Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNDG1s8Mz8ZPb0nd3_3cIhLr0gHZr1yqTIs31UOErI8Zh59eU-Uwp2MkQ6U1RJ0ayYwgLjJMgDe2o-TZ05qYFNUIJHr1B7jsC88EdLbp-H-jpoEJvYrOTPVqZaX6SDjEXoF_FoE6K633jDfa0gIPxw9=w215-h322-s-no-gm

Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Tác giả: Lạc Vị Ương
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An

Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết.

Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.”

_______

Tên của truyện có hai phần Công chúa hành: Tuế Tuế Dung An. Công chúa hành có thể coi là một tuyển tập của cùng tác giả Lạc Vị Ương, viết về số phần của rất nhiều vị công chúa. Và mình cũng thấy khá là thú vị ở chỗ, những bộ Công chúa hành này, nếu đọc xong “Tuế Tuế Dung An” rồi, chúng ta sẽ tự giác nghĩ đến nghề nghiệp đặc biệt của công chúa Lý Dung: Viết tiểu thuyết cho người ta đọc. Có khi nào những tiểu thuyết trong tuyển tập “Công chúa hành” đều là do công chúa Lý Dung viết?

Thú vị không?

Phần 2 trong tên truyện là “Tuế Tuế Dung An”, chính là ghép tên của Tuế An và công chúa Lý Dung.​
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 1



Từ khi còn rất nhỏ, ta đã biết ta là nữ phụ độc ác, bởi vì bên cạnh ta có một cung nữ kỳ lạ - Tuế An

Thi thoảng nàng sẽ nhìn đỉnh đầu ta rồi xuất thần, giống như nơi đó có chữ viết.

Sau này, ở chung với nàng đã lâu, từ vô số việc nhỏ không đáng kể gì, ta mới liên kết ra một chân tướng: Đỉnh đầu của ta thực sự có chữ viết, hơn nữa còn là bốn chữ “Nữ phụ độc ác.”

*

Khi biết được tin tức này, ta không vui lắm.

Ta nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì đều là cha sinh mẹ dưỡng, mà ta lại bị phân cho một vận mệnh làm vai phụ độc ác chứ.

Đáng tiếc, ta còn nhỏ, ta không nghĩ được vấn đề một cách sâu sắc.

Ta chỉ cảm thấy bất công, cảm thấy phẫn nộ.

Nhưng ngoài ý muốn là, Tuế An rõ ràng biết rõ thân phận của ta, lại đối xử với ta rất tốt.

Nàng yêu thương, thiên vị, thậm chí cưng chiều ta.

Nàng rất thích kể chuyện cho ta nghe, kể chuyện “Cô bé Lọ Lem và hai người chị gái.”

“Đời trước, chị cả và chị hai, một người cắt đi gót chân, một người cắt ngón chân, đều không đi vừa giày thuỷ tinh.”

“Cô bé Lọ Lem tuy đi vừa giày thuỷ tinh, nhưng sau ba năm, đối với hoàng tử chẳng khác gì người lạ.”

“Đời này, chị cả cùng với chị hai cùng thức tỉnh, bọn họ trợ giúp cô bé Lọ Lem cùng nhau huỷ diệt đôi giày thuỷ tinh.”

“Bởi vì cô bé Lọ Lem làm rơi giày thuỷ tinh, cũng có nghĩa là đôi giày thuỷ tinh cũng không vừa chân của cô bé Lọ Lem, là phép thuật đã lừa gạt nàng.”

“Bọn họ cùng nhau rời xa Hoàng tử, chị cả và chị hai sửa lại tật xấu là lười biếng, cô bé Lọ Lem cũng sửa luôn tật xấu muốn gả chồng để thay đổi vận mệnh, kể từ đó sống ở bên nhau vui vẻ.”

Nàng còn kể chuyện: “Công chúa Bạch Tuyết chiến đấu với kẻ đam mê xác chết.”

“Trước kia, có một hoàng tử thích nhất là nhặt xác. Hắn đi đến quốc gia có mỹ nhân ngủ, thấy mỹ nhân đang ngủ hoặc hôn mê bất tỉnh, hắn sẽ nhặt về.”

“Khi hắn gặp được cô bé bán diêm, sẽ nhặt đi bé gái bị lạnh chết.”

“Hắn gặp được công chúa bị nhốt trong quả cầu thuỷ tinh, cũng coi nàng là một cái xác nhặt đi rồi!”

“Sau đó, hắn gặp được công chúa Bạch Tuyết nằm trong quan tài thuỷ tinh, cũng mang công chúa Bạch Tuyết đi.”

“Hắn muốn nhiều công chúa như thế làm gì? Hoá ra là để hiến cho ác ma, để ác ma phù hộ cho vương quốc của hắn trường tồn muôn đời.”

“Công chúa Bạch Tuyết được nửa đường thì oẹ ra quả táo, sau khi tỉnh lại thì tử chiến với Hoàng Tử một trận… cuối cùng thì chiến thắng.”

“Nàng dùng tình yêu để đánh thức những mỹ nhân đang ngủ, dùng phép thuật để cứu cô bé bán diêm, lại dùng một kiếm để đánh vỡ quả cầu thuỷ tinh, cứu công chúa tóc vàng…”

Sau khi nói xong, nàng nghĩ ngợi một chút rồi nói cho ta.

“Câu chuyện này đừng kể cho Tam công chúa và Trấn An công chúa, hơi đáng sợ, sợ là bọn họ không tiếp thu được.”

Tam công chúa hoàng tỉ của ta.

Trấn An công chúa là dưỡng muội của ta.

Mà ta thì đứng hàng thứ sáu, là Lục công chúa.

Mỗi lần ta nghe kể chuyện từ chỗ nàng xong, ta kể lại cho tam hoàng tỷ và Trấn An nghe, bởi vậy, dần dần có thể thoát khỏi cảnh bị xa lánh.

“Vậy thì vì sao lại kể cho ta nghe?”

“Bởi vì ngài là công chúa nhỏ dũng cảm! Ngài vừa dũng cảm vừa thông minh lại có trí tuệ, đây là khen thưởng dành cho ngài.”

Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, rất kiêu ngạo.

Không sai!

Người dũng cảm sẽ được nghe kể chuyện đầu tiên.

Ngoại trừ kể chuyện cho ta nghe, nàng còn làm rất nhiều những đồ vật nhỏ, khiến cho ta trở thành đối tượng được tất cả mọi người hâm mộ.

Mà ta cũng thoải mái hào phóng chia sẻ đồ vật cho mọi người.

Ta vốn là không vui.

