Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Tình Dụ Dỗ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,762
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOcnfFZ3z8BTBbPbLTSrqw93voL-Hp8HGZbeOoHxD0M68Ir-xm32T3zFtScJhhmZs2sHYiz3jn81hOb9GsTdXWRgbNcyarwDkPWrxCRQsuN-Y8GJPtvoapzeyDCps2hX6j1CoES0WIIBmOCpcZrGtoq=w215-h322-s-no-gm

Cố Tình Dụ Dỗ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Chữa Lành

Team dịch: Xoăn dịch truyện

Giới thiệu

Sau khi ly hôn với chồng, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện, gả cho lão Vương nhà bên.

Còn chồng cũ của tôi cũng đạt được ý nguyện, cưới góa phụ Hồ Lệ Tinh.

Tưởng rằng mỗi người đã xây dựng gia đình riêng và sống yên ổn, nhưng ai ngờ chồng cũ và vợ mới của anh ta lại không chịu yên thân.

Chồng cũ chạy sang nhà tôi, lớn tiếng mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi với lão Vương đã lén lút qua lại từ lâu.

Còn vợ mới của anh ta, hôm nay sang mượn muối, ngày mai lại chạy qua mượn tiền, thậm chí thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với lão Vương nhà tôi.

Chồng cũ thì ra vẻ nhiệt tình, để mặc vợ mình đến nhờ chồng tôi giúp đỡ, nào là gánh nước, bổ củi.

Nhưng tôi sao có thể để yên cho họ được!​
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 1: P1 - 1



PHẦN 1

Sau khi ly hôn với chồng, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện, gả cho lão Vương nhà bên.

Còn chồng cũ của tôi cũng đạt được ý nguyện, cưới góa phụ Hồ Lệ Tinh.

Tưởng rằng mỗi người đã xây dựng gia đình riêng và sống yên ổn, nhưng ai ngờ chồng cũ và vợ mới của anh ta lại không chịu yên thân.

Chồng cũ chạy sang nhà tôi, lớn tiếng mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi với lão Vương đã lén lút qua lại từ lâu.

Còn vợ mới của anh ta, hôm nay sang mượn muối, ngày mai lại chạy qua mượn tiền, thậm chí thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với lão Vương nhà tôi.

Chồng cũ thì ra vẻ nhiệt tình, để mặc vợ mình đến nhờ chồng tôi giúp đỡ, nào là gánh nước, bổ củi.

Nhưng tôi sao có thể để yên cho họ được!

****

Ngày tôi và lão Vương kết hôn, anh ấy chỉ mời mấy chiến hữu thân thiết đến dự.

Nhưng chồng cũ của tôi lại không mời mà đến. Ngay trước mặt mọi người, anh ta bắt đầu xỉ vả tôi.

“Cô nói xem, tại sao ngày xưa cứ chạy qua nhà lão Vương, giặt quần áo, nấu cơm cho người ta?”

“Cô cứ đòi ly hôn với tôi, hóa ra là hai người đã qua lại với nhau từ lâu, đúng không?”

“Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ!”

Tôi kéo lão Vương, ngăn anh ấy định bênh vực cho tôi, hít một hơi sâu rồi nói:

“Lương Khoan, anh nói mấy lời này không thấy thẹn với lương tâm sao? Tôi, Lý Nguyệt Nga, 18 tuổi đã gả vào nhà anh, nhưng một ngày hạnh phúc cũng chưa từng được hưởng.”

“Ngày cưới, anh đã quay lại quân đội, suốt năm năm trời không về nhà.”

“Trong năm năm đó, tôi thay anh chăm sóc cha mẹ, lo liệu cho các em anh. Ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.”

“Năm năm đó, tôi – một người phụ nữ, phải làm việc như những lao động khỏe mạnh trong đội, mỗi ngày kiếm được mười công điểm, chỉ để nuôi sống cả nhà anh từ già tới trẻ.”

“Anh không biết cảm ơn tôi, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi!”

“Anh bảo tôi giặt quần áo, nấu cơm cho lão Vương? Mắt anh mù rồi sao? Tôi làm là vì đứa bé tên Thạch Đầu! Tôi giặt quần áo cho nó, nấu cơm cho nó ăn!”

“Không phải chính anh bảo tôi phải quan tâm, chăm sóc con của liệt sĩ sao? Thạch Đầu là con liệt sĩ, tôi chăm sóc nó, yêu thương nó thì làm sao?”

“Tôi nghe lời anh, chăm lo cho Thạch Đầu, vậy mà giờ anh lại lấy chuyện này ra để vu khống tôi và lão Vương. Anh không thấy nhục nhã khi nói những lời đó sao?”

“Năm năm trời tôi khổ cực chăm sóc nhà anh, vậy mà giờ đây anh lại phá hoại danh tiếng của tôi. Anh đúng là đồ cẩu vong ơn bội nghĩa!”

“Anh bội bạc như vậy, cấp trên của anh có biết không? Đồng đội anh có biết không? Những chiến sĩ dưới quyền anh có biết không?”

“Anh với góa phụ thì lén lút không rõ ràng, nhưng lại vu oan cho tôi và lão Vương. Ai đúng ai sai, mọi người đều thấy rõ. Tôi nể mặt anh nên không nói ra, nhưng anh không biết điều, lại còn muốn hãm hại tôi. Anh đúng là không thể chịu nổi khi thấy tôi sống tốt!”

Tôi xả ra một hơi dài, cuối cùng cũng nói hết tất cả!

Tôi và Lương Khoan kết hôn hơn năm năm, mà năm năm đầu tôi chỉ ở quê lo chăm sóc gia đình anh ta.

Cha mẹ anh ta sức khỏe yếu, bệnh tật triền miên phải dùng thuốc cả năm. Còn mấy đứa em nhỏ tuổi, không thể làm được việc gì.

Nếu không phải tôi ngày đêm vất vả, làm lụng không lời oán trách, thì cha mẹ và các em của anh ta chẳng biết giờ này còn đang ăn đất ở đâu!

Mãi đến khi em trai anh ta lớn lên, có thể tự đứng ra gánh vác gia đình!

Anh ta cũng thăng chức làm doanh trưởng, lúc đó tôi mới yên tâm đi theo anh ta để sống đời quân nhân.

Nhưng sau khi theo anh ta vào doanh trại, tôi phát hiện ra anh ta lại ân cần, chu đáo chăm sóc cho góa phụ của một đồng đội – Hồ Lệ Tinh!

Anh ta tận tâm gánh nước, bổ củi cho góa phụ, còn tất cả việc nhà thì lại ném hết cho tôi.

Tôi không cam lòng, tôi thấy ấm ức, liền nói lý với anh ta!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Anh ta bảo tôi làm quen rồi.

Còn người góa phụ kia thì chưa làm bao giờ!

Vậy nên anh ta phải chăm sóc cô ta.

Anh ta thậm chí còn đưa hết tem phiếu thịt, vải cho cô ta.

Còn tôi, là vợ chính thức của anh ta, lại phải ăn mấy tháng trời cải luộc nhạt nhẽo, mặc toàn quần áo cũ mang từ quê lên.

Thế thì ai mà chịu nổi?

Tôi bùng nổ!

Tôi thẳng thắn nói với anh ta, bảo anh ta phải biết xấu hổ.

Nhưng anh ta không nghe, còn nói rằng tôi có tư tưởng sai lệch.

Người đàn ông này, việc nhà thì chẳng động một ngón tay, còn sang làm việc cho góa phụ thì lại là người siêng năng số một!

Ai mà chịu nổi cảnh đó chứ?

Vậy nên tôi quyết tâm ly hôn.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 2: P1 - 2



Nhưng ở thời đại này, ly hôn thì phải về quê làm lại cuộc sống, mà tôi thì không muốn quay lại nơi “mặt đối đất, lưng đeo trời” đó.

