Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
436,716
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397116655-256-k356838.jpg

[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Tác giả: Lilip2210
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tái sinh,lặp lại,tái sinh,lặp lại,một vòng tuần hoàn liên tục không có điểm dừng,Việt Nam đã chết đi rồi lại được trỗi dậy,cuối cùng sau bao nhiêu lần lặp lại thì Việt Nam thoát khỏi nó,Nam đã sống,đang sống và sẽ sống để thoát khỏi kiếp nạn này
Ảnh lấy trên mạng thui,đây là bộ truyện thứ 3 của mình mong mọi người ủng hộ
Truyện nhạt,không có ý xúc phạm đến bất kì quốc gia nào,truyện theo mô típ nhật kí đời thường nên rất chill,mọi người cân nhắc đọc nhé
Truyện chỉ có trên wattpad
Đọc thì nhớ ủng hộ nhé,ai lớp diu phặc phặc ❤️ Tags: allnamallvietnamcountryhumansngontinh​
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 1 Bắt đầu


Một nơi nhộn nhịp phía đông nam đất nước S hùng mạnh,một cô bé đang lục lọi tìm đồ trong bãi rác trông rất nhem nhuốc,mái tóc đen bù xù với đôi mắt vàng sáng rực trong trẻo,chợt có vài người xuất hiện với trang phục chỉnh tề gọn gàng rồi đưa cô bé đi[Căn biệt thự của 1 nhà Bá tước nổi tiếng]Tiếng bước chân dồn dập dứt khoát thằng tiến vào trong căn biệt thự,cánh cửa được mở ra,những con người đang ngồi ở đó nhìn về phía tiếng động nơi cánh cửa gỗ

-thưa ngài,tôi đã tìm thấy đứa trẻ ngài cần tìm-vị thanh niên với bộ đồ đen đưa tay ra chỉ về phía cô bé,người đàn ông ngồi ở chính giữa chiếc ghế sofa đứng dậy tiến về phía cô bé

Người đàn ông nhìn vào cô bé nhỏ xíu ở dưới,tay phất đi ra hiệu cho người kia lui xuống,bản thân quỳ 1 chân xuống mỉm cười với đứa nhóc trước mặt

-chào con,chào mừng con trở về nhà,con gái ta,từ giờ ta sẽ bù đắp cho con những thiếu sót trước kia được chứ ?-ông xoa xoa cái đầu nhỏ làm tóc của con bé bù xù thêm

-ưm-con bé đang cố gắng định hình tình hình

-con đã có tên chưa ?-người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng hỏi

-..c..chưa...-con bé do dự trả lời

-vậy..từ giờ tên con là Việt Nam,được chứ ?-Việt Nam,một cái tên thật hay mà cũng thật đẹp,con bé mỉm cười hạnh phúc gật đầu lia lịa

Chợt có cái bóng nhỏ xuất hiện chạy đến trước mặt Việt Nam,mái tóc màu bạch kim bồng bềnh cùng đôi mắt vàng sáng rực khiến người ta không khỏi quý mến từ giây phút đầu tiên

-chào chị !

Em tên Mainly,ta chơi với nhau i-con bé nắm lấy tay Việt Nam lắc lắc,a 1 người bạn,thật tuyệt,kể từ khi sinh ra cho tới bây giờ em lần đầu tiên có 1 người bạn

-trước hết giới thiệu chút nhé để dễ làm quen,ta là cha con, Đại Nam,người ngồi kia là anh cả con,tên Việt Minh,anh thứ là Mặt Trận và anh ba là Việt Hoà,con còn có 2 người em,1 là Mainly 2 là Taiwan-Đại Nam chỉ lần lượt vào những người ở đây

-khi con được sinh ra,con đã bị đánh tráo với Mainly,sau nhiều lần tìm tòi thì ta cũng thấy con,từ giờ con sẽ có gia đình hạnh phúc trọn vẹn-Đại Nam xót xa nói với đứa trẻ nhỏ trước mặt nhưng em không quan trọng điều đó,không sao cả,có 1 gia đình là hạnh phúc rồi

Thời gian thấm thoát thoi đưa,Việt Nam cũng dần thích nghi với gia đình của mình,Nam mở lòng với tất cả mọi người tong gia đình,có điều những người anh của em thì không thích em lắm,có lẽ do chưa quen,Nam cũng biết thêm được rằng Việt Hoà,hơn cô 1 tuổi, không phải con ruột của Đại Nam,anh được nhận về từ cô nhi viện,Việt Minh,hơn em 5 tuổi, là họ hàng xa qua 4 đời gia phả của cha em,sau khi cha mẹ mất thì được Đại Nam thương tình nhận nuôi,trong nhà thì chỉ có Mặt Trận,hơn em 3 tuổi,Taiwan người em trai song sinh của em là con của cha em,còn Mainly thì bị đánh tráo nên cũng không cùng huyết thống

.

.

.

Một năm sau,Taiwan đột nhiên trở bệnh nặng,một căn bệnh hiếm có khiến hầu hết y sĩ không thể cứu riết triệt để căn bệnh,Taiwan ngày càng ốm yếu,cả về thể chất lẫn tinh thần,người cậu nóng ran,sốt liên miên và luôn bị tức ngực,khó thở cùng với cơn nhức đầu thâu đêm suốt sáng.Cả nhà vô cùng lo lắng,bất chợt khi này Đại Nam lại nhớ đến cuốn sách y học cổ truyền của nhiều đời trước để lại,và quả nhiên trong này có loại thuốc có thể cứu chữa

[Tại căn phòng của Taiwan]

*CHOANG !!!*

Tiếng bát vỡ len keng vang vọng khắp căn phòng,vị y sĩ kia ngồi rạp xuống đất trong sự sợ hãi trước 1 cậu bé mới 5 tuổi

-NÉM ĐI !

CÚT ĐI !

ĐÃ NÓI LÀ ĐẮNG NÊN KHÔNG UỐNG MÀ !!!!-Taiwan hét lên giận giữ,cậu cầm lấy gối đầu rồi ném về phía vị y sĩ

-n-nếu thiếu gia muốn khỏi bệnh thì phải uống loại thuốc này..v-vv-với cả trong đó không có thành phần gây đắng

-TỨC LÀ NGƯƠI BẢO TA NÓI DỐI !?!

CÚT ĐI !!!-Taiwan lại càng tức giận hơn nữa mà hét lên,vị y sĩ sợ hãy chạy vọt đi để lại mớ hỗn độn đó cho những người giúp việc xử lí

-thiếu gia..xin người bình tĩ-

-CÒN NGƯƠI NỮA AI CHO NGƯƠI VÀO !?!!

-t-tôi...dọn

-CÚT HẾT ĐI !!!

ĐI ĐI-sau lời đuổi mắng ráo riết đó thì không ai dám tiến vào nữa

Hiện tại trong căn phòng bếp Đại Nam đang rất buồn rầu,đứa con nhỏ này không hiểu sao cứ không chịu uống thuốc,nếu vậy thì có lẽ thằng bé sẽ chết mất,Việt Nam như thấu hiểu được sự lo lắng ấy,em liền đứng dậy đi đến chỗ Đại Nam

-cha ơi,để con thử cho em Taiwan uống thuốc xem ạ-lời nói trong trẻo cất lên như 1 liều thuốc chữa lành,Đại Nam cười rồi xoa đầu em

-con có làm được không ?

Đến cha cũng không dỗ được đứa em con mà-nghe Đại Nam nói thì Nam liền lắc đầu lia lịa

-không ạ,còn hơn là để em ấy đau,con nhìn mà cảm thấy buồn ạ-1 lời khẳng định đầy tính trẻ con khiến Đại Nam bật cười,thôi thì con mình nói vậy rồi chẳng nhẽ lại lỡ khước từ,Đại Nam đồng ý rồi liền gọi cho vị y sĩ kia nấu lại bát thuốc

Đêm đến,màn đêm tĩnh lặng,Taiwan đang sốt cao không hạ,cơ ngực cậu quặn thắt khó chịu,không thở được,không thở được,ngồi dậy cũng không,xỉ mũi cũng chẳng khá hơn,cậu thở bằng miệng đến mức môi cũng nứt nẻ,họng đau rát,cậu muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc,cậu cũng muốn uống lắm chứ nhưng nó quá đắng,vị hệt như thuốc Bắc,không nó còn đắng hơn nữa

*cốc cốc*

-chị vào nhé-Việt Nam gõ 2 tiếng rồi mở cửa ra,Taiwan nghe cái giọng quen thuộc này thì nhíu mày

-chị vào đây làm gì-một câu nói thờ ơ thốt ra từ miệng 1 cậu nhóc đáng yêu

-chả đáng yêu chút nào-Việt Nam cẩn thận bưng bát thuốc trong tay đi về phía Taiwan

-đã nói là không uống,đắng chết

-thuốc đắng dã tật,cha nói vậy đấy,nào uống đi,chị mớm cho-Việt Nam đưa thìa thuốc lên cho Taiwan nhưng bị cậu gạt phăng đi

-ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG UỐNG !!!-nói rồi cậu liền ném bát thuốc đi,tiếng vỡ vụn nổ ra trong thoáng chốc,Việt Nam thấy cảnh đó thì giật mình sợ hãi,Taiwan thì tức giận đến phát khóc nằm phịch xuống nệm rồi kéo chăn qua mặt vo tròn lại như con nhộng

Việt Nam nhìn thì thở dài,sao cậu nhóc này chẳng giống cái tính điềm đạm của cha nó gì,nếu vậy thì Nam sẽ tự nấu,vừa nãy Nam cũng thấy y sĩ nấu nên sẽ bắt chước theo,sẽ không làm phiền ai nữa,dù gì cũng đêm hôm rồi mà

-chị đi nhé-Nam thông báo cho Taiwan nhưng cậu chẳng để tâm

Việt Nam bước qua hành lang dài,đi từ tầng 3 xuống tâng 1 rồi rẽ phải,tiến đến căn phòng cuối cùng của toà nhà và mở cửa ra,Nam đi đến những cái túi đựng đầy dược liệu các loại rồi lấy 1 cái cân,mỗi thứ cân 1 ít.Khi đến cái túi thứ 3 chợt Nam thấy những hạt gì đó màu đen đen,Nam thử lật sâu xuống thì thấy nó rải rác khắp nơi,cả ở trên nữa,nó rất khác so với dược liệu bên trong túi,chợt Nam hoàn hồn

-c-cái gì ?

Trứng gián !?-Việt Nam cầm lấy cái túi đó chạy về phòng của Đại Nam gõ cửa ing ỏi

-cha ơi,cha ơi,dược liệu có trứng gián-tiếng cửa này đã thu hút những người trong nhà tỉnh dậy,mọi người liền chạy về phòng của Đại Nam xem tình hình

-chuyện gì vậy cha ?-Việt Minh là người đến sớm nhất

-a-anh ơi,nhìn nè,trứng...-Việt Nam đưa cái túi ra cho Việt Minh,anh nhìn xong thì cau mày

-chuyện này cần phải làm rõ,dược liệu thông thường sẽ được thay định kì và bảo quản cẩn thận,không thể có chuyện này được,dược liệu cũng là nhập từ nguồn uy tín và được kiểm duyệt đàng hoàng,với lại cái kho đó chỉ có được sự cho phép của người nhà mới vào được-Đại Nam lẩm nhẩm 1 hồi rồi nhìn những đứa con của mình

- các con có cho người khác vào không ?-Đại Nam nhẹ nhàng hỏi,nhưng nhận lại chỉ là sự lắc đầu,ông liền tiến vào phòng kiểm tra camera,khi đi ra thì nhìn mặt ông vô cùng tức giận,có lẽ đã bắt được rồi

-Mainly !

Sao con lại làm vậy?

Sao con lại bỏ trứng gián vào trong dược liệu,sao con lại nói dối cha ?-con bé sợ sệt ngồi phịch xuống sàn,nước mắt rơi lã chã khóc oà lên

-con..con xin l-lỗi ạ..t-tại con hức hức....con nghe...hức con gián sống khoẻ,sống dai...hức huhu sống tốt nên con bỏ vào để em...em cũng sống được...hức huhuhu...em sẽ nhận được sức mạnh của gián và...sống khoẻ như gián

-ai bảo con vậy,và ai cho con vậy ?-Đại Nam cau mày nhưng vẫn vỗ vai con bé

-n-người đi đường,họ còn cho con nữa-Mainly nói,Đại Nam thở dài

-lần sau đừng tin nhé,có gì không biết hỏi ta,người đâu,đem đổ hết số dược liệu này và đi mua mới lại,đến chỗ cũ,kiểm kê rõ ràng,đây là thuốc để cho tứ thiếu gia uống,không được sai sót,cũng may mà Taiwan kịch liệt không uống chứ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra-ông cũng thở phào nhẹ nhõm,vừa nãy ông còn nhìn thấy những quả trứng đột biến với nhiều màu,chỉ sợ mấy cái đó nhiễm phải bệnh gì rồi sẽ lây lan cho đứa con của ông

-muộn rồi,đi nghỉ đi

-vâng ạ,thưa cha-nói rồi mọi người về phòng của mình

[Vài ngày sau]

Thuốc đã hoàn thành,cũng đã xong,lần này Việt Nam vẫn xung phong đưa thuốc,trên tay em còn là 1 lọ gì đó mà em mang theo

*cốc cốc*

-chị vào nhé-nói rồi Việt Nam tiến vào bên trong,Taiwan đang sốt cao,nhìn thấy Việt Nam thì càng mệt mỏi hơn

-em uống thuốc nhé-Việt Nam giơ bát thuốc ra cho Taiwan

-không...đắng...với lại vụ đật trước nữa...không uống-Taiwan mệt mỏi nói

-lần này đảm bảo,cha đứng giám sát mà

-cũng không uống...đắng-cậu quay người ra chỗ khác,bộ Nam hết việc rồi hay gì mà đi đưa thuốc cho cậu

-đảm bảo không đắng nữa,nếu đắng tối nay chị sẽ dẫn em đi chơi chợ đêm,được chứ ?-Việt Nam bắt đầu thả mồi,và có vẻ đã thành công để Taiwan hứng thú đôi chút

-nhưng cha không cho

-yên tâm,đảm bảo đi được,tin chị-Việt Nam chắc nịch,nghe vậy thì Taiwan mệt mỏi ngồi dậy,cầm lấy bát thuốc mà mặt xanh hẳn ra,thứ nước màu đen này liệu có đắng không đây,nhắm mắt uống thử 1 ngụm,bất chợt vị ngọt truyền đến khiến Taiwan ngỡ ngàng

-s-sao nó...không đắng nữa vậy-Taiwan quay ra hỏi Việt Nam,Việt Nam cười nhìn cậu nhóc trước mặt,trông dễ thương vô cùng

-có lẽ vì chị muốn em nhanh chóng khỏi bệnh nên nó đã biến dòng nước đắng này chuyển sang ngọt như thể hiện tình yêu của chị dành cho em vậy-đó là 1 câu bông đùa của cô nhóc 5 tuổi học được qua những người giúp việc khi gửi thư cho người thương,thật ra em đã cho thêm mật ong,cậu nghe xong không hiểu sao toàn thân nóng bừng lên,mặt cũng đỏ hơn,miệng mím chặt lại cố không để lộ mình đang cười,thấy mình hình như nói sai thì Việt Nam liền nhanh chóng sửa lại

-c-chị đùa thôi,thật ra chị cho mật ong vào

-vậy sao-cậu quay mặt ra chỗ khác,không nhìn vào Nam nữa-chị...thuốc không đắng nữa nhưng như vậy...từ giờ trở đi là em không thể đi chơi chợ đêm với chị nữa hả....

Nghe cậu nhóc chần chừ nói vậy Việt Nam liền hiểu ý ngay,vội vàng trả lời

-nếu em muốn chị sẽ dẫn em đi,chị hứa-nói rồi em giơ ngón út lên,cậu thấy vậy cũng giơ ra,vậy là cả 2 liền hứa với nhau,1 lời hứa ngọt ngào trong sáng của 1 cặp chị em,thật đẹp

[60 năm sau]

-CẤP BÁO CẤP BÁO !

ĐẠI TIỂU THƯ GẶP TAI NẠN XE ĐÃ KHÔNG QUA KHỎI !!!

.

.

.

.

.

.

[Mọi thứ trong tầm mắt tối dần,1 vòng lặp được thiết lập trong hư vô]

-thưa ngài,tôi đã tìm thấy đứa trẻ ngài cần tìm-vị thanh niên với bộ đồ đen đưa tay ra chỉ về phía cô bé,người đàn ông ngồi ở chính giữa chiếc ghế sofa đứng dậy tiến về phía cô bé

Người đàn ông nhìn vào cô bé nhỏ xíu ở dưới,tay phất đi ra hiệu cho người kia lui xuống,bản thân quỳ 1 chân xuống mỉm cười với đứa nhóc trước mặt

-chào con,chào mừng con trở về nhà,con gái ta,từ giờ ta sẽ bù đắp cho con những thiếu sót trước kia được chứ ?-ông xoa xoa cái đầu nhỏ làm tóc của con bé bù xù thêm

-ưm-con bé đang cố gắng định hình tình hình

-con đã có tên chưa ?-người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng hỏi

-..c..chưa...-con bé do dự trả lời

-vậy..từ giờ tên con là Việt Nam,được chứ ?-Việt Nam,một cái tên thật hay mà cũng thật đẹp,con bé mỉm cười hạnh phúc gật đầu lia lịa

[1 năm sau]

-nếu em muốn chị sẽ dẫn em đi,chị hứa-nói rồi em giơ ngón út lên,cậu thấy vậy cũng giơ ra,vậy là cả 2 liền hứa với nhau,1 lời hứa ngọt ngào trong sáng của 1 cặp chị em,thật đẹp

[50 năm sau]

-CẤP BÁO,ĐẠI TIỂU THƯ BỊ SÁT HẠI ĐÃ KHÔNG QUA KHỎI !!!

[Vòng lặp được thành lập]

[40 năm sau]

-CẤP BÁO ĐẠI TIỂU THƯ BỊ HÔN QUÂN BẠO HÀNH ĐÃ KHÔNG QUA KHỎI

.

.

.

.

.

.

[Vòng lặp vẫn tiếp tục cho đến khi...]

-nếu em muốn chị sẽ dẫn em đi,chị hứa-nói rồi em giơ ngón út lên,cậu thấy vậy cũng giơ ra,vậy là cả 2 liền hứa với nhau,1 lời hứa ngọt ngào trong sáng của 1 cặp chị em,thật đẹp

[8 năm sau]

Thời gian trôi qua thật mau,thoáng chốc đã 8 năm,trong 8 năm này Nam đã làm thân rất tốt với Mainly và Taiwan,có điều Nam không hiểu vì sao mình vẫn chẳng thân thiết được với 3 người anh và cha của cô cũng không hiểu sao ngày càng xa cách,có lẽ là do công việc áp lực chăng,hay trong người khó chịu

Nam và Mainly đang ngồi với nhau sau nhà,tại khu vườn hoa hồng tuyệt đẹp với đủ loại màu sắc lai tạo,hoa bướm lượn lờ xung quanh tạo nên 1 khung cảnh rất bình yên và thư giãn.Cả 2 đang nhâm nhi bánh và trà và trò chuyện

-chị biết đó,lúc đó em làm vỡ mất chậu hoa của cha,thế rồi cha liền đùng đùng nổi giận,lần đầu em thấy luôn đấy-Mainly khúc khích kể chuyện,Nam nghe vậy thì vừa bất ngờ vừa cười

-thế hả,không ngờ 1 người điềm đạm như cha dù bị mất đi vài cái nhẫn vàng thì mặt vẫn ân cần,ai ngờ đâu chỉ vì 1 chậu hoa mà biến sắc đấy,chị muốn thử xem quá-Việt Nam tiếp nối hùa theo

-haha,nếu vậy thì chắc cha phải mất thêm vài cái chậu rồi

-nhưng cũng thấy tội nghiệp nhỉ-Việt Nam cười nói,Mainly uống thêm 1 ngụm trà rồi trả lời

-vâng cũng đ-khụ khụ khụ-đột nhiên con bé ho lên,Việt Nam giật mình vội vàng hỏi

-em có sao không,sặc nước h-A !

Gì vậy...s-sao lại..Mainly !!!-Nam thấy trên tay cô bé vừa nôn ra 1 ngụm máu liền nhanh chóng chạy đến chỗ con bé,tiếng hét cũng vì thế mà thu hút những người trong nhà chạy ra

-Main..ly em không sao chứ ?-Việt Nam định vỗ vỗ vai con bé thì đột nhiên nó lăn đùng ra đất rồi lộn vài vòng,khung cảnh này thật tình cờ được cả nhà chứng kiến

-TRÁNH RA !

MAINLY-Việt Hoà phản ứng đầu tiên,anh đẩy Việt Nam ngã rồi liền chạy đến chỗ Mainly

Vì đột ngột bị đẩy nên Nam liền ngã vào bàn trà,tiếng loạn choạng vỡ vụn rất lớn,những mảnh thuỷ tinh rơi lã chã trên nề cỏ xanh,trà bị thấm xuống nền đất,bánh quy và các loại mứt khắp nơi xung quanh Nam

*tích tắc*

1 giọt,2 giọt rồi lần lượt hàng tá những giọt máu tươi chảy xuống từ đầu và tay Nam,lòng bàn tay của Nam đè lên mảnh sành của tách trà,xuyên qua lớp da,Việt Nam không cảm thấy đau,chỉ 1 lòng lo lắng cho Mainly,cô em gái bé nhỏ,cô em gái mà mình hằng yêu thương....nhưng rồi nó khiến Nam chết lặng,trái tim vỡ vụn

-c..chị...cả nhà....có lẽ...c-chị hic..hức hức...hic có lẽ do con không phải con ruột....nên....hic...hức hức....cả nhà...hãy tha thứ cho chị...Việt Nam.....-cái gì,nó nói cái gì vậy,em có làm gì nó đâu chứ

Việt Nam nằm trên làn cỏ xanh,nước mắt em rơi xuống hoà cùng máu và trà,sao vậy nè....đột nhiên Nam buồn ngủ,rất buồn ngủ,Nam muốn chết đi,chết oách đi cho xong,tầm nhìn Nam mờ dần,thứ cuối cùng Nam thấy là tiếng gọi của Taiwan,đứa em trai của cô

-mọi người !

Không nhìn thấy chị Nam như này sao,mau,mau đưa chị đến bệnh viện,gọi cứu thương !!!-trái với lời thỉnh cầu của Taiwan thì mọi người lo lắng cho Mainly hơn,cậu mím chặt môi,nói cho quản gia gọi cho bệnh viện gần nhất,tay bế Việt Nam lên rồi gỡ những mảnh sành ra

-cố lên chị,cố lên !-Taiwan bế Việt Nam lên rồi chạy ra phía xe cứu thương,còn những con người kia thì đã đưa Mainly đi mất rồi

.

