Ngôn Tình Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
494,368
0
36
AP1GczORRfzIfAGvY-di5rPhcQzg-bhCpFWWFbE6eb4WYVgdZYDjMTmUMmN0qE9CJ2mnX5tAisgBfJiPJhCaaHCKbf1Z3mr79d7OP5wdxNxKXZEMV_g8k8D0IBprMoCKD5QeTOsrKU1s6YnamXhgjiXv34zO=w215-h322-s-no-gm

Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Tác giả: Phong Y/风漪
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

CÙNG NHỎ BẠN THÂN XUYÊN VÀO TRUYỆN CHỮA LÀNH

Tác giả: 风漪

Editor: Team Fukamidori

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Tôi và bạn thân cùng nhau xuyên không vào thế giới người thú.

Hệ thống yêu cầu cô ấy chinh phục báo đen hai mặt, yêu cầu tôi chinh phục trăn vàng tẻn tẻn.

Khó khăn lắm hai chúng tôi mới đạt được 80 điểm chinh phục, kết quả là nữ chính quay về rồi, điểm chinh phục của chúng tôi trực tiếp lui về 0.

Tôi phát điên lên: “Mẹ nó! Bà đây không làm nữa!”

Cô bạn thân cũng phát điên lên: “Bà đây cũng không làm nữa! Bỏ trốn không? Hai đứa mình cùng đi!”

Tôi nghiêm túc gật đầu, tôi cùng cô bạn thân vơ vét sạch sẽ số tài sản lên đến hàng trăm triệu đã tích góp được trong suốt mấy năm nay và bỏ trốn ngay trong đêm.

3 năm sau, tôi và cô bạn thân ăn chơi hưởng lạc trong quán bar.

Cô ấy ngồi trên người báo đen, cười một cách miễn cưỡng.

Tôi ngồi trên chiếc đuôi của rắn đen, nâng lên hạ xuống.

Vào lúc chuẩn bị di chuyển đến một địa điểm khác, tôi đứng dậy, bất ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông sau lưng.

Gương mặt của trăn vàng lạnh như băng, từ từ chậm rãi kéo tôi ra khỏi vòng tay của rắn đen, đuôi trăn thô bạo quấn chặt lấy eo tôi, hàm răng sắc nhọn của hắn ghì nhẹ vào cổ tôi.

“Bé ngoan, còn chạy nữa không?”​
 
Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Chương 1


1.

Sáng nay, Phó Trầm thức dậy rất sớm, trời vẫn chưa sáng nhưng hắn đã lôi tôi dậy tập thể dục suốt nửa tiếng.

Xong việc, hắn vào nhà tắm tắm rửa, còn tôi lại lăn ra ngủ tiếp.

Khó khăn lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ, tiếng máy móc im lặng bấy lâu nay bất ngờ vang lên trong đầu tôi.

“Ký chủ! Sao cô vẫn còn ngủ thế! Sao đến giờ cô vẫn ngủ được vậy!”

Tôi nửa tỉnh nửa mê, dùng suy nghĩ đáp:

“Mi thử đến đây tập thể dục nửa tiếng, để ta xem mi có ngủ được không.”

Hệ thống thở dài: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”

Tôi suy nghĩ: “Là ngày cùng Chi Chi đi tìm người mẫu nam mát-xa?”

Tôi như ngừng thở kinh ngạc ngồi bật dậy.

“Cái gì? Chi Chi biết không?”

Cùng lúc đó, điện thoại đặt trên đầu giường rung lên một cách điên cuồng.

Tôi nhanh chóng mở khoá, bắt máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói gấp gáp của cô bạn thân Kiều Chi vang lên:

“Cậu thu xếp đồ xong hết chưa? Hiện tại vị nhà tớ đã đi ra sân bay đón nữ chính rồi. Hệ thống nói vị nhà cậu cũng đi rồi. Có nữ chính ở đây, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ hai người họ sẽ không về đâu, tớ đã mua vé xong xuôi rồi, máy bay quá nguy hiểm, rất dễ bị phát hiện nên tớ tìm đi đường sông.”

Nói xong, Kiều Chi gửi một bức ảnh qua.

Trong ảnh, cô ấy đang kéo một chiếc vali hành lý 40 thước được trang bị đầy đủ và che đậy vô cùng kỹ càng.

“Thực hiện theo kế hoạch ban đầu, nhanh chóng chuẩn bị, nửa tiếng sau tớ đến đón cậu.”

Lúc này, đầu óc của tôi đã hoàn toàn được khởi động rồi.

Sau khi tắt video, tôi phóng xuống giường, xoay người, lao xuống dưới nhà.

Tôi đẩy hành lý đã được chuẩn bị từ lâu ra ngoài.

Kể từ ngày đầu tiên tôi và bạn thân xuyên không đến đây, hai chúng tôi lúc nào cũng lên kế hoạch bỏ trốn.

Dù sao thì thế giới bọn tôi xuyên không đến không phải là thế giới ngôn tình giống như trong tiểu thuyết.

Mà đây là một quyển truyện 18+.

Truyện 18+ chúng tôi cũng đã nhịn rồi, dù sao thì cuộc sống nhàm chán, ai mà không muốn thêm chút màu sắc, gia tăng hương vị chứ?

Nhưng nam chính và nam phụ được thuyết lập trong quyển tiểu thuyết này là người thú!

Ừmmm, các bạn tôi ơi, là người thú đó!

Một người là báo đen, một người khác là trăn vàng điên loạn.

Một người có gai ngược, một người có “hai chú chim non”.

Lúc đầu, tôi và cô bạn thân vô cùng thích thú, mỗi ngày đều chơi đủ kiểu, rất đa dạng.

Nhưng sau một khoảng thời gian dài, ôi mẹ ơi, ai mà chịu được chứ!

Càng huống hồ chi hệ thống từng nói rằng trước khi nữ chính về nước, hai người họ ít nhiều gì cũng nảy sinh chút tình cảm với chúng tôi.

Nhưng sau khi nữ chính quay về, hai người bọn họ hoàn toàn xem chúng tôi là món đồ chơi trên giường.

Nữ chính là người tình trong mộng của hai người họ, chỉ có thể đứng quan sát từ xa chứ không thể chơi đùa.

Tôi và cô bạn thân là tình nhân của hai người bọn họ, càng về sau càng trở nên thê thảm.

Vừa nghĩ thoáng qua thôi mà đôi chân đã mềm nhũn rồi.

Do đó kể từ ngày đầu tiên xuyên không, tôi và cô bạn thân đã ra sức điên cuồng kiếm tiền.

Chính là vì sau khi nữ chính quay về, chúng tôi vẫn có thể kéo dài những tháng ngày sống như một phú bà, tiêu tiền như rác!

Tuy nói hai người đàn ông này dữ tợn như thú vật, nhưng những năm nay kể từ lúc xuyên không, tôi và Kiều Chi chưa từng sống trong cảnh nghèo khổ bao giờ.

LV hay Hermes, muốn mua bao nhiêu thì mua, từ trước đến giờ quẹt thẻ chưa bao giờ do dự.

Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng đã gói những thỏi vàng mà bản thân tích góp bấy lâu nay lại.

Cùng lúc đó, Kiều Chi đến rồi.

Tôi phấn khởi kéo vali ra đến cửa, khoác tay Kiều Chi.

“Đi!”

2.

Không cần phải nói, Kiều Chi là cô bạn thân được tôi chọn kỹ lưỡng.

Kế hoạch bỏ trốn được cô ấy sắp xếp tuyệt đến nỗi không chê vào đâu được.

“Đi gì mà đi, cậu ra ngoài chưa đầy ba tiếng đã bị Phó Trầm bắt về rồi.”

Tôi bị Kiều Chi kéo về, cô ấy dùng ánh mắt ám chỉ tôi mau nhìn vị bảo mẫu ở phía sau lưng.

