Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Lược Nam Thần Phúc Hắc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPwZRXITzzwQao5eC8RGwE8ahJgNueAAcRNVWDqKqguLowAqRHFE4PqnGejgX_nvhh1_rHIbiJB1gsAM1wbgDVy8NcFE-xFZaqw-Jgmo0uBobGsG6QwT1IW7zAUeijiOGohR5r7LHNbCuNbwOOM-6Aq=w215-h322-s-no-gm

Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Tác giả: Nhan Tạ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đã theo đuổi nam thần bảy năm mà không có kết quả, tất cả mọi người đều cười nhạo mình.

Ngay khi định từ bỏ, mẹ của nam thần lại đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng.

"Lập tức kết hôn với con trai dì, trong thẻ có một trăm triệu tiền mặt, đều là của cháu"​
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 1



7 năm nay, tôi thật sự rất thích Lục Gia Trạch, nhưng anh ấy vĩnh viễn chỉ dùng gương mặt lạnh lùng như bài poker để đối diện với tôi.

Bạn bè xung quanh đều chê cười, nói tôi mơ mộng hão huyền — một thiếu gia hào môn như anh ấy, sao có thể để mắt đến một người như tôi?

Chiếc thẻ ngân hàng lấp lánh ánh vàng trong tay mẹ anh ấy khẽ lắc lư trước mặt tôi.

Còn có thể ở bên nam thần hay không, tôi cũng không để tâm nhiều nữa rồi.

Giờ tôi chỉ muốn có được số tiền 100 triệu kia.

"Được ạ, cháu đồng ý, bác Lục... ơ, dì Lục..."

Tôi không biết nên gọi mẹ nam thần là gì cho phải.

Bà ấy khẽ mỉm cười, đưa thẻ ngân hàng cho tôi.

"Cô bé thông minh biết thời biết thế như cháu, dì rất thích. Sau này gọi dì là mẹ nhé. Ngày mai đến dự tiệc gia đình, chuẩn bị bắt đầu lo liệu hôn sự rồi."

"Cảm ơn mẹ! Ngày mai gặp mẹ! Con nhất định sẽ đến đúng giờ, mẹ đi thong thả nhé mẹ!"

...Tôi gọi "mẹ" hơi nhiều quá thì phải.

Hôm sau, tôi vừa ngồi lên chiếc Rolls-Royce mẹ Lục phái đến đón.

Điện thoại reo.

Thành Mạn gửi tin nhắn:

"Diệp Tiểu Phong, cô đừng mơ mộng nữa. Dù cô có giở trò gì để ở bên Lục Gia Trạch, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể giành lại anh ấy bất cứ lúc nào."

Tôi có giở trò gì đâu, rõ ràng là mẹ nam thần chủ động đưa đến tận cửa mà.

...

Trước khi tiệc gia đình bắt đầu, mẹ Lục dẫn tôi đi tham quan biệt thự họ đang sống. Đúng là nhà giàu có khác, chỗ nào cũng toát lên vẻ tinh tế, quý phái.

"Đây là phòng của Gia Trạch, sau khi kết hôn các con sẽ sống ở đây."

Mẹ Lục chỉ tay về phía căn phòng, tôi trợn mắt sững sờ.

Đây nào phải phòng ngủ bình thường, rõ ràng là một phòng tổng thống sang trọng, siêu rộng, độc lập.

Trước kia khi theo đuổi Lục Gia Trạch, tôi từng mặt dày cầu xin anh ấy cho tôi xem nơi anh sống.

Chỉ vì tôi muốn hiểu thêm về anh, muốn biết anh thích gì, muốn biết tất cả mọi thứ về anh.

Nhưng anh chưa bao giờ đồng ý, còn quát:

"Một cô gái trẻ, sao cứ muốn chạy đến nhà đàn ông độc thân? Cô không biết nguy hiểm à?"

Tôi tức đến phát cáu:

"Em chưa từng vào nhà ai cả, chỉ muốn xem nơi anh sống thôi mà, làm gì mà keo kiệt thế!"

Anh nhếch môi lười nhác:

"Đúng vậy, tôi là người keo kiệt và nhàm chán, không đáng để cô thích, sau này đừng bận tâm đến tôi nữa."

Tôi càng giận:

"Anh bảo em không để ý anh là em sẽ nghe theo chắc? Em cứ muốn theo đuổi anh! Em thích anh mà!"

Lục Gia Trạch nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia khác thường, bỗng dịu dàng hơn so với vẻ lạnh lùng ngày thường.

Từng có lúc tôi ngây thơ nghi ngờ, liệu anh có động lòng trước lời tỏ tình đột ngột của tôi không?

Anh im lặng mấy giây, rồi bỗng nhiên phá lên cười ha hả.

Tôi tức đến mức sắp phát điên — tên ngốc này lại còn cười nữa!

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu, chắc lúc đó anh đang cười vì thấy tôi ngu ngốc, phải không?
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 2



"Cô làm gì trong phòng tôi?"

Giọng của Lục Gia Trạch vang lên — lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút xa cách.

"Em..."

"Miệng thì nói thích tôi, thật ra vẫn là thích tiền chứ gì."

Lời anh nói như kim châm băng giá, đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi đã thích anh suốt 7 năm, cứ ngỡ rằng những điều mình làm, Lục Gia Trạch nhất định sẽ nhìn thấy.

Anh sốt cao mãi không hạ, tôi ở bên chăm sóc từng chút một, kết quả anh lại gọi tên Thành Mạn trong lúc mê man.

Anh kén ăn, tôi tự tay nấu từng món, kết quả anh lại bảo đồ Thành Mạn nấu ngon hơn.

Có lần gọi mãi điện thoại không liên lạc được, tôi lo anh xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm anh như người mất trí, cuối cùng trợ lý lại bảo tôi — Lục tổng đang đi xem phim với Thành Mạn.

Dù tôi có làm gì đi nữa, cũng chẳng thể ngăn được chấp niệm trong lòng anh đối với bóng hình Bạch Nguyệt Quang kia.

"Chỉ cần tôi muốn, lúc nào cũng có thể giành lại anh ấy."

Câu nói đó của Thành Mạn lại hiện ra trong đầu tôi.

Tôi nghiến răng, đáp:
"Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ. Từ giờ trở đi, em sẽ không thích anh nữa. Cùng lắm sau khi kết hôn thì mạnh ai nấy sống."