.

.

.

Hết

Ngày 1/7/2025-2/7/2025

Ủng hộ tui nhé,tui lấy cấp bậc quý tộc của Anh nhưng lấy vài thứ ở hiện đại nên nó sẽ hơi ngang,nhưng thôi cái gì tiện lợi thì lấy,trong này có điện thoại nhưng là loại để bàn nhé

Cấp bậc như sau cho những ai không biết

Cao nhất là Hoàng tộc ->Công tước -> Hầu tước->Bá tước-> Tử tước ->Nam tước

Còn lại là thường dân tư sản vô sản v...v

3455 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 2 Trỗi dậy


Sau khi được đưa đến bệnh viện,Việt Nam rơi vào cơn hôn mê sâu,còn Mainly sau 2 ngày thì cũng đã tỉnh,con nhỏ đó bị trúng độcTaiwan là người luôn trực cạnh bên Việt Nam,mắt thằng bé đỏ hoe,tay nắm lấy tay Việt Nam không ngừng cầu nguyện,chắc chắn,chắc chắn Nam sẽ tỉnh lại-chị...hức...chị..nhất định chị phải tỉnh,em sẽ đợi chị...hức hức..chị còn lời hứa năm đó nữa mà...nhất định chị không được thất hứa-Taiwan nói rồi hôn lên mu bàn tay của Việt Nam,hai tay nắm chặt lấy cánh tay có phần gầy gò kia-chị..em ra ngoài 1 chút,chị đợi em nha-nói rồi Taiwan để tay Nam lên chiếc giường,bản thân thì lặng lẽ rời đi,không quên đóng cửa lại[Trong tâm trí Nam]Việt Nam đang nằm giữa 1 nơi vô định,đôi mắt đỏ hoe vì vẫn còn buồn chuyện đó,đột nhiên không gian như vỡ ra,Nam giật mình ngồi dậy nhìn,những mảnh vỡ đấy hoá thành cát bụi và dần tạo ra 1 người,trông không rõ mặt nhưng vẫn hình dung được đây là 1 người đàn ông-ông là ai ạ ?-Việt Nam cất giọng lên hỏi trước,người đàn ông liền trả lời với giọng khàn đặc-ta là ông tổ con,Xích Quỷ,Việt Nam con phải sống,sống thật tốt để thay đổi vận mệnh của đại gia tộc Đại Nam này,nếu không bao nhiêu công sức xây dựng sẽ đổ sông đổ bể cả

-là sao ạ thưa ông tổ-Việt Nam nghi hoặc hỏi

-khi con chết đi,gia đình sẽ bị thâu tóm dưới cái con đ* Mainly kia,nó là 1 con rắn độc,cái đại gia đình của con đang nuôi 1 con cáo già,con biết không,con đã từng chết đi và sống lại,cái vòng lặp này đã lặp lại lên đến 158 lần,nếu con chết thì đây sẽ là lần thứ 159,con đã sống 159 lần và chết 158 lần,khi con chết,vòng lặp này lại 1 lần nữa vang lên,các đại gia tộc sẽ bị diệt vong dưới cái móng của nó do nó đã quyến rũ những người thừa kế của các Công Hầu Bá Tử Nam và cả Hoàng tộc,con phải sống,con phải giết chết mầm xấu này của nhân loại,ta tin con,giờ hãy dậy đi,nhanh lên nó sắp giết con rồi kìa

Vừa nói xong,1 màn hình hiện ra trước mặt Việt Nam,Nam trợn tròn mắt,Mainly..nó đang cầm 1 con dao khẽ mở cửa ra,trông gương mặt hệt như thiên thần kia sao lại ác độc như vậy

-nhanh lên đi

-nhưng con không thể tỉnh lại,con không thể làm được,cứ như có gì đó cản con lại vậy,con phải làm sao đây-Việt Nam nói với Xích Quỷ

[Trong căn phòng]

Tiếng bước chân chậm rãi,tiếng cót két của cánh cửa được đóng lại,Mainly tiến vào cùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào người bất tỉnh trên giường,trong đầu luôn vang vảng lên 1 câu rợn người "chết đi...chết đi",nó khiến người ta sợ chết khiếp,Mainly đứng trước giường của Việt Nam,miệng nhoẻ lên 1 nụ cười mang rợn

-chị ơi~chị biết không,khi chị về em đã rất ghét chị,chị cướp đi cái ghế đại tiểu thư độc nhất của em,chị ơi~ chị biết không,em muốn Taiwan chết,em cho trứng gián vào trong thuốc của nó,em còn nhét cả lá ngón vụn vào trứng giả với niềm hi vọng nó sẽ chết,như vậy em sẽ là đứa bé nhất trong nhà và được cưng chiều,chị ơi~chị ơi~ chị biết không,em ý,em đã rất ghét khi cha lại yêu thương chị như vậy,em đã nhiều lần nói xấu chị trước mặt cha,trước mặt các anh và có lẽ nó đã thành công,thật tuyệt nhỉ vậy là có lợi cho em rồi,và bây giờ,em sẽ từ từ...từ từ,đừng lo chị ạ,chị đối với em rất tốt,nhưng cũng không thể thay đổi sự thù ghét của em với chị,nên là...chị biến mất đi nhé-nói rồi con nhỏ đó giơ cao con dao lên rồi mạnh mẽ nhắm thẳng vào bụng Nam

*tích tắc*

Máu chảy ra khắp nơi,Mainly trợn tròn mắt nhìn,thứ chảy máu kia không phải là bụng của Nam mà là bàn tay Nam,Việt Nam nén lại cơn đau,mím chặt môi giữ lấy con dao,thật may mà tỉnh lại được nếu không chắc chắn sẽ toi rồi.Con nhỏ đó tức giật giật lại chiếc dao đang ngấm đầy máu cũng may mà Việt Nam thả ra chứ nếu không chắc nó sẽ thốn hơn nữa,Mainly phản ứng rất nhanh liền cắm dao nhắm đến ngực em,em liền nhanh trí lăn xuống giường may mắn thoát khỏi kiếp nạn

Tiếng động đã làm những người ở ngoài để ý,Taiwan đi ra phía cửa cũng nghe thấy thì liền mở toang cửa ra,đập vào mắt anh là con dao đầy máu đang nằm trên tay của Mainly,trên giường thì không thấy Việt Nam đâu

-MAINLY CON CHÓ KIA MÀY ĐÃ LÀM GÌ CHỊ ẤY !!?

CÚT RA-Taiwan mất bình tĩnh lao đến chỗ Mainly giật lại con dao,con nhỏ đó giật mình run rẩy ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo

Taiwan không để tâm,cậu liền chạy ra chỗ Việt Nam đang nằm dìu Nam dậy,nếu như cậu không đến kịp chắc chắn mọi chuyện sẽ tệ hơn rất nhiều.Khi này cả nhà Đại Nam cũng tiến vào trong,mùi tanh của máu sộc thẳng vào mũi họ khiến họ không khỏi nhíu mày

-chuyện gì vậy,sao các con lại ngồi dưới đất thế kia,không có quy củ gì cả,mau đứng dậy đi-Đại Nam lên tiếng trước,cả 3 cũng vì thế mà đứng dậy,Mainly chạy đến nhào vào lòng Đại Nam khóc sướt mướt

-c-cha..cha ơi....c-con sợ.....hức hức-con nhỏ khóc càng ngày càng lớn khiến cho Đại Nam không nói được từ nào,Việt Minh nhìn về phía 2 người kia thì nhíu mày,thấy con dao nằm trên sàn nhà dính đầy máu và bàn tay của Nam đang bị thương,thằng em thì đang ôm lấy Việt Nam

-chuyện gì xảy ra vậy ?-nghe thế Việt Nam liền định phanh khui sự thật nhưng khi nhìn thấy nét mặt của họ thì em liền không nói được từ nào

Đôi mắt như không thấy sự gì,đôi mắt vô cảm hoà thêm 1 lớp sương đen khiến em không khỏi lạnh lòng,nhìn thấy họ vẫn đứng ở đó,gương mặt không có gì là biểu hiện sự lo lắng,chẳng nói 1 lời nào tổn thương nhưng lại khiến tim em nguội ngắt,nếu họ không quan tâm thì việc gì em phải kể nể với họ...nhưng nếu thế thì nhân loại này sẽ bị diệt vong sao,em không muốn ai phải chết cả

Cậu nhìn thấy người chị của mình chần chừ không nói thì liền đối diện chất vấn những con người trước mặt

-sao mọi người không hỏi han gì vậy,chị ấy bị thế này rồi kia mà,cả nhà thật lòng lan dạ sói,con thật sự hổ thẹn khi có chung huyết thống với những người như cả nhà-nghe thấy lời nói đó phát ra từ cậu nhóc bé nhất trong nhà,những con người kia có phần chột dạ,dường như ngờ ngợ ra điều gì đó,phải rồi,có 1 người đang bị thương ở đây

-anh hỏi rồi kia mà,nhưng đâu thấy ai nói gì-Việt Minh nói,nghe thế thì Taiwan liền phản bác

-nhìn cái gương mặt của cả nhà thế kia thì ai mà muốn kể,mà anh hỏi chẳng đầu chẳng cuối,ai mà muốn trả lời chứ

-...-anh im lặng không nói gì

-cả cha nữa,ngày trước cha còn thương yêu chị thế sao giờ lại xa lánh như vậy,cha là tấm gương cho các con thế mà cha lại phân biệt như thế này,e là con không thể coi cha là gương tốt nữa rồi-Taiwan liền nhìn người cha của mình nói,nghe vậy thì Đại Nam không dám nhìn thẳng vào mắt Taiwan,đứa trẻ này nhìn như vậy sao lại ăn nói sắc bén thế,mà đúng thật là như vậy nhỉ

Không khí dần trở lên gượng gạo,nhận ra tình hình đang bất lợi cho bản thân thì Mainly liền quỳ xuống khóc sướt mướt,tay thì nắm lấy ống quần của Nam kể nể

-e-em...em xin lỗi để chị bị thương...hức hức....em đã không bảo vệ chị,em xin lỗi..hức hức..xin lỗi-nhìn thấy nước mắt ngắn dài của Mainly khiến Việt Nam không khỏi cảm thấy kinh tởm,nếu như nó không nói những lời kia thì có lẽ Nam sẽ động lòng đôi chút

Việt Nam gạt tay Mainly ra,không muốn nhìn mặt nó,1 lần bất tín vạn lần bất tin,nó không chỉ khiến Nam bị hiểu lầm mà còn khiến Nam mất đi sự tin tưởng nơi nó

-đừng nói nữa,chị không muốn nghe,nó khiến chị...khó chịu-Việt Nam bước nhanh ra khỏi căn phòng này trong tình trạng mệt mỏi,Taiwan cũng vì thế mà chạy theo để lại gia đình bên trong căn phòng,tất cả đều không nói gì,Đại Nam tiến đến vỗ vai Mainly

-chuyện gì đã xảy ra vậy con ?-nghe thấy lời nói đó khiến con nhỏ giật mình,quay ra với đôi mắt đỏ hoe

-c-có 1 tên nào đó muốn sát hại chị Nam...con...con vào thì thấy nó...con không kiềm chế được cảm xúc khi thấy hắn đẩy chị Nam xuống đất rồi xoẹt 1 đường ở tay chị ấy....con đã dùng con dao rồi đâm vào chân hắn...rồi hắn bỏ đi...con...con không ngờ lại bị chị Nam với em Taiwan hiểu lầm...hức hức...con..c-con phải làm sao đây cha-nghe nó nói vậy thì Đại Nam cũng cho là vậy đi,dìu con nhỏ đó lên rồi tất cả cùng nhau đi về

.

.

.

.

Hai ngày nữa trôi qua kể từ khi Việt Nam rời khỏi căn phòng kia để chuyển đến phòng bệnh khác,lúc này Nam cũng đã xuất viện.Về đến nhà thì thấy ngôi nhà đang xôn xao điều gì đó,xuống xe ngựa Nam tiến vào bên trong căn nhà,nghe loáng thoáng từ những người giúp việc thì có vẻ nhà có khách quý

-thưa cả nhà,con về ạ-Việt Nam mở cánh cửa gỗ lớn ra,đập vào mắt em là 1 khung cảnh vui tươi rộn ràng,hoặc có thể chỉ đơn giản là ồn ào

Cả nhà nghe tiếng động thì quay về nhìn lại phía cánh cửa,là Việt Nam,Taiwan chạy ra tiếp đón rất nồng nhiệt,tuy mới gặp hôm qua thôi nhưng cậu cứ có cảm giác như chưa gặp chị mình 1 thập kỉ vậy

-Việt Nam,con chào ngài Công tước Qing đi-Đại Nam nhắc nhở,nghe vậy thì Nam nhấc nhẹ váy lên cúi chào người đàn ông đang ngồi phía xa kia

-tiểu thư nhà Đại Nam,Việt Nam chào ngài Công tước Qing-giọng nói trong trẻo cất lên khiến con người kia không khỏi chú ý

Mái tóc đen dài được tết gọn gàng cùng đôi mắt sắc sảo với 2 màu vàng đỏ nhìn về phía con người nhỏ bé kia,tay cầm chiếc quạt che miệng lại để dấu đi vẻ thích thú

-đây là đại tiểu thư nhà Đại Nam hả,chào con~trông con xinh xắn thật đấy,ta có 1 đứa con trai nữa trạc tuổi con,con có hứng thú chứ ?-nghe thấy lời nói bông đùa ấy thì Việt Nam lễ phép đáp lại

-dạ nếu thiếu gia ấy hứng thú muốn làm thân thì con sẽ ngỏ ý-câu trả lời này khiến Qing không khỏi phá lên bật cười

-hahahaa..chắc thằng bé đó không có hứng thú đâu,nhưng ta thì có đó-Qing vừa cười vừa nói khiến không khí trở lên bất bình thường,thấy mình nói hơi quá thì Qing tự nhiên thấy hơi gượm,ho ho vài tiếng rồi vào chủ đề chính

-è hem,như từ nãy tôi đã nói xong với ngài Bá tước,vậy thì từ ngày mai Taiwan sẽ trở về và Đông Lào sẽ ở lại đây,lẽ ra khi ấy không nên chọn cái bệnh viện này,làm ăn quá kì cục,lạc mất đứa con trai suốt từng ấy năm trời-Qing bắt đầu than thở kể nể,Đại Nam cũng vui vẻ trò chuyện,thật sự ông không ngờ 2 đứa con của mình sinh ra lại lạc cả 2 đứa,cũng may mà tìm lại được,lần sau chắc chắn sẽ không bao giờ khám bệnh tại cái bệnh viện củ chuối đó nữa

Việt Nam nghe thì cũng hiểu đại khái tình hình,người em trai Taiwan của mình hoá ra không phải em ruột,ngày mai nó sẽ về gia đình thật sự của nó rồi,thật tình Nam đang buồn nhiều chút,gắn bó với nhau suốt 9 năm trời,chơi với nhau từng đấy năm Nam không muốn rời xa đứa em dễ thương này

Taiwan cậu cũng vậy,cũng không muốn rời xa Nam,người chị này đối với cậu có vị trí vô cùng đặc biệt,cậu không muốn rời xa,chỉ muốn ngày ngày bên cạnh,Nam mang đến cho cậu sự ấm áp khó tả,nhiều khi cậu nghĩ có khi nào mình đã thích chị không nhưng đều bị chính cậu phản bác,do khi đó cậu luôn mặc niệm đó là tình yêu sai trái,chỉ có thể nghĩ đó là sự mến mộ,giờ đây khi biết tin mình không cùng huyết thống,cái cảm giác đó như được giải thoát,liệu...cậu có cơ hội không nhỉ

Nghĩ đến đây mặt cậu đỏ lịm,thôi không nghĩ linh tinh nữa,dành thời gian cho buổi cuối cùng này với người chị yêu quý nào.Taiwan nắm lấy tay Việt Nam kéo Nam ra ngoài vườn

-chị,đêm nay có phiên chợ đêm,ta đi chơi đi,chị không được thất hứa đâu-Taiwan làm nũng với Nam,nhìn thays thằng em nói thế này không tài nào từ chối nổi,Việt Nam cười xoa đầu thằng em,mới hôm nào nó còn thấp hơn Nam giờ đã cao gần bằng rồi

-được,đêm nay ta chơi,chơi xả láng luôn,nên đi vào giờ nào đây

-8 giờ,chị thấy sao-Taiwan đưa ra ý kiến

-được,chiều em tất

-vâng chị-Taiwan cười nói,chợt cả 2 nghe thấy tiếng gì đó ở phía xa xa,chạy lại thì nhìn thấy cảnh ướt át

1 cậu nhóc đang đứng ở đó với vẻ mặt khó chịu,đằng kia là Mainly đang ướt sũng

-ngứa tai quá con đàn bà trà xanh,khiếp-giọng nói khó chịu vang lên

.

.

.

.

Hết

Ngày 2/7/2025-3/7/2025

Ủng hộ tui nhé 😀

2624 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 3 Chợ đêm


-ngứa tai quá con đàn bà trà xanh,khiếp-giọng nói khó chịu vang lên,Mainly nước mắt ngắn dài nhìn cậu nhóc trước mặt,lòng gợn sóng

[Quay lại chục phút trước]

Khi này Qing dẫn 1 cậu nhóc trông không mấy thân thiện tiến vào bên trong căn biệt thự.Đại Nam nghe tin thì liền nhanh chóng chạy ra tiếp đón nồng nhiệt

-quản gia,pha trà-câu vừa dứt thì người đàn ông bên cạnh liền chuyên nghiệp pha trà mời Qing

-mời ngài Công tước thưởng thức,đây là loại trà nổi tiếng ở phía tây nước ta,mong ngài không chê

-ây da sao mà chê được,ngài đã mất công mời tôi mà-nói xong thì Qing nhấp lấy 1 ngụm

-cho tôi hỏi vì sao ngài Công tước lại cất công đến đây vậy-Đại Nam không lòng vòng nữa mà vào chuyện chính,thấy vậy thì Qing liền đưa ra 1 tờ giấy,Đại Nam cầm lên xem thử,nhìn từng dòng chữ thì nhíu mày

-một lần tôi lỡ nhỏ vài giọt máu vào thau nước,tình cờ Đông Lào là cậu nhóc này cũng nhỏ vào,kết quả là 2 giọt máu không hoà tan,tôi đã đến bệnh viện kiểm tra qua vài biện pháp thì phát hiện ra Đông Lào không phải con ruột,tôi còn nghe nói có 1 vị Bá tước nào đó mới vài ngày trước có đi kiểm tra thì kết quả con cũng không cùng huyết thống,điều tra 1 chút thì thấy đứa con trai Taiwan nhà Đại Nam trông rất giống tôi,tôi cũng nhờ người lấy thử chút máu từ người con đó thì quả nhiên,nó là con ruột tôi-Qing tuôn 1 tràn dài,quả thật là như vậy,cách đây mấy ngày trước Đại Nam có đi làm xét nghiệm huyết thống cha con,Taiwan thật sự không phải con ruột ông

Khi này Mainly từ trên lầu đi xuống,cũng đã nghe hết mọi chuyện,vậy là tên nhóc đó không phải là em ả,nếu thế thì đứa nhóc kia mai này sẽ là người 1 nhà,phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội để lấy lòng tin của nó.Nghĩ đến đây thì con nhỏ thầm cười trong lòng,vội vàng bước xuống bậc thang tiến đến chỗ Qing

-Mainly,đây là ngài Công tước Qing-ngầm hiểu ý,con nhỏ đó cầm váy lên cúi chào,phải gây ấn tượng là thục nữ yêu kiều cho người có quyền thế này mới được

-nhị tiểu thư nhà Đại Nam,Mainly chào ngài Công tước Qing-lời nói cất lên khiến Qing chú ý,dáng người cao ráo,lanh lợi và đặc biệt với mái tóc trắng muốt cùng đôi mắt vàng sáng rực như mặt trời,thật sự khiến người ta không khỏi yêu mến từ lần gặp đầu tiên,nhưng Qing không quá hứng thú,thích cái thứ gì đó nhỏ nhỏ vừa vừa hơn

-ừm,chào con,rất vui khi được gặp con,ta nói chuyện tiếp nhỉ Đại Nam

Nhìn thấy Qing không có gì là để mắt khiến Mainly không khỏi khó chịu,chẳng nhẽ khẩu vị của người này khác chăng,nhưng thôi vì vẫn conc có mục tiêu khác dài hạn hơn,Mainly liền quay ra nắm lấy tay Đông Lào,miệng tươi cười nói với cậu nhóc

-chị nghe sơ qua rồi,em tên gì nhỉ ?-Mainly thân thiện hỏi,Đông Lào nhìn ra chỗ khác lạnh nhạt nói cho có

-Đông Lào

-cái tên nghe thật hay,Đông Lào-Mainly cười nói với Đông Lào

-chị bị khùng hay gì mà mồm cứ toe toét thế

-à...-câu nói sượng trân của Đông Lào khiến con nhỏ khó xử,vội vàng chữa cháy-không có gì đâu,ta đi ra vườn chơi nhé

Nói rồi không để Đông Lào trả lời liền kéo cậu đi ra vườn.Trên cả đường đi chỉ mình con nhỏ nói còn Đông Lào thì mặt đen ngịt bị kéo đi xộc xệch,Mainly chỉ hết cây cỏ rồi chuyển sang côn trùng,kéo cậu đi ra vườn ngồi xuống để nghe con nhỏ luyên thuyên về mấy bài ca câu từ,nhiều khi Đông Lào tự hỏi con nhỏ này là cái máy hay giờ mà nói không ngớt vậy.Lê lết 1 hồi thì Mainly kéo Đông Lào đến hồ hoa sen

-đây là hồ hoa sen,em thấy đẹp không ?

