Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 340: Kết Hôn (3)



Tôn Ngũ Nương đưa cho hắn một nắm hạt dưa, hắn ngồi xổm

trên đôn gỗ nhỏ, bóc từng hạt từng hạt tích góp trong một lòng

bàn tay, sau đó một nửa cho Cố Thư Dung, một nửa cho Trần Bảo

Âm.

Mọi người nói chuyện, ăn hạt dưa, đậu phộng, còn có bánh

ngọt Cố Đình Viễn mang tới, ồn ào náo nhiệt mãi đến tận nửa

đêm.

Bọn trẻ đã sớm không thức nổi nên đã ngủ thiếp đi. Một đứa

được Trần Nhị Lang ôm trong lòng, một đứa được Tôn Ngũ

Nương ôm trong lòng. Lan Lan còn đang cố gắng mở to mắt thì bị

Tiền Bích Hà ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Sau thời khắc giao thừa, Cố Đình Viễn và Cố Thư Dung phải về

vì ở Trần gia không có phòng cho bọn họ ngủ.

Trần Bảo Âm tiễn bọn họ ra cửa.

Tuyết đã rơi rất dày, bị gió thổi cuốn thành xoáy tròn, trên đất

phủ đầy ánh bạc của tuyết, cực kỳ sáng sủa.

Cố Thư Dung đi đằng trước, Trần Bảo Âm và Cố Đình Viễn

chậm rãi theo sau.

Trên nền tuyết in hằn hai cái bóng dài, một cái bóng thô thô,

một cái bóng tròn trịa.

Mùa đông phải mặc dày nên dáng người gầy gò của Cố Đình

Viễn trở nên tráng kiện. Mà Trần Bảo Âm thì lại càng tròn vo.

Một năm nay nàng ăn uống có chút buông thả. Cơ địa của

nàng vốn rất dễ béo, một năm nay trong nhà sống rất tốt, Cố

Đình Viễn lại thường xuyên đút no nàng nên cân nặng cứ tăng vù

vù.

Tuyết trắng rơi trên khuôn mặt tròn trịa của nàng, tương phản

với đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lóe sáng như kim cương, lại

giống như là nguồn sáng vĩnh viễn không tắt.

Cố Đình Viễn cuối cùng cũng dừng bước, xoay người nhìn

nàng nói: "Nàng đá ta một cái đi."

Hắn nhẹ nhàng nói, giống như đang khẩn cầu, lại như là trêu

chọc nàng.

Trần Bảo Âm mím môi, hừ một tiếng, tay vươn ra từ trong ống

tay áo, nhanh chóng cầm ngón tay hơi lạnh của hắn, không đợi

hắn kịp phản ứng đã buông ra.

Nàng xoay người chạy thật nhanh: "Chúc mừng năm mới!"

Giọng nói lanh lảnh vang lên trên mặt tuyết.

Cố Đình Viễn nhìn bóng lưng nàng, nhẹ nắm lấy ngón tay nàng

vừa nắm, vẫn còn hơi ấm, thản nhiên nở nụ cười: "Năm mới vui

vẻ."

Qua Tết năm nay thì lễ thành thân cũng sắp tới. Rất nhanh

thôi, hắn có thể kết duyên phu thê cùng nàng.

Đêm tuyết đẹp, yên tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Cố Đình

Viễn hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn vào buồng phổi,

còn có mùi hoa mai nhàn nhạt.

Không phải mùi của hoa mai, là mùi của mỹ nhân trong lòng

hắn. Khuôn mặt nở nụ cười, hắn giơ tay lên vỗ vỗ khuôn mặt lạnh

như băng rồi bước nhanh về phía trước.

Chỉ chớp mắt, mặt băng tan chảy, mùa xuân đã đến.

Mùng sáu tháng hai cuối cùng cũng tới.

Trời còn chưa sáng, Trần Bảo Âm đã bị kéo ra khỏi ổ chăn để

rửa mặt, trang điểm.

Tứ thẩm đảm nhiệm chức vụ Toàn Phúc phu nhân, đứng sau

lưng nàng chải tóc cho nàng.

Trong miệng bà nhẩm đi nhẩm lại lời cát tường:

Một chải tới đuôi

Hai chải răng long đầu bạc

Ba chải con cháu đầy nhà...

Hai tẩu tẩu thì kiểm tra hỷ phục, thắt lưng, giày thêu, đồ trang

sức trong phòng.

Đỗ Kim Hoa thì mất đi sự lưu loát ngày trước, hiếm khi giống

như đang hỗn loạn, dường như không biết làm gì tiếp theo, sờ sờ

chỗ này, sờ sờ chỗ nọ, thỉnh thoảng đi tới bên cạnh Trần Bảo Âm

xoa xoa tóc của nàng.

Bà muốn chải đầu cho khuê nữ, nhưng năm nay mệnh bà

không tốt, đành phải nén buồn bỏ đi việc yêu thích, nhường vị trí

đó cho người khác.

"Hôm nay con phải nhịn đói cả một ngày, không được uống

nước, cũng không được ăn cơm, con phải chịu khổ một chút." Đỗ

Kim Hoa xoay tới xoay lui, miệng lẩm bẩm: "Ăn uống gì nữa chứ,

nếu con không ngồi yên thì sẽ không tốt, không tốt chút nào."

Trần Bảo Âm nghe xong thì muốn quay đầu lại nhìn nương.

Nhưng tóc của nàng được Tứ thẩm nâng trong tay, cố định

đầu lại khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể liếc mắt nhìn

qua. Vừa nhìn nàng thấy sắc mặt Đỗ Kim Hoa xám xịt, thoạt nhìn

trông già đi vài tuổi, nếp nhăn trước mắt rất sâu, giống như cả

đêm qua bà không ngủ.

Trong lòng nàng hơi chua xót, Trần Bảo Âm nói: "Con nhớ kỹ

rồi, nương."

Lời này Đỗ Kim Hoa đã nói nhiều lần, mấy ngày trước đã bắt

đầu nhắc tới.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 341: Động Phòng (1)



Nhưng Trần Bảo Âm không cảm thấy phiền, bởi vì nàng phải

thành thân, sau này thời gian còn có thể nghe bà nhắc nhở sẽ ít

đi rất nhiều.

Đỗ Kim Hoa lại làm như không nghe thấy, vẫn đang nói liên

tục không ngừng nghỉ: "Sau khi vào hỷ phòng, khăn voan không

được tự nâng lên, phải chờ tân lang tới nâng khăn."

Cổ họng Trần Bảo Âm nghẹn lại, nàng muốn gật đầu nhưng

đầu nàng căn bản không nhúc nhích được, nàng nói: "Dạ."

Tiền Bích Hà nhận ra điều gì đó thì đuổi Đỗ Kim Hoa đi:

"Nương, thức ăn của khách đã chuẩn bị xong chưa? Hay người đi

xem một chút đi."

Hôm nay Bảo Nha Nhi thành thân, trong nhà nhiều chuyện

phải làm nên hàng xóm đến hỗ trợ cũng nhiều, cũng nên mời

người ta một bữa cơm. Mà cơm này cũng không nhất thiết phải

do bà bà và tức phụ các nàng làm vì cũng không có thời gian, tất

cả đều nhờ đại nương cùng các tẩu tẩu của Bảo Nha Nhi tới giúp.

