"'Đừng làm loạn, đừng có gây phiền phức thêm cho người ta.' — lời này ngầu ghê luôn ấy!"
"Vậy à?
Thật có chuyện đó hả."
Khác hẳn với dáng vẻ phấn khích tay múa chân của cậu nhóc kia, Miyamizu Ryo lại tỏ ra hết sức thản nhiên.Không nhận được sự hưởng ứng mình mong đợi, cậu bé lập tức ỉu xìu.
Cậu phồng má, hất tay một cái:"Chị không thấy kích động à!
Người ta còn đứng ra bênh vực chị đó!
Vừa nãy lúc hắn ta nói chuyện, em tức muốn chết luôn!
Nếu không phải không có gặp trực tiếp hắn, hừ hừ!"
Cậu vung tay đấm không khí vài cái, tự cho mình thật là ngầu, còn cố tạo dáng một tư thế "soái ca".Sau khi tự sướng đã đời, cậu khoanh tay chống cằm tạo thành chữ bát, ra vẻ triết gia:
"Quả nhiên trong loài người cũng có người tốt đó nha, ừm ừm, không tệ đâu."
"A!"
Bỗng nhớ ra điều gì, mặt cậu sáng bừng như vừa nắm được bí mật to lớn, "Tên đó chẳng lẽ có ý với chị à?"
"Chỉ có thể nói cậu ta là người chính trực thôi."
Ryo thản nhiên đáp, "Không phải cố tình muốn bảo vệ tôi đâu."
Câu nói đầy dửng dưng đó khiến cậu nhóc shota tức điên, dậm chân:
"Phản ứng gì mà lạnh tanh vậy chứ!
Em vừa nghe xong thì phải gọi là siêu — kích động đó nha!"
Cậu nghi ngờ, dí sát mặt lại gần Ryo:
"Không lẽ chị đang lén vui mừng trong lòng?
Để em nhìn mặt chị nào......"
"Đồ —— ngốc ——"
Ryo ấn đầu cậu xuống, vò nát tóc, nhất quyết không cho nhìn biểu cảm của mình.Rồi cô ném ra một câu dọa nạt chí mạng:
"Còn muốn tìm quả bóng hay không hả?"
"Vừa nãy khi bị đá bay mất bóng thì mặt em như muốn khóc luôn, giờ lại tỉnh bơ thế này?"
Đôi mắt Ryo nheo lại, giọng lộ rõ uy hiếp, "Nếu không định tìm nữa thì tôi đi về trước đây."
Cô vốn định giúp cậu ta kiếm bóng, ai ngờ cậu lại ngồi đó tám chuyện linh tinh?"
Ơ...
Muốn chứ."
Bị bắt bí, cậu ta rụt cổ, cái chỏm tóc ngốc mao trên đầu cũng ỉu xuống, "Đừng bỏ mặc em nha..."
Haru — đó là cái tên cô đặt cho cậu bé yêu quái này.
Cách đây không lâu hai người mới quen.
Trước kia, mấy người trong câu lạc bộ bóng đá thường kể rằng mỗi lần tập xong đi ngang sân thể dục đều nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, còn thấy một quả bóng lăn qua lăn lại trên sân, làm ai nấy sợ xanh mặt tưởng gặp ma.Chỉ nghe qua, Ryo đã đoán ngay nguyên nhân.
Sau đó cô tìm cơ hội ra sân thể dục quan sát, quả nhiên đúng như dự đoán — là yêu quái gây ra.Cậu nhóc tóc lam nhạt đứng trên một quả bóng đá cũ mèm, nghiêm túc sút liên tục vào mấy lon sắt dựng trước mặt, luyện tập rất chăm chỉ.
Chỉ tiếc là sút cực kỳ... tệ.Ryo thương lượng với cậu, giúp tìm một góc hẻo lánh hơn để tiện tập luyện một mình.
Haru nghe xong thì vui mừng đồng ý ngay.Kể từ đó, mỗi khi thấy Ryo, cậu lại giống như chú cún con nhảy nhót chạy đến quấn lấy cô.Nhìn Haru đang tiu nghỉu, môi chúm lại, vừa đi vừa tìm bóng, Ryo lại thấy mềm lòng.Thật ra, lúc nãy cô cũng có hơi vui mừng, chỉ là ngại không nói ra.Cô đổi đề tài:
"Bình thường sao em không chơi bóng cùng bạn bè?"
