Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi

Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 10: Chương 10



[So với nam sủng mới đến, nam chính đúng là lớn tuổi rồi, xuống sắc mất rồi, nam chính à, phải cố gắng hơn nữa mới được!]

[Nam chính điên cuồng rồi, mà hắn cũng chỉ là con ch.ó của chị phản diện, quyền kiểm soát luôn nằm trong tay tỷ ấy, tuihít tới mức say quên cả nữ chính là ai.]

Mới chỉ như vậy, vẫn chưa đủ.

Ta muốn Hô Diên Hành tự tay đưa “dây xích” trên cổ đến tay ta, chủ động cầu xin ta chỉ cần mình hắn, ép ta phải thề chỉ yêu hắn một người!

Ta muốn thấy hắn phát cuồng tranh giành, không từ thủ đoạn, lại hèn mọn đến cực điểm.

Vì giành lấy ta, để lộ nanh sắc, mà cuối cùng lại chỉ thuần phục bởi một nụ hôn, một câu dỗ dành của ta.

14

Trên giường.

Ánh nến lờ mờ chiếu vào đáy mắt màu hổ phách của hắn, ngập tràn d*c v*ng chiếm hữu sắp tràn ra ngoài.

Những khớp xương to lớn mạnh mẽ, giữ chặt lấy eo ta.

Giam cầm ta trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu, cọ nhẹ vào chóp mũi ta, hơi thở quấn lấy nhau.

Đêm nay, Hô Diên Hành đặc biệt nhiệt tình và dốc sức.

Giống như đang lấy lòng.

Mỗi khi ta không nhìn vào đôi mắt tràn đầy công kích ấy của hắn,

Hắn sẽ càng ra sức hơn,

Như thể muốn nuốt cả da thịt lẫn xương cốt ta vào bụng, hoàn toàn chiếm lấy ta.

Ta tỏ ra thờ ơ, liên tục liếc nhìn ra ngoài màn trướng.

Để mặc hắn nắm thế chủ động.

"Công chúa đang nghĩ đến ai?" Giọng hắn lạnh lẽo chua xót, tràn ngập ghen tuông và nguy hiểm.

Ta bị hắn thúc cho rên khẽ, hừ một tiếng: "Chuyện này không phải thứ một nam sủng như ngươi nên hỏi đến."

Đúng lúc đó.

Ô Viêm xuất hiện bên ngoài tẩm cung, giọng nói trầm khàn mang theo hoang mang:

"Trưởng công chúa điện hạ, người có đó không?

"Nô tài biết không nên quấy rầy người."

Giọng nói hắn ta run nhẹ, mang theo ấm ức: "Chỉ là tay nô tài vô ý bị đứt, m.á.u chảy rất nhiều, tìm không ra ngự y…

"Chỉ còn biết đến tìm người..."

Hô Diên Hành siết chặt lấy eo ta, thân hình cao lớn như muốn nuốt chửng ta, không cho ta rời đi.

Hắn khàn giọng, phẫn nộ thay ta lên tiếng: "Điện hạ mệt mỏi đã ngủ rồi."

[Nam sủng trà xanh quá đi mất, nam chính ghen đến phát điên rồi ha?]

[Ánh mắt Hô Diên Hành nhìn nam sủng kia như muốn ăn tươi nuốt sống! Cảnh tượng này quá tuyệt!]

[Chị phản diện mà còn dạy dỗ thêm, cẩn thận chó điên cắn người đấy. Mô típ nhốt trong phòng tối sắp mở màn, sau này mắt chị phản diện chỉ được nhìn mình hắn thôi!]

Ta cắn mạnh vào lòng bàn tay Hô Diên Hành.

Một cước đá văng hắn ra.

"Ngươi bị thương ở đâu? Để bản cung xem thử."

Giọng ta mang theo vài phần sốt ruột và lo lắng.

Ta cố ý lạnh nhạt bỏ mặc Hô Diên Hành lại trên giường.

Ô Viêm tiến sát lại gần ta.

Ta cúi đầu kiểm tra vết thương nơi cổ tay hắn ta.

Từ phía sau nhìn vào, trông hắn ta giống như đang ngả người vào lòng ta.

Ánh mắt nóng rực như muốn g.i.ế.c người, như thanh kiếm băng lạnh, b.ắ.n thẳng tới.

