Tâm Linh Cửa Sổ Tâm Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
189586591-256-k98928.jpg

Cửa Sổ Tâm Hồn
Tác giả: ngocdat234
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những câu truyện về cuộc sống ý nghĩa Tags: giốnghạthỗntâm​
 
Cửa Sổ Tâm Hồn
Gặp việc lớn, phải trầm tĩnh. Đời người, giữ được yên tĩnh thì có thể tiến xa


Vạn vật, chỉ cần tĩnh lặng quan sát thì sẽ có sở đắc.

Đời người, giữ được yên tĩnh thì có thể tiến xa.

Cuộc sống cần an định, làm người cần giản đơn.

Vô sự tâm này không trống trải, hữu sự tâm này chẳng loạn phiền.Sách Thái Căn Đàm viết: "Vô sự tịch mịch để chiếu sáng tỏ tường, hữu sự sáng tỏ để giữ tịch mịch".

Khi 'vô sự' thì tâm rất dễ buông thả, nên cần tĩnh lặng để suy nghĩ tỏ tường.

Khi 'hữu sự' thì tâm rất dễ rối loạn, nên tỏ tường để giữ được bình yên.Khi 'vô sự' thì nên đề phòng như khi 'hữu sự', như vậy mới có thể hóa giải những biến động bất ngờ.

Khi 'hữu sự' thì nên trầm tĩnh như khi 'vô sự', như vậy mới có thể tiêu trừ mọi nguy cơ.Vô sự như hữu sựKhi yên ổn vô sự thì cần thường xuyên cảnh giác đề phòng, cẩn thận như đang làm việc lớn thì mới có thể hóa giải các sự cố bất ngờ xảy ra, mới không đến nỗi tâm trí thảng thốt, chân tay rối loạn.Lão Tử nói: "Khi chưa có dấu hiệu của sự việc thì dễ mưu tính" (nguyên văn: "Kỳ vị triệu dị mưu").

Sự vật trong khi còn chưa hiển thị dấu hiệu rõ rệt thì dễ chuẩn bị trước biện pháp ứng phó.Bất kể là sự tình gì, ở giai đoạn ổn định thường dễ duy trì, khi chưa có dấu hiệu biến đổi thì dễ mưu đồ hoạch định.

Bất kể là sự cố nào, khi còn yếu nhược thì dễ phân giải, khi còn bé nhỏ thì dễ tiêu trừ.Thế nên muốn duy trì sự ổn định và ít xảy ra vấn đề thì phải làm tốt ngay khi sự việc còn chưa phát sinh biến hóa, và phải xử lý trị sửa ngay khi chưa xảy ra rối loạn.Đây chính là nhìn thấy cái nhỏ bé mà biết cái lớn, giỏi phát hiện dấu hiệu báo trước của vấn đề, xử lý vấn đề và rối loạn ngay ở trạng thái manh nha.Tô Thức đời Bắc Tống nói: "Vô sự mà suy ngẫm sâu xa thì hữu sự sẽ không sợ hãi".

Khi biến động còn chưa xảy ra đã có thể suy nghĩ sâu xa thì khi sự cố xảy ra mới không e dè sợ hãi.

Lúc bình an vô sự nếu có thể lường trước nguy nan, dự trù chuẩn bị, thì khi sự cố xảy ra ắt sẽ không sợ hãi.Nếu ngày thường vô lo vô nghĩ thì khi sự tình đột biến, nếu không có sự chuẩn bị về tâm lý thì tất sẽ kinh hoàng bối rối không biết ứng đối ra sao, từ đó mà sợ hãi, chưa kịp xử lý sự tình đã thua ngay một chiêu đầu rồi.Lão Tử nói: "Họa là nơi phúc dựa, phúc là nơi họa ẩn" (nguyên văn: "Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục").

Khi bình yên vô sự, nhất là khi gặp thời đắc ý thì dễ lơi lỏng cảnh giác, thậm chí buông thả bản thân, có thể gây chuyện phiền phức.

Do đó vẫn cứ nên cẩn thận cảnh giác thì hơn.Khi mới lên ngôi, Đường Huyền Tông luôn gắng sức mưu sự quốc gia, đã tạo ra thời thịnh trị "Khai Nguyên thịnh thế".

Dần dần vì ở quá lâu trong trạng thái 'thiên hạ vô sự', ông đã không còn ý thức lo lắng họa hoạn nữa, cuối cùng phải đối mặt với cái họa "An Sử chi loạn", triều Đường từ hưng thịnh chuyển sang suy bại.

Loạn An Sử được xem là một trong những binh loạn lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, đã làm suy yếu gần như hoàn toàn triều đại nhà Đường hơn 200 năm phồn thịnh. (Ảnh: wikipedia.org)

Hữu sự như vô sựKhi có sự tình xảy đến thì cần trấn tĩnh thong dong như lúc an nhàn vô sự, giữ lý trí trầm tĩnh thì mới có thể tiêu trừ những nguy cơ trong đó, không đến nỗi tâm hoảng ý loạn, quyết sách sai lầm, tạo thành nguy cơ càng lớn hơn.Hoàng đế Khang Hy từng viết gia huấn là "Đình huấn" để giáo dục hoàng tử, bồi dưỡng vị hoàng đế tương lai.

Trong "Đình huấn" kể rằng:Thời kỳ loạn Tam Phiên, chủ lực quân Thanh quyết chiến với quân đội Ngô Tam Quế, nửa tháng rồi mà vẫn không có tin tức tiền tuyến.

Trong thành Bắc Kinh lòng người hoảng sợ.Trước tình hình đó, Khang Hy cần mẫn triều chính nhưng vẫn giữ được nội tâm an định, biểu hiện dáng vẻ nhàn nhã yên vui.

Hàng ngày ông đều đến núi Cảnh Sơn cưỡi ngựa, bắn cung.Có người nói, tình thế hiện nay rất nguy cấp, đại sự quốc gia và quân sự nhiều như vậy, hoàng đế sao có thể cứ du ngoạn khắp nơi như thế được?

Khang Hy đều bỏ ngoài tai, không để ý đến.Khang Hy mượn sự việc này để dạy bảo các con rằng: "Gặp việc lớn thì phải trầm tĩnh".Thế cuộc lúc đó quả thực rất nguy hiểm.

Trong thành Bắc Kinh, những bề tôi trung thành đều không còn tâm trí nào nữa, người lòng dạ bất trắc thì nhao nhao muốn hành động.

Lúc này mọi người đều nhìn vào hoàng đế.Nhưng hoàng đế hoàn toàn không lo lắng sợ hãi, ngoài việc điều binh khiển tướng nghiêm ngặt ra thì ông vẫn giữ tâm tình vui vẻ.

