Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 130: Hai mươi ngàn tiền bảo đảm dưỡng già.



Tống Đàm lái chiếc bán tải nhỏ, chở lô cây giống cuối cùng lên núi. Khi vừa từ trên núi xuống, cô thấy chiếc xe tải lớn phía trước như bị lửa đuổi sau lưng, ông chủ còn chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp nhấn ga phóng đi.

Ngô Lan vừa từ sườn núi rẽ xuống, không khỏi ngẩn người:

“Ơ, sao lại đi rồi? Ta còn tính giữ họ lại ăn cơm, cố tình về sớm để nấu mà!”

Ở cổng, Trương Yến Bình đang dựa người, cười toe toét:

“Tống Đàm à, không phụ sự kỳ vọng, quả nhiên không để người ta về tay không!”

Ba anh em họ, mỗi người hai chai mật ong, một cân trà, và năm cân măng. Tất cả đều do Trương Yến Bình quyết định.

Đây là đãi ngộ cao nhất trong tất cả các khách hàng!

Sợ Tống Đàm không hài lòng, giờ anh ta còn nhỏ nhẹ giải thích:

“Người ta chạy từ xa tới giao hàng, sau này nếu có hợp tác tiếp, chúng ta giữ mối quan hệ thân thiết mà!”

Tống Đàm nhìn anh ta một cái, nghĩ bụng mình đâu phải keo kiệt đến thế. Trước đây không tặng là vì chưa cần thiết mà thôi.

Ngược lại, Ngô Lan giờ đã vui mừng hớn hở:

“Ui trời, Yến Bình, chỉ có con là hiểu chuyện!”

“Sao lại nói thế, Tống Đàm vừa thanh toán cho họ mấy chục ngàn tiền hàng, giờ họ lại trả về hơn ba ngàn... Số này chắc đủ tiền thuê nhân công ngày mai rồi nhỉ!”

Trương Yến Bình cũng phấn khởi:

“Thế thì măng khỏi cần đào nữa nhé!”

Tống Đàm suy nghĩ một chút, thành thật nói:

“Cứ đào thêm đi.”

Dù sao đã dùng linh khí thúc đẩy, không thu hoạch thì quá lãng phí, mà sắp tới còn cần tiêu rất nhiều tiền.

Trương Yến Bình: …

Còn biết nói gì đây?

Giá măng hai mươi đồng một cân đã đủ để khơi dậy sự nhiệt tình của Ngô Lan. Lúc này, bà cũng lấy cuốc và giỏ tre ra:

“Đi, đi, đi, trời còn chưa tối, tranh thủ ra rừng tre, cơm tối để muộn cũng được.”

Trương Yến Bình muốn khóc không ra nước mắt:

“Dì à, dì nghỉ một chút đi. Ngày mai Tống Đàm gọi cả mấy chục người tới làm, nấu cơm cũng phải nhờ dì đấy!”

“Dì hít thở cái đã, lo chuyện thuê người trước đi!”

Ngô Lan trừng mắt nhìn Tống Đàm:

“Con đúng là con ruột của mẹ! Từ khi con về, tiền tiết kiệm trong nhà chẳng thấy tăng, mà việc thì cứ ngày một chất đống. Ba mẹ con có là trâu bò đi nữa cũng không thể làm thế này mãi!”

Tống Đàm vội an ủi:

“Không sao đâu mẹ, ngày mai mẹ thuê hai người làm giúp trước. Con bán xong măng sẽ qua nhà cô hai, xem có mời được Thất Biểu Gia về giúp không…”

Ngô Lan vẫn bực bội:

“Thuê người không phải tốn tiền chắc? Con làm kiểu này, mẹ còn chẳng có thời gian hái trà nữa!”

Trà còn quý giá hơn bao nhiêu!

Tống Đàm chợt nhận ra, từ khi cô trở về, mọi chi phí trong nhà đều do cô chi trả, nhưng lợi tức thu hoạch thì cha mẹ cô chẳng thấy được đồng nào.

Thế này không ổn.

Cha mẹ cô đã lớn tuổi, không có tiền trong tay sẽ càng thiếu cảm giác an toàn.

Đây không phải vấn đề hiếu thảo hay thiếu thốn, mà là quan niệm họ đã giữ suốt bao năm nay: Người già phải để dành chút tiền dưỡng già cho chính mình.

Nhưng nếu giao toàn bộ tài chính cho cha mẹ quản lý, với tính cẩn thận của Ngô Lan và Tống Tam Thành, thì sắp tới đừng mong có khoản chi tiêu nào lớn. Chắc chắn họ sẽ dè sẻn từng đồng mà tích góp.

Tống Đàm suy nghĩ rồi nói:

“Mẹ, mẹ cho con số tài khoản đi. Năm nay nhà mình làm nhiều, tiêu cũng nhiều, mẹ với ba lại vất vả. Thế này nhé, mỗi tháng con chuyển cho hai người hai mươi ngàn, để dành dưỡng già.”

Nghe xong, Ngô Lan càng giận!

Lúc này, bà giơ cuốc bổ mạnh xuống, “phịch” một tiếng, bật ra một khúc măng. Sau đó, bà trừng mắt với cô:

“Sao, bây giờ con định trả lương cho ba mẹ à? Rồi sau này nhờ con làm gì, chẳng lẽ lại phải trả thêm tiền công à?”

Tống Đàm: …

Cô biết ngay mà.

Tống Đàm suy nghĩ, nếu không đưa tiền, cha mẹ cả năm chẳng thấy được đồng nào, vậy thì không hợp lý.

Nhưng nếu đưa tiền, họ lại cảm giác như bản thân bị xa cách, không còn thân thiết nữa.

Cô đành phải đổi cách nói:

“Mẹ à, chủ yếu là mẹ cũng thấy rồi đấy, nhà mình giờ đầu tư vào đất đai, núi rừng lớn thế này, mà con lại tiêu pha không biết kiềm chế, chẳng có kế hoạch cụ thể.”

“Thế nên mỗi tháng con gửi cho mẹ một ít tiền, mẹ và cha giúp con với Kiều Kiều để dành. Lỡ có việc gì xảy ra, vẫn phải nhờ đến hai người thôi.”

Ngô Lan nghe xong, trong lòng thầm tính toán:

Hai vạn mỗi tháng, một năm cũng được hơn hai mươi vạn. Cả đời hai vợ chồng tiết kiệm từng đồng mới tích cóp được số tiền như vậy.

Có số tiền này, dù Tống Đàm năm nay lỗ vốn, sau này cũng chẳng cần phải lo lắng nhiều nữa.

Huống hồ, với tình hình thu nhập hiện tại của gia đình, dù có lỗ cũng chẳng đáng là bao.

Càng nghĩ, Ngô Lan càng cảm thấy vui vẻ. Nuôi con gái đúng là ấm lòng!

Bây giờ, nét mặt bà tràn đầy ý cười:

“Thật không? Hai vạn mỗi tháng không phải là ít đâu! Con bây giờ còn dư tiền sao? Mẹ có một cái thẻ ngân hàng bưu điện, hàng năm chỉ nhận được tiền trợ cấp nông nghiệp hơn tám trăm đồng, để lát nữa mẹ về tìm số thẻ gửi cho con nhé.”

Ngay cả động tác vung cuốc của bà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tống Đàm mỉm cười đồng ý.

Bên cạnh, Trương Yến Bình chỉ biết trầm trồ.

Không hiểu sao, anh ta lại cảm thấy em gái mình đúng là cao tay khi thuyết phục cha mẹ.

Sau đó, khi đặt mình vào vị trí mẹ anh ta mà tưởng tượng, anh ta chỉ biết lắc đầu từ bỏ, bà chắc chắn sẽ không thích tiền bạc mà chỉ thúc giục anh ta thi đậu công chức.

So với việc bị hối thúc thi công chức, thì đào măng ở quê nhà lại chẳng phải là việc khó nhọc gì. Ý chí trong anh ta lại bùng lên, tiện tay bẻ thêm hai cây măng xuân non.

Mọi người làm việc đến lúc trời nhá nhem, trong rừng tre không còn thấy gì nữa, ai nấy mới mang những giỏ măng đầy ắp trở về.

Buổi chiều hôm đó, họ đào được gần bốn trăm cân măng.

Vì lần này nhờ linh khí thúc đẩy, rừng tre liên tục mọc thêm những cây măng mới, Tống Đàm nghĩ ngợi một chút, trong lúc Ngô Lan đang dùng dây chun buộc măng thành từng bó ba cân hoặc năm cân, cô nói:

“Mẹ, con thấy măng còn có thể bán thêm hai ngày nữa. Hai ngày này mẹ tìm thêm vài người phụ giúp đào nhé.”

Bản thân cô thì không có thời gian.

Còn Trương Yến Bình làm việc thì chẳng đáng kể.

Ngô Lan đang phân loại những cây măng trong tay. Có những cây vừa đào từ đất lên, hình dáng tròn trịa, đầy đặn như măng đông. Có những cây măng non đã nhú lên, mảnh mai và dài. Bà phối hợp hai loại với nhau, miễn sao mỗi bó đạt đủ ba cân hoặc năm cân là được.

Măng nặng, giá lại cao tận hai mươi đồng một cân, nên việc thuê người đào măng cũng không khiến Ngô Lan phải đắn đo:

“Vậy bảo với ba con một tiếng, lát nữa gọi thêm vài người qua.”

Công việc ngày mai, tối nay phải sắp xếp xong.

Nghĩ thêm một chút, bà lại nói:

“Sáng mai con đừng vội vào thành phố, qua thị trấn mua thêm ít rau trước nhé.”

“Người đông, phải dậy sớm chuẩn bị, không đợi được con mua rau từ thành phố về đâu.”

“Được.”

Tống Đàm gật đầu.

Giờ cô lái xe trên đường núi đã quen, đi đi về về thị trấn mất chưa đến nửa tiếng.

“Mua những loại rau gì ạ?”

Mùa này…

Ngô Lan nghĩ ngợi:

“Đừng mua tỏi tây, rau diếp, cải thảo hay rau chân vịt, còn lại thì mua gì cũng được. Mấy loại đó trong vườn của dân làng có sẵn, mọi người gom lại cũng đủ.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 131: Vì cuộc sống mà tất bật.



Hơn chục người ăn uống, chỉ mua rau thôi thì không đủ.

Ngô Lan vội dặn dò:

“Còn t.hịt nữa, ngày mai phải mua ít nhất hai mươi cân. Sườn, t.hịt nạc, ba chỉ, móng giò gì cũng được. Nếu được thì thêm chút gà, vịt...”

Vừa nói bà vừa nhăn mặt, lòng đau như cắt. Chỉ một bữa ăn thôi mà tốn kém không ít.

Đặc biệt là t.hịt lợn dạo này lại vừa tăng giá.

Tống Đàm suy nghĩ một lúc rồi đề xuất:

“Thịt ngày mai mua ít thôi, để con đi thành phố mang vài món đồ ăn sẵn về. Như vậy cũng đỡ tốn công sức.”

Ngày mai còn phải tranh thủ trồng hết cây đào. Bữa trưa này không thể qua loa được. Người trong làng qua lại, tiền bạc là một chuyện, tình nghĩa lại là chuyện khác.

Nghe vậy, Ngô Lan lại thở dài lo lắng:

“Hay là ngày mai đổi người nấu chính nhỉ? Đột nhiên phải nấu cho từng này người, mẹ không có kinh nghiệm. Nếu nấu không ngon, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”

Ở làng này bao năm nay, hễ nhà nào làm tiệc đều phải thuê đầu bếp. Một bàn cũng mất từ hai mươi lăm đến năm mươi tệ tiền công. Chủ nhà chỉ cần chuẩn bị gạo, dầu, rau, còn đầu bếp mang theo cả bàn ghế.

Ngô Lan đã mấy chục năm không nấu bữa lớn thế này, mà bản thân bà cũng tự biết tay nghề của mình. Gần đây đồ ăn bà nấu tuy có ngon hơn trước, nhưng đến mức này thì vẫn cảm thấy không tự tin. Cả mấy chục người thế này mà ăn hết phần của năm mươi người.

Ngày mai hai cái nồi lớn trong nhà không đủ, chỉ nấu được rau thôi. Gạo phải mượn thêm vài cái nồi cơm điện của hàng xóm.

Bận tối mặt tối mũi, cứ làm tạm như vậy đã.

Tống Đàm cũng cảm thấy căng thẳng.

Nấu ăn cho từng này người đúng là cực nhọc thật. Dù có người phụ giúp, nhưng việc gì cần làm thì vẫn phải tự tay làm.

Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả cũng chỉ tại sự cám dỗ từ lời hứa của bí thư thôn quá lớn, khiến cô không thể từ chối được.

Đáng ghét!

Lần sau bí thư thôn đến, nhất định không pha trà mời nữa.

