Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 260: Giun đất giá 10 tệ.



Nỗi buồn vui của con người vốn không thông nhau.

Chu Lệ vốn định kết thúc buổi livestream rắc rối này, nhưng không ngờ sau khi bạn trai cô ta bị con ngỗng trắng mổ một cái đau điếng, số lượng người theo dõi trong phòng livestream lại tăng vọt một cách kỳ lạ.

Cái này...

Là danh dự của bạn trai quan trọng hơn, hay là độ hot của mình quan trọng hơn đây?

Chàng trai trẻ phía trước vẫn ngồi xổm dưới đất, cúi đầu đầy buồn bã, xem ra chút danh dự còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu đã vậy, chẳng bằng “phá vỡ cái lọ đã vỡ” ... À không, tận dụng cơ hội này, góp chút công sức cho độ hot của bạn gái vậy!

Với tư cách là một streamer, Chu Lệ cũng khá dạn dĩ, đến mức lúc này cắn răng không tắt livestream.

Ngô Lôi ngồi xổm dưới đất rất lâu, đến khi cơn đau nơi m.ô.n.g dần giảm bớt, anh ta mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía con ngỗng trắng đã biến mất, nghiến răng nghiến lợi:

“Hôm nay mà không ăn được con ngỗng này, tôi thề không làm người!”

“Rõ ràng nó đang yên lành, cớ gì lại mổ người ta?”

Cớ gì à? Vì nó là ngỗng.

Ngỗng thấy ngươi không vừa mắt, cần lý do sao?

Tống Đàm cười áy náy: “Thật xin lỗi, anh Ngô Lôi, con ngỗng đó không phải của tôi, mà là của ông nội tôi. Hai ông bà già chỉ nuôi có mỗi con này, anh nói xem chỉ vì chuyện nhỏ này mà…”

Vậy là không làm người nữa đi?

Bộ dạng cô như muốn nói “sao anh nhỏ nhen thế”, khiến Ngô Lôi suýt nữa phun ra một ngụm m.á.u già!

Chính anh ta! Chính m.ô.n.g anh ta bị con ngỗng trắng mổ một cái đau thấu trời! Bây giờ lời hung hãn cũng đã buột miệng nói ra, nhưng nó lại là con ngỗng của bậc trưởng bối...

Mấy người này đúng là đứng nói chuyện không đau eo mà!

Giây phút này, ánh mắt anh ta nhìn bạn gái mình đầy vẻ trách móc.

Chu Lệ…

Cô ta chột dạ né ánh mắt của anh ta.

Nhưng mà, độ hot thì vẫn là độ hot. Dù hôm nay buổi livestream trở nên như thế này, Chu Lệ ít nhiều cũng thấy hơi nản.

Cô ta cầm giá đỡ điện thoại, vừa đi theo Tống Đàm xuống núi vừa thở dài. Đi ngang qua con đường nhỏ, bỗng thấy một người đàn ông phía trước đang cúi đầu đào bới gì đó trên đất.

Chu Lệ chỉnh lại góc quay, tránh để lộ mặt người, không phải cô ta quá đạo đức, mà đơn giản vì quy định của livestream vẫn phải tuân thủ ít nhiều.

Cô ta lên tiếng hỏi bâng quơ: “Đang nhổ cỏ à?”

Tống Đàm chăm chú nhìn một lúc rồi đáp: “Không phải, chú ấy đang đào giun đất.”

Vừa nói xong, người đàn ông phía dưới đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Tống Đàm liền ngượng ngùng cười:

“Haha, ờm… Tống lão bản, trời đẹp quá nhỉ?”

Tốt thật, ngay cả qua màn hình cũng nhìn ra được vẻ chột dạ của chú ấy.

Nhưng nói thật, đào giun đất cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, sao lại có thái độ thế này chứ?

Tống Đàm thì hiểu rõ, vì ở chỗ cô, giun đất là món quà và phần thưởng đặc biệt để tặng.

Muốn đào thì cứ đào đi, giun đất dưới những mảnh gạch vỡ gần nhà, trước khi người ta đào ra đều được cô điều chỉnh linh khí. Đất núi thế này…

Cứ thoải mái mà đào.

Cô nở nụ cười nhẹ, cố tình hỏi kiểu châm chọc: “Sao không vội đi câu cá nữa?”

Sao không vội câu cá nữa?

Cô còn mặt mũi hỏi à!

Người đàn ông câu cá liếc nhìn cô, ánh mắt đầy ấm ức như một người vợ oán hờn, ý là, cái hồ kia dường như có ma thuật. Mọi khi ngồi cả ngày trời, đến một con lươn cũng không câu được.

Nhưng chỉ cần dùng giun đất của chủ nhà, ôi trời, dưới nước liền sôi sục cả lên, không hề ảnh hưởng đến việc câu cá lớn.

Giống như trong nước đang có một trận đấu, con nào mạnh thì con đó lên câu trước.

Toàn là cá lớn!

Lâu dần, mọi người đều nghĩ rằng giun đất này chắc chắn được nuôi dưỡng bằng cách nào đó đặc biệt, là loại mồi câu thần kỳ. Nhưng lại không mua được, nhờ Trương Yến Bình xin thêm thì anh ta cũng không chịu.

Hết cách, đành phải “tự lực cánh sinh” thôi.

Anh chàng đi câu cá sợ bị Tống Đàm bắt gặp, nên đặc biệt vòng qua một ngọn núi khác để tránh mặt, nhưng không ngờ vẫn bị cô phát hiện.

Anh chàng câu cá nghiêm mặt, cố gắng làm ra vẻ đứng đắn mà nói:

“Ngồi cả ngày, thắt lưng đau ê ẩm hết rồi, phải ra ngoài vận động một chút.”

Tống Đàm cũng cười nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu cay:

“Không sao, không vội. Nếu hôm nay anh không câu được cá, mai đến lượt anh đi nhổ cỏ đấy. Khi đó muốn vận động bao nhiêu chẳng được.”

Một câu nói đánh thẳng vào lòng tự ái!

Anh chàng câu cá vốn đã ám ảnh việc mình thường xuyên ra về tay không, nay lại càng thêm xấu hổ.

Nhưng nếu không làm việc nông, thì lại không có cơm nhà Tống Đàm ăn.

Anh ta thở dài nói:

“Nói thật chứ, Tống Đàm, hay là nhà cô làm nông trại du lịch đi. Tôi ngày nào cũng đến đây ăn cơm, sẽ mang cả khách đến nữa!”

Tống Đàm nghiêm túc đáp lại:

“Đầu bếp chỉ có một người, làm sao lo được cho nhiều người ăn chứ? Lượng cơm các ngươi ăn, tự các ngươi cũng rõ mà, đúng không?”

Anh chàng câu cá nhớ tới cái dạ dày "chén một lúc ba, bốn suất cơm hộp" của mình, lập tức ngậm miệng lại.

Anh ta bực dọc lấy cái xẻng cầm trong tay cắm xuống đất, sau đó hỏi:

“10 tệ một con giun đất, cô có bán không?”

“Không bán.”

Đoạn bình luận trực tuyến:

[Cái này chắc là tiền Nhân Dân Tệ rồi nhỉ?]

[10 tệ một con giun đất? Giun đất gì mà đắt thế? Dài hai mét à?]

[Ơ kìa, hai mét thì có mà khóc mà chạy luôn.]

[Anh chàng câu cá này không ổn rồi, toàn tay trắng mà còn đổ lỗi là mồi không tốt.]

[Chuẩn! Gửi tôi tọa độ đi, tôi tới làm tổ hộ anh ta!]

Quay lại, anh chàng câu cá hoàn toàn không biết mình đang bị chê bai trên mạng, lúc này chỉ sốt ruột mà hỏi:

“Sao cô có tiền mà lại không muốn kiếm chứ?”

Đối phương thở phì phì nói:

“Tôi chỉ mua một con thôi. Cô ra giá được không? 50 tệ một con, bán không? Không lẽ để tôi không bắt được cá, không còn thể diện nữa sao?”

Tống Đàm lẩm bẩm:

“Nhưng mà hôm qua, hôm kia người làm cỏ lại không phải là anh mà?”

“Phải rồi.”

Anh chàng câu cá oán trách nhìn cô:

“Nhưng tôi còn câu được một con rắn nước, với hai con cá trê mà!”

Tuy rằng một con cá tử tế cũng không câu được, nhưng ít ra còn hơn là hoàn toàn tay trắng.

Ngày trước, anh ta thường xách một xô đầy cá về nhà, vợ ở nhà thì mắng mỏ:

“Mùi tanh cả người, mau đem cá này đi cho người ta đi!”

Còn giờ, mấy ngày liền xô cá trống không, rắn nước với cá trê thì càng không dám mang về, lại bị vợ khinh ra mặt, nói rằng cả ngày chỉ cầm cần câu ngồi như tượng mà không làm được trò trống gì.

“Nhàn rỗi thì đi tìm việc làm đi, cả ngày đi thu tiền thuê nhà chẳng có tương lai đâu!”

Nỗi uất ức và cay đắng này, thật sự khó mà nói thành lời.

Bình luận trực tuyến xuất hiện thêm nhiều thương nhân giun đất:

[50 tệ tôi bán 10 con! Loại giun to béo màu xanh, loại nhỏ màu đỏ cũng có, tôi gửi bưu điện cho các anh luôn!]

[Ngươi trên làm ăn lời quá rồi đấy! Ai bán giun đất giá cao như vậy cơ chứ?]

[Thế thì sao? Người mua tự nguyện, người bán tự vui, không phải ở đây đã trả 50 tệ một con giun rồi sao?]

...

Tống Đàm lại lắc đầu:

“Không được, không thể gian lận. Anh thật sự muốn có giun thì cố thêm chút nữa đi.”

“Nói gì thì nói, hôm nay câu xong, chẳng phải các anh cũng mấy ngày không được đến đây sao? Không bằng về tìm nơi khác đào vài con giun đi.”

Nói đến đây, anh chàng câu cá lại càng buồn bã:

“Nhưng ngày mai ta ăn cái gì đây?”

Cơm ở đây thật sự rất ngon.

Ngon đến mức bọn họ tình nguyện cắm cúi nhổ cỏ dưới ruộng, cũng không muốn rời đi.

Tống Đàm nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Ruộng còn ít rau xanh, muốn không? Trà có lấy không?”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 261: Thêm liên kết.



Anh chàng câu cá cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc, mũi cay xè. Rồi anh ta lục túi, lôi điện thoại ra với vẻ mặt tủi thân:

“Vậy tôi chuyển khoản cho cô, cô gói cho tôi một cân trà. Lát nữa tôi mang cốc của tôi qua, cô lại rót cho tôi một chén nữa nhé.”

Rót trà thì cũng được thôi, nhưng đã là kinh doanh thì phải có chút chiêu trò chứ.

Tống Đàm giả vờ khó xử: “Ấy dà, người khác đâu có làm thế.”

Anh chàng câu cá tức tối không chịu được:

“Người khác cũng đâu có bán trà một vạn một cân!”

!

!

Cả phòng livestream lập tức nổ tung.

Chu Lệ hít sâu một hơi, ngay cả Ngô Lôi cũng thu lại chút cảm giác buồn bã của mình, lúc này trợn tròn mắt nhìn.

Thế này có hợp lý không?

Nhưng Tống Đàm lại có vẻ như chuyện này quá đỗi bình thường:

“Nhưng hôm qua anh đứng nhất cơ mà, chẳng phải đã được uống thử một ấm rồi sao?”

Anh chàng câu cá cũng trố mắt: “Sao cô keo kiệt thế nhỉ?”

Đôi lúc, khách hàng thật là đáng yêu đến quá đáng.

Tống Đàm bật cười ha ha: “Được, được, lát nữa mang cốc qua đây. Ừ, xem như cảm ơn anh đã ủng hộ, lần sau đến câu cá, tặng anh thêm một con giun câu nhé.”

Lúc này, phần bình luận vốn im lặng đã bắt đầu trôi dần:

[Giun câu này là giun vàng hay giun bạc vậy?]

[Loại trà nào mà một vạn một cân, chẳng lẽ là Đại Hồng Bào Vũ Di?]

[Giờ người ở nông thôn cũng làm giá ghê thật.]

[Tôi chỉ thắc mắc, làm sao mà một vạn một cân, lão huynh này cũng chịu mua nhỉ? Người ngốc tiền nhiều?]

Giữa đống bình luận hỗn loạn đó, lại xen vào một nhóm người giọng điệu đầy chua chát:

[Bảo sao Kiều Kiều chưa bao giờ bán hàng cho chúng ta, hóa ra chẳng coi trọng sức mua của bọn mình.]

[Bảo sao Kiều Kiều nói nhà họ không thiếu tiền, nếu nhà tôi trà mà một vạn một cân, tôi cũng không thiếu tiền.]

[Người trước, nhà cậu cứ mạnh dạn bán trà một vạn một cân đi, xem có ai mua không?]

[??? Các người có vấn đề gì không vậy, trà một vạn một cân cũng mang ra bàn thật à? Đây rõ ràng là diễn kịch mà. Tôi bảo sao hôm nay livestream cứ kỳ quái thế.]

