Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpE0sHHyJ-_TYcyqaUNUNcVm2aMprQEjEgrrBd3EgDF-2D_n9-VFUpO5A3xW1He5lAnbgsgofFsaJZq9vkA_OTpHerGVduGHYAvfRi8Sm4xzSR6Azo9FMyhJl_Y7mpE4OLOpLs74EgPYt0y8jcW6SW=w215-h322-s-no-gm

Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Tác giả: Tiểu Sưu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.



Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ. Thế nhưng, chủ tử của ta lại đạp lên thi thể của ta mà thượng vị.



Sau khi sống lại, ta vẫn là cung nữ.



Nhưng ta không muốn sống kiếp hèn mọn thấp kém nữa.



Ai nói cung nữ không thể trở mình? Ta không chỉ trở mình thành công, thoát thân thành công mà còn nhân tiện để vị chủ tử luôn tỏ ra cao cao tại thượng, thanh đạm như cúc kia phải vứt bỏ bộ mặt giả dối của nàng ta.​
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 1: Số phận hèn mọn



Ta là một cung nữ, số phận đã định sẵn là thấp kém, hèn mọn.

Kiếp trước, ta biết rõ thân phận của mình thấp kém, hèn mọn nên chỉ biết trung thành với chủ.

Còn chủ tử của ta là một công chúa của nước Đông Chiếu. Vì đất nước chiến bại, nàng ấy phải trở thành công chúa đi hòa thân, gả sang làm thiếp của vua nước Bắc Hạ.

Cho dù mang thân phận là công chúa hòa thân, chủ tử của ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh khiết như tiên tử, thanh đạm như hoa cúc, lãnh đạm không tranh với đời. Chủ tử của ta bảo rằng trong cuộc hôn nhân chính trị này nàng không thể chịu nhục. Thế nên nàng muốn phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng trước. Thế là sau khi vào cung chủ tử của ta liền từ chối thị tẩm, khiến hoàng thượng vì tức giận. Vấn đề là, hoàng thượng tức giận tội vô lễ của nàng mà lại trừng phạt ta, cung nữ đi theo nàng, quỳ suốt một đêm trong tuyết.

Chưa dừng lại ở đấy, trong buổi ra mắt nơi hậu cung, chủ tử của ta mặc một bộ trang phục thuần trắng, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà lại mang cung nữ của nàng là ta ra phạt đánh ba mươi đại bản.

Sau đó, khi chủ tử của ta được hoàng thượng thị tẩm và được sủng ái, thái hậu sợ mỹ sắc làm hại quốc gia, liền ban cho nàng một chén thuốc tuyệt dục. chủ tử của ta chủ tử của ta trốn sau lưng ta khóc thút thít, ta là một cung nữ trung thành liền không ngần ngại thay nàng uống chén thuốc độc đó, m.á.u chảy không ngừng. Thế nhưng, chủ tử chứng kiến ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất mà không hề có chút xót thương, cũng không gọi thái y, chỉ thản nhiên nói:

- Thu Nguyệt, ngươi hãy nhẫn nại, đây chính là minh chứng cho lòng trung thành của ngươi với chủ tử, bản cung sẽ luôn ghi nhớ công ơn của ngươi.

Khi chúng ta bị Quý phi hãm hại, nàng thà bị giam cầm cũng không biện bạch.

Lúc bị giam trong cung cấm, chúng ta vẫn cố gắng đảm bảo cho chủ tử có cuộc sống tốt nhất có thể dù hoàn cảnh thiếu thốn áo cơm, bị người trong cung hành hạ. Chủ tử của ta lại cùng thị vệ dưới trăng tâm sự, nấu rượu pha trà hàng đêm.

Khi sự việc bất trinh này bị bại lộ, chủ tử của ta liền đẩy ta ra làm bia đỡ:

- Thu Nguyệt tư thông với thị vệ, xin hoàng thượng hoàng hậu xử phạt theo cung quy, bản cung tuyệt đối sẽ không thiên vị.

Sau đó ta bị đánh chết, chủ tử của ta tùy tiện tìm một tấm chiếu rách cuốn ta lại, rồi ném ta vào bãi tha ma.

Khi mở mắt ra một lần nữa, ta đã quay trở về ngày đầu tiên vào cung.

Tầm nhìn vừa rõ ràng, ta trông thấy cung nữ cùng ta sang nước khác, Thu Cúc, đang đứng bên cạnh chủ tử. Không, bắt đầu từ khi ta bị đánh ch.ết ở kiếp trước, ta đã không còn xem nàng ta là chủ tử nữa. Kể từ bây giờ, hai từ “chủ tử” chỉ là lời nói trên đầu môi chót lưỡi của ta mà thôi, còn trong lòng của ta, nàng ấy chỉ có thể được gọi bằng cái tên Mai Thu Hương.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 2: Không muốn làm lá chắn



Ta nghe Thu Cúc cẩn thận đề nghị với Mai Thu Hương:

- Chủ tử, đêm nay người sẽ được hoàng thượng thị tẩm, nô tỳ hầu người tắm rửa nhé.

Mai Thu Hương vẫn giống như trong ký ức của ta, đứng trước chậu hoa lan nơi cửa sổ, bĩu cánh môi ra tỏ ý khinh thường:

- Bản cung ghét nhất là kiểu ra vẻ tranh sủng như thế. Bản cung muốn đợi đến khi nào bản cung yêu hoàng thượng rồi mới đồng ý thị tẩm. Ngươi là cung nữ của ta, đừng bao giờ học theo thói nịnh hót, bợ đỡ của lũ phàm phu tục tử.