Sau đó cánh tay tôi bị cấu mạnh như sắp bật ra máu.

Tôi lập tức rơi nước mắt.

Kiều Chi thì thầm nói nhỏ bên tai tôi: “Duy trì như vậy! Tiếp tục diễn.”

Bảo mẫu đứng ở phía sau với gương mặt đầy vẻ hoang mang, bà ấy nhìn tôi và Kiều Chi.

Tôi vừa khóc vừa kéo vali la hét: “Kiều Chi, cậu đừng cản tớ. Giang Vãn quay về rồi, Phó Trầm không cần tớ nữa đâu! Cậu buông tớ ra, tớ muốn đi chết!”

Kiều Chi lắc đầu, nước mắt tuôn trào như mưa: “Nịnh Nịnh, Phó Trầm đối xử tốt với cậu như vậy, nhất định sẽ không vì Giang Vãn mà phụ lòng cậu đâu, cậu đừng nghĩ quẩn như thế mà. Cậu nhất định phải sống thay tớ phần đời còn lại.”

Nói xong, máu chảy ra từ miệng của Kiều Chi.

Tôi ngẩn người, Kiều Chi xông về phía tôi chớp chớp mắt.

“Giả đó giả đó, đây là cách giả chết của tớ. Bảo mẫu nhà cậu vẫn đang quan sát, đừng dừng lại, tiếp tục diễn”

Tiếng khóc của tôi càng lúc càng lớn: “Chi Chi, cậu làm sao vậy? Sao cậu nôn ra máu thế này? Cậu cũng muốn chết à? Hu hu hu, nếu như cậu có mệnh hệ gì, tớ cũng không muốn sống nữa! Để cho tớ đi chết đi cho rồi!”

Trong cơn điên cuồng, chúng tôi la hét, gào khóc thảm thiết, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cũng đã đẩy được vali ra khỏi căn biệt thự.

Trước cổng biệt thự của Phó Trầm không có lắp đặt camera như Tống Dực.

Sau khi tôi và Kiều Chi trông thấy những người mà chúng tôi thuê khiêng vali lên xe, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kiều Chi nhỏ giọng bên tai tôi, nhắc nhở tôi về bước tiếp theo của kế hoạch: “Bảo bối, cậu nên chết rồi.”

Ồ ồ, đúng.

Tài sản đã được vận chuyển thành công, tôi nên chết rồi.

Tôi đẩy Kiều Chi ra, xoay người, nước mắt đầm đìa xông lên lầu.

Kiều Chi ở phía sau đuổi theo.

Rầm!

Cửa đóng lại.

Hai bàn tay tôi xoa vào nhau, nóng lòng muốn thử.

“Chết như nào đây? Chết như nào đây?”

Kiều Chi bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, từ trong túi, cô ấy từ từ lấy ra một lọ máu giả, sau đó kéo tôi vào trong phòng tắm.

Sau khi xả nước đầy bồn tắm lớn, cô ấy nói: “Nằm vào trong đó.”

Cô ấy nhỏ từng giọt từng giọt máu giả vào bên trong bồn tắm.

Tôi nhắm mắt lại, giả vờ như đã chết được một lúc rồi vậy.

Kiều Chi rất chu đáo, cô ấy còn đặt cả bức thư tuyệt mệnh đã chuẩn bị trước vào trong tay tôi.

Thuận theo đó, cô ấy còn vò rối phần tóc ở phía trước trán của tôi, khiến ai nấy vừa nhìn cũng đã cảm thấy vô cùng vụn vỡ.

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ từ đầu đến cuối, Kiều Chi giả vờ kinh ngạc, chạy xuống lầu, kéo lấy bảo mẫu khóc lấy khóc để.

“Nịnh Nịnh! Nịnh Nịnh tự sát rồi!”

“Nhanh lên! Gọi 120!”

Bảo mẫu sẽ mãi mãi không biết được, thật ra chiếc xe cứu thương đến chở tôi cũng là diễn viên mà chúng tôi thuê trước đó.

Ở bên trong xe, tôi ngồi gặm đùi gà, bắt chéo hai chân lại, nói chuyện với Kiều Chi.

“Chi Chi, cậu định chết như nào thế?”

Khóe miệng Kiều Chi nhếch lên, nở ra một nụ cười đắc ý.

Cô ấy nói trước khi cô ấy rời đi, cô ấy đã viết sẵn bức thư tuyệt mệnh rồi, từng câu từng chữ đều chứa đựng tình yêu mà cô ấy dành cho Tống Dực.

Bên cạnh bức thư tuyệt mệnh, còn vứt rải rác một đống thuốc an thần, vừa nhìn đã biết liều lượng này sẽ gây chết người.

Kiều Chi sợ Tống Dực sẽ cảm thấy mức độ chết này không chân thật nên cô ấy còn đặt thêm một lọ Paraquat rỗng ở ngay bên cạnh.

Tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô ấy, tàn nhẫn thật đó.

“Nhưng lúc cậu kéo vali rời khỏi biệt thự, camera có quay trúng không?”

Kiều Chi nở ra một nụ cười thần bí, cô lấy điện thoại ra, cho tôi xem một tấm ảnh.

Là thư tuyệt mệnh mà cô ấy viết.

Đoạn cuối cùng là: Chồng ơi, em biết hôm nay là ngày Giang Vãn quay về, cô ấy quay về cũng đồng nghĩa anh không cần em nữa rồi. Tuy rằng em không nỡ, nhưng những năm nay em đã độc chiếm vị trí Tống phu nhân quá lâu rồi, tiểu thư Giang nhất định không muốn nhìn thấy em, nên em sẽ chết ở một nơi thật xa.

Đừng tìm, đừng nhớ em.

Nói xong, cô ấy dùng lưỡi l**m khô vết máu trên môi: “Lúc nãy, vì muốn tình huống chân thật hơn, tớ còn diễn một màn nôn ra máu trước mặt mấy bảo mẫu nhà cậu nữa. Hi hi.”

Hay hay hay!

Đúng thật là tỉ mỉ.

Ai không biết còn tưởng là cô ấy đã chết rất nhiều lần rồi đó.
 
Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Chương 2


3.

Nửa tiếng sau, tôi và Kiều Chi nắm tay nhau đứng trước bến tàu.

Từ trong túi, Kiều Chi lấy ra một tấm vé tàu.

“Chết tiệt! Cậu mua nhiều thế làm gì!”

“Cái này cậu không hiểu rồi, nếu như chuyện chúng ta giả chết bị phát hiện, bọn họ rất nhanh sẽ tra ra chúng ta trốn bằng đường sông. Đến lúc đó, cho dù hai người họ có phát hiện ra, bà đây mua 33 tấm vé tàu, trên một chuyến tàu có cả trăm nghìn người, ai cũng đều sử dụng thân phận giả, đủ để bọn họ từ từ điều tra. Con nhỏ chết tiệt này, có chị ở đây, cậu cứ vui chơi thoải mái đi.”

Tôi ôm lấy cánh tay của Kiều Chi làm nũng: “Aaa, Chi Chi, cậu thật tốt, tớ sẽ đi theo cậu cả đời.”

Bên này, tôi và Kiều Chi tay nắm tay bước lên tàu.

Ở bên khác, Phó Trầm và Tống Dực lần lượt nhận được điện thoại của bảo mẫu nhà mình.

Bảo mẫu nhà họ Tống: “Ông chủ, phu nhân, cô ấy… tự sát rồi.”

Tống Dực: “Sao có thể như vậy được, sáng nay lúc tôi ra ngoài cô ấy vẫn còn rất tốt mà.”

Bảo mẫu nhà họ Tống: “Thật đó, lúc nãy tôi đã đưa tro cốt của phu nhân đến đây rồi ạ.”