-ờ

-chị sẽ hái cho em 1 ít nhé,ta vừa ăn vừa nói chuyện

-khỏi-dù Đông Lào có từ chối thì Mainly vẫn với tay ra gắt vài cái đài sen đưa cho Đông Lào,Đông Lào cũng không muốn rắc rối thêm nên miễn cưỡng nhận lấy

-chỗ này là do chị trồng đấy,em thấy sao

-đẹp-cậu lấy vài cái hạt sen bóc ra rồi lấy tiêu đi bỏ vào miệng ăn,Mainly nghe vậy cũng chỉ cười,cười hơi gượm gạo

-trước hết chị giới thiệu về gia đình nhé,cha mình tên là Đại Nam,là Bá tước,chúng ta còn có anh cả là Việt Minh hơn mình 5 tuổi,anh ấy là họ hàng xa của cha được cha nhận nuôi,chị nghe nói là anh ấy đã...khắc chết cha mẹ mình a..là chị nghe thôi em đừng hiểu lầm,anh hai là Mặt Trận hơn mình 3 tuổi,anh ấy là con ruột của cha,anh ấy hơi khó gần và cục súc 1 chút,em đừng để tâm nhé,còn anh ba nữa,anh ấy là Việt Hoà hơn mình 1 tuổi,anh ấy là con nuôi của cha,anh ấy tính nóng với hay nói nhiều điều gây tổn thương người khác,nhưng đó chỉ là với những người anh ấy ghét thôi,nếu là em chắc chắn anh ấy sẽ rất thích-nói đến đây Mainly liền nói về chủ đề khác,Đông Lào đột nhiên cảm thấy lạ,có thứ gì đó thiêu thiếu

-tôi nhớ là tôi có chị ruột mà,cô đâu phải chị tôi,à đây tiện thể đừng gọi tôi là em,nghe gợn đòn lắm-giọng nói của Đông Lào vang lên cắt ngang mọi thứ,Mainly nghe thì liền bối rối

-à ừ chị quên mất,chị ruột em là Việt Nam,chị ta khá lùn và đặc biệt rất thích dựa dẫm vào các anh,nên là mối quan hệ của họ với chị ấy không tốt,đến cả cha cũng vậy nên là em đừng tiếp xúc nhiều,nhưng nếu em muốn thì vẫn được,có điều sẽ khá phiền phức đấy-câu nói này cậu ngửi thấy mùi đó bèn đứng lên

-tuy tôi chưa gặp nhưng nghe cái cách cô nói chuyện thì thấy khó chịu rồi,tôi đi đây-nói rồi Đông Lào liền quay lưng rời đi,Mainly thấy vậy liền chạy đến chỗ Đông Lào kéo cậu lại,cậu khó chịu đẩy ra

-bỏ ra !

Đừng chạm vào tôi

-c-chị xin lỗi...chị....chị không nên nói điều đó khiến em không vui.....-Mainly thút thít nói,Đông Lào nghe mà sởn hết cả gai ốc,giờ cậu biết cái mùi đó là mùi gì rồi,mùa trà xanh

-BỎ RA !-cậu hất mạnh ra khiến cho Mainly ngã xuống hồ,bản thân cũng vì thế mà mất luôn 1 góc quần

-ngứa tai quá con đàn bà trà xanh,khiếp-giọng nói khó chịu vang lên,Mainly nước mắt ngắn dài nhìn cậu nhóc trước mặt,lòng gợn sóng

Và đó là lí do khiến cho sự việc dẫn đến hiện tại,Việt Nam theo bản năng định chạy lại đỡ Mainly dậy nhưng cũng may mà Taiwan ngăn lại.Đông Lào mặt hằm hằm chạy đi,Mainly thì tức đỏ mặt không biết làm gì,bộ cô hành động lộ liễu hay do tên này giác quan quá nhạy bén

-nè Taiwan,đi xem thằng nhóc đó thế nào đi-Việt Nam kéo kéo phần áo của Taiwan,cậu nghe vậy liền đồng ý đi cùng,Mainly nhìn cảnh tượng chả ai quan tâm đến mình thì ức chế,tháng 11 lạnh chết khiếp đi được thế mà để 1 người vừa bị vứt xuống cái ao toàn hoa rách này mà không 1 câu hỏi han quan tâm

-Mainly,em bị sao vậy,đứng lên đi,lạnh lắm-Việt Hoà đi qua thấy Mainly người ướt sũng thì sót xa tiến lại,đưa cho ả cái áo khoác rồi dìu ả vào trong

-e-em không sao....Đông Lào..hức hức...

-nó làm gì em hả ?-Việt Hoà như thấy gì đó liền nhanh chóng hỏi

-không..không có gì ạ

-cứ nói đi,có gì anh trị nó

-ừm...chỉ là...em ấy lỡ tay đẩy em xuống hồ sen....

-thế này mà là lỡ tay hả,xác nó còn chả thấy đâu-Việt Hoà cau có,Mainly thấy vậy thì dựa vào lòng Việt Hoà thút thít,Hoà cũng mềm lòng mà an ủi đứa em này

.

.

.

.

.

Đêm xuống,bầu trời dần lạnh hơn,Việt Nam quấn thêm cái khăn nữa cho ấm,mặc vừa phải vì sợ lát nữa sẽ bị nóng,cầm quần áo sẽ rất bất tiện

*cốc cốc*

Tiếng gõ cửa vang lên,Việt Nam nhanh chóng đi ra mở cửa,là Taiwan

-xin lỗi đã để em phải chờ,ta đi thôi nhỉ-Việt Nam đóng cửa cẩn thận lại,quay ra với Taiwan,cậu nhìn chị mình ăn mặc hơi phong phanh thì nhíu mày

-chị không sợ lạnh à,nghe nói càng đêm càng lạnh mà-nghe Taiwan nói thì Việt Nam chỉ cười xoà

-không sao đâu,lát nữa kiểu gì cũng sẽ nóng cho xem,thôi ta đi nhỉ

Nói rồi Taiwan và Việt Nam cùng nhau bước xuống tầng,đi ra xe ngựa để tiến đến phố chợ đêm.Con đường dải gạch xám nên đi cũng khá êm,Việt Nam nhìn mình đang đi xa dần ngôi nhà,quay ra thì thấy Taiwan đang xem bản đồ

-từ nhà mình đến đó mất 1 cây rưỡi,vậy với tốc độ này chắc mình mất 10 phút,đi thư giãn thôi chị,ngắm khu mình sống về đêm thế nào-Taiwan nhẹ nhàng nói Nam nghe vậy cũng gật đầu nhìn ra phía cửa sổ,quả thật nhìn rất thư giãn

Thoáng chốc 10 phút trôi qua,người lái xe tấp xe vào khu riêng biệt và đợi đấy,Việt Nam và Taiwan nhìn khu chợ đồ sộ trước mặt mà không ngừng cảm thán,vừa to vừa đẹp lại còn thơ mộng,có cả đất liền và nổi trên sông,đặc biệt là mùi thơm nức mũi của thịt và mì xào,ngửi thôi mà cái bụng đã sôi sùng sục rồi

-đi nhanh thôi,tận hưởng từng khoảnh khác chị ạ-Taiwan hào hứng dắt Việt Nam chạy qua cánh cửa chào mừng-nhiều người lắm nên chị nắm tay em nhé,để chúng ta không bị lạc nhau

-ừm

Cả 2 đi qua rất nhiều gian hàng khác nhau,có cả vịt quay,bánh rán,miến xào mì xào,có bánh kếp và quầy làm đồ chơi truyền thống,kẹo đườngv..v,mỗi quán ghé vào không mua thì cũng xem,thật sự cả 2 cũng muốn mua hết lắm nhưng nhiều quá thì ăn không hết dù cả 2 quyết định chị gọi 1 phần ăn để ăn chung

Ánh đèn vàng đỏ đung đưa theo gió,những tiếng xèo xèo hoà cùng với tiếng cười nói rôm rả của những con người ghé vào nơi đây,những chiếc đò dưa người dân đi thả lồng đèn trên sông khiến cho khung cảnh càng thơ mộng càng trữ tình,Việt Nam và Taiwan bước đi trên nền gạch đỏ ngay ngắn,trên tay ai nấy cũng hàng tá đồ ăn cùng vỏ bánh,cuối cùng điểm dừng chân là gian hàng cuối cùng cũng là nơi cuối của con chợ,đi qua cũng gần 50 gian hàng chứ đùa

-hết chợ rồi,mà cũng gần 10 giờ rồi,ta về nhỉ-Việt Nam nói với Taiwan,thứ cậu cảm thấy tiếc có lẽ là thời gian trôi quá nhanh

-vâng...-Taiwan ủ rũ nói

-2 cô cậu xinh đẹp ơi xem bói không-tiếng nói cất ra từ trước mặt Nam và Taiwan,cả 2 nhìn lại thì thấy đó là 1 bà già nhăn nheo thấp tè

-dạ thôi ạ,chúng cháu không có hứng thú với bói toán-Việt Nam lên tiếng

-cháu cũng vậy,cảm ơn bà đã giới thiệu,chúng cháu không tin vào bói toán,xưa này chỉ tin mắt thấy tai nghe-Taiwan cũng lên tiếng

-ta giỏi nhất là gieo quẻ tình duyên,xưa nay làm ăn uy tín nhất vùng

-bao tiền 1 lượt nhỉ bà-Taiwan chợt móc túi ra lấy tiền,lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng khiến Việt Nam bất ngờ bật ngửa,thằng em mình đây sao,còn về bà kia thì vui vẻ lấy hộp ra

-5 đồng 1 lượt 5 đồng 1 lượt,nào cậu nhóc,rút đi rút đi-bà ta lấy ra cái hộp rồi xóc xóc lên,lại đưa cho Taiwan xóc

Cậu cũng xóc xóc lên và rồi rơi ra 1 cái gậy gỗ,rồi bà già lại lấy thêm vài cái hộp nữa cho cậu xóc

-419 sao,xem ra người cậu thích sau này có số đào hoa,nhiều người thích và theo đuổi,nên là tình duyên khá cạnh tranh,tỉ lệ chọi còn cao hơn khi thi vào các học viện lớn trên kinh đô của đất nước-nghe bà đó nói xong thì Taiwan cứng đờ,tỉ lệ chọi ác vậy sao,nhưng chẳng phải hiện tại cậu thấy có mỗi cậu thích Nam thôi mà

-"đúng là bói toán không thể tin tưởng thật"-Taiwan thầm nghĩ rồi thở dài

Sau đó cả 2 liền đi về,vừa bước ra khỏi cổng thì đột nhiên Taiwan cản Nam lại

-chuyện gì vậy,em ăn chưa đủ hả,tình hình là chị ăn không nổi nữa đâu-Nam tưởng Taiwan ăn chưa no thì liền sợ xanh mặt

-không ạ,em muốn dẫn chị đến chỗ này 1 lúc,được chứ ạ-Nam nghe vậy thì gật đầu,dù gì mai nó xũng chẳng ở với em nữa,thôi thì hôm nay cứ chiều nó,coi như quà chia tay,chắc chắn sau này sẽ không được gặp thường xuyên nữa

Taiwan dẫn Nam ra sau khu chợ,đằng sau đó là 1 ngọn núi với con đường có sẵn,cả 2 liền leo lên trên.Đến 1 điểm dừng chân thì cả 2 đứng lại,Nam nhìn xuống bên dưới,thật sự..quá đẹp

-không ngờ lại có chỗ này,công nhận em biết nhiều chỗ ghê-Nam cảm thán

-không có gì đâu ạ,tình cờ thấy thôi-Taiwan gãi gãi đầu

Gió lạnh lùa vào từng tấc da tấc thịt,nhưng không hiểu sao Nam lại thấy nó mát vô cùng,không gian tĩnh lặng đôi khi lại vang lên tiếng của những con vật vô định khiến cho bầu không khí càng trầm đi,Taiwan nhìn về phía xa,Nam cũng vậy,cả 2 không nói gì với nhau,cả 2 đều đang đắn chìm trong thế giới riêng của mình

-chị..-giọng nói cất lên phá tan bầu không khí yên ắng

-chị nghe-giọng nói ngọt ngào cất lên từ Nam

-mai em đi rồi,nếu như ai bắt nạt chị,chị nhớ alo em nhé,em sẽ đến và đá bay tên đó đi,đặc biệt chị phải chú ý đến con Mainly,cái con sói đó,chị nhớ không được chủ quan,và chị nhớ hàng tháng gọi điện cho em nhé,em lúc nào cũng sẵn sàng-Taiwan nói hết 1 tràn cho Việt Nam nghe,Nam nghe mà ấm lòng,dù cho chẳng phải chị em ruột mà lại đối với nhau như vậy,thật tình Nam vẫn muốn Taiwan ở lại bên Nam,nhưng nó chọn về nhà mình rồi thì hiển nhiên chẳng việc gì phải níu kéo ép buộc thứ mà nó không thích

Nam vỗ vỗ tấm lưng cậu,giọng nói cưng chiều vang lên

-chị hứa,chị không hề yếu đuối như em nghĩ,không cần để em vận tâm nhiều như vậy,ở nhà mới nhớ sống tốt nhé,xũng nhớ thường xuyên gọi điện về nhà,nếu em có uỷ khuất gì cứ tìm chị,chị sẽ đập vỡ mõm tên nào dám nói xấu thằng em dễ thương của chị,bẻ gãy tay đứa nào dám làm em khóc

-vâng-Taiwan cười lại với Nam,ôm Nam 1 cái thật chặt,sau đó cả 2 liền đi về,kết thúc 1 chuyến đi đầy kỉ niệm của cả 2

.

.

.

.

.

Hết

Ngày 3/7/2025-4/7/2025

Ôi ae ơi thủ khoa rồi,thủ khoa trong trường,đc 26 điểm hẹ hẹ hẹ hẹ >:) 😎



Tình hình là khuya quá nên thôi cắt bớt 1 xíu 👉🏻👈🏻2875 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 4 Học hành


[Đêm hôm đó]Việt Nam nằm trên giường suy tư,nhớ đến những lời mà ông tổ đã nói về tương lai,nếu đúng thế thật thì bản thân Nam nên làm thế nào đây nhỉ,phải rồi chẳng phải ông ấy nói rằng do Mainly quyến rũ những người kế nhiệm của những vị quý tộc và hoàng tộc,những người có chức quyền trong nước nên mới dẫn đến đại thảm hoả đúng chứ,vậy thì cũng đơn giản thôi,chỉ cần lôi kéo họ trở thành đồng minh của mình,trở thành bạn bè chí cốt thì khả năng né thảm hoạ tương lai chắc cũng được 60%-70%-được,tạm thời như vậy đi,nhưng Mainly rất giỏi lấy lòng người khác và niềm tin,mình vẫn cần phải có đối sách khác ư..-Nam ngồi suy nghĩ 1 lúc lâu cũng không nghĩ ra cách gì hữu ích,nếu làm như Mainly đã từng làm với Nam thì Nam không làm nổi,do Nam vốn không có máu độc ác và cũng không thể giả tạo được,nó cứ kinh tởm kiểu gì ý,hay là thay đổi con nhỏ đó,nhưng giờ chẳng nhẽ lại đi ra xin lỗi rồi làm lành,nó kiểu gì cũng nghĩ mình giả tạo,lại càng không thật lòng hơnViệt Nam mải ngồi nghĩ mà bản thân thiếp đi lúc nào không hay,khi mở mắt ra thì trời đã sáng,đúng lúc có 1 cô hầu đi vào gọi Nam dậy,Nam cũng ngồi dậy luôn để đi vệ sinh cá nhânBước xuống tầng thì thấy mọi người đã có mặt đông đủ trừ Taiwan,cậu đã rời đi từ sớm rồi,hiện tại trên bàn ăn xuất hiện 1 thành viên mới có phần xa lạ,Đông Lào-xuống ăn cơm đi-Đại Nam ngẩng lên thì thấy phía hành lang là Việt Nam thì nói vọng ra,Nam cũng bước đến bàn ăn và lựa chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc-vâng-Nam ngồi xuống bàn ăn,khi Đại Nam dùng bữa thì tất cả cũng đều dùng-đồ ăn ở đây ngon vậy,chả bù cho nhà kia ăn vừa dầu mỡ vừa cay xé lưỡi-Đông Lào thử ăn vài miếng thịt thì rất bất ngờ,rồi ngay cả những món rất đỗi bình thường như cá,rau cậu cũng khen nấy khen để làm cho những người ở đây không biết nói gì,đầu bếp bên trong thì cười không ngậm được mồm,tự hào vỗ ngựcMainly thấy vậy thì nhường phần thức ăn của mình cho Đông Lào-chị không ăn hết,chị no rồi,em ăn phần của chị nè-Mainly nói,đột nhiên Đông Lào quay ra nhìn cô ả với ánh mắt hình viên đạn-xin lỗi nhưng tôi không phải chó mà đi ăn đồ thừa của chị-nghe vậy thì con nhỏ sượng trân,cười gượm,cứ ngỡ đâu kéo vớt thiện cảm ai ngờ lại tự bắn vào chân mình-em không ăn thì thôi,nào Mainly em ăn không hết để đấy anh ăn cho-Việt Hoà nhanh nhảu nói,thấy vậy thì con nhỏ chần chừ đưa cho Việt Hoà,thật tình là nó mới chỉ ăn 3 miếng,no quái đâuVà thế là nó nhịn nhìn mọi người ăn cơm ngon lànhĐông Lào sau khi ăn xong vẫn còn thèm,nhưng nếu bình thường ở nhà Qing thì sẽ không được ăn thêm phần nữa,chẳng biết ở đây có áp dụng không nhỉ.Đang trong lúc suy nghĩ thì bất chợt ông quản gia bưng thêm 1 phần ăn nữa đến trước mặt Đông Lào-ăn đi-giọng nói trong trẻo từ đâu cất lên,Đông Lào quay ra thì thấy nó bắt nguồn từ Việt Nam-chị có ý gì ?-Đông Lào nghi hoặc hỏi,thấy vậy thì Nam bất ngờ-thấy em muốn ăn nữa thì chị gọi thêm,bộ..không đúng hả-Nam nói,sợ rằng mình nghĩ sai khiến thằng nhóc bối rối-không...nhưng tôi có nói gì đâu mà chị biết-Đông Lào cúi xuống nhìn những món thức ăn trước mặt,Nam định nói gì đó thì Mainly liền nhảy bổ vào-chắc là do trước đó chị đưa em phần ăn của chị á nên chị Nam mới biết mà gọi thêm cho em-sau đó Mainly liền luyên thuyên 1 hồi,Nam nhìn thấy vậy thì quay mặt đi -chỉ là linh cảm thôi..-em nói rất nhỏ,nhưng Đông Lào vẫn nghe thấy,cậu lặng lẽ ăn hết phần cơm Nam gọi ra,không quên nhét hết mớ rau xà lách vào mồm "người chị" đang luyên thuyên nãy giờ để có không gian yên tĩnh ăn cơm,tránh ô nhiễm tiếng ồnVà cứ thế 1 đại gia đình sống cùng nhau theo năm tháng,trong thời gian này Nam thường xuyên gọi điện cho Taiwan hỏi han tình hình,còn về phía gia đình thì dù Nam có hỏi han thế nào họ cũng không quan tâm cho lắm,chỉ có mỗi Đại Nam đôi khi còn hỏi vài lời,Đông Lào thì gợi chuyện mới nói thêm vài ba câu,còn lại thì đều câm như hếnThoáng chốc 7 tháng qua đi,khi Việt Nam đang ngồi đọc sách trong phòng thì chợt có tiếng gõ cửa vọng từ phía xa,Nam đi đến mở ra thì thấy 1 gương mặt quen thuộc,là Việt Hoà-anh đến đây chi vậy ?-Việt Nam hời hợt hỏi,anh ta thì hắt hơi chán nản-kèm học cho mày để mày thi vào trường R.F.C (Respect,Fairness,Creativity[tôn trọng,công bằng,sáng tạo]),cha bảo vậy-anh ngáp dài 1 hơi rồi tiền đi vào rất vô tư,Nam tuy khó chịu nhưng cũng không nói gì mà đi theo-ngồi xuống đây,trước mày học gia sư kiểu gì cũng biết nhiều chút,làm đi,không hiểu hỏi tao-sau đó anh liền đưa cho Việt Nam 1 sấp đề dày 10cm chỉ tính riêng môn toán,ngồi xuống chiếc giường rồi gác chân này sang chân khác nhìn Nam-sao cha không thuê gia sư mà nhờ anh vậy ?-cha bảo anh em nói chuyện dễ hơn,đã thế còn tiết kiệm và hiệu quả hơn,với lại tao vừa thi xong và thủ khoa đầu vào của trường nên cha mới nhờ,chứ mày nghĩ tao ham hố lắm chắc-anh vừa nói vừa bày ra cái bộ mặt bất cần đời,Việt Nam thì nhìn anh với vẻ mặt "tao đây cũng chẳng ham hố mấy cái kiến thức của mày",nhưng thôi cha đã có lòng thì mình cũng phải có dạNgồi xuống bàn học bắt đầu lấy tờ đề đầu tiên ra làm,Việt Hoà thấy đứa em mình chăm chú học hành thế nghĩ chắc cũng nhàn,chắc chẳng cần chỉ bảo nhiều đâu.Thế nhưng chưa thong thả được 30 giây thì Nam đã cất tiếng lên hỏi-anh chỉ em phần này với,em đọc qua không hiểu-Nam nói,Việt Hoà cũng thong thả ngồi dậy đi đến chỗ bàn học chỉ bài cho NamSau vài phút giải thích và đưa ra ví dụ thì Nam gật gù hiểu ý,Hoà tự cảm thấy hãnh diện đi ra chỗ giường ngồi tiếp.Cứ như thế cả 2 ngồi học từ 8 giờ sáng đến hơn 11 giờ trưa,Việt Nam thì cảm thấy thú vị còn Việt Hoà thì cảm thấy mỏi chân,cả phòng có đúng cái ghế nên anh chỉ có thể tạm thời ngồi trên giường-anh ơi chỗ này em- -Việt Nam định hỏi tiếp thì Hoà liền cản lại -thôi thôi thôi thôi,ăn cơm...ăn cơm...đi ăn đã xong làm gì thì làm-anh mặt nhăn như khỉ nói-đã đến giờ ăn đâu,mà cũng đến giờ ăn nhẹ trước bữa rồi em đi lấy tí đồ để ăn,anh muốn ăn gì em lấy cho-bánh mứt,vậy thôi-anh nóiSau đó Việt Nam ngồi dậy khỏi bàn thì liền ngã xuống,tay chống xuống sàn nhà,Hoà thắc mắc hỏi thì biết được hoá ra Nam ngồi lâu quá nên tê chân luôn rồi,giờ chân nó cứ cứng đờ,phải mất 1 lúc sau chân mới đi lại bình thường.Việt Nam nhanh chóng xuống bếp bưng bánh với trà lên phòngCánh cửa được mở ra,trên tay Nam ngoài bánh với trà ra thì còn có 1 cái ghế khác,Hoà bất ngờ xen lẫn chút bối rối,đứa em mà mình chẳng ưa thế mà lại tinh tế đối tốt với mình vậy ư.Nhưng tất cả chỉ là tưởng bở vì cái ghế đó là để Nam gác chân lên cho nó thoải mái-bánh với trà nè,em mang cả sữa nữa anh ăn đi-nói rồi Nam lấy tách trà đưa lên nhấm nháp 1 chút,sau đó liền lấy 1 cái bánh mứt việt quất đưa lên miệng ăn,Hoà nhìn mà vỡ tan giấc mộng,húp nhanh cốc trà rồi ăn nhồm nhoàm mất cái bánh-anh mỏi chân thì ngồi đây-Nam để chân xuống ghế,tay đập đập vào cái ghế ý muốn nói Hoà ngồi xuống,thế hoá ra anh nghĩ đúng hả,nhưng sao lại gác chân lên để anh hiểu lầm vậy,mà thôi kệ điAnh phủi phủi cái ghế rồi liền ngồi xuống,vậy là từ giờ đỡ mỏi chân rồi.Ngồi chưa ấm chỗ thì tiếng gõ cửa vang lên-tam thiếu gia,đại tiểu thư,mời 2 người xuống ăn trưa-vâng,bọn cháu biết rồi-nói rồi Việt Nam cất gọn sách vở vào,thúc dục Hoà xuống ăn cơm[1 giờ sau]Hiện tại cả 2 vẫn tiếp tục ngồi học,không gian lúc yên tĩnh lúc xôn xao bàn bán,nhìn Hoà trông khá ngổ ngáo ai ngờ đâu chỉ bài thật sự rất dễ hiểu,vừa nhanh mà vừa ngắn gọn,Nam nghe sơ qua 1 nửa là hiểu ngay,tiếp thu rất nhanh.Thoáng cái đã đến hơn 6 giờ tối

Cứ như vậy cả 2 cùng nhau học tập,1 người học 1 người chỉ.Trong quãng thời gian này anh thấy Việt Nam khá là...khác,không biết có phải do dậy thì xong nên tính tình Nam khác đi hay vốn dĩ bản chất Nam đã vậy rồi.Trước đây anh chỉ biết em là 1 người lạnh,lùng,kiêu ngạo và không coi ai ra gì,nhiều khi lại trái gió trở trời bắt chuyện,thiệt tình là anh không thích,anh trước giờ cũng chỉ coi Mainly là đứa em gái duy nhất của mình,còn Việt Nam thì chẳng qua được thêm vào cái bảng "gia phả" của gia tộc,nhưng mấy ngày nay khi tiếp xúc với em anh lại không thấy như vậy,coi bộ dễ bắt chuyện hơn vẻ bề ngoài,hay nói đúng hơn là anh cảm thấy như vậy

.

