Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,062
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOgzL5g1ultVgd8P4LWIZAvBYJEKIASV5yrbfABki565kGCACDFsqcNwLbHrpOlG5XZjZ3bBtu-sbR55HOFUu0GA7LEaxMFfbSGvYctoyBX40sxP1bdsPWIS-eC8HC71AnjAZjmCBOX4idimjbMZN2g=w215-h322-s-no-gm

Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Là một trưởng công chúa hoang dâm vô đạo,



Ta chọn một tên nam nô hung hãn nhất còn đang đeo mõm chống cắn trong lồng sắt, chuẩn bị buông thả bản thân.



Bỗng nhiên trước mắt lướt qua một loạt bình luận:



[Trời ơi đất hỡi, chị gái phản diện này thật biết nhìn người, chọn ngay được thái tử địch quốc.]



[Bây giờ chị đeo mõm cho hắn, dùng xích sắt trói lại muốn làm gì thì làm, đợi khi hắn trốn ra rồi, sẽ dẫn theo ba vạn thiết kỵ diệt quốc gia của chị đấy.]



[Chị phản diện ơi mau dừng tay! Bây giờ dùng tình cảm cảm hoá hắn vẫn còn kịp đó!]



Ta thờ ơ dùng roi, khẽ khều cằm dưới lạnh lẽo căng cứng của tên nam nô.



“Diệt quốc? Leo lên được giường của bản cung rồi nói tiếp!”​
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 1: Chương 1



Là một trưởng công chúa hoang dâm vô đạo,

Ta chọn một tên nam nô hung hãn nhất còn đang đeo mõm chống cắn trong lồng sắt, chuẩn bị buông thả bản thân.

Bỗng nhiên trước mắt lướt qua một loạt bình luận:

[Trời ơi đất hỡi, chị gái phản diện này thật biết nhìn người, chọn ngay được thái tử địch quốc.]

[Bây giờ chị đeo mõm cho hắn, dùng xích sắt trói lại muốn làm gì thì làm, đợi khi hắn trốn ra rồi, sẽ dẫn theo ba vạn thiết kỵ diệt quốc gia của chị đấy.]

[Chị phản diện ơi mau dừng tay! Bây giờ dùng tình cảm cảm hoá hắn vẫn còn kịp đó!]

Ta thờ ơ dùng roi, khẽ khều cằm dưới lạnh lẽo căng cứng của tên nam nô.

“Diệt quốc? Leo lên được giường của bản cung rồi nói tiếp!”

1

Chiếc roi đầy gai ngược trong tay,

Từ lồng n.g.ự.c rắn chắc của nam nô, chậm rãi kéo xuống, cọ qua yết hầu đang gập ghềnh run rẩy của hắn.

Cuối cùng dừng lại dưới quai hàm căng chặt, ép hắn phải ngẩng đầu lên, đối mắt với ta.

Phải nói rằng, Hô Diên Hành là tên dữ tợn và cao lớn nhất trong đám nô lệ này.

Dù đã bị trói bằng xích sắt, hắn vẫn cắn bị thương không ít lính canh, cuối cùng đành phải đeo mõm chống cắn cho hắn.

Dưới sự chạm lạnh buốt của roi sắt trong tay ta,

Hô Diên Hành khẽ run.

Đôi mắt đỏ như máu, lạnh lùng bất kham, như muốn nghiền nát con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm ta.

“Ngươi có dám tháo mõm ra không? Trưởng công chúa cao quý.”

Hắn phát ra sức mạnh cơ bắp đáng sợ, kéo xích sắt vang lên loảng xoảng.

Tên nô lệ thấp hèn kia, bên môi lại kéo lên nụ cười hiểm độc: “Ta có thể cắn đứt cái cổ mảnh mai yếu ớt của ngươi bất cứ lúc nào!”

Là trưởng công chúa nhiếp chính giám quốc*, chưa từng có ai dám trái lời ta.

( Nhiếp chính (摄政): là việc thay mặt vua cai quản triều chính, thường xảy ra khi hoàng đế còn nhỏ tuổi, bệnh nặng, hoặc không thể trực tiếp xử lý quốc sự.

Giám quốc (监国): là trông coi, giám sát đất nước thay vua )

Huống hồ là tên nam nô đang quỳ trước chân ta!

Ta nâng cổ tay lên, không khách sáo, quất mạnh lên n.g.ự.c hắn.

Lồng n.g.ự.c Hô Diên Hành phập phồng dữ dội, m.á.u đỏ tươi từ vết thương trên vai theo đường cong rắn chắc của cơ n.g.ự.c chảy xuống, từng giọt rơi tí tách lên cơ bụng rắn chắc...

Ta hơi nheo mắt lại, bỗng cảm thấy có chút khát.

Hắn khơi dậy d*c v*ng chinh phục trong ta.

“Roi bản cung dùng để thuần thú, thuần được mãnh hổ, cũng sẽ thuần được ngươi!”

Roi trong tay chuẩn bị quất xuống lần nữa, thì vài dòng chữ lạ lướt qua khiến ta phải chú ý:

[Không hổ danh phản diện ác độc nhất truyện, kết cục thảm nhất, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t đỉnh của chóp luôn!]

[Chị phản diện tiêu rồi! Nam chính đã hận chị thấu xương, đợi đến lúc thoát ra, hắn sẽ trả thù gấp trăm gấp ngàn lần nỗi nhục đêm nay. Chị sẵn sàng đi, chuẩn bị diệt quốc thôi!]

[Con trưởng công chúa hoang dâm vô đạo kia, chọn ai không lại đi chọn đúng thái tử Đại Mạc bị bắt làm nô lệ, đáng lý nên học đứa em gái nữ chính, dùng tình yêu cảm hoá Hô Diên Hành, biết đâu còn có kết cục tốt hơn, ít nhất cũng giữ được toàn thây.]

Ta hạ roi trong tay xuống, trầm ngâm suy nghĩ, lạnh lùng nhìn Hô Diên Hành toàn thân đầy máu, th* d*c qua chiếc mõm.

Thái tử Đại Mạc? Nam chính của thế giới truyện?

Hô Diên Hành hơi nhướn hàng lông mày sắc bén, nhìn ta bằng ánh mắt như muốn lột da róc thịt.

Những dòng chữ vẫn tiếp tục hiện ra:

[May mà bảo bối nữ chính tới rồi! Cô ấy nhất định sẽ đau lòng, rồi cứu Hô Diên Hành đúng không?]

[Không sao không sao, đợi chị phản diện rời đi, bảo bối của chúng ta sẽ bôi thuốc cho nam chính, thể chất hắn mạnh mẽ khác thường, vết thương sẽ nhanh chóng khỏi thôi.]

[Vai phản diện chính là chất xúc tác, những vết thương cô ta gây ra cho nam chính, cuối cùng đều sẽ đổ lên người cô ta, còn giúp đẩy nhanh tình cảm giữa bảo bối nữ chính và nam chính nữa.]

[Đợi nam chính trốn thoát, khôi phục thân phận thái tử, sẽ dẫn ba vạn thiết kỵ trở về báo thù. Hoàng thất Đại Ân ấy hả, hắn sẽ không tha cho ai, chỉ có bảo bối nữ chính là ngoại lệ, còn sẽ cưới cô ấy làm vương phi Đại Mạc.]

Chưa kịp để ta tiêu hóa hết những thông tin trong mấy dòng chữ đó,

Muội muội cùng cha khác mẹ của ta - công chúa Đại Ân - Thẩm Ly Ca đã không màng cản trở, hấp tấp xông vào địa lao tối tăm.

Nhìn thấy thảm cảnh của Hô Diên Hành bị xích sắt trói chặt, sống mũi nàng ta ửng đỏ, nghẹn ngào khóc nấc lên:

“Trưởng tỷ, đừng hành hạ huynh ấy nữa.”

“Nếu tỷ muốn trút giận lấy vui,” Thẩm Ly Ca khẽ cắn môi, ngẩng cao cổ, chắn trước mặt nam nô, “muội có thể chịu thay huynh ấy.”

