Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 320: Từ Chối (5)



Trần Bảo Âm đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng

nói: "Hiện tại ta có rất nhiều người quan tâm đến ta. Nương yêu

ta nhất, huynh tẩu ta cũng rất tốt, cuộc sống bây giờ của ta trôi

qua rất ổn. Làm phiền ma ma trở về bấm báo với phu nhân, một

nữ nhân bất tài như ta không xứng thì bà ấy nhớ nhung."

Lý ma ma bị nàng chặn họng, bà ấy không nói được lời nào,

đưa tay chỉ vào nàng với sắc mặt khó coi: "Ngươi, ngươi. . không

biết phải trái!"

Chuyện như vậy vẫn giống như trước, không có chút thay đổi

nào, vẫn kiêu căng tự do phóng khoáng như vậy!

Bà ấy thở phì phò, tức giận đứng dậy bỏ đi.

Nếu đã như vậy thì tùy ý nàng, coi như phu nhân đã nuôi một

bạch nhãn lang. Lý ma ma đi cũng không quay đầu lại.

Đỗ Kim Hoa ở trong bếp nghe thấy động tĩnh lập tức bỏ xẻng

xuống, chạy vào gian nhà chính.

"Người đâu?!"

Vừa bước vào cửa, bà đã thấy khuê nữ ngồi bên bàn khóc. Bà

sợ hết hồn, sau đó nổi giận nói: "Bà ta bắt nạt con sau?!"

Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt mơ hồ:

"Nương..." Nàng muốn nói, nương ơi, nương tới ôm con một cái.

Những lời mà dưỡng mẫu để cho Lý ma ma truyền lại khiến

nàng đau lòng, nàng vốn rất vui vẻ khi biết dưỡng mẫu còn nhớ

nàng, lại còn phải Lý ma ma đến thăm nàng, nhưng mà thông

qua những lời nói của Lý ma ma thật sự khiến lòng người tổn

thương.

Nước mắt rơi xuống không ngừng được, chạy xuống như suối,

trong lòng nàng vừa ủy khuất lại khổ sở, chỉ muốn rúc vào vòng

tay ấm áp của Đỗ Kim Hoa, lại thấy Đỗ Kim Hoa cau màu quác

mắt nói một câu 'được lắm', ngay sau đó quay người đi ra ngoài.

"Có người! Nhìn giống người! Nhưng chỉ là khoác một tấm da

người thôi!" Đỗ Kim Hoa hai tay chống nạnh, hướng về phía xe

ngựa lớn tiếng nói: "Tâm đen! Gan thối! Toàn thân là nước hôi

thối..."

Lý ma ma vừa mới lên xe ngựa, lập tức mặt tối sầm lại, muốn

đáp lại nhưng miệng mấp máy lại không mở miệng được. Bà ấy

chưa từng cùng với một phụ nhân th* t*c như vậy mắng nhau

bao giờ, chỉ cảm thấy như vậy sẽ tổn hại đến địa vị của mình, vì

vậy xanh mặt quát lên: "Còn không đi đi?"

Người đánh xe lập tức giơ roi lên, nói: "Giá!"

Đỗ Kim Hoa vẫn ở phía sau chửi bới: "Đồ thất đức! Không phải

là người! Ta nguyền rủa ngươi ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị

sặc, đi bộ cũng sẽ bị ngã nhào..."

Lý ma ma tức giận đến độ không duy trì được vẻ mặt đoan

trang nữa nữa: "Thật đúng là có khuê nữ như thế nào thì sẽ có

nương như thế!"

Đều không biết phải trái, thô bạo ngang như cua!

Không thể lên nổi mặt bàn mà!

Sau khi trở lại Hầu Phủ và đến chỗ Hầu phu nhân, mặc dù Lý

ma ma rất tức giận nhưng vẫn trung thành với Hầu phu nhân,

nên vẫn nói đầu đuôi ngọn ngành cho phu nhân nghe.

Hầu phu nhân nghe xong, lông mày dần nhíu lại, lo lắng nói:

"Đứa nhỏ này!"

Vẫn cứng đầu như vậy!

Bà quản nàng là vì tốt cho nàng, gả cho một trượng phu có

tâm cơ thâm trầm như vậy thì có gì tốt, không bằng gả cho một

nam nhân biết điều thì hắn sẽ không bắt nạt nàng, có thể nhịn

tính tình của nàng, cả đời không chịu ủy khuất. Nàng còn muốn

đi chỗ nào chứ?

May mắn thay, bà không chỉ nhờ Lý ma ma đi thuyết phục

nàng. Cố nén vẻ phiền não trên mặt, Hầu phu nhân âm thầm cụp

mắt xuống, chỗ Trương quản sự...

Không chỉ Trần Bảo Âm gặp được người của Hầu Phủ, mà gian

nhà tranh ở phía bắc thôn của Cố Đình Viễn còn tiếp một vị khách

không bình thường.

Trương quản sự là cha của chàng trai trẻ đến đưa kẹo cưới

cách đây không lâu, năm xưa ông ta chính là tâm phúc của Hầu

phu nhân, ông ta phụ trách tài sản cực kỳ quan trọng dưới tên

Hầu phu nhân.

Lần này, Hầu phu nhân cử ông ta tới đây là vì coi trọng phần

đời còn lại của Trần Bảo Âm.

"Ta tin rằng Cố công tử là một người thông minh." Sau khi nói

về những dự định trong tương lai, Trương quản sự vuốt râu nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 321: Đưa Bánh (1)



Ông ta nói chuyện rất khách khí, nhưng những gì ông ta làm

thì không khách khí chút nào.

Thần sắc Cố Đình Viễn như thường, nói: "Hoài Âm hầu phủ

bản thân còn khó bảo toàn, như bồ tát bùn qua sông, chuyện

ngoài tầm với cũng không cần quản nhiều như vậy."

Trương quản sự cứ nghĩ sẽ nghe được những lời giải thích như

"Qúy phủ đã hiểu lầm" và "Ta không có lợi dụng Bảo Âm".

"Ngươi nói cái gì!" Ông ta trầm mặt xuống.

Cố Đình Viễn nhìn ông ta, đôi mắt luôn luôn dịu dàng và tươi

cười nhẹ nhàng, giờ phút này lại nở nụ cười châm biếm, hiếm

thấy lộ ra vẻ sắc bén:

"Hoài Âm Hầu Phủ cũng không biết về tình cảnh của mình

sao?"

Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Trương quản sự, hắn chọn

hạ mi xuống, lại nói: "Vì quý phủ đã nuôi dưỡng vị hôn thê của

ta, ta muốn dân tặng một câu nói, kim thượng là minh quân."

Nghe được những lời này, Trương quản sự cả kinh, ông ta rơi

vào sương mù chợt đập bàn một cái: "Ngươi thật to gan! Lại dám

hồ ngôn loạn ngữ!"