Thu Cúc lo lắng hỏi lại:

- Nhưng mà… chủ tử. Nếu chúng ta không thể hiện lòng thành ra một chút, ngộ nhỡ hoàng thượng tức giận trách tội thì sao? Dù sao thì thân phận của chúng ta ở nơi này cũng không được… ổn cho lắm.

Mai Thu Hương vẫn không thèm để tâm:

- Đã như vậy thì ta càng không thể thị tẩm, chuyện này sao có thể miễn cưỡng? Ta không muốn lấy sắc hầu người để cầu được vinh hoa phú quý. Nếu muốn ta dâng hiến tấm thân này thì phải là lúc tình cảm thăng hoa. Tình đến lúc thắm thiết tự nhiên sẽ gắn bó như keo như sơn, bản cung đã quyết định, các ngươi đừng khuyên nữa. Cho dù hoàng thượng có trách phạt thì ta cũng không sợ.

Ta cảm thấy vừa choáng váng vừa nực cười. Lúc này thì ta đã tin rằng bản thân được ông trời thương xót cho sống lại.

Cảm giác từng cây gậy giáng xuống thân thể vẫn còn âm ỉ, cơn đau rách da xé thịt vẫn chưa tan, mở mắt ra, ta trở về ngày đầu tiên theo công chúa vào cung. Thật tốt. Vậy thì ta sẽ thoát khỏi số phận vì mù quáng trung thành với một chủ tử không xứng đáng mà chịu khổ, chịu đói, thậm chí mất đi cả tính mạng nữa.

Thu Cúc vẫn còn đang khuyên nhủ, ta vội kéo tay áo nàng, nhanh chóng lui ra.

Sau bức rèm châu thấp thoáng bóng dáng yểu điệu của công chúa Mai Thu Hương. Không, bây giờ ả ta nào còn là công chúa cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một trong những nữ nhân của hoàng đế nước Bắc Hạ. Thế mà ả ta còn không hề ý thức được thân phận của mình, vẫn muốn ra vẻ là một tiên tử không nhuốm bụi trần. So về sự biết thân biết phận, ả thật thua xa những cung nữ như ta và Thu Cúc.

Mai Thu Hương là công chúa nổi tiếng của nước Đông Chiếu, thanh khiết xinh đẹp, thông tuệ cao quý. Mọi người vẫn luôn ca ngợi ả ta là tiên tử hạ phàm. Ả ta rất thích những lời ngợi khen đó mà ra sức trở thành một tiên tử không vướng khói bụi nhân gian, lúc nào cũng thanh nhã thoát tục không màng sự đời. Thế nhưng, sống lại một kiếp ta mới nhận ra, cái gọi là không tranh với đời, không màng thế sự kia thực chất là để che giấu cho bản tính hèn nhát, ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân mà không hề biết đồng cảm với sự đau thương mất mát của người khác.

Dù cho chiến sự quốc gia liên miên, ả vẫn u sầu gảy đàn, dù bất cứ lúc nào cũng không làm đánh mất đi sự thanh tao.

Thái tử vì dân vì nước ra trận đánh giặc chẳng may tử trận, ả nhẹ nhàng hát những khúc ca trong lúc song thân đang đau buồn, nói sinh tử là chuyện thường tình, không được để sự bi thương làm mất đi phong thái cao quý.

Ngay cả khi bản thân phải đi hòa thân tại Bắc Hạ, ả cũng không hề quay đầu lại mà lên kiệu.

Nhìn chúng ta khóc vì xa quê, ả ra vẻ thất vọng dạy bảo:

- Cuộc đời nơi nào cũng là ly biệt, không nên chấp nhất khiến người ta chê cười.

Kiếp trước, ta là cung nữ thân cận của công chúa. Vì cảm thương chủ tử cô đơn phải chịu cảnh hòa thân, xa quê không ai giúp đỡ. Thế nên chuyện gì ta cũng vì ả mà lo liệu, thay ả gánh tất cả những trách nhiệm chịu phạt.

Nhưng, dưới vẻ ngoài thông tuệ thanh thản ấy, trái tim của ả ta càng lúc càng ích kỷ, lạnh lùng vô tình và dần trở nên độc ác hơn. Ả ta vốn không hề xem cung nữ là người. Đối với ả, cung nữ như chúng ta chỉ là tấm lá chắn, là khiên thịt, là đá lót đường để ả từng bước giẫm lên mà nâng cao bản thân mình.

Kiếp này sống lại, ta hạ quyết tâm không ngu ngốc làm tấm lá chắn cho ả ta ra vẻ nữa.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 3: Biến số



Ta muốn chống mắt lên xem thử, không có những cung nữ hèn mọn như ta đây, nàng công chúa như tiên tử hạ phàm kia làm thế nào sống an ổn được trong hậu cung đầy sóng gió này?

Không có ta làm đá lót đường, ả làm sao giữ được sự trong sạch giữa bùn lầy?

Ả còn muốn cùng hoàng thượng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, muốn giữa tam cung lục viện lại có câu chuyện một đời một kiếp chỉ yêu một người.

Ta cúi mắt cười lạnh.

Kiếp này, những vinh hoa phú quý, tình yêu mà ả muốn, ta sẽ phá hủy từng cái một. Công chúa cao quý của ta, ta thật mỏi mắt mong chờ!