Lục Gia Trạch, đồ đầu gỗ! Một trăm triệu này tôi nhất định phải lấy bằng được!

Tôi tiếp tục mơ mộng trong đầu, vui vẻ tưởng tượng:
"Mẹ anh ra điều kiện hậu hĩnh như thế, sau này em lấy tiền của anh đi nuôi trai trẻ, tức chết anh luôn cho coi..."

Sắc mặt Lục Gia Trạch tối sầm, anh đột nhiên quay người khóa trái cửa phòng, từng bước từng bước đi về phía tôi.

Anh nắm lấy tay tôi, ép tôi vào tường.

"Mạnh ai nấy sống là sao? Trai trẻ gì chứ? Là ai? Nói rõ cho tôi!"

Tôi hơi bất ngờ, hiếm khi thấy anh nổi nóng như vậy.

Ánh mắt anh sắc bén, giọng trầm khàn vang bên tai tôi:
"Cô biết kết hôn nghĩa là gì không?"

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã sớm mê mẩn đến chảy cả nước dãi.

Nhưng giờ, trong lòng tôi chỉ còn lại từng cơn tủi thân.

Nước mắt tôi rơi lã chã:
"Em đã làm nhiều như thế, anh lại chưa từng có am trong lòng... em còn biết làm gì nữa..."

Khuôn mặt anh mỗi lúc một gần.

Gần đến mức chỉ cần kiễng chân lên là có thể hôn được.

Tim tôi đập loạn trong lồng ngực.

Một lúc sau, Lục Gia Trạch đưa bàn tay thon dài lên, khẽ lau giọt nước mắt ở khóe mắt tôi.

Anh thở dài, giọng nhẹ nhàng đến mức gần như thì thầm:
"Cô đúng là đồ ngốc."

Lại nữa rồi, anh lại đang chế giễu tôi.

Giống y như lần tôi tỏ tình, lúc nào cũng nghĩ tôi là đứa ngốc.

Tôi hất tay anh ra, tức giận trừng mắt nhìn.

Lục Gia Trạch lại làm như không thấy, lười nhác mở miệng:
"Đi thôi, xuống ăn cơm."

Tôi theo sau anh đi xuống phòng ăn.

Món ăn trên bàn bày biện chẳng khác gì một bữa yến tiệc, phong phú đến hoa cả mắt, vậy mà tôi chẳng thấy đói.

Cổ tay tôi lúc nãy bị anh bóp đến đau rát, tôi cúi đầu nhìn thử — vẫn còn ửng đỏ.

Đáng ghét, cái tên Lục Gia Trạch này, lúc nãy làm tôi khóc, giờ lại tỉnh bơ như không, ăn uống ngon lành.

Cầu cho anh ăn đến béo ú ra luôn đi!

Mẹ Lục liếc nhìn cổ tay tôi, mỉm cười ghé sát nói nhỏ bên tai:

"Còn một điều kiện bổ sung nữa — sinh con, ta cho thêm 100 triệu."

Tôi: ?!
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 3



"Mẹ ơi, con về rồi~ Ơ, hôm nay nhà mình có khách à?"

Mẹ Lục vẫy tay:
"Gia Gia, lại đây làm quen một chút, đây là chị dâu tương lai của con."

Lục Gia Gia đặt mấy túi đồ mua sắm xuống, hớn hở chạy đến bàn ăn, cười tít mắt nhìn về phía Lục Gia Trạch:
"Ơ? Anh đổi người rồi à? Hôm trước em gặp anh trong nhà hàng, người ngồi ăn với anh đâu phải chị này nha~"

Tôi: "..."

Bầu không khí phút chốc trở nên có phần ngượng ngùng.

Tay tôi đang cầm đũa lơ lửng giữa không trung. Món này... gắp tiếp hay dừng lại đây...

Khóe mắt tôi liếc sang Lục Gia Trạch, thấy anh cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mẹ Lục nghiêm mặt nói:
"Gia Gia, anh con là tổng tài, thường xuyên phải xã giao, ăn uống là chuyện bình thường. Con đừng nói linh tinh."

Lục Gia Gia bĩu môi:
"Hứ, nhưng cô kia còn chủ động nắm tay anh ấy nữa kìa, ai lại ăn cơm như vậy chứ, rõ ràng không phải quan hệ bình thường rồi! Anh à, anh đừng có trăng hoa quá nha~"

Lục Gia Trạch đặt bát đũa xuống, ném ra ba chữ:
"Ăn no rồi."
Rồi đứng dậy bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Ba Lục tức đến mức đập tay lên bàn:
"Thằng nhóc chết tiệt này..."

Tôi hiểu chuyện liền lên tiếng trấn an hai vị trưởng bối:
"Bố mẹ đừng lo, chuyện đã qua con không để bụng đâu ạ. Con sẽ khuyên bảo anh ấy, 2 người đừng giận kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe."

Ánh mắt mẹ Lục nhìn tôi đầy hài lòng và tán thưởng.

Tôi quay sang cô em gái:
"Chào Gia Gia, em chưa tự giới thiệu nhỉ, chị tên là Diệp Tiểu Phong."

"Ơ cái tên này nghe quen quen... Diệp Tiểu Phong... Diệp Tiểu Phong..."
Lục Gia Gia lẩm nhẩm tên tôi, mắt ngước lên trần nhà như đang cố nhớ ra điều gì đó.

"Em nhớ ra rồi! Diệp Tiểu Phong, chị Phong khóa trên! Thì ra là chị!"

Tôi bỗng thấy có điềm báo chẳng lành...

"Đại học em bây giờ vẫn còn lưu truyền chiến tích năm xưa chị theo đuổi anh trai em đó, ha ha ha ha..."

Tôi toát mồ hôi trong lòng:
Làm ơn im miệng giùm cái, cô tổ nhỏ ơi...

Mẹ Lục ngắt lời con gái đang thao thao bất tuyệt:
"Người ăn cơm với anh con hôm đó, là cô gì tên Thành Mạn đúng không?"

Bà bình thản, lạnh lùng nói:
"Cô Thành Mạn đó, tâm tư bất chính, muốn giở trò với con trai mẹ — không có cửa đâu."

