Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh

Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 290: Khi nào cầu hôn


Chưa bao lâu sau—

Mẫn Hành Châu đã xuất hiện ở phía xa, dáng vẻ lười nhác tùy ý, chắc là vừa đóng xong tài liệu—trên lòng bàn tay vẫn còn dấu mực đỏ từ con dấu, anh cúi đầu, dùng khăn tay lau nhẹ.

Phương Đồng đi ngang qua, vô thức dừng bước lại:

“Cô gái như Lâm tiểu thư, mới thật sự xứng với anh, Mẫn tiên sinh.”

Mẫn Hành Châu không đáp lại nhiều. Trong đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt ấy, cảm xúc vẫn giấu rất sâu.

Phương Đồng nửa đùa nửa thật:

“Em từng nghĩ sẽ đợi anh cưới em. Đáng tiếc… chẳng đợi được rồi.”

Mẫn Hành Châu liếc nhìn, giọng cũng nhàn nhạt:

“Ông nội em thì đâu có vội.”

“Vội đấy.” Phương Đồng nhìn gương mặt quen thuộc ấy, “Ngoài anh ra, cả Cảng Thành này thiếu gia nào em cũng có thể chọn. Năm sau đợi thiệp mời của em nhé.”

Mẫn Hành Châu không nói gì thêm, cứ vậy bình thản bước qua.

Phương Đồng đi rồi, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn theo anh, hỏi:

“Khi nào anh cầu hôn cô ấy?”

Anh nhướng mày, khẽ bật cười:

“Hỏi làm gì?”

Phương Đồng nhớ lại những năm tháng trước—năm ấy cô ngốc nghếch theo Mẫn Hành Châu ra Bắc Kinh học, anh ở đâu, cô mua nhà ở đó.

Anh ra nước ngoài, cô lập tức làm visa để theo.

Cho đến khi anh trở về Cảng Thành, trái tim anh vẫn chẳng xao động chút nào. Ở Cảng Thành, cô vẫn lẽo đẽo theo sau như một cái bóng.

Năm ấy, anh hai mươi lăm, cô hai mươi.

Anh trở thành người nắm quyền của nhà họ Mẫn, thành lãnh đạo PM Group, trở thành người đứng đầu không thể lay chuyển của toàn Cảng Thành.

Cô dành trọn thanh xuân chỉ để theo đuổi người đàn ông xuất sắc nhất ấy.

Học nấu ăn, học trang điểm, học uống rượu, cố gắng lấy lòng Mẫn Văn Đình.

Cô nhớ như in một lần vào đêm Trung Thu, khi cha con họ lại cãi nhau, anh lái xe bỏ khỏi nhà tổ, một mình đưa du thuyền ra khơi.

Lần đó cô bất chấp tất cả đuổi theo ra biển, dỗ dành anh, muốn nói với anh rằng: “Thật ra bác trai rất quan tâm đến anh.”

Anh lúc ấy chỉ liếc cô một cái, ánh mắt rơi lên người cô như có như không:

“Cô nhất định phải theo tôi thì mới vừa lòng à?”

Cô chỉ là muốn theo anh thôi. Chỉ là muốn anh yêu thương mình, dù chỉ một chút.

Cô mạnh dạn ngồi vào lòng anh, cố nói dịu dàng:

“Nhưng cả nhà đều đang đợi anh về ăn cơm đấy. Nể mặt em một chút được không, ông nội với cô Tứ Lan sẽ lo lắng mà.”

Mẫn Hành Châu lúc đó đưa tay nâng cằm cô, ánh mắt sâu thẳm như mang chút tiếc nuối. Anh nhìn cô như thế, làm cô rối bời trong tim. Khi cô vừa định ôm cổ anh, hôn anh—

Điện thoại của anh lại vang lên.

Anh nhíu mày nhìn dãy số đó, cả hứng thú với cô lập tức tan biến.

Phương Đồng nhớ giọng người phụ nữ bên kia đầu dây—là Doãn Huyền.

Doãn Huyền cố ý sốt để gọi anh.

Doãn Huyền đang tìm anh.

Rõ ràng cô vẫn đang trong vòng tay anh, anh vẫn còn nhìn cổ tay cô bị sưng vì ngã, vậy mà chỉ một cuộc gọi, anh vẫn có thể nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản trả lời điện thoại:

“Gan em cũng to thật.”

Phương Đồng từng hỏi A Bân:

“Anh ấy… có thể yêu ai không?”

A Bân khi ấy chỉ như khúc gỗ, không trả lời.

Không, anh sẽ không. Anh chỉ yêu chính mình. Anh chỉ thuộc về chính mình. Anh sẽ không bao giờ thuộc về bất kỳ ai khác.

Về sau—

Có lần, khi đang ăn cùng cô ở khách sạn, còn chăm chú nghe cô kể những chuyện thú vị.

Chỉ một cuộc điện thoại từ “đóa hoa hồng tàn” kia gọi đến, anh thẳng tay ném thẻ xuống thanh toán rồi bỏ đi.

Cô nàng Lọ Lem đầy toan tính ấy—Doãn Huyền—cứ thế bỏ lại giày thủy tinh và câu được Thái tử gia của Cảng Thành.

Khi ấy, Phương Đồng đau khổ đến mức gần như tim bị khoét rỗng. Cô không màng thể diện, chạy theo, cả người nhếch nhác đến mức thảm thương.

Cô là tiểu thư quý giá nhất nhà họ Phương cơ mà.

Ngay trước cửa khách sạn, cô đứng chắn trước chiếc siêu xe màu đen.

“Hành Châu…”

“Anh cưới em đi, nhà họ Phương không cần sính lễ, anh cưới em được không? Đừng qua lại với những người đàn bà bên ngoài nữa, nếu bác trai biết lại sẽ trách anh mất…"

Một tiếng “két” gấp gáp, Mẫn Hành Châu cuối cùng cũng thắng xe lại.

Anh dựa người lười nhác trong xe, ngậm điếu thuốc bên môi, làn khói trắng bốc lên mơ hồ, khiến cô gần như chẳng nhìn rõ nét mặt lãnh đạm của anh.

Cô cúi đầu, giọng khẽ khàng đầy tự ti:

“Cưới em đi… Mọi thứ của nhà họ Phương, cũng là của anh.”

Mẫn Hành Châu khẽ cười, một nụ cười khinh bạc chẳng rõ là thương hại hay lạnh lùng.

Phương Đồng sai rồi.

Trong mắt Mẫn Hành Châu, nhà họ Phương vốn chẳng là gì cả. Mà cô, chỉ đang ra sức chứng minh với anh rằng: nhà họ Phương cô cao quý hơn nhiều so với “đoá hoa hồng hỏng” kia.

Cô còn từng nói:

“Ông nội em cũng rất thích anh. Có em bên cạnh, bác trai sẽ không thường xuyên mắng anh nữa.”

Mẫn Hành Châu chậm rãi gạt tàn thuốc, môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt mang đầy châm biếm:

“Cưới em về à…” Giọng nói mang theo vẻ giễu cợt như tiếng gió khẽ rít qua tai, “Anh sợ em có ngày nấu canh đầu độc chết anh mất.”

Phương Đồng bối rối, mặt đỏ bừng, vội giấu ngón tay bị dao cắt vào sau lưng, “Em có thể học… Em nhất định sẽ học thật giỏi.”

“Nhưng mà—” Anh nhướng mày, từng câu nói rơi chậm rãi mà lạnh lùng, “Anh không thích ai tự dâng đến tận cửa.”

Cuối cùng, chiếc siêu xe không chút do dự lướt qua người cô, rú ga rời đi như một cơn gió—người ta không giữ nổi, càng không chạm vào được.

Anh cứ thế bỏ lại cô.

Sao lại có thể nhẫn tâm đến vậy?

Dù cô có bước qua mọi ranh giới, vẫn không thể không yêu con người lạnh lùng ấy. Không thể dứt ra nổi.

Với đàn ông, phụ nữ ngoài kia có thể chỉ là vui chơi qua đường. Nhưng—

Thỉnh thoảng, mỗi khi anh say rượu về Đàn Viên, cô sẽ tự tay nấu canh rồi mang đến. Nhưng lần nào mở cửa cũng là Doãn Huyền, quần áo lộn xộn mà ra đón.

Khi ấy, Doãn Huyền cao ngạo đến mức khuôn mặt còn phơn phớt hồng.

Phương Đồng không hiểu—vì sao Mẫn Hành Châu tình nguyện chạm vào Doãn Huyền mà lại không muốn chạm vào cô? Là cô không đủ tốt ở đâu?

Cô ghét đoá hoa hồng kia ở gần anh như vậy. Sợ bác trai mắng anh, nên chỉ cần biết anh ở đâu, cô sẽ đuổi theo đến đó.

Về sau, đoá hồng ấy vì muốn khẳng định vị trí, đã thay toàn bộ hệ thống an ninh của Đàn Viên, chỉ giữ lại đúng một chiếc thẻ từ duy nhất.

Cán cân trong lòng Mẫn Hành Châu rốt cuộc đã nghiêng về phía đoá hồng kia rồi.

Có đôi khi, thật may là Lâm Yên chưa từng đặt chân tới Đàn Viên—nơi từng bị “bán đi”.

Càng may hơn, là Lâm Yên chưa từng biết đến Mẫn Hành Châu của những năm ấy—lạnh lùng, đa tình, khiến người ta nghẹt thở.

Mọi chuyện… đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.

Phương Đồng trong lòng đã muốn buông bỏ. Lẽ ra phải sớm buông bỏ.

Chỉ là đôi khi vẫn tiếc nuối, vẫn thấy đau lòng, vẫn không nỡ.

Yêu Mẫn Hành Châu, chính là chạm vào chất gây nghiện.

Cô nhìn thấy rõ—anh yêu Lâm Yên, thực sự yêu.

Chỉ cần nhìn vào việc Lâm Yên có thể đứng giữa sân lớn nhà họ Mẫn để nhận lì xì—dù có vẻ trẻ con, có vẻ ngốc nghếch—nhưng tất cả đều là sự tôn trọng và công nhận mà anh dành cho cô. Từ trước đến giờ, vẫn luôn là vậy.

Lâm Yên vừa đặt xuống con búp bê nhỏ trong lòng, Mẫn Hành Châu đã quay người, đi về phía sau vườn.

Lâm Yên như thể hiểu được chỉ thị trong ánh mắt anh, từ từ bước theo, càng đi càng nhận ra anh cố tình đưa cô đến một nơi vắng người.

Mẫn Hành Châu, quả thực đã “huấn luyện” cô thành một Lâm Yên chỉ cần một ánh mắt nhàn nhạt là hiểu được ý.

Hai người một trước một sau, đi sâu vào trong khu vườn. Khi đến nơi khuất bóng người, Mẫn Hành Châu bất ngờ dừng lại, vươn tay kéo cô lại gần.

Cô nghiêng người tránh nhẹ, mỉm cười dịu dàng với anh.

Mẫn Hành Châu thuận thế kéo mạnh, ôm cô vào lòng:

“Nhận lì xì vui chứ?”

Bốn phía yên tĩnh chỉ còn tiếng gió. Gió đưa theo hương hoa nhài nhân tạo trong vườn thoảng đến. Lâm Yên hơi cúi đầu, khẽ đáp:

“Vui chứ… Nhưng mà nhiều quá, em cầm không xuể rồi.”

Mẫn Hành Châu cúi xuống, tìm thấy gương mặt đã đỏ bừng vì ngượng của cô, trán chạm vào trán, nhẹ giọng:

“Về nhà, để anh cầm giúp em.”

Xen lẫn là một tiếng trầm thấp, dịu dàng khẽ khàng:

“Ừm?”

Cô cúi đầu, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung.

Chỉ một câu, đã bị Mẫn Hành Châu trêu đến đỏ mặt tía tai.
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 291: Bạn trai của tôi


Mẫn Hành Châu đưa khăn tay lụa đặt vào tay Lâm Yên, môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười lười nhác, mang theo chút bông đùa mờ ám:

“Tay anh bẩn rồi, giúp anh lau đi.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo từ tính như thể được hòa vào không khí ấm áp mùi hoa nhài quanh vườn, khiến không gian trở nên mờ ảo, ám muội đến khó tả.

Lâm Yên mở bàn tay anh ra, dịu dàng lau sạch dấu mực đỏ in trên lòng bàn tay. Màu đỏ nhạt đến khó thấy, nhưng cô biết—anh xưa nay ghét bẩn.

“Khô rồi, phải có khăn ướt mới lau sạch được.”

Anh nhẹ “ừm” một tiếng từ trong cổ họng, “Lát nữa lấy khăn ướt.”

Lâm Yên nhét lại khăn tay vào túi áo vest bên ngực trái của anh, cẩn thận gấp thành hình tam giác, ngón tay chạm vào lớp lụa trơn bóng, từng chút từng chút chỉnh lại cho ngay ngắn, không một nếp gấp lệch nào.

Mẫn Hành Châu lặng lẽ nhìn cô, như rất thích cái cách cô bận rộn vì những điều nhỏ nhặt. Cổ tay anh đặt nhẹ lên eo cô, hỏi khẽ:

“Nhớ anh không?”

Lâm Yên ngẩng đầu, cong khóe môi phản vấn lại:

“Vậy còn anh thì sao, bạn trai của em?”

Nụ hôn của anh nhẹ rơi xuống hàng mi đang khẽ run rẩy của cô.

“Có nhớ.”

Nhớ đến mức vừa xong việc đã muốn lập tức đi tìm cô. Nhớ đến mức muốn biết hôm nay cô có vui không, cô đang làm gì, có giận anh vì quá bận rộn mà lơ là cô hay không.