Tuy nhiên, không phải ai cũng có may mắn sống lại một đời như ta để có thể nhìn thấy rõ bản chất xấu xa được giấu bên trong lớp da người của Mai Thu Hương. Ít nhất là Thu Cúc đang ở bên cạnh ta không biết điều đó. Nàng ấy còn đang ngốc nghếch oán trách ta:

- Thu Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên chủ tử, nếu nàng từ chối thị tẩm, nhất định sẽ khiến hoàng thượng không vui.

Thu Cúc vẫn lo lắng cho Mai Thu Hương.

Thế nhưng ta nhớ rất rõ, trong kiếp trước Thu Cúc vốn một lòng một dạ trung thành thế này đã bị chủ tử vứt bỏ như thế nào. Khi đó, nàng bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu để mắt tới và quấy rối, khi nàng cầu cứu Mai Thu Hương, ả ta lại nói:

- Dù hắn không phải là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật. Trong cung sâu thẳm, có tình cảm chân thành như vậy cũng đáng.

Sau đó Thu Cúc không chịu nổi sỉ nhục này liền treo cổ tự vẫn.

Mai Thu Hương thậm chí không truy tìm nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thu Cúc, sau này không tìm được ai thêu đẹp như nàng ấy, ả chỉ cảm thán:

- Sao Thu Cúc lại ngốc thế nhỉ? Tình yêu đẹp thế mà lại không muốn, đến cả mạng cũng không cần. Còn khiến bản cung không có đồ thêu đẹp để mặc.

Cho nên kiếp này, ta và Thu Cúc, phải sống thật tốt. Chúng ta sẽ không ngu ngốc để mạng của mình mất đi vì một kẻ giả dối độc ác lại tàn nhẫn và ích kỷ như thế.

Ta nhìn Thu Cúc vẫn còn lo lắng bồn chồn không yên dạ mà nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Thu Cúc, chúng ta chỉ là nô tỳ, khi nào mới có thể thay đổi quyết định của chủ tử? Ngươi thay vì lo lắng vô ích, không bằng tự chăm sóc mình, tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy.

Ta kéo Thu Cúc đi tắm rửa, thay y phục trong cung, rồi ăn no một bữa, gỡ bỏ mọi mệt mỏi rồi mới đến tiền sảnh hầu Mai Thu Hương.

Trong ký ức kiếp trước của ta, đêm nay Mai Thu Hương sẽ mặc bộ y phục trắng như ánh trăng để chơi đàn. Quả nhiên, lúc ta và Thu Cúc đến nơi thì ả ta đang mặc bộ váy áo trắng muốt chơi đàn dưới ánh trăng, dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá.

Hoàng thượng đến, đám hạ nhân quỳ rạp xuống, ả vẫn thẳng lưng, đợi khúc đàn kết thúc mới đứng dậy hành lễ.

Hoàng thượng đang hứng khởi, không trách ả vô lễ, vui vẻ đỡ ả dậy.

Đêm mờ ảo, mỹ nhân tấu đàn, hai người lần đầu gặp gỡ, cứ ngỡ là sự tình cờ thoáng qua như một tia chớp.

Sống lại một đời ta mới biết, mọi sự tình cờ kia, thật ra đều là do Mai Thu Hương tỉ mỉ sắp đặt.

Khi không khí đã đến, hoàng thượng muốn kéo Mai Thu Hương vào giường, ả ta lại thẳng thừng từ chối:

- Thần thiếp hiện chưa dâng trái tim cho hoàng thượng, ngài cũng chưa đặt thần thiếp ở trong tim, cho nên xin hoàng thượng hãy tôn trọng thần thiếp.

Đám hạ nhân im phăng phắc.

Hoàng thượng hơi không vui nói :

- Trẫm là thiên tử.

Mai Thu Hương vẫn thanh khiết kiêu ngạo:

- Thiên tử cũng là người, xin ngài hãy tôn trọng ta.

Hoàng thượng liền ném đi chuỗi hạt quát mắng:

- To gan, ngươi là công chúa hòa thân của một nước bại trận, có tư cách gì yêu cầu trẫm?
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 4: Thị tẩm



Khi hoàng thượng định trút cơn giận lên đám hạ nhân chúng ta, ta liền quỳ trước mặt Mai Thu Hương, dõng dạc cất cao giọng:

- Nương nương, ngài quên lời căn dặn của quân chủ Đông Chiếu rồi sao? Phải tận tâm hầu hạ hoàng thượng, không được tùy tiện như khi còn là công chúa nữa. Kể từ khi lên kiệu sang Bắc Hạ, ngài đã trở thành người phụ nữ của hoàng thượng và chỉ có thể làm người phụ nữ của hoàng thượng mà thôi.

Kiếp trước chính vì Mai Thu Hương không chịu thị tẩm, khiến quan hệ hai nước xấu đi, Đông Chiếu đã khó khăn nay lại càng thêm khó khăn, quê hương của chúng ta phải chịu mất thêm mấy thành trì, lãnh thổ bị thu hẹp, đời sống người dân lầm than.

Ta khuyên ả thị tẩm, lấy lòng hoàng thượng để đổi lấy hòa bình ngắn hạn cho Đông Chiếu, ả lại thản nhiên để cung nữ sơn móng tay cho mình:

- Nếu chỉ dùng sự trao đổi như vậy, tình cảm giữa ta và hoàng thượng sẽ không còn trong sáng và thuần khiết, ngươi sau này đừng nhắc nữa.

