Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Con Rối Chi Tâm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
368695227-256-k277909.jpg

Con Rối Chi Tâm
Tác giả: Hoadaumam
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Văn án:
[Quyển thượng]
Tiêu Hằng chỉ là một Beta bình thường, sau một giấc ngủ dậy y không thể hiểu được tại sao linh hồn của y lại xuyên thành con rối quản gia của nguyên soái thành cầu tinh tế, bộ dạng thân hình của y được chế tạo hoàn toàn dựa theo bộ dạng của bạch nguyệt quang trong lòng nguyên soái, trong đêm tối y chính là công cụ thế thân dùng để tiết dục của nguyên soái.

Nguyên soái thành cầu tinh tế tính cách tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, mỗi ngày Tiêu Hằng đều sống trong nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận che giấu sự thật rằng có một linh hồn con người ẩn giấu trong vỏ bọc bên trong con rối, thật vất vả mới chờ đến khi bạch nguyệt quang trong lòng nguyên soái quay trở lại, trong lòng Tiêu Hằng cho rằng chính mình rốt cuộc cũng chờ đến ngày y bị vứt bỏ tìm về lại tự do vốn thuộc về mình.

Khi y đang vui mừng nhảy nhót không kịp đề phòng thì nguyên soái đã xuất hiện ở phía sau y, sắc mặt lạnh lẽo nhẹ giọng thì thầm: "Vui vẻ đến vậy sao?

Tại sao không giả bộ nữa?"
[Quyển hạ]
"A Hằng, ta không đánh dấu được em."

"Vậy ta liền giam cầm thân thể cùng linh hồn của em."

Con rối sống trong nhà giam khổng lồ, y không có chỗ nào để trốn.

Tàn nhẫn ác độc điên phê biến thái Alpha công x ôn hòa mềm yếu bình phàm Beta thụ.

 
Con Rối Chi Tâm
Quyển Hạ - Chương 1


"...

Ngày 23 tháng 12, Liên Bang giành thắng lợi trong cuộc chiến với Đế quốc tại hành tinh M31.M33, Nguyên soái Tịch thành công trong việc đoạt lại…”

Trên màn hình điện tử đang chiếu tin tức quân đội Liên bang lần nữa giành thắng lợi, trong quán lẩu đầy náo nhiệt phút chốc vang lên những tiếng hoan hô vang dội, xung quanh vô cùng ồn ào nhộn nhịp, không khí nhiệt liệt cũng theo hơi nóng đang tăng lên của nồi lẩu mà tăng lên mấy độ.

Khuôn mặt của Tiêu Hằng bị hơi nóng làm đỏ ửng, y nhìn người đàn ông khôi ngô đang sải bước trên màn hình, miệng không nghe theo ý bản thân mà cảm thán một câu, “Thật là tài giỏi.”

“Đúng vậy, Nguyên soái Tịch trước nay chưa từng thua trận, đã tròn mười năm rồi, mỗi lần quân đội Đế quốc tấn công có lần nào là không bị Nguyên soái Tịch đánh cho chạy té khói chứ?

Giờ thì tốt rồi, đánh lâu như vậy cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận thua mà đưa người sang đây ký hiệp ước đình chiến rồi, aiz, không biết bọn họ kéo dài lâu như vậy để làm gì nữa.”

Lục Dương bĩu môi, đặt cánh tay lên bả vai Tiêu Hằng, một tay khác thì bưng ly rượu, ngẩng đầu uống cạn một hơi xong thì tiếp tục nói, “Nghe nói chiến dịch lần này quân đội Đế quốc không chỉ thiệt hại hơn một nửa quân số, quả thật có thể nói là thảm bại.

Nguyên soái Tịch không những đánh trận giỏi mà ra tay cũng rất quyết liệt, tôi nghe nói tất cả tù binh đều bị xử chết, năm đó lúc thanh trừng quân bộ, một đám cấp cao trong quân bộ ngài ấy đều không nương tay, bao gồm cả chú của ngài ấy, trong khi ngài ấy là do chú mình cất nhắc lên, xem như nửa con trai cũng không ngoa, lòng của Nguyên soái Tịch đúng là rất quyết tuyệt.


Tiêu Hằng kéo kéo ống tay áo, cảm thấy có hơi nóng nực, y rũ mắt lắc lắc ly rượu trong tay, rồi cụng ly với Lục Dương, sau đó cũng cũng một hơi cạn rượu trong ly.

Rượu cay nồng trôi qua cuống họng xuống dạ dày, làm dâng lên một chút hơi nóng, đôi má trắng nõn của Tiêu Hằng cũng ửng đỏ lên.

Y nhìn người đàn ông đĩnh đạc trên màn hình qua làn khói mờ mịt, đôi mi dày chớp chớp, “Không quyết tuyệt thì sao có thể đánh thắng trận?

