Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 10: Cứu giúp



Khi ta đã có thể nghĩ đến khả năng hoàng thượng nảy sinh tình cảm thật sự với Mai Thu Hương thì hoàng hậu và Quý phi cũng có thể nghĩ đến. Nhưng bọn họ khó khăn lắm mới thuyết phục được thái hậu ra lệnh, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Hoàng hậu không hề động lòng trước nước mắt của nỹ nhân, lạnh lùng cất tiếng:

- Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, thái hậu là người tôn quý nhất trong hậu cung, lẽ nào khẩu dụ của Thái hậu, Mai Phi cũng dám không tuân theo?

Ta đứng bên ngoài cung Nguyên Mai nghe mà trong lòng thầm khen. Hoàng hậu cũng là người rất biết cách dùng đạo đức trói buộc kẻ khác. Bà ta dùng một lý do “lấy hiếu trị thiên hạ” vừa to vừa nặng như thế ép xuống, Mai Thu Hương dù muốn hay không cũng không thể trốn tránh được nữa. Hoàng hậu nói xong, ma ma bên cạnh liền bưng thuốc lên:

- Mời nương nương uống thuốc.

Mai Thu Hương cuối cùng cũng hoảng sợ, ả liên tục lùi lại, đẩy Thu Cúc ra phía trước, mình thì trốn phía sau khóc nức nở.

Thu Cúc vừa ngăn cản ma ma tiến lên, vừa liên tục cầu xin.

Thấy Mai Thu Hương muốn dùng Thu Cúc làm lá chắn, ta không thể chần chừ được nữa vội bước vào đại điện Nguyên Mai Cung. Trông thấy ta bước vào, Mai Thu Hương như thấy cứu tinh, rối rít gọi:

- Thu Nguyệt, Nguyệt Quý nhân, mau cứu bản cung. Bản cung không muốn uống thuốc tuyệt dục.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về ta.

Ta khiêm tốn tiến lên hành lễ:

- Hoàng hậu nương nương, tần thiếp muốn xin nương nương một ân điển.

Hoàng hậu nương nương cười nhạo:

- Nguyệt Quý nhân, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?

Ta dập đầu thật mạnh:

- Tần thiếp không dám. Thái hậu và nương nương thống lĩnh hậu cung, khiến hậu cung hòa thuận, tần thiếp không dám bừa bãi can thiệp. Chỉ là cung nữ Thu Cúc bên cạnh Mai Phi nhiều lần cản trở ma ma, tội không thể tha.

Thu Cúc một lòng bảo vệ chủ tử, mặt liền trắng bệch.

Nàng không thể tin nổi nhìn ta.

- Chỉ là tần thiếp và Thu Cúc lớn lên cùng nhau, tình như chị em, không nỡ nhìn nàng tiếp tục phạm sai lầm. Cầu xin hoàng hậu ban ân, đuổi nàng ra khỏi hoàng cung, cũng là để răn đe các hạ nhân khác.

Thu Cúc còn đang ngỡ ngàng và phẫn nộ nhìn ta, nhưng những người tinh ranh đều có thể nghe ra ẩn ý của ta.

Sắc mặt hoàng hậu lập tức tươi lên:

- Nguyệt Quý nhân không quên tình cũ, thật đáng quý. Hạ nhân Thu Cúc coi thường cung quy, đáng phải trừng phạt, nhưng nể tình Nguyệt Quý nhân cầu xin tha mạng, lập tức đuổi ra khỏi hoàng cung, suốt đời không được bước vào cung điện.

Thu Cúc ngơ ngác bị thị vệ kéo ra ngoài, ta nhìn cung nữ Thu Hà bên cạnh ra hiệu, nàng ấy vốn thông minh nên cũng lặng lẽ lui ra.

Mai Thu Hương giờ đã trở thành kẻ không có hạ nhân trung thành, lần này ai sẽ uống thuốc tuyệt dục thay ả đây?

Đối mặt với biến cố bất ngờ, Mai Phi vốn đang khóc nức nở, cuối cùng không còn giữ được vẻ thanh cao như hoa cúc nữa.

Mắt ả đỏ hoe, đầy giận dữ:

- Thu Nguyệt, ngươi là đồ tiện nhân, bản cung không ngờ ngươi độc ác như vậy? Ai cho phép ngươi đuổi Thu Cúc ra khỏi hoàng cung? Ngươi là kẻ nham hiểm…

Ta chỉ đành yếu ớt giải thích:

- Nương nương, Thu Cúc chỉ là một hạ nhân lại dám kháng chỉ, còn dám cản trở ma ma bên cạnh thái hậu, nàng ấy học cung quy không tốt, tần thiếp đã nể tình nàng ấy trung thành bảo vệ chủ tử, cầu xin hoàng hậu nương nương tha cho nàng ấy một mạng. Đó cũng là giúp ngài giảm bớt một phần tội kháng lệnh mà. Sao ngài lại trách ta?
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 11: Lột mặt nạ



Hoàng hậu hài lòng gật đầu. Ta ngước nhìn Mai Thu Hương, nghiêm nghị nói chậm rãi và rõ ràng từng câu:

- Hay là… ngài muốn giữ Thu Cúc ở lại, để nàng ta đập vỡ bát thuốc, hoặc uống thay ngài? Nhưng, dù nàng ta làm thế nào, cũng là kháng chỉ, đường chết, ngài vốn là tiên nữ thông tuệ, lẽ nào ngài lại nhẫn tâm nhìn nàng ta c.h.ế.t thay mình?

Ta không quỳ nữa mà hành lễ với hoàng hậu rồi đứng dậy. Những câu nói của ta như mũi d.a.o sắc nhọn lột ra chiếc mặt nạ nạ giả dối của Mai Thu Hương và rạch nát nó, để lộ tâm tư xấu xa độc ác của ả.