[Thôi nào, không có tiền trong túi thì cái gì cũng thấy là diễn kịch. Người ta có bắt các người mua đâu?]

[Thêm liên kết đi!]

[Streamer, nhắn với em họ cô một câu, tôi từ bên Kiều Kiều qua, có cân nhắc bán thử gói một gram không?]

[Xin nhờ đó, nhắn giúp tôi đi. Nhắn xong tôi nhấn theo dõi liền.]

Trời đất, một câu này suýt làm Chu Lệ tăng huyết áp.

Nhắn xong thì anh theo dõi tôi?

Thế tôi là gì? Cột thu phát tín hiệu à?

Chu Lệ bực bội đến nghẹn ngào!

Nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn truyền đạt lại lời ấy. Giờ đây, mắt không rời khỏi số lượt xem trên màn hình, thấy con số thực sự tăng lên hơn 30 lượt, cuối cùng lòng cũng thoáng thỏa mãn.

Tống Đàm hơi do dự:

“Việc này còn phải đóng gói gửi đi, có chút phiền phức.”

Chủ yếu là trước giờ cô không quá gấp rút kiếm tiền, việc bán lẻ lặt vặt thế này, thứ nhất dễ lộn xộn, thứ hai cũng chưa tìm được cơ hội tốt.

Hiện tại liệu có phải là thời điểm thích hợp?

Tống Đàm bắt đầu suy tính.

Ngô Lôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Anh ta chưa từng thấy ai làm ăn kém cỏi hơn em họ của mình!

Cảnh sắc hoa đào đẹp đến thế không biết tận dụng để thu hút người xem, lại không nghĩ đến việc livestream bán hàng. Giờ có người sẵn sàng yêu cầu thử trà, cô vẫn không nghĩ đến việc tổ chức một đợt khuyến mãi!

“Rượu ngon cũng sợ ngõ hẹp!”

Anh ta nghiêm túc nói:

“Em cho trà làm ‘trả phí vận chuyển để dùng thử’ xem, chất lượng tốt thì còn lo không ai mua sao?”

Trả phí vận chuyển để dùng thử (*)?

(*) Dùng thử trả tiền sau là mô hình mua sắm đáng giá do Trung tâm thử nghiệm Taobao triển khai dành cho hàng tiêu dùng nhanh (chẳng hạn như nhu yếu phẩm hàng ngày, mỹ phẩm, thực phẩm, hàng tiêu dùng hàng ngày, v.v.) “chỉ cần trả bưu phí và nhận được nó miễn phí.” Người dùng chỉ cần trả một khoản phí bưu điện thấp để đăng ký thành công sản phẩm dùng thử ngay lập tức – Nguồn Baidu.

Tống Đàm nhìn anh họ như kẻ đầu óc đã hỏng, ánh mắt đầy ngờ vực.

Anh ta làm thế nào mà lần nào đưa ra ý kiến cũng sai lệch thế này?

“Anh nhìn em xem, trà này có ai không mua sao?”

Lúc này anh chàng câu cá cũng nhìn Ngô Lôi bằng ánh mắt bất mãn, nếu tổ chức ‘trả phí vận chuyển để dùng thử’, chẳng phải một vạn đồng anh ta đã chi để mua trà sẽ thành ra rất uổng phí sao?

Khinh ai vậy chứ?!

Anh ta lập tức tỏ ra đồng tình: “Đúng rồi, Tống lão bản, trà nhà cô chất lượng tốt thế, căn bản không cần lo không bán được, đừng để ý đến bọn họ.”

Nhưng Tống Đàm đã suy nghĩ xong, nhân viên giao hàng cũng đến tận nhà rồi.

Đã đến đây rồi, chỉ có một hai trăm món hàng, chẳng phải hơi ít sao?

Hay là…

“Thôi được,” cô ghé vào phòng livestream của Châu Lệ:

“Chốc nữa tôi sẽ cho lên một gói thử 1 gram trà ở chỗ Kiều Kiều, không miễn phí vận chuyển đâu, ai muốn mua thì cứ đặt nhé.”

Trời đất!

Fan của Kiều Kiều rưng rưng nước mắt, không phụ lòng họ canh mãi trong livestream nhà khác lâu như vậy, cuối cùng chờ được link sản phẩm, không dễ dàng chút nào!

Khoan đã, có gì đó không đúng thì phải?

Tiền là do họ bỏ ra mà, sao lại thành ra đi cầu xin người ta thế này?

Châu Lệ nhìn số người xem của mình tụt không phanh, suýt chút nữa uất ức khóc thành tiếng. Cả sáng nay lăn lộn để làm gì chứ?

Là năm tháng mài mòn sức lực, lại giúp người khác làm áo cưới sao?

Tống Đàm lại mỉm cười: “Anh họ, chị Lệ, cảm ơn hai người đã giúp tôi quảng bá, chốc nữa mỗi người cũng nhận được một phần thử nhé.”

Ngô Lôi nhìn sắc mặt của Châu Lệ, ngập ngừng hỏi: “Một gram ấy à?”

Tống Đàm: “…”

“Chứ không thì sao?”

Chuyện này cũng là vì nể mặt cậu cả, chứ không thì với cái màn bày vẽ của hai người hôm nay, đúng là đáng đời mà.

Châu Lệ đỏ hoe mắt, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bật khóc, tắt livestream, rồi xuống núi.

Dưới chân núi, Kiều Kiều vẫn đang cắm cúi nấu ăn, không gian livestream đã ngập tràn bầu không khí ấm áp. Bỗng nhiên, một loạt người chen vào phòng chat.

.[Nhanh lên, nhanh lên, gắn liên kết!]

[Chủ phòng, liên kết đâu rồi, ví tiền của tôi đã sẵn sàng lắm rồi đây.]

[Liên kết gì cơ? Mọi người có nhầm không đấy?]

[Không nhầm đâu! Chị tiên nữ đã bảo là phải gắn liên kết mà!]

[!

! Hoan hô—à không, ý tôi là, cuối cùng cũng lộ diện rồi!]

Không trông mong gì vào Kiều Kiều được nữa, Tần Quân tự mình bắt đầu tìm hiểu cách gắn liên kết trong phòng livestream này.

“Trương Yến Bình!” Anh ta nhanh chóng gọi: “Gắn liên kết lên đi, mọi người chuẩn bị livestream bán hàng rồi.”

Hả?

Nhanh vậy sao?!

Nhìn số lượng người xem livestream tăng vọt, dù phần lớn là người từ phòng của Chu Lệ qua góp mặt cho vui, chưa chắc sẽ mua.

Nhưng hai người trao đổi ánh mắt, rồi nghiêm túc gắn liên kết lên.

Cảm tạ trời đất, Trương Yến Bình thở phào nhẹ nhõm, may mà cửa hàng Taobao của Tống Đàm dù ảnh chưa chỉnh xong, nhưng cũng có liên kết để đặt hàng.

Ôi, nói đến chuyện ảnh chụp, mấy ông chú câu cá cũng thật quá tận tâm, chụp ảnh còn phải chỉnh sửa hậu kỳ, thật chu đáo!

Chu đáo đến mức quá mức.

Mọi người trong phòng livestream không chịu di chuyển lấy một chút, và cuối cùng, Trương Yến Bình cũng gắn được liên kết dù còn vụng về.

Dù không có hình ảnh hay thông tin chi tiết, nhưng ít ra cũng có trang thanh toán, đúng không?

Không biết tại sao, mọi người trong phòng livestream lại có chút cảm động.

Họ không ngần ngại đặt hàng:

Chỉ 20 tệ thôi, ồ, cộng thêm phí vận chuyển là 30 à? Thôi kệ đi! Chỉ 30 tệ thôi mà? Mua luôn!

Nhưng mà…

[Sao lại giới hạn chỉ mua một phần thôi nhỉ?]

Tống Đàm vừa bước vào sân, đã nghe thấy Trương Yến Bình giải thích với mọi người:

“Mọi người à, tôi biết có người không tin, nhưng trà của chúng tôi thật sự không lo thiếu người mua.”

“Xem như ưu đãi cho mọi người đã đồng hành cùng Kiều Kiều bao lâu nay, nên mới có ưu đãi này…”

Anh không biết mình đã lướt qua bao nhiêu phòng livestream, nhưng câu nói thì cứ tuôn ra tự nhiên:

“Giới hạn một phần là để nói với mọi người rằng, chúng tôi thật sự không phải vì bán hàng mà để Kiều Kiều livestream. Các bạn cũng biết, cậu bé này, có người xem là đã vui lắm rồi.”

“Ai muốn mua thì mua một phần về thử. Tôi thề rằng sẽ không hối hận đâu.”

“Ai không muốn thì cứ ở lại xem livestream cùng Kiều Kiều, bọn tôi cũng vô cùng cảm kích.”

“Vậy đó, đồ tốt thì mọi người nếm thử thôi, biết mùi vị là được. Chi thêm tiền thì không cần thiết.”

Lời nói của anh, đúng là hơi mâu thuẫn nhỉ?

Đồ tốt, chi thêm tiền, không cần thiết.

Nhưng phải nói rằng, mấy câu đối thoại ấy lại khiến mọi người bớt ngại ngần với món hàng giá 30 tệ này.

30 tệ, không nhiều mà cũng không ít, chỉ bằng một cốc cà phê thôi.

Thử một lần xem sao?

Những người chờ trong phòng livestream cuối cùng cũng có cơ hội chi tiền, và lượng theo dõi vẫn tăng đều.

Tần Quân nhìn số liệu, không khỏi hít một hơi lạnh.

5300 lượt theo dõi, doanh số 4100 đơn!

Độ trung thành của fan này, toàn nền tảng livestream còn ai hơn được chứ?!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 262: Lần đầu livestream bán hàng.



Nền tảng livestream 瓜瓜 - Gua Gua (*).

(*) Đọc là ‘qua qua’ – tạm dịch theo nghĩa đen là “dưa”, nghĩa bóng là “hóng chuyện, hóng drama, buôn dưa lê…” – Nguồn sưu tầm internet.

Buổi sáng thường là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trên nền tảng livestream, đặc biệt là trong chuyên mục "Điền viên".

Chuyên mục này khác hẳn những khu vực khác, luôn mang đến sự nhẹ nhàng, thư thái và hầu như không bị áp lực bởi các chỉ số KPI ngặt nghèo, suy cho cùng, số lượng streamer có khả năng bán hàng thật sự chẳng nhiều.

Thế nhưng, giữa sự nhàn nhã ấy, âm báo từ hệ thống liên tục vang lên, làm cho người phụ trách chuyên mục đang gà gật cũng phải tỉnh táo hẳn!

"Cái quái gì thế này?!"

Sao lại có nhiều giao dịch thế này?

Chẳng lẽ là quẹt đơn ảo?! Nhưng quẹt đơn cũng phải trả phí nền tảng!

Anh ta lập tức bật dậy, mở dữ liệu thống kê trong hệ thống:

• Phòng livestream: [Ký Sự Điền Viên]

• Số ngày livestream: 42 ngày

• Số người theo dõi: 5352 (Thành viên thường: 1514, VIP: 3022, Hội viên cao cấp: 816)

• Tổng thu nhập từ quà tặng: 2714 nhân dân tệ.

“Ơ?” Người phụ trách hơi bất ngờ:

“Không tệ nhỉ, dữ liệu đều rất thực tế, độ tương tác lại cao nữa.”

Mới livestream vài lần mà đạt được con số này, chứng tỏ phòng này có sức hút không hề nhỏ!

Tốt, rất tốt!

Tuy nhiên, khi xem chi tiết thu nhập từ quà tặng, anh ta phát hiện tài khoản này ký hợp đồng thường – không yêu cầu thời gian livestream tối thiểu và chia 50-50 thu nhập từ quà tặng.

Người phụ trách khẽ nhíu mày.

Nền tảng Gua Gua cũng giống như những nền tảng livestream khác, phải ký hợp đồng thì mới được rút tiền từ quà tặng.

Hợp đồng lại chia làm nhiều cấp bậc. Hầu hết streamer ký hợp đồng đều đảm bảo thời gian livestream tối thiểu để được chia tỉ lệ 6:4 hoặc thậm chí 7:3.

Nhưng có người chỉ livestream cho vui, ký hợp đồng thường cũng là chuyện dễ hiểu.

Thế nhưng, hệ thống cứ liên tục gửi thông báo là vì cái gì?

"Ôi trời đất ơi!!!"

• [Lần đầu tiên livestream bán hàng: Kênh quảng bá – Tao Tao Bao]

• Số lượng bán ra: 4103 sản phẩm

• Tổng giao dịch: 119700 nhân dân tệ

(Lưu ý: Lần đầu tiên miễn phí phí dịch vụ kỹ thuật)

Người phụ trách: “???”

5.300 người theo dõi, trong đó hơn 4.000 tài khoản thực sự mua hàng? Mà nền tảng lại không được chia phần?!

Thông thường, khi kết nối với Tao Tao Bao, nền tảng sẽ được chia 8% lợi nhuận. Sau khi trừ phí vận chuyển, phần chia này vẫn khoảng dưới 7.000 nhân dân tệ.