Trên chiến trường anh chết tôi sống, ai hạ thủ lưu tình thì kẻ đỏ chính là quỷ chết dưới kiếm.”

Tiêu Hằng rũ mi, nhìn nồi lẩu đang bốc khói trước mắt, xương bên trong đang sôi ùng ục, kỷ tử và sâm không ngừng trồi lên chìm xuống theo cơn sôi trào, trong không khí ngập tràn mùi thơm của canh thịt, khiến cho men say trong người Tiêu Hằng lại tăng thêm vài phần.

“Đúng thật, mỗi năm Đế quốc phái tới đây vô số gián điệp ẩn núp, ai mà biết mất tên tù binh đó có phải cố ý đầu hàng không, huống chi tính cách của Alpha cao cấp vốn lạnh lùng tàn nhẫn, tác phong hành sự của Nguyên soái Tịch quyết tuyệt như thế cũng có thể hiểu được.”

Lư Ân bỏ một miếng thịt vào miệng, giọng nói lúng búng: “Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt của Nguyên soái Tịch phải nói là hoàn mỹ, đã là Alpha cao cấp, còn đẹp trai như vậy, đám Beta như chúng ta phải sống sao đây chứ?”.

Cậu nuốt miếng thịt kia xuống, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ và ghen tỵ, “Vị nhà tôi không có việc gì là lại lôi ảnh và video của Nguyên soái Tịch ra ngắm, em trai tôi cũng chạy theo xem, đúng là hâm mộ chết tôi rồi.”

“Chiến thần vẫn luôn là thần bảo hộ được Liên bang công nhận, ngay cả Tổng thống cũng nhường ngài ấy ba phần, thử hỏi trong nước có Omega nào mà không thích ngài ấy, đừng nói là Omega, ngay cả Beta, thậm chí là Alpha cũng đầy người mến mộ ngài ấy, cho nên cậu hâm mộ cái qq ấy.”
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 2


Lư Dương hung hăng lấy chiếc đũa chọc vào chén Lư Ân, không chút lưu tình mà mở miệng cà khịa, “Tôi nhớ là trước khi cậu và Chân Nguyệt yêu nhau thì cậu cũng suốt ngày dùng vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhắc Nguyên soái ngầu cỡ nào, cậu khâm phục ra sao, tôi còn nhớ rõ là cậu nói Nguyên soái là sao sáng trong lòng cậu, rồi lại thần tượng muốn mà không thể cầu, mấy câu này là ai nói?

Nhanh vậy đã quên rồi hả?”

Mặt Lư Ân đỏ lên, vừa xấu hổ vừa ngại, ậm ừ cả buổi mà không nói nên câu phản bác, Tiêu Hằng nhìn cậu, cuối cùng vẫn cho đối phương một bậc thang, “Alpha và Omega không phải người cùng một thế giới với Beta như chúng ta, Lư Ân nói Nguyên soái là sao trên trời cũng không sai.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có nghe không!

Chỉ có Tiêu Hằng hiểu tôi!

Hừ!”, Lư Ân vội vàng hùa theo, theo bậc thang mà đi xuống, “Beta nên yêu Beta, chúng ta không có pheromone, nếu người yêu là Alpha hoặc Omega tới kỳ phát tình, thì Beta chúng ta ngay cả điều cơ bản nhất là dùng pheromone an ủi cũng không làm được, còn mơ ước cái quái gì, cho dù về sau lấy nhau cũng không đảm bảo.”

“Xem lời mà cậu nói kìa.”, Lư Dương khinh thường bĩu môi, “Ai quy định Alpha chỉ có thể ở bên Omega?

Cũng không phải không có trường hợp AB yêu nhau hay là BO yêu nhau, cậu là ăn không được nho thì nói nho xanh!”

Tiêu Hằng lắc ly rượu trong tay, nhìn hai người cãi cọ.

Hương rượu trong ly tỏa ra bốn phía, y chống cằm, vẻ mặt hờ hững nghe họ cãi nhau, tuy rằng y không nói giúp gì thêm, nhưng thật ra trong lòng y đồng tình với lời của Lư Ân.

Cuối tháng mười hai, gió lạnh thổi làm mặt người ta lạnh đến mức đông cứng.

Khi Tiêu Hằng về đến nhà đã mười một giờ đêm, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào ma sát với bàn thủy tinh phát ra tiếng vang chói tai, y mở chiếc đèn ấm áp lên, màn hình điện tử cũng theo đó tự động mở lên, trên đó vẫn là khuôn mặt đẹp hoàn mỹ của Tịch Thành.

Y đứng trước bàn trà nhìn hai giây, theo bản năng giơ tay sờ lên gáy mình, sau đó cởi áo khoác đi vào nhà tắm.

Đêm mùa đông ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, bóng đêm đen như mực.