Cô để ý mỗi lần nhìn thấy cậu đều chỉ có một mình.Nhưng vừa thấy nét mặt Haru, Ryo nhận ra mình vừa lỡ lời."
Kenta đang nằm viện..."
Cậu cúi đầu, vai rũ xuống như con mèo mất cá, "Em đã lâu lắm không gặp cậu ấy rồi."
"Là... con người à?"
Ryo hỏi ngay.Haru gật đầu: "Vâng."
"Bởi vì mọi người ở đây đều không thích đồ của loài người."
Haru ỉu xìu, "Không ai chịu chơi bóng với em, chỉ có Kenta đồng ý thôi."
Tên nghe thật khỏe mạnh, vậy mà Kenta lại là cậu bé thường xuyên ra vào bệnh viện từ nhỏ.
*Kenta: nghĩa là khoẻ mạnh, dũng mãnh"Bác sĩ bảo Kenta bị bệnh tim bẩm sinh, không thể vận động mạnh.
Nhưng cậu ấy lại đặc biệt, đặc biệt thích bóng đá!
Phòng ngủ toàn là poster bóng đá luôn!
Bọn em đã hẹn, em sẽ tập bóng trước, chờ cậu ấy phẫu thuật xong thì em sẽ dạy cậu ấy chơi...
Nhưng em đã lâu lắm rồi không gặp nữa."
Cậu nhóc lải nhải kể, mỗi câu lại khiến chỏm tóc ngốc mao trên đầu rũ xuống thêm.Ryo nghe xong liền hiểu.
Không lạ gì khi cậu ta cứ quanh quẩn ở trường cô — vốn dĩ đây là trường chuyên bóng đá.Haru thoáng lộ vẻ lo lắng:
"Nhưng mà...
đã lâu em chưa thấy Kenta rồi.
Đợt trước cũng chẳng đến như đã hẹn...
Liệu có phải cậu ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Ryo hỏi: "Lần cuối các em gặp nhau, Kenta có nói gì không?"
Haru ngẫm nghĩ, vẻ mặt ngơ ngác:
"Hình như... cậu ấy nói phải làm phẫu thuật?"
Ryo nhìn Haru.Haru cũng nhìn Ryo.Rồi cậu bé hét toáng lên:
"Không lẽ ca mổ thất bại!
Chẳng lẽ Kenta chết rồi áaaa—"Ryo vội bịt miệng cậu lại.Nhưng đã muộn.
Trong mắt Haru lập tức dâng đầy lệ, nước mắt rơi lã chã, cậu thút thít rên rỉ dưới bàn tay Ryo:
"Ô ô ô..."
Ryo khẽ thở dài, đưa tay xoa thái dương, hơi nhức đầu:
"Em có biết địa chỉ bệnh viện nào Kenta nằm không?"
Haru lắc đầu."
Rắc rối rồi."
Ryo nhíu mày.Cô vỗ nhẹ đầu cậu:
"Đừng lo, mai tôi sẽ dẫn em đi tìm."
"Thật không?!"
Haru mừng rỡ, nhưng liền sau đó lại cuống cuồng, "Nhưng mà em không biết địa chỉ..."
"Thì tìm hết tất cả bệnh viện một lượt."
"Hả?!"
Trong khi Haru còn đang sốc, mắt tròn xoe, Ryo đặt tay lên vai xoay người cậu lại:
"Nhưng trước hết, phải tìm lại quả bóng đã."
Không thì sắp tan học rồi.⸻Mười phút sau.Cả đám bụi rậm lân cận đã bị lục tung mà vẫn không thấy bóng đâu.
Cô gái tóc vàng nhạt thở dài nặng nề, cảm giác như eo mình sắp gãy trước khi tìm được bóng."
Haru, bên em có manh mối gì không?"
Trong bụi ló ra cái đầu tóc xanh nhạt, Haru lắc lắc:
"Không thấy."