Nhờ đó, những bề tôi trung thành ủng hộ ông đã cảm thấy vững tâm, còn những kẻ muốn làm loạn thì không dám khinh suất làm càn.Trái lại, nếu lúc này người nắm giữ toàn cuộc cũng kinh hoàng rối loạn, thì kết quả ắt sẽ vô cùng thảm hại khó lường.

Thời kỳ loạn Tam Phiên, thế sự rối ren nhưng hoàng đế Khang Hy vẫn bình thản đến mức khó hiểu. (Ảnh minh họa: soundofhope.org)

Những bậc Thánh hiền từ xưa đến nay đều là người có khí phách lớn, càng gặp chuyện lớn kinh thiên động địa thì cái tâm của họ càng tĩnh lặng như nước, trầm tĩnh ứng đối.An tĩnh mới tiến xa, bình tâm mới an định.

An tĩnh mới có thể xử lý sự việc, mới có thể thành công.An tĩnh là một loại tâm thái tích cực bình hòa, là quá trình trầm tĩnh quan sát, khắc khổ suy nghĩ, là ý chí an định tự tại, bình tĩnh ứng phó, là tín niệm thong dong bất bại.Quá trình hàm dưỡng an tĩnh là truy cầu sự cân bằng, giữ cái tâm nhẹ nhàng để đối diện với hết thảy.

Giữ tâm hài hòa, tâm tĩnh thì mới có thể nghe được âm thanh của sự vật.

Tu dưỡng là gây nền móng, thành tựu là một cảnh giới, tâm thanh tịnh mới có thể thấy được bản chất của vạn vật.Chính trực xử thế, an tĩnh dưỡng thân.

Trong hành trình sinh mệnh sẽ phát hiện ra cái tôi đích thực của chính mình, từ đó mà tăng thêm sắc màu tươi thắm cho những ngày bình lặng.

Thân trong hồng trần, việc đến thì ứng đối, việc đi thì cho qua, cuộc sống sẽ ngày càng tươi đẹp.Dưỡng một chút tĩnh khí, dành cho mình một khoảng trời trong xanh.

Hãy tĩnh tâm lại để nhìn nhận chính mình, hiểu rõ đâu là điều cần thiết của bản thân, đâu là cái dư thừa trong sinh mệnh.

Hãy kiên trì cái nên kiên trì, buông bỏ cái nên buông bỏ, nhẹ nhàng thoải mái bước lên đường, ngắm xem những phong cảnh mà mình chưa từng ngắm.Vạn vật, chỉ cần tĩnh lặng quan sát thì sẽ có sở đắc.

Đời người, giữ được yên tĩnh thì có thể tiến xa.

Cuộc sống cần an định, làm người cần giản đơn.

Vô sự tâm này không trống trải, hữu sự tâm này chẳng loạn phiền.Nhất Tâm

(Theo Soundofhope)

Nguồn: DKN
 
Cửa Sổ Tâm Hồn
Thà phá hủy 10 tòa thành còn hơn hủy hoại hôn nhân một gia đình


Phá hủy hôn nhân người khác là sự việc tệ hại khủng khiếp.

Hủy hôn nhân một nhà là hủy đi hạnh phúc của cả 3 đời.

Cha mẹ thương tâm, vợ chồng ly tán, con cái ràng buộc, những sai lầm trong đó không thể nào bù đắp nổi.Dưới đây là những đạo lý đơn giản, thiết thực, hữu ích với tất cả mọi người.1.

Cho vay gạo chứ không cho vay củi, cho mượn áo chứ không cho mượn giàyCho vay gạo là cứu tế người, là tích phúc cho mình, do đó thông thường người ta không cự tuyệt.Nhưng củi có khắp nơi, chỉ cần mình nỗ lực đều có thể đi kiếm củi được.Thế nên, người xưa cứu người nghèo chứ không cứu người lười.Không cho mượn giày là vì mỗi người cỡ chân khác nhau, rất khó tìm được giày vừa chân.Hơn nữa giày là để đi, cho người ta mượn đi bẩn giày, rách giày rồi thì trả lại cũng làm khó cho cả 2 bên.2.

Không làm người trung gian, không làm người bảo lãnh thì cả đời không phiền nãoKhông làm người trung gian, không làm người bảo lãnh thì cả đời không có phiền não quấn thân.Làm người trung gian thì nhất định 2 bên đều quen biết, đều là bạn bè.Khi không xảy ra sự việc thì còn tốt, khi xảy ra sự việc, 2 bên không tốt nữa thì họ đều đổ tội lên thân mình.Cuối cùng, sự tình cũng hỏng mà bạn bè cũng mất.

3.

Sâu rau chết trong rauKẻ trộm mộ thường chết trong mộ, kẻ trộm sông thường chết dưới sông.Làm việc xấu ở đâu thì thường sẽ mất mạng ở đó.4.

Vợ chồng củi gạo, bạn bè rượu thịt, họ hàng hộp quàGiữa vợ chồng là củi gạo mắm muối, giữa bạn bè là ăn uống rượu chè, giữa họ hàng là quà cáp bánh trái.Quan hệ càng thân mật càng chất phác hơn, chân thực hơn.5.

Ăn cơm người ta, nể mặt người ta.

Cầm bát người ta, bị người ta quảnTrong cuộc sống dựa vào người khác, thế thì phải phục tùng người ta, chịu ước thúc của người ta.Quyền kinh tế quyết định quyền phát ngôn.Muốn không bị người khác quản thì phải tự lực cánh sinh.Người trẻ tuổi không nghe lời cha mẹ, nhưng về kinh tế lại dựa vào cha mẹ, thì đó là trái đạo lý.6.

Nhân từ không nắm binh quyền, nghĩa khí không nắm tiền tàiNgười nhân từ mềm lòng không thể dẫn dắt quân đội.

Người nghĩa khí không thể nắm giữ quản lý tiền của tài sản.Chiến trường liên quan đến sống chết, thời khắc then chốt không thể có cái nhân từ mềm yếu của phụ nữ, nếu không sẽ thua thảm hại, mất đi sinh mệnh của bao nhiêu người.Người trung nghĩa trên đời thường nhiều bằng hữu, họ là người trọng nghĩa khinh tài, do đó người nghĩa khí không được nắm giữ tiền của tài sản, vì sẽ không giữ được.

7.

Đánh người không đánh mặt, mắng người không bóc mẽKhi phát sinh mâu thuẫn với người khác thì không được chọc vào nỗi đau của người ta.Hả dạ nhất thời nhưng để lại mối họa hoạn khôn cùng.

Do đó cần kiểm soát được tâm trạng thì mới có hòa khí sinh tài.8.