Mở điều hòa lên khiến căn phòng trở nên ấm áp, Tiêu Hằng nằm trên chiếc giường trong căn hộ thuê mà rơi vào giấc mộng.

Trong mơ quay trở về mùa hè, xung quanh khí nóng oi bức làm cả người y đổ mồ hôi, cơ thể nóng muốn chết, ngay cả cổ họng cũng khô cong.

Không khí bị hơi nóng làm vặn vẹo mơ hồ, oi ả không thở nổi, Tiêu Hằng cố sức thở hổn hệ, vội vàng muốn uống nước, nhưng cơ thể cứ như bị thứ gì đó giam cầm không tài nào nhúc nhích được.

Ý thức trong đầu không ngừng nhấp nhô, y nhớ lại nồi lẩu sôi sùng sục khi ăn tối cùng Lục Dương và Lư Ân tối nay, cơ thể như đang ngâm trong nước nóng, cả người trở nên hỗn độn.

“Nóng, nóng quá…”

Y vô ý thức rên rỉ, con người chuyển động muốn mở mắt ra, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu khàn khàn, Tiêu Hằng không nghe rõ là ai đang nói chuyện bên tai, chỉ nghe được vài chữ đứt quãng, “Hằng, ngoan…”

Hằng?

Ai lại gọi y như thế?

Trong trí nhớ chỉ có khi còn nhỏ bà nội mới dùng xưng hô đầy cưng chiều và thân mật kia để gọi y, nhưng… bà đã không còn nữa rồi.

Giọng nói bên tai rất gần, rồi lại làm người ta cảm giác rất xa xôi, đôi mắt Tiêu Hằng cố gắng mở ra một khe nhỏ, hàng mi dày run run vài cái.
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 3


Trước mắt là ánh sáng mờ mờ, trong tầm mắt hỗn độn dường như xuất hiện đường nét khuôn mặt của một người, y không thấy rõ diện mạo của đối phương, cơ thể vừa nặng nề vừa nóng rẫy, dường như còn đang đong đưa kịch liệt, bàn tay theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể thế nhưng lại truyền đến cảm giác rắn rỏi nóng bỏng, như là một cục đá nóng, lại như là cơ bắp của con người.

Tiêu Hằng cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, đôi môi khô nứt mấp máy, âm thanh yếu ớt phun ra được mỗi một chữ “nóng” rồi thôi.

Nóng?

Động tác đâm thọc của Tịch Thành hơi dừng lại, cánh tay chống bên người con búp bê dưới thân, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại ảnh ngược của khuôn mặt quen thuộc của “Khúc Hành” kia, trong đáy mắt tối đen.Con rối đặt làm lần này có phản ứng chân thật như vậy ư?

Bàn tay Tịch Thành vuốt ve khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của “Khúc Hành”, ngón cái lướt qua khóe môi ướt át, đè lên môi dưới của y, rồi anh cúi người, xem như báu vật mà đặt lên một nụ hôn nhẹ, giọng nói khàn khàn lưu luyến nỉ non: “Hành.”

Giọng nói bên tai dần dần rõ ràng, hơi nước trước mắt biến mất, khi trong tầm mắt Tiêu Hằng hiện rõ khuôn mặt của người kia thì con người của Tiêu Hằng cợt co lại, mở to hai mắt.

Trong nháy mắt mọi hô hấp nhưng ngừng lại, nét mặt Tiêu Hằng hoảng sợ bàng hoàng mà nhìn gương mặt ấy, trái tim kinh sợ co lại, bên tai toàn là tiếng trái tim y đập thình thịch thình thịch.

Cơ thể y cứng lại, đôi mắt lại chớp chớp, trong lòng cầu nguyện mình đang nằm mơ.

Bằng không thì sao y lại nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thành?

“Tịch, Tịch Thành……”

Ong một tiếng, trong đầu như là có sấm rền nổ vang.

Đầu óc Tiêu Hằng choáng váng một lát, không dám tin mà thốt thành tiếng.Y nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc trước mặt này, không ngừng cắn mạnh vào môi dưới của bản thân.Bên môi truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, răng môi tràn ngập mùi gỉ sắt nhàn nhạt của máu tươi, y mới chắc chắn đây không phải đang nằm mơ, gương mặt trước mắt này chính xác thuộc về Tịch đại nguyên soái Tịch Thành.Mặc dù Tiêu Hằng không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt trước mắt thật sự rất đẹp.Y bất ngờ đến ngây ngốc, cả người như dại ra, thanh âm run run rẩy rẩy, lắp bắp thấp giọng than thở “Như, như này là thế nào?

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra?”