Bảo mẫu nhà họ Phó: “Ông chủ, phu nhân… chết rồi.”

Phó Trầm: “Bà nói cái gì? Sao Nịnh Nịnh lại chết? Sáng nay cô ấy còn nói sẽ ăn diện quần áo đợi tôi về nhà chơi cùng mà, một người đang vui vẻ như vậy, sao có thể nói chết là chết được?”

Bảo mẫu nhà họ Tống: “Thật đó, lúc nãy tro cốt của phu nhân đã được đưa sang đây rồi ạ.”



“Chi Chi, đây là cậu đang sợ hai người họ không phát hiện ra chúng ta giả chết à! Gửi tro cốt, cách này cũng chỉ có mỗi cậu nghĩ ra thôi!”

Lúc này, tôi và Kiều Chi đã chuyển từ chiếc thuyền lậu nhỏ sang con tàu sang trọng rồi.

Mấy năm nay, hai chúng tôi đã gom góp không ít tiền từ nhà họ Phó và nhà họ Tống, chỉ cần ký một nét bút, Kiều Chi đã trực tiếp bao cả con thuyền sang trọng này rồi.

Hai chúng tôi nằm trên boong tàu rộng lớn, tận hưởng làn gió biển.

Kiều Chi nhếch miệng cười nói: “Mấy năm nay, lúc ở bên cạnh bọn họ, chúng ta đều phải hạ thấp bản thân, không dễ dàng gì mới chiếm được 80 điểm chinh phục, mẹ nó! Nữ chính nói quay lại là quay lại, tấm lòng của bọn họ nói đổi là đổi luôn, tớ làm vậy là đang cố tình muốn cho bọn họ biết chúng ta giả chết, để bọn họ từ từ đi tìm!”

Kiều Chi vừa thốt ra lời này, chúng tôi lập tức nghe thấy tiếng kêu la của hệ thống.

“Aaaaa! Ai nói với hai cô là bọn họ thay lòng rồi! Điểm chinh phục của hai cô vẫn đang ở mức 80!”

Tôi và Kiều Chi cùng lúc hạ chiếc kính đen xuống, nhìn nhau: “Cái gì!”

Hệ thống: “Sáng nay, lúc nữ chính vừa quay về, điểm chinh phục của hai người họ đúng thật có xuất hiện hiện tượng dao động, nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại rồi.”

“Bây giờ, hai cô mau quay về tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn còn kịp đó. Nếu không khi nhiệm vụ của hai cô thất bại rồi, đến lúc đó hai cô chẳng có được thứ gì hết.”

Kiều Chi trầm lặng nhìn tôi: “Cậu quay về không?”

Tôi: “Cậu về, thì tớ về.”

Kiều Chi: “Bây giờ mà về là hai người họ sẽ biết hai chúng ta giả chết thoát thân, dựa theo tính cách điên loạn của hai người họ, lúc về sẽ khó tránh khỏi trò cầm tù, đến lúc đó đừng nói là điểm chinh phục, ngay cả cái mạng còn không giữ được. Bây giờ chúng ta có ít nhất vài trăm triệu, đủ để bọn mình sống cả đời.”

Tôi tán đồng gật đầu.

Vừa nghĩ đến cách thức trừng phạt người khác của Phó Trầm, hai chân tôi bất giác run lên, cổ họng cũng bắt đầu phát nghẹn.

Trốn vẫn là cách tốt nhất.

Hệ thống bất lực.

Hai chúng tôi đeo lại chiếc kính đen, ngâm nga khúc hát, đợi đến khi du thuyền cập bến.

4.

Dưới góc độ của Phó Trầm.

Hắn vội vã từ công ty trở về nhà.

Khi trông thấy bảo mẫu ôm lấy một hũ tro cốt màu hồng, ngồi trước cửa nhà lau nước mắt.

“Phu nhân đâu?”

Hắn nhắm mắt làm ngơ hũ tro cốt được bảo mẫu ôm chặt.

“Thẩm Dữu Nịnh vừa tiếc mạng vừa ham tiền, tôi không tin cô ấy sẽ buông bỏ gia sản hàng tỷ này của tôi mà tự sát.”

Bảo mẫu đưa hắn hũ tro cốt, nghẹn ngào nói.

“Ông chủ, nén bi thương. Tôi tận mắt chứng kiến phu nhân thắt cổ tự sát, trong bồn tắm còn có cả máu!”

“Phu nhân nói Giang tiểu thư quay về rồi, cô ấy muốn nhường chỗ cho Giang tiểu thư.”

Nghe vậy, hắn xoay người xông lên lầu, một mạch xông vào phòng tắm.

Đập vào mắt hắn là màu đỏ vô cùng chói mắt.

Còn có một bức thư tuyệt mệnh ướt đẫm máu.

“Chồng ơi, em biết Giang tiểu thư đã quay về rồi, em cũng biết mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ nhung cô ấy, hơn nữa em càng biết em chỉ là thế thân của Giang tiểu thư mà thôi. Nay chính chủ đã quay về rồi, em không còn lý do nào để tiếp tục ở lại bên anh, thế nên em quyết định ra đi. Lần rút lui này sẽ là cả một đời. Dạ dày của anh không tốt, sau này anh có xã giao bên ngoài thì nhất định phải uống ít rượu thôi, nhớ phải ăn uống đúng giờ. Anh không cần phải vì em mà đau lòng, em sẽ ở trên trời cao chúc phúc cho anh và Giang tiểu thư trăm năm hạnh phúc. Nịnh Nịnh yêu anh.”

Bàn tay hắn run rẩy nắm lấy lá thư tuyệt mệnh.

Cả người thất thần ngồi bên bồn tắm.

Giang Vãn về nước rồi thì liên quan gì đến cô ấy?

Người nên kích động không phải tên báo đen nhà họ Tống kia sao?

Vừa nghĩ đến Tống Dực, cú điện thoại của hắn ta vừa hay gọi đến.

Khi bắt máy, giọng nói của Tống Dực run bần bật.

“Vợ tôi chết rồi!”

“Vợ tôi cũng chết rồi!”

Hắn và Tống Dực đối chiếu với nhau vài chi tiết, sau đó cười phá lên.

Hắn ta nói, tất cả những chiếc đồng hồ và túi sách trong tủ đồ nhà hắn ta đã âm thầm lặng lẽ biến mất rồi.

Hắn quỳ trước két sắt, nhập mật mã.

Tiếng ting vang lên, cửa két sắt mở ra.

Hắn và Tống Dực đồng thanh nói.

“Bọn họ đều giả chết.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn đứng trước tấm ảnh cưới của mình và Thẩm Dữu Nịnh lắc đầu cười.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Thẩm Dữu Nịnh, em bỏ trốn rồi thì tốt nhất đừng để tôi tóm được…”
 
Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Chương 3


5.

Lúc xuống thuyền, tôi hắt xì một tiếng rất to.

Kiều Chi còn tưởng là tôi đã bị cảm lạnh rồi.

Tôi lắc đầu, xoa xoa mũi.

“Nhất định là tên rắn Phó Trầm đang nói xấu tớ!”

Giấy tiếp theo, Kiều Chi cũng hắt hơi một cái.

“Mẹ ơi, Tống Dực. Chửi dơ thật đó!”

Hai chúng tôi kéo khối tài sản khổng lồ của mình đến căn biệt thự cổ đã mua trước đó để dưỡng lão.

Trong căn biệt thự, đã có sẵn 220 tên du côn mặc đồ vest đợi chúng tôi rồi.

Cửa vừa mở ra, 20 tên người thú với dáng vẻ đẹp trai đã cung kính xếp thành hai hàng.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, bọn họ đều cúi người, đồng thanh nói.

“Hoan nghênh chủ nhân.”

“Chúng tôi sẵn sàng phục vụ chủ nhân bất cứ lúc nào.”

