Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cốt Nhục Xà Đàn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,384
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOkZ7x6_2jBGsS19_BEzm_XjsuoAewKgTymWagH_SjPoC8C7VbYJy622atJCcQHVwyUY4e6uwNE5H0BL7jE_-PThy203ErROqCxODuKzigN-YeblDWtAIGWRC4SNkqXjsqh5WXew3MiYsXZBI_TyHVl=w215-h322-s-no-gm

Cốt Nhục Xà Đàn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Giới, Linh Dị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Dịch giả: Mạc Cô Yên

Thể loại: Dị Giới, Gia đình, Khoa Huyễn, Kinh dị, Linh Dị

Văn án

Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý.

Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê,

Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu.

Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm.

Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai.

Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi.

Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên.​
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 1: Chương 1



1

Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý.

Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê,

Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu.

Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm.

Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai.

Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi.

Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên.

Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi.

Cho đến khi mẹ tôi 40 tuổi, sau nhiều lần thử thụ tinh trong ống nghiệm đều không thành, sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng, ba mẹ tôi mới tạm dừng việc đó.

Nhưng ông bà nội tôi thì không chịu dừng lại, thường xuyên kéo họ hàng đến nhà khóc lóc, bảo rằng họ đã già, sắp c.h.ế.t đến nơi, mà lại không có cháu trai nối dõi, c.h.ế.t cũng không nhắm mắt.

Trong mắt họ, tôi chẳng phải cháu gái họ, chỉ là người ngáng đường, ngăn cản đứa cháu trai của nhà họ Từ đầu thai.

Họ hàng còn khuyên ba mẹ tôi nhận nuôi một đứa con trai, hoặc là đưa một đứa bé từ chi khác của gia đình về thừa kế.

Ông bà nội tôi cũng đồng ý, chỉ cần có người chịu đưa con trai đến làm con nuôi, để họ cưng chiều thì họ sẽ để lại ngôi nhà ở quê và căn hộ mà ba mẹ tôi mua cho đứa cháu trai ấy, còn có thể cho ba mẹ đứa bé một khoản tiền, thế nào cũng được.

Buồn cười là, họ bàn những chuyện này ngay trước mặt tôi, như thể chuyện nhà họ Từ chẳng liên quan gì đến tôi.

Bà nội không ít lần mắng tôi, nói rằng nhà họ Từ sinh ra và nuôi nấng tôi là đã ban cho tôi một ân huệ lớn, bảo rằng tôi đầu thai vào nhà họ chỉ là ngáng đường cho đứa cháu trai họ đầu thai.

Ba mẹ tôi chưa từng bênh vực tôi. Có lẽ trong lòng họ cũng nghĩ rằng tôi đang cản đường con trai họ đầu thai.

Vậy nên, từ khi vào học sư phạm miễn phí, tôi hầu như luôn ở trong ký túc xá, khi đi làm cũng ở lại trong nhà tập thể, cố gắng không về nhà.

Tết đến, tôi cũng không về quê với ba mẹ.

Hồi nhỏ, tôi thà ở nhà một mình ăn mì gói suốt một tuần còn hơn là về quê ăn Tết. Huống chi bây giờ, tôi đã lớn.

Vậy mà năm nay, ba tôi lại từ quê mang về một cái bình kiểu cũ, nói là ông bà nội cố ý đào từ phần mộ tổ tiên lên, bảo là báu vật phát tài của tổ tiên nhà họ Từ, chắc chắn có thể giúp mẹ tôi mang thai.

Ông bà còn gọi điện cho tôi về nhà, ba tôi hào hứng kể với tôi rằng cái bình này chắc chắn có thể giúp ông 45 tuổi lại lấy lại phong độ, để mẹ tôi có thể tiếp nối dòng dõi cho nhà họ Từ.

Giờ tôi cũng đã quen với những chuyện thế này rồi, nghe xong chỉ nhìn mẹ tôi cũng đang phấn khởi như ba.

Tôi chỉ nói: “Vậy hai người cố gắng nhé, con về đi làm đây.”

Nhưng ba mẹ lại ngăn tôi lại, nói rằng cái bình này cần dòng m.á.u của nhà họ Từ, mỗi ngày nhỏ một giọt m.á.u vào đó, tôi còn phải ngủ ở nhà, đặt cái bình dưới gầm giường, để tôi làm chị góp sức cho đứa em trai sắp tới.

Từ khi còn nhớ được, ông bà nội đã làm nhiều chuyện như thế này, quá nhiều đến nỗi có những chuyện còn điên rồ hơn, tôi chẳng buồn quan tâm.

Hơn nữa, khi nhắc đến huyết thống nhà họ Từ, ba tôi mới là người thuộc dòng họ, họ cũng đâu xem tôi là con cháu nhà họ Từ.

Mẹ tôi lại nắm lấy tôi, đôi mắt đầy phấn khích: "Niệm Nhi, chỉ cần vài tháng thôi, con ở nhà là được rồi. Mẹ sẽ nấu cơm cho con mỗi ngày, con sẽ không cần phải ăn cơm hộp nữa. Không phải con muốn mua nhà sao?"

"Chỉ cần con làm theo ý ba mẹ, ba mẹ sẽ cho con hai vạn tệ để mua nhà." Mẹ nói với giọng rất chân thành.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 2: Chương 2



"Chúng ta là ba mẹ của con, nhờ con làm chút việc thôi mà còn đòi tiền..." Ba lập tức mắng tôi.

Nhưng mẹ lại ho nhẹ một tiếng, rồi ngượng ngùng cười: "Đưa thì đưa, nhưng nói trước, sau này con có tiền phải trả lại đấy."

Thật ra, tôi luôn muốn mua một căn nhà cho riêng mình. Từ bé, mỗi khi ông bà nội đến nhìn tôi không vừa mắt, họ đều thẳng thừng đẩy tôi ra khỏi cửa, nói đây là nhà con trai bà, không muốn thấy tôi ở đó.