Trước mắt ta, sắc mặt ả dần tái nhợt đi. Mai Thu Hương rối rít giải thích:

- Không, Thu Nguyệt, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn Thu Cúc vì ta mà chết, nhưng bản cung không thể uống thuốc tuyệt dục, bản cung còn muốn làm mẫu thân, còn muốn sinh những đứa con đáng yêu với phu quân, chúng ta sống hạnh phúc, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy…

Thật ngu ngốc, ả ở trước mặt hoàng hậu, quý phi mà dám tưởng tượng cảnh phu thê thắm thiết với hoàng thượng, cùng con cái hạnh phúc.

Ta khẽ thở dài, lùi lại một bước.

Quả nhiên, hoàng hậu giận dữ bước lên, bưng chén thuốc, hai ma ma lực lưỡng kẹp chặt Mai Thu Hương không cho cử động, hoàng hậu nắm chặt lấy cằm của ả, không chút do dự mà đổ hết thuốc vào.

- Mai Phi quả nhiên lòng dạ lớn, dám gọi hoàng thượng là phu quân. Xem ra vị trí của bản cung, ngươi đã thèm muốn từ lâu, bản cung sẽ bẩm báo hoàng thượng và thái hậu, nhường lại vị trí này.

Hoàng hậu mặt xanh tái dẫn người rời đi.

Quý phi nháy mắt với ta, lặng lẽ giơ ngón cái.

Rồi nàng tiến gần tai ta thì thầm:

- Nguyệt Quý nhân quả nhiên lợi hại. Lần này làm tốt lắm, yên tâm đi, những gì ta đã hứa, sẽ không thiếu một thứ.

Ta hành lễ tiễn quý phi ra ngoài.

Trong đại điện, Mai Thu Hương đang móc họng muốn nôn thuốc ra, những hạ nhân khác đều là người của hoàng hậu và Quý phi, vốn không có ai trung thành, lúc này đều trốn tránh để không bị trừng phạt.

Thấy ta bước vào, Mai Thu Hương nhào tới:

- Thu Nguyệt, ngươi là tiện tỳ, không ngờ ngươi lại phản chủ như vậy, đợi đấy, ta sẽ viết thư cho phụ hoàng g.i.ế.c cả nhà ngươi, cả nhà Thu Cúc nữa. Không bảo vệ được chủ tử, các ngươi đều đáng chết.

Ta bật cười:

- Chúng ta đã c.h.ế.t một lần rồi, chính vì bảo vệ ngươi mà chết. Mạng này sớm đã trả cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?

Ta ngồi ở chỗ cao hơn ả, thưởng thức bộ dạng lấm lem thuốc của Mai Thu Hương. Giọng của ta uy nghiêm:

- Không sai, là hạ nhân thì phải trung thành bảo vệ chủ tử. Nhưng vấn đề là chủ tử phải xứng là chủ tử trước ta. Chúng ta coi ngươi như gia đình, vì ngươi mà hy sinh cả mạng sống. Nhưng ngươi thì sao, coi chúng ta là đồ ngốc, là công cụ, vì tình yêu và danh vọng của ngươi, không chớp mắt mà bỏ rơi chúng ta. Vì thế, kiếp này, ngươi không xứng đáng có hạ nhân trung thành nữa.

Ta nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói tiếp:

- Yên tâm đi, ta biết ngươi giả bộ rộng lượng nhưng thực ra là ích kỷ độc ác, Quý phi đã sớm phái người đón gia đình ta và Thu Cúc đi. Thu Cúc cũng đã ra khỏi cung có cuộc sống tốt. Kiếp này, vì tình yêu của ngươi, ngươi chỉ có thể một mình đấu tranh.

Ta đứng dậy, phủi bụi không tồn tại trên người, tốt bụng nhắc nhở:

- Thuốc sau một nén nhang sẽ phát tác, đau bụng không chịu nổi. Tiếng ồn quá lớn, ta nên tránh đi trước. Nhưng ta sẽ gọi thái y cho ngươi, dù sao ta cũng không làm được việc thấy người chịu khổ mà bảo ngươi nhẫn nhịn.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 12: Không còn khác biệt



Ta đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai Thu Hương một lúc lâu.

Qua làn mây trắng, ta như gặp lại chính bản thân mình bị hành hạ trong kiếp trước.

Thu Nguyệt, từ nay ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, không ai có thể làm tổn thương ngươi.

Thu Hà bước lên báo cáo:

- Tiểu chủ, Thu Cúc đã an toàn ra khỏi cung, nô tỳ đã đưa bạc và điền sản đã chuẩn bị cho nàng ấy, mẫu thân của Thu Cúc đã đón nàng ấy, nàng ấy mới rời khỏi hoàng cung, chắc một thời gian sẽ nghĩ thông suốt.

Ta gật đầu, hài lòng. Ta nhân cơ hội này đuổi Thu Cúc ra khỏi hoàng cung, cũng là đẩy nàng cách xa khỏi thảm cảnh bị thái giám lăng nhục. Có số tiền ta cho, còn có gia đình bên cạnh, chắc chắn kiếp này Thu Cúc có thể sống bình yên và hạnh phúc.

Hoàng thượng đến khi ta vừa tiễn thái y khám xong cho Mai Thu Hương về. Tha chớp mắt nén lệ, nghẹn ngào an ủi hắn:

- Bệ hạ yên tâm, nương nương vừa mới được chẩn trị, hạ nhân đã nấu thuốc điều trị thân thể cho ngài ấy rồi.

Nhìn ta bận rộn trước sau, sắc mặt lo lắng, hoàng thượng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta:

- Nguyệt nhi, nếu hậu cung tất cả nữ nhân đều hiểu chuyện như nàng, hiểu trẫm, thì tốt biết bao.