Nói xong, bà lại quay sang tôi, nét mặt hiền hậu như mẹ hiền dâu thảo:
"Tiểu Phong, đồ ăn có hợp khẩu vị không con?"

Tôi vội múc một thìa đầy cơm, nhét vào miệng, liên tục gật đầu.

Trời ạ, bà mẹ chồng tương lai này... đúng là không phải dạng vừa.

May mà bà thích tôi.

Ăn trưa xong, tôi được mẹ Lục nhét lên chiếc xe riêng của bà.

"Tiểu Phong, lễ cưới dự định tổ chức vào tháng sau. Mẹ thấy tốt nhất là con nên dọn vào ở từ hôm nay luôn, làm quen trước một chút."

Ể ể ể, bây giờ đã bắt đầu... sống chung với Lục Gia Trạch rồi sao?

Tôi cố gắng giữ hình tượng thục nữ:
"Chuyện đó... có hơi gấp quá không ạ? Cho con vài ngày để thu dọn đồ đạc với ạ..."

"Không cần."
Mẹ Lục quay sang nói với người bên cạnh:
"Quản gia Lưu, đưa Tiểu Phong đến cửa hàng mẹ hay đến, mua luôn cho tiện."

Xe từ từ lăn bánh. Trước khi rời biệt thự, mẹ Lục đứng ở cổng vẫy tay với tôi, còn giơ hai ngón tay lên.

Tôi hiểu rồi. Tôi bắt đầu mơ mộng về kế hoạch hai trăm triệu nhỏ bé của mình.

Đầu tiên là sinh con giữ chồng, rồi cầm lấy hai trăm triệu ấy trở thành một bà mẹ giàu có vui vẻ.

Lục Gia Trạch, cái đồ ngốc nghếch, anh cứ đi ăn với Thành Mạn gì đó đi. Ăn cho béo ú ra, nghẹn mà không chết thì cũng nghẹn tức!

Xe dừng lại ở đèn đỏ, quản gia Lưu đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng.

"Đây là lời dặn của Lục tổng. Từ giờ trở đi, cô muốn mua gì thì dùng thẻ này."

Tôi nhận lấy thẻ.

"Cảm ơn ba Lục, hu hu ba mẹ chồng tương lai đối xử với con tốt quá trời hu hu..."

Quản gia Lưu bật cười:
"Không phải Lục lão gia đâu, cô nhìn kỹ tên trên thẻ đi."

Là tên phiên âm của... Lục Gia Trạch.

"Lục tổng còn dặn thêm, mật khẩu là ngày sinh của cô."

Tôi nắm chặt thẻ của Lục Gia Trạch, khẽ cười đầy gian xảo.

"Quản gia Lưu, thẻ này giới hạn bao nhiêu?"

"Không giới hạn. Lục tổng nói rồi, cứ thoải mái mà quẹt."

"Tốt quá rồi."

Lục Gia Trạch, hôm nay anh vừa bóp tay tôi đau điếng, lại khiến tôi tức đến không muốn ăn nổi bữa cơm.

Vậy thì tôi sẽ quẹt cho bằng hết tiền trong thẻ anh, quẹt đến mức khiến anh đau lòng muốn khóc!
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 4



Đèn đỏ vừa hết, xe lại từ từ lăn bánh.

Ngoài cửa sổ, cổng trường đại học quen thuộc lướt qua trước mắt tôi.

Hồi học đại học, tôi đã bắt đầu theo đuổi Lục Gia Trạch rồi.

Suốt bốn năm, tôi chưa từng liếc mắt đến bất kỳ người con trai nào khác.

Chuyện "oanh liệt" nhất phải kể đến là trận bóng rổ toàn trường năm nhất.

Lúc đó anh là sinh viên mới, vậy mà dám một mình đối đầu với các anh năm ba, năm tư — thế mà đám đàn anh còn không địch lại anh ấy.

Ngôi sao sáng chói nhất trên sân ngày hôm ấy chính là Lục Gia Trạch.

Các nữ sinh reo hò cuồng nhiệt, vây kín cả sân bóng trong ngoài ba lớp, chật như nêm.

Tôi chen không vào nổi, đành ngồi bệt ngoài rìa khán đài, mắt long lanh, nước miếng suýt nhỏ giọt vì mê trai đẹp.

Cô bạn thân Tiểu Ninh cười tôi:
"Người ta là hoa khôi Thành Mạn còn chẳng lọt nổi mắt xanh của ảnh, cậu thì mơ mộng gì nữa~"

Mơ thì sao? Trong mơ cái gì cũng có. Tôi cứ thích mơ đấy.

Lúc đó tôi còn là thành viên của Đài phát thanh trường, hôm ấy được phân công phát sóng tường thuật trận bóng và điểm số.

Rồi dần dần, tôi cứ ngẩn người ra nhìn anh.

Làm gì có ai vừa đẹp trai vừa giỏi giang như vậy chứ?

Sân bóng rổ đang trong pha tấn công quyết liệt, Lục Gia Trạch bắt được bóng, tư thế ném chuẩn soái.

Tôi không nhịn được, hét to một tiếng:

"Lục Gia Trạch, em thích anh!"

Chết rồi, chưa tắt micro.

Sân bóng đang náo nhiệt bỗng im phăng phắc...

Cả trường như vang vọng lời tỏ tình của tôi. Tất cả những người đang xem bóng quay đồng loạt nhìn về phía tôi...

Động tác của Lục Gia Trạch khựng lại.

Bóng... không vào rổ.

Đó là cú ném trượt duy nhất trong cả trận đấu của anh ấy.

Tôi chui tọt vào gầm bàn phát thanh, vừa run vừa thầm cầu nguyện:
Anh ấy không thấy mình... không thấy mình...

Trời ơi, xấu hổ muốn độn thổ. Trận đấu còn chưa kết thúc, tôi đã chuồn mất dép.

Đến tối, tôi mới nhận ra không tìm thấy chìa khóa của phòng phát thanh.

Nghĩ lại, chắc là lúc trốn dưới bàn làm rớt rồi, thế là tôi quay lại khán đài sân vận động, vừa bật đèn điện thoại vừa cúi xuống lục tìm.

Tôi đang quỳ rạp dưới đất, bới bới tìm kiếm...

Chợt ánh đèn soi trúng một đôi giày.

Tôi giật bắn người, hét lên:
"Ai đó?!"

Tôi lia điện thoại lên trên...