Kiếp này sống lại, ta không chỉ muốn thoát thân một mình mà còn muốn giúp đất nước và người dân Đông Chiếu không phải chịu liên lụy bởi ả đàn bà độc ác thích ra vẻ cao ngạo này nữa. À muốn thanh cao, ta sẽ để cho ả đứng đến nơi cao mà không thể xuống.

Ta để lộ cần cổ trắng ngần, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào mà thẹn thùng nói:

- Nương nương, hoàng thượng anh tuấn phi phàm, là mộng xuân của bao thiếu nữ, chẳng lẽ ngài lại nghĩ trở thành người phụ nữ của ngài ấy là làm nhục ngài sao? Hơn nữa, hoàng thượng là thiên tử, tất cả chúng ta đều không thể trái lệnh của thiên tử. Mong nương nương nghĩ lại!

Có lẽ Mai Thu Hương không ngờ ta lại thẳng thắn khuyên răn như vậy, chặn đứng mọi đường lui của ả.

Gương mặt thanh khiết của ả bỗng chốc như rạn nứt, vỡ vụn. Thế nhưng, vì những lời thanh cao đã lỡ nói ra trước mặt hoàng thượng ban nãy, Mai Thu Hương vẫn cứng đầu quay lưng về phía mọi người, cất giọng lạnh nhạt để tỏ khí khái:

- Tình cảm là việc tự nhiên, bổn cung không thích bị ép buộc.

Hoàng thượng tức đến bật cười:

- Được, được, thị tẩm cho trẫm, là ép buộc ngươi sao? Trẫm…

Để ngăn hoàng thượng phạt những người trong cung Nguyên Mai, ta vội quay sang cầu xin hoàng thượng:

- Xin hoàng thượng thứ tội, công chúa chỉ là nhất thời nghĩ không thông, dù sao ngài cũng anh tuấn phi phàm, có người nữ nhân nào không động lòng chứ, nô tỳ…

Ta giả vờ ngã vào chân ngài ấy, mái tóc đen như tuyết, hương thơm phảng phất khiến ánh mắt ngài ấy tối sầm lại, một tay ôm lấy ta:

- Mai Phi không để ý đến trẫm, cũng có không ít người khác yêu mến trẫm.

Nói xong hoàng thượng liền ôm ta lên kiệu mềm rồi đi mất.

Mai Thu Hương chậm chạp không chịu thị tẩm, chẳng qua là muốn nam nhân nghĩ càng khó có được càng quý trọng.

Ả không muốn trở thành một người nữ nhân như trong hậu cung, chủ động đón ý hùa theo hoàng thượng.

Vì vậy, ả không thị tẩm, nhưng tỉ mỉ sắp xếp lần đầu gặp gỡ với hoàng thượng. Ả muốn dùng kế hoãn binh, tạo ra sự khác biệt mà thanh tao.

Kiếp trước, phương pháp này vô cùng hiệu quả. Thành công khiến hoàng thượng hứng thú, sau khi bị từ chối, hoàng thượng trút giận lên người trong cung Nguyên Mai, nhưng sau đó lại đặt Mai Thu Hương vào lòng, một thời gian sủng ái vô cùng.

Dù vậy, việc một vị hoàng đế anh minh mất mặt trước mọi người, cũng là một cái gai nằm mãi trong lòng.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 5: Muốn thu hút sự chú ý



Kiếp này, sự cố ý tạo ra khác biệt và thanh tao của Mai Thu Hương đã hoàn toàn thất bại. Vì sự xuất hiện đột ngột của ta, thái độ của của Mai Thu Hương chỉ trở thành là sự cao ngạo không biết thân phận, đã đánh mạnh vào thể diện của hoàng thượng nước Bắc Hạ. Ngược lại với dáng vẻ tự cho là thanh cao của ả, sự yếu đuối và ngưỡng mộ của ta, tâm sự thiếu nữ, tất cả đều phơi bày trước mắt đế vương, thêm vào đó là hương mê tình đặc chế, không người nam nhân nào có thể chống lại.

Kiếp trước ta hầu hạ hai người mỗi đêm, đã sớm biết sở thích trên giường của vị hoàng đế trẻ tuổi này.

Một đêm xuân tiêu, quân vương không thượng triều sớm.

Sau đó, ta được phong làm Nguyệt Đáp Ứng.

Khi ta gặp lại Mai Thu Hương, là lúc thị tẩm xong, đến chào hoàng hậu.

Ả vẫn như kiếp trước, mặc trang phục đặc trưng của nước Đông Chiếu, thế nhưng màu sắc của áo váy lại thuần trắng như ánh trăng, giữa hậu cung trang nghiêm trang phục đặc biệt càng trở nên nổi bật và chói mắt. Sắc trắng thanh thuần kia chẳng khác gì một lời chia buồn cho tang sự nào đó. Còn ta thì ngoan ngoãn mặc đúng y phục mà cung nữ mang đến, vô cùng đoan trang và hợp với lễ nghi.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của ta, hậu cung đêm đó có thêm hai vị tân phi.

Các vị phi tần mặt mày khác nhau, khinh miệt, giễu cợt, ghen ghét, thờ ơ, còn có ánh mắt tò mò chờ xem kịch hay.

Ta khiêm nhường và cung kính hành lễ.