Thế này thì lỗ lớn rồi!

Nhưng nghĩ lại, lần đầu livestream bán hàng đã đạt doanh thu thế này, chắc chắn các buổi sau cũng sẽ không kém. Ý nghĩ ấy phần nào an ủi trái tim đang bị tổn thương của anh ta.

Thứ khiến anh ta tò mò là: rốt cuộc họ bán cái gì mà nhiều người mua đến vậy? Bán đào tiên hay tiên đan chăng?

Người phụ trách tròn mắt nhìn theo, tìm đến liên kết sản phẩm. Kết quả là chẳng có hình ảnh hay phần mô tả chi tiết nào, toàn bộ cửa hàng chỉ có đúng một sản phẩm:

• [Trà thử nghiệm: 1g. Bán giới hạn, không đổi trả, mỗi ID chỉ được mua một gói.]

Người phụ trách: “...”

Về chuyện này, làm sao mà một gram trà lại có giá đến hai mươi tệ? Không bao gồm phí vận chuyển mà vẫn có nhiều người mua như vậy? Bị trúng bùa hay gì? Với cả, sao cái trang bán hàng này lại sơ sài thế chứ?

Nghĩ vậy, anh ta liền mở phát lại buổi livestream, tiện tay đặt mua một phần, dù sao cũng chỉ có ba mươi tệ, không mất gì cả!

---

Trong sân nhà Tống Đàm.

Ngô Lôi miễn cưỡng chào hỏi đôi câu, sau đó vội vàng leo lên xe máy cùng với cô bạn gái đang khóc sụt sùi của mình, rời đi ngay mà không ở lại ăn bữa trưa.

Nhìn chiếc xe máy khuất dần, trong lòng Ngô Lan có chút bất an:

“Sao lại thế? Đang yên đang lành đi lên núi, sao lại khóc thế này?”

Dù sao cô bạn gái của Ngô Lôi cũng là khách, bị phớt lờ thế này ngay tại nhà mình, thật không hay chút nào.

Tống Đàm nháy mắt vài cái, tỏ vẻ không sao cả:

“Không có chuyện gì đâu mẹ, vừa rồi mẹ nói doanh số là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Không đợi Ngô Lan trả lời, Trương Yến Bình đã phấn khích báo cáo con số: “119700 tệ”

Con số này, thực ra là do phí vận chuyển được thiết lập phân vùng, có nơi cao, nơi thấp.

Chỉ là…

Trương Yến Bình hơi ngại ngùng:

“Anh tính theo mức phí vận chuyển hiện tại của chúng ta, hơn nữa còn để trừ hao phần trăm mà nền tảng livestream sẽ lấy đi.”

“Kết quả là nền tảng livestream làm hoạt động, lần đầu tiên phát sóng của streamer mới, miễn phí hoàn toàn phần trăm thu nhập.”

Về phần phí vận chuyển…

Tống Đàm đã cười híp mắt, bắt đầu giúp anh Tiểu Trương làm danh sách đơn hàng:

“Anh Tiểu Trương, giá cả này của chúng ta…”

Anh Tiểu Trương là người rất sảng khoái, cũng nhìn ra tiềm năng của Tống Đàm, giờ phút này không nói hai lời:

“Tôi về công ty sẽ xin ngay, tính theo mức trung bình 500 đơn mỗi ngày, một đơn 4 đồng bao trọn toàn quốc! À, khu vực xa xôi thì tính thêm phí nhé!”

Suy nghĩ một lúc, anh ta bổ sung thêm:

“Còn phí vận chuyển đồ đông lạnh thì cũng phải tính riêng nhé!”

Tính riêng thì cùng lắm chỉ thêm một, hai đồng, Tống Đàm hoàn toàn chấp nhận được. Lúc này chỉ cảm thấy như gặp được điều bất ngờ:

“Anh Tiểu Trương, anh thật sảng khoái! Yên tâm đi, sau này số lượng đơn chắc chắn sẽ còn tăng nữa!”

Còn sau này gì nữa.

Anh Tiểu Trương nhìn chiếc máy ghi đơn tiện lợi trong tay mình, lúc này vừa vui sướng vừa lo lắng:

“Sao cô không nói sớm hôm nay sẽ livestream bán hàng? Tôi đã trực tiếp mang máy in đơn đến nhà cô lắp rồi! Giờ thì hay rồi, hơn bốn nghìn đơn, tôi phải xử lý đến bao giờ đây?”

Giờ đây, anh ta không thể ngồi yên được nữa. Nhìn đống 185 đơn hàng đã sắp xếp gọn gàng từ sáng, anh ta nhanh chóng thu gom hàng:

“Không chờ nữa. Tôi mang hàng xuống thành phố trước, sau đó quay lại với đủ túi đóng goi, tiện thể mang một cái máy in đơn, kết nối phần mềm sẵn, sau này có đơn là in ngay tại chỗ được.”

Trời ơi, hơn bốn nghìn túi đóng gói, từ khi mở FengFeng Express chuyển phát nhanh ở thị trấn này đến giờ, chưa từng gom đủ được 40 túi nữa là! Lắp máy in đơn xong, khách hàng lớn như này nhất định không chạy thoát!

Dù các hãng chuyển phát khác có rẻ hơn, cũng không nhanh bằng việc mình đi trước một bước, ha ha ha!

Nghĩ đến đây, chiếc xe tải nhỏ chạy mà tâm trạng càng thêm hớn hở.

Tống Đàm tính toán một lượt thu nhập của mình, phát hiện lần này lãi ròng lên tới mười vạn, không khỏi vui mừng khôn xiết. Cô vốn biết livestream bán hàng có thể kiếm tiền, nhưng không ngờ lại kiếm được nhanh và nhiều như vậy!

Lúc này, cô bóp lấy má của Kiều Kiều mà véo liên tục:

“Bảo bối! Em đã giúp gia đình mình một việc lớn rồi!”

Mặc dù ban đầu cô có dự định livestream bán hàng, nhưng không ngờ nó lại diễn ra sớm đến vậy, mà nguyên nhân lại xuất phát từ chuyện “vô tình cắm liễu” của Kiều Kiều.

Lần này, tài vận thực sự ở chỗ ta!

“Chị phải thưởng cho em một Ultraman!”

Cô đã xem trên mạng, loại Ultraman Zero cao một mét, có gắn pin, giá 188 đồng.

Không đắt lắm, nhưng niềm vui của trẻ con, một món đồ như thế là đủ rồi.

Ngoài ra, Tống Đàm quyết định thưởng thêm 3000 đồng. Ở chỗ Ngô Lan có một thẻ ngân hàng đăng ký bằng chứng minh của Kiều Kiều, tiền lương 50 đồng mỗi ngày đều được gửi vào đó. Lần này cũng vậy.

Còn chuyện "không đủ tiêu xài" thì sao? Chỉ là cái cớ để dụ cậu chịu làm thêm thôi.

Kiều Kiều ngây ngô không hiểu lắm, chỉ biết rằng mình sẽ được Ultraman, thấy mọi người ai nấy đều vui vẻ nên cậu cũng ngốc nghếch cười theo.

Sau đó, Tống Đàm quay sang Trương Yến Bình và Tần Quân – hai người vừa làm kỹ thuật vừa kiêm luôn vai trò chăm sóc khách hàng:

“Thưởng! Mỗi người… à, nửa cân trà lá hảo hạng hoặc 3888 đồng tiền mặt, tùy chọn!”

Lần livestream bán hàng đầu tiên mà, phải mở đầu thật may mắn.

Trương Yến Bình thì thấy không sao cả, dẫu sao cũng là niềm vui bất ngờ:

“Nhưng trà này mà anh mang về cho cha mẹ uống, lỡ sau này họ chỉ muốn uống loại này thì sao đây!”

Anh ấy vốn dĩ chỉ có chút tiền lèo tèo đủ xoay xở, thế nên cũng không ngừng lo lắng.

Còn Tần Quân, nghĩ tới việc mình đã tránh khỏi cảnh làm thuê nặng nhọc suốt nửa tháng nay, cuối cùng cũng có chút gì đó để nói với mẹ mình.

Anh ta lập tức chọn:

“Tôi muốn nửa cân trà, gửi về nhà bằng chuyển phát nhanh!”

Thực ra, anh ta sống ở đây, thường uống chung trà loại lặt từ lá trà hay bã trà với nhà Tống Đàm, chẳng cần giữ lại làm gì.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 263: Yếm hoa đỏ.



Anh chàng giao hàng bên cạnh đang cặm cụi ghi phiếu gửi, còn Tống Đàm thì cùng người nhà thu dọn hết hành lý cần thiết, chất lên xe bán tải.

Tất cả đồ đạc cồng kềnh, cũ kỹ trong nhà đều được bỏ lại trong đợt chuyển nhà lần này.

Dù Ngô Lan cảm thấy chúng vẫn còn dùng được, nhưng bà nội Vương Lệ Phân quyết định nghe lời cháu gái, để người trong làng đến chọn lựa.

Cô con dâu này không hiểu chuyện, sống hơn nửa đời người, giờ khó khăn lắm mới xây được nhà mới, sao lại cứ khăng khăng dùng đồ cũ chứ?

Bản vẽ thiết kế ngôi nhà lớn cả gia đình đều đã xem qua. Tuy theo con mắt già nua của bà thì có vẻ hơi đơn điệu, nhưng nhìn vào vẫn thấy sáng sủa, rộng rãi, đầy khí thế!

Để những chiếc bàn ghế cũ kỹ này vào đó thì còn ra thể thống gì?

Trong khi họ đang bận rộn chuyển đồ, đội xây dựng cũng tranh thủ từng giây từng phút để dựng căn nhà tạm trên mảnh đất trống bên cạnh.

Mấy người phụ trách bàn bạc xong, dù chủ nhà chưa dọn đi, họ đã bắt đầu kiểm tra cấu trúc căn nhà cũ.

Vì lần này chuyển đi quá triệt để, ngoài vài thiết bị điện thiết yếu và đồ dùng cá nhân, chẳng thứ gì được mang theo.

Trời sắp nóng rồi, vài bộ quần áo để thay là đủ. Nếu không chuyển nhà, trong tủ của Ngô Lan vẫn còn những chiếc áo bông, áo khoác lông mà bà mặc hồi mới lấy chồng!

Đã nhiều năm qua, chúng vẫn nằm chồng chất trong đó.

Vứt đi thì tiếc vì chúng còn mới tinh.

Nhưng giờ làng đang triển khai phong trào xây dựng nông thôn mới, thùng rác ven đường cũng không chứa nổi.

Không vứt thì những màu sắc như vàng nhạt, hồng phấn, đỏ tươi cùng kiểu dáng cũ kỹ ấy, với vóc dáng hiện tại, Ngô Lan không còn mặc vừa, chỉ có thể lặng lẽ giấu chúng trong tủ.

Nhưng với Tống Đàm, đây không phải vấn đề lớn.

“Anh Tiểu Trương, công ty chuyển phát nhanh của anh có kết nối với các tổ chức cứu trợ vùng núi không? Em sẽ lựa ra những bộ còn mới để gửi quyên góp.”

“Được thôi!” Anh Tiểu Trương bận rộn đến mức không kịp ngẩng đầu lên trả lời.

Nếu không phải hôm nay hàng gửi đều giống nhau, không cần kiểm tra từng món, thì dù anh ta có thêm hai tay cũng chẳng xử lý nổi.

“Cô cứ thu dọn, xong rồi tôi sẽ điền địa chỉ giúp. Loại này bên tôi miễn phí vận chuyển.”

Nói xong, anh ta vội chạy ra xe, lấy hai chiếc bao tải lớn thường dùng để đựng hàng.

“Có bao nhiêu quần áo cứ bỏ hết vào đây!”

Quyên góp cho vùng núi à?

Nghe vậy, Ngô Lan thấy dễ dàng chấp nhận hơn.

Quần áo ngày trước chất liệu rất tốt, dù kiểu dáng hơi lỗi thời, nhưng nếu giữ ấm cho người dân vùng núi thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc vứt bỏ hay bán đi.

Nghĩ vậy, bà liền nhanh tay hơn khi xếp đồ.

Ngày nay cuộc sống ngày càng khấm khá, ai còn tiếc những thứ quần áo cũ nữa? Cùng lắm thì sau này mua cái mới!

Ý nghĩ “phá gia” này nảy ra trong đầu, không hiểu sao bà lại cảm thấy phấn chấn hẳn lên.

Bà lại nghĩ về những năm tháng cùng Tống Tam Thành trải qua bao nhiêu cực khổ, giờ là lúc cần hưởng thụ rồi!

Nhìn căn nhà cũ kỹ này, bà không còn lưu luyến mà thay vào đó là mong chờ ngôi nhà mới.

Còn Tống Đàm, cô chỉ huy ba bảo bối trong nhà dắt mấy chú c.h.ó về nhà bà nội làm quen đường. Để tránh sau này, khi nhà cũ phá bỏ, chúng vẫn bối rối không biết đi đâu.

Sân nhà ông bà nội vốn rộng rãi, nhưng khi cả gia đình ùa vào, lập tức trở nên chật chội.