Lục Gia Trạch?!

Nghĩ đến cú tỏ tình ban ngày, tôi thấy chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Là em đúng không?"

Giọng anh thật trầm, thật ấm... dễ nghe quá trời luôn...

"Không phải, không phải em đâu, anh nhận nhầm người rồi ha ha ha..."

Tôi cố tránh ánh mắt sắc bén của anh, ngước lên nhìn trời:
Trăng đêm nay... đẹp thật...

Khóe mắt tôi thấy anh bỗng nhấc tay lên.

Trời đất ơi, cú ném duy nhất trượt ban nãy là do tôi phá hỏng, chẳng lẽ anh còn để bụng đến giờ tính trả thù tôi?

Tôi sợ quá liền cắm đầu bỏ chạy.

Không đánh lại thì chạy thôi còn gì!

Chạy chưa được bao xa thì vấp ngã. Gối trầy, máu rỉ ra. Đau muốn khóc luôn á hu hu hu...

Lục Gia Trạch bước lại, giọng có chút bất lực:
"Sao lại chạy?"

Tôi mím môi.

"Anh hỏi em... cái chìa khóa này là của em à?"

Chính là chùm chìa khóa đó, đang đung đưa trong tay anh.

Tôi gật đầu.

Anh ngồi xuống nhìn vết thương, nhẹ nhàng hỏi:
"Đau không?"

Tôi lại gật đầu.

Khóe miệng Lục Gia Trạch khẽ nhếch lên:
"Sao giờ không nói gì nữa? Lúc trưa trong sân bóng chẳng phải hét to lắm sao?"

Tôi: "..."

Anh đang trêu tôi.

Tôi lồm cồm đứng dậy, giật lấy chùm chìa khóa từ tay anh, cà nhắc quay người bỏ đi về ký túc xá.

"Xin lỗi, vì em mà anh trượt mất một điểm, còn bị thầy bắt viết kiểm điểm. Giờ em té trầy chân, coi như huề nha."

Vừa đi được vài bước, đầu gối đau điếng, tôi nhăn nhó suýt rơi nước mắt.

Lục Gia Trạch nghiêng người chắn trước mặt tôi:
"Em phải đến phòng y tế."

Tôi bĩu môi:
"Vết xước nhỏ xíu, không sao, anh tránh ra đi."

Lục Gia Trạch nghiêm giọng:
"Không được. Nhất định phải đi."

Tôi:
"Phòng y tế xa lắm, em đi không nổi."

Lục Gia Trạch:
"Tôi cõng em."

Ơ? Có chuyện tốt như vậy á?
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 5



Cảm giác gọi là "họa phúc khôn lường" chắc là thế này nhỉ?

Tôi phấn khởi nhảy lên lưng Lục Gia Trạch, dù đầu gối còn đang rỉ máu, nhưng tâm trạng thì bay đến mây xanh.

Hương thơm của nam thần ùa đến bên mũi.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi dè dặt mở miệng:
"Cái đó... em tên là Diệp Tiểu Phong."

"Ừm."

"Xin lỗi, hôm nay làm ảnh hưởng đến trận đấu của anh."

"Không sao."

"Cảm ơn anh vì đã trả chìa khóa cho em."

"Ừm."

"Em nghe nói... Thành Mạn là bạn gái anh..."

"Đừng tin, cũng đừng truyền tin đồn."

Trong lòng tôi lập tức vui như trúng số! Hay là... mai rủ anh ấy đi chơi?

"Vậy, vậy... ngày mai anh có rảnh không, em muốn..."

"Không rảnh."

Tôi: "..."

Lục Gia Trạch, anh kiêu ngạo cái gì chứ? Rồi có ngày tôi cũng sẽ cưa đổ được anh thôi!

Cổng trường đại học dần khuất xa ngoài cửa kính xe, tôi cũng từ trong ký ức quay trở lại thực tại.

Quản gia Tiểu Lưu thì vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu về các cửa hàng hàng hiệu mẹ Lục hay lui tới.

Chợt tôi nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi ngay:
"Quản gia Lưu, Lục Gia Trạch đâu rồi? Từ lúc anh ấy rời bàn ăn trưa là tôi chưa thấy lại."

"Chiều nay Tổng Lục đi chơi golf với vài nhà đầu tư. Cô cần tìm anh ấy sao? Tôi gọi điện ngay nhé?"

Tôi hoảng hốt xua tay:
"Á á không không không! Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, ha ha ha, tôi đâu có quan tâm anh ta đi đâu hay đi với ai đâu ha ha ha..."

Trời ơi Diệp Tiểu Phong, mày tranh giành bản thân một chút coi! Đã nói phải buông bỏ cái đồ đầu gỗ đó rồi mà, sao còn lo nghĩ đến ảnh chi nữa vậy!

...

Hoàng hôn buông xuống.

Cuối cùng tôi cũng kết thúc buổi mua sắm, trở về nhà họ Lục.

Ba mẹ Lục có tiệc xã giao, không có nhà. Lục Gia Gia đi quẩy với bạn, cũng không có nhà. Lục Gia Trạch đi chơi golf, càng không có nhà.

Căn biệt thự to đùng, chỉ còn lại một mình tôi?!

Sướng hết biết luôn!

"Quản gia Lưu, mấy món tôi mua đâu rồi?"

"Đã được đóng gói và mang hết lên phòng Lục tổng rồi ạ."

Tôi: ...

Quản gia Lưu thấy vẻ mặt tôi khác lạ, ngơ ngác:
"Ơ?"

Tiểu Lưu à, hiệu suất làm việc của chú hơi bị cao quá đấy.

"Không sao, tôi tự lên phòng anh ta lấy là được."

Tôi đi thẳng về phía phòng Lục Gia Trạch.

Căn biệt thự to thế này, chẳng lẽ lại không kiếm nổi một phòng trống?

Ai mà muốn ở chung phòng với cái tên ngốc đó chứ, hehe.

Hơn nữa... lỡ như...

Lỡ như trong phòng anh ta có món gì đó do người phụ nữ khác tặng thì chẳng phải tôi tự làm mình khó chịu à?

Vừa bước vào phòng Lục Gia Trạch, tôi đã thấy đống túi mua sắm nằm yên vị trên ghế sofa.

Các bảo bối của tôi, chị đến rồi đây!