.

.

-chỉ cần thêm 1 dòng "các kết quả của phép tính A là đồng khả năng vì ta không biết trước được kết quả" đằng sau số phần tử của không gian mẫu là được,thêm 1 bước so với trước đây là xong phần xác suất-anh nói rồi chỉ vào quyển sách trước mặt,Việt Nam gật gù rồi ngồi làm 30 bài dạng xác suất,anh thì nằm ra bàn nhìn Nam làm bài

Bàn tay viết thoăn thoắt từng dòng chữ 1 rồi lại lấy máy tính ra tính,anh nhìn người em của mình,trông từ góc độ này nhìn nó dễ thương phết,mà khoan anh nghĩ cái gì đây,anh đột ngột ngồi dậy vỗ vỗ 2 bên má rồi liếc nhìn Việt Nam.Không,đối với anh dễ thương nhất chỉ có Mainly,cô em gái bé bỏng với ngoại hình giống hệt thánh nữ mà thôi,nhưng cũng phải công nhận trông Nam ưa nhìn thật,nhìn mãi không chán,mỗi tội nếu cao thêm 1 tí nữa thì có lẽ sẽ dễ hôn trán hơn...thôi anh không nghĩ linh tinh nữa,anh tự nhủ

-anh,anh xem trình bày như vầy được chưa-Nam đưa cho Hoà quyển vở,Hoà nhìn 1 lúc rồi gật đầu

-thôi,mày ngồi đây tao đi lấy bộ thước kẻ,compa,nhớ đợi đấy 1 lúc tao quay lại liền -nói rồi anh đứng dậy đi ra khỏi phòng,lần này anh đã biết đóng cửa lại chứ không mở toang hoang như trước nữa

Trên hành lang dài của căn biệt thự,bóng người cao cao chạy vụt qua như bay đi đến căn phòng của mình,nếu biết Nam làm nhanh như vậy thì anh đã mang theo trước đó rồi,đỡ mất công chạy chi cho mệt,lục lọi trong túi đồ cuối cùng cũng tìm thấy cái hộp gỗ đựng compa và thước kẻ,anh liền chạy đi về phòng của Nam

-anh Việt Hoà !!!-giọng nói quen thuộc cất lên,Việt Hoà đứng lại quay ra đằng sau nhìn,là Mainly

-sao vậy ?-Việt Hoà hỏi,thấy vậy nó liền chạy lại ôm tay anh,giọng nũng nịu

-sao dạo này anh cứ dúc trong phòng chị Nam vậy~?

Hôm nay anh đi mua đồ với em đi,hoặc dạy em học cũng được-nghe vậy thì Hoà gãi đầu,còn Việt Nam thì sao đây nhỉ,Mainly nhìn biểu cảm của anh thì cũng biết vấn đề,nhưng vốn ả muốn Hoà bỏ rơi Nam trong phòng mà

-mua đồ thì bảo vài người tuỳ tùng đi theo,bảo cô Mery đi ấy,còn học hành thì hiện em đang học gia sư để chuẩn bị cho năm học mới mà,nên là...

-anh từ chối em ?-Mainly giọng quở trách hỏi,nghe vậy thì Hoà không nói gì

-anh đi với em đi anh...đi mà~-Mainly nũng nịu nói lại,anh cũng tự nhủ chắc đi tầm 1-2 tiếng thôi,không đến nỗi nào đâu nhỉ,thế rồi anh với nó cùng nhau đi mua sắm

Còn Việt Nam,khi này em đã làm xong số lượng bài tập được giao nhưng chưa thấy Việt Hoà trở về,nhưng anh bảo em ngồi đợi thì em vẫn ngồi đợi thôi.Nam đọc qua vài cuốn sách mà Hoà đưa cho em rồi ngồi phân tích để hiểu cặn kẽ từng lời giải,cách làm và nghĩ ra vài cái biến thể nữa

30 phút trôi qua vẫn không thấy Hoà đâu,Nam đi ra ngoài hỏi vài người thì họ đều lắc đầu,chỉ có vài người bảo là anh ra ngoài,chắc là đi mua compa chăng ?

Thế là Nam lại đi lên phòng và ngồi đợi.Bầu trời trong xanh với những làn mây trắng từ bao giờ đã chuyển sang cam hồng,Việt Nam choàng tỉnh sau 1 giấc ngủ dài,vẫn không thấy Hoà về,Nam vươn vai 1 cái rồi chỉnh lại tóc tai cho gọn ngàng,chống tay nhìn lấy bầu trời kia,bây giờ Nam giống như bầu trời vậy 1 bầu trời bạt ngàn với sự mong mỏi và niềm tin về những đám mây kia,nó đang lặng lẽ theo dõi và bao trọn những đám mây,bảo vệ nó,nhưng mây thì phiêu lãng và dường như chẳng thấy sự cố gắng của bầu trời,nhưng nó thì khác,nó lại vị tha và vẫn dành niềm tin son sắt với những đám mây rằng ngày nào đó nó sẽ nhận ra thôi

Việt Nam thì cũng vậy,cũng tin rằng kiểu gì Hoà cũng sẽ giữ lời,chắc lúc nữa thôi anh sẽ trở về với bộ compa.Nam uể oải nằm xuống chiếc ghế bên cạnh,đôi mắt lờ đờ nhìn chân bàn,nhìn kính cửa sổ đang phản chiếu những hàng cây và vườn hoa bạt ngàn sặc sỡ,tuy là mùa hè oi ả nhưng những thợ làm vườn vẫn khiến chúng nở rộ trăm sắc,Nam lại thấy rèm cửa sổ với những hoa văn tinh tế,thêu như vậy chắc tốn công lắm nhỉ.Suy nghĩ mông lung rồi Nam chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay

Phải tận hơn 2 tiếng sau Việt Hoà mới trở về,trên tay còn là rất nhiều những món đồ khác nhau mà Mainly mua,nhỏ vui vẻ cầm số đồ,không quên thơm 1 cái lên má anh để cảm ơn rồi đi lên phòng,anh thì thở dài rồi đi lên phòng mình,chợt anh nhớ tới cái gì đó,phải rồi,Việt Nam,nhưng chẳng biết Nam còn có đó không nhỉ

-chắc nó không chờ tận từng này thời gian đâu nhỉ-tuy nói vậy nhưng anh vẫn đi lên phòng Nam

Đứng trước cửa phòng anh hít 1 hơi thật sâu,tuy rằng chắc chắn đến 90% là Nam đã bỏ đi nhưng thôi,vẫn phải xem cái đã,khi mở cửa rathif anh rất bất ngờ,cái bóng dáng nhỏ bé nằm trên 2 cái ghế đang thiu thiu ngủ,tấm lưng nhỏ gầy đập vào mắt anh khiến lòng anh dâng lên 1 sự tội lỗi tột độ,nếu anh không đi với Mainly thì liệu rằng nó nó phải chờ đợi như này không nhỉ

Cắn răng đi vào bên trong,quả thật là đang ngủ,tay còn đang giữ lấy cây bút,anh lay lay Việt Nam dậy

-nè..dậy đi-giọng nói cất lên khiến Nam từ từ mở mắt

-anh.....

-thiệt tình mày á,không thấy anh mày về thì mặc kệ đi ngồi đây đợi làm gì-anh lên tiếng quở trách,nhưng chủ yếu là làm vậy để cảm thấy đỡ tội lỗi hơn,Việt Nam ngước lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe

-thì anh bảo đợi nên em đợi,em không muốn lúc anh về thì không thấy em ngồi đây nữa,mất công anh lại ngồi đợi..-ôi cái giọng nói đó,cái gương mặt đó,cái ánh mắt đó như con dao cứa vào tim anh,anh càng ngày càng cảm thấy tội lỗi

-......tao...xin lỗi mày-anh gãi đầu,Nam thấy vậy thì lắc đầu

-không sao đâu anh,ta học tiếp nhỉ-nói xong Nam liền vào tư thế học hành,anh cũng nhanh chóng ngồi vào dạy Nam,anh thề là lần sau không có tình trạng này nữa

Chợt anh lấy đâu ra 1 cái hộp gỗ,đưa trước mặt Việt Nam

-cho mày,tao tình cờ thấy nên tiện tay mua về-anh nói mà mặt quay đi chỗ khác,Nam cầm chiếc hộp lên mở ra,là 1 cái kẹp tóc hình ngôi sao,lần đầu tiên Nam nhận được quà từ Việt Hoà,không hiểu sao Nam cảm thấy rất vui,em nở 1 nụ cười nhẹ

-cảm ơn-Nam nói rồi kẹp lên,trông nó dễ thương phết

-không có gì-anh ngồi xuống bàn học và tiếp tục ra đề

Sau đó cả 2 cùng nhau học đến nửa đêm.Cứ như vậy ngày nào họ cũng kè kè bên nhau để học,họ học không kể thời gian,nhiều khi quá mệt mỏi mà cả 2 ngủ gục trên bàn,cũng có lúc anh quá buồn ngủ mà ngủ nhờ trên ghế sofa của phòng Nam.Khi vài tháng hè trôi qua cũng là lúc đến tháng 9,cả nhà tổ chức sinh nhật cho 3 đứa con,nhưng chủ yếu là tổ chức cho Mainly,do cùng ngày sinh với Đông Lào và Việt Nam

Ngoài sinh nhật ra thì đó là khoảng thời gian đi học của toàn thể nước S,Việt Minh,Mặt Trận và Việt Hoà thì học ở trường R.F.C,còn Mainly thì học ở 1 trường nữ sinh cấp 2,Đông Lào vì trước đó cũng học ở trường nam sinh nên tiếp tục đi học,chỉ có Việt Nam là học ở nhà,nếu không phải vì Mainly cứ bóp méo Nam thì có lẽ em bây giờ cũng đang đi học ở trường rồi,chứ trước đây cũng chỉ học gia sư mà thôi,còn bây giờ thì là Việt Hoà

Công việc học hành của Nam đã chuyển toàn bộ vào buổi tối do trường Việt Hoà theo là trường bán trú,tuy vậy không vì thêd mà Việt Nam lười biếng ham chơi,em vẫn chăm chỉ ngồi làm bài mà Việt Hoà đưa cho em

Thời gian trôi qua thật mau,thoáng chốc mùa hè năm sau đến,cũng là lúc Việt Nam bước vào kì thi thi vào trường R.F.C,1 ngôi trường dành cho quý tộc và những cá nhân xuất sắc về mọi mặt

-mày nhớ đấy,công sức bao nhiêu ngày đêm cày cuốc,cấm trượt-Việt Hoà đặt hai tay lên vai Nam rồi lại để hai tay lên má Nam vỗ vỗ

-ừ-ừm..-Việt Nam lấy tay Việt Hoà ra-em hứa chắc chắn đỗ !

-nói được vậy là tốt,tạn biệt-sau đó Việt Hoà vẫy vãy tay chào Nam,Nam lên xe ngựa rồi ngồi xuống

Bên trong xe ngoài Nam ra thì còn có Mainly và Đông Lào,Đông Lào thì vẫn mải ôn lại kiến thức,Mainly thì không quan tâm kì thi này lắm vì vốn dĩ nó có quan hệ với người ra đề nên biết sơ sơ rồi,bây giờ thứ mà nó quan tâm chính là thái độ của Việt Hoà và Đông Lào,người thì xa lánh người thì từ chối,mấy lần cô rủ Hoà đi chơi như trước tiếp nhưng anh lại viện cớ từ chối,còn Đông Lào thì càng ngày càng xa lánh,chỉ nói chuyện bình thường với Việt Nam,cả 3 cùng nhau đi đến thủ đô để thi

.

.

.

.

.

HếtNgày 6/7/2025-7/7/2025-8/7/2025-9/7/2025Dạo này lặn là vì lười,sorry 👉🏻👈🏻,nay bù cho chap dài chill chill 🗿,ngồi viết mất tận 4 ngày3705 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 5 Đỗ đạt


Ê mina,mina đừng xem chùa nữa được ko :'>...[Nối tiếp chap trước]Đây là 1 cuộc thi quy mô toàn thể nước S,có hơn 2000 thí sinh thi vào trường,nhưng như mọi năm trường sẽ chỉ lấy 150 học sinh và chia ra 5 lớp,xác suất đỗ quá thấp và số lượng tiền học khủng để duy trì 8 năm học nên hầu như chỉ có những người có địa vị,chức quyền hoặc gia đình giàu có mới đủ đáp ứng chi phí,tuy vậy vẫn còn học bổng và khi ra trường sẽ luôn luôn có việc nhẹ lương cao,rất dễ đổi đời.Vậy nên ai cũng muốn vào ngôi trường nàyViệt Nam tuy đã chuẩn bị kĩ càng nhưng trong lòng vẫn còn lo sợ,nếu không đỗ thì Nam chỉ sợ bị gả đi cho cái tên quý tộc nào đó rồi sống nội trợ cả đời,với lại đêm qua ông tổ,Xích Quỷ đã "nhắc nhở nhẹ nhàng" Nam rằng nhất định phải đỗ,không đỗ là ông dìm cho què giò vì trong này toàn thành phần con ông cháu cha,có ảnh hưởng lớn tới tương lai nên Nam lại càng lo lắng hơn-chị sao vậy ?-Đông Lào ngồi đọc lại công thức,quay ra thì thấy sắc mặt Nam trông như say xe nên hỏi,Nam nghe vậy thì lắc đầu-không có gì đâu,em lo lắng không ?-Nam hỏi-không,chẳng việc gì phải lo lắng,thả lỏng người ra rồi bình tĩnh mà thi-a~Đông Lào,em giống chị thật,chị cũng hong có lo lắng gì hết,chúng ta quá giốn- -Mainly chưa nói hết câu thì Đông Lào liền ném cái quyển sách vào mặt Mainly,con nhỏ tức giận nhưng cũng không dám nói lớn,còn cậu thì mặt tỉnh bơ nghiêng đầu-xin lỗi nhé,em "trượt tay"~-nói dối trắng trợn,quả là nói dối trắng trợn,đời ai trượt tay lại ném thẳng chứ,tức gì thì tức nhưng cũng không thể phá hoại hình tượng được-Đông Lào,em có sách vật lý không,chị mượn,chị để quên mất rồi-Việt Nam hỏi Đông Lào,thật tình cờ làm sao cái quyển sách đấy vừa được Đông Lào ném đi-Mainly,đưa đây !-Đông Lào nói rồi chìa tay ra-"cơ hội đây rồi"-Mainly thầm nghĩ-chị ném cho em nha~~-nói rồi ả dùng tất cả sức lực ném thẳng vào mặt Đông Lào,nhưng cậu nhanh chóng hất văng đi tạt lại vào mặt Mainly,gậy ông đập lưng ông,ả tức -e-em làm sao vậy,chị chỉ "lỡ tay" thôi mà..hức hức....-Mainly bắt đầu rơm rớm nước mắt,Đông Lào thì tiến đến giật phăng cái quyển vật lý đưa cho Việt Nam,bản thân cũng chẳng quan tâm cái thứ kia nữaSau đó cả 3 im thin thít mà đi lên thủ đô[1 tháng sau]
Kể từ khi thi đến giờ cũng đã là 1 tháng,trong 1 tháng này gia đình Đại Nam đã có sự thay đổi rõ rệt đối với Việt Nam,có lẽ là do Việt Hoà ít có ác cảm với Nam hơn trước nên thái độ của mọi người với Việt Nam cũng đỡ căng thẳng hơn,nhưng tuyệt nhiên bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy họ thiên vị Mainly nhiều hơn-Mainly,em ăn cái này đi-Mặt Trận gắp miếng thịt bò trên cái đĩa lớn giữa bàn để vào bát nhỏ-em cảm ơn anh~-Mainly vui vẻ gắp miếng thịt cho vào miệng,mắt thì liếc xem thái độ của Việt Nam,ừ thì như mọi lần,Nam đếch quan tâm-"con nhỏ này bị gì vậy,chả vui tẹo nào,mong nó trượt oách đi rồi bảo tên Đại Nam gả cho tên thường dân thông bể phốt nào đó ở khu ổ chuột cho lành"-Mainly mặt ngoài tươi cười nhìn Việt Nam nhưng bên trong chỉ toàn những lời chửi rủa-con ăn xong rồi,xin phép cả nhà ạ-Nam đứng dậy,để đũa xuống cái kê đũa rồi rời khỏi bàn-con cũng ăn xong rồi-Đông Lào cũng đúng đúng ăn xong liền rời khỏi bàn-ừm-Đại Nam lên tiếng rồi tiếp tục gắp thức ăn cho MainlyKhi Việt Nam định lên tầng thì chợt điện thoại reo lên,Nam đi đến cái bàn thì thấy nó hiển thị số lạ, nhấc máy lên trả lời-alo,nhà Đại Nam xin nghe-Việt Nam lịch sự nói-//xin chào,chúng tôi là bộ phận thông báo từ phía trường Liên cấp Quốc Gia R.F.C,chúng tôi muốn thông báo là em Việt Nam,Đông Lào và Mainly của gia tộc nhà Bá tước Đại Nam đã đủ điều kiện tuyển vào trường của chúng tôi,ngày mai sẽ có giấy tuyển sinh,vậy nên sau khi nhận được giấy thì rà soát thông tin và đến cuối tuần này lên trường hoàn tất hồ sơ,sau đó các em sẽ nhập học vào ngày 5/9,xin gia đình lưu ý,nếu có gì thắc mắc thì hãy gọi cho số sau...//-đầu dây bên kia thông báo,Việt Nam nghe mà đứng hìnhSau khi tắt điện thoại,Nam mới không kìm được mà nhảy toáng loạn,cả nhà bên trong đang ăn cơm thì chợt nghe thấy tiếng động,đi ra thì nhìn thấy Nam đang xoay vòng vòng trông rất yêu đời,cả nhà thấy vậy thì cố gắng nhịn cười để em nó bớt quê,nhưng Mainly thì lại khác-phụt !