Từ lúc đó, tôi đã rất khao khát có một căn nhà của riêng mình.

Mấy năm qua, tôi làm thêm tích góp được vài vạn, ở đây giá nhà cũng thấp, chỉ cần thêm hai vạn nữa và mượn đồng nghiệp một ít là tôi có thể miễn cưỡng mua một căn hai phòng nhỏ.

Thế là sau khi ba chuyển cho tôi một vạn tệ, tôi mang theo vài bộ quần áo về nhà.

Tối đó, ba mẹ còn cung kính thắp hương, chuẩn bị mọi thứ cho cái bình cũ nát ấy. Sau khi đã sẵn sàng, họ lấy ra một cây kim chích một chút m.á.u từ đầu ngón tay tôi.

Tôi tưởng chỉ cần nhỏ m.á.u lên miệng bình là xong nhưng ba lại bảo tôi thọc hẳn bàn tay vào.

Cái bình kiểu cũ, miệng nhỏ nhìn bẩn thỉu, không sạch sẽ gì, bên trong có một lớp bụi bám dày, ở miệng bình cỡ miệng chén lại có thứ giống như chất nhầy.

Ban đầu tôi không muốn đưa tay vào, vì miệng bình chỉ to hơn cổ tay tôi một chút. Khi thọc vào, tay tôi va vào thứ bẩn bẩn, ghê tởm không biết là gì.

Loại bình này có khi là bình đựng tro cốt hay thứ gì đó.

Nhưng ba bất ngờ giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi nhét thẳng vào bên trong.

Khi tôi định rút tay ra, mẹ liền ôm lấy tôi: "Niệm Nhi, con không thương mẹ sao? Con không biết bà nội con sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, mẹ cũng không dám ngẩng cao đầu trước bà ấy. Con coi như giúp mẹ được không?"

Mẹ nói, giọng như nghẹn ngào, tôi nhìn thấy những nếp nhăn và vết nám trên mặt mẹ, cùng những sợi tóc bạc sau tai, tự dưng thấy thương mẹ nên không giãy giụa nữa.

Ba giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi vào bình, mắt nhìn chăm chăm vào thành bình, như thể ông có thể nhìn xuyên qua mà thấy được bên trong.

Khi mới thọc tay vào, rõ ràng bên trong trống rỗng. Tôi cũng không để ý, chỉ thả lỏng tay rồi quay qua hỏi ba: "Xong chưa?"

Ba nhìn cái bình với ánh mắt vừa căng thẳng vừa phấn khích, nắm chặt lấy cánh tay tôi, như thể muốn đẩy cả cánh tay tôi vào bình.

"Mất bao lâu nữa..." Tôi nhìn quần áo mình dính vào miệng bình, giống như dính dầu mỡ, lại giống vết sáp.

Nhưng vừa nói xong, tôi cảm thấy ngón tay bị nhói một cái, như bị một vật lạnh mà mượt mà m út lấy.

Tôi giật mình hoảng sợ, vội muốn rút tay ra: "Có cái gì ở đây vậy?"

"Chỉ một chút nữa thôi! Một chút là xong rồi!" Ba nhìn chằm chằm vào thành bình, một tay bóp chặt cánh tay tôi, tay kia đè vai tôi xuống: "Nhanh! Nhanh lên!"

Thứ bên trong bình chỉ m út lấy một chút rồi buông ra nhưng cảm giác đó thật quá đáng sợ, khiến tôi nổi da gà khắp người.

Ba tôi ép tay tôi rất chặt, huống hồ còn có mẹ ôm lấy tôi, tôi không thể rút tay ra. Tôi nhìn theo ánh mắt ba, đang định hỏi ba đang nhìn gì.

Thì thấy trên bề mặt bẩn thỉu của cái bình, dường như có hơi nước tụ lại từ từ, làm lớp bụi trên đó ẩm ướt, giống như khi hơi thở làm mờ đi mặt kính. Hai con rắn quấn lấy nhau dần hiện ra trên bề mặt bình.

Ba tôi nhìn thấy, liền hưng phấn reo lên: “Đúng rồi, là thật!”

Ông lập tức kéo cánh tay tôi ra, ôm cái bình rồi phấn khích chạy vào bếp.

Mẹ tôi cũng nhanh chóng buông tôi ra, chạy theo ba vào bếp, vừa đi vừa nói đầy phấn khích: “Thật sự là xà giao triền rồi sao?”

Xà giao triền, chính là rắn đang giao phối.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 3: Chương 3



Họ đi mất, chẳng ai hỏi tôi tay tôi vừa chạm vào bình sao lại sợ hãi, sao lại hét lên.

Tôi cũng quen rồi, đưa tay lên nhìn vết thương bị kim chích, thấy vết thương đã ngừng chảy m.á.u nhưng lại trắng bệch, rõ ràng là bị thứ gì đó hút đi một ít.

Đang nghĩ không biết trong bình này là nuôi thứ gì thì lại nghe thấy tiếng nước chảy trong bếp, tôi tò mò nhìn qua.

Ba mẹ đang rót hai chén nước, đổ vào cái bình, tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ cái bình này là vật gì có thể bơi?

Nhưng rồi tôi thấy ba hưng phấn đổ nước từ trong bình ra lại, hai chén nước đổ vào, đổ ra thì không còn đầy nữa, ông đổ hết nước trong bình ra.

Điều kỳ lạ là, từ trong bình không hề đổ ra vật sống nào.

Thấy ba buông cái bình xuống, tôi đầy nghi ngờ bước vào xem. Trên bề mặt bình, hai con rắn quấn nhau, sau khi dính nước, hình như càng ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy từng chiếc vảy.

Tôi lấy điện thoại chiếu vào trong bình, thấy trong bình dường như có thứ gì đó khắc lên, có một vật đỏ tươi như m.á.u dán trên thành bình, trông như đầu một con rắn, khắc đến mức nhìn rất sống động.