May thay, đội xây dựng làm việc rất nhanh, chỉnh lại hệ thống điện nước một chút, trong sân cũng dựng được một cái lều.

Sau khi nhà Tống Đàm xây xong, cô còn dự định sửa sang lại nhà cho ông bà.

Chỉ cần có tiền, dịch vụ gì cũng không thành vấn đề.

Chú c.h.ó Đại Vương tò mò chạy vòng quanh sân, ngửi đông ngửi tây, rồi oai phong lẫm liệt rút lui ra một góc.

Con vật giữ nhà bảo bối này, bà Vương Lệ Phân càng nhìn càng thích. Nghĩ đến mấy chú lợn con trên núi, gương mặt bà càng trở nên hiền hòa.

Nhớ ra gì đó, bà vội vào nhà lấy một cái rổ nhỏ ra.

“Lại đây, Đại Vương! Xem cái yếm hoa bà làm cho con có đẹp không?”

Quả nhiên là một chiếc yếm hoa!

Bà nội lần này đúng là đã chơi lớn, cắt may từ chiếc áo bông vải hoa đỏ mà bà từng mặc thời còn trẻ. Những bông hoa đỏ rực, lá xanh thắm, năm xưa ai có được chiếc áo như thế này, đi đường cũng thấy như đang bay bổng trên mây.

Mấy chục năm trôi qua, chiếc áo ấy vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, mang theo mùi hương nhè nhẹ của long não, màu sắc vẫn tươi sáng như thuở ban đầu.

Giờ đây, chiếc yếm đỏ được làm theo kiểu dáng của khăn quàng đỏ.

Đại Vương khẽ "gâu" một tiếng, sau đó đứng ngay ngắn trước mặt bà nội.

Thân hình nó cao lớn, so với dáng vẻ nay đã gầy yếu của Vương Lệ Phân – người phụ nữ đã bị cuộc sống vất vả đè nặng đôi vai, giờ đây chỉ vừa đủ cao để nhìn ngang với nó. Bà vui vẻ buộc chiếc yếm hoa vào cổ Đại Vương, dây dài phía sau được thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.

Bà lui lại một bước, không khỏi tự hào: “Sao nào? Đẹp chứ!”

Đại Vương cúi đầu nhìn xuống, như muốn khoe khoang điều gì đó, nó đi vòng quanh sân hai vòng, sau đó ngẩng cao đầu, càng thêm kiêu ngạo và tự mãn.

Hiển nhiên là nó vô cùng thích thú.

Tống Đàm: “...”

Gặp chuyện buồn cười cũng đừng vội hoảng, trước hết phải đăng lên mạng xã hội.

“Lại đây nào, Đại Vương, để chị chụp ảnh cho cậu!”

Đại Vương liền chỉnh dáng, cố ý phô diễn chiếc yếm hoa đỏ mới tinh, thậm chí còn biết lựa góc độ, làm lộ ra chiếc nơ bướm đáng yêu phía sau cổ.

Tống Đàm cố nhịn cười, vừa chụp ảnh vừa quay video, rồi thêm một câu
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 264: Gói trà dùng thử đã đến.



Ngày thứ Sáu đáng mong đợi đã đến.

Triệu Lôi, như thường lệ, đúng 8 giờ sáng đã có mặt tại đơn vị.

Anh ta thu dọn bàn làm việc, tranh thủ lướt mạng một chút, rồi sắp xếp lại tài liệu. Trong lúc đó, anh ta còn tự pha cho mình một ly cà phê.

Với người trẻ thời nay, càng về đêm lại càng tỉnh táo, còn buổi sáng thường là thời điểm uể oải nhất trong ngày.

Đúng 9:30, nhân viên giao hàng của hãng FengFeng đã quen thuộc đường đi nước bước, bước vào văn phòng và lần lượt phát bưu phẩm.

Người này phụ trách khu vực này, đã quá quen mặt với mọi người. Một gói bưu kiện liền được đưa chính xác đến tay Triệu Lôi.

Anh ta ngẩn ra, gần đây đâu có đặt mua gì?

Triệu Lôi cầm lên xem, đúng là gửi cho anh ta, nhưng địa chỉ gởi lại là thôn Vân Kiều nào đó ở thành phố Vân Thành, một nơi anh ta chưa từng nghe đến.

Đồng nghiệp bên cạnh đã mở xong bưu kiện của mình, thấy anh ta ngơ ngẩn liền ghé lại hỏi:

“Gì thế, hàng gì đấy?”

Triệu Lôi cười cười:

“Không biết ai gửi...”

Nói được nửa câu, anh ta bỗng nhớ ra. Gần đây, lần duy nhất anh ta đặt mua thứ gì đó là trong một buổi livestream!

Triệu Lôi lập tức phấn khích:

“À! Là trà dùng thử ta đặt! Nhanh vậy sao?!”

Đồng nghiệp chớp mắt:

“Có phải thứ mà hôm thứ Tư anh xem livestream mua không?”

Hôm đó, do phải chuyển qua lại hai kênh livestream, anh ta còn mượn điện thoại của đồng nghiệp khác. Chuyện này làm cả phòng đều biết.

Đồng nghiệp cũng tò mò:

“Đó chính là loại trà 30 đồng một gram à?”

Anh này vừa nói xong, cả đám đông xung quanh liền xúm lại.

Một người cười nói:

“Mọi người quên rồi sao, hôm thứ Tư hắn cứ chuyển qua lại giữa hai kênh livestream, tỏ ra đau lòng cho người dẫn chương trình. Cuối cùng bị ‘hớt cỏ non’ – mua đúng loại trà đó, chỉ một gram mà giá tận 30 đồng! Các thương gia bây giờ đúng là biết cách đặt giá.”

Điều buồn cười nhất là, thực sự có người bị lừa, ví dụ như Triệu Lôi đứng đây.

Anh ta hừ nhẹ:

“Mấy người thì biết gì? Ta là fan trung thành từ buổi livestream đầu tiên của người ta đấy!”

Hồi tưởng lại, anh ta lần đầu bị thu hút chính là khi nhìn thấy hình ảnh béo núc ních của chú ong Đại Hùng trên thảm cỏ đậu tím rung rinh, cảm giác như trái tim bị đánh cắp.

Giờ đây, việc mua hàng từ livestream giống như chơi một trò chơi nuôi dưỡng. Để hỗ trợ buổi đầu tiên streamer bán hàng, dù giá là 30 tệ hay thậm chí 300 tệ, anh ta đều cân nhắc!

Tóm lại, với giá 30 tệ, không thể lỗ được!

“Hơn nữa, trước đây loại trà này bán giá một vạn tệ một cân. Nay mua gói dùng thử, chỉ 20 tệ một gram, giá chấp nhận được. Thêm một chút phí vận chuyển – nhìn xem, vẫn là FengFeng Express!”

Anh ta cầm gói trà trên tay, như đang quảng cáo cho chính sản phẩm của mình.

Đồng nghiệp cười rộ lên, ai mà chưa từng lỡ tay trong một buổi livestream chứ? Ai cũng hiểu cảm giác này.

Một người thúc giục:

“Nhanh lên, pha trà đi, để chúng ta thử xem loại trà gì mà bán tới một vạn tệ một cân.”

Bị người khác nói như vậy, Triệu Lôi, một chàng trai trẻ, không khỏi đỏ mặt.

Cảm giác lúc này rất lạ, như thể bảo vật quý giá của mình bị xem nhẹ, muốn phản bác lại nhưng lại chẳng có đủ lý lẽ.

Anh ta đành cắn răng mở gói hàng, quyết tâm cho mọi người thấy điều bất ngờ.

Tuy nhiên, trong lòng anh ta vẫn thấp thỏm, sợ người khác sẽ chê cười rằng đây chỉ là thứ bình thường.

Cuối cùng, anh ta cũng nhanh chóng mở gói bưu kiện.

Bên trong, một túi tự khóa nhỏ bằng bàn tay xuất hiện.

Trà bên trong là những sợi dài cong cong, màu xanh đậm như mực, trên bề mặt còn phủ một lớp lông tơ trắng mịn.

Một đồng nghiệp lớn tuổi khẽ tán thưởng:

“Không tệ, lớp trà mao khá nhiều đấy.”

Triệu Lôi mỉm cười, trong lòng lúc này cảm thấy an tâm hơn một chút.

Sau đó, anh ta mở chiếc túi ra.

Một gram trà khô, không nhiều, cũng không ít. Trong cốc của anh ta vẫn còn chút cà phê vừa pha, nên anh ta lấy ra một chiếc cốc giấy dùng một lần, rắc trà vào trong.

Rồi anh chuẩn bị rót nước.

Hết cách rồi, đối với khả năng pha trà của người trẻ hiện đại, không thể kỳ vọng gì nhiều hơn được.

Đồng nghiệp xung quanh lập tức lên tiếng tán thưởng:

"Mùi hương này tuyệt quá!"

"Đúng thế, chưa pha mà đã ngửi thấy hương rồi, thơm thật."

"Khác hẳn với mấy loại trà tôi mua trước đây, mùi này có vẻ tươi mới hơn, thật sảng khoái và dễ chịu…"

"Ngửi thôi cũng đã thấy thư giãn rồi!"

Mấy nữ đồng nghiệp bắt đầu hào hứng:

"Không biết mùi hương này có giữ lâu không nhỉ? Nếu được, tôi sẽ mua vài phần về để trong tủ áo."

"Cô muốn mua à? Tôi cũng vậy, nhưng tôi định để trong xe làm tinh dầu thơm."

Thật tình, một đồng nghiệp lớn tuổi hơn, có chút hiểu biết về trà, không khỏi kinh ngạc. Ông nghĩ thầm, giới trẻ bây giờ đúng là táo bạo!

Đúng lúc đó, cả căn phòng bỗng lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết.

Hương trà không quá phô trương, mà như dòng suối nhỏ chảy lặng lẽ, đơn giản nhưng lại mang một vẻ trong trẻo, khiến không gian trở nên tĩnh lặng và yên bình hơn hẳn.

"Trà ngon!"

Vị đồng nghiệp lớn tuổi không kìm được, đập tay xuống đùi, vội vàng cúi sát vào cốc trà trên tay Triệu Lôi để quan sát kỹ.

Anh ta pha trà không cầu kỳ, dùng ngay nước nóng từ máy lọc nước. Nhiệt độ quá cao khiến lá trà hơi vàng đi đôi chút.

Thế nhưng những búp trà xanh đã bắt đầu bung nở trong làn nước, lơ lửng rồi chậm rãi chìm xuống đáy cốc.

Dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy một lớp lông mao mỏng manh trên bề mặt lá trà.

Ahhhh!

Nếu nói về đánh giá hương thơm, các nữ đồng nghiệp thực sự có kinh nghiệm. Họ lập tức giục Triệu Lôi:

"Mau gửi link mua trà đi, tôi muốn mua vài phần làm hương thơm!"

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

"Nhanh chia sẻ link vào nhóm đi!"

Lúc này, dù trà nóng còn chưa uống được, nhưng Triệu Lôi đã cảm thấy cơ thể như được xoa dịu, dễ chịu vô cùng.

Nghĩ đến buổi livestream như được "chăm sóc tận tình", anh càng cảm thấy vui vẻ. Thầm nhủ rằng, 30 đồng này thật xứng đáng! Lần sau, nếu chủ livestream giới thiệu nữa, anh ta chắc chắn sẽ mua thêm.

Vừa suy nghĩ, anh ta vừa giải thích với đồng nghiệp:

"Cửa hàng đó hơi đơn giản, chỉ có mỗi loại trà này thôi. Thậm chí không kịp viết rõ mô tả sản phẩm. Tôi không lừa các cô đâu, đây là phúc lợi phát sinh ngẫu nhiên trong buổi livestream."

Nhưng khi vừa giải thích xong, anh ta mở lại cửa hàng quen thuộc, thì phát hiện tất cả sản phẩm đã bị gỡ xuống.

Nghĩa là, cửa hàng trống trơn, thậm chí không có chỗ để viết đánh giá.

Triệu Lôi: …

Đồng nghiệp: …

"Chủ livestream này bao giờ mới phát sóng lại? Chúng ta phải giục anh ta!"

Còn vị đồng nghiệp lớn tuổi, lúc này đã đẩy Triệu Lôi sang một bên, ngồi xuống chỗ của anh, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào cốc trà nóng.

Hương thơm gì chứ? Đúng là người không biết thưởng trà, phí cả trời ban!

Trà ngon thực sự phải xem vị thế nào.

Nhưng chưa kịp chờ lâu, phía trước đã có người đến làm việc. Người lao động không bao giờ được hoàn toàn tự do, ai nấy tản ra, tiếp tục công việc của mình.

Chỉ còn lại Triệu Lôi, lướt điện thoại với đầy phấn khích, hận không thể mua thêm một trăm phần trà nữa.

Quá nở mày nở mặt, buổi livestream này đúng là khiến anh ta hãnh diện không ít!

Hương trà hay tinh dầu thơm, việc gì cũng phải từ từ mà tính.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 265: Người kiếm tiền giỏi.



Triệu Lôi ngửi mùi trà, đầu óc bỗng chốc m.ô.n.g lung nghĩ ngợi đủ điều.