Ryo lại thở dài.Rõ ràng một quả bóng to đùng như thế, sao tìm mãi chẳng thấy?
Đâu phải quả cầu lông hay bóng bàn đâu.Đúng lúc cô đang hoài nghi nhân sinh, thì một giọng nói vang lên:
"Tiền bối?"
Cô quay lại, bắt gặp một gương mặt quen quen mà chưa nhớ ra ngay."
Chính là người này đó!"
Haru hớn hở kéo vạt áo Ryo, "Hagiwara Kenji, chính là người hôm trước bênh vực chị!"
Nghe thấy cái tên này, Ryo hơi sững người, rồi nhìn kỹ hơn.Chàng trai tóc đen dài vừa phải, đôi mắt tím dịu, nụ cười tỏa sáng rực rỡ — đúng là hình ảnh lưu lại trong trí nhớ buổi sáng hôm ấy.Cô do dự cất tiếng:
"Hagiwara...
Kenji?"
Thiếu niên tóc đen ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực vui mừng:
"Tiền bối nhớ ra em rồi sao?!"
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Ryo cảm giác đôi mắt hắn như sáng bừng lên, đằng sau dường như còn mọc cả cái đuôi cún đang vẫy liên hồi.
Tất nhiên là vì Haru vừa nhắc cho cô nhớ... nhưng những lời này cô sẽ không bao giờ nói ra.Cô đáp qua loa."
Thật tốt quá —— em còn lo nếu tiền bối không nhớ ra, em lại phải tự giới thiệu lần nữa."
Hagiwara Kenji thở phào nhẹ nhõm, như trút được tảng đá trong lòng.Ryo hỏi thẳng:
"Lần này cậu cũng chỉ đến chào hỏi thôi à?"
Giọng cô nghiêm túc khiến Kenji thoáng lúng túng, mặt hơi đỏ.Cậu gãi đầu, ngập ngừng:
"Chỉ là thấy tiền bối có vẻ cần giúp đỡ, nên em lại đây hỏi...
Có làm phiền tiền bối không?"
Trên thực tế, Kenji đã tìm cô từ nãy giờ, nhưng lại nói bằng vẻ mặt ngây ngô nhất có thể.Câu từ của cậu cũng khéo léo, nghe như thể thực sự chỉ tình cờ đi ngang qua.Ryo không nghĩ nhiều:
"Vậy thì phiền cậu, giúp tôi tìm quả bóng nhé."
Kenji nghiêng đầu khó hiểu:
"Bóng đá?"
"Ừ, không biết vừa bị đá bay đâu mất rồi."
Kenji hơi ngớ người, chỉ tay lên cao:
"Ý tiền bối là... cái đó sao?"
Một quả bóng trắng đen kẹt giữa mấy cành cây, hơn nửa quả bị lá che khuất, chỉ ló ra một góc.Ryo: "Hả?"
Haru ngẩng đầu, há hốc mồm:
"Thật nè!
Thì ra là kẹt trên cây!"
Ryo: ......
Thảo nào tìm mãi không ra.Haru đưa tay che nắng, ngây ngô buột miệng:
"Thần kỳ ghê, sao nó lại bay lên đó nhỉ?"
Ryo: "Câu này chẳng phải nên hỏi chính em sao?"
Trong lúc họ còn nói chuyện, Kenji đã nhanh nhẹn trèo lên cây, thoắt cái đã gỡ được quả bóng xuống.Cậu nhảy phốc xuống đất, gió lật tà áo để lộ vòng eo thon, nở nụ cười rạng rỡ:
"Tiền bối, của chị đây."
Ryo lễ phép cảm ơn:
"Cảm ơn."
Kenji nhiệt tình:
"Tiền bối muốn đem bóng trả lại phòng dụng cụ không?
Để em đi cùng."
"Không cần."
Ryo dứt khoát từ chối — dù sao quả bóng này cũng chẳng phải của phòng dụng cụ.Đúng lúc chuông tan học reo, cô tiện cớ nói luôn:
"Giờ cũng tan học rồi, Hagiwara-kun cứ đi ăn trưa với bạn bè đi, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa."
"Nhưng mà......"