Thái tử, nhị hoàng huynh đều nói là ta ích kỷ.

Chỉ có Tuế An là không nghĩ như thế.

Nàng nói với chưởng sự cô cô ngoại viện của ta là An cô cô: “Người có được ít mới không muốn chia sẻ, không thể trách một người nghèo vốn dĩ chỉ có chút đồ vật là ích kỷ.”

Khi đó, ta nghe không rõ.

Ta nghĩ, ta là công chúa, mặc dù không được sủng ai cũng là công chúa, sao có thể nghèo được?

Ta không muốn chia sẻ chỉ là bởi vì ta không thích những người đó mà thôi.

Ta ghét bọn họ mỗi lần gặp mặt đều chèn ép ta, trêu chọc ta.

Bọn họ muốn xem đồ vật của ta thì được xem ngay, muốn là phải được. Ta muốn xem đồ vật của bọn họ, bọn họ lại thấy ta không xứng.

Ta không chỉ không thích bọn họ mà còn rất ghét bọn họ.

Nhưng vừa ngủ dậy một giấc, ta đã có mười mấy loại búp bê, tượng khắc bằng nến, tượng nặn bằng bùn, búp bê bằng vải bông.

Quá nhiều búp bê.

Nhiều đến nỗi ta cảm thấy ta có thể chia sẻ với người khác.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 2



Rất nhiều năm sau, ta mới hiểu được, nàng nói nghèo, không chỉ là vật chất, mà còn là tinh thần nữa.

Tinh thần của ta thật sự quá nghèo.

Mẫu phi của ta có tội, bị ban chết ở lãnh cung.

Phụ hoàng không thích ta, quanh năm suốt tháng, số lần ta gặp ông ấy có thể đếm số trên lòng bàn tay.

Hoàng Hậu cũng ghét bỏ ta, bởi vì mẫu phi của ta hại nàng mất một đứa con.

Mẫu phi chết rồi, nhưng tội nghiệt của nàng vẫn chảy xuôi trên người ta.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ta nên sống một cách hèn mọn, nên bị người khác chán ghét để chuộc tội cho mẫu phi của ta.

Có đôi khi ta cũng cảm thấy thế.

Con của tội nhân sinh ra sao có thể không phải là tội nhân chứ? Có lẽ ta trời sinh đã là nữ phụ độc ác, cho dù thay đổi thế nào cũng không có tác dụng.

Nhưng Tuế An không cảm thấy thế.

Nàng cảm thấy ta không được hưởng phúc của mẹ, cho nên tất nhiên cũng không cần thừa nhận tội nghiệt của mẹ.

Nàng vô cùng nỗ lực xây dựng cho ta một hoàn cảnh ấm áp trong cung đình khắc nghiệt này.

Rất nhanh, ở Văn Hoa Uyển nơi ta đi học có thêm một đồng bọn là Tam hoàng tỉ.

Ta vui vẻ đi học, thậm chí còn mong chờ mỗi ngày được mọi người hâm mộ vì luôn có thể lấy ra đủ loại những đồ vật đáng yêu.

Chỉ có điều duy nhất không tốt là ở Phúc Ninh Cung.

Mẫu phi của ta làm ác đã bị ban chết, nhưng ma ma nhũ mẫu bà ấy để lại cho ta lại còn sống.

Đồng bọn của kẻ ác cũng là kẻ ác.

Ma ma nhũ mẫu ghét bỏ ta, tra tấn ta, lại ép buộc ta, giống như điều đó khiến cho nàng cảm thấy vui sướng.

Nàng ép ta uống thuốc, nhìn ta bị nước thuốc làm bẩn hết cả mặt, sẽ lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nàng yêu cầu ta ngủ không được xoay người, khi nằm ngủ là tư thế nào thì khi tỉnh dậy cần phải nằm tư thế đó, nếu không thì là không tuân thủ quy củ, là mất mặt.

“Nga Phi nương nương đã là tội nhân, nếu ngươi không học quy củ tử tế, tương lai người khác sẽ nhạo báng ngươi, con gái của tội phi chính là không có ai dạy dỗ.”

Trên thực tế, không có ai nhắc đến việc mẫu phi của ta là thội phi cả, chỉ có nàng, ngày nào cũng nhắc tới.

Ta hận không thể giết nàng.

Nhưng ta quá nhỏ, ta khóc lóc khiến cho nàng sung sướng.

Ta cào cấu nàng, nàng lại càng có cơ hội để trừng phạt ta.

“Ngay cả Thái Hậu nương nương quá cố cũng nói là nô tì dạy cung quy rất tốt, đây là công chúa không cả nghe lời nói của Thái Hậu nương nương hay sao?”

Nàng yêu cầu ta quỳ gối trên giường, nếu lưng không thẳng sẽ bị đánh một thước.

Khi đó, ngày nào ta cũng nghĩ, giết nàng là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Dù sao ta cũng là nữ nhi của tội phi, nữ nhi của tội phi vừa sinh ra đã phạm tội.

Nhưng ban ngày, Tuế An lại nói cho ta biết, trước kia nàng đã đọc một quyển dã sử.

Mỗi triều đại trong hoàng cung đều có rất nhiều cung nữ thái giám, nhưng không phải cung nữ thái giám nào cũng trung thành và tận tâm.

Có rất nhiều cung nữ thái giám mặt ngoài là trung thành, thật ra chỉ muốn chủ nhân của mình chết.

Còn từng có cung nữ thái giám giết cả chủ nhân, là bởi vì không chịu đựng nổi nữa.

Ta tò mò hỏi, “Vì sao lại thế?”

Nàng không trả lời ngay, mà lặng yên trong chốc lát mới nhẹ giọng nói, “Chờ sau này lớn lên ngài sẽ hiểu.”

Ta hậm hực xoay đầu.

Ta nghĩ, nếu nàng không nói cho ta, ta có thể tự mình xem, ta không cần phải chờ đến khi lớn lên mới hiểu, chờ đến khi ta lớn lên, ta nhất định đã quên vấn đề này rồi.

Sau này ta cũng biết.

Cung nữ ở tầng chót có cuộc sống rất khổ sở.

Các nàng chỉ ăn cơm nguội, gạo cũ, dưa muối, ngày lễ ngày tết mới ngẫu nhiên có rau quả tươi.

Quần áo mà bọn họ mặc luôn luôn là đồng phục, không được tự tiện sửa đổi, trên đầu cũng không được mang thừa trâm cài.

Tư thế ngủ của các nàng cũng bị ép phải cố định, nếu ngủ không đúng tiêu chuẩn sẽ bị cô cô cùng phòng trách phạt.

