Đô Thị  Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
494,047
0
36
AP1GczPDK0tzYdCQS551oiqtr7T2DtuyEs0I7d62_Jifz74Armr7OCoUFtsG-xwGoK41wpk1KS7Pq9z-VHwd0OB8WDEnNsiV7CDfOHjyIHLBqbQU5wTSBX_zqD5x9yFY3cXbtNcq2Fr6nhc572LMYQOK2cAc=w215-h322-s-no-gm

Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Tác giả: Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi biết từ nhỏ ba không thích tôi.

Vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn.

Để sinh con trai, ông đã đuổi tôi đi: "Con trai mới là gốc rễ, tao lại không thiếu con gái."

Chưa từng được yêu thương, tôi đã rất đau khổ vì điều đó.

Nhưng khi cần người chăm sóc tuổi già, ông lại nói: "Con trai không đáng tin, con gái vẫn là đứa chu đáo nhất."

"Nhị Muội, khi ba già rồi, mọi chuyện đều trông cậy cả vào con!"​
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 1


Tôi biết từ nhỏ ba không thích tôi.

Vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn.

Để sinh con trai, ông đã đuổi tôi đi: "Con trai mới là gốc rễ, tao lại không thiếu con gái."

Chưa từng được yêu thương, tôi đã rất đau khổ vì điều đó.

Nhưng khi cần người chăm sóc tuổi già, ông lại nói: "Con trai không đáng tin, con gái vẫn là đứa chu đáo nhất."

"Nhị Muội, khi ba già rồi, mọi chuyện đều trông cậy cả vào con!"



Tôi biết từ nhỏ ba không thích tôi.

Vì tôi không phải là đứa con trai mà ông mong muốn.

Khi anh em họ ở thành phố về, ba luôn bắt mẹ g.i.ế.c gà g.i.ế.c ngỗng, lấy những thứ tốt nhất ra để tiếp đãi.

Ông để anh em họ cưỡi trên vai, dẫn họ đi khắp làng.

Ông cười tươi rói nói với từng người gặp: "Đây là con trai tôi nuôi ở thành phố, có giống tôi không?"

Nhưng bình thường, ông thậm chí không thèm mỉm cười với tôi.

Bất kể tôi phạm lỗi nhỏ đến mức nào, tôi cũng sẽ nhận được ánh mắt u ám và những lời nói ghê tởm của ông: "Nếu còn gây chuyện nữa, tao sẽ đuổi mày đi."

"Trước khi sinh mày, tao đáng lẽ nên đi siêu âm."

Không sai.

Khi mang thai tôi, mọi người đều nói bụng mẹ tôi nhọn hoắt, là con trai.

Có người khuyên ba đi siêu âm cho chắc ăn.

Ông không nỡ tiêu tiền, lại thêm việc mẹ tôi lúc đó thích ăn chua, ông còn mơ thấy ông nội nói rằng ông có người nối dõi rồi.

Thế là tôi mới ra đời.

Ở nông thôn, lúc nào cũng có những người ăn no rửng mỡ trêu chọc tôi: "Nếu mày không nghe lời, ba mẹ mày sẽ bán mày vào núi sâu cho người rừng làm vợ."

Với họ, đó chỉ là câu nói đùa vu vơ nhưng với tôi, đó lại là cơn ác mộng đeo bám.

Để không bị bán đi, tôi đặc biệt ngoan ngoãn.

Ngay cả khi bị nước sôi làm bỏng, tôi cũng cắn răng không khóc.

Mặc dù tiếng rao bán kem của người bán hàng rong ngoài kia có lớn đến đâu, tôi cũng có thể nhịn.

Tôi còn nhỏ, đã biết nhóm lửa nấu cơm.

Tôi còn nhỏ, đã có thể bưng nước rửa chân cho ba.

Tôi còn nhỏ, khi giúp gặt lúa đã bị rắn cắn một phát, nửa chân sưng vù.

Mẹ tìm thầy lang đến đắp thuốc cho tôi, đôi mắt đỏ hoe hỏi tôi: "Có đau không? May mà con rắn đó không có độc."

Ba rất mất kiên nhẫn: "Một con rắn to như vậy mà không nhìn thấy à? Có mắt mà như mù à? Chỉ có nó là lắm chuyện."

Tôi sợ ông lại có ý nghĩ đuổi tôi đi.

Nhịn nước mắt, tôi khẽ nói: "Mẹ ơi, con không đau chút nào."

"Một lát nữa con có thể ra đồng làm tiếp."

Sau đó, mẹ bắt tôi ở nhà nấu cơm.

Tôi không kiểm soát được lửa, cơm bị cháy.

Ba ăn phải hạt cơm hơi đắng, tức giận tát tôi một cái: "Việc nhỏ như thế này cũng làm không xong, sinh mày ra để làm gì?"

Mẹ bênh tôi: "Con bé mới hơn năm tuổi..."

Ba càng tức giận hơn: "Nó đã năm tuổi rồi, mấy năm nay sao bụng cô không có động tĩnh gì?"

"Nếu nó là con trai, tôi gọi nó là ba cũng được! Cô không nghe thấy dân làng nói gì sao?"

Tôi và chị gái đều là con gái, mấy năm nay bụng mẹ vẫn không có động tĩnh gì.

Dân làng đều nói ba sắp tuyệt tự rồi.

Làng sửa gia phả, nhà nào cũng phải đóng tiền, đến lượt nhà tôi, có người nói: "Hồ Lương không cần đóng, để anh trai ông ta đóng là được."

"Ông ấy không có con trai, không có ai nối dõi, sao lại bắt người ta ra tiền chứ, không hợp lý."

Trước mặt dân làng, ba không nói gì, chỉ cười.

Về nhà đóng cửa uống rượu giải sầu, uống say rồi lại đánh mẹ.

Tôi và chị gái xông lên bảo vệ mẹ, ba đá vào n.g.ự.c tôi.

"Cút!"

"Nếu mày là con trai, tao có phải chịu nỗi nhục này không?"
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 2


Mẹ đẩy tôi và chị gái vào phòng nhỏ, một mình chịu đựng cơn thịnh nộ của ba.

Cách cánh cửa cũ nát, tiếng đập phá va chạm đập mạnh vào tim tôi.

Tôi nghe thấy mẹ khóc và nói: "Có phải tôi không muốn sinh con trai đâu?"

"Lúc đó tôi có khuyên ông đi siêu âm không, ông không nỡ ra tiền. Bây giờ ông lại đổ hết lỗi lên tôi."

"Nhị Muội đã sinh ra rồi, tôi biết làm sao? Nhét lại vào bụng để biến nó thành con trai cho ông à?"



Chị gái hơn tôi ba tuổi, cau mày nói: "Trước khi mày chưa ra đời, ba mẹ chưa bao giờ cãi nhau."

"Giá như mẹ không sinh ra mày thì tốt biết mấy."

Phòng nhỏ không bật đèn.

Ánh trăng mỏng xuyên qua cửa sổ, như lưỡi d.a.o cắm chặt vào người tôi.

Tôi là con thứ hai, lại là con gái.

Điều này giống như tội lỗi khắc sâu vào xương tủy.

Tối hôm đó, mặt mẹ sưng lên, chân cũng khập khiễng.

Tôi khóc và nói xin lỗi mẹ.

Con xin lỗi vì con không phải con trai.

Con xin lỗi vì đã để mẹ sinh ra con.

Mẹ xoa đầu tôi, thở dài: "Giá như mẹ có nhiều tiền thì tốt biết mấy..."

Có nhiều tiền thì sao?

Mẹ không nói.

Mối quan hệ của ba mẹ rơi vào bế tắc, chị gái càng ngày càng thù địch với tôi.

Tôi cả ngày lo lắng tự trách, chỉ có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, âm thầm gánh vác hầu hết công việc nhà.

Hơn một tháng sau, mọi chuyện có bước ngoặt.

Mẹ đang ăn cơm thì đột nhiên nôn.

Mẹ mang thai rồi.

Tinh thần của ba lập tức trở lại, ngày nào cũng xoa bụng mẹ và gọi: "Con trai ngoan."

Mẹ cũng tràn đầy hy vọng: "Lần này chắc chắn phải sinh cho các con một đứa em trai."

Lúc đó đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, cán bộ phụ nữ theo dõi sát sao cái bụng của từng phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ trong làng.

Mẹ kể trước đây bác sáu mang thai hơn tám tháng, bị phát hiện rồi bị lôi đi tiêm thuốc.

Đứa trẻ sinh ra vẫn còn động đậy, bị người của phòng kế hoạch hóa nhét vào túi ni lông rồi nửa đêm vứt xuống sông.

Ba mẹ dặn tôi và chị gái chắc chắn phải giữ bí mật, tuyệt đối không được để lộ.

Lần này ba đã học khôn. Khi vừa đến tháng, ông sốt ruột tìm một phòng khám chui để siêu âm.

Là con trai!

Hôm đó sau khi trở về, ông uống nửa cân rượu trắng, phấn khích hét lên: "Ông trời có mắt, Hồ Lương tôi cũng có con trai rồi."

"Xem ai còn dám nói tôi tuyệt tự không?"

Mẹ sợ quá, vội vàng bịt miệng ông: "Ông nhỏ giọng thôi, đừng để người khác nghe thấy."

Đúng vậy.

Ở quê có rất nhiều người có lòng chính nghĩa, thích đi tố cáo người khác.

Tôi hơn ai hết mong đứa em trai mau chóng ra đời.

Vài ngày sau, chị gái chơi trò chơi với các bạn, có một cậu bé thua cuộc tức giận nói: "Mày thắng thì có ích gì, mày lại không có em trai, nhà mày không có con trai."

"Sớm muộn gì mày cũng phải lấy chồng."

Chị gái tức quá, hét lên: "Ai nói, tao có em trai, nó đang ở trong bụng mẹ tao."

Không lâu sau, chủ nhiệm hội phụ nữ ngửi thấy mùi nên đã dẫn người đến nhà định bắt mẹ đi "kiểm tra."

Ba tôi cầm cuốc đứng ở cửa: "Dương Bạch Tường, hôm nay bà dám bắt vợ tôi đi, ngày mai tôi sẽ dùng cuốc g.i.ế.c c.h.ế.t con bà."

"Bà có con trai con gái, lại muốn nhà người khác tuyệt hậu. Bà đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, bà không sợ báo ứng sao?"

Chủ nhiệm hội phụ nữ cứng cổ: "Tôi đang thực hiện chính sách quốc gia."

"Ông không hợp tác chính là phạm pháp, có thể bị bắt đi tù."

Hai bên giằng co, không ai chịu nhường ai.

Thấy đối phương đông người định bắt mẹ đi, ba tôi đột nhiên chỉ vào tôi, quát lớn: "Ai nói tôi vi phạm chính sách, Nhị Muội không phải con gái tôi."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 3


"Các người có ai tận mắt thấy Tiểu Lan sinh nó không? Tôi nhặt nó từ bên ngoài về, đến giờ vẫn chưa đăng ký hộ khẩu."

"Nhà tôi vẫn còn chỉ tiêu sinh con trai!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mặt tôi.

Nước mắt tôi lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

Tôi há miệng, muốn gọi một tiếng "Ba."

Nhưng ông lại nói một cách cay nghiệt: "Câm miệng, mày là tao nhặt về, tao không phải ba ruột mày, ngày mai tao sẽ đuổi mày đi."

Tôi quay sang nhìn mẹ, mẹ đỏ hoe mắt, lắc đầu với tôi.

