Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN4TqzClTgGick2LXPpEEqwTc5IYRHA4ZWpTjlqBm0pX-x1wwP152y3WP3kU4isFj2uUrdXv_QUQkaW9_qTovHZwUF48Zv_em7Np_njY37VOWkWwOQkxMUWJ23HmPHYmjp-Q_T1zEbRX2CIV1t0AULg=w215-h322-s-no-gm

Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai.

Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường.

Bên trong có một chiếc điện thoại cũ.

Tôi vừa nhấc lên, màn hình lập lòe sáng, rồi đổ chuông, một cuộc gọi lạ hiện lên, người gọi là mẹ tôi: "Mau ra cổng nhà máy đón em, không thì muộn mất!"​
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 1



Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai.

Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường.

Bên trong có một chiếc điện thoại cũ.

Tôi vừa nhấc lên, màn hình lập lòe sáng, rồi đổ chuông, một cuộc gọi lạ hiện lên, người gọi là mẹ tôi: "Mau ra cổng nhà máy đón em, không thì muộn mất!"

1

Nửa đêm, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người phụ nữ lạ: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

"Cô gọi nhầm số rồi."

Tôi đang định cúp máy thì bà ấy vội hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại nghe điện thoại của chồng tôi?"

"Chồng cô là ai?"

Bà ấy từ từ thốt ra một cái tên: "Từ Chí Cường."

Toàn thân tôi như bị điện giật, Từ Chí Cường là tên bố tôi, và chiếc điện thoại này đúng là của ông ta.

Nhưng tôi lấy đâu ra mẹ? Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.

Tôi tức giận mắng: "Đồ lừa đảo, gọi thêm lần nữa là tôi báo cảnh sát đấy."

Vừa cúp máy, cuộc gọi đó lại đến.

Bà ấy nói ngay: "Cô chính là con hồ ly tinh kia phải không, đồ không biết xấu hổ! Đàn ông trên đời chết hết rồi à, sao cô lại đi giành giật của người khác?"

Tôi không nói nên lời, chất vấn: "Cô có bằng chứng gì chứng minh Từ Chí Cường là chồng cô?"

Bà ấy im lặng, nhưng ngay lập tức gửi một bức ảnh MMS mờ ảo.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhỏ đó hồi lâu.

Khi tôi nhìn rõ hai người trên đó, chiếc điện thoại "độp" một tiếng rơi xuống đất.

Trong ảnh là bố mẹ tôi khi còn trẻ, cách đây hai mươi năm.

"Bây giờ cô tin chưa, Từ Chí Cường là chồng tôi! Cô mau đưa điện thoại cho anh ấy đi!"

Tôi cố nén sự hoảng loạn, gọi tên bà ấy: "Có phải Viên Tú Mai là tên của cô không?"

"Sao cô biết tên tôi?" Bà ấy"ừm" một tiếng, "Từ Chí Cường nói cho cô biết à?"

Môi tôi run rẩy: "Vì cô là mẹ tôi."

Lần này đến lượt bà ấy sững sờ, bà ấy mắng xối xả: "Cái gì cơ? Đừng có nói bậy, tôi không có đứa con gái lớn như cô, cô có gọi tổ tông cũng vô ích! Đồ tiểu tam chết tiệt."

Giọng tôi run rẩy: "Tôi hỏi cô, bây giờ là năm nào tháng nào ngày nào?"

"Ngày 13 tháng 8 năm 2005 chứ sao, đồ thần kinh!"

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang bận rộn với tiếng tút tút mà há hốc mồm.

Tôi sinh năm 2003, còn mẹ tôi mất khi tôi hai tuổi.

Hoang mang một lát, phản ứng đầu tiên của tôi là xác minh, vì có lẽ cái này chỉ là trò đùa tàn nhẫn nào đó...

Tôi nhanh chóng bấm số điện thoại của bố: "Bố, mẹ mất như thế nào?"

Đầu dây bên kia rất ồn ào, toàn tiếng mạt chược lạch cạch.

Giọng bố tôi khàn khàn vì khói thuốc và rượu: "Điên à, tự nhiên nói chuyện này."

"Bố mau nói đi."

"Chết vì bệnh." Bố tôi lẩm bẩm khẽ rồi giọng đột nhiên cao lên, "Bảy vạn... đợi chút, ăn."

Trong tiếng mạt chược ồn ào, tôi nắm chặt điện thoại hạ thấp giọng: "Con vừa nhận được điện thoại của mẹ, mẹ bảo bố ra đón mẹ tan ca đêm."

"Cái gì? Sao lại nhận được?" Đột nhiên giọng ông ta gấp gáp.

"Là chiếc điện thoại cũ trong cái hộp dưới gầm giường ấy, con cắm sạc vào là điện thoại gọi đến..."

Tiếng "bộp" truyền đến từ điện thoại, bố tôi cúp máy.

Gọi lại thì điện thoại báo đã tắt máy... Tôi đành bất lực gửi bức ảnh chụp chung đó cho bố rồi đi ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy bố tôi đã gửi mấy tin nhắn lúc hơn bốn giờ sáng:

【Đừng nghe những cuộc điện thoại lạ, cái điện thoại đó đã ngừng sử dụng bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể gọi đến được?】

【Điện thoại mau vứt đi, vứt càng xa càng tốt.】

【Chuyện này đừng kể cho dì và bà ngoại con nghe!】

【Mau làm theo lời bố, bố sẽ không hại con đâu!】

Đọc xong từng tin nhắn này, trái tim tôi vốn đang bình lặng bỗng trở nên bất an.

Rõ ràng bố tôi đang chột dạ, đang sợ hãi, những cảm xúc hoảng loạn của ông ta gần như tràn ra khỏi màn hình.

Xem ra chuyện này không đơn giản chút nào.

Đúng vậy, một chiếc điện thoại đã ngừng hoạt động hai mươi năm, không thể nào gọi đến được.

Khả năng duy nhất người gọi đến là mẹ tôi của hai mươi năm trước.

Bà ấy ở một không gian khác, mang theo nỗi ám ảnh muốn bố tôi ra đón bà tan ca đêm, cho đến chết không ngừng.

Nhưng đúng lúc đó, bố tôi, cái gã tra nam khốn nạn đó lại sợ hãi, sợ chết khiếp, căn bản không dám nghe máy.

Từ trước đến nay tôi vốn nổi loạn, ông ta càng không muốn tôi làm gì, tôi lại càng muốn làm. Thế là tôi quay đầu hỏi dì út về chuyện của mẹ tôi.

Phản ứng của dì út vô cùng kỳ lạ.

Dưới sự tra hỏi của tôi, dì ấy ấp úng, ngập ngừng không nói, cuối cùng như hạ quyết tâm: "Giờ con cũng lớn rồi, đã đến lúc cho con biết sự thật rồi."

"Thật ra mẹ con không phải chết vì bệnh, bà ấy gặp kẻ xấu trên đường đi làm ca đêm về."

2

"Bà ấy bị kẻ xấu sát hại khi tan ca đêm, vụ án đó đến giờ vẫn chưa được phá."

"Chúng ta không nói cho con biết, là vì con còn quá nhỏ. Con đừng có áp lực, mẹ con trên trời linh thiêng, cũng không muốn con đau khổ đâu."

Tôi kinh ngạc thất thần: "Tan ca đêm? Mẹ con chết vào ngày nào?"

"Ngày 13 tháng 8 năm 2005, hôm đó trời mưa lớn, mẹ con tan ca đêm gọi điện bảo bố con ra đón... Dạo đó bố con đang lén lút với một bà góa ở xưởng, nên ông ta trực tiếp cúp máy."

"Cái gã tra nam chết tiệt đó! Cả đời chúng ta cũng không tha thứ cho ông ta. Nếu không phải vì ông ta, chị ấy đã không chết!"

Ngày 13 tháng 8 năm 2005.

Tôi nhớ rõ ràng, mẹ tôi trong điện thoại đã nói chính là ngày này.

Đã là một vụ án mạng, nhất định sẽ không im hơi lặng tiếng, tôi cúp điện thoại của dì út xong, liền lên mạng tra tin tức.

Tôi gõ "Vụ án mạng Nam Giang năm 2005" để tìm kiếm, và quả nhiên tôi đã tìm được.

Vào rạng sáng ngày 14 tháng 8 năm đó, một ông lão nhặt rác họ Dương ở thành phố Nam Giang khi đang dọn rác thì phát hiện một túi rác màu đen, mở ra xem thì thấy bên trong là những miếng thịt tươi.

Ông ấy tưởng là thịt lợn, vui vẻ mang về nhà.

Nhưng khi đổ ra xem, ông ấy lại phát hiện một đoạn ngón tay phụ nữ bị đứt lìa, trên đó còn sơn móng tay màu đỏ tươi.

Ông Dương sợ tái mặt, nhờ hàng xóm giúp đỡ rồi liền báo cảnh sát.

Cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, lại phát hiện thêm vài túi thi thể khác ở mấy khu vực lân cận.

Những mảnh ghép này ráp lại vừa đúng một thi thể nữ hoàn chỉnh, duy chỉ thiếu phần đầu.

Nạn nhân khoảng 25 đến 30 tuổi, cao khoảng 160 cm, nặng khoảng 50 kg.

Đặc điểm nhận dạng rõ ràng nhất là có một nốt ruồi to bằng hạt đậu ở bên eo, ngón áp út bên trái có vết sẹo cũ do bị bỏng.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 2



Khi được tìm thấy, trên người không có quần áo.

Cảnh sát đã tổng hợp ảnh các đặc điểm bộ phận cơ thể và đăng thông báo tìm người nhận xác.

Rất nhanh sau đó, gia đình bà ngoại tôi đã đến nhận mẹ tôi, dì út tôi còn tát bố tôi ngay tại hiện trường, lớn tiếng mắng ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Sau đó, cảnh sát đã tiến hành một loạt cuộc điều tra.

Tối ngày 13, mẹ tôi đi làm ca đêm, chia tay đồng nghiệp ở cổng phía Tây nhà máy, từ cổng phía Tây về nhà tôi mất nửa tiếng. Còn nhà máy cách địa điểm phi tang xác tới mấy chục cây số.