Ông ta chỉ là một người quản sự, đối với thế cục triều đình

cũng không hiểu. Đông gia đường đường là Hầu Phủ, ông ta lại là

quản sự rất được tín nhiệm, tất nhiên không giống bình thường.

Nhưng thư sinh này nói cái gì? Hoài Âm Hầu Phủ tự thân còn khó

bảo toàn, đây chính là một lời nói hoang đường.

"Có phải là hồ lô ngôn loạn ngữ hay không, ngươi trở về bẩm

báo chủ tử của ngươi thì người đó tự hiểu." Cố Đình Viễn nói nhẹ

nhàng, hắn bưng chén trà lên: "Không tiễn."

Lời cũng đã nói xong, cũng không cần tiếp tục nói lời không

cần thiết.

Trương quản sự có vẻ mặt lo lắng, đứng dậy, quan sát hắn

bằng ánh mắt u ám, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thật là một thư sinh không biết trời cao đất rộng là gì.

Ông ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hắn, nhất định sẽ bấm

báo đầu đuôi mọi chuyện lên.

Sau khi Trương quản sự rời đi, trong phòng chỉ còn lại một

mình Cố Đình Viễn. Hắn cụp mắt xuống, bưng chén trà, thật lâu

không nhúc nhích. Môi hắn mím lại, những ngón tay cầm cốc

cứng ngắt.

"Nếu như Cố công tử khăng khăng, e rằng mùa xuân năm sau

sẽ..." Những lời nói của Trương quản sự lúc nãy nói lại hiện ra ở

trước mặt.

Bảo Âm đã sống ở Hầu gia mười lăm năm, tuy rằng không còn

là nữ nhi của Hầu phủ, nhưng phu nhân của Hầu phủ nhớ nàng

nên đặc biệt phái người cảnh cáo hắn nên coi chừng .

Coi chừng cái gì? Nhìn trúng hậu thuẫn ở phía sau nàng, sợ

hắn mượn địa vị của nàng hay sao.

Nếu hắn nhất quyết cưới nàng, thì mùa xuân tới, hắn sẽ không

có tên trong danh sách.

Những ngón tay cầm cốc cứng đến mức các đốt ngón tay trở

nên trắng bệch, hô hấp trở nên không ổn định. Cố Đình Viễn rất

tức giận, nhưng không phải vì hắn bị đe dọa, mà vì ...

Trước kia Bảo Âm đã sống như thế nào? !

Phát hiện nàng không phải là thiên kim thật, đem nàng trở về

ngôi nhà vốn dĩ của nàng, hắn không có gì để nói. Nhưng mà nếu

đã đưa trở lại, từ đây không còn lui tới với nhau nữa, nhưng lại

ba bốn lần phái người tới, cũng không phải là quan tâm hay trách

nhiệm, mà mỗi lần tới đều là người hầu, lần này còn cảnh cáo

hắn thoái hôn.

Qủa thực cũng không phải là giả bộ.

Nhớ tới khi vừa thấy Bảo Âm, trên người nàng đều là dáng vẻ

phòng bị, trong lòng Cố Đình Viễn không khỏi đau lòng. Nếu

không phải vì công ơn dưỡng dục 15 năm, Bảo Âm lại là một

người trọng tình trọng nghĩa, hắn cũng không thèm nhắc nhở bọn

họ.

"Đại nương." Hoàng hôn phủ khắp bầu trời, bên ngoài hàng

rào tre, một thư sinh tuấn mỹ đứng ở cửa.

Khi những người hàng xóm nhìn thấy cũng trêu ghẹo nói: "Cử

nhân lão gia lại tới à."

Cố Đình Viễn chắp tay chào một cái.

Đỗ Kim Hoa nghe tiếng từ trong phòng đi ra, nhìn hắn nói:

"Còn đứng đó làm gì, vào nói đi."

Cũng đã định thân rồi, là con rể như ván đã đóng thuyền, còn

cách khí như vậy làm gì?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 322: Đưa Bánh (2)



Nghe vậy, Cố Đình Viễn kêu lên một tiếng "vâng" rồi bước vào

sân.

"Ngươi làm món gì vậy?" Đỗ Kim Hoa đến gần ngửi được mùi

hành lá, vừa nhìn cái giỏ trên tay hắn vừa nói.

Cố Đình Viễn thành thật cười trả lời: "Ta đã làm bánh kếp hành

lá, vội tới đưa cho Bảo Âm nếm thử."

Hắn và Bảo Âm là một cặp trời sinh, tên đã được khắc trên đá

nhân duyên, ai nói gì cũng không có tác dụng, bọn họ như vậy

chính là tốt nhất.

Đỗ Kim Hoa bĩu môi một cái. Bà coi như đã nhìn thấu người

nam nhân này, không phải là một người thành thật. Trước đây

còn nói "Ta làm cái này cái kia, đưa tới cho đại nương nếm thử

một chút", còn hôm nay lại nói thẳng "Đưa tới cho Bảo Âm nếm

thử".

"Ừ." Nàng gật đầu một cái "Ngươi có tâm đấy."

Bất kể ngoài miệng hắn nói gì, thì hắn cũng tặng đồ cho Bảo

Nha Nhi nhà bà, phần tâm ý này là tốt. Tức giận khi bị người Hầu

Phủ chọc tức cũng đã vơi bớt đi hai phần.

"Sao chàng lại tới đây?" Trần Bảo Âm đang ngồi ở trong

phòng, nàng hỏi khi nhìn cái giỏ với một đĩa bánh hành chiên.

Cố Đình Viễn ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã làm

một ít bánh hành chiên, nghĩ đến nàng vẫn chưa có ăn gì nên

đưa cho nàng một ít."

Bọn họ là hôn phu hôn thê chưa cưới, khi hắn đến tìm Bảo Âm

thì cũng nói rõ ràng nên dĩ nhiên Đỗ Kim Hoa sẽ không cố ý ngăn

cản hắn, bà nói vài câu liền đi ra ngoài, nhường gian phòng chính

cho hai người trẻ tuổi.

"Nàng ném thử đi, xem hợp khẩu vị không?" Cố Đình Viễn đẩy

đĩa thức ăn qua đối diện, chờ mong nói.

Trần Bảo Âm đã bị mùi hương thu hút, mặc dù nàng đang có

tâm trạng không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ăn

uống của nàng. Nói cách khác, nếu như đang có tâm trạng không

tốt, thì ăn một món gì đó ngon sẽ khiến người ta cảm thấy dễ

chịu hơn.

"Thấy thế nào?" Thấy nàng bốc một miếng lên ăn, Cố Đình

Viễn căng thẳng hỏi.

Trần Bảo Âm gật đầu một cái: "Ngon lắm." Cho dù hương vị có

tầm thường, nàng vẫn sẽ nói nó rất ngon, đây là món hắn cố ý

đến đưa cho nàng, nàng cũng không thể làm hắn tổn thương

được.