Vậy nên sau vài tháng nỗ lực, tôi tự tìm cho mình một chỗ dựa – lão Vương nhà bên.

Sau đó, tôi buộc anh ta phải ly hôn.

Lão Vương là một người tốt. Dù anh ấy có một cậu con trai, nhưng đó là con nuôi, là cô nhi của một liệt sĩ.

Khi biết tôi ly hôn, lão Vương đã chủ động cầu hôn tôi, và tôi, dù ngại ngùng, đã đồng ý.

Rồi chúng tôi đi đăng ký kết hôn!

*

Hôm nay là ngày tôi và lão Vương tổ chức tiệc nhỏ mời bạn bè sau khi đăng ký kết hôn.

Nhưng tôi không ngờ, chồng cũ của tôi lại đến quậy phá vào đúng hôm nay!

Thật là… không thể chịu được, mà cũng không muốn chịu.

Dù rằng là tôi đã ép anh ta ly hôn.

Nhưng nghĩ lại, tôi đã tận tâm chăm sóc gia đình anh ta suốt năm năm.

Anh ta chẳng những không biết ơn, mà còn lấy cớ “chăm sóc góa phụ đồng đội” để muốn đứng núi này trông núi nọ.

Trong lòng tôi thật sự không thể không bực bội.

Hôm nay anh ta tự tìm đến đây để bị mắng, thì tôi chẳng cần phải nể nang gì nữa.

Quả nhiên, mắng được, nói được, tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

“Vợ à, chó thì trung thành, không bao giờ bội bạc. Những kẻ vong ơn bội nghĩa, không xứng đáng được so sánh với chó!”

Lão Vương từ tốn thốt ra một câu.

Tôi suýt bật cười. Không ngờ, miệng lão Vương cũng độc đến vậy. Đúng là người tôi đã chọn lọc kỹ lưỡng, tôi thích!

“Đúng thế, anh ta đúng là không thể so được với chó!”

Bị tôi và lão Vương “phủ đầu” như vậy, người có chút tự trọng chắc chắn sẽ không còn mặt mũi mà ở lại.

Tôi cứ nghĩ Lương Khoan sẽ cút đi trong tủi nhục, nhanh chóng biến mất!

Nhưng hôm nay anh ta không biết uống nhầm thuốc gì hay bị quỷ ám, chẳng những không rời đi, mà còn bày ra cái vẻ mặt như thể mình là kẻ bị phụ bạc.

Nhìn anh ta cứ như tôi là người mắc nợ anh ta vậy.

Nếu nói có người phải xin lỗi, thì người đó cũng chỉ có thể là Lương Khoan, chứ tôi thì không hề nợ anh ta một chút nào!

Lương Khoan thật sự rất tức giận. Anh ta đến đây để "nói lý", vì chỉ mới một tuần sau khi ly hôn, tôi đã tái hôn.

Anh ta không tin rằng trước khi ly hôn, giữa tôi và lão Vương không có chút gì đó mờ ám.

Nhưng không ngờ, anh ta mới nói được ba câu, tôi đã phản công tới tấp, kể ra bao nhiêu chuyện như pháo liên thanh.

Chẳng phải anh ta chỉ giúp chăm sóc một góa phụ liệt sĩ thôi sao? Đó chẳng phải là việc cao cả và vĩ đại lắm sao?

Sao qua miệng tôi, nó lại trở thành chuyện anh ta và góa phụ kia “không rõ ràng”?

Bị tôi ép ly hôn, anh ta đã cảm thấy bức bối rồi.

Giờ lại bị tôi và lão Vương hạ thấp đến mức chẳng bằng con chó, anh ta càng thấy ấm ức.

Rồi việc tôi tái hôn với lão Vương chỉ một tuần sau ly hôn, càng khiến anh ta nghẹn uất đến mức khó thở!

Thêm việc bị đồng đội bóng gió rằng anh ta còn không bằng con chó, càng khiến Lương Khoan tức giận nghẹn ứ hơn nữa!

Là một người đàn ông, làm sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này được.

“Lý Nguyệt Nga, mới ly hôn có một tuần mà cô đã tái hôn, vậy mà còn nói tôi vu khống cô? Cô xem lại đi, cô phải không biết xấu hổ đến mức nào, có phải trước khi ly hôn, cô đã lén lút qua lại với Vương Thắng Lợi rồi không?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Cô nói tôi và Hồ Lệ Tinh không rõ ràng? Tư tưởng của cô mới là bẩn thỉu! Tôi chăm sóc góa phụ liệt sĩ là việc cao cả, vậy mà qua suy nghĩ của cô, nó lại trở nên… trở nên không thể chấp nhận được! Cô…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì mấy người đồng đội tham dự bữa tiệc đã lên tiếng can ngăn.

“Lão Lương, hôm nay là ngày vui của lão Vương, anh đến đây gào thét thế này là sao chứ?”

“Nếu không thì ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, còn không thì chúng ta ra ngoài giải quyết. Anh làm loạn trong ngày cưới của người ta, không phải là hơi quá đáng sao?”

“Đúng đấy, chúng ta là anh em, anh làm như thế là không đúng đâu.”

Lương Khoan tức tối, quát lên: “Đây là chuyện giữa tôi và Lý Nguyệt Nga, các anh đừng xen vào!”

Tôi thở dài, đúng là cái đồ đàn ông vô liêm sỉ này, xem ra anh ta thực sự chẳng muốn giữ chút thể diện nào nữa rồi!

Đã không cần thể diện, vậy tôi sẽ giúp anh ta!

“Lương Khoan, anh nói tôi và anh Vương lén lút trước khi ly hôn, vậy anh có bằng chứng không? Nếu không có, thì anh đang vu khống đấy. Chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này!”

“Anh đúng là tự thấy mình cao thượng quá nhỉ. Đội lốt đạo đức để làm những việc ghê tởm!”

“Anh chăm sóc góa phụ, người ta nói anh là tư tưởng không sạch sẽ. Còn tôi chăm sóc con của liệt sĩ, anh lại dùng lời lẽ đó để gán ghép tôi? Vậy chẳng phải chính tư tưởng của anh còn dơ bẩn hơn sao? Anh chăm sóc góa phụ, còn tôi chăm sóc trẻ con!”

“Anh nói tôi không biết xấu hổ? Vậy chúng ta thử xem ai mới là kẻ không biết xấu hổ!”
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 3: P1 - 3



“Khi vợ anh đau lưng, không thể bổ củi, không thể gánh nước, anh có giúp cô ấy không? Không! Anh lại vội vã đi giúp Hồ Lệ Tinh gánh nước, bổ củi!”

“Khi vợ anh không khỏe, không muốn làm việc, anh có làm thay cô ấy không? Không! Anh lại bận bịu lo cho Hồ Lệ Tinh!”

“Khi vợ anh bị bệnh, phải truyền nước, anh có ở bên cạnh chăm sóc không? Không! Anh lại ở bên giường của Hồ Lệ Tinh, hỏi han ân cần!”

“Sao vậy? Anh lấy vợ về là để làm bảo mẫu, để cô ấy lo hết mọi chuyện trong nhà, để anh có thể yên tâm đi chăm sóc người phụ nữ khác à?”

“Anh thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, từ khi vợ anh đến doanh trại mấy tháng nay, anh đã mang về nhà được tấm phiếu vải, phiếu thịt nào chưa? Anh đã mua cho cô ấy thứ gì chưa?”

“Sao thế? Đưa những thứ đó cho vợ anh thì tiếc, nhưng đưa cho góa phụ thì không tiếc sao?”

"Anh nói anh là một người đàn ông, vậy mà không chăm lo nổi cho vợ mình, lại chuyên đi chăm sóc góa phụ nhà người ta."