Trước kia, hoàng thượng đã từng đặt Mai Thu Hương nơi đầu quả tim, sủng ái cưng chìu. Thế nhưng, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ vì sự tranh đấu nơi hậu trạch mà mệt mỏi. Huống hồ chi, nơi hậu cung không chỉ là tranh sủng mà còn là tranh quyền. Thế nên, trải qua nhiều lần bị Mai Thu Hương gây hiềm khích với các phi tần, dẫn đến ảnh hưởng mối quan hệ với quan lại nơi triều chính, hoàng thượng đã bắt đầu có phần không kiên nhẫn với Mai Thu Hương nữa.

Trước lời cảm thán của hoàng thượng, ta không tự kiêu, cũng không nịnh nọt, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Hoàng thượng đừng lấy thần thiếp ra làm trò cười. Thần thiếp vốn tính tình khô khan, hoàng thượng nhìn hai ngày sẽ chán ngay thôi.

Ta vẫn giữ nụ cười trên môi, nũng nịu đẩy nhẹ cánh tay của hoàng thượng:

- Hoàng thượng mau vào xem nương nương đi, thần thiếp không quấy rầy nữa.

Lông mày hoàng thượng giãn ra, cười tươi bước vào phòng.

Ban đầu hoàng thượng thương tiếc Mai Thu Hương, đối với việc làm của thái hậu và hoàng hậu hôm nay cực kỳ bất mãn. Thế nên ngài ấy vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đến thăm ả ta.

Nhưng Mai Thu Hương vốn vừa bị kích động, ả ta làm sao nuốt trôi cơn giận này. Lúc này ả sắc bén không chịu nhượng bộ, còn đâu dáng vẻ thanh cao của ngày xưa?

Mai Thu Hương không còn nét khác biệt, hòa vào đám oanh yến nơi hậu cung, hoàng thượng còn có thể quan tâm đến ả ta bao lâu?

Chưa hết thời gian uống một chén trà, ta đã nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng đồ sứ vỡ trong cung điện của Mai Thu Hương.

Hoàng thượng mặt mày xanh xám bước vào phòng ta, tức giận nói:

- Thật là trẫm đã cưng chiều nàng ta đến mức không biết trời cao đất dày. Dám bảo ta phế hoàng hậu, nàng ta từng như tiên nữ, không dính khói lửa nhân gian, sao lại trở nên tục tằn, tính toán chi li thế này?

Thấy không, con người ấy mà, một khi thiết lập hình tượng quá lâu, sẽ khó mà gỡ bỏ.

Ngươi đã hưởng lợi từ hình tượng đó, thì phải chịu đựng sự phản lại của nó.

Khi Mai Thu Hương thanh đạm như hoa cúc, không tranh không giành, hoàng thượng càng muốn dâng nhiều hơn cho ả.

Nhưng một khi ả đòi hỏi nhiều hơn, tất yếu sẽ bị nghi ngờ, không hiểu và phản kháng.

Mai Thu Hương, ngươi đã chuẩn tinh thần làm một tiên nữ rơi xuống địa ngục chưa?
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 13: Mỹ nhân mới



Hoàng thượng và Mai Thu Hương ai cũng không nhượng bộ, hai người lạnh nhạt một thời gian.

Tuy nhiên, thiết lập tiên nữ vẫn còn tác dụng không nhỏ.

Cuối cùng, hoàng thượng nhớ lại dáng vẻ thanh nhã như hoa cúc của ả ta, là người đầu tiên nhượng bộ.

Nhân dịp trung thu, ngài ấy tặng thưởng cho cả cung. Ngoài những phần thưởng chung, còn đặc biệt tặng cho Mai Thu Hương một chậu hoa cúc đen.

Đêm đó, Mai Thu Hương liền lấy cớ tặng bánh, khoác thêm hương thơm, thành công lưu lại trong phòng ngủ của hoàng thượng, lại trở thành sủng phi phong quang vô hạn.

Ả bày biện chậu hoa cúc bên cửa sổ, đặc biệt gọi ta đến cùng thưởng thức. Giọng của ả lúc này không thể giấu được sự đắc ý khoe khoang:

- Nguyệt Quý nhân, ngươi xem, người với người cuối cùng vẫn khác nhau. Kẻ thấp hèn, dù cố gắng thế nào, vị trí vẫn không thay đổi. Còn kẻ sinh ra cao quý, đã định sẵn sẽ leo l*n đ*nh cao. Ngươi nói có đúng không?

Ta lặng lẽ chia sẻ ân sủng của hoàng thượng, không muốn thăng tiến vị trí bởi vì không muốn dính vào tranh đấu hậu cung.

Ả lại ngu ngốc tưởng rằng ta không thể thăng tiến. Ta nhấp một ngụm trà cười nhẹ đáp lời:

- Nương nương ngày xưa luôn thanh cao như tiên nữ, sao bây giờ mở miệng khép miệng lại so sánh giữa người với người, phân biệt tôn ti? Chẳng lẽ trong mắt tiên nữ, chúng sinh không bình đẳng?

Mai Thu Hương sắc mặt lạnh lại:

- Giả vờ gì nữa? Bản cung nói chính ngươi đấy, ngươi dù có nhảy nhót, leo cao tới đâu cũng chỉ là Quý nhân vị trí thấp, ngươi tin không, bản cung chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền c.h.ế.t ngươi?

Ta vẫn cười nhẹ nhàng:

- Thần thiếp có tin hay không, không quan trọng. Nhưng những lời nói này của ngài, nếu truyền ra ngoài, e rằng không chỉ là một chén thuốc tuyệt dục có thể giải quyết. Thần thiếp khuyên nương nương, nên cẩn trọng lời nói, đừng gây họa cho Đông Chiếu.