Áp lực mạnh mẽ đến mức muốn lờ đi cũng không nổi.

Ta rất hài lòng với phản ứng ấy.

Khóe môi cong lên thành một đường rất nhỏ gần như không nhận ra.

Ô Viêm chính là "dây xích" tốt nhất,

Kéo chặt hắn, khiến hắn ghen, phát điên vì đố kỵ,

Cuối cùng không còn lối thoát,

Cho dù không vì cổ trùng trong người,

Cuối cùng cũng sẽ quay lại bên ta.

Ô Viêm áp sát ta hơn, mặt tái nhợt.

"Công chúa đại nhân, nô có chút sợ hãi.”

"Đêm nay... người ở lại với nô được không?"

Gương mặt giống Hô Diên Hành bảy phần ấy, giờ đây lại lộ ra vẻ yếu ớt và lấy lòng.

Ta nhìn hắn ta.

Quả nhiên, ta vẫn thích bản gốc hơn.

Thích lúc hắn mang dụng cụ chống cắn, ánh mắt đỏ bừng mất kiểm soát.

Lúc trầm mê, yêu hận đan xen, muốn rời khỏi nhưng không thể,

Biểu cảm nghiến răng nghiến lợi ấy.

Ta uể oải trả lời: "Được thôi…

"Bản cung không nỡ để mỹ nam sợ hãi, đêm nay bản cung ở lại với ngươi."

Ta theo Ô Viêm rời khỏi đó.

Không quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Hô Diên Hành.

Nhưng mấy dòng chữ này đã nói cho ta biết hết rồi.

Hắn lao khỏi giường, chạy đến bậc cửa tẩm cung.

Muốn gọi ta lại, nhưng lại siết chặt hai tay.

Máu rỉ ra từ kẽ ngón tay.

Vết thương còn nặng hơn của Ô Viêm nhiều.

Hắn không dám gọi ta, vì hắn biết rõ, giữa hắn và ta là khoảng cách trời vực.

Hắn chỉ là một nam sủng trên giường của ta.

Ta là công chúa cao cao tại thượng.

Hắn đến tư cách giữ ta lại cũng không có.

Càng không có được, càng tham lam, càng khao khát.

[Tui muốn nói cả trăm lần, hèn mọn và lụy tình là sính lễ tuyệt nhất của đàn ông.]

[Chị phản diện ơi, mở lớp dạy đi! Tui quỳ xuống học liền!]

15

Sau khi ta bước ra từ phòng của Ô Viêm.

Hô Diên Hành đã biến mất.

Chỉ còn vài giọt m.á.u khô sót lại trên nền đá.

Xem ra đêm qua, hắn đứng đây chờ ta cả một đêm.

Nhưng ta chẳng mảy may để tâm.

Thẩm Ly Ca xuất hiện trước mặt ta, vẻ chột dạ và bất an hiện rõ trên khuôn mặt.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 11: Chương 11



Ta khẽ cười.

Chỉ với chút thủ đoạn như vậy, mà cũng xứng làm “nữ chính”?

Hại đất nước diệt vong, hại ta c.h.ế.t không có chỗ chôn thây?

Ngay cả làm cái gai trong mắt ta, nàng còn chưa đủ tư cách.

Để rũ bỏ nghi ngờ, Thẩm Ly Ca cố ý phái người đi tìm Hô Diên Hành.

"Hắn là nam sủng mà tỷ tỷ yêu thích nhất, sao lại đột nhiên mất tích chứ?"

Ta thờ ơ: "Chỉ là một nam sủng mà thôi, mất thì mất.”

"Bản cung không thiếu nam nhân."

Đầu ngón tay sơn đỏ nâng cằm Ô Viêm lên.

"Không phải muội đã dâng cho bản cung một nam sủng ngoan ngoãn, biết hầu hạ hơn sao?

"Có người mới rồi, ai còn để ý kẻ cũ?"

Những ngày tiếp theo.

Ta hoàn toàn ngồi vững trên danh hiệu “hoang dâm vô đạo”.

Ta sủng ái Ô Viêm tới tận trời.

Ngay cả khi ngồi kiệu, cũng cho phép hắn tựa lên đầu gối ta, đút nho cho ta ăn.