Có người sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, nhưng cũng có người lấy cái cớ này để bắt nạt người khác, coi như một lạc thú trong cuộc sống cung đình nhàm chán.

Mà ma ma nhũ mẫu chính là phát tiết trên người ta tất cả những khổ sở mà bà ta đã phải chịu.

Bởi vì ta nhỏ yếu, dễ bắt nạt, không có ai che chở.

Cũng bởi vì nàng có thể hưởng thụ được lạc thú có thể đạp lên người một quý nhân cao cao tại thượng.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 3



Một buổi đêm, ta bị ma ma nhũ mẫu tra tấn đến nỗi muốn đồng quy vu tận với nàng.

An cô cô cùng với Tuế An xông vào, ma ma nhũ mẫu dùng ta để áp chế bọn họ.

Bọn họ bị phạt quỳ.

Ta khóc lóc xin lỗi, nhưng vô dụng.

Đêm đó, bọn họ quỳ ở bên ngoài quỳ cả một đêm, còn ta khóc đến nỗi nôn ra.

Khi ta mơ màng ngủ, ta nghĩ, những ngày như vậy khi nào thì kết thúc đây?

Cho dù có Tuế An khen ta, những ngày như vậy ta cũng không muốn tiếp tục nữa.

Làm một người xấu đi, có lẽ làm người xấu mới có thể cứu vớt bản thân mình.

Ngày hôm sau, Tuế An cho ta một cái tượng đất vô cùng vô cùng xinh đẹp.

Nàng nhỏ giọng nói bên tai ta:

“Công chúa, nghĩ cách làm Tam công chúa tới cung của chúng ta, chỉ có như vậy, ngài mới có thể cứu chính mình.”

Sau này, ta thường xuyên nhớ tới lời nói này.

Nàng nói là “Ngài có thể cứu chính mình, mà không phải là, “Ta mới có thể cứu ngài.”

Nàng khiến cho ta cảm thấy, ta đang tự cứu bản thân mình khỏi nước lửa, ta cũng có năng lực cứu vớt bản thân khỏi nước lửa.

Lòng ta nghẹn lại.

Khi tới Văn Hoa Quán, ta che giấu sự thấp thỏm trong lòng, kiêu ngạo khoe khoang tượng đất xinh đẹp, miêu tả nó thành đồ vật độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.

Tam hoảng tỉ quả nhiên bị ta hấp dẫn rồi, tỉ ấy cũng muốn có một cái tượng đất như thế.

Tuế An nhân cơ hội đưa ra ý kiến để tam hoàng tỷ tới Phúc Ninh Cung ngủ một đêm, như vậy mới có thể nặn được búp bê trông giống với nàng.

Trấn An công chúa cũng muốn đến.

Ta không thích nàng, mỗi lần nàng khóc, Thái tử ca ca cùng với nhị hoàng huynh đều mắng ta.

Nhưng ta nghĩ đến lời nói của Tuế An, mới nói: “Vậy thì ngươi cũng đến đi!”

Ba người chúng ta cầm tay nhau hồi cung.

An cô cô chuẩn bị đồ ăn đồ uống thật ngon.

Tuế An dùng đủ mọi thủ đoạn để dỗ chúng ta chơi.

Mai đến tối, nàng mới kể chuyện, dỗ dành chúng ta sớm đi ngủ.

Đến giờ trực của ma ma nhũ mẫu.

Nàng vẫn như bình thường, tới gây phiền toái cho ta.

Nàng đẩy Tuế An ra, lại xốc chăn của ta lên, vẻ mặt dữ tợn cười đánh thức ta dậy.

“Công chúa, dậy uống thuốc!”

“Ta không bị bệnh!”

“Có bị bệnh hay không không phải do ngài quyết định, mà do ta quyết định. Người đâu tới đây, cho công chúa uống thuốc.”

Ba cung nữ ấn ta xuống, mạnh mẽ rót thuốc ép ta uống.

Lúc này, nàng kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ doạ ta, mà còn doạ cả Tam Hoàng tỉ và Trấn An nữa.

Bọn họ không giống ta không có mẫu phi.

Mẫu phi của Tam hoàng tỉ là Hiền Phi được phụ hoàng sủng ái.

Mẹ nuôi của Trấn An công chúa là Hoàng Hậu nương nương được phụ hoàng tôn trọng.

Đắc tội bọn họ, ma ma nhũ mẫu xong đời rồi.

Quả nhiên, sau đêm hôm đó, ta không còn gặp lại ma ma nhũ mẫu cùng với bốn cung nữ theo nàng nữa.

Tuế An trở thành chưởng sự cô cô tân nhiệm.

Nàng bắt đầu trực ca đêm, ngủ với ta.

Ban đêm ở Phúc Ninh Cung trở nên yên tĩnh êm đềm.

Kể từ khi hiểu chuyện đến giờ, lần đầu tiên ta được ngủ một giấc ngon, không bị đánh thức khi đang ngủ.

Tuế An nghĩ là ta đã ngủ rồi, mới nhỏ giọng nói chuyện với An cô cô.

Nàng hỏi An cô cô: “Có đau đầu không? Sao cô cô lại thành thật như vậy chứ? Dập đầu bớt vài cái cũng không đến nỗi bị xước da chảy máu như vậy.”

An cô cô lạnh nhạt nói: “Không đau, có thể kéo xuống con mụ kia, dập bao nhiêu cái đầu ta cũng vui lòng.”

Sau này ta mới biết.

Tam Hoàng tỉ là bảo bối của Lý Hiền Phi, sao nàng có thể vui lòng để bảo bối của mình tới ngủ ở Phúc Ninh Cung hẻo lánh chứ!

Là An cô cô đã cầu xin, dập đầu vô số lần mới đổi được.

Mà Tuế Anh lại làm trước đủ loại tượng đất của Lý Hiền Phi, Tam Hoàng Tỉ và những người trong cung của bọn họ, mới có thể khiến Lý Hiền Phi đồng ý với việc này.

Hai người cùng nhau hợp lực mới giải quyết được mối hoạ lớn của ma ma nhũ mẫu, trả lại sự bình yên cho Phúc Ninh Cung.

Tuế An cười An cô cô: Trong cung bình tĩnh, ngoài cung dập đầu như đảo tỏi.

An cô cô lại cười Tuế An: Ngoài miệng nói nặn đất sét dễ như trở bàn tay, sau lưng nhìn đất sét b*n r* tia lửa.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 4



Lý Hiền Phi muốn lấy An cô cô và Tuế An đi, nhưng hai người đều từ chối.

