Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 350: Lễ Lại Mặt (2)



Hắn đeo cái sọt nặng trịch trên lưng, trong tay Trần Bảo Âm

chỉ có một chuỗi mứt quả, vừa ăn vừa đi.

Thời tiết đầu xuân, đã không còn quá lạnh nữa, trên cành cây

bắt đầu trổ mầm non xanh biết, tràn trề sức sống.

Nói chuyện một lúc, rất nhanh đã vào thôn Trần gia, đám nhỏ

đang chơi đùa nhìn thấy hai người, hoan hô kêu lên: "Trần tiên

sinh trở lại rồi!" "Cố tiên sinh cũng trở lại rồi!"

Hai người đáp lễ theo thứ tự.

Vào Trần gia.

"Bảo Nha Nhi đã về!"

"Người đã về rồi!"

Trần Bảo Âm lập gia đình rồi, học đường không có tiên sinh

nữa, bọn nhỏ cũng không còn đi học. Mà chữ cái thường cùng và

toán trụ cột cũng dạy xong hết rồi, vốn dĩ cũng không còn gì

thích hợp để dạy nữa, người trong thôn đều muốn để bọn nhỏ về

nhà làm việc, cũng có người muốn để đứa nhỏ tiếp tục học, Trần

Bảo Âm thông qua thôn trưởng nói với mọi người, sẽ mời tiên

sinh chân chính cho thôn.

"Bảo Nha Nhi!" Tôn Ngũ Nương bước nhanh lên trước, giữ

chặt tay Trần Bảo Âm, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy

sắc mặt nàng hồng nhuận, nháy nháy mắt với nàng.

"Nhị tẩu." Trần Bảo Âm cười nói.

Trần Đại Lang và Trần Nhị Lang cũng đi ra từ trong phòng, nói

với Cố Đình Viễn: "Muội phu đến đây."

Bọn họ cũng nhìn thấy Bảo Nha Nhi, thấy sắc mặt nàng không

tệ, có lẽ Cố Đình Viễn không đối xử tệ bạc với nàng. Mà cũng

đúng, lúc Cố Đình Viễn cầu hôn ân cần bao nhiêu, sao có thể vừa

cưới về nhà lại lạnh nhạt được?

"Đại ca, Nhị ca." Cố Đình Viễn chắp tay: "Đại tẩu, Nhị tẩu."

Đang nói chuyện, Trần Nhị Lang tiến lên, nhận lấy cái sọt trên

lưng hắn. Ước chừng một cái, nhướn lông mày: "Được đấy!"

Cái sọt này nặng trịch, hắn cõng một đường đến đây, sức lực

không tệ chút nào. Ít nhất, hình ảnh gió thổi là ngã trong trí nhớ,

cũng nhạt đi.

"Nương!" Trần Bảo Âm thì không nghĩ nhiều như vậy, cất bước

chạy vào phòng.

Lúc chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Đỗ Kim Hoa ra ngoài.

Nàng sửng sốt một chút, trực tiếp nhào vào trong lòng Đỗ Kim

Hoa: "Nương! !"

Nàng thật sự quá nhớ nương!

Đỗ Kim Hoa ôm một lát, mới nâng tay: "Bảo Nha Nhi, con đã

về rồi."

Lo lắng suốt hai ngày, từ lúc nàng xuất giá là đã vô cùng lo

lắng, bây giờ nhìn thấy bản thân nàng, không thiếu một miếng

nào, cuối cùng thì trái tim của Đỗ Kim Hoa cũng thả lỏng.

Sự tưởng niệm trong lòng trỗi dậy, lại dằn xuống, bà chậm rãi

buông tay: "Vào phòng nói chuyện đi."

Trần Bảo Âm không xét nét gì, ôm tay bà đi vào phòng: "Vâng

ạ! Đi suốt một đường, con mệt muốn chết."

Trần Nhị Lang đi theo sau cười nhạo nói: "Muội thì mệt cái gì?

Sọt do muội phu đeo, hai tay muội trống trơn, chỉ đi đường thôi,

muội mệt gì chứ?"

Ca ruột cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Trần Bảo Âm quay đầu

lại, trừng mắt liếc hắn một cái: "Muội cứ thấy mệt đấy!"

Cố Đình Viễn hợp thời nói: "Trách ta, do ta sơ ý. Chờ sau này,

ta đặt mua một chiếc xe ngựa, qua lại sẽ thuận tiện hơn."

Đường từ trấn trên đến thôn Trần gia, gồ ghề, ngồi xe ngựa sẽ

rất xóc nảy, cũng không thoải mái. Nếu không phải vậy, hắn đã

thuê một chiếc xe ngựa rồi.

Vả lại, tính tình Bảo Âm thích tự do, giống như những loài

chim dạo chơi trên bầu trời. Bắt nàng ngồi xe ngựa, giống như

đang nhốt nàng vào lồng sắt.

"Không cần!" Quả nhiên, chỉ thấy Trần Bảo Âm khoát tay:

"Chàng có đặt mua, ta cũng không ngồi."

Lúc trước làm thiên kim hầu phủ, nàng thích xốc màn xe lên

nhất rồi nhìn ra ngoài. Bây giờ không cần ngồi xe ngựa, nàng rất

vui là đằng khác.

Nàng sớm đã không phải Đại tiểu thư được nuông chiều lúc

trước, đi vài bước đã thấy đau chân. Con đường từ trấn trên về

thôn này, nàng đã đi rất nhiều lần, đã quen từ lâu.

Trần Nhị Lang nhìn người này, lại nhìn người kia, nhức đầu nói:

"Một đứa dám nói, một đứa dám nghe."

Hắn nói mua là mua thật đấy à? Nàng nói không cần thì không

cần thật sao?

Hai người này, chậc!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 351: Khác Nhau (1)



Lần lại mặt này, Trần Bảo Âm không tỏ ra chút thẹn thùng hay

gò bó nào, không khác mấy so với lúc còn ở nhà. Hoặc nên nói là,

nàng còn lớn gan hơn một chút, nói rất nhiều thứ, cho dù nói đến

mức bị Đỗ Kim Hoa mắng, cũng có Cố Đình Viễn làm hoà giúp

nàng.

Trái tim của mọi người trong nhà thả lỏng, đối xử với Cố Đình

Viễn cũng tốt hơn. Rất nhanh, hắn bèn nhắc tới chuyện ít ngày

nữa hắn phải vào kinh đi thi.

"Đến lúc đó Nhị ca đi tiễn ngươi!" Trần Nhị Lang vỗ ngực, nói:

"Ta biết đường! Cũng từng ở khách sạn! Cứ tin vào ta!"

Tôn Ngũ Nương nhéo hắn một cái: "Được rồi đấy! Cố huynh

đệ đi kinh thành, phải ngồi xe ngựa đi đó. Ngồi cái xe lừa đó của

ngươi, gió thổi, mưa xối thì phải làm sao bây giờ?"

Trần Nhị Lang sờ sờ đầu, nói: "Cũng đúng."