Tẩm cung trước đây chỉ Hô Diên Hành mới được ra vào,

Giờ cũng cho phép Ô Viêm tự do ra vào.

Chỉ là vào ban đêm.

Ta không ít lần bị ánh nhìn nóng rực đánh thức.

Như có người tham lam, bá đạo nhìn chằm chằm ta,

Dùng ánh mắt thay ngón tay v**t v* ta.

[Nam chính lại làm chó rồi, rón rén trốn trong bóng tối lén nhìn phản diện, không dám lộ mặt.]

[May mà phản diện chỉ giả vờ sủng Ô Viêm, chưa từng thực sự gọi hắn hầu giường, không thì nam chính đã róc thịt sống hắn từng nhát rồi.]

[Sao hắn không đi tìm nữ chính ngoan ngoãn bé bỏng chứ? Nữ chính mới là ân nhân cứu mạng, giúp hắn trốn thoát mà!]

[Đừng nhắc Thẩm Ly Ca nữa, tui suýt quên cô ta là nữ chính luôn rồi. Trong khi phản diện quá quyến rũ, nhan sắc và trí tuệ của nữ chính hoàn toàn lu mờ, sống được đến giờ là nhờ ánh hào quang nhân vật chính thôi.]

Hô Diên Hành quay về Đại Mạc, khôi phục thân phận thái tử.

Nhưng lại phái người ở lại bên cạnh ta, giám sát nhất cử nhất động.

Ta giả vờ như không phát hiện ra những con mắt ấy, càng sủng ái Ô Viêm hơn.

Không ngoài dự đoán.

Hắn mạo hiểm trùng trùng, trở lại hoàng cung Đại Ân, tức giận chua xót đến cực điểm, cũng phải tận mắt xác nhận những lời đồn kia có phải là thật không, có người thay thế hắn hay không.

Tâm huyết của ta, cuối cùng cũng không uổng phí.

Nam chính thì đã sao?

Trong mắt hắn chỉ có ta, phản diện độc ác này.

Chỉ đối với ta, hắn không thể buông bỏ.

Ta là một cái gai nhọn mọc trong tim hắn, mang đến cho hắn nỗi đau âm ỉ, dễ dàng lay động cảm xúc của hắn, nhưng hắn lại không nỡ nhổ bỏ.

16

Vốn dĩ là ba năm sau, Hô Diên Hành sẽ dẫn theo ba vạn thiết kỵ, diệt nước của ta.

Nhưng vì bên cạnh ta có Ô Viêm chướng mắt này,

Chỉ mất một năm, Hô Diên Hành đã trở thành quân vương nơi Đại Mạc.

Hắn dẫn theo binh mã sát khí ngút trời, tiến thẳng đến kinh thành nước Đại Ân.

Dòng chữ hiện lên cảm thán:

[Ngày này cuối cùng cũng đến!]

[Hahaha, suýt khiến tui hắc hóa, cuối cùng cũng chờ đến đại kết cục, tận mắt chứng kiến kết cục của phản diện ác độc!]

[Tui muốn cô ta chết!!!!]

[Cục cưng ngoan hiền rốt cuộc cũng thấy được ánh trăng sau tầng mây, nhờ giúp nam chính trốn thoát, được hắn nhớ mãi không quên. Đừng sợ, dù có đối đầu cả thiên hạ, nam chính cũng sẽ yêu em, hắn đến rước em rồi đây!]

Ngoài hoàng thành, ba vạn quân địch ầm ĩ náo động.

Bách quan hỗn loạn.

Chỉ có ta là vẫn bình thản, ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Thẩm Ly Ca thay bộ xiêm y hoàng hậu rực rỡ sắc vàng sáng chói, đầu đội phượng quan lấp lánh chao đảo.

Nàng ta ôm ngọc tỷ, kiêu ngạo xen lẫn thương hại bước đến trước mặt ta.

“Trưởng tỷ, nắm quyền bao nhiêu năm như vậy, đã từng nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào cảnh tù nhân chưa?”

Ta chống cằm bằng một tay, nhìn nàng ta như đang xem hề nhảy nhót.

Ánh mắt của ta khiến Thẩm Ly Ca nổi giận.

“Trưởng tỷ còn cao ngạo gì chứ!

“Chính vì người hoang dâm vô đạo, sỉ nhục thái tử Đại Mạc, mới rước lấy họa diệt quốc!”