Đại phú do mệnh, tiểu phú do cầnMột người có thể trở thành đại phú đại quý hay không là do Thượng Thiên chú định.Một người có thể khá giả hay không là dựa vào nỗ lực cá nhân, cần kiệm mà thành.Trong mệnh có cái đó thì cuối cùng cũng sẽ có, trong mệnh không có cái đó thì chớ cưỡng cầu.Sống thiết thực, thanh bạch, cứ làm tốt việc của mình là đủ rồi.

Cái gì đáng có sẽ có, cái gì nên đến sẽ đến.9.

Thà phá 10 tòa thành còn hơn hủy hoại hôn nhân một nhàPhá hủy hôn nhân người khác là sự việc tệ hại khủng khiếp.Hủy hôn nhân một nhà là hủy đi hạnh phúc của cả 3 đời.Cha mẹ thương tâm, vợ chồng ly tán, con cái ràng buộc, những sai lầm trong đó không thể nào bù đắp nổi.10.

Nghèo nơi đô hội không người hỏi, giàu tại rừng sâu có người tìmNgười nếu nghèo hèn thì ở giữa đô hội đông đúc cũng không có người tìm đến.Người nếu giàu sang thì ở nơi núi sâu rừng thẳm cũng có người tìm đến kết thân xu nịnh.Nhân tình thế thái luôn phân ra nóng (nhiệt tình) và lạnh (lãnh đạm), từ xưa đến nay vốn vẫn như thế.

11.

Anh em thân thiết, sổ sách rõ ràngGiữa người thân thì điều không thể thiếu nợ chính là nợ kinh tế.Thân thiết như anh em ruột thịt cũng phải nợ nần sổ sách tính toán rõ ràng.Chỉ có nợ nần sổ sách tính toán minh bạch rõ ràng thì mới có thể hóa giải mâu thuẫn kinh tế, hóa giải mối quan hệ giữa các thành viên, thúc đẩy hợp tác lâu dài.12.

Cháu con tự có phúc phận riêng, chớ làm trâu ngựa cho cháu conCó rất nhiều phụ huynh thục mạng làm việc để tích trữ gia tài cho con cái.Họ lo con cái không biết nấu ăn, không có công việc tốt, không có người yêu tốt.Thực ra, con cháu đời sau có phúc khí riêng của con cháu, chúng cần phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của chúng.Làm cha mẹ cũng không nên làm trâu ngựa cho cháu con, quá lo nghĩ gắng sức vì chúng.Lo nghĩ chu toàn cho con cháu quá khiến chúng mặc nhiên hưởng thụ, sẽ tự tiêu hao phúc phận của chúng.

Thế nên người xưa nói: "Thương quá hóa hại con" chính là đạo lý này.Theo tw.aboluowang.com

Nam Phương biên dịch

Nguồn: DKN
 
Cửa Sổ Tâm Hồn
8 thiếu sót lớn nhất đời người, ai có thể vượt qua ắt là người xuất chúng


Khi con người dám thừa nhận thiếu sót và bù đắp thiếu sót thông qua nỗ lực của bản thân, thì chính điều ấy ngược lại lại trở thành nấc thang giúp họ tiến xa hơn.Trong cuốn Học Ký - Lễ Ký có viết: "Sau khi học mới biết được mình còn thiếu sót", nghĩa là chỉ khi học tập không ngừng, chúng ta mới có thể thấy được sở đoản của mình.

Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, thiếu sót chính là động lực để con người tiến lên.

Trong Chu Dịch cũng có tư tưởng về "bĩ cực thái lai" (Trong cơn bĩ cực đến hồi thái lai).

"Bĩ" mang hàm nghĩa thiếu sót, "Thái" là sự thông đạt, nghĩa là thiếu sót đến giới hạn cực điểm thì lại chính là sự thông đạt.

Vy Trang, một thi nhân đời Đường có câu thơ rằng: "Bĩ khứ thái lai chung khả đãi" (Bĩ cực qua đi, thái bình tới, cuối cùng cũng có thể chờ đợi được), nghĩa là sự thiếu sót có thể mang lại hy vọng cho con người.Bào Đình Bác, một nhà lưu trữ kinh sách thời nhà Thanh còn đặt tên "Tri bất túc" (Biết thiếu sót) cho phòng học của mình, nhằm thể hiện chí hướng khiêm tốn, cầu học, hiếu học không ngừng.

Trong cuốn Đại Cáo - Thượng Thư cũng viết: "Khiêm thụ ích, mãn chiêu tổn", khiêm tốn sẽ đắc được lợi ích, tự mãn chỉ chiêu mời tổn thất mà thôi.

"Khiêm" chính là bảo trì sự thiếu sót, "Mãn" là chỉ thái quá, một bên có lợi, một bên chịu tổn hại, cũng đủ để nói được rằng "thiếu sót" là điều vô cùng tốt.Trần Hoằng Mưu, một danh thần thời nhà Thanh đã nhắc tới "8 thiếu sót" trong cuốn "Dưỡng Chính Di Quy" như sau:"Tài bất túc tắc đa mưu, thức bất túc tắc đa lự.

Uy bất túc tắc đa nộ, tín bất túc tắc đa ngôn.

Dũng bất túc tắc đa lao, minh bất túc tắc đa sát.

Lý bất túc tắc đa biện, tình bất túc tắc đa nghi."

Tạm dịch: Tài không đủ mới đa mưu, nhận thức không đủ thì lo nghĩ nhiều.

Uy không đủ mới hay tức giận, tín không đủ mới nhiều lời.

Dũng không đủ mới nhọc thân, minh không đủ mới hay quan sát.

Lý không đủ mới tranh biện nhiều, tình không đủ mới lắm lễ nghi.Điều đáng quý của con người chính là có thể nhận thức được sự thiếu sót và nỗ lực sửa chữa, nỗ lực san bằng nó để phát triển thành ưu thế của bản thân, bước tới thành tựu cao hơn trong kiếp nhân sinh.1.

Tài bất túc tắc đa mưu (Tài không đủ mới đa mưu)Mỗi khi gặp chuyện gì đó chúng ta thường bận lòng lo nghĩ, mà khó có thể quyết đoán.

Ở một chừng mực nào đó, thì đây là biểu hiện rằng tài học của chúng ta chưa đủ.

Khi tài học được tích luỹ tới một trình độ nhất định, thì hoàn toàn có thể mượn kinh nghiệm và trí huệ của tiền nhân mà nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết, không bị điều đó làm nhiễu loạn.Trong xã hội hiện đại, rất nhiều người cảm thấy trí tuệ của mình không đủ để ứng phó, đối diện với các vấn đề trong cuộc sống.