Tôi và Kiều Chi nhìn nhau cười, đặt chân bước vào trong căn biệt thự.

Vừa đưa tay sờ vào cơ bắp của những người thú ở hai bên, vừa tiến về phía trước.

Đã!

Quá đã rồi!

Sớm biết rời khỏi Phó Trầm tôi có thể chơi như vậy, thì đáng lý ra nên bỏ trốn sớm một chút rồi.

Ở trong đầu tôi và Kiều Chi, hệ thống điên cuồng gửi hàng loạt emoji khinh thường.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở hai cô, nếu như hai cô bị hai tên điên đó tóm được, thì tới kiếp sau hai cô cũng đừng mong được chạm vào đàn ông.”

Tôi và Kiều Chi đều nhún vai, xoay người ngồi lên chiếc ghế sofa.

Chỉ với một cái búng tay, một đám đàn ông người thú mặc vest đã đến vây quanh chúng tôi.

Nào là bóp vai, nào là đút trái cây, phân công rõ ràng, thích thú quá đi mất.

Tôi cười phá lên.

Nếu nửa đời sau không được đụng, thì nửa đời nay phải tận dụng thời gian đụng chứ!

Cứ như thế, tôi và Kiều Chi đắm mình trong những tháng ngày say xỉn suốt 3 năm.

3 năm với cuộc sống đầy phóng túng này đã khiến chúng tôi quên mất bản thân không thuộc về thế giới này, và quên mất đi thân phân công lược giả của mình.

Càng không nhớ đến việc chúng tôi còn một người chồng hợp pháp.

Vốn nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi mãi không gặp lại Phó Trầm và Tống Dực.

Ai ngờ rằng chỉ mới 3 năm sống yên ổn trôi qua, ác mộng đã đến rồi.



Vào ngày sinh nhật tuổi 28 của tôi.

Vì để chúc mừng sinh nhật tôi, Kiều Chi đã bao toàn bộ quán bar người thú.

Tất cả người mẫu nam đều được chọn lựa theo ý của tôi.

Nhìn hàng loạt người thú khác nhau ở trước mắt, mắt thẩm mỹ của tôi còn cảm thấy hơi mệt.

“Có người rắn không?” Tôi hỏi quản lý.

Quản lý vội vã gật đầu: “Có có có.”

Kiều Chi đánh tôi, chau mày hỏi: “Cậu sao vậy? 3 năm nay mỗi khi chọn mẫu nam cậu đều né người rắn, sao tối nay lại đột nhiên muốn gọi người rắn vậy? Không phải là cậu nhớ Phó Trầm rồi chứ?”

Nghe vậy, tôi chột dạ không dám nhìn vào mắt của Kiều Chi.

Kiều Chi nói không sai, hình như tôi thật sự có hơi nhớ Phó Trầm rồi.

Thật ra mỗi năm sinh nhật, tôi đều nhớ Phó Trầm.

Có thể vào sinh nhật năm 20 tuổi của tôi, Phó Trầm đã tổ chức cho tôi buổi sinh nhất quá đỗi trang trọng rồi.

Do đó mỗi lần đến sinh nhật tôi đều nhớ đến khung cảnh đó.

Năm đó, tôi đứng trên boong tàu, ngắm nhìn pháo hoa bắn lên bầu trời, khi ấy bầu trời tăm tối bất giác trở nên rực sáng.

Đêm đó, tôi có hơi say nên đã ôm lấy mặt của Phó Trầm hôn.

Vốn tưởng rằng Phó Trầm sẽ đẩy tôi ra, nhưng ai ngờ hắn không làm vậy.

Không những là không đẩy ra, mà hắn còn dùng chiếc đuôi rắn lạnh băng của mình quấn quanh eo tôi, hôn một cách mãnh liệt hơn.

Dưới màn pháo hoa, chúng tôi ôm hôn nhau.

Sau khi buông tôi ra, hắn quỳ một bên đầu gối xuống, trên tay cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng ngỗng và cầu hôn tôi.

Lúc đó, hệ thống hét lớn trong đầu tôi, điểm chinh phục từ 50 lên thẳng 80.

Đêm đó không những lãng mạn mà tôi còn được thử quả cấm.

Tiểu thuyết thật sự không lừa dối tôi, người rắn thật sự rất được đó!

Lúc đó, tôi tưởng rằng bản thân thật sự đã thành công lấy được điểm chinh phục rồi.

Kết quả là sau 3 năm, điểm chinh phục của tôi vẫn mắc kẹt ở mức 80, không lên thêm nữa.

Sau này tôi nhìn thấy tấm ảnh của Giang Vãn ở trong phòng sách của Phó Trầm, tôi mới nhận ra rằng hoá ra từ trước đến giờ hắn chưa từng buông bỏ Giang Vãn.

Tôi không phủ nhận, liếc mắt nhìn thấy Kiều Chi đang móc đuôi một con báo đen.

“Vậy sao cậu bắt đầu chọn báo đen rồi?”

Vài phút sau, người quản lý mang một con rắn đen với chiếc đuôi sẫm màu đến.

Quả thật người rắn vẫn là những kẻ kiêu ngạo nhất.

rắn đen vừa đến lập tức dùng đuôi quấn lấy eo cô, chiếc đuôi lạnh băng đó không ngừng thám hiểm trên cơ thể của tôi.

Người đàn ông đó nhấc cằm tôi lên, đưa một ly rượu mạnh đến sát bên miệng tôi, giọng điệu tâng bốc: “Chị gái, là do tôi không đủ đẹp sao? Chị ngồi trong lòng tôi nhưng sao chị vẫn lơ đãng vậy?”

Dựa!

Hành động này hấp dẫn tôi quá đi mất!

Thật xin lỗi anh chồng cũ.

Tôi tạm thời không có thời gian nhớ hắn.

Tôi nắm lấy tay rắn đen, uống một ngụm rượu mạnh.

Sau đó tôi bắt đầu sinh ra hoang tưởng.

Tôi đẩy đẩy Kiều Chi ngồi bên cạnh, vừa rũ mắt xuống vừa nói: “Chi Chi, sao tớ thấy mẫu nam kia có hơi giống Phó Trầm nhỉ?”

“Còn người mẫu nam kia nữa, cũng có chút giống Tống Dực nhà cậu.”

Kiều Chi nhìn theo hướng tay chỉ của tôi, cơ thể cô ấy đông cứng lại.

Cô ấy dùng lực kéo tôi: “Nịnh Nịnh! Đừng uống nữa, đừng uống nữa! Đi mau!”

Ý thức của tôi trở nên mơ hồ, tôi loạng choạng đứng dậy rời khỏi vòng tay của rắn đen.

Tôi ngây ngốc cười, đi về phía người giống với Phó Trầm.

Tôi bổ nhào vào lòng của người đàn ông, bóp bóp cơ bắp săn chắc của hắn, còn thuận miệng khen một câu.

“Hi hi, Chi Chi! Tớ chấm cơ bắp này 90 điểm! Độ chắc của cơ bắp này giống y đúc!”

Ôi.

Sao Kiều Chi không lên tiếng?

Tôi quay đầu nhìn, lập tức trông thấy Kiều Chi đang bị người đàn ông giống Tống Dực dùng đuôi ôm lấy eo cô ấy.

Từ phía sau, người đàn ông sát lại gần cô ấy, ánh mắt sầm xuống.

Kiều Chi dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Chạy mau!”

Cùng lúc đó, người đàn ông ở phía sau đưa tay ôm lấy eo tôi, ngay sau đó chiếc đuôi màu hoàng kim từ từ chậm rãi quấn từ chân tôi đến phần bụng dưới.

Một giọng nói trầm khàn từ đỉnh đầu của tôi truyền đến.

“Chạy?”

“Thẩm Dữu Nịnh, em nghĩ là tôi sẽ có em cơ hội thứ hai để bỏ trốn sao?”