Ba, mẹ.

Phát âm thật đơn giản, ngay cả trẻ một tuổi cũng có thể nói.

Nhưng lúc đó, dù tôi cố gắng há miệng thế nào, cổ họng tôi cũng không phát ra được một tiếng nào.

Rõ ràng tôi không phải là người sai nhưng tôi lại bị vứt bỏ trước mặt mọi người.

Chủ nhiệm hội phụ nữ không tin lời này, lúc này bà nội chống gậy xuất hiện.

Bà nói rất to: "Nhị Muội là con gái của con trai cả nhà tôi, Hồ Thiện gửi nuôi ở quê."

"Ngày mai tôi sẽ để con trai cả đến đón nó đi."

"Hồi đó xảy ra nạn đói, nếu ba của các người không uống cháo của tôi cho thì đã c.h.ế.t đói rồi. Các người muốn động đến con dâu tôi, trước tiên phải để ba của các người trả mạng lại cho tôi."



Sáng sớm hôm sau, bác cả ở thành phố vội vã chạy về.

Ông không muốn nhận tôi: "Gia Văn và Gia Võ đã học cấp hai rồi, đang là lúc quan trọng. Tôi và Miêu Miêu không có thời gian chăm sóc Nhị Muội."

"Một đôi con gái cũng tốt, nuôi dạy con gái tử tế không kém gì con trai."

Ba tôi nổi giận: "Anh có một cặp con trai sinh đôi, tất nhiên là đứng nói không đau lưng."

"Anh thấy con gái tốt thì dùng Nhị Muội đổi Gia Văn hoặc Gia Võ cho tôi làm con trai, anh có đồng ý không?"

Bà nội dùng gậy gõ xuống đất: "Nếu không được thì đưa Nhị Muội đi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta đi. Như vậy còn có thể nhận được một khoản phí dinh dưỡng."

Trời âm u, sắp có mưa lớn.

Tôi ngồi chân trần dưới mái hiên, gió nóng mùa hè thổi tung tà áo rách của tôi.

Như d.a.o băng cắt vào da thịt ở eo tôi.

Thật lạnh.

Thật đau.

Bà nội vừa khuyên giải vừa dùng đạo đức ràng buộc nhưng bác cả không chịu nhượng bộ.

Nuôi một đứa trẻ là trách nhiệm lớn, ông không muốn gánh vác điều đó.

Bà nội chửi bới, ba tôi cũng nổi nóng.

Bác cả hất tay họ đi ra khỏi nhà chính, nhìn tôi đang ngồi ở hiên nhà.

Tôi biết chỉ có một cơ hội này, tôi phải giành lấy thứ gì đó cho cuộc đời mình.

Tôi đưa cho ông con bướm mà tôi đan bằng lá non của cây cọ, nhẹ nhàng nói: "Lần trước con hứa với bác gái là sẽ đan cho bác ấy một con bướm."

"Con đã học nhiều ngày rồi nhưng vẫn không đẹp lắm, mong bác ấy đừng chê."

Bác cả cúi đầu nhìn tay tôi.

Trên đó có những vết thương nông sâu.

Có vết m.á.u do tối qua trèo cây bẻ lá cọ, có vết cắt khi cắt cỏ cho lợn, vết bỏng nước sôi, vết bỏng khi nhóm lửa…

Con nhà quê không được quý giá như vậy, những vết thương nhỏ này đều tự lành.

Bác cả nhận lấy con bướm rồi quay người đi.

Vẫn không được sao?

Có lẽ số phận của tôi là phải lên núi làm dâu nuôi cho người khác.

Trái tim như rơi xuống vực sâu.

Tôi nắm chặt tay, tự nhủ không được khóc.

Những đứa trẻ không được yêu thương, khóc sẽ không được thương hại, chỉ nhận lại lời mắng mỏ.

Nhưng thực sự không nhịn được.

Nước mắt thi nhau rơi xuống, thế giới trở nên mờ mịt.

Không biết qua bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Bác cả quay lại, kéo tôi dậy khỏi mặt đất: "Nhanh đi dọn hai ba bộ quần áo rồi đi theo bác, sắp mưa rồi."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 4


Tôi vẫn luôn mặc quần áo cũ của chị gái, hầu hết đều đã rách.

Mẹ lấy trong số quần áo của chị gái ra cho tôi hai, ba bộ khiến chị ấy tức giận hét lên: "Đó là của con, sao lại cho nó!"

Mẹ trừng mắt: "Em gái phải đến nhà bác cả, mặc rách rưới quá thì mất mặt lắm. Lần nào mẹ và ba cũng chiều con, giờ nó sắp đi rồi thì nhường nó một lần thì sao?"

Mẹ vuốt tóc tôi, mắt đỏ hoe nói: "Con đến nhà bác cả ở tạm một thời gian, đợi em trai con chào đời thì ba mẹ sẽ đón con về."

Lúc sắp đi, chị gái tức giận nói: "Thật là ghen tị với mày, sau này mày có thể ở nhà lầu trong thành phố với bác cả bác gái."

"Chắc mày vui lắm nhỉ."

Không!

Tôi như đi trên băng mỏng.

Bác cả dẫn tôi vào nhà, bác gái đập vỡ bát trước mặt tôi.

"Hồ Thiện, lúc anh ra ngoài đã hứa với em thế nào? Hai đứa con trai còn chưa đủ để hành hạ em sao? Anh muốn em c.h.ế.t nhanh hơn phải không?"

"Bây giờ lập tức đưa người về cho em"

Bác cả lấy con bướm ra, kéo bà vào nhà.

Tiếng gào thét của bác gái vẫn tiếp tục: "Mời thần dễ, tiễn thần khó. Anh đã nhận nó thì không thể đưa về được nữa."

"Ăn, mặc, ở, đi học, cái gì cũng tốn tiền, nhà không có phòng thừa, giờ nhà máy lại làm ăn không tốt..."

Tôi đặt chiếc ba lô nhỏ xuống, lấy chổi quét sạch bát vỡ.

Rồi bê một cái ghế nhỏ vào bếp.

Bác gái tức giận đi ra khỏi phòng, tôi đã rửa sạch đậu cô ve và rau muống, đang đứng trên ghế cắt ớt.

Bà đứng sau tôi, giọng u ám hỏi: "Mày đang làm gì thế?"

Tôi sợ đến mức tay trượt, d.a.o cắt vào ngón tay.

Tôi vội nắm c.h.ặ.t t.a.y giấu ra sau lưng, lấy lòng cười với bà: "Bác gái, cháu biết làm nhiều việc nhà lắm, cháu cũng ăn rất ít."

"Mẹ bảo đợi em trai cháu chào đời thì sẽ đón cháu về..."

Bếp tối om, không có ánh sáng.

Bác gái nhìn tôi không nói gì, tôi không thể cười được nữa, mắt rất ngứa.

Tôi vô thức đưa tay lên dụi.

Cảm giác cay xè ập đến, nước mắt cứ thế chảy ra.

Bác cả đẩy bác gái, nhỏ giọng nói: "Em xem em làm con bé sợ kìa."

Buổi chiều, anh Gia Văn và anh Gia Võ về nhà.

Anh Gia Văn hờ hững gật đầu coi như chào hỏi, anh Gia Võ cười tít mắt xoa đầu tôi: "Nhị Muội, em lại đen đi rồi, thế này thì em thành than đen mất."

Buổi tối trên bàn ăn, bác cả nói: "Nhị Muội sẽ ở đây một thời gian, hai đứa tạm thời ở chật một chút, nhường một phòng cho em ấy."

Anh Gia Văn mặt không biểu cảm: "Con không muốn dọn."

Anh Gia Võ gãi đầu: "Đồ đạc của con nhiều lắm, con cũng không muốn dọn."

Bác gái đập đũa xuống bàn, hét lên: "Nếu các con không ai dọn thì định để Nhị Muội ngủ cầu thang à?"

"Cháu sẽ ngủ sofa." Tôi vội vàng nhỏ giọng nhấn mạnh: "Cháu thích ngủ ghế sofa."

Ăn xong cơm, tôi lau bàn rửa bát rồi quét dọn phòng cho các anh, sau đó mới nằm xuống ghế sofa.

Chiếc ghế sofa gỗ thật màu đỏ sẫm kiểu cũ, dù trải thêm chăn vẫn cứng đơ.

Phòng khách trống trải không bật đèn, ánh trăng rọi khắp người tôi.

Hóa ra đêm ở thành phố không có tiếng ếch kêu, không có tiếng chim hót, không có tiếng gió thổi, không có tiếng cười đùa và chửi bới của các bà thím, chỉ có tiếng còi xe hơi.

Còn có tiếng tim tôi đập thình thịch cô đơn.

Khoảng thời gian đó, tôi rất cẩn thận.

Ăn cơm chỉ ăn nửa bát, cố gắng ăn ít thức ăn, càng không chủ động gắp thịt ăn.

Học cách dùng bếp ga, máy giặt và cây lau nhà kiểu mới. Tranh thủ lúc các anh đi học, tôi sẽ lau cửa sổ và bàn học của họ sạch sẽ.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 5


Sợ họ chê tôi ồn ào, trừ khi họ nói chuyện với tôi, còn không tôi không bao giờ chủ động mở miệng.

Im lặng như một người câm vậy.

Bác cả nói ban ngày tôi có thể ở nhà xem phim hoạt hình.

Nhưng xem tivi tốn điện nên tôi cũng không bật.

Giày bóng rổ của các anh vứt ở cửa ra vào, bẩn kinh khủng.

Tôi mất cả một ngày để đánh sạch hai đôi giày trắng như tuyết.

Bác gái đi làm về nhìn thấy hai đôi giày đó, đột nhiên cười ha hả.

Tôi rất hoang mang.

Phải đến khi các anh về mới biết lý do.

Bác gái nói với họ: "Hôm nay Nhị Muội giúp các con đánh giày sạch như mới, tạm thời không mua giày bóng rổ mới cho các con nữa."

Anh Gia Văn nhíu mày, anh Gia Võ kêu ầm lên: "Nhị Muội, em rảnh rỗi không có việc gì làm thì ở nhà xem tivi không được à?"

Tôi xoắn chặt đôi bàn tay nhăn nheo, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, cháu không biết các anh muốn mua giày mới."

Anh Gia Văn liếc anh ấy một cái: "Ăn cơm đi, ồn ào quá."

Anh Gia Võ ôm chặt cánh tay bác gái một hồi nài nỉ không biết xấu hổ.

Bác gái lấy ba lô ra: "Giày thì không mua được nhưng hôm nay nhà máy trả lương ba tháng nên mẹ cho các con ít tiền tiêu vặt nhé."

Bác cả bác gái đều làm việc ở nhà máy giấy, lúc đó công việc làm ăn không tốt.

Nhà máy đã nợ lương gần một năm, lần này có thể trả lương là do bán được một lô thiết bị.

Bà đưa cho hai anh mỗi người hai đồng rồi định kéo ba lô lại.

Bác cả liếc bà ấy một cái.

Bà ấy khẽ hừ một tiếng, rút ra một đồng nhét cho tôi: "Cầm lấy đi."

Lúc đó, năm xu có thể mua một túi nước đá, hai hào có thể mua một chai thuốc ho.

Một đồng tiền đối với tôi là số tiền lớn.

Tôi vội vàng từ chối, bác cả xoa đầu tôi: "Cầm lấy đi, cháu làm nhiều việc nhà như vậy, đây là xứng đáng. Bác gái cháu là gà mái sắt, hiếm khi chịu nhổ lông lắm."