Tống Đàm nghĩ một lát, lại giục mẹ:

“Mẹ, mẹ gọi điện cho cô con đi. Bảo cô qua nhà ông Bảy (Ông chú Bảy) hỏi giúp xem thế nào. Nếu được thì ngày mai con mang ít quà đến.”

Nếu thuê được đầu bếp, mấy ngày tới họ có thể sắp xếp chỗ ở ổn thỏa. Sau này mẹ cô cũng không phải vất vả như thế này nữa.

Lương cao thì cô cũng trả được.

Hiện giờ thời tiết không nóng không lạnh, nấu ăn còn tạm chấp nhận được. Nhưng đến mùa hè, đứng bếp thì đúng là khổ sở.

Nếu để người nhà chịu cảnh cực nhọc này, thì việc cô về quê làm đủ thứ chuyện còn có ý nghĩa gì? Chỉ cần mang mấy chậu cây hấp thu linh khí ra thành phố bán là nhàn hạ hơn nhiều, mà lại kiếm được khấm khá hơn.

“Đúng đúng, đây là chuyện lớn.”

Gần thì lo cái ăn cái mặc cho mọi người, xa thì lo hạnh phúc cả đời của Kiều Kiều. Ngô Lan vừa bấm số điện thoại vừa lẩm bẩm:

“Cô con cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy sao đến lúc đi mới nói? Biết trước thì mình đã mang thêm mấy hũ mật ong cho cô rồi.”

Tống Đàm cười khẽ:

“Bác dâu con còn ở đấy, cô không muốn nói nhiều với bà ấy.”

Ngô Lan nhíu mày:

“Nói với họ thì được gì. Bác trai con không giữ nổi. Mà anh chị họ của con cũng đâu có hiếu thảo gì. Bác dâu con tuy miệng lưỡi khó nghe, nhưng việc nhà thì làm hết phần người khác, cứ như người hầu. Vậy mà anh chị con có biết thương bà ấy đâu?”

Mọi người tuy không nói, nhưng ai cũng hiểu rõ.

Nhìn mà xem, con trai bác trai mỗi năm chỉ về một lần vào Tết, ngay cả những dịp lễ khác cũng lấy cớ tăng ca mà không về…

Tưởng ai chưa đi làm thì không biết chứ gì!

Dù vậy, Ngô Lan vẫn khen ngợi cô hai:

“Cô con vẫn thương con nhất, Đàm Đàm. Sau này có gì tốt, nhớ nghĩ đến cô nhiều hơn.”

Còn chưa gọi được điện thì điện thoại lại có người gọi đến trước.

Là mợ cả – Chu Phương Quyên.

“Ngô Lan à, tôi nghe nói nhà cô đang thuê người làm nông à?”

Ở vùng quê mười dặm tám thôn, chuyện gì cũng chẳng thể giữ bí mật được lâu, như thể một ngày thôi cũng có thể lan truyền khắp nơi.

Mợ cả nghe lỏm được tin này trong lúc tán gẫu: cô cháu gái đại học của bà, Tống Đàm, về quê trồng trọt. Không chỉ trồng mà còn làm lớn, đến nỗi bây giờ ngày nào cũng phải thuê người làm giúp!

Về nhà kể lại, bà ngoại Tống Đàm không hài lòng, quay sang trách cậu cả:

“Ngươi là anh trai mà không biết nghĩ, lần trước Tống Đàm đến, không quên mang cho ngươi bao nhiêu rau. Nó còn nói ở nhà làm nông, sao ngươi không hỏi xem có cần giúp gì không?”

Cậu cả cũng oan uổng: con nhóc ấy trước kia làm văn phòng, giờ nói về quê trồng trọt, ai mà nghĩ cô có thể làm nên chuyện gì cơ chứ?

Ai mà ngờ được chứ!

Thế là vội vàng bảo vợ gọi điện, dù sao cũng là họ hàng, có việc mà không giúp đỡ thì không phải phép!

Ngô Lan nghĩ đến khoản thu nhập mấy ngày qua, vừa muốn khoe lại vừa muốn giữ kín. Nhưng giữ kín thì khó chịu, giờ nhận được điện thoại của chị dâu, bà bật cười ha hả:

“Đúng rồi đấy, chị dâu. Ôi, chị cũng biết rồi à? Tôi bảo mà, con bé này không kín tiếng chút nào, chuyện nhỏ mà cả làng biết. Chẳng qua chỉ là nhận thầu một ngọn đồi nhỏ, bé tí thôi, vậy mà cũng ồn ào thành ra thế này!”

Không thể khoe tiền kiếm được, nhưng nhận thầu đồi thì cũng có thể kể được một hai câu.

Mợ cả lập tức cao giọng: “Gì cơ? Nó còn nhận thầu đất? Không phải nói về quê trồng trọt chơi thôi sao?”

Vừa cúp máy xong, Tống Tam Thành đã thấy trên nhóm trò chuyện của làng, người thì nhắc tên, người thì gọi điện liên tục. Ngô Lan cũng sốt ruột, vội vàng gọi cho chị chồng.

“Chị à, hôm trước chị nói chuyện với Tống Đàm thế nào…”

Ngô Lan vào nhà gọi điện, Kiều Kiều và Trương Yến Bình thì mỗi người cầm một cốc nước mật ong, ngồi ung dung thưởng thức.

Con ong đất béo mập mạp bị nhét kẹt trong lòng bàn tay Kiều Kiều, giờ đây cố sức cựa quậy. Lông nó mượt mà, có sọc vằn, dưới ánh đèn còn vương chút phấn hoa. Nhìn đáng yêu không để đâu cho hết!

Tống Đàm nhìn con ong, cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô đột nhiên nhớ ra: “Kiều Kiều, em ngày nào cũng mang Đại Hùng đi theo, thế còn đàn con của nó đâu? Đã một tháng rồi mà sao con của nó chưa nở?”

Không phải nói rằng ong đất chúa chỉ cần một tháng là có thể ấp trứng và nuôi con trưởng thành sao?

Kiều Kiều cũng ngẩn người.

Cậu thả tay, nhìn con ong đang bò trên lòng bàn tay mình, bối rối nói: “Em không biết…”

Tống Đàm quay người, lấy cái hộp trên gác kho xuống. Nữ hoàng ong đất này, ngoài ăn và “khoe mông” (ý cô là chỉ sống nhờ sắc vóc), quả thật chẳng làm nên trò trống gì.

Mở hộp ra, bên trong là một bầy ong đất con chưa trưởng thành, chẳng có lấy một hạt phấn hoa hay giọt mật. Rõ ràng là con ong đất mẹ này vì quá béo mà chẳng động tay động chân làm việc, đến cả thức ăn cho con cũng hết sạch.

Tống Đàm: …

Bảo sao dù được linh khí dưỡng, đàn ong vẫn không lớn được. Dù không trông mong chúng làm việc, nhưng cũng không thể vô dụng đến mức này chứ!

Nếu đã vậy…

“Kiều Kiều, lần tới khi em livestream, nhớ mang con ong đất này theo, để nó chơi trước ống kính.”

Dù sao cũng phải làm chút gì để nuôi con, không thể lười biếng mãi được.

Trương Yến Bình suýt thì sặc nước mật ong.

Ngay cả con ong đất cũng bị ép bán "sắc" (khoe vẻ đáng yêu), em gái anh ta đúng là thực hiện triệt để nguyên tắc “không nuôi kẻ ăn không”.

Còn anh ta thì sao?

Ngày mai vẫn phải đi làm việc chứ?

Là lên núi đào măng hay đi c.h.ặ.t cỏ đậu tím đây?
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 132: Cách tự tô điểm của cô hai.



Trong khu phố.

Cô hai Tống Hồng Mai cúp điện thoại, đi đi lại lại trong phòng hai vòng, cuối cùng nghiến răng, xách túi hoa nhãn đi đến khu dân cư đối diện.

Ông chú Bảy (Ông chú Bảy) của bà ở ngay đây.

Hồi trước, khi giải tỏa, ông bà già muốn ở cùng con trai, vì vậy đã đặc biệt xin một căn hộ rộng rãi.

Ai ngờ, kế hoạch không theo kịp thay đổi, nhà còn đang xây thì con trai đã đến Tân Cương rồi.

Bây giờ, ngôi nhà rộng lớn đó chỉ còn lại hai ông bà, ngày nào cũng chỉ riêng việc dọn dẹp đã mệt mỏi đến nỗi không thể chịu nổi.

Tống Hồng Mai gõ cửa, lúc này ông chú Bảy đang tưới nước trên ban công.

Không thể nói, khu này tuy mới, nhưng kiểu nhà vẫn cũ. Ban công không lớn lắm, để tận dụng tối đa, ông đã xây thêm một hàng lan can, dưới là một tầng thùng nhựa, trên thì là những ống nhựa khoan lỗ, trồng đầy hành, tỏi, xà lách, cải thảo…

Mùa xuân và thu thì tạm ổn, nhưng mùa đông thì chẳng sống sót được bao nhiêu.

Mà khi đến mùa hè, ban công kín gió không thông thoáng, trồng một cây cà chua cũng có thể bị nhện đỏ tấn công, trong khi những gì ông mua về cũng chẳng chịu phun thuốc.

Mỗi mùa hè đến, ông chú Bảy lại cứ lầm bầm khi đi chợ.

Khó chịu nhất là, rau trồng trên chính ban công của họ, vì ánh sáng và gió không đủ, lại còn thiếu thốn đủ thứ, cuối cùng lại chẳng mọc được như rau của những người bán hàng ngoài chợ!

Dần dần, mấy năm nay, ông chú Bảy cũng cảm thấy thất vọng.

Nhưng thói quen trồng rau vẫn không bỏ được, nên ban công vẫn đầy những lá cây xanh um.

Ông chú Bảy ra mở cửa:

"Ồ, Hồng Mai à, sao lại đến muộn thế?"

Tống Hồng Mai cười rồi nói to:

"Chú họ, con mang một bao hoa sồi đến cho chú, ngửi thử đi, nhất định rất ngon!"

Ông chú Bảy chẳng lạ gì bà ta.

Nghe vậy, ông lạnh lùng hừ một tiếng:

"Hồng Mai à, đây chắc lại là từ nhà mình mà hái đúng không? Nếu thật sự chịu chi thêm chút tiền, ngươi chắc chắn sẽ không mang cho ta đâu."

Nghe lời này, Tống Hồng Mai chỉ biết cười khẽ hai tiếng:

"Chú à, sao chú lại nghĩ con như vậy? Con không phải người như thế."

"Ngươi chính là vậy."

Ông chú Bảy trong lòng thầm ghi nhớ:

"Lần trước, khi ngươi đến nhà ta, mang theo rau nhìn thì tươi mới, nhưng ta nhìn một cái là biết, chắc chắn là đã mặc cả với người khác rồi, chỉ là thu dọn cho cẩn thận thôi."

Đây chính là lý do mà ông không bao giờ đồng ý để Tống Hồng Mai lo liệu chuyện dưỡng lão cho họ.

Quả thật, cuộc sống này làm sao có thể hòa hợp được!

Cô cháu họ này, quả là keo kiệt!

Ông biết gia đình ông Tống Hữu Đức, chẳng hiểu sao nuôi được đứa con gái này, tính toán đâu ra đấy.

Vì thế, ông không thèm nhìn đến túi hoa sồi nữa, quay lưng đi vào nhà, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bập bênh:

"Nếu ngươi lại nói chuyện lần trước, thì ta nói ngươi nghe, không được đâu, khi nào ngươi chịu bỏ ra chút tiền mua hải sản, ba ba, vi cá để đến thăm ta, chúng ta lại từ từ trò chuyện."

Hải sản, vi cá?!

Cô hai tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến những món ăn như vậy! Nghe thôi cũng đã khiến bà cảm thấy nhói ở trong ngực.

Lúc này, bà vội vàng nói:

“Chú họ, hôm nay con không phải đến vì con, mà là vì cháu gái con.”

Ông chú Bảy lập tức hứng thú:

“Cháu gái nào vậy?”

Cô hai nhanh chóng giải thích:

“Chính là con gái của em trai con, Đàm Đàm, Tống Đàm ấy, chú còn nhớ không?”

“Ài chà, con bé đó trông mũi miệng đều sắc sảo, lại hiếu thảo, nhân phẩm nhất định là tốt!”

“Nhưng không được.” Ông chú Bảy dứt khoát từ chối:

“Ta không muốn để con gái nhà người ta chăm sóc ta lúc tuổi già.”

“Tại sao chứ?” Cô hai không vui: “Chú chẳng phải coi trọng con trai hơn con gái sao?”

Ông chú Bảy không giận, chỉ bình tĩnh nói:

“Gì mà coi trọng con trai hơn con gái? Ngươi thử nhìn xem, mười dặm tám thôn, kể cả trong thành phố, có mấy nhà để con gái phụng dưỡng cha mẹ già không?”