Thẩm Ly Ca đắc ý, khẽ cong môi, khoan dung nói:

“Yên tâm đi trưởng tỷ, nể tình người là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, ta sẽ để Hô Diên Hành ban cho tỷ cái c.h.ế.t có thể diện cuối cùng, ban cho người tự vẫn."

Nàng ta ôm ngọc tỷ quay người rời đi, định đầu hàng Hô Diên Hành,

Lấy mạng sống của bá tánh Đại Ân làm sính lễ, trở thành vương phi được Hô Diên Hành sủng ái.

Chưa kịp bước ra khỏi điện.

Hô Diên Hành đã dẫn binh xông vào.

Đôi mắt sắc bén sâu thẳm màu hổ phách của hắn ngước lên nhìn về phía ta, ánh mắt đầy vội vã, không muốn chờ thêm một khắc nào nữa.

Thẩm Ly Ca ôm ngọc tỷ, nhanh chân bước đến trước mặt hắn.

“Hô Diên, huynh xem…”

“Muội đã làm tất cả vì huynh rồi!

“Ly Ca luôn đứng về phía huynh, những kẻ từng sỉ nhục huynh, đều đáng chết!”

Nàng ta tưởng rằng Hô Diên Hành sẽ ôm nàng vào lòng,

Sẽ tuyên bố trước toàn quân rằng sẽ cưới nàng làm vương phi.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 12: Chương 12 - Hết



Tiếc là...

Chuyện đó sẽ không xảy ra!

Ta gõ ngón tay lên tay vịn long ỷ.

Hô Diên Hành rút cung bên hông ra, lắp tên nhắm thẳng về phía ta.

[Nam chính đừng mà! Lúc trên giường huynh nhiệt tình như thế, quên rồi sao?]

[Phản diện tính toán thật khéo, hạ cổ lên người nam chính, hắn mà g.i.ế.c chị ấy thì cũng không sống nổi!]

Đúng vậy!

Ta - Thẩm Phong Nguyệt chưa từng có ván cờ nào thất bại! Ta sẽ không đặt hết hy vọng lật bàn vào tình yêu mơ hồ của đàn ông.

Chỉ cần Hô Diên Hành dám g.i.ế.c ta, hắn nhất định phải chôn cùng!

Vừa rồi trên mặt Thẩm Ly Ca còn chút lo lắng,

Nhưng khi thấy Hô Diên Hành nheo mắt lại, đốt ngón tay gồ lên vì siết chặt, mũi tên nhắm về phía long ỷ, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trưởng tỷ, hết cách rồi…”

“Ai bảo tỷ ức h.i.ế.p huynh ấy như thế!”

Ta bật cười.

Cái gọi là “ức h**p” mà ta dành cho Hô Diên Hành,

Hắn rõ ràng rất thích, còn mê mẩn hơn bất cứ ai!

Mũi tên rời dây.

Lực đạo cực lớn, xuyên thủng nam sủng Ô Viêm bên cạnh ta, ghim hắn vào tường.

17

Dòng chữ lấp lóe hiện lên một khoảng trắng lớn.

Thẩm Ly Ca môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

“Hô Diên… huynh b.ắ.n lệch rồi sao?”

“Tại sao… lại không g.i.ế.c ả?”

Hô Diên Hành chẳng thèm để ý đến nàng ta.

Hắn sải bước cực nhanh, thân hình cao lớn lập tức tiến đến trước mặt ta.

Cánh tay siết chặt.

Gắt gao ôm ta vào lòng.

"Nàng gầy đi rồi."

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Hô Diên Hành một tay bế bổng ta lên.

Một tay kia nâng lên, những vết chai sần thô ráp lướt qua da ta, lau đi vệt m.á.u của Ô Viêm vương trên mặt ta.

Tất cả của ta, chỉ thuộc về hắn.

Còn hắn, chỉ phục tùng một mình ta!

Máu của bất kỳ người đàn ông nào khác, cũng không xứng vấy lên người ta.

Thẩm Ly Ca nhìn Hô Diên Hành ôm ta, đi ngang qua nàng ta.

Hai chân Thẩm Ly Ca mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, mắt đỏ hoe vì khóc, không cam lòng nhìn theo bóng lưng của Hô Diên Hành.