Bác gái tức giận véo ông một cái.

Bác gái đúng là rất tiết kiệm.

Ban đêm đi vệ sinh không nỡ bật đèn.

Nước vo gạo để rửa rau, nước rửa rau lại để dội nhà vệ sinh.

Tất cả các lọ lọ, hũ hũ trong nhà đều được bà ấy trồng cây con.

Những mảnh giấy lớn nhỏ, sắt vụn đều được tích lại để bán phế liệu.

Mua rau luôn chọn loại rẻ nhất, còn xin thêm mấy cọng hành của người bán rau.

Trong bữa cơm, bác cả nhắc đến chuyện ký túc xá của công ty bông vải sợi đay hôm qua bị trộm, nhiều nhà mất tiền mất đồ.

Lúc đó mọi người đều dùng tiền mặt, trộm cắp rất nhiều. Nhà bác cả ở tầng bốn, không lắp cửa sổ chống trộm.

Bác gái cảnh giác: "Hôm nay đi làm về muộn quá, ngày mai em phải gửi tiền vào ngân hàng thôi."

Sau bữa cơm, anh Gia Võ cầm tiền xuống nhà mua đồ ăn, hỏi tôi có đi cùng không.

Tôi từ chối.

Tiền tuy đưa cho tôi nhưng tôi không cảm thấy đó là của mình, không dám tiêu.

Một lát sau, anh Gia Võ lên mang cho tôi một cây kẹo m*t.

Anh ấy hạ giọng: "Anh mời em ăn, lần sau đừng giặt giày cho anh nữa!"

Anh Gia Văn liếc anh ấy, anh ấy lập tức ôm chặt túi tiền của mình: "Em có tiền rồi, đừng nhòm ngó của anh."

Vì tự ý giặt giày khiến các anh không vui, tối đó tôi ngủ không yên giấc.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt.

Ánh trăng mờ ảo, tôi mở mắt thấy cửa sổ phòng khách mở toang.

Rõ ràng trước khi ngủ tôi đã đóng cửa rồi mà.

Nhìn kỹ lại, một bang người gầy gò đứng bên cửa chính, đang đưa tay định mở cửa.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 6


Tôi thử gọi: "Anh hai?"

Mây đen vừa tan, tôi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.

Anh ta còn cầm túi xách của bác gái!

Là trộm!

Lúc đó tôi không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhảy xuống khỏi ghế sofa, dùng sức kéo mạnh chiếc túi, hét lớn: "Bắt trộm, bắt trộm."

Khóa cửa đã bị mở.

Nhưng tôi vẫn không chịu buông túi, tên trộm tức giận rút d.a.o đ.â.m vào cánh tay tôi.

Đau!

Máu tươi trào ra rất nhanh.

Nhưng tôi vẫn không chịu buông tay.

Tên trộm tức giận, muốn đ.â.m tôi.

May thay lúc này cửa phòng ngủ chính mở ra, bác cả hét lớn chạy ra: "Dám làm cháu gái tao bị thương, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Tên trộm buông túi rồi bỏ chạy.

Bác cả và anh Gia Võ lớn tiếng hô đuổi theo, còn anh Gia Văn thì kéo tôi đang run rẩy đứng dậy, xé khăn gối ấn vào vết thương của tôi rồi lại đi đến tủ bếp tìm hộp thuốc.

Bác gái cũng vội vàng đi ra.

Bà nhìn thấy cánh tay tôi đầy máu, tức giận: "Đầu óc cháu có vấn đề à? Anh ta cầm d.a.o mà cháu còn dám chống lại?"

"Cháu chán sống rồi hả? muốn c.h.ế.t sớm đúng không?"

Lúc đó tôi không sợ nhưng giờ tôi không kìm được mà run rẩy.

Tôi đưa chiếc túi đang ôm trong lòng cho bác gái, cố nặn ra nụ cười lấy lòng: "Bác gái, bác mau xem tiền lương có còn không?"

Bác gái ngây người.

Bà mở túi ra xem: "Tiền vẫn còn ở đây."

Cả người tôi mềm nhũn: "Vậy thì tốt."

Đợi lâu như vậy mới phát lương ba tháng, nếu mất thì không biết bác cả bác gái sẽ buồn đến mức nào.

Bác gái mắng tôi một trận: "Lần sau đừng có ngu như vậy, thịt người mà đỡ được d.a.o à? Nếu tên đó ra tay tàn nhẫn, giờ cháu đã mất mạng rồi!"

Bà nhận hộp thuốc từ anh Gia Văn đưa tới để băng bó cho tôi, dưới nhà truyền đến tiếng ồn ào.

Mọi người trong nhà tập thể đồng lòng hợp sức đã bắt được tên trộm.

Anh Gia Văn xuống xem náo nhiệt.

Tôi và bác gái đi đến bên cửa sổ, thấy anh ấy chen vào vòng trong cùng đá mạnh tên trộm hai chân.

Không lâu sau, cảnh sát đến đưa tên trộm bị đánh mặt mũi bầm dập đi, lại gọi bác cả và những người tham gia bắt trộm đi làm biên bản.

Mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả dưới nhà, bác gái gọi anh Gia Văn và anh Gia Võ về ngủ.

Vết thương của tôi đã được băng bó. Tôi chuẩn bị quay lại ghế sofa ngủ.

Bác gái kéo tôi dậy: "Bác cả của cháu không biết bao giờ mới về được, tối nay cháu ngủ với bác nhé."

Giường của bác gái có nệm lò xo, rất mềm.

Tôi mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình biến thành công chúa hạt đậu, ngủ trên chiếc giường mềm như mây.

Người hầu hỏi tôi: "Hạt đậu ở đâu?"

Tôi lăn từ bên trái sang bên phải, rồi lại lăn từ bên phải sang bên trái.

Dùng từng tấc da để cảm nhận.

Nhưng không tìm thấy cái cục nhỏ đó.

Tôi lo lắng đến toát mồ hôi, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Ánh nắng buổi sớm chiếu vào đôi chân gầy gò đen nhẻm của tôi.

Ồ.

Hóa ra tôi là công chúa giả.

Bác gái đã làm xong bữa sáng.

Anh Gia Văn ăn hết trứng ốp la của mình vẫn thấy chưa đủ.

Tôi vội đẩy đĩa sang: "Em no rồi, anh cả ăn đi."

Anh ấy không khách sáo kẹp lấy.

Bác cả mắng anh ấy: "Hôm qua Nhị Muội sợ đến phát khóc, con còn giành trứng của em ấy ăn."

Anh ấy ngậm một miếng trứng ốp la, nói lúng búng: "Không ăn không, tối nay để Nhị Muội ở phòng anh, anh ngủ với Gia Võ."

Anh Gia Võ trợn tròn mắt: "Ngủ với em, anh có hỏi ý em chưa?"

Anh Gia Văn nuốt trứng, nhìn anh ấy không kiên nhẫn, hỏi: "Thế em đồng ý không?"

Anh Gia Võ há miệng rồi lại ngậm, cầu cứu bác gái: "Mẹ, mẹ..."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 7


Bác gái không vui: "Gọi mẹ làm gì, con không đồng ý thì tự từ chối đi."

Anh Gia Võ không dám.

Anh ấy nhìn tôi tội nghiệp, đành phải nói: "Được rồi. Nhị Muội không thể ngủ phòng khách, lỡ có trộm đến thì sao."

Anh Gia Văn là học sinh giỏi nhất lớp, đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà. Anh Gia Võ luôn chép bài anh Gia Văn nên không dám đắc tội với anh ấy.

Sau vụ trộm không lâu, các anh được nghỉ hè.

Bác gái đưa các anh đi mua quần áo mùa hè, tùy tiện chọn hai chiếc áo phông.

Nhưng lại rất cẩn thận chọn cho tôi một chiếc váy, vì muốn rẻ hơn hai đồng mà mặc cả với chủ cửa hàng nửa tiếng đồng hồ.

Chiếc váy mười tám đồng, tôi nào xứng?

Tôi hoảng sợ từ chối.

Bác gái kéo dài mặt: "Con gái phải có dáng vẻ con gái, ngày nào cũng mặc quần áo của chị con rộng như đang diễn kịch vậy."

"Những người trong xưởng nhìn thấy sẽ khiến bác mất mặt."

Anh Gia Võ khen tôi đẹp, bà chủ bảo tôi đừng cởi ra.

"Cứ mặc như vậy mà đi, đúng là đẹp thật, không uổng công mẹ con mặc cả lâu như vậy."

Bác gái không nói tôi không phải con gái bác.

Tôi cũng không giải thích.

Lúc đó trong lòng tôi thậm chí còn có một tia hy vọng thầm kín: Giá như bà ấy thực sự là mẹ tôi thì tốt biết mấy.

Tôi có thể có được hai người anh trai tốt như vậy.

Đó là chiếc váy công chúa đầu tiên trong đời mà tôi có. Nó thuộc về riêng tôi.

Gió mùa hè nóng bức thổi qua đôi chân trần của tôi, làm tung bay chiếc váy màu hồng.

Gió cũng thổi trái tim tôi bồng bềnh, hạnh phúc không thể nào nắm bắt.

Bác gái đã bỏ ra số tiền lớn mua tám cân tôm hùm đất, nói tối nay sẽ cho chúng tôi ăn no nê.

Anh Gia Võ kêu gào chắc chắn phải cho nhiều ớt.

Anh Gia Văn nói sẽ để riêng một phần không cay cho tôi.

Tôi cười nói không sao, cay thì tôi uống nhiều nước.

Lời còn chưa dứt, khi vừa rẽ qua cầu thang, tôi thấy mẹ đang bụng mang dạ chửa xách một túi trứng gà nhỏ và chị gái đứng bên cạnh mẹ.

Mẹ mắt đỏ hoe nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Nhị Muội, con gầy quá..."

Còn chị gái thì chăm chú nhìn chiếc váy mới của tôi, đầy vẻ ghen tị.

Bác gái đón họ vào nhà, mẹ vừa lau nước mắt vừa cảm ơn bác đã chăm sóc tôi.

Còn chị gái thì vào phòng, chỗ này sờ sờ, chỗ kia ngó ngó, còn mở tủ quần áo ra lục tung lên.

Chị ấy ghen tị hỏi: "Trước đây đây không phải là phòng của anh Gia Văn sao?"

"Em sẽ ở tạm đây mấy ngày."

Chị gái nhìn tôi từ trên xuống dưới, ra lệnh: "Mày cởi váy ra để tao mặc thử."

Chị ấy cướp đồ của tôi, luôn tự nhiên như vậy.

Nhưng lần này tôi lại nảy sinh ý định phản kháng: "Chị mặc không vừa đâu."

Mặc dù cố tình mua lớn hơn một cỡ nhưng chị gái hơn tôi ba tuổi chắc chắn sẽ không mặc vừa.

Chị gái đưa tay kéo khóa kéo của tôi: "Không thử thì sao biết được."

Tôi giãy giụa kịch liệt: "Chị chắc chắn không mặc vừa, đừng kéo hỏng váy của em."

Trong lúc tranh chấp, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Mặt anh Gia Văn không chút biểu cảm đứng ở cửa, giống như lần đầu tiên gặp tôi, lạnh nhạt nhìn chị gái: "Đi ra ngoài chơi, đừng làm hỏng đồ trong phòng anh."

Chị gái thấy anh ấy như chuột thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn.