“3 năm không gặp, học được cách gọi trai rồi?”

“Bảo bối, tôi chưa từng nói cho em biết, trong tộc Rắn, trăn vàng là loài hung dữ nhất. Em thích chơi, thì ông xã tôi đây chơi tới cùng với em, bảo đảm em mãn nguyện.”

Trong đầu tôi bất ngờ ong lên một tiếng.

Bất giác quay lại.

Cười chết mất!

Mẹ nó, người này làm gì trông giống Phó Trầm, hắn chính là Phó Trầm mà!

Toi rồi!

6.

Trước cửa biệt thự.

Kiều Chi bị Tống Dực dùng đuôi báo quấn chặt lấy eo.

Còn tôi thì bị Phó Trầm dùng đuôi rắn trói chặt bên cạnh hắn.

“Ông xã, hay là chúng ta về thành phố Giang đi? Căn biệt thự này chẳng bằng nhà mình chút nào. Không đáng để anh xem đâu.”

Tôi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực trần của Phó Trầm, vừa vẽ vừa m*t.

Một bộ dạng nịnh nọt.

Tôi vừa đưa tay lên ôm cổ Phó Trầm, định hôn hắn thì bên cạnh vang lên một tiếng gầm rú, làm tôi giật mình.

“Tại sao anh lại tìm tôi! Tôi đã trốn rất xa rồi, tôi đã nhường anh cho Giang tiểu thư rồi, tại sao anh còn đến quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi? Chẳng lẽ phải đến khi tôi chết anh mới hài lòng sao?”

Kiều Chi vừa khóc vừa đấm loạn xạ vào ngực Tống Dực.

Ai nhìn vào cũng phải khen một câu xuất thân chính quy.

Thật ra, Kiều Chi đúng là có xuất thân chính quy.

3 năm trốn chạy, chúng tôi không chỉ đắm chìm vào sắc đẹp của đàn ông mà còn đăng ký rất nhiều lớp học bồi dưỡng.

Trong đó có cả lớp diễn xuất.

Đó là để phòng trường hợp một ngày nào đó bị họ bắt được, vẫn có thể dựa vào diễn xuất để kéo dài thời gian.

Tuy nhiên, Tống Dực dường như không ăn set này.

“Cuộc sống yên bình? Ý em là cuộc sống lựa chọn phi tần trái ôm phải ấp trên du thuyền vừa rồi sao?”

Kiều Chi xấu hổ câm miệng, cầu cứu nhìn tôi.

Nhưng lúc này, Phó Trầm đã lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, nhẹ nhàng chạm vào mạch đập trên cổ tôi.

Cái lưỡi rắn đỏ thẫm từ từ thè ra, không ngừng khám phá trên làn da của tôi.

“Nịnh Nịnh, kiên nhẫn của tôi có hạn, em chắc chắn không mở cửa sao?”

Làn da bị đâm nhẹ.

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng hoảng sợ.

Ai cũng biết răng của Phó Trầm có độc, bị cắn chắc chắn sẽ chết.

Chỉ có tôi biết, sau khi bị cắn thì có cách giải độc.

Chỉ là cách đó rất tốn sức.

Trước đây khi đọc truyện, tôi thấy thiết lập này rất k*ch th*ch, nhưng bây giờ phải tự mình diễn lại thì tôi chỉ muốn chửi bậy!

Ai đời mà độc dược của rắn lại là xuân dược thượng hạng chứ!

Dù rất sợ nhưng vì Kiều Chi, tôi tuyệt đối không mở cửa!

3 năm qua, số lượng người thú trong biệt thự đã tăng từ 20 lên 200.

Nếu để Phó Trầm và Tống Dực biết, cả tôi và Kiều Chi đều sẽ chết rất thảm.

Hơn nữa, hệ thống vừa bí mật nói với chúng tôi.

Ngay khi họ nhìn thấy tôi, giá trị nhiệm vụ đột nhiên tăng lên 90%.

Không đúng.

Trước đây khi ngủ chung mỗi ngày, giá trị nhiệm vụ vẫn luôn kẹt ở 80%.

Bây giờ chúng tôi trốn đi, hai người họ lại yêu chúng tôi.

Hai người bọn họ thật là hèn hạ.

Kiều Chi nhìn tôi sắp khóc rồi.

Quyết tâm, nhắm mắt, há miệng.

“Mở!”
 
Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Chương 4


7.

Cánh cửa biệt thự mở ra trong khoảnh khắc ấy, mang đến một cảm giác khá giống cảnh tượng trong "Chân Hoàn Truyện" khi Tứ A Ca chọn phi.

Hàng trăm mỹ nữ đang chờ đợi, cùng quay đầu lại khi ống kính dịch chuyển.

Chúng tôi thì khác.

Hai trăm mỹ nam người thú tuyệt sắc, mặc đủ loại trang phục gợi cảm, vest không áo lót, bộ đồ phục vụ…

Họ đứng thẳng hàng, tự giác xếp thành một đội hình sát nhau.

Cửa vừa mở, tất cả cùng cúi đầu.

“Chào mừng chủ nhân trở về.”

Nhìn qua một lượt, hoa mắt chóng mặt, lòng hoa nở rộ.

Tôi và Kiều Chi đồng thời nở nụ cười hài lòng.

Phó Trầm và Tống Dực nghiến răng ken két.

Hai giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau tôi và Kiều Chi.

“Chủ nhân? Chi Chi, cuộc sống của em thật yên bình.”

“Chủ nhân? Nịnh Nịnh, 3 năm không gặp, em càng ngày càng biết chơi rồi.”

Cổ tôi đau nhói, cơ thể nhẹ bẫng.

Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi liếc nhìn Kiều Chi lần cuối, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để lên tiếng.

“Chi Chi, tìm cơ hội mà trốn đi. Lần này không cần lo cho tớ đâu.”

Ngón tay của Phó Trầm v**t v* bên tai tôi, đôi mắt sâu thẳm ấy như một đại dương bao la.

Vừa rực rỡ lại vừa tối tăm, dễ dàng khiến người ta chìm đắm.

“Trốn à? Còn sức mà lo cho người khác, có vẻ như chất độc chưa đủ mạnh.”

Cổ họng lại một lần nữa cảm thấy đau nhói.

Tôi cảm nhận được một chất lỏng nào đó đang dần lan tỏa trong da thịt, khiến tôi cảm thấy căng tức.

Vài giây sau, khắp cơ thể tôi tràn ngập một cơn sóng nhiệt.

Phó Trầm nhìn tôi lúng túng cởi cúc áo hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười lười biếng.

“Nịnh Nịnh, bây giờ em nên nghĩ xem lát nữa trên giường sẽ cầu xin tôi giải độc như thế nào.”

8.

Mặt trời lên cao, tôi từ đuôi rắn của Phó Trầm khó khăn đứng dậy.

Eo bị người từ phía sau ôm lấy, cánh tay hơi dùng sức vòng quanh eo tôi.

Tôi liền ngả người ra sau, đổ sập lên bụng phẳng lì của Phó Trầm.

“Sớm thế này, em định đi đâu?”

Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau.

Tôi quay đầu lại, cười nói: “Ông xã, em hơi khát, tối qua cổ họng khàn hết cả rồi, muốn xuống dưới uống chút nước.”

“Đi đi.”

Dễ dàng đồng ý vậy sao?

Tôi vội vàng đi dép lê, tiện tay nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào người, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cửa đóng lại, tôi dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vừa chống tường, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Đôi chân run rẩy, bước đi loạng choạng.

Cuối hành lang, tôi rẽ góc và gặp được Kiều Chi cũng đang chống tường đi.

Tóc tai Kiều Chi bù xù, cổ còn đeo một chuỗi chuông.