"Đa tạ ý tốt của Nhị ca Nhị tẩu." Cố Đình Viễn cảm tạ ca và

tẩu, sau đó nói: "Ta đã hẹn trước với một vị cùng trường, tới lúc

đó cùng đi."

"Vậy thì được." Trần Nhị Lang nói: "Có người đi cùng thì càng

thuận tiện."

Đỗ Kim Hoa thì hỏi: "Vị cùng trường kia của ngươi, có vợ

chưa? Có mang theo gia quyến đi cùng được không?"

Cố Đình Viễn không lập tức đáp, mà nhìn về phía Trần Bảo

Âm. Lần này vào kinh, hắn không định dẫn nàng theo. Nói thật

ra, trước khi thành thân, bọn họ đã nói qua việc này.

"Lần này, ta không đi cùng hắn." Trần Bảo Âm trả lời.

Vốn có thể giao cho Cố Đình Viễn giải thích. Nhưng dựa theo

hiểu biết của hắn với Đỗ Kim Hoa, cho dù Cố Đình Viễn có giải

thích, người bị nắng cũng chỉ có nàng.

Chẳng bằng để nàng tự giải thích: "Lần này hắn đi đến kinh

thành, trước phải tìm chỗ đặt chân, sau đó chuẩn bị đi thi. Chỉ

cuộc thi thôi đã mất chín ngày, con mà đi thì có thể làm gì chứ? Ở

khách đ**m một mình, không phải lãng phí tiền thuê phòng hay

sao?"

"Không được!" Lại nghe Đỗ Kim Hoa nói: "Con phải đi cùng

hắn! Ta cũng đi cùng con, con không cần lo lắng không có ai

chăm sóc!"

Cái gì mà lãng phí tiền thuê phòng. Bà là loại lão bà bà trong

mắt chỉ có tiền hay sao? Trần Bảo Nha nói như vậy, là đang xem

thường bà!

"Ngày nào thì khởi hành? Ta đi thu thập đồ đạc!" Đỗ Kim Hoa

làm việc gì cũng rất nhanh gọn, bấy giờ định đứng dậy.

Trần Bảo Âm vội vàng kéo bà: "Nương, người ngồi xuống đi."

"Đừng có kéo ta." Đỗ Kim Hoa nói.

Trần Bảo Âm đành phải đứng lên theo: "Nương, người đi với

con, con có lời muốn nói với người."

"Nói cái gì?" Đỗ Kim Hoa không muốn nghe nàng nói linh tinh,

nhưng lại không muốn khiến nàng mất mặt trước mặt con rể, vì

thế đành đi ra ngoài cùng nàng.

Hai người đi vào một góc sân.

Đỗ Kim Hoa cầm một nhúm thóc lép, thuận tay cho gà ăn:

"Con muốn nói cái gì?"

Trần Bảo Âm liền nhỏ giọng nói: "Nương, người không cần sợ

hắn bị người khác 'bắt rể dưới bảng'. Yết bảng cũng phải một

tháng sau, đến lúc đó chúng ta cùng hắn đến kinh xem bảng,

không phải được rồi sao?"

Đỗ Kim Hoa cứ khăng khăng bảo khuê nữ cùng con rể đi thi,

chính là do lo con rể thi tốt, bị người "bắt rể dưới bảng" bắt đi

mất.

Chỉ do dự một lát, bà lại nói: "Không được! Vẫn phải đi!"

Cho dù không có chuyện bắt rể dưới bảng. Nhưng con rể một

mình lên kinh, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dính líu đến

các nữ tử khác, thì khuê nữ nên làm gì đây?

Trần Bảo Âm có chút bất đắc dĩ.

Nàng biết nỗi lo lắng của Đỗ Kim Hoa, hai người cũng không

phải chưa từng tán gẫu chuyện này. Nàng kéo cánh tay Đỗ Kim

Hoa, nhỏ giọng nói: "Nương, người đề phòng như thế làm gì?

Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà ta cũng mới bao nhiêu tuổi? Bây

giờ đã bắt đầu đề phòng, không lẽ phải đề phòng vài chục năm

hay sao?"

"Nếu không thì sao hả?" Đỗ Kim Hoa mang vẻ mặt kỳ quái

nhìn nàng: "Nếu Cố Đình Viễn có tiền đồ, đi làm quan, nữ nhân

muốn trèo lên giường hắn sẽ không ít đâu! Con không trông hắn

cho kỹ, chẳng lẽ muốn chắp tay tặng hắn cho người ta?"

Trần Bảo Âm cười không nổi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 352: Khác Nhau (2)



Môi mở ra rồi khép lại, muốn phản bác, lại cảm thấy cả người

không còn sức lực gì, nàng không mở nổi miệng.

Ngay cả Đỗ Kim Hoa cũng nói như thế.

Nàng là người bà yêu nhất, đến mức đào tim đào phổi ra mà

đối đãi, nhưng ngay cả bà cũng nói vậy.

"Con đừng có kiêu ngạo." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, rải

toàn bộ thóc lép ra ngoài, nắm lấy tay khuê nữ nói: "Ta biết con

nghĩ cái gì. Con không muốn quản lý hắn, cứ để cho hắn tự đề

phòng, nếu hắn không phòng được thì đều là lỗi của hắn, có

đúng không?"

Chẳng lẽ không đúng hay sao?

"Con không muốn sống nữa sao?" Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói:

"Hắn bị nữ nhân khác mê hoặc rồi, con còn được cái gì nữa? Con

định bị hưu rồi về nhà, hay là tiếp tục làm vợ chồng với hắn, mỗi

ngày đều khó chịu?"

Trần Bảo Âm cúi đầu, cắn môi không nói.

"Con gả cho hắn rồi, thì cứ sống cho tốt, chuyên tâm nghĩ xem

làm sao để sống cho thật tốt." Đỗ Kim Hoa dạy dỗ: "Đừng cứ

suốt ngày không để tâm chuyện gì cả, chờ lâu ngày, sẽ có lúc con

hối hận!"

Trần Bảo Âm muốn phản bác. Hối hận? Nàng sẽ không bao giờ

hối hận!

Nhưng nàng không muốn nói thêm gì với Đỗ Kim Hoa nữa. Lời

nói của Đỗ Kim Hoa, nàng không thích nghe.

Vốn đang êm đẹp vì được về nhà, lại phải nghe một bụng

những lời mình không thích nghe, miễn bàn buồn bực bao nhiêu.

"Có nghe không?" Đỗ Kim Hoa đưa một ngón tay chọt trán

nàng.

"Dạ nghe." Trần Bảo Âm nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đỗ Kim Hoa vừa thấy nàng như vậy, đã biết là nàng không

nghe lọt, thở dài đầy tâm trạng, nói: "Ta biết con không thích

nghe. Nhưng không thích nghe cũng phải nghe. Không chỉ phải

nghe, mà con còn phải dẫn ta vào kinh. Ai bảo ta là nương con

làm chi? Con gọi ta là nương, vậy thì việc này phải nghe theo ta!"

