Buổi sáng ở căn hộ tầng sáu, nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên tấm chăn xộc xệch vừa bị đá sang một bên.Russia chớp mắt vài cái rồi quay đầu sang bên cạnh — nơi một mái tóc màu vàng nhạt rối tung đang kề sát gối mình."
Anh dậy sớm vậy?" — gã hỏi, giọng khàn khàn buổi sớm.America cười toe toét, chóp mũi đỏ hồng vì lạnh."
Tôi đói rồi, nhưng không muốn ăn một mình."
Russia bật cười, đưa tay kéo hắn lại gần, dụi mặt vào hõm cổ.
Mùi hương quen thuộc như sương sớm hòa quyện trong ánh nắng, dễ chịu đến lạ.
Gã luôn cảm thấy bình yên khi được ôm lấy người này."
Vậy xuống làm bữa sáng thôi, bánh mì trứng nhé?"
America gật đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Cậu vòng tay qua eo Russia, cười khúc khích.
"Miễn là ăn cùng em, cái gì cũng được."
Bếp nhỏ vang tiếng chiên trứng xèo xèo.
America ngồi trên mặt bàn, hai chân đung đưa, mắt lấp lánh nhìn Russia lật bánh mì bằng đôi tay vụng về."
Em vẫn nướng cháy mặt dưới như mọi khi," America trêu."
Im nào.
Bếp này không ổn định chứ không phải tại tôi."
America cười khẽ.
"Ừ, lỗi tại bếp."
Russia đặt hai dĩa lên bàn, một dĩa bánh mì trứng, một ly sữa.
America nhìn nhưng không động vào.
Hắn chỉ chống cằm, chăm chú dõi theo từng hành động của Russia như thể đang nhìn một điều gì đó quý giá."
Ăn đi chứ," Russia nhíu mày."
Nhìn em ăn là tôi thấy no rồi."
"...Thôi xàm vừa thôi."
Buổi chiều, họ cùng nhau ra ngoài.
Công viên vắng, vài chiếc lá vàng xoay tròn trong gió thu.America thích chạy nhảy giữa hàng cây, thỉnh thoảng lại quay lại kéo tay Russia: "Nhanh lên!
Tụi mình đi coi đàn vịt kia kìa!"
Gã nhìn hắn cười rạng rỡ, bất giác cũng cong môi."
America này," Gã gọi, khi cả hai ngồi bên hồ nước."
Hử?"
"Nếu một ngày nào đó... anh không còn ở đây nữa, thì sao?"
America nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt nước lặng như gương."
Thì em sẽ quên tôi à?" – Hắn hỏi, giọng rất nhẹ, như hơi thở bay trong gió.Russia ngẩn người.
Gã định trả lời "Không bao giờ", nhưng rồi không hiểu vì sao cổ họng nghẹn lại.
Có một nỗi buốt lạnh len qua tim, dù hôm nay nắng rất dịu."
Không," gã lẩm bẩm, khẽ xiết lấy tay America, "Dù anh ở đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy!"
America mỉm cười.
Nụ cười khiến Russia thấy cả thế giới yên lặng một cách lạ lùng."
Vậy thì... tốt quá."
Tối hôm đó, Russia nằm nghiêng trên giường, một tay choàng qua người America.
Màn đêm tĩnh mịch ngoài khung cửa.Đèn trong phòng đã tắt.
Nhưng ánh trăng hắt vào — đủ để soi rõ gương mặt người bên cạnh.Đôi mắt nhắm nghiền, làn mi dài, gương mặt an yên.Russia đưa tay chạm vào má cậu, thì thầm: "Ngủ ngon, America."
America không đáp.Và Russia không để ý — rằng từ đầu đến cuối ngày hôm nay, cậu là người duy nhất chạm vào bất kỳ thứ gì trong căn nhà này.
----------------------------------------530 từChỉ đăng duy nhất trên Wattpad, các trang truyện khác đều là ăn cắp, vui lòng không ủng hộ những web khác