Chị à...chị làm cái gì mà trông khó coi vậy,người ngoài nhìn vào còn tưởng chị ăn nhầm cái gì không nên mới bị...-tiếng động phát ra khiến Việt Nam giật mình mà quay ra đằng sau nhìn,Nam đỏ bừng mặt xấu hổ,chẳng biết nhà có cái lỗ nào không nhỉ để Nam chui xuống-à..không,bên phía trường R.F.C thông báo con,Đông Lào và Mainly đã đỗ vào trường rồi-Nam hí hửng nói,Đông Lào nghe vậy thì chạy ra đằng sau nhà leo lên cây chẳng biết làm gì,còn Mainly thì được mấy đứa anh tung hô như 1 vị thần-ừm,làm tốt lắm-Đại Nam mỉm cười nhận xét,cũng may là cả 3 đứa đều trúng tuyểnNgày hôm sau Việt Nam nhận được tờ giấy,ngoài tên tuổi ra thì Nam còn nhìn thấy thứ hạng và điểm của mình,hạng 5,vâng đến chính em còn không ngờ mình được cao như vậy đấy,còn 12 điểm nữa thôi là được điểm tuyệt đối rồi (cái trường này thi tận 8 môn,mỗi môn điểm tuyệt đối là 100)-chị hạng bao nhiêu,em hạng 7 nè-Đông Lào đột ngột xuất hiện từ đằng sau Nam,Việt Nam giật mình quay ra phía chỗ Đông Lào-à,chị hạng 5-Việt Nam vui vẻ trả lời-nghe nói trường đó sẽ lấy 6 học sinh đạt số điểm cao nhất để vào hội học sinh đấy,tiếc ghê em chỉ được hạng 7,không vào được rồi-Đông Lào nói,mặt buồn rười rượi trông khá đáng thương-"tội nghiệp nó chắc muốn vào hội học sinh lắm,nghe oách thế cơ mà"-Nam vỗ vai an ủi cậu-"không làm việc cùng chị ta được rồi"Khi cả 2 đang thảo luận về cuộc thì thì chợt Mainly từ đâu chạy đến,trên tay nó là cái tờ giấy,gương mặt hớn ha hớn hở chạy lại khoe-a~thật không ngờ là em được hạng 9,mọi người đứng thứ mười mấy của trường vậy,hay hai mấy ?-5-Việt Nam said-7-Đông Lào said-....c-chúc mừng nhé !-nghe thấy thứ hạng đó thì mặt nó cứng đờ,đùa chứ 1 đứa biết trước đề lại chẳng bằng 1 đứa không đi học,1 đứa 1 tuần cuối mới tập trung ôn,nhục hết nước hết cái,nhưng tuyệt nhiên nó không muốn lộ vẻ mặt đấyThời gian trôi qua,thoáng chốc cũng đến lúc chuẩn bị đi học chính thức,Việt Nam đứng trước gương nhìn bộ trang phục màu xanh navy trông vô cùng bắt mắt,đây là lần đầu tiên Nam đến trường học,nhất định phải học thật chăm chỉ và trở thành con ngoan trò giỏi.Cất toàn bộ đồ đạc quần áo cùng nhiều những đồ dùng cần thiết để vào vali,đồ Nam không nhiều nhưng cũng không phải không ít nên cần tới 2 chiếc vali,kéo xuống dưới tầng đi lên xe ngựa,trước khi đó cũng chào tạn biệt Đại Nam để lên đường,vì nhà có 6 đứa con thì cả 6 đứa đều đi học

-tạn biệt nhé,đi học đừng gây rắc rối gì đấy,mỗi tháng ta sẽ chu cấp tiền cho các con qua bưu phẩm,không phải do ta keo kiệt mà không cho 1 thể,do ta lo các con tiêu xài hoang phí thôi,vậy nhé,các con đi đường cẩn thận-nói rồi Đại Nam vẫy tay tạn biệt,2 chiếc xe ngựa liền nhanh chóng di chuyển ra khỏi biệt thự

Việt Nam,Đông Lào,Mainly ở chung 1 xe,còn lại thì ở riêng 1 xe khác.Quãng đường từ nhà Nam tới trường cũng mất tận 1 ngày mới đến nơi,vậy nên cần xuất phát từ sớm để khỏi muộn

-mới ngày 3 tháng 9 mà,lo gì,đi hôm mùng 4 chả phải đỡ phải chờ sao-Đông Lào chống tay lên bệ cửa sổ càu nhàu

-đi thừa thời gian để tránh những trường hợp không mong muốn,lỡ đi đường xe hỏng thì sao,mới đầu năm học thì không nên đi muộn-Việt Nam vừa ăn bánh vừa giải thích,nghe vậy thì cậu tạm thời tiến hoá ngược thành hến mà im thin thít suốt quãng đường còn lại

Mainly thì không thích ở xe này,nếu ở xe kia thì chắc nó sẽ được khen ngợi tung hô và tha hồ làm càng rồi.Việt Nam uể oải nhìn xung quanh,đây là khu dân cư sinh sống và tá những khu nghỉ dưỡng,du lịch sinh thái,du lịch năng động

-đi qua nãy giờ cũng chỉ thấy mấy cái chỗ nghỉ dưỡng du lịch,chúng ta lạc vào đâu rồi hả,rõ ràng chưa ra khỏi phạm vi quản lí nhà ta mà-Đông Lào quay ra hỏi Việt Nam

-đây là 1 trong số 10 khu vực du dịch lớn của nhà chúng ta tiếp quản,không đi lạc đâu-Việt Nam nói,nghe vậy thì Đông Lào cũng gật đầu

Màn đêm bắt đầu hiện lên thay thế cho ánh mặt trời,6 người tạm thời đưng chân tại 1 nhà trọ nào đó nghỉ ngơi.Ngày hôm sau họ liền lên đường xuất phát để đến trường,quãng đường vẫn dài ngoằn và nhàm chán,Việt Nam và Đông Lào dựa vào nhau để ngủ,còn Mainly thì gật gù rơi mẹ xuống sàn của xe và nằm thẳng cẳng ở đấy ngủ

Khi cả 3 đang ngủ say thì chợt tiếng nói từ đâu vang lên rất nhộn nhịp,Việt Nam là người thức dậy đầu tiên,thấy xung quanh là dòng người rôm rả,nhìn lên biển hiệu của những cửa tiệm thì biết rằng,mình đã đến thủ đô

-mấy đứa dậy đi,sắp đến nơi rồi-Việt Nam lay lay 2 kẻ ngủ say khướt kia dậy,nghe thế thì họ cũng từ từ tỉnh dậy nhìn khung cảnh xung quanh,Đông Lào vươn vai ngáp đai 1 tiếng

-đến nơi rồi hả..-Đông Lào hỏi

-chưa,nhưng sắp đến rồi-Việt Nam nói,nghe thế thì cậu cũng chẳng ngủ nữa,thật sự đi xe ngựa mất quá nhiều thời gian đi

-chị...em nhớ có lần em thấy thuốc tăng lực cho ngựa,hay khi nào mình mua rồi cho 2 con ngựa này uống đi,nghe nói uống xong nó có thể kéo xe với vận tốc 50km/h và có tác dụng lên đến 600km,thế là chúng ta đi có nửa ngày thôi-Đông Lào nói,mặt rất phấn khích

-thôi tha cho ngựa đi,hơn nữa đi vậy còn nguy hiểm lắm-Việt Nam ngăn cản lại,sau đó 2 người nói chuyện rất vui vẻ,Mainly nhìn thì chỉ cảm thấy ngứa mắt

Một lúc sau họ cũng đã đến cổng trường,ngôi trường này quả thật là khủng bố,chưa gì đâp vào mắt là 5 toà nhà rồi,trong đó có 4 toà 5 tầng,1 toà ở chính giữa 3 tầng,đằng sau đó ta còn thấy lấp ló 2 căn nhà 7-8 tầng rồi,giờ Nam cũng biết lí do vì sao đứa nào cũng muốn thi vào đây rồi,cơ sở vật chất như thế kia cơ mà

.

.

.

.

.

.

.

.

.

-đây là chìa khoá phòng của em Việt Nam và Mainly,các em đến sớm thật đấy,gần như là những người đầu tiên luôn-cô quản lí đưa cho 2 người 2 chiếc chìa khoá,Việt Nam thì có số phòng 210,còn Mainly thì số 211

-1 phòng thì ở chung 3-4 người,không đầy đủ tiện nghi như ở nhà nhưng vẫn đảm bảo,các em đều lên tầng 4 nhé,mỗi 1 tầng thì lại có địa vị khác nhau nên không sợ bị kì thị hay xung đột gì đâu

-vâng,chúng em cảm ơn-Việt Nam cúi đầu cảm ơn rồi đi lên cầu thang

-"tầng 4 sao,oải quá"-Nam thầm nghĩ

Khi đến trước cửa phòng,Việt Nam liền móc chìa khoá ra rồi mở cửa,những mệt mỏi trước đó tan biến,đập vào mắt Nam là 1 căn phòng trông rất đẹp nhưng lại có dấu hiệu đã qua sử dụng,đi xung quanh thám thính thì thấy chỗ này có vẻ là phòng 4 người,1 chiếc giường tầng và 2 chiếc giường đơn,còn có 2 tủ quần áo phía góc tường,2 tủ giấu sau gương,bên trong đó có vài bộ quần áo của ai đó,ngoài ra còn có 1 phòng tắm và 1 phòng vệ sinh.Nhìn chung thì coi như sống được,phong cảnh nhìn từ cửa sổ trông xuống thì rất đẹp,Việt Nam để ý có 1 chiếc giường trông như chưa được sử dụng,tốt,đây là "địa bàn" của Nam

Sau đó Việt Nam liền thu dọn đồ đạc vào bên trong cái tủ góc tường,hì hục dọn dẹp cũng mất 30 phút

-có vẻ như phòng này có 2 người trước đó ở rồi,mình có lẽ là người thứ 3-Việt Nam tự lẩm bẩm

-đi khám phá trường xem-nói là làm,Nam liền đi xuống dưới tầng

Dạo quanh khu vực kí túc xá,tổng cộng có 4 căn nhà,còn ở khu vực trường thì có 6 căn,tất cả đều đậm đặc mùi tiền,có điều là khá vắng vẻ,chắc là do chưa đến ngày đi học nên mới vậy chăng.Khi đi qua khu vực góc khuất của trường chợt có tiếng vỡ đồ vang lên

-THỨ NHƯ MÀY MÀ CŨNG MUỐN VÀO TRƯỜNG NÀY SAO ?!

HA..ĐÃ NGHÈO,ĐỊA VỊ THẤP MÀ LẠI CÒN DỐT NỮA CHỨ,ĐỨNG THỨ 150 CƠ MÀ !-giọng nói của 1 đứa con gái vang lên kéo theo sự chú ý của Việt Nam,Nam theo bản năng hóng hớt của mình mà ngó thử vào trong

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết

Ngày 13/7/2025-14/7/2025

Ủng hộ tui nha :'3

2646 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 6 Bạn mới


-THỨ NHƯ MÀY MÀ CŨNG MUỐN VÀO TRƯỜNG NÀY SAO ?!

HA..ĐÃ NGHÈO,ĐỊA VỊ THẤP MÀ LẠI CÒN DỐT NỮA CHỨ,ĐỨNG THỨ 150 CƠ MÀ !-giọng nói của 1 đứa con gái vang lên kéo theo sự chú ý của Việt Nam,Nam theo bản năng hóng hớt của mình mà ngó thử vào trong

Bên trong có 3 nữ sinh đang bao quanh lấy 1 cô gái,bên dưới sàn nhà là 1 mớ mảnh vỡ lung tung của chai lọ,trông cô gái kia thật tội nghiệp

-e-em nói gì vậy !

Chẳng phải em cũng cùng địa vị với chị- *CHÁT !* -tiếng vả vỡ tan giữa bầu trời,nó giáng mạnh mẽ trên gương mặt của cô gái kia

-hứ !

Ai bảo tôi với chị cùng địa vị !?

Cái thứ con của vợ thứ thì không xứng để lên tiếng,với lại tôi hạng thứ 149,chúng ta không cùng đẳng cấp,mọi người LÊN !

-DỪNG TAY !

Ba đứa kia liền quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói,trước mặt họ là hình ảnh của 1 cô gái chạc tuổi với mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt vàng rực,gương mặt trông rất ưa nhìn nhưng có điều...

-nhóc con ra đây là gì ?

Chỗ này không phải chỗ chơi của nhóc-cô gái kia cất lời

-thả cô ấy ra-Nam nói rồi tiến lên chắn trước mặt cô gái kia

-mày dám sao ?

Nói đi,mày là con nhà nào chứ,đừng nói là 1 tên thường dân lạc vào trong này nhé-nói xong con ả liền che miệng cười khúc khích,2 đứa kia cũng khúc khích theo

Việt Nam vẫn mặt lạnh tanh nhìn 3 đứa con gái trước mặt,cái thể loại khinh người thế này thật khiến người ta cảm thấy đáng ghét,còn con ả kia thấy Việt Nam vẫn không rời đi thì bắt đầu khó chịu

-nè nè,tao nói rồi đừng để mất thời gian,nói đi mày là con nhà nào ?

-việc gì tôi phải nói

-1 là cút,2 là ăn vả-con ả kia vệnh váo nói

-tao chọn đấm-nói rồi Việt Nam liền tiến lên cấm lấy cổ áo của con ả,lấy đà nhảy lên đấm 1 phát vào mặt khiến nó không kịp hoàn hồn mà ngã lăn quay ra đất,2 đứa kia thấy vậy thì liền phân vân không biết nên báo thù trước hay cứu con kia trước,nhưng rồi cả 2 liền chạy đến chỗ con kia

-thứ như bạn thì không cần phải nói lí-sau đó Việt Nam liền quay ra đằng sau,đưa tay ra trước mặt cô gái kia

-CON CHÓ !-con ả kia đứng dậy tiến đến định đánh hội đồng Việt Nam,Nam nhanh chóng cầm lấy mớ chai lọ vỡ kia
chĩa thẳng vào mặt con cầm đầu,con ả giật mình đứng lại,2 đứa kia cũng vì thế mà đứng lại theo

-tiến thêm bước nữa là tôi cho bạn 1 chai-Nam lạnh lùng nói,nhưng đột nhiên đầu Nam cảm nhận được có 1 lực tác động lên cổ,rất mạnh,trước mắt đột nhiên bị nhoè đi rồi Việt Nam chẳng biết cái gì nữa,nhưng Nam có thể chắc chắn rằng,chủ nhân của nó...là cô gái kia

-ha..đúng là cứu người vô ích,đạp phải cái con vô ơn-con nhỏ cười khinh bỉ rồi đá cái chai vỡ ra chỗ khác,khi này cô gái kia liền cất lời

-b-bạn này...không liên quan tới chị,coi như chị trả thù cho em,đừng làm gì bạn ta cả-cô gái giọng run run nói,nghe vậy thì con ả khinh khỉnh nhìn cô gái đang quỳ dưới kia

-cái loại ăn cháo đá bát vô ơn như mày thì có tư cách gì mà nói,nhìn mà xem-nói rồi ả chỉ tay về phía Việt Nam đang nằm bất tỉnh,cô gái mím chặt môi,sau đó là 1 trận đánh được giáng lên đầu cô gái,tuyệt nhiên cô không để bọn chúng làm gì Nam

Tại căn phòng nồng mùi thuốc và sát trùng,Việt Nam đang nằm trên giường bất tỉnh,chợt Nam đột ngột tỉnh dậy sau 1 cơn mê gắn

-đ-đây là đâu-Việt Nam sờ sờ gáy mình,ngồi dậy nhìn xung quanh,chợt Nam thấy cô gái kia đã được băng bó và đang ngồi ở cái ghế đối diện,khi cô gái thấy Việt Nam tỉnh dậy thì liền chạy đến quỳ dập đầu trước mặt Việt Nam

-tôi.. tôi xin lỗi cậu,xin lỗi cậu vì đã đánh cậu ngất-cô gái liên tục xin lỗi làm Việt Nam không chen vào được câu nào,cho đến khi Việt Nam bịp mồm cô gái này lại thì cô mới hết nói

-được rồi,tớ không trách cậu đâu,để tớ giới thiệu,tớ là Việt Nam,con gái nhà Bá tước của gia tộc Đại Nam

-B-B-B-Bá tước á !?!

A...t-thất lễ rồi..tiểu thư-cô gái sợ hãi nói

-vậy còn cậu,cậu tên là gì-Việt Nam mỉm cười hỏi

-t-tên tôi là Palamme,con gái nhà Nam tước của gia tộc Lanxang ,thật lòng xin lỗi tiểu thư-cô gái nói

-vì sao bọn chúng lại đánh cậu vây?-Việt Nam hỏi,nhưng chợt nhận ra hình như nó hơi nhảy cảm,định lên tiếng xin lỗi thì Palam liền trả lời

-do địa vị của tôi thưa tiểu thư,do tôi là con của 1 nữ tì trong nhà,rồi mẹ tôi liền trở thành vợ thứ của mẹ tôi,với lại do tôi chỉ hơn điểm chuẩn 0,25 điểm,đứng bét trường nên những đứa kia coi thường tôi...-nói rồi Palam thút thít tủi thân,nghĩ lại khoảng thời gian ấy mà nước mắt không kìm được mà tuôn ra

Việt Nam nhìn thấy vậy thì vỗ vai an ủi cô,chợt có người tiến vào căn phòng,đó là 1 người rất quen

-bệnh nhân tỉnh rồi à-giọng nói trầm ấm vang lên,Palam quay ra nhìn thanh niên trước mặt,mặt bất giác đỏ lên

-a..*sụt sịt* ừ..ừm Cuba-anh chàng với mái tóc xanh dương cùng đôi mắt đỏ liếc nhìn lên chiếc giường bệnh rồi gật đầu,quay ra thì thấy Palam trán đã sưng tấy

-cậu sao vậy ?-Cuba lên tiếng hỏi,đôi lông mày nhíu lại,nghe vậy thì cô gái lắc đầu

-k-không..không có gì đâu-cô gái sụt sịt nói

-vậy sao,thế thì may quá,mà sao Việt Nam lại ở đây vậy-anh chàng mỉm cười nói với cô rồi quay sang Việt Nam hỏi

-cậu biết tiểu thư sao ?-cô gái bỡ ngỡ hỏi

-cha tớ với cha cậu ấy là chí cốt,nên từ bé đã quen biết nhau,cách vài tháng là đến nhà nhau chơi 1 lần,đôi khi cũng vác tớ theo nên tớ biết-nghe anh nói vậy trong lòng cô có chút hụt hẫn,nhưng không sao ít nhất cậu đã làm bạn với 1 người tốt như Việt Nam

*Cạnh*

Tiếng cửa chính mở ra,đi vào là 1 cô gái với mái tóc đen cùng đôi mắt xanh biển sâu thẳm,cô tiến đến trước mặt Việt Nam rồi lại liếc sang Palamme

-em làm gì ở đây,em ngồi dưới đất làm gì ?

-chị Laos-cô gái kia bất ngờ rồi vui vẻ đứng dậy ôm chằm cô

-xin lỗi mọi người,đây là đứa em cùng cha khác mẹ của tôi,nếu nó có làm gì sai sót mong mọi người bỏ qua-nói rồi cô cúi đầu xin lỗi cả 2 rồi dắt Palam đi,Palam mặc dù không muốn nhưng cũng đi theo,mắt vẫn nhìn về phía Cuba,gương mặt mang đầy vẻ nuối tiếc

Việt Nam nhìn qua biểu cảm thì có thể chắc chắn đến 90% là cậu bạn kia thích thằng Cuba

-thôi,cảm ơn nhé,tớ đi đây-nói rồi Việt Nam rời khỏi giường bệnh đứng dậy định đi thì chợt Cuba nắm lấy tay Nam kéo lại

-có chuyện gì vậy ?-Việt Nam thấy mình bị kéo lại thì quay ra hỏi Cuba,chỉ thấy cậu ta bối rối rồi thả tay ra

-à...không có gì đâu-Cuba vội nói,thật tình thì khi thấy Việt Nam đi không hiểu sao Cuba lại vươn tay ra ngăn lại,chắc là do bản năng

-vậy tớ đi nhé-sau đó Nam chào tạn biệt thằng bạn rồi quay lưng rời đi

-"mình muốn cậu ấy nói chuyện tiếp,lâu rồi chưa có gặp,nhưng thôi vậy..."

-anh thầm thở dài 1 hơi rồi đi vào bên trong (lâu ở đây cụ thể là 6 ngày)

Đứng sân trường rộng lớn,thật sự là Việt Nam cũng ngó qua từng ngóc ngách rồi nên cũng chẳng còn gì mà đi xem,chợt thấy cổng mở nên Nam liền đi ra bên ngoài chơi 1 chút xem.Đi ra ngoài thêm 1 đoạn nhỏ là đến nơi ở của người dân,khung cảnh rất nhộn nhịp,đặc biệt đây còn là thiên đường ẩm thực nữa chứ,không biết nguồn gốc thế nào nhưng có thể đảm bảo là chúng nó ăn rất ngon,nhưng tình hình Việt Nam không mang tiền nên thôi tạm hoá thân thành "cái tên nào đó ăn cơm hít mùi thịt",mong là không có thằng nào chạy ra bắt đền rồi bế lên phường đòi tiền

Việt Nam mải ngắm ngía xung quanh mà lỡ va vào ai đó khiến 1 cọng rau xào trên đó rơi xuống đất,thế là người kia liền nắm lấy cổ áo Việt Nam kéo lại

-ê nhỏ kia,làm rơi đồ ăn của tao rồi !-người đó nói lớn khiến cho những người xung quanh để ý nhưng sau đó liền người ai lấy làm,không quan tâm nữa,còn Nam tuy chẳng hiểu gì nhưng trước hết Việt Nam vẫn phải xin lỗi trước,tránh ẩu đả ở đây

-tôi xin lỗi,tôi không có ý,mong cậu bỏ qua cho tôi,nếu không tôi đền cậu phần khác-nghe Nam nói vậy thì người đó khó chịu bỏ Nam ra rồi quay người rời đi

-bổn thiếu gia đây khỏi cần-nói rồi anh ta quay người rời đi,đĩa rau xào kia liền phung phí vứt vào thùng rác gần đó,Việt Nam thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy,cũng may đỡ kịp và nó vẫn còn nguyên vẹn

-nhiều chuyện vậy-anh chàng kia sắc mặt khó coi nói

-sao cậu lại hoang phí vậy ?

Người muốn còn chẳng có đằng này lại vứt đi-Việt Nam biết mình hơi bao đồng nhưng không thể phí hoài đồ ăn như vậy

-có mỗi đĩa rau thôi làm gì quá lên vậy-anh thờ ơ nói,gương mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn

-dù là rau đi chăng nữa thì nó vẫn là thức ăn,không nên lãng phí như vậy

-nếu thế thì cô tự đi mà ăn,dù sao tôi đây vẫn chưa động đũa-nói xong anh hất tóc rời đi,Việt Nam thấy thế thì khá giận,thích vứt là vứt sao,nhiều người còn phải cạp đất mà sống kia kìa

-"không ăn thì mình ăn,cũng mong tên kia nói thật là nó chưa động đũa"

Rồi Nam liền gắp lên vài cọng rau,định cho vào miệng thì có bàn tay của ai đó hất đi đổ mẹ cái đĩa rau xuống nền gạch đỏ lạnh lẽo,mỡ đến miệng mà không được húp đã thế lại còn đổ cho bằng hết thì ai chả cay.Việt Nam trừng mắt nhìn chủ nhân của cái tay kia thì khá bất ngờ

-oan gia ngõ hẹp đến vậy sao-vâng,người mà Việt Nam thấy chính là cái con chơi bạo lực vừa nãy mà Nam thấy ở trường,con ả nhìn Việt Nam với ý giễu cợt

-đúng là con nhà dân đen,có tí rau mà cũng thèm thuồng đi ăn lại đồ của người ta,đấy,rau đấy hốc đê- -ả vừa dứt câu thì Việt Nam liền giơ cao chân lên đạp 1 phát vào đầu con ả rồi nhẵm lên đầu ả,mặt nhỏ đó dính chặt với mớ rau cỏ mà chính tay nhỏ vừa hất ra

-c..con chó !-ả cố vùng vằng đứng dậy nhưng không được

-cho chừa cái tội lãng phí thức ăn !-Việt Nam hừng hực nói,2 con đệ đứng 2 bên chả biết làm gì chỉ cố gắng gỡ chân Nam ra

-DỪNG LẠI ĐI VIỆT NAM !!!-giọng nói quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của tất cả những người ở đó,Việt Nam nhìn người trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu

-sao chị lại làm như vậy chứ !?

Sao chị lại ức hiếp các bạn như vậy ?

Chị thật quá đáng !-là Mainly,con nhỏ liền gỡ chân Việt Nam ra rồi nhặt những cọng rau ra khỏi gương mặt căm phẫn kia

-Việt Nam...tao sẽ nhớ cái tên này !

Mày cứ chờ đấy-con ả kia nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Việt Nam,Nam thì không quan tâm con nhỏ đấy nữa mà quay người về trường

Mainly sao khi gỡ hết rau và đưa con ả đấy dậy thì liền cúi đầu xin lỗi thay cho Việt Nam

-thật lòng xin lỗi cậu,là do chị của tôi nóng tính và bao đồng mà tôi lại không cản chị lại,thật lòng xin lỗi-Mainly cúi người xuống,giọng mang đầy vẻ tự trách móc bản thân,con ả nhìn người trước mặt săm soi rồi liền mỉm cười

-chị bạn sao ?