Sau khi một giấc ngủ, vừa tỉnh dậy chân trời đã lóe sáng, ngôi sao từ trên trời đã rơi xuống trước mặt y?Cái này nghĩ như thế nào đều khiến người ta cảm thấy vừa hoảng sợ, vừa hư ảo.Tiêu Hằng hoàn toàn không có biện pháp vượt qua trạng thái hiện tại, khiếp sợ quá độ khiến đầu óc y cơ bản không thể suy nghĩ, cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.Thân thể y căng thẳng đến cứng còng, ánh mắt sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, cả người giống như cái máy dùng hết nguồn năng lượng, bất động mà thẳng tắp nằm ở dưới thân Tịch Thành.“Sao?”, Người đàn ông tuấn mỹ trên mặt không mang biểu tình gì nhìn y, sau đó nhướng mày, khuôn mặt anh tú chợt tới gần, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thái độ nghiêm túc bình tĩnh, lại mang theo cảm giác áp bách nguy hiểm vô cùng, “Em bất ngờ cái gì?”

Lòng bàn tay thô ráp lướt qua gương mặt, cả người Tiêu Hằng giật một cái, giương mắt nhìn vào tròng mắt tràn ngập sự sắc bén của Tịch Thành, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, môi đóng rồi lại mở, mất một lúc lâu cũng không phát ra một tiếng.
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 4


Y rất muốn hỏi một câu trước mặt Tịch Thành rằng hiện tại rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì mà y vừa ngủ một giấc dậy lại ở chỗ này, bọn họ đây là đang ở……Tiêu Hằng chậm rãi rũ mắt, tầm mắt lướt qua môi mỏng xinh đẹp cùng yết hầu hơi nhô lên đầy gợi cảm của Tịch Thành, sau đó là……

Cơ ngực rắn chắc đang phập phồng lên xuống!!Sắc mặt bỗng dưng tái đi, tầm mắt Tiêu Hằng nhanh chóng quét xuống bên dưới, chờ khi nhìn đến dưới thân trần trụi của hai người đang áp xát vào nhau, mau trên cả khuôn mặt lập tức mất hết, trở nên trắng bệch.Hàm răng ở trong miệng run rẩy đến mức nghiến vào nhau, Tiêu Hằng nhanh chóng quay mặt sang một bên, tay chân cuống cuồng muốn lùi về phía sau, cổ lại bị một bàn tay to lớn nhanh chóng dùng sức bóp chặt, ấn mạnh về giường.Trước mắt Tiêu Hằng tối sầm, bản năng muốn sống khiến y bất giác giơ tay cào vào cánh tay cứng rắn mà vững chắc của Tịch Thành.Yết hầu bị ngón tay Alpha dùng sức cực lực mà bóp chặt, không khí trong nháy mắt từ phổi bị đè ép ra ngoài hơn một nửa, cảm giác gần đến cái chết kia như chỉ trong một giây tới trở nên rõ ràng và đáng sợ!
‘ Phốc ’ một tiếng vang nhỏ, dương vật thô cứng vẫn luôn cắm ở trong thân thể trong nháy mắt bị rút ra, huyệt khẩu tròn căng cấp tốc co rút lại như cũ, nhả người dưới của Tiêu Hằng lạnh căm căm, lạnh đến mức y phát run.Trong đầu lại thêm một trận choáng váng, y nằm ngửa ở trên giường, hai chân liều mạng mà giãy giụa, đấm dá lung tung giữa giường, tầm mắt mơ hồ không rõ biểu cảm của Tịch Thành, chỉ có thể loáng thoáng mà nghe được anh trầm giọng lạnh nhạt nói vào điện thoại.“……Con rối đưa tới có vấn đề, phản ứng rất kỳ quái, cậu lập tức qua đây kiểm tra……”

Con rối?

Đang nói y sao?

Y tại sao lại trở thành con rối?

Lòng Tếu Hằng đầy nghi hoặc, còn không có thời gia tự hỏi, hai tay hai chân đã bị anh nhanh chóng buộc chặt, sau đó là bóp cổ, cả thân trần trụi bị ném xuống giường một phen.“Ô!”

Phía sau lưng trần trụi đột nhiên đập xuống mặt đất lạnh băng cùng gạch men sứ cứng rắn, Tiêu Hằng đau đớn kêu rên đến nhíu mày, thân thể cuộn tròn trên sàn nhà, thái độ kinh sợ nhìn người đang mặc áo tắm dài từ trên giường đi xuống, từng bước tới gần y.Hai chân y dùng hết sức cọ xát trên sàn nhà, suy nghĩ muốn lùi về sau, nhìn Alpha vừa mới tới gần, cảm giác tuyệt vọng lại xuất hiện rõ ràng như cũ, giờ phút này nhìn khuôn mặt Tịch Thành không chút biểu tình cũng không tới gần, y thật sự sợ đến mức lá gan muốn nứt ra.Đây là người đàn ông đi từ vô số khói lửa thuốc súng trên chiến trường ra, mũi đao nhiễm máu, giết người như ma, muốn giải quyết y chỉ cần bẻ tay như bẻ ngọn cây cũng vô cùng dễ dàng.“Em, em……”

Trong lòng sợ hãi tới cực điểm, kinh sợ đến độ thậm chí khiến y mất đi năng lực nói chuyện, giải thích.