Mai Thu Hương vốn đã căm ghét ta cướp đi hoàng thượng, càng không muốn mất mặt trước mọi người.

Khí độ của công chúa khiến ả kiêu hãnh hành lễ.

Vốn đã khinh miệt xuất thân của ta, cho nên mọi người đều đồng loạt dồn ánh mắt vào Mai Thu Hương.

Không đợi hoàng hậu lên tiếng, Quý phi đã khơi mào sự việc:

- Mai Phi có phải không muốn vào hậu cung của hoàng thượng? Bản cung nghe nói ngươi đêm qua từ chối thị tẩm, đã không thị tẩm, sao còn hòa thân?

Mai Thu Hương đáp lại lạnh lùng:

- Thần thiếp là công chúa Đông Chiếu, có nghĩa vụ hòa thân.

- Ồ? Vậy tức là, trong lòng của ngươi vốn không hề muốn vào hậu cung của hoàng thượng, chỉ vì thân phận nên không thể không đến?

Ta âm thầm khen Quý phi một tiếng.

Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất.

Quý phi quá quen với chiêu bài muốn bắt phải thả của Mai Thu Hương, hôm nay hỏi thẳng trước mọi người, chính là muốn đóng đinh Mai Thu Hương lên cây cột tự cho là thanh cao kia, tuyệt đường lui của ả.

Mai Thu Hương cũng biết lời nói đó chứa đầy cạm bẫy, ả thản nhiên đáp:

- Quý phi nếu đã nghĩ vậy, thần thiếp không còn lời nào để nói.

Sau đó, ả theo thói quen nhìn ta, chờ ta giải vây.

Nhưng lần này, ta cúi đầu nhìn mũi chân, không đáp lại một chút nào.

Quý phi mỉm cười, kết luận:

- Mai Phi thật sự mắt cao hơn đầu, ngay cả hoàng thượng tôn quý của chúng ta cũng không để vào mắt.

Hoàng hậu nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Mai Thu Hương, càng sợ ả sẽ trở thành đối thủ mạnh, chỉ mong giẫm ả xuống. Thế nên, hoàng hậu tiếp tục khơi mào:

- Mai Phi, có phải ngươi không vừa ý với trang phục bản cung tặng?

Mai Thu Hương ngạo nghễ trả lời:

- Thần thiếp nhớ quê hương, mặc trang phục Đông Chiếu mới thấy an ủi.

Ta âm thầm liếc mắt khinh thường. Ả ta nào có nhớ quê hương gì, ả chỉ muốn tạo sự khác biệt, để thu hút sự chú ý của hoàng thượng nhiều hơn mà thôi.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 6: Ngang hàng



Kiếp trước, hoàng hậu làm khó, lệnh người lột bỏ trang phục của Mai Thu Hương trước mọi người. Để bảo vệ phẩm giá của chủ tử, ta tiến lên ngăn cản, không cho ai mạo phạm ả ta mà mang tội phạm thượng. Còn Mai Thu Hương an toàn núp sau lưng ta, đợi hoàng thượng đến ả ta được cho phép mặc y phục quê hương, một thời gian trong hậu cung rất nổi bật. Còn ta bị lệnh đánh ba mươi trượng, ả không có lấy một câu cầu xin. Ta nằm trên giường suốt một tháng mới xuống giường được, còn để lại di chứng đau nhức mỗi khi trời mưa.

Kiếp này cũng vậy. Trước lời nói và thái độ cao ngạo của Mai Thu Hương, các vị nương nương đều cảm thấy phẫn nộ, hoàng hậu lệnh lột bỏ trang phục của ả ta ngay tại chỗ.

Vài ma ma to khỏe tiến lại, Mai Thu Hương cuối cùng hoảng hốt. Ả chạy về phía ta, lớn tiếng kêu:

- Thu Nguyệt cứu bổn cung.

Thế nhưng kiếp này, ta sẽ không làm lá chắn cho ả nữa. Hơn nữa, ta đã không còn là cung nữ để ả sai khiến như trước.

Tuy nhiên, ta cũng biết, hoàn cảnh này ta không thể trở mặt quá nhanh, quá vô tình. Thế là ta vội vàng quỳ xuống đất:

- Cầu xin hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho Mai Phi. Ngài ấy biết sai rồi, không nên khinh thường cung quy, xin nương nương tha thứ cho ngài ấy.

Nhưng ta người thấp lời nhẹ, trong cảnh hỗn loạn, như một viên đá nhỏ rơi vào biển sóng dữ, chẳng tạo nên chút gợn sóng nào.

Mai Thu Hương bị mọi người xé rách trang phục, lộ ra nội y.

Tóc tai rối bù, son phấn lộn xộn trên mặt, chẳng còn chút dáng vẻ tiên nữ thanh khiết vừa rồi, giờ chỉ như một con ả ăn mày.

Hoàng thượng đến muộn hơn kiếp trước một chút, nhìn thấy ta nước mắt lưng tròng quỳ cầu hoàng hậu, và Mai Thu Hương lôi thôi lếch thếch.

Hắn thoáng chút chán ghét nhìn Mai Thu Hương, nhìn ta sâu sắc, rồi cười hỏi hoàng hậu có chuyện gì.

Hoàng hậu ba phần chột dạ, lần đầu tiên chào hỏi đã làm khó phi tần trước mặt mọi người, bà ta cũng sợ bị hoàng thượng trách phạt.