Huống chi mùi vị cũng không tệ. Bánh còn nóng hổi, bên ngoài

giòn rụm, dậy mùi hành thơm đặc trưng. Đó là một bánh rất đơn

giản, nhưng hắn làm lại cực kỳ ngon miệng.

"Ta rất thích." Nàng bổ sung thêm một câu.

Cố Đình Viễn hiển nhiên rất vui vẻ, nói: "Chỉ cần nàng thích là

được."

Nàng ăn bánh còn hắn nhìn nàng ăn.

Chuyện người Hầu Phủ đến khiến cho tâm trạng của nàng

không tốt. Nàng ở trước mặt hắn không cần phải gượng cười, vì

vậy nàng cúi đầu im lặng ăn bánh.

Cố Đình Viễn nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Hôm nay một

người tự xưng là quản sự của Hoài Âm Hầu Phủ đã đến gặp ta."

Trần Bảo Âm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghẹn:

"Chàng, chàng nói cái gì vậy?"

Cố Đình Viễn lặp lại: "Một người có bộ dạng như quản sự đến

tìm ta, tự xưng là người của Hoài Âm Hầu Phủ phái đến, yêu cầu

ta ..."

Hắn liếc nhìn nàng một cái.

"Yêu cầu chàng làm gì?" Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi

đến mức ăn bánh cũng không vô nữa.

Cố Đình Viễn thấp giọng tố cáo: "Lợi dụng điểm yếu của ta là

vào mùa xuân năm sau để dọa ta, bảo ta không được có ý đồ gì

với nàng nữa."

Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng đến mức kim rơi cũng có

thể nghe được.

Không khí như đông cứng lại.

Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi đến mức cơ thể nàng có

chút run lên, sự tức giận và khó chịu cùng xông tới, chiếm hết cả

tâm tình của nàng. Dưỡng mẫu, sao có thể... sao có thể? Tại sao

lại như vậy? Coi nàng thành cái gì chứ? Đặt mặt mũi của nàng ở

đâu?

Nàng không biết nên đối mặt với Cố Đình Viễn như thế nào,

miếng bánh hành giòn tan trong miệng trở nên đắng ngắt khó

nuốt trôi. Hắn đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật đúng là

tai hoạ tự dưng ập đến!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 323: Dỗ Người (1)



Nhìn thân thể có chút run rẩy cùng vẻ mặt căng thẳng của

nàng, Cố Đình Viễn âm thầm thở dài. Hắn biết là sẽ như vậy,

nhưng dù sao hắn cũng phải nói ra. Thôn Trần gia không có bí

mật gì, nếu hôm nay hắn không nói thì nàng cũng sẽ nghe được

từ miệng người khác.

Thay vì nàng tới hỏi hắn, không bằng hiện tại hắn nói luôn cho

nàng biết.

"Ta có chút sợ hãi." Hắn nhìn nàng nói.

Trần Bảo Âm miễn cưỡng nuốt bánh hành trong miệng, ngẩng

đầu lên: "Chàng muốn từ hôn?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không giống như những

gì được phát ra từ miệng nàng.

Cố Đình Viễn chưa bao giờ có ý định hủy bỏ hôn ước, nàng là

người hắn yêu, hắn rất mong được cưới nàng và sống bên nhau

đến bạc đầu.

"Nếu như ta từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ tâm ta không thuần?"

Trong mắt hắn mang theo ý cười nói: "Hơn nữa ta đọc nhiều sách

thánh hiền, ý chí cũng không nhu nhược như bề ngoài, uy h**p

như vậy cũng không thể khiến ta thay đổi chủ ý."

Khi hắn nói điều này, nó khiến Trần Bảo Âm nhớ đến những lời

mà cuốn thoại đã viết. Thư sinh bị con thỏ yêu nhỏ cắn, sợ hãi

ngã bệnh, nằm trên giường một lúc lâu mới hồi phục. Hắn lúc đó

phản bác lại là thư sinh chưa chắc mềm yếu như vậy.

Chính là bản thân hắn chưa hẳn yếu đuối. Người đời, không

riêng gì người có học, hầu hết mọi người đều sợ hãi quyền thế,

luôn cúi đầu khuất phục trước áp lực của quyền thế.

"Chàng không sợ không có tên trên bảng sao?" Dưới ánh mắt

ôn nhu bao dung của hắn, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy xấu hổ ở

trong lòng tiêu tan đi 2 phần, yên lặng nhìn hắn hỏi.

Cố Định Viễn mím môi, nhẹ giọng nói: "Sợ." Trong mắt hắn

hiện lên một tia sáng: "Nàng dỗ ta có được không?"

Cái gì? Trần Bảo Âm sững sờ một hồi.

Ầm!

Ngay sau đó, ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt của

nàng nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: "Chàng, không biết xấu hổ!"

Hắn nói cái gì?

Thật không biết xấu hổ! Thừa dịp cháy nhà hôi của! Mặt dày

vô sỉ!

Trong lòng Trần Bảo Âm thầm mắng một trận, tất cả đều là

trách móc hắn, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ngọt ngào,

khiến đôi mắt nàng trông không dữ tợn mà ẩm ướt long lanh,

quyến rũ mê người.

Cố Đình Viễn nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Có thể

được mỹ nhân dỗ dành, xấu hổ có là gì, không cần cũng được."

Nó vốn là một chủ đề khá sâu nặng, nhưng hết lần này đến

lần khác hắn làm thành khác biệt, cuối cùng biến thành cuộc nói

chuyện lãng mạn.

Trần Bảo Âm mím môi, cúi đầu xuống, một hồi sau tỉnh táo lại,

nàng ngẩng đầu lên: "Ta đi nói với bà ấy không cản trở tiền đồ

của chàng."

Dương mâu có lẽ là vì muốn tốt cho nàng.

Tuy nhiên, Trần Bảo Âm Không tiếp nhận nổi loại tốt bụng này.

Khi thành thân với Cố Đình Viễn, trong lòng nàng rõ ràng chấp

nhận nguy hiểm. Đây là lựa chọn của chính nàng, nàng muốn trở

thành Trần Bảo Âm dũng cảm, nếu yêu thì cứ yêu, hận thì cứ

hận. Nhiều năm sau nếu hắn đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽ

đối tốt với hắn. Nếu hắn không ổn, nàng cũng sẽ tự mình sống

tốt.

Có lẽ, số phận của nàng không tốt, cuối cùng lại rơi vào kết

cục thê thảm. Nhưng đó là lỗi do chính mình làm thì chính mình

gánh, nàng cũng không oán trách ai, tự chuốc lấy đau khổ tự

mình chịu, không cần dưỡng mẫu lo lắng vì nàng.

Bà là chủ mẫu Từ gia, nàng là khuê nữ nông dân của Trần gia,

ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này bà cũng không cần

nhớ nhưng gì nàng nữa.

"Chàng yên tâm đi." Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới việc đi kinh

thành xin vào cửa Từ gia, trong lòng lại cảm thấy kiên định không

khuất phục,"Chàng sẽ có công đạo của chính mình!"

