Siêu Nhiên [Countryhumans/ ChiViet] Có phải là yêu?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
399051960-256-k851288.jpg

[Countryhumans/ Chiviet] Có Phải Là Yêu?
Tác giả: Ayane_Lily
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

6 nhân quốc xuyên không đến thế giới song song.​
 
[Countryhumans/ Chiviet] Có Phải Là Yêu?
Chương 1


"Thật chẳng ra gì""Thôi mà, ai muốn đâu chứ?"

"Rồi ai là người bày ra cái trò random kí chủ ấy?"

"Là...là ta.

Nhưng cô cứ chấp nhận đi, coi như họ xui!"

BỐP!!"

Nói thế mà coi được hả?

Đánh này, tôi đánh chết ngài này!"

--Cuộc họp Hội đồng Liên hợp quốc vừa kết thúc, Socialist Republic of Vietnam - một quốc gia nhỏ bé thuộc vùng Đông Nam Á, y thong thả bước trên dãy hành lang dài đầy nắng ấm.

Dáng người cao ráo, thân hình cân đối, mái tóc đỏ chói cùng đôi mắt màu vàng kim, làn da vàng châu Á, bộ vest lịch sự mặc trên người.

Khung cảnh thật yên bình, nhưng có điều gì đó khiến y cảm thấy rằng hôm nay sẽ có điều gì đó không tốt xảy ra với mình."

Yo!

Vietnam"Vietnam dừng lại, quay qua nhìn về phía người vừa gọi, gương mặt đang thả lỏng của y ngay lập tức có chút ngượng nghịu khi nhìn thấy người kia.

Là United States of America, cường quốc số 1 thế giới.Hắn ta đứng đó, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vàng mái tóc vàng tươi, nước da trắng đặc trưng làm nổi bật chiếc kính râm luôn thường trực trên mặt.

USA mặc vest, ừm, đâu ai đi họp mà mặc đồ thể thao đâu đúng chứ?

Hắn nở nụ cười, vẫy tay với Vietnam.Y nhìn hắn, miễn cưỡng tiến lại gần."

Có chuyện gì sao USA?" _ Vietnam"Haha, cũng không có gì to tát đâu.

Ta chỉ muốn ba người chúng ta cùng về nhà cậu chơi thôi~" _ USA với giọng điệu cợt nhả đáp lại y.Vietnam có chút khó chịu với cái giọng ngân dài kia của hắn, nhưng y không thể hiện ra, y không muốn bị tăng thuế đâu."

Tới nhà tôi?

Ba người?" _ Vietnam có chút khó hiểu.

Còn ai ở đây nữa?"

Phải~ Nhà cậu, ba người chúng ta~" _ hắn kéo một người khác ra từ phía sau lưng mình.Lúc này y mới nhìn rõ, ba người là y, hắn và cậu nhân miêu bạch tạng Japan.So với Vietnam và USA, Japan có phần nhỏ con hơn, đứng sau lưng hai người thì chỉ có người tàng hình thôi.Japan, cậu nhân miêu của 「Xứ sở Phù Tang」.

Mái tóc trắng ngắn, làn da trắng, đôi mắt ruby tuyệt đẹp, hai chiếc tai mèo đáng yêu, đuôi mèo dài rung nhẹ."

Oh, Japan?" _ Vietnam nghiêng đầu nhìn anh."

Chào cậu, Vietnam" _ anh ngượng ngùng gãi má nhìn y."

Sao cậu lại ở đây?" _ VietnamJapan có chút giật mình, chiếc đuôi chuyển động nhẹ.

- "S...sếp gọi tớ đi theo, không ngờ là gặp cậu ở đây".Anh ấp úng trả lời, cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy...ngại chết!"

Đem theo cả Japan, ngài USA đây là có ý định gì?" _ y cảnh giác, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn.USA nở nụ cười, một nụ cười không mang theo cảm xúc.

- "Cậu có thể gọi tôi là America.

Không cần phải trịnh trọng quá, cứ coi như đây là ngoại lệ dành cho gia đình đi~""Vậy thì ngài U-...America đây là có ý định gì?" _ Vietnam có hơi khó chịu khi hắn nhắc đến "gia đình", nhưng cái quan trong bây giờ là hắn muốn đến nhà y, còn kéo theo cả Japan nữa...chắc chắn là có âm mưu!"

Ta chỉ muốn đến nhà cậu để nói chuyện...chuyện quan trọng đấy" _ hắn nhàn nhạt lên tiếng.Khó có thể nghĩ rằng cái giọng điệu kia là để nói chuyện quan trọng...nhưng với USA thì có, y cũng chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội này, lỡ nó quan trọng thật thì sao?"

Được rồi, hai người đi cùng tôi đi" _ y gật đầu nhẹ, dẫn đường cho cả hai.--Sau vài tiếng ngồi máy bay, ba vị nhân quốc đã đến Việt Nam.