Lần tới khi nào phát livestream nhỉ? Chủ kênh có bán lại mật ong loại một ngàn tệ một chai không? Trà dùng thử này có thể xin thêm lần nữa không? Chỉ cần thêm một cơ hội thôi!

Trong đầu anh ta, những suy nghĩ xoay mòng mòng, mùi hương trà nhẹ nhàng lan tỏa.

Đúng lúc đó, lãnh đạo bất ngờ xuất hiện bên bàn làm việc của anh:

"Tiểu Triệu, xem qua tài liệu này đi, duyệt phiếu này luôn nhé."

Lời lãnh đạo đã dặn, Triệu Lôi đương nhiên không dám lơ là. Anh ta chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhanh chóng thao tác. Lãnh đạo, có vẻ đang cần tài liệu gấp, đứng ngay bên cạnh chờ.

Lãnh đạo bỗng nhìn quanh, ánh mắt rơi vào chiếc cốc giấy dùng một lần trên bàn:

"Cốc trà này của ai thế? Nước bên trong không ai uống phải không?"

"Không, không có ai uống đâu ạ."

Triệu Lôi buột miệng trả lời.

Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền hối hận. Nhưng quay lại nhìn, lãnh đạo đã cầm lấy chiếc cốc, vẻ mặt đầy hưởng thụ ngửi mùi trà rồi nhấp thử một ngụm.

Triệu Lôi: …

Giờ thì làm sao đây? Nước này còn lấy lại được không?

Anh ta dở khóc dở cười.

Lãnh đạo thì đang tỉ mỉ thưởng thức, sau đó nhìn chiếc cốc giấy rẻ tiền trên tay, nhíu mày cảm thán:

"Ai mang trà này vậy? Chất lượng tốt thật! Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?"

Bầu không khí trong văn phòng nhỏ vốn thân mật, mọi người cười phá lên. Một nữ đồng nghiệp đáp:

"Thưa lãnh đạo, đây là trà Triệu Lôi mua trong livestream. 30 tệ một cốc đấy!"

"Thấy thế nào, đáng giá không? Chúng tôi còn định mua thêm vài gói về làm hương xông nữa cơ."

Lãnh đạo khẽ nhíu mày đầy tiếc nuối:

"Đem trà ngon như thế đi làm hương xông? Lãng phí quá! Trà như vậy phải uống mới biết được cái hay."

Ông quay sang hỏi Triệu Lôi:

"Livestream nào thế? Mua thế nào?"

Lãnh đạo lớn tuổi, thao tác điện thoại không quen, bèn nói:

"Không thì lần sau cậu mua giúp tôi một cân, tôi chuyển khoản cho."

Lúc này, lãnh đạo vẫn chưa biết trà ấy giá bao nhiêu một cân.

Mọi người cười đùa, giục Triệu Lôi nhanh chóng kiểm tra.

Triệu Lôi mở điện thoại, nhìn một lúc rồi đáp:

"Tôi nói là livestream này chỉ mở ưu đãi tạm thời, các anh chị không tin. Giờ xem đi, hàng đã gỡ hết rồi, họ đâu có định bán tiếp."

Hả!

Đúng là như sét đánh ngang tai.

Ví đã sẵn sàng, hàng lại không có. Mọi người ỉu xìu, bức bối:

"Nhanh lên, vào livestream giục họ bán đi!"

Riêng lãnh đạo, ông quý trọng nhìn chiếc cốc trên tay, rồi thở dài:

"Trà ngon là vậy, sản lượng chẳng nhiều. Thế mà các cậu lại pha trong cốc giấy dùng một lần, thật phí quá."

Ông cười với mọi người, cầm cốc trà nói:

"Thôi, trà này tôi uống rồi. À, Tiểu Triệu, thật ngại quá. Lần sau bán lại, cậu báo tôi một tiếng, tôi mua thêm trả lại cậu."

Nói rồi, ông xoay người, cầm cốc trà đi vào văn phòng riêng.

Đóng cửa lại, ông rót hết nước lẫn trà vào chiếc cốc pha trà riêng của mình.

Nhấc lên nhấp thử một ngụm, ông lại gật gù:

"Ừm, giờ thì càng thơm hơn."

---

Ở thôn Vân Kiều, Trương Yến Bình cùng Tần Quân đang ngồi trong sân nhà ông chú Bảy. Hai người đối diện máy tính, chăm chú bàn bạc:

"Tôi thấy kế hoạch này trông mộc mạc hơn, hợp với phong cách thôn quê!"

“Không được, thiếu sức hút.”

“Cửa hàng lớn lấy dữ liệu làm chủ, cửa hàng nhỏ lấy tình cảm làm trọng. Văn bản này lạnh lẽo quá, chúng ta đâu có kiểm chứng thực tế gì, đưa ra ngoài không đủ thuyết phục.”

Hai người đang tranh cãi không ngừng về bài đăng mới trên cửa hàng trực tuyến.

Mấy ông chú thích câu cá cuối cùng cũng gửi hết hình ảnh đã chụp tới. Để có thể câu cá ở hồ, còn thêm mấy con giun nhỏ làm mồi, họ quả thật đã dốc hết sức mình.

Hình ảnh lúc này đẹp đến mức làm người xem không khỏi thèm thuồng. Những giọt sương trên lá trà long lanh trong suốt, dưới ánh mặt trời còn lấp lánh sắc cầu vồng.

Mật ong chảy ra từ bình trông sóng sánh, như thể chứa đựng tất cả tinh hoa của đất trời.

Những cây cải thảo nhỏ thì xanh tươi giòn mát, chỉ nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng, cả lá lẫn thân đều ngọt mát đến tận lòng.

Nói về chụp người để thể hiện tình cảm thì mấy bác trung niên đam mê nhiếp ảnh chưa chắc làm tốt. Nhưng chụp cảnh vật thì...

Chẳng phải mỗi lần hội nhiếp ảnh của họ tổ chức thi thố gì, đều chụp cận cảnh hoa sen, hoa quế, hoa mai rất xuất sắc sao?

Đến cả Tống Đàm cũng hài lòng vô cùng, hối Trương Yến Bình nhanh chóng chỉnh sửa và đăng liên kết bán hàng.

Theo lời cô, những gói dùng thử đã gửi đi hết rồi, không tin là không ai bị hấp dẫn! Nhân lúc mọi người còn đang hứng thú, phải tranh thủ cho họ cơ hội tiêu tiền.

Nhưng để đăng sản phẩm lên, từ bài viết, hình ảnh đến cài đặt phí vận chuyển, dù không có mấy khuyến mãi như giảm giá hay tặng kèm, vẫn làm người mới như Trương Yến Bình bận rộn cả buổi sáng.

Thật ra tính đi tính lại, cửa hàng cũng chỉ có 7 sản phẩm:

• Trà núi: 1 vạn tệ/1 cân.

• Mật ong nuôi tại nhà: 1 ngàn tệ/1 hũ.

• Cải thảo nhỏ: 20 tệ/1 cân.

• Rau mùi, hành lá đỏ, ngồng tỏi, rau kinh giới: 20 tệ/300g.

Còn gì khác để bán không nhỉ?

Đi khắp núi rừng, cây tiêu chỉ vừa nhú ngọn, dưa hấu mới nở vài bông hoa, hoa đào thì đẹp nhưng không bán được!

...Sản phẩm hơi ít nhỉ.

Tống Đàm nhìn hình ảnh hoa đào chụp được, bỗng nảy ra ý tưởng:

“Dù gì cây đào ra nhiều hoa thế này, cũng không thể để tất cả kết trái. Sau này có khi còn phải tỉa bớt. Nếu đã vậy, sao không bán một mẻ cánh hoa đào khô đi?”

Trương Yến Bình suy nghĩ:

“Cũng không nhất thiết phải phơi khô hoàn toàn, anh thấy có người mua hoa đào tươi để nấu cháo, làm bánh, đắp mặt, sắc thuốc... Đủ cả.”

Chủ yếu là hoa khô thì làm lâu.

“Vậy càng tốt. Người ta muốn hoa khô phải chọn từng bông, mà trên núi giờ đâu có nhiều bông hoa hoàn chỉnh. Thay vì hái cả bông, sao không ngắt cánh hoa thôi?”

“Chỉ lấy cánh hoa, bỏ nhụy và cuống, dù là hoa tươi cũng chẳng nặng ký.”

Cả ngọn núi đầy cánh hoa, Tống Đàm tùy tiện định giá:

“20 tệ/10g, giá đồng nhất.”

“Cứ hái đi, còn thừa thì phơi khô để bán sau.”

Trương Yến Bình nhanh nhảu đáp:

“Được rồi! Để anh nghĩ thêm bài giới thiệu, hình ảnh hoa đào thì khỏi chụp riêng, dùng luôn mấy tấm có sẵn đi.”

Giờ anh ta và Tần Quân ngồi lại suy nghĩ, trông cứ như đang lo toan cho cả gia đình vậy.

Ngô Lan còn đắn đo:

“Cánh hoa đào này, mình trải vải bên dưới để gió thổi rụng, hay tự ngắt từng cánh một đây?”

“Cách nào cũng được.”

Tống Đàm hiểu rõ cây đào trên núi mạnh mẽ thế nào:

“Mẹ tìm ai đó lấy cái rổ lớn hoặc căng tấm vải dưới cây, rồi bảo người rung nhẹ cây cho hoa rụng. Hoa rụng được phần nào, phần còn lại thì từ từ hái.”

Ôi chao, nghĩ tới đây, cô đúng là người giỏi kiếm tiền!

Những cánh hoa đào thu được theo cách này không những không ảnh hưởng đến mật ong, mà còn chẳng làm giảm số quả đào sau này.

Đúng thật là tay chạm gì, thứ ấy đều thành vàng!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 266: Kích thước tuyết nhĩ.



"Rầm!"

Theo tiếng nổ lớn, ngôi nhà cũ mà Tống Đàm đã ở suốt mấy chục năm cuối cùng cũng sụp mất nửa bức tường sân dưới cú vung tay mạnh mẽ của chiếc máy xúc.

Lúc này, đội thi công mỗi người một việc. Tống Đàm dẫn gia đình nhìn khu sân đầy kỷ niệm tuổi thơ, lòng vừa háo hức lại vừa bồi hồi.

Ngô Lan hiếm khi tỏ ra cảm tính, cũng lấy tay lau nhẹ khóe mắt.

“Năm xưa xây căn nhà này, cha các con phải nhờ người trong thôn giúp đỡ suốt bao ngày đêm! Giữa trời hè nắng cháy, da lưng tróc từng lớp mà cũng ráng hoàn thành. Sau đó, nào là mái, nào là căn bếp này kia, đều từng chút một mà góp nhặt xây nên…”

“Vì xây căn nhà này, nhà mình mang nợ mấy năm trời. Giờ thì…”

Tống Tam Thành có chút không tự nhiên, lên tiếng trấn an:

“Nói chuyện này làm gì, cuộc sống mình giờ càng ngày càng tốt. Chúng ta giờ đây hưởng phúc từ con gái, hưởng được thì cứ thoải mái tận hưởng đi...”

“Gì mà hưởng thụ!” Ngô Lan thu tay lau nước mắt, lườm ông một cái:

“Đừng tưởng ông giấu cần câu trong cái kho ấy mà tôi không biết! Tôi chỉ là không muốn chấp nhặt với ông thôi.

“Bao nhiêu việc nhà còn đó, ông lại mơ đi câu cá à? Mơ đẹp quá! Mau mau lên núi gọi người tới hái đào mỏ quạ đi.”

“Chỗ dưới rừng đào, bên bờ ao ấy, tôi thấy còn một mảnh đất trống. Hay ông dẫn Kiều Kiều qua gieo ít ngô với cao lương đi. Chứ trẻ con nó cứ nhắc mãi đấy!”

Kiều Kiều chỉ thích trồng ngô, vậy mà năm nay chưa được dịp ra tay. Bây giờ đã tháng Năm rồi, nếu không để cho thằng bé gieo trồng chút gì, chẳng phải phụ lòng mong đợi của nó suốt nửa năm qua sao?

Còn về cao lương, đó là ý kiến của ông chú Bảy.

Ông bảo gieo ít cao lương, đến mùa thu còn có cái làm rượu.

Đã vậy, mấy góc đất trống có chỗ thì cứ gieo giống vào. Có mọc hay không thì tùy, năng suất chẳng quan trọng.

Tống Tam Thành: ...

Nhớ lại chuyện cái cần câu, ông hơi chột dạ. Không nói thêm gì, ông dẫn theo Kiều Kiều – đang tò mò ngó cảnh máy xúc phá nhà – xách cuốc và giống đi khai hoang.

---

Bên máy xúc, cậu thanh niên lái xe thò đầu ra từ ô cửa cao, gọi lớn:

“Chị! Chị cứ yên tâm! Tay nghề máy xúc của em thế nào chị biết rồi đấy, đảm bảo một ngày là san phẳng ngôi nhà này!”

…Cũng không cần nhanh đến vậy.

Tống Đàm tò mò nhìn cậu:

“Sao cậu lại vào đội công trình thế?”