Chuyến đi này không phải vì cái gì khác, mà là vì tương lai của

Cố Đình Viễn, tương lai mà hắn nên có.

Nếu... có cơ hội, nàng sẽ từ biệt dưỡng mẫu của mình. Đó là

một nuối tiếc khi hai người họ không nói lời tạm biệt khi nàng rời

khỏi Hầu Phủ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 324: Dỗ Người (2)



"Nàng không biết dỗ người ta." Nhìn thư sinh trước mặt, giọng

nói lộ ra một chút ủy khuất,"Ta không muốn loại dỗ dành như

vậy."

Trần Bảo Âm sửng sốt một chút.

"Nàng đút bánh cho ta đi." Thư sinh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy

cái đĩa đến trước mặt nàng, hắn đối diện với nàng, vểnh môi,

trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Trần Bảo Âm: "..."

Nàng đang nói chuyện chính sự!

"Chàng đứng đắn một chút đi!" Nàng không nhịn được vỗ bàn.

Lúc nào rồi mà còn bỡn cợt!

Cố Đình Viễn chớp chớp mắt, vểnh môi, lặng lẽ kéo chiếc đĩa

trở lại. Lấy một miếng bánh hành chiên lên rồi ăn nó.

Hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, như con bướm đậu trên nhành

hoa đẫm sương cố không để mình rơi xuống.

Trần Bảo Âm: "..."

Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia áy náy.

Nàng kéo đĩa bánh lại trước mặt, cầm một miếng bánh hành

chiên đưa lên miệng hắn: "A."

Đút cho hắn ăn, vậy đã được chưa?

Cố Đình Viễn nhìn đầu ngón tay của nàng, sau đó lại ngẩng

đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Ừ." Hắn lại cụp mắt

xuống, ngẩng đầu lên cắn một cái.

Sự tủi thân vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Hắn cẩn thận không chạm vào ngón tay của nàng, nhưng

khuôn mặt đang tiến lại gần, thân mật và không phòng bị khiến

Trần Bảo Âm rất không được tự nhiên, sống lưng nàng có một

tầng tê dại.

Người này, nàng mím môi, Muốn tức giận nhưng lại không tức

nổi.

"Ta còn muốn ăn." Thư sinh rất nhanh đã nuốt xuống, giương

đôi mắt sáng ngời nhìn nàng.

Trần Bảo Âm không muốn đút cho hắn ăn nữa. Lúc này đút ăn

sao có thể thân mật như vậy? Bọn họ vẫn còn chưa thành thân

mà.

Nhưng mà, hắn ngồi đối diện nàng, dáng ngồi ngay ngắn, lưng

thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chờ mong, dáng vẻ này

không hiểu sao lại giống với...

Đậu tương do Lan Lan nuôi.

Một ý nghĩ xấu xa không thể thốt ra, dần dần nảy sinh ở trong

đáy lòng. Trần Bảo Âm kiểm soát vẻ mặt của mình để không lộ ra

bất kỳ sự kỳ lạ nào, âm thầm vặn chặt những ngón tay ngứa

ngáy của mình, từ từ với tay tới cái đĩa.

Nàng bốc một cái bánh hành chiên, chậm rãi đưa qua, nhẹ

giọng nói: "A." A, há miệng.

Sau đó, liền thấy người đối diện hơi nghiêng đầu, cắn lấy chiếc

bánh hành chiên từ đầu ngón tay, khi ăn hai má phồng lên, vừa

dùng đôi mắt sáng ngời tràn đầy vui sướng nhìn nàng.

Một niềm vui khó tả dâng lên trong lồng ngực, mặt Trần Bảo

Âm từ từ đỏ bừng.

"Ngươi tự ăn đi." Nàng rủ mắt xuống, quay mặt đi chỗ khác,

không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.

Cố Đình Viễn quan sát vẻ mặt của nàng, nàng không có vẻ gì

là chán ghét, là thẹn thùng sao? Hắn chớp chớp mắt, khẽ nói:

"Đút cho ta một miếng nữa đi, được không?"

Trần Bảo Âm vân vê ngón tay đang buông xuống. Nhớ tới bộ

dạng kỳ vọng thuần tuý của hắn, càng cảm thấy bản thân tâm tư

hiểm ác.

Hắn không phải Đậu Nành!

Sao nàng có thể coi hắn như Đậu Nành được?

"Ngươi tự ăn đi." Nàng quay đầu lại nói: "Cũng không phải

ngươi không có tay."

Cố Đình Viễn nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi nói: "Nhưng ta

muốn nàng đút cho ta."

"Chỉ một miếng thôi." Hắn khẽ nói: "Tương lai của ta bị uy

h**p, nàng không biết ta sợ hãi cỡ nào đâu."

Trần Bảo Âm nghe được câu này, không khỏi ngẩng đầu lên:

"Sợ đến mức nào?" Tha thứ cho nàng ánh mắt vụng về, nàng

không nhìn ra một chút nào.

"Rất sợ hãi." Cố Đình Viễn nghiêm mặt nói: "Sợ tới mức nàng

không cách nào tưởng tượng."

Trần Bảo Âm: "..."

Tại sao nàng cảm thấy rằng hắn đang trêu chọc nàng? Trực

giác nói rằng hắn đang lợi dụng cơ hội, chơi xấu. Nhưng, lỡ như

hắn thực sự sợ hãi ...

"Được." Nàng nói.

Cố Đình Viễn đột nhiên cười lên, ngồi thẳng người, chờ nàng

đút.

Trần Bảo Âm gắp một miếng bánh hành chiên, mím môi, nỗ

lực khắc chế chính mình không cần nghĩ đến chỗ khác.

Nàng đang cho Cố Đình Viễn, một người sống sờ sờ, vị hôn

phu của nàng ăn. Mà không phải là một con chó, một con chó

thuộc về riêng nàng.

"Ăn đi." Nàng đút bánh vào miệng hắn và nhỏ giọng nói.

Hai mắt Cố Đình Viễn lấp lánh, há miệng bắt đầu vui vẻ nhai.

Trên mặt hắn toàn là cười, dường như đạt được sự thỏa mãn cực

điểm, không khỏi lại khiến Trần Bảo Âm hiểu sai.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 325: Chuẩn Bị Lễ (1)



Để kiểm soát những suy nghĩ lung tung của mình, Trần Bảo

Âm đã phải quay đầu đi để không nhìn thấy hắn cười: "Chuyện

này, rất xin lỗi."

Nguyên nhân là vì nàng nên hắn mới bị liên lụy như vậy.

"Ta..." Nàng vừa định nói sẽ sớm rời đi kinh thành tìm lại công

bằng cho hắn.

Vì nàng đã liên lụy đến hắn, nàng sẽ tự gánh lấy. Còn chưa nói

xong, vừa mở miệng đã nghe hắn nói: "Nàng không có lỗi với ta."