Lý Hiền Phi cũng không ép, nàng chỉ cảm thán một câu: “Nga Phi ơi là Nga Phi, không ngờ ngươi lại may mắn như vậy!”

Lúc nàng đi, còn nhìn ta với ý tứ rất sâu. Ta cứ cảm thấy lời này là nàng nói với ta.

Có lẽ nàng muốn nói, một đứa con gái của tội phi, lại có thể may mắn như thế, có được hai cung nữ trung thành và tận tâm như vậy.

Nàng hy vọng ta cảm ơn bọn họ, ta đúng là cảm ơn bọn họ.

Không phải vì lời nói của Lý Hiền Phi, mà là bởi vì lòng cảm ơn bọn họ phát ra từ nội tâm của ta.

Ta thấy được sự vất vả của Tuế An.

Cho dù nàng trực ban đêm, nhưng ban ngày nàng vẫn phải đưa ta đi học, chỉ có buổi chiều mới ngủ mấy canh giờ, sau đó, buổi tối lại trông nom ta.

CŨng thấy được sự vất vả của An cô cô.

Hoá ra, làm cung nữ vất vả như vậy.

Càng bị chủ nhân yêu thích, có lẽ ngay cả ngủ cũng không được ngủ ngon.

Ta bảo Tuế An ngủ cùng với ta, ta đảm bảo buổi tối sẽ ngoan.

Nàng thấy xung quanh không có ai, mới lên giường của ta, ôm ta ngủ.

Ta nằm trong ngực nàng, vừa thấy xấu hổ lại vừa thấy yên tâm, hoá ra đây chính là cảm giác được người khác ôm vào ngực.

Ta hỏi Tuế An: “Vì sao không đi theo Lý Hiền phi chứ? Vì sao lại theo ta?”

Thật ra, ta lại nghĩ rất nhiều. Nàng vì sao lại ở lại, ta có đáng giá không?

Vì một đứa trẻ bị mọi người đều ghét như ta, đáng giá không?

Nàng xoa xoa khuôn mặt của ta, lời nói khiến cho ta đỏ mặt.

“Bởi vì thích ngài, nghĩ đến việc phải rời khỏi ngài, ta sẽ cảm thấy khổ sở muốn khóc.”

Sao có thể có người như vậy chứ? Sao nàng không hề cố kỵ mà nói thích, nói yêu như thế?

Nhưng lời nói của nàng khiến cho ta rất cảm động, ta nhịn không được mà nói ra những nghi ngờ trong lòng mình.

“Nhưng bọn họ đều nói là ta rất xấu, phụ hoàng cũng không thích ta, người thà yêu thương Trấn An cũng không thèm quan tâm đến ta. Mẫu hậu không thích ta, Thái Tử cũng không thích ta, Nhị hoàng huynh, Trấn an, bọn họ đều không thích ta…”

Trên đời này không có mấy người thích ta, ngoại trừ Tuế An và An cô cô.

Đêm hôm đó, Tuế An đã nói rất nhiều, rất nhiều lời nói, nhưng khiến ta nhớ kỹ nhất có một câu, “Trên đời này vẫn có cha mẹ không yêu con cái, ngài chỉ là xui xẻo thôi, đây không phải lỗi của ngài.”

Sau đó, rất nhiều lần, phụ hoàng mang theo Tam hoàng tỉ và Trấn An đi săn, đi đánh mã cầu, đi xem đá cầu, tham gia cung yến chiêu đãi sứ thần, mà ta luôn luôn là người bị bỏ rơi.

Bình thường ta sẽ ghen ghét, nhưng lúc này lại tiêu tan.

Bởi vì ta hiểu rõ, phụ hoàng của ta không yêu ta. Nhưng đây không phải là lỗi của ta, bản thân ta cũng là một người rất tốt. Ta có thể yêu bản thân mình.

Ta nói cho nàng, “Mẫu phi gọi ta là Dung Bảo Nhi, ngươi cũng có thể gọi ta là Dung Bảo Nhi.”

Tuế An cười, nàng hôn lên má ta, ta lần đầu cảm giác mình được đối xử một cách dịu dàng.

Khoảnh khắc đó, ta buông gai nhọn trong lòng, cảm thấy có thể tha thứ tất cả những người đã từng bắt nạt ta.

Sau này, khi không có người khác, nàng trộm gọi ta là Dung Bảo Nhi, ta trộm gọi nàng là tỉ tỉ.

Ta nghĩ, trong cung cấm này ta cũng có một người thân.

Ta bắt đầu nghiêm túc học tập, nghiêm túc xây dựng cho mình một hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn.

Ta nỗ lực kết giao với Tam hoàng tỉ, chăm sóc các đệ đệ muội muội.

Ta không lấy lòng bọn họ, mà học Tuế An, đối đãi thật chân thành với bọn họ.

Cho đến khi Thái Tử duỗi tay về phía Tuế An, ta không nhịn nổi nữa.

Hắn muốn Tuế An đi chăm sóc Trấn An.

Ở trong mắt hắn, Tuế An là một cung nữ có những suy nghĩ kỳ diệu, có thể nghĩ ra rất nhiều thứ mà người khác không nghĩ ra được, nàng nhất định có thể khiến Trấn An được vui.

Hắn cho rằng cung nữ tốt như vậy không nên ở bên cạnh ta.

Nói trắng ra, hắn cảm thấy ta không xứng. Hắn cảm thấy Trấn An mới xứng dùng tất cả những thứ tốt đẹp. Hắn là ca ca của ta, nhưng trái tim của hắn đều ở trên người dưỡng muội là Trấn An.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 5



Ngày hôm đó, ta vô cùng tức giận.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu ta không làm ra chút chuyện gì, ta thật sự có thể lại giống như trước, cứ mất đi từng chút một.

Ta liều mạng chạy đến Khôn Ninh Cung, quỳ gối bên ngoài cung của Hoàng Hậu nương nương, khóc thút tha thút thít.

Ta quỳ rất lâu, quỳ đến khi đầu gối tê dại, không đứng dậy nổi.

Ta nghĩ, hoá ra phạt quỳ chính là loại cảm giác này.

Nhưng Tuế An hở một chút là phải quỷ xuống.

Ta bỗng nhiên hiểu ra, vì sao có một vài cung nữ thái giám sẽ giết chủ nhân, bởi vì cuộc sống của họ quá khổ, nhìn không ra một chút hy vọng hạnh phúc nào.

Ta nghĩ, ta cần phải đối xử với những người bên cạnh thật tốt, ta không thèm trở thành một nữ phụ độc ác đâu.

Hoàng Hậu chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống ta.