“Cháu gái ngươi nhân phẩm thế nào, ta không biết rõ, nhưng có ngươi đảm bảo thì chắc là đáng tin. Vấn đề là nếu nó lấy chồng rồi, nhà chồng không vừa lòng, chẳng lẽ vì ta mà nó phải ly hôn?”

Ông chú Bảy đã lớn tuổi, trải đời nhiều, cũng gặp qua không ít phụ nữ.

Nhiều cô gái trước khi cưới thì giỏi giang xuất sắc, nhưng lấy chồng xong như bị rút mất hai lạng xương, nhà chồng nói gì cũng nghe.

Cũng có người cứng cỏi, nhưng sau khi kết hôn cũng chẳng tránh khỏi chịu thiệt thòi. Ông thấy việc gì phải dính vào chuyện này?

Thế nên, để tránh rắc rối, ông từ chối ngay từ đầu.

“Lại nói, nếu ta nhờ cháu gái ngươi, chẳng may ta ngã gãy tay gãy chân, nó có thể cõng ta không? Hay phải gọi chồng nó đến phục vụ ta?”

Người chỉ nhắm vào nhà cửa thì tất nhiên vui vẻ đồng ý, nhưng chăm sóc thế nào thì chưa chắc.

Người già rồi, có đủ cách làm khổ người ta.

Ông chú Bảy lắc đầu:

“Ta không dám mạo hiểm.”

Những lời ông nói đều rất thật.

Nếu là trước đây, trong lòng cô hai cũng có chút lăn tăn, nhưng vấn đề là sau khi về nhà, bà tận mắt thấy được bản lĩnh của cháu gái mình.

Nói riêng chuyện đào măng thôi, mỗi sọt măng ít nhất cũng phải trăm cân. Vậy mà cô cháu gái xinh xắn, nước da trắng trẻo của bà, một tay xách một sọt, bước chân nhanh nhẹn như bay!

Còn không giỏi hơn đàn ông sao?

Đừng nói là Ông chú Bảy ngã, dù ông có liệt, cô ấy cũng chỉ cần kẹp dưới nách là có thể đưa đến bệnh viện!

Nhưng nói vậy thì hơi khó nghe, bà bèn chỉ trời thề:

“Chú yên tâm, nếu nó không có sức, ta tuyệt đối không dám đến đây nói chuyện này!”

“Còn chuyện sau khi cưới ra sao... Chú họ, con nói thật với chú, không chỉ vì căn nhà này, mà chủ yếu là vì con người chú. Để con kể chú nghe chút về hoàn cảnh nhà nó nhé!”

Cái miệng lanh lợi của cô hai, mấy ai đấu lại được. Cũng may Ông chú Bảy là người trầm tĩnh, nên vẫn kiên nhẫn nghe bà nói hết, rồi mới trầm ngâm một lát:

“Ý ngươi là, nhà cháu ngươi sẽ phụng dưỡng ta, ta đến ở với chúng nó, còn phải làm đầu bếp chính, lại thêm chăm sóc đứa em trai ngốc nghếch của nó nữa?”

“Chú họ, chú nói gì vậy? Cháu trai con thông minh lắm, ngoan ngoãn, biết nghe lời, chú gặp rồi, đảm bảo sẽ thương ngay!”

Cô hai nói chuyện rất đĩnh đạc, đầy tự tin.

Ồ, cái bánh vẽ này to quá, đến Ông chú Bảy cũng tiêu hóa không nổi.

Ông chú Bảy lắc đầu:

“Không được, không được, con bé này gánh nặng lớn quá, ta không xem trọng.”

Cô hai đẩy cái túi đựng hoa sồi về phía ông, giọng điệu hùng hồn:

“Xem trọng hay không, trước tiên chú thử nhìn chất lượng rau mà cháu gái con trồng đã? Nhà nó năm nay bán cỏ đậu tím được 20 đồng một cân, ông từng thấy loại rau nào trong chợ có chất lượng như vậy chưa?”

“Chú họ, con nói thật nhé, chú có cái nhà này ở đây, về sau chỉ cần thả một câu, người đến thể hiện hiếu tâm chắc chắn không thiếu.”

“Nhưng chỉ nhìn cá nhân không ăn thua, mua heo còn phải nhìn chuồng mà. Chú cũng biết đức hạnh của em trai con ra sao, cha con và mọi người ở quê sống thế nào chú cũng rõ. Nhà họ Tống chúng ta không phải hạng cô thế đơn côi, họ hàng đông đúc, tuyệt đối không để chú chịu thiệt thòi.”

“Hôm nay con dám chắc chắn một điều, chúng con tuyệt đối có thể đảm bảo chú an hưởng tuổi già.”

“Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đang bàn bạc mời chú về làm đầu bếp chính sao? Công việc đó cũng trả lương đàng hoàng, đâu phải bảo chú làm không công.”

“Chú không phải ngày nào cũng than thở rằng ở đây buồn chán, về quê thì lại lo đau đầu nhức mỏi không tiện sao?”

“Đây chẳng phải là phương án hoàn hảo nhất rồi ư? Có công việc, cháu gái con lại có xe. Còn việc có thành hay không, ngày mai con dẫn đứa nhỏ đến cho chú gặp. Nhưng trước hết chú suy nghĩ về công việc đầu bếp chính đi nhé!”

“Nói thật, cháu gái con kiếm tiền giỏi như vậy, liệu nó có để mắt đến căn nhà này của chú hay không, cũng chưa chắc đâu.”

Tất nhiên, đừng nhìn cô hai nói mạnh miệng như vậy. Thực tế, theo suy nghĩ của bà: căn nhà lớn thế này, cả trăm vạn, làm sao mà không để mắt cho được!

Nhưng chẳng phải Ông chú Bảy còn chưa đồng ý sao?

Dù thế nào, cũng phải nói đôi lời làm đẹp mặt mình chứ.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 133: Ngô Lan kiệt sức.



Cô hai vừa thương lượng xong xuôi mọi chuyện đã vội vã quay về nhà.

Lúc sắp đi, bà suy nghĩ một hồi rồi quyết định để lại túi hoa sồi kia.

Ông chú Bảy, người đã từng trải và lão luyện, liếc ánh mắt sắc bén nhìn bà là hiểu ngay ý đồ. Cơn giận trong lòng ông lập tức dâng lên!

“Bảo rằng sau này sẽ đối xử tốt với hai ông bà già ư? Đến quỷ cũng chẳng tin nổi!”

Nhưng sau khi bà rời đi, lại xách một xô nước lớn từ nhà vệ sinh ra ban công để tưới cây. Ở tuổi hơn sáu mươi, dáng người ông vẫn vững vàng.

Bà thím Bảy thì thở dài:

“Nói thật, nếu nhà Tam Thành chịu nuôi hai chúng ta, tôi thấy cũng ổn. Không trông mong gì vào đám con gái với cháu, chỉ cần Tam Thành vợ chồng họ sống có tình nghĩa là đủ rồi.”

ông chú Bảy không nói gì, hiển nhiên trong lòng cũng đang cân nhắc.

Sau cả một đời vợ chồng, bà thím Bảy còn điều gì mà không hiểu chồng mình?

“Chúng ta còn trẻ hơn anh Hữu Đức mấy tuổi. Ông ấy còn hy vọng vào Tam Thành, nhà mình lại có căn hộ ở đây, cũng chẳng gọi là thiệt thòi gì. Chỉ cần họ chăm lo cho chúng ta lúc về già, thế chẳng được sao?”

Vì lưu luyến quê hương, hai ông bà không đành lòng rời xa để đến Tân Cương. Nhưng giờ đây, có con, có tiền mà lại chẳng ai phụng dưỡng, thật đau lòng.

Ông chú Bảy cuối cùng đặt gáo nước xuống, gương mặt u ám:

“Tôi biết từ lâu hai vợ chồng họ là người chân chất. Nhưng gia đình họ cũng gánh nặng quá lớn.”

“Không nói đâu xa, con trai họ sau này phải làm sao?”

“Nếu thật sự bàn bạc kỹ, có người chăm lo cho chúng ta lúc tuổi già, tôi vui lắm. Nhưng vấn đề là căn hộ này, không để lại cho họ thì chẳng yên tâm.”

“Nhưng nếu để lại… với con trai họ mà nói, cũng chẳng phải chuyện tốt.”

Một kẻ khờ khạo ở làng, dù sao cũng có thể sống qua ngày.

Nhưng một kẻ khờ mà có tiền… sống được đã khó, chưa kể phải chịu bao nhiêu sự chèn ép.

Bà thím Bảy hiểu ra.

Đã nghĩ đến mức này, ông chú Bảy chắc chắn đã cân nhắc vô số lần, có khi cả làng cũng bị ông tính toán hết rồi.

Đã vậy…

Bà thím Bảy cũng thoải mái nói:

“Hiện tại chúng ta còn khỏe, vẫn tự lo được. Việc này chẳng phải một câu mà quyết định được, cứ từ từ thôi. Ngày mai cháu gái cô ấy có tới, nếu thật sự mời ông về làm đầu bếp lớn, thì mình quay về quê sống một thời gian, thế cũng được mà?”

Người bên cạnh hiểu ông nhất, bà thím Bảy nở nụ cười mong chờ:

“Tôi còn lạ gì ông. Ở nhà ngày nào cũng nấu cho tôi ăn, không phát huy được tay nghề, ông bứt rứt lắm chứ gì?”

Ông chú Bảy cứng miệng:

“Về làm gì, nhà cũ chẳng có gì, bất tiện lắm.”

Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại vơ lấy một nắm hoa sồi, cúi đầu ngửi, rồi ánh mắt đột nhiên sáng lên, bứt một nụ hoa nhét vào miệng nhấm nháp.

---

Đầu tháng tư, thời tiết đặc biệt dễ chịu. Sáng sớm, sương mờ còn bao phủ, ánh nắng vừa le lói, làn gió mát thổi qua làm người ta tỉnh táo, nhất là những ai chuẩn bị bắt đầu công việc.

Mặt trời còn chưa lên hẳn, các cô thím đi hái trà đã nhanh tay buộc tấm ni lông quanh eo, xỏ ủng đi mưa, đội nón lá, xách giỏ leo núi.

Bên này, con đường làng bắt đầu nhộn nhịp. Tiếng xe máy gầm rú vang vọng, chẳng mấy chốc đã có một hàng dài xe đỗ trước cửa nhà Tống Đàm. Đó đều là người trong làng và các làng bên đến giúp đỡ.

Khi cậu cả Ngô Thành Đào cưỡi xe máy chở mợ cả tới nơi, nhìn cảnh tượng này liền sững sờ:

“Làm lớn thế này à?”

“Sao lại mời nhiều người đến vậy?”

Mợ cả bật thốt lên một tiếng "Ối giời":

"Ông nói xem, Ngô Lan cũng không báo trước cho chúng ta một tiếng. Việc lớn như vậy mà người nhà không đến giúp, nói ra thì còn ra thể thống gì nữa!"

Hai vợ chồng họ lập tức chạy lại, Tống Tam Thành nhìn thấy cũng nhanh chóng hỏi:

"Anh chị, ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi, ăn rồi." Mợ cả đảo mắt nhìn quanh:

"Đàm Đàm đâu? Chúng tôi còn bảo hôm nay đến phụ một tay mà. Đang làm việc gì vậy?"

Tống Tam Thành cười:

"Đàm Đàm đi mua rau rồi."

"Hôm nay định trồng cây đào. Anh cả lên núi cùng tôi, còn chị dâu ở nhà giúp Ngô Lan nấu ăn được không?"

Chỉ trong vài câu đơn giản, liên tục có người hỏi:

"Đi trồng cây ngay bây giờ à?"

Tống Tam Thành lo cho cây đào quý của mình, sợ người khác bất cẩn làm hỏng. ông không kịp chào hỏi, vội vàng xách cuốc, xẻng rồi kéo cả Ngô Thành Đào lên núi.

Ở phía sau núi, đàn heo con quen thuộc kêu ủn ỉn, chờ đợi bữa sáng sắp tới.

Con c.h.ó Đại Vương thì lặng lẽ đi một vòng trong rừng rồi quay lại chuồng của nó.

Nó biết rằng nhóm người này đến làm việc ở khu vực khác. Nhiệm vụ của nó là bảo vệ đàn gà, vịt và lũ heo con.

Làm việc tốt thì mới được ăn ngon hơn.

Hầy, không biết vị chủ mới thứ hai bao giờ mới về nữa. Hôm qua được ăn mấy viên màu vàng, ngon lắm! Thật ngọt ngào!

Con ngỗng Đại Bạch cũng vươn cổ, quạt quạt cánh rồi bước lại gần. Đôi mỏ dẹt của nó không cam tâm mà chọc chọc vào chiếc máng trống không của mình. Cuối cùng, một c.h.ó một ngỗng nhìn nhau, rồi cả hai nằm im lặng.