Nhưng đêm xảy ra vụ án trời mưa lớn, hai camera giám sát duy nhất toàn là nước mưa, mờ đến mức không nhìn rõ gì cả, không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Điều tra và phỏng vấn cư dân gần nhà máy và hiện trường phi tang xác cũng không có thông tin hữu ích nào.

Đầu của mẹ tôi đến giờ vẫn chưa được tìm thấy.

Vụ án cứ thế từ rầm rộ rồi chìm vào im lặng, trở thành một vụ án treo chưa phá được trong suốt hai mươi năm.

Đọc xong tin tức, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã tối sầm, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh vàng yếu ớt nơi chân trời.

Một nỗi buồn khó tả ập đến, tôi nhớ hơn hai mươi năm qua.

Bố tôi là một gã tra nam vô trách nhiệm.

Ông ta làm thợ nguội kiểm tra tại một nhà máy cơ khí trong thành phố, thuộc loại thợ già lề mề, không có tay nghề tốt, chỉ biết ăn bám qua ngày.

Ông ta đi làm thì lơ mơ, tan làm thì đi đánh mạt chược, uống rượu.

Kể từ khi tôi có ký ức, ông ta hoặc là vứt tôi ở nhà hàng xóm, hoặc là để lại một ít tiền cho tôi tự mua đồ ăn.

Bà ngoại và dì út vẫn luôn dành cho tôi tình thương, thứ tình cảm hiếm hoi như ánh nắng cuối ngày rọi vào mái hiên lạnh lẽo. Nhưng bà đã già, sức tàn lực kiệt, còn dì út thì còn cả một gia đình nhỏ để gánh vác. Tình thương của họ, dù quý giá, vẫn mong manh như chiếc ô bé nhỏ giữa cơn mưa lớn.

Thế là từ rất sớm, tôi đã hiểu thế nào là một đứa trẻ bị bỏ lại.

Tôi học không tốt, trước cả khi kịp chạm tay vào tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, tôi đã buộc phải bước chân vào đời, làm thuê ở khắp nơi, khi thì là công nhân trong xưởng sản xuất, khi thì là nhân viên quèn tại siêu thị. Ở đâu tôi cũng chỉ là người ở tầng thấp nhất, lẫn vào đám đông mỏi mệt, không tên.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn thường lặng lẽ ngưỡng mộ những gia đình bình thường nhưng ấm áp ngoài kia, những bữa cơm đủ mặt, những cái ôm nhẹ tênh giữa mẹ và con, nhưng với tôi, chúng như những thước phim đẹp mà xa vời. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu mẹ không bệnh… thì bố tôi có lẽ đã không trở thành con người như thế??

Nào ngờ, nghe dì út nói thế này, thì ra hai mươi năm trước ông ta đã là một gã đàn ông tệ bạc, không cần bi kịch để sa ngã?

Tôi vừa buồn vừa tức giận, khi nhìn lại điện thoại, trong lòng lại có cảm giác bồn chồn khó tả.

Người gọi điện hôm qua, có thật sự là mẹ tôi của hai mươi năm trước không? Vậy bà ấy có gọi lại nữa không?

Tôi loay hoay với chiếc Motorola màu xám đen đó, nhưng gọi lại số điện thoại hôm qua thì báo là thuê bao không liên lạc được.

Cả buổi tối, tôi ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà ngẩn người.

Cho đến khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ đêm.

Trong sự chờ đợi thót tim, điện thoại lại reo lên, tôi nhìn chằm chằm vào dãy số với ký hiệu kỳ lạ đó vài giây rồi nhanh chóng nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

3

Tôi hít sâu một hơi: "Cô, cô là Viên Tú Mai phải không?"

"Cô là ai? Cô là tiểu tam của Từ Chí Cường phải không?"

Đầu tôi ong ong, sao lại là câu này nữa? Tôi vội vàng hỏi: "Hôm nay là ngày nào tháng nào?"

Bà ấy mắng: "Cô bị điên à, ngày 13 tháng 8 mà cũng không biết sao?"

Ngày 13 tháng 8... Lại là ngày 13 tháng 8...

Xem ra ngày này trong thế giới kia đang lặp đi lặp lại, mẹ tôi vẫn luôn ở ranh giới sinh tử chờ bố tôi đến đón bà tan ca đêm.

Nhưng người bố tra nam của tôi lại không thèm quan tâm.

Tim tôi nhói đau: "Viên Tú Mai cô nghe tôi nói, Từ Chí Cường sẽ không nghe điện thoại của cô đâu, anh ta bận đánh mạt chược tìm tiểu tam còn không kịp, cô đừng nghĩ đến loại tra nam đó nữa."

"Cô bị thần kinh à, cô là ai, mau đưa điện thoại cho Từ Chí Cường."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng của mẹ tôi, đồng thời còn có tiếng mưa ào ào.

Tôi chợt nhớ lại vụ tin tức đó, đêm xảy ra tai nạn đã mưa lớn suốt đêm.

Vậy nên lúc này mẹ tôi đang rất nguy hiểm, kẻ xấu đang ở gần đó.

Tôi hạ giọng: "Cô đừng quan tâm tôi là ai, nhưng cô phải cẩn thận, trên đường đi làm về sẽ có kẻ xấu, cô nhớ phải tránh xa!"

Giọng bà ấy rõ ràng giận dữ hơn: "Nói linh tinh cái gì vậy chứ..."

Bà ấy chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ mơ hồ: "Tiểu Viên, cô dọn xong chưa? Đi thôi."

Tôi không thèm nghĩ ngợi, theo bản năng ngăn lại: "Cô tuyệt đối đừng đi cùng họ, để an toàn, tốt nhất cô nên ở lại xưởng, đừng đi đâu cả."

Mẹ tôi gặp chuyện sau khi chia tay đồng nghiệp ở cổng phía Tây nhà máy.

Vì vậy, chỉ cần không ra khỏi nhà máy và ở lại trong xưởng một đêm, là có thể tránh được vụ thảm án này.

Nhưng bà ấy hoàn toàn không tin tôi, bà ấy mắng mấy câu vào điện thoại, rồi "tách" một tiếng cúp máy.

Tôi gọi lại, lại y như lần trước, báo là thuê bao không liên lạc được.

Tôi tức đến mức đi đi lại lại trong phòng...

Những từ ngữ trên tin tức điên cuồng lướt qua mắt tôi, kéo theo những hình ảnh tưởng tượng dồn dập xuất hiện.

Bà ấy còn trẻ, tính tình không tốt, lại mang một bụng tức giận đi làm ca đêm về, chỉ sợ đã cãi nhau với kẻ b**n th**, rồi bị giết người phân xác.

Mẹ của con ơi, con phải làm sao với mẹ đây?

Tối hôm đó, tôi không tin vào số phận mà điên cuồng gọi lại điện thoại, nhưng lần nào cũng chỉ là giọng nữ máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Mãi cho đến khi bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu xám bạc, ánh sáng đầu tiên của buổi sớm lặng lẽ len qua khung cửa sổ, tôi mới thất vọng buông điện thoại xuống.

Tôi mở máy tính, tìm kiếm lại tin tức đó một lần nữa, muốn xác nhận lại. Lúc này tôi kinh ngạc phát hiện, tin tức đó đã thay đổi.

Việc mẹ tôi bị sát hại không thay đổi, nhưng khi cảnh sát điều tra, lời khai của đồng nghiệp đã thay đổi.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 3



Đồng nghiệp nói rằng khi họ cùng nhau ra cổng nhà máy, mẹ tôi cứ mắng bố tôi, nói rằng ông ta đã tìm một người phụ nữ khác để lừa dối bà, lại còn không cho bà tan ca.

Nhưng khi cảnh sát lần theo dấu vết, tìm được người phụ nữ họ Điền có quan hệ bất chính với bố tôi, cô ta lại kiên quyết phủ nhận.

Cô ta nói đêm hôm đó, cô ta hoàn toàn không liên lạc với Viên Tú Mai, cô ta bị bệnh nên đi ngủ sớm, bố mẹ và con cái cô ta có thể làm chứng.

Cảnh sát đã điều tra hồ sơ cuộc gọi của những ngày đó tại chi nhánh viễn thông di động, và quả thật là như vậy.

Tóm lại, cuối cùng đây lại trở thành một vụ án bí ẩn chưa được phá giải trong suốt hai mươi năm.

Đọc xong tin tức, lòng tôi vừa buồn vừa vui.

Buồn là tôi vẫn không thể cứu được mẹ tôi. Vui là cuộc gọi có tác dụng, có thể thay đổi kết quả của mẹ tôi.

Nếu tôi tìm được một phương pháp tốt hơn và phù hợp hơn, liệu tôi có cứu được bà ấy không?

Tôi vắt óc suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách hay.

4

Đúng vào mười một giờ đêm hôm đó, mẹ tôi lại gọi điện đến.

"Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

Khi giọng nói quen thuộc đó lại vang lên, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Lần này, tôi không do dự, trực tiếp nói với bà ấy: "Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Viên Tú Mai không?"

Bà ấy sững lại một chút: "Phải, cô là... sao cô có số điện thoại của chồng tôi?"

"Chồng cô Từ Chí Cường trên đường đi đón cô đã gặp tai nạn xe hơi, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện."

Mẹ tôi lập tức hoảng hốt: "A, sao thế, có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?"

Đầu óc tôi trống rỗng, tên bệnh viện ở thành phố chúng tôi đã đổi tên mấy năm nay, nhất thời tôi không nhớ ra được. Ngoài ra, tôi cũng lo lắng người phụ nữ ngốc nghếch này sau khi nghe tên bệnh viện sẽ nhanh chóng lao ra khỏi khu nhà máy.

Vì vậy, tôi mặt không đỏ tim không đập mà lừa bà ấy: "Bất tỉnh rồi, vừa lên xe cứu thương, chưa xác định được bệnh viện, đang sắp xếp. Cô cứ đợi ở nhà máy trước, lát nữa chúng tôi sẽ cử xe đến đón cô."

Mẹ tôi "ừ" một tiếng rồi chợt nhận ra: "Không đúng, sao các cô biết tôi đang làm ở nhà máy?"

Lời bà ấy hỏi làm tôi đứng hình, đầu tôi "ong" một tiếng... Đúng vậy, sao tôi biết được? Trong mắt bà ấy, tôi chỉ là một nhân viên cấp cứu xa lạ.

