, nàng chỉ là không muốn nhìn

thấy các nàng, nhưng không có chán ghét nhìn thấy các nàng.

Họ là bóng dáng của mười lăm năm cuộc sống như mơ của

nàng, nàng cố gắng tránh nhớ lại quá khứ, nhưng sâu thẳm trong

trái tim là hoài niệm.

"Phải không?" Giang Diệu Vân đối diện đánh giá nàng, lông

mày dần dần nhíu lại: "Hy vọng ngươi nói là thật."

Dù sao, nàng ta cũng không tin điều đó.

Giang sơn dễ thay đổi bản tính khó dời. Từ Bảo Âm biến thành

Trần Bảo Âm, trong lòng chán ghét cũng không thay đổi. Hôm

nay nàng sẽ không được dễ chịu. Ngẫm lại như vậy, Giang Diệu

Vân lại cao hứng lên.

Đợi đến khi đám người Hứa Lan Tâm, Thôi Như Thảo đi tới,

yến hội ngắm hoa liền náo nhiệt hẳn lên.

Người trong yến tiệc ngắm hoa này, phần lớn là người quen cũ

của Trần Bảo Âm, mỗi người đều là thiên kim tiểu thư thân phận

cao quý. Một số, giống như nàng, đã kết hôn. Có một số giống

như Giang Diệu Vân, đã đính hôn, nhưng hôn kỳ chưa tới.

Cô nương thành thân, tâm tính ổn trọng một chút, nói chuyện

không kẹp súng mang gậy như vậy. Cô nương trong khuê phòng,

ngây thơ một chút, đâm người thẳng tới thẳng lui, sẽ không khiến

người ta nghe không rõ.

"Nào, Cố phu nhân nếm thử, tư vị của món lươn này như thế

nào?" Một thiếu nữ bộ dáng ngây thơ, thanh âm mềm mại nói:

"Nói vậy Cố phu nhân sau khi ra khỏi cửa Từ phủ, cũng không ăn

được đồ ăn quý giá như vậy nữa?"

Trần Bảo Âm nói: "Phải."

Nàng cực kỳ bình tĩnh, không hề tức giận, làm cho đám người

quen cũ chờ xem nàng bị chê cười không quá thống khoái.

Có người nói: "Lúc Cố phu nhân ở nông thôn, không biết đã ăn

qua món gì? Nói ra, cũng để chúng ta mở mang tầm mắt."

Nông thôn có thể có thức ăn ngon gì? Nghĩ đến lần đầu tiên

đến Trần gia, các ca ca tẩu tẩu đến tạp lương* cũng không dám

bỏ ra ăn, trong lòng Trần Bảo Âm nổi lên cơn giận dữ lạnh lẽo.

*Tạp lương: vụn thóc gạo, hoa màu khi thu hoạch

"Chim sẻ chiên." Nàng nói, rũ mắt xuống, đem việc Cố Đình

Viễn làm đặt ở trên đầu ca ca nàng: "Ca ca ta vì làm ta vui vẻ,

bắt chim sẻ, chiên lên cho ta ăn."

"Cá giòn nhỏ." Nàng lại nói, vẫn là đem chuyện Cố Đình Viễn

làm, đặt ở trên đầu người nhà: "Mẹ ta đau lòng ta, cố ý cùng

người trong thôn đổi thành cá nhỏ, làm cho ta ăn."

Cũng không phải ca tẩu cùng Đỗ Kim Hoa đối với nàng không

tốt, cầm không ra tay. Đỗ Kim Hoa kiên trì cho nàng ăn trứng gà,

Trần Bảo Âm biết này có bao nhiêu trân quý cùng khó có được,

nhưng Giang Diệu Vân các nàng không hiểu, chỉ biết thổn thức

nông thôn thật sự nghèo khổ, tràn ngập thương hại cùng cười

nhạo cao cao tại thượng.

Nàng sẽ không để các nàng cười nhạo họ. Những ngày làm

thiên kim tiểu thư, Trần Bảo Âm rất rõ ràng, có bao nhiêu khát

vọng tự do và không câu nệ. Tháo xuống bao nhiêu trang sức đắt

tiền, thay ra bộ y phục lộng lẫy nhưng trói buộc, tùy ý chạy trốn

cùng cười to, nàng biết các nàng có bao nhiêu khát vọng.