Tôi đang nhìn thì lại nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh.

Quay đầu lại, tôi thấy ba mẹ đang uống hai chén nước vừa lấy từ trong bình.

Lúc đổ ra, nước đen ngòm, còn đầy bụi bẩn, vậy mà họ cũng không hề cảm thấy bẩn.

Tôi muốn ngăn họ lại nhưng họ đã uống xong trước khi tôi kịp mở miệng.

Mấy năm qua, họ uống nước bùa, tro hương không biết bao nhiêu lần.

Khi còn nhỏ, tôi từng đổ nước tro hương của họ đi, liền bị mẹ đánh cho một trận suýt chết, mắng tôi ích kỷ, không muốn bà sinh con trai.

Năm mẹ 38 tuổi, làm thụ tinh ống nghiệm, tiêm thuốc kích trứng, bụng mẹ sưng đến mức như con cóc, chỉ cần cử động là như muốn nổ tung, toàn thân sưng phù.

Năm đó tôi chưa đi làm, thấy mẹ yếu ớt nằm trên giường, tôi phải dìu bà từng bước đi vệ sinh, ngồi xuống rồi không thể tự đứng dậy được.

Tôi khuyên bà không cần sinh con, dù không có con trai thì sau này tôi đi làm sẽ chăm sóc bà, mong bà đừng để ý tới ý kiến của ba và ông bà nội.

Nhưng bà mắng tôi, nói tôi trông mong bà không sinh được con trai, để tôi chiếm căn nhà của bà; bà nói dù phải bán nhà đi, cũng không để tôi được lợi.

Ba biết chuyện, liền bảo tôi thời gian đó đừng về nhà, sợ tôi gây chuyện không hay, làm ảnh hưởng đến việc sinh con trai của họ.

Từ đó về sau, tôi biết rằng lời khuyên như thế này, người khác có thể nói, nhưng Niệm Nhi tôi thì không.

Sau khi ba mẹ uống xong nước bẩn từ trong bình, hai người liền cung kính đặt cái bình dưới giường của tôi, dặn dò tôi dù thế nào cũng phải ngủ trên giường.

Ba còn ép tôi, nếu tôi không làm vậy thì đừng nghĩ đến việc sau này sẽ có thêm một vạn đồng, ngay cả một vạn đồng trước đó cũng phải trả lại ngay.

Họ không có con trai để phụng dưỡng, sau này cả ba mẹ, ông bà đều phải một mình tôi chăm lo, v.v...

Tôi chỉ cười khổ, để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Họ liền vội vã trở về phòng.

Dưới lầu, họ vội vàng gọi tôi trở lại, chẳng ai hỏi tôi đã ăn chưa, cũng chỉ lo làm những việc của họ.

Sau khi xử lý vết thương, tôi cứ có cảm giác nơi bị kim đ.â.m vẫn còn cái gì đó bên trong, như thể có vật gì bám vào.

Tôi sát trùng vết thương, tách vết ra xem nhưng không thấy có gì cả, dù cảm giác có dị vật rất rõ ràng.

Không tìm ra gì, tôi ngâm áo khoác vào nước rồi luộc mì trứng để ăn. Khi đang ăn, trong phòng họ có tiếng kẽo kẹt từ đệm bắt đầu vang lên.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 4: Chương 4



Đệm đó là loại thực phẩm chức năng họ mua với giá hơn năm vạn, nghe nói có ngọc bên trong giúp tăng cường sức khỏe, thậm chí còn có thể k1ch thích hệ sinh sản, phóng thích nhiễm sắc thể Y để đảm bảo sinh con trai.

Lúc đó, tôi sắp thi trung khảo, tính đi học cấp ba nhưng ba mẹ tôi lại dùng hết tiền mua đệm nên không muốn tốn thêm cho tôi, bắt tôi học năm năm sư phạm miễn phí.

Nhưng cáci đệm ấy thực chất còn tệ hơn cả đệm thường, chỉ cần nghiêng người là nó kêu kẽo kẹt, nói gì đến việc tập thể dục theo các chương trình trên đài.

Tôi ăn mì, bật âm lượng điện thoại hết cỡ, lướt video ngắn nhưng tiếng kẽo kẹt mỗi lúc một to hơn, còn lẫn tiếng bang bang.

Lớn tuổi vậy rồi mà chẳng sợ đau lưng!

Cuối cùng, tôi chỉ ăn vài miếng mì, rồi vào phòng, đắp chăn, đeo nút bịt tai rồi tiếp tục lướt điện thoại.

Không biết bao lâu trôi qua, đang lướt đến mê mẩn, tôi mơ hồ cảm giác như có gì đó đang cựa quậy bên dưới ga giường.

Hệt như có một vật dài, đang bò dần về phía tôi từ dưới ga.

Hơn nữa, nơi ngón tay bị đ.â.m cũng như có thứ gì đó từ từ cử động, giống như đang bò ra từ vết kim đ.â.m ấy.

2

Tôi cảm giác có thứ gì đang bò trên giường, sợ hãi quá, liền kéo mạnh chăn ra nhưng chẳng thấy gì trên ga trải giường cả.

Vết thương ở ngón tay vẫn mang lại cảm giác có dị vật bên trong, ngày càng mạnh hơn. Tôi gỡ băng keo ra xem, ngoài một chút sưng đỏ thì không thấy gì khác.

Vì tiếng động quá lớn, một bên nút bịt tai bị rơi xuống, tôi lại nghe thấy rõ ràng tiếng kẽo kẹt từ phòng bên cạnh.

Lòng tôi tràn đầy chán ghét, nghĩ tới cái bình đặt dưới giường, nên tôi cúi xuống, nhìn thử xuống phía dưới.

Ánh sáng ngược chiếu, tôi nhìn thấy cái bình giống như một đứa trẻ nhỏ ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đám bóng mờ dưới gầm giường.