2

So với thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn của Hô Diên Hành, thân hình mảnh mai của Thẩm Ly Ca đứng chắn trước mặt hắn càng thêm nực cười.

Một con mãnh thú giữa sa mạc, lại cần một con thỏ trắng run rẩy che chở?
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 2: Chương 2



Sau khi Thẩm Ly Ca xuất hiện, những dòng chữ đó đều tán dương nàng ta, từng dòng từng dòng đều chửi rủa ta độc ác, là vai ác phản diện không có kết cục tốt.

Ta cụp mắt xuống, liếc nhìn vết m.á.u trên roi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

“Trưởng tỷ, xin tỷ tha cho huynh ấy.”

“Dù cái giá phải trả lớn đến đâu, muội cũng nguyện thay huynh ấy gánh chịu.”

Thẩm Ly Ca đứng trước mặt ta, giọng yếu ớt run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nói ra.

Sau lưng nàng ta, đôi mắt màu hổ phách của Hô Diên Hành, hung ác như thú dữ, gắt gao nhìn ta.

Trong ánh mắt hắn, cũng chỉ có ta!

Ta bỗng bật cười.

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ly Ca lập tức tái nhợt.

Ta, như những dòng chữ đã nói là vai phản diện ác độc nhất thế giới này, sẽ để nàng ta làm người tốt sao?

Muốn c.h.ế.t thì cùng chết!

“Đêm nay, bản cung còn chưa chọn nam sủng hầu hạ.”

Ta vòng qua Thẩm Ly Ca, một chân giẫm lên bắp đùi màu mật, căng cứng đầy cơ bắp của Hô Diên Hành.

Ta không để ý đến vết thương trên người hắn, đầu ngón tay từng chút siết chặt sợi xích trên cổ hắn, kéo hắn đến gần ta.

“Nam nô này rất hợp khẩu vị bản cung.”

“Vậy thì, để hắn hầu hạ đi!”

Thẩm Ly Ca c.h.ế.t đứng, con ngươi co rút lại, giọng bật cao:

“Không được! Trưởng tỷ, tỷ có thể chọn người khác, không thể đụng vào huynh ấy!”

Ta nâng cằm Hô Diên Hành lên, cảm nhận được hơi thở thô nặng nóng bỏng của hắn, xuyên qua chiếc mõm, lướt qua vành tai ta.

“Một tên nam nô thấp hèn, bản cung muốn thì muốn. Đến lượt ngươi phản đối sao?”

“Người đâu, đem hắn đi tắm sạch sẽ, đưa đến tẩm cung của bản cung!”

3

Trên màn hình toàn là tiếng than khóc:

[Thôi rồi thôi rồi! Bé ngoan nữ chính còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với nam chính, đã bị phản diện ác độc nhanh chân chiếm tiên cơ rồi, giờ làm trước ghét trước à?]

[Có phải chỉ mình tui thấy kỳ không? Nam chính bị quất ra nông nỗi thế rồi, còn làm ăn gì được nữa không?]

[Còn làm ăn được lắm đấy nhé! Mấy người không thấy à, chị gái phản diện vừa mới quất hắn một roi, hắn run lên một cái, không nhịn được mà hất eo một phát đó. Với hắn, mấy vết thương nhỏ này chính là phần thưởng, hiểu chưa! Hắn còn khoái chí ấy chứ!]

Ta nhìn cây roi trong tay bằng ánh mắt là lạ.

Gương mặt vốn luôn vô cảm, giờ lại bất giác nóng bừng lên.

Cây roi này… không thể giữ lại nữa!

[A a a a a, cái drama này ngon quá đi, chị gái phản diện cưỡng ép yêu đương, chị đúng là chủ nhân hệ alpha!]

[Cặp đôi lệch lạc thế này mà lại dễ yêu ghê, biết làm sao bây giờ?]

Trong phòng ngủ.

Hô Diên Hành đã được tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến đây.

Sợ hắn làm ta bị thương, nên trên mặt vẫn chưa tháo dụng cụ chống cắn.

Hai tay hắn bị xích sắt trói chặt, quỳ gối trước giường ta.

Hắn đã không ăn gì một ngày một đêm rồi.

Khi giọt nước từ má Hô Diên Hành chảy xuống, hắn không nhịn được, cổ họng trượt lên xuống, đầu lưỡi l.i.ế.m qua khóe môi.

Hắn nhận ra ta đang ngồi ở mép giường, ánh mắt từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hắn.

Hô Diên Hành cụp mắt, nghiêng đầu đi.

Làn da màu mật cũng không che nổi sắc đỏ kỳ quặc lặng lẽ lan trên mặt hắn.

Rồi hắn lại quay đầu nhìn ta, Hô Diên Hành nhướn mày kiếm.

Trong đôi mắt hổ phách ngang ngạnh kia, đầy rẫy chán ghét và giễu cợt.

Hắn cười khẩy, giọng khàn khàn: “Trưởng công chúa điện hạ tôn quý, không phải muốn ta hầu hạ sao?

“Sao vẫn chưa động tay động chân…

“Lẽ nào sợ ta tìm được cơ hội, báo thù mà g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi?”

[Không phải sợ hắn g.i.ế.c chị, mà là sợ hắn “làm chết” chị đó!]

Ta đứng dậy, kéo mạnh sợi xích nơi cổ tay hắn.

Không có chỗ tựa, hắn nặng nề ngã xuống thảm mềm.

Vết thương trước n.g.ự.c bị rách toạc.

Máu tươi nhuộm đỏ hoa văn trên thảm.

Ta nhấc chân, giẫm lên lưng hắn, giọng điệu cao ngạo lạnh lùng:

“Đây mới là tư thế mà một nô lệ hèn hạ nên có khi nói chuyện với công chúa!”

Hô Diên Hành mặt trắng bệch, lồng n.g.ự.c rung lên, vậy mà vẫn bật cười được: “Trưởng công chúa chưa ăn cơm à?

“Chỉ có chút sức này thôi? Thủ đoạn này thôi à!”

[Cười c.h.ế.t mất! Mau làm hắn “sướng chết” luôn đi! Hắn sắp không nhịn nổi rồi đó!]

[Chị phản diện đừng đánh nữa, chẳng khác nào thưởng cho hắn! Tát hắn một cái, hắn còn sợ là chị sẽ rút tay lại ấy chứ…]

[Phản diện xấu xa cút ra xa tí đi được không! Các người đang ghép cp ma quỷ gì vậy? Không thấy nam chính chảy m.á.u đầy người rồi à!]

[Giờ chị phản diện đang ngược hắn, làm nhục hắn, đợi đến khi nam chính dẫn quân đến, sẽ đồ sát hết cả thành! Muốn xem trước kết cục của nữ phản diện ghê gớm này quá!]

Sẽ diệt quốc ta, còn tàn sát cả thành?

Khóe môi ta cong lên, nụ cười càng lạnh hơn.

Ta cúi người, một tay bóp chặt cổ Hô Diên Hành, nơi gân xanh nổi rõ.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 3: Chương 3



Một tay tháo dụng cụ chống cắn trên mặt hắn.

Trong đôi mắt đỏ rực đầy cảnh giác và giễu cợt của hắn, ánh lên sự đề phòng.

“Trưởng công chúa, lại nghĩ ra trò gì nhục nhã người khác nữa đây?

“Cứ thử lên ta xem! Ta sẽ ghi nhớ từng thứ một…”

“Vậy thì ngươi nhớ cho kỹ!”

Ta cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống.

Ngón tay ta ấn lên môi hắn, khô khốc vì khát suốt cả ngày.

Cho đến khi thấy bờ môi mỏng manh kia rớm máu…

Ta cúi đầu.

Trong ánh mắt rung động của Hô Diên Hành… hôn hắn.

Bình luận điên cuồng:

[Cứ vậy mà hôn luôn à? Sau này còn làm địch thế nào được nữa?]