Nhưng hễ có thời gian là họ lại nghỉ ngơi cho thoải mái, hoặc chỉ để tâm tới việc ăn uống vui chơi, hưởng lạc hay ngủ nướng.

Họ hoàn toàn không hiểu được việc cần phát triển học thức của bản thân.

Vậy nên hễ gặp chuyện là họ trở nên rối loạn, hoang mang.Trong Thái Căn Đàm có câu: "Khi nhàn rỗi không bỏ bê; lúc bận rộn ắt hữu dụng; trong tĩnh lặng không lạc lõng, chỗ động ắt hữu dụng; lúc tối không làm chuyện mờ ám, chỗ sáng ắt hữu dụng".Chỉ khi đọc nhiều sách, nỗ lực vươn lên mới có thể bồi đắp được trí lực, gặp việc mới có thể ứng phó một cách bình ổn.2.

Thức bất túc tắc đa lự (Nhận thức không đủ thì lo nghĩ nhiều)Pháp sư Hoằng Nhất từng giải thích câu này như sau: "Kiến thức không đủ thì khó có thể phán quyết nên sẽ suy nghĩ quá nhiều, lo lắng đa nghi, mà không có cảm giác an toàn".Kiến thức là phẩm chất phát triển bởi tài học và kinh nghiệm của bản thân, đại diện cho tầm nhìn và phán đoán của con người đối với xu thế tương lai.

Nghĩ nhiều, là chỉ sự lo lắng về tương lai, không biết con đường trước mắt sẽ đi đâu về đâu.

Nếu đủ kiến thức thì chúng ta sẽ biết rằng tương lai chẳng qua chỉ là sự kéo dài của hiện tại, cứ chuyên tâm sống hết mình với hiện tại, thì mọi âu lo, hoài nghi đều sẽ tan biến.Điều này cũng nói với chúng ta rằng, những âu lo, bất an trong cuộc sống hoàn toàn không phải là tác động từ bên ngoài, mà là do kiến thức của chúng ta còn nông cạn, kiến giải còn lệch lạc gây ra.

Muốn thay đổi tình huống này, thì phải làm phong phú trí tuệ của bản thân, mở mang tầm mắt.

Như người xưa nói cách tốt nhất là đọc sách tăng học vấn, đọc lịch sử tăng kiến thức, đọc nhiều sách sử, mượn gương trí huệ và kinh nghiệm của tiên tổ.

Như vậy khi xảy ra chuyện tự nhiên tâm ý chúng ta cũng sẽ được khai mở, biết cách ứng xử hợp lý, mà không cần lo lắng, phiền muộn.3.

Uy bất túc tắc đa nộ (Uy không đủ mới hay tức giận)Nhiều khi chúng ta nổi giận vì cảm thấy người khác không tôn trọng mình, từ đó mà áp dụng biện pháp cực đoan nhằm thu hút sự chú ý của người khác.

Đây chính là biểu hiện rằng uy tín của bản thân không đủ.

Nhưng nổi giận như vậy lại càng bộc lộ ra những thiếu sót của chính mình."

Hậu đức tải vật", uy vọng đều từ đức mà ra, sức mạnh của đạo đức có thể chinh phục tất cả mọi người.

Nếu thực sự có học vấn, thì điều mà người có đạo đức thể hiện ra ắt phải là sự khiêm nhường, cung kính, dung dị, dễ gần.

Đâu phải dùng tới sự phẫn nộ để chiêu mời lòng oán hận từ mọi người?Trên thực tế, những người càng không có tư cách, không có thực lực thì càng dễ tức giận, càng tức giận thì càng khiến người khác phải ngạc nhiên.

Đỗ Nguyệt Sinh từng nói: "Người hạ đẳng không có năng lực, lại hay nóng giận", chính là nói về kiểu người này.

Trong những tình huống thông thường, khi một người gặp phải trắc trở họ sẽ rất dễ nổi giận, nổi giận lại khiến con người bị kích động.

Người không có thực lực thì càng dễ gặp trắc trở trong cuộc sống hiện thực.

Những kẻ phàm phu tục tử không có thực lực thường sẽ phải sống một cuộc đời đầy đau thương.

Họ chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa giận của mình.

Bởi lẽ không có bản sự nào khác khiến người khác tôn trọng nên vô tình ngọn lửa giận này lại giống như đang thống hận sự bất lực của chính mình vậy.Sau đó ngọn lửa giận dữ còn thiêu đốt nội tâm họ, khi làm tổn thương người khác, họ cũng làm đau chính mình.

Nếu con người thực sự có thực lực, thì sự tức giận cũng không còn cần thiết nữa.

Khi một người nhận được tôn trọng chân thành, họ đã tu xuất được sự bao dung và hàm dưỡng, thì còn cần gì đến sự tức giận?4.

Tín bất túc tắc đa ngôn (Tín không đủ mới nhiều lời)Trong Kinh Dịch có câu: "Cát nhân chi từ quả, táo nhân chi từ đa", nghĩa là, người có đức thì kiệm lời, kẻ khuất tất mới đa ngôn.

Người có tu dưỡng thì lời nói mộc mạc, không bình luận bừa bãi.

Người có tính cách bộp chộp thì thao thao bất tuyệt, nhưng trong lời nói lại chẳng có thực chất.

Người quân tử phải dựng lập uy vọng, ngôn từ thận trọng mới gặp điều may mắn, người lành mới biết nói năng cẩn trọng.Tăng Quốc Phiên, vị minh thần cuối thời nhà Thanh, cũng chỉ ra rằng người bình thường có hai việc ác và nhược điểm là ngạo mạn và đa ngôn.

Xét về một chừng mực nào đó, khi còn trẻ Tăng Quốc Phiên cũng từng phạm phải sai lầm ngạo mạn và đa ngôn (nhiều lời) này.

Nhưng sau khi sự việc xảy ra ông biết nghiêm túc phản tỉnh và quy chính nên cuối cùng mới thành tựu được nhân cách của bản thân.

Cho nên "Hung đức chí bại giả" (Việc ác sẽ dẫn đến thất bại) mà Tăng Quốc Phiên nói là những lời giáo huấn quý giá mà ông đúc rút ra từ kinh nghiệm trong chính cuộc đời mình.Việc "giới đa ngôn" (Kỵ kiệm lời) của Tăng Quốc Phiên bắt nguồn từ một việc nhỏ.

Lúc đó ông mới dọn tới Viện Hàn lâm không lâu, cũng là khi mọi sự đều như ý.

Khi tổ chức sinh nhật cho phụ thân, Trịnh Tiểu San, một vị bằng hữu thân thiết của ông tới chúc thọ.