Cả ba ngồi xe thêm vài tiếng để về đến căn nhà của Vietnam ở thủ đô."

Em không ăn đi thì mì sẽ nguội mất đó" _ cậu trai tóc vàng nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở em trai tóc đỏ, xanh trông như boy phố của mình - là Republic of Vietnam và National Liberation Front of South Vietnam."

Tôi biết rồi, anh mau ăn đi!" _ NLF khó chịu lên tiếng.Hai anh em không biết nấu ăn, bữa cơm thường ngày là do Vietnam nấu, nếu y đi họp thì trọng trách này sẽ rơi vào tay NLF...và em chọn cách nấu mì.

Cậu và em từ trưa đến giờ vẫn cứ ngồi nhìn nhau, không ai mở bát trước, y mà về thấy họ vẫn chưa ăn thế nào cũng sẽ nổi trận lôi đình cho xem."

Được rồi, anh ăn" _ RVN bất lực nhượng bộ, cậu cầm đũa lên bắt đầu ăn phần mì của mình.NLF thấy anh trai ăn rồi mới bắt đầu động thủ.

Hai anh em ăn hết bát mì rồi xử lí luôn cốc sữa đậu nành mát lạnh Vietnam mua từ sáng.--'Cạch'Tiếng cửa mở vang lên, hai anh em đang trong bếp lần lượt quay mặt ra phía cửa mặc dù họ chẳng thấy gì sau bức tường nhà."

Anh hai về rồi" _ RVN"Phải~ Và còn có 'bạn' của anh hai nữa đó nha~" _ Đáp lời cậu là giọng điệu cợt nhả cùng tiếng cười khúc khích của USA.Hắn ló đầu vào nhìn hai người, vẫy vẫy tay chào.

NLF lập tức đứng bật dậy, tiến đến chắn trước mặt RoV, ánh mắt cảnh giác dò xét hắn."

USA, ngươi đến đây làm gì?

Anh hai ta đâu?" _ NLF"Anh đây, thu liễm lại đi em" _ Vietnam vội vàng lên tiếng, y bước vào bếp, tiến đến trấn an cậu em út nóng tính kia."

Xin chào..." _ Japan đi theo sau nhẹ nhàng lên tiếng.Thấy Vietnam và Japan bước vô cũng khiến NLF yên tâm phần nào, em thả lỏng nhìn y, ánh mắt như đang hỏi “Tại sao hai người đó lại ở đây?”

Vietnam cười trừ, không biết nên giải thích thế nào.

Chính y cũng không biết vì sao mình lại đồng ý để hai người họ đến…thật kì lạ.“Là có chuyện nên ta muốn đến đây để nói đó~ Hiển nhiên là có liên quan đến hai ngươi nên ta mới phải đến tận đây chứ~” _ USA lên tiếng trước, không đợi Vietnam giải thích.“Chuyện gì vậy sếp?” _ Japan không kiềm được tò mò mà hỏi.“Chúng ta ra phòng khác ngồi nhé…” _ Y lên tiếng đề nghị.USA nở một nụ cười nhẹ coi như đồng ý, hắn cũng ngang nhiên coi đây như nhà mình mà dẫn trước tiến ra phòng khách.

Theo sau là sự bất lực của ba người Japan, Vietnam và RoV, cùng với đó là sự tức tối của NLF…em thề là em muốn cầm roi mây quất cho tên Hoa Kỳ kia một trận lắm rồi đấy!Bỏ qua chuyện đó, họ ngồi trên ghế sofa nhìn nhau và không làm gì cả…“Muốn gì thì nói luôn đi, nhìn nhau mãi cũng có ra chuyện đâu!?” _ em nóng nảy lên tiếng, đùa chứ ngồi nhìn cái tên Đại bàng đầu hói kia thôi cũng đủ để làm em ứa hết ruột gan ra rồi.“Được rồi, bình tĩnh đi nào~” _ hắn khúc khích cười, như việc hắn làm đã có được kết quả mà hắn muốn vậy.“Các ngươi nhìn thứ này đi” _ USAHắn lấy ra một phiến đá, nó trông rất mới, nhẵn nhụi và thẩm mĩ.

Quan trọng hơn hết là trên phiến đá có viết tên năm người, vừa vặn đủ tên của năm người đang cùng ngồi trong căn phòng khách có phần cổ điển nhà Vietnam.“Cái quái!?

Sao nó lại có tên chúng ta ở trên đó?” _ Japan hoảng hốt nhìn hắn.“Ta chịu” _ USA nhún vai.“Cái này rơi vào đầu của một người giúp việc ở nhà ta ngày hôm qua, có vẻ khá nặng đấy…người đó giờ đang nằm trong viện vì chấn thương vùng đầu rồi” _ USA*Bị phiến đá to thế này rơi trúng đầu mà không bị thương thì đúng là siêu nhân* _ Japan thầm nghĩ.“USA, ngươi không giở trò gì đấy chứ?” _ NLF nghi hoặc lên tiếng.Hắn chỉ cười, một nụ cười kiên định, nhìn thôi cũng thấy chán.