Dù thế nào đi nữa thì bà cũng phải nhìn thấy Cố Đình Viễn thi

xong, toàn tu toàn vĩ, thuận thuận lợi lợi, mới an tâm được!

Trần Bảo Âm cả kinh mở lớn miệng: "Nương!"

Nàng còn định bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng thì

đồng ý, thực tế thì tránh trong tiểu viện ở trấn trên. Chỉ cần nàng

không về nhà, sao nương biết được nàng có đi hay không?

"Có gọi thiên vương lão tử cũng vô dụng!" Đỗ Kim Hoa nói, hất

tay nàng ra, đi vào phòng.

Trong phòng, mọi người đang nói về quy trình của kỳ thi xuân,

chủ yếu là Cố Đình Viễn nói, mọi người nghe.

Đỗ Kim Hoa tiến vào, Cố Đình Viễn liền ngẩng đầu nhìn qua,

ánh mắt đối diện người phía sau nhạc mẫu, hơi hơi sửng sốt.

Trần Bảo Âm nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

"Các ngươi khởi hành vào ngày nào?" Đỗ Kim Hoa đi vào hỏi.

Cố Đình Viễn nháy mắt hiểu được, vì sao thê tử lắc đầu với

hắn. Vội đứng lên, khom người cúi đầu lạy: "Không dám làm

phiền ngài, ta và Bảo Âm có thể lo được."

Lúc nãy còn nói hắn tự đi, không dẫn theo Bảo Nha Nhi. Đỗ

Kim Hoa hừ một tiếng trong lòng, nói: "Ngươi đi thi, không lẽ để

Bảo Nha Nhi chờ ở khách đ**m hay sao? Ai ở cùng nàng?"

Kinh thành to như vậy, Bảo Nha Nhi lẻ loi một mình, nàng lại

trẻ tuổi xinh đẹp, sao có thể yên tâm? Nghĩ đến đây, có chút

không vui với Cố Đình Viễn. Lạc quan gớm đấy nhỉ!

Cố Đình Viễn không chút hoang mang, đáp: "Vậy thì không đi,

mình ta đi là được."

Đỗ Kim Hoa lập tức trợn mắt, mình hắn đi? Không phải vừa

mới nói muốn đi cùng Bảo Nha Nhi hay sao? Người này, rất không

thành thật!

Bà sắp tức giận, lại nghe thấy Cố Đình Viễn nói: "Nương, ta có

lời muốn nói với ngài."

Dứt lời, đi ra ngoài trước.

Sắc mặt Đỗ Kim Hoa không tốt. Hai đứa này, liên hợp với nhau

trước rồi đúng không, sao lại có nhiều chuyện muốn nói với bà

như vậy chứ?

Nhưng bà vẫn đi theo ra ngoài: "Ta cũng muốn nghe xem,

ngươi muốn nói cái gì."

Sau khi rời khỏi, Cố Đình Viễn vái lạy một cái, sau đó nói: "Lần

này nếu dẫn Bảo Âm đi cùng ta, thật sự không thích hợp."

Trong

ánh mắt muốn nổi giận của Đỗ Kim Hoa, hắn nói

r

a

nguyên do.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 353: Thổ Lộ (1)



Kỳ thi xuân sắp tới, kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt. Bảo Âm

ở trong khách đ**m cả ngày thì còn được, nếu mà ra cửa đi dạo,

khó tránh khỏi chuyện đụng tới người quen lúc trước. Tố vô cũ

oán, gặp mặt thì xấu hổ. Có những chuyện không vui, sợ khiến

nàng lúng túng.

Đỗ Kim Hoa nghe vậy, vẻ mặt giật mình. Thì ra là thế, bà lại

không nghĩ tới chuyện này.

Bảo Nha Nhi không phải đứa nhẫn nhịn được, nếu nàng đi đến

kinh thành, nhất định sẽ muốn đi dạo đây đó. Cho dù mình đi

theo, nhưng một bà già như bà, nếu gặp phải những quan to quý

nhân kia, sao có thể bảo vệ được Bảo Nha Nhi?

Không nói ai khác, ngay cả nhũ mẫu của người ta bà cũng

không đấu lại.

Nhìn lại con rể, lại vừa lòng thêm một phần. Hắn nghĩ tới

chuyện mà bà không nghĩ tới được, trong lòng bà rất vui mừng!

"Được rồi." Bà xụ mặt: "Chờ tới lúc ngươi đi xem yết bảng, lại

nói chuyện này."

Cố Đình Viễn lập tức vái lạy: "Đa tạ nhạc mẫu thông cảm."

Đa tạ gì mà đa tạ? Bà lo cho khuê nữ của mình, còn cần hắn

cảm ơn sao? Bà răn dạy hắn vài lần, rồi nói: "Ngươi tự cẩn thật

chút, hiểu không?"

"Hiểu ạ." Cố Đình Viễn trả lời.

Kiếp trước, hắn đã thua trong tay đồng nghiệp, đột nhiên có

được cơ duyên này. Nếu lại ngã xuống lần nữa, lần này chưa chắc

hắn lại nhận được cơ duyên này lần nữa. Lần này, hắn không cho

phép xảy ra sai lầm gì nữa.

Ăn một bữa cơm, hai người đi về.

Trần Bảo Âm như chạy trốn, vội vã rời đi.

Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng, hỏi nàng hai ngày này

ăn gì, làm gì, mấy giờ rời giường vân vân. Sau đó lại bắt đầu dạy

bảo nàng, bảo nàng sửa lại tính tình, bỏ cái tôi xuống.

Bà nói, Cố Đình Viễn không giống với nam nhân khác. Như cha

nàng Trần Hữu Phúc, là một kẻ vô dụng, không cần trông coi làm

gì. Nhưng Cố Đình Viễn là một bảo tàng, nàng phải canh giữ.

Giữ hắn, giống như đang giữ những ngày tháng tươi đẹp của

mình. Lúc này, nàng không đi theo cũng không sao. Nhưng về

sau, không thể không để bụng.

Đã đi cách ra khoảng ba tiểu viện, nhưng Trần Bảo Âm cúi

đầu, cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cứ

như lòng ngực bị đè nén lại, vô cùng khó chịu.

Cố Đình Viễn phát hiện, chờ tới lúc ra khỏi thôn, trước sau đều

không có người, lặng lẽ nắm tay nàng, hỏi nàng: "Sao lại không

vui rồi?"

Trần Bảo Âm dùng sức vẫy hai lần, không giãy ra được, bĩu

môi nói: "Còn không phải là vì chàng!"

Cố Đình Viễn khiêm tốn hỏi: "Xin mời Trần tiên sinh chỉ giáo."

Người này! Trần Bảo Âm trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấy

hắn không có chút tính nóng giận nào. Đá hòn đá nhỏ trên

đường, nói: "Không có gì."

Những lời mà Đỗ Kim Hoa nói với nàng, đương nhiên không

thể nói với hắn.

Cái gì mà phải giữ hắn, xem hắn như bảo bối, nói cho hắn rồi,

cái đuôi của hắn còn không vểnh lên trời luôn?