Cậu thanh niên này chính là người hồi tháng Ba từng tới giúp gia đình họ khai hoang trên núi.

Người này chân chất, ăn khỏe, làm việc cũng siêng năng. Công việc 7 ngày mà cậu chỉ cần 5 ngày là hoàn thành, trong thời buổi khó tìm được thanh niên tận tâm như thế.

Gặp lại người quen, Tống Đàm cảm thấy rất bất ngờ.

Cậu thanh niên mới xa nhà có hơn tháng mà làn da lại đen thêm vài bậc, nhưng nụ cười vẫn lộ hàm răng trắng bóng:

“Chị, đội công trình này nổi tiếng lắm. Tiền lương cao, nghe bảo đến thôn mình làm việc nên em gia nhập ngay.”

“Không ngờ tới nơi mới biết đội công trình có suất ăn riêng, không phải ăn ở nhà chị.”

Cậu ngậm ngùi đầy vẻ trách móc.

Tống Đàm: ...

Cô thật sự không dám tiếp lời này, đội công trình cả chục người, ăn khỏe bao nhiêu tự lòng họ đều hiểu rõ!

Giờ đây cả nhà cô đã dọn về nhà ông nội, lần tới thuê người làm việc, cô cũng không định lo chuyện cơm nước nữa.

Ví dụ việc hái đào mỏ quạ, sẽ giống như mấy thím vẫn đang hái trà: Đến giờ thì ai về nhà nấy ăn cơm.

Không phải viện nhà ông nội nhỏ hay chật chội, thực ra sân nhà ông cũng rất rộng rãi.

Nhưng vấn đề là, trên núi giờ đây tuyết nhĩ đã đến kỳ thu hoạch đại trà, cả nhà phải tranh thủ hái về phơi khô.

Từng lớp từng lớp chất đống lên phơi, cũng phải có chỗ chứ? Thành ra, giờ không tiện giữ khách lại ăn cơm.

Ngoài ra, còn có nấm mộc nhĩ, tốc độ phát triển chậm hơn một chút. Nhưng Tống Đàm ước tính, chỉ khoảng một tháng nữa cũng sẽ đến lúc thu hoạch.

Ôi trời, mùa hè quả nhiên là mùa của bội thu!

Cả đại gia đình đều chen chúc trong ngôi nhà cũ của mình, nhưng người vui nhất lại là Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân.

Hai ông bà vẫn giữ lối suy nghĩ cũ, luôn cảm thấy cả nhà đông đủ, náo nhiệt mới là tốt nhất. Nhưng cây lớn phân nhánh, người đông thì chia nhà, kể từ khi con út Tống Tam Thành kết hôn, ngôi nhà này đã chia ra rồi.

Hai ông bà sống với nhau, tự do thì có tự do, nhưng đôi lúc cũng khó tránh khỏi nhớ các con.

Bây giờ Tống Đàm bên kia đang xây nhà mới, tạm thời dọn về đây ở, hai ông bà không hề thấy ồn chút nào.

Theo lời Tống Hữu Đức: “Đây là nhà có nhân khí hưng thịnh, rõ ràng là điềm phát đạt mà!”

Tuy nhiên, trước khi phát đạt, ông vẫn phải cưỡi chiếc xe điện ba bánh nhỏ của mình, chạy tới chạy lui lên núi.

Lại thấy ông một lần nữa cưỡi chiếc xe nhỏ, phóng từ con dốc dài xuống, sau đó quen thuộc rẽ thẳng vào sân nhà.

Tống Đàm không khỏi giật mình thót tim!

Ông cụ này, có xe là quên mất mình đã lớn tuổi rồi hay sao?

Trên chiếc ghế dành riêng cho bà nội, giờ đang đặt một cái giỏ lớn, bên trong đầy ắp tuyết nhĩ vừa mới hái về.

Nhìn cảnh đó, Tống Đàm bất đắc dĩ nói:

“Ông nội, chẳng phải chú Trương có xe ba bánh hay sao? Không cần ông phải vất vả đâu.”

“Sao mà được chứ?”

Tống Hữu Đức không chịu thừa nhận mình già:

“Xe ba bánh của chú ấy là xe ba bánh, tuyết nhĩ nhà mình mọc nhiều thế, ta rảnh rỗi chẳng làm gì, chạy xe đi một chuyến thì sao nào?”

Chiếc xe này hiện giờ là độc nhất trong làng, nhìn cực kỳ phong cách! Đám ông lão khác đều nhìn mà thèm thuồng, mỗi lần ông cưỡi xe đi đều toát ra vẻ oai phong!

Dù rằng chở hàng không được nhiều như xe ba bánh của nhà Trương Vượng, nhưng việc kéo mấy thứ lặt vặt trong ruộng hay trên đường thì lại quá tiện lợi.

Tống Đàm: …

Thôi được rồi, ông vui là được.

Cô không nói thêm, chỉ cúi đầu kiểm tra giỏ tuyết nhĩ.

Tuyết nhĩ mọc tự nhiên trên những cây sồi trong núi, hấp thụ đủ ánh sáng và mưa, giờ đã hoàn toàn bung nở thành những “cánh hoa” trắng muốt trong suốt.

Chỉ có loại chín hẳn mới được hái xuống.

Trương Yến Bình ngồi xổm xuống ngắm nghía, tò mò nói:

“Anh cứ tưởng em trồng gì cũng tốt chứ! Nhưng anh thấy tuyết nhĩ này không được to. Em nhìn tuyết nhĩ của Cổ Điền chưa? Tay anh dang ra còn không ôm hết một bông! Vừa to vừa tròn, lại trắng nõn nà!”

Ông chú Bảy đang nghỉ bên cạnh, nghe vậy liền liếc nhìn Trương Yến Bình một cái, nói:

“Cậu biết ăn cái gì chứ?”

“Tuyết nhĩ mọc trên thân cây, giống nấm tự nhiên nhỏ, sức sống mạnh. Nhờ vào ánh nắng và phong thủy mà lớn.”

“Cái gì sinh ra tự nhiên thì nó chỉ được thế này, không đều đặn đâu.”

“Còn giờ người ta làm nhà kính, trồng khoa học, quy mô lớn. Nấm trồng bằng giá thể, san sát nhau trong một phòng, bông nào bông nấy to tròn, đều tăm tắp.”

“Nhưng vấn đề là… không ngon.”

Trương Yến Bình: …

Thật ra anh ta cũng chẳng thấy khác biệt gì, tất cả đều là xé nhỏ ra hầm canh mà thôi.

Anh ta lẩm bẩm trong bụng, nhưng không dám nói thẳng trước mặt ông chú Bảy. Ông chú đã đoán ra tâm tư của anh ta, bèn cười nhạt một tiếng:

“Cậu trai à, đồ ngon ăn ít nên không biết thưởng thức. Cậu cứ thử so rau trong nhà kính với rau trồng ngoài ruộng mà xem, một loại có vị rau, một loại chẳng có gì cả, khác biệt rõ ràng!”

Lời này được Tống Hữu Đức đồng tình:

“Mùa đông ra chợ mua rau, đắt đỏ không nói, mà còn chẳng có mùi vị gì.”

Nhưng nói mùi vị gì, họ cũng không giải thích được, chỉ bảo: đó chính là… vị rau.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 267: Hương trà và xe hơi.



“Nói xem, rau trong nhà kính ngon hay rau ngoài đồng ngon hơn?"

Dĩ nhiên là rau ngoài đồng rồi.

Cái gì đã đón nhận ánh nắng mặt trời và mưa, sương, hương vị của nó chắc chắn khác biệt.

Trương Yến Bình: ...

Nói chung là cảm giác cá nhân thôi, nhưng nhớ ghi lại nhé! Bài viết trên app cứ thế mà làm!

Nhớ lại hương vị của bát canh tuyết nhĩ lần trước, anh ta lại cảm thấy thèm thuồng, lúc này ngồi xổm bên rổ nấm mà mong ngóng:

“Đàm Đàm, tuyết nhĩ này em định bán giá bao nhiêu? Anh tìm người chụp ảnh nhé.”

Lô giun 20 con đã được giao đúng hẹn, và sau đó tin vui liên tiếp kéo đến. Những con cá lớn trong ao không ngừng mắc câu.

Cảnh đó khiến các ông chú, ông anh trong nhóm ai nấy đều phấn khích, lòng rộn ràng như sóng dậy.

Chỉ cần mắc miếng mồi giun ấy, họ đều trở thành ngôi sao sáng nhất trong ao!

Nói đến việc chụp ảnh, giờ đây mỗi người đều nhiệt tình hơn hẳn, ôm máy ảnh mà hăng hái hơn bao giờ hết.

"Chuyên gia bóc lột của Trương Yến Bình, chính là... em gái tôi!"

Tống Đàm không hề biết suy nghĩ vu khống của Trương Yến Bình. Cô giờ chỉ đang suy tính việc bán tuyết nhĩ là chắc chắn, nhưng giá cả thì chưa quyết định được.

Hiện tại thì không thể bán ngay. Chiều nay phải mời người đến xử lý toàn bộ số tuyết nhĩ này, sau đó mang đi phơi khô.

“Ảnh thì anh bảo họ lên núi chụp luôn đi. Khi nào nấu canh thì chụp thêm thành phẩm. Những việc đó anh tự sắp xếp nhé.”

Tuyết nhĩ tươi không dễ bảo quản, phơi khô rồi gửi hàng là cách tốt nhất.

Ông chú Bảy nhìn hai sọt tuyết nhĩ đã chất đầy sân, liền hỏi:

“Đàm Đàm, sau này con còn nhiều thứ phải phơi khô nữa, chẳng lẽ định chỉ phơi bằng nắng thôi sao? Hay là định lắp một phòng sấy ở gian nhà kia?”

Thực ra, câu hỏi này Triệu Phương Viên đã nghĩ tới trước cả Tống Đàm.

Ở phía sân bên, cô đã để trống một căn phòng, hiện tại chẳng có gì bên trong.

Đông đến, nhà đông người thì có thể đốt lò sưởi, cả nhà quây quần sưởi ấm. Còn những thứ cần xử lý thì cũng có thể đưa vào đây để chế biến thêm, gần như một xưởng nhỏ đa năng.

Vì chuyện này, Tống Đàm còn đặc biệt xin thêm một mảnh đất ở trong làng, phòng trường hợp diện tích đất ở hiện tại không đủ.

May thay, mô hình nông trại gia đình của cô đang được chính sách hỗ trợ, các quy định về sử dụng đất cũng linh hoạt hơn. Người dân trong làng đều hưởng lợi từ đó, nên việc xin đất diễn ra rất thuận lợi.

Cô kể chuyện này với ông chú Bảy, ông gật đầu:

“Được rồi. Ông chỉ nhắc vậy thôi. Đồ phơi nắng thường còn giữ nước, không để lâu được như đồ sấy khô. Nhưng chỉ cần con nắm rõ là được.”

Nói xong, ông chợt cười:

“Mà nghĩ lại, đồ nhà con ai mua được mà lại không ăn liền chứ? Phơi khô đi. Ông chỉ thích đồ được phơi dưới nắng.”

Tống Đàm cười tươi rói:

“Con cũng thích vậy. Dù sao thì mặt trời cũng miễn phí mà.”

Rồi cô quay đầu nhìn về phía Trương Yến Bình:

“Anh đưa đồ lên kệ hết rồi chứ?”

“Rồi.” Trương Yến Bình mở giao diện:

“Anh cài lịch lên kệ tự động, đúng 3 giờ chiều. Trưa nay ăn cơm xong anh nhờ Kiều Kiều quay đoạn thông báo 30 giây. Lát nữa đăng lên nền tảng livestream để mọi người chuẩn bị.”

Trong chuyện kiếm tiền, Trương Yến Bình đúng là rất đáng tin.

Tống Đàm gật đầu, nhìn đồng hồ đã 2:50, cô mở điện thoại, kéo ghế ngồi chờ.

---

Trong khi đó, ở những nơi nhận hàng từ dịch vụ chuyển phát nhanh, đã có không ít người nhận được kiện hàng. Khi thấy thông báo phát sóng trực tiếp, ai nấy hào hứng mở ra, nhưng lại thấy một video quảng bá, bên dưới là đường dẫn đến gian

Mọi người…!

Tốt quá, chỉ chờ đường dẫn này thôi!

Liên tục làm mới, làm mới mãi.

Vô số người đổ xô vào cửa hàng trên Taotaobao, sợ rằng lát nữa không kịp mua hàng, đồng thời háo hức không biết chủ tiệm sẽ bán những gì.

Trà? Mật ong? Còn gì nữa?

3:00.

Thời gian nhảy sang mốc mới.

Tất cả các sản phẩm tự động xuất hiện trên kệ.

Tống Đàm làm mới trang hai lần, chỉ thấy một cửa hàng nhỏ được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế hiện ra trên giao diện, tên cửa hàng là:

‘Ký sự điền viên’.

Triệu Lôi là người đầu tiên lao vào cửa hàng, lập tức bị trang bán trước của mật ong xếp ở vị trí đầu tiên làm cho bất ngờ!