Đúng là thứ đáng ghét

-chị ấy không đáng ghét đâu,chẳng qua hơi bạo lực và nóng tính thôi....chị ấy cũng hơi bám trai nữa...-con ả nói

-à mình xin tự giới thiệu mình là Mainly,con gái nhà Bá tước Đại Nam-nghe đến là người có chữ vị cao hơn mình thì thái đọ của cả bọn kia liền trở lên khách sáo

-ồ~hoá ra là 1 vị tiểu thư quyền quý,thất lễ rồi,tôi tên Leftoverybell,con gái nhà Nam tước Lanxang

Sau đó hám trai bắt tay với hãm *beep* làm quen với nhau,càng nói họ càng thấy mình quá hợp nhau,chợt Mainly nảy số ra cái gì đó liền mỉm cười nói với Leftoverybell

-hay mình đưa cậu lên phòng mình chơi nhé,mình ở kí túc xá,chị mình cũng ở gần đó,ngay phía đối diện luôn,phòng 210,cậu có muốn lên không ?-như hiểu được điều gì đó con ả liền gật đầu đồng ý

Thế là cả 4 người cùng nhau đi về khu kí túc,ngoài ra nó còn lôi thêm 3 thằng đàn ông đi theo,ban đầu mấy đứa kia bị cấm vì không đủ đẳng cấp để lên nhưng được Mainly bảo lãnh và quan trọng là nó có thẻ nên 6 đứa chúng nó mới được thông qua.Đi lên đứng trước căn phòng 210,bất ngờ Mainly đi vào bên trong phòng của mình rồi nhắn nhủ chúng nó rằng "đột ngột bận",gió tầng nào gặp mây tầng đó người cùng chí hướng qua 3 từ là hiểu,chúng nó gật đầu rồi chào tạn biệt Mainly

-vậy chào cậu nhé-con Left vẫy tay tạn biệt Mainly,Mainly vui vẻ bước vào bên trong căn phòng rồi đóng cửa lại

-chúng mày nghe đây,đập tan cái cửa này rồi lôi cổ nó ra,thích làm gì nó thì làm-Leftovery nói,nghe xong thì liền bạo lực đập mạnh cửa

Việt Nam đang ngồi đọc sách bất chợt nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ cửa thì liền đi ra xem tình hình,vừa mở ra thì liền có hàng tá bàn tay lao ra túm lấy Việt Nam

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết

Ngày 14/7/2025-15/7/2025

Ok,giờ tui sẽ giải thích tên của chúng nó nhé

Đầu tiên là Mainly,thì main là "chính" thêm đuôi ly là xong,ý nói con này là đứa nv9,nhưng nv9 ở đây là phản diện

Kế đến là cái con ăn rau dưới đất,thì tui cũng đột ngột nghĩ ra khi đang viết do nhớ đến 1 danh từ trong từ điển,tên gốc nó là leftovers nghĩa là thức ăn thừa,biến chất thêm tí thì đc cái tên nó,ý muốn nói về tính cách của con này vừa cặn bã vừa thối tha

Còn 1 đứa nữa nhưng chưa nói vội,cứ từ từ mai xơi mới ngol ;)

Chap sau là chân dung của bé yêu Việt Nam là con Mainly,còn mấy đứa khác cứ từ từ,bố mày còn kiếm xiền nuôi lợn lớn 🗿☕

2858 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 7 Bạn mới (2)


Hịa hịa mina đừng xem chùa nhé :')...Việt Nam đang ngồi đọc sách bất chợt nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ cửa thì liền đi ra xem tình hình,vừa mở ra thì liền có hàng tá bàn tay lao ra túm lấy Việt Nam,Nam giật mình vội đóng cửa lại nhưng chân 1 thằng nào đó đã vướng lại khiến cho cửa không thể đóng,cánh cửa mở toang ra và tất cả chúng nó đều xông vào bên trong

-ha..đụng tới tao mày chết chắc-Leftovery cười cười,Việt Nam trừng mắt nhìn con ả,mấy thằng đệ vừa đi vừa bẻ khớp tay răm rắp,trông mặt rất gian tà

Việt Nam đen mặt nhìn những con người trước mặt,bản thân cũng lùi lại mang đầy vẻ cảnh giác,bộ nhìn em trông hiền lắm à,ừ đúng là em hiền thật nhưng không đồng nghĩa với việc em dễ bị bắt nạt.Ba tên kia đồng thời lao lên,tay vung nắm đấm chĩa thằng vào mặt Nam,Việt Nam dùng hết sức bật nhảy lên cao rồi lấy đà ở trên tường bật ra lao thẳng đến thằng ở giữa đè nó xuống cho nó 1 thụi ngay bụng và hạ bộ làm nó há mồm kêu la oai oái ôm cái chỗ đó

Hai tên kia thì quay lại lao đến chỗ Việt Nam thì Nam liền lộn 1 vòng tránh né,không sợ kẻ địch mạnh,chỉ sợ đồng đội ngu,bọn nó tự phản dame nhau,2 tên kia đánh kiểu gì mà 1 đứa vào lại bụng tên kia,1 đứa vào làm vỡ "cái bộ ấm chén" của thằng đang nằm đất,máu dồn lên não chúng nó cãi nhau.Còn 2 con kia nhân lúc Nam không để ý liền lao đến từ 2 phía vồ lấy Nam khiến mặt Nam đập thẳng xuống sàn nhà,chúng nó giữ 2 tay em để ra đằng sau lưng làm em không cử động được

-ba thằng kia đúng là lũ đầu đất,biết vậy tao đã không mang theo thôi,mà thôi~để tao cho mày nếm mùi dép là như thế nào-nói rồi con ả liền vung chân nhắm thẳng vào mặt Việt Nam,đùa chứ đứa nào cũng nhắm vào mặt là sao vậy

Việt Nam nhắm mắt lại quay mặt đi chỗ khác,chuẩn bị tâm lí để hứng chịu cơn đau,nhưng chờ 5 giây vẫn chưa thấy gì,Nam liền hó hé đôi mắt ra,thứ Nam thấy là những giọt máu đang từ từ chảy xuống,mở mắt ra thêm chút nữa ngước lên thì thấy 1 khung cảnh bất ngờ,mặt con này đột ngột có 1 vết xước dài tầm 8cm,sâu 0,5cm và nó đang chảy máu dữ dội.Nhìn theo hướng mà con Left đang nhìn thì Nam thấy đó là Đông Lào

-mày định làm gì đấy con đ* kia !?-gương mặt Đông Lào đen xì nhìn con nhỏ trước mặt,con dao ghim trên tường lạnh lẽo nằm ở đấy,trông nó thật vô cảm và tàn nhẫn

-bỏ ra,không tiếp theo sẽ là đến chúng mày-anh lườm nguýt nhìn về phía 2 đứa con gái kia,chúng nó sợ hãi bỏ tay ra,Viêt Nam cũng vid thế mà đứng dậy được,em liền chạy đến chỗ Đông Lào

Bấy giờ con nhỏ này mới hoàn hồn lại,tay run run sờ lên vết thương đang rỉ máu kia lịa,quẹt 1 đường trợn mắt nhìn dòng máu đỏ tươi trên tay,con ả liền hét lên sợ hãi,rồi nó ngồi phịch xuống dưới ôm đầu,mấy đứa đệ thấy vậy liền mang nó đi

-c..chuyện này...c-c.....chưa xong đâu !-1 đứa con gái trong đó mạnh mồm nói,nhưng cái giọng thì run như cầy sấy lắp ba lắp bấp,cả 2 lạnh lùng nhìn những con người đang rời đi kia

Lúc này Đông Lào liền quay sang phía Việt Nam,tay cậu cầm 2 bàn tay của Nam lên,chú ý đến phần cổ tay bị bấu đến đỏ thì nhăn mày

-sao chị yếu đuối thế,để cho 2 đứa dở hơi nó bấu cho đến đỏ tay,có mỗi mấy đứa cũng không đánh được-ngôn từ thì càu ràu nhưng ẩn sâu trong đó lại là những lời quan tâm chân thành

-chị đâu có yếu đuối,tại chúng nó đông hơn thôi-Việt Nam bĩu môi nói

-cho chị-cậu đưa ra 2 viên bánh đậu xanh to bằng 2 ngón tay được gói kĩ càng trong cái vỏ màu vàng,Nam thấy vậy thì nhận lấy

-cảm ơn-Việt Nam nói-mà sao em biết được chị đang gặp nguy hiểm mà ra hay vậy

-thì thấy tự nhiên có cái đám đầu trâu mặt ngựa lởn vởn quanh khu kí túc nên em sinh nghi rồi đi theo thôi,lên đến nơi thì thấy cái bọn kia đang đập cửa,em tức đi tìm con dao để khô máu,chạy đến phòng thì thấy con kia sắp đạp vỡ mặt chị thì em không suy nghĩ phi thẳng con dao đến luôn,cũng may em trượt tay nên không ghim vào đầu con này đấy không là cũng sợ đi bóc lịch dài dài,nhưng không sao em kiện ngược lại nó và nói rằng đây là phòng vệ chính đáng-cậu nói rồi vỗ ngực tự hào,Việt Nam nghe thì rất biết ơn,Nam liền khao thằng em mình đi ăn xiên sạch coi như trả ơn

[Tối hôm đấy]

Việt Nam vừa tắm rửa xong,trên người chỉ mặc đúng cái áo choàng tắm,đi ra thì thấy có 2 người nào đó đang lục đục thì giật mình hét toáng lên,chỉ trỏ rồi định nhấn nút SOS ở trên tường thì bị 2 người kia ngăn lại

-k-khoan đã em ơi !!!-1 cô gái trong đó chạy đến cản tay Nam lại

-đúng đấy,bình tĩnh em ơi

-các người là ai !?-Việt Nam cảnh giác hỏi,thấy Việt Nam dừng lại thì 1 người trong đó bình tĩnh nói

-chị và chị này là đàn chị học năm 8,đã tốt nghiệp rồi nhưng quên vài thứ mà hôm nay mới nhớ ra nên đi ra đây lấy thôi,bọn chị chị chim cút ngay ấy mà em bình tĩnh-nghe vậy thì Việt Nam đã bớt cảnh giác,đúng thật là như vậy nhỉ,lúc vào đây Nam cũng thấy trước đây có 2 người đã từng ở đây

-vậy thì cho em xin lỗi-Việt Nam nói rồi cúi người xuống xin lỗi

Rồi 2 cô gái kia vẫy vẫy tay chào,không quên đóng cửa lại để tạo sự riêng tư,vậy là từ giờ Nam chỉ còn 1 mình thôi sao,càng tốt vì như vậy sẽ không có tranh chấp gì,ngoài ra còn có sự riêng tư nữa

-quá tuyệ-

*cốc cốc*

-xin chào,có ai không nhỉ ?-cánh cửa được mở ra,đằng sau đó là 1 cô gái có mái tóc đen cùng đôi mắt xanh biển,trên tay là 1 túi đồ lớn ngó vào bên trong,Việt Nam nhìn thì ba chấm,vẫn là có bạn cùng phòng à

-à,chào bạn,bạn là bạn chung phòng với mình à ?-Việt Nam hỏi,trong lòng đã có sẵn câu trả lời,nhưng nhìn kĩ lại thì thấy người quen,là cô gái sáng nay gặp mà

-chào tiểu thư,tôi là Laos,tiểu thư nhà Nam tước gia tộc Lanxang,mong tiểu thư giúp đỡ-cô gái kia cũng để ý liền cúi gập đầu xuống chào,Nam thấy vậy vẫy vẫy tay,nhưng cũng thấy có gì đó là lạ

-tiểu thư không cần như vậy đâu,mà sao tôi tưởng mỗi 1 tầng là 1 cấp bậc khác nhau,càng lên cao cấp bậc càng lớn mà,lẽ ra tiểu thư phải ở tầng 2 chứ nhỉ-Nam nói,nghe vậy thì Laos cười gươm

-thật ra là do có 1 phòng đang sửa chữa,nhìn qua nhìn lại thì chỉ có phòng ở khu này cùng những phòng ở trên còn trống,họ không dám cho em ở những nơi ở trên cao nên tạm thời em ở phòng này 1 thời gian,n..nhưng mà tiểu thư yên tâm em là em không dám quấy rầy tiểu thư đâu,cho em ngủ ngoài ban công hay nhà vệ sinh cũng được-cô bé nói,nghe giọng có vẻ đang rất quan ngại và lúng túng

-ra vậy,không sao đâu bạn cứ tự nhiên đi,à mình tên Việt Nam,con gái nhà Bá tước gia tộc Đại Nam,mong được giúp đỡ-Nam nói rồi đưa tay ra,thấy vậy Laos chần chừ,nhưng khi thấy đôi mắt không hề phân biệt của Nam thì cô lấy được chút can đảm nắm lấy tay Nam bước vào trong

-"có vẻ là người tốt"-cô nghĩ rồi đi vào bên trong

Và thế là Việt Nam đã có bạn phòng tạm thời,thêm 1 người thì cũng vui nhà vui cửa,tiền đóng phòng cũng giảm đi 1 nửa.Rồi hôm đấy Nam ngủ trên chiếc giường đơn,Laos thì còn lo sợ về cấp bậc nên cô chỉ lủi thủi ngồi ở góc cửa chính,lấy chân làm bệ đỡ để úp mặt lên đấy ngủ.Chục phút sau Nam đột ngột tỉnh dậy,lơ mơ quay đi quay lại không thấy Laos đâu thì giật mình ngồi hẳn dậy

-"vị tiểu thư đâu !?

Đừng nói là mình nói gì quá đáng làm nó sợ chạy đi mất đấy nhé"-càng nghĩ Nam càng lo vội càng đứng dậy chạy đi tìm

Vừa ra chỗ cửa thì thấy em nó đang ngồi ở góc cửa,Việt Nam đi đến lay lay Laos dậy

-này tiểu thư,sao tiểu thư lại ngồi ở đây ?-Việt Nam hỏi,lòng lại nghĩ rằng mình doạ em nó sợ,Laos bị đánh thức thì từ từ mở mắt,đập vào mắt Laos là gương mặt thanh tú của Việt Nam,vì quá bất ngờ nên em nó nói hết ra

-t-tại sợ không cùng đẳng cấp với tiểu thư nên em ngồi ở đây-Laos nói

-gì mà không cùng đẳng cấp,có phải là vượn với người đâu mà không cùng đẳng cấp,sao tiểu thư lại nghĩ như vậy,tự tin với gia thế của mình lên !

Cha mẹ cậu biết thì sẽ rất đau lòng đó !

-cha mẹ của em đã dạy em như thế đấy,họ không đau lòng đâu....-em lí nhí nói,Việt Nam nhăn mày

-biết mình biết ta là tốt,nhưng cũng không vì thế mà hạ thấp bản thân,nào đứng dậy đi,ngủ đến nơi đến chốn,đừng làm như vậy,tiểu thư biết tiểu thư làm thế tôi đau lòng lắm không ?-một câu nói ấm áp chạm thẳng vào trái tim em,trước giờ em luôn quan ngại với địa vị của mình,luôn coi thường phẩm chất của bản thân,nhìn gương mặt ngũ quan xinh đẹp trước mặt cùng đôi mắt nhăn lại vì lo khiến tim em trệch đi hẳn 1 nhịp

-e..em xin lỗi-cô nói,đôi mắt tránh đi

-xin lỗi gì chứ,đứng dậy lên giường ngủ đi,muộn rồi-Việt Nam kéo Laos dậy rồi dắt cô đi ra cái giường đơn ngay bên cạnh,để Laos ngồi xuống rồi đẩy cô xuống giường,bản thân thì nằm giường kế bên

-ngủ đi,ngủ ngon nhé,ngày mai còn khai giảng-Việt Nam nói rồi mỉm cười,bản thân cũng chìm vào giấc ngủ

Cô nhìn người bên cạnh mình đang ngủ thiu thiu,lòng cũng ấm áp hơn giữa cái nơi xa lạ này,quả đúng là 1 liều thuốc chữa lành,rồi Laos cũng từ từ mà thiếp đi

Đêm nay Nam lại mơ thấy ông tổ.Xích Quỷ đang ngồi trước mặt Việt Nam,tay húp 1 ngụm trà trông rất thư giãn,Việt Nam thì đang ngơ ngác vì lại gặp ông già nhà mình

-Việt Nam,con đã có kế hoạch gì để cứu vớt cái nhà mình khỏi thảm hoạ chưa ?-Xích Quỷ hỏi,nghe vậy thì Nam đổ mồ hôi hột

-"quên mẹ rồi"-vâng,Việt Nam quên bố luôn cái chuyện đấy,chắc do cuộc sống thoải mái quá nên vậy

-sao vậy-Xích Quỷ thấy đứa chắt chút chịt chụt chịt... nhà mình cứ im im thì hỏi

-c-con xin lỗi con quên rồi-Việt Nam dập đầu chân thành xin lỗi,nghe vậy thì ông nhìn em với ánh mắt cá chết

-...thôi không sao,con có ý tưởng gì không ?

-làm bạn bè,mở rộng mối quan hệ để có quan hệ tốt với những nhà quý tộc,như vậy thì sẽ tránh được việc bọn họ cấu kết với Mainly

-bạn với chả bè,cho chúng nó động phòng tập thể rồi chụp bằng chứng lại đe doạ là xong,quan hệ cái đếch gì-sau đó Xích Quỷ bắt đầu bày ra đủ trò đù cách để chỉ cho Việt Nam,nào là tẩy não ông hiệu trưởng để đuổi Mainly,chơi chết độ 1 thê đa phu,bắt cóc tống tiền rồi đổ cho Mainly,không thì tiêu huỷ luôn con đấy cho nhanh v..v,Việt Nam càng nghe mặt càng trắng bệch,đúng là gừng càng già càng cay

Khi Xích Quỷ vẫn còn đang luyên thuyên thì Việt Nam chặn miệng ông luôn

-thôi ôi ơi,mặc dù những cách của ông rất hiệu quả nhưng nếu mà vỡ lỡ thì con gặp ông trực tiếp luôn đấy chứ không ở trong mơ nữa đâu-nghe Nam nói vậy thì Xích Quỷ liền dựa vào ghế,mắt liếc đi chỗ khác húp trà

-bọn trẻ ngày nay chả máu chiến gì,đúng là quá thất vọng-ông lẩm nhẩm

-không phải không máu chiến mà là vẫn có cách khác tích cực hơn mấy cái cách đấy của ông-Nam thở dài nói

-c-con nghe thấy ta nói sao-Xích Quỷ giật mình đánh vỡ tách trà,ông tưởng Nam không nghe thấy

-kiểu gì thì kiểu con vẫn thấy làm bạn bè với người ta,làm cho người ta tin tưởng vẫn là hơn

-sao cũng được,miễn tránh đi là được,nhưng nếu bí bách quá thì cứ áp dụng cách của ta,bao thành công

-vâng,thôi ông về đi để cháu mơ tiếp-nghe đứa cháu nhà mình nói như xua đuổi thì ổng quạo

-ờ thôi ta đi,cháu mà chả chít,mà thôi mơ miết gì nữa sáng rồi

-hả

.

.

.

.

.

.

.

[Ngày hôm sau]

*Bàng bàng bàng*

Tiếp pháo hoa dồn dập cho ngày khai giảng,băng rôn giăng kín cùng những lá cờ treo liền kề nhau,học sinh lúc này đông như kiến cùng với những giáo viên đang đứng nói chuyện rôm rả

Việt Nam đứng trước gương với bộ trang phục màu xanh navy,chỉnh lại cái mũ nồi,trông ổn áp phết.Laos cũng từ phòng tắm đi ra với bộ đồng phục giống Nam,trông mặt cô có vẻ rất háo hứng,khi thấy Việt Nam thì liền gượm ngùng đi tới

-trông tiểu thư dễ thương lắm-Laos nói,Nam nghe vậy thì mỉm cười

-trông cậu cũng dễ thương lắm,nè từ giờ trở đi cậu cứ xưng hô "tớ-cậu" đừng xưng tiểu thư này tiểu thư nọ nữa,nghe xa cách lắm-Việt Nam nói rồi dắt Laos ra ngoài

-v-vâng ạ....

-"sao nắm tay vậy !?!?!!?

A......."

-Laos thấy Nam nắm tay thì liền bối rối,mặt hơi đỏ,nhưng vẫn kệ để Nam kéo đi

Vừa ra khỏi phòng thì liền chạm mặt Mainly,con nhỏ kia thấy Việt Nam cùng với Laos thì hơi khó chịu,mặc dù nó cũng chả hiểu sao,có lẽ do Nam lại quen được 1 đứa nào đó ngang bằng địa vị sao,thế thì nó lại lấy lòng mới được.Nghĩ là làm Mainly liền tiến đến vui vẻ chào Laos mà bỏ qua Việt Nam

-a~chào bạn nhé,bạn tên gì và là nhà quyền quý nào vậy ?-con ả ngọt ngào hỏi,nghe vậy thì Laos ngại ngùng,thật không ngờ những người có địa vị cao ở khu này lại không khinh rẻ mình,lấy hết can đảm Laos liền trả lời lại

-m-mình tên Laos,con nhà Nam tước gia tộc Lanxang,mong cậu giúp đỡ !

-..........chào cậu nhé,mình là Mainly con nhà Bá tước gia tộc Đại Nam-khi nghe thấy từ "Nam tước" thì sắc mặt nó liền thay đổi,không còn hào sản như trước nữa,nói trắng ra là khinh

-"rõ là con nhà hạ lưu thế mà sao lại ở tầng trung lưu thế này,đúng là đáng ghét"-Mainly nghĩ

-vậy là cậu với Việt Nam là chị em hả,bất ngờ thật đó vì cậu chẳng giống Việt Nam tí nào

-à mình là con hoang-càng nghe con nhỏ càng cảm thấy ghét Laos,Laos nghe Mainly trả lời như vậy thì cũng biết là lỡ lời vội vàng xin lỗi

-không sao đâu,mình không để tâm đâu,thôi muộn rồi tạn biệt nhé-nói rồi nhỏ liền quay lưng rời đi không chút luyến tiếc hay nể mặt

Vừa nãy Laos còn nghĩ ai cũng giống Việt Nam,không khinh người nhưng có vẻ con bé đã lầm rồi.Việt Nam nhìn bóng lưng của Mainly rời đi thì nhăn mặt khó chịu,việc chi phải hạ thấp người khác như vậy chứ,đúng là tội nghiệp cho Laos mà.Việt Nam liền nắm lấy tay Laos kéo đi,kéo luôn hồn Laos về với xác

-đi thôi,muộn bây giờ-Việt Nam cười ngọt nói,Laos nghe vậy cuối cùng cũng tìm lại được cảm xúc ban đầu đi theo Việt Nam

Khai giảng thì cũng chả có gì quá đặc sắc,hiệu trưởng trường là 1 vị thầy tên UN,UN ngoài việc giới thiệu,đọc bản chúc mừng từ hoàng gia về ngày nhập học,chúc mừng các em học sinh đã đỗ và vài cái linh tinh khác.Ngoài ra còn công bố lớp học ,phân chia lớp học theo cấp bậc,cứ 30 bậc từ trên xuống thì chia thành 1 lớp,vân vân và mây mây

Việt Nam nghe mà cứ lờ đờ nửa tỉnh nửa mê,vì ông này đứng luyên thuyên suốt 2 tiếng đồng hồ,thầy ở trên tâm huyết giảng hăng say,học sinh ở dưới thì đứa ngủ đứa mê (man)

Sau vài tiếng thì cuối cùng học sinh cũng được giải thoát,Việt Nam và Laos may mắn học cùng lớp,vì thứ hạng của Laos là 28,cả 2 đang đi thì chợt có ai đó vỗ vai Việt Nam

.