[Chị phản diện giỏi thật! Một cái tát, một nụ hôn, câu được nam chính ngoan ngoãn luôn. Sau này còn nhìn nổi bé ngoan nữ chính nữa không?]

[Nữ phụ phản diện thật dơ bẩn! Tức c.h.ế.t tui rồi, cô ta thường xuyên lăn lộn với các nam sủng, làm sao xứng đáng hôn nam chính chứ! Mau g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta đi!!!]

Ta liếc mắt về phía mấy dòng chữ ấy, khiêu khích cười.

Ta đã là đại phản diện tàn độc nhất truyện rồi.

Tại sao phải tha cho bất kỳ ai trong nam nữ chính?

Phải thấy bọn họ đổ máu, rơi lệ, ta mới thấy hả dạ!

Ta kéo mạnh sợi xích nơi cổ tay Hô Diên Hành, mạnh mẽ, không cho phép chống cự, sâu thêm nụ hôn ấy.

Sau rất lâu.

Ta lười nhác đứng dậy, thưởng thức dáng vẻ hắn hận ta đến nghiến răng, nhưng ánh mắt mê ly, hơi thở gấp gáp.

“Đủ rồi…” Ta bật cười khẽ.

Hất cằm: “Lên giường đi, hầu hạ ta!”

4

[Hầu hạ cô ta? Đúng là nằm mơ!]

[Ngay sau đây là cơ hội tốt nhất để nam chính ám sát phản diện ác độc!]

[Cực kỳ mong chờ cảnh tiếp theo! Nam chính sẽ đ.â.m xuyên thân thể nữ phản diện, khiến cô ta bị thương nặng, để xem sau này cô ta còn làm mưa làm gió được không!]

[Nam chính là thái tử một nước, sao có thể khuất phục chứ? Đừng có ghép cp vớ vẩn nữa, Hô Diên Hành chỉ có thể là của bé ngoan nữ chính chúng ta!]

[Nữ phụ phản diện dâm loạn vô đạo, lại còn độc ác vô tình. Đã đến lúc xuống đài rồi!]

[Đúng vậy! Nên để bé ngoan làm Nhiếp chính công chúa, tại sao lại để nữ phản diện này nắm quyền triều chính chứ?]

Ta liếc nhìn mấy dòng chữ đang nhấp nháy, khóe môi cong lên cười lạnh.

Bọn họ tưởng ta muốn làm Nhiếp chính công chúa sao?

Phụ hoàng thiên vị, đem tất cả sủng ái dồn hết cho Thẩm Ly Ca.

Rồi đẩy ta ra tiền tuyến, bắt ta gánh vác triều chính, đối mặt với trăm bề nguy hiểm.

Còn Thẩm Ly Ca, nàng ta chỉ cần núp sau cánh ta.

Để ổn định triều cục, tay ta nhuộm máu, chịu đủ tiếng xấu, chỉ để làm nổi bật sự hiền lành của Thẩm Ly Ca, giành lấy lòng dân cho nàng.

Đợi thời cơ chín muồi.

Bách tính khẩn cầu, quần thần ép buộc.

Thẩm Ly Ca sẽ nhân danh đại nghĩa, xử tử ta, rồi bước lên ngôi nữ đế, dẫm lên xác ta mà đăng cơ!

Ta chẳng mảy may bận tâm, khẽ cười khinh bỉ.

Thật ngu ngốc.

Đám người đó tưởng ta cũng ngu như vậy à?

Kẻ nào dám đối đầu với ta.

Hoặc là khuất phục, hoặc là chết!

Chỉ như vậy, mới xứng với danh tiếng đại phản diện m.á.u lạnh, dã tâm ngút trời của ta!

Ta vẫy ngón tay một cái.

Lớp váy mỏng manh trên vai trượt xuống.

“Mau lên, bản cung không có nhiều kiên nhẫn.” Ta nhíu mày, lạnh lùng nói.

Ta cúi người, bóp cằm Hô Diên Hành, khinh thường vỗ nhẹ mặt hắn: “Ngươi không được, bản cung còn có đầy kẻ khác!”

Hơi thở nóng rực của Hô Diên Hành phả vào lòng bàn tay ta.

Ánh mắt u ám nguy hiểm, bỗng bật cười trầm thấp: “Điện hạ, đây là ngươi tự chuốc lấy!”

Hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ kín lên người ta.

Giống như một con dã thú nguy hiểm, khó thuần phục nhất.

Bất cứ lúc nào cũng có thể phản chủ.

Máu ta như sôi lên, thân thể khẽ run rẩy.

Ta không hề sợ hãi, mà là… say mê.

Đây mới là điều ta muốn….

Biến con thú hoang nguy hiểm nhất, trở thành kẻ quỳ dưới chân váy ta!

Hô Diên Hành nằm trên giường.

Thân hình cao lớn chiếm trọn cả long sàng.

Mỗi tấc cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn, đều như tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất.

Hắn nhướng mày nhìn ta, lười nhác dụ hoặc: “Công chúa, có thể bắt đầu rồi.”

[Chị gái phản diện đúng là đỉnh thật! Căng thẳng bùng nổ, ta tiêu rồi!!!]

[Trà đắng hôm nay, xin dừng tại đây.]

[Cảm giác đau khổ mà hạnh phúc, ai hiểu cho... Vừa muốn xem cảnh làm rồi hận, lại không muốn chị gái phản diện bị đâm, từ đó nửa người tê liệt, trở nên càng thêm âm hiểm.]

5

Ta bước đến bên giường, ấn vào một cơ quan ẩn.

Tay chân Hô Diên Hành lập tức bị trói chặt không chút kẽ hở.

Hắn giãy giụa một lúc, phát hiện không thoát ra nổi.

Hắn gằn giọng hỏi đầy nguy hiểm:"Đây là thú vui của công chúa điện hạ sao?

"Công chúa điện hạ cũng chơi thế này với những nam sủng khác à?"

Ta cúi đầu, cắn lên yết hầu yếu ớt nhất của hắn.

Nghe hắn đau đớn rên khẽ.

"Ta chỉ thế này… với ngươi thôi.”
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 4: Chương 4



"Mỹ sắc tuy mê người, nhưng bản cung không muốn c.h.ế.t trên người ngươi!”

"Ngươi giấu ám khí ở đâu?"

Hô Diên Hành mím môi, ngạo nghễ hất tóc, khinh miệt không trả lời ta.

"Không nói? Bản cung tự mình tìm."

Đầu ngón tay lạnh băng chạm lên cơ bụng nóng bỏng của hắn.

Chầm chậm dò xét.

Hắn không nhịn được, lông mi run lên, bật ra một tiếng "hừ".

[Chị gái phản diện ăn ngon thật đấy, cho tui được khám xét thử một lần được không?]

[Tui tố cáo! Ám khí giấu ngay dưới khổ trà tử* của hắn đấy, chị mau tìm đi!]

( ẩn dụ cho một phần cơ thể – cụ thể là ch* k*n (ch*m 🐦)

[Nam chính không biết nghe lời thế này thì phải phạt thật nặng! Phải khiến hắn ba ngày ba đêm không rời khỏi giường luôn!]

Ngón tay ta lần dọc theo vòng eo rắn chắc của hắn.

Không bỏ sót chỗ nào.

Cuối cùng, ta tìm được một con d.a.o găm tẩm độc từ phía sau eo bụng hắn.

Lưỡi d.a.o ánh lên sắc tím đen.

Phản chiếu nụ cười lạnh nhạt bên môi ta.

"Muốn đ.â.m con d.a.o này vào đâu trên người ta?

"Là chỗ này sao?"

Ta nắm lấy ngón tay thon dài rắn rỏi của hắn, ép lên trước n.g.ự.c mình.

Hô Diên Hành nghiến chặt răng, đôi mắt hổ phách tối tăm.

Chỉ cần hắn dùng lực, là có thể dễ dàng bóp nát tim ta.