"Thật sự rất cảm ơn đã giúp, vậy tôi xin phép đi trước."
Không cho đối phương cơ hội nói thêm, Ryo dứt khoát cắt ngang, quay lưng rời đi.Kenji bị khéo léo từ chối, chỉ còn biết rầu rĩ:
"QAQ..." ( này là kaomoji khóc lóc nha )Haru nhảy loi choi bên cạnh Ryo, hai tay chắp sau lưng, tò mò:
"Ryo-sama, sao chị không cho cậu ta đi cùng vậy?"
Ryo liếc cậu, đặt quả bóng lên đầu cậu, thản nhiên đáp:
"Ngốc quá, nếu cho cậu ta đi theo thì làm sao tôi đưa bóng cho em được?"
"À há!
Đúng ghê!"
Haru bừng tỉnh ngộ ra."
Khoan!
Chị vừa bảo ai ngốc hả!!"
Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Hagiwara Kenji vốn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Miyamizu Ryo ban đầu cũng không để trong lòng.Thế nhưng—
Không ngờ lại nhanh như vậy đã chạm mặt lần nữa.Giúp cô nhặt lên tờ giấy bị gió thổi bay đi, thiếu niên mặc thường phục toát ra vẻ soái khí cong mắt mỉm cười với cô:"Tiền bối, thật khéo nha."
Thời gian lùi lại một đêm trước đó.Sau khi hẹn gặp Haru vào ngày hôm sau, Miyamizu Ryo ăn cơm tối xong liền bắt đầu tra cứu tư liệu.
Cô dán mắt vào màn hình máy tính suốt cả đêm, bất tri bất giác đã tới rạng sáng.Ryo xoa xoa huyệt thái dương, khẽ thở ra một hơi.Thất sách rồi.Không ngờ ở thành phố lớn lại có nhiều bệnh viện đến thế.Trước kia nơi cô sống là một thị trấn nhỏ ở nông thôn, xe buýt một tiếng mới có một chuyến, giao thông bất tiện, nhịp sống chậm rãi, cả trấn chỉ có một bệnh viện.
Cô cứ nghĩ ở thành phố lớn nhiều lắm cũng chỉ hai, ba cái thôi."
Không nghĩ tới lại nhiều như vậy..."
Ryo nhức đầu nhìn tờ giấy trắng đầy kín chữ.
Các bệnh viện nhỏ có thể bỏ qua, nhưng ngay cả vậy danh sách vẫn dài đến hai trang giấy.Hệ thống giao thông cũng dày đặc, khiến cô hoa cả mắt.Cô vốn thật sự không am hiểu đồ điện tử, loay hoay mãi mới sắp xếp xong thông tin bệnh viện và tuyến đường.
Nhìn màn hình quá lâu, mắt đã hơi cay xè.Thiếu ngủ khiến trạng thái hôm sau bị ảnh hưởng.
Sau khi hội hợp với Haru, trong lúc gió lốc thổi tới, giấy tờ trong tay Ryo trượt ra ngoài, đúng lúc rơi ngay trước mặt Hagiwara Kenji.Cậu thiếu niên tóc đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần đen gọn gàng, dáng người cao gầy.
Chỉ đứng đó thôi cũng đã như một cảnh sắc đẹp mắt.Nhận lại tờ giấy Kenji nhặt giúp, Ryo cảm ơn rồi chau mày lẩm bẩm:"Thiếu mất một tờ rồi."
Kenji chớp mắt:
"Sao cơ?"
Ryo giải thích:
"Ban đầu có ba tờ, giờ chỉ còn hai."
"Hẳn là bị gió thổi đi xa rồi.
Chúng ta thử tìm quanh đây nhé?"
Kenji đề nghị.Nhưng tìm một vòng vẫn chẳng thấy.Thấy Ryo sốt ruột, Kenji hỏi:
"Là đồ vật quan trọng lắm sao?"
Ryo gấp giấy lại, sắc mặt mệt mỏi:
"Là lịch trình hôm nay.
Thiếu một tờ thì không biết có ảnh hưởng gì không..."