Huống hồ, Trần Bảo Âm cũng không làm ra tư thái kia được.

Tính khí gì đó, đúng là nàng có. Nàng chính là người tâm cao khí

ngạo, không muốn nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình, tức

giận vì hắn thưởng cho tiểu thiếp, bực mình vì hắn đi đêm không

về, lại còn tan nát cõi lòng vì hắn nạp thiếp.

Một số người, như dưỡng mẫu của nàng, sau khi tan nát cõi

lòng thì không hàn gắn lại được nữa, mà là phong bế nội tâm,

không bao giờ trông chờ gì nữa. Một số người khác, thì như các

tẩu tử của nàng, luôn cãi nhau với thiếp thất, rồi lại cãi nhau với

trượng phu, biến mình thành bộ dáng mặt xám mày tro, còn

tưởng rằng bôi son phấn lên thì che dấu rất tốt.

"Nàng không nói, vậy ta đây đoán thử nhé?" Cố Đình Viễn nói.

Ai muốn hắn đoán? Trần Bảo Âm cũng không muốn nói chuyện

này. Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn không thể đoán trúng, vì thế

nói: "Được, chàng đoán đi."

Cố Đình Viễn liền nghi ngờ nói: "Có phải nhạc mẫu bảo nàng

đối xử tốt với ta?"

Trần Bảo Âm lé mắt nhìn hắn, mím môi không nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 354: Thổ Lộ (2)



Hừ, nương không chỉ bảo nàng phải đối xử tốt với hắn, còn

bắt nàng theo dõi hắn, đừng để người khác đoạt đi.

"Ta có đoán đúng không?" Cố Đình Viễn thấy nàng không nói

gì, liền hỏi.

"Không đúng." Trần Bảo Âm quay đầu đi nói. Đừng nói không

đoán trúng, cho dù đoán trúng, nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Cố Đình Viễn nắm tay nàng, nói: "Ta không cần nàng đối tốt

với ta. Chỉ cần nàng đối xử thật lòng, ta đã thấy mỹ mãn rồi."

Lạnh thì đợi hắn, mắng hắn, giận dỗi hắn, cãi nhau với hắn,

đều là thật tình thật lòng. Hắn thích Bảo Âm như vậy, hắn không

cần một hiền thê đối xử tốt với hắn, săn sóc khắp nơi, nhưng dù

không vui cũng phải giả vờ vui, giả làm một thê tử hoàn mỹ

không tỳ vết.

Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn phát hiện thái độ của nhạc

mẫu đối với hắn, có chút bất đồng với kiếp trước. Kiếp trước, lúc

hắn cưới Bảo Âm, vẫn chưa thi được công danh. Nhạc mẫu nhìn

hắn, có chút không vừa mắt. Nhưng một đời này, nhạc mẫu lại

khách khí với hắn hơn rất nhiều.

Kiếp trước, sau khi hắn làm quan thì bắt đầu kiêu ngạo, Bảo

Âm cũng khách khí với hắn rất nhiều. Nhưng hắn nhìn ra được,

nàng không muốn khách khí, là do có người nói gì đó với nàng,

khiến nàng nghĩ đến thân phận nông nữ của mình, không nên đối

xử với hắn theo kiểu gọi là đến đuổi thì đi. Có khi nàng tức giận

đến nỗi rưng rưng nước mắt, còn phải nhịn không cãi nhau với

hắn.

"Nếu ta chọc giận nàng, nàng cứ mắng ta, đánh ta cũng

được." Cố Đình Viễn nói: "Nếu nàng lo cho ta, cứ việc nhìn chằm

chằm ta, nhìn ta. Ta thích được nàng nhìn chằm chằm."

Giống như kiếp trước, nàng thường thường theo dõi hắn, hắn

cũng không tức giận. Ngược lại, hắn nghĩ rằng đây là thú vui

khuê phòng.

Nói nhiều như vậy, Trần Bảo Âm vốn dĩ không để trong lòng,

cho đến khi một câu cuối cùng rơi vào trong tai, nàng không khỏi

nói: "Được nha!"

Tránh tay hắn, nhéo lỗ tai hắn, mày liễu dựng thẳng: "Nhìn

chằm chằm chàng? Nhìn chàng? Có phải còn cần giữ chàng lại

hay không?"

Hứ!

"Ta nói cho chàng biết, chàng muốn làm thế nào thì làm, nếu

còn liếc chàng một cái thì ta thua!" Dùng sức vặn lỗ tai hắn nửa

vòng, đau đến nỗi sắc mặt hắn thay đổi, mới thả lỏng tay.

Hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước.

Hắn là ai chứ!

Ai muốn giữ hắn? Ai không yên tâm về hắn? Còn nói gì

mà"Thích được nàng nhìn chằm chằm" , hừ! Hắn cho rằng như

vậy là có thể che giấu sự ngạo mạn của hắn hay sao? Chắc là hắn

không nghĩ rằng, nàng nên vạn phần si tình, gả cho hắn rồi thì cả

đời này đều là người của hắn, từ nay về sau trong lòng trong mắt

đều chỉ có hắn đó chứ?

Nằm mơ!

Cố Đình Viễn không biết chọc nàng chỗ nào, mới khiến nàng

nổi giận đùng đùng như thế, làn váy tung bay kịch liệt, như mây

bay cuồn cuộn. Sợ run một cái, vội đuổi theo.

"Ta đoán sai rồi sao?" Cố Đình Viễn đi theo sau nàng, nhắm

mắt theo đuôi: "Vậy phạt ta nấu ăn cho nàng được không? Buổi

tối nàng muốn ăn cái gì?"

Trần Bảo Âm bước đi, không thèm để ý.

"Còn muốn ăn cá chua ngọt không?" Cố Đình Viễn hỏi.

Trần Bảo Âm không trả lời.

"Tào phớ?"

"Cánh gà kho?"

"Mì thịt dê?"

Thấy Trần Bảo Âm vẫn không đáp lời, hắn lại nói: "Vậy ta dẫn

nàng đi Xuân Phong Lâu ăn, có được không?"

Kỳ thật, lúc Cố Đình Viễn nói đến cánh gà kho, Trần Bảo Âm

đã bị câu ra con sâu thèm ăn rồi.

"Đi Xuân Phong Lâu làm gì? Không tốn bạc sao?" Nàng quay

đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái.

Cố Đình Viễn thấy cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện, nhẹ

nhàng thở ra: "Bạc tiêu rồi vẫn còn kiếm lại được, nàng vui vẻ là

tốt rồi."

"Sợ ta không vui đến vậy sao?" Trần Bảo Âm xem xét hắn.

Cố Đình Viễn gật gật đầu: "Ta rất sợ nàng không vui, sợ nhất

là nàng không vui vì ta."

Trần Bảo Âm có chút mềm lòng. Nam nhân này, biết cách nói

lời ngon tiếng ngọt lắm.