Tôi hí hửng lục đống quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm mới mua. Tâm trạng cứ gọi là tươi như hoa.

Bỗng nhiên, trong phòng phát ra một âm thanh lạ khiến tôi giật bắn người.

Rõ ràng tầng hai chỉ có mình tôi, quản gia Lưu và mấy người khác đều ở tầng dưới lo công việc.

Chẳng lẽ... phòng Lục Gia Trạch... có ma?

Tôi dáo dác nhìn quanh, cố tìm nơi phát ra tiếng động.

Hơi sợ... hay là chuồn lẹ thì hơn.

Tôi rón rén bước tới cửa phòng, đưa tay xoay nắm cửa, mở hé một khe nhỏ.

Bộp!

Một bàn tay đột ngột từ phía sau vươn ra, đóng sầm cánh cửa lại.

Tôi: ?!

"Tôi đã nói với em rồi mà..."

Giọng của Lục Gia Trạch vang lên từ ngay phía trên đầu tôi.

Bàn tay anh ấy vẫn đè chặt lên cửa, tôi cố gắng kéo cũng không nhúc nhích nổi. Hình như anh vừa tắm xong?

Tóc còn ướt, người quấn khăn tắm, hương sữa tắm dịu nhẹ vương trên làn da anh.

Tôi lén liếc bắp tay và cơ bụng anh. Tôi thề... tôi chỉ liếc một cái. Nhiều nhất là hai cái. Không vượt quá ba cái đâu!

Rồi tôi vội vàng quay đi, lắp bắp:
"Anh anh anh... sao lại có mặt ở đây. Em chỉ lên lấy đồ thôi. Anh nói gì cơ... em không biết gì hết..."

Lục Gia Trạch nhìn tôi chằm chằm, tiến sát thêm một bước. Giọng nói trầm thấp mang theo chút lười nhác nhưng lại khiến người ta không dám kháng cự:
"Tôi nói rồi, vào phòng đàn ông... rất nguy hiểm đấy."

Mặt tôi nóng bừng, cúi đầu, bám chặt lấy tay nắm cửa.

Cái cửa chết tiệt này, sao lại không mở được chứ!
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 6



Lục Gia Trạch liếc nhìn đống túi đồ mua sắm sau lưng tôi, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi:
"Quẹt thẻ của tôi, em thấy vui lắm à?"

Tôi quay mặt sang chỗ khác, cố không nhìn cơ bụng của anh ta:
"Vui chứ, nếu quẹt đến mức làm anh xót ruột thì em càng vui hơn."

"..."

Ơ? Sao anh không nói gì nữa rồi? Không lẽ thật sự bị tôi xài tới mức đau lòng rồi sao?

Đột nhiên trời đất xoay vòng vòng.

Bế công chúa?!

"Tên điên này, thả em xuống!"

"Không thả."

Bộp!

Trán tôi đập trúng thành giường.

Tôi nghi ngờ sâu sắc là Lục Gia Trạch cố ý! Đau quá hu hu hu...

Chợt nhớ đến lời mẹ Lục hứa thêm một tỷ nhỏ để khuyến khích tôi.

Thế là tôi lập tức ngoan ngoãn, im như thóc.

Lục Gia Trạch dường như cảm thấy có gì đó là lạ, giơ tay nhéo má tôi:
"Lại đang tính kế gì trong đầu hả?"

Tôi chớp mắt:
"Đâu có~ Em thấy hôm nay trời quang mây tạnh, là ngày lành tháng tốt, rất hợp để... mang thai á, hay là mình làm luôn đi ha, em giúp anh~"

"Ồ?" Anh ngồi dậy, nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Tiểu Phong, anh có món quà muốn tặng em." Anh nắm lấy tay tôi, từng chữ, từng lời, vô cùng nghiêm túc.

Tôi thầm cảm khái trong lòng — 7 năm bị Lục Gia Trạch hành cho không ít, nhưng nghĩ lại, nhà anh ai nấy đều hào phóng, cũng coi như bù đắp được phần nào nỗi lòng kẻ theo đuổi không thành như tôi.

"Không đùa em nữa." Lục Gia Trạch hôn nhẹ lên trán tôi, nơi vừa bị đập đau:
"Ngày mai đi tiệc với tôi."

Nói xong, anh đứng dậy, vào phòng thay đồ.

"Còn nữa, tôi đã dời ngày cưới lên rồi, tổ chức vào tuần sau."

Tôi: "Tại sao?"

Lục Gia Trạch liếc nhìn cổ áo tôi, ánh mắt sâu xa:
"Bởi vì... tôi muốn có một lý do chính đáng."

...

Hôm sau, tôi trang điểm kỹ càng, xuất hiện tại buổi tiệc.

Nhưng chỉ có mỗi mình tôi.

Tôi cố nén cơn bực bội, hỏi trợ lý:
"Lục tổng đâu rồi?"

"Ơ... Lục tổng không nói đi đâu ạ..." Trợ lý run rẩy.

Cái tên Lục Gia Trạch này, đúng là đáng bị dạy dỗ!

Trong đầu tôi lập tức hiện lên mấy trăm kế hoạch trả đũa khi về nhà...

"Bộ không phải Diệp Tiểu Phong đây sao?"

Tôi quay lại — là Thành Mạn...

Cô ta mặc một chiếc đầm dạ hội lộng lẫy, tay cầm ly champagne, ánh mắt từ trên xuống dưới dò xét tôi.

Kẻ thù gặp nhau quả là oan gia ngõ hẹp.

Trong lòng tôi vẫn có chút sợ — sợ rằng Lục Gia Trạch không đến vì đang đi cùng cô ta.

Nhưng nhìn quanh buổi tiệc, xác nhận chỉ có Thành Mạn một mình, tôi âm thầm thở phào.

"Thành Mạn, lâu rồi không gặp."

Cô ta cười khinh khỉnh:
"Cô đến đây làm gì? Bữa tiệc này không phải ai cũng vào được đâu, toàn người giàu sang quyền quý cả."

Tôi:
"Là Lục Gia Trạch bắt tôi đến đấy, tôi cũng đâu muốn."

Tôi nói thật lòng.

Thành Mạn bị sặc champagne:
"Diệp Tiểu Phong, cô thủ đoạn ghê gớm thật, theo đuổi không được thì lại bày trò lấy lòng mẹ anh ta, bà ấy không phải người dễ chơi đâu."