Viền miệng bình phản chiếu ánh sáng, giống như có đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi.

Sợ quá, tôi giật mình bật dậy, vội chạy ra khỏi giường.

Ra đến phòng khách, tiếng kẽo kẹt vẫn còn, khiến tôi chẳng muốn ở trong nhà nữa, liền xuống lầu.

Thực ra, khi ấy mới hơn 8 giờ, dưới lầu còn nhiều hàng xóm đang đi dạo, thấy tôi thì ai nấy đều nhìn với ánh mắt đồng cảm.

Vừa đến trạm xe buýt thì mẹ gọi, hỏi tôi ở đâu, sao không ở trên giường.

Chẳng cho tôi cơ hội giải thích, bà mắng ngay, bảo nếu tôi không quay về ngủ trên cái giường đó, bà sẽ đem cái bình lên ký túc xá của tôi, đặt dưới gầm giường.

Nghĩ tới ánh mắt đồng cảm của hàng xóm, lòng tôi buồn bã, chẳng lẽ đồng nghiệp và phụ huynh ở nhà trẻ cũng nhìn tôi như thế sao?

Tôi cắn răng, lại quay về nhà.

Đêm đó, mẹ gần như muốn trói tôi vào giường. Nghĩ tới cảm giác có rắn bò trên giường khi nãy, tôi đốt một vòng nhang muỗi quanh giường, đắp thêm một lớp chăn dày.

Sau đó, tôi lại sát trùng vết kim đâm, băng kín lại rồi mới dám ngủ.

Có lẽ vì nhìn thấy cái bình trong gầm giường, tôi mơ thấy hình ảnh một đứa trẻ cuộn tròn, ôm gối, ngước đầu nhìn tôi. Những con rắn từ từ quấn lấy đứa trẻ, chui dần vào thân thể nó.

Nó còn duỗi tay về phía tôi, gọi "Chị ơi."

Tôi tỉnh dậy lúc 5 giờ sáng, rửa mặt xong liền đi đến nhà trẻ. Suốt ngày nhìn những đứa trẻ dễ thương, tôi cứ thấp thỏm không yên.

Suốt một tháng sau đó, tôi ăn tối ở nhà trẻ, làm trợ giảng ở nơi khác đến 9-10 giờ, chỉ khi mẹ gọi thúc giục mới trở về nhà.

Mỗi đêm, ba mẹ đều ép tôi lấy m.á.u cho cái bình. Sau lần đầu tiên cảm giác bị l.i.ế.m hút, tôi kiên quyết không chịu đưa tay vào bình nữa, nếu họ cứ ép, tôi sẽ đập cái bình đó. Vì thế, tôi chỉ nhỏ vài giọt m.á.u từ ngón tay vào miệng bình.

Mỗi đêm, họ đều rửa bình rồi uống nước từ trong bình.

cái bình mỗi ngày được ôm, được lau, lớp bùn đất bên ngoài dần tróc ra, hình những con rắn cuộn quấn nhau càng ngày càng hiện rõ.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 5: Chương 5



Không biết ai đã chạm khắc ra một cái bình toàn là hình rắn như vậy!

Tôi cố ý mua bột đuổi rắn từ tiệm thuốc, để hộp quẹt trên đầu giường, chuẩn bị sẵn bật lửa. Mỗi đêm, tôi phải chắc chắn mọi thứ đều ở trong tầm với thì mới dám ngủ.

Có lẽ do tâm lý, từ khi ba mẹ uống nước rửa từ chiếc bình, quả thực mỗi đêm họ đều sinh lực dồi dào, còn thúc giục tôi về sớm để họ đi ngủ sớm – thật ra là để họ uống nước từ chiếc bình xong rồi tập thể dục.

Ngoài việc mỗi đêm mơ thấy dưới gầm giường có một đứa trẻ nhỏ cuộn tròn, bị rắn cắn rồi nuốt chửng, thực ra tôi cũng không thấy quá sợ hãi.

Từ nhỏ, tôi đã chịu đựng nhiều thứ, nên khả năng nhẫn nhịn của tôi rất mạnh.

Chỉ là mỗi đêm phải dùng kim chích lấy m.á.u ở ngón tay, vết thương dù nhỏ nhưng lúc nào cũng có cảm giác như có thứ gì đó bên trong. Dù vết thương có khép lại, đôi khi chạm vào vẫn thấy đau âm ỉ, không phải là rất đau nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Càng ngày tôi càng bị đ.â.m kim nhiều hơn, tay trái càng đau nặng hơn, giống như cảm giác đau nhức xương khớp, cả vai trái cũng bắt đầu cảm thấy nặng trĩu.

Có khi đang ngủ giữa đêm, cả cánh tay trái đều tê rần, làm tôi giật mình tỉnh dậy vì đau.

Tôi tìm đến bác sĩ trong khu nhà trẻ nhưng không phát hiện gì lạ ở vết thương. Họ chỉ nói có thể do tôi thường đeo ba lô trên vai trái, nên cảm giác bị nặng và tê, hoặc là do tâm lý mà ra.

Xác định không có vấn đề, ban ngày tôi vẫn bận rộn trong nhà trẻ, buổi tối làm thêm, cuối tuần còn có lớp nghệ thuật, thời gian kín mít. Do không đau nhiều, tôi nghĩ cứ chịu đựng chút là được.

Cho đến một tháng sau, có một đêm tôi về nhà, mẹ tôi đột nhiên vui vẻ báo tin bà đang mang thai, tôi sắp có em trai.

Mẹ rất chắc chắn đó là em trai!

Lúc đó, tôi ngạc nhiên vì mẹ đã 42 tuổi rồi!

Nhưng nhìn vẻ hạnh phúc của ba mẹ, không giống như đang nói đùa.

Do lần trước họ đã có kinh nghiệm thụ tinh trong ống nghiệm, tôi liền đề nghị dọn về nhà.