"Kêu ta làm gì, con không đi sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi ngược lại.

Bà không muốn đi. Nhưng vòng vo không đầu không đuôi hai

lượt, trong miệng bà cằn nhằn nhưng chân vẫn bước ra ngoài.

Chỉ là lúc ra cửa bà lén cúi đầu lau khóe mắt.

Trần Bảo Âm không phát hiện ra, nàng đang bị hai tẩu tẩu vây

quanh mặc hỷ phục.

Trời dần dần sáng, âm thanh náo nhiệt dần dần nhộn nhịp, tất

cả mọi người đang bận rộn làm gì đó mà Trần Bảo Âm không

hiểu, nàng chỉ cần đoan đoan chính chính ngồi ở trong phòng,

không nhúc nhích, chờ tân lang rước kiệu đến đón.

Nếu là ngày trước, Trần Bảo Âm bị ép ngồi như vậy sẽ rất

không vui. Nhưng hôm nay, trong đầu nàng giống như bị úng

nước phồng lên, suy nghĩ trì độn hơn, động tác chậm chạp hẳn

đi, chỉ thấy người vào người ra, chỉ nghe tiếng nói chuyện to nhỏ,

vang đến tai nàng đang cúi đầu ngồi yên.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài ầm ầm náo nhiệt hẳn lên,

có người hô: "Tân lang tới!"

"Tân lang đến rồi!"

Tiếng pháo ầm ầm vang lên, tựa như tiếng sấm nổ trên mặt

đất, khiến Trần Bảo Âm bắt buộc phải tỉnh táo lại. Nàng bỗng

nhiên hoảng hốt, tựa như vừa mới ý thực lại rằng nàng sắp thành

thân rồi!

Nhưng không có ai ở bên cạnh trấn an nàng, tất cả đều đã

chạy ra ngoài tiếp đón khách khứa, bận rộn chuẩn bị nghi thức

đón tân nương.

Tiếng chiêng trống vui sướng hân hoan, trẻ con chạy qua dưới

cửa sổ, không khí cực kỳ náo nhiệt, từng âm thanh vang lên đều

đang nhắc nhở Trần Bảo Âm, nàng chuẩn bị thành thân, ngay

hôm nay.

Cố Đình Viễn mang theo đội ngũ đón tân nương đến trước sân

rào.

Lúc vào cửa, dựa theo quy củ hành lễ, hắn sẽ bị "làm khó dễ"

một chút. Thế nhưng, tài văn chương của hắn quá xuất chúng,

toàn bộ người thôn Trần gia cộng lại cũng không làm khó được

hắn.

Trong phòng, Trần Bảo Âm mơ hồ nghe được giọng nói ôn

nhuận của hắn: "Vãn bối nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."

"Cả đời ta, không dám phụ bạc nàng."

Lời này rất dễ nghe nên rất nhiều người hưởng ứng ủng hộ

hắn. Trần Nhị Lang lại ra đề kiểm tra thể trạng của hắn. Cố Đình

Viễn hơi chật vật một chút mới qua cửa.

Trần Đại Lang vào nhà, trầm mặc cõng muội muội ra đưa lên

kiệu hoa.

Hắn ta là người cao nhất trong nhà và là người có xương sống

rộng nhất. Trần Bảo Âm ghé vào trên lưng hắn ta, tuy rằng nàng

không quá thân thiết với đại ca, nhưng giờ phút này không hiểu

sao nàng lại có chút không nỡ.

Đỗ Kim Hoa đã sớm khóc đến mức đứng không vững, được

Tiền Bích Hà đỡ, kìm lòng không được gọi khẽ "Bảo Nha Nhi"

"Bảo Nha Nhi".

Tiền Bích Hà một tay đỡ nương, một tay chấm khóe mắt, cũng

rất luyến tiếc khi thấy phu muội xuất giá.

Chỉ có Tôn Ngũ Nương thì không lộ ra chút đau buồn nào, chỉ

lộ ra một chút thương cảm. Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt đuôi lông

mày của nàng ấy lộ ra chút vui mừng, Sao không vui được chứ?

Phu muội của nàng ấy xuất giá, gả cho người tốt, về sau sẽ sống

những ngày tháng tốt lành, tựa như nàng ấy và Trần Nhị Lang

vậy, bọn họ sẽ sống rất tốt đẹp, nàng ấy thấy mừng thay cho phu

muội!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 342: Động Phòng (2)



"Nếu hắn đối xử với muội không tốt muội phải lập tức về nhà

đó." Lúc lên kiệu hoa, Trần Bảo Âm nghe thấy đại ca nói: "Để đại

ca dạy dỗ hắn!"

Cho dù sau này Cố Đình Viễn có tương lai có thể làm quan lớn

thì sao chứ, suy cho cùng hắn vẫn là muội trượng của hắn ta thôi.

Hắn ta là đại ca, giáo huấn cô gia một chút, có gì sai chứ? Đều là

chuyện nên làm!

"Dạ." Hốc mắt Trần Bảo Âm nóng lên.

Màn kiệu vén lên, nàng ngồi lên kiệu, cách lớp khăn voan màu

đỏ mới nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài một chút. Xác

pháo rơi đầy đất, từng đôi giày chất hết vào một góc hàng rào sát

tường.

Chỉ là không thấy Đỗ Kim Hoa đâu, nàng nhìn thêm vài lần

cũng không tìm được bóng dáng Đỗ Kim Hoa. Trong lòng nàng

tràn đầy tiếc nuối, rèm kiệu rơi xuống, nàng cũng không nhìn

thấy gì nữa.

Một tiếng "Khởi kiệu" vang lên, dưới thân nàng đột nhiên xóc

nảy một chút, Trần Bảo Âm cực kỳ tỉnh táo ý thức được, nàng sẽ

rời khỏi đây.

Một lần nữa, nàng sắp rời khỏi nhà rồi. Nhưng lần này, nàng

mới chỉ ở nhà một năm rưỡi mà giờ đã đi đến ở nhà mới rồi.

Tí tách, nước mắt rơi trên hỷ phục, thấm ướt một mảng hỷ

phục.

Tiếng chiêng trống gõ rung trời, tựa như đây là một chuyện

vui lớn, nhưng Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy rất buồn, bỗng nhiên

nàng hối hận rồi, nàng không muốn gả nữa.

Tại sao phải xuất giá chứ? Nàng nhớ nương.

Nhưng kiệu gỗ lắc lư, đi thẳng về phía trước. Việc lớn như

chuyện thành thân này, tất nhiên không thể cử hành ở trong căn

nhà tranh phía Bắc thôn, Cố Đình Viễn trước đó vài ngày đã trở

lại trên trấn, quét dọn sân ngõ Thanh Thủy một lượt để bố trí chỗ

đó thành nơi hành lễ.

Kiệu gỗ lung lay lắc lư nâng lên trên trấn.