Vài giây sau, tôi lớn tiếng nói: "Chồng cô đã nói với chúng tôi trước khi bất tỉnh."

Mẹ tôi hoàn toàn yên tâm: "Vậy các cô mau đi đi! Nhất định phải cứu anh ấy nhé, con của chúng tôi mới hai tuổi thôi..."

Giọng bà nghẹn lại, từng từ như vỡ vụn trong tiếng mưa rơi lộp độp, âm thanh ấy xuyên qua đầu dây điện thoại, lẫn vào tiếng gió buốt ngoài trời, vang lên vừa khản đặc vừa đau đớn.

Tôi không hề có ký ức về mẹ, nhưng trong xương tủy tôi chảy cùng dòng máu với bà ấy. Vì vậy, nỗi bi thương đó xuyên qua điện thoại đâm thẳng vào tim tôi.

Cũng là phụ nữ, tôi không thể đồng cảm với bố tôi, nhưng tôi đau lòng cho bà ấy.

Người phụ nữ ngốc nghếch này quá nghiêm túc trong tình cảm, đàn ông đã có tiểu tam mà bà ấy vẫn còn bảo vệ như vậy, kết quả thì sao?

Người đàn ông khốn nạn đó thì đang đánh mạt chược, điện thoại của bà ấy cũng không nghe, hại bà ấy bị kẻ b**n th** phân xác thảm khốc!

Sau khi chết còn mang theo nỗi ám ảnh, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, không hề biết rằng tên tra nam kia đang sợ chết khiếp.

Tôi càng nghĩ càng bi thương, nhưng không quên dặn dò bà ấy: "Được rồi, nhưng cô đừng cúp điện thoại nhé, nhỡ có tình huống đặc biệt gì, chúng tôi còn tiện thông báo cho cô..."

Bà ấy nhanh chóng đáp: "Được."

Trong mười phút sau đó, tôi liên tục đối phó với bà ấy qua điện thoại.

Bà ấy không ngừng hỏi về tình hình vết thương của bố tôi, tôi trả lời rất ít, vì tôi không có kiến thức y học, nói nhiều sai nhiều, nên đành nói ít.

Bà ấy hết lần này đến lần khác cầu xin tôi cứu Từ Chí Cường, và hỏi dồn dập bây giờ đã đến bệnh viện nào.

Ngay lúc cảm xúc của bà ấy ngày càng kích động, tôi thấy không còn cớ để nói dối nữa thì...

Đầu dây bên kia điện thoại của mẹ tôi truyền đến một giọng nam lạ: "Ê, Tiểu Viên, sao cô còn chưa tan ca?"

"Lão Trần, nhà tôi có chút chuyện..."

Giọng mẹ tôi nhỏ dần, như thể đang che miệng ống nghe.

Chẳng mấy chốc tôi loáng thoáng nghe được mấy chữ: "Tôi đưa cô... tôi biết..."

Ngay lúc tôi đang chăm chú lắng nghe, điện thoại "bộp" một tiếng cúp máy.

5

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó lập tức gọi lại, nhưng đã muộn rồi...

Giống như trước đây, tôi hoàn toàn không thể gọi lại được.

Chiếc điện thoại Motorola cũ kỹ này, đến từ hai mươi năm trước, chỉ là một chiếc điện thoại một chiều xuyên không gian.

Mẹ tôi có thể gọi đến vào một thời điểm cụ thể, nhưng tôi thì không thể gọi đi.

Tôi lo lắng không yên, tưởng tượng ra những tình huống có thể xảy ra với mẹ tôi, nhưng sau đó tôi lại nghĩ... Ông Trần đầu dây bên kia chắc là đồng nghiệp của mẹ tôi, quen biết với bà ấy.

Ông Trần đã đồng ý đưa bà về, điều này có nghĩa là lần này bà ấy an toàn rồi.

Tôi quay đầu nhìn chiếc điện thoại thông minh và máy tính trên bàn, trong lòng chợt nảy ra ý định tìm kiếm, nhưng thông tin tìm được lại không khác gì lần trước.

Tôi tự hỏi, có lẽ nào một nút thắt nào đó trong chuyển đổi không gian chưa có hiệu lực, nên mọi thứ vẫn chưa được thay đổi?

Vì vậy tôi an tâm nằm xuống, tôi nghĩ đợi trời sáng rồi xem xét lại vậy.

Ban đầu tôi chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.

Nhưng tôi quá buồn ngủ, những cuộc điện thoại mấy ngày nay khiến thần kinh tôi suy nhược, nên đầu vừa chạm gối là tôi đã ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh nắng ngoài cửa sổ một lúc rồi nhanh chóng kiểm tra điện thoại.

Thời gian trên điện thoại hiển thị là ngày 8 tháng 3 năm 2025... Thời gian trong không gian này vẫn bình yên như thường, vẫn đang tiếp tục trôi.

Hôm nay là Ngày Quốc tế Phụ nữ, dưới nhà vang lên tiếng rao hàng của các tiểu thương.

Để tiết kiệm chi phí, tôi thuê một căn phòng nhỏ ở khu nhà tập thể cũ kỹ trong thành phố, dưới nhà có siêu thị và quán nướng, ban ngày lẫn ban đêm đều ồn ào muốn chết.

Nhưng lúc này, những âm thanh đó lại khiến trái tim đang hoảng loạn vô cớ của tôi có chút dịu đi.

So với cái tĩnh lặng rợn người của màn đêm, thì âm thanh này chính là khúc nhạc của thiên đường.

Tôi ngồi dậy, dụi mắt, thậm chí còn không kịp rửa mặt đã bật máy tính lên.

Tôi lại tìm kiếm tin tức vụ án phân xác hai mươi năm trước, nhưng kết quả tìm được khiến tôi hoàn toàn thất vọng.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 4



Tin tức đã quay trở lại phiên bản đầu tiên, không có lời khai của đồng nghiệp, thậm chí cũng không có lời khai của ông Trần.

Mẹ tôi ra đi một cách khó hiểu, như một bong bóng nhỏ nhoi tan biến giữa lòng đại dương rộng lớn, không tiếng động, không dấu vết, không để lại một đường gợn nước nào để người ta lần theo.

Không đúng!

Tôi lắc đầu thật mạnh, rõ ràng ông Trần đã nói chuyện với mẹ tôi, thậm chí còn đưa bà ấy về, tại sao lại không có lời khai?

Có phải hung thủ chính là ông Trần?

Ý nghĩ ấy vừa vụt lóe lên, như một tia sét xé toạc bầu trời đêm, thì nỗi sợ hãi cũng lập tức siết chặt lấy trái tim tôi, tôi bật dậy ngay lập tức.

Tôi vừa vệ sinh cá nhân vừa gọi điện cho dì: "Năm đó mẹ con chết như thế nào?"

"Con đoán ra rồi phải không?"

Dì tôi kinh ngạc một tiếng, chậm rãi và nặng nề kể lại chuyện năm xưa.

Dì ấy kể y như lần trước.

Tôi hít sâu một hơi, hóa ra thời gian hiện tại vẫn đang trôi đi bình thường, nhưng ký ức lại được cập nhật theo diễn biến của cuộc gọi đó.

Ngoài tôi ra, họ căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi tiếp tục hỏi dồn: "Dì có thông tin liên hệ của đồng nghiệp mẹ con năm đó không?"

Dì tôi im lặng một lúc: "Trước đây có, nhưng là điện thoại bàn, người ta đã không dùng nữa rồi, sao vậy? Con muốn tìm họ à?"

"Vâng, làm sao con có thể tìm được ạ?"

Dì tôi nói nhỏ: "Chỉ có thể đến khu nhà tập thể nhà máy mà hỏi, đã hai mươi năm rồi, cũng không biết còn ai ở đó không."

Nửa giờ sau, tôi đã ngồi taxi đến khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.

6

Trên đường đi tôi kiểm tra lại các tài liệu cũ... Khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng có tổng cộng ba tòa, là khu nhà được góp vốn xây dựng vào đầu những năm 2000.

Lúc đó "sư nhiều cháo ít" (cầu nhiều cung ít), nên đã áp dụng hình thức bốc thăm, dì út nói bố mẹ tôi may mắn, vừa mới kết hôn đã bốc được một căn.

Căn nhà đó ở tầng một, đơn nguyên hai, tòa hai, rộng hơn sáu mươi mét vuông với hai phòng ngủ một phòng khách, hồi đó phải trả bốn vạn tám ngàn tệ.

Dì út nói bố tôi trước khi kết hôn rất lêu lổng, căn bản không tiết kiệm được tiền, nhà nội lại keo kiệt, nên trong số bốn vạn tám ngàn tệ đó có một vạn là tiền mẹ tôi tiết kiệm được, số còn lại là bà ngoại và ông ngoại góp nhặt vay mượn.

Những tài liệu đó cho thấy mấy tòa nhà đó còn khá mới, nhưng trong thực tế...

Tôi nhìn mấy tòa nhà cũ kỹ tám tầng đầy vết loang lổ, đứng trơ trọi giữa đám cỏ dại, chỉ cảm thấy mơ hồ. Vật đổi sao dời, chúng lại cũ kỹ đến vậy rồi.

Nghĩ lại hai mươi năm trước, khi tôi còn là một đứa trẻ cũng từng sống ở đây. Nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào.

Tôi theo địa chỉ cũ dì út cho mà tìm đến, nhà tôi nằm dưới chân, ánh sáng không tốt, giữa ban ngày trông vẫn âm u.

Hộ gia đình đó đã đổi chủ từ lâu, nhưng trong nhà không có ai, tôi gõ cửa mãi cũng không ai trả lời.

Tôi đi dạo một vòng, thấy một ông lão đang ngồi phơi nắng ở góc tường.

Ông ta trông ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi rồi, đang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

Chắc ông ta nghĩ tôi là loại người đi dán quảng cáo vặt trên hành lang chăng?

Tôi chủ động tiến lên hỏi: "Xin hỏi trước đây Viên Tú Mai và Từ Chí Cường có ở đây không ạ?"

"Cô tìm nhà này à? Từ Chí Cường bị điều đến nhà máy khác thì chuyển đi rồi, chuyển đi mười mấy năm rồi, cô là người nhà nào của ông ta?" Ông lão tuy đã già nhưng giọng hỏi tôi rất lớn.