Tăng Quốc Phiên đắc ý nói thao thao bất tuyệt, quên hết cả mọi việc trên đời, khiến Trịnh Tiểu San phản cảm, rũ áo bỏ đi.Sau đó Tăng Quốc Phiên vô cùng hối hận.

Trong nhật ký của mình ông tự phản tỉnh thì nhận ra mình đã mắc 3 sai lầm lớn: Một là tự cho mình là đúng, hai là lời nói không chắc chắn, nghĩ gì nói nấy, ba là rõ ràng nói lời đắc tội với người khác nhưng vẫn biện luận bằng được mới thôi, thậm chí còn tới mức không nể nang gì người khác.Khi tổng kết được 3 điểm này, Tăng Quốc Phiên nói rằng bản thân là một phần tử trí thức Nho gia tiêu chuẩn, mà ngay cả đạo lý "ác ngôn bất xuất ư khẩu, phẫn ngôn bất phản ư thân" (Lời ác không nói ra miệng, tiếng giận chẳng quay lại mình) trong "Lễ Ký" cũng không hiểu thấu.

Ngay cả việc nói sao cho đúng mực ông cũng không thực hiện được thì sao có thể làm được việc lớn đây?5.

Dũng bất túc tắc đa lao (Dũng không đủ mới nhọc thân)Những người chăm chỉ chịu khó, lao tâm lao lực dường như tinh thần rất cao, nhưng có thể trong tâm họ lại không đủ dũng khí.

Người không có dũng khí làm việc rất e dè, hay bê trễ, họ chỉ có thể bị sự tình làm cho nhọc sức.

Dũng khí chân chính là gì?

Dựa vào nội tâm mình mà giữ vững chân khí, hễ khởi sỹ khí là thành đại sự, một lần mà nên chuyện, sức bán công bội.Tháng năm chẳng để lại dấu vết, nhân sinh ngắn ngủi lại lắm khổ đau.

So với cuộc sống bình thường làm nhiều hưởng ít, chi bằng tập trung tinh lực, khơi dậy dũng khí, làm một việc tốt mà có thành tựu vĩ đại còn hơn.Sự khác biệt giữa người ưu tú và kẻ phàm nhân, chính là người ưu tú khởi được dũng khí và dốc hết tinh sức, sở trường để làm tốt một việc.

Còn những người bình thường lại san đều tinh lực của mình cho rất nhiều việc, nhưng kết quả chẳng việc nào làm tốt.Cổ nhân có câu: "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh", chính là lời răn dạy chúng ta phải tĩnh tâm xuống, dốc tinh sức vào một việc mà thôi.

Đương nhiên điều này rất khó thực hiện.

Nhưng người càng ưu tú thường sẽ có dũng khí để chinh phục những việc khó khăn.Chuyên tâm làm tốt một việc thì vinh dự sẽ tới, những món quà mà số phận nên dành cho bạn chắc chắc sẽ không bị quên lãng.Chuyên tâm làm tốt một việc cũng giống như hoạch định cuộc đời của mình, dẫu thất bại cũng không hối tiếc.6.

Minh bất túc tắc đa sát (Minh không đủ mới hay quan sát)Khi làm việc thường có rất nhiều chi tiết, khiến chúng ta sa sẩm mặt mày.

Điều này là biểu hiện do "minh bất túc".

"Minh" tức là trí huệ quan sát từ chân tơ kẽ tóc như giữa ban ngày ban mặt.Cổ nhân có câu: "Núi Thái Sơn không chê đất mỏng nên mới thành cao, sông biển chẳng chê con nước nhỏ nên mới thành sâu".

Sự giáo dưỡng và tôn quý của một người đều thể hiện ở tiểu tiết:Biến tất cả những gì bạn nói "không đúng" sửa thành "đúng".

Đừng dễ dàng phủ định người khác, hãy khẳng định quan điểm của đối phương và đưa ra những kiến giải khác nhau.Thi thoảng bạn có thể đùa cợt với bạn bè, nhưng tuyệt đối không được lấy họ ra làm trò cười mua vui cho thiên hạ.Lần đầu gặp mặt, chắc chắn phải nhớ kỹ tên của người khác.

Rất nhiều người nói không thể nhớ nổi tên của họ.

Kỳ thực không phải là do bạn không thể nhớ được mà là bạn chưa thực sự để tâm.Dẫu tức giận tới mức nào, thì cũng không được nói những lời làm tổn thương tới lòng tự tôn của người khác.

Với những người càng thân thiết, ngược lại càng cần tìm hiểu sở trường, sở đoản của đối phương, nhưng đừng vì quá quen thân mà làm tổn thương tới người khác.Nhìn thấu nhưng không được phá vỡ, hãy chừa lại đường lui cho người khác.

Dẫu phát hiện đối phương lỡ lời hoặc nói dối cũng đừng vạch mặt họ ngay lúc đó.Ngay cả hoàng hậu Louis XVI khi phải bước lên đoạn đầu đài, tới trước mặt đao phủ, bất giác bà cũng nói một lời "xin lỗi" đáng tôn quý như vậy.

Dẫu rằng sinh mệnh của bà phải cúi đầu chào thua trước lịch sử nhưng bà đã để lại sự tôn quý cho hậu thế ngàn thu.7.

Lý bất túc tắc đa biện (Lý không đủ mới tranh biện nhiều)Khổng Tử nói: "Trời đâu có cất tiếng nói mà bốn mùa vẫn vận hành như thường, trăm vật vẫn sinh trưởng như thường.

Trời có nói lời nào đâu?" (Nguyên văn: "Thiên hà ngôn tai?

Tứ thời hành yên, bách vật sinh yên.

Thiên hà ngôn tai!").Người nắm giữ lý của đại đạo thì chẳng cần phải tranh biện, phản bác nhiều, thời gian sẽ chứng minh sự chính xác của họ.

Họ chỉ cần âm thầm vỡ đất, nhặt cỏ, chờ đợi ngày hái trái, khiến người đời phải kinh ngạc.

Còn bản thân những người vô lý, không có nguyên tắc về giới hạn lại thường giỏi hùng biện che mắt người khác.

Kỳ thực họ chỉ đang che đậy bản chất sáo rỗng của mình mà thôi.Tán dương bản thân một cách mù quáng cũng như thùng rỗng kêu to, chỉ khiến bản thân bị những con hổ thực sự có bản sự nuốt chửng trong giây lát.

Những người này thường có tư tâm tạp niệm rất nặng, tư tưởng về danh lợi quá sâu đậm.

Nếu sự nghiệp không thành thì có thể thân bại danh liệt.Nhưng có người lại chọn tài cao ẩn mình, không để vầng hào quang của mình toả sáng.