"Con phải nhường giường cho em trai nhé, không được đi đâu cả." Mẹ tôi ôm bụng, mặt đầy hạnh phúc.

Hơn một tháng nay, tôi đi sớm về trễ nên hiếm khi nhìn kỹ mẹ.

Bây giờ, nhìn mẹ vui vẻ, làn da như còn đẹp hơn trước. Dù nếp nhăn chưa biến mất nhưng những đốm vàng đã mờ đi, da trắng trẻo mịn màng… giống như phủ một lớp mỏng gì đó, bóng loáng.

Giống như bụng cá da trơn vậy!

Ngay cả tay mẹ cũng trắng ra nhiều nhưng tổng thể lại thiếu sức sống, như thể đã ngâm nước quá lâu rồi phủ một lớp chất nhờn, có chút phản chiếu.

"Mẹ." Tôi gọi bà rồi chỉ vào tay bà: "Dạo này da mẹ tốt nhỉ?"

"Thật sao? Người vui thì tâm trạng cũng thoải mái mà." Mẹ xoa tay rồi sờ mặt: "Đồng nghiệp mẹ cũng nói vậy, ngay cả tóc bạc cũng chẳng còn, trông trẻ ra nhiều."

Quả thật, mẹ nhìn trắng trẻo hơn, mấy nốt ruồi trên mặt cũng nhỏ đi.

Chỉ là sắc trắng này trông có chút kỳ lạ.

Đang định hỏi thêm thì ba tôi từ bếp mang ra một khay cá sống.

Còn có một chậu rau trộn với cá con, trong đó có rau thơm, hành và nước tương trộn cùng loại cá tôm nhỏ, tất cả đều còn sống, một số con còn nhảy trong rau thơm.

Món này vốn dĩ không hợp khẩu vị của gia đình chúng tôi.

Nhưng mẹ lại vui vẻ cầm đũa, ăn một cách thích thú, cá sống không cần chấm gì cả, cứ thế bỏ vào miệng nhai nuốt.

Những con cá sống nhỏ mẹ cũng ăn từng con, nuốt chửng cả.

Ba tôi vui vẻ hỏi mẹ ngày mai có muốn ăn nữa không để ông chuẩn bị.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 6: Chương 6



Lúc đó tôi mới biết gần đây mẹ rất thích ăn cá sống, còn bảo rằng cá có nhiều protein, ăn tốt cho em trai, sau này sẽ thông minh.

Tôi khuyên ba mẹ đừng ăn bậy bạ, mấy thứ sống dễ có ký sinh trùng.

"Thai phụ thèm ăn, chứng tỏ đứa bé có phúc. Em trai con sau này chắc chắn sẽ là người có phúc khí." Mẹ xoa bụng, đầy mặt vẻ hài lòng.

Họ cứ một câu “em trai” này, một câu “em trai” kia, khiến tôi phải hỏi vài câu về việc đã đi kiểm tra chưa. Nhưng họ cũng không trả lời, cho đến khi tôi phải gõ bàn, họ mới chịu nói đã kiểm tra xong.

Tôi xem qua báo cáo xét nghiệm, mẹ tôi đúng là mang thai, dù cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi vẫn dặn bà chú ý ăn uống, rồi trở về phòng.

Có lẽ vì mang thai nên ba mẹ không bắt tôi lấy m.á.u cho vào cái bình nữa nhưng vẫn cố chấp để cái bình trên giường tôi, nói là muốn người chị gái là tôi chia sẻ giường cho em trai.

Họ lại cảnh cáo tôi rằng nếu dám không quay về, họ sẽ ôm cái bình này đến nhà trẻ tìm tôi.

Từ khi lớn lên đến giờ, lần cuối tôi thấy họ vui như thế là khi thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm nhưng đáng tiếc hai lần sau đó đều không thành, không rõ tại sao bị sảy thai.

Đêm đó, tôi cứ nghe thấy tiếng ai đó thì thầm “Đói quá”, “Đói quá.”

Tiếng đó khiến tôi cảm thấy bụng khó chịu, vừa đói vừa đau, tay trái bắt đầu đau âm ỉ.

Tôi lăn qua lộn lại không ngủ được, nửa tỉnh nửa mơ, bụng mỗi lúc một đau hơn, từng đợt nóng lan khắp cơ thể.

Trong giấc mơ, chỉ thấy vô số rắn quấn chặt vào nhau, bao quanh một đứa trẻ cuộn tròn. Cơ thể đứa trẻ đó phát ra ánh sáng đỏ rực, giống hệt lần đầu tiên tôi cúi đầu nhìn xuống cuối giường, thấy đôi mắt của nó nhìn thẳng về phía tôi.

Đến sáng khi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện đến kỳ kinh nguyệt.

Chu kỳ của tôi không đều, lần này kéo dài hơn bốn mươi ngày, nên lượng m.á.u rất nhiều, cả đêm đã thấm vào ga trải giường và chăn, hơn nữa ngủ không đủ giấc, cơ thể tôi mệt mỏi rã rời.

Tôi cố gắng thay quần áo, lấy ga trải giường và chăn bông bẩn đi giặt, nhìn thấy vết m.á.u đã thấm đến tận cái bình đặt dưới giường.

Miệng bình còn dính vài giọt máu. Nhìn cái bình khắc hình rắn quấn quanh, tôi chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

Cái bình này mẹ tôi đặt dưới giường từ lúc nào, tôi cũng không rõ nhưng vết m.á.u lại vừa khéo thấm xuống, trông thật đáng sợ.

Tôi vội cuộn chăn bông lại, ôm ga trải giường vào nhà vệ sinh để ngâm, định xử lý luôn chăn bông để mẹ không thấy được.

Lần đầu tiên khi đến kỳ kinh nguyệt, tôi đã làm bẩn ga trải giường và chăn, tự giặt ga trải giường nhưng mẹ phát hiện ra vết m.á.u trên chăn.