Trong sân, những người hứa đến giúp hôm qua đều đã lên núi, chỉ còn Ngô Lan, hai bác gái phụ việc và mợ cả Chu Phương Quyên.

Đừng nghĩ sáng sớm mà không có việc gì làm. Với hai, ba chục người lao động, nhóm làm hậu cần sáng sớm chẳng rảnh tay, trước tiên phải chuẩn bị trà nước đầy đủ.

Nhà chỉ có hai bình nước sôi, vốn dĩ không đủ. Nhưng chuyện này nhỏ thôi, các cặp vợ chồng đến làm việc đều tự nhiên mang theo bình trà nhà mình, tối làm xong việc thì lại mang về.

Với người dân trong làng, chuyện này quá đỗi bình thường, mấy chục năm trước còn mượn ghế, mượn bát nữa mà.

Nhưng trưa nay, thực sự phải mượn cả ghế và bát đấy.

Ngô Lan dẫn mọi người đi quanh nhà này mượn ghế, nhà kia hái rau, đồng thời cũng phải đối phó với những câu hỏi thật giả lẫn lộn từ dân làng.

Dù sao đi nữa, đã bao nhiêu năm rồi làng chưa thấy cảnh mời nhiều người đến làm việc thế này?

Thế là sáng nay, bà vừa mệt thân vừa mệt đầu, chẳng có lúc nào thảnh thơi!

Khó khăn lắm mới đun xong mấy chục ấm nước, Tống Đàm cũng lái xe về.

Sáng sớm đi chợ phiên, cô đã bao nhiêu năm không trải nghiệm rồi. Lần trước đi mua hạt giống với bố, cũng chẳng nhiệt tình thế này.

Nhìn Kiều Kiều và Trương Yến Bình dỡ hết rau t.hịt từ xe xuống, Ngô Lan kéo cô sang một bên:

"Đàm Đàm, hôm qua cô con nói hôm nay muốn con qua thăm, con nghĩ kỹ xem mang gì qua chưa?"

"Chuyện của ông chú Bảy con, chúng ta không ép buộc. Thật sự nếu không bàn bạc được, con thử hỏi ông chú Bảy xem có ai cùng nghề muốn đến làng mình làm việc không?"

"Mẹ đây chỉ là phụ nữ nông thôn bình thường, ngày nào cũng kiểu này thì mẹ chẳng lo nổi đâu."

Ngô Lan trong lòng cũng có sổ sách của riêng mình, đừng tưởng cảnh tượng hôm nay chỉ là lần này thôi!

Trồng cây đào xong, công việc tiếp theo còn nhiều lắm. Không nói nhiều, mỗi ngày thêm ba đến năm người thôi thì nấu ăn cũng đã là một công trình lớn rồi.

Tay nghề của bà nấu cơm thường ngày thì được, nhưng đông người thế này, ngày dài tháng rộng thực sự không chịu nổi!

"Ngày nào chỉ rửa bát dọn dẹp thôi mẹ cũng đủ mệt c.h.ế.t rồi."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 134: Nước miếng rớt xuống.



Cả gia đình vất vả như thế nào, Tống Đàm đều nhìn thấy hết.

Hôm nay cô nhất định phải mời được ông chú Bảy về nhà.

Nhà cửa, cô chẳng quan tâm mấy, ai thích sống ở trung tâm thành phố chứ?

Nhưng một đầu bếp giỏi thì nhất định phải có!

Nói đi cũng phải nói lại, ở nông thôn mà tuyển người làm thì thật sự rất khó, đặc biệt là tìm một đầu bếp. Mà lại còn phải là người quen với việc nấu ăn cho các bữa tiệc lớn ở quê nữa chứ.

Vấn đề là, những người như thế, ở nhà họ cũng có thể tự kiếm khách hàng, chẳng việc gì phải đi làm thuê cả.

Đề xuất của cô hai về việc mời ông chú bảy, quả thực là một lựa chọn không tồi.

Thứ nhất, ông chú Bảy đã lớn tuổi, việc lo liệu các bữa tiệc lớn quá nhiều áp lực, dù ông còn sức nhưng cũng không muốn bận tâm nữa.

Nhưng những việc nấu ăn hàng ngày thì lại rất hợp với ông.

Thứ hai, ông chú Bảy lại có quan hệ họ hàng với gia đình cô, ở nông thôn, đừng nghĩ rằng chuyện họ hàng là phiền phức. Nhiều khi lại rất cần đến mối quan hệ này. Người lớn tuổi trong họ nói chuyện thường có trọng lượng hơn.

Tống Đàm về quê làm việc, đến giờ vẫn chưa phát sinh mâu thuẫn. Một là vì thời gian còn ngắn, mọi người chưa để ý đến cô. Hai là hiện tại chưa có lợi ích gì lớn để thu hút sự chú ý của người khác, nên cả làng vẫn tỏ vẻ hòa thuận, vui vẻ.

Nhưng sau hôm nay, chắc chắn sẽ có người bắt đầu tính toán mưu mô.

Bối phận và tuổi tác của ông chú Bảy, cộng thêm uy tín của ông nội Tống Hữu Đức, quả thực là một lá bùa hộ mệnh.

Đây chính là cách sống ở nông thôn hiện nay.

Nói gì đến đạo đức hay pháp luật, không gì hữu dụng bằng mối quan hệ nhân tình.

Vì thế, Tống Đàm đã không tiếc vốn liếng.

“Mẹ, mẹ giúp con gói một cân trà, lấy thêm hai hũ mật ong nữa. Con dỡ hàng xong rồi sẽ chất măng tre lên xe.”

Chỉ riêng việc gửi hàng qua bưu điện đã phải đến cả trăm cân. Ban đầu định bảo nhân viên giao hàng của Feng Feng Express đến tận nhà lấy, nhưng nghĩ lại mình đã lái xe thì ghé qua một chút cũng không mất công gì mấy…

Haiz, chỉ trách mình không có ba đầu sáu tay thôi!

Sau khi dặn dò xong, Tống Đàm bắt đầu chuyển đồ.

Mợ cả nhìn thấy liền hít một hơi lạnh:

“Trời đất ơi, sao trước giờ không biết con bé này khỏe thế cơ chứ!”

Cái sọt nhựa đầy măng tre nặng cả trăm cân, vậy mà nó vẫn xách nhẹ nhàng trèo lên thùng xe phía sau được!

Cô bận rộn làm việc mướt mồ hôi, còn Ngô Lan đứng bên lại cảm thấy tiếc không nỡ.

Tặng trà, tặng mật ong, tính theo mức lương ở làng này, số tiền đó đủ để thuê đầu bếp làm hai, ba tháng rồi!

Nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của việc học một nghề, nghĩ đến tương lai của Kiều Kiều… bà nghiến răng, cuối cùng vẫn làm theo.

“Không bỏ con thì chẳng bắt được sói.” Tính cách ông chú Bảy, cả làng ai cũng rõ.

Có một người thầy như thế kèm cặp, ít nhất ông sẽ không giấu nghề, Kiều Kiều sẽ không bị bắt nạt, lại còn được ở gần cha mẹ trông nom…

Trong lúc suy nghĩ, Ngô Lan đã cân xong một cân trà.

Vì là để tặng cho ông chú Bảy, nên không dùng hộp quà, chỉ đơn giản hút chân không rồi cho vào hộp sắt, cùng với hai hũ mật ong bỏ chung vào túi xách tay, giao cho Kiều Kiều ôm lấy.

Sau đó, xe khởi động, Tống Đàm quay sang gật đầu với mẹ: “Mẹ yên tâm đi.”

Nếu ông chú Bảy thực sự có tính cách như cô hai nói, thì pha xong ấm trà này, chắc chắn ông ấy không nỡ rời đi!

Nhưng trước mắt, việc cấp bách nhất vẫn là bán hết đám măng tre của mình. Hầy, nghĩ đến việc lâu rồi không ra chợ, lại cảm thấy nhớ ghê!

Nhớ nhung không chỉ riêng Tống Đàm.

Tối qua, vừa nhận được tin, cả nhóm chat đã náo loạn cả lên.

Giờ đây, các thành viên trong nhóm đều hiểu rõ chất lượng hàng nhà cô. Măng tre hai mươi đồng một cân, nói ra không ai chê đắt, cả đêm chỉ toàn chia sẻ công thức nấu ăn và cách muối măng…

Thay vì nói đây là nhóm bán rau dại, chi bằng nói là nhóm chia sẻ kỹ năng nấu nướng thì đúng hơn.

Thư ký Vương vốn hay “lặn” trong nhóm, đến nửa đêm mới có thời gian lướt qua một chút, lập tức bị các công thức món ăn và hình ảnh video chụp đồ ăn làm cho thèm rỏ cả nước miếng, đến mức mơ cũng thấy mình đang lăn lộn trong rừng tre.

Sáng nay, dù biết chắc là chưa nhận được hàng, nhưng anh ta đã mang trong lòng mong chờ tới 120%!

Lại ngửi thêm một hơi cốc nước mật ong ngọt lịm, rồi ngắm hộp trà xanh cất cẩn thận trong tủ của mình… Nếu không có những thứ này, sáng nay anh ta làm sao mà cầm lòng cho nổi!

Nhưng cùng lúc đó, vừa uống đồ ngon vừa phải lén lút, trước tiên phải đóng cửa văn phòng lại.

Trong khu cơ quan, anh ta đã giới thiệu không ít người vào nhóm.

Nhưng mật ong với trà xanh không phải ai cũng dám chi mạnh để mua. Phần lớn đều là người lo toan cho gia đình, tiêu ba trăm hay năm trăm đồng cũng phải tính kỹ lưỡng… Chính vì vậy, mỗi lần anh ta pha trà, văn phòng lập tức trở nên náo nhiệt, khiến Thư ký Vương đau lòng lắm!

Nhiều người thế này, hương trà cũng không đủ để ngửi!

Đúng là…

---

Anh chàng giao hàng của Feng Feng Express tối qua nhận được tin, sáng sớm nay đã dậy dán đống thùng giấy, chất đầy nửa kho.

May mà măng tre dễ đóng gói, lần này không cần dùng túi đá lạnh nữa, nhưng mà màng bọc khí thì không thể thiếu.

Xe của Tống Đàm còn chưa tới, anh ta đã ngồi xổm trước cửa, cắt từng tấm màng bọc khí với các kích thước khác nhau.

Năm nay có vị thần tài này, cảm giác cuộc sống đầy hy vọng làm sao!

Vợ anh ta từ thị trấn mua đồ ăn sáng về, ngồi xuống cạnh, vừa giúp kéo băng keo vừa tò mò hỏi:

“Nhà cô ấy buôn bán tốt thế thật sao?”

“Chứ còn gì nữa!”

Anh giao hàng vỗ tay lên chồng đơn đặt hàng bên cạnh: “Thấy không? Đây mới là đống đơn tối qua gửi tới đó! Đợi lát nữa chắc lại có thêm khối đơn nữa cho xem, cũng phải thôi, giờ nông sản sao mà bán chạy thế này?”

“Còn nữa…” Anh giao hàng Feng Feng cũng lấy làm khó hiểu: “Không biết đồ nhà cô ấy ăn vào ngon cỡ nào, mấy lần gửi hàng, hơn nửa đều là khách quay lại.”

Không chỉ quay lại mua, mà còn quay lại mua không chỉ một lần.

Nếu thứ này không ngon, làm sao có thể như vậy được chứ? Hai vợ chồng anh giao hàng, những người dân thường sinh ra và lớn lên ở thị trấn nhỏ này, dù biết rõ rằng thứ này không đáng giá lắm, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên.

Hai người ăn xong một bát mì với vẻ mặt nhạt nhẽo, chẳng có gì ngon lành. Sau đó, cô vợ dùng khuỷu tay thúc chồng:

"Đợi lát nữa người ta quay lại giao hàng, anh hỏi xem có giảm giá được không. Mình cũng mua hai cân về nếm thử xem!"

Hai mươi thì hai mươi, kiếm tiền vất vả như vậy, thỉnh thoảng xa xỉ một chút thì có sao đâu?

Nói đến đây, ngay cả anh giao hàng cũng động lòng.

Hai vợ chồng lập tức tính toán:

"Thế mình mua mấy cân đây?"

"Ba cân đi, mắc quá, mua thử chút thôi."

"Măng này chế biến thế nào nhỉ?"

"Là xào thịt, hầm gà, hay làm gỏi đây?"

"Hỏi mẹ mình xem, mẹ mình hầm gà ngon lắm."

"Cũng hỏi chị họ em nữa, Tết chị ấy làm món măng cay ngon cực."

Càng nghĩ càng thèm, nước miếng ròng ròng. Quay đi hỏi cả một vòng lớn, ghi chú công thức trong điện thoại cũng đã đầy vài trang.