Trong khoảnh khắc hoàng hậu chần chừ ấy, ta tranh thủ trả lời:

- Khởi bẩm bệ hạ, lỗi là của thần thiếp, chưa kịp nhắc nhở tiểu chủ thay y phục cung đình, mạo phạm nương nương, phá hỏng cung quy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân, tha cho tiểu chủ lần này thất lễ, lần sau chắc chắn không dám vượt quá như vậy.

Ta thay hoàng hậu đổ hết mọi tội lỗi lên Mai Thu Hương, hoàng hậu hài lòng cười:

- Mai Phi không hiểu chuyện, nhưng Nguyệt Đáp Ứng lại rất hiểu đại nghĩa.

Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ta.

- Mai Phi nhiều lần phạm cung quy, giáng làm Quý Nhân. Nguyệt Đáp Ứng cần cù siêng năng, thăng làm Quý Nhân.

Thế là ta và Mai Thu Hương đã trở nên ngang hàng với nhau rồi.

Ta lấy lý do chủ tớ tình thâm, xin hoàng hậu cho phép ta được ở cùng Mai Thu Hương trong một cung. Ta muốn tận mắt thấy Mai Thu Hương rơi khỏi bệ thờ như thế nào.

Khi ta theo Mai Thu Hương trở về Nguyên Mai Cung, vẻ mặt thanh khiết của ả không giữ được nữa, xoay lưng đi liền đẩy ta ngã xuống đất. Ngữ điệu của ả cũng không còn thanh lãnh vân đạm phong khinh nữa mà trở nên vô cùng cay nghiệt:

- Ngươi làm cung nữ mà ngay cả chủ tử cũng không bảo vệ được, có xứng đáng với những lời dặn dò của phụ hoàng mẫu hậu của ta khi xưa không?

Ta không thể gánh tội thay, ả liền dùng đạo đức trói buộc và trách mắng ta.

Kiếp trước cho đến kiếp này, từ trước cho đến nay, Mai Thu Hương vẫn luôn ích kỷ và xảo quyệt như vậy. Thủ đoạn mà ả thích nhất là dùng đạo đức, dùng tình cảm để những người xung quanh phải bảo vệ ả khỏi những mưu kế, vì ả mà hi sinh.

Nhưng ta đã c.h.ế.t một lần, dù ả có nói bao nhiêu đạo đức nhân nghĩa, đối với ta cũng vô dụng.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 7: Ích kỷ



Trước sự trách mắng cay nghiệt kia của Mai Thu Hương, ta chỉ có thể mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm ức hỏi:

- Chủ tử, nô tỳ đã quỳ gối cầu xin tha thứ rồi, chẳng lẽ người muốn ta đối đầu với hoàng hậu, tranh cãi với người hầu sao?

Đương nhiên là Mai Thu Hương muốn như vậy, nhưng vì phải giữ hình tượng thanh tao không tranh giành của mình, ả ta không thể nói ra, chỉ có thể chuyển chủ đề:

- Hừ, không ngờ ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, tranh giành phu quân với chủ tử, ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu, với mong đợi của bách tính Đông Chiếu?

Nói xong, ả rưng rưng nước mắt tỏ vẻ đau lòng. Ta biết ả đang muốn chờ ta lui bước, nhường lại vị trí thu hút sự chú ý của hoàng thượng cho ả. Nhưng ta cũng biết đau lòng mà? Việc rưng rưng nước mắt vì uất ức, ai mà làm chẳng được cơ chứ? Ta chớp chớp mắt vài cái, lệ nóng cũng đã doanh tròng. Nhưng ta không dám để rơi lệ mà chỉ nghẹn ngào cất giọng:

- Xin chủ tử bớt giận. Hoàng thượng muốn thị tẩm Thu Nguyệt, làm sao Thu Nguyệt dám từ chối? Thu Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh sủng. Thu Nguyệt chỉ lo lắng cho Đông Chiếu nên mới cầu xin hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đã nổi giận vì chủ tử không thị tẩm, nếu Thu Nguyệt lại chọc giận hoàng thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến hòa bình của hai nước hay sao? Chủ tử, Thu Nguyệt không phải là công chúa như ngài, nhưng Thu Nguyệt cũng biết nghĩ cho quê hương đất nước. Chiến tranh vừa mới tạm ngừng. Nếu chỉ vì một chút riêng tư của cá nhân mà để chẳng may lại xảy ra chiến tranh, thì chẳng phải chủ tử sẽ trở thành tội nhân của nhân dân cả hai nước Đông Chiếu và Bắc Hạ hay sao?

Muốn trói buộc đạo đức sao? So về đạo đức, Mai Thu Hương vốn chẳng có tư cách để trói buộc bất cứ ai cả. Ta chỉ cần dùng vài lời đã khiến cho vấn đề nghiêm trọng hẳn lên.

Lời lẽ của ta vừa có lý lại vừa có tình. Ngay cả Thu Cúc vốn luôn trung thành với chủ tử cũng nhìn ta bằng ánh mắt thương cảm.

Nhưng Mai Thu Hương không chấp nhận, ả vẫn giữ vẻ đau lòng, ngoan cố cãi lại:

- Tình yêu của ta và hoàng thượng vừa mới bắt đầu, không thể thiếu những hiểu lầm, khó khăn, làm sao vì chuyện nhỏ mà gây nguy hiểm cho quan hệ hai nước?

Ta nghe kiểu lập luận ấy mà có chút cạn lời. Ả ta vẫn không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, một cơn giận của thiên tử có thể khiến hàng vạn người chết?