Y chỉ có thể lặp đi lặp lại những hành động vô nghĩa như một kẻ thần kinh, sau đó hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tịch Thành ở trước mặt, anh cúi người ngồi xổm xuống, bàn tay lại lần nữa bóp chặt cổ y.“Con rối gián điệp?”

Thanh âm Tịch Thành vừa lạnh vừa trầm, không hề lên xuống, âm điệu bình tĩnh lạnh nhạt giống như đang ở địa ngục Tu La, mặc dù khuôn mặt người trước mắt này cùng người trong lòng y thích giống nhau như khuôn đúc, nhưng động tác của anh lại không có một chút thương tiếc hay chần chờ, dáng vẻ lãnh khốc đến mức dường như trong giây tiếp theo sẽ lập tức vặn gãy hoàn toàn cổ Tiêu Hằng.
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 5


Tiêu Hằng sợ đến mức run rẩy, yết hầu lại giống như là bị thứ gì đó chặn lại, phát không ra một tia thanh âm.Mặt y nghẹn đến hồng, phía sau cái lưng trơn bóng toát lên tầng tầng mồ hôi lạnh, tay chân bị trói chặt chỉ có thể bày ra bộ dạng giãy giụa đầy yếu đuối.Tầm mắt phía trước dần dần trở nên mơ hồ tối đen, Tiêu Hằng khẽ mở môi, đầu óc dần mất ý thức, cái chết gần kề khiến cảm giác tuyệt vọng tràn đầy trong ánh mắt, đều là không cam lòng cùng ủy khuất.Nước mắt dọc theo đuôi mắt phiếm hồng của y chảy xuống, nhỏ giọt rơi xuống bàn tay thô ráp chai sạn của Tịch Thành, để lại một vệt nước yếu ớt.

Đôi mắt màu xám nhạt của Alpha hơi hơi di chuyển xuống, dừng ở một mảng bị ướt trên tay kia, lực đạo trên năm ngón tay vô thức mà buông lỏng ra một chút, đúng lúc đó cánh cửa được mở ra, vài bước chân vội vàng vang lên từ phía cửa.“Sao lại thế này?

Để tôi xem thử.”

Bước chân Lâu Lam nhanh chóng đi tới, trên tay cầm nguyên một bộ dụng cụ sửa chữa tinh vi.Tịch Thành buông ra tay, đem Tiêu Hằng như là ném rác rưởi tùy ý ném trở lại mặt đất một lần nữa, “Kiểm tra một chút, xem trên người hắn có thiết bị gì nghe lén hay không, với cả kiểm tra tổng thể hệ thống của hắn một chút, nhìn xem có dấu vết gì bị cải trang hay không.”

Cửa phòng ngủ có vệ binh chỉnh tề xếp hàng, như trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, thái độ Lâu Lam nghiêm túc ngồi xổm xuống, mở hộp dụng cụ trong tay ra, động tác lưu loát lập tức bắt đầu kiểm tra giám sát.Đầy mặt Tiêu Hằng là nước mắt, y cuộn tròn trên mặt đất, không manh áo che thân khiến cơ thể không ngừng khe khẽ phát run.

Cơ thể trần trụi một cách trắng trợn vì thế mà bại lộ dưới mí mắt đầy nữ tính, khiến y cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa khổ sở, trên gương mặt trắng nõn của y lại hiện lên vài vệt xanh tím, hàm răng cắn chặt, run rẩy va đập ở dưới môi lại không dám ra tiếng.Y đến bây giờ vẫn không làm rõ được trạng thái, chuyện vừa mới xảy ra kia một loạt gần như kinh sợ đến đòi mạng khiến đầu óc y từng đợt mà tê dại, co rút đầy đau đớn.

Y nằm trên mặt đất tùy ý để nữ Alpha trước mặt dùng đủ các loại dụng cụ kỳ quái kiểm tra thân thể của mình, tầm mắt ngẩn ngơ không có tiêu cự mà di chuyển loạn lên, dư quang ở khóe mắt dừng ở chiếc gương nằm trong góc cách đó không xa, hai mắt bỗng chốc trợn to.Kia không phải mặt y!Đồng tử đen nháy ở đáy mắt rung động kịch liệt, y gắt gao mà nhìn chằm chằm vào chiếc gương đang chiếu tới gương mặt vừa sắc sảo vừa ôn hòa kia, cảm thấy cảnh trước mắt này hết thảy quả thực chính là một cơn ác mộng.Y nhận ra được gương mặt này, dường như toàn bộ Alpha trong Liên Bang đều sẽ nhận ra được gương mặt này, đó là đóa hoa Liên Bang - gương mặt này là người tình trong mộng của vô số Alpha.Một ánh mắt sắc bén như đao, đâm vào mắt Tiêu Hằng gần như cùng lúc với ánh mắt y nhìn vào gương.