Ngoài vườn hoa, Liêu Trọng Khâm vừa định đi ngang qua thì bị Viên Tả chặn lại.

“Liêu tiên sinh, làm phiền đi đường khác một chút, khu này tạm thời không tiện qua.”

Liêu Trọng Khâm chưa hiểu ra nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn đổi hướng.

Ngay cả Phương Đồng, đứng cách đó không xa, cũng thoáng ngạc nhiên.



Anh hôn cô.

Nụ hôn ấy vừa trong trẻo lại dịu dàng đến lạ thường.

Mẫn Hành Châu như thể mắc phải một cơn nghiện khó dứt, say mê trong từng khoảnh khắc chìm đắm ấy.

Anh muốn nói với cô rằng—dù bản thân anh đã chẳng còn trong sạch gì nữa, nhưng anh vẫn muốn có được một người như cô, trong lành và tinh khôi.

Là độc, là nghiện… cuối cùng có ra sao, anh cũng không màng.



Bên bờ hồ nuôi cá sấu.

Vì quá vội vã khi đẩy cô lên lan can, Lâm Yên không kịp đứng vững, phần thắt lưng đập mạnh vào tay vịn bằng gỗ, đau đến suýt khóc.

Người đàn ông đang giữ gáy cô chỉ khẽ cau mày, tay dần lần lên cao, năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cô, siết lấy cho đến khi cô không thể thở nổi mới chịu buông.

Ngón tay anh còn chạm nhẹ vào sau gáy cô, v**t v* không có quy luật.

Cô vốn sợ bị cù như thế, nên rúc vào lòng anh, làm nũng như một đứa bé.

Cuối cùng, anh ôm lấy cô đứng bên hồ, tay cầm tay cùng cô ném cho “Văn Tiểu” một miếng bánh quy sô cô la.

Lâm Yên rất thích Văn Tiểu—khi thì kiêu ngạo, lúc lại nhõng nhẽo và thông minh lanh lợi.

Anh tựa cằm lên vai cô, một tay nghịch dải ruy băng thắt ở eo váy, giọng lười nhác mà mang theo vài phần trêu chọc:

“Thích Văn Tiểu à?”

Cô gật đầu:

“Ừm.”

Giọng anh tiếp tục trêu chọc:

“Nó giống em hả?”

Lâm Yên hơi đỏ mặt, hàng mi dài cụp xuống, quay đầu liếc anh một cái:

“Anh thật b**n th**.”

Anh bật cười, đưa tay nhéo cằm cô một cái rõ mạnh:

“Hay mang nó về biệt thự nuôi?”

Lâm Yên cũng từng nghĩ vậy, nhưng làm thủ tục và chăm sóc vốn rất phiền:

“Liệu nó có thích không…”

Mẫn Hành Châu liếc cô, thấy cô đang cúi đầu ngóng trông câu trả lời, anh liền bật cười khẽ, ánh mắt hờ hững rơi lên Văn Tiểu:

“Gọi chị đi.”

Văn Tiểu vẫy vẫy cái đuôi, đầu dần chìm xuống nước, xoay người bơi đi như thể rất khinh thường chuyện đó.

Lâm Yên không nhịn được bật cười:

“Cuối cùng là Văn Tiểu của Lâm Yên, hay là Văn Tiểu của Mẫn Hành Châu đây?”

Anh khẽ hừ một tiếng cười ra mũi:

“Nó không muốn là của em đâu.”

Cô tranh cãi:

“Có phải là Thất gia không nỡ nhường nó không?”

“Đúng là không nỡ.” Mẫn Hành Châu rũ mắt, ánh mắt dần trầm xuống, câu nói ấy sát bên tai cô, vừa khẽ vừa nặng:

“Bảo bối của anh, sao có thể nhường cho người khác cưng chiều được.”

Lâm Yên nghe xong, như hiểu như không, chỉ khẽ “ồ” một tiếng, ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất.
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 292: Họp báo, vì để dỗ dành vợ tôi (1)


Cô vừa nói xong, khuôn mặt liền nhuộm đỏ, cúi đầu không hỏi thêm gì nữa. Nếu anh ấy nói người trong lòng không phải cô thì sao? Nhưng Mẫn Hành Châu lại kề sát tai, vừa thân mật vừa ám muội thốt ra những lời ấy, khiến cô sinh ra ảo giác về cảm xúc.

—— “Bảo bối của anh sao nỡ để người khác cưng chiều chứ.”

Lâm Yên ngẫm nghĩ, dường như còn có ý nghĩa khác ẩn chứa trong câu nói ấy.

Mẫn Hành Châu vòng tay ôm lấy cô, cứ thế ôm chặt, như thể đang ôm một đứa bé cần được dỗ dành. Hai người nhẹ nhàng đung đưa trong vòng tay nhau, không ai lên tiếng.

Gió thổi qua, hương hoa nhài dìu dịu lan tỏa, trong khung cảnh im lặng ấy, cô tựa lưng vào ngực anh, cánh tay rắn chắc của người đàn ông siết chặt quanh bụng cô.

Lúc này, Văn Tiểu đã không còn thích socola, trốn đi mất, đám bạn của Văn Tiểu cũng lặn xuống đáy hồ, thỉnh thoảng mới có vài con lười biếng bò lên bờ phơi nắng — có con đen tuyền, có con trắng toát.

Chỉ có Văn Tiểu là đặc biệt nhất.

Nhờ được người chăm sóc mỗi ngày, đám động vật này trông không dữ dằn, lại rất sạch sẽ.

Tính cách của Văn Tiểu đúng là có nét giống cô, nhưng cũng không hoàn toàn — vừa yếu đuối, vừa thích làm nũng, còn hay ghen tuông, không được dỗ dành thì không chịu ăn uống, còn thích xụ mặt.

Có lẽ, bên cạnh Mẫn Hành Châu, người phụ nữ nào cũng có phần tính cách như vậy?

Không, chỉ có Lâm Yên mà thôi. Chính sự nũng nịu này mới càng khiến người ta say mê. Một ánh mắt ấy thôi cũng đủ khơi dậy trong lòng đàn ông bản năng hoang dại nguyên thủy, bật mở chiếc công tắc chiếm hữu đầy thương yêu.

Không nghi ngờ gì cả — cả cuộc đời đàn ông, điều khiến họ không bao giờ chán ghét chính là “chinh phục” và “quyền lực”.

Mỹ sắc và tiền tài chỉ là thứ chiếm hữu thấp kém nhất. Đối với Mẫn Hành Châu mà nói, từ khi sinh ra, những thứ đó anh đã có thừa.

Anh từng nghĩ, mỹ sắc chẳng là gì, của cải cũng chẳng là gì — tất cả đều quá tầm thường, quá dễ đạt được.

Cho đến khi gặp Lâm Yên.

Anh mới biết, hóa ra còn có người có thể khiến anh mê đắm đến mức không biết mệt mỏi.

Buổi tiệc bắt đầu, hai người một trước một sau bước vào đại sảnh.

Trong mấy tiếng đồng hồ đó, cả hai cùng nhau biến mất giữa vườn hoa nhài. Tất nhiên, tiệc có đông người, mọi người đều bận rộn uống trà chuyện trò, chẳng ai rảnh để ý xem ai biến mất cùng ai.

Đến khi trời chập choạng, lúc rời đi, cô vừa lên xe đã ôm lấy cánh tay anh, vừa làm nũng vừa oán trách, nói cả ngày đi tới đi lui quá mệt.

Mẫn Hành Châu đang lái xe, nhẹ nhàng gạt bàn tay mềm mại trắng trẻo của cô ra, mười ngón đan vào nhau đặt lên đùi, giọng anh khàn khàn, trầm thấp đầy kiềm chế: “Có camera, về nhà trước.”

Lâm Yên ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, “Sao anh không để Viên Tả lái xe?”

Mẫn Hành Châu khẽ mím môi, “Cậu ấy có việc.”

Tối hôm đó, Mẫn Hành Châu quả thực cũng có việc. Đầu đêm đưa cô về biệt thự, nửa đêm mới quay lại.

Những ngày này, nghe nói PM Group đã hoàn tất phát triển thế hệ chip AI thị giác mới, chuẩn bị sản xuất đại trà. Trước đó, công ty đã đầu tư vào nhóm nghiên cứu hàng chục tỷ đô la.

Mẫn Hành Châu vì kẹt ở Kinh thành nên bị chậm trễ không ít công việc.

Mọi người đều đang trong kỳ nghỉ, công việc của Lâm Yên cũng không quá bận, thỉnh thoảng đi xem phim, đôi lúc về nhà họ Lâm ăn cơm, thỉnh thoảng lại len lén trốn đi tụ tập ở tiệc rượu do Tần thiếu gia tổ chức.

Chỉ có công trình ở khu vực cầu Giang Bắc là không nghỉ Tết, thi thoảng còn gọi cô tới chọn vật liệu.

Hôm đó, đúng lúc Mẫn Hành Châu ở bên cạnh cô, “Em chọn đi.”

Anh đã nói vậy, cô liền tự mình chọn.

Thế là, Lâm Yên chọn cầu thang màu đen ánh kim.

Hai người cùng ở trong thư phòng, cô đang ăn trái cây, còn anh thì làm việc.

“Em chọn đi,” giọng Mẫn Hành Châu lộ ra chút không kiên nhẫn.

Lâm Yên dừng điện thoại, ngơ ngác nhìn anh: “Chọn rồi mà?”

Mẫn Hành Châu đặt bút xuống, “Chọn vest.”

Lâm Yên chậm rãi ngẩng đầu, lúc này người hầu đã đẩy vào một dãy vest mới được vận chuyển đường hàng không về, toàn bộ đều thuộc tông màu tối, chủ yếu là đen.

Ánh mắt cô lại nhìn về phía Mẫn Hành Châu, rồi nhìn lại bản thân mình — cả hai vẫn còn đang mặc áo choàng tắm.

Cô xấu hổ quay sang nhìn nữ chủ quản nhãn hiệu vest nổi tiếng vừa từ nước ngoài bay đến, may mà là phụ nữ. Lâm Yên vội vàng chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, lịch sự dùng tiếng Anh trao đổi: “Xin lỗi, không biết cô đã tới.”

Mẫn Hành Châu hơi giơ tay xoa trán, “Đối phương nói được tiếng Trung, đến đây thì phải dùng tiếng Trung.”

Lâm Yên gật đầu. Đúng là Mẫn Hành Châu, có tiền đến mức đem cả thương hiệu cao cấp nước Ý tới, chủ quản cũng phải theo quy định của anh.

Cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mỉm cười, lịch sự chào hỏi: “Xin chào Mẫn phu nhân, chúc mừng năm mới.”

Lâm Yên cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Cô gái nước ngoài đặt cuốn catalogue xuống, mỉm cười với hai người rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

“Anh định đi đâu vậy?” Lâm Yên buông máy tính xuống, đứng dậy đi tới phía sau Mẫn Hành Châu, những ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng lướt qua cổ áo người đàn ông, “Nói cho em biết thì em mới dễ chọn được.”

Người đàn ông bật cười trầm thấp, để mặc cho đôi tay nghịch ngợm của cô đùa nghịch trên người mình, “Họp báo công bố sản phẩm chip thị giác mới của tập đoàn PM.”

Lâm Yên gật đầu, “Vậy được.”

Cô quay lại dãy vest kia.

Lâm Yên cảm thấy Mẫn Hành Châu mặc màu đen là hợp nhất, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người khác không dám lại gần, nhưng cũng quá lạnh lùng, vì vậy cô chọn một bộ vest đơn khuy màu xám Monet.

Màu xám Monet, thực ra rất cao cấp, nhưng phải có khí chất và vóc dáng cực phẩm mới có thể “gánh” được. Đàn ông bình thường quả thực không thể khống chế nổi màu sắc này.

Cà vạt cũng do cô tự tay chọn.



Trước bàn làm việc.

Lâm Yên đang cầm trên tay một chiếc áo sơ mi trắng, vẫn chưa thay cho Mẫn Hành Châu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mặc áo sơ mi trắng — hàm lượng hormone trên người anh quá cao, thành ra màu trắng sạch sẽ này chẳng tạo nên cảm giác trầm ổn và chững chạc chút nào.

Ngược lại, quá trong trẻo, quá cấm dục.

Cô cứ nhất định muốn dùng sự “cấm dục” này áp lên người Mẫn Hành Châu.

Lâm Yên cúi đầu, chậm rãi tháo dây áo choàng ở thắt lưng anh ra.



Hai người cứ thế đứng đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức cô cũng phải đỏ mặt, cổ họng khô khốc, muốn hỏi anh có thích áo sơ mi trắng không, nhưng lại ngại không dám thốt nên lời.

Mẫn Hành Châu lười biếng tựa người, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn từng cử động nhỏ mềm mại trên người mình.

Cái cảm giác ấy… phải nói sao nhỉ?

“Bạn gái anh, làm tròn vai đấy.”

Giọng nói anh vừa lười nhác vừa trầm thấp, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, với gương mặt gần như hoàn mỹ không tìm ra khuyết điểm nào. Nhưng tuyệt đối không khiến người ta cảm thấy dung tục hay khinh thường, mà chỉ mang đến cho phụ nữ một loại hưởng thụ mãnh liệt về thính giác lẫn thị giác.

Lâm Yên cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cúi gằm, tỉ mỉ chỉnh lại cổ áo cho anh, “Ông nội em muốn gặp anh, muốn mời anh ăn cơm, không có ý gì khác… chỉ vì… cái ấm trà thôi.”

Càng nói, đầu cô càng cúi thấp hơn, chăm chú thắt cà vạt cho anh.

Mẫn Hành Châu nhìn hàng mi cô rủ xuống, vừa dày vừa cong, trầm giọng: “Đi họp báo với anh.”