"Chàng..." Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, khó có thể mở

miệng: "Chàng thích ta, đơn giản là vì nhìn ta xinh đẹp thôi hay

sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 355: Trở Lại (3)



Nàng thật sự có chút mê mang. Đỗ Kim Hoa bảo nàng giữ Cố

Đình Viễn lại, bảo nàng bỏ qua cái tôi, canh giữ hắn mà sống cho

tốt.

Nhưng nàng không muốn.

Cố Đình Viễn thích cái gì ở nàng? Chờ tới lúc nàng không còn

đẹp, lại không thuận theo hắn mà sống, không chịu làm một thê

tử ôn nhu hiền lành, hắn còn thích nàng được sao?

Trần Bảo Âm cảm thấy, đáp án là rõ ràng đến thế —— hắn

nhất định sẽ không thích.

Trong lòng nảy lên sự mất mát nồng đậm, mờ mịt, sợ hãi. Lại

quật cường nữa, cho dù hắn không thích thì nàng cũng sẽ không

hạ thấp tư thái đi đón ý nói hùa hắn.

"Đúng vậy." Nàng chỉ nghe Cố Đình Viễn đáp lại rằng: "Nàng

có một dung mạo xinh đẹp, có một trái tim thông minh lanh lợi,

xinh đẹp như một viên kim cương, cho dù ta nhìn từ góc độ nào,

cũng có thể nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ."

Trần Bảo Âm giật mình, bước chân không khỏi chậm lại, nhìn

về phía hắn.

"Nàng khác với những người khác." Cố Đình Viễn đứng đối

mặt nàng, vào buổi chiều gió xuân nhẹ lướt, hai mắt hắn sáng

quắc, trong lòng trào dâng cảm xúc, không biết vì sao lại được

ông trời yêu mến, cho hắn cơ hội thổ lộ tấm lòng một lần nữa:

"Nàng hoàn toàn khác biệt so với những người trên thế gian này."

Kiếp trước, nàng là ánh dương rạng ngời chiếu sáng thế giới

của hắn, sưởi ấm trái tim của hắn, cho hắn một sinh mệnh khác.

Sau đó, nàng vẫn luôn xoay quanh cuộc sống của hắn, ban

cho hắn niềm hạnh phúc bình an.

Hắn yêu nàng như yêu tính mạng.

Mặc dù kiếp này có hơi khác, nhưng nàng vẫn mãi là nàng, là

người có thể mang lại hạnh phúc và bình an cho hắn. Nàng cũng

khác với người ngoài, là một phần không thể tách rời khỏi cuộc

sống của hắn.

"Đừng khó chịu." Hắn cầm tay nàng, ánh mắt dịu dàng như

nước: "Nếu như không vui hãy nói với ta, ta sẽ giúp nàng giải

quyết ."

Trần Bảo Âm nhìn hắn, gần như đắm chìm trong ánh mắt dịu

dàng như nước xuân của hắn.

Hắn lại còn nói những lời như thế. Vô cùng êm tai, quả thực là

biết nói chuyện hơn tất cả những nam chính trong đống thoại bản

nàng từng đọc.

"Chàng đâu phải thư sinh." Nàng khẽ phất tay, cụp mắt nói:

"Chàng là hồ yêu chuyên mê hoặc lòng người."

Hồ yêu xuống núi, mê hoặc thư sinh vốn chỉ chuyên tâm đọc

sách, khiến thư sinh nguyện ý dùng máu tim nuôi nó. Mà Cố Đình

Viễn thì lại mê hoặc người chỉ muốn một lòng làm bà cô già như

nàng, để nàng tình nguyện gả cho hắn, dùng nửa đời đánh cược.

Cố Đình Viễn cười, nắm tay nàng đi về phía trước: "Nếu nàng

thích thì ta chính là hồ yêu."

Miễn là nàng thích, hắn có thể là thư sinh, có thể là hồ yêu,

thậm chí có thể là người bắt yêu hoặc một cái ấm sắc thuốc*

cũng được .

*Ấm sắc thuốc: chỉ những người bệnh tật triền miên không

thiếu được thuốc.

Gió lạnh thổi tới từng cơn.

Trên mặt nhẹ nhàng thoải mái, trong ngực cũng vô cùng nhẹ

nhàng thoải mái. Cảm giác đè nén không thể giải tỏa trước đó

cũng bị cuốn đi.

Có phải nàng quá dễ dụ hay không nhỉ? Trần Bảo Âm tự hỏi,

nàng thường không hiểu sao có những nữ nhân bị vài lời dỗ ngon

dỗ ngọt của nam nhân mê hoặc. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như

bản thân nàng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Nhưng mà, thật là hạnh phúc!

"Được." Nàng vui vẻ gật đầu: "Ta đồng ý với chàng."

Cố Đình Viễn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

"Sau này nếu không vui, nhất định sẽ nói cho chàng." Nàng

thẳng thắn hứa hẹn.

Tại sao phải kìm nén bản thân? Nếu có kẻ khiến nàng không

vui, nàng phải nói cho hắn biết, để hắn dỗ nàng vui trở lại. Nếu là

hắn khiến nàng không vui, nàng càng phải nói!

"Đây là vinh hạnh của vi phu." Cố Đình Viễn mỉm cười trả lời.

Lại chiếm lời từ nàng! Trần Bảo Âm hừ nhẹ một tiếng, khóe

miệng hơi cong lên. Tất cả những phiền não mà Đỗ Kim Hoa

mang tới đều bị nàng ném hết ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 356: Trở Lại (1)



Sau khi trở về trấn trên, Cố Đình Viễn khăng khăng gọi đồ ăn

ở Xuân Phong lâu, rồi để tiểu nhị mang tới nhà.

"Ngàn vàng xài hết còn có thể kiếm trở về. Huống chi chỉ là

mua một bàn đồ ăn?" Hắn nói: "Nàng vui là được."

Ngày hôm nay, Trần Bảo Âm đã nghe được rất nhiều lời hay,

đã không còn cảm động nữa, nhìn hắn rồi nói: "Ta thấy là do

chàng không muốn nấu cơm."

"Nương tử mắt sáng như đuốc." Cố Đình Viễn thừa nhận ngay

lập tức: "Vi phu xin được chịu thua."

Trần Bảo Âm tức giận tới nỗi đập lên tay hắn một cái. Sau đó

kéo tay hắn, hé môi, vừa trở về nhà vừa cười nói.

Kỳ thi mùa xuân đã gần tới, Cố Đình Viễn cũng nhanh chóng

soạn hành lý để lên kinh.

Trên đường đi không hề bình yên, giống như những gì Đỗ Kim

Hoa lo sợ. Có cô nương trẻ tuổi tìm hắn hỏi đường, cũng có nữ

nhân lớn tuổi nghe ngóng thử hắn đã có vợ hay chưa.

Cố Đình Viễn giải quyết vô cùng thuần thục. Có điều hắn vẫn

không rõ, vì sao bản thân luôn dính vào mấy thứ này, đã đổi một

kiếp rồi vẫn giống như thế.