Trong ngõ nhỏ cũng rất náo nhiệt, hàng xóm của Cố Đình

Viễn, bạn học, cha nương nuôi của Cố Thư Dung, đám người

Vương viên ngoại, đều đang chờ tân nương vào cửa. Nhìn thấy

đội ngũ đón tân nương trở về, không khí nhất thời náo nhiệt hẳn

lên.

Xuống kiệu, vào cửa.

Bái thiên địa.

Trần Bảo Âm đội khăn voan, được người khác đỡ hoàn thành

nghi thức thành thân. Sau đó nàng được đưa vào hỷ phòng.

Cố Đình Viễn ở bên ngoài chiêu đãi khách quý, các nữ quyến

thì ở trong hỷ phòng cùng Trần Bảo Âm, còn có đứa trẻ nghịch

ngợm muốn vén khăn voan lên nhìn bộ dáng tân nương thì kịp

thời bị ngăn lại.

"Két" một tiếng, cửa mở ra.

Cố Thư Dung chào hỏi các nữ quyến, sau đó đi tới bên giường,

nắm lấy Trần Bảo Âm, nhét vào tay nàng một nắm gì đó: "Thời

gian còn sớm, nếu muội mệt mỏi thì dựa vào thành giường chợp

mắt một lát đi."

Đây là hành động trái với quy củ, nhưng Cố Thư Dung không

phải người để ý quy củ, nàng ấy lại càng xót Bảo Âm hơn.

"Dạ." Trần Bảo Âm gật gật đầu.

Cố Thư Dung còn phải tiếp khách, khom lưng nói bên tai nàng:

"Chút nữa rồi muội hẵng ăn." Sau đó đứng dậy rời đi.

Không ai thấy nàng ấy nhét đồ gì vào tay Trần Bảo Âm. Trần

Bảo Âm thừa dịp người khác không chú ý cúi đầu nhìn vào lòng

bàn tay, sau đó nàng hơi kinh ngạc.

Là một nắm thịt khô đã được xào rất khô, vừa để nàng mài

răng lại giúp nàng đỡ đói. Nàng ấy sợ nàng bị đói bụng, tâm

trạng lo lắng của Trần Bảo Âm bỗng nhiên được dịu đi một chút.

Sợ cái gì chứ? Mặc dù là vào nhà mới, nhưng người trong nhà

nàng đều quen biết hết rồi. Cố Đình Viễn không dám bắt nạt

nàng, mà Cố Thư Dung là tỷ tỷ rất tốt. Nghĩ như vậy, nàng mới

thả lỏng một chút, lặng lẽ nhét một miếng thịt khô vào trong

miệng.

Thịt khô rất thơm, ăn một miếng có thể giết thời gian thật lâu.

Đợi đến khi nàng ăn hết thịt khô, lễ thành thân cũng đến hồi

kết. Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung, còn có bà cụ hàng xóm giúp đỡ

bọn họ cùng nhau tiễn khách.

Ngoài cửa dần dần yên tĩnh trở lại.

Rất nhanh, cửa lại mở ra: "Két" một tiếng, tiếng bước chân

nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước giường.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 343: Động Phòng (3)



Trần Bảo Âm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trong lòng

không khỏi khẩn trương, đầu cúi thấp xuống rồi rất nhanh bị

nàng ngẩng lên, đổi thành hành động xoắn ngón tay.

"Cạch." Gậy hỷ đặt ở một bên bị cầm lên.

Khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nương, nam nhân

dần dần đến gần giường, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang

lên: "Đoán xem ta là ai nào?"

"..." Trần Bảo Âm.

Một lòng tràn đầy khẩn trương trong nháy mắt vỡ tan.

Nàng có chút tức giận, rất muốn tự kéo khăn voan xuống, nhìn

kỹ xem người không đứng đắn này rốt cuộc là ai!

Tay mới vừa cử động, đã nghe hắn ngăn cản nói: "Đừng nhúc

nhích, để ta."

Gậy hỷ vươn ra, nhẹ nhàng vén khăn voan, nhất thời nàng bị

ánh sáng chiếu vào đáy mắt. Trần Bảo Âm chớp chớp mắt vài cái

mới thấy rõ người trước mặt.

Nến đỏ, hỷ phục, tóc màu mực.

Nàng mím môi, nhịn không được nhẹ giọng gọi tên: "Cố Đình

Viễn."

Tên của hắn, Cố Đình Viễn.

Không phải ai khác, là người nàng muốn gả về, hắn tên là Cố

Đình Viễn.

"Ừ." Cố Đình Viễn đáp, Đặt gậy hỷ và khăn voan xuống rồi

ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hắn rất chú ý chừng mực, còn ngồi ở cách nàng một sải tay,

điều này khiến nàng khẩn trương hơn một chút, toàn thân Trần

Bảo Âm đang căng thẳng cũng không tiện nhúc nhích sang bên

cạnh.

Cố Đình Viễn sau khi ngồi xuống thì thò tay xuống phía dưới

chăn lấy ra một nắm đồ ăn, đưa sang hỏi nàng: "Nàng muốn ăn

không?"

Phía dưới chăn tất cả đều là táo tàu, đậu phộng, nhãn lồng,

hạt sen.

Sớm sinh quý tử.

Trần Bảo Âm hiểu được ý này.

Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vươn tay, cầm lấy một quả

táo tàu gặm. Đói bụng cả ngày giờ mới có đồ ăn, nàng còn xoi

mói cái gì chứ?

Cố Đình Viễn nhìn nàng ăn táo tàu, rồi lại thò tay xuống dưới

chăn lấy ra một nắm mới đặt trong lòng bàn tay, để nàng lấy từ

trong tay hắn ăn.

"Ta muốn uống nước." Ăn hai quả táo tài xong, Trần Bảo Âm

nói.

Cố Đình Viễn lên tiếng đáp lời, lập tức đứng dậy đi rót nước.

Trần Bảo Âm nhìn hắn. Dưới ánh nến đỏ, bóng lưng của hắn

so với trong ấn tượng của nàng có chút xa lạ. Mà khi hắn cầm ấm

trà lên, động tác rót nước cực kỳ quy củ nhã nhặn, thoạt nhìn

cũng là một cảnh đẹp.

Tuy rằng trước đây Trần Bảo Âm không muốn thành thân,

nhưng giờ phút này nhìn Cố Đình Viễn, nàng nghĩ thầm, nhìn mãi

vẫn không tìm ra điểm xấu của hắn. Hắn, ngay cả sợi tóc nhìn

không thôi cũng không khiến người ta chán ghét nổi.

Rất nhanh Cố Đình Viễn đã bưng ly nước trở về, ngồi xuống

bên giường.

Trần Bảo Âm đưa tay ra nhận hắn cũng không đưa luôn.

Nàng trừng tròn mắt, hơi cao giọng một chút: "Chàng làm gì

đó?"

"Ta đút nàng." Hắn nói, biểu tình của hắn cũng không quá

kh*ng b*, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng và yêu

chiều, hết lần này tới lần khác làm Trần Bảo Âm không được tự

nhiên, thầm nghĩ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.