Nàng hiểu rõ chuyện từ đầu tới cuối. Nàng nói với ta, nàng sẽ không vì ta mà phạt Thái Tử, Thái Tử là trữ quân, hắn muốn gì thì có cái nấy là lẽ dĩ nhiên, đây chính là mẫu phi của ta nợ nàng.

Nhưng nàng sẽ không cần Tuế An, vì một cung nữ mà làm hỏng thanh danh của Thái Tử cũng không đáng.

Nàng sẽ để Thái Tử và Trấn An rời xa ta, nhưng ngược lại, ta cũng không được tới gần Khôn Ninh Cung nữa.

Ngày hôm đó, Tuế An rất cẩn thận, nàng hỏi ta có buồn không.

Ta thản nhiên trả lời: “Không buồn, bọn họ không thích ta, ta cũng không thích bọn họ, thế cũng công bằng.

Ác ý sẽ lây lan lẫn nhau.

Kể từ khi biết đám người Thái Tử không thích ta nữa, ta cũng không đi thích bọn họ nữa.

Sau đó, mỗi lần tiếp xúc chẳng qua là tăng thêm sự ghét bỏ lẫn nhau.

Cứ không tiếp xúc lẫn nhau, thật sự không gì có thể tốt hơn.

Từ đó tới mấy năm sau, ta cùng với đám người Thái Tử đều là nước giếng không phạm nước sông.

Ta cũng hoàn toàn không cảm thấy cô độc, ta có Tuế An, có Tam hoàng tỉ, có An cô cô, tình yêu của bọn họ đã lấp đầy trái tim của ta.

Vào mùa xuân, khi tơ liễu bay khắp nơi là thời gian mà Tuế An lo lắng nhất.

Nàng khâu khẩu trang cho ta, bảo ta ra ngoài cần phải mang theo.

Tam hoàng tỉ trêu ta bọc kín giống như một thích khách.

Sau khi nàng bị tơ liễu chui đầy vào mũi, mới ngoan ngoãn hơn, “Tuế An, Tuế An, làm cho bổn cung một cái khẩu trang đi.”

Tuế An cũng tặng cho tam hoàng tỉ vài cái.

Nhưng nàng lặng lẽ nói cho ta, khẩu trang làm cho ta bên trong đều có thêu chữ, làm đẹp nhất.

“Con cái nhà mình đương nhiên phải thiên vị, ta vĩnh viễn đều yêu thích ngài nhất, yêu thích ngài nhiều giống như sao trên trời, như cát trên sa mạc, như số giọt nước trong biển lớn.”

Nàng nói rất tự nhiên.

Trong lòng ta ấm áp, nàng coi ta như con cái trong nhà, coi ta như người thân.

Nàng cũng là thân nhân mà ta yêu quý nhất!

Ta kiêu ngạo nói: “Đêm nay ngươi thị tẩm.”

Khi tuổi lớn lên, ta cũng dần rõ ràng một điều, tình yêu không phải là chia bánh, chia đều cho mỗi người một phần.

Yêu là cho người khác một chút, mà phần ngọt nhất, lớn nhất, đẹp nhất là dành cho người mà mình yêu.

Nàng lại làm khăn che mặt cho ta, bảo ta đeo vào buổi tối.

Nàng nói là ta bị viêm mũi, rất dễ bị ngạt mũi, nếu dùng miệng để thở thì sẽ rất xấu.

“Tuy vẻ ngoài không phải là quan trọng nhất, nhưng hầu hết thế nhân đều là người phàm tục, đều thích những thứ xinh đẹp, chúng ta không cần phải khác biệt với thế tục, gây khó khăn cho cuộc sống của mình. Sống sót vốn dĩ đã đủ khó khăn rồi.”

Ta muốn nói, ta không phải là người phàm tục, nhưng ta lại nghĩ lại, ta muốn quần áo đẹp, giày đẹp tất đẹp, thích tượng đất xinh đẹp, đồ ăn vừa đẹp vừa ngon, nêm chăn sạch sẽ ngăn nắp…

Ta rõ ràng chỉ là một người phàm tục.

Lại là người phàm tục nhất khắp cả Phúc Ninh Cung này.

May mà ta không nhanh miệng.

Đeo mặt nạ bảo vệ đương nhiên là không thoải mái, nhưng ta cũng không giận.

Bởi vì ta nghe thấy Tuế An thở dài buồn bã, nàng buồn vì áp lực của vải dệt không đủ, mặc dù cho ta đeo một cái mặt nạ bảo vệ rồi, rất có thể cũng không thể thay đổi được gì.

Ta không thể nào khiến cho nàng buồn bã được, cho nên mỗi ngày ta đều ngoan ngoãn mang lên.

Cứ thế, nhiều năm trôi qua.

Chớp mắt, ta đã trưởng thành rồi.

Trở thành một cô gái sạch sẽ gọn gàng.

Không xấu xí, cũng không tự ti.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 6



Tuế An rất vui, dáng vẻ giống như là nhà ta có con gái mới lớn vậy.

Ta mới hiểu được, Tuế An cũng là người phàm tục, nàng cũng thích những thứ xinh đẹp.

Thế thì lẽ ra nàng phải thích Trấn An chứ, Trấn An là đứa trẻ xinh đẹp nhất.

Nhưng nàng lại không thích.

Ta nghĩ, cho dù là người phàm tục, cũng có một phần siêu nhiên thế tục, cao nhã trong sạch.

Giống như Tuế An, nàng chỉ yêu đứa trẻ mà nàng muốn yêu, cho dù đứa trẻ đó có xinh đẹp hay không, đáng yêu hay không.

Ta bỗng nhiên hiểu được, trong lòng mỗi người đều có phần thiện, phần ác, đó là ý nghĩa của những lời này.

Tuế An dùng toàn bộ phần thiện kia để dành cho ta, cũng dành cho người người khác, nàng đang hoàn thành đạo của mình.

Năm ta mười hai tuổi, ta không cần đi Văn Hoa Quán để đọc sách nữa, mà yên tâm ở Phúc Ninh Cung theo Tuế An học các loại bản lĩnh.

Tam hoàng tỉ và Trấn An có phụ hoàng cho phép, đã có thể ra ngoài cung đi theo mấy người thái tử cùng đi học cưỡi ngựa bắn cung, học đánh mã cầu, đá cầu.

Ta không được cho phép, nên cứ ở yên trong cung.

Tuế An dạy ta ngoại ngữ, dạy ta việc vặt, cũng dạy ta viết.

Nàng vắt hết cả óc để dạy cho ta thêm vài bản lĩnh an cư lạc nghiệp.