"Cháu là cháu gái họ xa của ông ấy."

"Cháu gái họ xa?" Ông ta cười lạnh một tiếng, "Quả thật là đủ xa, chuyển đi lâu như vậy mà cũng không biết."

Họ không hề nghi ngờ thân phận của tôi...

Tôi cười khổ, khi tôi nhìn thấy bức ảnh mẹ tôi khi còn trẻ. Bà ấy mắt to mày đậm rất đẹp, còn tôi, mắt ti hí mũi tẹt giống y chang ông bố vô dụng của tôi.

Tôi lấy ra bao thuốc lá Trung Hoa đã mua sẵn trong túi, đưa một bao qua, rồi hỏi ông ta về chuyện của Viên Tú Mai.

Rõ ràng ông lão có chút kiêng kỵ, sau đó bà lão bạn đời của ông ta đi tới, hai ông bà mới mỗi người một câu kể lại.

Thì ra họ cũng là công nhân về hưu của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.

Lời họ nói không khác gì thông tin tôi đã có, chỉ là mẹ tôi bị kẻ b**n th** giết hại và phân xác sau khi tan ca đêm, đến giờ vẫn chưa tìm thấy đầu, cũng chưa tìm thấy hung thủ.

Hai ông bà lão rất tiếc nuối, liên tục nói mẹ tôi tính tình tốt, hoạt bát nhiệt tình, là một người tốt.

Bà lão thở dài: "Người tốt không có số phận tốt! Tội nghiệp Tiểu Viên còn trẻ mà đã mất rồi."

Bà lão nói xong, đứng dậy, nói trên bếp còn đang nấu đồ ăn, bà ta phải về trước, chỉ còn lại ông lão ngồi tại chỗ.

Lúc này, đúng là thời điểm để hỏi thông tin quan trọng, thế là tôi hỏi: "Bác ơi, vậy bác có biết một người tên là lão Trần không, ông ấy là đồng nghiệp của Viên Tú Mai, có thể còn làm cùng một phân xưởng?"

Nghe hỏi câu này, biểu cảm của ông lão thay đổi.

7

Ông ta nghi ngờ nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ chất vấn. Sau một lúc lâu, ông ta từ từ lắc đầu: "Không biết. Chúng tôi không cùng một phân xưởng."

Tôi vô cùng thất vọng.

Chào tạm biệt ông ta, tôi lại tìm mấy người khác trong khu dân cư để hỏi thăm tình hình.

Nhưng họ hoặc là những người mới chuyển đến sau này, hoặc là mơ hồ không biết gì cả.

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang, tôi đứng giữa đó mà vẫn thấy sống lưng lạnh toát.

Tôi cảm thấy bản thân đang ở giữa một vòng xoáy lớn, đã không còn phân biệt được phương hướng.

Muốn điều tra rõ vụ án của hai mươi năm trước thật quá khó khăn, chuyện mà cảnh sát còn chưa điều tra ra được, làm sao tôi có thể làm được?

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim tôi, nhất thời, tôi không có đối sách nào cả, chỉ có thể từng bước nặng nề đi về phía trạm xe buýt.

Tôi đứng ở đó một lúc lâu, đột nhiên nghĩ ra, hay là hỏi phòng hưu trí hoặc phòng nhân sự của nhà máy cơ khí Hồng Đằng?

Chắc chắn họ có đầy đủ thông tin của công nhân viên, tìm một người họ Trần chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng khi tôi gọi theo số điện thoại tìm được trên mạng, cả hai số đó đều là thuê bao không liên lạc được. Tìm kỹ hơn một chút, lòng tôi lạnh toát... Nhà máy cơ khí Hồng Đằng đã phá sản vài năm trước rồi.

Đã không còn đơn vị này nữa, tất cả nhân viên đều đã được bố trí sang các nhà máy khác hoặc phòng hưu trí của thành phố.

Muốn điều tra thêm sẽ mất khá nhiều công sức, hoặc là thông qua cảnh sát, hoặc là có người quen ở thành phố.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 5



Hai điều này, tôi đều không làm được.

Tôi chỉ thở dài rằng thời thế đã thay đổi, lịch sử quá khứ từ lâu đã bị bao phủ bởi lớp bụi dày, khó lòng nhìn rõ.

Chẳng lẽ, tôi phải sống mãi với cuộc gọi cầu cứu từ mẹ tôi hai mươi năm trước, thờ ơ, nhìn bà ấy chết đi một cách tàn nhẫn hết lần này đến lần khác sao?

Tôi lê bước chân nặng như chì đến trạm xe buýt, lên xe về phòng trọ.

Trong chốc lát, đầu óc tôi rối bời, như một cuộn chỉ không tìm thấy đầu cuối, bàng hoàng không biết phải làm gì.

Về nhà ngủ liền một giấc hết cả buổi chiều, trời tối thì tôi nhận được điện thoại của dì út: "Con tìm được những đồng nghiệp đó chưa?"

Tôi thất vọng nói: "Chưa, không hỏi thăm được. Chỉ tìm được hàng xóm đối diện nhà cũ, nhưng không hỏi được gì nhiều..."

Dì út "ừm" một tiếng: "Hàng xóm đối diện? Có phải là nhà họ Trần đó không? Hồi đó mẹ con gọi ông ấy là lão Trần, người đó và mẹ con cùng một phân xưởng đấy."

"Cái gì?" Tôi giật mình ngồi bật dậy trên giường, "Người đó là lão Trần?"

"Đúng vậy, năm đó ông ấy hơn bốn mươi tuổi, làm cùng xưởng với mẹ con, ngoài giờ còn chạy xe ôm, tính tình thẳng thắn nhiệt tình, rất thích giúp đỡ người khác."

Đầu tôi ong ong như có hàng trăm con ong vỡ tổ bay loạn. Rồi bất chợt, một tia sáng trắng lóe lên như một lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp sương mù đang quấn lấy những dòng suy nghĩ hỗn độn trong tôi.

Thì ra ông ta chính là lão Trần, thì ra ông ta là người cuối cùng nói chuyện với mẹ tôi vào đêm xảy ra vụ án giết người.

Vậy thì ông ta hoặc là hung thủ, hoặc là nhân chứng!

Nếu không, sao lại chột dạ đến mức này, vừa không dám cung cấp lời khai, vừa không dám lộ diện sau hai mươi năm.

Tôi vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo ra ngoài, nhanh nhất có thể mà chạy đến khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.

Mười giờ tối, tôi gõ cửa nhà ông ta.

Nhà ông ta tối om, bốc ra mùi thuốc lá khó chịu, ông ta đang xem TV, ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao lại là cô?"

"Tôi đến hỏi ông vài chuyện." Tôi không nói không rằng chen vào khe cửa.

Rõ ràng ông ta có chút căng thẳng, lê dép theo tôi: "Hỏi gì? Nói với cô bao nhiêu lần rồi, Từ Chí Cường chuyển đi rồi, tôi cũng không biết ông ta chuyển đi đâu."

"Tôi hỏi chuyện của Viên Tú Mai." Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm ông ta.

8

Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt: "Viên Tú Mai? Sáng nay tôi nói với cô rồi, cô ấy chết nhiều năm rồi mà."

Thành thật mà nói, trong mắt ông ta, tôi không thấy cảm xúc đặc biệt nào.

Dường như ông ta luôn hoảng sợ, nhưng không hề đặc biệt hoảng sợ vì Viên Tú Mai.

Lúc này tôi không chắc chắn lắm.

Vì vậy, tôi quyết định nói một câu nặng ký: "Tối ngày 13 tháng 8 năm 2005, ông là người cuối cùng gặp Viên Tú Mai, phải không?"

"Cô... cô nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc cô là ai?" Ông ta trừng mắt nhìn tôi.

Tôi bước tới, chăm chú nhìn ông ta, thậm chí sợ ông ta né tránh, tôi đưa tay ra định túm lấy cánh tay ông ta.

Ngay lúc tôi định hỏi thêm lần nữa, cánh cửa phòng phát ra tiếng mở khóa...

Bà lão đang bê chiếc ghế đẩu nhỏ kinh ngạc đứng ở cửa nhìn tôi.

Bà ta nhìn một cái đã nhận ra điều không ổn, hét lên: "Buông lão Trần nhà tôi ra, cô đang làm gì vậy!"

Khi bà ta xông tới, ống tay áo cũng tuột xuống, một vật lạnh buốt chạm vào má tôi. Cái vật đó...

Trong lúc bà lão điên cuồng vẫy vùng, tôi nhìn chằm chằm vào nó vài giây rồi chợt nhận ra, đó là chiếc vòng ngọc của mẹ tôi!

Trong chiếc hộp dưới gầm giường có chiếc điện thoại cũ, có rất nhiều đồ vật mẹ tôi để lại. Trong một bức ảnh, bà ấy có đeo chiếc vòng này.

Chiếc vòng này giống như ngọc phỉ thúy vàng, bên trong có một vệt đỏ trong suốt, rất rõ ràng.

Vì vậy tôi nhận ra ngay lập tức.

Tôi lập tức hiểu ra, hung thủ chính là lão Trần, cái lão già mặt người dạ thú này đã sát hại mẹ tôi hai mươi năm trước!

Nhưng bây giờ tôi đang ở thế bất lợi, bà lão cứ lôi kéo tôi, ông lão cũng gầm lên chửi rủa, nếu để lộ hết, e rằng tôi cũng sẽ trở thành oan hồn dưới lưỡi dao.

Ngay lúc tôi đang vắt óc tìm cách thoát thân, trong túi truyền đến một âm thanh quen thuộc: hellomoto... hellomoto...

Hồn tôi sợ đến mức suýt bay ra khỏi người, đây là tiếng chuông điện thoại cũ của bố tôi!

Thật trùng hợp, đã mười một giờ, lúc này mẹ tôi của hai mươi năm trước đã gọi điện cho tôi!

Ông lão và bà lão dừng hành động, đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi biết lúc này họ vô cùng cảnh giác, tôi buộc phải xua tan nghi ngờ của họ mới có thể thoát thân an toàn.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cứng rắn nghe điện thoại: "Alo?"