"Phải không?" Có một vị tiểu thư không cười, trầm mặt nhìn

lại, không có ý tốt hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi ở Từ phủ nuôi

nghĩa mẫu cùng dưỡng huynh, đối đãi ngươi không đủ tốt sao?"

Nàng khen ca ca đắc ý sủng ái, mẫu thân yêu thương, không

phải là nói Từ gia đối xử với nàng không có cái này sao?

Câu hỏi này không dễ trả lời.

Nếu nàng nói đúng, vậy sẽ đắc tội với mọi người cũng sẽ

mang tiếng trở thành một con sói mắt trắng* vô ơn.

*Sói mắt trắng hay bạch nhãn lang: một thuật ngữ trung quốc

thường dùng để chỉ những người phản bội, vong ơn phụ nghĩa,

lấy oán báo ân, ...
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 379: Chiến Thắng (1)



Nếu nàng trả lời, nghĩa phụ nghĩa mẫu đối xử với nàng đều tốt

như nhau, cũng không ổn. Đem đường đường Hoài Âm Hầu phủ

cùng nông dân nông thôn đánh đồng, vốn là chà đạp với Từ gia.

Còn việc im lặng không trả lời thì sao? Tệ hơn nữa, họ sẽ nghĩ

về nàng theo hướng tồi tệ nhất.

"Ta đã nói bao giờ?" Trần Bảo Âm nhìn qua, hỏi ngược lại.

Nàng không nói, họ không thể kết tội nàng, không thể xử phạt

nàng.

Quả nhiên, thấy nàng không bị lừa, cô nương kia mặt trống

rỗng, lại nói: "Vậy ngươi nói xem, là Từ gia đối đãi ngươi tốt hay

là Trần gia đối đãi ngươi tốt hơn?"

Đây vẫn là một cái hố.

Trả lời Từ gia đối xử tốt với nàng, phải mang trên lưng thanh

danh tham luyến vinh hoa phú quý. Trả lời Trần gia đối xử tốt với

nàng, chính là bạch nhãn lang, là đứa con đê tiện, chịu khổ chịu

tội so ra kém vinh hoa phú quý, nàng trời sinh mệnh tiện.

Trần Bảo Âm ở chung với các nàng mười lăm năm, đã rất quen

thuộc thủ đoạn của các nàng. Không chút hoang mang, nhướng

mày nói: "Liên quan gì với ngươi?"

"Ngươi!" Người phụ nữ tức giận, đỏ mặt, chỉ vào nàng và nói:

"Trần Bảo Âm! gan ngươi thật không nhỏ, dám nói chuyện với ta

như vậy!"

Trần Bảo Âm cúi đầu, phủ tay xuống: "Ngày đầu tiên ngươi

quen biết ta sao?"

Nàng chính là người như vậy. Muốn nhìn nàng hết sức lo sợ,

khom lưng khụy gối, đời này là không thể nào.

Vị tiểu thư kia còn muốn nói gì nữa, bị Giang Diệu Vân ngắt

lời: "Được rồi được rồi, đều là tỷ muội, không cần nóng giận."

Cười khanh khách, chuyển đề tài sang hướng khác, Ngọc Tú

phường lại có mẫu mới, nhưng lần này hoa văn quá mộc mạc, ta

không thích..."

Trần Bảo Âm bị làm khó, Giang Diệu Vân đương nhiên là cao

hứng. Nhưng người nàng không thích, không chỉ riêng Trần Bảo

Âm. Phàm là người có gia thế tốt hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng,

vóc người tốt hơn nàng, so với nàng có danh tiếng hơn, nàng ta

đều không thích.

Hai người nàng không thích, đấu võ mồm lẫn nhau, bất luận ai

ăn khổ, Giang Diệu Vân đều cao hứng. Nếu cả hai đều khó chịu,

nàng ta sẽ càng hạnh phúc hơn.

"Ta nhớ rõ Trước kia Cố phu nhân cũng rất thích y phục của

Ngọc Tú phường." Rất nhanh, Giang Diệu Vân lại nhìn lại: "May

mắn lúc này hoa văn làm quá qua loa đơn giản, ngươi không

thích. Nếu không, thích lại không mua nổi, phải khó chịu biết

bao?"