"Chỉ với thái độ của anh – ăn trong bát lại cứ ngóng trong nồi – mà dám nói tôi không biết xấu hổ, còn bảo tôi có tư tưởng bẩn thỉu sao?"

"Theo lý lẽ của anh, đến nhà người khác giúp đỡ là không biết xấu hổ, vậy thì trong cả khu đại viện này, kẻ không biết xấu hổ nhất hẳn là anh rồi, đúng không?"

"Anh đừng phủ nhận. Nếu anh phủ nhận, thì chỉ có thể là tất cả những thứ đó là do cô góa phụ kia chủ động đòi hỏi từ anh. Mà nếu vậy, thì chính cô ấy là người không biết xấu hổ, tư tưởng không sạch sẽ, tham lam những thứ không thuộc về mình."

"Anh có cam lòng để cô ấy mang tiếng như vậy không?"

Tôi thở ra một hơi, không phải lỗi của tôi đâu, là anh tự tìm đến để bị mắng đấy, tôi chẳng qua chỉ đáp ứng nguyện vọng của anh thôi.

Anh hãy tự chọn đi: Anh không biết xấu hổ và tư tưởng bẩn thỉu, hay chính Hồ Lệ Tinh là người như thế?

Người có chút liêm sỉ thì bị tôi nói như vậy đã bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng Lương Khoan lại là kẻ không có liêm sỉ, chẳng những không đi, mà còn tỏ ra càng bị mắng càng hăng!

"Sao cô nói năng khó nghe thế? Góa phụ gì chứ, đó là vợ của đồng đội tôi! Tôi giúp đỡ cô ấy là điều nên làm, đó là một hành động cao thượng!"

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc đó tôi chỉ biết thở dài, tự hỏi sao bố tôi lại mù quáng đến mức gả tôi cho một người đàn ông như thế này.

"Anh giúp đỡ vợ đồng đội là cao thượng, vậy việc tôi chăm sóc cho con liệt sĩ thì không phải cao thượng sao? Anh mở miệng vu khống rằng tôi và anh Vương lén lút trước khi ly hôn, vậy nếu tôi nói anh và góa phụ kia lén lút từ trước thì cũng chẳng có gì sai đúng không?"

"Tôi thật sự không hiểu, sao da mặt anh lại dày đến thế. Anh nói gì thì thành sự thật à?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trước khi ly hôn, chỉ cần Hồ Lệ Tinh gọi, anh ta liền chạy đến ngay lập tức.

Thậm chí không gọi, anh ta vẫn thấy không yên tâm, tự đến kiểm tra đúng giờ.

Nhìn cái thái độ đó mà anh ta còn dám trách móc tôi?

Thật không thể hiểu nổi sự trơ trẽn của anh ta!

"Trong lòng anh chỉ có góa phụ đồng đội của mình, anh đã lúc nào từng quan tâm đến vợ mình chưa?"

"Với góa phụ, anh nào là đưa tiền, nào là cho phiếu, nào là làm việc giúp."

"Còn với vợ mình, ngoài việc để cô ấy gánh hết chuyện nhà, anh đã cho cô ấy được cái gì?"

"Anh nói anh là đàn ông, vậy anh có thấy xấu hổ không khi để hết công việc cho vợ làm?"

"Anh nghĩ anh vẫn là một người đàn ông sao? Có người đàn ông nào đối xử với vợ mình như thế không?"

"Tôi chỉ giúp Thạch Đầu giặt đồ, nấu cơm đã bị anh vu là lén lút với anh Vương. Vậy còn anh, giúp góa phụ nhà người ta bao nhiêu việc như thế, anh lén lút với cô ta bao lâu rồi?"

Lúc mới đến đại viện, tôi thật ngốc, việc gì cũng làm, thành ra biến anh ta thành một ông chồng chỉ biết chỉ tay năm ngón.

Có lẽ vì tôi đã chăm sóc anh ta quá tốt, nên anh ta dư thừa sức lực để chạy đi "giúp đỡ" góa phụ kia giải phóng năng lượng thừa.

Nào là làm việc giúp, nào là đưa phiếu, nào là có mặt ngay khi được gọi.

Rõ ràng là lỗi của anh ta, vậy mà còn đổ tội lên đầu tôi. Không thể để yên được!

Tôi càng mắng càng hả dạ, còn đồng đội của lão Vương thì nghe càng thấy thú vị.

Người duy nhất không vui vẻ gì, chỉ có Lương Khoan.

Đáng đời, tự anh ta chuốc lấy!

Nén nhịn lâu như vậy, hôm nay anh ta tự tìm đến để bị mắng, nếu tôi không xả hết bực bội này ra, thì thật có lỗi với bản thân.

"Còn nữa, tôi đã làm trâu làm ngựa cho gia đình anh suốt năm năm, không tiêu một xu nào của anh. Giờ chúng ta đã ly hôn, anh không định trả lại cho tôi số tiền tôi đã đổ vào gia đình anh trong năm năm qua sao?"

"Không nhiều đâu, mỗi năm một trăm là đủ. Anh là đàn ông, chẳng lẽ lại dựa vào phụ nữ để nuôi gia đình sao?"
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 4: P1 - 4



Lão Vương quả thật không hổ danh là người tôi cố ý chọn, đúng là đáng tin cậy! Anh ấy ngay lập tức tiếp lời tôi:

"Đường đường là một doanh trưởng, mà lại để phụ nữ nuôi gia đình. Nếu chuyện này lan ra ngoài, anh sẽ làm mất mặt cả quân nhân chúng tôi!"

Tôi nhìn thấy gân cổ của Lương Khoan đã nổi lên!

Giận rồi sao?

Dám đến gây sự, mà chỉ có chút sức chiến đấu như thế thôi à?

Lương Khoan tức giận đến mức mặt đỏ tía tai. Anh ta không thể tin nổi rằng tôi lại dám nói rằng mình chưa từng tiêu tiền của anh ta.

Anh ta nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Mỗi tháng anh ta gửi về nhà hai mươi đồng, ở nông thôn số tiền đó hoàn toàn đủ cho cả gia đình sống một tháng!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế mà tôi lại ra sức bôi nhọ anh ta, chẳng phải đây là muốn phá hủy danh tiếng của anh ta sao?

"Sao cô có thể nói rằng mình không tiêu tiền của tôi? Mỗi tháng tôi gửi về nhà hai mươi đồng. Khi cô lên sống ở khu gia đình quân nhân, tôi còn đưa cả lương cho cô mà!"

Tôi liếc anh ta với ánh mắt đầy khinh thường.

Đúng là mỗi tháng anh ta gửi tiền về nhà, nhưng anh ta có bao giờ nghĩ đến chuyện nhà anh ta có đến hai người thường xuyên ốm đau, phải dùng thuốc?

Hai mươi đồng một tháng chỉ vừa đủ để cha mẹ anh ta mua thuốc.

Nếu không nhờ tôi chăm chỉ làm việc, lại thêm sự giúp đỡ từ gia đình tôi, nhà họ Lương không biết đã phải ra đường ăn xin từ bao giờ.

"Anh còn có mặt mũi để nói à? Hai mươi đồng của anh còn chẳng đủ cho cha mẹ anh mua thuốc nữa là!"

"Đừng nói tôi vu oan cho anh. Nếu không tin, anh cứ gửi điện báo về nhà hỏi em trai anh xem, cha mẹ anh mỗi tháng phải chi bao nhiêu tiền mua thuốc."

"Anh nói khi tôi lên khu gia đình quân nhân, anh đã đưa lương cho tôi? Khéo thật, hôm nay lão Vương cũng vừa đưa lương cho tôi đấy."