“Hô Diên, huynh quên rồi sao?”

“Chính ả ta là kẻ sỉ nhục huynh!”

“Là muội giúp huynh trở về Đại Mạc, muội mới là ân nhân của huynh mà!”

Bình luận trên màn hình cũng cười rộ lên:

[Hai người nhỏ chơi “tình thú” tung trời, nữ chính vẫn ngồi đó ảo tưởng mãi mãi.]

[Sỉ nhục hắn là vì yêu hắn đấy, nhìn phản diện là biết, chị ấy chẳng thèm đánh tui một phát đây này.]

[Nữ chính ngốc quá, thêm mười cái đầu cũng không địch lại phản diện, nguyên tác chỉ là một bánh bèo được nam chính sủng thôi.]

Hô Diên Hành đưa hổ phù điều binh ba vạn thiết kỵ Đại Mạc, cùng với ngọc tỷ nước Đại Ân cho tatay ta.

“Những thứ này, ta đều cho nàng.”

“Còn ta… ta cũng là của nàng…”

Vị quân vương Đại Mạc uy phong lẫm liệt, giờ đây, quỳ gối dưới chân ta, ngay trước mặt ba vạn thiết kỵ.

Thấy không? Dù là dã thú hung dữ nhất, chỉ cần dùng sợi xích mang tên tình yêu trói chặt, ta chỉ cần khẽ kéo một cái, hắn cũng phải cúi đầu.

Thẩm Ly Ca cười điên dại: “Thẩm Phong Nguyệt, cho dù ngươi có được những thứ đó thì sao chứ! Ngươi hoang dâm vô độ, bên cạnh đầy rẫy nam sủng. Ta đã sớm bảo Ô Viêm hạ độc ngươi, ngươi cũng chẳng sống được bao lâu đâu!”

Ta quay đầu lại nhìn nàng ta, cười đầy cao quý.

“Ta nếm qua người đàn ông mãnh liệt nhất Đại Mạc rồi…”

“Thì còn nhìn nổi đám phế vật mà ngươi dâng tặng sao?”

Ánh mắt Hô Diên Hành lập tức nóng rực.

Đôi mắt hổ phách cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp chiếm hữu.

Ánh mắt sắc bén ấy lại khiến ta thỏa mãn run lên đầy kh*** c*m ẩn giấu.

Chỉ có “dã thú” nguy hiểm nhất, mới xứng đáng để ta tự tay thuần phục.

Ta chậm rãi mở miệng:

“Nô tài ta sắp xếp bên cạnh ngươi, vẫn luôn âm thầm hạ độc vào đồ ăn, quần áo của ngươi. Thẩm Ly Ca, ngươi không cảm nhận được sao?”

Thật nực cười.

Đã là phản diện như ta, sao có thể ngồi chờ chết, để nàng ta giết?

Ngay khi nàng ta nảy sinh sát tâm, thì nàng ta đã c.h.ế.t vô số lần trong tay ta rồi.

Mắt Thẩm Ly Ca trợn trừng.

Độc dược ngấm trong người phát tác vào lúc này.

Nàng ta phun ra một bãi m.á.u lớn, rồi ngã lăn ra đất, không còn động đậy nữa.

18

Ta nắm trong tay hổ phù và ngọc tỷ, hợp nhất hai nước Đại Ân và Đại Mạc,

Trở thành nữ đế tôn quý vô song.

Trước đại điển đăng cơ.

Long bào thêu chỉ vàng, trải dài dưới chân, hoàn toàn nhăn nhúm bẩn thỉu.

Một bóng người cao lớn như núi từ phía sau siết chặt lấy ta.

Không thể không nói, Hô Diên Hành là kẻ cao lớn hung mãnh nhất trong số những nô lệ đó.

“Đủ rồi.”

Ta mệt mỏi, lười biếng đẩy người phía sau ra.

“Nếu còn không thả trẫm đi,

"Trẫm sẽ lỡ đại điển đăng cơ mất."

Hắn cắn lên môi ta, chặn hết mọi âm thanh.

Giọng trầm khàn, nghẹn ngào đầy tình ý.

“Lần cuối cùng, xin bệ hạ ban ân cho thần.”

“ Một năm xa cách.”

“Thần nhịn không được, muốn bù lại cho đủ…”

(Hết)
 
Back
Top Bottom