Cô chỉ có thể cầu mong bệnh viện mà Kenta đang nằm không nằm trong tờ giấy bị mất kia.Kenji lại nói:
"Xin lỗi, vừa nãy em có lướt thấy nội dung một chút.
Trên giấy ghi các tuyến đường đến bệnh viện đúng không?"
"Ừ.
Có một người bạn đột nhiên nhập viện, nhưng tôi lại không có cách liên lạc, nên chỉ có thể tìm theo cách này."
Ryo không giấu giếm, nói thẳng.
Dĩ nhiên, đã chỉnh sửa lời một chút."
Thì ra vậy..."
Dưới ánh nắng, đôi mắt tím của thiếu niên ánh lên tia sáng long lanh, cậu nghiêng đầu hỏi: "Tiền bối có cần em giúp không?"
Ryo hơi bất ngờ, thoáng hiện nét ngạc nhiên:
"Như vậy... sẽ không làm phiền cậu chứ?"
Dù sao, nhìn cách ăn mặc và khí chất của cậu, rõ ràng vốn có hẹn.Kenji chớp mắt, bình thản đáp:
"Ban đầu em cũng hẹn với osananajimi đi chơi, nhưng cậu ta đột nhiên bận, cho em leo cây.
Em đang phiền chẳng biết tiêu thời gian thế nào đây."
"Nhưng mà..."
Ryo vẫn còn do dự.Kenji liền cười:
"Trước đây tiền bối cũng giúp em mà.
Nếu không nhờ tiền bối, chắc em đã lạc luôn trong rừng rồi.
Xem như em trả ơn nhé."
Lời nói hợp tình hợp lý, Ryo cuối cùng gật đầu:
"Vậy làm phiền em."
Nụ cười Kenji rực rỡ hẳn lên.
Hỏi thêm vài điều, cậu lấy điện thoại ra thao tác."
Tra được rồi."
Kenji giơ điện thoại, cười: "Bệnh viện gần nhất cách đây chỉ mười lăm phút."
Thì ra đơn giản thế này thôi mà cô lại không nghĩ ra.
Nếu Koga cần điều trị tim, dĩ nhiên phải chọn bệnh viện hàng đầu.
Ryo khẽ cắn môi, có chút ảo não.Kenji an ủi:
"Tiền bối vì lo lắng cho bạn nên mới cuống quýt thế.
Làm được ngần ấy ghi chú cũng đã rất chu đáo rồi."
Ryo gạt đi chút ảo não nho nhỏ, chuyển sự chú ý sang một chuyện khác:
"Bây giờ điện thoại lại lợi hại như vậy sao?
Còn có cả chức năng chỉ đường nữa."
Trong trí nhớ của cô, di động chỉ có thể gọi điện và nhắn tin mà thôi."
Trước kia đúng là như vậy."
Kenji giải thích, "Hiện tại internet phát triển hơn nhiều rồi.
Trên điện thoại còn có thể tra cửa hàng được mọi người đánh giá cao, xem ảnh nhận xét, thậm chí có người viết cả tiểu thuyết đăng lên đó nga."
"Thì ra là thế này."
Ryo gật gù, vẻ mặt như lĩnh hội được điều mới.Trong lúc nói chuyện, xe buýt đã đến trạm.
Ryo tùy ý chọn một chỗ ngồi, Kenji cũng tự nhiên ngồi ngay bên cạnh.Người thường không nhìn thấy Haru, cậu bé lại hớn hở chạy nhảy khắp xe, tò mò sờ chỗ này chỗ kia.
Xe vừa chợt lắc một cái, Haru liền ngã nhào xuống ghế, ôm trái bóng lăn lộc cộc ra ngoài.Thật ngốc...
Ryo khẽ quay đi, giả vờ không nhìn.Chiếc xe lắc lư chạy đi, ngoài cửa sổ xa xa hiện lên một dải xanh lam, trời xanh mênh mang treo trên cao.Ryo vốn không giỏi giao tiếp với con người, sợ lỡ miệng nói ra những lời lỗi thời, nên vừa lên xe liền chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ.Nhưng Kenji thì khác.
Cậu không phải kiểu người để bầu không khí trở nên ngượng ngập.