Tiêu Hằng đột nhiên giật mình một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó ngước mắt, lập tức chạm phải gương mặt vừa lạnh nhạt vừa anh tuấn của Tịch Thành.Đôi mắt của đối phương hẹp dài đang cùng y đối diện trong một giây kia chợt nheo nheo lại, đồng tử màu xám nhạt lạnh lẽo không có nổi một tia sáng, ánh mắt xem xét kĩ lưỡng chất chứa sự nguy hiểm khiến lòng Tiêu Hằng không rét mà run.
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 6


Tại sao Khúc Hành lại ở trong phòng Tịch Thành, cậu ta đang ở trên giường.

Không, không đúng, Khúc Hành hiện tại đi theo ban nhạc quốc tế đến tinh cầu M29 giao lưu học tập vũ đạo, đây là chuyện toàn bộ Liên Bang đều biết.

Vậy đây là……Con rối!Trong đầu Tiêu Hằng bỗng nhiên nhảy ra hai chữ, ngón tay lạnh lẽo ở phía sau y khẽ run lên, như thể có cái gì đáng sợ trong đầu y ra.Nếu Khúc Hành thật còn ở tinh cầu M29, như vậy người này, không, thân thể này là dựa theo Khúc Hành mà chế tạo ra một con người mới chăng?Tịch Thành anh ấy…thích Khúc Hành!Vô cớ trộm biết đến tâm tư bí mật của Nguyên soái Liên Bang, Tiêu Hằng không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại càng thêm sợ hãi tuyệt vọng.

Nếu để Tịch Thành biết trong xác con rối này còn có một linh hồn riêng biệt, không nói đến việc đối phương có tin hiện tượng vớ vẩn, quái lạ như này hay không, chỉ cần y biết là Tịch Thành thích Khúc Hành, còn lén chế tạo ra một con rối giống như đúc hoa khôi Liên Bang, dùng nó để phát tiết dục vọng, riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Tịch Thành đem y chém trăm đao nghìn kiếm, băm thành nghìn mảnh.

Hai mắt Tiêu Hằng trống rỗng sợ hãi, cảm xúc cả người nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thất vọng, mà những chuyển biến này tất cả đều được lưu trong mắt Tịch Thành, đồng tử màu xám nhạt của Alpha dần dần tối đi, trong đáy mắt hiện lên một tia suy tính cùng xem xét.

"Không thành vấn đề, tôi đã kiểm tra ba lần rồi."

Lâu Lam cau mày, nhìn Tiêu Hằng trước mặt với vẻ mặt ngưng trọng và nghi ngờ, sau đó đứng dậy đối mặt với Tịch Thành cao lớn đang đứng thẳng tắp bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Con rối này là do tôi tự chế tạo, nó sẽ được vận chuyển thẳng đến phòng của ngài sau khi nó ra khỏi phòng thí nghiệm của tôi.

Trong khoảng thời gian này chưa có ai chạm vào nó, trừ tôi ra thì không có ai biết đến sự tồn tại của người rối này, vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra và không phát hiện ra vấn đề nào cả, nếu ngài không yên tâm thì để tôi mang về phòng thí nghiệm và trực tiếp tiêu hủy, sau đó sẽ làm cho ngài một con rối mới."

Tiêu Hằng nghe thấy sẽ phải tiêu hủy ngay lập tức thì thân thể càng thêm kịch liệt run rẩy, Tịch Thành liếc nhìn người đang run rẩy co ro trên mặt đất, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Không cần đâu, tạm thời cứ để ở đây đi.”

Lâu Lam cau mày không đồng tình: “Vừa rồi ngài nói nó có vấn đề thì có thể nói cụ thể hơn được không?"

Tịch Thành nhìn Tiêu Hằng đang run rẩy run rẩy trên mặt đất, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài mịn màng của y, anh dừng lại, kéo một tấm chăn ra khỏi giường rồi ném lên người Tiêu Hằng, bao phủ gần hết cơ thể của y.

"Lúc đầu ta sử dụng thì không có vấn đề gì nhưng được nửa đường thì phản ứng của em ấy trở nên kỳ lạ, sốc, đờ đẫn, như thể em ấy đã phát hiện ra điều gì đó khó tin, rồi co rúm lại và sợ hãi.

Phản ứng này càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn khi nhìn thấy khuôn mặt của ta.”

“Không đúng.”

Lâu Lam lắc đầu, “Trong chương trình tình cảm mà tôi đặt ra thì em ấy có tình cảm và sự gắn bó mãnh liệt với ngài, em ấy không nên sợ ngài chứ đừng nói là khi nhìn thấy mặt ngài sẽ sẽ bị sốc và choáng váng, lối suy nghĩ và cảm xúc của em ấy, đều dựa trên khuôn mẫu hành vi của nguyên chủ, sau đó thực hiện những điều chỉnh tinh vi.