Anh Gia Văn đi đến sau lưng tôi, kéo lại khóa kéo mà chị gái kéo xuống, giọng dịu xuống: "Trên bàn học có truyện tranh anh mượn cho em, em lấy ra đọc đi."

Mẹ tìm cơ hội vào phòng.

Bà ấy nắm tay tôi rơi nước mắt: "Là mẹ vô dụng nên để con chịu khổ."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 8


Tôi lắc đầu: "Không có, bác gái và các anh đối xử với con rất tốt."

Mẹ lau nước mắt, nhìn vào mắt tôi hỏi: "Nhị Muội, dạo này nhà máy của bác cả và bác gái con có phát lương không?"

Tim tôi thót lên, lắc đầu: "Con không biết."

Mẹ thở dài: "Quả nhiên họ vẫn đề phòng con."

Bác gái đã nấu hết tám cân tôm hùm đất, cố tình làm một đĩa không cay đặt trước mặt tôi.

Chị gái kẹp từng con một, vì muốn ăn thịt mà đầu cũng không thèm hút.

Anh Gia Võ nhìn mà sốt ruột, vừa tự mình ăn ngấu nghiến vừa không quên dùng đũa gắp nhiều cho vào bát tôi: "Ăn cơm mà như ăn thức ăn cho mèo vậy, em ăn nhanh lên!"

Mẹ vội vàng nói: "Ở nhà con bé cũng thế, tính tình nhỏ nhen. Gia Võ đừng để ý đến con bé."

Anh Gia Võ không vui: "Em ấy là em gái cháu, sao cháu không để ý đến em ấy được!"

Chị gái có lẽ là ghen tị nên đã chế nhạo: "Nó là em gái ruột của em. Hôm nay nhà em lên đây để đưa nó về."

Chị ấy nhanh mồm nói ra ý định, mẹ ngượng ngùng nói: "Lần này em đến đây chủ yếu có hai chuyện."

"Nhà sắp đến mùa gặt, bụng em to không tiện nên muốn Nhị Muội về giúp đỡ làm ít việc."

Anh Gia Văn nhíu mày: "Em ấy mới sáu tuổi, làm được việc gì?"

Mẹ tôi cười: "Cháu trai à, ở quê trẻ con sáu tuổi có thể làm được nhiều việc lắm."

"Gặt lúa, chuyển lúa, phơi lúa, cấy lúa, nấu cơm, hái rau, Nhị Muội đều biết làm."

Bác gái cười gượng: "Tốt quá."

"Nhị Muội về quê giúp mẹ làm việc, chăm mẹ ở cữ, sau khi khai giảng phải học hành tử tế ở quê, chăm sóc em trai..."

"Đến kỳ nghỉ đông hè, chào mừng cháu về nhà bác gái chơi."

Tay tôi đặt dưới gầm bàn nắm chặt lại.

Mẹ nghe càng lúc càng thấy không ổn, sắc mặt thay đổi.

"Chị dâu, em chỉ để Nhị Muội về quê giúp đỡ trong kỳ nghỉ hè thôi, làm xong nó vẫn phải về đây với chị."

Bác gái cười: "Em dâu, em coi nhà chị là cái gì?"

"Nuôi con ở nhà chị, hôm nay em gọi về gặt lúa, ngày mai gọi về chăm em ở cữ, chị ra tiền nuôi giúp em một đứa lao động à?"

Bác gái chỉ vào trán mình: "Chị xem trên trán chị có phải viết chữ Quan Âm Bồ Tát không?"

"Bản thân chị vốn không đồng ý nuôi thêm một đứa trẻ. Nếu em định làm thế, hôm nay cứ đưa Nhị Muội đi, sau này cũng đừng đưa sang nữa là được."

Mẹ cầu xin nhìn bác cả.

Bác cả gãi đầu: "Em dâu biết đấy, nhà anh chị dâu làm chủ."

Mẹ thất vọng, cố nặn ra nụ cười: "Thôi vậy, bọn em sẽ tự xoay xở làm việc vậy."

"Thực ra lần này em đến còn một chuyện nữa. Gặt xong lúa phải cày ruộng bón phân, em và Hồ Lương không có tiền, muốn vay anh chị một ít."

Luôn luôn như vậy.

Ba sĩ diện, những chuyện mất mặt như thế này, ba luôn sai mẹ đi làm.

Sắc mặt bác gái không mấy vui vẻ: "Nhà máy vẫn nợ lương, anh chị cũng không có tiền."

Mẹ vội vàng nói: "Nhưng dạo trước nhà máy của anh chị có phát lương mà?"

Ngay lập tức, bác gái, anh Gia Văn, anh Gia Võ đều nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng thanh minh: "Không phải em nói, em không biết gì hết."

Mẹ bắt đầu lau nước mắt, nói mình sinh con trai khó khăn thế nào, nói gia đình khó khăn ra sao.

Nói một mình chăm sóc bà nội vất vả thế nào, nói mình ngu ngốc, không may mắn như bác gái được gả cho một người đàn ông tốt như bác cả…

Như nhiều lần trước đến nhà bác cả vay tiền, mẹ thúc giục tôi: "Nhị Muội, con cầu xin bác cả bác gái đi."

"Nếu không kịp gieo lúa cho vụ mùa, đến lúc em trai con chào đời sẽ không có cơm ăn."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 9


Trước đây tôi không hiểu, cũng không dám phản đối.

Mặc dù xấu hổ đến đỏ mặt nhưng tôi vẫn theo ý mẹ, nhỏ nhẹ cầu xin bác cả bác gái.

Nhưng mà tại sao lần nào cũng là tôi phải chịu đựng sự xấu hổ và tủi nhục này?

Em trai có được ăn cơm hay không, liên quan gì đến tôi.

Tôi mím chặt môi không nói gì, mẹ vặn tay tôi: "Nói đi, con mau nói đi."

Anh Gia Võ kéo tôi dậy, che chở tôi phía sau: "Bác vặn em ấy làm gì, tay em ấy vẫn chưa lành, bác không thấy à?"

Mẹ biết tôi bị thương vì bảo vệ túi xách của bác gái, liên tục lẩm bẩm.

Bác cả không chịu nổi, cuối cùng "cho" mẹ một trăm năm mươi đồng.

Khi chị gái đi, chị ấy gọi tôi ra một bên mắng: "Em suýt mất mạng vì bảo vệ tiền lương của họ. Nếu họ thực sự thương em thì ít nhất họ cũng phải chia cho em một nửa tiền lương, chứ không phải chỉ đưa em một trăm năm mươi đồng để đuổi em đi."

Chị gái chua ngoa nói: "Mới ở thành phố mấy ngày mà đã quay ra bênh vực người khác rồi, em tưởng mình thành người thành phố rồi à?"

Tất nhiên tôi biết mình không phải.

Trong người tôi chảy dòng m.á.u giống như chị ấy, dòng m.á.u từ ba mẹ.

Máu của người ba nóng nảy, lười biếng, vô dụng, của người mẹ ngu ngốc, tính toán và nhu nhược hèn nhát.

Làm sao tôi xứng đáng làm con gái của bác cả và bác gái?

Mẹ thấy mắt tôi đỏ hoe, lại ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói: "Là mẹ vô dụng, mẹ không có tiền."

"Nếu mẹ có tiền nộp phạt, mẹ nỡ lòng nào đưa con cho người khác nuôi."

"Mẹ cũng bất đắc dĩ, con đừng trách mẹ."

"Ở nhà bác cả phải ngoan, phải nhớ rằng con là do mẹ đẻ ra, mẹ mới là người thân nhất của con."

Tôi còn nhỏ, thực sự không hiểu nổi.

Tình thân trên đời này, cuối cùng là bị ràng buộc bởi huyết thống, hay là gắn kết bởi tình yêu.

Nhưng mùa hè năm đó, tôi sống rất hạnh phúc.

Nóng thì có thể bật quạt, khát thì có thể ăn dưa hấu.

Anh Gia Văn nói anh không thích ăn ruột dưa hấu, sẽ để tôi cắn miếng ngọt nhất ở giữa dưa hấu mà không cần nhả hạt.

Anh Gia Võ sẽ từ tiệm trò chơi gắp búp bê công chúa cho tôi.

Nhưng tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy mình bị mắc kẹt trong ruộng lúa sâu, con rắn nước không độc đó quấn chặt lấy chân tôi, không cho tôi trốn thoát.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, hôm đó bác cả nói với bác gái trong bữa tối: "Nhị Muội đã hơn sáu tuổi rồi, hết kỳ nghỉ hè nên cho con bé đi học, em thấy thế nào?"

Thực ra năm ngoái tôi đã phải học lớp mẫu giáo rồi.

Nhưng vì không có hộ khẩu, lại phải đóng tiền nên ba mẹ cứ trì hoãn mãi.

Bác gái trợn mắt chế nhạo: "Ồ, lúc trước khi đưa người ta về thì không xin phép tôi, giờ lại giả vờ ra vẻ."

"Cho con bé đi học hay không chẳng phải do anh sao? Người làm chủ gia đình quyết định sao?"

Đi học phải có tên chính thức.

Bác cả lật đi lật lại Kinh Thi mấy đêm, cuối cùng đặt cho tôi cái tên Văn Nhân, Hồ Văn Nhân.

Ông đắc ý nói: "Điều này ngụ ý rằng con có tài văn chương xuất chúng, thông minh lanh lợi, phẩm hạnh cao đẹp."

Anh Gia Võ dựa vào cửa, chua ngoa nói: "Đặt tên cho Nhị Muội mà kỳ công vậy, sao tên của con và anh trai lại qua loa thế!"

Bác gái tát vào đầu anh ấy: "Tên của các con là do mẹ đặt, văn võ song toàn, qua loa ở chỗ nào? Con không vừa ý với cái tên này à?"

Bác gái đánh cho anh Gia Võ chạy loạn khắp nơi. Anh ấy lập tức nhận lỗi: "Mẹ! Con sai rồi."

"Con rất vừa ý với cái tên này!"
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 10


"Phải là thiên tài giáng thế mới có thể đặt ra được cái tên hoàn hảo như vậy."

Vì hộ khẩu của tôi không phù hợp nên ngoài học phí, khi đi học tôi còn phải nộp một khoản phí mượn học.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, trường tiểu học gần đó vẫn từ chối nhận tôi.

Bác cả tức đến trợn mắt: "Tôi đã nộp tiền rồi, tại sao họ lại không nhận Văn Nhân?"

Cuối cùng, bác gái đi khắp nơi tìm người, phát hiện ra em họ của chị họ của bà là em gái vợ của hiệu trưởng.

Dựa vào mối quan hệ này, lại cùng anh Gia Văn đi tặng t.h.u.ố.c lá và rượu cho hiệu trưởng, hiệu trưởng mới đồng ý.

Anh Gia Võ vội vàng chạy đến mắng: "Mẹ đưa anh Gia Văn đi làm gì?"

Bác gái liếc anh ấy: "Trình bày ví dụ điển hình, nếu con học giỏi như Gia Văn, mẹ cũng sẽ đưa con đi gặp cùng, để hiệu trưởng thấy rằng chỉ cần là người nhà của chúng ta thì sẽ không thể là học sinh kém được!"

"Chỉ tại con không có chí tiến thủ."

Những người trong nhà tập thể biết chuyện đi học đều hỏi bác gái: "Chị định cho con bé đi học thật à?"

"Cho nó ăn một bữa cơm, để nó ở nhà giúp chị làm việc vặt là được rồi. Nhà máy của chúng ta làm ăn không tốt, hai đứa con trai còn chưa đủ để chị chạy vạy sao?"