Thế nhưng chờ mong mãi, từ mong sao sao sáng đến trăng rằm, cuối cùng cũng đợi được người giao hàng. Tưởng rằng chuyện này là chắc chắn rồi...

Nào ngờ, Tống Đàm hơi cau mày, sau đó lắc đầu:

"Xin lỗi nhé, tôi xem yêu cầu trong nhóm, hôm nay măng này chắc không đủ để bán đâu, hay là để mai tôi mang thêm cho anh chị được không?"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 135: Sự trợ giúp của người bán rau.



Hai vợ chồng trẻ làm cho công ty vận chuyển Feng Feng đứng nhìn chiếc xe bán tải nhỏ tới rồi lại đi, không chút do dự, hệt như một gã đàn ông tệ bạc.

Trước mặt họ, ngoài một đống hàng hóa phải giao còn có một cuốn sổ công thức nấu ăn vừa vất vả hỏi han được, nhưng chẳng có chút tác dụng gì.

Anh chồng giao hàng nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt, quay lại nhìn người vợ đang ấm ức sắp rơi nước mắt, gãi đầu ngập ngừng:

“Hay là... mình ra chợ mua chút măng tre về ăn thử? Dù gì cũng giải cơn thèm trước đã.”

Cô vợ lườm anh một cái sắc như dao:

“Anh thừa tiền hả?! Chỗ măng tre này, nhà ai chẳng có một bụi, bẻ vài nhánh là xong!”

“Còn nữa, sáng nay ở chợ phiên bán năm đồng một cân, đắt lòi mắt, mà tôi có thích cái thứ mùi lạ lạ ấy đâu. Ai thích ăn thì cứ ăn!”

Nói xong, cô ta lại giận dỗi quay đi, tiếp tục đóng gói hàng.

Anh chồng giao hàng: ...

Vậy rốt cuộc là cô ấy thích ăn hay không thích ăn đây? Ngày mai mình có nên mua măng không?

Tống Đàm chẳng hề hay biết rằng mình vừa làm tổn thương trái tim của một đôi vợ chồng trẻ. Lúc này, cô liếc nhìn gương chiếu hậu rồi hỏi:

“Kiều Kiều, mình còn bao nhiêu cân măng tre, em nhớ không?”

Kiều Kiều ôm chiếc túi xách trị giá mười hai nghìn đồng, lớn tiếng đáp:

“Còn ba trăm hai mươi cân!”

Ban đầu là hơn bốn trăm cân, nhưng để lại nhà một ít bị hỏng, phần còn lại thì gửi hết ở trạm giao hàng rồi.

Tất cả đều đã được chia thành từng túi ba cân hoặc năm cân, để Kiều Kiều dễ thu tiền hơn.

Trong lòng Tống Đàm tính toán: Dù là măng mùa xuân hay măng mùa đông, loại nào cũng nặng ký cả. Lần này chắc chắn thu được sáu bảy nghìn tệ, tiền công hôm nay coi như đủ rồi.

Sướng rơn!

Không sai, chuyến này họ qua chợ không hề lo không bán được. Theo thống kê trên điện thoại, số lượng hàng này vừa vặn.

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người muốn đặt thêm, nhưng cũng có thể có người bận không đến được… Nhưng vậy là đủ rồi.

Thực ra, quầy hàng này mới nghỉ bán có vài ngày, giờ măng vừa bày ra đã hết veo… Chiêu “marketing khan hàng” quả không làm người ta thất vọng.

Mai lại tới nữa!

---

Ở khu phố cũ, chợ lớn ven sông.

Người bán rau quen đường quen lối thu mình sau quầy hàng nhỏ của mình.

Quầy hàng này nằm ở góc khuất, từ khi Tống Đàm không còn đến đây bày quầy, nơi này lập tức trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo hẳn.

Những gương mặt quen thuộc ở chợ lững thững đi qua, vừa nhặt rau vừa càu nhàu:

“Sao đắt thế nhỉ? Rau cải này mà cũng bán mười đồng một cân à? Rồi hành lá nữa, tận mười hai đồng một cân?! Mấy người kiếm tiền giỏi ghê nhỉ!”

Rau năm nay đúng là đắt thật, người bán rau cũng bó tay.

“Chị ơi, rau đắt, cả chợ đâu phải mình tôi nói giá được. Nhập vào đã cao thế này, chúng tôi cũng không làm gì được!”

“Tuần trước rau cải này còn có bảy đồng thôi, giờ đột nhiên tăng giá, chúng tôi cũng hết cách.”

Không chỉ rau cải tăng giá, t.hịt lợn và trứng gà cũng đều tăng cả.

Trong lòng chị ta biết rõ điều này, nhưng vẫn không khỏi bực bội. Lúc này, chị ta đứng trước quầy hàng, hết lựa rồi chọn, nhìn chằm chằm vào bó rau cải thìa và xà lách, lưỡng lự không thôi, nhất thời không biết nên chọn cái nào.

Sau khi đắn đo hồi lâu, cuối cùng chị cũng chọn được hai bó rau cải thìa giòn tươi, nhét vào túi nhựa:

“Lại đây, cân cho tôi một cái nhé…”

Vừa dứt lời, bỗng thấy người bán rau trước mặt như thấy vàng, toàn thân nhảy cẫng lên vẫy tay:

“Lại đây! Chỗ này tôi chừa sẵn chỗ cho cô rồi! Năm ký của tôi!”

Chị bán rau còn đang sững người, thì thấy cả khu chợ nháo nhào cả lên, người người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.

Trước mắt chị, một chiếc xe bán tải nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt đỗ lại bên lề đường. Sau đó, một đôi nam nữ trẻ trung bước ra—dáng dấp đúng là rất ưa nhìn.

Có điều, quần áo họ mặc trông hơi quê mùa, trên áo sơ mi của cô gái còn dính một ít bùn đất. Cô chống tay lên thùng xe, rồi nhảy phắt lên, từng thúng, từng thúng tre được cô lần lượt chuyển xuống.

Chị ta chăm chú nhìn kỹ, chẳng phải đây là măng tre sao?!

Loại này ngoài chợ đâu có thiếu, lẽ nào họ bán xả hàng với giá siêu rẻ?

Trong lòng chị ta rộn lên một ý nghĩ, lập tức nhanh chân giành lấy vị trí trung tâm!

Chỉ trong chớp mắt, người bán rau lúc nãy cũng len lỏi đến, tay vung vẩy một tờ tiền đỏ chót:

“Mau mau mau, năm ký của tôi!”

Hớ!

Chị ta nhìn mà tức nghẹn, định bảo ông ta rằng, ông bán rau mà cũng đi mua rau, tự biết đồ mình bán đắt đỏ quá rồi chứ gì?

Thế nhưng, cậu trai trẻ tuấn tú kia chỉ mỉm cười ngọt ngào, sau đó không hề do dự mà lấy một túi măng từ trong thúng đưa cho ông ta.

Tờ tiền một trăm tệ nhanh chóng được cậu gấp gọn rồi đút luôn vào túi đằng sau mã QR trên ngực.

Ông bán rau nhận túi măng, vui vẻ mở ra xem, rồi an tâm ngồi lại quầy của mình, không quên quay qua hỏi chị ta:

“Chị có lấy cải thìa không?”

Chị ta đơ người.

Không phải chứ? Đưa hẳn một trăm tệ mà chỉ lấy mỗi túi măng vài ký thôi sao? Còn không thối lại tiền?

Mặt chị ta đầy hoài nghi và cảnh giác:

“Tôi biết rồi, hai người đang phối hợp với nhau để làm giá, đúng không?”

Ông bán rau chẳng ngại măng tre còn bám đầy bùn đất, dùng tay bóc một lớp vỏ măng rồi nhìn thoáng qua, sau đó cười mãn nguyện mà không thèm ngẩng đầu:

“Làm giá cái gì? Ai giành được thì là của người đó. Hôm qua trong nhóm tới muộn còn chẳng mua được, à, chị hỏi măng tre hả? Hai mươi tệ một ký, hôm nay hết rồi, mai muốn mua thì đến sớm nhé.”

Hai mươi mốt tệ một ký?

Chị ta nghe mà dựng cả lông mày, thầm nghĩ bọn họ hét giá ghê vậy mà vẫn có người mua sao? Đúng là không tin nổi có ai ngu ngốc như thế.

Lời còn chưa ra khỏi miệng, bỗng thấy từ bốn phương tám hướng, một đám người ào ào xúm lại.

Ai nấy đều chẳng thèm hỏi giá, chỉ hô lên số lượng:

“3 ký!”

"5 ký!"

"Chị tôi không đến, cô đưa 5 ký mà chị Quyên đặt cho tôi đi."

Bên cạnh là một chuỗi âm thanh quét mã:

"Alipay nhận được 100 tệ!"

"WeChat nhận được 60 tệ!"

"... "

Chị mua rau đứng đó, trố mắt nhìn những giỏ rau sau thùng xe được người ta liên tục bê xuống, rồi lại nhanh chóng bị chia nhau. Nếu đây là "diễn viên quần chúng", thì người bán măng này giàu quá mức rồi nhỉ!

Hơn nữa, chị ta thấy rõ ràng, nhiều người là gương mặt quen ở chợ.

Nhìn cách mọi người mua bán như vậy, chị ta rất khó mà không động lòng.

Nhưng tận 20 tệ một ký măng lận...

Do dự, chị ta lại hỏi người bán rau trước mặt:

"Rau nhà này sao lại có nhiều người mua vậy? Không thấy mắc à?"

"Chứ sao lại không thấy mắc chứ!"

Người bán rau cười toe toét, nói:

"Mắc! Quá mắc ấy chứ! Chỉ riêng 5 cân măng này mà gọt vỏ xong, tôi ăn một bữa cũng hết sạch. Món này 100 tệ một đĩa, cô nghĩ xem, không mắc à?"

Chị ta vô thức cau mày, lên tiếng chỉ trích:

"Nhà mấy người chẳng biết ăn uống gì cả! Măng tre đâu phải chỉ ăn được phần thịt, lớp vỏ bên ngoài cũng ăn được mà! Lấy phần vỏ măng cắt nhỏ, xào với ớt là ngon tuyệt."

Có lẽ vì giọng nói cao vút bẩm sinh của chị trung niên rất thu hút sự chú ý, nên nhiều người mua măng cũng dừng lại, nghiêm túc nghe chị ta chỉ dẫn.

Thậm chí có người trẻ tuổi vội vàng nói:

"Chị ơi, chị đừng vội, để em ghi âm lại đã."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 136: Cùng nhau gấp hộp giấy.



Chị gái lúc này như đang được l*n đ*nh cao cuộc đời, cả người phấn khởi, có chút lâng lâng như bay trên mây.

May mà giá rau thật sự gây chấn động tâm hồn, nên dù đang kể dở công thức nấu ăn, chị ta vẫn không kiềm được mà chen thêm một câu:

“Thật sự ngon vậy sao?”

Đúng là vậy đấy!

Tất cả mọi người xung quanh đều gật đầu lia lịa.

Nhiều bác lớn tuổi tự tin nói:

“Cô tin tôi đi, tôi ra vào chợ này mấy chục năm rồi, rau tốt hay không, tôi nhìn phát là biết ngay!”

“Hàng nhà này đừng nhìn giá mà chê, thử ăn một lần rồi là không bỏ được đâu.”

Người nói quá nhiều, chị gái như lạc vào một buổi họp chợ đầy sôi nổi, chân tay như bị trói chặt, chẳng thể nhấc nổi bước.

Mãi cho đến khi chị ta sắp xếp xong "số phận" cho bó măng tre, mới lôi điện thoại ra, định làm một lần chơi lớn.

Nhưng vừa quay đầu lại, chị ta thấy trong rổ của cô gái trước mặt chỉ còn lại ba đến năm củ măng tre mũm mĩm.

“Còn không đấy?”

Tống Đàm mỉm cười nhìn chị ta:

“Còn đúng năm cân, không bán lẻ.”

Chị gái lập tức lại lưỡng lự.

Ngay lúc đó, phía trước bỗng có một người phụ nữ tóc uốn đỏ chạy vội tới.

Từ xa, cô ấy đã giơ tay chào lớn:

“Bảo bối! Còn không? Để lại cho cô nhé, cô đến đây rồi!”

Tống Đàm còn chưa kịp trả lời, Kiều Kiều đã bật dậy như lò xo, vui vẻ đáp lại:

“Có đây ạ!”

Chị gái: …

Tống Đàm chỉ có thể cười xin lỗi:

“Xin lỗi chị, bán hết rồi ạ.”

Người phụ nữ tóc đỏ thở hổn hển chạy đến, trên người mặc một bộ đồ lụa bóng loáng màu đỏ ombre. Vừa quét mã điện thoại để trả tiền, cô vừa than vãn:

“Trời ơi, nếu không phải cái loa đội nhảy hỏng bất ngờ, tôi phải đi tìm chủ sửa chữa thì đâu có trễ thế này… May mà bảo bối của tôi hiểu ý, biết tôi chưa đến nên để lại giúp rồi!”