Lâm Yên lí nhí: “Em đâu có biết gì đâu, lỡ nghe không hiểu thì sao?”

Mẫn Hành Châu chậm rãi bổ sung: “Anh sẽ cùng em về nhà họ Lâm.”

Kết quả là, Mẫn Hành Châu nhất quyết lôi cô theo dự họp báo, còn bế bổng cô từ trên lầu xuống, đặt thẳng vào xe.

Trợ lý Từ không biết đã bao lâu rồi không gặp Tổng giám đốc lẫn Lâm tiểu thư, nhưng chỉ có thể im lặng lái xe, không dám liếc nhìn cảnh âu yếm ngọt ngào ở ghế sau.

Trước cổng trụ sở PM Group, người đông như nêm cối, nhưng vẫn rất trật tự. Là ông lớn công nghệ hàng đầu khu vực châu Á – Thái Bình Dương, sự kiện ra mắt sản phẩm lần này đã quy tụ đông đủ giới chuyên môn và phóng viên.

Lâm Yên với thân phận khách tham quan, ngồi ở một hàng ghế rất khuất phía sau. Trợ lý Từ lại lần nữa tới mời cô ra hàng ghế đầu.

Nhưng Lâm Yên không rành lĩnh vực này, cũng chẳng muốn ngồi chỗ nổi bật như vậy — cô chỉ đơn giản là đi theo anh đến ngồi cho vui.

Trợ lý Từ bất đắc dĩ, đành lặng lẽ ở bên cô, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu.

Nói chuyện được một lúc, Lâm Yên lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, đưa cho anh, “Chúc mừng năm mới.”

Trợ lý Từ sững người mất vài giây, sau đó bật cười nhận lấy: “Chúc mừng năm mới, Lâm tiểu thư.”
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 293: Họp báo, vì để dỗ dành vợ tôi (2)


Trên màn hình lớn, là buổi triển lãm công nghệ của tập đoàn PM — nhờ vào màn hình trong suốt sử dụng chip quang tử, hình ảnh 3D được hiển thị nổi bật trên không gian, đạt được hiệu quả “toàn bộ trong suốt, độ phân giải cực cao”.

Quả không hổ là tập đoàn công nghệ khổng lồ, 10 tỷ đô la đầu tư đúng là không phí.

Mẫn Hành Châu đứng trước bục phát biểu đen tuyền, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt thâm trầm, không nhanh không chậm trả lời các câu hỏi của giáo sư công nghệ chip và phân tích các chỉ số kỹ thuật từ giới truyền thông.

Bộ vest xám Monet trên người anh — Mẫn Hành Châu rất ít khi mặc màu xám, nhưng khoác lên anh lại lộ ra khí chất cao quý và nổi bật hiếm có. Ánh sáng xanh từ màn hình phía sau mờ ảo phản chiếu trên thân anh, tạo nên một cảm giác cổ điển trầm mặc.

Sức hút từ người đàn ông trưởng thành kết hợp với sự ổn trọng của quyền thế giới tài phiệt — chỉ cần đứng đó thôi cũng đã trở thành tâm điểm của toàn bộ hội trường.

Thứ khí chất này, tuyệt đối không thể mua được bằng tiền, cũng không thể luyện ra bằng thời gian.

Rõ ràng, đó là sự hòa quyện giữa bản chất bẩm sinh và địa vị thân phận, chỉ cần liếc mắt một cái, đã đủ nắm giữ được mạch cảm xúc của người khác, khiến người ta muốn không rời mắt khỏi anh.

Anh rốt cuộc là kiểu người như thế nào? Là vị thiếu gia hào hoa đa tình mang danh “Mẫn công tử”, hay là vị “Thất gia” nắm quyền sinh sát trong tay? Hay là Mẫn tiên sinh điềm đạm cao quý trước mắt đây?

Có lẽ, đều là anh.

Cũng có thể, chẳng phải ai trong số đó.

Mà là Mẫn Hành Châu — người đàn ông bạc tình và thực tế đến tận xương tủy.

Lâm Yên chăm chú nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh ấy đẹp trai thật.”

Quả thực là một viên “xuân dược” biết đi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ gây nghiện.

Trợ lý Từ cười nhẹ, lấy tay chạm mũi, đồng tình: “Tổng giám đốc khi làm việc là lúc có sức hút đàn ông nhất.”

Lâm Yên chạm nhẹ lên cằm, suy nghĩ: “Đợi tôi thất nghiệp, tôi cũng sẽ xin vào PM Group làm việc. Ngày ngày được ngắm tổng giám đốc vừa quyến rũ vừa nhiều tiền như vậy, chắc chắn làm việc cũng đầy động lực.”

“Bao giờ cô nộp hồ sơ, cứ nói với tôi.” Trợ lý Từ vừa nghĩ tới phong bao lì xì dày cộp trong túi, liền hồ hởi nịnh nọt, “Tôi nhất định giúp cô đi cửa sau.”

Lâm Yên làm ra vẻ thở dài: “Tiểu Từ à, sao anh lại mong tôi thất nghiệp thế.”

Trợ lý Từ ngơ ngác chau mày: “?”.

Bỗng dưng, tiếng phỏng vấn của phóng viên vang lên.

“Xin hỏi Mẫn tiên sinh, mục đích ban đầu của ngài khi phát triển dòng chip T103 là gì?”

Mẫn Hành Châu từ tốn lấy tay ra khỏi túi quần tây, đầu ngón tay dài miết nhẹ qua màn hình nhận dạng vân tay khổng lồ, kích hoạt đoạn trình diễn công nghệ lõi của chip.

Sắc mặt anh điềm nhiên như nước: “Để dỗ dành vợ tôi.”

Vợ tôi?

Cả hội trường sững sờ trong giây lát.

Phóng viên cũng kinh ngạc không thôi, nhất thời quên mất cần hỏi gì tiếp, chỉ thầm vui mừng vì cuối cùng nhân vật này đã chịu chủ động nhắc tới chuyện tình cảm cá nhân. Đây cũng là lần đầu tiên anh trực diện nói ra, không né tránh giới truyền thông.

Trước đây, đời sống tình cảm của Mẫn tiên sinh luôn là bí ẩn tuyệt đối, càng không hé lộ, lại càng khiến người ta tò mò. Nhưng trên mạng xã hội, tìm kiếm ba chữ “Mẫn Hành Châu” cũng chẳng ra kết quả nào — hoàn toàn là một mảng trống.

“Xin hỏi Mẫn tiên sinh, có thể chia sẻ thêm một chút được không? Chúng tôi rất muốn biết vì sao ngài phải dỗ dành vợ, có thể tiết lộ một chút chứ?”

Mẫn Hành Châu giữ vẻ bình tĩnh: “Có lần, vợ tôi đang lái xe, bị hệ thống AI không nghe lời trêu chọc.”

Vừa nói, ánh mắt anh như vô tình lại hữu ý liếc về phía Lâm Yên.

“Cô ấy, đã giận dỗi rất lâu, khó mà dỗ dành được.”

Lâm Yên không nhịn được khẽ bật cười. Nghĩ lại, AI kia cũng đâu nói sai — địa điểm anh hay lui tới toàn là khách sạn với câu lạc bộ, chẳng trách cô lúc đó nổi trận lôi đình.

Nâng cấp chip thị giác, chẳng lẽ… để sau này dễ giấu diếm cô hơn sao?

Phóng viên hỏi tiếp: “Vậy nên ngài quyết định phát triển thế hệ chip AI thị giác mới đúng không?”

Mẫn Hành Châu, bản chất đúng là một nhà tư bản, lạnh nhạt trả lời: “Lớn hơn vẫn là để áp dụng công nghệ vào các lĩnh vực như tủ bán lẻ thông minh không người phục vụ và hệ thống lái xe tự động.”

Phóng viên vẫn chưa chịu buông tha, dò hỏi tiếp: “Vậy còn lý do cá nhân thì sao? Có người suy đoán rằng, ngài bận rộn như vậy, nên muốn sử dụng công nghệ AI thị giác để quét nhận diện cảm xúc vợ mình, lưu trữ vào cơ sở dữ liệu, sau đó để hệ thống tự động mô phỏng não người dỗ dành cô ấy, có đúng vậy không?”

Mẫn Hành Châu thản nhiên đáp:

“Không, AI không thể thay thế được tôi. Dữ liệu mà AI thu thập từ thế giới này quá phiến diện, nó chỉ là một thuật toán mà thôi. Thỉnh thoảng tôi bận rộn, không thể ở cạnh vợ tôi. Mỗi khi không ở bên cô ấy, cô sẽ giận dỗi. Nói dối, cô cũng giận. Nói thật, cô lại không tin. Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể cảm nhận được — để dù có khi tôi lừa dối cô ấy, thì T103 cũng là thật, chứ không phải chỉ là một thuật toán số liệu lạnh lùng.”

Anh buông cây bút cảm ứng trong tay xuống, bất chợt nở một nụ cười.

Không tự chủ, Lâm Yên nhìn anh cũng khẽ mỉm cười theo, bàn tay nhỏ chậm rãi che lên môi.

—— Dù tôi lừa dối em, AI cũng là thật.

Trên màn hình lớn trình chiếu phần công nghệ lõi của chip T103 — không cần nhận diện khuôn mặt cũng có thể thực hiện truy đuổi mục tiêu, còn có khả năng dự đoán số lượng người trên xe thông qua trọng lượng tải, phân tích và xác định đối tượng trong cơ sở dữ liệu. Hệ thống cảm biến thông qua thay đổi nhiệt độ trong khoang xe để thực hiện thuật toán đa khung hình, rất giống cách người mù cảm nhận thế giới.

Các phóng viên đều hiểu ý tứ ẩn chứa trong lời anh nói, sau một thoáng im lặng, cả hội trường đồng loạt vỗ tay.

Một phóng viên lên tiếng: “Mẫn tiên sinh, ngài thật sự rất chiều chuộng vợ mình.”

Lại có người hỏi: “Vậy, Mẫn phu nhân có mặt tại hiện trường hôm nay không?”

Có người chỉ: “Ở góc sau cùng.”

Lâm Yên đang ngồi dưới khán đài, khoác trên người một chiếc khăn choàng rộng màu trắng ngà, đôi chân thon dài vắt chéo, tay khẽ đỡ cằm. Ống kính máy quay từ từ lia đến cô.

Cô bình thản đối diện ống kính, im lặng không nói gì.

Một phóng viên mang theo máy ghi âm tiến tới hỏi:

“Mẫn phu nhân, xin hỏi có thể trả lời được không ạ? Đây có phải là món quà năm mới mà Mẫn tiên sinh dành tặng cho cô không?”

Lâm Yên chỉ mỉm cười, từ chối tất cả câu hỏi, từ chối tất cả phát ngôn.

Mẫn phu nhân cái gì chứ, cô đâu phải!

Cô tự nhủ trong lòng phải cẩn thận, đừng mở miệng bừa bãi, dù sao đây là buổi họp báo công bố chip T103, đâu phải họp báo công bố “Mẫn phu nhân”.

Nắm trong tay công nghệ lõi dẫn đầu của tập đoàn PM, vươn tới đỉnh cao của vận hành tư bản, vậy mà các phóng viên lại cứ thích bẻ lái thành chuyện tặng quà cho vợ — thật là biết “vẽ chuyện”.

Các phóng viên thân mến, xin đừng ngày nào cũng đẩy Mẫn Hành Châu vào vai nam chính của truyện ngôn tình.

Nói anh làm vì tiền, vì tập đoàn, mới là hợp lý!

Trợ lý Từ lịch sự đáp lời:

“Phu nhân đang bị cảm, cổ họng rất đau, hôm nay không tiện trả lời phỏng vấn. Mong quý vị đừng hỏi thêm, xin hãy tập trung vào công nghệ T103.”

Các phóng viên hiểu ngầm ý từ chối, đành phải tiếp tục dồn sự chú ý về phía sân khấu, nơi đội ngũ kỹ thuật đang tiếp tục trình bày về các ứng dụng của T103.

Không khí hội trường tĩnh lặng một lúc.

Giữa đám đông, có một khoảng trống được nhường ra.

Hình bóng cao quý kia — chỉ có thể là Mẫn Hành Châu — chậm rãi bước về phía cô.

Lâm Yên lặng lẽ nhìn anh, chiếc áo vest vắt trên khuỷu tay, từng bước từng bước đi tới. Dáng đi trầm ổn, khí thế áp đảo, lạnh lùng mà cao quý. Anh thậm chí không cần nhìn cô, nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ràng, anh chính là đang bước đến chỗ mình.

Mẫn Hành Châu tao nhã ngồi xuống bên cạnh cô, ống kính gần đó lập tức được nhân viên an ninh gỡ bỏ.

Trong tay Lâm Yên là một hộp cherry, do trợ lý Từ chuẩn bị cho cô ăn vặt. Cô cúi đầu, ngón tay kẹp nhẹ một quả cherry, nhỏ giọng hỏi:

“Trí tuệ nhân tạo dễ phản bội Thất gia quá đúng không? Thất gia giận rồi nên mới muốn dùng công nghệ không nhận diện khuôn mặt để truy đuổi mục tiêu?”

Bàn tay vốn chỉ đặt nhẹ sau lưng cô, đột nhiên chui vào dưới lớp khăn choàng, tinh quái cọ cọ vào vùng thắt lưng nhạy cảm.

Cả người cô cứng đờ, quả cherry trong tay cũng quên mất, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh ấm ức:

“Em còn đau lưng đấy.”
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 294: Tặng lại là được


Cơn đau lúc đó, Mẫn Hành Châu hoàn toàn chẳng nhớ nổi.