Nếu để Đỗ Kim Hoa nói, thì là bởi vì hắn sinh ra với gương mặt

hiền như cục bột, nhìn mềm mại dễ bắt nạt. Người muốn gả làm

vợ hắn là bởi vì thích tính tình dịu dàng, biết quan tâm của hắn.

Người muốn chọn hắn làm rể, bởi vì không sợ hắn bất hiếu làm

việc ác.

Kỳ thi mùa xuân có ba vòng, mỗi vòng ba ngày, tổng cộng là

chín ngày liên tiếp. Mất thêm vài ngày đi đường, Cố Đình Viễn

chạy thêm bốn năm ngày, thuê một cái nhà nhỏ. Chờ tới khi hắn

về nhà, đã là đầu tháng ba.

"A Viễn trở về rồi." Cố Thư Dung mở cửa viện ra thì thấy là đệ

đệ của mình, không được vui cho lắm: "Nói mấy hôm nay rồi,

cuối cùng đệ cũng về, sao giờ mới về? Không phải thi xong được

mấy ngày rồi hả?"

Cố Đình Viễn đi vào sân.

"Tỷ tỷ." Hắn gọi, nhìn qua sân, thấy một bóng người xinh đẹp

đứng dưới gốc cây hồng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Bảo Âm."

Trần Bảo Âm cũng muốn chạy ra mở cửa. Mấy ngày nay, mỗi

khi có tiếng gõ cửa, tim nàng lại đập thình thịch, cứ tưởng là hắn

trở về. Nhưng mỗi lần ra mở cửa đều thấy không phải hắn, cho

nên lần này nàng chủ quan, vẫn nghĩ không phải hắn nên chậm

mấy bước.

"Cố Đình Viễn." Nàng vuốt lọn tóc, giọng nói không ngăn được

sự vui mừng: "Ngươi về rồi!"

Cố Thư Dung muốn lấy cái gùi của hắn, nhưng Cố Đình Viễn

không buông tay, tự xách vào phòng. Một tay còn không quên ôm

vợ, siết nhẹ.

"Có chút việc bận." Hắn trả lời câu hỏi trước đó của tỷ tỷ: "Cho

nên trễ mất mấy ngày. Để hai người lo lắng rồi."

Cố Thư Dung rót cho hắn một ly nước, thấy sắc mặt của hắn

vẫn tốt nên cũng yên tâm. Về chuyện hắn thi như thế nào thì

nàng ấy không hỏi tới. Khoé mắt nhìn sang bên cạnh, còn có

người sốt ruột hơn nàng ấy nhiều.

"Trong lò vẫn còn lửa, tỷ đi xem thử." Nàng ấy nói: "Hai người

nói chuyện đi."

Rồi quay người đi ra ngoài.

Rốt cục Trần Bảo Âm nhịn không được nói: "Chàng đi làm cái

gì mà sao lại thành bộ dạng này rồi?"

Nhìn gương mặt xanh xao, râu ria xồm xoàm của hắn khiến

Trần Bảo Âm thấy nhói trong lòng, tuy nàng không muốn chê hắn

nhưng vẫn không nhịn được.

Trước đây hắn bảnh bao biết bao nhiêu! Lúc nào cũng sạch sẽ,

nhẹ nhàng thoải mái, dịu dàng như gió khiến người ta cảm thấy

gần gũi. Bộ dạng bây giờ thực sự thua xa!

Cố Đình Viễn tất nhiên biết bộ dạng của mình bây giờ ra sao,

hắn cầm tay nàng: "Nương tử thương xót ta, ta vui lắm."

"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Trần Bảo Âm trừng hắn.

Chẳng qua vì không có nàng bên cạnh, nên hắn làm biếng

chăm chăm sóc bản thân mà thôi. Không phải chỉ là râu thôi sao?

Nam nhân nào mà không mọc râu?

Huống hồ, thành ra như vậy cũng là để xung quanh yên tĩnh

một chút. Hắn trở nên lôi thôi, lúc ra ngoài còn dính vài hạt cơm

lên tay áo và vạt áo, để đổi thấy yên tĩnh cho đôi tai.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 357: Định Cư (2)



"Mệt." Nhưng hắn lại nói: "Thi chín ngày liền, suýt tí nữa thì ta

ngất trong trường thi. Sau khi ra ngoài, muốn tranh thủ thời gian

thuê một căn nhà nhỏ, lần sau nàng vào kinh với ta thì không cần

ở trong quán trọ, vì vậy không có thời gian sửa soạn.

Nói xong, hắn bày ra vẻ mặt mong chờ, nói: "Nương tử sẽ

không chê ta chứ?"

Trần Bảo Âm thoáng đấu tranh nội tâm. Sao mà không chê cho

được? Râu ria luộm thuộm, thật là xúc phạm đôi mắt.

"Tại sao lại suýt ngất?" Nàng cố gắng không tỏ ra chê bai,

huống hồ thật sự thì nàng cũng đau lòng: "Thân thể ngươi không

phải vẫn luôn khỏe mạnh sao?"

Cố Đình Viễn nắm tay nàng, tự bóp cánh tay mình, hạ giọng

nói: "Rất khoẻ hả? Nương tử thực sự cảm thấy như vậy?"

Ngay lập tức Trần Bảo Âm nghĩ tới chuyện khác. Xuyên qua

gương mặt râu ria xuề xoà này của hắn, nhớ lại đêm đại hôn đó,

đêm trước khi hắn đi, hắn rất mạnh mẽ.

Trên mặt hơi nóng lên, nàng giãy giụa thật mạnh nhưng mấy

lần vẫn không thoát ra được, mắng: "Buông ra!"

"Nương tử chê ta." Ngay lập tức trên mặt Cố Đình Viễn lộ ra vẻ

mất mác. Mặc dù râu ria rậm rạp, nhưng cũng không phải quá

phong trần mệt mỏi, nên nhìn qua có hơi đáng thương.

Lúc xuống xe ngựa, Cố Đình Viễn đã cố tình sửa soạn một

chút, để mình không còn bảnh bao như trước, nhưng sẽ tuyệt đối

không quá dơ bẩn.

Dù sao hắn chỉ muốn Bảo Âm thương xót hắn, chứ không

muốn nàng ghét bỏ hắn.

Ai chê hắn đâu chứ? Nàng chỉ muốn hắn buông tay.

Ban ngày ban mặt, hắn nắm tay nàng, làm động tác lưu manh

như thế còn đổ ngược cho nàng? Trần Bảo Âm không thèm mềm

lòng nữa: "Đúng vậy, chê chàng đó."

Cố Đình Viễn cúi đầu rồi lại ngẩng lên, để lộ ra đôi mắt bàng

hoàng. Tuy không nói lời nào nhưng lại giống như nàng bắt nạt

hắn thậm tệ vậy.

Vốn dĩ Trần Bảo Âm đang cố cứng lòng, nhưng bị ánh mắt đó

của hắn nhìn vài lần, dần dần không cứng nổi nữa, nàng rút tay

ra nói: "Không có, không chê chàng đâu." Hắn chạy tới chạy lui,

nhất định là vất vả, rồi lại thi liền ba vòng, vừa tốn công vừa tốn

sức: "Chàng vất vả rồi."