Nhưng hắn đã do dự.

Con mồi trong tay thợ săn mà khiến thợ săn mềm lòng, thì nhất định sẽ bại trận thê thảm!

Nhưng ta thì sẽ không do dự.

Ta đứng dậy, từng ngón tay lướt qua lưỡi dao, lạnh nhạt ra lệnh:

"Người đâu, tên nam nô này cất giấu hung khí, có ý đồ ám hại bản cung.”

"Xử phạt hắn, ném vào trường đấu thú.”

"Muốn sống thì phải đánh thắng mãnh thú, hoặc trở thành thức ăn cho mãnh thú, hoặc sống sót trở về cầu xin bản cung tha thứ."

6

Bình luận trực tiếp sôi sục, chửi mắng kịch liệt:

[Sao phản diện lại khó c.h.ế.t thế! Xem tức muốn điên! Cô càng độc ác, c.h.ế.t càng thê thảm! Hoàn toàn không thể so được với nữ chính ngoan hiền dịu dàng của chúng ta! Bảo sao ai cũng ghét cô!]

[Nam chính đã làm hại gì cô đâu, sao phải ném hắn vào đấu thú trường! Trên người hắn còn vết thương, nếu muốn hắn c.h.ế.t thì nói thẳng ra đi!]

[Yên tâm đi các chị em, nữ chính chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu hắn ra. Tất cả khổ nạn này chỉ là chất xúc tác cho tình yêu của họ. Nhờ có phản diện, nam chính mới nhận ra nữ chính của chúng ta tốt biết nhường nào!]

[Chị gái phản diện à, thật ra con d.a.o tẩm độc đó là do em gái cô đưa cho hắn để phòng thân. Là cô ta ám chỉ hắn ra tay báo thù cô, chuyện này không thể hoàn toàn đổ cho nam chính được.]

Không ngờ muội muội nhìn thì ngoan ngoãn vô hại của ta lại nhanh chóng có dây mơ rễ má với nam chính đến vậy.

Còn cấu kết cùng nhau, mưu đồ ám sát ta.

Muốn ta c.h.ế.t đến mức này sao?

Lòng ta phủ một lớp băng lạnh, nhưng ngay sau đó, khóe môi lại cong lên đầy thích thú.

Món “quà đáp lễ” chuẩn bị tặng cho Thẩm Ly Ca ngày mai, mong rằng nàng ta sẽ thích!

Ta mặc trên người bộ váy thêu lông công, dáng vẻ ung dung cao quý, xuất hiện trên khán đài trường đấu thú.

Ta cho người đi mời Thẩm Ly Ca đến.

Thấy nàng ta xuất hiện, ta nở nụ cười không lộ cảm xúc, nhã nhặn cất lời:"Nhị công chúa, bản cung đã chừa lại vị trí đẹp nhất để xem đấu thú cho muội."

Ta còn đưa ống nhòm trong tay cho nàng.

"Dùng cái này sẽ nhìn rõ hơn.

"Nhìn rõ kết cục của kẻ dám ám sát bản cung."

[Bé cưng đừng nhận lấy!]

[Thấy nam chính vật lộn với mãnh thú, bé cưng sẽ khóc mất, sẽ không màng nguy hiểm lao vào cứu hắn mất! Quá đau lòng rồi, phản diện đang g.i.ế.c người mà còn dày vò tinh thần!]

[Đau lòng cho bé cưng và nam chính quá, họ chỉ muốn yêu nhau, muốn ở bên nhau, có gì sai?]

[Đừng quá u mê chuyện yêu đương! Còn tính mạng của dân cả thành thì không phải mạng người à? Chỉ vì muốn thành toàn cho tình yêu của nam nữ chính mà để dân chúng bị đồ sát sao? Ủng hộ phản diện thuần phục chó, khiến nam chính thành nam nô dưới gối, mãi mãi không dám phản bội!]

Mấy chữ nhấp nháy trên màn hình làm ta bật cười.

Nếu không g.i.ế.c người, không dày vò lòng họ, thì ta còn làphản diện kiểu gì nữa?

Thẩm Ly Ca giơ ống nhòm lên, nhìn rõ tình hình trong trường đấu thú, đặc biệt khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn, linh hoạt của Hô Diên Hành giữa đám nô lệ…

Cả người nàng ta run lên.

Ống nhòm rơi khỏi tay, rơi xuống đất.

Từng giọt nước mắt hoảng loạn thi nhau trào ra từ khóe mắt.

Nàng ta cắn chặt môi, không ngừng khóc lóc cầu xin ta:"Trưởng tỷ, muội sai rồi.”

"Con d.a.o đó là muội đưa cho huynh ấy để phòng thân. Muội không ngờ huynh ấy sẽ dùng nó làm tổn thương tỷ…”

"Tỷ nhốt huynh ấy vào trường đấu thú, bắt huynh ấy đấu với mãnh thú đói nhiều ngày, huynh ấy sẽ c.h.ế.t mất."

Thẩm Ly Ca mặt mũi lem luốc, tay nhỏ run rẩy túm lấy váy ta.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 5: Chương 5



"Đều là muội, trưởng tỷ muốn phạt thì phạt muội, nhốt muội vào trường đấu thú thay cho huynh ấy đi…"

Ta không chút thương hại, mặt không cảm xúc gỡ từng ngón tay nàng ra, rút lại vạt váy.

Lạnh lùng nhắc nhở:"Thẩm Ly Ca, nhớ kỹ thân phận của muội. Một tên nam nô hèn mọn, không đáng để muội quỳ xuống cầu xin."

Gương mặt tái nhợt của Thẩm Ly Ca đỏ bừng lên, theo bản năng muốn phản bác ta:"Trưởng tỷ, huynh ấy không phải nam nô hèn mọn!

"Huynh ấy không được xảy ra chuyện! Tỷ sẽ hối hận đấy!"

Ta nhìn nàng ta chằm chằm, nửa cười nửa không:"Vậy hắn có thân phận gì? Không phải nô lệ, chẳng lẽ là hoàng tử sao?"

Thẩm Ly Ca nhận ra mình lỡ miệng, khẽ cắn môi ngồi lại bên ta.

Trong trường đấu thú liên tục vang lên tiếng gầm gừ của mãnh thú, và cả tiếng hét thảm thiết của con người.

Thẩm Ly Ca không rời mắt khỏi trong sân, hai tay nắm chặt đến trắng bệch cả khớp tay.

Đôi môi mềm mấp máy, khóc lóc cầu nguyện khe khẽ:"Xin các vị thần trên trời phù hộ, mong Hô Diên Hành có thể bình an vô sự sống sót!"

Qua hai canh giờ.

Mùi m.á.u tanh lan khắp trường đấu thú.

Người quản lý nô lệ tiến lên, nhắc ta: "Bẩm điện hạ, tên nam nô ấy vẫn còn sống…"

Trên mặt ta không chút ngạc nhiên.

Những dòng chữ kỳ quặc kia đã nói rõ rồi, Hô Diên Hành có hào quang nam chính, có thể hóa dữ thành lành, không dễ gì g.i.ế.c được hắn.

Đôi mắt Thẩm Ly Ca lập tức sáng lên, cả khuôn mặt khôi phục thần sắc.

Nàng ta nghẹn ngào cầu xin: "Trưởng tỷ ghét huynh ấy như vậy, chi bằng ban cho muội tên nam nô này đi.”

"Muội có thể dùng tất cả phần thưởng mà phụ hoàng ban cho để đổi lấy huynh ấy!"

Thẩm Ly Ca càng khẩn cầu, ta lại càng không thể đáp ứng nàng!

Quản sự liếc nhìn Thẩm Ly Ca, do dự nói: "Tên nam nô ấy bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh, xin hỏi điện hạ định xử lý thế nào?"

Thẩm Ly Ca bật khóc nức nở, bất chấp tất cả muốn lao vào tìm Hô Diên Hành.