Nàng không muốn rụt rè nữa, như vậy sẽ làm nàng trông rất

nhát gan, vì thế nàng lấy can đảm lớn tiếng nói: "Để ta tự uống."

Cố Đình Viễn lẳng lặng nhìn nàng, giọng điệu như thường:

"Nàng đói bụng cả ngày rồi thì còn sức không?"

Trần Bảo Âm lớn tiếng nói: "Ta không chỉ có thể uống nước, ta

còn có thể ăn cơm!"

Đáy mắt nam nhân xẹt qua chút ý cười, đưa chén trà cho

nàng: "Uống từ từ thôi."

Trần Bảo Âm nhận lấy.

"Chàng làm gì vậy?" Nàng đang định uống lại thấy hắn ngồi

xuống, lập tức đề phòng trừng mắt nhìn.

Cố Đình Viễn khuôn mặt dịu dàng, nói: "Ta lo nàng cầm chén

không vững, nếu đổ lên người sẽ không tốt. Ta ngồi cạnh trông

chừng để nàng yên tâm uống."

Trần Bảo Âm nhìn dáng vẻ đoan chính của hắn, nàng chậm rãi

đỏ mặt.

Người này rõ là không có ý tốt.

Hắn cũng không phải là người đứng đắn gì, Trần Bảo Âm thầm

nói.

Rất muốn bảo hắn tránh ra nàng một chút nhưng lại nói không

nên lời. Nàng xoay người, nghiêng về phía hắn, cụp mắt chậm rãi

uống cạn chén nước.

"Ta còn muốn uống nữa." Nàng nghiêng người, trả lại chén

nước cho hắn, nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 344: Sau Khi Cưới Gả (1)



Vừa khát vừa đói cả ngày, một chén nước còn lâu mới đủ. Trần

Bảo Âm uống xong hai chén nước vẫn muốn uống nữa thì bị Cố

Đình Viễn ngăn lại: "Lát nữa nàng còn phải ăn cơm, uống nhiều

sẽ ăn không vô."

Trần Bảo Âm lúc này mới không uống nữa. Xoắn ngón tay,

ngồi ở bên giường, tim nàng đập thình thịch, có chút không dám

ngẩng đầu nhìn hắn.

Hỷ phục màu đỏ trải trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn long

phượng, nhắc nhở nàng đã thành thân. Từ đó về sau, giữa nàng

và Cố Đình Viễn không còn là Trần tiên sinh và Cố tiên sinh nữa,

mà là phu thê.

"Nàng vui không?" Nàng chỉ nghe bên cạnh hỏi vậy.

Trần Bảo Âm ngẩng đầu đã thấy Cố Đình Viễn không nhìn

nàng, mà là nhìn về phía trước, đường nét sườn mặt hắn nhu

hòa, nói: "Ta thật sự rất vui." Nói xong, như là để lấy được lòng

tin của nàng, hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa: "Thật sự rất

vui."

Vui vì cái gì? Đương nhiên là vì đã được thành thân với nàng.

Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng như có hũ mật ngọt ngào.

Vốn không có ý định đáp lại hắn, nhưng lúc thu hồi tầm mắt, lại

nhìn thấy hai tay hắn khoát trên đầu gối, đang không ngừng nắm

chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Nàng hơi ngẩn người, lại ngước mắt lên đánh giá hắn. Vừa rồi

nàng không để ý, lỗ tai của hắn thế mà lại đỏ ửng, trên mặt có

chút sượng cứng không khống chế được, gân mạch trên cổ khi thì

nhô lên khi thì biến mất.

Thì ra hắn cũng rất khẩn trương.

Trần Bảo Âm bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Nàng cúi đầu, mím môi,

nhẹ giọng nói: "Ta hơi sợ."

Cố Đình Viễn vẫn đắm chìm trong ngọt ngào. Hắn ngồi bên

cạnh nàng, nhìn nàng uống nước. Nàng mặc hỷ phục đỏ thẫm,

không có chút miễn cưỡng hay ép buộc nào, nàng thuận theo tự

nhiên gả cho hắn, tâm nguyện của hắn đã trở thành sự thật.

Nghe nàng nói câu này xong, hắn như bị một thùng nước lạnh

dội xuống cả người, những ngọt ngào và ước mơ kia lập tức bị

hắn vứt ra sau đầu, lập tức nhìn về phía nàng hỏi: "Sao vậy?"

"Nàng có phải sợ ta đối xử với nàng không tốt không?" Giờ

phút này, đầu óc hắn hoạt động hết công suất: "Bảo Âm, ta

thề..."

Hắn có thể dùng tính mạng, dùng tương lai, dùng tất cả những

gì mình có để thề, hắn tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng.

Một bàn tay mềm mại che miệng hắn lại.

"Không cần thề." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói: "Vĩnh viễn cũng

không cần thề."

Cố Đình Viễn nhìn đôi mắt bình tĩnh của nàng, khựng một chút

rồi cảm thấy có chút ảo não, sao hắn lại quên, nàng cực kỳ ghét

chuyện thề thốt chứ?

Vốn dĩ nàng không ghét chuyện này, nhưng sau khi đi theo

hắn đến kinh thành, thấy quá nhiều cặp phu thê quay lưng với

nhau, thấy nhiều lúc chân tình bị lợi ích, sự ngu xuẩn, sự thiển

cận, sự nghèo khó nghiền nát, nàng lập tức thay đổi, không bao

giờ tin vào lời thề nưa .

Hắn nhớ lúc đó nàng nói: "Lời mình nói ra, cũng có thể nuốt

vào, giống như lại ăn phân vậy, ghê tởm muốn chết!"

Kiếp trước Bảo Âm sẽ nghĩ như vậy, nhưng kiếp này Bảo Âm

lớn lên ở Hầu phủ...

"Được." Hắn gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta nghe lời

nàng."

Người này, làm sao chỉ biết mềm mỏng thuận theo ý nàng?

Trần Bảo Âm rũ mắt, nhận ra hắn đang cầm tay nàng, nàng giãy

tay một chút không rút tay ra được thì buông bỏ dựa vào người

hắn.

Trên mặt nàng hơi nóng nên có chút ửng hồng, tim đập nàng

nhanh hơn, suýt nữa đã quên lời vừa rồi nàng muốn nói.

"Ta hơi sợ." Lấy lại bình tĩnh, nàng nói: "Ta không biết sau khi

gả cho chàng còn có thể sống tốt hay không, tựa như lúc ta ở

nhà vậy."

Ở nhà không khí náo nhiệt, tất cả mọi người đều rất tốt. Tuy

rằng Trần Bảo Âm không mấy khi tâm sự cùng các ca ca và tẩu

tẩu, phần lớn là tán gẫu việc nhà, nói xấu, nhưng bọn họ đều rất

bảo vệ nàng, còn có Đỗ Kim Hoa rất thiên vị nàng, Trần Bảo Âm

thật sự không tin nàng có thể sống tốt hơn ở nhà hay không.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 345: Sau Khi Cưới Gả (2)



"Có phải chàng sẽ làm ta thất vọng không?" Nàng nhịn không

được có chút tức giận, giương mắt nhìn hắn nói: "Tại sao ta phải

gả cho chàng?"