Khi xe chạy ngang qua một vùng biển, cậu tựa vào cửa sổ, cùng Ryo ngắm phong cảnh:
"A, chỗ kia là nơi hồi nhỏ em với Jinpei-chan hay tới."
"Jinpei-chan ?"
"Chính là osananajimi của em nha."
Kenji lộ ra nét mặt hoài niệm, "Hồi nhỏ hay chạy ra bờ biển hóng gió, da bị rám đen cả, sau này phải dưỡng mãi mới trắng lại được."
"Chính là cái người cho em leo cây đó sao?"
Kenji hơi khựng lại một thoáng, rồi cười gượng:
"Ha ha, đúng là cậu ấy."
Trong lòng lặng lẽ xin lỗi Jinpei-chan, cậu làm động tác chắp tay vái một cái.Kenji là một cộng sự đủ tư cách.
Cậu không hỏi những gì không nên hỏi, suốt dọc đường chỉ trò chuyện phiếm, giúp Ryo phân tán mệt mỏi.Vì hành trình xa, cả hai còn cùng ăn cơm trưa.
Quán ăn cũng là Kenji đề cử, chỉ là tiệm nhỏ thôi nhưng sạch sẽ sáng sủa, khách đông, đồ ăn lại ngon.Đi ngang qua những nơi quen thuộc, Kenji sẽ kể cho Ryo nghe chuyện cũ của mình hoặc những giai thoại nghe được.
Ở bên cậu, Ryo cảm thấy rất thoải mái.Cô từng đọc trong sách rằng: "Nếu ở bên một người mà cảm thấy thư thái dễ chịu, chứng tỏ đối phương từng trải và EQ cao hơn mình nhiều."
Kenji chính là kiểu người đó.Khoảng cách giữa người với người thường rất khó nắm bắt, nhưng dường như cậu sinh ra đã tinh thông, có thể hoà hợp vui vẻ với bất kỳ ai.
Bà chủ tiệm nhỏ tươi cười thêm cho cậu một cái đùi gà, cụ già bán trái cây ven đường vui vẻ tặng hai quả quýt.
Ngay cả khi có nữ sinh chủ động bắt chuyện, Kenji cũng khéo léo từ chối, lại khiến đối phương đỏ mặt bỏ đi.Đúng là một người trời sinh đã toả sáng.Hoàn toàn khác loại hình với Rokudo Yu.Hagiwara Kenji ôn nhu là xuất phát từ nội tâm.Ấn tượng của Ryo về cậu, lặng lẽ thay đổi.
Vận khí của họ không được tốt lắm, mãi đến khi trời chiều nhuộm đỏ chân trời, mới tìm thấy cái tên "Kenta" trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện tổng hợp Kanai"Không ngờ lại ở xa như vậy..."
Ryo lẩm bẩm, Haru đã vui mừng chạy về phía cô y tá để hỏi số phòng.Ryo vừa định đuổi theo, chợt nghĩ ra điều gì, quay đầu chạm phải ánh mắt Kenji, có chút chần chừ.Hagiwara Kenji liền mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Em sẽ đợi tiền bối ở đây."
Không để Ryo kịp nói gì, cậu đã sắp xếp ổn thỏa cho bản thân.Ryo khẽ thở ra, gật đầu rồi bước đi.Kenta là một thiếu niên gầy yếu, môi không chút máu.
Khi họ bước vào, cậu vẫn đang lặng lẽ ngồi nhìn ra cửa sổ.
Nhưng vừa thấy Haru, gương mặt tái nhợt lập tức hồng nhuận vài phần, đôi mắt sáng lên:"Haru!"
"Kenta!"
"Haru, Haru!"
"Kenta, Kenta!"
Hai đứa nhỏ kích động ôm chặt lấy nhau.Đặt giỏ trái cây xuống, Ryo lặng lẽ rời khỏi phòng, nhường lại không gian cho hai bạn nhỏ đoàn tụ.Giỏ trái cây này vốn là ý của Kenji.Ban đầu Ryo chỉ nghĩ đến việc vào thẳng bệnh viện, chính Kenji đã nhắc cô rằng thăm bệnh nên mang chút hoa quả.