Hoạn nạn thấy chân tình?

Ta mà để nàng ta và Hô Diên Hành phát triển thành tình huống cứu mạng sinh tình à?

"Tạm thời ngăn nhị công chúa lại." Ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn án, lạnh lùng ra lệnh.

Thẩm Ly Ca nhìn Hô Diên Hành gần ngay trước mắt, lại ngước đôi mắt đỏ bừng vì nước mắt lên nhìn ta, như một con thỏ bị chọc giận muốn cắn người.

"Trưởng tỷ, muội đã cầu xin tỷ đến vậy, tỷ vẫn không chịu tha cho huynh ấy sao?"

Hô Diên Hành bị tiếng khóc của nàng đánh thức.

Chật vật mở mắt, ánh nhìn lờ mờ lướt qua hướng của Thẩm Ly Ca.

Những dòng chữ trên không ngừng reo vui:

[Tốt quá rồi, bánh xe số phận cuối cùng cũng xoay chuyển rồi!]

[Hô Diên Hành, anh thấy chưa? Bé cưng của chúng ta vì anh mà không tiếc tất cả, dám phản kháng cả chị gái phản diện! Sau này anh nhất định phải yêu cô ấy, đối xử thật tốt với cô ấy gấp trăm lần!]

[Hu hu hu khóc c.h.ế.t ta rồi, họ thật sự là tình yêu vượt muôn vàn chông gai. Ta giờ chỉ muốn xem nam nữ chính ngọt ngào yêu nhau, và cảnh phản diện c.h.ế.t thảm nhất có thể!]

Ta tiếc nuối cong môi, cắt ngang ánh mắt nhìn nhau từ xa của hai người.

Có ta là phản diện ở đây, bọn họ đã định trước không thể có tình yêu ngọt ngào.

Chỉ cần ánh mắt của Hô Diên Hành luôn chỉ dừng lại trên người ta.

Yêu ta hay hận ta, thì có sao?

"Nhốt toàn bộ nô lệ sống sót từ trường đấu thú vào địa lao."

Lời nói lạnh lẽo như băng, gần như tàn nhẫn của ta, quả nhiên đã kéo ánh mắt của Hô Diên Hành về phía ta.

7.

Hô Diên Hành không cầm cự được bao lâu, lại ngất đi lần nữa.

Ánh mắt hắn nhìn ta trước khi ngất xỉu, căm giận lạnh lùng, như muốn đ.â.m xuyên xương tủy ta.

Ta nghĩ nếu hắn còn chút sức lực nào để giãy giụa, chắc chắn sẽ lao tới bóp c.h.ế.t ta, cùng ta đồng quy vu tận.

Ánh mắt như thế, lại khiến ta rùng mình một cách kỳ lạ.

Vừa nguy hiểm, lại vừa mê hoặc lòng người.

Khán giả trên màn hình an ủi lẫn nhau:

[Không sao đâu! Bảo bối ngoan thông minh đã trộm được chìa khóa thuốc ở cổng địa lao rồi!]

[Sau chút ngược nhẹ này, chính là màn rắc đường ngọt đấy!]

[Đợi đến tối, bảo bối nữ chính sẽ lẻn tránh thị vệ đến cứu hắn, ôm hắn vào lòng bôi thuốc, mình bắt đầu mong trời tối quá đi mất!]

Bọn họ quên rồi.

Ta mới là người nắm quyền tối cao ở Đại Ân này, Trưởng công chúa giám quốc!

Trước quyền lực tuyệt đối, mấy trò yêu đương vụng trộm đó thật nực cười.

Không cần đợi đến tối, không cần trộm chìa khóa, cũng chẳng cần tránh thị vệ.

Bây giờ, ta muốn đến địa lao gặp hắn là có thể đi ngay!

Hô Diên Hành đang mê man, tay chân bị trói chặt, bị đóng đinh lên bức tường lạnh lẽo trong địa lao.

Cơ bắp rắn rỏi màu mật ong đầy vết cào và vết cắn của dã thú.

Máu đã đông lại thành màu đen.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 6: Chương 6



Trong vẻ hoang dã nguy hiểm ấy, lại pha thêm một nét đẹp mong manh dễ vỡ.

[Hự hự hự, tạo hình chiến thương!]

[Nam chính xin lỗi, tui chỉ muốn phá hỏng hắn cho bằng được.]

[Chị phản diện sẽ huấn luyện hắn ngay lúc yếu đuối nhất sao?]

Những dòng chữ này, đoán trúng suy nghĩ trong lòng ta.

Khi một người đang ở thời điểm yếu đuối nhất, bất lực nhất, chút ấm áp được ban cho, hắn sẽ coi như cọc cứu mạng, thậm chí tôn sùng như thần linh.

Ta giơ tay, nhẹ nhàng áp lên gò má Hô Diên Hành.

Thấy hắn trong ác mộng vẫn vô thức dựa vào hơi ấm, dán sát lấy lòng bàn tay ta, dụi nhẹ như một chú cún nhỏ.

Ta cởi dây xích trên người hắn.

Hô Diên Hành đổ vào lòng ta.

Ta khựng lại một chút, không quen với sự tiếp xúc gần gũi thế này, nhưng vẫn ôm lấy thân thể cao lớn đó vào lòng.

Ta điều chỉnh tư thế, để Hô Diên Hành tựa vào ta, bắt đầu bôi thuốc cho hắn.

[Đáng đời, c.h.ế.t luôn cho rồi! Phản diện lúc nào cũng cướp spotlight của nữ chính!]

[Đừng nói vậy! Tui cảm giác phản diện đang thay đổi, lặng lẽ quan tâm chăm sóc nam chính. Không nhịn được mà ship CP tà đạo rồi giờ sao đây?]

[Mấy bạn đừng mềm lòng! Nếu không phải tại cô ta đưa Hô Diên Hành vào đấu thú trường, ảnh đâu bị thương nặng như vậy!]

Thay đổi sao?

Ta là một phản diện chính hiệu, sao phải tẩy trắng, thay đổi bản thân?

Ta hơi nheo mắt, chăm chú nhìn Hô Diên Hành đang đau đến run rẩy trong lòng.

Tất cả những việc ta làm, đều có mục đích rõ ràng!

Hô Diên Hành yếu ớt mở mắt.

Người đầu tiên hắn thấy, chính là ta.

Hắn nghiến răng, th* d*c, cố vùng khỏi lòng ta.

"Chơi đùa ta, rất vui sao?”

"Ta là con mồi trong tay công chúa điện hạ à?"

Ánh mắt ta sáng lên.

Đúng là rất vui, ta rất hưởng thụ cảm giác nắm giữ trong tay tất cả!

Ngón tay ta ấn mạnh xuống.

Nhìn thấy đuôi mắt hắn ửng đỏ, đau đến rên khẽ, nhưng lại không đủ sức đẩy ta ra.

Ta ghé sát tai hắn, cắn lấy vành tai hắn, như đe dọa:

"Nghe lời một chút, đừng cứ nghĩ đến chuyện chống lại ta.”

"Ta vẫn đang bôi thuốc cho ngươi, người đau sẽ là ngươi!"

Hô Diên Hành nhìn chằm chằm vào ta.

Bụng dưới cũng phập phồng dữ dội.

Trong ánh mắt căm hận, pha lẫn chút cảm xúc phức tạp.

"Tại sao… lại bôi thuốc cho ta?”

"Ta chỉ là nô lệ, nhìn ta bị tra tấn, c.h.ế.t đi… chẳng phải càng hợp ý công chúa hơn sao?"

8

[Nam chính, giọng điệu này là sao? Đang giận dỗi nũng nịu với phản diện à? Ảnh bắt đầu để ý rồi đó!!!]

[Nam chính sắp bị thuần hóa luôn rồi, kiểu tình yêu lệch lạc này sao mà cuốn dữ vậy?]

[Nữ chính bảo bối đâu rồi? Nếu chị không đến, nam chính thành chó của phản diện ác độc mất!]