Những chiếc chuông vốn vang lên leng keng từng bước, giờ đây vì bước đi lảo đảo của cô ấy mà vang lên inh ỏi từng bước.

Chúng tôi mở miệng, giọng người này còn khàn hơn người kia.

“Kiều Chi, cậu cũng bị hành hạ cả đêm à?”

Kiều Chi gật đầu, nước mắt lưng tròng, mắng Tống Dực.

“Tống Dực thật không ra gì! 3 năm! Tối qua hắn ta đã dùng hết số hàng tồn kho 3 năm của hắn ta trên người tớ rồi! Đó là 3 năm đấy! Hu hu hu, Nịnh Nịnh, cậu nhất định hiểu tớ mà! Thôi được rồi, cậu không hiểu đâu, Phó Trầm nhà cậu ít nhất cũng không có gai ngược. Nỗi đau của tớ, làm sao cậu có thể hiểu được.”

Kiều Chi khóc càng lúc càng lớn tiếng.

Tôi nắm chặt tay, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra, vừa ch** n**c mắt vừa ch** n**c mũi.

Dù cổ họng khô khốc, nhưng vẫn không thể ngăn cản tôi muốn chửi rủa Phó Trầm.

Tôi nghiến răng ken két, tôi hét lên thất thanh.

“Đờ mờ! Ai nói tớ không hiểu! Tống Dực nhà cậu chỉ có gai nhọn, còn Phó Trầm nhà tôi là rắn đấy! Rắn có hai cái! 3 năm cộng 3 năm! Đó là 6 năm đấy!”

“Không phải chứ, nữ chính đã trở lại rồi, tại sao hai người họ vẫn như con chó điên cắn chúng ta không buông? Hay là thật sự yêu rồi?”

Kiều Chi lắc đầu: “Không biết nữa!”

Chúng tôi ôm nhau khóc.

Nửa phút sau, chúng tôi quyết định tiếp tục bỏ trốn!

Dù Phó Trầm và Tống Dực có thật sự yêu chúng tôi đi nữa thì bọn họ cũng là b*nh h**n mà!

Người b*nh h**n nổi điên lên sẽ giết người!

Dù sao thì sớm muộn cũng chết.

Tôi và Kiều Chi nhất định phải chết có giá trị!

Tuyệt đối không được chết trên giường!

Tôi không muốn khi đến địa ngục, Diêm Vương hỏi chúng tôi chết như thế nào.

Tôi phải nói rằng:

“Chết vì l*m t*nh quá nhiều.”

9.

Phó Trầm và Tống Dực đã đuổi hết 200 người mẫu nam trong biệt thự.

Biệt thự tràn ngập tiếng cười giờ đây trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.

Những người đàn ông từng quỳ gối gọi chúng tôi là chủ nhân, giờ đây lần lượt rời xa chúng tôi.

Còn rất nhiều người mà tôi và Kiều Chi chưa từng đụng chạm, thậm chí còn chưa sờ qua cơ bụng, đã bị đưa đi rồi.

Nhìn xem!

Ngay ngày đầu tiên tìm thấy chúng tôi, Phó Trầm và Tống Dực đã bắt đầu điều khiển cuộc sống của chúng tôi.

Những người đàn ông như vậy, cho dù có thật lòng thì cũng không đáng để gửi gắm cả đời!

Lúc ăn tối, tôi và Kiều Chi ăn không ngon miệng.

Tôi liếc nhìn Kiều Chi, cô ấy ngay lập tức hiểu ý tôi.

Kiều Chi đứng dậy khỏi đùi Tống Dực, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.

“Ông xã, anh có muốn uống chút rượu không?”

Tống Dực gật đầu.

Ngay sau đó, tôi cũng quay người ôm cổ Phó Trầm, giọng điệu nũng nịu:

“A Trầm, hay là chúng ta cũng uống chút rượu nhé? Em thích dáng vẻ hơi say của anh.”

Phó Trầm khẽ cong môi cười, kéo dài giọng nói.

“Say rồi sẽ rất lâu, em chắc chắn muốn như vậy à?”

Tôi liên tục gật đầu, dụi đầu vào lòng hắn.

“Em biết trong 3 năm qua em đã sai, cho nên dù bao lâu em cũng sẵn lòng chịu đựng ~”

Phó Trầm buông cánh tay đang ôm eo tôi ra, ngả người ra sau một chút, giọng điệu lười biếng.

“Đi đi, đi nhanh về, ăn xong thì về phòng sớm.”

Mặt tôi đỏ bừng, bước nhỏ chạy theo Kiều Chi vào bếp.

Tuy nhiên, cả tôi và Kiều Chi đều không phát hiện ra, hai người đàn ông trong phòng ăn từ khi chúng tôi quay lưng lại đã thay đổi sắc mặt.



“Đờ mờ! Cậu bỏ nhiều thuốc vào như vậy có phải hơi quá không? Tống Dực là nam chính đó, nếu hắn ta chết thì thế giới này sẽ sụp đổ mất.”

Vừa vào bếp, tôi đã thấy Kiều Chi đang đổ thuốc vào ly của Tống Dực.

Kiều Chi nghe vậy, tay liền khựng lại.

“Hay là chia cho cậu một ít? Để trung hòa lại?”

Tôi đưa ly qua, Kiều Chi rót một nửa rượu vào.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi cầm ly rượu đi đến bên cạnh chồng mình.

Khi nhìn thấy cả hai người họ không hề phòng bị mà uống hết, tôi và Kiều Chi suýt nữa cười đến nơi.

Tôi lẩm bẩm đếm trong lòng.

“Ba, hai, một, ngã!”

“Ầm!”

Tống Dực ngã xuống.

Ngay sau đó, Phó Trầm cũng ngã xuống.

Thuốc có tác dụng nhanh như vậy à?

Tôi chỉ đếm chơi thôi mà.

Tôi chớp mắt nhìn Phó Trầm.

Đôi môi mỏng khẽ mở, một giọt rượu đỏ chảy dọc theo khóe miệng đến yết hầu...

và biến mất trong chiếc áo sơ mi trắng hơi hở.

Tôi không tự chủ mà đưa tay vào áo của Phó Trầm, bóp nhẹ.

Bên cạnh, Kiều Chi cau mày thúc giục tôi: “Cậu đang làm gì vậy! Mau đi! Nếu để hai người họ tỉnh dậy thì chúng ta chết chắc!”

Tôi cười khẩy, siết chặt tay lại.

“Ai bảo tối qua hắn tàn nhẫn như vậy, bây giờ chúng ta sắp đi rồi, không sờ thì phí!”

Kiều Chi trợn tròn mắt.

Tôi rút tay ra một cách không nỡ, cùng Kiều Chi rời đi.

Lần này tôi và Kiều Chi quyết định tách ra để chạy trốn.

Hai người cùng nhau quá dễ bị phát hiện.

Tống Dực là báo đen, khả năng truy đuổi trên cạn rất tuyệt vời.

Vì vậy, Kiều Chi quyết định đi đường thủy.

Phó Trầm là trăn vàng, bơi lội rất giỏi.

Vì vậy, tôi quyết định đi máy bay.

Tôi và Kiều Chi hẹn gặp nhau tại sân bay thành phố Giang.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Chúng tôi nói đi là đi.

Trên đường đến sân bay, tôi luôn cảm thấy rất lo lắng.

Tôi gọi điện cho Kiều Chi, cô ấy nói cô ấy cũng có cảm giác như vậy.

May mắn là cô ấy đã lên tàu và tạm thời an toàn.

Khi tôi sắp đến sân bay, lòng tôi dần bình tĩnh lại.

Chỉ cần đợi một tiếng nữa, máy bay hạ cánh, tôi lại có thể tự do tung hoành rồi!

10.

Lên máy bay, tôi liền sững sờ.