Khi học thức và năng lực của bản thân không tới thì con người chẳng thể dễ dàng truy cầu danh lợi.

Chỉ khi âm thầm tích luỹ tri thức để trí huệ ngày một thâm hậu, thì thành công mới vẫy chào bạn.

8.

Tình bất túc tắc đa nghi (Tình không đủ mới lắm lễ nghi)"Nghi" chính là lễ nghi, lễ nghi dùng để quy phạm mối quan hệ trong giao tiếp giữa người với người.

Những người càng xa lạ thì càng cần phải đối đãi với nhau bằng lễ nghi.

Hai người có tình cảm sâu sắc thì có thể đối đãi chân thành với nhau và bớt đi những phép tắc.

Trong cuốn Tích Vũ Võng Xuyên Trang Tác, Vương Duy viết về tuổi già của mình rằng: "Lão nhân nơi hoang dã tranh chiếu với người, Hải Âu cớ chi phải hoài nghi?".

Khi đối đãi với người khác bằng sự chân thành, ông mới có thể trải nghiệm niềm vui hồn nhiên khi tranh chiếu với người khác.

Khổng Tử có câu: "Lễ giả, kính nhân dã" (Người lễ biết kính người).

Lễ tiết không phải là những quy tắc rườm rà nhằm a dua nịnh hót lẫn nhau, mà là thể hiện sự tôn trọng và tôn kính với người khác.Luận Ngữ có câu: "Nhân vô lễ vô dĩ lập" nghĩa là con người không học lễ thì sẽ không hiểu phải lập thân như thế nào.

Luận Ngữ còn nói rằng: "Kính nhân giả, nhân hằng kính chi", khi tôn trọng người khác, chúng ta cũng sẽ luôn được người khác tôn trọng.

Người không hiểu lễ tiết rốt cuộc sẽ phải chịu những thiệt thòi gì?

Họ sẽ chẳng để tâm tới lễ tiết, hoặc coi nó là sự phiền phức màu mè, hoặc họ sẽ chỉ làm trái với lòng mình để lấy lòng người khác, và coi đó là đường tắt để thăng quan tiến chức.

Hãy nhớ kỹ, lễ tiết là sự thành kính và kính sợ cơ bản của con người đối với thế giới.Trong cuốn Đạo Đức Kinh, Lão Tử viết: "Đạo Trời là bớt chỗ dư thừa để bù chỗ còn thiếu.

Đạo con người thì không như thế, bớt chỗ thiếu thốn để dâng chỗ dư thừa", như kiểu bòn nơi khố rách đãi nơi hồng quần. (Nguyên văn: "Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc; nhân chi đạo, tắc bất nhiên, tổn bất túc dĩ phụng hữu dư").Đạo tự nhiên nằm ở chỗ truy cầu sự phát triển bình đẳng, giữ gìn sự cân bằng.

Con người nên học theo tự nhiên, vì theo "Lý luận thùng nước", thì điều then chốt giới hạn sự phát triển của con người thường là sở đoản của họ, chứ không phải là do thiếu sót của họ.Đối với sự phát triển của con người mà nói, tôn vinh sở trường, tránh né sở đoản có lẽ không phải là chuyện xấu.

Nhưng điểm đáng quý của con người lại nằm ở việc có thể nhận thức được sở đoản của mình và nỗ lực thay đổi nó hay không.

Biết được thiếu sót của bản thân, con người sẽ biết cách nỗ lực san phẳng và biến nó thành ưu thế, từ đó gặt hái được những thành tựu lớn hơn trong kiếp nhân sinh.Theo Soundofhope

Nhã Văn biên dịch

Nguồn: DKN
 
Cửa Sổ Tâm Hồn
7 đặc điểm người tầng thứ cao


Người tầng thứ thấp thì khiến người khác cảm thấy như hóc xương trong cổ họng, còn người có tầng thứ cao thì khiến người khác cảm thấy như ngụp lặn trong làn gió xuân.Một người có tầng thứ cao hay thấp hoàn toàn không liên quan đến trình độ học vấn, tài sản và địa vị xã hội của họ, mà chỉ liên quan đến tầm nhìn, tu dưỡng và nhân cách của họ mà thôi.Một người có tầng thứ cao thường có 7 đặc điểm sau:1.

Thành tựu lẫn nhauMặc Tử nói: "Tương thân tương ái rộng khắp, bạn bè giúp ích làm lợi ích lẫn nhau".Một người có tầng thứ thấp đa phần chỉ chăm chú vào lợi ích trước mắt, so đo tính toán đối với những gì mình bỏ công sức ra, xem có được gì không, thu lợi gì không, có tương xứng với công sức bỏ ra không.

Thế nên con đường họ đi càng ngày càng chật hẹp.Ngược lại, thành tựu người khác lại là tâm thái, cảnh giới và nhân cách của một người có tầng thứ cao.

Trong cuộc đời chúng ta, ngoài việc "thắng người khác, hơn người khác", "áp đảo người khác", "vượt trội hơn người khác" ra thì thực tế còn có thể "thành tựu người khác".Con người là quần thể tương trợ hỗ trợ lẫn nhau, cũng chỉ có "thành tựu lẫn nhau" mới có thể có được biển rộng trời cao.2.

Thích đọc sáchTương lai của một người sẽ trở thành như thế nào thì yếu tố then chốt là trong đầu họ chứa đựng những gì.Có một người thỉnh giáo một đại sư, đại sư chỉ nói một câu: "Vấn đề của anh là ở chỗ đọc sách quá ít và nghĩ ngợi quá nhiều"."

Lòng có thi thư khí chất tự hào hoa", một người thích đọc sách thì khí chất tự nhiên sẽ xuất chúng.Hoàn Sơn Cốc – một đại sư thư pháp, văn học và chính trị đời Bắc Tống có nói: "Người không đọc sách thì trần tục sinh ra, soi gương thì thấy diện mục đáng ghét, nói chuyện với người thì ngôn ngữ vô vị".Một nhà văn lớn có nói: 'đọc sách và không đọc sách là 2 loại cuộc đời khác biệt'.3.

Khoan dung độ lượngTrong truyện ngụ ngôn Ê-dốp có viết, khi Prometheus phụng mệnh Thần Zeus tạo ra con người, ông đã cố ý treo trên mỗi người 2 cái túi: Cái túi phía trước ngực đựng khuyết điểm của người khác, cái túi ở sau lưng đựng khuyết điểm của mình.Người tầng thứ thấp thì mãi mãi chỉ thấy được cái túi treo trước ngực.

Muốn thấy được cái túi phía sau, duy chỉ có nâng cao tầng thứ của mình.