"Anh muốn tôi hỏi thử không? Cũng là doanh trưởng, tại sao lương của anh lại chỉ bằng một nửa lương của anh Vương?"

Khi nhìn thấy bảng lương và sổ tiết kiệm của lão Vương, tôi mới biết, Lương Khoan – cái gã đàn ông tồi tệ này – không chỉ đưa phiếu thịt, phiếu vải cho cô hồ ly kia, mà còn hỗ trợ tiền bạc cho cô ta.

Lại phải mắng thêm một câu ‘đồ đàn ông khốn nạn’ mới hả giận!

Lương Khoan sững người. Cha mẹ anh ta cần nhiều tiền như vậy để mua thuốc, vậy mà tại sao tôi chưa từng nói với anh ta?

"Sao cô không bao giờ nói với tôi rằng cha mẹ tôi phải tốn nhiều tiền thuốc như vậy? Nếu cô nói, tôi đã gửi thêm rồi."

Tôi bật cười chua chát, tự trách mình lúc đó thật ngốc nghếch, sao không nói với anh ta, để bản thân phải chịu khổ đến vậy.

"Đừng nói chuyện đó nữa. Thay vào đó, anh hãy giải thích tại sao lương của anh lại thấp hơn lão Vương đi."

"Tôi dùng để giúp đỡ những người cần thiết."

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Lương Khoan, nói rằng anh đưa tiền cho cô góa phụ đó khó đến thế sao? Còn phải vòng vo là giúp đỡ người cần thiết? Anh giấu giếm cái gì chứ? Thật đúng là đồ hèn nhát!"

"Tôi thật sự thấy tội nghiệp cho cha mẹ anh. Có một đứa con trai, thà mang tiền giúp đỡ góa phụ, chứ không chịu cho cha mẹ mình thêm một đồng nào."

"Để mọi người nói xem, doanh trưởng Lương – người không cho cha mẹ tiền chữa bệnh nhưng lại chăm lo hết mình cho góa phụ – có vĩ đại không?"

Tôi dang tay, nhìn về phía mấy người đồng đội của lão Vương.

Mấy vị sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, nghe nãy giờ, những gì nên nghe và không nên nghe đều đã nghe cả.

Họ giờ mới nhận ra, Lý Nguyệt Nga không chỉ giỏi làm việc mà còn rất giỏi ăn nói, sức chiến đấu thì đúng là không ai sánh bằng!

"Doanh trưởng Lương, không phải tôi nói anh, nhưng chị Lý đúng là đã làm tất cả vì anh. Anh thử xem những gì anh làm có đáng mặt đàn ông không? Để phụ nữ nuôi cả gia đình anh, thôi đừng làm ầm lên nữa, nếu không, mất mặt chỉ có mình anh thôi."

Khổng Quốc Hữu khuyên giải một cách chân thành.

Cả đại viện ai cũng biết mối quan hệ của Lương Khoan với mẹ con Hồ Lệ Tinh không bình thường, chẳng giống như chăm sóc con liệt sĩ chút nào.

Nhưng chuyện này, ngay cả Lý Nguyệt Nga còn không truy cứu, thì chẳng ai muốn xen vào.

Bây giờ hai người đã ly hôn, vậy mà anh ta còn đến đây bôi nhọ người ta, thì đúng là quá đáng.

Nghe đến những gì Lý Nguyệt Nga đã làm cho nhà họ Lương, mọi người chỉ thấy Lương Khoan thật là kẻ vong ân bội nghĩa.

"Đúng thế, doanh trưởng Lương, anh thật sự không phải! Đàn ông không chăm sóc được vợ và gia đình mình, thì còn gọi gì là đàn ông?"

"Anh Vương, người ta là sau khi anh và chị Lý ly hôn mới ở bên nhau, đừng vô cớ gây sự nữa."

Hồ Hàn Sơn cũng không nhịn được, mắng Lương Khoan vài câu.

Tư tưởng của bản thân có vấn đề, lại cứ thích nghi ngờ tư tưởng của người khác.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 5: P1 - 5



Lão Vương thấy vợ mình mạnh mẽ đối đáp với chồng cũ, trong lòng vui sướng vô cùng. Điều này chứng tỏ, cô ấy đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với gã đàn ông đó nữa.

Anh đã nhịn Lương Khoan lâu lắm rồi.

"Hôm nay là ngày vui của tôi, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi."

"Nếu anh nhất quyết vu khống chúng tôi, tôi – Vương Thắng Lợi – cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Chúng ta có thể ra ngoài giải quyết tay đôi, hoặc tìm đến thủ trưởng để phân xử."

"Và nữa, anh và Lý Nguyệt Nga đã ly hôn rồi. Giờ anh là chồng cũ, đừng cứ lảng vảng quanh cô ấy. Tôi sợ anh sẽ làm cô ấy buồn phiền."

"Dù anh không thương cô ấy, nhưng tôi thì thương!"

Câu "tôi thương cô ấy" của lão Vương làm lòng tôi ấm áp hẳn lên! Nhìn đi, ánh mắt của tôi đúng là sáng suốt hơn cha mình nhiều!

Tôi và Lương Khoan đến được với nhau, tất cả là do cha tôi.

Chúng tôi lớn lên cùng làng, nói là thanh mai trúc mã cũng không sai.

Nhà anh ta nghèo, cha mẹ già yếu, con cái còn nhỏ, là gia đình nghèo nhất làng.

Con gái trong làng chẳng ai muốn lấy người như anh ta.

Nhà tôi thì khá giả hơn.

Cha tôi ngày trẻ từng muốn nhập ngũ, nhưng vì là con trai duy nhất trong nhà, ông nội nhất quyết không đồng ý.

Vậy nên, cha tôi đã gửi hết hy vọng của mình vào thế hệ chúng tôi.

*

Thật đáng tiếc, mẹ tôi sinh liên tiếp hai cô con gái, mãi đến lần thứ ba mới sinh được con trai.

Tôi là con cả, lớn hơn em trai đúng mười tuổi.

Cha tôi vốn định chờ em trai lớn lên sẽ để nó đi lính.

Nhưng năm tôi mười tám tuổi, ông nhìn thấy Lương Khoan về quê thăm nhà, liền nảy ra ý định gả tôi cho anh ta.

Chờ con trai đi lính còn những bảy, tám năm nữa, có một chàng rể là bộ đội cũng không tệ.

Thế là ông bắt đầu khuyên nhủ tôi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Con gái à, Lương Khoan không tệ đâu. Hai mươi hai tuổi đã là đại đội trưởng, tiền đồ sáng lạn. Đừng nhìn gia đình cậu ta bây giờ nghèo, đợi cậu ta thăng tiến, nhà cậu ta chắc chắn sẽ là khá nhất làng. Hơn nữa, bộ đội có lương, sau này con cũng đỡ khổ."

Lúc đó tôi rất kinh ngạc: "Nhưng bây giờ gia đình anh ta quá nghèo khổ, cha gả con qua đó chẳng phải là muốn con đi làm từ thiện sao?"

Tôi không đồng ý, cha tôi liền bắt đầu đánh vào tình cảm, kể về sự tiếc nuối của mình, nói về kỳ vọng dành cho chúng tôi, tóm lại là giấc mơ của ông, chúng tôi phải giúp ông thực hiện.

Nhìn cha vừa khóc vừa than trước mặt mình, cô gái nào chịu nổi chứ.

Cuối cùng, tôi thua dưới chiêu trò khổ nhục kế của cha.

Kết quả là tôi đến nhà họ Lương làm "từ thiện" suốt năm năm.

Vất vả lắm mới đợi được đến ngày Lương Khoan có chút thành tựu, tôi được theo anh ta vào doanh trại, nhưng lại phát hiện anh ta là một gã khốn nạn.