Trong mắt nàng tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, những

người còn lại nghe xong, cũng đều cúi đầu nhẹ nhàng cười rộ lên.

Cười gì mà cười, có gì buồn cười!

Trần Bảo Âm nổi giận, cúi đầu rũ mắt, trầm thấp kêu một

tiếng: "Ài"

Nàng thở dài!

Nàng thở dài! Cơ hồ là trong nháy mắt, không khí trong viện

thay đổi, trong mắt mỗi người đều sáng lên.

Giang Diệu Vân giả vờ thân thiết nói: "Làm sao vậy? Khó chịu?

Ngươi có muốn thông thoáng một chút..."

"Không phải vì cái này." Chỉ thấy Trần Bảo Âm ngẩng đầu, vẻ

mặt thương cảm, là hoài niệm cùng sa sút mà các nàng chưa

từng thấy qua: "Trước kia ta yêu mỹ thực hoa phục, về sau mới

biết, có vài thứ càng hợp ý ta."

Giang Diệu Vân không tin: "Là cái gì?"

Trần Bảo Âm liền nói: "Các ngươi không biết chứ? Ở nông

thôn..."

Những ngày ở nông thôn rất khó khăn.

Lúc việc nông bận rộn, ai cũng mệt đến gầy trơ xương, mà

nhiều năm vất vả, cũng chưa chắc được ăn no. Y phục mặc,

không dính dáng đến hoa lệ, giữ ấm, chỉ có thể che thân. Bị

bệnh, cũng không có tiền để gặp đại phu.

Nhưng nàng không nói những điều này.

"Đi ra khỏi sân hàng rào, xuyên qua rừng cây nhỏ, chính là

một dòng sông nhỏ quanh co trong suốt, cháu gái ta nuôi một

chó nhỏ màu vàng, mùa hè sẽ mang theo tiểu Hoàng đi nghịch

nước, còn có thể câu cá."

"Bên bờ sông có mọc một gốc cây du* đại thụ mấy chục năm,

mỗi mùa xuân kết ra rất nhiều tiền du*, cầm gậy trúc đánh rơi,

ăn sống thì vị ngọt lịm, hấp lên ăn sẽ có vị thơm dịu."

*Cây du: Cây du có danh pháp khoa học là ulmaceae, là giống

cây có nguồn gốc từ nước Anh. Đây là giống cây gỗ có kích thước

nhỏ, vỏ cây có màu xám nâu, bóng, trơn nhẵn, khi trưởng thành

sẽ bong ra từng mảng. Hiện nay loại cây này đã có mắt ở ta

khoảng 2 thập kỷ trở lại đây, giống cây du tại nước ta chủ yếu là

giống cây du Trung Quốc. Lá cây du có hình trứng, nhọn hai đầu.

cuống lá ngắn, mép lá có nhiều răng cưa, mặt lá dưới có nhiều

lông và thô ráp hơn. Một cây du trưởng thành có chiều cao lên tới

35m, đường kính thân trong khoảng 1 – 2m, độ rộng của tán cây

có thể lên tới 18m. Nhìn từ xa, cây có hình dáng giống như một

bình hoa thu nhỏ, đẹp mắt. Thân cây phân nhánh ngay từ giữa

thân, một cây có thể phân 2 – 3 nhánh, rễ cây mọc nổi lên trên

mặt đất. Có lẽ chính vì đặc tính rễ này nên cây được nhiều người

ưa thích làm cây cảnh bonsai.

*Tiền du: Hình tròn phẳng, trên cùng có lõm, hạt giống ở

giữa, màu sắc màu xanh lá cây nhạt hoặc màu vàng trắng sinh ra

trên cành cây, một chuỗi đầy cành. Sau khi già chín, tiền du, màu

trắng vàng, có hình dạng khô héo, theo gió thổi rơi xuống, rơi

xuống bốn phương. Tiền Du được đặt tên vì ngoại hình tròn trịa

của nó, giống như đồng tiền Trung Quốc cổ đại.
 
Back
Top Bottom