Thư sinh ngừng cười, sắc mặt rất nghiêm túc: "Cầu thú báu

vật, vốn là quá quan trảm tướng, trong lòng ta sớm có chuẩn bị."

Trần Bảo Âm sửng sốt, môi nàng khẽ mấp máy. Nàng cho rằng

hắn sẽ nói: "Không liên quan đến chuyện của nàng, lại không

phải nàng bảo bọn họ uy h**p ta ". Không phải như vậy, tuy rằng

không phải nàng bảo dưỡng mẫu uy h**p hắn, nhưng chuyện này

dựng lên, rốt cuộc do nàng.

Nhưng hắn không nói.

Báu vật? Trong lòng Trần Bảo Âm dâng lên những cảm xúc khó

tả. Nàng không phải là một công chúa gặp nạn, đáng giá hắn quá

quan trảm tướng mới có thể cầu thú được.

"Bọn họ không uy h**p được ta." Rất nhanh, thư sinh lại lộ ra

vẻ dịu dàng: "Ta mắng bọn họ đi rồi."

Trần Bảo Âm không khỏi tò mò: "Ngươi mắng như thế nào?"

"Không nói được." Cố Đình Viễn lắc đầu: "Sẽ khiến ta có vẻ rất

hung ác."

Người này. Trần Bảo Âm bĩu môi, lại trêu chọc nàng

"Ngươi nói hay không?" Nàng lườm hắn nói.

Cố Đình Viễn hắng giọng, đôi mắt tỏa sáng nhìn nàng: "Nàng

lại đút cho ta một miếng bánh."

"..." Trần Bảo Âm.

Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.

Nàng cụp mắt xuống và từ từ kéo chiếc đĩa đến trước mặt

mình. Cầm một miếng bánh, nhướng mắt: "Há miệng."

Cố Đình Viễn ngoan ngoãn mở miệng.

Trong mắt Trần Bảo Âm thoáng qua một chút ý xấu, nàng

nhanh chóng nhét chiếc bánh đang trong tay vào miệng hắn với

tốc độ cực nhanh: "Đút cho ngươi! Đút cho ngươi!"

Một bàn tay trắng nhỏ che nửa khuôn mặt thư sinh.

Phương thức cho ăn thô bạo như vậy đã hoàn toàn phá vỡ sự

đoan trang và điềm tĩnh của Cố Đình Viễn, hắn có chút xấu hổ lùi

về phía sau, lấy tay áo che miệng, khó khăn nhai nuốt thức ăn

đầy miệng.

"Hừ." Trần Bảo Âm ngồi trở lại, tâm tình rất tốt, gắp còn lại

miếng bánh bỏ vào miệng.

Trêu chọc nàng? Không có cửa!

Cố Đình Viễn giơ tay áo lên che mắt, đau khổ nhìn nàng.

"Ngươi nói hay không?" Trần Bảo Âm sờ cái đĩa trống không:

"Ngươi không nói, ta sẽ ném cái đĩa này vào trên mặt của ngươi!"

Đánh là hôn, mắng là yêu. Đối với Cố Đình Viễn, những lời này

giống như những lời ngon tiếng ngọt.

Hắn nhai ngấu nghiến thức ăn, mau chóng nuốt xuống, sau đó

nói: "Đây là minh quân, hắn nhất định sẽ chú trọng thi cử, sẽ

không cho phép người khác xen vào. Nếu như ta thật sự không

có tên trong danh sách, ta liền đến Thuận Thiên phủ đánh trống

minh oan."

Trần Bảo Âm lắng nghe, nụ cười trên khuôn mặt nàng tắt đi.

Khi tiếng trống minh oan vang lên, hắn sẽ chịu năm mươi gậy.

Nhưng đây là biện pháp duy nhất của hắn, chỉ khi rắc rối trở

nên nghiêm trọng và mọi người đều biết về nó, Hoài Âm Hầu phủ

mới không thể ra tay nữa, mới có thể trả lại cho hắn sự trong

sạch và công lý.

"Ừ." Nàng khẽ gật đầu, càng làm sâu sắc thêm suy nghĩ về

kinh thành.

Cuộc sống mà nàng từng nghĩ đã đi xa, nhưng hóa ra không

phải vậy. Nàng sẽ không để họ can thiệp vào cuộc sống của

mình. Đoạn tình tuyệt nghĩa, không chút do dự.

Cố Đình Viễn thấy nàng cúi đầu, cho rằng nàng còn đang lo

lắng, nói với ngữ khí thoải mái: "Nếu như tại Hoài Âm Hầu phủ

còn có người có đầu óc tỉnh táo, thì sẽ không lại có ý nghĩ này

nữa."

Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhẹ gật đầu: "Vâng."

Dù vậy, nàng vẫn là phải đi một chuyến. Có chút lời nói, nên

nói rõ ràng từ sớm.

Cố Đình Viễn cho rằng đã an ủi nàng, chuyển đề tài: "Tỷ tỷ

của ta mấy ngày gần đây có chút cổ quái, thường xuyên xuất

thần , ngày hôm qua khi nấu cơm, nàng còn nhìn đường thành

muối. Ta hỏi nàng nhưng nàng không nói gì. Có thể mời nàng thử

hộ ta một chút không?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 326: Chuẩn Bị Lễ (2)



Trần Bảo Âm ngạc nhiên hỏi: "Cố tỷ tỷ còn không khỏe sao?"

"Cái gì?" Cố Đình Viễn sửng sốt: "Nàng biết cái gì?"

Trần Bảo Âm nói: "Vài ngày trước, khi Cố tỷ tỷ nói chuyện với

ta, có thái độ kỳ lạ. Ta muốn nói với ngươi, nhưng chị ấy lại trở lại

như trước, ta cho rằng nàng vẫn ổn."

"Tại sao nàng lại kỳ lạ như vậy?" Cố Đình Viễn hỏi.

Trần Bảo Âm hồi ức một phen, kể cho hắn nghe tất cả những

gì nàng có thể nhớ về cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Suy

nghĩ một lúc, nàng nói: "Ta cảm thấy lời nói của Cố tỷ tỷ có ẩn ý,

nhưng..." Nàng mơ hồ cảm thấy rằng mình có thể nếm được thứ

gì đó, nhưng lại chính là cách một lớp màn, không nói rõ.

Cố Đình Viễn đứng dậy và nói: "Không sao, đợi ta trở về rồi

hỏi nàng." Tỷ đệ ruột, có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi.

Đặt cái đĩa rỗng vào trong rổ, còn có chút không tha: "Nàng

đưa ta?"

Đây thật đúng là, được voi đòi tiên!

Hắn không như thế này trước đây. Trần Bảo Âm có chút tức

giận, nhưng cũng có chút ngọt ngào, nàng đứng dậy nói: "Ngươi

nói chuyện tử tế với Cố tỷ tỷ, nếu vẫn không hỏi ra được, cũng

không nên gấp gáp, để ta thử xem."