Cô ngơ ngác nhìn cậu, cuối cùng để Kenji kéo đến cửa hàng trái cây.Mọi thứ đều do cậu lựa chọn, Ryo chỉ cần trả tiền.Quả nhiên đáng tin cậy, Hagiwara.Tựa lưng vào tường ngoài phòng bệnh, Ryo khép mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Cùng lúc đó, sau khi Ryo rời đi, Kenji thu lại nụ cười thường trực, cuối cùng cũng có thời gian chỉnh lại tâm tình.Tiền bối không giỏi nói dối.
Cậu sớm nhận ra điều đó.Trước khi cậu lên tiếng lúc nhặt được tờ giấy, rõ ràng Ryo đang thì thầm với ai đó, ánh mắt tập trung vào khoảng không, giống như đang nói chuyện.
Nhưng khi cậu xen vào, tiếng lầm bầm ấy liền biến mất, như thể đang che giấu điều gì.Nhớ đến những lời đồn trong lớp, Kenji không khỏi suy nghĩ.Vậy là... yêu quái sao?Nếu tiền bối là con người, nói cách khác, cô có thể nhìn thấy yêu quái?Một vài ký ức kỳ lạ chợt thoáng qua trong lòng cậu, nhưng khi Ryo quay lại nhìn, tất cả đều bị che giấu.Kenji giả vờ như không nhận ra gì.Dù tiền bối đã nhận sự giúp đỡ của cậu, nhưng Kenji hiểu rõ: lĩnh vực này, tạm thời chưa phải lúc để cậu can dự. ( ỏ ngoan quá )Không phải cơ hội tốt.
Cậu khẽ thở ra một hơi.
Phải từ từ mới được.Cuộc hội ngộ của hai nhóc con diễn ra rất suôn sẻ.Trước khi chia tay, Haru nở nụ cười rạng rỡ, nghiêm trang cúi người thật sâu trước Miyamizu Ryo:
"Cảm ơn ngài, Ryo-sama!"
Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau.Haru quyết định ở lại.
Ở lại bên cạnh Kenta.Tuổi thọ của yêu quái rất dài, nhưng trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, chúng vẫn luôn khao khát được gặp riêng một người quan trọng."
Thảo nào cứ ôm khư khư quả bóng đá..." — Miyamizu Ryo bất giác nghĩ, trong lòng dấy lên một tia bất lực.Có lẽ nhóc con ấy đã sớm đưa ra lựa chọn rồi.⸻Trên chuyến xe buýt về nhà, có lẽ vì mọi chuyện đã trọn vẹn nên tâm trạng của Ryo cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.Tiếng động cơ gầm gừ hòa cùng âm thanh náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, tất cả tạo thành một bầu không khí yên ả, khiến cô bất giác thấy an tâm đến mức mí mắt nặng trĩu.Sau một đêm thức trắng, lại thêm một ngày tất bật, lúc ngồi trên xe chòng chành, Ryo không kìm được che miệng ngáp khẽ."
Nếu tiền bối mệt thì cứ ngủ một lát đi." — Hagiwara Kenji, vẫn luôn để ý đến cô, dịu dàng nói.
"Đến nơi rồi em sẽ gọi."
Cậu ấy...
đúng là một người đáng để tin cậy.
Ý nghĩ ấy khẽ lóe lên trong đầu Ryo."
Vậy phiền cậu rồi." — cô đáp, để mặc ý thức dần dần trôi đi xa.Ngay trong khoảnh khắc mơ màng giữa mộng và thực, bên tai cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng:
"Tiền bối, em đã giúp được gì cho chị chưa?"
"Ừm..." — Ryo mơ hồ thốt ra, chính bản thân cũng chẳng rõ mình có thật sự cất tiếng hay không.
Nhưng theo bản năng, cô khẽ trả lời:
"Cậu đã giúp rất nhiều."
Phán đoán qua phản ứng sau đó của Hagiwara Kenji, hẳn là cậu đã nghe được."
Vậy thì... thật sự tốt quá rồi."
Thiếu niên tóc đen khẽ mỉm cười, ánh mắt trở nên ôn nhu, giọng nói cũng nhẹ như gió xuân.