Ta đứng dậy cáo từ, đi đến cửa quay đầu mỉm cười nói:

- Thần thiếp nghe nói mấy ngày nữa sẽ có vài mỹ nhân vào cung, có một vị còn là công chúa Tây Vực, nghe nói sắc đẹp không thua kém người, tính cách phóng khoáng, quyến rũ vô cùng. Giả sử có thai long tử, địa vị chắc chắn không thua kém nương nương. Nương nương, thay vì ngài chỉ lo gây phiền hà cho thần thiếp, không bằng nghĩ cách củng cố vị trí của mình.

Ta thản nhiên rời đi, sau lưng là tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Chỉ nhiêu đó cũng không nhịn được? Đợi mỹ nhân vào cung, ngày tháng phiền phức của ngươi còn ở phía sau, công chúa tiên nữ của ta.

Năm ngày sau, quả nhiên có vài vị mỹ nhân lần lượt vào cung.

Đặc biệt nhất là công chúa Thái Á của Tây Vực. Nàng vừa vào cung, liền khiến cho hoàng thượng tán thưởng không thôi.

Mai Thu Hương nếu trước đây còn giữ được hình tượng, sau khi thấy công chúa Thái Á, không còn chút gì của dáng vẻ trước đây.

Nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt ả ta.

Trong đêm hoàng thượng sủng ái công chúa Thái Á, Mai Thu Hương ăn mặc phong phanh, đứng trong sân ở cung điện, đón gió gảy đàn, âm thầm rơi lệ.

Cung nữ khuyên nhủ không thành, chỉ đành lặng lẽ làm công việc của mình.

Nửa đêm, nhiều người không chịu nổi đều đi nghỉ. Mai Thu Hương vẫn kiên trì đau khổ vì tình yêu không bền vững của mình.

Một thị vệ mặt mày thanh tú lớn mật tiến lên khuyên nhủ:

- Nương nương, đêm đã khuya, sương xuống lạnh, người phải biết yêu quý bản thân.

Mai Thu Hương đỏ mắt gảy đàn, thị vệ lặng lẽ bầu bạn.

Thu Hà báo lại với ta những hành vi kia của bọn họ, đỏ mắt khuyên ta:

- Tiểu chủ, người dùng bông nhét vào tai, ngủ một chút đi, lát nữa còn phải thỉnh an hoàng hậu nương nương.

- Không sao, tiếng đàn êm tai, có người bên cạnh, hẳn là Mai Phi bị thương tâm cũng được an ủi phần nào.

Ta mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 14: Tự tẩy não chính mình



Hôm sau, hoàng thượng nghe nói Mai Thu Hương suốt đêm không ngủ, trên đường thỉnh an ngất xỉu, vừa hạ triều liền đến thăm mỹ nhân.

Hai người nắm tay nhìn nhau, không nói hết nỗi nhớ nhung.

Với tình cảm nồng nàn của Mai Thu Hương dành cho mình hoàng thượng rất hài lòng.

Nhưng, liên tục mấy lần như vậy, dù tình cảm tốt đẹp đến đâu cũng sẽ thấy phiền.

Lại một lần nữa Mai phi không ngủ suốt đêm nên ngất xỉu, hoàng thượng không chỉ không đến thăm mà còn hạ khẩu dụ lạnh lùng truyền lời:

- Ghen tuông vô cớ, đức hạnh kém, phạt chép một trăm lần Nữ đức để cảnh cáo.

Nhìn Mai Thu Hương mắt đỏ hoe, ta che miệng cười:

- Mai Phi nương nương, người trong lòng ngươi, hình như đã yêu người mới rồi, ôi chao, tình yêu mất rồi, thân thể không sinh được con, kiếp này cũng chỉ đến thế, nghĩ lại một công chúa của một nước, rơi vào cảnh này, cũng thảm nhỉ.

Ả xé tất cả giấy tờ, đập vỡ bút mực và nghiên mực:

- Ai nói? Hoàng thượng yêu ta, với người khác chỉ là giải trí. Đúng, hoàng thượng chỉ là thấy những ả kia mới lạ, ngài nói ta là khác biệt nhất, ngài yêu ta nhất.

Ả bình tĩnh lại, lại sai người chuẩn bị bút mực, giấy nghiên mới, bắt đầu chép Nữ đức:

- Nguyệt Quý nhân muốn xem bản cung bị cười nhạo, e là không xem được rồi. Bản cung và hoàng thượng tâm ý tương thông, chúng ta chỉ là hiểu lầm và trở ngại tạm thời, không như Nguyệt quý nhân, sợ là hoàng thượng còn không nhớ hậu cung có người như ngươi.

Không có ta và Thu Cúc hy sinh bảo vệ, ả chỉ có thể đành tự mình ra trận, bắt đầu tranh giành, c.h.é.m giết, không còn dáng vẻ phong khinh vân đạm ban đầu.

Không có sự hy sinh và gánh vác của chúng ta, ả đã mất đi tôn nghiêm, thương tổn thân thể, trong hậu cung sống trong sợ hãi, liên tục tự tẩy não chính mình, khơi lại tinh thần tiếp tục sống.

Mai Thu Hương không nhận ra rằng, khi ả nói ra những lời này thì bản thân đã là nỏ mạnh hết đà, vẫn đắm chìm trong tình yêu, tìm kiếm chứng cứ hoàng thượng đối xử với ả khác biệt.

Cứ thế, Mai Thu Hương chép Nữ đức mấy ngày, trong cung cũng yên tĩnh mấy ngày.

Nhưng cũng chỉ được mấy ngày.

Sóng gió lại nổi lên.

Công chúa Thái Á có thai, chưa kịp mừng, đã sảy thai.