Bà trách tôi phiền phức, làm bẩn chăn của bà, còn bảo nếu là con trai thì sẽ không có chuyện như thế này.

Tôi tính sẽ bỏ hết mấy thứ bị m.á.u làm bẩn, rồi thay bằng đồ mới.

Khi tôi ôm ga trải giường đi ngang qua phòng khách, thấy mẹ ngồi ở bàn ăn, đang ăn sáng, hình như là trứng gà.

Bà có vẻ rất vui, thấy tôi đi ra, ngửi ngửi, nhìn tôi ôm ga trải giường, rồi lại nhìn sắc mặt tôi, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng ánh mắt bà cứ chằm chằm nhìn ga trải giường tôi ôm, rồi cầm quả trứng gà, ngửa cổ lên, hút vào một hơi.

Lúc đó, tôi mới nhận ra bà đang ăn trứng sống?

Mẹ tôi đập một lỗ nhỏ trên quả trứng gà, rồi hút dịch trứng bên trong.

"Để mẹ giặt cho, con đi làm đi, kẻo muộn." Mẹ tôi đứng dậy ngay lập tức, đưa tay lật qua lật lại khăn trải giường như muốn tìm chỗ nào bẩn.

Bà luôn nghĩ rằng một đứa con gái như tôi thật phiền phức, những việc này nhắc nhở bà rằng tôi là con gái, vì thế mỗi lần tôi đến kỳ kinh nguyệt, bà còn bực bội hơn cả tôi.
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 7: Chương 7



Đừng nói đến việc giặt khăn trải giường bẩn cho tôi; khi tôi học cấp hai, mỗi lần tôi xin tiền mua băng vệ sinh, bà đều ném thẳng vào mặt tôi, mắng là phung phí.

Hơn nữa, bây giờ bà đang mang thai, không thể để bà làm những việc này để tránh bị mắng.

Vì vậy, tôi giữ chặt khăn trải giường: "Để con tự làm đi, mẹ nên chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Mẹ làm!" Bà giật lấy khăn trải giường, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u còn thấm ướt, rồi không ngừng nuốt nước miếng.

Khi bà tiến gần hơn, tôi ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt từ người bà, giống như...

Tôi liếc nhìn vỏ trứng trong thùng rác bên cạnh bàn, rồi nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, trông có vẻ ẩm ướt giống như dịch trứng gà, cả mùi cũng tương tự.

Nhìn tay bà, tôi thấy giống như có dính lòng trắng trứng, không biết có phải lúc ăn trứng sống dính vào không?

Khi tôi nhìn tay bà, bà chậm rãi đưa mũi đến gần vết m.á.u trên khăn, như đang ngửi mùi, hoặc là...

Đưa lưỡi ra định li3m?

"Mẹ!" Tôi hoàn toàn bị suy nghĩ trong đầu mình làm cho sợ hãi, vội vàng hét lên.

Mẹ tôi giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ cáu kỉnh, hét lớn vào mặt tôi: "Gọi cái gì mà gọi! Không có việc gì thì cút đi, bình thường chẳng thấy mặt mũi đâu, đến việc này lại đứng đó la hét!"

Bà ôm khăn trải giường đi về phía nhà vệ sinh, bước chân có chút vội vã.

Tôi bị bà mắng, cười khổ một chút, xoay người nhìn vào thùng rác, bên trong có đến nửa thùng vỏ trứng.

Tôi trầm giọng nói với bà: "Mẹ, mấy đồ ăn sống đó tốt nhất nên ăn ít thôi, có thể có ký sinh trùng."

"Con thì biết gì chứ, trứng gà ăn sống mới bổ dưỡng." Ba tôi từ bên ngoài bước vào với đồ ăn sáng, liếc mắt nhìn tôi đầy khó chịu: "Sao còn chưa đi?"

Bữa sáng của ông chỉ mua cho ông và mẹ, rõ ràng không có phần của tôi.

Tôi xoay người gói gọn chăn nhưng khi vừa động vào thì lại cảm thấy một đợt nóng dâng lên, định chào mẹ một tiếng rồi thay băng vệ sinh mới để đi làm.

Khi tôi mở cửa nhà vệ sinh, tôi thấy mẹ đang ôm khăn trải giường vào lòng, ngậm một phần của nó, m út chặt lấy.

Chỗ bà đang ngậm, chính là nơi dính m.á.u của tôi. Bà gần như nhét đầy khăn trải giường vào miệng!

3

Tôi thấy mẹ tôi đang cúi xuống giường, dùng miệng m út lấy vết m.á.u trên ga. Cả người tôi sợ đến đờ ra, còn mẹ thì dường như không cảm thấy gì, vẫn cúi đầu tiếp tục m út chặt. Một chỗ m út xong, mẹ lại đưa tay lấy một góc khăn trải giường bên cạnh dính máu, nhét vào miệng, ra sức m út.

Mẹ tôi dường như hoàn toàn không phát hiện ra tôi đang đứng ở cửa, cứ thế điên cuồng và tham lam hút máu.

“Mẹ?” Tôi cẩn thận gọi một tiếng.

Mẹ tôi dường như phớt lờ, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.

Ngược lại, ba tôi vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hoảng hốt.

Dường như chợt nhớ ra điều gì, ông ấy vội kéo tôi ra ngoài, lục lọi trên bàn lấy một túi đồ ăn sáng, nhét vào tay tôi: “Thôi nào, đừng làm mẹ con sợ, còn em trai trong bụng nữa, đi làm việc đi! Đi ngay!”

Tôi còn muốn nói gì đó nhưng ông trực tiếp đẩy tôi ra ngoài. Lực đẩy mạnh đến mức tôi ngã ngồi xuống đất, hai cái bánh bao tôi cầm rơi lăn lóc trên nền nhà.