Lời này nàng nói chính là cố tình gây sự, Trần Bảo Âm biết,

nếu như nàng không thành thân, nhiều nhất nàng chỉ có thể sống

thêm hai năm tự do tự tại, sau đó sẽ bơi trong tiếng than thở của

Đỗ Kim Hoa, bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ qua ngày.

Ai bảo họ là phu thê chứ? Tâm trạng nàng không được tốt,

đương nhiên là muốn tìm hắn giải quyết.

Cố Đình Viễn nhìn ánh mắt quật cường lại tức giận của nàng,

trong lòng chỉ muốn cười. Nghe thật đáng thương, phải không?

Nhưng con người nàng, đi tới chỗ nào cũng sẽ không muốn chịu

thiệt. Nếu nàng sống không tốt, vậy hắn đừng nghĩ đến chuyện

có ngày nào sống tốt.

Chỉ là hắn vẫn rất vui vẻ, nàng đã mở rộng trái tim ra nói

chuyện với hắn rồi. Hắn tới gần, vươn tay ôm lấy nàng, kiên định

nói thật lâu: "Chúng ta đón nương về đây, được không? Có nương

ở bên cạnh, ta nhất định không dám đối xử không tốt với nàng."

"Hả?" Trần Bảo Âm mở to hai mắt, hơi dại ra một chút. Ngay

cả khi hắn đang ôm nàng, nàng cũng quên luôn giãy giụa.

Nàng tựa đầu lên vai hắn, đầu óc nhất thời có chút trì trệ,

không thể tin được điều chính mình vừa nghe được: "Chàng vừa

mới nói cái gì cơ?"

Cố Đình Viễn cúi đầu, muốn hôn nhẹ tóc nàng, nhưng lại nhìn

thấy từng món trang sức nặng nề xinh đẹp, vì thế giơ tay kia lên,

nhẹ nhàng tháo trâm cài cho nàng.

"Chúng ta đón nương tới đây." Hắn còn nói thêm: "Để nương

ở cùng chúng ta."

Trần Bảo Âm dường như là lập tức lắc đầu: "Không cần đâu!"

"Vì sao?" Cố Đình Viễn kinh ngạc nhìn nàng, có chút bất ngờ

khi chính hắn lại đoán sai tâm ý của nàng.

Môi Trần Bảo Âm mấp máy, gương mặt dần dần đỏ lên, rất

nhanh phát hiện mình còn ở trong ngực hắn nên đẩy mạnh hắn

ra: "Cũng không cần làm thế này!"

Đỗ Kim Hoa rất yêu nàng, nàng cũng yêu Đỗ Kim Hoa,

nhưng...

Rất không muốn thừa nhận, nhưng sự tình chính là như thế,

nàng trưởng thành rồi, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi một năm rưỡi,

nhưng Đỗ Kim Hoa cho nàng quá nhiều tình thương, hiện tại

nàng đã không cần nữa.

Nàng không muốn không có việc gì thì dính lấy Đỗ Kim Hoa,

thậm chí muốn chui vào ổ chăn của bà, ngủ cùng bà.

Nàng hiện tại cảm thấy khi Đỗ Kim Hoa kêu nàng rời giường sẽ

lải nhải rất phiền phức, khi Đỗ Kim Hoa cằn nhằn nàng kén ăn

nàng sẽ cảm thấy nàng không thích ăn thì làm sao đâu chứ, khi

Đỗ Kim Hoa chê nàng không chịu khó dọn dẹp nhà cửa, ngay cả

phòng của mình cũng không dọn dẹp thì nàng sẽ xấu hổ không

thôi, sẽ...

"Tóm lại, chàng cho phép ta cách một khoảng thời gian sẽ trở

về nhà nương một chuyến là được!" Nàng đỏ mặt nói.

Tuy rằng không muốn ở cùng Đỗ Kim Hoa, nhưng nàng vẫn

muốn gặp Đỗ Kim Hoa, cách một khoảng thời gian sẽ trở về thăm

bà, chôn mặt vào trong lòng bà ngửi mùi hương thuộc riêng về

bà.

Cố Đình Viễn vẫn không đoán ra nguyên nhân nàng sợ, nhưng

hắn sẽ nghe lời nàng: "Đều theo theo nàng."

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa truyền đến, giọng Cố Thư Dung

vang lên ngoài cửa: "Hai đứa cơm không?"

Cố Đình Viễn nhìn Trần Bảo Âm một cái, Trần Bảo Âm đẩy hắn,

nhẹ giọng nói: "Ăn thôi."

Cố Đình Viễn lập tức đứng dậy đi mở cửa.

"Tỷ tỷ." Hắn nói.

Cố Thư Dung cười, bưng rượu và thức ăn vào, nhìn thoáng

qua bên trong, cười nói: "Tóc Bảo Âm còn chưa tháo sao?"

Vừa nãy đang vội vàng nói chuyện nên Trần Bảo Âm đã quên

việc này, sờ sờ trên đầu, mới phát hiện Cố Đình Viễn tháo ra một

phần cho nàng, có chút ngượng ngùng, đứng lên nói: "Tháo ra

thôi."

"Đừng nhúc nhích, tỷ tháo cho muội." Cố Thư Dung đặt rượu

và thức ăn lên bàn, muốn đi qua tháo giúp nàng.

Nhưng lại bị Cố Đình Viễn ngăn lại: "Tỷ tỷ, tỷ bận cả ngày rồi,

mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Cố Thư Dung dừng bước một chút, ngẩng đầu nhìn đệ đệ,

nàng ấy nhìn thoáng qua là hiểu rõ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 346: Sau Khi Cưới Gả (3)



Là người nuôi dưỡng hắn lớn lên, Cố Thư Dung rất hiểu hắn,

trong một câu này còn có ẩn ý khác nữa.

Một là: "Tỷ đừng đụng vào, để đệ tháo cho nàng ấy."

Hai là: "Tỷ tỷ, đệ muốn ăn cơm riêng với Bảo Âm."

Có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là chiều theo ý hắn rồi!

Đệ đệ cuối cùng mới cưới được người trong lòng, Cố Thư Dung

là người vui mừng hơn ai hết, cười nói: "Tỷ mới không ăn cùng

các ngươi, trong phòng tỷ có cơm rồi, các ngươi từ từ ăn đi, tỷ đi

đây."

Trần Bảo Âm gọi một tiếng: "Cố tỷ tỷ!"

"Muội ăn nhiều một chút, đói bụng cả ngày rồi." Cố Thư Dung

trừng mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười đi ra ngoài.

Cố Đình Viễn đứng phía sau nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn nhiều

một chút né."

Chờ Cố Thư Dung đi ra ngoài, hắn đóng cửa lại.

Trần Bảo Âm nghe thấy tiếng chốt cửa thì lồng ngực bắt đầu

căng thẳng, trở nên khẩn trương. Nàng cố gắng kìm nén không

biểu hiện ra ngoài, đứng dậy đi về phía bàn trang điểm.

"Để ta giúp nàng." Cố Đình Viễn đi tới nói.