Lâm Yên cũng không nhắc lại. Hôm ấy ở biệt thự cũ, chính anh đã đẩy cô tựa vào hàng rào.

“T103 thật sự là vì em sao?”

Mẫn Hành Châu hơi cúi người sát lại gần cô, giọng thấp nhẹ:

“Sau này em hỏi nó đi, góc nhìn đa chiều sẽ cho em đáp án.”

“Em không muốn, em chỉ hỏi Thất gia thôi.”

“Sau này Thất gia mà nói dối, em sẽ chuyển sang ngủ phòng khách.”

Lâm Yên bốc một quả cherry, đưa tới bên môi anh. Cô ngoan ngoãn đút cho anh ăn.

Anh thuận thế ngậm lấy, động tác không có gì đặc biệt, chỉ là một quả cherry bình thường, nhưng ánh mắt anh lại càng sâu thẳm hơn.

Trợ lý Từ nhanh chóng đưa tới một chai nước khoáng.

Mẫn Hành Châu uống một ngụm rồi tùy tiện đặt sang một bên, khẽ nghiêng đầu, khóe môi khẽ động:

“Em định đi sao?”

Đi sao?

Ba chữ đó, thốt ra từ giọng điệu trầm thấp của anh, như ẩn chứa một tầng ý nghĩa mơ hồ.

Tim Lâm Yên bỗng khựng lại một nhịp, giọng cũng nhỏ hẳn đi:

“Chưa…”

Cô không đi nhanh như vậy.

Mẫn Hành Châu liếc cô một cái: “Tối nay anh còn bận.”

Lâm Yên cúi đầu, giọng nhàn nhạt đáp:

“Tùy anh thôi, chỗ đó cũng đâu phải nhà anh, chỉ là chỗ anh ghé tạm.”

Giọng cô mang theo chút trách móc và giận dỗi.

Mẫn Hành Châu nhìn cô như vậy, khẽ nhướng mày:

“Thật sự bận, chỉ một đêm thôi.”

Dù đang đóng vai bạn gái, Lâm Yên cũng chỉ đành khẽ gật đầu:

“Việc ở nhà họ Mẫn, hay liên quan đến chip, hay chuyện bên Kinh thành?”

Giọng anh trầm thấp:

“Cả ba.”

Lâm Yên cũng biết sơ qua chuyện bên trong:

“Không phải đã giao cho Liêu Trọng Khâm xử lý rồi sao?”

“Liêu Trọng Khâm xử lý rồi.”

Giọng Mẫn Hành Châu bình tĩnh như thường, “Nhưng em lại cứ nhất định phải đưa tiền cho vợ Lưu Đông Khải.”

Lâm Yên rũ mắt, trong lòng đã biết mình làm chuyện không nên:

“Vợ Lưu Đông Khải thật sự cần tiền, em chỉ muốn anh sớm giải quyết xong thôi mà.”

Mẫn Hành Châu hơi xoay người lại, bóng anh phủ trùm lên cô.

Anh nắm lấy đai áo choàng ở eo cô, giọng lạnh nhạt:

“Sau này đừng tự tiện tham gia. Nếu còn tái phạm, sẽ bị phạt đòn.”

Lâm Yên sững người, lắc đầu lia lịa.

Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu hun hút của anh.

Đôi mắt ấy, đen kịt như đáy vực, phản chiếu bóng dáng cô — vẻ mặt cô nhỏ bé, yếu ớt, ánh mắt ngập đầy ấm ức.

Lâm Yên mân mê viền khăn quàng cổ, hai chân trắng nõn thon dài tự nhiên khép lại, dáng ngồi khẽ khàng uyển chuyển như tuyết đầu mùa.

Cô khẽ giọng:

“Hoa hồng… héo rồi.”

Mẫn Hành Châu cuối cùng cũng bật cười khẽ từ trong lồng ngực.

Ánh mắt anh vẫn bình thản, nhưng đáy mắt đã thoáng nhuộm một chút ôn nhu.

“Ừm.”

Anh nhẹ nhàng đáp, rồi bổ sung thêm:

“Hoa cúc.”

Bên cạnh, trợ lý Từ đã lập tức hiểu ý, nhanh chóng đặt đơn đặt hàng một bó hoa cúc mới.

Ngày mai thì sao nhỉ? Có thể sẽ là mẫu đơn Pháp, hay diên vĩ Ireland.



Buổi chiều, Lâm Yên cùng Mẫn Hành Châu lên phòng họp tầng cao nhất.

Cô ngồi một bên chơi điện thoại, lặng lẽ đợi anh giải quyết công việc.

Lướt đến khoảnh khắc, Lâm Yên nhìn thấy vòng bạn bè của Dịch Lợi Khuynh — một bức ảnh chụp núi non mờ sương ở vùng núi Vân Thành, sau cơn mưa xuân.

Chỉ có một bức ảnh, không kèm chữ nào.

Lâm Yên nghĩ, gần đây Dịch Lợi Khuynh đi Vân Thành thăm Uyển Uyển khá thường xuyên, vậy nên cũng ấn một nút thích.

Bên kia nhanh chóng hồi âm:

【Chúc mừng năm mới】

Lâm Yên gõ lại:

【Chúc mừng năm mới, Dịch tiên sinh】



Trên lưng chừng núi Vân Thành, trận mưa xuân vừa dứt, hơi nước mờ ảo bao trùm khắp không gian.

Gió thổi tung vạt áo gió nâu trên người người đàn ông.

Anh nâng tay chỉnh lại gọng kính, lắng nghe người đứng phía sau báo cáo.

“Tiểu thư Uyển Uyển đã mang thai hơn tám tháng rồi. Cô ấy người gầy, mặc đồ rộng còn có thể che được một ít. Có cần đưa cô ấy về Cảng thành dưỡng thai không?”

Những giọt nước mưa trên ngọn cỏ rơi tí tách bên mép giày da.

Người đàn ông kẹp điếu xì gà trong tay, giọng điềm tĩnh:

“Nói cho tôi… đứa bé đó là của ai.”

Người đứng sau nhẹ giọng:

“Nhà họ Tần.”

Dịch Lợi Khuynh khẽ hừ lạnh:

“Nhà họ Tần?”

Dịch Lợi Khuynh hừ lạnh một tiếng, Nhà họ Tần? Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, giọng điệu rõ ràng có chút khinh thường: “Họ Tần nào?”

Người đứng sau hiểu rõ — anh Khuynh xưa nay không ưa nhà họ Tần, càng không thể để cô Uyển Uyển kết hôn với người bên nhà đó.

“Tiểu thư Uyển Uyển cũng nên tạm ngưng việc dạy học rồi.” người nọ thấp giọng nhắc nhở.

Dịch Lợi Khuynh trầm lạnh đáp:

“Đợi đứa bé ra đời, tôi sẽ đón cô ấy về. Họ Dịch.”

Uyển Uyển cũng không muốn nhà họ Tần biết chuyện.

Nhưng đúng vào ngày hôm đó, khi cô đang bận rộn hướng dẫn bài tập cho đám học sinh, đứa trẻ lại sinh non.

Tại bệnh viện ở Vân Thành, một đội ngũ chuyên gia sản khoa hàng đầu đã sớm được điều động.

Người đàn ông đứng dựa vào vách ngoài phòng sinh, quanh anh còn có vài phụ huynh học sinh đứng chờ.

Thời gian Uyển Uyển ở Vân Thành, cô thỉnh thoảng cũng kể với dân làng rằng — ba đứa trẻ ấy đã rời đi từ lâu rồi.

Năm tiếng chờ đợi.

Dịch Lợi Khuynh từ đứng đến ngồi, chịu đựng từng phút giây dày vò.

Đáy mắt anh đỏ ửng lên vì thiếu ngủ, khi cận vệ đưa nước đến, chỉ thoáng thấy qua tròng kính là một ánh nhìn lạnh lùng, sắc bén, khiến người ta run rẩy lập tức thu tay lại.

Chỉ số sức khỏe của Uyển Uyển trong phòng sinh vẫn ổn, nhưng bác sĩ nói, cô khóc rất nhiều, vì đau quá.

Đau… Làm sao mà không đau.

Dịch Lợi Khuynh lặng lẽ ngồi đó, hai tay đan lại chống lên đầu gối, đầu cúi thấp, mái tóc ngắn sắc gọn theo đó rũ xuống, che khuất hai hàng lông mày sắc lạnh.

Anh nghĩ, “Giá như mình sớm biết…”

Ngay từ lúc thai chỉ mới là một phôi thai nhỏ nhoi, có lẽ nên dứt khoát bỏ đi.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, anh lại mơ hồ nhớ tới cô gái nhỏ, mềm mại, luôn gọi anh bằng tiếng “Dịch tiên sinh” một cách nhu mì — ngày đó, hẳn cô cũng đã từng bất lực đến thế.

Một dòng tin nhắn “thả tim” sáng trưng trên điện thoại, khiến lòng anh chùng xuống.

Một đời lăn lộn giữa sinh tử, bao phen đấu tranh, cuối cùng lại từ bỏ mọi niềm tin từng giữ, chỉ vì một người phụ nữ.

Thế mà đến cuối cùng, thứ anh nhận lại, vẫn chỉ là hai bàn tay trắng.

Anh bất giác nhớ tới bài hát mà A Phúc thường nghêu ngao bên tai anh — “Nếu trời có tình”.

A Phúc chẳng biết tiếng Quảng, hát sai tông liên tục, hát không ra hồn.

Hồi ấy, cô từng cười, trêu anh:

—— “Anh hát sai hết rồi.”

A Phúc từng nói:

“Cặp đôi oan gia ấy, nếu Jojo không có Lưu Đức Hoa, sau này cô ấy biết sống sao đây.”

Phải đó, sau này biết sống sao đây.

Dịch Lợi Khuynh chưa từng thật sự xem hết bộ phim ấy, anh không thích kiểu tình yêu bi thương, cũng không thích kết thúc thê lương như vậy — quá lỗi thời, quá xa lạ với anh.

Trong lòng anh, cuộc sống, chỉ cần bình dị là đủ rồi.

Anh từng nghĩ, sẽ tác thành cho Uyển Uyển và Tần Đào.

Tình cảm của anh, đã quá trắc trở, quá nhiều khúc mắc, cuối cùng lại rơi vào kết cục chẳng từng yêu ai.

Anh chỉ hy vọng, cô ấy có thể bên người mình yêu, sống một đời vui vẻ hạnh phúc.

Đó cũng coi như… trọn vẹn tâm nguyện của anh.

Im lặng thật lâu, Dịch Lợi Khuynh khẽ khép mắt lại, che đi nỗi cay xè trong đáy mắt.

Cuối cùng, là Mẫn Hành Châu đã yêu cô ấy rồi.

Khi biết được, khi xác nhận được, Dịch Lợi Khuynh đã chọn cách buông tay.

Dù lòng kiên cố từng chút, từng chút thôi thúc anh tiến gần hơn nữa, một bước rồi một bước…

Nhưng anh biết rõ, ngày ở cầu Giang Bắc ấy, khi Mẫn Hành Châu bất chấp tất cả lao tới che chắn cho cô.

Anh đã biết — Mình đã thua.

Một cuộc gặp gỡ bình thường biết bao nhiêu, nếu anh không phải là Dịch Lợi Khuynh, thì tốt biết mấy.

Nếu anh chưa từng sống ở nhà họ Dịch, thì tốt biết mấy.

Nếu anh chỉ đơn thuần là một người bình thường ở Hoành Thành, tên là — A Nghiễn.

Thật tốt biết bao.

Ký ức bị phong kín suốt hơn hai mươi năm nay, chậm rãi ùa về, rõ ràng như in trước mắt.

À, đúng rồi — trước khi vào nhà họ Dịch, anh tên là A Nghiễn.

Không có họ, vì cha anh không cho.

Mẹ anh, chỉ là một… tình nhân.

Sinh ra anh và Uyển Uyển.
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 295: Không xứng


Cha anh là một kẻ bạc tình, hay đúng hơn là một tên cặn bã.

Lừa dối mẹ anh, yêu đương rồi quay lưng — khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, ông ta lấy lý do đã có gia đình, vứt bỏ mẹ anh lại Hoành Thành, không chút đoái hoài.

Mẹ anh mang tiếng là “tiểu tam”, oán hận đến mức nhảy lầu tự tử.

Khi đó, anh mới chỉ 7 tuổi.

Còn Uyển Uyển, mới 3 tháng tuổi, còn đỏ hỏn trong tã bỉm.

Anh ôm lấy Uyển Uyển, lặng lẽ nhìn thi thể mẹ nằm sõng soài trên nền bê tông lạnh ngắt.

Rất nhiều người vây quanh.

Tiếng kêu la, tiếng kinh hãi, tiếng mắng nhiếc khinh miệt.

Máu chảy lênh láng, thật khó coi biết bao.

Uyển Uyển còn nhỏ thế kia, không thể để con bé nhìn thấy — sẽ bẩn mất đôi mắt ngây thơ ấy.

Anh không khóc.

Một tiếng cũng không.

Anh chỉ cảm thấy buồn cười — xoay người, lập tức vứt bỏ hình ảnh người phụ nữ tàn nhẫn ấy ra khỏi trí nhớ.

Không biết quý trọng sinh mạng, không xứng.

Không xứng có được một đứa trẻ tốt đẹp như Uyển Uyển.

Không xứng làm mẹ.

Ông ta đã bỏ rơi bà, vậy mà bà lại tự mình kết thúc mạng sống, còn để Uyển Uyển chào đời chịu khổ.

Từ ngày hôm đó, trong trí nhớ của Dịch Lợi Khuynh, không còn mẹ.

Không còn gì cả.

Từ ngày đó, anh chưa từng khóc thêm lần nào.