Hoàng đế còn trẻ, đây là đứa con đầu tiên nên rất coi trọng, ra lệnh điều tra nghiêm ngặt.

Cuối cùng thái y phát hiện trong đôi bình ngọc lưu ly có hương xạ, là nguyên nhân gây ra sảy thai.

Một khi điều tra, lại phát hiện bình ngọc lưu ly đó là do Mai Thu Hương tặng cho công chúa Thái Á.

Khi người đến truyền tin gọi Mai Thu Hương tới hỏi chuyện, ả không còn giữ được phong thái điềm tĩnh như kiếp trước nữa.

Kiếp trước vì có ta bảo vệ trong sạch cho ả, tìm chứng cứ, cuối cùng rửa sạch nghi ngờ.

Kiếp này bên cạnh Mai Thu Hương không còn trợ thủ đắc lực nào nữa. Ả hoảng loạn, mặt tái nhợt, lảo đảo quỳ xuống:

- Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không làm. Lạc phi vào cung, các cung tần đều tặng lễ chúc mừng, thần thiếp cũng sai người lấy đôi bình ngọc từ kho tặng nàng. Từ đầu đến cuối, thần thiếp chưa hề chạm vào bình ngọc. Có người làm chứng. Trên bình có thuốc, thần thiếp thực sự chưa từng thấy qua, huống chi thần thiếp một lòng dốc sức vì hoàng thượng, làm sao có tâm tư hại người khác.

Hóa ra, tiên nữ vốn điềm tĩnh như hoa cúc cũng biết biện giải.

Chỉ là kiếp trước, có ta và Thu Cúc xông pha trận mạc, ả chỉ việc nói:

- Thần thiếp không thể biện giải, thần thiếp không biết, thần thiếp không làm. Nỗi oan này thần thiếp chịu đủ rồi.

Kiếp này không có cung nữ nào làm tấm khiên, ả đã có thể biến thành người có lý lẽ, hiểu cách dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động lòng người.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 15: Roi đánh vào mình mới biết đau



Dáng vẻ của Mai Thu Hương vậy mà có thể khiến hoàng thượng do dự.

Hắn nhớ lại những lúc Mai Thu Hương một lòng một dạ với mình.

Nhưng những người khác không cho phép hoàng thượng bỏ qua việc này.

Lạc phi lệ rơi đầy mặt, khóc thương con, đau lòng đến ngất xỉu.

Quý phi bắt một cung nữ của Mai Thu Hương ra tra khảo, cung nữ nói rằng Mai Thu Hương đã để đôi bình ngọc trong phòng mình một đêm trước khi tặng Lạc phi.

Đối mặt với lời khai của cung nữ, Mai Thu Hương mặt mày dữ tợn.

Chưa bị đánh, chưa biết đau. Trước kia, đã có chúng ta thay ả gánh chịu hết tất cả, Mai Thu Hương mới có thể bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, xem thường thế tục. Nay roi đánh vào thân người nào thì kẻ ấy mới biết đau.

Khi bị đánh thật sự, rộng lượng mất hết, lòng từ bi cũng không còn.

Không ai nói đỡ cho ả, thế là Mai Thu Hương lại nghĩ đến ta:

- Thu Nguyệt, Nguyệt nhi, ngươi và bản cung ở chung một cung điện, mau giải thích với hoàng thượng, bản cung không hại Lạc phi.

Ta rút tay nàng ra, hướng hoàng thượng nói:

- Thần thiếp tuy ở chung cung với Mai Phi, nhưng thực ra rất ít khi đến tẩm cung của nàng, nên không rõ việc này.

Ánh sáng trong mắt ả tắt lịm.

Ả làm sao biết được rằng, người luôn bảo vệ ả trước đây, Thu Nguyệt, đã c.h.ế.t ở kiếp trước, bị chôn trong bụng chó hoang.

Trở lại kiếp này, chúng ta chỉ còn không đội trời chung, không còn chút tình nghĩa.

Mai Thu Hương bị cấm túc.

Hoàng thượng muốn ta chuyển ra khỏi Nguyên Mai cung, nhưng ta lại lấy lý do bản thân cảm thấy có lỗi vì đã không giám sát kỹ Mai phi để ả ta gây ra tội nên vẫn ở lại Nguyên Mai cung, chỉ là ta vẫn có thể ra vào tự do.

Thu Hà hỏi ta, tại sao không chuyển ra, ta chỉ vào hai người đang nói chuyện trong sân nói:

- Ta muốn thay hoàng thượng canh giữ hậu viện.

Hậu viện của hoàng thượng có gì cần bảo vệ ư? Có ta. Có sinh mạng của rất nhiều cung nữ vẫn luôn giãy giũa cầu sinh. Và có cả… mặt mũi của hoàng gia nữa.

Sau chuyện này, ta biết, Mai Thu Hương vô cùng đau lòng.

Người trong lòng của ả không tin ả nữa. Thế nhưng, có một nam nhân tuấn tú sẵn lòng chia sẻ

Hôm nay say rượu thổ lộ tâm tình. Ngày mai pha trà đối nguyệt nhớ chuyện cũ.

Tiên tử và thị vệ đẹp như đôi hỉ thước, ríu ra ríu rít không chán.

Tiên tử kể lể, thị vệ lắng nghe.

Tiên tử khóc lóc, thị vệ an ủi.

Sau đó, thị vệ choàng áo khoác cho tiên tử.

Tiên tử níu lấy tay áo của thị vệ, ngả đầu yếu đuối tựa vào bờ vai vững chãi của hắn.

Trong một đêm trăng sáng, ta mời hoàng thượng đến thăm Mai Thu Hương, lại thấy ả đang vén áo để lộ cánh tay ngà rót rượu cho thị vệ, còn thị vệ giơ tay lau vết rượu trên bờ môi mọng. Gương mặt diễm lệ của Mai phi dần kề sát vào gương mặt tuấn tú của thị vệ.