Nàng bảo ta thử sức viết truyện.

Nàng nói cho ta biết, một câu chuyện hoàn chỉnh phải có vai chính, vai phụ, đạo cụ…

Vai chính vai phụ thì ta đã rõ ràng là cái gì rồi.

Vậy thì đạo cụ lại là cái gì?

Tuế An tháo cây trâm trên đầu xuống, nói: “Đạo cụ là, giống như cây trâm này, nếu trong văn mà ngài viết có xuất hiện một cây trâm, thì đến lúc kết thúc, ít nhất phải dùng cây trâm này đâm người một lần.”

Nàng so sánh rất thú vị.

Trong đầu ta có một vài suy nghĩ lung tung.

Nếu thế giới của chúng ta là một quyển sách, như vậy ai là vai chính, ai là vai phụ, ai là đạo cụ?

Không hề nghi ngờ ta là một nữ phụ độc ác.

Như vậy nữ chủ chắc là Trấn An rồi.

Bởi vì nàng là một người đặc biệt nhất trong hoàng cung này, không phải con gái ruột của phụ hoàng, nhưng so với bất kỳ công chúa nào đều tốt hơn.

Vậy thì nam chủ là ai?

Là Thái tử ca ca ư?

Nếu là Thái tử ca ca, câu chuyện này quá là nhàm chán.

Nhưng không bao lâu sau ta đã phủ định ý tưởng này.

Vào ngày lễ cập kê của Trấn An, có một quý công tử tới từ biên cương là Lục Kinh Hoài, so với rất nhiều hậu duệ quý tộc trong kinh thành đều hơn.

Hắn được tất cả mọi người chú ý, cũng được phụ hoàng tán dương, được Hoàng Hậu và Lý Hiền Phi nhìn chằm chằm cả nửa ngày.

Hai người đều có một nữ nhi đến tuổi gả chồng, đều nghĩ có thể biến Lục Kinh Hoài thành con rể của mình.

Nhưng ánh mắt của hắn chỉ ở trên người của Trấn An, nàng cười, hắn cũng cười.Nàng ngoái đầu nhìn lại, hắn cúi đầu.Nàng nhẹ nhàng thở dài, hắn nhíu mày.

Tuế An hỏi ta: “Ngài thấy hắn thế nào?”

Nàng hỏi rất điềm nhiên.

Nhưng ta đã ở cùng nàng nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu sự lo lắng che giấu trong giọng nói của nàng chứ.

Ta đã hiểu, người tên là Lục Kinh Hoài này, là nam chủ.

Vậy thì Thái tử chính là nam phụ si tình?

Nghĩ đến đây, ta buồn cười không nhịn nổi.

Thái Tử bảo vệ Trấn An cả đời, nhưng vĩnh viễn không chiếm được nàng, thật sự thú vị.

Điều này đối với Thái Tử, có lẽ chính là một bi kịch.

Ta nhịn cười, mặt không có biểu cảm gì mà nói: “Khá tốt!”

Nam chủ tất nhiên là tốt rồi.

Tất cả những nam chủ trong tiểu thuyết cho dù là sắc đẹp, gia thế hay năng lực đều là tốt nhất.

Nhưng Tuế An đã nói, tất cả thâm tình hay những thứ dính dáng đến tình yêu đều không có lý lẽ gì hết.

Ta không muốn nói chuyện với người không có lý lẽ.

Hắn là nam chủ thì đã làm sao? Ta đã sớm không phải là nữ phụ ác độc, không có chút dục niệm gì đối với hắn.
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 7



Tuế An yên tâm.

Nàng bỗng nhiên thả lỏng cả người, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như lúc nào cũng có thể mọc cánh bay ra khỏi cung.

Ta cảm thấy sợ hãi, có phải là nàng phải đi rồi không?

Ta lại cảm thấy thả lỏng, nàng sớm cần phải đi thôi

Nàng ở trong cung mười năm đã sớm chán ghét lắm rồi!

Chỉ là nàng không bỏ ta lại được.

Trách nhiệm và tự do cứ lắc lư trong lòng nàng.

Ta chủ động nói: “Tỉ tỉ, tỉ đi đi! Ta biết tỉ đã sớm muốn đi rồi, là vì ta mới ở lại, ta đảm bảo là nếu tỉ không có ở trong cung ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ sống thật tốt. Nhưng mà, ta rất muốn biết vì sao tỉ đã chọn ta, ta biết là tỉ thích ta, ta cũng thích tỉ, nhưng ta vẫn cảm thấy có một câu trả lời khác.”

Nàng là Tuế An!

Tuế An vừa thông minh hoạt bát lại vừa trầm tĩnh ổn thoả.

Nhiều người muốn nàng, Hoàng hậu, HIền phi, Thái tử, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng tỉ, thậm chí cả Trấn An, bọn họ đều muốn nàng.

Nhưng mà vì sao nàng luôn kiên định đứng ở bên ta? Rõ ràng ta là nữ phụ độc ác, rõ ràng cho dù ta có thay đổi thì cũng chỉ là một công chúa vô quyền vô thế, chỉ có thể chờ đợi bị người khác sắp xếp vận mệnh cho mình.

Ta… đáng giá để nàng như thế sao?

Ta đại khái là hỏi một câu hỏi rất đúng.

Tuế An đã suy nghĩ rất lâu. Nàng nói: “Bởi vì chúng ta không được mong chờ, cho nên ta muốn cho chúng ta một chút mong chờ.”

Sau đó, ta cũng học được cách làm búp bê bằng đất.

Sau khi làm xong quần áo cho những con búp bê này, ta tướng tưởng là sau khi mặc quần áo sẽ biến ra dáng vẻ tốt đẹp thế nào.

Bỗng nhiên hiểu ra những lời này của Tuế An.

Chờ mong, là sẽ không hề hẹp hòi mà dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho người được chờ mong kia.

Là người chờ mong sẽ mang theo những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, uyển chuyển nhẹ nhàng, khoẻ mạnh mà đi về tương lai phía trước.

Tuế An đã cho ta một mong chờ tốt đẹp.

Mà ta nhờ có được chúc phúc của nàng mới có thể trưởng thành thành dáng vẻ tự nhiên hào phóng như hiện tại.

Tuế An đi rồi, nàng để lại rất nhiều thú bông, một quyển thực đơn, một quyển ghi chép những việc vặt, còn có lời chúc phúc dành cho tất cả mọi người.

Tam hoàng tỉ và An cô cô đều thấy rất mất mát.

Tam hoàng tỉ cảm thấy trà sữa của Phúc Ninh Cung không ngon nữa.