Điều này chứng tỏ là hắn đang trung thực, những gì hắn kể lại đều là sự thật, và phiến đá này vô cùng kì lạ.“Thế này có hơi đáng sợ rồi...” _ RVNCậu nhìn chằm chằm thứ kì lạ kia, nó cứ bất động ở đó, bất động và phát sáng...phát sáng!“Ah, nó phát sáng kìa!” _ cậu hốt hoảng lên tiếng.‘Ting!’“Hả?”‘Ting ting!’“C...cái gì thế?” _ RVN sợ hãi nhìn USA“Đừng có nhìn ta, ta cũng không biết đâu-“ _ USA lắc đầu‘Tingggg’Một hồi âm thanh vang lên, mọi thứ bị ánh sáng từ phiến đá che khuất, trừ USA với cái kính râm hàng hiệu của mình ra thì bốn người còn lại phải lấy tay che đi mắt mình.

Sau khi ánh sáng biến mất, tất cả mọi thứ lại trở về bình thường...?“Hả?

Tại sao ta lại ở đây thế?” _ USA là người đầu tiên lên tiếng, hắn nhìn căn phòng khách nhà Vietnam rồi lại nhìn bốn người còn lại.“Cái!?

Sao tên USA này lại ở đây?” _ NLF bất ngờ nhìn hắn“Ah?

Sao tôi lại ở nhà Vietnam?

Cả sếp nữa!?” _ Japan lúng túng nhìn y, rõ ràng anh đang ở trụ sở Liên Hợp Quốc để làm việc mà?“Bình tĩnh đã nào...” _ Vietnam lên tiếng trấn an mọi người, chứ nhìn RVN đi, sợ đến sắp ngất rồi....“Vậy là hai người không biết lí do mình ở đây và đã đến đây bằng cách nào?” _ Y nhìn anh và hắnHai người lập tức gật đầu.“Vậy thì xin phép tiễn khách” _ Vietnam“Ừm ừm, ta đi đây.

Ở lâu tên NLF lại xách Ak lên rượt ta mất” _ USA nói xong rồi đứng dậy chạy biến“Tớ cũng đi đây, tạm biệt ba người nhé” _ Japan gật đầu chào nhẹ rồi cũng ra về...Bọn họ nghi ngờ, tất nhiên.

Nhưng họ cũng đâu biết chuyện gì đã xảy ra?

Chuyện xảy ra quá kì lạ, kì lạ đến mức phi lí!!“Huh?

Chuyện gì thế này?”

Trong một căn phòng xa lạ, người đàn ông tóc vàng với chiếc kính râm hàng hiệu xoa gáy ngồi dậy.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, có bốn người vừa ngồi cùng hắn ở đây...hắn đột nhiên cảm thấy an tâm hơn phần nào.“Ta đang ở đâu đây nhỉ?” _ USAHắn tiến tới gần cậu trai tóc đỏ, lay người y gọi dậy.“Hm~?

Chuyện gì thế?” _ Y mơ màng mở mắt“Dậy đi, giúp ta gọi ba người kia dậy.

Có chuyện lớn rồi” _ USAVietnam đầu đầy chấm hỏi nhìn hắn, nhưng y cũng nhanh chóng chuyện lớn hắn nói tới là chuyện gì.

Rất nhanh, ba người kia đã được gọi dậy.

Họ nhận thức được tình cảnh hiện tại...họ đã bị bắt đến một nơi xa lạ, chuyện này thực sự rất nguy hiểm.“Anh...anh hai” _ RVN bám chặt lấy cánh tay Y, rụt rè lên tiếng“Không sao, có anh đây” _ Y nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay cậu, trấn an.“Chúng ta thực sự đang mất phương hướng...” _ Japan lẩm bẩm“Cửa không khóa, nhưng đằng sau đó là một không gian đen tối đến đáng sợ.

Chúng ta thực sự gặp nguy rồi” _ USA“Các ngài không cần lo đâu ạ”Từ trong không trung, một vệt sáng xuất hiện.

Sau đó một cô gái đứng trước mặt họ, một cô gái tóc xanh lá mạ cắt mullet, đôi mắt đen tuyền với nụ cười kì lạ.“Xin chào, xin tự giới thiệu tôi là 3007 – hệ thống xuyên không đảm nhận việc hỗ trợ cho chuyến hành trình của các ngài”“Hả?” _ NLF load không kịp, cái gì mà xuyên không?

Cái gì mà hệ thống?

Em vẫn còn đang mơ hả?“Cô là hệ thống?