"Ừ." Cố Đình Viễn gật đầu, đi ra sân, mới nhỏ giọng nói: "Bánh

của ngày hôm nay đều bị ta ăn hết, lần sau làm cho nàng."

Hắn không nhắc đến thì không sao, nhưng khi nhắc đến, Trần

Bảo Âm lập tức nghĩ đến chuyện hắn tới xin bánh, mà nội tâm

nàng lại hiểm ác.

"Đi!" Nàng đá nhẹ hắn một cái.

Cố Đình Viễn ăn một cái, trái tim hắn trở nên ngọt ngào hơn,

cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Kinh thành.

Hầu phu nhân nghe được chuyện đã xảy ra từ miệng Trương

quản sự, mím môi, hơi cau mày.

Không giống như Trương quản sự, Hầu phu nhân từng xử lý

nhiều việc, quản lý nhiều người, biết cũng nhiều bí mật. Giờ phút

này lại không khỏi nghĩ, tại sao chỉ là một thư sinh nhỏ nhoi lại có

lá gan như vậy, dám nói "Hoài Âm Hầu phủ khó tự bảo vệ mình"?

Hắn biết cái gì?

"Chuẩn bị lễ, lại đi một chuyến." Suy nghĩ hồi lâu, Hầu phu

nhân lại ngước mắt lên: "Nếu hắn nói ra nguyên nhân thì nói cho

hắn, Hầu phủ sẽ sắp xếp cho hôn sự của hắn với Bảo Âm, để bọn

họ có thể nở mày nở mặt mà thành hôn."

Trương quản sự hỏi: "Nếu hắn nói không nên lời thì sao?"

Ánh mắt của Hầu phu nhân trở nên lạnh lùng: "Còn muốn ta

dạy ngươi sao?"

Trương quản sự lại đi vào Trần gia thôn lần nữa.

Đi vào trong nhà tranh trung, ông ta cười nói: "Cố công tử, hi

vọng ngươi vẫn khỏe từ khi chia tay."

"Trương quản sự." Cố Đình Viễn đứng lên, nhìn Trương quản

sự trước mặt, lại nhìn bốn tôi tớ cao lớn phía sau: "Lần này các

người đến đây là có việc gì?"

Trương quản sự ngồi xuống bàn, nhìn về phía cửa, cười nói:

"Mời Cố cô nương tạo điều kiện thuận lợi."

Cố Thư Dung nghe thấy tiếng động đi ra từ phòng bên, chuẩn

bị pha trà chiêu đãi khách. Nghe vậy, nàng nhìn về phía Cố Đình

Viễn.

"Tỷ Tỷ." Cố Đình Viễn đi đến cửa nhà và nói với nàng: "Tiểu

tôn tử của thím Thu bị ngã, tỷ vấn an thay đệ một chút."

Hắn đang tách nàng ra. Cố Thư Dung hiểu ra, gật đầu nói:

"Được."

Liếc vào trong phòng, nàng thấy người đến có vẻ thân thiện,

nhưng không hiểu sao trong lòng lại lo sợ bất an. Mím môi, nàng

cầm cái rổ lên, đặt một bát trứng gà vào đó rồi gọi con chó nhỏ

màu vàng đi ra ngoài.

"Có lời gì cứ nói đi." Thấy Cố Thư Dung đi rồi, Cố Đình Viễn đi

vào phòng, ngồi xuống.

Trương quản sự cười và nói: "Cố công tử không ngại đoán một

chút?"

Cố Đình Viễn bình tĩnh nhìn ông ta, nhìn ông ta không nói lời

nào.

Trương quản sự ngừng cười, nâng cằm nói với hắn: "Lần trước

ngươi nói Hoài Âm Hầu phủ khó tự bảo vệ mình. Chủ tử nhà ta

nhờ ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy?"

Không đợi Cố Định Viễn nói cái gì, ông ta nói tiếp: "Nếu như

không nói nên lời nguyên do gì..." Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Ha

ha!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 327: Không Tiễn (1)



"Không nói thì làm sao?" Ai biết, Cố Đình Viễn bình tĩnh không

chút sợ hãi hỏi.

Trương quản gia vỗ bàn một cái, hung ác nói: "Vậy cái lưỡi này

của ngươi, đừng có cần nữa!"

Hầu phu nhân bảo ông ta đến đây là vì bà muốn biết Cố Đình

Viễn là người của ai, đã biết những gì?

Hoài Âm Hầu phủ có rất nhiều bí mật, nhưng những điều này

không được người ngoài biết đến. Nếu có người biết, nhất định là

kẻ thù của Hoài Âm Hầu phủ.

Cố Đình Viễn chẳng qua chỉ là một tên thư sinh nghèo, hắn

sao có thể biết? Chỉ có người khác nói với hắn. Và người nói với

hắn chắc chắn là có mục đích. Nếu xúi giục được Cố Đình Viễn,

thì Phủ Hoài Âm Hầu sẽ có thêm một tay giúp đỡ, còn có thể đả

kích đối thủ.

Sau khi xúi giục, Cố Đình Viễn chính là người một nhà. Đến lúc

đó Bảo Âm gả cho hắn, cũng không phải không thể. Nhưng nếu

hắn chỉ là thuận miệng nói bậy, Hoài Âm Hầu Phủ cũng không

phải con chó con mèo gì có thể đắc tội, hắn sẽ bị Trương quản sự

tùy ý xử lý.

Nhưng Trương quản sự không hiểu ý của Hầu phu nhân.

Theo cách hiểu của ông ta, Cố Đình Viễn đang cố làm ra vẻ

huyền bí, phát ngôn bừa bãi để thu hút sự chú ý của Hầu phủ.

Hắn lợi dụng Bảo Âm tiểu thư để mưu cầu danh lợi, khiến phu

nhân chắn ghét.

Nếu như hắn có thể nói ra nguyên nhân, lại có chút học vấn

thực tế, Hầu phủ cũng không phải không thể bồi dưỡng hắn.

Nhưng nếu hắn nói không nên lời, thì cái lưỡi này cũng không cần

nữa!

Một sự hiểu biết lệch lạc khiến thái độ của ông ta đối với Cố

Đình Viễn thiếu sự cẩn thận, nhiều khinh thường và vô lễ hơn.

Cố Đình Viễn nhìn sắc mặt không có ý tốt của Trương quản sự,

sau đó lại nhìn bốn tôi tớ to lớn hung hãn kia, ngón tay cuộn lại,

ánh mắt lạnh lùng: "Trong vòng ba năm nữa, Hầu gia nhất định

sẽ có tai họa."

"Lớn mật!" Trương quản sự sửng sốt, ngay sau đó giận dữ, vỗ

mạnh lên bàn nói: "Ai cho phép ngươi nói bậy?"

Cố Đình Viễn lạnh lùng nhìn ông ta.