Hoàng thượng xông tới đá ngã thị vệ, tát Mai Thu Hương một cái:

- Tiện nhân, nếu trẫm đến muộn chút nữa, các ngươi có phải cùng giường chung gối rồi không?
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 16: Tình cảnh đổi ngược



Bị bắt quả tang, Mai Thu Hương vội vàng biện bạch, lúc thì nói hai người chỉ là bạn bè, tri kỷ, không hề có tình riêng.

Lúc thì nói mình nhớ hoàng thượng, mượn rượu giải sầu, thị vệ chỉ lặng lẽ bầu bạn.

Hoàng thượng đá đổ bàn rượu:

- Hắn đã sắp hôn ngươi rồi, còn không có gì? Trẫm thấy ngươi nói dối không chớp mắt.”

Mai Thu Hương tóc rối bù, ngước mắt thấy ta phong khinh vân đạm, như phát hiện điều gì, quỳ tới hoàng thượng, lớn tiếng kêu oan.

- Thần thiếp oan uổng, thần thiếp không làm gì có lỗi với hoàng thượng, tất cả là do Nguyệt quý nhân thiết kế. Nàng cố ý để hoàng thượng thấy cảnh này, muốn hại chúng ta chia rẽ, hoàng thượng, đừng để kẻ gian lừa gạt.

Trước đây, Mai Thu Hương luôn phong khinh vân đạm, ta thì chịu không hết hình phạt, vô cùng cầu xin, còn phải khuyên giải, lo lắng không ngừng.

Giờ đây, tình cảnh của chúng ta đổi ngược.

Ta trở nên phong khinh vân đạm, như không liên quan gì.

Mai Thu Hương lại lo lắng trước sau, cầu xin biện giải, bộ dạng hiện tại của ả vô cùng nhếch nhác. Ta nhẹ nhàng cất tiếng:

- Nương nương, thần thiếp một là không cung cấp rượu, hai là không ép các người đối rượu trò chuyện. Thần thiếp sai ở chỗ, vì tình cảm chủ tớ trước đây, cầu xin hoàng thượng tha thứ, bận rộn đến thăm nương nương.

Ta vẫn một vẻ không mặn không nhạt. Càng đối lập với ta là dáng vẻ chua ngoa của Mai Thu Hương. Ả ta gào thét:

- Ngươi là tiện nhân, ngươi muốn hoàng thượng thấy ta và Hoài Diệp thân thiết mà tức giận, ngươi là đồ nô tài phản chủ, ngươi sẽ không được c.h.ế.t yên…

Hoàng thượng không để cho ả tiếp tục nguyền rủa nữa, một cái tát tay buông xuống. Long nhan phẫn nộ:

- Nếu ngươi không làm những chuyện bẩn thỉu đó, trẫm sao có thể trách ngươi. Đến giờ còn đổ lỗi cho Nguyệt nhi, ngươi đúng là ác phụ, nếu không phải Nguyệt nhi cầu xin, dù ngươi có c.h.ế.t trong cung, trẫm cũng không nhớ đến ngươi. Trẫm thấy, ngươi mới là kẻ độc ác nhất.

Mai Thu Hương hoảng loạn kêu khóc:

- Không, không phải, hoàng thượng, xin chàng hãy tin ta, ta không có, là Thu Nguyệt… Đúng, là Thu Nguyệt tư thông với thị vệ, họ tâm đầu ý hợp. Hôm nay ta đến đây là để khuyên Hoài Diệp tránh xa Thu Nguyệt, đúng không, Hoài Diệp, ngươi nói với hoàng thượng xem, có phải không?

Từ Hoài Diệp quỳ dưới đất, ngước mắt nhìn Mai Thu Hương nói năng lộn xộn, cúi đầu lớn tiếng:

- Hoàng thượng minh giám, người tâm ý tương thông với thần là Nguyệt quý nhân, ngày ngày cùng thần uống rượu làm thơ cũng là Nguyệt quý nhân, hôm nay Mai Phi nương nương khuyên thần, đừng gần gũi Nguyệt quý nhân. Những lời của thần đều là thật, thận xin nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội.

Nói xong, hắn liền muốn rút đao tự vẫn.

Thị vệ bên cạnh hoàng thượng, một cước đá bay vũ khí trên tay hắn một chiêu bắt lấy Từ Hoài Diệp.

Kiếp trước, để rửa tội cho Mai Thu Hương, hắn giả vờ tâm đầu ý hợp với ta, cũng là lời nói dối như hôm nay.

Sau đó chính là vì cái cớ này, ta bị đánh chết.

Kiếp trước hắn liên thủ với Mai Thu Hương đẩy ta vào đường cùng, kiếp này còn muốn dùng cái c.h.ế.t để đổ tội cho ta.

Ta đã từng dùng mạng để nếm qua kế hoạch của bọn chúng, kiếp này ta sao có thể không chuẩn bị chứ?
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 17: Nói lời vĩnh biệt



Toàn bộ cung nữ trong cung điện làm chứng, người vẫn thường xuyên cùng thị vệ nấu rượu pha trà là Mai Thu Hương, thậm chí bọn họ còn tìm ra cả bằng chứng cho thấy việc Mai Thu Hương may áo cho thị vệ.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng thượng vô tình hạ lệnh, thị vệ bị đánh chết, Mai Thu Hương bị ban rượu độc.

Trong lãnh cung, Mai Thu Hương cầu gặp ta.

Ta bước vào lãnh cung.

Ánh mắt nàng ta mờ mịt, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ.

Ta trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng nghe Mai Thu Hương làm nhảm.