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, tôi cảm thấy từng đợt nhiệt lưu dâng lên khắp cơ thể. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh mẹ tôi hút m.á.u trên ga giường, vẻ mặt đầy bất thường đó, cùng những hành động quái dị như ăn trứng cá sống, ăn cá sống.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe qua nhiều cách làm để có con, các loại mẹo vặt nhưng chưa từng thấy điều gì kỳ lạ đến thế này.

Tôi nghĩ rằng lần này cũng chỉ là ba mẹ tôi lại bày trò, nào ngờ mẹ tôi thực sự mang thai nhưng tình trạng ngày càng quái dị.

Ăn cá sống hay trứng sống còn có thể hiểu được nhưng hút m.á.u kinh nguyệt là chuyện gì đây?
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 8: Chương 8



Bụng tôi đau âm ỉ. Nghĩ đến tiếng kêu “Đói quá” trong giấc mơ tối qua, cùng với việc tôi vừa đến kỳ kinh nguyệt, phải nhỏ m.á.u vào một cái bình.

Tôi cố nén đau, nhặt lại hai cái bánh bao, phủi sạch túi nilon bám bụi, lấy điện thoại gọi cho phụ huynh của một bạn nhỏ tên Trương Nghênh Thăng trong nhà trẻ.

Trương Nghênh Thăng thường hay giả vờ làm pháp sư, kết ấn loạn xạ đọc thần chú. Có lần cậu bé còn lấy giấy viết bùa, dán lên đầu chúng tôi, nói là để định trụ xác sống.

Sau này hỏi ra mới biết, chú của cậu bé là một đạo sĩ, thường dắt cậu bé chơi những trò như vậy.

Mặc dù tôi cảm thấy không đáng tin lắm nhưng hiện tại tôi chỉ quen biết mỗi người này, hỏi thử cho yên tâm.

Phụ huynh bây giờ rất kính trọng giáo viên mầm non, tôi vừa hỏi thì ngay lập tức được cho số điện thoại của chú cậu bé, để tự liên hệ.

Sau khi xin nghỉ nửa ngày ở nhà trẻ, tôi gọi điện theo số được cho. Người nhận bảo tôi đến một công viên gặp một người tên Trương Tân Trúc và gửi ảnh chụp qua cho tôi.

Nhìn địa chỉ cũng không xa lắm, tôi cắn răng bắt taxi đi ngay.

Lúc đến đó chỉ mới 7 giờ sáng, một nhóm các cô bác lớn tuổi đang luyện Thái Cực kiếm. Dẫn đầu là một anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi, tay cầm một thanh kiếm, múa kiếm điêu luyện như hô mưa gọi gió. Khi di chuyển chậm, anh ấy giống như một con cá bơi lượn lờ, còn khi nhanh thì như một con giao long uyển chuyển.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy quen thuộc gật đầu một cái, ra hiệu tôi cứ yên tâm. Chờ múa xong bản nhạc, anh ấy còn quay lại hướng dẫn thêm vài động tác chuyển kiếm cho các cô bác, sau đó mới cầm khăn lau mồ hôi. Từ xa, anh ấy đứng đó nhìn tôi, chậm rãi nhíu mày.

Tôi đứng đợi một lúc lâu, cảm giác miếng băng vệ sinh đang dùng cũng sắp không chịu nổi.

Vội vàng bước tới, định nói gì đó.

Anh ta chỉ tay về phía bên cạnh: “Ở kia có nhà vệ sinh, đi rửa tay trước đi. Tôi sẽ chờ ở cửa hàng bán đồ ăn vặt bên kia.”

Tôi sững lại một chút, nhìn thái độ của anh ấy giống đã biết chuyện gì, mặt hơi nóng lên.

“Này!” Anh ấy còn đưa tôi một gói khăn giấy.

“Cảm ơn.” Tôi nhận khăn giấy, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi tôi ra ngoài, liền thấy anh ấy đang ngồi ở cửa hàng ăn vặt, ăn trứng luộc trong nước trà, còn gọi thêm hai ly sữa đậu nành. Anh ấy đưa một ly cho tôi và nói: “Nóng đấy, uống chút đi.”

Anh ấy để kiểu đầu đinh, mồ hôi vẫn còn đọng trên tóc sau khi vận động.

Thấy tôi không nhận ly, anh ấy đẩy về phía tôi: “Vừa uống vừa nói. Chuyện này có vẻ phiền phức, nên không thể giải quyết ngay được. Cứ từ từ kể đi.”

Tôi cũng biết chuyện này không đơn giản, nên cầm lấy ly sữa đậu nành. Nhìn quanh thấy không có ai, tôi mới kể toàn bộ từ đầu đến cuối.

Anh ta đã đưa cả khăn giấy cho tôi, nên chuyện nhà tôi, bao gồm cả việc mẹ tôi hút m.á.u trên ga giường, tôi cũng không giấu giếm.

Nghe xong, anh ấy khịt khịt mũi, rồi nói: “Có chụp lại cái bình đó không?”

Tôi lắc đầu: “Cái bình đó rất quái dị, chỉ cần nhìn thêm một lần cũng khiến tôi sởn gai ốc, tôi không dám chụp lại.”

“Vậy dẫn tôi đến nhà cô để xem cái bình đó được không?” Anh vừa lau tóc vừa nhìn tôi hỏi.

“Tôi sẽ vẽ lại cho anh xem.” Tôi vội lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi, vẽ lại hình dáng cái bình, cả con rắn đang quấn quanh trên bề mặt, cùng với cái đầu rắn đỏ chói nằm ở giữa, rồi đưa cho anh ấy xem.

“Ôi, đúng là có tay nghề thật đấy. Tiểu Thăng nói cô có dạy vẽ ở bên ngoài, tôi còn không tin đâu. Hóa ra đúng là đa tài đa nghệ mà.” Anh ấy liếc qua bức vẽ của tôi, hơi nheo mắt lại rồi hỏi: “Cái đầu rắn này sao lại nửa nổi nửa chìm thế này?”