Nhưng tại sao chúng tôi lại xuyên không?” _ Người tỉnh táo nhất vì là người tỉnh đầu lên tiếng hỏi“Vì các ngài đã được ghi tên lên phiến đá này” _ 3007 giơ phiến đá hồi nãy còn phát sáng ra“Cái đó là...” _ Japan giật mình nói“Đây là danh sách những người xuyên không do hệ thống chủ bốc trúng...” _ 3007 ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Trong trò chơi bốc thăm ngày hôm trước”“Cái gì cơ!?” _ tất cả cùng đồng thanh hét lên“Trò chơi bốc thăm!?

Các người coi chúng tôi như công cụ mua vui đấy à!?” _ NLF đen mặt nói“Bình tĩnh đi em...” _ RVN đưa tay vuốt nhẹ lưng em, mặc dù cậu cũng tức đấy nhưng không thể để em phá tan chỗ này được.“Xin hãy bình tĩnh...chúng tôi đã lo liệu xong hết mọi chuyện rồi ạ, các ngài xin hãy lắng nghe kế hoạch của chúng tôi” _ 3007“...Nói đi” _ Vietnam“Chúng tôi biết lỗi của mình, vậy nên chúng tôi đã tạo ra bản sao của năm người và đặt ở thế giới cũ để thay thế” _ 3007“Vậy sao không đưa chúng tôi về?” _ RVN“Tại vì luật của chúng tôi không cho phép đưa người được chọn trở về trừ khi người đó hoàn thành nhiệm vụ...mà các ngài thì không có nhiệm vụ” _ 3007“Sao lại không có?” _ Vietnam nghi hoặc nhìn cô“Vì nguyên chủ của các ngài hiến xác, là tự nguyện chứ không phải do chúng tôi chọn...” _ 3007“Hiến xác?

Là làm mấy cái nghi thức cúng bái để hồn rời khỏi xác ấy hả?” _ USA“ À ờm…các ngài có thể coi là vậy ạ” _ 3007 lúng túng, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có người hỏi câu đó.“Vì không thể đưa các ngài về, nên như chúng ta đã nói, các nhân bản của các ngài sẽ thay các ngài quản lí đất nước.

Chúng tôi đã nhân bản cả tính cách và não bộ của các ngài nên đường lối phát triển đất nước cũng sẽ y như các ngài đã định hướng” _ 3007“Các ngài có muốn hỏi gì không ạ?” _ 3007Năm người nhìn nhau, ra hiệu mình không có gì muốn hỏi.“Tạm thời là không…” _ Vietnam“Vâng, không sao ạ, các ngài có thể hỏi tôi hoặc mở bảng tra cứu thông tin ra tìm hiểu sau ạ” _ 3007 phất tay, năm cái bảng xanh xuất hiện trước mặt năm người“Ồ, được rồi” _ Vietnam“Vậy bây giờ tôi xin phép, chúc các ngài có một cuộc sống vui vẻ” _ 3007 cúi đầu chào tạm biệt.Năm nhân quốc xuyên không dần mất tầm nhìn, ngất đi và biến mất khỏi căn phòng._____________Ngày 3 tháng 6 năm 2025Đăng trên W ngày 30 tháng 7 năm 2025Cảm ơn vì đã đọcLove!
 
[Countryhumans/ Chiviet] Có Phải Là Yêu?
Chương 2


Bóng tối bao trùm, cơ thể họ nặng trĩu như có cả tấn đá đè lên người.

Khi cảm nhận được sự nhẹ nhõm và ánh sáng, Vietnam dần mở mắt ra.

Y phải ngay lập tức nheo mắt lại vì sự chói chang của mặt trời, bật dậy ngay sau đó để không bị ánh sáng gắt gỏng ảnh hưởng đến thị giác.

Japan, NLF và RVN cũng gặp phải tình trạng tương tự.Nhìn quanh thì có vẻ họ đang ở trên sân thượng.

Phải nói là trường khá rộng, sân thượng thôi cũng đủ để cho cả trường cùng ngồi rồi, xung quanh còn có hàng rào để tránh việc học sinh chẳng may trượt chân khỏi ngôi trường cao năm tầng nữa.NLF quay qua nhìn Vietnam, mặt em ngay lập tức đơ ra.

RVN thấy vậy cũng quay qua nhìn thử...và rồi trưng ra bộ mặt như đạp phải cứt vậy.- "A-anh Vietnam" _ RVN rụt rè lên tiếng.Lúc này Japan cũng quay qua nhìn...ồ, trông anh như sắp ngất đi vậy.

Thấy vẻ mặt của mọi người, Vietnam khó hiểu hỏi.- "Mọi người sao thế?

Trên mặt tôi có dính gì à?"

Ba người còn lại ngay lập tức gật đầu lia lịa, chẳng ai để ý đến việc nhóm 5 người mà thiếu mất một đứa rồi.

Japan là người phản ứng nhanh nhất, nắm lấy tay Vietnam kéo dậy, sau đó cả bọn chạy vào nhà vệ sinh.----------------- "..." _ Vietnam thiếu chút nữa hét toáng lên.