Nói cách khác, ông chủ đã có thái độ rõ ràng khi mở cửa hàng, nhưng sao lại phải bán theo kiểu đặt trước? Anh ghét kiểu bán đặt trước này nhất!

Tuy nhiên, khi mở phần chi tiết sản phẩm, anh phát hiện trên đó có lời giải thích rất chi tiết về sức hút của mật ong này cùng hương vị tuyệt vời của nó: những chú ong tròn trĩnh, mật ong trong suốt óng ánh, cả một đồi đầy hoa kim anh và hoa đào…

Nhìn một hồi, dù đã thề sẽ không bao giờ mua hàng đặt trước, nhưng khi tỉnh lại, ngón tay anh đã bấm tới trang thanh toán.

Đồng nghiệp xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao:

“Trời ơi, trà này đắt quá, không mua nổi!”

“Lúc đầu tôi cũng định thử mật ong này, nhưng nó không chỉ đắt mà còn là hàng đặt trước, không mua, không mua!”

“Đúng vậy, đắt quá, một nghìn tệ mua mật ong quê tôi đủ để mua 10 cân!”

Nhưng càng nghe mọi người than phiền như vậy, Triệu Lôi lại nghĩ đến chén trà lần trước đã giúp anh lấy lại thể diện. Lần này, anh hạ quyết tâm, lập tức thanh toán!

Sau khi hoàn tất thanh toán, lòng anh trống rỗng, rồi nhìn sang phần trà đang bị mọi người phàn nàn.

Thật vậy, đúng là một cân giá 1 vạn tệ, không giảm lấy một xu.

1 vạn tệ để mua trà, anh có dám không? Người lao động nghèo đổ lệ cay đắng.

Anh không dám! Anh không mua!

Nhưng các nữ đồng nghiệp lại bắt đầu phàn nàn:

“Trời ơi, tôi không uống trà, không cần mua nhiều như vậy, chỉ muốn mua một túi nhỏ để làm hương liệu đặt trong tủ quần áo, hoặc làm nước hoa đặt trên xe.”

“Tôi cũng vậy!” Mọi người ríu rít bàn tán, rồi cùng nhau nhắn tin cho bộ phận chăm sóc khách hàng.

Trương Yến Bình lúc này đang phải xử lý hàng loạt câu hỏi, thấy thêm khách hàng nhắn đến, đành phải vừa làm vừa phối hợp với Tân Quân để trả lời.

Thế nhưng Tân Quân lại nhìn vào ý kiến của vài vị khách và cảm thấy khá thú vị:

“Tống Đàm, cô có cân nhắc bán thêm dạng dùng thử không?”

“Không, không nghĩ tới.”

Tống Đàm lắc đầu: “Đóng gói tốn bao nhiêu công sức, thật sự không đủ sức.”

Trương Yến Bình lại suy nghĩ: “Anh thấy có thể thử. Em cứ tăng giá lên đi, trước đây phí vận chuyển là 20 tệ, bây giờ tăng lên 30 tệ.”

“Thứ nhất là kiếm được nhiều hơn, thứ hai là giúp tăng doanh số cho cửa hàng. Nếu không em nhìn xem, mật ong thì hết hàng, trà thì giá 1 vạn tệ, người bình thường ai dám mua? Em phải cho họ cơ hội thử trước, đúng không?”

“Hơn nữa, Anh cũng thấy ý tưởng làm hương liệu tủ quần áo hay nước hoa trên xe cũng khá thú vị.”

“Mua túi dùng thử, biết đâu sau này họ sẽ mua cả cân.”

“Cửa hàng của chúng ta mà không tạo được cảm giác hiếm có khó tìm, thật có lỗi với chất lượng sản phẩm.”

Vẽ bánh vẽ và kiếm tiền, anh ta đúng là chuyên nghiệp.

Nhưng Tống Đàm thật sự không muốn phí công sức đó – lần trước có anh Tiểu Trương giúp đóng gói, nhưng 4.000 đơn hàng đã khiến anh ta phải làm đến tận khuya mới xong.

Nếu dựa vào người nhà giúp... không dám nghĩ, không dám nghĩ!

Tân Quân ở bên cạnh khẽ nói: “Tôi nghĩ cũng được đấy. Không hạn chế số lượng mua, nhưng đặt giá 50 tệ…”

“Nếu thực sự thích, giá 50 tệ cũng vẫn sẽ mua. Như vậy, mọi người cũng không đặt số lượng lớn, chúng ta giảm áp lực đóng gói.”

“Bây giờ, bất kỳ hương liệu xe nào cũng có giá cả trăm tệ, trà của chúng ta không chỉ thơm mát, làm dịu tâm trí mà còn giúp tỉnh táo khi lái xe, tất cả ưu điểm đó đều phải ghi vào phần mô tả sản phẩm.”

50 tệ?

Nếu định giá như vậy… thì lợi nhuận sẽ tăng đáng kể!

Tống Đàm lập tức quyết định:

“Được, 50 tệ! Vốn dĩ trà rời đã đắt hơn trà đóng gói rồi mà.”

Trương Yến Bình nhìn hai người trao đổi qua lại, đột nhiên cảm thấy mình có lẽ không giỏi kiếm tiền đến thế.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 268: Buổi tối ăn gì?



Đề nghị của Tần Quân quả thật vô cùng đúng lúc.

Lợi ích của trà thì ai từng mua đều biết, giá trị của trà cũng vậy, chỉ cần từng trải nghiệm, đều rõ.

Nhưng một vạn đồng không phải là con số nhỏ.

Phần lớn trên mạng người ta đều "nhà giàu nghìn tỷ", nhưng thực tế dù có một vạn đồng, cũng hiếm ai nỡ tiêu vào trà.

Tống Đàm rà soát lại hồ sơ bán hàng của mình, phát hiện ngoài cô bí thư nhỏ giàu có trong làng, thì không có vị khách nữ nào mua trà.

Có thể thấy, ngoài những ông chú tiêu xài hoang phí, phần lớn phụ nữ đều tính toán kỹ lưỡng hơn.

Nhưng nếu không mua nổi trà giá một vạn đồng, thì một gói hương liệu 50 đồng chắc chắn không phải vấn đề, phải không? Nếu một gói không đủ, thì mua năm sáu gói, thậm chí tám gói cũng được. So với một vạn đồng, cái giá ấy ngay lập tức trở nên "trong tầm tay".

Vậy nên, khi Trương Yến Bình đưa lên kệ gói trà đơn giản chỉ một gram, doanh số cửa hàng bắt đầu tăng vọt!

Chẳng mấy chốc, hệ thống hiển thị đã bán được hơn 1700 gói!

Hầu hết khách hàng không chỉ mua một gói, đơn hàng lớn nhất có người mua tận 20 gói!

Thế mà vẫn còn những người chưa nhận được hàng, hoặc chưa thử qua trà, hay thậm chí chẳng hay biết cửa hàng đã mở bán, nên chưa đặt mua.

Tống Đàm đứng bên cạnh, lòng mừng như mở hội.

Nghĩ mà xem, với tình hình này, ngân sách xây nhà mới của gia đình lại tăng thêm một khoản nữa rồi!

Cũng nhờ lần trước được Triệu Phương Viên tư vấn kế hoạch đầy đủ, ban đầu dự tính vừa xây vừa kiếm tiền. Không ngờ vừa khởi công, ngân sách đã tăng thêm thế này, dường như ông trời cũng không nỡ để cô phải sống trong căn nhà tồi tàn nữa!

Trương Yến Bình và Tần Quân thay phiên làm nhân viên chăm sóc khách hàng, bận rộn đến mức không kịp thở, tay gõ bàn phím liên tục. Xen giữa, họ còn hỏi Tống Đàm:

"Nãy có người đề xuất tặng quà kèm khi mua gói hương liệu, có làm không?"

"Làm đi!"

Tống Đàm kiếm được tiền liền trở nên hào phóng:

"Thêm 5 gói trà tặng riêng cho người đó."

Hy vọng sẽ có thêm nhiều đề xuất kiếm tiền như vậy!

Tống Đàm bước ra sân, lòng vui vẻ,.

Ông chú Bảy lúc này đang cầm thìa gõ vào thành nồi vừa suy nghĩ buổi tối ăn gì, động tác hệt như Ngô Lan hồi trước chuẩn bị cho lợn ăn, chỉ thiếu tiếng gọi "lợn ơi lợn ơi…"

Tống Đàm giật nhẹ khóe miệng, quả nhiên nghe ông chú Bảy ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

"Ở bờ ao dưới chân núi nhà con, hình như có một khoảnh đất trồng vừng phải không?"

Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm.

Không phải lo. Vừng chưa kịp trổ bông, nhưng lá thì xanh um.

Tuy nhiên, ông chú Bảy lại gật đầu:

"Nếu rảnh rỗi thì mang một cái sọt ra hái một sọt lá vừng về đây. Nhớ hái lá non, gốc già thì để lại."

"Chưa ra hoa kết hạt vừng mà hái lá? Cẩn thận chút, đừng bẻ sạch cây."

Tống Đàm ngẩn người, tò mò hỏi:

"Lá vừng để làm gì ạ?"

Ông chú Bảy nhấp nhổm, hắng giọng:

"Thật uổng công con là con nhà nông, chưa ăn qua 'hồ thổ diện' bao giờ à? Thêm lá vừng vào, trưa nay chúng ta ăn hồ thổ diện."

Nói xong lại thở dài:

"Suốt ngày chỉ lo nghĩ ăn gì. Hay sau này mấy đứa cứ viết sẵn thực đơn cho ta."

"Không không!" Tống Đàm vội xua tay, cầm lấy thúng chạy ra ngoài:

"Thực đơn gì chứ, ai mà nghĩ ra nổi! Ai cũng bị hội chứng khó chọn món hết mà!"

Huống chi tay nghề ông chú Bảy cực kỳ giỏi, món nào làm ra cũng ngon, chẳng bao giờ thất bại, mỗi bữa ăn như mở hộp quà bất ngờ, vui c.h.ế.t đi được!

Cô nhất quyết không muốn dùng thực đơn cố định!

---

Muốn đến được ba mẫu ruộng dưới chân núi phía sau, trước tiên phải trèo qua sườn núi, vòng qua rừng đào, cuối cùng đi ngang nửa cái ao…

Nhìn đàn gà con, vịt con kêu chiêm chiếp cạc cạc, con thì bơi trong nước, con thì chạy nhảy trong bụi cỏ, có con còn cào bới dưới đất, quả là một cảnh tượng đầy sức sống.

Tiếc rằng, dù là gà hay vịt, tất cả đều mới chỉ vừa rụng lông tơ, còn nhỏ, chưa đến lúc ăn được.

Ngay cả nếu muốn đợi chúng đẻ trứng, cũng phải chờ thêm hai tháng nữa.

Tống Đàm thở dài một hơi, nhẹ nhàng vén lớp dây leo ở rìa đường, nhìn thấy Kiều Kiều cùng Tống Tam Thành đang cần mẫn trồng ngô dọc theo ven đường, bất giác nở một nụ cười.

Số ngô đó chỉ là loại ngô thường, mỗi cây cho ra 2-4 bắp, thường ngày trồng để nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt.

Năm nay, Tống Đàm tính toán, thân ngô thì dùng làm thức ăn cho chúng, còn ngô để lại làm bột ngô hoặc hạt ngô xay nhỏ, chẳng phải lại có thêm một món ăn ngon sao?

Nghĩ đến đây, cô càng thêm kỳ vọng.

Cũng bởi vậy, cô lại càng tin tưởng vào lứa lá vừng lần này. Nghĩ thế, cô liền rẽ bước, đi thẳng vào ruộng vừng cao nửa người.

Ruộng vừng này trồng không nhiều, tính ra cũng chỉ được nửa mẫu, chủ yếu là để ép lấy chút dầu vừng.

Giờ ông chú Bảy đã muốn lấy lá non, Tống Đàm bèn nhanh tay nhẹ chân hái ngay. Mỗi cây vừng bứt ba bốn lá, không làm tổn hại gốc rễ, vẫn có thể tiếp tục phát triển, đúng là hoàn hảo.

Chẳng bao lâu, cái thúng đã đầy ắp lá vừng.

Cô đứng đó ngắm nhìn thành quả lao động của mình, phát hiện từ khi tu tiên, tay chân mình quả thực nhanh nhẹn hơn hẳn. Với tốc độ này, nếu hái lá trà, một ngày không làm được bảy, tám cân, chắc cô cũng thấy có lỗi với bản thân mất!

Tự hào như một cô tiên, Tống Đàm xách cái thúng lớn, hiên ngang trở về.

Thím Liên Hoa đã chuẩn bị sẵn cái chậu inox lớn, lúc này đang đổ lá vừng từ thúng vào bồn, rồi nhanh nhẹn rửa sạch.

Mỗi lần rửa xong một chậu, ông chú Bảy ở bên này lại đun sẵn nước nóng, đổ vào ngay.

Một Tống Đàm mù tịt nấu nướng phát hiện ra rằng, mọi thứ đều có thể trụng nước nóng.

Ông chú Bảy liếc nhìn cô một cái, nói:

"Con đúng là không biết cái khổ của người trần gian."