Bác gái hừ hừ: "Đấy là ý của chồng tôi, tôi biết phải làm sao?"

Thực ra mọi người trong nhà tập thể đều biết thân phận của tôi, họ đều đang ngầm nói bác cả và bác gái làm điều ngốc.

Bản thân nghèo rớt mồng tơi, còn phải nuôi con cho em trai.

Nếu thực sự muốn có con gái thì cũng nên nhận nuôi một đứa nhỏ không biết chuyện, như vậy mới nuôi được.

Vì kinh tế gia đình eo hẹp, bác gái mua rất nhiều len về nhà móc giày, đợi trời lạnh sẽ mang đi bán.

Bác cả tan sở vội vàng ăn vài miếng cơm rồi đi chạy xe ôm.

Nhưng vào buổi tối, ở một huyện nhỏ, người thì ít mà tài xế xe ôm thì nhiều, cũng không thể kiếm thêm được nhiều tiền.

Hè qua đông đến, mẹ thuận lợi sinh ra hoàng thái tử.

Bác gái không có tiền mua áo bông mới cho tôi nhưng bà đã xin được một số quần áo còn mới tám chín phần từ chị đồng nghiệp.

Bà giặt giũ phơi khô, lại dùng tay khéo léo may cho tôi vài bông hoa để mặc vào tham dự tiệc tắm ba ngày của em trai tôi.

Rõ ràng gia đình nghèo rớt mồng tơi nhưng để ăn mừng sự ra đời của em trai, ba tôi đã cố tỏ ra giàu có, phát toàn t.h.u.ố.c lá hiệu Bạch Sa.

Mọi người đều khen em trai tôi đẹp.

Nhưng tôi thấy nó thật xấu xí.

Nhăn nheo đen xì, trên mặt còn có một lớp màng trắng li ti.

Mẹ vui mừng khôn xiết, nghẹn ngào nói: "Cuối cùng cũng sinh được con trai, xem sau này còn ai bàn tán sau lưng nhà tôi không có con trai nữa không?"

Bà nắm lấy tay tôi, xúc động nói: "Nhị Muội, đây là em trai ruột của con, sau này con chắc chắn phải bảo vệ em trai, biết chưa?"

Tôi nhìn vào mắt mẹ, nói: "Mẹ, con có tên rồi."

Tôi tên là Hồ Văn Nhân.

Tôi không muốn giống như đứa con gái thứ hai của những gia đình khác trong làng, đều được gọi chung là Nhị Muội.

Những vị khách đến chơi hầu hết đều quen biết tôi.

Họ cũng gọi tôi là Nhị Muội.

Nhị Muội, con cao hơn nhiều rồi.

Nhị Muội, con trắng hơn rồi.

Nhị Muội, bác gái nuôi con trắng trẻo mập mạp đấy.

Tôi nghiêm túc giải thích với từng người: "Bác cả đặt tên cho con rồi, bây giờ con tên là Hồ Văn Nhân."

Những ông già ngậm tẩu thuốc cười khẩy: "Cái tên này khó đọc quá, ai nhớ nổi."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 11


Ba ngày lễ mừng hoàng thái tử lên ngôi là một sự kiện trọng đại, mọi người trong làng đều đến.

Nhà cửa bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, bác cả và bác gái cũng giúp tiếp khách.

Tôi đang đứng dưới mái hiên hóng mát, ba tôi đi tới, túm lấy tai tôi: "Con nhóc lười biếng này, mọi người đều bận rộn, chỉ có mày ở đây lười biếng."

"Còn không mau vào bếp giúp chị con nhóm lửa."

Tôi giãy khỏi tay ông, đáp trả: "Bác gái nói con về đây là để làm khách, không cần làm việc."

"Con không đi!"

Nói xong, tôi chạy ra ngoài, bỏ mặc những lời nguyền rủa của ba tôi ở phía sau.

Tôi chạy một mạch đến đồi chè, đi loanh quanh trong những bụi chè rất lâu, nghe tiếng pháo nổ. Ứớc chừng khách khứa đã vào bàn tiệc, đồ ăn cũng đã dọn lên gần hết mới quay về.

Từ xa đã thấy một đám người vây quanh ao đang cầm gậy như đang vớt thứ gì đó.

Anh Gia Văn và anh Gia Võ đỡ bác gái đang lo lắng đứng bên cạnh, bác cả vội vàng cởi áo khoác và giày, chuẩn bị nhảy xuống ao.

Tôi lại gần, tò mò hỏi: "Ai rơi xuống ao vậy ạ?"

Bác gái từ từ quay đầu lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đột nhiên hét lên như sư tử Hà Đông.

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, tôi đánh c.h.ế.t con nhóc này!"

Một cái tát yêu thương giáng thẳng vào m.ô.n.g tôi.

Hóa ra giữa ao có một mảnh vải đỏ trôi nổi, vừa khéo cùng màu với áo bông của tôi.

Đến giờ ăn, bác gái và bác cả không thấy tôi đâu, tưởng tôi cãi nhau với ba rồi nhảy xuống ao.

Bác gái đánh một cái vẫn chưa hả giận, hai anh trai và bác cả vội vàng can ngăn.

"Người không sao là tốt rồi, em đừng dọa con bé nữa."

Ba tôi nghe tin tôi đã tìm thấy cũng chạy đến, tát một cái vào mặt tôi: "Hôm nay là ngày mừng ba ngày của em trai mày, mày cố tình bày trò này là sao?"

"Mày không muốn để yên cho em trai mày sao?"

Bác gái nhanh tay lẹ mắt kéo tôi ra sau lưng, tức giận nói: "Hồ Lương, anh đủ rồi."

"Nếu không phải anh bắt con bé đi nhóm lửa thì nó có tức giận chạy ra ngoài không?"

"Sáng sớm tôi đã dậy tết tóc, thay quần áo, đổi giày sạch cho con bé không phải để đến đây nhóm lửa."

"Một đứa con gái mới sáu bảy tuổi có lỗi gì? Tất cả đều là lỗi của anh."



Khi bác gái nổi giận, ngay cả bà nội thường hay ngang ngược cũng phải lùi lại ba phần. Ba tôi không dám đấu võ đài với bà, chỉ trừng mắt nhìn tôi.

"Nếu mày còn dám làm trò quỷ gì nữa, xem tao có đánh gãy chân mày không."

Mọi người cũng trách tôi không hiểu chuyện, quá nghịch ngợm.

Bác gái vẫn chưa hết giận, đẩy tôi một cái: "Cút xa ra, đừng lượn lờ trước mặt bác."

Tôi tiến lại gần bà, đưa tay lấy một thứ gì đó trong túi ra đưa cho bà: "Bác gái, bác đừng giận nữa, cháu vừa đi tìm đồ cho bác đấy."

Đó là một nhánh cây trà có độ dày đều.

Bác gái có một đôi lỗ tai nhưng không nỡ mua vàng bạc để đeo. Bà sợ lỗ tai bị tắc nên ngày thường đều dùng một đôi cành trà để xỏ vào.

Nhưng tháng trước, đôi cành trà đó đã bị mất.

Lúc đó, anh Gia Võ nói sẽ ra ngoài bẻ một đôi cành trà cho bà xỏ vào. Bác gái nói chắc chắn phải là cành trà khô vào mùa đông mới được, nếu không sẽ dễ bị viêm.

Nhưng trong huyện không có cây trà.

Tôi nâng niu những cành trà, nhỏ giọng giải thích: "Cháu đều chọn loại khô nhất, có to có nhỏ."

"Bác xem cành nào hợp ạ?"

Ngón tay bác gái mân mê trong lòng bàn tay tôi, không nói gì.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 12


Ngón tay bác gái mân mê trong lòng bàn tay tôi, không nói gì.

Tôi ngẩng đầu nhìn bà: "Đợi sau này cháu lớn lên kiếm được tiền, cháu sẽ mua cho bác hoa tai bạc, hoa tai vàng."

"Cháu sắp bảy tuổi rồi, cháu sẽ nhanh lớn thôi."

"Cháu chắc chắn sẽ mua cho bác!"

Bác gái "phụt" cười, nước mắt "bộp" rơi vào lòng bàn tay tôi.

"Chỉ có cháu biết vẽ bánh vẽ thôi. Đợi bao giờ cháu lớn, bác đã qua cái tuổi đeo hoa tai rồi."

Bà chọn một cành trà bẻ làm đôi, nhờ bác cả giúp nhét vào lỗ tai, rồi cất những cành trà còn lại vào túi.

"Nhận của cháu mấy cành trà không mất tiền nhưng phải nuôi cháu ăn cháu uống, nghĩ lại thấy bác vẫn lỗ."

Bà nắm tay tôi: "Mở tiệc rồi, đi ăn thôi."

Cảnh này nhiều dân làng nhìn thấy, mọi người đều trêu bác gái là không phí công nuôi tôi.

Bác gái kiêu ngạo ngẩng cằm: "Đương nhiên rồi. Nếu con bé vô lương tâm, tôi sẽ không cho nó ăn một hạt cơm nào."

Chuyện này truyền đến tai mẹ tôi, bà vừa ghen tị vừa đau lòng: "Con đúng là đứa vong ơn bạc nghĩa. Mẹ vất vả nuôi con hơn năm năm, không thấy con bẻ cho mẹ một đôi cành trà."

Con đã từng làm cho mẹ rồi mà.

Hồi đó tôi dùng rất nhiều hoa dại kết thành một sợi dây chuyền tặng mẹ.

Mẹ đã chê, nói đây không phải dây chuyền thật rồi quay người ném vào máng lợn.

Ba mẹ sinh em trai nên càng không để tâm đến đứa con gái là tôi.

Tôi cũng không buồn, vì bác cả, bác gái và các anh đối xử với tôi rất tốt.

Chỉ là những ngày tháng bất hạnh trôi qua chậm như từng năm, còn những ngày tháng hạnh phúc lại trôi qua nhanh như chớp mắt.

Chớp mắt tôi sắp lên lớp ba, mùa hè năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.

Anh Gia Văn và anh Gia Võ đều thi lên trường trung học số một.

Anh Gia Văn đỗ nhờ thành tích vững vàng, còn anh Gia Võ thì là do học sinh năng khiếu của môn thể dục thể thao.

Đây vốn là chuyện đáng mừng nhưng ngay trong ngày hôm đó, bác cả và bác gái được thông báo phải mua đứt thâm niên để nghỉ việc.

Thời điểm đó, hai người gần bốn mươi tuổi, cùng nhau nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước. Điều đó nghiêm trọng hơn nhiều so với việc một lập trình viên bốn mươi tuổi mất việc hiện nay.

Bởi vì đến tuổi trung niên, không có kỹ thuật cũng không có tiền tiết kiệm, mua đứt thâm niên chỉ nhận được một khoản trợ cấp rất nhỏ.

Số tiền đó không đủ để trang trải cho hai anh trai học hết ba năm cấp ba.

Thực ra mọi chuyện đã có điềm báo từ trước, tiền lương bị chậm hơn một năm.

Bác gái đã gần ba năm không mua quần áo mới.

Thịt cá trong nhà từ hai ngày một lần thành ba ngày một lần rồi thành một tuần một lần.

Để tiết kiệm tiền nước, vòi nước thường xuyên mở nhỏ nhất, nhỏ từng giọt suốt cả đêm.