Hết

Ngày 15/7/2025-16/7/2025-17/7/2025-18/7/2025

Ok đây là ảnh Việt Nam ✨

Và đây là ảnh của Mainly

Có thể nó ko đẹp lắm nhưng nhìn tạm nhé 🤧,mấy đứa khác như đã nói cứ từ từTui thêm thông tin ở đằng bên,tuy hơi xàm nhưng cũng lm cho ae dễ hình dung ra được hơn đúng chứ :)?,đồng phục tui lấy trên mạng thôi,hơi đâu mà nghĩ cho mất thời gian 🗿☕️,con Mainly thì tui ko chăm chút lắm,nguệch nguệch vài cái là xong,còn Việt Nam thì vẽ lúc bút chì chưa đc tót nên trông.....là vậy đấy 👀👉🏻👈🏻3301 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 8 Lớp học


Sau vài tiếng thì cuối cùng học sinh cũng được giải thoát,Việt Nam và Laos may mắn học cùng lớp,vì thứ hạng của Laos là 28,cả 2 đang đi thì chợt có ai đó vỗ vai Việt Nam.Quay ra đằng sau thì chỉ thấy bờ vai,ngẩng lên mới thấy mặt,hoá ra là người quen

-Taiwan !?-Việt Nam há hốc mồm nhìn thằng em mình,mới 2 năm không gặp mà nó đã cao lên từng này rồi ư

-vâng,chào chị-Taiwan mỉm cười nói,mặt cậu còn có vài vết hồng hồng trông khá yêu đời

-em giờ cao ghê,làm chị không nhận ra nữa luôn-Việt Nam cảm thán

-vâng,từ đó đến giờ em cũng chỉ mới cao thêm 23cm thôi,vẫn còn thấp lắm-nghe từ "thôi" của nó khiến Việt Nam sượng trân,nếu thế thì giờ nó cũng 1m75 rồi đấy chứ,sắp cao hơn Nam 1 cái đầu rồi

Bây giờ cậu mới để ý có 1 cô gái đứng bên cạnh Việt Nam,anh lịch sự chào hỏi rồi đếch quan tâm đến cô gái đó nữa.Trên đường đi cứ hễ Laos định nói cái gì thì Taiwan liền xen mồm vào,thậm chí anh còn đi vào giữa 2 người khoác tay Việt Nam kéo xê xê ra khiến Laos bối rối,hiện tại Laos cứ có cảm giác cái tên Taiwan này là trà xanh chen chân vào mối quan hệ tốt đẹp của 2 người

-Việt Nam n-

-chị ơi suốt 2 năm qua cái con nhỏ Mainly đó có làm gì chị không ?-Taiwan tươi cười hỏi

-khỏi lo nó không dám làm gì đâu,nếu có thì chị đây đã có thuốc xổ để trả thù nó rồi-Việt Nam trả lời,bản thân cũng để ý Laos định nói gì đó

-Laos,cậu có chuyện gì hả ?

-à,cái b-

-chị ơi đi nhanh lên em hóng quá,cuối cùng thì em với chị cũng được học chung lớp rồi-Taiwan lại tiếp tục cắt ngang

-ờ,em xếp thứ mấy vậy

-hạng 8 chị ạ

-ừm,vậy Laos cậu muốn nói gì-nghe vậy thì Laos quyết tâm lần này không để bị cắt ngang nữa

-cái người mà sáng n-

-chị chị !

Chị có-A !!!-Taiwan bị Việt Nam cốc cho cái,cậu ôm đầu chảy nước mắt ngắn dài nhìn Việt Nam với đôi mắt long lanh ngấn lệ,Nam nhìn thấy vậy thì không biết nói gì,cái thằng chảnh choẹ coi trời bằng vung ngày xưa đâu rồi nhỉ,sao càng ngày nó càng yếu đuối thế này

-em để cho Laos nói hết đã-Việt Nam nói,mắt nhìn sang phía Laos

-cái người mà sáng nay chúng ta gặp,bạn đấy có phải là con của 1 kẻ...-Laos ấp ứng

-không,đấy là do ngày xưa bị đánh tráo với tớ,nhưng gia đình tớ vẫn cưu mang nuôi nấng,cũng không biết gia đình thật sự của nó là ai,mà chuyện nội bộ ấy mà cậu không cần phải để tâm đâu

-à ừ....

Sau đó cả 3 cùng nhau đi về phía lớp học khu nhà A,đi lên tầng cao nhất của toà nhà mà chân như muốn rụng ra,Việt Nam vừa đi thì thở hồng hộc,chỉ ước có ai bế lên thì tốt chứ học ở đây rất bất tiện,lên xuống nhiều mỏi chân và nếu có hoả hoạn thì coi như xong,nhưng được cái phong thuỷ tốt,ở cửa sổ nhìn xuống sẽ thấy có cái hồ ở đó,bên kia bức tường là cái bệnh viện to tổ bố,xa xa là cái nghĩa trang vẫn còn đất trống

-"phong thuỷ tốt gớm"-Việt Nam thầm cảm thán

Đi lên tầng 5 của toà nhà rẽ sang trái là đến phòng học của Việt Nam,đứng trước phòng học của mình mà lòng cảm thấy hồi hộp,lần đầu tiên đi học đúng nghĩa là nó như thế này,y hệt mấy đứa lớp 1 loi nhoi.Mở cửa ra mọi ánh mắt đều đổ dồn vào 3 con người ngoài cửa,Việt Nam thấy ngại bèn vội vàng đi tìm cái chỗ nào đó ngồi xuống,Laos với Taiwan thấy vậy cũng đi theo

-cậu nghe về thủ khoa năm nay chưa,nghe nói nhà cậu ta làm quân sự có người cha điên loạn lắm-học sinh 1

-nghe rồi,nhưng nghe phong phanh cha của cậu ấy đẹp trai lắm,có điều thích tra tấn thôi,ôi cha làm quân sự con thì giỏi giang nở mày nở mặt thật đấy-học sinh 2

-cách điểm tuyệt đối đúng 0,25 điểm,nhìn bảng tin mà sốc thật sự,mà nghe nói bị trừ là do viết sai chính tả chứ bài làm của cậu ta không sai 1 li nào hết,giáo viên tự ái nên không muốn cho cậu ta điểm tuyệt đối, soi ác lắm,tội thật,trong bài mình viết sai 2 chữ về mặt chính tả mà không bị trừ điểm nào,mốt mình mang lên cho-học sinh 1

-nè Taiwan em biết mọi người bàn chuyện gì không ?-Việt Nam hỏi

-mấy cái thứ hạng lặt vặt ấy mà,bọn này quan tâm mấy cái đấy lắm,nếu chị muốn nghe em kể cho,dù sao em cũng rảnh nên xem sơ sơ

-không cần đề Taiwan nói đâu,để tớ nói cho-Laos lên tiếng rồi dí sát mặt Việt Nam không để Nam thấy Taiwan

-"cái con điên này"-Taiwan nhìn mà nhăn mặt khó chịu cậu liền kéo Laos ra nhưng cô không chịu,người ta có câu "phép vua còn thua lệ nàng",Laos liền quay ra ăn vạ

-hức hức hức....Việt Nam.cậu xem huhuhuhu cái tên này nãy giờ cứ bắt nạt tớ..hức hức huhuhuhu,cậu..cậu đuổi cái tên này đi tớ sợ quá-Laos càng nói càng khóc to,những người xung quanh liền chú ý và bắt đầu xì xào

-oắt đờ heo ?

Cái con này ?!

Ăn vạ ít thôi-Taiwan nói,sợ Việt Nam hiểu lầm,nhưng lỗi lo lắng của Taiwan đã biến thành sự thật,Việt Nam nhìn Taiwan bằng ánh mắt sâu bọ

Tiếng vỡ vụn phát ra,Taiwan ôm trái tim bé bỏng của mình tutu chạy vào nhà vệ sinh,Laos chục giây trước vẫn còn sướt mướt đoàng 1 cái liền trở về tâm trạng bình thường,nói cô thua cái bánh tráng tí xoài với trứng cút thì cũng không sai

-tớ nói nhé,người đạt điểm cao nhất trong kì thi lần này là con trai nhà Công tước German,Germany,còn đứng thứ 2 và thứ 3 lần lượt là đại hoàng tử và nhị hoàng tử của vương quốc,thứ 4 là con trai nhà Công tước Qing,China,thứ 5 là cậu còn mấy cái sau mình không quan tâm nữa-Laos nói,nghe vật thì Việt Nam cũng gật đầu tiếp thu

Sau khoảng 10 phút thì tiếng chuông reo vào lớp cất lên,mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.Bước vào là 1 thầy giáo trẻ với mái tóc xanh biển cùn đôi mắt vàng trông cứ như 23 nhưng thật ra đã U40 rồi.Nhấc kính lên nhìn những gọc sinh trước mặt nghiêm nghị nói

-chào cả lớp,tôi là Asean,từ giờ sẽ là thầy chủ nhiệm của cái lớp này,tôi là người phụ trách môn toán,có gì thắc mắc các em cứ gặp tôi,bây giờ ta sắp xếp chỗ ngồi mới nhé-nói xong thì Asean lấy 1 quyển sổ ra để xem xét,sau vài phút thì ông gấp sách lại nhìn xuống lớp,tay đan vào nhau khuỷ tay chống lên bàn

Nhìn sơ qua 1 lượt Asean bắt đầu chỉ chỏ 1 lúc,sắp xếp lại chỗ ngồi,Laos và Việt Nam phải tạm thời rời xa nhau,Laos thì ngồi với Taiwan,Việt Nam thì ngồi với cái thằng ất ơ nào đó tóc dài đến đít.Việt Nam đi ra dãy phía trong cùng rồi ngồi ở bàn thứ 2,người bên cạnh thì khoanh tay nhíu mày khi thấy Việt Nam

-lại là cô à ?

-?-Việt Nam thắc mắc,bộ gặp nhau rồi hay gì mà phán như thần vậy,nhưng câu sau thì Việt Nam biết luôn đây là cái thằng khứa nào

-rau xào đật trước tôi thấy cô ném đi thế mà lúc đấy lại ngăn lại buôn lời đạo lí,đúng là nhảm-công nhận tên này đầu óc nhớ dai phết,Nam ghim

-vâng !

Tôi đạo lí còn anh đạo nhảm,cái thứ không có đạo đức-Việt Nam ngồi xuống,quay mặt đối diện với tên bên cạnh

-ha,nói hay lắm,thế mà ông già nhà tôi khen cô ghê lắm,nhưng toàn về ngoại hình chứ tính cách có vẻ rất đanh đá,không có gì là của tiểu thư quyền quý hết-anh nói,không biết từ đâu lôi ra chiếc quạt che miệng lại,mắt nhìn về phía cửa sổ

-thiếu gia nhà Qing nghe ngôn từ thì có vẻ cũng không có gì thể hiện đúng bản chất của 1 gia tộc quy củ lâu đời nhỉ ?-Việt Nam cũng không vừa mà nói lại,ai đụng là Nam múc

-thôi không nói chuyện với cô nữa,bổn thiếu gia thấy khó chịu

-vâng,nhưng thiếu gia lại là người khơi màn trước-Việt Nam nói xong cũng không nói thêm câu nào nữa,quay mặt lên phía bàn giáo viên,vị "bổn thiếu gia" kia chính là China

-"coi bộ sau này chiến tranh còn dài"-Việt Nam nghĩ,dù thế nào thì cũng không nên có xích mích,dù sao nhà cái tên "bổn thiếu gia" kia cũng là nhà mặt phố,bố làm to,đụng vào thì cũng không nên quá nhiều

-được rồi,có vẻ như các em không có phàn nàn gì về chỗ ngồi...HAI EM KIA LÀM CÁI GÌ VẬY ?!!-Asean chưa nói hết câu thì đập vào mắt ông là cảnh hỗn chiến phía góc ngoài dãy 1 bàn 3,đó là bàn của Laos và Taiwan

Asean nhíu mày nhìn cái bàn học,ôi rõ ràng nay có học gì đâu sao mà chưa gì bàn đã bị nguệch ngoạch xầy xước thế kia,chủ nhân của cái bàn đấy thì đang cấu xé nhau kịch liệt

-CON ĐIÊN NÀY MÀY LÀM GÌ ĐẤY ?!!-Taiwan lên cơn cào cấu Laos

-ĐIÊN CÁI MẢ BỐ NHÀ MÀY,BẢO CHIA BÀN ĐỀU CƠ MÀ,RÕ RÀNG PHÍA CỦA MÀY NHIỀU HƠN CỦA TAO 0,5CM,KHÔNG ĐÁNH MÀY SỚM TỪ KHI KẺ LÀ MAY ĐẤY !!!-Laos cũng lên cơn cào cấu Taiwan

-LỆCH CÓ TÍ MÀ LÀM GÌ CĂNG ?!?

NHÌN MÀ XEM CHỖ MÀY RỘNG THÊNH THANG THẾ KIA CHIA CHO TAO THÌ LÀM SAO,TỐT NHẤT LÀ ĐỂ ÔNG ĐÂY 7 PHẦN,MÀY XÍCH RA CHỖ KIA CÁI THỨ NGHÈO NÀN KIẾC XÁC !!!

CHỊU THIẾT TÍ THÌ ĐÃ LÀM SAO ?!?-Taiwan said

-NGHÈO THÌ SAO,ĂN HẾT CỦA NHÀ MÀY À,NHÀ MÀY GIÀU GIÀU CHO MÀY CHỨ CHO NGƯỜI KHÁC KHÔNG ?-Laos said

-NÓI NHƯ THỂ NHÀ MÀY KHÁC NHÀ TAO Ý,CŨNG LÀ CÁI LOẠI GIÀU CHO BẢN THÂN MÀ KHÔNG NGHĨ ĐẾN NGƯỜI KHÁC-Taiwan said

-BỐ MÀY NĂM NGOÁI TỪ THIỆN 10.000 ĐỒNG,NHÀ MÀY CHẮC KHÔNG TỪ THIỆN ĐƯỢC 1 XU !!-Laos said

-NÓI CÓ SÁCH,MÁCH CÓ CHỨNG,NHÀ BỐ NĂM NGOÁI TỪ THIỆN 100.000 ĐỒNG,GẤP 10 LẦN NHÀ MÀY,NHƯNG CÓ ĐIỀU DO THỜI TIẾT XẤU NÊN BỊ ĐÌNH TRỆ THÔI !-Taiwan said

-NÓI THẾ CHÓ NÓ TIN-Laos said

-CÒN HƠN LÀ KHÔNG CÓ AI TIN NHƯ NHÀ MÀY-Taiwan said

-XẠO ÍT THÔI CHÒM SAO SAO KÊ CHIẾU VÀO NHÀ MÀY KÌA-Laos said

-HAI ĐỨA CÁC EM CÓ THÔI ĐI KHÔNG !?!-Asean đập bàn nói làm 2 người kia giật mình bỏ nhau ra,đổ mồ hôi hột nhìn Asean,hiện tại mặt ông không cái gì cái đít nồi

-NẾU !

Mà có lần sau nữa tôi sẽ GIÁO HUẤN 1 phen cho anh chị hết cãi nhau-

-vâng.....

-vâng ạ....

Cả 2 run lẩy bẩy nói,nghe vậy thì Asean thở dài,định đổi chỗ cho chúng nó thì lại nghĩ lỡ như mai này ngồi chung với nhau lại đớ ghét nhau thì sao,lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà,nhưng có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất của ông thầy vì 2 cái người này không phải rơm với lửa,mà đều là gừng với rượu,càng lâu càng cay

-nay là buổi đầu tiên nên chúng ta cũng không học hành gì nhiều,các em có thể tham quan trường hoặc đăng kí tham gia cái câu lạc bộ nào đó mà các em muốn,các em có thể tham khảo ở toà nhà phía sau toà giáo viên,mấy anh chị lớp trên đang tuyển đấy,thôi thầy đi đây-Asean nói xong liền phóng như bay mất tích,những học sinh bên trong liền bắt đầu xôn xao bàn tán

*Cốc cốc*

-xin lỗi đã làm phiền,anh là Việt Hoà,đàn anh năm 2 của các em,nay đến đây là để lấy 6 người trong lớp,liệu 6 vạn đấy có ở đây không nhỉ ?-nói xong anh cười xoà,những đứa con gái trong lớp thấy thế thì mắt sáng lên như đèn pha bắt đầu nhao nhao chạy đến hỏi thăm làm Việt Hoà ú ớ không hiểu cái mô tê gì

-k-khoan đã mấy em để anh làm việc-Việt Hoà cố gắng chen ra chỗ khác nhưng bị mấy đứa kia giữ lại,1 nhỏ tự xưng là "chuppy" nào đó chạy đến làm rung chuyển cả đất trời nhào vào lòng Việt Hoà làm ổng hét lên trong sự tuyệt vọng

-các bạn làm vậy anh ấy sẽ rất đau đấy-cái giọng ngọt ngào mùi mật (đắng) cất lên khiến cả lớp chú ý,một học sinh với mái tóc trắng cùng đôi mắt vàng tiến đến kéo cái con nhỏ "chuppy" kia ra rồi phủi bụi trên người Việt Hoà,là Mainly

Việt Hoà thì nhìn Mainly với ánh mắt xúc động nghẹn ngào,quả nhiên đứa em này là tốt nhất

-"to xác thế này mà còn bị cái con dở đấy đè lên,ghê chết đi được,lát phải đi rửa tay"-Mainly nghĩ thì khó chịu trong lòng

-rồi rồi,è hem những người có tên sau đi theo anh nhé-nói rồi Việt Hoà đọc 6 đứa đầu tiên lên,trong đó có cả Việt Nam,Nam đứng dậy định đi ra ngoài thì bị đẩy ra vấp vào ghế suýt vỡ mặt

-bị làm sao đấy !?-Việt Nam khó chịu nhìn cái tên đằng sau,China thấy thế thì liếc mắt đi chỗ khác,tay ve vẩy cái quạt

-xin lỗi,không cố ý,gì mà căng-nói rồi anh ta liền đi ra phía cửa,Việt Nam tức mà không nói lên lời,mong sao lát nó bị trượt chân,ai ngờ đâu nó trượt thật,ngã sấp mặt

-THẰNG NÀY ĐỂ CÁI CHÂN GỌN VÀO !!!-China đứng dậy ôm ngực run rẩy nói,chủ nhân của cái chân đấy là Đông Lào,cậu nhìn anh với ánh mắt 3 phần hối lỗi 7 phần cười cợt

-xin lỗi,không cố ý,gì mà căng-cậu nhại lại đúng cái câu mà anh vừa nói,Việt Nam được 1 phen cười vỡ mồm ôm bụng run rẩy

Mím chặt môi,China liền đi ra ngoài trong cơn hậm hực,Việt Nam cũng đi ra ngoài và chào tạn biệt mấy đứa bạn và mấy đứa em của mình.Việt Nam,China,Việt Hoà,1 ai đó và 1 anh bạn tóc đen hơi dài cùng mắt đỏ bên dưới lớp kính dày,có lẽ là Germany,cả 5 người leo cầu thang xuống tầng 5,đi thêm 1 đoạn dài rồi lại leo lên tầng 3 của toà nhà đằng sau nhà giáo viên,đây là khu nhà F.Leo hết từng đấy cầu thang rồi đi từng đấy đường làm chân Nam muốn gãy ra làm đôi,chỉ ước có thêm đôi cách để đỡ phải đi

Cánh cửa được mở ra bên trong là 1 vài người đang làm việc,Việt Nam nhìn rồi như ngờ ngợ ra cái gì đó,có 6 đứa được mời mà sao tất cả chỉ có 4 người vậy

-anh Việt Hoà,sao mà chỉ có 4 người vậy ?

-thắc mắc cũng đúng thôi vì hôm nay họ không đến,2 vị hoàng tử,lí do thì không biết chỉ biết là nghỉ-nhún vai trả lời,đột nhiên có người từ đâu chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng

-L..LỚN CHUYỆN RỒI,HOÀNG CUNG XẢY RA CHUYỆN RỒI !!-cậu bạn kia hét lên làm cả đám giật mình

-chuyện gì mà la hét um sùm vậy ?!-Việt Hoà gắt lên hỏi

-n-nghe nói quốc vương hộc máu,sắp không qua khỏi rồi-cậu ta lắp bắp nói

[Tại Hoàng cung]

-con...con nói cái gì......con......hự-1 người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng,nghe thấy đứa con trai cả của mình nói mà trợn tròn mắt,ông tức ghẹn hộc cả máu

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết

Ngày 19/7/2025-21/7/2025-22/7/2025

2935 từ
 
[Countryhumans Allnam] Trỗi Dậy Từ Cõi Chết
Chap 9 Gay cấn & nguyền rủa (1)


Tiêu đề đã nói lên tất cả.....-c-con...con nói cái gì !?

Nói đi..có thật là như vậy không !?!!-người đàn ông ở trên ngai vàng kia run lẩy bẩy,trợn mắt nhìn đứa con của mình-vâng,là thật ạ-còn cậu trai trẻ dưới kia thì cúi gầm mặt xuống-thật sự..con bị ga- -chưa nói hết câu thì người đàn ông ở trên hét lớn cắt ngang lời cậu trai kia-ĐỪNG !

ĐỪNG NÓI NỮA,NÓI NỮA TA SẼ G.IẾT CON !!!

A-ẶC-ông tức hộc máu ngã nhào ra đất,tầm nhìn thì quay cuông,tức đến mức rơi lệCòn thằng con trời đánh kia thì hốt hoảng chạy đến chỗ người cha đáng kính đỡ ông dậy,vừa nhấc mặt ổng lên thì ổng liền tát thằng con 1 phát khiến những người xung quanh ớn lạnh-hức...hức hức..tại sao vậy...sao tao đẻ đứa nào ra đứa đấy đều có vấn đề vậy huhuhuhu,thằng anh thì bede,thằng em thứ 2 thì bị nguyền rủa,còn 2 đứa nhỏ hơn thì cái gì cũng tầm thường...g.iết ta oách đi cho rồi-nói xong ông bất tỉnh luôn-CHA !!