Nghe giọng nàng mềm đi, Cố Đình Viễn mỉm cười, vẻ bàng

hoàng trong mắt biến mất sạch, nắm chặt tay nàng, nói: "Chỉ một

câu này thôi?"

"Chứ chàng muốn bao nhiêu câu?" Trần Bảo Âm hỏi.

Cố Đình Viễn liếc sang cái chén trên bàn, nói: "Nàng đút ta

uống."

Mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên. Cái tên này, không đàng hoàng

thì thôi, lại còn làm nũng như thế.

"Chàng có uống hay không!" Nếu không uống, tức là không

khát, nàng không cần xót hắn.

Vừa dứt lời, lại thấy Cố Đình Viễn dùng ánh mắt tội nghiệp đó

nhìn nàng, giống hệt như con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Lòng Trần Bảo Âm mềm nhũn cả ra, không giận dỗi nữa, khoé

miệng nhếch lên, bưng chén nước đưa tới bên miệng hắn: "Nào."

Đạt được tâm nguyện, Cố Đình Viễn cúi đầu nắm lấy tay nàng,

uống từng hớp nhỏ.

Hắn ngẩng đầu: "Vẫn còn muốn."

Trần Bảo Âm muốn nói: Muốn uống thì tự rót đi!

Nhưng bị hắn cọ nhẹ vào lòng bàn tay, nên lời nói chưa kịp ra

khỏi miệng đã bị nuốt trở về. Nàng lại đi rót thêm một chén nước,

đút cho hắn uống.

"Chàng thuê nhà ở kinh thành?" Trần Bảo Âm cố gắng để bản

thân tỉnh táo một chút nên nói sang chuyện khác: "Chàng chắc

chắn sẽ đậu sao? Hay là có dự định khác?"

Nếu như thi rớt, muốn thi lại phải đợi tới ba năm sau, trở về

tiếp tục học mới đúng. Hắn lại thuê nhà ở kinh thành, đây là có

tự tin bản thân sẽ thi đậu nên định ở lại trong kinh sao?

Trần Bảo Âm chưa từng thấy ai tự phụ tới vậy, cứ thấy là lạ,

nhìn vẻ đã tính xong mọi thứ của hắn thực sự không giống một

người tự tin kiêu ngạo.

"Ta cảm thấy trả lời không tệ." Cố Đình Viễn đặt cái chén trong

tay nàng xuống, đứng dậy đi đến phía sau ôm lấy nàng: "Nếu

không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ đậu."

Đôi mắt dịu dàng xẹt qua tia lạnh lẽo. Hắn nhất định phải đậu,

hắn không muốn lại trải qua cuộc sống bị kẻ khác uy h**p, muốn

cướp đi tính mạng của mình nữa.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 358: Định Cư (3)



"Lỡ không đậu thì sao?" Trần Bảo Âm đang đưa lưng về phía

hắn, nên không thấy được vẻ lạnh lùng thoáng qua của hắn: "Vậy

thì chẳng phải uổng công thuê nhà sao?"

Nàng cảm thấy hắn quá liều lĩnh, nên nói thẳng: "Bỏ ra bao

nhiêu bạc? Thuê bao lâu?"

Lời này nghe thì giống như đang trù ẻo hắn, lại cũng giống

như đang xem thường hắn. Nhưng Cố Đình Viễn lại không hề

thấy buồn bực, hắn thích nàng có gì nói đó như vậy: "Nương tử

chỉ để ý đến tiền bạc, không để ý tới ta."

"Xuỳ!" Trần Bảo Âm quay lại xì một tiếng: "Khai báo thành thật

đi!"

Cố Đình Viễn nhướng mày rồi nói: "Nàng đánh ta một trận thì

ta sẽ nói."

"..." Trần Bảo Âm.

Bị bệnh hả trời? Hay ngứa thịt? Khi không muốn bị người ta

đánh?

Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng rực của hắn, nàng

luôn cảm thấy hắn có ý đồ xấu xa nên chỉ lườm một cái, nói:

"Muốn nói thì nói!"

Rồi đi ra ngoài tìm Cố Thư Dung.

Cố Đình Viễn che giấu nụ cười, đóng cửa phòng, thay y phục

rồi cạo râu. Đã để cho Bảo Âm nhìn thấy bộ dáng đáng thương

của hắn rồi, bây giờ nên trở về bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái thôi.

Cơm trưa đã nấu xong, Cố Thư Dung hỏi: "Bảo Âm nói đệ thuê

nhà ở kinh thành, đệ đang tính làm gì?"

Tỷ tỷ đã hỏi, tất nhiên Cố Đình Viễn không thể nói bậy, đành

trả lời: "Đệ có tính toán riêng."

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trần Bảo Âm trừng hắn.

Nhưng Cố Thư Dung lại nói: "Vậy thì được."

Tỷ đệ bọn họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay,

nàng ấy biết trong lòng đệ đệ có tính toán riêng, nhưng không

phải cái gì cũng sẽ nói cho nàng ấy biết. Cũng chẳng sao cả, dù

sao lớn tới từng này rồi, hắn chưa bao giờ làm bậy.

Trần Bảo Âm há hốc, chỉ vậy thôi?

Cố Đình Viễn ngồi bên cạnh để ý nàng, gắp một đũa rau trộn

để vào chén của nàng, cười nói: "Muốn biết sao? Vậy đánh ta đi."

Giọng hắn rất nhỏ, nên Cố Thư Dung ngồi đối diện cũng không

hề nghe thấy.

Trần Bảo Âm vừa thẹn vừa giận, lại không phục, vành tai đỏ

bừng trừng hắn: "Chàng chờ đấy!"

Đến ban đêm, tắt đèn rồi hai người lại "đánh" một trận.

Cuối cùng Cố Đình Viễn cũng nói: "Ta đã có ý định sống ở kinh

thành từ lâu rồi. Trước đó dọn tới thôn Trần gia là vì muốn nhà ở

ven hồ được hưởng trước ánh trăng ."

Nếu hắn đã thi đậu thì phải có cách ở lại kinh. Nếu lỡ không

đậu thì cũng phải ở kinh thành phát triển, chờ thêm ba năm nữa.

Lần thuê nhà này cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng chỉ là

thuê một toà nhà nhỏ có hai sân mà thôi, không khác mấy với

căn nhà hiện tại họ đang ở, chỉ thuê một năm.

Kiếp trước, ban đầu bọn họ cũng thuê nhà ở cho tới khi hoàng

thượng thưởng cho một tòa nhà. Nhưng cái nhà thuê khi đó,

hàng xóm bên trái thì không thân thiết, hàng xóm bên phải nhiều

chuyện còn hay lợi dụng chiếm lời, Trần Bảo Âm rất không thích,

nên lần này không thuê nó nữa mà đổi chỗ khác.

Trần Bảo Âm nghe hắn nói dọn tới thôn Trần gia là vì nàng,

trong lòng vô cùng ngọt nào.