Khúc Hành và ngài đã quen nhau lâu như vậy, gác lại khía cạnh tình yêu, với tư cách là bạn bè thì em ấy cũng sẽ có tình cảm nhất định với ngài, em ấy không thể nào sợ ngài, càng không thể để con rối của em ấy có cảm xúc như vậy khi ở trước mặt ngài!”
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 7


Nếu như y xuyên vào con rối sớm hơn một chút thì có thể giúp y hiểu rõ tình huống một chút, có cơ hội mặc bộ trang phục đó lên một chút, kết quả là khi y tỉnh lại và mở mắt ra thì lại phát hiện bản thân đang ngồi trên bàn, sắc mặt Tịch Thành quá đáng sợ, đối mặt với vẻ mặt như vậy thì sao y có thể bình tĩnh, suy nghĩ và phân tích tình hình lúc bấy giờ.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi của y thì đơn giản là hỏng bét rồi, đầy rẫy những sơ hở, nếu y là Tịch Thành thì chắc chắn y sẽ trực tiếp mang con rối nguy hiểm này đi tiêu hủy.

Tiêu Hằng kiệt sức nằm trên mặt đất, ngay cả chút sức lực để giãy giụa cũng không có.

Thôi kệ đi, muốn tiêu hủy thì cứ tiêu hủy đi, nói không chừng nếu tiêu hủy con rối này thì y có thể trở lại cơ thể ban đầu của mình.

Tầm mắt của Tịch hành dán chặt vào khuôn mặt của 'con rối' trên mặt đất, những thay đổi cảm xúc phức tạp và sống động như vậy không giống như những gì một con rối có thể làm, mà giống như những cảm xúc được thể hiện bởi một người thật bằng xương bằng thịt và có thể suy nghĩ độc lập.

Điều này thật kỳ lạ.

Anh tin tưởng Lâu Lam, đối phương đã làm việc với anh nhiều năm như vậy, cô luôn tỉ mỉ mà rất hiếm khi mắc sai lầm, hơn nữa, Lâu Lam luôn thận trọng trong mọi việc, lần đầu khi sử dụng con rối cũng không có phản ứng cảm xúc kỳ lạ nào, nhưng giữa chừng lại đột nhiên xảy ra chuyện bất thường.

Phản ứng như vậy rất giống với cảm xúc của một người đột nhiên đến một môi trường xa lạ, khiến người ta hoàn toàn bối rối về tình huống này…

Con rối trở thành người thật?

Loại suy đoán như vậy quả thật vô cùng hoang đường, huống chi vừa rồi Lâu Lam cũng đã kiểm tra qua, người nằm trên mặt đất 100% là một con rối.

“Hay là để tôi mang về đi, như vậy không an toàn.”

Lâu Lam lo lắng, không khỏi cho rằng sự an toàn của Tịch Thành có liên quan đến sự ổn định của Liên Bang, hắn không thể để anh mạo hiểm một chút nào nữa.

Tịch Thành không lên tiếng mà bước tới, nghiêng người kéo con rối lên khỏi mặt đất.

Cả người Tiêu Hằng bị nhấc lên, hai tay bị kéo đến nỗi gần như trật khớp, chăn ga trên người rơi xuống, y nao núng cụp mắt xuống, không dám nhìn người trước mặt.

Tịch Thành dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy y, buộc y phải ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười nửa miệng nhìn y: “Muốn ở lại à?"

“Nguyên soái, chuyện này…”

Lâu Lam muốn ngăn cản anh.

Cô không hiểu vì sao Tịch Thành lại hỏi ý kiến một con rối xem nên ở hay không ở, dù 'Khúc Hành’ trước mặt trông giống như người thật nhưng bên trong nó vẫn chỉ là một con rối không có khả năng suy nghĩ độc lập!

Tịch Thành không để ý đến cô, giơ tay ra hiệu cô đừng lên tiếng, anh nhìn thẳng Tiêu Hằng bằng đôi mắt xám nhạt và chờ đợi câu trả lời của y.

Tiêu Hằng bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, cổ cứng đờ, liên tục gật đầu: "Muốn, muốn...”

Mặc dù bị tiêu hủy có thể khiến y quay trở về nhưng nếu không thể thì sao?

Vậy thì y thật sự đã chết, trừ phi y bắt buộc không sự còn lựa chọn nào khác, nếu không y tuyệt đối sẽ không muốn rơi vào loại tình huống này.

Tiêu Hằng lo lắng nhìn Tịch Thành, tự hỏi câu trả lời như vậy có phù hợp với mong muốn của anh hay không.