Kiều Kiều rất thích cô tóc đỏ, lúc này người ta nói gì, cậu cũng chỉ "vâng vâng" gật đầu không ngừng.

Tống Đàm cũng chẳng muốn vạch trần, chỉ đưa bó măng qua, sau đó chuẩn bị dọn rổ.

“Ở nhà còn đang bận, sáng nay phải nhanh chóng đón đầu bếp về.”

Chị gái bị ngó lơ, nhìn cái rổ trống không của mình mà lòng đau nhói. Người bán rau trước mặt nhịn mãi rồi cũng lên tiếng, cuối cùng cầm một túi cải thìa đưa ra:

“Chị còn lấy cái này không?”

“Lấy!”

Chị gái nghiến răng ken két:

“Không phải nói mai còn đến sao? Mai tôi quay lại!”

Sau đó, chị ta trả tiền, giậm đôi giày nhỏ của mình mà tức tối rời đi.

---

Bên này, Tống Đàm dẫn theo Kiều Kiều, lúc này đã lái xe đi đến nhà cô hai.

Cô hai Tống Hồng Mai đang bày quầy hàng trong con hẻm nhỏ gần khu nhà. Bà cầm chiếc muỗng lớn, cạo sạch lớp bột màu trắng còn sót lại trên thành thùng, sau đó đổ lên chiếc chảo tròn mịn. Cái que tre quay tít một vòng, một chiếc bánh trứng tròn trĩnh bắt đầu hình thành.

Một vị khách quen đi ngang qua, thắc mắc:

"Hôm nay sao đã định dọn hàng sớm thế?"

Các món ăn kèm trên bàn đều đã hết sạch.

Nhìn đồng hồ, mới có mười giờ sáng.

Thông thường, Tống Hồng Mai phải đợi đến mười giờ rưỡi mới bắt đầu thu dọn. Nhưng hôm nay, vì cháu trai cháu gái, bà quyết định "hy sinh" một chút!

Dù nói rằng gần trưa thì cũng khó bán thêm được vài chiếc bánh, nhưng một đồng cũng là tiền mà!

Bà thoáng tiếc nuối vì sự "hy sinh" của mình, nhưng ngay lập tức cắt chiếc bánh trứng cuối cùng, xếp vào hộp giấy dùng một lần rồi đưa cho khách:

"Đúng vậy, sáng nay có chút việc nên tôi dọn sớm."

Vừa dứt lời, bà đã thấy người quen đứng ở đầu hẻm.

Tống Hồng Mai lập tức nở nụ cười:

"Đúng giờ thật đấy!"

Bà nhanh chóng cất thùng và các đồ đạc khác lên xe đẩy, rồi định quay về.

Tống Đàm đã bước nhanh tới, nhìn bà một lượt rồi không chần chừ nói:

"Cô hai, để cháu đẩy giúp."

Sau đó, cô nâng tay cầm xe lên, nhẹ nhàng đẩy ra xa. Cô hai ngẩn người một chút, rồi trong lòng càng thêm tự hào:

"Cô đã nói mà, cháu có sức thế này, dù Kiều Kiều không học được, nhưng cháu đi học quay chảo cùng ông chú Bảy, chắc chắn cũng có năng khiếu!"

Thôi, không đi thì hơn.

Tống Đàm tự hiểu rõ bản thân. Cô chỉ muốn há miệng ăn món có sẵn thôi.

---

Khu nhà của cô hai Tống Hồng Mai đã xây từ nhiều năm trước. Khi đó, có xe đạp là niềm tự hào, nên trong sân có một dãy nhà kho nhỏ chuyên để xe đạp.

Lúc này, Tống Đàm đẩy xe vào kho. Cô hai tháo tạp dề ra, nói ngay:

"Đi nào! Cô dẫn cháu đến gặp ông chú Bảy, không cần mang đồ gì đâu, tối qua cô đã chia cho ông ấy một mớ hoa sồi rồi."

Nhìn thấy Kiều Kiều vẫn ôm một chiếc túi xách trong tay, bà lại hài lòng gật đầu:

"Ừ, cô nói cô không cần mang, nhưng các cháu mang là đúng, có qua có lại là lễ nghĩa. Ông chú Bảy chắc chắn sẽ vui."

Bà lại thêm phần tự hào:

"Đúng là cháu gái lớn của cô, thông minh ghê!"

Tống Đàm thầm nghĩ, đây chính là lý do mà dù cô hai tiết kiệm, bà vẫn được nhiều người yêu quý, ai mà giữ được lý trí tuyệt đối khi được tâng bốc thế này cơ chứ?

Khu nhà ông chú Bảy ở chỉ cách khu của cô hai một con đường. Qua đường, vào cửa hông, đi không bao lâu đã đến nơi.

Lúc này, ông chú Bảy đang khoanh tay đi vòng quanh trong nhà, thỉnh thoảng lại ngó đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Bà thím Bảy ngồi gấp hộp giấy, thong thả châm biếm ông:

"Nếu sốt ruột thì gọi cho Hồng Mai mà hỏi, xem mấy giờ họ qua. Đừng cứ ngóng ra ngóng vào thế này… Già rồi mà chẳng chững chạc chút nào."

Bà vừa nói xong thì nghe tiếng gõ cửa.

Gương mặt ông chú Bảy bừng lên niềm vui, không thèm giải thích với bà thím Bảy rằng ông không hề sốt ruột nữa.

Khi tay đã gần chạm vào tay nắm cửa, bỗng nhiên ông dừng lại.

Ông khoanh tay sau lưng, xoay người tại chỗ hai vòng, có vẻ như đang lấy phong thái. Cuối cùng, ông mới bình tĩnh vươn tay, xoay nắm cửa mở ra.

Ngoài cửa, Tống Hồng Mai đang dẫn theo hai người trẻ tuổi đứng đó, cô gái trông thật nổi bật!

Nhìn lại chàng trai phía sau, vóc dáng cao gầy, ánh mắt chân thành, đối diện ánh mắt của ông, cậu ấy cũng nhoẻn miệng cười.

Ôi chao, dáng vẻ này thật ngoan ngoãn làm sao!

Còn việc ông chú Bảy có hài lòng hay không, không ai biết. Nhưng bà thím Bảy thì không thể chờ đợi được nữa, đã nhanh chóng mời họ vào nhà. Sau đó, bà vừa mang kẹo, vừa lấy bánh, đồng thời dẹp hết đống đồ đang gấp dang dở sang một bên.

“Ông chú Bảy, bà thím Bảy, tự dưng đến làm phiền thật ngại quá. Không biết hai người thích gì, nên chúng cháu chỉ mang chút trà và mật ong nhà làm đến.”

Tống Đàm vừa nói, vừa nhận lấy túi xách từ tay Kiều Kiều đặt lên bàn.

Trong lúc này, có hai đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, ai còn để ý đến trà hay mật ong chứ?!

Bà thím Bảy đã vội vã sắp xếp hai người ngồi xuống ghế, trong khi đó Kiều Kiều chỉ tay vào những chiếc hộp giấy đang gấp dở trên bàn:

“Đây là gì thế ạ?”

Bà thím Bảy cười đáp:

“Trên phố phát quá nhiều tờ rơi quảng cáo. Bà rảnh rỗi không có việc gì làm, nên gấp chúng thành hộp giấy nhỏ. Lúc ăn cơm dùng để đựng xương cá, hạt dưa, tiện lắm.”

“Ồ.”

Kiều Kiều nghe hiểu lờ mờ, liền cầm một tờ giấy quảng cáo đầy màu sắc lên xem. Chữ trên đó quá nhiều, cậu vẫn chưa nhận diện được hết, ánh mắt chỉ dừng lại thoáng qua hình ảnh rồi chăm chú học theo cách gấp giấy của bà thím Bảy, tỉ mỉ gấp thử một chiếc hộp.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 137: Nỗ lực thuyết phục ông chú Bảy.



Gấp hộp giấy, ai mà không biết làm.

Đầu tiên gấp thế này, rồi thế này, cuối cùng lại gấp như thế này...

Kiều Kiều làm rất chăm chú, mỗi lần gấp đều ép phẳng tờ giấy. Tống Đàm cũng ngồi xuống bên cạnh, tiện tay cầm một tờ rơi sặc sỡ gấp thử.

Rồi sao, cô hai nhìn trái nhìn phải, tay không có việc gì làm. Ông chú Bảy mặt nghiêm không nói gì, nghĩ một hồi, cũng cầm lấy một tờ giấy.

Đợi đến khi bà thím Bảy mang trà ra, trời ơi! Ông lão nhà mình ngồi lặng thinh, ba vị khách kia đã gấp được cả chồng hộp giấy.

Nói không ngoa, cái trò này như có ma lực. Kiều Kiều ngồi chăm chú, nghiêm túc không chê vào đâu được, hoàn toàn không thấy mất kiên nhẫn.

Ngay cả Tống Đàm cũng vậy.

Dù trong lòng nôn nóng, gấp hộp giấy không thể kéo dài một hai tiếng đồng hồ. Hôm nay mời được đầu bếp về là được, không cần biết sáng hay chiều.

Cô hai Tống Hồng Mai thì sốt ruột, nhưng mấy ngày nay lời hay ý đẹp đã nói với ông chú Bảy hết rồi. Giờ đến mức này, trẻ con cũng đến cửa, nếu nói thêm nữa thì giống như đám trẻ nhà mình không chịu nổi chút chuyện...

Nên cô quyết định không nói gì thêm.

Ông chú Bảy cứ thế lặng lẽ quan sát, cho đến khi bị bà thím Bảy vỗ một cái, ông mới giả vờ như không có gì, nhấp một ngụm trà rồi nói:

“Các người đến đây vẫn vì chuyện nhà cửa, đúng không?”

Đừng nhìn câu hỏi thẳng thừng mà sắc bén, thật ra trong lòng ông đã rất hài lòng.

Nhìn việc nhỏ thấy việc lớn, chuyện gấp hộp giấy này, một là để xem thái độ của mấy người trẻ đối với cách sống của mình, hai là thử xem họ có kiên nhẫn ở cùng mình không.

Người già rồi, một là thích kể lể, cứ lặp đi lặp lại một chuyện. Hai là hơi cố chấp.

Nếu không hợp, ba câu là nhíu mày khó chịu, vậy thì nuôi nấng gì nữa.

Nhưng Hồng Mai dù có keo kiệt thì làm việc vẫn đáng tin. Nhìn hai đứa trẻ này, không chỉ đẹp đẽ thanh tú mà còn chịu khó kiên nhẫn.

Lại nhìn đứa nhỏ ngốc nghếch kia, ngốc nhưng không giống người ngốc bình thường, tư duy rõ ràng, yên lặng, gấp hộp giấy tay chân cũng nhanh nhẹn.

Nếu giữ lại bên mình để rửa rau, thái đồ, từ từ dạy dỗ, cũng có thể làm việc được.

Nghĩ vậy, lòng ông chú Bảy đã hài lòng năm phần.

Người già thành tinh, Tống Đàm đã sống cả trăm năm ở kiếp trước, nhưng đều là trong tu luyện và làm ruộng, cứ như một ông lão giả mạo. Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đến tuổi này rồi, ai mà chẳng muốn nghe lời hay, nhưng cũng phải xem tình hình.

Với những người mình cần đến, thì phải nói thật lòng.

Tống Đàm đặt chiếc hộp giấy vừa gấp xong sang một bên, không lấy thêm tờ rơi mới, mà chân thành nói:

“Ông chú Bảy, con cũng không giấu gì, sau này con không định sống trong thành phố. Nhà của ông cho hay không, con không bận tâm.”

“Ông cũng đừng không tin, hôm nay con mang theo ít trà và mật ong nhà làm, chỉ cần ông nếm thử là biết vì sao con có tự tin này.”

“Hôm nay con đến, chủ yếu là muốn mời ông về nhà làm đầu bếp. Giờ nhà con nhận thầu cả một ngọn núi, mỗi ngày có nhiều người ăn cơm, mà mẹ con thì ông cũng biết rồi, nấu ăn cho gia đình thì được, nhưng đông người thì không xuể. Con muốn tìm người đỡ đần cho bà.”

“Còn về Kiều Kiều,” Tống Đàm nói, Kiều Kiều cũng ngẩng đầu nhìn cô, “Ông thấy rồi, đứa trẻ này vừa ngoan vừa thông minh, giờ ở quê nó phụ trách nuôi ong và thu hoạch mật. Lâu dài, cũng là một nghề có thể an cư lạc nghiệp.”

“Nếu ông đồng ý làm đầu bếp, lương chúng ta có thể thương lượng. Nếu ông muốn dẫn theo cháu để phụ việc, chúng con một nhà cảm kích không hết.”