“Hình như là chạm khắc, chỉ lộ ra phần trên đầu.” Tôi đưa cuốn sổ cho anh ấy, nhẹ giọng nói: “Theo lời ba mẹ tôi, cái này là đào từ mộ tổ tiên lên, cũng không biết thật hay giả.”
 
Cốt Nhục Xà Đàn
Chương 9: Chương 9



Anh ấy cầm cuốn sổ, nhìn một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Đây là chạm khắc rắn giao phối, thực sự là một vật sùng bái để sinh sản. Nghe cách ba mẹ cô dùng để cầu con, có vẻ không sai. Nếu dựa trên huyết mạch liên kết, mượn sức sinh sản của loài rắn thì đúng là có thể sinh con thật.”

Tôi nghe mà lạnh cả người, nhìn anh ấy: “Vậy tình trạng của mẹ tôi là bình thường sao?”

“Chắc chắn là không bình thường rồi.” Trương Tân Trúc tùy ý nhìn tôi, cười hì hì trả cuốn sổ lại, rồi nói: “Tôi không biết mẹ cô hiện tại có vấn đề gì nhưng vấn đề bây giờ là ở cô.”

Nghe vậy, tôi không khỏi ôm bụng dưới, cảm giác đau âm ỉ. Tôi nghe nói những người tu đạo thường không thích phụ nữ trong thời gian “đến tháng”.

“Khụ!” Trương Tân Trúc vội vàng ho khẽ một tiếng, chỉ tay về phía tôi: “Cô giáo Từ, cô hiểu lầm rồi, là tay cô cơ.”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ nhưng theo bản năng xoay tay một chút. Chỗ kim chích lấy m.á.u trước đó giờ cảm giác đau âm ỉ, bên trong tay trái dường như có gì đó rất khó chịu.

Trương Tân Trúc khẽ cười nhạo, hút một ngụm sữa đậu nành: “Cô cũng có cảm giác, đúng không?”

“Vậy rốt cuộc là vấn đề gì?” Tôi ngơ ngác, không biết anh ấy đang nói về tay tôi hay nhận ra điều gì khác.

Trương Tân Trúc chỉ cười, ném thanh kiếm cho tôi rồi nói: “Chuyện này bây giờ chưa giải quyết được. Hiện tại là buổi sáng, phải chờ đến chiều. Cô đã uống sữa đậu nành của tôi, giờ giúp tôi một chút đi.”

Nghe không có gì đáng nghi nhưng anh ấy vừa nói xong đã vội ho khẽ hai tiếng, rồi bảo: “Sáng nay tôi còn một tiết dạy, thiếu một trợ giảng. Cô qua giúp tôi đi.”

Tôi nghe mà có chút sốt ruột: “Không phải nói sẽ giúp tôi giải quyết việc này sao? Sao bây giờ anh lại muốn tôi đi dạy học?”

Trương Tân Trúc liếc tôi một cái, cầm thanh kiếm chỉ lên trời: “Buổi sáng dương khí đang lên, đồ vật trong tay cô sẽ không hiện ra. Tốt nhất chờ đến hoàng hôn, khi âm khí sinh ra thì mới làm được. Chính cô không nhận ra à, buổi sáng tay đã nặng như vậy nhưng đến tối, đặc biệt là ban đêm, tay sẽ càng trở nên nặng hơn.”

Ngẫm lại, đúng là có lý.

Chỉ là tôi đã xin nghỉ nửa ngày để không phải đến trường, vậy mà một đạo sĩ như anh ta lại vẫn phải đi học. Nghe Trương Nghênh Thăng nói, anh ấy đâu phải là đạo sĩ chuyên nghiệp, vậy sao còn đi dạy mấy thứ này?

“Đi thôi.” Trương Tân Trúc còn xách ra một cái túi lớn từ quầy bán đồ ăn vặt, cùng với một cái loa cầm tay: “Nghe Tiểu Thăng nói, cô giáo Từ giỏi lắm, hôm nay coi như giúp tôi một chút vậy.”

Tôi nghĩ nếu đã đến đây, anh ấy hẳn cũng biết tay tôi có vấn đề, chắc cũng nhận ra điều gì đó. Vì vậy, tôi đưa tay định giúp anh ấy cầm dây lưng.

Nhưng chưa kịp chạm vào, tay trái đã đau âm ỉ, như thể bị kim châm.

“Tôn trọng phụ nữ. Cô cứ đi theo tôi là được!” Trương Tân Trúc liếc nhìn tay tôi một cái, ra hiệu tôi đi theo.

Anh kéo cái loa đến một góc công viên nửa sáng nửa tối. Nơi đó đã có rất nhiều bác gái mặc đồng phục luyện công màu trắng và váy đỏ thẫm, chia thành từng nhóm nhỏ bắt đầu luyện tập.

Trương Tân Trúc lấy từ trong túi ra một cái ghế gấp, vỗ vỗ vào đó rồi nói: “Hôm nay cô là người đặc biệt, ngồi đây đi. Đợi lát nữa, tôi bảo mở nhạc thì mở, nghe lệnh tôi.”

Các bác gái vừa thấy anh đến, lập tức kéo lại gần. Vừa hỏi tại sao hôm nay đến muộn, vừa lấy đủ thứ bánh bao, sủi cảo, sữa đậu nành tự làm ra mời anh.

Vừa trò chuyện, họ vừa nhìn tôi với ánh mắt dò xét, cười cười hỏi chuyện với Trương Tân Trúc.

Anh ấy chỉ cười hì hì pha trò, sau đó lấy từ túi ra quạt nhảy đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu dạy các bác gái múa quạt.

Đầu tiên, anh ấy làm mẫu một lần. Phải nói rằng, dáng anh ấy thẳng tắp như cây tùng, gương mặt luôn nở nụ cười nhưng động tác lại rất có lực. Điệu múa quạt của anh ấy khác hẳn sự uyển chuyển của các bác gái, mà lại giống như rồng bay.
 
Back
Top Bottom