Đánh giá cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai Alpha, có thể suy ra rằng con rối này có ấn tượng rất mạnh mẽ với Tịch Thành, vì thế khi Tịch Thành hỏi y điều này thì đương nhiên y phải trả lời là “ta muốn.” chưa kể hiện tại y đang nói với Tịch Hằng rằng y muốn ở bên cạnh anh với khuôn mặt của ‘Khúc Hành’, liệu câu trả lời như vậy có thể làm hài lòng Tịch Thành không...?
 
Con Rối Chi Tâm
Chương 8


Tịch Thành nhìn y, dùng ngón tay véo gáy y, hỏi: "Tại sao?"

Tại sao á, bởi vì y muốn sống sót!Nhưng rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà Tịch Thành muốn nghe, lại càng không phải là lời mà một con rối không sợ sống chết nên nói.Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Tiêu Hằng suy nghĩ rồi nói lắp bắp: "Em, em thích, em thích ngài..."

Lỗ tai y không thể kiểm soát được mà nhuộm một lớp phiếm hồng, màu hồng nhạt lan dọc theo tai và lên má, trông như thực sự có một chút ngại ngùng trong đó.

Tiêu Hằng sợ hãi, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

Y chưa bao giờ tỏ tình hay nói thích với bất cứ ai, bất kể nam hay nữ, nên việc "tỏ tình" như thế này thực sự khiến y cảm thấy xấu hổ."

Được, vậy thì ở lại."

Tịch Thành nói nhẹ nhàng, khi ngón tay anh rời khỏi gáy Tiêu Hằng, đầu ngón tay cọ vào dái tai nóng đỏ của y.Tiêu Hằng mở to hai mắt không thể tin được, Lâu Lam đứng ở một bên nhìn anh thì lông mày càng nhíu càng sâu, sự phòng ngự và lo lắng trong ánh mắt cô càng thêm mãnh liệt, nhưng cô không hề nghi ngờ gì về quyết định của Tịch Thành."

Về nghỉ ngơi đi."

Tịch Thành liếc nhìn Lâu Lam đang đầy lo lắng, trực tiếp nói lời tạm biệt."

Ừ."

Lâu Lam rời đi, cửa lại chậm rãi đóng lại, Tiêu Hằng nhặt tấm chăn trên mặt đất quấn lên người, đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.

Trong phòng Tịch Thành trống rỗng, yên tĩnh, gạch dưới chân lạnh lẽo đến thấu xương, Tiêu Hằng co ngón chân lại, bất lực co giật.

Y nhìn Tịch Thành đi chậm rãi về phía giường rồi ngồi xuống, sau đó anh như thể không hề lo lắng, không hề quan tâm đến những nghi ngờ và nguy hiểm ẩn chứa trong lòng mình mà vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Hằng đang đứng ngơ ngác ở đó rồi nói: "Lại đây."

Tiêu Hằng giật mình, lập tức hoảng sợ muốn đi đến bên giường nhưng vừa nhấc chân lên thì phần thân dưới khó chịu lập tức hiện rõ, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.Nhớ lại lúc mới mở mắt ra hai người đang làm gì thì sắc mặt Tiêu Hằng vừa đỏ vừa trắng, y nghiến răng nghiến lợi, cố gắng lờ đi cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ phía dưới cơ thể, cố gắng làm vẻ mặt ngoan ngoãn tự nhiên hơn, cẩn thận và chậm rãi leo lên giường từ phía bên kia rồi nằm sát mép giường.Chiếc giường đủ lớn cho bốn hoặc năm người.
Tấm đệm bên dưới mềm mại, thoải mái, Tiêu Hằng sợ hãi cả đêm giờ đây được nằm trên chiếc giường mềm mại thì sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần đột nhiên tăng gấp đôi, mí mắt rũ xuống, đáng thương cuộn tròn thành quả bóng nhỏ muốn ngủ, Tịch Thành đang nằm ở bên kia đột nhiên lên tiếng, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm khiến Tiêu Hằng lại run rẩy sợ hãi, đột nhiên y cảm thấy vô cùng tỉnh táo."

Lại đây."

Hai chữ lạnh lùng lãnh đạm, không hề có chút cảm tình nào của người đàn ông, Tiêu Hằng không dám lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng dùng tay và đầu gối bò đến bên cạnh Tịch Thành.Y dừng lại cách cánh tay của Tịch Thành một khoảng bằng một gang tay, cẩn thận liếc nhìn Alpha trước mặt, sau khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của đối phương không tỏ ra phản đối thì lo lắng dựa vào cơ thể của Alpha, nằm xuống bên cạnh anh.Không khí yên tĩnh đến mức có cảm giác cứng ngắc, sự hiện diện của Tịch Thành bên cạnh mạnh mẽ đến mức khiến Tiêu Hằng cảm thấy khó thở.
 
Back
Top Bottom