Trần Bảo Âm vừa ngồi xuống, ngón tay dưới ống tay áo cuộn

tròn, nói: "Không cần đâu."

Đuôi của con sói đuôi lớn sắp lộ ra hết rồi, nàng biết.

"Để ta đi." Chỉ nghe Cố Đình Viễn nói vậy, hắn đứng ở phía

sau nàng, cúi người nhìn nàng trong tấm gương đồng. Ánh mắt

hắn chứa đầy ý cười, ngón tay thon gầy có lực tháo xuống trâm

cài trên tóc nàng.

Trong gương đồng, thiếu nữ mặc hỷ phục đỏ thẫm hai má ửng

đỏ, ánh mắt sáng ngời, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vừa thẹn vừa

vui, cực kỳ kiều diễm.

Nàng rất vui vẻ, Trần Bảo Âm nhìn bóng người trong gương,

có chút kinh ngạc lại không ngoài ý muốn của nàng. Cố Đình Viễn

là người nàng chọn, nàng đã sớm có hảo cảm với hắn, bây giờ gả

cho hắn, trong lòng nàng tất nhiên là vui mừng.

Ăn cơm xong thì đêm đã khuya.

Hai người vừa mới uống rượu, có nói rất nhiều thứ, đều là đề

tài rất an toàn, nhưng cơm no rượu say, hai người bốn mắt nhìn

nhau, tình cảm khác thường dần dần nảy sinh, không khí đều trở

nên nóng rực lên.

"Nàng nghỉ ngơi đi." Hắn nhẹ giọng nói.

Trần Bảo Âm không lên tiếng, được hắn đỡ đi đến bên giường.

Màn trướng buông xuống, Trần Bảo Âm bỗng nhiên khẩn

trương: "Ta, chúng ta lại nói chuyện về quái vật thỏ nhé?"

Động tác của nam nhân khựng lại một chút, rất nhanh nói:

"Được, chúng ta nói chuyện một chút về quái vật thỏ ăn sống thư

sinh như thế nào nhé."

Phứt! Trần Bảo Âm hối hận đến mức chỉ muốn cắn đứt đầu

lưỡi của mình.

Mặt trời lên cao Trần Bảo Âm cuối cùng mới ngủ đủ, lười biếng

lăn lộn trong chăn.

Kỳ vậy, sao hôm nay nương không cằn nhằn nàng nữa? Lăn

qua lăn lại mấy lần, ý thức cuối cùng mới quay về đại não, nàng

nhớ rồi, hôm qua nàng đã thành thân!

Đỗ Kim Hoa không có cách đến đánh thức nàng, từ nay về sau

cũng sẽ không có ai bắt nàng rời giường nữa. Nửa là phiền muộn,

nửa là vui vẻ, Trần Bảo Âm lại lăn vài lần nữa mới cuối cùng lưu

luyến rời giường.

Ngoài cửa, có tiếng nói chuyện thì thầm, là Cố Thư Dung đang

hỏi: "Bảo Âm còn đang ngủ sao? Sao không đánh thức muội ấy

dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp?"

Cố Đình Viễn nói: "Để nàng ấy ngủ đi, tỉnh ngủ rồi ăn cũng

như nhau cả thôi."

"Đệ thật là!" Cố Thư Dung oán giận nói: "Bảo Âm còn nhỏ, sau

này đệ phải chú ý một chút!"

Cố Đình Viễn không giải thích, tối hôm qua hắn cũng lăn qua

lăn lại một lúc mới ngủ được, sáng nay cũng đã nói với tỷ tỷ

chuyện Bảo Âm thích ngủ nướng, vì vậy hắn nói: "Nàng không

còn nhỏ nữa, đều mười sáu tuổi cả rồi."

"Đệ!" Cố Thư Dung tức giận, hung hăng đánh hắn hai lần trên

cánh tay: "Cưới muội ấy về nhà rồi là đệ không quý trọng nữa có

đúng không? Cố Đình Viễn, ngày trước tỷ tỷ dạy dỗ để như vậy

sao?"

Trần Bảo Âm ở trong phòng nghe, nghe thấy Cố Thư Dung nói

"Đệ chú ý chút đi", mặt đỏ lên, đứng sau cửa, nhất thời không

nhúc nhích.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 347: Xem Sổ Sách (1)



Đợi đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới mở cửa ra. Nhìn

thấy Cố Thư Dung đứng ngoài cửa, rũ mắt cúi đầu chào, gọi: "Tỷ

tỷ."

Cố Thư Dung ngay lập tức nở nụ cười: "Bảo Âm, muội dậy rồi

à? Có đói bụng không? Ta đi lấy vài món ăn cho muội."

Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, nàng dậy thật sự quá trễ,

mặt trời đã lên cao rồi, cúi đầu nói: "Làm phiền tỷ tỷ."

"Khách khí gì chứ." Cố Thư Dung cười nói, xoay người đi đến

phòng bếp.

Cố Đình Viễn nói: "Tỷ tỷ, đệ cũng đói bụng."

"Biết rồi, không thiếu phần của đệ đâu." Cố Thư Dung không

thèm quay đầu nói.

Trong tiểu viện chỉ còn lại đôi vợ chồng son.

Trần Bảo Âm nhẹ mím môi, nhìn về phía cây hồng trong viện,

tim đập hơi dồn dập.

Trải qua tối hôm qua, nàng có chút không biết nên đối mặt với

hắn như thế nào.

"Bảo Âm." Chỉ nghe thấy tiếng tay áo của người bên cạnh

vang lên sột soạt, hắn đi tới, ống tay áo nắm chặt lấy nàng, mỉm

cười gọi.

Cố Đình Viễn nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng có

một sự vui mừng nói không nên lời. Trông mong lâu như vậy, hắn

rốt cuộc cũng được ở cùng một mái hiên với nàng một lần nữa,

mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.

"Ừm." Trần Bảo Âm khẽ nháy mắt.

Cố Đình Viễn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của thê tử, trong

lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào: "Gọi phu quân một

tiếng đi?"

Xoẹt một cái, khuôn mặt Trần Bảo Âm đỏ hồng, đột ngột

ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc trừng hắn: "Hứ!"

Nghĩ đẹp lắm!

Cố Đình Viễn chưa kịp nói gì, Cố Thư Dung đã bưng điểm tâm

đi tới nói: "A Viễn, đệ bắt nạt Bảo Âm đó hả?"

"Đệ không có." Cố Đình Viễn biện giải.

Cố Thư Dung thấy mặt em dâu ửng đỏ, nhớ tới lời nói vô liêm

sỉ vừa rồi của đệ đệ, không nhịn được nghiêm mặt: "Đệ tốt nhất

đừng có bắt nạt người ta, nếu không tỷ tỷ mà biết, thì tỷ tỷ sẽ

cho đệ đẹp mặt!"

Nói xong, nhìn về phía Trần Bảo Âm, khuôn mặt trở nên nhu

hòa: "Tới đây nào, Bảo Âm, vào phòng đi."

"Dạ, tỷ tỷ." Trần Bảo Âm khép hờ mắt, đi theo sau nàng ấy

vào trong.