Tôi nhướn mày:
"Ồ? Chẳng lẽ mẹ anh ấy... không thích cô?"

Thành Mạn im bặt, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nói tiếp:
"Làm sao bây giờ, mẹ chồng tương lai của tôi thương tôi lắm đó nha, ngày nào cũng cho tôi tiền tiêu vặt, toàn món ngon món bổ, sắp coi tôi như con gái ruột rồi."

Trà xanh gặp trà đậm, ai thắng còn chưa biết.

Tay Thành Mạn siết chặt ly rượu đến mức suýt vỡ.

Từ ngày tôi không còn mê mê muội muội vì Lục Gia Trạch nữa, tâm trạng lại nhẹ nhõm hẳn.

Tôi gắp một miếng bánh ngọt, nhai nhồm nhoàm:
"Bánh ở đây không ngon lắm, không bằng đồ tráng miệng mẹ chồng tôi gửi đến."

Chợt nhớ ra điều gì, tôi giả vờ hỏi:
"Nghe nói Thành Mạn cô nấu ăn giỏi lắm? Cô từng nấu món gì cho Lục Gia Trạch vậy? Tôi về nhà thử nấu theo."

Cô ta khinh thường:
"Tôi mỗi tháng tốn hơn chục vạn để chăm sóc bàn tay này, quý giá thế sao vào bếp được. Cô nghĩ ai cũng như cô chắc?"

Miếng bánh ngọt suýt nghẹn ngang họng tôi.

Tôi liếc nhìn mấy ngón tay trắng nõn mảnh mai kia.

Ơ? Cảm giác... có gì đó sai sai...

Thành Mạn vẫn chua ngoa:
"Diệp Tiểu Phong, cô vênh váo gì chứ? Còn chưa cưới mà đã gọi một tiếng mẹ chồng."

Tôi bỗng thấy tò mò, lửa hóng chuyện bùng cháy trong lòng.

"Cô đã làm gì mà khiến mẹ Lục ghét cô vậy? Kể tôi nghe đi, để tôi tránh làm theo. Cô làm cái gì, tôi nhất định không làm."

Mặt Thành Mạn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Cười chết mất. Cái cảm giác nhảy nhót trên dây thần kinh của "trà xanh bạch nguyệt quang", sướng thật!
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 7



"Mạn Mạn, em ở đây à, anh tìm em nãy giờ."

Một chàng trai đeo kính, trông thư sinh nho nhã bước tới.

Thành Mạn ngay lập tức đổi sắc mặt, hoàn toàn khác với bộ dạng chua ngoa khi nói chuyện với tôi lúc nãy. Cô ta cười ngọt ngào, thân mật khoác tay anh ta.

Xem ra... cô ta cũng nhanh chóng cập nhật người mới rồi nhỉ? Lại là một "người theo đuổi trung thành" khác?

Chàng trai đeo kính liếc nhìn tôi, mỉm cười nói:
"Mạn Mạn, đây là bạn em à? Sao trước giờ anh chưa từng gặp?"

Thành Mạn nghiêng đầu, nép sát vào anh ta hơn, làm bộ nũng nịu:
"Chính là cái người em kể với anh đó, Diệp Tiểu Phong, ngày nào cũng nằm mơ theo đuổi Lục Gia Trạch, mà người ta có thèm để mắt đến đâu~"

Tôi: "..."

"Chào Tiểu Phong, tôi là Tống Văn."
Anh ta lễ phép đưa tay bắt tay tôi.

Tôi âm thầm thở dài. Một người đàn ông nhã nhặn, đẹp trai thế này mà lại bị Thành Mạn nắm thóp đúng là đáng tiếc.

Ơ? Sao anh ta chưa buông tay?

Tôi phải giật mạnh tay mới rút ra được.

Tống Văn đẩy gọng kính, nghiêm túc nói:
"Thật thất lễ, vì cô quá xinh đẹp. Tôi không hiểu nổi Lục Gia Trạch làm sao mà không để mắt đến cô. Mắt anh ta đúng là có vấn đề."

Thành Mạn sững người.

Tôi cũng ngớ ra.

Cái... gì thế này?

Tống Văn chống cằm đánh giá tôi từ đầu đến chân:
"Chiếc đầm cô đang mặc là mẫu cao cấp trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris đúng không? Tôi nhận ra thương hiệu đó. Cả sợi dây chuyền này cũng hợp với cô lắm — phiên bản giới hạn toàn cầu."

Tôi mỉm cười, khẽ gật đầu:
"Anh Tống tinh mắt thật đấy, nói đâu trúng đó."

Trong lòng cười thầm: Thành Mạn à, cô từng nghĩ sẽ có ngày mình bị bẽ mặt chưa?

Tống Văn quay sang Thành Mạn, cười như không có gì:
"Nói chứ, dạo này không thấy Lục Gia Trạch đâu cả. Lần cuối gặp anh ta là hôm ba người tụi mình đi ăn chung. Em rủ riêng anh ấy không được, phải kéo cả anh theo, ha ha."

Sắc mặt Thành Mạn trầm xuống, chỉ "ừ" một tiếng, sau đó cầm ly champagne nốc cạn một hơi.

Ồ hố?

Tống Văn cũng không phải dạng vừa.

Đột nhiên anh ta nhìn về phía cổ tôi:
"Tiểu Phong, tóc cô bị vướng vào dây chuyền rồi, để tôi gỡ giúp."

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã nhẹ nhàng tiến lại gần, tỉ mỉ gỡ phần tóc đang mắc vào dây chuyền dưới cổ tôi, rồi cẩn thận chỉnh lại.

Nghĩ đến vụ hôm qua bị Lục Gia Trạch bế lên giường, còn đập đầu vào thành giường, chỗ bầm ở trán tôi giờ vẫn hơi đau. Tôi đã phải đánh thật nhiều kem che khuyết điểm mới giấu được.

Tức muốn khóc luôn. Lục Gia Trạch mà được nửa độ tinh tế như Tống Văn thôi thì tôi đã mừng lắm rồi!

Tôi ngượng ngùng cười cười:
"Cảm ơn anh Tống, anh đúng là người chu đáo. So với Lục Gia Trạch thì hơn đứt rồi. Anh ta... thật sự rất tệ khoản này."