Đầu dây bên kia là giọng mẹ tôi: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng qua loa: "Ừm... cô gọi nhầm số rồi."

Tôi hy vọng nhanh chóng tống khứ bà ấy, cúp cuộc điện thoại này đi.

Tôi lo lắng điện thoại đời cũ thu âm không tốt, sợ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng.

Mẹ tôi im lặng, nhưng một lát sau, bà ấy kêu lên: "Tôi không gọi nhầm, cô là ai? Sao cô lại có điện thoại của Từ Chí Cường? Anh ấy đâu rồi?"

Bà ấy gọi mấy tiếng liền, tôi vội vàng dùng tay che ống nghe, lại muốn cúp điện thoại, qua lại như vậy, không để ý ông lão đã đi đến bên cạnh.

Tầm mắt của tôi liếc thấy ông ta cầm một cây gậy, tôi hoảng hốt quay người lại, phát hiện trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên ánh hung quang tàn độc.

Tôi vừa định bỏ chạy, cây gậy trong tay ông ta vung xuống, đánh mạnh vào sau gáy tôi.

Một cơn đau nhói, rồi trước mắt tôi tối sầm, rồi ngất lịm đi.

9

Tí tách... Tí tách...

Trong bóng tối, dường như tôi nghe thấy tiếng động giòn tan, từng tiếng nổ vang trên đầu, giống như tiếng tre nổ tách tách.

Tôi cố gắng phân biệt âm thanh đó.

Nhưng... cơ thể nặng trĩu như chì, mí mắt cũng như bị dán lại, không sao mở ra được, giống như bị ma ám vậy.

Ý thức mơ hồ mách bảo tôi, tôi phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không sẽ chết mất.

Vì vậy, tôi dùng hết sức lực toàn thân, nghiến răng chớp mắt muốn tỉnh lại. Cuối cùng, tôi khó khăn mở mắt ra.

Có ánh sáng yếu ớt lọt vào từ các khe hở trên tường, nhờ ánh sáng đó, tôi nhìn thấy mái tôn trên đầu, thì ra tiếng tí tách vừa rồi là tiếng mưa rơi.

Xung quanh toàn là những đồ vật cũ nát bị bỏ đi, đây giống như một nhà kho chứa những đồ linh tinh, ước chừng bảy tám mét vuông.

Nhưng tôi không thể cử động, tay chân tôi bị trói chặt, miệng cũng bị giẻ bịt kín.

Tôi cố gắng lết về phía cửa, dùng cơ thể mình để va vào cánh cửa, nhưng rồi tôi phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy hành lang tối đen không xa.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 6



Tôi chợt nhớ ra, đây là nhà kho nhỏ được dựng đối diện nhà lão Trần.

Đây là góc khuất ở tầng một, ngoài nhà ông ta ra, cơ bản không có ai qua lại.

Và tôi dám chắc, lão Trần và vợ ông ta đang ở bên ngoài, chỉ cần tôi gây ra động tĩnh lớn, mạng tôi sẽ khó giữ.

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ đối sách, bên ngoài mái tôn truyền đến tiếng bước chân xào xạc.

Tôi vội vàng ghé mắt nhìn qua khe hở, phát hiện bà lão đã đến. Bà ta đang đứng bên ngoài với vẻ mặt phức tạp, không nói một lời.

Mười mấy giây sau, lão Trần vội vã đuổi ra: "Đứng đây làm gì vậy?"

"Tôi chỉ muốn vào xem thử, xem cô gái đó có thật sự bị đánh chết chưa..."

"Có gì mà xem, đợi nhốt vài ngày không có động tĩnh gì, thì đem đi xử lý."

Giọng bà lão run rẩy: "Có lẽ không cần đâu, cô ta cũng không biết gì..."

"Không biết gì? Haha, đây là con của Viên Tú Mai đấy, bà không nhận ra à, điện thoại cô ta có chứng minh thư có tên tuổi, cô ta chính là đến tìm lão già này báo thù."

Bà lão ho hai tiếng: "Lão Trần..."

"Nói thêm nữa, lão già này sẽ xử lý bà cùng một thể."

Sau câu nói này, bà lão lập tức im bặt.

Tiếng cãi vã bên ngoài dừng lại, nhưng có tiếng bước chân tiến đến gần đây, rồi dừng lại ở cửa.

Tôi cảm thấy một ánh mắt như rắn độc, quét qua lưng tôi...

Tôi nằm trên đất bất động, cho đến khi tiếng động dừng lại ở cửa, rồi một lúc sau rời đi, tôi mới thở hổn hển mở mắt ra.

Từ cuộc đối thoại của họ, tôi đã suy ra được vài điểm.

Thứ nhất, cái chết của mẹ tôi thực sự có liên quan đến lão Trần. Thứ hai, họ đã lục điện thoại của tôi, và còn tìm thấy chứng minh thư. Thứ ba, đợi hai ngày nữa tình hình lắng xuống, có lẽ họ sẽ đến phân xác tôi.

Tôi nhất định phải tìm cách trốn thoát.

Tôi cố gắng giãy giụa, trườn bò, muốn cọ đứt sợi dây thừng.

Nhưng nó buộc quá chặt, ngoài việc khiến tay chân tôi đau đớn, hoàn toàn không có chút lỏng lẻo nào.

Nhưng trong lúc cựa quậy tôi cũng có một phát hiện bất ngờ, chiếc điện thoại cũ của bố tôi đang ở trong đống đồ nát cách tôi chưa đầy một mét!

Tôi đoán, chắc chắn lúc đó họ không để ý, không lục túi tôi, nên nó mới còn ở đó.

Dù sao thì lúc đó, khi tôi cảm nhận được sát khí qua tầm mắt, tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng để cúp điện thoại và nhét vào túi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức bò về phía chiếc điện thoại cũ, cuối cùng, tôi đã ôm chặt nó vào lòng.

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ rồi...

Nhìn ánh sáng bên ngoài, hình như trời vừa tối, có lẽ tối nay, mẹ tôi sẽ gọi điện đến...

Lúc này, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Tôi nghĩ, tôi sắp biết được sự thật về cái chết của mẹ tôi rồi.

10

Tôi dùng hết sức bình sinh, dùng ván cửa từ từ ép miếng giẻ rách trong miệng ra, đồng thời chiếc lưỡi bị kìm hãm cũng cố gắng cử động.

Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu... Đến khi tôi chóng mặt, buồn nôn, miếng giẻ hôi thối đó cuối cùng cũng được tôi lấy ra.

Tôi thở hổn hển, tận hưởng chút không khí khó khăn lắm mới có được này.

Lúc này không biết đã mấy giờ rồi, chiếc điện thoại cũ kỹ này ngoài chức năng gọi một chiều và từng nhận được một tin nhắn đa phương tiện, các chức năng khác gần như không có, thậm chí cả thời gian hiển thị trên đó cũng bị loạn.

Tôi chỉ còn biết lắng nghe tiếng côn trùng thỉnh thoảng vọng vào từ bên ngoài cửa sổ những âm thanh nhỏ nhoi len lỏi qua màn đêm đặc quánh, dựa vào đó, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được đêm đang trôi đi.

Chính vào lúc đó, một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu tôi lạnh buốt như một giọt nước nhỏ rơi vào lòng bàn tay đang run rẩy. Nếu mẹ tôi gọi điện lại, tiếng chuông có làm kinh động cặp vợ chồng già đó không?

Thế là tôi cố gắng luyện tập, tôi nghiêng đầu dùng răng cắn vào nút gọi, sau vài lần, đã rất thuận lợi.

Cuối cùng, cuộc gọi đó cũng đến.

Tiếng chuông quen thuộc đến rợn người chỉ vang lên vỏn vẹn một giây, tôi nhanh chóng cắn xuống, kết nối cuộc gọi.

Đầu dây bên kia, là giọng nói mà tôi có hóa thành tro cũng không quên được: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

Khoảnh khắc này, tôi xúc động đến mức sống mũi cay xè.

Tôi hạ giọng, trả lời bà ấy: "Tôi không phải Từ Chí Cường, nhưng tôi biết tất cả bí mật của cô. Cô không dám đi nhà tắm công cộng, không phải vì xấu hổ, mà là vì hồi nhỏ cô từng bị một ông già b**n th** trốn trong nhà tắm quấy rối."

Mẹ tôi kinh ngạc: "Cô..."

Tôi không cho bà ấy cơ hội nói: "Cô trốn học hồi cấp hai, bị bố cô đánh một trận tơi bời. Rồi bỏ nhà đi, suýt chết cóng bên ngoài."

"Hồi cấp ba cô có thầm thương một người, da đen nhưng đẹp trai, lại còn biết chơi guitar, nhưng sau này cô mới phát hiện anh ta có đời sống riêng tư rất tệ."

"Cô đồng ý Từ Chí Cường, là vì anh ta ngày nào cũng đón đưa cô đi làm tan sở đều đặn, cô cảm thấy anh ta là người thật thà."

"Sau khi cô mang thai năm tháng thì không ghi nhật ký nữa, vì quá bận quá mệt, cũng không có tâm trạng."

Những điều này... đều là toàn bộ nội dung của cuốn nhật ký trong hộp, cuốn nhật ký cuối cùng của bà ấy dừng lại ở thời điểm mang thai năm tháng.

Tất cả những điều này tôi đều đã đọc qua, đương nhiên là tôi đã hiểu được thế giới nội tâm của mẹ tôi.

Lúc này nói ra chúng là để bà ấy tin tôi...

Không biết có thành công hay không, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

Đầu dây bên kia, mẹ tôi im lặng một lúc lâu, rồi giọng bà ấy gấp gáp truyền đến: "Cô là ai? Cô muốn làm gì?"

Tôi hít sâu một hơi, tôi biết mình đã thành công rồi.

Tôi từ từ ghé sát điện thoại, thì thầm: "Tôi chỉ có một yêu cầu... đó là đừng cúp điện thoại, cứ giữ nó trên tay cho đến khi cô về đến nhà."

"Cô..." Mẹ tôi lắp bắp, "Cô bị điên à, tiền điện thoại không phải là tiền à, rốt cuộc cô là ai?"

"Tiền điện thoại tôi sẽ trả gấp đôi cho cô, nhớ lời tôi nói." Tôi yếu ớt nói, "Đợi cô về đến nhà, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả sự thật."