- Nguyệt nhi, tại sao bản cung lại vào lãnh cung? Lần này vì sao ngươi lại không bảo vệ bản cung? Không đúng, kiếp này, vì sao lại khác biệt như vậy? Vì sao ngay từ đầu ngươi đã không bảo vệ bản cung? Vì sao ngươi lại đuổi Thu Cúc ra khỏi cung, nàng còn phải gả cho thái giám bên cạnh hoàng hậu làm đối thực, để truyền tin tức cho bản cung, ngươi vì sao phản chủ?

Quả nhiên dự cảm của ta không sai. Mai Thu Hương cũng đã trùng sinh.

Ta đứng trên nền đất bẩn thỉu ẩm ướt, kiên nhẫn giải đáp:

- Còn có thể vì sao nữa, tất nhiên là không muốn làm bàn đạp cho ngươi nữa. Ngươi luôn ra vẻ tiên tử cao thượng phong khinh vân đạm, không tranh không giành, lại đạp lên m.á.u lệ của cung nữ chúng ta mà giành được danh tiếng có được ân sủng. Còn chúng ta, lần nào cũng vì ngươi xông pha trận mạc, đổ m.á.u chịu thương, ngươi có chút nào cảm động? Có chút nào xót thương? Ngươi vô tình, ta sẽ vô nghĩa, tình cảm từ trước đến nay đều là song phương. Ngươi đã coi thường chúng ta, thì kiếp này chúng ta cũng từ bỏ ngươi. Dù sao dựa núi núi đổ, dựa cây cây chạy, vạn sự cuối cùng phải dựa vào chính mình.

Mai Thu Hương mặt mày xám xịt, lẩm bẩm nói:

- Nhưng, chúng ta không phải là người chung một nước, vinh nhục cùng nhau hay sao? Ngươi phản bội ta như thế, có khác gì phản quốc đâu?

Ta bật cười:

- Ngươi cũng biết chúng ta là một thể cùng vinh cùng nhục à? Vậy tại sao khi Thu Cúc bị thái giám làm nhục, khi ta uống rượu tuyệt dục thay ngươi, ngươi và thị vệ hẹn hò lén lút lại đổ tội cho ta để ta thế thân, khi ta bị đánh chết, ngươi tại sao không nói chúng ta vinh nhục cùng hưởng?

Mai Thu Hương bị ta nói trúng tim đen, khựng lại một chút rồi lại tiếp tục giảo biện:

- Bản cung cũng có nỗi khổ, tình cảm tiêu hao nhiều quá, tình cảm cũng sẽ nhạt nhòa, cho nên ta phải tính toán cho mình.

Ta vỗ tay, tán thưởng:

- Nói không sai. Làm người thì phải biết tính toán cho bản thân mình. Đã trải qua hai kiếp rồi ta mới có thể nghe được ngươi nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng. Công chúa à, tiên tử à, thật ra ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, xấu xa, độc ác. Ngươi không chút do dự hy sinh chúng ta, để tính toán cho mình. Vậy nên kiếp này, chúng ta cũng học được, tính toán cho chính mình.

Mai Thu Hương không thể cãi lại được câu nào, xụi lơ ngồi bệch trên nền đất. Ta thở dài:

- Hôm nay ngươi đi đến bước đường này, thật ra đều là nhân quả của quá khứ. Công chúa Thu Hương, Mai Phi nương nương, nể tình từng là chủ tớ một đời, ta đến để nói đôi lời vĩnh biệt với ngươi.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 18: Hết



Mấy chữ “nói lời vĩnh biệt” này khiến Mai Thu Hương hoảng loạn đến không còn lý trí mà gào thét lên:

- Không, không, bản cung không thể chết, bản cung là công chúa Đông Chiếu, ngươi chỉ là một cung nữ thấp hèn. Cho dù bây giờ ngươi được phong phi thì sao chứ? Với thân phận từng là nô tỳ như thế, ngươi không thể gánh vác sứ mệnh hòa thân, ngươi sẽ không được thánh sủng lâu dài, chắc chắn sau này trong hậu cung cuộc sống của ngươi sẽ luôn bất ổn, bốn bề thọ địch. Cho nên, Thu Nguyệt à, ngươi cứu bản cung đi. Chỉ cần ngươi tha mạn cho bản cung, sau này bản cung sẽ giúp ngươi, giúp ngươi tranh sủng, giúp ngươi đánh bại những nữ nhân độc ác trong hậu cung này.

Mai Thu Hương bò đến ôm chân ta cầu xin. Ta không chút thương xót đá văng ả ta ra khỏi người. Những lời cầu xin lẫn dụ dỗ của ả ta vốn chẳng thể lay động được lòng ta. Ngược lại, ta nói rõ ràng cho ả hiểu:

- Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện tình ái và tranh sủng? Hậu cung có gì tốt, ăn thịt người không nhả xương. Ngươi còn mong chờ tình yêu của hoàng thượng Bắc Hạ? Đừng quên, chính hắn đã đem quân xâm lược đất nước của ngươi, tàn sát dân chúng Đông Chiếu. Ngươi lại vì cái gọi là tình yêu của kẻ thù với tổ quốc mà sẵn sàng bán rẻ thân mình, hãm hại đồng hương. Bọn họ ca ngợi ngươi không vướng bụi trần chỉ là cách nói hoa mỹ thôi, thật ra ngươi chính là kẻ vừa độc ác, ích kỷ lại vừa ngu ngốc.

Ta nói đến như thế mà Mai Thu Hương vẫn còn ngẩn ra có vẻ chưa hiểu, lại có phần không phục. Ta thở dài, lắc đầu:

- Ta cũng thật là, nói nhiều với kẻ ngu xuẩn như ngươi làm gì? Dù ta có nói thế nào ngươi cũng không hiểu. Kiếp sau, đầu thai làm người thông minh, làm người quang minh lỗi lạc, đừng trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, khiến người khinh thường.