Anh ta đối xử với góa phụ còn tốt hơn cả vợ mình, tôi cảm thấy cực kỳ bất bình.

Vì vậy, tôi âm thầm lên kế hoạch trong một thời gian dài mới tiếp cận được lão Vương.

Thực ra, Lương Khoan nói không sai, tôi và lão Vương đã "lén lút" từ trước, nhưng đó là do tôi cố ý tiếp cận anh ấy.

Kể từ khi phát hiện anh ta đối xử tốt với người phụ nữ khác hơn cả với tôi, tôi đã chủ ý tiếp cận lão Vương.

Chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, thể hiện sự đảm đang, quan tâm đến cuộc sống của anh ấy và con trai, giả vờ yếu đuối một chút.

Nhưng tôi luôn giữ đạo đức, tuyệt đối không vượt qua ranh giới.

Lão Vương cũng vậy, chỉ sau khi tôi ly hôn, sợ người khác nhanh tay hơn, anh ấy mới lập tức tỏ tình với tôi.

Những uất ức và oán trách trong lòng tôi cuối cùng cũng được trút ra hết, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.

"Lương Khoan, chúng ta đã ly hôn rồi, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa! Hôm nay anh làm loạn lễ cưới của tôi và lão Vương, thật quá đáng."

"Để cắt đứt hoàn toàn với anh, tôi nghĩ chúng ta nên tính toán rõ ràng mọi thứ."

"Tôi ở khu gia đình mấy tháng, mỗi tháng anh đưa tôi ba mươi đồng, sau khi trừ chi tiêu, còn lại ba mươi đồng."

"Tôi chăm sóc gia đình anh suốt năm năm, mỗi năm là một trăm, vậy anh nợ tôi bốn trăm bảy mươi đồng. Anh trả xong, chúng ta xong nợ. Từ giờ anh đừng làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền anh."

Lương Khoan cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ta đến đây để đòi lại công bằng, xả cơn giận bị vợ phản bội.

Vậy mà sao chỉ trong chốc lát, anh ta lại trở thành gã đàn ông khốn nạn bị mọi người khinh thường. Anh ta định cãi lại đôi câu, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Chính ủy đã đứng ngoài cửa nghe được khá lâu, rồi không mời mà vào.

Mọi người trong phòng nhìn thấy chính ủy, liền vội đứng lên.

"Hôm nay tôi không phải nhân vật chính, nhân vật chính là vợ chồng Vương Thắng Lợi. Mọi người đừng ngẩn ra, ai làm gì thì làm đi!"
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 6: P1 - 6



"Lương Khoan này, nãy giờ tôi nghe được không ít. Anh và Lý Nguyệt Nga ly hôn, chẳng lẽ không để lại chút tiền sinh hoạt phí nào cho cô ấy sao?"

Lương Khoan lúng túng. Đúng là anh ta chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng người phụ nữ này cũng không đòi hỏi mà.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Cô ấy không đòi!"

Chính ủy thở dài trong lòng: "Cô ấy không đòi thì anh không đưa à? Đây không phải là việc một quân nhân nên làm."

Đào tạo một cán bộ trẻ như Lương Khoan không dễ dàng gì. Chính ủy nói lời nghiêm khắc để cảnh tỉnh anh ta.

"Vâng, tôi sẽ bù đắp theo đúng yêu cầu cô ấy vừa nói."

Chính ủy hài lòng gật đầu.

Tôi cũng hài lòng, sao anh không chịu kết thúc sớm hơn chứ.

"Chính ủy, hôm nay để lão Vương mời anh uống thêm vài ly nhé."

Lương Khoan đứng đó, không ai thèm để ý đến anh ta, trông như vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm.

Tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Đúng là đáng đời, gã đàn ông khốn nạn này, ngày tôi kết hôn còn muốn làm kẻ phá rối.

Đáng kiếp!

Tiễn hết khách khứa, trời đã tối đen.

Tôi hơi ngại ngùng nhìn lão Vương.

"Hôm nay khiến anh khó xử rồi!"

"Không sao đâu, Lương Khoan chỉ là kẻ không biết điều. Vợ à, em đừng bận tâm."

Nói xong, lão Vương liền tiến lại gần tôi, hạ giọng nói: "Vợ à, trời không còn sớm nữa, em xem chúng ta có nên..."

Tôi hiểu ý của ông, liền ngượng ngùng nói: "Vậy anh tắt đèn đi."

Lão Vương tắt đèn, rồi nhanh chóng tự c** s*ch đồ mình.

Anh ấy vội vàng đẩy tôi xuống giường, lần lượt cởi chiếc áo bông, rồi đến quần bông, sau đó là áo lót dài, tiếp đến là q**n l*t dài, rồi chiếc áo lót nhỏ cuối cùng...

Tôi rất đau!

Dù là phụ nữ đã tái hôn, nhưng thực ra đến giờ tôi vẫn là một cô gái trong trắng.

Ngày cưới, Lương Khoan lập tức quay về đơn vị, không hề có đêm động phòng.

Sau đó, mấy tháng sống ở khu gia đình quân nhân, có lẽ tâm trí anh ta đều đặt ở Hồ Lệ Tinh, nên cũng chưa từng chủ động gần gũi tôi.

Đàn ông không chủ động, phụ nữ sao có thể "lao tới" được chứ.

Kể từ sau khi tái hôn, cuộc sống của tôi thực sự rất thoải mái.

Đừng nhìn vẻ ngoài dữ dằn của lão Vương, anh ấy là một người cưng chiều vợ vô cùng.

Chỉ cần anh ở nhà, không để tôi phải làm bất cứ việc gì.

Nhưng tôi sao có thể không làm gì cả!

Tôi hiểu rằng, giữa vợ chồng cần phải hỗ trợ lẫn nhau.

Anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng chân thành đáp lại anh ấy.

*

Hai tuần sau, Lương Khoan cũng tái hôn, cưới chính Hồ Lệ Tinh.

Một người đi, hai người yên, mỗi người một cuộc sống mới – rất tốt!

Nhưng nhà chúng tôi và nhà họ chỉ cách nhau một bức tường đất cao khoảng một mét.

Thế nên có chuyện gì, hai bên đều nghe rõ mồn một.

Nhìn thấy lão Vương đi làm về, tôi vui vẻ bước tới, phủi bụi trên người anh ấy.

"Hôm nay em nấu thịt kho, hai cha con rửa tay rồi vào ăn cơm đi."

"Vợ à, có em ở đây, nơi này mới thực sự là một gia đình."

Tôi ngượng ngùng cười: "Đừng nói bậy trước mặt trẻ con."

"Không bậy đâu. Thạch Đầu, con nói xem, có phải không?"

Thạch Đầu vừa nhét một miếng thịt vào miệng vừa gật đầu: "Phải ạ. Từ khi dì đến, con cảm thấy nhà mình ấm áp hẳn."

Chúng tôi ở bên này ăn uống vui vẻ, còn bên kia lại cãi nhau ầm ĩ.

"Lương Khoan, tôi gả cho anh không phải để giặt giũ, nấu cơm, làm mẹ già cho anh đâu!"

"Tối nay tôi không nấu cơm thì sao? Trước đây chẳng phải anh nói tay tôi mềm yếu, không hợp nấu cơm sao?"

"Thường ngày anh toàn mang đồ từ căng tin về, hôm nay sao lại trách tôi không nấu cơm? Rốt cuộc anh có ý gì?"

Giọng phụ nữ the thé, vang khắp khu xóm.

*

Lão Vương gắp một miếng thịt kho, mỉm cười nói: "Em nói xem, anh đã ăn phải lộc trời gì mà cưới được em thế này."

Tôi cười, muốn đáp lại rằng: Không phải anh gặp may đâu, mà là em đã lên kế hoạch từ lâu rồi.