Anh ôm đứa em bé nhỏ trong lòng, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai nó:

“Uyển Uyển đừng khóc. Có anh đây. Anh sẽ bảo vệ em lớn lên.”

Sau đó, anh cùng Uyển Uyển vào viện phúc lợi.

Người cha kia — nghe tin mẹ anh chết — liền biến mất khỏi thế gian như bốc hơi.

Điều tra rồi — người đó họ Trần, là người của gia đình giàu có ở Bắc Thành.

Nhưng anh chẳng thèm nhận.

Anh vốn đã quen với việc lớn lên không ai quản thúc, chỉ biết theo đuổi bản năng như một con sói hoang.

Anh không có gốc rễ.

Nhưng Uyển Uyển không thể không có gốc rễ.

Vậy nên, anh không thể ngã xuống.

Anh phải trở thành “gốc rễ” cho Uyển Uyển bám vào mà sống.



Tại khu vực hút thuốc của bệnh viện, Dịch Lợi Khuynh ngậm điếu xì gà, tựa người vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những ký ức cũ kỹ, mịt mù theo từng làn khói mỏng manh, chầm chậm tan biến.

Anh sẽ không nhớ lại nữa.

Cũng sẽ không nhắc tới nữa.

Sẽ càng không bao giờ kể cho Uyển Uyển nghe.

Anh sẽ luôn nói với Uyển Uyển rằng — cha mẹ họ đều là những người rất tốt, chỉ vì bất đắc dĩ gặp tai nạn mới phải rời đi, chứ không phải bỏ rơi họ.

Chỉ cần còn mạng sống, chỉ cần Uyển Uyển còn ở đây.

Chỉ cần tự mình cố gắng sống một cuộc đời bình dị.

Vậy thì anh còn cần gì hơn?



6 giờ chiều.

Đứa bé của Uyển Uyển chào đời.

Là một bé trai.

Dù sinh non, nhưng rất khỏe mạnh, trắng trẻo, không uổng công anh đã chăm sóc từng li từng tí suốt mấy tháng qua.

Dịch Lợi Khuynh ôm lấy sinh linh bé nhỏ vào lòng, nụ cười hiếm hoi hé trên môi.

Phải làm sao bây giờ đây — lần đầu tiên trong đời được làm cậu, cảm xúc này quả thật quá mới mẻ.

Ôm cũng còn vụng về, nhờ y tá kiên nhẫn hướng dẫn.

Y tá mỉm cười khen:

“Tiên sinh đẹp trai quá, chắc bé con sau này cũng giống tiên sinh thôi.”

Thật là nói bậy.

Dịch Lợi Khuynh không đáp.

Anh chỉ là anh trai của cô.

Đúng là đáng ghét, Uyển Uyển đã mang thai còn mải lo nghĩ cho lũ học sinh, nhưng cuối cùng, anh cũng chẳng nỡ trách mắng.

Bởi vì thứ mà cả đời Uyển Uyển yêu thích nhất, chính là đứng trên bục giảng, cùng những học trò bé nhỏ vẽ nên giấc mơ tri thức.

Một người anh em thân cận khẽ nhích tới, cúi xuống nhìn đứa bé rồi cười khẽ:

“Anh Khuynh, bé con đáng yêu quá, trắng trẻo giống hệt tiểu thư Uyển Uyển.”

Dịch Lợi Khuynh cũng bật cười:

“Thế à?”

Người anh em này đi theo anh cả đời, có lẽ hôm nay chính là ngày anh ấy thấy anh Khuynh hạnh phúc nhất.

Trong lòng âm thầm mong muốn — mong rằng có một ngày, anh Khuynh cũng sẽ trở thành một người cha.

Anh Khuynh tốt như vậy, sao lại mãi chẳng chịu yêu ai?

Dịch Lợi Khuynh thực sự rất vui.

Vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày hiếm hoi tan đi, giọng anh dịu dàng căn dặn:

“Hôm nay, mỗi người trong công ty đều được phát lì xì.”

Người kia lập tức nhe răng cười rạng rỡ:

“Để em đi báo ngay.”

Báo gì?

Chỉ đơn giản — hôm nay, anh Khuynh cuối cùng cũng giống như một người bình thường, có tình cảm, có nhiệt độ.



Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Uyển Uyển yếu ớt tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi đứa bé.

Đến khi y tá đẩy nôi sang phòng bên để chăm sóc, cô vẫn lưu luyến chẳng muốn rời mắt.

Đúng vậy — cô đã yêu một đứa trẻ, một sinh mệnh bé nhỏ mà thế gian này chẳng mấy ai biết đến.

Dịch Lợi Khuynh ngồi trên chiếc ghế bên giường, kiên nhẫn một chút một, đút từng ngụm nước ấm cho Uyển Uyển.

Cô yếu quá, nghĩ đến chuyện sinh non, lòng anh cũng nghẹn lại.

Anh đã đoán trước được cảm xúc của cô, sớm chuẩn bị sẵn khăn giấy, đưa tới tay cô.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

“Anh không phải người ngoài.”

Những lời đó vừa thốt ra, Uyển Uyển liền cố nén nước mắt, hừ nhẹ mũi, khẽ cười.

Uyển Uyển cảm thấy, thật ra anh trai mình rất dịu dàng.

Anh dịu dàng với cô, dịu dàng với Lâm Yên, còn với người khác thì mới trở lại bản tính lạnh lùng vốn có.

Cô không muốn uống nước nữa, bèn để Dịch Lợi Khuynh lấy ống hút ra.

Giọng cô khẽ khàng, tha thiết dặn dò:

“Anh nhất định phải nhẫn nhịn, đừng để nhà họ Tần biết, cũng đừng tìm Tần Đào tính sổ. Em tự nguyện sinh đứa bé này, chỉ vì không muốn những ân oán tình cảm cũ kéo theo một sinh mạng vô tội nữa. Em dạy học thật tốt, cũng sẽ nuôi nấng bé con thật tốt.”

Nghe xem — ngay lúc này, trong lòng cô vẫn còn nghĩ cho thiếu gia Tần Đào.

Chắc là sợ Tần thiếu gia lại bị phạt quỳ từ đường đi.

Dịch Lợi Khuynh khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô:

“Ngốc ạ.”

“Có anh ở đây, anh sẽ không để em và cháu trai của anh chịu thiệt thòi đâu.”

Uyển Uyển ngước đôi mắt đã sưng đỏ lên nhìn anh, mệt mỏi đến mức mi mắt cứ sụp xuống.

“Cũng đừng để Lâm Yên biết.”

“Cô ấy đang sống rất hạnh phúc, đừng vì chuyện của em mà làm cô ấy lo lắng. Mỗi lần em gửi ảnh cho cô ấy, em phải chỉnh sửa rất lâu, để nhìn cho đỡ tròn. Thực ra… vẫn mập lắm.”

Dịch Lợi Khuynh gật đầu, bỗng nhiên cười khẽ:

“Cô ấy nghĩ em ăn uống tốt, nên mập ra thôi.”

Nghỉ một chút, anh lại bổ sung:

“Hôm qua cô ấy còn bảo anh tìm chuyên gia dinh dưỡng cho em, vì biết em thích giữ dáng, thích làm đẹp.”

Uyển Uyển cúi đầu cười khẽ:

“Anh à, anh nghĩ tên cho bé con chưa?”

Dịch Lợi Khuynh từng nghĩ đến.

Nhưng một kẻ lận đận như anh, sao dám đặt tên cho một sinh mệnh bé nhỏ đến vậy?

Anh sợ, đứa trẻ cũng sẽ giống anh, trở nên tàn nhẫn và sắc lạnh.

“Chắc phải tới chùa xin thầy giỏi đặt tên.”

“Hoặc để Uyển Uyển chọn cũng được, Uyển Uyển thông minh văn chương phong phú nhất.” — Dịch Lợi Khuynh cười nói.

Uyển Uyển cười tủm tỉm, níu tay anh lắc lắc:

“Chùa nào thì do anh chọn đó.”

Dịch Lợi Khuynh dịu dàng thuận theo:

“Được.”



Anh ra ngoài.

Uyển Uyển cuộn mình lại trong chăn, bật điện thoại lên.

Không hiểu sao hôm ấy, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô lại lỡ tay gọi nhầm số Tần Đào.

Bị dọa cho sợ mất mấy ngày trời, ngay lập tức gỡ sim, nơm nớp lo sợ sẽ bị tìm ra.

“Cầu trời đừng để bé con giống anh ta quá, nếu không dễ bị nhận ra thì phiền lắm.”



Mấy ngày đó, Dịch Lợi Khuynh ngoài làm người cậu còn kiêm luôn vai trò “bảo mẫu tạm thời”.

Tuy đã thuê y tá chăm sóc, nhưng anh cảm thấy, làm cậu, phải tự tay chăm bẵm mới xứng đáng.

Đứa trẻ này đã thiệt thòi vì không có cha, vậy nên anh — người cậu — phải bù đắp gấp đôi.

Chỉ mới vài ngày, bé con đã quen hơi anh rồi.

Mỗi lần khóc, chỉ cần được Dịch Lợi Khuynh bế, hít lấy mùi trà nhàn nhạt trên áo anh, là ngoan ngoãn ngậm ti giả, lim dim ngủ.

Thật sự rất nghịch ngợm.

Dịch Lợi Khuynh thầm thở dài:

“Cái tính khí khó chịu này, đúng là di truyền từ cha nó — chuyên môn làm khổ người khác.”

Tần Đào hiểu được sao?

Không.

Tần Đào vẫn ngày ngày chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, hôm nay tiêu hai trăm ngàn, ngày mai tụ tập chơi điện tử tại biệt thự riêng.



Lâm Yên cũng từng sai người gửi quà tới cho trường học ở thôn.

Dịch Lợi Khuynh nhận xong, xử lý kín đáo, rồi cho người giao hàng âm thầm rời đi.
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 296: Anh lại trêu chọc cô


Hôm đó, hai người đã hẹn sẽ về nhà họ Lâm. Mẫn Hành Châu vừa trở về từ một buổi tiệc xã giao, trên người còn vương chút men say.

Chiếc Bentley đen lao nhanh rồi dừng lại sau đài phun nước. A Bân xuống xe đứng đợi, trong khi ở hàng ghế sau, Mẫn Hành Châu tựa lưng thư giãn, tay xoa nhẹ huyệt thái dương.

A Bân hơi ngẩng đầu, liếc nhìn qua cửa sổ xe: “Lâm tiểu thư chắc vẫn đang thu dọn trên lầu.”

Mẫn Hành Châu không lên tiếng, tiện tay tháo lỏng cà vạt, vứt đại sang một bên, người lún sâu vào ghế da, rồi thuần thục bấm số gọi cho Lâm Yên.

Lâm Yên nghe máy khá nhanh, nhưng chỉ im lặng không nói lời nào.

Giọng anh hơi khàn, mang theo vẻ trêu chọc: “Xuống đây đi, bạn gái.”

Lúc đó Lâm Yên còn đang tắm trong phòng, lặng lẽ nghe giọng anh, tay nghịch bọt xà phòng, lâu lâu lại nhìn vào gương bật cười, rồi lấy ngón tay vẽ vài chữ trên mặt kính mờ hơi nước: “Mẫn Hành Châu.”

Giọng Mẫn Hành Châu mang chút say, lười biếng mà gợi cảm: “Anh đến rồi, đang đợi em.”

Cô khẽ đáp lại một câu, giọng mềm như nước: “Mẫn Hành Châu, em vẫn còn đang tắm.”

Qua đầu dây, tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn tiếng cô lí nhí, ấm ức như mèo con làm người ta nghe mà lòng dạ xốn xang.

Mẫn Hành Châu khẽ thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong đầy tà ý.

Cứ nhất định phải nói cho anh biết cơ đấy.

Cửa sổ sát đất trong phòng ngủ chưa đóng, rèm màu trà theo gió khẽ lay động, nhẹ nhàng phẩy qua tim người. Men say trong mắt Mẫn Hành Châu càng thêm đậm.

Nơi đó…

Cô mỗi lần đều “vấp ngã” ở đó.

—— “Thất gia, kính vỡ rồi, làm sao bây giờ?”

“Lo gì chứ, đó là kính chống đạn, không dễ gì vỡ đâu.”

Trong cuộc trò chuyện, Lâm Yên mơ hồ nhận ra Mẫn Hành Châu đã uống rượu, vội dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, anh đợi em thêm chút nữa nhé.”

Mẫn Hành Châu đâu phải người dễ dỗ dành như vậy.

“Không xuống thì sao?” Anh nhướn mày cười, trong giọng nói phảng phất nét trêu ghẹo, “Anh lên đó tìm em nhé?”

Lâm Yên hoảng hốt, trong phòng tắm hét lên: “Đừng mà!”

Chỉ cần tưởng tượng cũng biết, lúc này cô nàng mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, làm cho Mẫn Hành Châu bật cười thành tiếng. Anh vứt điện thoại sang một bên, thuần thục châm điếu thuốc, tựa khuỷu tay lên cửa xe, giữa làn khói lượn lờ, nhàn nhã mà kiên nhẫn chờ cô.

Điện thoại vẫn chưa ngắt, Lâm Yên bên kia cũng vậy.

Tiếng lục đục vội vã truyền đến, kèm theo giọng người giúp việc.

“Tiểu thư, cô đi chậm thôi.”

Lâm Yên giọng ngọt ngào, lẩm bẩm: “Thất gia đang dưới nhà, nếu tôi còn không xuống, anh ấy sẽ lên mất.”

Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc, nghe vậy bật cười, đầu lưỡi vô thức l**m nhẹ môi dưới. Trong khoang miệng tràn ngập vị nicotine lẫn ngọt ngào.

Cô càng hoảng, anh càng thấy thú vị.