"Trước kia, mỗi khi thiếu thốn lương thực, cái gì cũng phải ăn. Có thứ nuốt không trôi, đành nghĩ cách nấu lên ăn cho qua ngày."

"Quay lại vài chục năm trước, mọi người còn phải ăn cơm nhớ khổ nữa kìa! Những thứ này, toàn là do đói quá mà ăn, ăn mãi rồi mới phát hiện ra mùi vị của chúng."

Sắc mặt Tống Đàm trầm xuống.

Cô đứng bên bếp, chỉ hỏi một câu:

"Vậy… lá vừng có ngon không?"

Bà thím Bảy, người vẫn luôn theo ông chú Bảy làm việc, dạo này được bồi bổ nên sắc mặt hồng hào, nghe vậy liền sốt sắng trả lời:

"Ngon lắm! Thơm đến nỗi đem t.hịt ra cũng không đổi đâu."

Thật là, nhìn vẻ háo hức của bà mà xem.

Tống Đàm lại nhìn ông chú Bảy, nghĩ thầm, chẳng trách hôm nay ông già này đòi ăn lá vừng vào buổi trưa, hóa ra là do bà thím Bảy thèm.

Nhưng cô không vạch trần, chỉ suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Loại lá này có bán được không?"

Tay ông chú Bảy đang khuấy muỗng lớn cũng khựng lại, còn thím Liên Hoa thì bật cười:

"Đàm Đàm, việc bán lá này cháu đừng nghĩ nữa. Loại này làm phiền lắm."

"Phiền cỡ nào?"

Thím Liên Hoa nghĩ ngợi rồi nói:

"Nếu cháu muốn bán lá vừng, phần lớn là bán lá khô. Lá khô làm thế nào? Đầu tiên phải trụng nước nóng, sau đó phơi khô, phơi tới lúc khô vừa phải thì vò lại, mười cân lá vừng tươi còn không được một cân khô. Cháu định giá sao?"

Thím biết giá hàng nhà Tống Đàm, nhưng miệng bà kín lắm, dù trong lòng có kinh ngạc thế nào, cũng chẳng bao giờ hé môi nửa lời.

Tống Đàm…

Thôi bỏ đi, nhà cô đông người thế này, có chút gì ngon cũng không đủ chia. Nửa mẫu ruộng vừng thì đủ làm được bao nhiêu chứ?

Có những món tiền, không kiếm cũng chẳng sao.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 269: Mì lá vừng.



Màn đêm buông xuống, làng quê dần chìm vào khói bếp lững lờ.

Ở ngôi làng già nua chậm rãi này, những người trung niên và cao niên còn ở lại vẫn quen với nếp sống chậm ngày xưa. Người trẻ hơn thì dùng bếp ga, còn người già vẫn trung thành với bếp củi.

Vì thế, mỗi khi đến giờ cơm, khói bếp từ các nhà bốc lên nghi ngút, hòa vào ánh xanh thẫm của trời đêm, khiến tâm hồn con người cũng trở nên tĩnh lặng.

Nhưng... sự tĩnh lặng ấy dĩ nhiên không bao gồm Tống Tam Thành.

Hôm nay, ông dẫn theo Kiều Kiều cặm cụi cuốc một mảnh đất lớn. Nhìn cậu bé nghiêm túc gieo ngô, trồng cao lương theo ý mình, ông mới vác cuốc trở về nhà.

Trên đường về, ông còn ghé qua ngôi nhà cũ của mình.

Căn nhà này đã gắn bó với ông suốt 20 năm. Đúng, hai mươi năm tròn!

Lớp sơn trắng trên tường được sơn lại cách đây 6 năm, mái tôn trên đầu thì ba năm trước bị gió lớn thổi bay hai tấm, phải lợp tạm lại. Nhà bếp và phòng ăn bên trái cũng được cải tạo và mở rộng dần dần sau này.

Trong nhà kho chất đầy dụng cụ của ông, cả cần câu nữa.

Thế mà giờ đây…

Đứng trong sân, ông nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi lau mồ hôi khắp người.

“Xây nhà bây giờ thật là đáng nể!”

Giọng ông đầy ngạc nhiên xen lẫn háo hức:

“Mới nửa ngày mà nhà cũ đã bị dỡ tan hoang, gạch, ngói, xi măng đều được xe xúc gom sạch về một góc.”

“Lớp xi măng trên nền nhà cũng bị cạy lên hết, đến mức có thể nhìn thấy đất phía dưới.”

“Khi tôi về, họ vẫn chưa làm xong, đang dùng vôi rắc đường kẻ, bảo là mai sẽ đào móng và mương dẫn nước theo đó, thật sự nhanh quá!”

Ngô Lan cũng tràn đầy mong đợi.

Bản vẽ thiết kế mà Triệu Phương Viên đưa cho cả nhà đã xem, ngay cả mô hình 3D cũng đã được thấy. Nhưng người quê luôn quan niệm "mắt thấy mới tin", bản vẽ dù đẹp đến đâu, xây lên thực tế sẽ ra sao thì không ai dám chắc.

Thế nhưng, nhìn tiến độ hiện tại, hai vợ chồng lại càng thêm kỳ vọng vào bản thiết kế đó.

“Ông xem, nếu xây xong, chẳng phải nhà mình sẽ là biệt thự đầu tiên trong làng à? Lại còn biệt thự lớn nữa!”

“Hiểu gì mà nói!”

Tống Tam Thành hùng hồn:

“Đây gọi là nhà vườn kiểu Trung!”

“Kiểu gì chứ? Vườn người ta có cầu nhỏ, nước chảy róc rách. Nhà anh giỏi lắm cũng chỉ là đào cái ao to ở góc sân. Nếu không nuôi thêm ít cá thì mùa hè đầy muỗi mất thôi!”

Tống Tam Thành chưa kịp khoe khoang thì Tống Hữu Đức đã lên tiếng phản bác.

Còn Vương Lệ Phân, tuy hơi ngượng ngùng nhưng cũng góp lời:

“Sân nhà mình rồi cũng phải sửa lại, nhưng đừng làm quá cầu kỳ, tôi không quen.”

Ngôi nhà cũ này có khi còn nhiều tuổi hơn cả Tống Tam Thành. Tống Đàm đã nhờ Triệu Phương Viên vẽ sẵn một bản thiết kế. Ngay lúc này, cô lập tức khẳng định:

“Bà nội cứ yên tâm, con làm chu toàn cho bà!”

Vương Lệ Phân bật cười:

“Lo thì cứ để con lo, ai bảo cháu gái bà giỏi thế! Nhưng tiền thì không được để con bỏ ra đâu.”

“Nhà cho chúng ta thì là trách nhiệm của cha các con với bác cả. Hai chúng ta cũng có chút tiền tiết kiệm.”

“Ta tính thế này, hai ông bà già chúng ta góp 4 vạn tệ, cha và bác cả con mỗi người góp thêm một ít, vậy là đủ để cải tạo nhà cửa rồi.”

“Đúng đấy.”

Nghe thế, ông Tống Hữu Đức thích khoe khoang cũng gật gù đồng tình.

Cháu gái mua xe điện nhỏ cho, đó là lòng hiếu thảo. Nhưng xây nhà mà để cháu phải lo, thì hai ông bà sinh con trai làm gì?

Huống chi, hai ông bà già sống, cần gì vườn kiểu cách? Chỉ cần làm lại gian chính sáng sủa, chỉnh lại phòng ngủ, lắp thêm bồn cầu, tuổi già rồi, ngồi xuống đứng lên khó khăn.

Còn nhà tắm, cứ sửa cho ấm cúng hơn chút là được rồi.

Kính cửa sổ phải lắp lại, hiện tại mấy cái kính vẫn là loại khung gỗ sơn đỏ cũ kĩ, với những ô nhỏ vuông vuông, tối tăm u ám, vá rồi lại vá, chẳng sáng sủa chút nào.

Căn nhà đất kế bên cũng phải dỡ đi, xây lại thành kho nhỏ thôi.

Tống Hữu Đức đã tính toán nhiều lần, còn đi hỏi đội xây dựng về giá vật liệu, chi phí vật liệu cũng không tốn quá nhiều.

Con trai cả tuy hay kêu nghèo, nhưng nhà cửa tài sản ở khu trung tâm thành phố ra sao, Tống Hữu Đức không phải kẻ ngốc.

Nhiều hay ít thì mười mấy hai mươi vạn chắc chắn là có.

Người đàn ông này suốt mấy năm cũng chưa từng trông mong gì nhiều ở con cái. Đến giờ phút này, ông chỉ muốn có một căn nhà thoải mái để dưỡng già.

Con trai út tuy nghèo, nhưng có cô con gái giỏi giang. Trước đây ông không dám mở lời, nay thấy tình hình con cái dần tốt đẹp hơn, ông mới quyết tâm đưa ra ý kiến này.

Nói thật, cũng nhờ có Tống Đàm mới mạnh dạn vậy.

Vì tiền công của đội xây dựng cũng không phải con số nhỏ!

Tống Hữu Đức thực ra đã cùng Vương Lệ Phân bàn bạc, sau này khi qua đời, tiền bạc sẽ chia đều cho ba đứa con, còn ngôi nhà cũ sẽ để lại cho Tống Đàm và Kiều Kiều.

Để lại cho Tống Đàm, bởi hai người biết ơn sự hiếu thuận của cháu gái.

Để lại cho Kiều Kiều, vì họ thương cậu bé.

Đối với Tống Hữu Đức, người từ lâu luôn muốn chia hết tài sản theo đúng quy tắc để con cả và cháu trai cả quản lý, đây đã là một sự nhượng bộ lớn.

Còn con trai cả và con gái… chuyện góp tiền xây nhà cho cha mẹ là lẽ đương nhiên!

Hai người đó chẳng bỏ công sức, thì mỗi nhà bỏ ra 8 ngàn tệ, vài năm sau khỏi cần phải nộp tiền phụng dưỡng nữa.

Hai ông bà có đất có tay, không sợ đói.

Về đồ đạc, nội thất, thôi thì Tống Hữu Đức biết chút nghề mộc đơn giản, những thứ như giường, bàn ghế, ghế đẩu, ông đều tự lo liệu được.

Còn điện máy thì chỉ cần lắp máy điều hòa, cái tivi cũ vẫn xem được, vậy là xong.

Tống Đàm cũng không phản đối.

Quy tắc ở thôn là như vậy, làm con trai mà chia tài sản rồi thì phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.

Cô nghĩ ngợi, cũng không đề cập đến việc tự mình sắp xếp nội thất, điện máy, nói ra chắc chắn sẽ bị phản đối.

Dẫu sao cứ làm trước đã, đến lúc ấy cô sẽ lên kế hoạch trước một bước.

Giờ phút này, mọi người đang tụ họp, bàn bạc chuyện gia đình, còn ông chú Bảy đã bắt đầu đổ dầu vào chảo, thêm một tô hành lá băm nhỏ phi thơm.

Đợi hành phi vàng óng, dậy hương thơm ngào ngạt, ông đổ vào một bát bột mì, xào cho đến khi chảo đầy ắp một lớp hỗn hợp hành bột vàng óng dính kết, mới múc ra ngoài.

Hành lá lấy từ vườn rau, mùi thơm đậm đà tràn ngập, khiến cả nhà bất giác nuốt nước miếng.

Đang thèm nhỏ dãi thì hương thơm đó nhanh chóng tan đi, bởi chảo được rửa sạch, lại tiếp tục thêm dầu nóng, gừng và tỏi băm, phi thơm.

Bà thím Bảy đứng bên cạnh đổ vào nồi phần rau vừng đã luộc qua, chú Bảy thêm vào ít giá đỗ, xào nhanh tay.

Nghĩ ngợi một chút, cả ngày làm lụng vất vả, chỉ ăn rau xanh thì chẳng đủ no.

Thế là ông lại đổ thêm một bát t.hịt ba chỉ thái nhỏ, đã xào thơm vàng giòn, vào nồi, tiếp tục xào cùng rau.

Đến khi mọi người đã đói đến mức ngồi không yên, ông mới hào phóng thêm vào vài muôi nước, rồi thả vào đó những sợi mì tươi vừa cán.

Ở nồi bên cạnh, dầu đã sôi, bắt đầu rán trứng, sau đó rang chút lạc rồi giã dập, để vào bát.

Mấy cái chảo làm việc cùng lúc, nhưng ông chú Bảy vẫn ung dung điềm tĩnh, tay thoăn thoắt mà gọn gàng, phong thái đại đầu bếp thực sự rõ nét.

Kiều Kiều đứng bên cạnh phụ giúp, đã mồ hôi ướt trán vì sốt ruột.

Đợi khi mì trong nồi đã trở nên dính quyện, ông chú Bảy mới trộn thêm phần hành phi bột mì đã xào từ trước vào cùng.

Một bát lớn mì sền sệt rau vừng nóng hổi, rắc chút lạc rang giã dập lên trên, chan thêm ít dầu ớt thơm nồng, xung quanh đặt quả trứng chiên vàng ươm... (~^^~)

Bữa tối, ăn thôi!

Rau vừng trộn mì sền sệt!!! Thèm quá đi mất…
 
Back
Top Bottom