Trên người y bây giờ là một chiếc áo sơ mi trắng, chân váy dài, khoác lên mình chiếc áo đồng phục của trường.

Mái tóc đỏ dài đến thắt lưng, trên đó còn điểm vài sợi vàng bắt mắt, tóc mái cắt kiểu Pháp.

Và gương mặt y...phải nói là trắng bệch như ma, môi thì đỏ chót, phấn mắt đánh loang lổ như bãi mìn.

Mặc dù đôi mắt nguyên chủ đẹp...ừm, rất đẹp, nhưng nhìn lại chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả.- "Anh nên tẩy đống đó đi..." _ NLF rùng mình nói- "Nói không ngoa chứ...tôi cũng suýt nữa hét lên vì nghĩ mình gặp ma đấy" _ Japan dùng một tay ôm trán, xấu hổ lắc đầuVietnam nắm chặt thành bồn rửa, run rẩy nghiến răng.

Y lấy luôn chiếc băng đội đầu của NLF (thực ra là cướp) vuốt gọn mái ra sau.

Ngay sau đó, y bật nước, bắt đầu vật lộn với đống phấn trên mặt.- "3007" _ RVN đột nhiên lên tiếngMột hình bóng quen thuộc hiện ra, cô gái tóc xanh lá đã xuất hiện...với kích thước của một bàn tay.

Điều này khiến ba người (Vietnam đang rửa mặt nên không để ý) thoáng giật mình.- "Tôi đây, ngài có chuyện gì cần hỏi sao?" _ 3007- "À ờm, chúng tôi học lớp nào ấy nhỉ?" _ RVN3007 im lặng một lúc rồi lượn một vòng, biến mất trước mắt ba người.

Điều này khiến ba người họ sững người lại, rồi giật mình khi nghe thấy giọng nói trong đầu mình."

Các kí chủ có nghe rõ lời tôi không?"

- "Hả!?

À có!" _ NLF"Mọi người có thể dùng sóng não để nói chuyện, tránh cho việc bị mọi người nghĩ là tự kỉ trong khi đang nói chuyện với tôi" _ 3007"Oh, thật có tâm" _ USANgười nãy giờ bị lãng quên cuối cùng cũng thấy lên tiếng."

Sếp?

Anh đang ở đâu?" _ Japan giật mình hỏi."

Phòng y tế" _ USA"Ngươi làm sao mà nằm trong đấy?" _ NLF"Nghe đâu đó thì là bị đánh...nực cười thật" _ USA dùng giọng điệu mỉa mai trả lời"Lạ thật đấy, chẳng lẽ nguyên chủ của anh lại dễ bị bắt nạt như vậy sao?" _ Vietnam đang rửa mặt cũng bắt đầu hóng chuyện"Ai mà biết được?

Cái tên nguyên chủ kia rốt cuộc cũng chẳng thể đánh lại, kết quả là nằm phòng y tế" _ USA"Được rồi được rồi, tạm gác lại chuyện này đi.

3007, trả lời câu hỏi của ta" _ RVN"Ngài USA học lớp B2, ngài Vietnam và ngài Japan học lớp B1.

Còn hai ngài NLF và RVN học lớp A1" _ 3007"Được rồi, cảm ơn ngươi" _ Vietnam ngẩng mặt lên nhìn mình trong gương.Ừm, cũng coi như là rửa được gần hết rồi đấy, có lẽ y sẽ chờ tới lúc về đến nhà sẽ dùng nước tẩy trang vét sạch phần chất bẩn còn lại.- "Chúng ta nên về lớp thôi" _ Vietnam dùng giấy lau khô mặt.

Y cởi băng đội đầu ra, trao trả lại cho chủ nhân của nó rồi chỉnh lại tóc mái.- "Ừm, chắc cũng sắp vào lớp rồi đấy" _ JapanCả đám nhìn Vietnam trong gương mà sững sờ, tưởng không đẹp mà đẹp không tưởng!

Da trắng...chắc là mềm, đường nét thanh tú, lông mi dài, mũi cao, môi trái tim (bạn nào không biết thì có thể lên mạng tìm), mặt rất hợp với tóc mái.

Có điều...đẹp thì đẹp đó, nhưng chẳng hiểu lí do gì mà nguyên chủ của Vietnam lại bôi phấn lên mặt nữa, mất thẩm mĩ vô cùng.Vietnam rõ ràng cũng bị bất ngờ, nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đẩy cả nhóm ra khỏi nhà vệ sinh.----------------NLF và RVN trở về lớp ở tầng một, còn Japan và Vietnam thì ở tầng hai.

Tiết đầu của lớp B1 là tiết toán, do EU dạy.[Vào lớp thôi các bé yêu~]- "Đó là...giọng của France?" _ Vietnam lẩm bẩm nghi vấn- "France bên này là nữ sao?