[Phản diện ơi, thuần hóa em đi được không? Bảo em làm gì em cũng nghe. So với đóa hoa trắng nhỏ như nữ chính, thật chẳng có chút sức hút!]

[Lầu trên ei, chủ nhân ra lệnh bạn đi làm một bài kiểm tra toán học.]

Ta dùng ngón tay chà nhẹ lên đôi môi tái nhợt vì mất m.á.u của Hô Diên Hành.

Thấy hắn đau, nhưng vẫn không chịu nghiêng mặt né tránh.

Đón ánh mắt nóng rực của hắn, ta khẽ cúi đầu, thì thầm từng chữ bên tai: "Ta chưa từng nghĩ sẽ để ngươi chết."

Ta từng nghĩ phải g.i.ế.c hắn, nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng phát hiện hắn có hào quang nhân vật chính, g.i.ế.c không được, vậy thì phải thuần phục!

"Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn. “

"Chỉ nghe lời một mình ta…”

"Nói mấy lời như vậy, là muốn ta trừng phạt thêm, đeo rọ mõm cho ngươi?"

Nghe thấy "rọ mõm", ánh mắt hổ phách của Hô Diên Hành tối sầm lại.

Tai đỏ ửng, giận đến mức không thèm nhìn ta nữa.

Chỉ có chó cắn người, mới bị trừng phạt đeo rọ mõm.

Nhưng ánh mắt ta lại rực lên.

Hắn không biết, ta rất thích dáng vẻ hắn khi đeo rọ mõm.

Mắt đỏ hoe, hận đến tột cùng, cơ thể căng cứng run rẩy, nhưng lại chẳng thể cắn người…

Một tiếng "tách" giòn vang của ổ khóa vang lên.

Ngay sau đó là giọng nói nhẹ nhàng run rẩy của Thẩm Ly Ca:

"Chỗ này tối quá, lạnh quá…

"Hô Diên, huynh có ở đây không?

"Muội mang thuốc đến cho huynh… Tỷ tỷ đưa huynh vào trường đấu thú, chắc mấy con thú hoang đó cắn đau lắm phải không…"

Vừa nói, hơi thở của Thẩm Ly Ca đã run rẩy, mang theo tiếng nức nở.

Một đốm lửa bùng lên, chiếu sáng cảnh tượng trong lồng sắt của địa lao.

Hô Diên Hành đang nằm trong lòng ta.

Tóc mai rủ xuống cũng không che được đôi tai đỏ hồng của hắn.

Lọ thuốc trên tay Thẩm Ly Ca rơi vỡ xuống đất.

Cô cố kìm nén, nhưng giọng nói chua xót, đầy kinh ngạc vẫn bán đứng cảm xúc.

"Tỷ tỷ… sao lại ở đây?

"Hai người…"

Ta lạnh lùng cười khẩy, khiêu khích nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ly Ca:

"Chính như muội thấy đó.”

"Tên nam nô này, bản cung rất thích.”

"Thấy hắn bị thương, bản cung lại đau lòng."

[Bảo bối đừng tin lời cô ta. Cô ta lòng dạ rắn rết, căn bản không thật lòng với nam chính!]
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 7: Chương 7



[Nữ chính đừng chỉ biết khóc nữa, mau lên giành giật với phản diện đi!]

Ta sẽ cho nàng ta cơ hội giành giật với ta sao?

Một con thỏ nhỏ khóc thút thít, thì sao giữ được con mồi ngon ngay bên cạnh?

Ta ngậm một ngụm thuốc.

Cúi đầu hôn lên môi Hô Diên Hành.

Ngay trước mặt nàng ta, đút thuốc vào miệng hắn…

Hắn uống quá vội, sặc lên.

Thuốc nâu từ yết hầu trượt xuống.

Theo đường nét lồng ngực, chảy xuống bên dưới.

Thẩm Ly Ca nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch rồi lại đỏ ửng, che miệng, quay đầu chạy khỏi địa lao.

Ta buông Hô Diên Hành ra.

Hắn thở gấp không đều.

Còn ta, nét mặt bình thản, tâm trí không gợn sóng.

9

Sau khi vết thương của Hô Diên Hành được chữa lành, lính canh đưa hắn đến trước mặt ta.

“Điện hạ, nam nô này xử trí thế nào? Vẫn tiếp tục giam giữ sao?”

Những dòng chữ nhấp nháy ngày đêm sớm đã nói cho ta biết, từ sau khi ta đích thân đút thuốc cho hắn trước mặt Thẩm Ly Ca, Hô Diên Hành bắt đầu thường xuyên thất thần, hồn vía lên mây.

Chỉ cần có chút động tĩnh, hắn sẽ nôn nóng nhìn về phía cửa địa lao.

Một tháng trôi qua, ta như hoàn toàn quên mất hắn, không đến thăm hắn lấy một lần, thậm chí mặc kệ Thẩm Ly Ca dùng tiền mua chuộc lính canh địa lao, lén lút đến gặp hắn, bôi thuốc cho hắn.

Đáng lẽ đây là cơ hội tốt để hai người họ vun đắp tình cảm, vậy mà trong khu bình luận lại nói, nam nữ chính không có chút phản ứng hóa học nào, không thể "ship" nổi.

Nam chính thì hoặc là ngẩn người không nói gì, hoặc là hỏi Thẩm Ly Ca về hành tung của ta, có còn đi chọn nam sủng nào khác hay không.

Không ít lần khiến Thẩm Ly Ca suýt khóc vì tức.

Ta cố tình lạnh nhạt với Hô Diên Hành.

Cho hắn chút ngọt, rồi lại để hắn đói khát. Chỉ khi hoàn toàn bị thuần phục, mới xứng nhận được phần thưởng của chủ nhân.

Cho hắn nếm thử vị ngọt, nhưng không cho đủ, để hắn mãi mãi nhớ nhung.

Tình yêu nam nữ cũng là một trường đấu thú, ai động lòng trước, ai không giữ được bình tĩnh, người đó chính là kẻ thua.

Lúc này, khi Hô Diên Hành nhìn thấy ta, hơi thở của hắn rõ ràng trở nên dồn dập hơn.

Trong thư phòng yên tĩnh, ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập và hô hấp của hắn.

Ánh mắt nóng bỏng dính chặt từ đỉnh đầu rọi xuống, một khắc cũng không rời khỏi ta.

Còn ta thì cúi đầu, phê tấu chương trong tay, nét mặt thản nhiên, coi như không thấy.

Rất lâu sau, ta mới chậm rãi lên tiếng: “Đưa hắn đến tẩm cung của bản cung, làm nam sủng của bản cung.”

Rõ ràng nghe thấy hơi thở của Hô Diên Hành khựng lại.

Ta nhướng mày, hờ hững liếc hắn một cái, cứ như hắn chỉ là một kẻ nô bộc tầm thường trong mắt ta.

“Tháo xiềng xích trên người hắn ra.”

“Tạm thời cho hắn tự do.”

Trong mắt Hô Diên Hành màu hổ phách, ánh sáng lóe lên một cái.

Ta không để hắn có cơ hội mở miệng, phất tay cắt lời: “Nam sủng không xứng xuất hiện trong thư phòng.”

“Đem người đi, để hắn ở tẩm cung chờ bản cung.”

Ánh sáng trong mắt Hô Diên Hành lập tức ảm đạm.

Ta coi như không thấy.

Màn hình lại đang reo hò:

[Tuyệt quá rồi, đã qua đoạn ngược tâm nhất. Phản diện ác độc còn cho nam chính được tự do rồi!]

[Nam chính có thể tự do đi lại, bé cưng sẽ nhanh chóng tìm cách đưa hắn rời khỏi đây. Ân tình này, nam chính sẽ ghi nhớ cả đời, sau này cưới cô ấy làm vương phi.]