Tôi nhận ra, khi gặp đúng người, con người ta thật sự có thể thay đổi.

Ở bên Lương Khoan, tôi giống như một con nhím, lúc nào cũng muốn xù lông với người khác.

Nhưng khi ở bên lão Vương, tôi lại như một chú cừu non, ngoan ngoãn đến không ngờ.

*

Vài tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.

Biết tin này, lão Vương càng chăm sóc tôi kỹ lưỡng hơn.

Nhìn anh ấy giặt đồ lót cho tôi, tôi thấy ngại vô cùng.

"Để em tự giặt."

Lão Vương không nỡ để tôi giặt đồ. Anh ấy nói rằng mình khỏe hơn, tôi giặt một món thì anh ấy có thể giặt cả chậu.

Anh ấy còn bảo mình giặt hiệu quả hơn.

Nhưng dù thế nào, tôi nhất quyết không để anh giặt đồ lót của mình. Vậy mà chỉ lơ là một chút, anh đã ngâm đồ lót của tôi vào chậu nước.

"Em vừa mang thai, bác sĩ dặn phải cẩn thận, từ giờ mọi đồ đạc để anh giặt hết. Đồ nhỏ t

hế này, anh giặt hai cái là xong thôi."

Tôi thấy ngại, nhưng không nói thêm gì nữa.

"Mang thai thôi, đâu cần phải quý giá thế."

Lão Vương nghe xong thì không vui:

"Trong mắt anh, em chính là quý giá nhất. Người sinh con cho anh không quý giá, thì ai mới quý giá?"
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 7: P1 - 7



Vừa nói xong, anh ấy nghe *xoẹt* một tiếng, chiếc áo lót bị giặt mạnh tay đến hỏng.

"Để lát nữa anh ra hợp tác xã mua cái mới cho em."

Mặt tôi nóng bừng: "Có ai đời đàn ông đi mua thứ này cho phụ nữ không."

Anh ấy cười nói: "Tại sao không? Để anh nói cho em biết, em mặc cỡ nào, có khi anh còn rõ hơn cả em đấy."

Tôi ngượng đỏ cả mặt.

Dạo này nhà bên cạnh cãi nhau liên tục, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nghe tiếng ồn ào từ sân bên, tôi đi ra ngoài.

Lão Vương chu đáo đưa tôi một cái ghế nhỏ.

"Ngồi nghe đi."

Tôi cười, đáp: "Chỉ có anh là hiểu em."

Thế là tôi ngồi xuống, nghe chuyện cười bên nhà hàng xóm.

*

"Lương Khoan, chuyện gì thế này? Số lượng phiếu không đúng, ít hơn tháng trước một nửa."

"À, anh cho người mượn rồi."

"Anh cho ai mượn? Mau đòi lại đi. Hôm qua em thấy ở hợp tác xã có mẫu vải mới, nhưng phiếu không đủ."

"Em đã có nhiều quần áo mới rồi, đừng may thêm nữa. Vừa mượn của người ta, sao lại đòi lại ngay được."

Lời vừa dứt, một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài.

"Anh Lương có nhà không?"

Tôi không còn bận tâm liệu họ có phát hiện ra tôi đang nghe lén hay không, liền đứng lên xem kịch hay. Cảm giác như có chuyện thú vị sắp xảy ra.

Tôi thấy Lương Khoan đặt chiếc rìu trong tay xuống: "Tôi đây, đồng chí Mỹ Lệ có việc gì không?"

"Anh cũng biết đấy, chồng tôi, lão Trương, đã hy sinh rồi. Trước đây việc chẻ củi, gánh nước đều do anh ấy làm, tôi không biết làm những việc đó. Nghe nói trong khu đại viện, anh là người nhiệt tình nhất, nên tôi đến nhờ anh giúp."

"Không phải chứ, Trương Mỹ Lệ, chồng cô mất thì cô dựa vào đâu mà sai khiến chồng tôi?"

Tôi mím môi cười. Hồ Lệ Tinh làm thế nào để bám lấy Lương Khoan, cô ta tự rõ. Cô ta chắc chắn không muốn có người phụ nữ khác đến tranh giành anh ta.

"Hồ Lệ Tinh, cô nói gì vậy? Trương Mỹ Lệ là góa phụ liệt sĩ, cô là vợ lính, tôi là quân nhân, chúng ta nên cùng nhau giúp đỡ cô ấy."

"Sao cô lại có nhận thức tư tưởng thấp như vậy? Cô quên tôi lúc trước đã giúp đỡ cô thế nào rồi sao?"

Nghe những lời quen thuộc này, tôi ngẩn người. Trước đây, khi chúng tôi còn chưa ly hôn, Lương Khoan cũng dùng những lời này để nói với tôi khi anh ta giúp đỡ Hồ Lệ Tinh.

Tôi thầm cảm thán, đúng là trời xoay đất chuyển, hoàn cảnh thay đổi.

Giờ đây, Hồ Lệ Tinh cũng phải nếm trải cảm giác của tôi ngày trước.

"Đồng chí Mỹ Lệ, cô về trước đi, tôi thu xếp xong sẽ qua ngay."

"Lương Khoan, tôi không cho anh đi. Cả khu đại viện bao nhiêu đàn ông, sao cô ấy không nhờ người khác mà cứ phải nhờ anh?"

"Em không nghe cô ấy nói à? Tôi là người nhiệt tình nhất trong khu này. Thôi, không nói với em nữa, mau đi nấu cơm đi. Tôi làm xong việc sẽ về ăn."

Tôi nhìn Lương Khoan cầm chiếc rìu rời đi, còn Hồ Lệ Tinh thì đứng trong sân tức tối.

Tôi cười mỉm, tâm trạng rất vui vẻ!

*

"Vợ à, đừng nhìn nữa. Nhìn nhiều ảnh hưởng đến em bé đấy."

Lão Vương vừa phơi quần áo vừa nói, ánh mắt hướng về phía tôi.

Có lẽ giọng của anh làm Hồ Lệ Tinh đang tức giận bị giật mình.

Cô ta quay sang nhìn chúng tôi.

Tôi không thấy ngại ngùng chút nào, bởi tôi chẳng hề lén lút, mà là nghe đàng hoàng.

"Hồ Lệ Tinh, cô tức giận làm gì? Chẳng phải trước đây cô chọn Lương Khoan chính vì thích sự nhiệt tình của anh ta sao?"

Tôi muốn nói rằng chẳng phải cô thích anh ta vì sự "nhiệt tình giúp đỡ góa phụ" của anh ta sao? Nhưng nghĩ lại, Trương Mỹ Lệ không có lỗi với tôi, nên tôi giữ chút miệng lưỡi.

Hồ Lệ Tinh trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không để tâm, cứ trừng đi, tôi không mất miếng thịt nào cả.

Người ta nói rằng "chia tay rồi, không còn liên quan gì nữa" là lời của những người không bị tổn thương.

Còn những người thực sự bị tổn thương, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế là từ hôm đó, tôi có thêm một thú vui mới: trèo lên tường xem chuyện cười nhà hàng xóm.

*

Nhà họ đúng là không làm tôi thất vọng. Vì chuyện của Trương Mỹ Lệ, Lương Khoan thì bận rộn, còn Hồ Lệ Tinh thì trở nên kỳ lạ.

Không biết gần đây cô ta bị làm sao, cứ hay sang nhà tôi.

Cô ta còn cố làm thân với tôi.

Tôi còn thấy khó chịu không kịp, sao có thể để ý đến cô ta!

Tôi mặc kệ, nhưng cô ta vẫn kiên trì đến mỗi ngày!

"Nguyệt Nga, anh Vương về chưa? Anh chị có thể cho tôi mượn chút dầu ăn không? Nhà tôi hết dầu rồi, mai tôi mua rồi trả lại."