Tôi chỉnh lại váy áo, định quay người lại tiếp tục nói chuyện với Tống Văn, vừa ngẩng đầu liền chết sững.

Lục Gia Trạch đang đứng phía sau Tống Văn.

Bộ vest hàng hiệu cao cấp tôn lên vóc dáng cao ráo, đường nét gương mặt lạnh lùng khiến người khác phải kiêng dè.

Đôi mắt sâu thẳm đang khóa chặt vào tôi — ba phần lịch thiệp, bảy phần băng giá, mười phần nổi giận đùng đùng.

Sắc mặt anh ta đen sì, nghiến răng ken két, cứ như sắp nhào đến ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi cảm thấy... có biến rồi.
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 8



Tội nghiệp Tống Văn hoàn toàn không hay biết chuyện sắp xảy ra, còn tươi cười chào hỏi:
"Ồ, Lục tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi..."

Lục Gia Trạch chẳng buồn đáp lời, bất ngờ túm lấy tay tôi, kéo mạnh vào lòng.

"Tống Văn, đây là vợ chưa cưới của tôi. Đừng xen vào chuyện không liên quan."

Giọng Thành Mạn đã bắt đầu nghèn nghẹn:
"Gia Trạch... anh nghiêm túc đấy à? Có phải cô ta uy h**p anh không? Hay là có gì khó xử?"

Tống Văn thì mặt đầy mơ hồ, hoàn toàn không hiểu tình hình.

Tôi bĩu môi, thì thầm lẩm bẩm:
"Uy h**p cái đầu cô, chắc lại lên cơn thần kinh thì có."

Tay Lục Gia Trạch siết lấy vai tôi càng lúc càng chặt.

Anh ta cúi sát bên tai tôi, giọng thấp đầy áp lực:
"Đừng có đắc ý quá sớm, đợi về nhà tôi xử lý em sau."

Tôi nhớ lại lời dạy của mẹ Lục: làm vợ đôi khi biết "giả ngu" đúng lúc cũng là một loại bản lĩnh sống còn.

Lần đầu vào phòng anh ta thì bị siết đỏ cổ tay.

Lần hai vào thì u đầu vì đập trán vào thành giường.

Nếu cứ đà này, chưa cưới xong tôi đã "bay màu" mất.

Huống gì... triệu còn chưa cầm tay!

Thế là tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, dịu dàng nép vào người Lục Gia Trạch, ra dáng "chim nhỏ nép vào người chồng".

Thành Mạn vẫn chưa chịu buông tha:
"Anh lấy cô ta chẳng qua chỉ là giả vờ thôi đúng không? Ngay cả nhẫn cũng không có kìa!"

Lời Thành Mạn vô tình chọc vào đúng điểm yếu của tôi.

Đúng là, Lục Gia Trạch chưa từng cầu hôn tôi một cách nghiêm túc.

Tôi rụt tay lại, âm thầm muốn tìm túi để giấu đi.
Chết tiệt, bộ váy cao cấp này lại không có túi.

Lúc này, Lục Gia Trạch rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, khẽ lắc trước mặt tôi.

Mở ra xem.

Tôi sững lại. Không lẽ là...

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, viên đá lớn đến mức khiến mắt tôi hoa lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta đầy kinh ngạc.

Anh ta thì tỏ ra kiêu ngạo, hờ hững nói:
"Vợ chưa cưới của tôi, sao có thể không có nhẫn."

Tôi "ồ" một tiếng:
"Ra đây là lý do anh tới trễ hôm nay à?"

Anh gật gật đầu, trông có vẻ... hơi ngượng?

Tôi liền nhét lại chiếc hộp vào tay anh.

"Sao vậy? Không thích à?"

Tôi cười toe toét, nụ cười như gió xuân dịu dàng mơn man:
"Lục tổng đường đường là tổng tài, chẳng lẽ lại không đeo nhẫn cho vợ chưa cưới bằng chính tay mình?"

Lục Gia Trạch cúi đầu cười khẽ, lập tức nhìn ra tiểu tâm tư của tôi.

Anh lấy nhẫn, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay tôi.

Mọi người trong buổi tiệc bắt đầu tụ lại quanh chúng tôi, nhìn chăm chăm vào "hạt xoàn khủng", không ngừng chúc mừng cho lễ cưới sắp tới.

Bỗng dưng trở thành tâm điểm của cả hội trường, tôi lại hơi bối rối.

Nhưng khi khoác tay Lục Gia Trạch, tôi cảm thấy một cảm giác an toàn len lỏi trong tim.

Tuy vậy đường hôn nhân còn dài, tôi còn khối thời gian để "từ từ dạy dỗ" anh.

Trả hết nợ cho bảy năm tôi cắm đầu theo đuổi anh mà chẳng được gì. Hi hi.
 
Công Lược Nam Thần Phúc Hắc
Chương 9



Sau khi tiệc xã giao kết thúc, Lục Gia Trạch đưa tôi về nhà.

Từ xa, tôi đã thấy Thành Mạn đứng tựa vào cửa hội sở, tay kẹp một điếu thuốc.

"Lục Gia Trạch."

Giọng cô ta âm u hẳn đi.

Lục Gia Trạch khựng lại.

"Ờm... hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi ra xe trước nhé..."

Tôi cố rút tay ra khỏi tay anh ta.

Nhưng anh ta vẫn nắm chặt lấy, không có chút ý định buông?

Đại ca, anh làm gì vậy? Tôi không muốn nghe hai người ôn chuyện xưa đâu!!

Thành Mạn liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, khẽ mở miệng:

"Gia Trạch, em..."

Anh ta cắt lời thẳng thừng:

"Thành Mạn, khỏi nói nữa. Chúng ta sớm đã không còn khả năng, tôi đã bước tiếp rồi. Chuyện quá khứ thì để nó qua đi."

Nói xong, Lục Gia Trạch kéo tôi quay người, đi thẳng về bãi đỗ xe.

Lạnh lùng quá, đến cả một câu cũng không cho người ta nói trọn.

Hiếm khi thấy anh ta có chút mất kiên nhẫn, gấp cái gì chứ?

Tôi nhìn quanh trong xe.

"Ơ? Trợ lý nhỏ đâu?"

"Tôi cho cậu ta về trước rồi."

Tôi: ?

Tôi dần dần nhận ra có gì đó sai sai.