"Nếu tôi không làm thì sao?"

Tôi nói thẳng vào điện thoại: "Nếu không tôi không ngại trả thù con gái cô đâu, con bé mới hai tuổi phải không..."

11

Nhắc đến điều này, mẹ tôi hoàn toàn hoảng loạn: "Cô đừng động vào Miêu Miêu! Tôi nghe, tôi nghe được không?!"

Tôi sững người một chút... Thì ra, tôi có một cái tên gọi ở nhà mà tôi chưa từng nghe thấy, là Miêu Miêu.

Sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng xào xạc, dường như mẹ tôi đang dọn dẹp đồ đạc.

Rồi, giọng của nữ đồng nghiệp vang lên: "Tiểu Viên, cô dọn xong chưa? Đi thôi."

"Các cậu đi trước đi, tôi muốn đợi Từ Chí Cường." Mẹ tôi trả lời.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 7



"Được rồi, vậy bọn tôi đi trước đây." Nữ đồng nghiệp nói.

Tiếng mưa trong điện thoại càng lúc càng lớn, rõ ràng mẹ tôi đã ra đến cửa, im lặng một lúc, mấy tiếng còi xe vang lên.

Một giọng nam vang lên: "Tiểu Viên, mau lên xe, tôi đưa cô về."

Đây là giọng của lão Trần!

Tôi run rẩy theo bản năng, nỗi sợ hãi tột độ ập đến.

Tôi điên cuồng muốn nói cho mẹ biết lão Trần chính là hung thủ, nhưng... lý trí vẫn còn, tôi cố nén lại.

Chớ nói lúc này chúng tôi không thể liên lạc, cho dù có thể, tôi cũng không có lý do gì để khiến mẹ tôi tin tôi.

"Tôi đợi Từ Chí Cường một lát. Anh ấy sắp đến đón tôi rồi." Mẹ tôi trả lời.

Lão Trần cười một tiếng: "Anh ta sẽ không đến đâu, chiều nay đi làm tôi thấy anh ta hẹn đánh mạt chược với người khác, nói là đánh thâu đêm."

Mẹ tôi có chút thất vọng, mãi một lúc sau mới đáp lời.

Rồi tiếng mưa dần nhỏ, tiếng động cơ ô tô vang lên, mẹ tôi lên xe ông ta.

Trên đường đi, lão Trần lải nhải không ngừng: "Từ Chí Cường lười quá, vợ con cũng không thèm quan tâm, cô phải dạy dỗ anh ta một trận rồi."

"Dạy dỗ kiểu gì? Nói nhiều anh ấy lại nổi giận."

"Ngày xưa sao cô lại chọn anh ta? Cô xét về nhan sắc, vóc dáng, trong nhà máy đều là số một, bao nhiêu người theo đuổi cô mà."

Mẹ tôi im lặng một lúc: "Lúc đó mắt tôi bị mù rồi."

"Thật đấy, cô nói đàn ông trong nhà máy ai mà chẳng thích cô? Cô trắng trẻo mềm mại, sinh con xong lại càng đầy đặn, nhìn vào đều..."

"Lão Trần, đừng nói những lời này."

Lão Trần cười khà khà: "Tôi nói thật mà, cái thằng Từ Chí Cường đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu mà cô là vợ tôi á, tôi thề, một ngày tôi ngủ với cô tám lần cũng chưa đủ."

"Ông dừng xe lại đi đi, tôi muốn xuống xe."

"Sao lại tức giận vậy? Vẫn chưa về đến nhà mà, đừng lo..."

"Tôi nói tôi muốn xuống xe." Giọng mẹ tôi lớn dần, "Ông mau dừng lại..."

Giọng lão Trần còn lớn hơn: "Sao tự nhiên lại nổi điên giữa đường thế, ngồi yên có được không?"

"Ông đang quấy rối t*nh d*c đấy, ông có tin tôi nói với vợ ông không?"

Lão Trần khinh thường nói: "Tôi mà sợ cái bà già mặt vàng đó à? Nói khó nghe chút, tôi có làm chuyện đó trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không dám hó hé tiếng nào."

"Vậy tôi sẽ tố cáo lên đơn vị, ông sàm sỡ phụ nữ, xem ông có sợ không!"

Mẹ tôi rất cứng rắn, khiến tôi ở đầu dây bên này há hốc mồm, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, cứng rắn như vậy không phải là chuyện tốt.

Trong không gian kín như vậy, chọc giận một người đàn ông không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.

Tôi sốt ruột không chịu nổi, nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào nhắc nhở bà ấy!

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi mẹ tôi hét lên: "Ông làm gì... ông đừng lại gần! Ông già b**n th** này, ông cút đi..."

Một lúc sau, giọng bà ấy trở nên nức nở, như thể bị bịt miệng.

Có những âm thanh không thể diễn tả kèm theo tiếng th* d*c nặng nề của đàn ông truyền đến.

Một nỗi kinh tởm và giận dữ không thể diễn tả ập đến với tôi, cái lão già b**n th** này, sao ông ta không đi chết đi!

Tôi đau lòng cho mẹ, đau lòng cho những gì bà ấy phải trải qua, nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Tôi cách bà ấy mười vạn tám ngàn dặm, tôi không thể làm gì được.

Tôi giận dữ cắn chặt môi dưới, cho đến khi vị máu tanh tràn ra.

Lão Trần cười gằn: "Sướng không? So với Từ Chí Cường, có phải sướng hơn không?"

Tiếng khóc thê lương của mẹ tôi tràn ra, bà ấy thốt ra mấy chữ: "b**n th**, tôi muốn báo cảnh sát."

"Cô nói gì?"

12

"Tôi sẽ tố cáo ông." Mẹ tôi gào khóc.

Một loạt tiếng "bộp bộp" vang lên, lão Trần hét lên một tiếng: "Con đ* chết tiệt, dám đánh ông, hôm nay ông không g**t ch*t mày thì không mang họ Trần!"

"A, không... cứu, cứu mạng... a... ứ ứ..."

Giọng mẹ tôi mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng gần như không còn, rồi chìm vào im lặng.

Tôi trợn tròn mắt, dường như tôi nhìn thấy lão Trần lấy quần áo bịt miệng mũi bà ấy, hai chân bà ấy vùng vẫy yếu ớt, cho đến khi tắt thở.

Trong bóng tối, tôi vừa tức vừa sốt ruột, mặt đầy nước mắt, hận không thể xông ra ngoài g**t ch*t lão già b**n th** đó.

Tiếng ô tô lại vang lên.

Nửa tiếng sau, tiếng mưa dần lớn rồi lại dần nhỏ, tôi nghe thấy tiếng chặt xương.

Rồi sau đó, là giọng nói kinh hãi của một người phụ nữ: "Lão Trần, còn có một cái điện thoại..."

"Cho vào túi cùng với đầu, chôn ở sân sau."

"Không, không ai phát hiện ra chứ?"

"Lải nhải nữa, cô ta chính là kết cục của bà."

Trong lòng tôi tràn ngập bi thương, tôi lặng lẽ dùng răng cắn vào nút gọi. Nước mắt lăn dài trên má xuống miệng, vừa đắng vừa chát.

Thì ra, đây chính là toàn bộ sự thật của mọi chuyện...

Mẹ tôi lại bị sát hại trong hoàn cảnh bất lực đến vậy.

Tôi nằm sấp trên nền đất hôi thối bẩn thỉu, sự căm phẫn như một tấm lưới vô hình, trói chặt người lại khiến tôi không thể cử động.

Tôi há miệng, cố gắng nói chuyện, nhưng mấy từ thoát ra như bị ép từ sâu trong cổ họng, đầy tuyệt vọng.

Cứ như vậy, không biết tôi đã nằm bao lâu, thấy ánh sáng bên ngoài từ tối đến sáng, rồi dần dần lại tối, ước chừng lại trôi qua hơn nửa ngày.

Trong lúc đó, tôi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi một lúc, mơ màng tỉnh dậy, toàn thân đau nhức dữ dội vì bị trói.

Tôi cố gắng lắng nghe ngóng tình hình bên ngoài, muốn tìm người qua đường, nhưng lâu như vậy rồi, một người cũng không gặp.

Khoảng thời gian này tôi cũng đã nghĩ rất nhiều.

Hai mươi năm trước, khi mẹ tôi kết thúc cuộc đời mình, cuộc đời tôi mới vừa bắt đầu.

Nhưng bây giờ, cuộc đời tôi sắp kết thúc ở đây.

Thật sự phải kết thúc sao?

Trong lúc điên cuồng tuyệt vọng, tôi lại nhìn thấy chiếc điện thoại cũ ở cửa... Tôi lắc đầu, không được, sao có thể chết được?

Rõ ràng tôi đã tìm ra hung thủ, thậm chí tôi còn có thể cứu mẹ, tôi không thể đầu hàng.

Tôi hít vài hơi thật sâu, định cố gắng thêm lần nữa.

Lúc này, tôi đang nằm sấp trên sàn nhà, hai tay bị trói ra sau lưng, nên không thể dùng răng cắn lỏng sợi dây thừng.

Tôi cẩn thận quan sát căn nhà kho nhỏ này, một lúc lâu sau, tôi phát hiện trên tường có một cái đinh sắt bị gỉ sét.

Thế là tôi dồn hết sức lực lết đến đó, vùng vẫy ngồi dậy như một con bọ que, sợi dây thừng ở cổ tay cứ cọ vào cái đinh đó.

Không biết đã cọ bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối mịt, ngay lúc sợi dây hơi lỏng ra, bên ngoài nhà kho truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.

Tôi đột ngột dừng lại, nằm sấp xuống đất, nhắm mắt bất động.

Cánh cửa sắt "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, tiếng bước chân đi vào, dừng lại cách tôi một mét.

Từ tiếng thở và mùi dầu mỡ nấu ăn tỏa ra từ người, không khó để nhận ra đây là bà lão đó.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 8



Bà ta nhìn tôi một lúc lâu, không kìm được đưa tay ra dò xét hơi thở của tôi... Chắc là nghi ngờ tôi đã chết rồi.

Ngay khi ngón tay bà ấy đến gần, tôi lên tiếng: "Bà... những năm qua bà sống không dễ dàng gì phải không?"