Nói bậy? Hắn không có. Hoài Âm Hầu phủ quả thực sắp gặp

phải đại nạn, lần trước hắn đã nhắc nhở. Chỉ cần là bất cứ một

người họ Từ nào đến đây vào lần này và hỏi một cách tử tế, hắn

sẽ nói ra một phần của tình hình thực tế. Nhưng Trương quản sự

như vậy...

Bầu không khí trì trệ.

"Cố Đình Viễn!" Trương quản sự quát to: "Ngươi không cần

rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn sang một bên và ra hiệu cho bốn

tôi tớ.

Bốn tôi tớ lập tức tiến lên, vây Cố Đình Viễn vào giữa, thân

hình cao lớn vạm vỡ mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt.

Cố Đình Viễn không hề động đậy, hai mắt khép hờ, không biết

đang suy nghĩ cái gì.

Trương quản sự không thể làm gì khác ngoài việc hỏi: "Những

gì ngươi vừa nói là có ý gì?"

"Theo đúng nghĩa đen." Cố Đình Viễn nhàn nhạt nói.

Trương quản sự lo lắng đến mức muốn vò đầu bứt tai, vô cùng

chán ghét hắn cố làm ra vẻ huyền bí: "Ta đang hỏi ngươi, tại sao

ngươi lại nói như vậy! Ngươi biết cái gì? Còn không mau nói

thật!"

"Đây là thái độ yêu cầu giúp đỡ của quý phủ sao?" Cố Đình

Viễn nhìn ông ta, lạnh lùng nói.

Trương quản sự sửng sốt.

Cắn răng, ông ta nói: "Ngươi ngoan ngoãn, Hầu phủ sẽ cho

ngươi thành hôn với Bảo Âm tiểu thư, hơn nữa là nở mày nở

mặt!"

Ngụ ý là nếu hắn không trung thực, thì hôn sự của hắn với

Trần Bảo Âm sẽ không suôn sẻ!

Ánh mắt Cố Đình Viễn trở nên lạnh lùng, giọng nói lạnh như

băng: "Các ngươi cứ việc thử xem!"

Hoài Âm Hầu phủ!

Nếu hắn vẫn là Cố Đình Viễn của kiếp trước, có lẽ hắn sẽ hết

cách với Hầu phủ, cần phải hành động khéo léo.

Nhưng hắn không phải. Trong đầu hắn có những ký ức về kiếp

trước, biết cửa hàng tin tức của Hoàng Thượng ở kinh thành, nơi

đặt chân của chuyến cải trang vi hành. Hắn có cơ hội nhìn thấy

Hoàng Thượng, nhận được sự thưởng thức, có thể bảo vệ người

muốn bảo vệ. Hoài Âm Hầu phủ, không được coi là trở ngại!

Trương quản sự bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 328: Không Tiễn (2)



Một mặt, ông ta cảm thấy Cố Đình Viễn đang phô trương

thanh thế, mặt khác, ông ta lại lo lắng hắn thật sự có bí mật gì

đó, bỏ sót chuyện quan trọng của Hầu phủ.

Nếu là người khác, có lẽ ông ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nhưng

Cố Đình Viễn, Trương quản sự nhìn dáng người trẻ tuổi và thon

gầy của hắn, trong lòng biết rằng hắn là một khối xương cứng.

Mấy năm nay, Trương quản sự gặp qua không ít người, cũng từng

làm không ít việc, ông ta biết rằng một số người trên thế giới này

có xương cứng hơn cả đá.

Nếu ép hỏi hắn, có lẽ có thể cạy được miệng hắn, nhưng nếu

không cạy được...

"Vừa rồi là thái độ của ta vô lễ, mạo phạm Cố công tử." Thay

đổi sự ngạo mạn vừa rồi, ông ta chắp tay xin lỗi Cố Đình Viễn:

"Còn xin Cố công tử rộng lượng, chớ so đo với một kẻ hèn mọn

như tôi."

Ông ta có thể trở thành tâm phúc của Hầu phu nhân không

phải vì ông ta khôn khéo và có năng lực cỡ nào, mà là vì ông ta

trung thành hơn những người khác.

Chỉ cần có thể làm tốt việc sai, mọi thứ đều có thể được gác

lại.

Cố Đình Viễn liếc nhìn ông ta một cái, lại nói: "Không tiễn."

Hắn không chấp nhận một lời xin lỗi. Phải xin lỗi, cũng là

Trương quản sự phía sau người ra mặt xin lỗi. Trương quản sự

còn không xứng.

Sắc mặt của Trương quản sự thay đổi.

"Cố công tử không hề suy xét một chút?" Ông ta trầm giọng

nói.

Cố Đình Viễn làm như không nghe thấy, cúi đầu uống trà.

"Hy vọng Cố công tử có tiền vốn để ngạo mạn!" Trương quản

sự thấy hắn nước đổ lá khoai, hừ lạnh một tiếng, giơ tay vẫy vẫy,

mang theo người đi ra.

Ông ta làm việc không hiệu quả, trở về sẽ bị chủ tử trách phạt.

Nhưng Cố Đình Viễn cũng sẽ phải trả cái giá lớn cho sự ngạo mạn

và cuồng vọng của mình!

Nhà tranh yên tĩnh.

Cố Đình Viễn nhớ lại kiếp trước, Hoàng Thượng gọi hắn vào

thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau và đánh cờ. Hoàng

Thượng nhỏ hơn hắn hai tuổi, tính tình trong mắt không chấp

nhận được một hạt cát, nói với hắn: "Người không thể toàn tâm

toàn ý trung thành với ta..."

Chỉ có một con đường, đó là một ngõ cụt.

Vào thời điểm đó, hắn vừa được thăng chức làm Hàn Lâm Viện

thị độc. Tính theo thời gian, từ giờ trở đi, đại khái bốn năm sau,

Hoài Âm Hầu phủ và gia tộc của Thái Hậu sẽ bị các loại tội danh

như bị phán tịch thu tài sản, đi đày, chém đầu cả nhà.

Hắn vừa rồi đối Trương quản sự nói ba năm là bởi vì hắn sẽ

thăng chức nhanh hơn so với kiếp trước. Nếu Hoài Âm Hầu phủ

tiếp tục gây trở ngại từ bên trong, cản trở hôn sự của hắn với Bảo

Âm...

"A Viễn, vừa rồi là ai vậy? Hắn không phải làm khó dễ ngươi

đi?" Cố Thư Dung đưa trứng gà xong, dắt con chó nhỏ màu vàng

đi dạo trong thôn, thấy Trương quản sự và những người khác rời

đi, mới ôm con chó nhỏ màu vàng về nhà, sau khi vào cửa lập tức

hỏi.

Cố Đình Viễn nói: "Không có, không cần lo lắng." Những

chuyện này hắn cũng không có nói cho Cố Thư Dung, thân thể

của nàng mới khôi phục, hắn cũng không muốn nàng lo lắng: "Tỷ

tỷ, ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện."