Còn ở quê, từ khi em trai tôi sinh ra vẫn luôn ốm đau không ngừng, bác sĩ ở huyện nói tốt nhất nên đưa lên tỉnh để bệnh viện lớn kiểm tra, kê ít thuốc tăng sức đề kháng.

Ba tôi đến tìm bác cả và bác gái vay tiền nhưng với tình hình hiện tại, bác cả cũng bất lực.

Thủ tục nghỉ việc diễn ra rất nhanh.

Tối hôm nhận được trợ cấp, dưới ánh đèn vàng mờ trong phòng khách, bác gái đếm đi đếm lại chồng tiền mỏng manh đó.

Bà thở dài nặng nề: "Số tiền này làm sao nuôi nổi ba đứa trẻ học hành?"

Hai anh trai học hết ba năm cấp ba, còn phải học đại học.

Còn tôi mới học lớp ba, sau này còn phải học rất nhiều năm nữa.

Bác cả an ủi: "Đi một bước tính một bước, em đừng quá lo lắng."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 13


Chỉ là đôi mày nhíu chặt của bác khiến lời an ủi đó trở nên thật mỏng manh.

Tôi trằn trọc suốt đêm, sáng hôm sau ba mẹ và bà nội tôi đột nhiên đến.

Bác gái và bà nội vốn không ưa nhau nên những năm gần đây, bà nội chưa từng đến thành phố.

Đều là vào dịp Tết, bác cả xách đồ về quê thăm bà.

Bà chống gậy, đôi mắt đục ngầu nhìn tôi đăm đăm, nói: "Tiểu Thiện, Miêu Miêu, chuyện hai đứa nghỉ việc, mẹ đều nghe nói rồi."

"Hôm nay mẹ đến đây là để giảm bớt gánh nặng cho hai đứa."

Bác gái cười khẩy: "Mẹ còn có tiền riêng để trợ cấp cho bọn con sao?"

Bà nội cau mày: "Mẹ lấy đâu ra tiền riêng?"

"Nhưng mẹ đã tìm ra cách kiếm tiền rồi." Bà nói từng chữ một nói: "Vương Ma Tử ở thôn Minh Thắng đồng ý ba ra ba vạn khối để cưới một đứa con dâu nuôi từ bé."

"Mẹ đã lấy bát tự của Nhị Muội cho ông ta xem, vừa vặn hợp với con trai ông ta."

Bác gái kinh ngạc: "Con trai ông ta là thằng ngốc, mười lăm tuổi rồi mà vẫn tè dầm. Điều này sao được?"

Bà nội thở dài: "Nếu nó bình thường thì ông ta có chịu ra ba vạn khối không?"

"Gả Nhị Muội đi, một là các con có thể tiết kiệm tiền ăn học của nó, hai là khi nhận được ba vạn đó thì các con lấy một vạn, Tiểu Lương lấy hai vạn."

"Có hai vạn này, Diệu Tổ có thể lên tỉnh kiểm tra mà một vạn của các con nếu tiết kiệm một chút thì cũng đủ tiền cho Gia Văn học ba năm rồi."

"Đây là một công đôi việc."

"Mẹ biết làm như vậy là uất ức Nhị Muội nhưng nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, gả cho ai chẳng phải gả?"

Bà nội vừa nói, mẹ tôi vừa đỏ hoe mắt nắm tay tôi: "Nhị Muội, mẹ đã hỏi thăm rồi. Đứa trẻ đó tuy ngốc nhưng vợ chồng Vương Ma Tử rất tốt bụng."

"Con đến nhà họ cũng không phải chịu nhiều tội."

"Như vậy con ở gần nhà, nếu chịu uất ức gì thì mẹ và ba con cũng có thể chống lưng cho con."

"Em trai con luôn ốm, bệnh viện huyện lại không tìm ra nguyên nhân mà mẹ chỉ có một đứa con trai nên mẹ cũng không còn cách nào khác."

Đúng vậy.

Con trai chỉ có một.

Nhưng con gái thì có hai.

Vì vậy có thể dễ dàng hy sinh tôi.

Bà nội nhìn tôi chằm chằm: "Mấy năm nay bác cả bác gái đã hết lòng với cháu, vì cháu mà tiêu không ít tiền. Bây giờ họ đang khó khăn, đã đến lúc cháu báo đáp họ rồi."

"Hôm qua bà đã nhận ba nghìn khối tiền đặt cọc, con thu dọn đồ đạc đi với bà. Ba cháu sẽ đưa cháu đến nhà Vương Ma Tử."

Bây giờ nghe lại thấy thật nực cười.

Một cô gái mười mấy tuổi lại như một món hàng được trả trước, đến khi nhận được người thì trả nốt phần còn lại.

Nhưng ở vùng quê thời đó, điều này cũng không phải hiếm.

Họ luôn có rất nhiều lý do để đuổi những đứa trẻ trong nhà đi.

Quá nghèo không nuôi nổi, muốn sinh con trai, phải đổi tiền để chữa bệnh cho người thân, v.v.

Nhưng kỳ lạ là, dù có phải chịu nhiều gian khổ thì họ cũng không đuổi những đứa con trai trong nhà đi.

Bác cả và bác gái không lên tiếng, mẹ tôi nắm tay tôi vừa khóc vừa nói xin lỗi.

Bà nội nói đi nói lại, vợ chồng Vương Ma Tử có gia cảnh không tệ nên tôi đến đó sẽ được hưởng phúc.

Bà là người đã chọn lọc kỹ càng.

Nước mắt tràn đầy hốc mắt, tôi cắn chặt môi không cho mình khóc.

Tôi hất tay mẹ tôi ra, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, tôi nhìn thấy ghê."

Tôi thà rằng bà giống như ba tôi, đối xử với tôi bằng thái độ lạnh lùng, tùy tiện đánh mắng chứ không muốn bà vừa nói yêu tôi, vừa tàn nhẫn làm tôi đau lòng.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 14


Tôi thà rằng bà giống như ba tôi, đối xử với tôi bằng thái độ lạnh lùng, tùy tiện đánh mắng chứ không muốn bà vừa nói yêu tôi, vừa tàn nhẫn làm tôi đau lòng.

Tôi chạy ra khỏi cửa. Sau nhà tập thể có một con mương, cứ đến mùa hè là lại nổi đầy bèo.

Sau trận mưa, mực nước dâng cao, bèo theo dòng nước trôi dạt.

Có khi đụng phải một khúc gỗ nổi, tạm thời được an bình.

Nhưng đến khi có trận mưa lớn hơn làm nước dâng cao, chúng vẫn sẽ bị cuốn trôi, trôi về một cống ngầm đầy chuột và gián ở đó.

A.

Tôi chính là một trong những cọng bèo không rễ này.

Mãi mãi không thoát khỏi số phận bị cơn mưa lớn chi phối.

Tôi ngồi bên bờ sông gào khóc.

Không biết đã khóc bao lâu, tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện anh Gia Văn đứng đối diện tôi.

Ánh nắng gay gắt kéo dài bóng anh ấy thành một bóng mát dài, bao trùm lấy tôi.

Tôi lau vội nước mắt, ngẩng đầu hỏi anh ấy: "Anh, nếu bây giờ em đi làm công bên ngoài thì có ai muốn nhận em không?"

"Sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."

Nước mắt tôi lại rơi lã chã.

"Đừng khóc, em là một người sống, không phải là thứ đồ vật mà họ có thể tùy tiện xử lý."

Không lâu sau, anh Gia Võ cũng tìm đến, anh ấy nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, một tay kéo tôi dậy, nói: "Đi, về nhà trước."

"Nếu chú và dì dám bán em, anh sẽ đến cục công an báo cảnh sát bắt họ đi tù!"

"Mua bán phụ nữ là phạm pháp."

Hả?

anh Gia Văn liếc anh ấy một cái: "Mua bán phụ nữ trẻ em là phạm pháp."

Mua bán phụ nữ trẻ em là phạm pháp, đây là khẩu hiệu được in trên tường, có thể thấy ở khắp mọi nơi.

Anh Gia Võ gãi đầu: "Đại khái là vậy."

Anh Gia Võ kéo tôi về, anh Gia Văn gọi điện cho bác cả và bác gái.

Không lâu sau, bác gái đầu tóc rối bù, mồ hôi đầm đìa vội vã quay về nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi tát một cái vào gáy tôi, quát: "Cháu có biết một mình chạy ra ngoài nguy hiểm thế nào không?"

"Bình thường bác đã dạy cháu vô số lần rồi, con gái không được một mình đi lang thang trên phố à? Cháu còn chạy ra bờ sông!"

"Bác tát c.h.ế.t cháu bây giờ."

Bác cả và các anh vội vàng kéo bà lại.

Bà nội giục không còn sớm nữa, bà đã hẹn với Vương Ma Tử về thời gian tôi sẽ đến nhà ông ta, bảo tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Anh Gia Võ nóng nảy không nhịn được, lớn tiếng nói: "Không được đưa Văn Nhân đi."

"Lấy tiền bán em gái cho con đi học, vậy thì con không học nữa."

"Đúng, con không học nữa!" Ánh mắt anh ấy sáng lên: "Dù sao con cũng học không giỏi, lần này có thể vào Nhất Trung cũng là vì họ muốn giữ Gia Văn, con vốn đã không thích học."

"Con có thể đi làm. Con đi làm để cho Gia Văn và Văn Nhân học."

Anh Gia Văn nói: "Anh không cần em phải chu cấp. Con đã hỏi rồi, Nhất Trung có chính sách thưởng cho ba học sinh đứng đầu khối, không chỉ được miễn học phí mà còn được trợ cấp sinh hoạt."

"Con chỉ cần giữ vững thành tích của mình, không cần nhà phải tốn một đồng nào cũng có thể học hết cấp ba."

"Con không cần Văn Nhân phải hy sinh, cũng không cần bất kỳ ai hy sinh."

Mẹ tôi xoa tay: "Cho dù Gia Văn không cần tốn tiền nhưng ba mẹ cháu nuôi Gia Võ và Nhị Muội cũng rất khó khăn."

"Hơn nữa chúng ta đã nhận tiền đặt cọc rồi, chuyện này không thể dừng lại được."

Bác gái nhìn tôi, hỏi: "Cháu muốn về với mẹ cháu không?"

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.

Tôi tránh ánh mắt bà, nhìn bác gái, đôi mắt đỏ hoe nói: "Trong lòng cháu, bà ấy không còn là mẹ cháu nữa."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 15


"Bác mới là mẹ của con."

"Con đã sớm coi bác là mẹ rồi."

"Những năm qua, bác và bác cả đối xử với con rất tốt, con luôn ghi nhớ trong lòng." Tôi nghẹn ngào nói: "Nếu hai người cần con đến nhà Vương Ma Tử, con sẽ đi."

Ngực bác gái phập phồng dữ dội, bác cả còn quay đầu đi lau nước mắt.

Sắc mặt mẹ tôi rất phức tạp: "Chị dâu, vì Gia Văn và Gia Võ, chị nói một câu đi."

Bác gái quay mặt đi, dùng sức lau mắt, cười lạnh: "Tại sao phải bán con gái tôi để chữa bệnh cho con trai chị? Nếu bán thì cũng phải bán Đại Muội chứ, tuổi của nó phù hợp hơn."

Mẹ tôi lập tức phản bác: "Không thể làm thế được. Tính tình Đại Muội nóng nảy, chịu không nổi ấm ức như vậy, con bé sẽ gây ầm ĩ."

Bác gái quát như sư tử Hà Đông: "Văn Nhân tính tình tốt, nhu thuận nên bắt nạt kẻ yếu à?"