13

Bà ta giật mình, vội vàng rụt tay lại: "Cô chưa chết à, cô muốn làm gì? Lát nữa lão Trần sẽ về đấy!"

"Chuyện đó không trách bà, bà cũng bị lão Trần ép buộc... Ông ta ngày nào cũng bắt nạt, mắng chửi bà, bà cam tâm sao?" Tôi khàn giọng khuyên bà ấy.

Bà ta trợn tròn mắt, đứng ở góc phòng, không nói không rằng, không nhúc nhích.

"Nếu báo cảnh sát, ông ta vào tù, bà cũng sẽ tự do. Nếu không, Viên Tú Mai đã chết sẽ biến thành ma đến tìm bà gây rắc rối, tìm con cháu bà gây rắc rối."

"Nhìn tướng mạo của bà là người thật thà, nên ông ta mới dám bắt nạt bà như vậy, lấy phải người như thế bà cũng khổ rồi."

"Bây giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp, cảnh sát sẽ không làm khó bà đâu."

Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói cũng khàn đặc khó nghe, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ mong bà ta có thể tỉnh táo lại.

Nhưng nào ngờ, bà lão đó chỉ đứng sững sờ một lúc, rồi như chạy trốn mà bỏ đi.

Bà ta hoàn toàn... không lay chuyển.

Chỉ là một bà lão ngu muội, dốt nát và hèn yếu đáng ghét. Tư tưởng nô lệ nữ giới đã thấm sâu vào xương tủy khiến bà ta cúi đầu trước đàn ông như một lẽ sống, như một đức tin mù quáng.

Bà ta coi đàn ông là trời, cam tâm làm kẻ tiếp tay cho cái ác, sao bà ta có thể giúp tôi?

Rõ ràng hai mươi năm trước, bà ta cũng là đồng phạm trong việc phi tang xác. Tôi còn mong đợi điều gì?

Cuối cùng thì tôi vẫn còn quá ngây thơ...

Tôi hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi, chắc chắn bà ta sẽ gọi điện cho lão Trần, đợi ông ta đến là tôi xong đời rồi.

Không được, không thể ngồi chờ chết.

Tôi cố gắng bò dậy, tiếp tục cọ xát sợi dây thừng trên tay.

Tôi quên đi nỗi đau, hai tay cử động một cách máy móc, có vài lần vai bị trật, đau đến nghiến răng. Nhưng tôi nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.

Tôi không dám lãng phí một chút thời gian nào, vì lão Trần sắp đến rồi.

Cuối cùng, cuối cùng sợi dây ngày càng lỏng, tôi dùng hết sức bình sinh cọ đứt nốt phần còn lại, toàn thân tôi rã rời.

Khó khăn lắm mới cởi được dây trói, ngay lúc tôi đang vội vàng tìm cách thoát ra, bên ngoài truyền đến cuộc đối thoại của lão Trần và bà lão.

"Đồ đàn bà ngu ngốc, tự nhiên bà chạy vào đó làm gì?"

"Tôi nghe không có động tĩnh, sợ cô ta chết trong đó..."

"Chết thì chết, sớm muộn gì cũng chết. Nếu cô ta dẫn người đến đây, chúng ta đều phải chết."

"Ông à, hay là thôi đi... Trong lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng mãi."

"Bây giờ mới biết sợ à? Lúc Viên Tú Mai còn thở, bà cũng ra tay mà. Còn cả cô gái họ Ngô nữa..."

Bà lão lập tức khóc lóc: "Tôi đều là vì ông... Tôi cũng sợ mà."

Tôi ở trong nhà kho, chết lặng.

Thì ra khi mẹ tôi được đưa về nhà họ Trần, bà ấy chưa chết, bà lão đã ra tay kết liễu.

Cô gái họ Ngô là ai? Chắc là người cũng từng bị lão Trần hại, e rằng cũng khó giữ mạng.

Hai lão già này thật sự quá khốn nạn!

Trong lúc tôi kinh ngạc, họ đã đến ngoài cửa kho.

Họ lúng ta lúng túng mò mẫm chìa khóa mở cửa, tôi lặng lẽ nấp sau cánh cửa, trong tay cầm một chiếc rìu gỉ sét.

Chỉ có thể liều mạng, không còn cách nào khác.

May mà họ đã già, may mà tôi ở trong bóng tối. Tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Cuối cùng, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra...

14

Trong bóng tối, một bóng người còng lưng bước vào, quá tối tôi không thể nhìn rõ là ai.

Tôi cũng lười quản, cắn răng một cái, trực tiếp vung rìu bổ xuống. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ông lão "bộp" một tiếng ngã xuống.

Bà lão phía sau kêu lên một tiếng định chạy, tôi xông ra túm lấy bà ta, kéo bà ta vào trong.

Khoảnh khắc này tôi bùng phát sức mạnh kinh người, loạt động tác này vừa nhanh vừa mạnh, đến bản thân tôi cũng không dám tin.

Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, tôi đã trói chặt cả hai người họ.

Vừa rồi họ có kêu vài tiếng, không biết có ai nghe thấy không, nhưng tôi không sợ, tôi còn mong có người đến nữa là đằng khác.

Nhưng một lúc lâu sau không có động tĩnh gì, chắc là đối diện không có ai ở.

Tôi mò thấy cái bật lửa ông lão đánh rơi trên đất, bật lên xem thử. Phát hiện ông lão đã gục đầu bất tỉnh...

Chiếc rìu của tôi vừa vặn bổ trúng lưng ông ta, máu chảy xối xả, trông thật rùng rợn.

Bà lão sợ tái mặt, hoảng sợ nhìn tôi nói lắp bắp: "Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!"

Từ đầu đến cuối bà ta không dám hét lớn, điều này cũng khiến tôi tin chắc rằng bà ta đang chột dạ, sợ thu hút cảnh sát.

Tôi ngồi xổm xuống, cầm chiếc rìu dính máu kề vào cổ bà ta: "Vậy bà nói đi, tại sao lại hãm hại Viên Tú Mai?"

Bà ta hoảng sợ nói: "Cô ta không biết xấu hổ, quyến rũ lão Trần nhà tôi, khi lão Trần đẩy cô ta ra thì không cẩn thận bịt chết cô ta."

Tôi kinh ngạc, mẹ tôi... một "bông hoa" của nhà máy vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, lại đi quyến rũ lão già hôi hám mục nát đó?

Bà ta không có não sao?

Tôi lại hỏi: "Vậy người phụ nữ họ Ngô là ai? Tại sao hai người lại giết cô ấy?"

Vốn dĩ tôi chỉ định thử bà ta, cũng không chắc người này đã chết hay chưa, nhưng rất nhanh sau đó, lời bà ta nói lại khiến tôi kinh ngạc lần nữa.

"Đó là một người phụ nữ ăn xin, vừa bẩn vừa hôi, lão Trần thấy cô ta đáng thương nên đưa về, kết quả con khốn này vừa lẳng lơ lại đê tiện, không những lén lút trèo lên giường lão Trần, còn muốn trộm đồ. Lão Trần bất đắc dĩ đánh cô ta, không ngờ nửa đêm cô ta tự mình trèo tường muốn chạy, rồi bị ngã chết."

"Xác đâu?" Giọng tôi run rẩy.

"Cái gì?" Bà ta ngẩn người.

Tôi gằn giọng: "Xác đâu?"

Bà ta không nói gì, nhưng ánh mắt liếc ra ngoài nhà kho.

Tôi lập tức hiểu ra... Có lẽ cũng đã bị họ phân xác xử lý rồi, cái đầu có khi còn chôn chung với mẹ tôi.

Tôi hít sâu một hơi, chỉ ra ngoài: "Trong vườn rau ở sân, phải không?"

Bà ta giật mình, hoảng sợ nói: "Đừng nói bậy..."

Tôi biết tôi đoán đúng rồi.

Mảnh đất đó chỉ rộng mười mấy mét vuông.

Tôi vớ lấy chiếc cuốc trong nhà kho, đi ra vườn rau, bắt đầu cuốc từng nhát đất.

Trong không khí tỏa ra mùi hôi thối của rau củ nát và đất hòa lẫn, đống đất dưới chân tôi cũng ngày càng cao.

Tôi cuốc rất lâu, cho đến khi chiếc cuốc cảm nhận được một tiếng động giòn tan.

Tôi ngồi xổm xuống, gạt đi những lớp đất ẩm ướt, và nhìn thấy một vật hình tròn màu xám trắng.

Tôi đưa tay từ từ đào nó lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay, đối mặt với hốc mắt đen ngòm, tôi không thấy sợ hãi mà chỉ tràn ngập bi ai.

Đây là hộp sọ bị thất lạc của mẹ tôi, Viên Tú Mai.

Tôi chưa từng nghĩ sau hai mươi năm, tôi lại gặp bà ấy theo cách này.

Tôi nhẹ nhàng phủi đi lớp bùn đất, cởi áo khoác đặt lên đó, rồi tiếp tục đào.

Rất nhanh, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại màu đỏ sẫm dưới hộp sọ. Ngoài ra, cách đó một mét tôi còn đào được một hộp sọ khác.

Tôi vô lực ngã ngồi xuống đất.

Lúc này tôi đối mặt với hai lựa chọn... báo cảnh sát ngay lập tức hoặc chờ đến mười một giờ.

Nếu báo cảnh sát thì an toàn tuyệt đối, vì bằng chứng rõ ràng, cặp vợ chồng già này sẽ bị cảnh sát đưa đi, vụ án cũng sẽ được làm sáng tỏ.

Nhưng người mẹ đã mất của tôi sẽ không bao giờ trở về nữa.

Chờ đến mười một giờ, tôi sẽ có thêm một cơ hội nữa để xoay chuyển số phận. Chỉ là... chưa chắc đã thuận lợi, thậm chí tình hình hiện tại cũng có thể bị xóa sạch.

Ngay lúc tôi đang băn khoăn suy tính, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.
 
Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ
Chương 9



15

hellomoto... hellomoto...

Tôi nắm chặt chiếc điện thoại cũ, mặt tái mét.

Đã mười một giờ rồi, mẹ tôi, từ hai mươi năm trước, lại gọi điện đến.