Cả khoang máy bay, ngoài tiếp viên hàng không, chỉ còn mình tôi.

Buổi chiều mua vé, rõ ràng là đầy chỗ mà!

Chuyện lạ thường thì ắt có điều quái dị.

Tôi cầm hành lý, định xuống máy bay trước khi cất cánh.

Ai ngờ vừa đứng dậy, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Nịnh Nịnh, lần này em lại định đi đâu?”

Trong nháy mắt, toàn thân tôi cứng đờ, máy móc quay người lại.

Người đàn ông vốn dĩ phải còn ở biệt thự, lúc này đang dựa vào ghế một cách lười biếng, u ám nhìn tôi.

Tôi quay người, định chạy trốn.

Nhưng đã quá muộn.

Vừa nhấc chân lên thì phát hiện hai chân mình đã bị đuôi rắn của Phó Trầm quấn chặt.

Đuôi rắn lạnh lẽo trơn trượt từ chân tôi bò lên trên, đầu đuôi chạm vào cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Lúc này máy bay vẫn chưa cất cánh.

Tay tôi giấu sau lưng, dựa vào trí nhớ cơ bắp mà ấn vào số 1.

Phó Trầm đã tỉnh rồi, chắc chắn Tống Dực cũng đã tỉnh.

Tôi phải nói cho Kiều Chi biết, bảo cô ấy nhanh chóng đổi tàu.

Điện thoại vừa gọi, Phó Trầm liền cúi người lấy điện thoại của tôi từ phía sau.

Hắn nhìn vào ghi chú trên màn hình rồi cười.

“Báo tin?”

“Nịnh Nịnh, em quan tâm đến Kiều Chi như vậy, sao không thể dành một chút tình cảm cho anh sao?”

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại vẫn chưa được kết nối, sắp khóc đến nơi.

“Phó Trầm, trả điện thoại cho em! Em muốn gọi điện cho Chi Chi! Anh và Tống Dực đều là b**n th**!”

“Chắc chắn Chi Chi cũng đã bị phát hiện rồi! Anh trả điện thoại cho em! Xin anh đấy.”

“Trả điện thoại cho em, em sẽ về với anh, em sẽ không trốn nữa được không?”

Nước mắt tôi rơi lã chã.

Thật ra trước khi xuyên sách, Kiều Chi và tôi đều là trẻ mồ côi.

Cô ấy chỉ lớn hơn tôi có một ngày.

Nhưng trong 20 năm qua, cô ấy luôn đóng vai chị gái.

Luôn luôn bảo vệ tôi.

Bây giờ, tôi thực sự hy vọng cô ấy có thể sống tốt.

Nếu cô ấy chưa bị Tống Dực tìm thấy thì sao?

Nếu cô ấy còn cơ hội trốn thoát thì sao?

Cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối.

Phó Trầm ngẩng đầu nhìn tôi, hắn giúp tôi lau khô nước mắt, rồi bật loa ngoài.

Tôi nghe thấy giọng nói nức nở của Kiều Chi.

“Nịnh Nịnh, đừng lên máy bay! Tống Dực bọn họ căn bản không hề bị trúng độc, bọn họ đã đổi thuốc rồi! Cái vòng cổ trên cổ tớ không đơn giản chỉ là đồ chơi, bên trong có thiết bị ghi âm! Bọn họ là b**n th**! Mau trốn đi! Đừng đến thành phố Giang, cũng đừng tìm tớ!”

Nghe vậy, lòng tôi lạnh toát.

“Chi Chi, trốn không được rồi. Tớ cũng bị bắt rồi.”
 
Cùng Nhỏ Bạn Thân Xuyên Vào Truyện Chữa Lành
Chương 5: Hoàn


11.

Máy bay vẫn bay đến thành phố Giang.

Tôi bị Phó Trầm giam giữ trong lòng hắn, hắn hỏi tôi tại sao lại trốn đi.

“Nịnh Nịnh, tại sao em nhất định phải rời xa anh? Những năm này anh đối xử với em không tốt sao?”

“Phó Trầm, em đã thấy những bức ảnh trong ngăn kéo của anh rồi, Giang Vãn đã trở về, anh không cần phải nhìn ảnh để nhớ về cô ấy nữa. Em đang giúp anh đấy!”

Phó Trầm cau mày: “Là vì những bức ảnh đó à, em lầm tưởng rằng anh thích Giang Vãn, nên mới muốn rời xa anh? Em nghĩ anh coi em là người thay thế?”

Không phải vậy à?

Trong tiểu thuyết, tôi vốn dĩ là người thay thế mà.

Tôi không phủ nhận.

Chẳng biết sao Phó Trầm lại cười: “Vậy là em đang ghen vì anh? Trong lòng em có anh phải không? Em yêu anh phải không?”

Đồng thời, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu tôi.

“Ký chủ, tôi phát hiện giá trị chinh phục của Phó Trầm đang dao động, chỉ cần cô thừa nhận đã yêu, nhiệm vụ chinh phục sắp hoàn thành!”

“Xin mời ký chủ nắm bắt cơ hội!”

“Không có.”

Tôi lắc đầu.

“Phó Trầm, tôi chưa bao giờ yêu anh.”

12.

Cổ tôi bị hắn siết chặt.

Hệ thống trong đầu tôi phát ra tiếng nổ lớn chói tai.

“Ký chủ cô đang làm gì vậy! Bây giờ không phải lúc để đùa giỡn! Nếu các người chết ở thế giới này thì sẽ chết thật đấy!”

Tôi khẽ cong môi.

Dù bị bóp nghẹt cổ, tôi vẫn không hề hoảng sợ.

Hệ thống: “Ký chủ, cô không sợ chết sao?”

Sợ chứ.

Nhưng ngươi thấy người đàn ông trước mặt có nỡ giết ta không?

Phó Trầm buông tay khi tôi sắp ngất đi.

Gần như cùng lúc đó, hệ thống lại bắt đầu kêu gào.

“Aaaaaaaa! Ký chủ! Cô vừa làm gì vậy! Tại sao điểm chinh phục lại đột ngột đạt mức tối đa!”

Tôi ngã xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Phó Trầm.

“Sao nào? Tôi đã nói là không yêu anh nữa, tại sao anh không giết tôi đi?”

Hệ thống: “Điểm chinh phục nổ tung rồi!”

“Tại sao lại như vậy!”

Giây tiếp theo, Phó Trầm như bị tước mất linh hồn, quỳ xuống trước mặt tôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt đỏ lên trông thật đáng thương.

Cái đuôi quấn quanh người tôi cũng dần biến mất.

Giọng nói của Phó Trầm trầm thấp.

“Nịnh Nịnh, rốt cuộc anh phải làm gì em mới yêu anh đây?”

Hắn nói xong liền che mặt, nước mắt như tràn ra từ kẽ tay.

“Anh không thích Giang Vãn. Những bức ảnh đó chỉ để điều tra cô ta. Bởi vì cô ta luôn khiến anh không thể tự chủ, nhưng anh biết cảm giác đó không phải là cảm giác thật của anh. Vì vậy anh đã nhờ người điều tra cô ta. Anh muốn biết liệu có phải cô ta đã làm gì đó với anh không mà thôi.”

“Từ khi em xuất hiện, cảm giác đó dần mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.”

“Bây giờ, tất cả những cảm xúc của anh đều bắt nguồn từ em.”

“Anh biết em ghét sự bạo lực và b*nh h**n của anh, nhưng anh thực sự đã cố gắng kiểm soát, anh đã rất cố gắng mà, nhưng những cảm xúc kỳ lạ đó luôn kiểm soát hành vi của anh, chiếm lấy tâm trí anh. Đó không phải là anh, nhưng anh không có cách nào. Đặc biệt là khi biết em tìm mọi cách để trốn khỏi anh, anh sẽ trở nên như một người khác, phát điên, muốn giam giữ em. Nhưng đó không phải là anh…”

Giọng nói của Phó Trầm ngày càng nhỏ dần.