Mai Thu Hương bò trên đất, ban đầu nàng ta cười khanh khách, cuối cùng khóc nức nở.

Ta rời lãnh cung không lâu, thì nhận được tin Mai Thu Hương đã chết.

Trong cung của Quý phi, ta quỳ tạ ơn.

Từ khi ta vào cung, đã tỏ lòng trung với nàng ta.

Ban đầu Quý phi cũng không hề tin tưởng ta. Chỉ đến khi ta dùng tri thức kiếp trước, giúp nàng tránh được vài lần nguy cơ của gia tộc, nàng mới xem ta là người của mình.

Mai Thu Hương khi đó được sủng ái khắp hậu cung, gây phiền hà cho nàng, ta lấy lý do lật đổ Mai Thu Hương, đổi được sự ra cung của ta và Thu Cúc.

Lúc này, Quý phi nhìn ta, vẫn chưa thể tin được việc ta muốn rời khỏi hoàng cung:

- Ngươi thật sự bỏ được vinh hoa phú quý? Bản cung thấy hoàng thượng trong lòng có ngươi, ngươi cũng là người hiểu chuyện. Nếu không muốn ra cung, bản cung sẽ bảo đảm cho ngươi sống an lành suốt đời.

Ta quỳ mọp xuống, thành khẩn nói:

- Đa tạ nương nương yêu thương, nô tỳ tự biết bản thân không có thực lực, cũng không muốn sống gian nan trong cung, chỉ cầu một đời bình an, bình thường.

Thấy ta thành khẩn, Quý phi cũng không khuyên nữa:

- Ngươi đã quyết, ta cũng không ngăn cản. Sau khi ra khỏi cung, nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta, hoặc đến Vân phủ, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngươi trong phạm vi có thể.

Quý phi là người thẳng thắn, chân thành. Nàng biết bản thân cũng khó mà chu toàn mọi lẽ nên không nói ra những lời hứa sáo rỗng. Ta thích điều này ở nàng.

Quý phi cho ta một xấp ngân phiếu dày, cộng với những phần thưởng ta tích góp được thời gian qua, sau này dù không có nghề sinh sống, cũng đủ cho ta tiêu vài đời.

Dưới sự phối hợp của Quý phi, ta giả c.h.ế.t thoát khỏi hoàng cung.

Nửa tháng sau, ta đến trước cửa một ngôi nhà trong con hẻm cạnh bờ sông. Ta gõ cửa nhẹ nhàng. Tiếng bước chân vang lên. Cùng với tiếng bước chân là giọng nói trong trẻo hối hả:

- Nghe rồi, nghe rồi. Đến ngay đây.

Cánh cửa kêu kẽo kẹt, mở ra. Nữ nhân bên trong nhìn ta, ngây ngẩn. Ta mỉm cười:

- Sao vậy, Thu Cúc, không chào đón ta đến à?

Thu Cú vẫn ngẩn ngơ như chưa thể tin nổi. Ta bước ngang qua nàng, chen chân vào, đi thẳng vào trong nhà.

Ta đi được vài bước, người sau lưng ta mới kịp hoàn hồn, chạy đuổi theo ta, vừa khóc vừa mắng:

- Cái đồ c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, bên ngoài đồn ngươi đã chết, cũng không gửi tin trước gì cho ta, hại chúng ta lo lắng vô ích. Hôm nay phạt ngươi chỉ được ăn cơm không được uống rượu, còn phải phạt ngươi rửa bất cho ta…

Nhìn Thu Cúc sinh động hoạt bát như thế, lần đầu tiên trong hai kiếp ta mới cảm thấy an lòng.

Buổi tối, nằm bên cạnh Thu Cúc nửa mơ nửa tỉnh ta nghe thấy nàng ta nói:

- Thu Nguyệt, ta mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta vì công chúa mà c.h.ế.t thảm. Mở mắt ra, ta lại cùng gia đình đoàn tụ ở nơi này, ngươi nói, có phải thần phật thương xót chúng ta, ban cho chúng ta cuộc sống mới không?

Ta vỗ nhẹ lưng nàng:

- Ngủ đi, còn có tiên nữ cho chúng ta nhiều bạc, sau này chúng ta đại phú đại quý, ta tìm cho ngươi mười tám chàng trai tuấn tú hầu hạ ngươi, cho ngươi đêm nào cũng vui vẻ.

- Thu Nguyệt tốt quá. Nhưng mà không cần đến mười tám chàng trai đâu, ta đã để mắt đến chàng trai Lục ở đầu phố, ngươi giúp ta nạp hắn về nhé. Bằng hữu của hắn cũng là người tốt, rất tuấn tú, ta sẽ bảo hắn giúp giới thiệu chàng ấy cho ngươi…

Ta mỉm cười, ậm ừ chìm vào giấc ngủ.

Ừm, mong là bằng hữu của chàng trai mà Thu Cúc vừa ý thật sự như lời của nàng nói, tuấn tú, tốt bụng…

Tối hôm ấy, lần đầu tiên ta ngủ một giấc ngon lành không mộng mị. Bởi vì trong lòng của ta hiểu rõ, sáng mai thức dậy sẽ là một ngày đẹp trời. Cho dù thời tiết có không như ý muốn đi nữa, thì ta cũng sẽ cảm thấy đó là một ngày đẹp trời. Bởi vì, đó là ngày ta chính thức trở mình, ta sẽ trở thành chủ tử của chính ta. Sau đó, ta sẽ cùng Thu Cúc sống những ngày bình yên nhất, hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất.
 
Back
Top Bottom