Nghe hay không nghe? Câu hỏi này vang vọng trong đầu tôi hai giây, rồi tôi đưa ra quyết định.

Chỉ cần có một chút cơ hội, tôi đều phải nắm lấy, bởi vì mẹ tôi chết quá oan uổng!

Thế là tôi nhanh chóng nhấn nút nghe.

Giọng mẹ tôi từ hai mươi năm trước truyền đến: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"

Tất cả thành bại đều ở lần này.

Tôi hít sâu một hơi: "Tôi không phải Từ Chí Cường, nhưng tôi biết tất cả bí mật của cô..."

Như lần trước, tôi kể hết tất cả bí mật trong nhật ký của bà ấy.

Quả nhiên, bà ấy lại kinh ngạc hỏi tôi: "Cô là ai? Cô muốn làm gì?"

Lần này, tôi từ từ ghé sát điện thoại, thì thầm: "Tôi chỉ có một yêu cầu... đó là báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát?" Bà ấy càng ngạc nhiên hơn, "Báo cảnh sát cái gì?"

"Cô gọi 110, nói với cảnh sát rằng trong sân nhà hàng xóm lão Trần của cô, có một hộp sọ phụ nữ, nạn nhân là một người phụ nữ ăn xin vô gia cư."

Hiển nhiên mẹ tôi không tin: "Nói lung tung cái gì vậy chứ, cô bị điên à! Báo cảnh sát vụ án không có thật tôi sẽ bị bắt đấy!"

"Cô phải làm theo lời tôi nói, nếu không tôi không ngại trả thù con gái cô đâu, con bé mới hai tuổi phải không..." Tôi lại một lần nữa hung ác đe dọa.

Bà ấy sững người một chút, run rẩy đồng ý: "Cô đừng động vào con gái tôi, tôi báo, tôi báo cảnh sát ngay."

"Ngoài ra," tôi dặn dò, giọng đầy tha thiết, "đừng lên xe lão Trần, đi bộ về nhà cùng đồng nghiệp nữ của cô, hoặc ở lại nhà máy cũng được. Nếu..."

"Nếu gì?"

Tôi hít sâu một hơi, ngón tay siết chặt lấy điện thoại: "Nếu buộc phải lên xe, đừng phản kháng, cứ xuôi theo. So với sinh mạng, mọi chuyện đều không đáng nhắc đến, xin cô đấy!"

Bà ấy mơ mơ màng màng đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Lúc này tim tôi đập như trống, nắm chặt chiếc điện thoại đã bị cúp, đứng giữa bãi đất bị đào bới bừa bộn.

Bên cạnh là hai hộp sọ xám trắng đáng sợ, trên đầu là ánh trăng nhợt nhạt.

Tôi ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn ánh trăng, nghĩ xem liệu ngày mai vào giờ này, tôi còn có thể nhìn thấy nó nữa không.

Tôi đã nghĩ đến hậu quả tồi tệ nhất, mẹ tôi không gửi tin nhắn, nhưng đã để lộ nội dung cuộc gọi, vẫn bị sát hại và phân xác, đồng thời gây ra sự cảnh giác cho lão Trần.

Vậy thì, sẽ không còn hộp sọ trong vườn rau nữa, tôi cũng không thể lợi dụng lúc hỗn loạn để trói họ.

Có lẽ mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.

Có lẽ... tất cả mọi người đều sẽ chết.

Nhưng không làm sao có thể biết kết quả? Tôi muốn đánh cược thêm một lần nữa.

Để mẹ sống sót, tôi sẵn sàng trả mọi giá.

Tôi tê liệt ngồi bệt xuống đất bùn, ôm lấy hộp sọ của mẹ tôi, trong cơn mơ hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, cho đến khi một tiếng lách tách làm tôi giật mình.

Tôi mở mắt ra, mơ màng một lúc... Căn phòng tối tăm hôi thối, tiếng mưa lách tách đập vào mái tôn trên đầu, ánh sáng ban mai từ bên ngoài chiếu vào.

Đây... đây giống như nhà kho của nhà lão Trần.

Tại sao tôi vẫn còn ở trong nhà kho của ông ta? Tôi kinh hãi tột độ bật dậy.

Tôi đứng dậy quá dễ dàng... Cúi đầu nhìn xuống, tay chân đều không bị trói giống như trước, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Ngay lúc tôi đang lo lắng nhất, cánh cửa nhà kho "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Một người phụ nữ đứng ngược sáng ở cửa, nhìn chằm chằm vào tôi.

16

Vẻ mặt cô ấy ẩn trong bóng tối, tôi không nhìn rõ. Nhưng dáng người thì rất quen thuộc, đây... đây là bà lão đó!

Tôi tuyệt vọng tột cùng!

Xem ra thật sự thất bại rồi, mẹ tôi vẫn bị phân xác, và tôi lại một lần nữa bị nhốt.

Trái tim tôi đau nhói như bị dao cùn cưa xẻ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Chết đi, hủy diệt đi, tôi đã hoàn toàn bất lực rồi.

Nhưng đúng lúc này, cô ấy cất tiếng.

"Cô là ai? Sao cô lại ở trong nhà kho nhà tôi?"

Tôi kinh ngạc, từng bước một đi ra ngoài, ở ngoài nhà kho, tôi nhìn rõ khuôn mặt cô ấy.

Cô ấy có khuôn mặt rất giống bà lão, chỉ là... trẻ hơn rất nhiều, trông chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.

"Cô là... con gái của Trần Vĩnh Phúc?" Giọng tôi run rẩy.

Cô ấy gằn giọng: "Cô là ai vậy? Cô đến nhà tôi làm gì? Bố tôi chết mười chín năm rồi!"

Chết mười chín năm? Tôi giật mình: "Chết như thế nào?"

Cô ấy ngớ người nhìn tôi, tôi nhỏ giọng thăm dò: "Có phải vì giết người mà bị xử bắn không? Ông ta giết mấy người rồi?"

Khuôn mặt cô ấy từ u ám chuyển sang giông bão: "Đồ thần kinh ở đâu ra chạy đến nhà tôi, rốt cuộc cô là ai? Cô không đi tôi báo cảnh sát đấy."

"Rốt cuộc ông ta đã giết mấy người rồi!" Tôi sốt ruột.

Người phụ nữ đó tức giận vô cùng, nhặt một cái xẻng sắt trong nhà kho lên định đánh tôi.

Tôi giật mình, thấy vậy chỉ đành né ngay lập tức, rồi nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Đi xa hơn một chút tôi mới phát hiện mảnh đất bùn ban đầu dùng để trồng rau ở tầng một đã biến thành nền xi măng.

Lại nhìn vào bóng mình phản chiếu qua cánh cửa kính của cửa hàng... Tôi vốn gầy gò thấp bé nay đã cao hơn rất nhiều, da dẻ cũng trắng trẻo hơn.

Rốt cuộc những năm qua đã trải qua những gì? Mẹ tôi Viên Tú Mai thì sao rồi?

Tất cả những câu hỏi này đều khiến lòng tôi bồn chồn lo lắng.

Tôi không có điện thoại trên người, may mà còn mười mấy tệ tiền giấy, tôi bắt xe buýt về phòng trọ.

Gõ cửa, một ông lão béo ú mở cửa: "Cô tìm ai?"

Tôi liếc nhìn căn phòng xa lạ phía sau ông ấy, phát hiện đây đã không còn là nhà tôi nữa.

Tôi thử hỏi ông ấy: "Ông có biết Viên Tú Mai không?"

Ông ấy nhíu mày lắc đầu, rồi "độp" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Đứng trên phố tôi có chút mơ hồ, tôi không biết phải đi đâu để tìm Viên Tú Mai... Có lẽ tôi có thể đến quán net trước, kiểm tra tin tức năm đó.

Lần này rất suôn sẻ, tôi không có chứng minh thư, nhưng nhớ số chứng minh thư.

Sau một loạt thao tác, tôi mở máy tính, dùng bàn tay run rẩy nhập: "Vụ án mạng Nam Giang năm 2005."

Tin tức nhanh chóng hiện ra...

Vào rạng sáng ngày 14 tháng 8 năm 2005, theo báo cáo của công dân nhiệt tình họ Viên, cảnh sát đã phát hiện một hộp sọ và quần áo còn sót lại tại khu nhà tập thể Tiểu khu Hồng Đằng.

Qua giám định, hộp sọ là của phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi.

Qua thẩm vấn, được biết Trần Vĩnh Phúc đã dụ dỗ cô gái vô gia cư họ Ngô về nhà, xâm phạm và ngược đãi trong vài ngày rồi giết hại, phân xác.

Trần Vĩnh Phúc đã chỉ ra nhiều địa điểm phi tang xác.

Nhận thấy hành vi phạm tội của Trần Vĩnh Phúc vô cùng nghiêm trọng, bị kết án tử hình, tước quyền công dân vĩnh viễn.

Vợ của Trần Vĩnh Phúc, Chu Bích Ngọc, vì giúp sức gây án và phân xác, bị kết án mười lăm năm tù.

Chỉ một đoạn tin tức ngắn ngủi, tôi đọc mà xúc động vô cùng, xem đi xem lại vài lần rồi không kìm được vỗ bàn: "Tốt, tốt quá!"

Cái lão già b**n th** tội ác tày trời này cuối cùng cũng chết rồi! Đồng phạm của ông ta cũng phải trả giá.

Nhưng, mẹ tôi đâu rồi?

17

Công dân nhiệt tình họ Viên... hẳn bà ấy vẫn còn sống tốt chứ?

Tôi mơ hồ tìm kiếm tên bà ấy trên mạng, toàn là những người không liên quan.

Tìm kiếm một lúc lâu tôi chợt nhớ ra, tôi có thể đăng nhập WeChat, QQ và các nền tảng xã hội khác mà.

Nhưng tôi loay hoay một lúc lâu thì thất vọng tột độ, tôi đều đặt chế độ đăng nhập bằng xác minh điện thoại, tôi lấy đâu ra điện thoại chứ?

Tôi lại nghĩ, có thể gọi điện thoại được không?

Số điện thoại tôi có thể nhớ rõ không nhiều, nhưng số điện thoại mà bố tôi Từ Chí Cường vẫn dùng thì tôi nhớ.
 
Back
Top Bottom