Cố Thư Dung nở nụ cười ngồi xuống và nói: "Đệ muốn nói gì

với tỷ? Chọc Bảo Âm sinh khí, muốn tỷ cho lời khuyên?"

Bộ dạng đùa cợt của nàng không khác thường ngày là bao, Cố

Đình Viễn nhìn thẳng vào mắt nàng, lấy ra một cái chén từ trong

khay trà, rót trà, đẩy qua: "Tỷ tỷ, tỷ không phải người bất cẩn, ta

cũng vậy."

Nụ cười trên mặt Cố Thư Dung đông cứng lại, nhớ tới mình

nấu ăn nhầm đường thành muối, không khỏi túm lấy lông của

con chó nhỏ màu vàng dưới chân.

"Tỷ tỷ chưa từng phạm loại sai lầm này." Cố Đình Viễn nhìn

nàng nói: "Tỷ tỷ có tâm sự gì đó."

Mấy năm nay hai người sống nương tựa lẫn nhau, không phải

không gặp được khó xử, nhưng Cố Thư Dung chưa bao giờ bất

cẩn như vậy. Có thể thấy được, chuyện lần này gặp được, không

giống bình thường.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 329: Không Tiễn (3)



"Tỷ tỷ biết không thể giấu đệ." Cố Thư Dung nói.

Nàng cúi đầu vuốt lưng chú chó nhỏ màu vàng, bộ lông ấm áp

khiến lòng nàng vừa đau vừa mềm mại.

Nàng biết mình không thể giấu đệ đệ, nhưng nàng vẫn nghĩ,

có thể giữ nó càng lâu càng tốt. Nàng không muốn làm đệ đệ khó

xử, đã quyết định nếu là gặp được một gia đình không tệ lắm sẽ

gả đi, chỉ là còn chưa hạ quyết tâm.

Nàng sẽ hạ quyết tâm. Còn không phải là gả chồng sao? Có gì

lớn lao đâu. Sau ngần ấy năm, nàng đã sống qua những ngày

khó khăn nhất, vậy còn điều gì mà nàng không thể vượt qua?

"Tỷ tỷ." Cố Đình Viễn gọi một tiếng: "Sau khi phụ mẫu rời đi,

chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Không có tỷ tỷ thì sẽ không

có đệ, tâm nguyện lớn nhất trước kia của đệ chính là trở nên nổi

bật, để tỷ tỷ sống một cuộc sống thật tốt."

Cố Thư Dung cảm động: "A Viễn."

"Thế nhưng, tỷ tỷ có tâm sự lại không nói với đệ." Cố Đình

Viễn nhìn nàng nói: "Tỷ tỷ không tin đệ, hay là coi đệ như người

ngoài?"

"Không phải!" Cố Thư Dung cắn môi phản bác: "A Viễn, tỷ..."

"Không muốn liên lụy đệ? Không muốn làm đệ khó xử?"

Cố Thư Dung không biết nên nhẹ nhõm hay cười khổ, nàng cúi

đầu chạm vào miệng con chó nhỏ màu vàng, con chó nhỏ màu

vàng quay sang l**m tay nàng.

"A Viễn." Đột nhiên đáy lòng dâng lên một loại xúc động, Cố

Thư Dung nhịn không được nói: "Tỷ muốn sống với Kim Quất!"

Kim Quất là tên của con chó nhỏ màu vàng.

Trong mắt Cố Đình Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu: "Tỷ tỷ, ý

của tỷ là..."

Cố Thư Dung vốn không muốn nói.

Tuy nhiên, nàng không thể kiểm soát bản thân: "A Viễn, tỷ tỷ

không muốn gả chồng. Tỷ tỷ muốn sống với đệ, nếu đệ và Bảo

Âm không thích, tỷ, tỷ sẽ..." Sau đó, nàng sẽ sống với Kim Quất.

Kim Quất là một chú chó thông minh, nàng có Kim Quất làm bạn,

cũng đủ rồi.

Cố Đình Viễn ngắt lời nàng: "Tỷ tỷ, tỷ muốn gả thì gả, không

muốn gả thì không gả." Nghe xong lời của nàng, Cố Đình Viễn có

chút tự trách mình, hóa ra tỷ tỷ vẫn luôn đang rầu rĩ việc này, lại

nhẹ nhàng thở ra, đây cũng không phải chuyện gì khó giải quyết:

"Đệ đã nói từ trước rồi, gặp được người tốt thì gả, không gặp

được thì không gả."

Cố Thư Dung nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Tỷ tỷ nuôi nấng đệ lớn lên, như tỷ như mẫu." Cố Đình Viễn

nhìn nàng nói: "Đệ cũng không muốn xa tỷ tỷ."

Một câu, lại thắng thiên ngôn vạn ngữ.

"Đệ cũng không muốn xa tỷ tỷ." Nỗi bất an trong lòng Cố Thư

Dung tan thành mây khói.

"A Viễn." Cổ họng nàng nghẹn ngào: "Đệ, đệ nói thật sao?"

Cố Đình Viễn gật đầu nói: "Thật."

Hắn không muốn xa tỷ tỷ.

Chỉ là người ta lớn lên, lập gia đình, khó có thể sống với nhau

mà thôi. Tỷ tỷ sẽ có trượng phu với con cái, hắn sẽ có thê tử với

con cái. Dù là máu mủ ruột thịt nhưng họ đã không còn như xưa,

là duy nhất trong cuộc đời đối phương.

"Đệ chăm chỉ học tập, chính là muốn cho tỷ tỷ sống một cuộc

sống tốt một chút." Cố Đình Viễn tiếp tục nói: "Tỷ tỷ sống tốt,

mới là quan trọng nhất."

Kiếp trước, tỷ tỷ của hắn kết hôn với một kẻ bạc tình bạc

nghĩa, chết yểu. Đối với Cố Đình Viễn, không có gì quan trọng

hơn tỷ tỷ tồn tại, sống thật tốt.

Gả chồng? Nếu tỷ tỷ có người thích, hắn sẽ gả nàng đi ra

ngoài một cách vẻ vang. Nếu không thì không gả, chỉ cần nàng

hạnh phúc là được.

"A Viễn." Cố Thư Dung xúc động nói: "Cảm ơn."

Mọi bất an trong lòng nàng đều tan biến. Tuy nhiên, một lo

lắng mới nhanh chóng xuất hiện: "Bảo Âm, nàng có thể không

thích hay không?"

Cố Đình Viễn không dám cam đoan nói Bảo Âm cũng rất thích

tỷ tỷ sống chung với chúng ta. Bởi vì, kiếp trước không có tỷ tỷ.

Thê tử cùng tỷ tỷ khả năng sẽ có không thoải mái, đó thực sự

là một sự lo lắng khiến người ta hạnh phúc, Cố Đình Viễn nghĩ

trong lòng.

"Đệ đi hỏi nàng." Cố Đình Viễn nói
 
Back
Top Bottom