Đợi đến khi hút hết hai điếu thuốc, Lâm Yên cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt anh, gọn gàng chỉn chu.

Vẫn là A Bân lái xe. Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự.

Vừa ngồi vào ghế, Lâm Yên lập tức bị Mẫn Hành Châu kéo vào lòng, như một đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt. Gương mặt cô không son phấn, trắng hồng ửng đỏ, mềm mại đến mức khiến người khác chỉ muốn cưng chiều.

Trên người cô phảng phất hương sữa tắm, mùi thơm ngọt dịu, lẫn chút hương vải mềm mại không hề gây gắt.

Mẫn Hành Châu khẽ nâng tay, vén mấy sợi tóc ướt bên má cô, hơi thở mang theo men say nhẹ nhàng phả lên hõm cổ trắng nõn.

Lâm Yên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Anh còn tỉnh táo chứ?”

Mẫn Hành Châu nheo mắt, giọng uể oải: “Chỉ uống một ly thôi.”

Lâm Yên thật không ngờ, anh uống chút rượu mà còn dẻo miệng, phong lưu hơn bình thường nhiều.

Chứ làm gì có chuyện chỉ một ly. Buổi sáng cô còn nghe A Bân nhắc qua, buổi tiệc hôm nay là do chủ một xưởng rượu mời anh đến bàn chuyện đầu tư.

Đã uống rồi, chắc chắn là đồng ý.

Chủ xưởng đó lại còn là bạn cũ. Sau mấy tháng Mẫn Hành Châu rời cảng thành, lần này trở về, việc lớn việc nhỏ làm sao tránh được?

“Chắc Thất gia gặp được loại rượu ngon hiếm có, uống rồi thành nghiện đúng không?” Cô nửa đùa nửa thật hỏi.

“Anh từ chối hết rồi.” Anh ghé vào tai cô, lười biếng cười, “Phải dành thời gian ở bên người phụ nữ của anh chứ.”

Quả thật, anh từ chối toàn bộ. Bữa tiệc trong sơn trang hôm đó, đám doanh nhân chắc giờ còn đang tiếc nuối vì không giữ được anh ngồi lâu hơn.

Vừa đến giờ hẹn, Mẫn Hành Châu mặt lạnh tanh đứng dậy rời đi.

Rượu, anh đúng là có uống, mà toàn loại mạnh, đủ độ.

Lâm Yên khẽ cười, môi cong cong dịu dàng: “Vậy em tin anh nhé.”

Mẫn Hành Châu bật cười, đầu óc hơi choáng, dụi mặt vào hõm xương quai xanh của cô, vòng tay ôm cô đung đưa nhè nhẹ: “Dám không tin, lát nữa anh lôi em lên T103 đấy.”

Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, là chiếc cô chọn cho anh buổi sáng. Cổ áo đã nới bung, người lại mang mùi rượu và thuốc lá, khí chất sạch sẽ nhưng vẫn đầy nam tính mạnh mẽ.

Áo sơ mi trắng dễ vướng son môi phụ nữ lắm, không biết anh có hiểu đạo lý này không.

Lâm Yên vòng tay ôm lấy đầu anh, mái tóc ngắn gọn gàng, vừa vặn ôm lấy bàn tay cô.

“Rồi sẽ có ngày, anh bị đưa ra ‘xét xử’ cho mà xem.”

Mẫn Hành Châu hơi nheo mắt lại, giọng khàn đầy quyến rũ, xen chút lười biếng tự tại, kéo dài nhè nhẹ: “Muốn thẩm vấn anh chuyện gì nào…”

Câu nói vừa buông lơi vừa mang theo nét tinh quái.

Lâm Yên khẽ cắn môi, nhẹ giọng dặn: “Đừng để em phải ghen tỵ là được.”

Khóe môi mỏng của Mẫn Hành Châu khẽ nhếch lên, bật cười khẽ thành tiếng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh nâng gương mặt cô lên, giọng nói lẫn nụ cười đều dịu dàng: “Em lúc ghen trông vừa ngây thơ vừa sống động, đáng yêu lắm.”

Lâm Yên nghiến răng, tay nắm thành quyền đấm nhẹ vào ngực anh.

Nhưng chẳng đau gì mấy, sức cô vốn không lớn.

Từ biệt thự trở về nhà họ Lâm, bình thường chỉ mất 50 phút đi xe. Thế mà hôm nay A Bân lái xe thong thả suốt đoạn đường, giữ đều tốc độ 60km/h, mất trọn một tiếng đồng hồ.

Mẫn Hành Châu cũng chẳng phải say thật sự. Đây là lần đầu tiên Lâm Yên bóc viên giải rượu đưa anh uống.

Anh không chịu uống. Chút rượu ấy đối với vị thiếu gia này vốn chẳng ảnh hưởng gì đến sự tỉnh táo. Lâm Yên thấy anh không hợp tác thì cũng không ép, chỉ lẳng lặng chỉnh lại khuy áo cho anh.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.

Qua 12 giờ đêm nay, họ… sẽ không còn là người yêu nữa.

Rất nhiều khoảnh khắc ấm áp đều quá ngắn ngủi, người đàn ông như anh, kỳ thực cô hoàn toàn không giữ nổi.

Trước cổng lớn nhà họ Lâm, Lâm Dũng đã đứng chờ sẵn từ lâu. Thấy xe Bentley tới, lòng anh ta có hơi bất mãn, nhưng vẫn cố tỏ ra lịch sự đón tiếp.

Lâm Yên và Mẫn Hành Châu một trước một sau bước vào nhà.

Mẫn Hành Châu được mời vào phòng trò chuyện cùng lão gia. Ông cụ nhìn là biết anh có uống rượu, nhưng phong thái quý công tử danh môn nơi anh lại hoàn toàn không bị men rượu làm lu mờ.

Không lâu sau, ông cụ cho người mang đến một lò trầm bằng gốm thời Tuyên Đức, vốn là đồ dùng mỗi đêm để ông xông thuốc Bắc cho dễ ngủ.

Lão gia nhà họ Lâm còn sai người xuống hầm rượu ở hậu viện, mở vò rượu thuốc tự ủ để Mẫn Hành Châu thưởng thức.

Bên ngoài sân, Lâm Dũng đang vẽ tranh cho lão gia. Anh ta vốn có tay nghề vẽ tranh thủy mặc khá cao, hẳn là được thừa hưởng từ mẹ mình. Năm xưa, mẹ anh ta cũng nhờ một bức tranh mà chiếm được tình cảm của Lâm Văn Thanh.

Lâm Yên ở bên cạnh phụ giúp, lặng lẽ mài mực và pha màu.

Hai anh em phối hợp vô cùng ăn ý.

Phải công nhận, nét vẽ của Lâm Dũng đậm chất thi vị, dù là lối vẽ phóng khoáng hay tả thực đều có hồn riêng.

“Để nhị ca dạy em vẽ tranh thủy mặc nhé.” Lâm Dũng thu lại thước chặn giấy trên bản vẽ, cúi đầu nhìn cô bé đang tán thưởng bên cạnh, dịu giọng hỏi.

Lâm Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Dũng liếc nhìn cô một cái, dặn dò: “Tóc búi lên, đi rửa tay, rồi tìm cái tạp dề vào. Đừng để bẩn bộ váy đẹp.”

Lâm Yên vâng dạ, lễ phép đáp: “Vâng, nhị ca.”
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 297: Em cũng giỏi gọi người ghê


Người đàn ông sau cổng vòm khẽ nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút men say lạnh lùng.

“Nhị ca?”

Âm giọng mềm mại như mèo con ấy…

Cô đang gọi ai vậy? Hình như là đang gọi người đàn ông kia là nhị ca, giọng điệu ngọt ngào mềm mỏng, ánh mắt thì đầy vẻ ngưỡng mộ.

Mẫn Hành Châu cầm nhánh mai đỏ vừa hái, xoay xoay trong tay, sắc mặt lãnh đạm.

Rõ ràng chỉ tùy tiện vân vê cành hoa, nhưng trong lòng bàn tay anh lại quá mạnh, khiến những cánh hoa mỏng manh dần dần tàn úa.

Chiếc sơ mi trắng vốn chỉn chu, nay đã lấm tấm vài giọt nhựa hoa đỏ tươi. Dù vậy, lại càng làm nền cho sắc trắng ấy thêm diễm lệ.

A Bân đi theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, có cần khăn tay không?”

Mẫn Hành Châu khoát tay từ chối, cứ thế đứng yên nhìn vào sân trong — nơi có hai người đang cùng vẽ tranh, một kiên nhẫn dạy, một nghiêm túc học, tay lấm lem mực tàu.

Lâm Dũng lấy cán bút gõ nhẹ lên trán cô bé: “Đi rửa tay đi.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, xoay người, nhúng tay vào chậu nước kỳ cọ, nước lập tức đục ngầu.

Lâm Dũng thuận tay thêm một nét vào chỗ cô vẽ sai, chỉ với vài đường bút đơn giản đã phác nên cành khô xơ xác mà sinh động.

Mẫn Hành Châu khẽ nhướn mày.

Câu “Nhị ca” mềm mại ấy như cứ quẩn quanh trong đầu anh, càng nghĩ càng cảm thấy chua xót. Lẽ ra cô chỉ nên dịu dàng như thế với mình anh thôi.

A Bân không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhiệm vụ của anh ta là theo sát Thất gia. Hôm nay Thất gia đã qua hai lượt rượu, toàn loại rượu nặng tự ủ, chỉ một ly đã đủ ngấm.

Không biết anh đã uống bao nhiêu ly, đến mức đuôi mắt còn vương chút ửng đỏ mơ màng.

Có người đẩy xe lăn của lão gia ra, dừng lại ngay bên cạnh Mẫn Hành Châu. Ông cụ cũng đưa mắt nhìn theo hướng anh đang chăm chú.

“Không uống nữa à?” Lão gia hỏi.

Mẫn Hành Châu bình thản đáp: “Uống say rồi.”

Tinh ý như lão gia nhà họ Lâm, lập tức nhận ra trong sự bình thản ấy có chút phức tạp ẩn giấu. Ông cụ hắng giọng: “Vào ăn cơm thôi, ăn xong rồi vẽ tiếp.”

Lâm Yên lúc này mới lưu luyến đặt bút xuống, lau tay rồi chậm rãi bước tới.

Ánh mắt Mẫn Hành Châu đảo qua người cô, thấp giọng hỏi: “Nhị ca?”

“Hả?” Lâm Yên vừa khoác tay anh, vừa ngơ ngác ngước nhìn, đôi mắt long lanh như muốn câu hồn người.

Cô khi dưới gầm bàn chủ động gợi anh, khi nũng nịu gọi “Thất ca”, đều quyến rũ đến chết người.

Lâm Yên nghĩ ngợi một chút, rồi cười ngọt ngào: “Đúng mà, nhị ca ruột đó, có huyết thống.”

Mẫn Hành Châu đương nhiên biết họ có quan hệ huyết thống.

Anh bật cười khẽ, tặc lưỡi một tiếng: “Em cũng giỏi gọi người ghê.”

Lâm Yên khẽ nhéo vạt áo sơ mi anh, giọng ngọt ngào cực kỳ: “Em đâu có…”

Lão gia phía trước thấy phía sau đi chậm, bất chợt quay đầu lại.

Ngay lập tức, khoảng cách giữa Lâm Yên và Mẫn Hành Châu bị kéo giãn.

Một người lạnh nhạt, thảnh thơi bước đi.

Một người thì lúng túng ngước nhìn trời, lại ngó cây lá, y hệt một cô bé vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp, ngượng ngùng chẳng biết giấu vào đâu.

Lão gia thu lại ánh mắt, bất giác bật cười khẽ.

Trong thư phòng ban nãy, ông và vị Thái tử gia này đã nói chuyện rất nhiều.

Ngay giây phút lão gia quay đầu đi, Mẫn Hành Châu lập tức kéo Lâm Yên lại, ôm chặt vào lòng: “Có anh ở đây, sợ gì chứ.”

“Đừng mà… ông nội sẽ nhìn thấy đó.” Lâm Yên ngửa cổ lên, giọng nói bé xíu như tiếng muỗi kêu.

Mẫn Hành Châu tay ôm chặt eo cô, vừa dìu vừa đi: “Ông ấy không quay lại nữa đâu.”

Bữa tối hôm đó, bầu không khí nhìn chung vẫn yên ổn.

Lâm Dũng thỉnh thoảng lại gắp món ngon cho Lâm Yên, đôi khi còn nhẹ nhàng nhắc cô: “Phòng em đã dọn dẹp xong rồi.”

Vừa bóc tôm, anh vừa hỏi: “Có muốn ở lại Lâm gia không? Ở đây là ngoại ô, có thể bắn pháo hoa, nhìn cũng đẹp lắm.”

Lâm Yên không chút do dự: “Được…”

Chỉ mới thốt ra một chữ, đúng khoảnh khắc ấy, dưới lớp khăn trải bàn satin, Mẫn Hành Châu dịch chân, mũi giày da khẽ chạm vào gót giày cao gót của cô, nhẹ đẩy.

Lâm Yên suýt chút nữa làm rơi đũa.

Cô cảm nhận rất rõ ràng — động tác áp chế đó chính là anh đang cảnh cáo, không cho phép cô ở lại.

Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa chạm phải ánh mắt Mẫn Hành Châu.

Anh mỉm cười nhạt, môi hơi cong lên đầy ẩn ý, nhưng ánh mắt sâu đen lại chất chứa cảnh cáo nặng nề.

Lâm Yên khẽ đau thắt lòng, chậm rãi buông đũa xuống.

Rõ ràng là bị Mẫn Hành Châu áp chế, vậy mà trong lòng cô vẫn nổi lên một chút ương bướng.