Đây... hình như không phải đường về nhà...

Lục Gia Trạch dừng xe, không nói không rằng, nhấc tôi từ ghế trước sang băng ghế sau.

"Này này, Lục Gia Trạch, anh định đưa em đi đâu vậy? Cái chỗ hẻo lánh quái quỷ gì đây? Anh không định... bán em đấy chứ? Hôm nay em có hơi đắc ý chút xíu, nhưng anh cũng không cần phải làm quá vậy chứ, anh định làm gì hả?"

Hu hu hu...

Thực ra tôi đã nghĩ sẵn 108 kế thoát khỏi phòng anh ta, tự tin vô cùng, chắc thắng như nắm dao chuôi.

Ai mà ngờ lại quên mất cái nơi gọi là "trong xe".

Sáng hôm sau, tôi mang cặp mắt gấu trúc xuống ăn sáng, cả người rã rời như bị xe cán.

Lục Gia Gia đang gặm bánh mì thì ngẩng đầu nhìn tôi:

"Sao em thấy từ lúc chị dọn đến nhà em, ngày nào chị cũng có vết thương mới vậy?"

Tôi: "..."

Người giúp việc đưa cho tôi một đống thuốc bôi, bảo rằng tối qua thấy Lục tổng bế tôi về, tưởng tôi ngã đau không đi nổi, nên đặc biệt chuẩn bị loại thuốc hiệu nghiệm nhanh nhất.

Tôi cảm động lí nhí:

"Cảm ơn chị..."

Lục Gia Gia liếc tôi, cười gian như kẻ trộm:

"Hai người... chơi dữ vậy sao?"

Tôi cũng đâu muốn thế này, hu hu hu...

Lục Gia Gia giơ chân đạp thẳng vào người anh trai:

"Này! Anh đối xử với chị dâu tương lai tử tế chút đi chứ! Không lẽ muốn thiên hạ đồn ầm lên rằng nhà họ Lục ăn h**p người ta sao?!"

Chuẩn! Lục Gia Trạch đúng là ăn h**p tôi đó!

Vì trong lòng vẫn còn vài thắc mắc.

...

Trước ngày cưới, tôi quyết định hẹn Tống Văn ra ăn cơm.

Tất nhiên là hẹn riêng, tuyệt đối không thể để Lục Gia Trạch biết, nếu không anh lại nổi trận lôi đình.

Sau lần "dạy dỗ" trong xe kia, tôi đã biết điều hơn, và sâu sắc nhận ra một điều: Anh mà phát điên thì thật sự sẽ ăn thịt người.

Tống Văn đến đúng hẹn.

"Diệp... à không, giờ nên gọi là phu nhân Lục tổng rồi."

"Cứ gọi tôi là Tiểu Phong được rồi."

Tống Văn cười cười: "Cô muốn hỏi về chuyện trước đây của Lục tổng và Thành Mạn đúng không?"

Tôi gật đầu.

"Tại sao Lục tổng không nói thẳng với cô?"

Tôi thở dài: "Tôi quá hiểu anh ta rồi, kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lại còn sĩ diện, có hỏi cũng chẳng nói thật đâu..."

Tống Văn từ tốn kể: "Tôi và Lục Gia Trạch quen nhau từ hồi cấp ba, lúc đó anh ta sống rất kín tiếng, không ai biết nhà anh ta giàu có thế nào."

"Lúc đó, Thành Mạn là hoa khôi của trường, người theo đuổi cô ấy đông vô kể."

"Chúng tôi xúi Lục Gia Trạch thử theo đuổi cô ấy, đúng là thử thách khó nhằn. Quả nhiên, Thành Mạn kiêu ngạo, gần như không thèm để ý, khiến anh ta mất mặt vô cùng."

Tôi vui sướng trong lòng: Hay lắm Lục Gia Trạch, hóa ra anh cũng từng bị ngược!

Tống Văn tiếp: "Hôm liên hoan tốt nghiệp, mọi người mới phát hiện nhà Lục Gia Trạch là hào môn. Hôm đó tụi tôi đến nhà anh ta chơi, mở tiệc uống rượu rất vui. Không hiểu sao hôm ấy Thành Mạn bỗng đối xử với anh ta rất tốt. Cả đám uống say bí tỉ, hôm sau, Thành Mạn khóc lóc nói Lục Gia Trạch đã... Tôi không tin lắm, vì Lục Gia Trạch nhìn qua là kiểu người điềm tĩnh, không giống làm chuyện bậy bạ."

Tôi thầm nhủ: Đó là vì anh chưa thấy lúc anh ta điên thôi!

Tống Văn uống ngụm nước rồi nói tiếp: "Mẹ của Lục Gia Trạch đích thân ra mặt, điều tra camera phòng hôm đó, không hề có chuyện như Thành Mạn nói. Cô ta bị vạch trần nói dối, từ đó Lục Gia Trạch dần cắt đứt quan hệ."

"Sau khi lên đại học, có lần tôi cảm thấy hình như bên cạnh Lục Gia Trạch có một cô gái. Hỏi thì anh ta cứ thần thần bí bí."

"Có lần anh ta cuối cùng cũng thừa nhận, nói rằng đúng là có một cô gái theo đuổi mình rất lâu. Ban đầu định đồng ý, nhưng sau lại thấy cứ để cô ấy theo đuổi mãi thế này cũng vui, ngược đãi một chút thì càng thú vị."

"Còn nói phải nghĩ cách buộc cô ấy bên cạnh cả đời, tha hồ mà 'ăn h**p'."

"Giờ thì tôi biết rồi – chính là cô đó, haha."

Tôi sững sờ không nói nên lời. Hóa ra kẻ si tình chính là tôi.

Tôi thì thào: "Gì chứ, trước kia anh ta cứ nói Thành Mạn này nọ trước mặt tôi, tôi còn tưởng anh ta thích cô ta lắm..."

"Cô tin lời anh ta hết à?"

"Có vẻ vậy... chẳng hiểu sao, trời sinh đã tin anh ta."

Tống Văn vỗ trán, như vừa ngộ ra điều gì: "Bảo sao Lục Gia Trạch lại thích ăn h**p cô..."

Tôi siết chặt nắm tay.

Lục Gia Trạch, đồ b**n th**!

Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội "trả thù" mấy màn ăn h**p của anh!
 
Back
Top Bottom