"Văn Nhân đã nhận tôi làm mẹ, cô cũng nói như vậy với người của phòng kế hoạch hóa gia đình."

"Bây giờ cô muốn đưa nó về, tôi sẽ lập tức báo với người của phòng kế hoạch hóa gia đình, Cô tính xem ba vạn này đủ để nộp tiền phạt không!"

Mẹ tôi há hốc mồm, bà nội chống gậy dậm chân: "Nuôi nó cũng chỉ là gánh nặng thôi."

Bác gái quát: "Câm miệng, bà già c.h.ế.t tiệt."

"Chính bà đã xúi giục chuyện này."

"Bà cũng là phụ nữ, cũng từng là con gái, sao bà lại không có chút lương tâm nào vậy."

"Hôm nay các người dám đưa Văn Nhân đi, tôi sẽ lập tức ly hôn với Hồ Thiện." Bà ấy nói chắc nịch: "Gia Văn, Gia Võ, nếu mẹ ly hôn với ba của các con, các con sẽ theo ba hay theo mẹ?"

Hai anh trai tôi đồng thanh: "Theo mẹ!"

Bác gái thẳng lưng: "Nghe thấy chưa, lúc đó tôi sẽ đưa cả hai đứa cháu trai nhà họ Hồ đi, đổi họ của chúng theo họ tôi."

Bà nội tức đến suýt ngất, chỉ vào bác gái: "Cô, cô, cô..."

Lại nhìn bác cả: "Con, con, con..."

Bác cả thở dài: "Mẹ, mẹ bớt lo chuyện bao đồng đi. Chả nhẽ mẹ phải nhìn nhà con tan cửa nát nhà thì mẹ mới vui sao?"

Bác gái cầm chổi, quét bà nội và mẹ tôi ra ngoài: "Cút, cút hết đi."

"Toàn thứ đồ dơ bẩn, làm bẩn sàn gạch nhà tôi."

Bà nội và mẹ tôi bị đuổi đi.

Bác cả đứng ở cửa sổ, nhìn bóng bà nội chống gậy run rẩy rồi thở dài.

Anh Gia Văn tiến lên, ngượng ngùng mở lời: "Ba, vừa rồi con phối hợp với mẹ diễn kịch thôi."

Anh Gia Võ cũng vội vàng nói: "Con cũng vậy, con cũng vậy."

Ánh mắt bác cả sáng lên: "Nói như vậy ý là các con nguyện ý theo ba?"

Anh Gia Văn chuyển chủ đề: "Ba, mẹ đang lục tung lục tìm gì trong phòng vậy?"

Bác gái tìm thấy sổ hộ khẩu, cầm thẻ ngân hàng kéo bác cả và tôi: "Đi!"

"Đi đâu?"

"Em trai anh chắc chắn sẽ đến gây ầm ĩ, chúng ta đi đăng ký hộ khẩu cho Văn Nhân."

Trước đây bác cả và bác gái là công nhân nhà máy, sinh con thứ hai sẽ bị đuổi việc.

Bây giờ nhà máy đã phá sản, không còn sợ nữa.

Chính là phải nộp một khoản tiền phạt lớn, còn phải tặng quà, gần như tiêu hết tiền trợ cấp thôi việc của bác gái và bác cả.

Hoàn thành thủ tục, bác gái nhìn trang giấy mỏng trong sổ hộ khẩu, nhíu mày: "Tiêu nhiều tiền như vậy chỉ đổi được một trang giấy này, thật không đáng."

Bác cả tiến lại gần: "Vậy bây giờ chúng ta nộp lại tờ giấy này, lấy lại tiền?"

Bác gái tát vào đầu bác cả: "Tiền đã vào đơn vị nhà nước, anh còn muốn lấy lại, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?"

Bà ấy ném sổ hộ khẩu vào tay tôi: "Con biết chữ không, tự xem cho kỹ!"

Tôi đưa tay, v**t v* ba chữ Hồ Văn Nhân, nước mắt rơi lã chã.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 16


Năm tôi mười tuổi, cuối cùng tôi cũng có trang sổ hộ khẩu của riêng mình.

Trong lòng tôi thầm thề: Tôi chắc chắn phải nhanh chóng lớn lên, chắc chắn phải kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu bác cả và bác gái.

"Bác gái, bác cả, cảm ơn hai người..."

Bác gái ngoáy tai: "Ồ, lúc cầu xin bác giữ cháu lại, cháu không gọi như vậy đâu."

"Sao? Trước đây đều là giả vờ à?"

Tôi lắc đầu như trống, từ từ mở miệng: "Mẹ, ba..."

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, ba tôi còn rơi nước mắt: "Tốt, tốt."

Ông ấy xoa đầu tôi: "Con gái ngoan."

"Ba luôn muốn có một đứa con gái, lúc đó mẹ con phát hiện mang thai đôi, ba chỉ nghĩ nếu là long phượng thai thì tốt biết mấy."

"Không ngờ sinh ra một cặp con trai, ba đã phải chịu không ít tội."

Tôi ôm lấy cánh tay của họ: "Mẹ, sau này con sẽ mua dây chuyền vàng cho mẹ."

"Ba, sau này con sẽ mua rượu Mao Đài cho ba uống."

Ba tôi cười đến tận mang tai: "Tốt, rượu Mao Đài tốt! Con gái vẫn là tốt nhất!"

Mẹ tôi cười khẩy: "Dây chuyền vàng có hay không thì mẹ không biết nhưng có con gái ngày nào cũng vẽ bánh cho chúng ta thì chắc chắn chúng ta không c.h.ế.t đói."

Bà ấy chính là miệng cứng lòng mềm.

Về nhà bày biện một bàn toàn món ngon, anh hai tôi kinh ngạc: "Mẹ, đây có phải là bữa ăn cuối cùng không?"

"Phi phi phi, hôm nay là ngày em gái con lên sổ hộ khẩu, ngày vui lớn."

"Quan trọng như ngày con bé chào đời, không hiểu thì đừng nói bừa."

Tôi uống Coca, gọi ba, gọi mẹ, gọi anh cả, anh hai, rồi chìm vào một giấc mơ dài.

Tôi mơ thấy mình ngủ trên một chiếc giường lớn và mềm, lăn một vòng, rất nhanh đã tìm thấy hạt đậu cứng.

Các hầu gái đồng loạt kinh ngạc: "Công chúa, chúng tôi đã tìm thấy công chúa thực sự rồi."

Quả nhiên bác gái rất hiểu Hồ Lương.

Ông ta nhanh chóng tìm đến, lớn tiếng đòi đưa tôi đi.

"Nó là giống của tôi, nuôi mấy năm mà muốn chiếm làm của riêng, không có chuyện tốt như vậy!"

"Nói cho cùng thì các người thấy tiền ít quá, không sao, ba vạn đó chúng ta chia đôi, cho các người một vạn năm, thế là đủ rồi chứ."

Mẹ tôi chống nạnh: "Tôi không cần một xu nào, chỉ cần đứa con gái này."

Ông ta vượt qua mẹ tôi, nhìn chằm chằm tôi: "Đừng tưởng họ đối xử tốt với mày. Họ chỉ nghĩ nuôi mày không những có thể giúp làm việc mà vài năm nữa gả đi còn có thể thu một khoản tiền sính lễ."

"Ở nhà họ, mày cũng là đứa con vượt quá chỉ tiêu sinh đẻ. Mày xem họ có nỡ bỏ tiền cho mày lên hộ khẩu không?"

Tôi vào phòng, lấy sổ hộ khẩu đưa cho ông ta, ném mạnh xuống đất: "Ba mẹ đã giúp tôi lên hộ khẩu rồi."

Hồ Lương ngơ ngác.

Lật đi lật lại sổ hộ khẩu mấy lần.

Tôi chỉ vào tên: "Chú nhìn rõ chưa?"

"Hồ Văn Nhân, đây là tên của tôi!"

Có lẽ bị sổ hộ khẩu k*ch th*ch, hoặc cũng có thể do tôi gọi ông ta là chú.

Hồ Lương nổi trận lôi đình, giơ tay đánh tôi: "Con ranh con, mày gọi tao là gì?"

"Các người điên rồi, có tiền nộp phạt để nó lên hộ khẩu nhưng không có tiền cho tôi vay để tôi đưa Diệu Tổ đi khám bệnh."

Ba tôi ngăn ông ta lại: "Bây giờ Văn Nhân thực sự là con gái tôi, em không được đánh nó."

Hai anh trai tôi cũng ra chắn trước mặt tôi.

Anh cả mỉm cười: "Chú, em gái tôi gọi chú là chú, không có vấn đề gì cả."

"Lúc đầu là chú không cần nó, bây giờ tức giận cái gì."

"Có phải chỉ cần ở trong bát của người khác, dù là phân cũng thơm không?"

Hồ Lương tức đến nỗi mắt nổ đom đóm.

Nhưng thì sao chứ, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chỉ giỏi bắt nạt người nhà.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 17


Anh cả và anh hai tôi đã cao hơn một mét bảy, đặc biệt anh hai tôi là sinh viên thể dục, luyện được một thân cơ bắp.

Ba tôi cũng rất khỏe mạnh.

Hồ Lương chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, căn bản không phải đối thủ của họ nên chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Lúc đi, ông ta tức tối nói: "Tốn nhiều tiền như vậy để nộp phạt lên hộ khẩu, hai vợ chồng lại mất việc, tôi muốn xem sau này các người có thể sống tốt được không."

Đúng vậy.

Cuộc sống rất tàn nhẫn, sẽ không bao giờ vì lòng tốt của ba mẹ và anh trai tôi mà ưu ái thêm.

Gánh nặng của ba đứa trẻ đè lên vai, ba mẹ tôi phải cố gắng tìm ra lối thoát.

Ba tôi tìm được một công việc khuân vác ở siêu thị.

Thời gian làm việc rất dài và mệt mỏi, rất nhanh sau đó vai và lưng ba tôi đã dán đầy cao dán.

Có một hôm, ba tôi tắm xong, bảo tôi dán cao dán cho ba, tôi nhìn thấy đôi vai đỏ ửng, sưng tấy của ba mà khóc.

Ba tôi còn cười an ủi tôi: "Khóc cái gì, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng không đau đâu."

Vừa lúc đó, mẹ tôi mua đồ ăn về. Dạo gần đây bà thường đi mua đồ ăn vào buổi tối. Người bán hàng sắp dọn hàng sẽ bán rẻ hơn, có thể tiết kiệm được một số tiền.

Thấy ba tôi an ủi tôi, mẹ tôi nói bóng gió: "Ồ, trước mặt con gái thì ra vẻ mạnh mẽ, tối qua là ai cầu xin tôi xoa bóp cho?"

"Nên để nó biết nỗi vất vả của anh, không thì sau này nó có thể mua rượu Mao Đài cho anh uống không?"

Nhưng chỉ dựa vào ba tôi nuôi cả gia đình năm người cũng rất khó khăn, mẹ tôi cũng tính toán làm thêm việc gì đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc nhiều lần, bà quyết định mở một tiệm chơi mạt chược.

Lúc đó, hầu hết mọi người vẫn chơi mạt chược thủ công.

Mẹ tôi vay một khoản tiền từ hai người cậu, dùng một mặt bằng bỏ không của ông ngoại, mua bốn bàn mạt chược điện tử.

Mạt chược thường chia thành hai ca, ca chiều và ca tối.

Mỗi ca, mỗi bàn thu hai mươi đồng tiền nước.