Cô muốn nói với anh — Mẫn Hành Châu, bản tính anh lạnh lùng như vậy, em biết em chẳng dễ dàng chiếm được trái tim anh.

Nhưng chẳng lẽ em dễ dỗ như thế sao?

Chỉ một cái ngoắc tay, là em phải mãi mãi ngoan ngoãn, phục tùng anh ư?

Anh không thể… không thể để em có chút tính khí trẻ con được sao…

Mang theo những dòng suy nghĩ phức tạp ấy, Lâm Yên nhẹ nhàng mỉm cười với Lâm Dũng:

“Vậy… thật ra xem pháo hoa cũng hay mà. Lâu lắm rồi em chưa được xem. Vậy tối nay em ở lại nhà luôn nhé.”

Mắt Mẫn Hành Châu dần tối lại, lông mày phủ một tầng lạnh lẽo khó hiểu.

Anh gần như không động đũa, chỉ nhàn nhạt nhận lấy chén rượu do lão gia cho người mang lên.

Lão gia vừa ăn vừa giục: “Ăn nhanh đi, trời sắp tối rồi.”

Lâm Yên gật đầu, lại cầm đũa lên.

Cô biết rõ Mẫn Hành Châu không hề vui khi cô quyết định ở lại Lâm gia.

Nhưng, Mẫn Hành Châu, sau đêm nay, chúng ta sẽ không còn là người yêu nữa rồi.

Lão gia ăn không nhiều, sau đó để quản gia đẩy ông trở về phòng.

Lâm Dũng cũng rời bàn, bảo người dưới chuẩn bị pháo hoa.

Dù gì em gái nhỏ cũng đã nói muốn xem.

Trước bàn ăn, Lâm Yên ngẩng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh:

“Anh có bận không? Em tiễn anh về bây giờ hay để trễ hơn?”

Mẫn Hành Châu ánh mắt mơ màng, khẽ cong môi, giọng nói nhàn nhạt:

“Bận.”

Cô tiễn anh ra cửa, A Bân cầm áo khoác cho Thất gia đi sau.

Lâm tiểu thư không về à?

Thất gia uống rượu suốt cả ngày nay rồi, còn có thể bận chuyện gì nữa đây?

A Bân mở cửa xe, Mẫn Hành Châu lạnh lùng ngồi vào ghế.

A Bân đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Trước khi nổ máy, anh ta còn lịch sự gật đầu với Lâm Yên:

“Tiểu thư vào nhà đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thất gia.”

Lâm Yên rút ánh mắt về, vẫy tay nhẹ, rồi quay người trở vào nhà.

A Bân vẫn giữ tốc độ 70km/h, chạy xe rất đỗi êm ái.

Vô thức, A Bân liếc qua kính chiếu hậu.

Thất gia ngồi tựa đầu vào ghế, tay thò ra cửa sổ đón gió, vẻ mặt như phủ một tầng sương mờ, không thể nhìn thấu.

A Bân nghĩ thầm —

Người có thể nhìn thấu Thất gia… chắc chắn sẽ là người kết thúc tất cả của Thất gia.

Đêm đó, quả nhiên Lâm Dũng đã chuẩn bị pháo hoa cho cô em gái nhỏ.

Tết Nguyên Tiêu, phải bắn pháo hoa như thế mới đúng điệu.

Ngay cả lão gia cũng bị kéo ra ngoài xem.

Ông cụ vốn không hứng thú, nhưng Lâm Dũng đâu có để tâm, vừa đẩy xe lăn cho ông vừa mặc kệ ông lải nhải suốt dọc đường lên đồi.

Ánh sáng pháo hoa rực rỡ bừng lên liên tục nơi chân trời.

Lâm Dũng khoanh tay trước ngực, liếc cô em gái nhỏ:

“Nhớ người ta rồi à? Sao không giữ anh ta lại xem pháo hoa?”

“Anh ấy không muốn ở lại.”

Lâm Yên ngước mắt nhìn những đóa pháo hoa rực rỡ vụt nở trên nền trời, rồi nhanh chóng tan biến, giọng nói nhẹ bẫng:

“Nhị ca khó khăn lắm mới ở nhà, em cũng muốn giữ anh ấy lại chứ…”

Lâm Dũng không hỏi thêm.

Chuyện tình cảm, người ngoài xen vào làm gì.

Tôn trọng quyết định của cô là được rồi.

Dù trong lòng anh, giữa anh và Mẫn Hành Châu, vốn vẫn còn những ân oán cũ chưa thể phân rõ đúng sai.

Lâm Dũng nghĩ thầm.

Nói cho cùng, trước đây Mẫn Hành Châu làm những chuyện đó… chẳng phải cũng vì cô em gái nhỏ này sao?

Chính vì vậy mới ra tay với anh, với cả khách sạn Dương Quang.

Nhưng —

Một Thái tử gia phức tạp và đào hoa như vậy, ai có can đảm dùng trọn tình cảm của mình để lại một lần nữa đánh cược vào một tương lai đầy bất định đây?
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 298: Trò vặt vãnh


A Bân không đưa Thất gia về nhà.

Thực ra, anh ta cũng không biết tối nay Thất gia định về “nhà” nào.

Cậu ấm họ Hà có tổ chức tiệc ở câu lạc bộ đua ngựa.

Thất gia đêm đó ở bãi ngựa, cho ngựa ăn.

Trên người anh, chiếc sơ mi trắng vẫn còn vương chút nhựa hoa đỏ từ cành mai.

Ống tay áo được tùy ý xắn lên hai lớp, lòng bàn tay nắm lấy một nắm rơm, đưa cho con ngựa đen đang ngẩng đầu cắn lấy mà nhai.

Thiếu gia nhà họ Hà cũng có mặt, dù sao đó cũng là bãi ngựa của anh ta.

Mẫn Hành Châu từ lúc tới bãi ngựa đến giờ chưa mở miệng nói một lời nào.

Có lẽ… vì tình mà vướng bận.

Rõ ràng, anh là kiểu người sẽ không lạc lối trong màn sương mờ.

Chỉ là — Hà Thiếu gia từng nghe một chuyện khá thú vị.

Nghe nói, vị công tử họ Mẫn từng bao trọn một sân khấu cho một nam minh tinh nổi tiếng ở Kinh Đô, trò vui không nhỏ đâu nhé.

Hà Thiếu gia hơi xót cho con ngựa của mình:

“Ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu đâu.”

Mẫn Hành Châu mắt nhìn con ngựa đen, khóe môi nhếch lên một nụ cười mờ nhạt:

“Đường phía trước không còn cỏ tốt, để đó đói vài ngày, xem nó có quay lại ăn không.”

Thiếu gia Hà ngẩn người, ngước mắt nhìn Mẫn Hành Châu.

Anh ngừng tay, nắm rơm trong lòng bàn tay lập tức bị con ngựa đen vươn cổ tranh lấy.

“Đừng thế…” Hà Thiếu gia cúi đầu bật cười, “Đó là bảo bối của tôi đấy, để nó đói một bữa cũng đau lòng muốn chết.”

Mẫn Hành Châu buông rơm xuống, cúi đầu chậm rãi lau tay bằng khăn.

Hà Thiếu gia yêu thương con ngựa, tự tay cho nó ăn, rồi thuận miệng hỏi:

“Không phải về nhà họ Lâm ăn cơm à? Sao không đưa người ta về bên mình?”

Mẫn Hành Châu khẽ nâng mắt, ánh nhìn nhàn nhạt, sâu không lường được:

“Đưa cái gì.”

Hà Thiếu gia tiếp lời:

“Tất nhiên là đưa cô ấy về rồi. Đêm nay chúng tôi còn ngồi ngoài trời ngắm sao cơ mà, cứ tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà họ Mẫn rồi chứ.”

“Thân phận hết hạn rồi.”

Giọng điệu Mẫn Hành Châu lạnh nhạt, “Cô ấy không đồng ý.”

Thiếu gia Hà cười:

“Vậy thì cưỡng ép thôi, có phải cậu không làm được đâu.”

Nhắc tới Lâm đại tiểu thư, ai cũng biết cô chưa từng từ chối sự săn đón của Mẫn Hành Châu, nhưng cũng chưa từng cho anh câu trả lời rõ ràng.

Cô chẳng chạy trốn, cũng chẳng buông lỏng, cứ như thế, câu anh mãi ở bên mình.

Mẫn Hành Châu nhếch môi cười khẽ, tiếp tục lau tay, động tác chậm rãi mà chăm chú:

“Cái gì tôi cũng từng cho, mọi điều kiện, mọi thân phận, nhưng cô ấy không bằng lòng.”

Hà Thiếu gia cười to:

“Thế thì quỳ xuống cầu hôn đi, giống như trong phim ấy, dưới trời mưa tầm tã, đứng trước cửa nhà cô ấy mà giả vờ bệnh tật đáng thương, xem cô ấy có mềm lòng không.

Ý tưởng của tôi có phải rất ra dáng kẻ si tình không?”

Mẫn Hành Châu không chút gợn sóng, vứt khăn tay vào thùng rác, động tác lười biếng mà ngông nghênh:

“Không cần ra dáng, cậu vốn thế rồi.”

Hà Thiếu gia không phản bác, còn tự cười:

“Con gái ấy mà, nhiều khi lại thích kiểu khổ tình đó. Mưa to gió lớn, nhìn anh quỳ gối dưới mưa, thương cảm lắm chứ.

Một khi mềm lòng, anh chỉ cần ngỏ lời cầu hôn, cô ấy nhất định sẽ gật đầu.”

Mẫn Hành Châu giọng thản nhiên: “Không quỳ.”

Hà Thiếu gia vừa cho ngựa ăn vừa cười khổ, cúi đầu thở dài.

Anh biết quá rõ — người như Mẫn Hành Châu, nếu lần đầu không được đáp lại, anh tuyệt đối sẽ không hạ mình lặp lại lần thứ hai.

“Anh Hà, em tới trả ngựa đây.”

Một giọng nói mềm mại vang lên, gọi thiếu gia Hà là “Anh Hà” bằng chất giọng hết sức ngọt ngào.

Là cô nàng Hạ Tiểu Điềm.

Trong ánh đèn dịu nhẹ xung quanh bãi ngựa, Hạ Tiểu Điềm mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, tóc dài xoăn nhẹ thả xuống vai.

Mẫn Hành Châu hơi nhíu mày.

Có lẽ vì say, trong mắt anh, bất kỳ bóng hình nào cũng đều hóa thành Lâm Yên.

Cứ như thế, anh đâm ra mê muội — mê cái vẻ điệu đà ương bướng, mềm mại quyến rũ kia.

Mê luôn chiếc váy đỏ tươi, sắc đỏ mà anh lúc nào cũng muốn tự tay xé toạc.

Hạ Tiểu Điềm bước lại gần, nhìn thoáng qua anh:

“Mẫn tiên sinh, sao ngài còn chưa về nhà?”

Người đàn ông khẽ bật cười qua mũi, âm thanh thấp mà mang theo sự chế giễu:

“Còn có thể gọi ngọt hơn nữa đấy.”

Ánh mắt anh liếc qua người cô, như lướt nhẹ một ngọn lửa, khiến Hạ Tiểu Điềm bất giác khẽ run.

Hạ Tiểu Điềm có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người vị Thái tử gia cao quý ấy.

Mùi rượu ấy như lớp sương mờ bao phủ quanh anh, khiến cả người anh trông mơ hồ, lảo đảo.

Hạ Tiểu Điềm siết chặt lấy dây cương:

“Em… em tới trả ngựa.”

Mẫn Hành Châu lạnh nhạt “ồ” một tiếng.

Lâm Yên cũng từng như vậy — mỗi lần đối diện với anh, luôn giống như một chú thỏ nhỏ hoảng sợ.

Thấy anh cất bước rời đi, Hạ Tiểu Điềm vội vàng giao dây cương cho Hà thiếu gia, rồi níu váy, chạy đến bên cạnh Mẫn Hành Châu:

“Anh cũng đi cửa Đông à? Em cũng đi đường đó.”

Hà thiếu gia buộc xong ngựa, cũng thuận tay đi theo cùng hướng.



Từ sau đêm Lâm Yên ở lại nhà họ Lâm không quay về biệt thự, Mẫn Hành Châu cũng chưa từng trở lại đó.

Mà bên Lâm Yên, càng không chủ động gọi điện cho anh.

Ai cũng bận, thành ra càng ngày càng ít cơ hội gặp nhau.

Ban ngày lại có người không ngừng gửi hoa tới.

Lần này là hoa diên vĩ Ireland.

Mẫn Hành Châu bận, bận đến không thở nổi.

Nếu không bận, thì làm sao có thể tiện tay đốt hàng chục triệu vì một đêm ngắm sao được chứ?

Đối phương tốn cả nửa ngày trình bày kế hoạch phát triển doanh nghiệp, anh chỉ cần một cái liếc mắt đã quyết định đầu tư hay không.

Anh quá chú trọng đến lợi ích, tuyệt đối không làm bất kỳ khoản đầu tư nào vô nghĩa.

Đêm đó, Mẫn Hành Châu có ghé qua Kinh Đô, rồi rạng sáng lại bay về Cảng Thành.

Nhà họ Tống đứng ra dàn xếp, vợ của Lưu Đông Khải đã rời Cảng Thành, về quê tái hôn.

Nghe đâu, cô ta nhận được năm mươi vạn từ nhà họ Liêu.

Sau này, khi bác cả gọi điện hỏi thăm, vợ của Lưu Đông Khải chỉ nhàn nhạt đáp rằng mình sống rất tốt, sắp tái giá, không còn liên quan gì đến Lưu Đông Khải nữa.