Với thân phận là công chúa đi hòa thân mà ả ta vẫn chỉ nghĩ đến việc tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn, những hiểu lầm thú vị. Ta lại chớp mắt, những giọt lệ long lanh đã không thể nén nổi trong hốc mắt, chầm chậm rơi xuống. Giọng của ta bất giác trở nên nghẹn ngào:

- Chủ tử, hoàng thượng là thiện tử, việc của hoàng thượng không có việc nào chuyện nhỏ. Hơn nữa, nếu chiến tranh bùng nổ, Đông Chiếu không còn tồn tại, lúc đó vị trí của chủ tử trong hậu cung này sẽ càng thêm khó khăn.

Ta khóc lóc đầy cảm xúc. Lời nói của ta đánh thẳng vào tính ích kỷ của Mai Thu Hương.

Khi có khả năng đe dọa đến lợi ích của bản thân, ả ta mới chú ý đến tính nghiêm trọng của sự việc.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 8: Lên voi xuống chó



Mai Thu Hương nghĩ đến việc nếu Đông Chiếu không còn, ả thậm chí còn không bằng một vị phi tần trong hậu cung.

Vẻ mặt ả thoáng dịu đi. Nhưng ngữ điệu của ả vẫn còn dấm dẳng khó chịu:

- Nhớ lại trước đây, ta và ngươi từng thân thiết biết bao, nay vị trí của chúng ta cũng như nhau. Không biết lòng trung thành của ngươi có còn giữ được như cũ hay không?

Ta hiểu, Mai Thu Hương không chỉ lo lắng về việc ta có còn trung thanh hay không. Điều mà ả ta đang bận tâm nhất chính là ghen tức với việc ta được thăng chức, ả sẽ không thể nào chịu nổi việc ngang hàng với một nô tỳ hèn mọn như ta.

Quan niệm về tôn ti trật tự của Mai Thu Hương thật ra cũng vi diệu như dáng vẻ tiên nữ của ả vậy. Đối với ả, không có ai có thể thanh cao hơn ả, cho dù là người ở vị trí cao hơn ả thì cũng chỉ như ngang hàng mà thôi; nhưng những ai đã ở vị trí bên dưới vị trí của ả thì luôn là người thấp kém, hèn mọn.

Ta hít sâu một hơi, khảng khái cất tiếng:

- Chủ tử mãi mãi là chủ tử của ta. Thu Nguyệt sẽ vì người mà làm tất cả.

Thế nhưng, chủ tử của ta không còn là Mai Thu Hương nữa, và mãi mãi sẽ không bao giờ là ả ta nữa. Chủ tử của ta chính là đất nước Đông Chiếu. Thu hẹp hơn một chút nữa, người có thể làm chủ cuộc đời của Thu Nguyệt ta, chỉ có bản thân của ta mà thôi.

Tuy nhiên, trong lòng của Mai Thu Hương vẫn luôn mặc định ta là cung nữ hèn mọn thấp kém chỉ biết đặt ả ta là trung tâm như trước. Thế nên, ả tin ngay vào lời cam đoan trung thành với “chủ tử” của ta.

Còn ta, ta cũng làm đúng theo lời cam đoan của mình, dốc hết tâm hết sức để làm tất cả vì “chủ tử”. Ta muốn đưa cuộc đời của ta lên vị trí cao hơn, vững chắc hơn, từ đó, giúp nước Đông Chiếu có thêm thời gian để hồi phục hơn sau chiến tranh.

Con gái Đông Chiếu thân thể mềm mại, da trắng như tuyết, dung mạo đẹp đẽ.

Huống chi ta biết cách làm hoàng thượng thêm hứng thú, còn biết điều chế hương liệu bí truyền.

Kiếp trước ta làm ra những mùi hương khác nhau đưa cho Mai Thu Hương để tăng hứng thú, khiến hoàng thượng say mê, không thể buông bỏ.

Kiếp này, ta không chia sẻ bất cứ thứ gì với ả.

Thế nên, với dáng vẻ thanh lãnh lạnh lùng, Mai Thu Hường chỉ khiến hoàng thượng chán ghé. Ngược lại, hoàng thượng càng ngày càng mê mệt ta, thường xuyên lật thẻ bài của ta.

Tiếng h**n ** trong cung điện của ta truyền đến tai của Mai Thu Hương, đáp lại, từ bên đó lại thường vọng ra tiếng đập phá đồ đạc.

Ta biết Mai Thu Hương không thể ngồi yên.

Kế hoãn binh đã không còn hiệu quả, ả ta quyết định không vòng vo nữa, chắc chắn ả sẽ chủ động tấn công.

Quả nhiên, thời gian sau đó, Mai Thu Hương thường múa dưới trăng, đàn bên hồ, muốn tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn với hoàng thượng. Ta nhìn những trò tranh sủng của ả ta mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Ta biết, rồi thì ả ta cũng sẽ thất bại trong cay đắng mà thôi.
 
Cung Nữ Trở Mình - Tiểu Sưu
Chương 9: Tranh sủng



Sở dĩ ta có thể khẳng định mọi trò của Mai Thu Hương rồi sẽ thất bại cay đắng, bởi vì kiếp này đã không còn giống như kiếp trước nữa.