Người chỉ thấy khuyết điểm của người khác thì trong lòng đầy khắt khe bạc bẽo.

Chỉ có người nào nhìn thấy khuyết điểm của mình thì mới có thể hiểu được thế nào là khoan dung.Điều mà người quân tử thực sự chú ý quan tâm đến là bản thân mình trong quá trình làm việc nào đó có đạt được sự trưởng thành hay không mà thôi.4.

Giữ được bản ngãChỉ khi một người giữ được bản ngã, không hùa theo trào lưu thì làm việc mới không phân tâm và càng chuyên tâm vào công việc hơn.Mỗi người đến với thế giới này đều có vị trí thích hợp nhất của mình, mà vị trí này từ khi họ chào đời đã được sắp đặt sẵn sàng, chỉ đợi họ đến nhận lấy và ngồi vào.Mỗi con người đều là độc nhất vô nhị, thiên phú của họ đều độc đáo, vị trí của họ cũng nhất định độc đáo như thế.5.

Tiến thoái có chừng mựcNgười có tầng thứ cao hiểu được giữ chừng mực.

Chừng mực ở đây không phải là xa cách, cũng không phải là ngạo mạn, mà là đứng ở góc độ cao hơn, nhận thức rõ vị trí của mình, sau đó thực hiện những hành động thích hợp.Biết rõ người ta cũng không cần nói ra hết, nói hết thì sẽ không có bạn bè.

Trách người ta cũng không cần quá hà khắc, kể hết lỗi, hà khắc kể hết lỗi thì mọi người sẽ rời xa.

Kính trọng người ta cũng không cần hạ thấp mình hết cỡ, hạ thấp mình hết cỡ thì mất đi cốt cách.

Nhường nhịn người ta cũng không cần lùi hết cỡ, lùi hết cỡ thì cũng hết đường.Mức độ nắm bắt chừng mực của một người sẽ thể hiện ra tầng thứ cao thấp của người đó.

Người tầng thứ thấp thì khiến người khác cảm thấy như hóc xương trong cổ họng, còn người có tầng thứ cao thì khiến người khác cảm thấy như ngụp lặn trong làn gió xuân.6.

Trân quý cuộc sốngNhà văn Pháp đoạt giải Nobel văn học là Romain Rolland có câu nói kinh điển: "Trên thế giới chỉ có một chủ nghĩa anh hùng chân chính, đó chính là sau khi nhận thức chân tướng cuộc sống vẫn yêu cuộc sống nồng nàn".Cô vợ lái xe không cẩn thận đâm vào trụ cứu hỏa bên đường khiến xe lật, hai vợ chồng bị thương nhẹ.Thông thường như thế này thì người chồng sẽ trách mắng vợ lái xe không cẩn thận, dẫn đến cãi nhau.

Nhưng thật bất ngờ, sau khi thấy thương tích không đáng kể gì mấy, hai vợ chồng cười vui vẻ và... chụp selfie.Đối với người chồng mà nói, mỗi sự kiện mà anh và vợ trải qua đều đáng kỷ niệm.Đúng vậy, chỉ cần người vẫn còn thì việc gì cũng có khả năng giải quyết được.7.

Cuộc sống không thể qua loa cẩu thảỞ một nơi nọ có một cửa hiệu nhỏ vừa khai trương.

Trước đó, các cửa hiệu mở ra ở đây một thời gian ngắn đều phải đóng cửa.Chủ cửa hiệu nhỏ này là một đôi vợ chồng trẻ.

Họ chỉ dán một tờ giấy đỏ lên trên cửa, trên đó viết tên cửa hiệu, bán bánh bao.Một chiếc nồi điện một ngày hấp cũng chẳng được bao nhiêu bánh.

Hàng xóm thấy thế đều cảm thấy buồn cho họ, thế này thì sống thế nào được?Nhưng thật không ngờ, đã mấy tháng trôi qua, người đến mua càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng tờ giấy đỏ đó lại viết thêm mấy chữ, còn bán bánh hấp, bánh nhân đường và bánh bông lan.Lại mấy tháng nữa trôi qua, lại dán thêm một tờ giấy đỏ, trên đó viết có bán ngô luộc, rồi trứng muối và dưa muối.Lại mấy tháng nữa qua đi, người chồng vừa đẩy chiếc xe vừa gõ leng keng, đẩy xe lên phố bán.Đôi vợ chồng trẻ này như ngọn cỏ run rẩy sau cơn mưa, nhưng trong mắt họ đâu có cảnh tuyệt vọng nào?Trong từng ngóc ngách cuộc sống, chúng ta vẫn thấy có những người tự ruồng bỏ mình, cũng thấy có những sức sống mãi mãi không buông bỏ.Khác biệt là ở chỗ chúng ta muốn học tập bên nào mà thôi.Thanh Bình

Theo Vision Times

DKN
 
Cửa Sổ Tâm Hồn
Kẻ hành khất và 3 câu hỏi với Thần linh


Xưa có một người ăn xin ngày ngày nhọc nhằn đi khất thực.

Xin được chút đồ ăn anh ta chỉ dám dùng một nửa, còn một nửa cho vào túi cất đi.

Nhưng không rõ vì nguyên cớ gì mà số lương thực tích trữ cứ vơi dần vơi dần, dẫu có tích cóp bao nhiêu năm mà chẳng thể nào đầy miệng túi.Người ăn xin cảm thấy rất kỳ lạ, một đêm nọ anh lặng lẽ trở dậy để tìm hiểu nguyên nhân.

Quả nhiên đến nửa đêm có một con chuột lớn đến ăn trộm lương thực trong túi.Người ăn xin tức giận quát: "Những kẻ phú hộ đại gia có cơ man nào là đồ ăn thức uống, tại sao ngươi không đến đó mà lại ăn lương thực mà ta đã nhọc nhằn tích cóp?".Chuột trả lời: "Trong mệnh của anh chỉ có 8 phân gạo thôi, anh có đi xin khắp thiên hạ cũng không được một thăng".Anh tò mò hỏi lại: "Tại sao lại như thế?".Chuột nói: "Tôi không thể trả lời cho anh được, anh hãy đi hỏi Thần linh mà xem".Người ăn xin bèn quyết tâm đi tìm Thần linh, muốn hỏi rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến anh có vận mệnh như thế.Đi mãi từ sáng sớm đến tối mịt anh mới gặp một dinh thự.

Người ăn xin vừa đói vừa khát, đành gõ cửa xin chút cơm ăn.Đúng lúc viên ngoại đi ra trông thấy người ăn xin liền hỏi vì sao muộn thế này rồi mà còn đến gõ cửa?