[Cuối cùng cũng không phải chịu tủi nhục nữa, phản diện mơ đẹp thật đấy, nam chính chịu làm nam sủng cho cô? Cùng lắm ba tập nữa, nam chính trở lại thân phận Thái tử Đại Mạc, thành người mà phản diện ác độc không thể với tới.]

[Phản diện vẫn còn vênh váo đấy! Đến lúc mất nước, hoàng tộc bị diệt sạch, đừng có quỳ mà khóc xin hắn và em gái cô tha cho một mạng!]

10

Phê xong tấu chương trên bàn, trời đã chập tối, ánh trăng sáng tỏ.

Trên đường trở về tẩm cung, ta đi ngang qua ngự hoa viên.

Những lời trên màn hình đã ứng nghiệm.

Ta vừa mới phong Hô Diên Hành làm nam sủng, trả lại tự do cho hắn.

Thẩm Ly Ca không đợi nổi dù chỉ một ngày, nóng lòng chạy đến tìm hắn, hai người đứng sau hòn giả sơn tư tình vụng trộm.

“Hô Diên ca ca, là Ly Ca vô dụng.”

“ Là Ly Ca đã hại huynh phải ở bên cạnh tỷ tỷ thất thường của muội, trở thành một nam sủng thấp hèn như thế…”

Giọng Thẩm Ly Ca mềm mại như móc câu, vừa mở miệng đã kéo lòng người theo.

“Ta không để tâm tới vậy.”

Giọng Hô Diên Hành khàn khàn, rất bình tĩnh.

Ta không biểu cảm, khẽ nhướng mày.

[Cười c.h.ế.t mất, vì yêu mà cam lòng làm chó rồi.]

[Không phục ai, chỉ phục chị phản diện. Giờ nam chính thậm chí chẳng buồn diễn nữa, hắn căn bản không muốn trốn, chỉ muốn cạnh tranh chức nam sủng, trở thành người mà chị phản diện yêu nhất!]

Thẩm Ly Ca càng đau lòng hơn, nghẹn ngào dịu giọng: “Hô Diên, huynh đừng nói như vậy.”
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 8: Chương 8



Giọng nàng ta trong trẻo, như sự cứu rỗi: "Muội biết Hô Diên không hề bẩn thỉu, huynh là vương của sa mạc, là chim ưng tung cánh, trưởng tỷ không thể bẻ gãy được sự kiêu hãnh của huynh!

“Huynh còn có đại nghiệp chưa hoàn thành! Sao có thể cam tâm làm nam sủng của tỷ tỷ được chứ?”

Thẩm Ly Ca kiên định: “Hô Diên, muội sẽ đưa huynh đi, đưa huynh rời khỏi hoàng cung Đại Ân!”

Ta ngồi trong loan kiệu, chơi đùa với móng tay nhuộm cửu đan, lặng lẽ chờ Hô Diên Hành trả lời.

Gió đêm đưa đến tiếng hô hấp của hắn.

Sau một hồi do dự, hắn khẽ khàng, khàn giọng hỏi: “Còn muội thì sao?’

“Muội đưa ta đi, có bị nàng ấy trừng phạt không?”

Giọng Thẩm Ly Ca xúc động đến run rẩy, dường như không chút sợ hãi.

“Muội… không sao cả.”

“Cho dù Thẩm Phong Nguyệt có thủ đoạn độc ác, hoang dâm vô đạo đến đâu, tỷ ấy vẫn là tỷ tỷ của muội. Dù có chịu chút trừng phạt, tỷ ấy cũng không lấy mạng muội đâu.”

Thẩm Ly Ca nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ cần thấy huynh rời khỏi đây là đủ rồi.”

“Hô Diên, muội chỉ mong huynh bình an, không muốn thấy huynh sống nhẫn nhục, dùng thân hầu người, bị tỷ ấy… tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay…

“Huynh rõ ràng cao quý đến thế, chói lọi đến thế…”

Ta nghe rõ từng câu từng chữ trong âm mưu của họ, nhưng không xuất hiện ngăn cản.

Cho đến khi họ ước định thời gian rời đi.

Ngày mười lăm tháng năm.

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên trời, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng khinh miệt.

Trên đời này, chỉ có thứ ta không muốn, không có thứ ta không thể có được…

Giống như ta đã vì giành lấy ngôi vị cao nhất mà đi qua con đường đẫm máu.

Kiến nghị bàn tán, cường giả phán xét.

Dù là ánh trăng trên trời,

Chỉ cần ta muốn,

Ta đột nhiên khép năm ngón tay lại, nắm chặt ánh trăng.

Chưa chắc không thể hái xuống, giam bên mình!

11

Tối hôm đó, vào cái đêm họ bàn kế bỏ trốn.

Hô Diên Hành không thể đi được.

Hắn loạng choạng xông vào tẩm cung của ta.

Lồng n.g.ự.c rộng lớn phập phồng kịch liệt, như muốn xé toạc quần áo trên người.

Hắn như một con sói vương khát máu, lại buộc phải quỳ trước chân ta, th* d*c.

Dưới đuôi mắt sắc lạnh, ánh hổ phách trong mắt hắn lộ ra vẻ đau đớn rối loạn như nhuộm máu.

Bàn tay to rộng, đầy vết chai mỏng, siết lấy mắt cá chân ta, từ từ dùng sức.

“Nói!

“Ngươi đã làm gì ta?!”

Ta bật cười.

Môi đỏ tươi khẽ cong, ta mỉm cười thương hại, bóp cằm hắn đang siết chặt.

“Bản cung xưa nay không làm việc vô ích.”

Ta là phản diện ác độc m.á.u lạnh như vậy, sao có thể tốt bụng đến mức tự mình xuống địa lao bôi thuốc, đút thuốc cho hắn?

Trong thuốc mỡ đó có trùng độc, nếm được mùi m.á.u sẽ chui vào.

Mà đúng lúc, con trùng mẹ khống chế trùng con, lại ở trên người ta.

Chỉ cần ta thôi động mẹ trùng, dù hắn có ở tận chân trời góc bể, m.á.u trong người cũng sẽ sôi lên, nóng rực không chịu nổi.

Chỉ khi quay về bên cạnh ta, ta mới là giải dược duy nhất của hắn.

Ngoài ra, một khi người mang trùng mẹ chết, kẻ mang trùng con cũng sẽ lập tức c.h.ế.t theo.

Ta dù có chết, cũng phải kéo theo nam chính của thế giới này chôn cùng!

Thà ta phụ người trong thiên hạ, còn hơn thiên hạ phụ ta!

“Bị bản cung xích lại rồi?

Không thể trốn được nữa, đúng không?

Thật đáng thương! Mười lăm tháng năm… là một ngày đẹp đấy, trùng với lễ Đốt Đèn. Ta thậm chí còn rút hết thị vệ trong cung.

Muội muội của bản cung còn đang đợi ngươi dưới gốc liễu trước cổng cung.

“Còn ngươi thì sao? Ngươi quỳ trước mặt bản cung, là muốn cầu xin điều gì?”

Ta ghét bỏ hất cằm hắn ra.

Ánh mắt lạnh đến tận xương, như một cái tát vang dội lên mặt hắn.

Đồng tử hắn run rẩy, cúi đầu như thể xấu hổ.

Nhưng gương mặt lại càng nóng rực.

Ý chí của Hô Diên Hành mạnh mẽ vô cùng.

Môi bị cắn đến bật máu.

Ta không vội, chậm rãi lật sách tiếp.

Cho đến khi hắn rên khẽ.

Ánh mắt đỏ rực vì d*c v*ng, như sắp nhỏ máu.

Những đốt ngón tay rộng lớn kêu răng rắc.

Gân xanh giật mạnh như sắp nổ tung.

Hắn run rẩy đưa roi da, cùng với rọ mõm đến trước mặt ta, khẽ giọng khẩn cầu, dụi vào mắt cá chân ta:

"Công chúa, giúp ta..."

12

[Chị ơi! Chị phản diện tới đánh em đi, em chịu đòn giỏi hơn hắn ta!]