Kiếp trước Mai Thu Hương mặc trang phục trắng như trăng, lẻ loi độc lập múa dưới ánh trăng trông vô cùng thanh khiết thoát tục. Thế nhưng kiếp này, sau khi bị hoàng hậu trừng phạt vì dám mặc y phục màu trắng trong cung nên Mai Thu Hương không dám đụng tới những váy áo màu ánh trăng kia nữa mà chỉ có thể mặc cung phục. Mà như thế thì, trong hoàng cung trăm hồng nghìn tía này, ả ta chẳng còn chút khác biệt, càng giống hệt những phi tần trong hậu cung tìm cách tranh sủng.

Ngược lại, ta vẫn luôn lo lắng sẽ độc chiếm sự sủng ái của hoàng thượng. Cứ thỉnh thoảng ta lại nhẹ giọng khuyên hoàng thượng đến chăm sóc các phi tần khác, mưa móc ban đều. Sự hiểu chuyện đến mức mặc kệ bản thân chịu tủi thân của ta càng khiến hoàng thượng nảy sinh lòng thương xót. Hoàng thượng đối với ta càng thêm nhớ nhung, thì trước những trò nhỏ của Mai Thu Hương, trong lòng của ngài ấy càng thêm khinh thường.

Nhiều lần kế hoạch thu hút sự chú ý của hoàng thượng đều không thành công, hôm nay Mai Thu Hương quỳ trên con đường hoàng thượng đi qua, kể về nỗi nhớ nhung và sự thiếu hiểu biết trước đây của mình.

Mỹ nhân rơi lệ, chủ động yếu đuối, hoàng thượng từng bước ngạc nhiên khi tình cờ gặp gỡ. Dần dần hoàng thượng xiêu lòng trước những thủ đoạn quyến rũ của tiên tử dưới ánh trăng. Cuối cùng Mai Thu Hương cũng được như ý nguyện trở thành mỹ nhân nằm trong vòng tay của hoàng thượng.

Mai Thu Hương được thăng ba cấp, trở thành Mai Phi.

Trước kia Mai Thu Hương vẫn tự cho mình là mai lan cúc trúc, hình tượng tiên nữ thanh khiết, khiến vị hoàng đế giàu có say mê.

Thế nhưng trải qua nhiều lần tranh sủng thất bại, khó khăn lắm mới nhận được sủng ái nên ả rất sợ mất đi. Vậy nên, tiên tử đã không còn thoát tục nữa mà lúc nào cũng muốn dính chặt lấy hoàng thượng không buông.

Ngay cả những ngày đầu tháng, ngày rằm, ả cũng lấy cớ không khỏe, giữ hoàng thượng ở lại Nguyên Mai Cung.

Thế nên, cùng là nữ tử Tây Chiếu được thượng vị nhưng ta và Mai Thu Hương nhận những đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.

Vì ta biết điều không nên độc chiếm ân sủng, nhan sắc lại tầm thường, không có hậu thuẫn, chỉ là một cung nữ vô tình được sủng hạnh mà thăng chức, hoàng hậu và Quý phi xưa nay không coi ta ra gì.

Còn đối với Mai Thu Hương tuyệt sắc khuynh thành, lại là công chúa Đông Chiếu, hoàng hậu và Quý phi không thể ngồi yên khi thấy ả được sủng ái lâu ngày.

Họ cùng nhau đồng lòng nhắm vào ả ta.

Ta vô cùng hài lòng trước tình thế này. Ta không cần quá vinh sủng, ta chỉ cần an ổn mà tồn tại vững chắc trong hậu cung này. Còn Mai Thu Hương là chỉ muốn bò lên càng cao càng tốt. Lần này, không có ta bảo vệ, ta muốn xem thử Mai Thu Hương có thể trèo lên cao đến đâu?

Trong một lần khi Mai Thu Hương dùng lý do “bị bệnh” để lôi kéo hoàng thượng từ cung khác về, hoàng hậu dẫn theo người của thái hậu xông vào Nguyên Mai Cung.

Khi ấy Mai Thu Hương đang trang điểm trước gương.

Ả không hề run sợ, chậm rãi đứng dậy hành lễ, khi đối mặt với các phi tần có vị trí cao hơn, luôn thể hiện sự kiêu ngạo của công chúa.

- Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, Quý phi. Không biết nương nương đến Nguyên Mai Cung, có chỉ thị gì?

Hoàng hậu mặt nghiêm nghị:

- Bản cung theo lệnh thái hậu, thanh trừng hậu cung. Mai Phi kiêu ngạo, không hòa thuận với các phi tần, mê hoặc hoàng thượng, khiến thánh thể không yên, đặc biệt ban cho thuốc tuyệt dục.

Mai Thu Hương nhìn bát thuốc đen ngòm trong tay bà mụ, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút hoảng loạn, nàng vội phủ nhận:

- Nương nương thứ tội, thần thiếp không dám, thần thiếp chưa từng làm như vậy, xin nương nương và hoàng thượng chủ trì công đạo.

Những ngày qua được hoàng thượng sủng ái cưng chìu hòa hợp, khiến Mai Thu Hương nghĩ rằng hoàng thượng đối với ả khác biệt.

Đến lúc này, ả còn muốn dựa vào hoàng thượng. Ta phải khen Mai Thu Hương là người ngây thơ hay là kẻ ngu ngốc đây? Hoặc là, biết đâu đấy, hoàng thượng thật sự này sinh tình cảm thật lòng với ả ta? Nếu không, Mai Thu Hương dựa vào cái gì để tự tin như vậy?
 
Back
Top Bottom