"Ừm." Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn rồi

nhắm mắt lại, gối lên tay hắn thiếp đi.

Một tháng sau mới có kết quả, Cố Đình Viễn sau khi trở về thì

đi loanh quanh trao đổi tâm đắc, chia sẻ kinh nghiệm với các bạn

học, sẵn tiện mời một vị tiên sinh tới thôn Trần gia dạy học.

Vị tiên sinh này hơn bốn mươi tuổi, thi nhiều lần nhưng đều

rớt, thành ra không còn ý chí nữa. Nghe nói thôn Trần gia bao ăn

bao ở, còn có lương tháng, cảnh vật cũng đẹp nên đồng ý.

Tổng cộng có mười hai học sinh, không tính Lan Lan, Kim Lai

và Ngân Lai.

Học thức của vị tiên sinh này đủ để dạy bọn nó, nhưng Trần

Bảo Âm càng muốn đem ba đứa nhỏ theo bên người để dạy dỗ

hơn. Đợi lớn chút nữa thì tìm cơ hội đưa tới học viện trong kinh

thành. Nếu Cố Đình Viễn một bước lên mây thì có khi Quốc Tử

Giám cũng vào được.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 359: Quyết Định (1)



Nhưng đó là chuyện rất xa, tạm thời không cần nghĩ tới. Trước

mắt, Trần Bảo Âm đang thuyết phục Đỗ Kim Hoa: "Cố Đình Viễn

giao bài tập cho bọn nó, con sẽ xem bọn nó học, không làm trễ

nãi chuyện của Cố Đình Viễn đâu."

Đỗ Kim Hoa không đồng ý: "Lang tiên sinh dạy rất tốt, vậy là

đủ rồi."

Con gái vừa gả đi đã dẫn theo ba đứa cháu trai cháu gái,

không sợ con rể khó chịu sao? Sao mà sống nổi? Thực sự là

không hiểu chuyện!

"Nương à, sao mà giống được." Trần Bảo Âm kéo tay bà vào

phòng, nói nhỏ: "Cố Đình Viễn nói với con rồi, cho dù lần này đậu

hay không đều sẽ ở lại kinh thành. Kinh thành làm sao giống như

thôn Trần gia của chúng ta?"

Kinh thành có thể để bọn nhỏ mở mang kiến thức đó!

Nếu Cố Đình Viễn đậu rồi, vậy thì càng không giống, bọn trẻ

học ở trong thôn nghèo khác biệt rất lớn so với bọn trẻ có cô phụ

làm quan, được học ở kinh thành đó!

"Sao ta lại không biết?" Đỗ Kim Hoa trừng nàng một cái: "Là

con không biết thì có! Con và Cố Đình Viễn vừa mới thành thân,

chẳng lẽ không muốn có con sao? Chờ con mang thai rồi, lấy đâu

ra sức lo cho cháu trai cháu gái? Con nghĩ quá đơn giản rồi!"

Con gái vì muốn tốt cho gia đình, bà biết chứ. Nhưng cuộc

sống đâu có đơn giản như nó nghĩ như vậy!

Trần Bảo Âm há miệng, định nói vốn dĩ nàng không nghĩ tới

chuyện sinh con. Trước đây muốn làm bà cô già, có đám cháu trai

cháu gái dưỡng lão. Mặc dù bây giờ gả cho Cố Đình Viễn, cũng

chưa nghĩ tới chuyện sinh con.

Những lời này không thể nói với Đỗ Kim Hoa.

"Dù sao thì ta cũng không đồng ý!" Đỗ Kim Hoa buông tay

nàng ra rồi đứng dậy đi mất.

Trần Bảo Âm vội vàng đuổi theo nói: "Nương, nghe con nói!"

Có cái gì mà nói? Đỗ Kim Hoa cảm thấy rằng những gì nữ nhi

nói quả thật là làm bừa. Bà tiếp tục bước đi: "Đừng nói nữa,

nương không đồng ý."

Căn bản không cần phải vậy.

Trong thôn mời tiên sinh dạy học rất tốt, Kim Lai, Ngân Lai

chẳng qua cũng chỉ là hai hài tử chẳng lẽ dạy không được sao?

Huống chi Lan Lan chỉ là một nữ nhi, sau này cũng không thi

khoa cử.

"Nương."

Ngay khi Trần Bảo Âm nắm lấy cánh tay bà, Đỗ Kim Hoa đột

nhiên dừng lại, xoay người lại mắng mỏ nghiêm khắc: "Đừng coi

thường Cố Đình Viễn! Chuyện này nó không thể đồng ý, là con ép

buộc nó phải không? Trần Bảo Nha, để nương nói cho con biết,

nếu không muốn sống cho tốt, nương không tha cho con đâu!"

Như thế này là thế nào? Trần Bảo Âm oan uổng nói: "Sao con

lại ép buộc chàng ấy? Là chàng ấy tình nguyện mà!"

Ngay từ đầu, chính Cố Đình Viễn đã nói nhận ba hải tử Trần

gia làm đệ tử. Nàng chỉ chọn chất nhi chất nữ của mình thôi, ép

buộc hắn cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn nói hắn nhận đồ đệ chỉ là nói

suông sao?

Không thể nào! Nếu đã thua nhận làm đệ tử phải luôn cho đi

theo bên cạnh. Hắn làm quan ở kinh thành thì đem đệ tử cùng

theo đến kinh thành. Hắn làm quan ở địa phương thì đem theo

đến địa phương,

"Con còn cãi à!" Đỗ Kim Hoa kéo nàng ra phía sau, nghiêm

khắc nói: "Nuôi hài tử cho người khác, lại nuôi một lúc ba đứa, Cố

Đình Viễn ngu ngốc như vậy sao? Nó chỉ là tốt bụng chứ không

phải đồ ngốc! Con ép nó phải chăm sóc chất nhi nhà mình, cho

dù hiện tại nó đồng ý, nhưng trong lòng khẳng định rất bất mãn,

sau này con nhất định sẽ chịu thiệt!"

Trần Bảo Âm vặn ngón tay, cảm thấy không thoải mái. Gì vậy

chứ? Khi Cố Đình Viễn lúc trước nói chuyện không lẽ chỉ là nói

đùa, không coi là thật sao? Nàng lại rất coi trọng chuyện, là nàng

không hiểu chuyện sao?

"Như vậy không tốt sao?" Nàng không phục: "Chàng ấy không

có thúc bá huynh đệ, có thể nuôi dạy Ngân Lai, Kim Lai, sau này

làm quan cũng tốt, không làm quan cũng được, dù sao cũng sẽ

giúp đỡ chàng ấy rất nhiều không phải sao?"

Cố Đình Viễn đã là cử nhân, trừ khi cả đời không may mắn,

không bao giờ có thể vượt lên. Nếu không, sớm muộn gì hắn

cũng sẽ mở rộng được gia nghiệp. Ai sẽ phụ giúp hắn? Ai quản lý

những chuyện việc lặt vặt? Tất nhiên, họ hàng thân thích là đáng

tin cậy nhất!
 
Back
Top Bottom