“Nếu không hợp ý ông, cháu vẫn có việc riêng để làm, chúng con không ép buộc, cái này phải tùy duyên.”

Câu nói này thực sự chân thành và khẩn thiết, khiến cô hai ngồi bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy cô cháu gái nhà mình nói rất thấu đáo.

Trên mặt ông chú Bảy, biểu cảm vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng ông đã lung lay, cảm thấy những lời của cô gái trẻ trước mặt thật sự có phần chân thành.

Giống như lời Tống Hồng Mai đã nói, mục đích chính là muốn mời một đầu bếp giỏi về nhà, còn những thứ khác chỉ là đi kèm.

Nhưng ở tuổi này, trọng tâm của ông không còn là sự nghiệp nữa, mà là dưỡng lão.

Đặc biệt khi con cái không ở bên cạnh, ông và vợ càng phải biết yêu quý bản thân.

“Cháu ạ, cháu nói cũng thực lòng đấy… Ta tuổi đã cao, nên cũng chẳng vòng vo với cháu làm gì. Bao năm nay, rõ ràng ta không quen sống trong thành phố, vậy tại sao vẫn ở lại? Chẳng phải là vì lo khi đau ốm thì đi khám bệnh tiện lợi hơn sao?”

“Nếu về quê, thật sự mà có chuyện gì, muốn đi bệnh viện cũng chẳng kiếm nổi cái xe.”

“Hơn nữa, cháu cũng biết đấy, người già đau đầu cảm sốt thì không nói, nhưng nếu ngã gãy tay gãy chân, chẳng phải cũng cần có người cõng lên cõng xuống sao?”

Nằm trên giường mà cần chăm sóc thì có thể thuê người. Nhưng những sắp xếp trước khi vào bệnh viện, thì thuê người cũng không giúp được.

Cần phải có một người đàn ông trong nhà mới tiện.

“Cô gái này, dù là ta không vì dưỡng lão, mà chỉ muốn theo cháu về làm đầu bếp, ta cũng phải cân nhắc vấn đề này chứ, đúng không?”

Còn về chuyện Tống Hồng Mai nói: Cô gái này khỏe lắm.

Ông chú Bảy hoàn toàn không để ý.

Khỏe để làm nông khác hẳn với việc nâng đỡ một ông già.

Thế nhưng, sau khi ông nói rõ nỗi băn khoăn của mình, lại thấy cô gái trước mặt mỉm cười, đôi má trắng nõn như sáng bừng lên, tràn đầy vẻ chắc chắn.

Sau đó, cô gái đặt hai tay xuống dưới bàn, không thấy bất kỳ động tác gắng sức nào, nhưng ông chú Bảy lại cảm giác trước mặt mình bỗng nhẹ bẫng.

Chỉ thấy chiếc bàn tròn gỗ đỏ đã dùng hơn mười năm nay, bị cô gái ấy ngồi một chỗ mà nhấc bổng lên!

Thứ này phải nặng đến mấy trăm cân chứ ít gì!

Với sức lực này, nhấc bổng hai ông bà già như nhấc gà con thì có là gì đâu?!

Tống Đàm dễ dàng giữ chiếc bàn lơ lửng, còn Kiều Kiều thì cầm tờ rơi lên, ngạc nhiên reo lên: “Cao hơn rồi!”

Sau đó, cậu vui vẻ trèo lên, trải tờ rơi phẳng phiu lại.

Chiếc bàn thậm chí còn không lung lay chút nào.

Rồi, Tống Đàm từ từ hạ chiếc bàn xuống, đặt lại một cách êm ái, không phát ra chút âm thanh nào.

Lúc này, ông chú Bảy không ngồi yên được nữa.

Ngay cả con trai ruột của ông, giờ đã bốn, năm mươi tuổi, cũng chẳng có sức như vậy!

Nói thật lòng, ông thậm chí còn lo con trai mình khiêng ông lại bị trẹo lưng.

Tống Đàm tranh thủ cơ hội: “Ông chú Bảy, với sức lực này, ông còn lo không chăm sóc được ư?”

“Còn về chuyện đi khám bệnh không tiện… Ông còn trẻ hơn ông nội cháu cơ mà! Chỉ nhìn thân thể ông thôi, chưa nói sống đến chín mươi chín, nhưng sống tới chín mươi thì chắc chắn không vấn đề gì. Tính ra, còn hai, ba chục năm nữa, chẳng lẽ ông cứ ở mãi trong thành phố sao?”

“Con người mà, khi không vui vẻ thì mới sinh ra nhiều bệnh tật. Tâm trạng tốt, về quê vận động một chút, ngược lại còn thoải mái và sống lâu hơn.”

“Nếu thực sự không khỏe, ông cứ nói với cháu một tiếng. Ở nhà cháu làm nông cũng không cần tự mình làm, lúc nào chẳng sắp xếp được thời gian? Lái xe lên thành phố cũng chỉ mất một chuyến thôi.”

“Dù hơi xa một chút, nhưng so với tâm trạng, chúng ta luôn phải chọn điều gì quan trọng hơn, đúng không ạ?”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 138: Con át chủ bài cuối cùng.



Tống Đàm thật biết cách ăn nói!

Cô hai ngồi một bên, nhìn cháu gái mà ngạc nhiên thốt lên: "Sớm biết cháu có tài này, cô cần gì phải chạy đi chạy lại bao lần như thế?"

Những gì Tống Đàm nói ra đều có đầu có đuôi, rành mạch hơn cả những gì bà có thể nghĩ ra.

Với Tống Đàm, lá trà đã mang đến rồi, chẳng lẽ lại để công cốc mà về?

Càng nói, cô càng tràn đầy khí thế:

"Hơn nữa, quê nhà vẫn ở đó, nếu cháu làm không tốt, ông bà chỉ việc gói ghém đồ đạc, lại về thành phố sống, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

"Hoặc giả như ông muốn nói một tiếng với người trong làng, ông là bậc trưởng bối, cháu là lớp trẻ, chỉ cần lên tiếng là cháu phải nể mặt mà xem xét kỹ lưỡng rồi, phải không ạ?"

Mềm có, cứng có, đủ cả!

Ông chú Bảy chỉ biết im lặng.

Dẫu ông không nói, nhưng bà thím Bảy thì đã d.a.o động rồi. Bà không nói rằng ở thành phố không ở nổi, nhưng mà, những bà cụ gần đây hoặc là chăm cháu nội cháu ngoại, hoặc là tham gia đội múa.

Còn bà, vừa chẳng có cháu để bồng bế, lại chẳng có con cái bên cạnh, cũng không thích những chỗ đông người.

Ngày ngày, ngoài việc ở nhà nghe kinh kịch hoặc đi loanh quanh, bà thực sự chẳng có chút niềm vui nào.

Còn truyền hình bây giờ thì quá phiền phức. Chỉ riêng bật máy lên đã mất vài phút, bật xong rồi thì cũng không biết bấm sao, phát kênh nào thì còn phải xem may mắn đến đâu…

Bà thím bảy không nói ra, nhưng trong lòng ngày càng buồn bực.

Bị cô hai của Tống Đàm "thao túng" mấy ngày nay, bà đã muốn xách cuốc về quê, dù chỉ để cuốc hai luống rau cũng thấy thú vị hơn là cứ quanh quẩn trong bốn bức tường này!

Sự d.a.o động của bà rõ ràng đến mức ngay cả ông chú Bảy vốn cứng rắn cũng đã gần như lung lay.

Tống Đàm mỉm cười hài lòng, cảm thấy lần này coi như chắc chắn rồi.

Tất nhiên, con át chủ bài đã mang đến, thì vẫn phải thể hiện cho đủ:

"Ông chú, ông cũng đừng lo về quê làm nông, thu nhập không ổn định. Cháu nói thật, cháu không nhắm vào nhà cửa của ông, cháu thật lòng mà!"

"Kiều Kiều, pha trà cho ông chú, pha nước mật ong cho bà thím đi!"

Kiều Kiều vốn đã quen thuộc với việc này!

Cậu đặt hộp giấy sang một bên, ngoan ngoãn xách túi vào bếp. Tuy nơi này có chút lạ lẫm, nhưng việc nấu trà, pha nước dù sao cũng là công việc thú vị, giống như đang khám phá thế giới mới.

Hành động của cậu tuy hơi vụng về, nhưng trông chẳng có vẻ gì là khách sáo.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tống Đàm, ông chú Bảy chợt nhớ ra:

"Hôm qua, hoa sồi đó là ở trên núi nhà cháu mọc hả?"

Tống Đàm nhướng mày, sau đó hơi cau mày:

"Ôi trời, ông ăn rồi sao? Thật ra hoa sồi đó cũng không tốt lắm, làm sao so được với rau củ chính quy được chăm sóc trong vườn, ăn chẳng qua để đổi vị thôi ạ."

Cách nói kiểu "khiêm tốn kiểu Versailles" như thế, cô hai lập tức không đồng tình:

"Nói bậy! Đàm Đàm, cháu không ăn nên không biết, hoa sồi đó vừa thanh, vừa ngọt lại thơm. Tối qua cô làm bánh hoa sồi, cháu biết anh cháu ăn bao nhiêu cái không?"

Bà giơ ra một con số, mặt mày đầy biểu cảm:

"Bảy cái!"

Nửa đêm cả nhà còn phải lục lọi tìm thuốc tiêu hoá nữa kìa.

Hoa sồi ngon như vậy, cô hai kiên quyết không cho phép ai nói xấu.

Sau đó, bà không quên "khoe" thêm với ông chú Bảy:

"Chú họ, đó đúng là tấm lòng của con bé. Đồ tốt nhất đều mang tới biếu chú đấy! Cả chị dâu cháu cũng về quê rồi, hoa sồi này chỉ hái được một ít để ăn thử thôi, chưa bằng một nửa chỗ chú đâu!"

Nói rồi, bà còn tỏ vẻ oan ức:

"Vậy mà chú còn bảo cháu keo kiệt, cháu keo kiệt chỗ nào chứ?"

Ông chú Bảy liếc bà một cái, thầm nghĩ: Cô còn không keo kiệt? Hoa sồi mà phải mua bằng tiền, cô liệu có mang tới đây không?

Nhưng…

Phải công nhận, chất lượng hoa sồi này đúng là rất tốt.

Hôm qua, bọn họ nói chuyện đến tận nửa đêm, cuối cùng không nhịn được lại làm thêm bữa khuya với món trứng hấp hoa sồi. Ăn xong mà cảm giác thoả mãn vô cùng, đến lúc đi ngủ còn thấy dạ dày như được xoa dịu.

Bà thím Bảy còn thì thầm với ông chú Bảy:

"Chúng ta rời quê đã lâu quá rồi sao? Sao hồi ở làng không thấy thứ này ngon như vậy nhỉ?"

Sáng nay ăn nốt phần hoa sồi xào cay còn lại với cháo kê, bà thím Bảy mới nhận ra sự khác biệt về chất lượng.

Giờ đây, nhìn Kiều Kiều đang loay hoay trong bếp, lại nghe Tống Đàm nói dứt khoát rằng mình không cần ngôi nhà này, trong lòng hai vợ chồng dâng lên sự kỳ vọng, sống lưng tự dưng cũng thẳng hơn hẳn.

Rất nhanh, Kiều Kiều đã bước ra.

Ngô Lan dạy dỗ con rất tốt. Dù lần đầu vào bếp của người lạ, nhưng cậu chỉ tìm đúng ấm nước mà mình cần, chứ không sờ mó lung tung làm phiền người khác.

Ông chú Bảy sắp xếp gian bếp rất ngăn nắp. Mấy cái cốc thuỷ tinh đều được úp gọn trên giá để ráo nước. Kiều Kiều rửa qua loa rồi lấy ngay để dùng.

Mất bao công sức mới pha được một ly nước mật ong ấm và một ly trà nóng hổi, cử chỉ từng chút đều cẩn thận, không hề tỏ ra khó chịu.

Bà thím Bảy cười đến không khép được miệng: "Thằng nhỏ có hơi chậm, nhưng thật thà lại kiên nhẫn! Chỉ riêng điều này đã bù được quá nửa thiếu sót rồi."

Nước nóng chầm chậm hoà tan, hương trà thanh mát đặc trưng và vị ngọt dịu của mật ong quyện vào nhau, không hề xung đột, trái lại càng khiến người ta mong đợi.

Ông chú Bảy cả đời đắm mình trong bếp núc, đồ ngon hay không chỉ nhìn cách ông bất giác đứng bật dậy là biết ngay!

Chưa đợi Kiều Kiều bước tới, ông đã nhanh chân đi đến, cầm cả hai ly nước trên tay.

Hương thơm ngào ngạt lan toả từ đầu đến chân, ngay cả cô hai cũng không nhịn được mà say mê, hít sâu một hơi.

"Trời ơi, thứ này chắc đáng giá lắm đây!"