[Tự nhiên được ăn ngon thế này, tui cứ thấy không quen sao sao ấy? Không được, phải đi học chính trị chút cho tỉnh táo lại.]

[CP tà môn cuối cùng cũng sắp làm chuyện đó rồi? A a a a a, ai tới đánh em một cái đi, để xem em có đang nằm mơ không!]

"Đáng thương như vậy sao?"

Ta cười lạnh giễu cợt, cúi người ban ơn.

Hôn lên bờ môi nóng rực run rẩy của hắn.

Dẫn dụ hắn đuổi theo, đến nghiện.

Sau đó đẩy hắn ra.

Ta lạnh lùng nhìn hắn tự tay đeo rọ mõm vào cho mình.

Đôi mắt màu hổ phách, nhuộm một tầng đỏ sẫm.

Như dã thú đã thuần phục, cam nguyện cúi đầu, tự đeo xích.
 
Công Chúa Nay Càng Phản Diện Hơn Rồi
Chương 9: Chương 9



"Muốn nhiều hơn nữa sao…

"Tự mình lấy đi!"

Dòng chữ nhấp nháy đến mức không nhìn rõ:

[Chị phản diện, chị là chủ nhân của các chủ nhân! Nữ hoàng của các nữ hoàng!]

[Đừng chen nữa mọi người, không vào được đâu, server sắp nổ rồi.]

[Chị ơi, dắt em đi dạo hai vòng với!]

[Em tuyên bố, chị phản diện có hai con chó, một con là nam chính, một con là em!]

[Tui tui tui nè! Tui là con thứ ba!]

……

Sáng hôm sau, ta đứng dậy đẩy người bên cạnh ra, chỉnh lại y phục lên triều.

Hoàn toàn không để ý tới ánh mắt nóng rực dính chặt phía sau lưng, chan chứa bất an.

Giữa buổi thiết triều.

Dòng chữ lại hiện lên.

Nhắc ta rằng, đêm qua chịu bị gió lạnh thổi suốt, nữ chính không đợi được Hô Diên Hành, mắt đỏ hoe, không cam lòng xông vào tẩm cung của ta.

Hô Diên Hành còn chưa kịp mặc quần áo.

Trên lồng n.g.ự.c vạm vỡ, dày đặc những dấu vết.

Khi bị Thẩm Ly Ca bắt gặp.

Nàng ta đứng sững tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hiểu ra đó là gì, nàng bật khóc.

"Trưởng tỷ ép huynh thị tẩm, làm nhục huynh sao?”

“"Nên đêm qua huynh mới không đến tìm muội?”

"Hô Diên, muội không trách huynh! Là muội quá ngây thơ, cứ tưởng có thể đưa huynh rời đi một cách hoàn hảo."

Những dòng chữ trên màn hình an ủi nàng:

[Ngoan nào đừng khóc nữa, nam chính chỉ là trúng độc cổ thôi, hắn vẫn yêu cô mà.]

[Cứ cưng chiều cô ta, cứ dỗ dành cô ta đi!]

[Đêm qua là ai r*n r* làm chó ấy nhỉ! Cuối cùng chị phản diện bảo hắn cút đi, còn tát cho một cái, vậy mà hắn còn không nỡ rời đi.]

Hô Diên Hành cau mày, lạnh nhạt để mặc Thẩm Ly Ca đứng một bên, vội vàng mặc áo.

Dòng chữ lại bắt đầu chỉ trích Hô Diên Hành, chửi hắn lạnh nhạt với nữ chính ngoan hiền.

Ta vừa nghe chính sự, vừa coi đám chữ đó như truyện cười g.i.ế.c thời gian.

Thẩm Ly Ca không từ bỏ.

Một lòng muốn giúp Hô Diên Hành rời đi.

Ta thật sự không hiểu, bao năm nay ta nắm giữ triều chính, tuy thủ đoạn có phần tàn nhẫn, nhưng chưa từng bạc đãi muội muội cùng cha khác mẹ này.

Tại sao sau khi Hô Diên Hành xuất hiện, nàng ta lại nhất quyết đứng về phía hắn?

Khiến sau này nước mất nhà tan, làm sủng phi bên cạnh hắn, lại tốt hơn làm công chúacành vàng lá ngọc sao?

13

Thẩm Ly Ca vẫn chưa chịu buông tay.

Nàng ta đưa mật thám của Đại Mạc đến trước mặt Hô Diên Hành.

"Đây là ám vệ của Đại Mạc ẩn mình trong hoàng cung Đại Ân.

"Võ công cao cường, có hắn giúp, ta nhất định có thể đưa huynh rời khỏi đây."

Dòng chữ trên màn hình tràn đầy lời khen Thẩm Ly Ca thông minh, có cách, đến ám vệ Đại Mạc cũng tìm được.

Lần này, Hô Diên Hành nhất định có thể trốn thoát, rồi quay về báo đáp ân tình của nàng ta.

[Phản diện làm nhiều vậy, thì sao chứ? Cuối cùng cũng không thể thay đổi cốt truyện!]

[Cuối cùng, nam chính vẫn sẽ quay về Đại Mạc, làm đại sự, khôi phục thân phận thái tử.]

[Tui đợi giây phút này lâu lắm rồi, ai hiểu được không? Tui không muốn hít CP tà môn gì hết, nữ chính ngoan mới là người thật lòng với hắn! Nam chính bị phản diện ép hầu hạ, mất hết tôn nghiêm, chỉ là không còn hận phản diện nhiều như trước thôi. Cùng lắm sau này dẫn binh tiêu diệt nước nàng ta, nể tình một đêm kia, để phản diện có toàn thây!]

Đến khi ta hạ triều trở về.

Ta vờ như không biết gì về việc họ âm thầm bàn mưu bỏ trốn, ta điềm nhiên dùng cơm trưa dưới ánh mắt bất an của Thẩm Ly Ca.

Dạy chó là phải thả ra một chút, rồi lại kéo dây xích chặt thêm.

Để hắn hiểu, cổ hắn vĩnh viễn mang một sợi xích.

Khi dùng bữa.

Để mê hoặc ta, lấy lòng sự “hoang dâm vô độ” của ta.

Thẩm Ly Ca vỗ tay, dâng lên một nam sủng đến từ Đại Mạc.

Nam sủng này có bảy phần giống Hô Diên Hành, cùng màu da mật, cùng ngũ quan sâu sắc dị vực.

Chỉ là hắn ta không có được khí chất nguy hiểm, ngông cuồng, mê người của Hô Diên Hành.

Vừa xuất hiện đã để lộ cơ bụng và eo thon, nhảy vũ điệu Đại Mạc.

Rất ngoan ngoãn tiến sát ta.

Đưa lồng n.g.ự.c tới tận tay ta.

Hô Diên Hành đứng cạnh ta gắp thức ăn, mắt hổ phách híp lại, như dã thú nhìn kẻ xâm nhập, lộ nanh lạnh lùng.

Ngón tay thô to suýt chút nữa bóp nát chiếc muôi trong tay.

Thẩm Ly Ca cười nịnh nọt:

"Nam sủng này tên là Ô Viêm.”

"Rất biết hầu hạ người, tối nay trưởng tỷ có thể gọi hắn thị tẩm thử xem."

Ta cầm đũa ngọc, nâng cằm hắn ta, ngắm khuôn mặt này, nhoẻn cười hài lòng:

"Rất hợp khẩu vị của bản cung.”

"Bản cung nhận."

Bữa cơm trưa này, sắc mặt Hô Diên Hành cứng đờ, khí thế nặng nề đáng sợ, làm vỡ mất bảy tám cái bát của ta.

Khu bình luận bùng nổ:

[Chị phản diện gia sản đồ sộ, nhưng cũng không chịu nổi kiểu đập bát này đâu ha? Nam chính muốn gây chú ý, ai ngờ chỉ thấy người mới cười, đâu còn ai nhớ kẻ cũ khóc!]
 
Back
Top Bottom