MAU,MAU GỌI Y SĨ,GỌI CỨU THƯƠNG GẤP,ĐỨNG ĐỰC MẶT RA ĐẤY LÀM GÌ !?!-cậu hét lên khiến những người xung quanh bừng tỉnh vội vàng đi gọi y sĩ đến-huhuhu,cha ơi cố lên-cậu khóc lóc đưa cha mình đi cấp cứu,và đây là đại hoàng tử của nước S,America..-là vậy đó-cậu trai kia nói với nhóm của Việt Nam,nghe vậy thì ai cũng ngỡ ngàng,nói cái đời hoàng tộc bây giờ bị xáo trộn cũng không phải không đúng-tội nghiệp thật,đứa được mọi người nghĩ là sẽ trở thành hoàng đế thì bị gay,đứa con thứ 2 cũng có thể trở thành hoàng đế nhưng lại bị nguyền rủa,còn 2 đứa còn lại thì tầm thường,không bằng 2 đứa anh-Việt Hoà thở dài,chắc ngày xưa hoang tộc kêu gọi chinh phạt giành nhiều đất đai gây chiến tranh bạo loạn quá nên giờ nghiệp nó đến với con cháu chăng ?

Nhưng thôi anh cũng không quan tâm nhiều đến cái vấn đề này nữa,quay lại với chủ đề chính-được rồi các em,bây giờ anh giới thiệu chút về hội học sinh của mình nhé,các em hãy cảm thấy vinh dự khi được làm việc ở đây đi,vì nơi đây hội tụ toàn là những người tài giỏi,ví dụ như anh chẳng hạn,ta bắt đầu với công việc của hội học sinh nhé,công việc cũng chẳng có gì nhiều đâu,nó chia ra làm 4 nhánh chính,đầu tiên là an ninh trật tự,chủ yếu là đi tuần tra trước giờ học và sau giờ học,ngăn chặn các vụ ẩu đả,thứ 2 chính là ban tổ chức sự kiện,như cái tên những cái sự kiện trong trường thì là do ban đấy sắp xếp,tổ chức,trang trí,thứ 3 là ban phê duyệt,phê duyệt mấy cái đơn của các câu lạc bộ khác nhau như là đơn thành lập câu lạc bộ nè,thêm dụng cụ cho câu lạc bộ,phê duyệt thành viên mới của hội và chia ra những cái sở thích,khả năng phù hợp với ban ngành của hội,cuối cùng là 1 ban ngành rất gì và này nọ,đó là ban chấm thi,đây là 1 ban ngành đặc biệt chỉ dành riêng cho những ai thực sự tài giỏi và độ liêm khiết cao-nói đến đây Việt Hoà đột nhiên ghé sát lại nói nhỏ-anh mày làm trong ban này,nếu muốn thì hối lộ anh "1 chút" anh nâng điểm cho-nghe xong cả lũ nhìn Hoà bằng ánh mắt cá chết,vậy là liêm khiết dữ chưa-nói chung là vậy đấy các em,bây giờ đi đến bàn kia để mấy anh chị sắp xếp nhé-nói rồi Việt Hoà chỉ ra cái bàn giờ trong góc kia,mọi người cũng đi ra đấyViệt Nam sau 1 lúc thì nhận được ban ngành của mình,là ban tổ chức sự kiện,thằng Tung Của thì vào ban an ninh trật tự,ban đầu định cho nó vào ban thứ 3 nhưng thấy mặt nó gian xảo quá nên thôi,Germany thì không có gì lạ khi vào ban thứ 4,còn người bạn trầm tính nãy giờ thì lại vào ban trật tự,nhìn thấy tờ giấy thì mặt cậu ta biến sắc-thưa chị,em không muốn-chất giọng trầm trầm vang lên khiến người kia chú ý-sao,có vấn đề gì hả ?

Chị thấy em to cao lực điền mặt mày sáng sủa vào ban này là thích hợp quá còn gì-người đấy sau đó tuôn 1 tràn để giải thích cho người bạn kia,dù nghe nó rất hợp lí nhưng quan trọng là cậu bị trầm tính,hướng nội,giờ lại bắt cậu đi khắp nơi khoe cái mặt mình ra có khác gì là tra tấn đâu-nhưng...-không nhưng nhị gì hết,chị nói em phải nghe,không có chuyện từ chối-bà chị kia bắt đầu mất kiên nhẫn,chuẩn bị giảng đạo lí tiếp,cậu bạn kia thấy vậy cũng định lừ lừ cái mặt ra để quyết tâm từ chối,đột nhiên có bàn tay nào đó đặt lên vai cậu khiến cậu chú ý-tớ thấy chị ấy nói đúng đấy,trông dáng người cậu và cách nói chuyện mà cậu thể hiện rất hợp với ban ngành này,nhìn cậu rất có phong thái,dù sao cả ngày cũng chỉ đi 2 lần thôi mà,nếu cậu ngại thì đây là dịp tốt giúp mài rũa sự tự tin của cậu-giọng nói ngọt ngào xoa dịu của Việt Nam vang lên,cậu bạn kia nghe vậy tuy không cam chịu lắm nhưng người ngoài còn nói vậy rồi thì thôi,dù gì cậu cũng không muốn bị mang tiếng hỗn hào với bậc tiền bối hay là không có trách nhiệm đâu,đang định ngậm ngùi đồng ý thì 1 quả dân chủ từ đâu rơi xuống khiến anh định rút lại toàn bộ lời muốn nói-tôi thấy cậu lắm chuyện quá-China,thằng cha này chính là chủ nhân của quả dân chủ ấy,anh thấy vậy thì quay ra từ chối đay đảy,thế là lại mất vài phút để xoa dịu cậu bạn này-được rồi,chốt vậy nhé Russia em sẽ làm ở ban an ninh,em Việt Nam đây làm ở ban sự kiện,em Germany thì làm ở ban chấm thi,em China thì làm ở ban an ninh,còn 2 người nữa hiện không có ở đây nên chị cũng không nói thêm,các em đi theo trưởng ban để được tư vấn nhé-nói xong bà chị liền bài chuồn đi thì bị kéo lại,nhìn bà chị kia toáng loạn khóc lóc không hiểu sao cả 4 người cùn nuốt nước bọt,trông.....có vẻ không nhàn hạ lắm nhỉ-các em trông vậy thôi chứ không vất vả lắm hahaha...nên là đừng đứa nào bỏ đấy nhé-Việt Hoà cười cười che đi cái mớ tạp nham trước mặt khiến mấy đứa em chỉ biết cười trừSau đó tất cả đều tản ra để đi theo đội trưởng ban của mình,Việt Nam đi theo 1 bà chị nào đó để giới thiệu,Việt Nam đi cùng bả mà trở thành người hướng nội luôn,vì bà chị này nói rất nhiều,nói xa xả về mấy cái sự kiện của trường,cách trình bày,trang trí,tổ chức v..v.Nghe xong mà muốn nổ não vì quá nhiều kiến thức.Một tiếng rưỡi trôi qua Việt Nam đã được thả tự do,vui vẻ chạy ra ngoài phòng rồi phi 1 mạch xuống cầu thang,nhưng vì phi nhanh quá và lấy đà nhầm nên Việt Nam thay vì chạy xuống thì bay xuống luôn-"chết rồi,làm sao giờ"-Việt Nam nước mắt ngắn dài nhìn thấy mặt mình sắp hoà làm 1 với mặt đất,nhắm mắt lại sẵn sàng nhận lấy cơn đauMười giây,hai mươi giây,1 phút trôi qua nhưng không thấy gì,mở mắt ra thì thấy mình đang được ôm bởi 1 ai đó.Ngẩng đầu lên thì thấy thằng em trai của mình-chị đi đứng kiểu gì thế,tôi mà không ra kịp thì lại có án mạng mất-Đông Lào mắng Việt Nam,nhưng dù vậy vẫn là lo lắng,Việt Nam đứng dậy rối rít cảm ơnĐột nhiên Việt Nam nghe thấy tiếng cãi cọ,quay ra thì thấy đứa bạn mới quen và thằng em kết nghĩa đang chửi nhau ùm sùm-"mới gặp nhau mà đã thân thiết thế kia rồi"-Việt Nam thầm cảm thán,trong mắt Nam thì 2 đứa kia đang đưa đẩy nhau ăn nói vui vẻ,nhưng trong mắt người thường thì chỉ thấy chúng nó như con trâu với con bò đang húc nhau và tuôn ra những lời chó má-ra cản không-Đông Lào chán nản hỏi-thôi,không nên xen vào khoảnh khắc của 2 người họ-chẳng phải khoảnh khác gì đâu,chúng nó đang chửi nhau và sắp đánh nhau đấy-nghe Đông Lào nói thì Việt Nam mới nhìn lại,hình như cũng chẳng vui vẻ cho lắm-vậy thì ra can đi-nói rồi Việt Nam chạy đến chỗ 2 người kia,Laos và Taiwan đang chửi nhau nhưng khi thấy Việt Nam thì liền lao đếnVì quá đột ngột nên Việt Nam chưa kịp phản ứng gì thì cả 3 đâm sầm vào nhau,ai nấy đều run rẩy tay chân vì đau-2..2 người có gì từ từ giải quyết-Việt Nam bò đến nói,nghe vậy thì cả 2 liền kể nể nói xấu về đối phương,rồi lại quay ra cào cấu đánh xé nhau-"mới gặp mà sao 2 đứa này choảng nhau ác liệt thế"-Đông Lào và Việt Nam đều có chung 1 suy nghĩ-thôi 2 người dừng lại đi-Việt Nam lên tiếng nhưng có vẻ không ổn cho lắm-MÀY LẮM MỒM QUÁ ĐẤY,MÀY THUA BÀ HÀNG XÓM NHÀ TAO MỖI CÁI GIỚI TÍNH !!!-Laos nói rồi đá vào Taiwan-CÒN MÀY THÌ THUA CÁI THẰNG ANH MỖI CÁI QUẠT !!!-Taiwan cũng không vừa đá lại-dừng lại đi mà,Đông Lào ra giúp 1 tay với-Việt Nam cản Laos lại,còn Đông Lào thì cản Taiwan-THẰNG ANH MÀY LÀ CON TRAI MÀ,MÀY THIẾU TÔN TRỌNG TAO ĐẾN THẾ À!!!-Laos vùng vẫy đáp trả Taiwan-ĐÚNG,TAO COI MÀY LÀ THẰNG ĐÀN ÔNG CHỨ GÁI GÚ GÌ CÁI CON Đ.IÊN NHƯ MÀY !!!-Taiwan giãy đành đành nóiKhi cả 2 còn đang đấu khẩu ác liệt thì chợt Việt Nam phá lên cười,tay bỏ Laos ra khiến em ngỡ ngàng vì không được Việt Nam ôm nữa,thấy thế thì Đông Lào cũng thả Taiwan ra,đột nhiên Việt Nam đẩy Laos về phía Taiwan khiến cô suýt cào rách da vì sắp tiếp xúc gần với thằng cha này-hâhha..các cụ có câu ghét của nào trời trao của đó,tớ thấy 2 cậu hợp nhau lắm ý-nghe Việt Nam nói xong thì mặt 2 đứa này đực ra-không,cậu/chị nhầm rồi-cả 2 đồng thanh lên tiếng,mặt cắt không còn 1 giọt máu,ghét nhau không hết đằng này lại còn bị người mình thích gán ghép với người khác thì quả thật,nó đau không khác gì việc mình mua vé số mà chỉ khác mỗi 1 số cuối là đã trúng giải độc đắt cả-nhần cả rồi,đừng gán ghép tớ/em với cái thằng/con điên này-nói xong cả 2 liền đứng dậy với gương mặt không thể nào chán hơn,Việt Nam thấy vậy thì cũng thở phào,cuối cùng cũng hết đấu khẩu,nhưng cũng không ngờ là cả 2 lại phản ứng kiểu vậy-mình về thôi-Việt Nam được Laos kéo dậy,phủi phủi bụi trên váy nói-để tớ/em/tôi đưa chị về- !-lời vừa dứt thì Laos,Taiwan,Đông Lào nhìn nhau với vẻ mặt bất ngờ,nhưng sau 2 giây thì liền tranh suất của nhau,1 cuộc võ mồm mới bắt đầuPhải mất 1 lúc lâu thì cuối cùng Việt Nam cũng hạ hoả được,thế là cả 4 người cùng nhau đi về kí túc xáHôm sau là buổi đầu tiên đi học,Việt Nam chuẩn bị đồ đạc cho vào cặp sách da,quay sang thì thấy Laos cũng đã chuẩn bị xong với cái cặp sách bằng vải thô-mình đi thôi-Việt Nam cất lời,nghe vậy thì Laos đồng ý rồi cùng Việt Nam đi ra ngoài,vừa mở cửa ra thì thật tình cờ khi thấy cô em của mình,MainlyMainly nhìn thấy Việt Nam và Laos thì nhíu mày,cái vụ hôm kia khi Việt Nam trót lọt không bị làm nhục thì con nhỏ đã vô cùng khó chịu,nhưng vì Việt Nam không phải là mục tiêu chính của kế hoạch nhỏ Mainly nên nhỏ cũng không để tâm đến nữa-chào em,Mainly-Việt Nam vẫn lịch sự chào hỏi,dù gì cũng là người trong 1 gia đình nên chí ít cũng phải chào hỏi đôi câu,Laos thấy Việt Nam chào thì cũng nhanh chóng chào,nhỏ thì chẳng để tâm khinh khỉnh bước đi,vừa bước đến hành lang thì bị trẹo chân do đi cao gót làm nó suýt vỡ răng vì đập mồm vào lan can-"mẹ kiếp cái dép củ chuối"-Mainly tức giận lau lau cái miệng rồi nhanh chóng bước đi-lần sau cậu đừng chào hỏi cái đứa em của cậu nữa-Laos phụng phịu nói-biết nó không ưa mình,mình cũng không ưa nó,lần sau né mặt nhau ra là được,dù gì thì tớ cũng không muốn gây chiến-Việt Nam kéo Laos đi,vừa đi vừa nóiCả 2 cùng nhau đi đến lớp học,bước vào trong là cảnh mọi người bàn tán xôn xao về vụ của vị đại hoàng tử bị gay,đứa con gái nào cũng tiếc nuối và có vài phần khinh bỉ khi nhắc đến,mấy đứa con trai thì lại bàn tán về việc có nên chơi bede để gia đình được thăng quan tiến chức không.Sau vài phút thì tiếng chuông reo vang lên,tất cả đều ổn định chỗ ngồi,ông thầy chủ nhiệm bước vào,theo sau đó là 2 cậu bạn cao ráo,mấy đứa con gái thấy thế thì trợn mắt hú hét trong lòng-các em trật tự-Asean gõ gõ cái thước vào bàn-xin giới thiệu với các em 2 bạn học sinh mới,rồi các em tự giới thiệu tiếp đi-nói được vài câu thì ông thầy liền quay sang nói với 2 cậu bạn,bản thân thì ngồi xuống ghế,chân vắt chéo nhâm nhi tách trà trong tay-chào mọi người,tôi tên America,đại Hoàng tử,tôi thì hong thích con gái đâu nên các bạn đừng tưởng bở nhé,tôi thích màu hồng,ghét sự giả dối,đôi mắt màu xanh ngọc này cùng với mai tóc vàng này sẽ luôn tia đến những cậu bạn ở đây nha~-mấy đứa con gái vừa nãy còn hú hét nhưng nghe xong câu cuối ai nấy đều ớn lạnh,những đôi mắt khinh bỉ mọc lên như nấm nhìn cậu bạn điển trai trước mặt-tôi tên- -chưa nói hết câu thì đột nhiên có quả bóng từ đâu đến đập vào mặt cậu bạn kia,máu mũi chảy xuống môi rồi lại xuống cằm,nhỏ giọt ở đấy,ngẩng đầu lên thì thấy là 1 cậu bạn-ôi ôi xin lỗi nhé nguyền- à nhầm,cho tôi xin lỗi nhé nhị Hoàng tử Canada-cậu bạn kia nói,ai nấy đều bắt đầu xôn xao bàn tán-trật tự trật tự !

Đứa nào nói nữa tôi sẽ bắt chép phạt 10.000 lần-Asean nói-được rồi em nói tiếp đi-thôi khỏi đi thầy-cậu bạn kia đen mặt cúi gằm mặt xuống trông rất tội nghiệp,máu mũi vẫn cứ chảy thành từng giọt nhỏ xuống sàn-nhị hoàng tử,dù ngài là hoàng tử nhưng bây giờ ngài là học sinh,ngài nhớ dọn dẹp chỗ máu kia đi nhé-cô bạn tự xưng là "chuppy" kia lên tiếng-em kia trật tự,America thì ngồi ở bàn thứ 4 đối diện giáo viên,còn Canada thì em ngồi bàn thứ 3 ở đây-nói xong thì cả 2 liền nhanh chóng về chỗ ngồiCanada ngồi xuống bàn,cậu bạn bàn bên liền giơ tay xin đổi chỗ thì bị Asean ném cho viên phấn vào mồm,dù vậy nhưng cậu bạn vẫn nằng nặc đòi chuyển chỗ-nói nhiều đau đầu,thôi vậy giờ ai muốn ngồi ra đấy nào-1 khoảng không tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ lớp học,Asean nhíu mày,bất chợt Việt Nam giơ tay lên xin đổi chỗ,Nam không muốn ngồi cùng với thằng hay làu bàu này đâu,nhưng cũng thật tình cờ là Mainly cũng xin đổi chỗ,lí do là con này được sắp xếp ngồi cùng với Đông Lào,mà thằng cha này có ưa gì nhỏ đâu nên ngồi ở đây không khác gì thiêu chết nó-"giờ chọn ai đây"-Asean suy nghĩ,đột nhiên nhỏ Mainly thút thít lên tiếng-hức hức...thầy ơi~em thật sự muốn ngồi với bạn Canada~liệu...thầy có thể đáp ứng em không....-giọng nói nó ngọt sớt rặn ra từng câu chữ khiến Asean mềm lòng-thầy ơi,thầy có thể cho em chuyển chỗ được không ạ-tuy chẳng ứ ừ rặn ra như Mainly nhưng giọng nói của Việt Nam khiến Asean rơi vào thế khó,sau 1 hồi cân nhắc thì cuối cùng ông thầy quyết định cho thằng cha đầu têu 1 viên phấn nữa,nói nó ngồi im đừng có chuyển chỗ-"con mẹ nó chứ ngồi với thằng cha này có mà mình chết mất"-Mainly đổ mồ hôi hột khi thấy Đông Lào đang trừng mắt nhìn mình,còn về phía Việt Nam thì thở dài nhìn thằng China đang nhìn ra phía cửa sổQuay ra nhìn người bạn mới ở bên dưới thì thấy cậu bạn máu vẫn còn chảy,đùa chứ thằng này muốn mất máu đến chết hay gì,nhanh chóng đưa cho cậu ta 1 tờ giấy ăn-bịt vào đi,ngài muốn mất máu đến chết hay gì-Canada quay lên thì thấy tờ giấy ăn,cũng vô thức nhận lấy nhưng rồi lại quay ra hỏi Việt Nam 1 câu rất ngu-cái này....bịt kiểu gì vậy-cứ thế nhét vào lỗ mũi là xong-Nam trợn tròn mắt nhìn,bộ chưa bao giờ bị chảy máu hay gì-nhét...thế nào-Canada ngại ngùng hỏi,Nam nghe vậy vặn vặn tờ giấy nhét vào lỗ mũi thằng này,bản thân lấy cái khăn tay ra rồi đổ ít nước vào bảo nó lau-"đừng có bảo là hỏi lau kiểu gì đấy nhé"-lau...-thôi thôi,đưa đây-Việt Nam bất lực,chẳng nhẽ Hoàng gia chiều con của mình đến nỗi không biết làm mấy cái việc tay chân rất đơn giản thế này ưSau 1 lúc chật vật thì mặt tên này trông cũng sạch sẽ phết,mái tóc màu trắng nổi bật cùng đôi mắt đỏ như rượu vang nhìn kiểu gì cũng thấy cậu trông rất đẹp thế mà sao ai cũng bảo cậu bị nguyền rủa gì nhỉ.Khi còn đang thắc mắc thì đột nhiên China kéo kéo váy Việt Nam làm Nam giật mình-gì đấy,biến thái à !-Nam trợn mắt tức giận nói với China-thái cái gì mà thái,tôi đây có lòng tốt định nhắc nhở cô mà cô không biết điều à-nhắc nhở cái gì-Nam nói,thấy thế China nói nhỏ với Việt Nam-đừng tiếp xúc gần với tên đó nhiều,nghe nói tiếp xúc nhiều là bị nhiễm đủ loại bệnh đấy,từ ghẻ,u bướu,suy gan suy thận,giang mai,hoa liễu,tay chân miệng,ngoài ra gia tộc còn bị nguyền rủa vạ lây nhiều lắm-nghe China nói mà Việt Nam thắc mắc-sao lại vậy,nhìn cậu ta trông có vẻ gì là bệnh tật đâu-có 1 lời nguyền trong hoàng tộc,cứ hễ 1 là ai có tóc trắng,2 là ai có mắt đỏ đều sẽ mang lời nguyền thâm độc,rủa mả cả nhà,thế mà tên này lại có cả 2 nên mới bảo là bị nguyền rủa,cậu thấy đấy cậu ta có biết làm gì đâu,có khi cũng là lời nguyền cũng nên-ai nói xà lơ vậy,với lại bảo là 1 trong 2 mà,cậu ấy có cả 2 thì chưa chắc đã là bị nguyền rủa,toàn lời đồn lung tung,cậu nói xem đã có ca nhiễm nào chưa,hay là đi đường trúng gió méo mồm rồi gặp phải cậu ấy nên nói vậy-ai mà biết được,phòng vẫn hơn đi-nói xong China thu quạt lại cất vào trong ngăn bàn,Việt Nam cũng trở về lại chỗ ngồi của mình,bên dưới đấy Canada đang úp mặt xuống bàn,trán để lên tay,cậu đang âm thầm rơi lệ,chưa 1 ai dám đứng lên minh oan cho cậu cả,xưa nay họ chỉ toàn xa lánh,cậu không biết làm gì chỉ vì có ai đủ ân cần để dạy cậu đâu,cậu thầm biết ơn người con gái này..

.

.

.......HếtNgày 25/7/2025Kỉ lục khi tui chỉ viết trong 1 ngày 🤯3725 từ
 
Back
Top Bottom