Anh bèn đem chuyện của mình ra kể lại một lượt, nói rằng muốn tìm Thần linh để hỏi rõ nguyên nhân.Viên ngoại nghe xong liền nắm tay anh dẫn vào trong nhà, lấy ra rất nhiều lương khô cho anh ta.

Người ăn xin không hiểu, viên ngoại giải thích rằng bởi ông có cô con gái 16 tuổi vẫn chưa biết nói, do đó muốn nhờ anh nhân tiện hỏi Thần linh đó là nguyên nhân gì.Người ăn xin cảm thấy dù sao cũng là thuận đường nên đồng ý.

Anh lại lội suối trèo đèo, đi men theo những con đường quanh co nơi sườn núi.

Đến khi thấy một ngôi miếu anh bèn bước vào xin nước uống, chỉ thấy một lão đạo sỹ chống gậy, tuy đã cao tuổi nhưng vẫn rất tinh tường.

Lão đạo sỹ đem nước cho anh uống, đồng thời hỏi anh đi đâu.Người ăn xin nói rõ đầu đuôi, lão đạo sỹ vội vàng nắm tay anh và nói: "Nhờ cậu hỏi Thần linh giúp, tôi đã tu hành hơn 500 năm, lẽ ra phải bạch nhật phi thăng từ lâu rồi, sao đến giờ vẫn chưa phi thăng được?". (chú thích: bạch nhật phi thăng tức là bay lên trời giữa ban ngày, là một trạng thái viên mãn của người tu Đạo)Người ăn xin lại nhận lời.Đi tiếp, đi tiếp, qua rất nhiều suối khe, rừng núi, anh đến bên một con sông lớn, trên sông tuyệt nhiên không có một con thuyền.

Người ăn xin lo lắng không biết làm thế nào qua sông.Anh ngước mắt than trời: "Lẽ nào mệnh của ta lại khổ thế này sao?".Đột nhiên một con rùa lớn nổi lên mặt nước hỏi người ăn xin vì sao lại khóc.

Anh bèn kể rõ ngọn ngành.Rùa nói: "Tôi đã tu hành trên 1000 năm rồi, lẽ ra phải hóa thành rồng bay đi, nhưng tại sao đến giờ vẫn là một con rùa già?

Nếu anh có thể giúp tôi hỏi Thần linh, tôi sẽ cõng anh qua sông".Người ăn xin vui mừng nhận lời.

Anh lại đi không biết bao nhiêu ngày bao tháng, nhưng vẫn không thể gặp được Thần.

Trong lòng anh rất thương tâm, và vì quá mệt mỏi anh mơ màng ngủ thiếp đi.Trong mộng Thần xuất hiện hỏi anh: "Con vất vả đi khắp chốn tìm ta, nhất định là có việc gì quan trọng?".Anh đáp: "Vâng, thưa Thần linh, con có mấy câu hỏi xin thỉnh giáo".Thần nói: "Được, nhưng con chỉ được phép hỏi nhiều nhất 3 câu hỏi thôi".Trong lòng anh thầm nghĩ: "Mình nên hỏi những câu nào đây?

Rùa già đã tu hành trên 1000 năm thật không dễ dàng gì, vấn đề của rùa nên hỏi trước".

Nghĩ rồi anh bèn hỏi: "Thưa Thần linh, rùa già tu hành trên 1000 năm, tại sao vẫn chưa biến thành rồng?".Thần đáp: "Vì rùa già không bỏ được cái mai trên lưng".Người ăn xin lại cân nhắc: "Lão đạo sỹ tu hành trên 500 năm cũng không dễ dàng gì, vấn đề của ông ấy cũng nên hỏi".

Thế là anh lại hỏi: "Thưa Thần linh, lão đạo sỹ tu hành trên 500 năm, tại sao vẫn chưa bạch nhật phi thăng?".Thần linh nói: "Lão đạo sỹ trong lòng vẫn quyến luyến chiếc gậy của mình".Người ăn xin nghĩ: "Cô con gái của viên ngoại thật đáng thương, không thể nói được thì sao có thể lấy chồng được đây?

Câu hỏi của viên ngoại cũng nên hỏi".

Thế là anh xin hỏi câu thứ ba: "Thưa Thần linh, cô con gái của viên ngoại tại sao không nói được?".Thần linh nói: "Chỉ cần gặp được ý trung nhân thì cô gái sẽ biết nói".Dứt lời Thần linh liền biến mất.

Người ăn xin tỉnh dậy mới phát hiện ra là vấn đề của mình vẫn chưa hỏi.

Anh buồn bã cam lòng: "Nếu vận mệnh không thể nào thay đổi, thôi thì ta vẫn cứ đi xin ăn sống qua ngày vậy".Và anh quay trở về.Đến bờ sông gặp rùa già, rùa già vừa cõng anh qua sông vừa hỏi.

Người ăn xin nói với rùa rằng: "Có phải rùa không muốn bỏ cái mai trên lưng không?".Rùa già bừng tỉnh ngộ, liền tháo cái mai ra tặng người ăn xin và nói: "Bên trong chiếc mai này có 24 viên dạ minh châu, nay xin tặng ân nhân".Nói rồi, rùa biến thành rồng bay đi.Người ăn xin cất 24 viên dạ minh châu vào túi rồi lại tiếp tục trở về.

Đến ngọn núi kia gặp lão đạo sỹ, anh nói: "Có phải ông vẫn còn luyến tiếc chiếc gậy của mình không?".Lão đạo sỹ bừng tỉnh ngộ, đem chiếc gậy bảo bối ra tặng người ăn xin rồi vọt lên mây bay đi.Người ăn xin về đến nhà viên ngoại, vừa mới thuật lại những lời của Thần cho viên ngoại xong thì cô gái cũng từ trong phòng bước ra, lớn tiếng reo lên rằng: "Người đi hỏi Thần linh đã trở về rồi!".Viên ngoại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô con gái của ông nay đã nói được rồi.

Ông theo lời Thần linh, quyết định gả cô con gái rượu cho người ăn xin may mắn.Người ăn xin nghèo rớt không có gì trong tay, tuy không hỏi được Thần linh về vận mệnh của mình, nhưng tất cả đáp án đều ở trong quá trình anh đi tìm câu hỏi.Cuộc đời con người cũng như vậy: Yêu thương người thì mãi mãi được mọi người yêu thương, kính trọng người thì luôn luôn được mọi người kính trọng.Đạo lý ở đây rất đơn giản: Có cho đi thì mới có báo đáp, mới có nhận về.

Không phải có được rồi thì mới cho đi, mà là khi cho đi một cách vô tư không suy tính, thì cuộc đời ắt sẽ tri ân lại cho ta.Kiến Thiện

Theo Vision Times
 
Back
Top Bottom