Chiều hôm đó, khi bảo mẫu cho chim ăn, con chim phượng nhỏ trong lồng bỗng bay vụt ra ngoài, lao thẳng về phía trang viên bên cạnh.

Đúng là nghịch ngợm.

Lâm Yên khoác thêm áo choàng mỏng, thay dép, đi theo để tìm chim phượng nhỏ.

Trong trang viên chỉ có lão quản gia đang quét sân.

Nghe nói, Mẫn Hành Châu vừa mới ra ngoài.

Lão quản gia đang thu dọn mẩu thuốc lá bị dập một nửa.

“Con chim phượng nhỏ của tôi bay sang bên này, bác có thấy nó không?” Lâm Yên hỏi.

Ông lão nghĩ ngợi rồi đáp:

“Chắc nó bay ra rừng sau rồi.”

Lâm Yên men theo hướng tay ông chỉ, đi vào tìm.

Cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng chim phượng nhỏ vốn ham tự do, làm sao dễ dàng để cô bắt lại.

“Đúng là nghịch ngợm, có cần trói lại bằng dây xích không đây?”

Lâm Yên vừa cằn nhằn vừa đuổi theo.

Bảo vệ trong trang viên cũng cầm lưới tới hỗ trợ, cả nhóm người đuổi theo chim phượng nhỏ khắp khu rừng.

Chim phượng nhỏ hoảng sợ, bay cao hơn, cuối cùng len qua một ô cửa sổ, chui thẳng vào biệt thự rộng lớn của trang viên.

Lâm Yên trèo lên lầu, tức đến phồng má, vừa thở hổn hển vừa bực mình:

“Em không chịu về nhà, vậy thì đừng trách chị bỏ mặc em!”

Không tìm thấy chim phượng đâu, Lâm Yên đẩy cửa phòng ngủ của Mẫn Hành Châu ra.

Căn phòng vẫn là phong cách đen trắng quen thuộc.

Trên tay vịn ghế sofa còn vắt chiếc sơ mi trắng và áo vest ngoài.

Mấy tập tài liệu cùng laptop cũng để ngổn ngang đó.

Lão quản gia theo sát phía sau, nhỏ giọng giải thích:

“Thất gia có trở về lúc rạng sáng, tôi chưa kịp gọi người đến dọn dẹp.”

Lâm Yên tiện tay nhặt chiếc sơ mi trắng lên, chợt ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ.

Ở cổ tay áo… hình như còn vương lại vết son môi.

Cô lặng lẽ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết son đỏ ấy, ngắm nhìn rất lâu.

Có lẽ, Mẫn Hành Châu vốn dĩ… không hợp với màu trắng.

Vì màu trắng quá dễ dàng bị những dấu vết của người khác làm vấy bẩn.

Lâm Yên đặt áo sơ mi vào tay lão quản gia, nhẹ giọng nói:

“Vứt đi đi.

Đổi cho anh ấy áo sơ mi màu đen nhé, anh ấy không hợp với trắng.”

Lão quản gia tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn kính cẩn gật đầu làm theo.
 
Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Chương 299: Không còn là bạn bè


Chim Phượng không chịu quay về, Lâm Yên cũng chẳng còn tâm trạng bắt nó lại, đành để nó tự do bay nhảy bên ngoài. Nhốt nó trong lồng chẳng khác nào tước đoạt tự do của nó.

Khi Lâm Yên quay về biệt thự, điện thoại trong túi vang lên — là tin nhắn của Mẫn Hành Châu.

Cô mở ra xem.

Mẫn Hành Châu nhắn:

“Anh đã cho người giúp em tìm rồi.”

Nghĩ tới dấu vết son môi ấy, lòng vẫn còn chần chừ, Lâm Yên cúi đầu, gõ trả lời:

“Không cần làm phiền Thất gia đâu ạ, chỉ là một con chim hư không nghe lời thôi, em không cần nữa.”

Nhấn gửi xong, cô thẳng tay xóa luôn tài khoản WeChat của Mẫn Hành Châu.

Trong phòng họp của tập đoàn PM, Mẫn Hành Châu mặc bộ vest đen ngồi ở vị trí chủ tọa, giữa lúc đang họp lại đột ngột ngừng lại. Đôi mắt đen thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khung chat hiện ra dấu chấm than đỏ.

Tin nhắn của anh:

“Anh mua cho em con chim Phượng mới được không?”

Phía dưới hiện lên dòng thông báo — “Bạn chưa phải bạn bè của đối phương, hãy thêm bạn để trò chuyện.”

“Rầm” một tiếng, điện thoại bị anh ném thẳng xuống bàn.

Giọng anh trầm thấp, phun ra một câu: “Thêm mẹ mày!”

Nữ thư ký phía sau bị dọa cho giật mình, theo phản xạ lùi một bước, hoang mang không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Một lúc sau, Mẫn Hành Châu đứng dậy rời đi.

Rất nhanh sau đó, anh đã tìm được Lâm Yên trong một buổi tiệc ngủ riêng tư tại biệt thự. Trước khi anh tới, biệt thự đã được dọn sạch người. Tầm mắt anh vừa quét qua đã lập tức khóa chặt lấy cô.

Cô cuộn tròn trên chiếc sofa mềm mại, đầu cúi thấp, khoác một chiếc chăn mỏng bằng len, yên tĩnh nhâm nhi bánh ngọt.

Mẫn Hành Châu cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn trà đối diện, đôi chân dài vắt chéo, ánh mắt dõi theo từng động tác nhỏ của cô.

Một chút kem vướng trên đôi môi hồng hào của cô, cô khẽ thè lưỡi muốn l**m đi. Mẫn Hành Châu lấy tay từ trong túi quần ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau giúp cô.

Lâm Yên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mang theo vẻ ngây thơ vô tội:

“Tiểu Tề nhớ cuộc sống độc thân, nên em mới đến chơi thôi mà.”

Mẫn Hành Châu lấy khăn ướt lau tay, cúi mắt liếc nhìn cô:

“Hết hạn thân phận rồi thì không thèm để ý tới anh nữa sao?”

“Anh giận rồi đúng không…” Lâm Yên càng cúi đầu thấp hơn, giọng nhỏ nhẹ, “Em không muốn dỗ anh thì không được à?”

Mẫn Hành Châu sững người, sắc mặt tối lại, “Nhất định phải bướng bỉnh thế sao?”

Anh mặc vest đen phối sơ mi trắng, dáng vẻ lạnh lùng đó làm Lâm Yên không nhịn được mỉa mai:

“Vậy tối qua anh đi gặp ai?”

Ai ôm anh qua đêm? Ai để lại mùi nước hoa trên người anh? Ai mới là chủ nhân của vết son đỏ ấy?

Dĩ nhiên cô không hỏi tới cùng, cũng chẳng biết mình lấy tư cách gì để hỏi. Nhưng mà rõ ràng, cô vẫn để tâm. Rất để tâm.

Mẫn Hành Châu vứt khăn giấy vào thùng rác, giọng điệu thong thả:

“Anh không gặp ai cả.”

Phải, Mẫn Hành Châu vốn lạnh lùng, chưa bao giờ là người dễ dàng khai báo dưới sức ép.

“Không nói thì thôi.” Lâm Yên đặt bánh xuống, ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đong đầy oán giận, biểu cảm vừa ngọt ngào vừa tức tối:

“Vậy anh quản em làm gì, đã xóa rồi thì xóa, anh trước giờ cũng chẳng buồn trả lời tin nhắn của em.”

Mẫn Hành Châu thật sự không hiểu cô rốt cuộc bất mãn điều gì.

Cô càng giận, hốc mắt càng đỏ, nước mắt gần như trực trào. Nhưng may mắn, cô vẫn còn gượng lại được.

Dáng vẻ tủi thân ấy như đang ngầm nhắc nhở anh:

—— Mẫn Hành Châu, em buồn rồi, buồn lắm rồi.

Nhưng cô buồn vì cái gì?

Anh bỏ thời gian giúp cô tìm chim Phượng, vậy mà bị cô thẳng tay xóa bạn.

Người trách móc, lại chính là cô.

Mẫn Hành Châu nhướng mày, giơ tay khẽ vuốt nhẹ đuôi mắt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân trước mặt. Cô hoảng hốt tránh đi cái v**t v* dịu dàng ấy.

Mẫn Hành Châu nắm lấy vai cô kéo lại, cúi người, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt cô lên:

“Phải quản, anh thích đối tốt với em, anh muốn đối tốt với em.”

Anh chầm chậm áp môi lên trán cô, dịu dàng dỗ dành:

“Được chưa nào…”

Lâm Yên đúng là được chiều mà hư, giơ tay đẩy anh ra, giọng không chút nhượng bộ:

“Em không cần anh dỗ đâu!”

Mẫn Hành Châu nhíu mày nhìn cô:

“Em nói không cần thì là không cần à?”

Lâm Yên ôm đầu gối, rúc vào chiếc chăn mỏng, âm thầm lau nước mắt, rồi mới ngẩng đầu lên:

“Em chỉ là đang ở nhà họ Lâm thôi mà, không về thì sao chứ. Anh nói giận là giận luôn.”

Một cái cúi đầu ấy, mái tóc mềm mại vì tĩnh điện mà bù xù lên.

Mẫn Hành Châu đưa tay vuốt lại cho cô, ngắm cô thật lâu, mới phát hiện ra cô vừa mới khóc.

Lâm Yên hít hít mũi, đầu mũi đỏ hồng đáng thương, khiến cho lòng anh cũng mềm đi.

Anh thấp giọng, ngữ khí dịu hẳn:

“Anh chỉ muốn buổi tối có em bên cạnh thôi, em không chịu, anh cũng khó chịu lắm biết không…”

Lâm Yên cắn môi, giọng nức nở đầy tức giận:

“Em bướng bỉnh thì sao chứ, em muốn ở nhà họ Lâm thì sao chứ. Em biết anh không thích nhà họ Lâm, nhưng đó là nhà của em mà.”

Những lời này khiến Mẫn Hành Châu cảm thấy khó hiểu. Đúng là anh không ưa phong cách làm việc của nhà họ Lâm, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả những cô gái mang họ Lâm anh đều bài xích.

Người trước mắt đây chẳng phải đang sống trong nhà anh, ở bên anh sao.

Anh tự thấy bản thân đã đối xử với cô đủ tốt. Nếu tiến thêm bước nữa, quá mức say đắm vào chuyện tình cảm nam nữ không phải là tác phong của anh.

Đứng đây dỗ cô, kỳ thực đã vượt qua giới hạn của anh.

Mẫn Hành Châu nhíu mày:

“Em còn trách anh à? Anh không cho em bướng bỉnh chắc? Em xóa anh rồi, còn bắt anh tới dỗ.”

“Nhưng Mẫn Hành Châu, tình cảm này là em yêu quá cẩn trọng, quá thấp kém, anh có biết không…”

Lâm Yên vẫn đang sụt sùi, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo vest của anh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ biết cụp mắt xuống.

“Chỉ cần anh giận, em liền sợ…”

Mẫn Hành Châu khẽ cúi người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô:

“Đừng làm anh giận nữa, được không?”

“Anh cũng làm em giận đó.” Lâm Yên giận dỗi, nghiêng đầu tránh khỏi tay anh.

Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, cô bé trước mặt rõ ràng đang chống đối. Sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn, nhưng vốn sinh ra trong thế gia, anh vẫn còn giữ lại chút độ lượng.

Đi theo anh bao lâu nay, anh cũng chẳng nỡ buông tay cô.

“Vậy thì làm hòa đi, còn giận dỗi gì nữa.” Anh thấp giọng.

Lâm Yên khẽ ngước nhìn anh, ánh mắt mơ hồ, nhẹ giọng hỏi:

“Giận dỗi? Làm hòa? Chúng ta không nên bình tĩnh suy nghĩ một lần cho rõ ràng sao? Tại sao mỗi lần đau lòng đều là em? Anh có từng thật sự suy nghĩ qua chưa, rằng liệu trong lòng anh có nhất định phải là Lâm Yên không? Anh có yêu Lâm Yên không? Anh có vì em mà nguyện ý không cưới ai khác không? Những câu hỏi này, trong lòng anh có câu trả lời không?”

Anh không có.

Đáng tiếc, Lâm Yên lại có.

Cô yêu, nhưng tình yêu ấy không đủ để ràng buộc.

Cô không phải duy nhất đối với anh.

Nhưng cô vẫn cố chấp.

Lâm Yên đứng dậy, giọng khản đặc:

“Đợi đến khi anh cắt đứt sạch đám ong bướm đó, đợi khi nào anh thực sự hiểu cảm nhận của em… Lúc đó hãy đến tìm em.”

Mẫn Hành Châu nheo mắt, bật cười lạnh, giọng điệu trầm thấp mang theo sự bực bội:

“Vậy em khóc cái gì?”

Lâm Yên trừng mắt nhìn anh, chỉ vào đôi mắt mình, cố chấp nói:

“Anh nhìn cho kỹ, em khóc chỗ nào!”

Trong góc tối nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt Mẫn Hành Châu dần lạnh đi:

“Phải phân rạch ròi như vậy sao? Phải so đo tính toán như vậy à?”

Lâm Yên ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy.”

“Đúng vậy?”

Mẫn Hành Châu xoay người bỏ đi, cửa phòng đóng sầm lại một tiếng “rầm——”, làm cả đèn chùm pha lê trong phòng cũng khẽ lay động.

Tam tiểu thư vẫn đứng ngoài cửa.

Lâm Yên không rời đi, tam tiểu thư cũng chẳng nỡ đi.

Lúc Mẫn Hành Châu đi ngang qua người cô, lạnh giọng ra lệnh:

“Vào trong chăm sóc cô ấy.”
 
Back
Top Bottom