Điểm tâm là một chén cháo trắng, một đĩa bánh hoa cuốn,

một đĩa gà xé trộn, một đĩa trứng vịt muối cắt thành hai.

Trần Bảo Âm không khỏi cảm thấy thèm ăn.

Lúc ở nhà, điểm tâm không có cách thức cỡ này. Tuy rằng bây

giờ trong nhà buôn bán lời được chút tiền, nhưng Đỗ Kim Hoa

sống tiết kiệm từng đồng, hằng ngày vẫn ăn bánh bao ngũ cốc,

chẳng qua là trộn nhiều bột mỳ hơn một chút. Về phần điểm tâm,

là củ cải muối nhà làm, có khi còn không có.

Trần Bảo Âm được đối đãi tốt hơn chút, điểm tâm sẽ có thêm

một quả trứng chim, nhưng cũng chỉ có thế. Đến khi nàng về nhà

lâu rồi, Đỗ Kim Hoa cũng đối xử với nàng giống những người

khác, cũng không cho ham ăn biếng làm nữa.

"Ăn đi." Cố Đình Viễn cầm đũa, đưa cho nàng.

Trần Bảo Âm hoàn hồn, nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.

Cháo hoa được hầm thơm mềm, bánh hoa cuốn hơi xốp, gà xé

rất ngon, trứng vịt muối thơm lừng.

Lập gia đình cũng không tệ lắm, giờ khắc này, Trần Bảo Âm

nghĩ thế. Bữa điểm tâm này, không thể so với những bữa ăn phô

trương khi nàng còn làm thiên kim hầu phủ, nhưng làm nông nữ

hơn một năm, Trần Bảo Âm vô cùng vui vẻ ăn xong bữa cơm này.

Cố Thư Dung thấy nàng ăn ngon miệng, rất là vui mừng, hỏi

nàng: "Trưa nay chúng ta ăn gì?"

Mới vừa ăn xong điểm tâm, bụng đã no, Trần Bảo Âm không

thể nghĩ ra bữa trưa muốn ăn gì. Vì thế, nghiêng đầu nhìn về phía

Cố Đình Viễn.

Cố Đình Viễn nói: "Sau hôn lễ còn dư chút nguyên liệu nấu ăn,

đệ nhớ rõ vẫn còn mấy con cá, trưa nay đệ làm một đĩa cá chua

ngọt vậy." Nói xong, nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Được không?"

Trần Bảo Âm thích ăn cá, cá kho, cá chua ngọt, cá phi lê luộc,

cá phi lê Phù Dung...

"Được." Nàng gật gật đầu.

Mà Cố Thư Dung, liếc đệ đệ một cái, nghĩ thầm cũng xem như

biết ăn nói, bắt nạt người xong cũng biết dỗ người ta: "Cứ vậy đi,

trưa nay sẽ nấu cá chua ngọt."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 348: Xem Sổ Sách (2)



Phối với hai món rau, ngon miệng đỡ ngấy, là tốt nhất. Cố Thư

Dung đứng dậy, dọn bát đũa vào trong mâm, nói: "Hai đứa nói

chuyện đi, tỷ tỷ đi rửa chén."

Nên ăn rau gì đây? Nàng ấy nhớ lại nguyên liệu nấu ăn trong

phòng bếp, trong đầu hiện lên từng tờ thực đơn. Nàng ấy nhất

định phải khiến Bảo Âm ăn thật ngon, thật vui vẻ. Như vậy Bảo

Âm mới không thấy nàng ấy phiền phức, nói không chừng về sau

còn tiếc nuối không muốn để nàng ấy đi lập gia đình nữa?

Môi Trần Bảo Âm giật giật, giữa"Để ta rửa cho" và ngồi yên,

hơi do dự.

Nàng là một người lười biếng, ở nhà vẫn thường bị Đỗ Kim

Hoa mắng. Ở nhà không làm việc nhà thì thôi, bây giờ đã gả cho

người rồi...

Lâu lâu không làm việc nhà thì còn được, chỉ không cần

thường xuyên làm là được, nàng cân nhắc trong lòng, hay là, thử

rửa bát một lần?

"Nàng tới đây." Chợt nghe Cố Đình Viễn nói, hắn đứng lên,

đưa tay về phía nàng: "Ta dẫn nàng đi xem sổ sách của chúng

ta."

Trần Bảo Âm ngẩn ra. Xem sổ sách?

"Đến đây nào." Hắn duỗi tay ra, nói.

Trần Bảo Âm nắm nắm làn váy, sau đó đứng dậy, đầu ngón tay

đặt lên lòng bàn tay của hắn, được lòng bàn tay ấm áp của hắn

bao lấy, dắt đến bàn học.

"Ta vừa mới gả vào cửa, đã giữ sổ sách trong nhà rồi sao?"

Nàng hỏi: "Sổ sách trong nhà không phải là do tỷ tỷ quản lý sao?"

Hắn là người đọc sách, tất nhiên không có tinh lực quản lý

chuyện sổ sách. Nhưng để nàng xem sổ sách, Cố tỷ tỷ có biết hay

không? Tỷ ấy liệu có thấy bị mạo phạm hay không?

"Đúng là do tỷ tỷ quản lý sổ sách." Cố Đình Viễn nói: "Nhưng

nàng cũng nên xem qua tài sản trong nhà."

Nghĩa là họ xem nàng như người một nhà, không phòng bị

nàng, Trần Bảo Âm nghĩ thầm.

"Được." Nàng gật gật đầu.

Cố Đình Viễn ngồi bên bàn học, bởi vì chỉ có một cái ghế dựa,

hắn bèn nắm thắt lưng của nàng, đè xuống đùi mình.

Trần Bảo Âm đỏ mặt, đẩy vai hắn: "Chàng làm cái gì vậy?"

"Vậy nàng đứng nhé?" Cố Đình Viễn ngửa đầu nhìn nàng nói.

Trần Bảo Âm ác thanh ác khí nói: "Tất nhiên là chàng đứng!"

Vừa mới cưới nàng vào cửa thôi đấy, lúc trước thì ăn nói dễ nghe

lắm, sao mà bây giờ lại thành hắn ngồi còn nàng thì phải đứng

rồi? Không có cửa đâu!

Cố Đình Viễn cười cười, đứng dậy nói: "Được rồi."

Hắn thật sự đứng lên, đứng phía sau nàng, hai tay ôm vòng

lấy nàng.

Cầm sổ sách trong tay, vừa lật ra vừa nói: "Nhà chúng ta có

một căn trạch viện, một gian cửa hàng, sáu mươi mẫu ruộng tốt,

một trăm bảy mươi ba lượng bạc hai sáu đồng tiền..."

Trong đó không chỉ có từng mục, còn ghi cả nơi tiêu tiền. Ví dụ

như, ban đầu có hơn hai trăm lượng bạc, sính lễ tốn hơn sáu

mươi hai, hôn lễ lại tốn thêm rất nhiều và vân vân.

Trong lúc hắn nói chuyện, càng ngày càng lại gần, cuối cùng

cằm của hắn gần như là đặt trên đỉnh đầu của nàng: "Ta còn có

một quyển sổ sách riêng."