Ta không dám nói cho nàng, An cô cô vì sợ ta bị cảm mà cho gừng vào trà sữa, Tuế An không bỏ gừng.

Khi An cô cô chiên khoai tây sẽ quen thuộc mà kêu lên một tiếng: “Tuế An, ngươi trộn sốt cà chua đi!”

Kêu xong rồi mới phát hiện ra, Tuế An đã đi rồi!

Nàng giống như đã già đi vài tuổi, trở nên càng cũ kỹ nặng nề.

Ta cũng sẽ nhớ tới Tuế An.

Phúc Ninh Cung không có người lại gọi ta là “Dung Bảo Nhi” nữa.

Cũng sẽ không có người nắm lấy tay ta, cười nói: “Hôm nay ta tới thị thẩm, công chúa xin đừng đạp ta xuống đất nha”

Nhưng ta không hối hận đã thả nàng đi.

Thật giống như thả cho một con bướm bay đi, ta sẽ nhịn không được mà nghĩ, nó sẽ bay qua mấy mùa xuân, hưởng bao nhiêu đoá hoa, gặp bao nhiêu cảnh đẹp.

Những cái đó, Phúc Ninh Cung nho nhỏ này không cho được nàng.

Nàng là một người ấm áp như thế, cho dù ở nơi đâu cũng có thể sống rất tốt.

Đông đi xuân tới.

Tam hoàng tỉ sắp đính hôn rồi.

Lý Hiền Phi nhìn trúng thế tử Quốc Công đã thành danh, thiếu niên tướng quân Lục Kinh Hoài, nhưng sau vài lần thử thì nàng không có tâm tư này nữa.

Tam Hoàng tỉ mờ mịt nói cho ta biết

“Lục Kinh Hoài trong lòng có Trấn An, nhưng dường như phụ hoàng cũng không định cho Trấn An đính hôn với Lục Kinh Hoài.”

“Vì sao?”

Trong lòng ta kinh ngạc, bọn họ là nam nữ chủ, bọn họ có lẽ là luôn phải vượt qua rất nhiều khó khăn để ở bên nhau.

Còn phụ hoàng chẳng qua là làm người xấu, không sao cả.

Tam hoàng tỉ lắc đầu: “Mẫu phi không nói cho ta, tốt nhất là muội cũng đừng để y tới Lục Kinh Hoài.”

Ta sặc trà sữa: “Đừng có bôi nhọ muội, muội chưa gặp lại Lục Kinh Hoài!”

“Thật chứ? Nhưng Hoàng hậu nương nương nói muội thích Lục Kinh Hoài, mà nàng còn đang suy xét có định tứ hôn cho các ngươi hay không.”
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 8



Trong một khắc kia, ta như rơi xuống hầm bằng.

Ta không muốn làm nữ phụ độc ác, nhưng cốt truyện của nữ phụ độc ác vẫn tìm tới ta.

Buổi tối, ta suy nghĩ, vì sao Hoàng Hậu lại nói lời khiến cho người khác hiểu lầm như thế? Vì sao lại hắt nước bẩn lên người ta?

Nhiều năm như thế, Hoàng Hậu trừ bỏ tặng ta vài đồ vật ở bữa tiệc cập kê, chưa bao giờ quan tâm gì tới ta.

Mà ta cũng ngoan ngoãn nhiều năm như vậy cũng không đi va chạm gì với Hoàng Hậu.

Chúng ta không quấy rầy lẫn nhau.

Ta cứ cảm thấy, như vậy cũng coi như là một loại ăn ý.

Vì thế, khi nàng kéo ta vào việc hôn nhân của Trấn An, đối với ta vô cùng mông lung.

Nhưng ta phải bình tĩnh, không thể nghe gió thành mưa, phải có phán đoán của mình.

Không bao lâu, Hoàng hậu triệu ta đến Khôn Ninh Cung bái kiến.

Đã nhiều năm rồi, ta mới lại bước vào Khôn Ninh Cung.

Không, trên thực tế, lần trước ta tới Khôn Ninh Cung cũng không có đi vào, mà là quỳ gối ở bên ngoài Khôn Ninh Cung khóc.

Mấy năm nay, khoé mắt của Hoàng Hậu đã có nếp nhăn, khí chất lại càng khoan thai.

Nàng nhìn về phía ta, ngẩn ngơ một lát rồi nói thẳng: “Lần này tới đây là vì hôn sự của ngươi. Bổn cung cố ý tứ hôn cho ngươi và Thế tử Thành Quốc Công Lục Kinh Hoài, ngươi có đồng ý không?”

Cuối cùng cũng đến rồi.

Ta hơi thất vọng một chút.

Ta đã cho rằng Hoàng Hậu nương nương sẽ khác.

Nàng có thể lựa chọn Trấn An, nhưng nàng không nên đẩy ta vào hố lửa.

Tuế An kiên định lựa chọn ta, nhưng chưa từng có lần nào hại Trấn An.

Ta bình tĩnh nói: “Thưa mẫu hậu, con không muốn.”

“Ngươi nói gì?” Hoàng Hậu trợn mắt.

“Mẫu hậu, con không muốn!” Ta kiên định nói.

Ánh mắt của Hoàng hậu phức tạp, trên khuôn mặt ung dung có vẻ châm chọc.

“Nếu không phải bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn tứ hôn cho ngươi và Lục Kinh Hoài. Nhân vật như hắn không nên ở cùng ngươi, nhưng việc đã đến nước này, bổn cung không muốn so đo những chuyện cũ, mà ngươi, bổn cung cũng hy vọng ngươi biết tiến lui, hiểu lễ nghĩa, không cần làm ầm ĩ chuyện này. “

Ta hít sâu một hơi, nói cho bản thân mình, ta không làm sai bất kỳ chuyện gì.

Hoàng hậu bức bách, chẳng qua là muốn đạt được mục đích của chính mình.

Vừa ban ơn vừa thể hiện uy quyền, chính là thủ đoạn của người bên trên.

Ta sẽ không bị doạ.

Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, ngài hạ thấp ta, nâng Lục Kinh Hoài, là bởi vì ngài yêu Trấn An, nhưng lại không thể để nàng ở bên cạnh Lục Kinh Hoài, không thể không khiến cho nàng thất vọng, lại không thể trái ý phụ hoàng, cho nên mới phát tiết lên người ta hay sao?”

Ánh mắt Hoàng Hậu càng sâu, ánh mắt nhìn về phía ta cũng thận trọng hơn.

Ta trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc thút thít để cầu xin lòng thương hại nữa.