Những người họ hàng ở quê nghe xong chỉ lè lưỡi: "Chơi một ván mạt chược mà phải mất năm đồng, ai nhiều tiền như vậy chứ?"

"Vợ Hồ Thiện chắc chắn sẽ lỗ, mua bốn máy mạt chược rồi còn phải thuê mặt bằng, chi phí lớn lắm."

Thực ra, ba tôi cũng không ủng hộ lắm.

Bản thân ông không chơi những thứ này, ông cho rằng tiệm mạt chược liên quan đến cờ bạc, mà cờ b.ạ.c thì không phải là chuyện tốt.

Mẹ tôi chống nạnh lý luận với ông ta: "Cơm còn chẳng được ăn, còn nghĩ đến mấy thứ này? Tôi không cao thượng như vậy, tôi phải cho ba đứa trẻ ăn no trước."

Cuộc sống khi đó thực sự rất khó khăn.

Nhân viên các doanh nghiệp nhà nước lần lượt nghỉ việc, một lượng lớn người quay trở lại xã hội.

Một số người như ba mẹ tôi ý thức được nguy cơ, tiết kiệm từng đồng để nuôi con.

Nhưng cũng có những người không nghĩ đến tương lai, cầm số tiền trợ cấp đó ăn chơi, ngày ngày chìm đắm trong các sòng bạc, đánh mạt chược đến tối tăm mặt mũi.

Lúc đó, tiệm mạt chược vẫn còn là thứ mới mẻ.

Mỗi ván năm đồng, mẹ tôi sẽ chuẩn bị trà đậu phộng gừng, đồ ăn nhẹ.

Có người đói bụng đến còn có thể nấu một bát mì đơn giản.

Thông thường, những người phụ nữ có con sẽ bắt đầu chơi từ mười một giờ rưỡi đến năm giờ chiều để về nấu cơm cho con.

Cũng có những người không về nhà, tiếp tục chơi ca tối, chơi một mạch đến mười hai giờ đêm.

Mẹ tôi sẽ cung cấp bữa tối, năm đồng một người, có cả món mặn và món chay.

Lúc đầu, khách không nhiều.
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 18


Nhưng những người đã đến sẽ giúp quảng cáo. Bàn mạt chược tự động rất tiện, có đồ ăn đồ uống không cần lo lắng.

Cũng không sợ thiếu người chơi.

Thỉnh thoảng có việc gì gấp, chẳng hạn như nhà quên tắt bếp, con cái phải đón về, mẹ tôi cũng có thể giúp đỡ.

Dần dần, khách đông hơn, ban bàn đều chật kín, đến muộn chỉ có thể đứng xem.

Nhưng ngay cả khi chỉ đến xem đánh bài, mẹ tôi vẫn rót trà cho mọi người.

Có một thời gian, mạt chược xoay cũng rất thịnh hành.

Tức là một bàn có năm hoặc thậm chí sáu người chơi, một khi có người ù, người đó phải xuống, đổi người khác đang chờ bên cạnh vào chơi.

Như vậy, tiền nước bàn tự nhiên cũng phải thu nhiều hơn.

Một ngày bốn bàn có thể thu được trăm sáu đến hai trăm khối.

Một tháng thu được năm, sáu nghìn khối.

Ngôi nhà là của ông ngoại nên chỉ tượng trưng thu tiền thuê nhà, dùng điện nước dân dụng, chi phí cũng không cao.

Chỉ trong hai tháng, mẹ tôi đã trả hết số tiền vay của hai người cậu.

Còn mua cho các dì mỗi người một ba quần áo mới.

Mẹ tôi bận rộn đến mức chân không chạm đất, một giờ sáng mới về nhà, tám chín giờ sáng đã dậy chuẩn bị.

Bà lại thêm hai bàn mạt chược, thuyết phục ba tôi nghỉ việc cùng bà mở rộng tiệm mạt chược: "Công việc của anh vừa mệt vừa không kiếm được tiền."

Ba tôi không chịu: "Tiệm mạt chược suốt ngày khói mù mịt, tôi không chịu được. Hơn nữa, không nên để trứng trong một giỏ."

Vì vậy, mẹ tôi muốn thuê một người giúp việc.

Bà nội nghe vậy, vội vàng đưa mẹ ruột tôi lên: "Miêu Miêu, tiệm mạt chược của con bận quá, để em dâu con đến giúp đi."

"Nó ở quê cũng không có việc gì, con trả cho nó ba, năm trăm tiền lương một tháng là được."

"Người nhà vẫn yên tâm hơn người ngoài."

Dì tôi kéo tôi sang một bên: "Nhị Muội, lát nữa nói chuyện tử tế với bác cả của con. Bác cả rất thương con, nếu dì có thể ở lại giúp việc, đến lúc đó mẹ con mình có thể đoàn tụ rồi."

Tôi gạt tay bà ta ra, nhàn nhạt nói: "Dì, mẹ con luôn tự mình đưa ra quyết định, con không giúp được gì."

Dì tôi đỏ hoe mắt: "Sao con lại gọi dì là dì, mẹ là mẹ ruột của con. Con vẫn còn trách mẹ đúng không? Mẹ cũng bất đắc dĩ a."

"Chỉ cần mẹ có tiền trong tay, sao nỡ lòng nào đưa con đi, mẹ cũng luôn tìm cho con một nơi tốt..."

Bà ta vẫn còn khóc, anh cả tìm đến: "Văn Nhân lại đây, anh kèm toán cho em."

Dì tôi vẫn còn biện giải: "Gia Văn, từ nhỏ con ngoan nhất, con giúp dì khuyên nhủ Nhị Muội đi."

Anh cả cau mày: "Dì, em ấy tên là Văn Nhân, Hồ Văn Nhân."

Mẹ tôi há hốc miệng, vẻ mặt hoang mang.

Bà không hiểu, Văn Nhân và Hồ Văn Nhân có gì khác nhau.

Bất kể bà nội gây áp lực thế nào, dì tôi cầu xin ra sao, mẹ tôi vẫn từ chối họ.

"Diệu Tổ còn nhỏ, lại không khỏe, cần mẹ ruột chăm sóc tận tình. Sao mẹ có thể để em dâu đến làm việc chứ?"

"Cô phải canh chừng con trai mình cả ngày, dù có phải bán con gái cũng phải bảo vệ nó."

Dì tôi bị nghẹn đến đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

Nhưng họ cũng không đến không, mẹ tôi đưa cho bà nội một trăm đồng.

Bà nội lẩm bẩm: "Kiếm được nhiều tiền như vậy, đưa một trăm đồng là coi thường người ăn xin à?"

Mẹ tôi giật lại tiền: "Chê ít thì đừng lấy, tiền của tôi cũng phải vất vả dậy sớm thức khuya mới kiếm được."

Dì tôi vội vàng lấy lại tiền: "Không có, không có."

"Chị dâu, Gia Văn và Gia Võ có quần áo cũ nào không mặc nữa không, em lấy về cho Đại Muội mặc."
 
Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng
Chương 19


Mẹ tôi cau mày: "Đại Muội đã học cấp hai rồi, cô mua cho nó mấy bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi đi."

Dì tôi cười gượng: "Hai năm nay nhà mất mùa, thực sự không có tiền. Hơn nữa, quần áo chỉ cần sạch sẽ là được."

"Nó là con gái, không đòi hỏi nhiều như vậy đâu."

Hồi nhỏ, tôi luôn ghen tị với chị gái, thấy Hồ Lương và dì tôi yêu thương chị ấy hơn hẳn tôi.

Quả thực là yêu thương chị ấy hơn một chút.

Nhưng tình yêu đó so với hoàng thái tử thì cũng mỏng manh đáng thương.

Có lẽ vì được yêu thương đủ đầy nên lúc đó tôi cũng không còn so đo những hành động quá đáng của chị ấy với tôi trước kia nữa.

Tôi trở nên không để tâm đến những ác ý mà tôi từng phải chịu đựng.

Cuối cùng, mẹ tôi đã thuê một công nhân tạm thời với giá ba trăm đồng.

Mỗi ngày trước khi mở cửa sẽ giúp dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị trà nước.

Bà nội ở trong làng gần như nói nát cả miệng: "Đứa con dâu cả nhà tôi đúng là không ra gì, có tiền thà cho người ngoài kiếm, cũng không cho em dâu mình."

"Đúng là Hồ Thiện tai mềm, cái gì cũng nghe lời vợ, tôi nuôi đứa con trai này đúng là vô ích."

Những lời bàn tán cũng truyền đến tai ba mẹ tôi.

Ba tôi còn thở dài, mẹ tôi thì trừng mắt: "Anh không phục à? Anh không biết em trai em gái mình là loại người gì à?"

"Đến lúc đó mời thần dễ mà tiễn thần khó, lần trước mời thần thành con gái mình, lần này anh định mời em dâu đến làm gì?"

Ba tôi đỏ bừng mặt, mắng: "Trước mặt con cái, em nói bậy bạ gì vậy?"

Ông chuyển chủ đề: "Bây giờ tiệm mạt chược của em mở lớn như vậy, cũng phải chú ý một chút, cẩn thận người khác ghen tị."

Thực ra lúc đó đã có người ghen tị rồi.

Ăn cua cần có dũng khí và trí tuệ, còn chạy theo thì rất mù quáng và dễ dàng.

Sau khi tiệm mạt chược của mẹ tôi làm ăn phát đạt, ngày càng có nhiều tiệm mạt chược mọc lên như nấm sau mưa.

Lúc đó tôi mới biết thì ra ở cái huyện nhỏ này lại có nhiều người ngày đêm cắm đầu vào bàn mạt chược đến vậy.

Có người dựa vào tiền ba mẹ cho, có người dựa vào đi vay khắp nơi, có người dựa vào chồng đi làm, còn có người…

Dựa vào việc bán sắc tướng.

Trong tiệm mạt chược, những chuyện dơ bẩn của đàn ông đàn bà rất nhiều.

Mặc dù có nhiều tiệm mạt chược nhưng tiệm của mẹ tôi mở sớm, lại phục vụ tốt, lượng khách vẫn tương đối ổn định.

Bà đối xử với chúng tôi hào phóng hơn trước nhiều, tiền tiêu vặt đều đưa từng tờ năm đồng.

Bà có tiền dư để cho hai anh trai đi học thêm, còn mua cho tôi chiếc váy mới nhất, còn hỏi tôi có muốn học lớp năng khiếu không.

Học vẽ, học nhảy, học nhạc đều được.

Bà nghe khách hàng nói, ở tỉnh thì các bậc cha mẹ đều cho con gái học những thứ này. Nó rèn luyện khí chất tốt, không nói đến chuyện thi cấp hai có thể cộng điểm, sau này lớn lên cũng dễ tìm đối tượng.

Chỉ là bà không còn thời gian làm bữa sáng, quản việc học hành và sinh hoạt của chúng tôi nữa.

Tôi có thể hiểu cho bà. Bà rất mệt, vì thường xuyên thức đêm, tinh thần cũng không tốt như trước.

Kiếm tiền và nuôi con, dù là những người làm công ăn lương có trình độ cao hiện nay, muốn cân bằng cũng rất khó.

Nhưng kết quả của việc buông tay con cái chính là, nếu không có sự tự chủ tuyệt đối thì rất dễ trượt dài xuống vực thẳm.

Lúc đó tôi còn học tiểu học, ít tiếp xúc với những điều kỳ lạ trên đời.

Nhưng anh cả và anh hai đã học lớp mười hai.
 
Back
Top Bottom