Nghe giọng ngọt ghê ha" _ Japan để ý thấy EU trên hành lang liền nhanh chóng đẩy cửa bước vào."

Ào!"

Ngay sau đó là một tràng cười vang lên trong lớp, vọng ra ngoài hành lang.- "Japan!" _ Y bị anh đứng chắn trước cửa, hốt hoảng hô lên.EU thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, mái tóc trắng dài tới ngang vai được buộc gọn ở phía sau, đôi mắt xanh dương sẫm thoáng hiện lên tia bực bội, lông mày nhíu lại.

Nhìn cậu nhân miêu bị đổ nước đầy người với cái xô trên đầu, và cả đám học sinh vừa nhìn thấy mình đã lập tức im bặt, người thầy giáo nghiêm khắc chắc chắn không bỏ qua chuyện này.- "Japan, em mau đi thay đồ đi.

Tiết sau là thể dục, em cứ lấy đồ thể dục mà mặc" _ EU dịu giọng nói với nạn nhân của trò nghịch ngợm quá quắt này, rồi quay qua bảo Vietnam đi cùng anh.

Thầy cũng bất ngờ với gương mặt của Vietnam, lúc đầu còn nghĩ là học sinh lớp khác, nhưng là giáo viên chủ nhiệm, thầy nhanh chóng nhận ra học sinh lớp mình.Japan kéo Vietnam đi một mạch đến phòng thay đồ, thi thoảng còn bị vài giáo viên bắt gặp.

Họ chỉ nhìn rồi cũng không nói gì, cứ như việc này thường xuyên xảy ra vậy (họ không nhận ra Vietnam)Đợi cho hai người họ đi khuất, EU mới lạnh mặt nhìn vào đám học sinh cấp ba nhưng linh hồn của một đám nhóc ham chơi trong lớp.

Chúng nó thấy vậy cũng đua nhau nuốt nước bọt, bọn chúng biết tiết học này sẽ chính xác là địa ngục.--Japan và Vietnam ở trong phòng thay đồ, Japan thay đồ còn Vietnam thì úp mặt vào cửa (ừ...các bạn hiểu mà).

Đồ thể dục là sự kết hợp của một chiếc áo phông trắng với viền cổ màu xanh dương, quần vải dài xanh sẫm (Mã màu #0b132b, có thể sẽ xấu, nếu thấy mất thẩm mĩ có thể góp ý với Au).----------------Sau khi thay xong đồ, cả hai trở về lớp.

Vừa về đến lớp, hai người có thể thấy rõ uy lực của thầy chủ nhiệm.

Vũng nước trước cửa đã được lau khô, cả lớp đang ngồi cặm cụi viết gì đó (bài kiểm tra huyền thoại của EU), đám học sinh còn không dám ngẩng đầu lên lần nào.- "Hai em về chỗ đi, cả lớp đang bận chút việc nên hai em chỉ việc ngồi tại chỗ và giữ im lặng là được" _ EU để ý thấy hai cậu học trò đã trở vè liền nhẹ giọng nhắc nhở.Hai người gật đầu rồi trở về chỗ ngồi theo hướng dẫn của 3007.----------------[Ra chơi đi lũ người trời!!]Loa thông báo hết tiết vang lên với âm độ khàn khàn, cao vút.

Điều này khiến các học sinh khẽ nhăn mặt, mà Japan thì may mắn là đang ở dạng người thường nên không bị ảnh hưởng (không là ảnh nhảy lên rồi đó).- "Làm cái gì khó coi vậy trời!?" _ EU chép miệng, khó chịu lẩm bẩm.- "Lớp trưởng thu bài của các bạn rồi đem bài lên phòng giáo viên cho tôi.

Tiết sau là thể dục, đừng ai trốn tiết đấy" _ Thầy lạnh giọng nhắc nhở rồi xác cặp ra khỏi lớp.Lúc này cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vì thế mà đã có người chú ý đến gương mặt không còn vài lớp phấn của Vietnam.- "Ơ...cậu là Vietnam đó hả?" _ Một học sinh nữ ngồi bên cạnh y kinh ngạc hỏi.Cả lớp theo câu hỏi mà quay qua nhìn y, sau đó một trận bàn tán vang lên khắp lớp.

Mọi người đều ngạc nhiên với nhan sắc của y, nhất là VIA, người anh trai của Vietnam.Từ khi Vietnam bắt đầu ăn mặc giống con gái và trang điểm như diễn viên phim kinh dị thì anh không còn nhớ nổi em trai mình từng trông ra sao nữa, vì vậy anh bất ngờ cũng chẳng có gì sai.Trong lúc cả lớp vẫn còn xôn xao, Japan đã tiến đến kéo Vietnam đi thay đồng phục thể dục.----------------Vì một trận xôn xao mà cả lớp, trừ Japan và Vietnam, đến muộn.