Cô nhìn Tống Hồng Mai mà cảm thán.

Ông chú Bảy âm thầm nghĩ: Đồ tốt rơi vào tay cô ta đúng là ngọc quý ném cho heo! Loại chất lượng thế này, sao có thể nói chuyện bằng tiền được? Có tiền cũng chưa chắc mua nổi mà!

Tống Đàm cũng nhỏ giọng nói với cô hai:

"Cô hai, lần này đi vội quá. Lần sau đến thành phố, cháu mang một ít cho cô nếm thử."

Đúng là gấp gáp quá, chẳng lo được chu toàn.

Cô hai xua tay liên tục:

"Cô không cần, Cô không cần đâu! Đồ ngon thế nào cũng chẳng thực tế bằng tiền cả. Đàm Đàm à, có rảnh thì đừng mang rau tới cho cô nữa. Đồ đó ngon quá, làm cô tốn thêm tiền ăn tháng này, còn phải lên kế hoạch lại."

"Thật sự, nếu cháu có lòng, mười năm hay tám năm nữa, khi cô già rồi, nhớ tới thăm cô thì cứ lén nhét cho cô hai trăm đồng là được rồi."

Cô hai tính toán rõ ràng: Mười năm tám năm nữa, mình già rồi, không kiếm được tiền nữa, thì tiền là chỗ dựa.

Còn tại sao phải lén đưa? Vì đưa công khai thì sau này con trai bà phải trả lễ! Lén lút mới hay, không ràng buộc gì, chỉ là cháu gái hiếu thảo với cô thôi.

Cô nói nghiêm túc, thật lòng là nghĩ như vậy.

Tống Đàm chỉ biết câm nín.

Nói thật, ở tu tiên giới bao năm, cô chưa từng gặp ai như cô hai, đủ biết đây là “hàng hiếm” nhân gian.

Nhưng lúc này, cô vẫn nghiêm túc gật đầu:

"Cô hai, cô cứ yên tâm, cháu hứa sẽ làm được!"

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Với cô hai, cháu gái đáng tin cậy thế này, đã hứa thì sau này mình sẽ có thêm một khoản tiền.

Không quan trọng là hai trăm, ba trăm hay năm trăm, chỉ cần vậy là đủ vui, đủ thoả mãn rồi.

Bà lại hít sâu thêm một hơi:

"Ôi chao, thơm quá!"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 139: Mừng rỡ đón đầu bếp và kẻ mít ướt.



Chiếc xe chạy êm ru trên con đường.

Trong xe, Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ phía trước, say sưa nặn món đồ chơi đất nặn năm màu – món đồ chơi mới mà cậu vừa mua sáng nay.

Ở ghế sau, ông chú Bảy ôm c.h.ặ.t túi giấy, thỉnh thoảng lại dúi đầu vào hít một hơi thật sâu. Cái dáng vẻ lén lút đó khiến bà thím Bảy không chịu nổi, đành quay đầu ra ngoài cửa sổ để tránh nhìn.

Phía sau, thùng xe bán tải đầy ắp các loại hũ, lọ chen chúc nhau, xen lẫn hộp nhựa và xô đủ kiểu. Thêm một bộ d.a.o bếp được bọc kỹ bằng xốp, xếp chồng lên nhau – thậm chí còn có cả một chiếc thớt khổng lồ mà ông chú Bảy coi là gia bảo, đã được truyền qua bao thế hệ!

Nghe nói chiếc thớt này được cắt từ gốc của một cây cổ thụ. Dù bị c.h.ặ.t băm qua bao nhiêu năm, nó vẫn rắn chắc, bóng loáng như ban đầu.

Nếu không phải vì không mang theo chăn đệm, thì nhìn cảnh này chẳng khác nào đang dọn nhà.

Mặc vậy, ông chú Bảy vẫn ngồi ghế sau chỉ đạo:

“Cháu nói xem, nhìn cháu thì thông minh đấy, nhưng làm việc lại ngốc nghếch. Việc gì phải kể lể với ông nhiều như thế? Lãng phí thời gian! Nếu ngay từ đầu pha sẵn cho ông một ấm trà, thì ông đã đi ngay rồi, chẳng cần cháu phải nói hai lời!”

Cái dáng vẻ tự đắc đó thật khiến người ta không chịu nổi.

Tuy nhiên, Tống Đàm từ đầu đã dùng lời ngon ngọt dỗ dành ông, giờ đạt được mục đích, cô liền lộ rõ thái độ "tra nam" (tức kiểu người lạnh nhạt sau khi đạt được lợi ích), chẳng khách khí chút nào. Cô mỉm cười đáp lại:

“Ông chú Bảy, nếu ban đầu cháu dùng cách này để mời ông, nhỡ bà thím Bảy không đồng ý thì sao?”

Dùng lý lẽ phân tích, từ từ thuyết phục – đó mới là cách làm lâu dài.

Ông chú Bảy: …

Chẳng phải lúc nãy vì đắc ý quá nên quên mất sao? Giờ quay lại, quả nhiên thấy bà vợ bên cạnh lạnh lùng "hừ" một tiếng:

“Nhà bà, ông ấy là chủ, nào đến lượt bà lên tiếng? Bà nghĩ gì, còn chẳng bằng mấy cây cải trắng ngoài ban công của ông ấy!”

Nói rồi, bà còn cằn nhằn thêm chuyện trước khi đi, ông đã nhổ hết chỗ rau ngoài sân để biếu người ta.

Sau đó, bà dịu dàng nói với Tống Đàm:

“Đàm Đàm, nhà cũ của bọn ta lâu rồi không sửa sang. Trong nhà có ai giúp đỡ không?”

Đầu bếp đã mang về, ông chú Bảy còn nói chẳng cần trả lương, chỉ cần chia cho ông ấy các món ngon… Sắp xếp lại nhà cửa là chuyện đương nhiên rồi, phải không?

Tống Đàm gật đầu: “Ông bà yên tâm!”

“Nhưng hôm nay mọi người bận giúp cháu trồng cây rồi, sửa nhà tạm thời chưa làm kịp, mong ông bà chịu khó ở tạm nhà cháu một đêm.”

“Sáng sớm mai, cháu đảm bảo sẽ có người đến dọn dẹp, sửa sang nhà cửa!”

Dọn phòng cho khách vốn là việc đơn giản.

Ở nông thôn, chẳng thiếu gì, chỉ là nhiều phòng mà thôi.

Nghe đến đây, bà thím Bảy mới thực sự yên lòng. Bà không nhịn được mà bắt đầu mơ màng:

“Ôi trời, đã bao nhiêu năm rồi mới có dịp quay về ở lại đây một thời gian. Không biết mảnh vườn trước cửa có bị bỏ hoang không…”

Làm nông cả đời, giờ ở trong thành phố ngột ngạt suốt mấy năm trời, thấy mảnh đất trống là lại muốn rải hạt giống ngay…

Ánh mắt bà ngập tràn niềm vui và mong chờ.

Tống Đàm không nói gì thêm, chỉ giới thiệu tình hình quê hương hiện tại trên đường đi:

“Đoạn đường vào làng mình không dễ đi lắm, nhưng cũng không đến mức quá tệ, chỉ hơi hẹp chút thôi.”

Đường này làm từ thời chương trình "đường về làng" triển khai cách đây bao năm rồi. Mặt đường rộng khoảng ba mét, nhiều chỗ đã được vá víu. Tuy có hơi gập ghềnh, nhưng vẫn đi lại được.

“Giờ làng mình không còn nhiều người trẻ, nhưng mỗi ngày xe buýt làng vẫn chạy từ thị trấn lên thành phố. Chỉ cần gọi điện trước là có thể đón ngay tại cửa.”

Tương lai có việc gì, chắc chắn Tống Đàm sẽ tự đưa đón, nhưng trước mắt cô cứ chỉ ra cách đi lại khác để họ yên tâm.

Tống Đàm suy nghĩ mọi việc thật chu đáo.

“Bà thím, chuyện ông chú bảo không nhắc đến tiền công lúc nãy cháu hiểu. Nhưng ông bà đã quay về, sao có thể làm việc không công được?”

Lời còn chưa dứt, ông chú Bảy đã cảnh giác:

“Cần gì lương bổng? Chẳng phải đã nói rồi sao, những thứ ngon lành của cháu cứ chia cho ông một phần là được. Đủ cho hai ông bà ăn là ổn, nếu cần nhiều hơn thì ông tự bỏ tiền mua thêm.”

Dù con trai mãi không về, thì vẫn là con mình, thứ gì tốt cũng muốn gửi cho nó...

Nhưng ông cụ không phải ngốc. Những thứ này nếu bán ra, giá trị có thể gấp mấy lần tiền lương đấy!

Ông có nhà, có tiền tiết kiệm, cần nhiều tiền thế để làm gì? Vẫn phải là đồ tốt, thực tế một chút.

Lời này ai nghe cũng hiểu.

Nhưng sau này Kiều Kiều chẳng phải vẫn cần nhờ ông giúp đỡ, dạy dỗ hay sao?

Cho dù ông là người tốt, nhưng nếu tính tình nóng nảy, lỡ một lúc bực mình đánh mắng quá tay, chúng ta vì con học nghề cũng không thể đứng ra ngăn cản ngay được.

Hơn nữa, Kiều Kiều lại ngây thơ như vậy, nhỡ không nhịn được mà đáp trả thì sao... Chưa nói đến chuyện khác, hai ông bà ấy đều hơn sáu mươi rồi!

Vậy nên, ân tình này phải làm đủ ngay từ đầu.

"Ông nói gì thế ạ?" Tống Đàm cười thoải mái, hào phóng:

"Nếu thật sự không trả lương, sau này cháu mời người khác thì biết làm sao đây?"

"Nhưng cũng như ông chú bảy nói, đồ tốt thì cháu để dành cho ông bà một phần. Còn lương thì bên cháu thật sự không đủ tiền trả cao được."

"Dù sao cũng chỉ là nhà mình ăn thôi, thêm hai người là tối đa không quá mười người. Chỉ lúc bận rộn thì mới cần chuẩn bị thêm bữa trưa."

"Một tháng ba nghìn tệ, tiền không nhiều, chỉ là một cái tình, ông bà thấy thế được không?"

"Được chứ, sao lại không được!"

Bà thím Bảy lập tức đồng ý ngay:

"Nhìn dáng vẻ ông nhà bà là biết đồ của cháu không tệ rồi. Nếu đem bán, gì mà không kiếm được ba nghìn tệ? Chỉ là qua lại cho có lệ thôi."

Rồi bà lại nghiêm túc nói thêm:

"Đàm Đàm à, ông bà đã theo cháu về đây thì cũng không nói vòng vo nữa. Chỉ cần già cả được cháu chăm lo tốt, căn nhà này nói cho cháu là cho cháu, tùy cháu muốn làm gì thì làm. Bên con trai bà đã làm công chứng từ lâu, không đụng đến cái này đâu."

"Được ạ!"

Lần này, Tống Đàm không từ chối mà đồng ý ngay, khiến hai ông bà yên tâm:

"Có căn nhà ở đó, tùy tiện bán đi cũng được trăm triệu. Có chuyện gì cứ việc nói với cháu."

"Cháu không chỉ vì tay nghề của ông bà đâu, mà còn vì căn nhà nữa, phải không ạ?"

Lời này vừa nói ra, lòng hai ông bà vốn còn đang thấp thỏm bỗng bình ổn lại.

Đúng vậy, họ mang theo tay nghề, lại có căn nhà để làm chỗ dựa, sau này thế nào cũng không đến nỗi nào!

Trong chốc lát, tâm trạng mọi người trên xe đều phấn chấn hẳn lên.

Chỉ có Kiều Kiều bất ngờ ngẩng đầu hỏi: "Sau này em phải học nấu ăn với ông chú Bảy sao?"

Lúc này Tống Đàm mới nhớ ra, mọi người đều sắp xếp đâu ra đấy, chỉ quên hỏi ý của Kiều Kiều.

Cô nghiêm túc nhìn em trai: "Đúng thế, chị có dự định như vậy. Kiều Kiều nghĩ sao?"

Kiều Kiều cúi đầu, tay cứ vân vê cục đất sét màu sắc rực rỡ trong tay:

"Kiều Kiều thích học mọi thứ. Nhưng mà…"

Cậu bé ngẩng đầu lên, trong mắt đã ngấn hai dòng nước mắt:

"Chị ơi, chẳng phải chị đã hứa sẽ cho em xem Ultraman sao? Dạo này em kiếm được nhiều tiền lắm, không tiêu bậy bạ, cũng không xem Heo Peppa, cũng có làm việc, nhưng mà, Ultraman khi nào mới được xem đây?"

Cậu bé "oà" lên khóc nức nở, cực kỳ tủi thân:

"Kiều Kiều, Kiều Kiều đợi lâu lắm rồi hu hu hu..."
 
Back
Top Bottom