Cả người Trần Bảo Âm chấn động, đại não vốn choáng váng

mơ hồ lập tức tỉnh táo, quay đầu hỏi: "Sao chàng lại có sổ sách

riêng chứ?" Một nam nhân, lại dám giấu tiền riêng, thật kỳ cục!

Cố Đình Viễn nhân cơ hội hôn trán nàng, thấy nàng xấu hổ

buồn bực thì đúng lúc nói: "Là tiền ta bán tranh. Ta định mua một

căn viện ở kinh thành, sau này chúng ta sẽ ở đó." Sau đó lấy ra

một cuốn sổ sách khác, đưa cho nàng xem.

Trần Bảo Âm lật sổ sách, hỏi: "Chàng tự tin vậy sao, chàng có

chắc là mình sẽ đỗ tiến sĩ không?"

Không chỉ đỗ tiến sĩ thôi, còn phải là người nhậm chức ở kinh

thành, mới có thể ở lại căn viện đó.

Cố Đình Viễn không nói gì, chỉ vòng lấy nàng từ sau lưng.

Hắn có trí nhớ kiếp trước, biết mình sẽ đỗ. Nhưng nếu nói ra,

thì lại có vẻ cuồng vọng tự đại.

"Buông ra." Trần Bảo Âm cũng không muốn hắn trả lời, giãy

giụa muốn đứng lên: "Ta đi nói chuyện với tỷ tỷ, không quấy rầy

chàng đọc sách nữa."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 349: Lễ Lại Mặt (1)



Qua lễ lại mặt ngày mai, hắn sẽ chuẩn bị đi kinh thành, tham

gia kỳ thi xuân.

Thời gian không còn nhiều, Trần Bảo Âm không muốn quấy

rầy hắn. Nàng nhìn ra được, hắn rất muốn thi đỗ. Nên có thể đọc

thêm bao nhiêu sách, thì cố gắng đọc thêm bấy nhiêu sách.

"Ta không đọc nổi." Cố Đình Viễn nhẹ giọng nói, ôm chặt cả

người cả ghế vào lòng.

Trần Bảo Âm muốn tránh, lại không thoát nổi, hơi thở ấm áp

của hắn phả l*n đ*nh đầu, mang đến cảm giác tê dại.

"Không có tiền đồ!" Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mắng.

Cố Đình Viễn cúi đầu, hôn đỉnh đầu của nàng: "Thật ra là do

nương tử quá động lòng người đấy."

Trần Bảo Âm vừa thẹn, vừa vui sướng, mím môi không nói gì.

Căn phòng được trang trí cho dịp mừng vui chìm vào im lặng,

trong không khí hình như có dòng nước ấm bắt đầu khởi động,

hai người lẳng lặng ôm nhau, không ai nói gì.

Dường như chỉ trong chớp mắt, lại cũng như đã qua một lúc

lâu, Trần Bảo Âm hơi động đậy, nói: "Ta cùng đọc sách với chàng

nhé."

Hắn đọc không vào, vậy nàng ở bên cùng hắn đọc, như vậy là

được rồi chứ gì?

Cố Đình Viễn cười một tiếng, từ từ buông nàng ra, nói: "Có

một thê tử như thế, phu quân còn cầu gì hơn?"

Miệng lưỡi trơn tru! Trần Bảo Âm thầm mắng, không phải một

người thành thật.

Hai người cùng ngồi trên một cái ghế dựa, một người ngồi một

bên, đưa lưng về phía nhau, mỗi người cầm một quyển sách, im

lặng đọc.

Một lúc lâu sau, Cố Đình Viễn đứng lên trước.

"Ta đi nấu cơm." Hắn buông sách xuống, nói với Trần Bảo Âm:

"Nàng muốn đọc sách thêm một lúc nữa, hay là muốn đi dạo

trong sân một chút?"

Trần Bảo Âm vốn không thích đọc sách, chẳng qua hôm nay bị

hắn lây nhiễm, mới đọc một lát. Nghe vậy thì đứng dậy, nói: "Ta

đi nhóm lửa cho chàng."

Trên mặt Cố Đình Viễn hiện lên ý cười: "Cái này gọi là gì nhỉ?

Gả cái gì theo cái gì ấy nhỉ?"

Dân gian có câu tục ngữ, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo

chó. Hắn nấu cơm, nàng nhóm lửa, việc này khiến hắn đắc ý lắm

đấy nhỉ!

Trần Bảo Âm cười lạnh, đưa tay nhéo cánh tay hắn một cái:

"Chàng lặp lại lần nữa xem?"

Cố Đình Viễn lập tức sửa miệng: "Cái này gọi là gì nhỉ? Cái gì

xướng cái gì tuỳ ấy nhỉ?"

Lại chiếm tiện nghi của nàng!

Trần Bảo Âm không thèm khách khí, lại nhéo chỗ vừa rồi, vặn

: "Ta vẫn chưa nghe thấy, làm phiền Cố cử nhân lặp lại lần nữa."

Cố Đình Viễn thấy nàng sắp tức giận, cuối cùng cũng xin tha:

"Đa tạ nương tử chăm sóc."

Không phải lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, cũng

không phải phu xướng phụ tùy. Là nàng săn sóc hắn, nhóm lửa

cho hắn.

Nhưng vẫn không phải lời hay ho gì. Trần Bảo Âm hừ nhẹ một

tiếng, không so đo với hắn nữa, buông hắn ra, nhấc chân đi ra

ngoài.

Cố Đình Viễn làm cá chua ngọt cho nàng.

Cá được xử lý xong xuôi từ trước, Cố Thư Dung đã ngâm trong

bồn, chỉ chờ hắn đi nấu thôi.

Trần Bảo Âm ngồi trước bếp, thấy trong lòng bếp vẫn còn đốm

lửa, nàng bèn cầm mấy lá cây dễ cháy tới cời lửa, rồi từ từ nhét

củi gỗ vào, tăng hoả thế lên. Tuy rằng nàng không thích làm việc

nhà, nhưng nàng vẫn thường chen chúc trong phòng bếp xem Đỗ

Kim Hoa và các tẩu tử làm việc, ít nhiều gì cũng biết một chút.

Cố Đình Viễn vén tay áo len, đứng bên cạnh nồi, đổ dầu, cho

cá vào, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy."Xèo

xèo", mùi cá chiên thơm phức nhanh chóng bay ra.

Trần Bảo Âm ngửa đầu, nhìn nam nhân đứng bên cạnh nồi,

mơ hồ nhớ lại Tiết Nguyên Tiêu năm trước, Cố Đình Viễn đứng

trong biển đèn lồng dạy nàng cách viết thoại bản.

Hắn biết viết thoại bản, lại còn biết nấu ăn rất ngon.

Nàng rơi vào trong tay hắn, không oan.

Ngày kế.

Nương tử đi lại mặt.

Sáng sớm, Cố Đình Viễn lấy cái sọt của mình ra, bỏ gà sống,

thịt heo, trứng gà, đường vân vân vào trong, cùng Trần Bảo Âm

quay về thôn Trần gia.
 
Back
Top Bottom