Cũng may thầy Ol#0b132bễ tính, không trừ sạch điểm của lớp đi chứ không thì EU sẽ treo gió từng đứa lên.- "Cả lớp chạy quanh sân, nam năm vòng, nữ ba vòng" _ Olympic vỗ vỗ tay để ra hiệu.Sau khi chạy xong là thời gian giải lao.

Cả lớp ngồi tránh nắng dưới gốc cây lớn, vẫn có vài ánh mắt liếc nhìn Vietnam một cách tò mò.

VIA đi tới ngồi xuống cạnh Vietnam, soi xét y từ đầu tới chân.Vietnam mặc đồng phục thể dục, tóc búi gọn ra sau đầu.- "Hồi sáng anh mới thấy em trang điểm mà?

Sao giờ lại xóa đi rồi?"

- "Trông ngứa mắt quá thì xóa thôi"VIA hơi giật mình khi nghe đứa em trai không bao giờ ra ngoài với gương mặt mộc của mình nói vậy, lại còn là với giọng điệu vô cùng thản nhiên nữa.

Anh còn đang nghĩ xem mình có nên mời thầy về để trừ tà không, anh nghĩ Vietnam bị ma nhập!Y nhìn gương mặt ngơ ngác của VIA cũng chẳng nói gì...biết nói gì đây?

Chỉ đành vỗ vỗ lên má anh vài cái để kéo anh về thế giới thực.- "Vietnam!

Em có thấy đau ở đâu không?

Có thấy mệt mỏi gì không?" _ VIA giật mình hoàn hồn, anh luống cuống hỏi thăm Vietnam, và chắc chắn là chưa bỏ cái suy nghĩ y bị ma nhập.- "Em ổn, không có gì khác biệt so với mọi ngày hết" _ Y thở dài nhẹ giọng trấn an anh.VIA nghi hoặc nheo mắt nhìn Vietnam, anh đang nghiên cứu nét mặt em trai mình.- "Được rồi, anh tin em" _ Anh cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, chẳng thấy gì đáng nghi cả.----------------Ở một bên khác, USA đang chán nản chống cằm nhìn ông anh trai mình trên bảng.

UK, giáo viên dạy ngoại ngữ (ngoài môn này thì chỉ còn môn lịch sự thôi nên...hết lựa chọn) đang hăng say giảng bài trên bảng, không để ý đến đám học trò sắp ngủ được mười giấc phía dưới lớp, những đứa thức thì một là mê trai, hai mới là chăm học.Hắn nhớ tới giọng nói trên loa trường lúc sáng, nghe rất quen cũng khá lạ.

Giọng thì nghe rất France nhưng lại không giống France...nghe như giọng phụ nữ."

3007""Có tôi đây""Giọng nói trên loa lúc mới vào học là của ai?"

"Của Vichy France thưa ngài"USA chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi lại"Vichy France?"

3007 nhìn ra nghi vấn của hắn, điềm đạm giải thích"Đây không phải thế giới của ngài, cô ấy tất nhiên còn sống.

Còn có cả ngài Free France nữa, hai người họ đều làm giáo viên tại trường"Lại còn Free France!?

Cái thế giới này điên thật rồi!USA phải cố gắng lắm mới không đứng dậy kêu "Cái gì!?" giữa lớp.

Hắn hít thở một hồi, cố gắng lấy lại bình tĩnh."

Vậy còn France?" _ Đây mới là người hắn quan tâm nhất"Học sinh khối C, lớp C1"Cũng là học sinh, lại chỉ cách hắn một tuổi...hắn muốn gặp France!

Nhất định hắn phải gặp được người ấy, còn gặp rồi thì làm gì?

Lúc đó tính.----------------Kết thúc tiết học, đứa thì ngáp ngắn đứa thì ngáp dài ngồi tại chỗ.- "America, đi lên phòng giáo viên với ta" _ UK xách cặp đến cửa lớp thì quay đầu lại nói với em trai mình trong lớp.USA khó hiểu đứng dậy, dù không muốn đi thì vẫn phải miễn cưỡng đi theo UK.Và hắn nghĩ hắn đã thấy được lí do chính đáng để đi theo UK rồi...hắn đã nhìn thấy người mà hắn nói muốn gặp.

Khi đi theo UK đến phòng giáo viên, hai người có đi qua lớp C1.

Hắn đã thấy "mẹ", thấy "mẹ" của hắn qua cửa sổ lớp.

"Mẹ" đang ngồi bên cửa sổ hướng ra sân trường, tóc "mẹ" trắng, tóc "mẹ" dài, tay "mẹ" cầm bút, đôi mắt "mẹ" biếc (Bruh...lmao quá).

"Mẹ" hắn đang vẽ chăng?Hắn nhìn đến nỗi France ngồi trong lớp cũng cảm nhận được rằng có người đang nhìn mình.