Hôm trước cô ta mượn xì dầu, hôm qua mượn muối, hôm nay lại sang mượn dầu. Tôi thầm nghĩ nhà Lương Khoan sống khổ đến mức nào rồi!

Dù không ưa cô ta, nhưng nhìn cô ta sống chẳng ra sao, tôi cũng thấy bớt giận.

Thôi vậy, chuyện trước đây tôi cũng gần như đã bỏ qua rồi.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 8: P1 - 8



Tôi bê bát đi vào bếp.

Nhưng cô ta lại lẽo đẽo theo sau.

Tôi quay người lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm: "Muốn lấy dầu thì đứng đây chờ."

Cô ta do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại trong sân.

Tôi bước vào bếp, nhìn lão Vương đang bận rộn, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.

"Lão Vương, rót chút dầu cho cô ta."

"Lại là cô ta sao? Nhà họ gần đây nghèo đến phát điên rồi à? Cái gì cũng sang mượn."

Lão Vương tỏ rõ sự khó chịu, chỉ rót một ít dầu vào đáy bát.

Anh ấy nghĩ nếu Hồ Lệ Tinh nhìn thấy lượng dầu ít ỏi này, có thể sẽ cười nhạo tôi là keo kiệt.

Nhưng keo kiệt là anh ấy, không phải tôi.

Sau đó, anh cầm bát ra khỏi bếp.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đi theo.

Vương Thắng Lợi nhìn ánh mắt Hồ Lệ Tinh dính chặt lấy mình, cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Đồng chí Hồ, nhà tôi cũng không còn nhiều dầu, nhớ trả sớm nhé."

Tôi suýt bật cười. Nhà tôi vẫn còn cả một bình dầu to!

Tôi thầm nghĩ, bình thường lão Vương là người rất hào phóng, nhưng với nhà bên thì lại nhỏ mọn đến mức này!

Tuy nhiên, dường như Hồ Lệ t*nh h**n toàn không để ý đến lời nói của lão Vương, cũng chẳng nhận ra khuôn mặt lạnh lùng của anh. Cô ta tự nhiên nói tiếp:

"Cảm ơn anh Vương, tôi sẽ trả sớm. Anh Vương thật tốt, còn tự tay nấu cơm nữa. Chị Nguyệt Nga thật may mắn, chẳng phải làm gì cả. Không giống tôi..."

Hồ Lệ Tinh vừa nói vừa ấp úng, trông như đang diễn trò khiến tôi phải ngỡ ngàng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cô ta đang làm gì thế? Cô ta định gây chuyện sao?

*

Cô ta đang ra vẻ đáng thương trước mặt chồng tôi?

Chắc não cô ta bị lừa đá rồi.

Có vẻ như tôi đã quá mềm mỏng với cô ta, khiến cô ta hiểu lầm rằng tôi dễ bắt nạt.

Tôi đang định phản pháo thì lão Vương đã lên tiếng trước:

"Cô tất nhiên không thể so với vợ tôi. Cô ấy siêng năng, lương thiện, chưa bao giờ tham vọng thứ không thuộc về mình, nên tự nhiên có phúc."

"Vợ à, vào nhà ăn cơm thôi! Đừng để người khác làm mất khẩu vị."

Tôi gật đầu: "Ừ, anh vào dọn bàn trước đi, em nói vài câu với đồng chí Hồ."

"Đừng để mình chịu thiệt nhé!"

"Yên tâm, anh phải tin vào sức chiến đấu của em chứ!"

Nghe câu này, lão Vương mới yên tâm quay vào nhà.

*

Tôi nhìn Hồ Lệ Tinh, ánh mắt cô ta đầy khó hiểu. Thật sự tôi không hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì.

"Này, Hồ Lệ Tinh, cô có thời gian suốt ngày chạy sang nhà tôi, sao không về mà chăm sóc chồng mình?"

"Dù gì anh ta cũng làm việc bên ngoài rất vất vả!"

"Vừa nãy tôi còn thấy anh ta sang nhà chị Mỹ Lệ đấy. Nghe nói chị ấy mới may một chiếc váy mới, đẹp lắm!"

Hồ Lệ Tinh tức giận, quăng lại một câu: "Cô cứ chờ xem!" rồi vội vã bỏ đi.

Tôi quay vào nhà ăn cơm.

*

"Vợ à, sau này đừng quan tâm đến loại người đó nữa. Cô ta ghen tị quá mạnh, chẳng chịu được ai sống tốt hơn mình."

Tôi nhìn lão Vương đầy ẩn ý: "Sao anh hiểu rõ cô ta thế?"

Vương Thắng Lợi có chút bối rối: "Anh là lính trinh sát mà, nhìn một cái là biết cô ta toàn mưu đồ xấu. Em đừng để ý đến cô ta!"

Tôi gật đầu.

*

Hồ Lệ Tinh đúng là "con gián không chết". Mới hôm qua bị mắng, hôm nay đã lại tới cửa!

Lần này cô ta trơ tráo đến mức sang mượn phiếu vải.

Tôi không nhịn được, bật cười:

"Hồ Lệ Tinh, cô lấy đâu ra tự tin rằng tôi sẽ cho cô mượn chứ?"

Hồ Lệ Tinh trừng mắt lườm tôi:

"Trước đây tôi mượn gì, các người không phải đều cho mượn sao!"

Trời ạ, đúng là *không cùng một gia đình thì không vào chung một cửa*.

Cách suy nghĩ của người phụ nữ này giống hệt với gã chồng cũ khốn nạn của tôi – đều mặt dày như nhau!

Tất nhiên là tôi không cho mượn!

Kết quả, cô ta lại nói tôi không có quyền quyết định và muốn tìm chồng tôi để nói chuyện.

Chồng tôi chỉ đáp đúng một câu: "Mọi việc trong nhà tôi đều do vợ tôi quyết định."

Sau lần mượn phiếu đó, Hồ Lệ Tinh im ắng được hai ngày.

Rồi cô ta lại đến. Lúc tôi ra ngoài, tình cờ thấy cô ta đang chặn lão Vương ở cổng.

"Anh Vương, anh có thể giúp tôi chẻ chút củi được không? Lương Khoan đi giúp Trương Mỹ Lệ rồi, nhà tôi không có củi đốt nấu cơm."

Nghe lời cô ta nói, tôi như được kéo về quá khứ.

Khi còn chưa ly hôn với Lương Khoan, mỗi lần anh ta đi giúp Hồ Lệ Tinh, tôi lại giả vờ yếu đuối để nhờ lão Vương giúp mình gánh nước, chẻ củi.

Cô ta định đi lại con đường cũ của tôi sao?

Tôi không nói gì, muốn xem lão Vương sẽ trả lời thế nào.

Tôi còn thấy vài bà vợ lính ở gần đó đang hóng chuyện, chờ xem kịch vui.

Lão Vương thật sự không còn gì để nói với cái gia đình bên cạnh. Một người mặt dày hơn một người.
 
Cố Tình Dụ Dỗ
Chương 9: P1 - 9



Nhìn thấy có mấy bà vợ lính đứng cách vài mét, anh ấy không tiện nói quá thẳng thừng:

"Củi không chẻ cũng đốt được. Đợi chồng cô về, anh ta sẽ giúp cô chẻ. Tôi phải về nhà nấu cơm."

Nhưng Hồ Lệ Tinh không chịu buông tha: "Khi Lý Nguyệt Nga chưa ly hôn, anh còn giúp cô ta chẻ củi. Tôi đã thấy nhiều lần rồi! Sao anh giúp cô ta mà không giúp tôi?"

Lão Vương nổi cáu: "Cô tự biết danh tiếng của mình thế nào, vợ tôi thế nào, trong lòng cô không rõ sao? Có cần ép mọi người phải nói rõ mọi chuyện không?"