Mà Hạ ma ma bên cạnh nàng lạnh giọng quát lớn: “Bừa bãi, sao ngươi có thể cãi lời Hoàng Hậu nương nương?”

Ta nói đúng.

Ta cũng không sợ.chút nào

Phủ Thành Quốc Công là võ tướng thế gia.

Lục Kinh Hoài con kế nghiệp cha, là thiếu niên tướng quân đã thành danh từ thuở niên thiếu.

Cha mẹ của Trấn An tuy đã chết trận, nhưng ca ca của nàng vẫn cầm binh, phụ hoàng sẽ không để hai võ tướng cường hãn như vậy liên hôn.

Nhưng Trấn An và Lục Kinh Hoài lại yêu nhau.

Nhưng phụ hoàng và Hoàng Hậu lại chỉ là cha mẹ nuôi của Trấn An, không thể quang minh chính đại nói với Trấn An về nỗi lo của bọn họ, đây không phải là một vấn đề một câu tín nhiệm có thể giải quyết được.

Thế nên chỉ có thể đưa ta lên, thừa nhận lửa giận của mọi người.

Ta đoạt người trong lòng của Trấn An.

Trấn An có thể hận ta.

Lục Kinh Hoài có thể quang minh chính đại mà giận chó đánh mèo với ta.

Thái Tử có thể mắng ta, trào phúng ta.

Nhị hoàng huynh cũng có thể tiếp tục cho rằng ta là một kẻ trời sinh đã xấu xa, trời sinh là kẻ thích đoạt đồ vật của người khác.

Phụ hoàng mẫu hậu cũng giải quyết được nỗi lo về sau, cho dù ta không được bọn họ yêu thích cỡ nào, thì từ huyết mạch ta cũng là con gái của hoàng thất, trời sinh phải giữ gìn ích lợi của hoàng thất.

Chỉ cần hy sinh một kẻ nho nhỏ là ta đây, tất cả mọi người đều vừa lòng.

Giống như tiền triều, chỉ cần cho một công chúa đi hoà thân là có thể lui mười vạn đại quân, đổi lấy mấy năm hoà bình.

Chỉ không có ai hỏi một chút, công chúa kia có buồn hay không, có khổ sở không, có sợ hãi không?
 
Công Chúa Hành: Tuế Tuế Dung An
Chương 9



Ta bình tĩnh nói: “Mẫu hậu, nếu nhất định yêu cầu con chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng được.”

“Nhưng không phải vì phụ hoàng, cũng không phải vì Trấn An, mà là vì ngài.”

“Đa tạ mẫu hậu thống trị hậu cung thanh chính nghiêm minh, con mới có thể bình an lớn lên trong cung này.”

“Cũng cảm ơn ngài ban cho phòng bếp nhỏ, cho phép con được tự mình sắc thuốc, làm đồ ăn, để cuộc sống của con ở trong cung tuy không có cha mẹ yêu thương, lại có đồ ăn ngon làm bạn.”

“Con cảm ơn ngài đã nhịn xuống sự ghét bỏ đối với mẫu phi của con, chủ trì lễ cập kê cho con, khiến người ngoài không xem nhẹ con.”

“Càng cảm ơn ngài đưa khế đất và ban thưởng, con nghĩ, khi đó ngài thật sự hy vọng cho con một cuộc hôn nhân tốt.”

“Tuy hiện tại ngài vì Trấn An mà bỏ rơi con, nhưng con cũng không oán ngài.”

“Bởi vì ngài vốn không yêu thích con, cho nên, tất cả những quyết định của ngài con đều có thể chấp nhận.”

“Con đồng ý với cuộc hôn nhân này không vì bất kỳ ai khác, chỉ vì muốn báo đáp ân tình của ngài mấy năm nay đối với con.”

“Nhưng mà, làm một nữ nhi cùng tuổi với Trấn An, con muốn nói với ngài một câu, nếu cha mẹ ruột của Trấn An vẫn còn ở trên đời, bọn họ sẽ không đối xử với Trấn An như thế.”

“Ngài đã mất đi con, con không muốn ngài lại mất đi cả Trấn An nữa, nữ nhi cáo lui.”

Ta hành lễ, chậm rãi xoay người, nhanh chóng rời khỏi Khôn Ninh Cung.

Đứng ở dưới ánh mặt trời, cảm giác lạnh thấu xương kia mới xua tan một chút hình như lại một lần nữa quay trở lại.

Ta nghĩ một chút về lời nói của mình, tuy là muốn lấy nhu thắng cương, nhưng thật sự phát ra từ nội tâm, thiệt tình thực lòng, nên không thẹn với lương tâm.

An cô cô vội vã đuổi theo ta, đôi mắt của nàng chứa đầy nước mắt.

“Công chúa, phải làm sao bây giờ? Nếu vẫn còn Tuế An thì tốt rồi, nàng có rất nhiều ý tưởng.”

Ta cười, nắm lấy tay của An cô cô.

“Cô cô, Tuế An cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.”

Năm đó, khi Tuế An tới bên cạnh ta cũng chỉ là một cô gái 17=18 tuổi thôi.

Hiện giờ ta cũng lớn gần bằng nàng khi đó rồi, ta có thể học cách có trách nhiệm với bản thân mình.

An cô cô nói: “Chẳng lẽ ngài thật sự muốn gả cho Lục Kinh Hoài ư?”

Ta lắc đầu: “Không đâu, Lục Kinh Hoài chỉ có thể lấy Trấn An.”

Trước khi Tuế An rời đi có kể cho ta nghe một câu chuyện.

Có hai con chuột, muốn trải qua một đoạn tình yêu oanh liệt, nhưng người thân của con chuột đực không có ý kiến gì đối với việc thành hôn của bọn họ, người thân của chuột cái cũng giơ hai tay đồng ý, hai con chuột này không có một chút trở ngại nào.

Tình yêu không có trở ngại, sao có thể trở thành một đoạn tình yêu oanh liệt chứ?

Cho nên, tình yêu cả đời của chúng nó, cùng nhau chờ đợi một cơ hội để khiến cho tình yêu của bọn họ trở nên oanh liệt.

Khi đó, ta nghe câu chuyện này thì buồn cười chết mất, sao sẽ có hai con chuột buồn cười như thế chứ.

Hiện tại, ta cũng buồn cười chết mất.

Không có một nữ phụ độc ác như ta, chuột cái và chuột đực thật sự không kết hôn được.

Tưởng tượng như thế, ta sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Bọn họ chẳng qua là cần ta làm chướng ngại mà thôi, tất cả đều sẽ qua.
 
Back
Top Bottom