Hắn gần như chôn đầu vào đầu gối tôi.

Những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt chiếc quần.

Tôi có thể cảm nhận được sự sụp đổ và bất lực của Phó Trầm.

Những cảm xúc kỳ lạ điều khiển hắn mà hắn không thể kiểm soát, đó đều là do thiết lập của tiểu thuyết.

Bây giờ nhân vật trong tiểu thuyết đã có ý thức riêng, hắn muốn thoát khỏi sự ràng buộc của thiết lập.

Đó là một việc rất khó.

Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc của hắn.

“Em biết, vì vậy, anh có muốn cố gắng thêm một lần nữa không?”

13.

Tôi và Kiều Chi vẫn gặp nhau tại sân bay thành phố Giang.

Ngay khi gặp nhau, cô ấy đã lao đến ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Thành công rồi chứ?”

Tôi gật đầu: “Còn cậu?”

Kiều Chi cũng gật đầu.

Đúng vậy, không sai.

Tất cả mọi chuyện tối nay đều nằm trong kế hoạch của tôi và Kiều Chi.

Bao gồm cả việc trốn đi 3 năm trước, cũng là một phần trong kế hoạch của chúng tôi để đối phó với Phó Trầm và Tống Dực.

14.

Thời gian quay trở lại 3 năm trước.

Đây là năm thứ ba tôi và Kiều Chi chinh phục Phó Trầm và Tống Dực.

Tôi và Kiều Chi lớn lên từ cô nhi viện, những đứa trẻ ở đó hiểu rõ hơn những đứa trẻ khác về việc quan sát sắc mặt của người khác, cách nhìn thấu tâm lý con người.

Vì vậy, trong quá trình chinh phục, chúng tôi có thể phân biệt được tình yêu của Phó Trầm và Tống Dực dành cho chúng tôi có thực sự hay không.

Rằng 80% đó có bao nhiêu phần trăm là thật.

Cuối cùng câu trả lời của chúng tôi là đều thật.

Chỉ vì thiết lập của cốt truyện, họ không thể hoàn toàn thoát khỏi tình cảm dành cho nữ chính.

Thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết 18+ ngược nữ chính.

Cách mà hai nam chính theo đuổi nữ chính là đủ loại cưỡng ép tình yêu.

Tác giả cho rằng chỉ cần làm nữ chính khuất phục, nữ chính sẽ yêu nam chính và để nam chính tùy ý sắp đặt.

Nếu vậy, tại sao tôi và Kiều Chi không làm ngược lại?

3 năm đầu tiên, chúng tôi giống như những bông hoa trắng ngây thơ, để họ tùy ý sắp đặt.

Để họ nghĩ rằng họ thực sự có thể tùy ý điều khiển chúng tôi.

Tất nhiên, những người có thể trở thành nam chính đều sẽ có những câu chuyện nhỏ của riêng mình.

Câu chuyện của Phó Trầm và Tống Dực theo khuôn sáo cũ.

Cha nghiện cờ bạc, mẹ mất sớm, gia đình tan vỡ và hắn thiếu thốn tình yêu.

Tôi và Kiều Chi vừa giả vờ là những con thỏ trắng yếu đuối, vừa âm thầm bù đắp những nuối tiếc trong quá khứ của họ trong cuộc sống.

Bọn họ sẽ yêu chúng tôi cũng là điều không bất ngờ.

Nhưng vì giá trị chinh phục luôn mắc kẹt ở 80% và không thể tăng lên.

Tôi và Kiều Chi quyết định thay đổi chiến lược.

Nếu họ thích kiểm soát phụ nữ.

Thì tại sao nữ chính không thể trở thành người chủ động trong tình cảm?

Những gì không có được luôn khiến người ta xao động.

Vì vậy, chúng tôi đã lên kế hoạch trốn thoát.

Tất nhiên, trong đó cũng có chút ích kỷ vì chúng tôi muốn được nghỉ ngơi.

Dù sao đây cũng là một cuốn tiểu thuyết, cho dù cốt truyện có thể thay đổi, nhưng bản chất của hai người đàn ông này vẫn không thay đổi.

Lần trốn thoát đầu tiên đã chứng minh suy nghĩ của chúng tôi là đúng.

Trong 3 năm, tôi và Kiều Chi cũng đã chơi đủ rồi.

Và giá trị chinh phục của họ lại mắc kẹt ở 90%, cũng không tăng lên.

Vì vậy, chúng tôi đã tìm người cố tình tung tin đồn để họ tìm thấy chúng tôi.

Trước đó, chúng tôi đã tích cực tuyển dụng rất nhiều nam người thú.

Với mục đích k*ch th*ch họ.

Để họ cảm thấy cấp bách.

Quả nhiên, sau khi gặp lại, giá trị chinh phục của cả hai người đều dao động.

Nhưng vẫn chưa đạt được trạng thái tốt nhất.

Vì vậy, chúng tôi đã lên kế hoạch trốn thoát lần thứ hai.

Kiều Chi thông minh như vậy, làm sao có thể không biết trong vòng tay có thiết bị nghe lén?

Chúng tôi là thợ săn.

Làm sao có thể không biết thuốc giấu trong nhà bếp đã bị đổi?

Lần trốn thoát thứ hai đã hoàn toàn chọc tức bọn họ.

Phẫn nộ cũng là biểu hiện của tình yêu phải không?

Từ yêu sinh hận.

Đến lúc đó, chúng tôi sẽ điều khiển họ giống như cách họ điều khiển chúng tôi.

Phương pháp vừa đánh vừa cho kẹo sẽ không bao giờ lỗi thời.

người thú, dù sao cũng là thú.

Là thú thì luôn có khả năng bị thuần hóa.

Tôi và Kiều Chi đều là những người huấn luyện người thú xuất sắc.

15.

Hôm nay là đêm cuối cùng của tôi và Kiều Chi ở thế giới này.

Phó Trầm và Tống Dực không hề hay biết.

Đêm đó, cuối cùng tôi và Kiều Chi cũng từ vai trò bị động trở thành người chủ động.

Phải nói thật, Phó Trầm đeo còng và vòng cổ trông thật hấp dẫn.

Suýt chút nữa tôi đã muốn ở lại thêm vài ngày nữa.

Đêm khuya, tôi khẽ nâng cằm Phó Trầm, lặp đi lặp lại để hắn nói hai từ đó.

Làm không biết chán.

“Bé yêu, gọi thêm một lần nữa.”

“Chủ nhân ~”

Chiếc roi da trong tay tôi giơ lên rồi hạ xuống.

“To lên một chút.”

“Chủ nhân ~”

Tôi đưa tay sờ vào cái đuôi vàng óng của Phó Trầm, thưởng cho hắn một nụ hôn.

“Ngoan lắm!”

Cả đêm không ngủ.



Rạng sáng, Phó Trầm và Tống Dực thức dậy trên giường của mình.

Người bên cạnh họ đã không còn.

Họ biết, chúng tôi đã đi rồi.

Trở về thế giới của chúng tôi.

Kiều Chi và Thẩm Dữu Nịnh có lẽ sẽ không bao giờ biết rằng, trong suốt 3 năm trốn chạy của họ.

Phó Trầm và Tống Dực đã sớm thức tỉnh.

80% là nhờ vào cuộc đấu tranh sinh tử của họ với số phận.

20% còn lại là do số mệnh của họ.

Bởi vì một khi đạt đến 100%, cả hai sẽ rời đi.

Từ đó sẽ không bao giờ gặp lại.

Cũng giống như bây giờ.

Thực ra cũng tốt, cả hai đều là những người thông minh.

Họ vốn dĩ nên tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.

(Hết.)
 
Back
Top Bottom