Anh ngẩng mặt lên, đúng lúc bắt gặp cặp kính râm của hắn qua cửa sổ.

Dù không chắc là người kia có đang nhìn mình hay không, France vẫn mỉm cười vẫy tay với người đó.

Người lạ kia thấy anh vẫy tay lại liền lúng túng quay mặt bỏ đi mất, điều này khiến anh có chút khó hiểu và bối rối.- "Là nhìn mình thật á hả?" _ France ngơ ngác, ngỡ ngàng.

Anh chớp chớp mắt, nhún vai cho qua chuyện rồi lại tiếp tục nghịch giấy.Bên USA, hắn đang vô cùng...phấn khích!

Hắn nhìn thấy "mẹ", "mẹ" mỉm cười còn vẫy tay với hắn!

Dù France không biết hắn là ai thì vẫn thân thiện, vẫn mỉm cười..."mẹ" là số một trong lòng hắn.UK thấy em trai mình đi đằng sau cứ cười, cười kiểu mếu máo luôn mới sợ.

Anh chỉ đơn thuần nghĩ là hắn đang nhìn một cô gái nào đó thôi, USA nguyên chủ nổi tiếng dâm đãng mà, đó là lí do nguyên chủ hay bị đánh hội đồng...ai bảo hay đi ve vãn (đã sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh) con gái nhà lành làm chi.

----------------Bước vào phòng giáo viên, USA thấy trong phòng còn có vài người nữa và cả...Vichy France và Free France.

Hắn đi theo UK đến bàn làm việc, ngồi đối diện anh, sẵn sàng cho một cuộc khẩu chiến.- "America-"- "Gọi tôi là USA"- "?

Được rồi USA.

Hôm nay ngươi lại mới bị đánh à?"

- "Không có"- "Đừng có nói dối, WHO đã nói với ta rồi.

Ngươi bị đánh hội đồng rồi được các học sinh gần đó đưa đến phòng y tế" _ UK nghiêm mặt, khẽ nhíu mày khó chịu.- "Đếch phải việc của anh" _ Dù không thể thấy được ánh mắt của hắn qua lớp kính râm, nhưng anh chắc là hắn vừa mới đảo mắt.- "USA!

Ta là anh ngươi, ta đương nhiên cũng có phần trong việc này.

Đừng có mà hỗn láo!"

- "Xùy, anh có bao giờ coi tôi là em trai đâu mà nói lắm thế?

Đúng đồ đạo đức giả" _ USA bĩu môiUK đập bàn đứng dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn.

- "Mày đừng có mà hỗn!"

Ngay lúc đại bàng định dang cánh thì gà Âu* nhảy vào.- "Này, hai người muốn cãi nhau thì về nhà đi.

Chúng tôi đang chạy deadline, đừng có mà làm ồn" _ Vichy France Các giáo viên khác đang tất bật chuẩn bị đồ cũng nhìn lên, trông họ thật tàn tạ.

UN đúng là ác độc, lần này lại nổi hứng bắt mỗi người soạn một bản báo cáo dài 1000 từ trong một ngày...cá là hắn cũng chẳng thèm liếc mắt đâu.- "Không phải việc của cô" _ UK nhíu mày hừ mạnh- "Bất lịch sự thật đấy quý ngài Anh Quốc" _ Free France ló đầu ra cười khẩy - "Anh đang làm phiền cả phòng đấy, chị ấy chỉ là nói thay tất cả mọi người thôi"Các giáo viên trong phòng người thì lén lút, người thì công khai...tất cả đều gật đầu.- "Tsk" _ UK bực bội chắt lưỡi, hậm hực ngồi xuống.- "Trò USA, em mau về lớp đi, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi đấy" _ Vichy France dịu giọng nói- "Dạ vâng" _ USA gật đầu, đứng dậy khinh bỉ liếc xéo UK một cái rồi hênh ngang rời đi.

Khi đi qua lớp C1, hắn lại nhìn trộm France nhưng chỉ một chút thôi, hắn không muốn "mẹ" nghĩ hắn là kẻ biến thái đâu (cả lớp mẹ anh nghĩ vậy).

---

Gà Âu: Quốc thú của Pháp là gà trống Gô-loa (le coq gaulois).

Nó là một biểu tượng nổi tiếng và được kính trọng, đại diện cho tinh thần kiên cường, dũng cảm và niềm tự hào dân tộc của người Pháp.

Gà trống Gô-loa không phải là biểu tượng chính thức của Cộng hòa Pháp, nhưng nó được sử dụng rộng rãi trong các sự kiện thể thao, đặc biệt là bóng đá, và trong nghệ thuật, truyền thông, khơi gợi lòng tự hào và tinh thần đoàn kết của người dân Pháp.

---

Thứ 4 ngày 30 tháng 7 năm 2025Happy Birthday to me!!Thank you for reading!Love
 
Back
Top Bottom