Tôi thật sự hài lòng với cách ứng xử của lão Vương!

Hồ Lệ Tinh tính toán kiểu gì mà để tôi cũng phải bật cười. Đã thế, tôi cũng chẳng nể nang gì nữa.

"Này, Hồ Lệ Tinh, lưỡi cô bị chó cắn rồi à? Nói chuyện không rõ ràng nổi sao?"

"Nói không rõ cũng được, nhưng chắc nghe hiểu tiếng người chứ? Cô mau biến đi xa bao nhiêu thì biến. Nếu tôi còn thấy cô lượn lờ quanh chồng tôi, đừng trách tôi tát cho văng mặt!"

Hồ Lệ Tinh lập tức bày ra vẻ đáng thương:

"Lý Nguyệt Nga, sao cô có thể thô lỗ như vậy? Cô như thế mà xứng với anh Vương à?"

Trời ơi, chịu hết nổi rồi!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh!

Hồ Lệ Tinh ôm mặt, không tin nổi: cô ta không thể hiểu tại sao tôi dám làm vậy.

Nhưng cô ta nghĩ cũng hay, để cho chồng tôi thấy tôi thô lỗ đến mức nào.

"Anh Vương, Lý Nguyệt Nga đánh tôi!"

Lão Vương chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ xoa tay tôi, lo lắng hỏi: "Em có đau không? Đừng để tức giận làm tổn hại sức khỏe."

Tôi ra vẻ tủi thân: "Hơi đau!"

"Vậy lần sau đeo găng tay vào!"

Cuộc cãi vã của chúng tôi nhanh chóng thu hút hàng xóm và một vài bà vợ lính đến xem.

Lúc này, chẳng biết từ đâu, Lương Khoan xuất hiện.

Nhìn thấy dấu tay đỏ rực trên mặt Hồ Lệ Tinh, anh ta nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Hồ Lệ Tinh như thấy được cứu tinh, lập tức tỏ vẻ ấm ức, chỉ vào tôi: "A Khoan, Lý Nguyệt Nga đánh em!"

Lương Khoan trừng mắt nhìn tôi: "Cô dựa vào đâu mà đánh vợ tôi?"

Tôi vẫn chưa hết tức, lại có người tự tìm đến gây chuyện. Tôi bước lên đối mặt với gã chồng cũ, lão Vương cẩn thận đỡ tôi.

"Anh hỏi tôi tại sao đánh cô ta? Anh lấy đâu ra mặt mũi mà hỏi câu đó?"

"Vợ anh hôm nay mượn muối, hôm qua mượn dầu, còn mặt dày hỏi mượn tiền và phiếu của tôi!"

"Ngay cả nuôi nổi vợ mình cũng không xong, anh lấy quyền gì mà cưới vợ?"

"Anh cố tình không chẻ củi, không gánh nước cho vợ, để cô ta phải đến nhờ chồng tôi làm không công cho các người đúng không? Anh chị cũng giỏi tính toán thật đấy!"

Nghe tôi nói xong, Lương Khoan không quan tâm đến việc mình không nuôi nổi vợ, mà quay ngay sang hỏi Hồ Lệ Tinh: "Cô nhờ anh Vương làm việc cho mình?"

Hồ Lệ Tinh cũng ấm ức nói:

"Anh thì đi giúp Trương Mỹ Lệ, trong khi nhà chẳng còn củi để đốt. Tôi không có củi nấu cơm, hàng xóm láng giềng giúp nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao!"

Tôi cười khẩy:

"Hồ Lệ Tinh, cô giờ không còn là góa phụ liệt sĩ nữa, cô là người có chồng rồi. Làm việc thì tìm chồng mình, đừng đi nhờ đàn ông nhà khác giúp. Cô bắt người khác làm việc cho mình, vậy thể diện của chồng cô để đâu?"

"Doanh trưởng Lương, phiền anh quản lý vợ mình cho tốt, đừng để cô ta cứ gây phiền phức cho người khác!"

"Anh Vương, mình về nhà ăn cơm thôi."

Tôi thấy Lương Khoan đen mặt kéo Hồ Lệ Tinh về, dù đã đóng cửa mà vẫn nghe thấy tiếng cãi vã của họ vọng ra:

"Hồ Lệ Tinh, cô nhờ đàn ông nhà khác làm việc, cô muốn tôi để mặt mũi ở đâu?"

"Mặt mũi? Anh còn dám nói mặt mũi? Anh giúp Trương Mỹ Lệ mà chẳng thèm quan tâm đến tôi, anh còn nói mình có mặt mũi à?"

"Nếu anh không giúp Trương Mỹ Lệ, tôi đâu phải đi tìm đàn ông nhà khác giúp việc cho mình!"

...

Kể từ hôm đó, tôi càng thích thú với việc trèo lên tường nghe ngóng.

Tôi biết mình cũng hơi xấu tính, nhưng nhìn nhà họ gà bay chó sủa, tôi thật sự cảm thấy hả hê.

Thỉnh thoảng tôi còn xen vào góp vài lời khuyên nhủ, nhưng tôi nhận ra, hai vợ chồng họ dường như chẳng mấy biết ơn, cũng không hiểu được tấm lòng tốt của tôi.

Dù họ không hiểu, nhưng tôi đâu thể không "giúp đỡ", đúng không?

"Lương Khoan, tôi thấy anh chẳng làm gì sai cả, anh cũng đâu phải chưa làm việc nhà!"

"Hồ Lệ Tinh, cô phải hiểu và thông cảm hơn. Dù sao Trương Mỹ Lệ cũng là góa phụ liệt sĩ mà!"

Kết quả là cả hai người họ đều trừng mắt lườm tôi.

Tôi bực bội, đúng là lòng tốt bị coi như gan lừa!

*

Trong những ngày vui vẻ nghe ngóng chuyện nhà hàng xóm, tôi sinh được một bé gái.

Lão Vương vui mừng đến mức cười ngoác cả miệng đến mang tai.

Hai năm sau, tôi lại sinh thêm một bé trai. Nhưng lần sinh này tôi gặp nguy hiểm, suýt mất mạng!

Lão Vương sợ hãi nói: "Sau này chúng ta không sinh nữa!"

*

Thời gian trôi qua, mười mấy năm đã vụt qua.

Năm tôi và lão Vương dọn vào căn nhà hai tầng, thì Thạch Đầu cũng thi đậu vào trường quân đội.

Gia đình chúng tôi sống ngày càng sung túc, cuộc sống thật sự ngày một tốt đẹp!

*

Nhìn lại gia đình chồng cũ, hoàn cảnh của họ hoàn toàn trái ngược.

Vì Hồ Lệ Tinh từng làm ầm ĩ một trận với chính ủy, cộng thêm việc Lương Khoan liên tục mắc lỗi trong nhiệm vụ, anh ta bị giáng chức từ doanh trưởng xuống đại đội trưởng.

Điều này khiến Hồ Lệ Tinh mất tư cách theo chồng vào quân đội.

May mà cấp trên còn xét đến công lao của chồng trước của cô ta với đất nước, nên không đuổi cô ta ra khỏi khu đại viện.

*

Lúc này, gia đình tôi đã tràn ngập hạnh phúc, con trai con gái đủ đầy.

Những ngày tháng uất ức trước đây, tôi đã sớm quên sạch.

Vì thế, tôi thường dạy con gái mình rằng: Nếu gặp phải người không phù hợp, phải kịp thời rút lui.

Là phụ nữ, phải biết tính toán cho bản thân!

Hạnh phúc là thứ phải tự mình tranh đấu để có được!

-HẾT PHẦN 1- BẤM TIẾP ĐỂ ĐỌC PHẦN 2
 
Back
Top Bottom