Ánh sáng trắng chói khiến Thư phải nheo mắt khi từ từ tỉnh dậy.
Đầu cô đau nhức như có ai đó đang dùng búa tạ đập liên tục.
Cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra... xe tải... va chạm... rồi tất cả chìm vào tối tăm."
Con tỉnh rồi!"
Giọng mẹ run rẩy vang lên, đầy vui mừng lẫn lo lắng.Thư quay đầu nhìn quanh và thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện.
Mẹ ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe vì khóc.
Bố đứng cuối giường, khuôn mặt nhăn nhó vì lo âu.
Quần áo họ nhăn nhúm, có vẻ như đã ngủ lại bệnh viện nhiều đêm."
Con... con có sao không?"
Bố hỏi bằng giọng khàn khàn, như đã khóc nhiều."
Đau đầu lắm," Thư lên tiếng yếu ớt.
Cổ họng cô khô khốc, giọng nói nghe như giấy nhám.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Con bị tai nạn giao thông ba ngày trước," mẹ nói trong khi lau nước mắt bằng khăn giấy đã ướt sũng.
"Mẹ sợ quá... bác sĩ nói con bị chấn thương đầu, may mà không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mẹ sợ con không tỉnh dậy nữa."
Ba ngày?
Thư cảm thấy như mới vài phút trước thôi cô còn đang lái xe trên đường về nhà.
Ký ức về khoảnh khắc va chạm từ từ trở lại, khiến cô rùng mình."
Bây giờ con cảm thấy thế nào?"
Bố hỏi với giọng quan tâm, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô chăm chú."
Em... em ổn," Thư cố gắng ngồi dậy nhưng đầu lại quay cuồng.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói lạ, như thể ai đó đang thì thầm trong đầu cô:"Mong là con bé này không bị hư não gì.
Chi phí bệnh viện đắt quá rồi, tháng này khó khăn lắm.
Tiền dành dụm bấy lâu giờ hết vào viện phí."
Thư giật mình nhìn quanh phòng.
Ai đã nói điều đó?
Giọng nghe quen quen... như giọng bố?
Nhưng chỉ có bố mẹ cô trong phòng, và cả hai đều đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Bố không hề cử động môi."
Con sao vậy?"
Mẹ hỏi khi thấy Thư nhìn quanh một cách hoang mang."
Không... không có gì."
Thư lắc đầu, cố gắng bỏ qua tiếng nói kỳ lạ đó.
Có lẽ cô đang bị ảo giác do chấn thương đầu."
Con Thư gầy quá, mặt mày tái mét như vậy.
Không biết có di chứng gì không.
Giờ Tuấn sắp thi đại học, cần tiền học phí, mà lại tốn thêm tiền viện phí nữa.
Thôi thì ráng vậy, miễn con không sao là được."
Lần này Thư chắc chắn đó là giọng mẹ, nhưng miệng mẹ không hề cử động.
Cô cảm thấy lạnh toát sống lưng.Một lúc sau, bác sĩ bước vào phòng.
Anh ta khoảng 40 tuổi, đeo kính và có vẻ mệt mỏi.
Áo blouse trắng của anh dính vài vết bẩn, có lẽ đã làm việc liên tục từ sáng."
Chào em, tôi là bác sĩ Tuấn.
Em cảm thấy thế nào?"
"Đau đầu ạ," Thư trả lời một cách thận trọng."
Bệnh nhân này thật phiền phức.
Tôi còn mười ca nữa phải khám, mà cô ta lại tỉnh dậy vào lúc này.
Hy vọng không có biến chứng gì, tôi không muốn làm thêm giờ.
Về nhà vợ đã nấu cơm rồi."
Thư há hốc mồm.
Giọng nói đó... rõ ràng là từ trong đầu bác sĩ!
Nhưng miệng anh ta lại đang nói hoàn toàn khác:"Đó là triệu chứng bình thường sau chấn thương đầu.
Em hãy nghỉ ngơi nhiều.
Về nhà cần theo dõi, nếu có buồn nôn hay chóng mặt thì phải đến bệnh viện ngay.
Tôi sẽ kê đơn thuốc giảm đau cho em."
Bác sĩ viết vội vào tờ giấy, rồi tiếp tục:"Mong là gia đình này đủ tiền mua thuốc.
Nhìn quần áo họ cũng biết hoàn cảnh khó khăn.
Thôi, viết thuốc rẻ vậy."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ," Thư gật đầu, nhưng trong lòng hoang mang tột độ.
Tại sao cô lại nghe được những gì bác sĩ... nghĩ?Sau khi bác sĩ ra về, một cô y tá trẻ bước vào để kiểm tra.
Cô ta khoảng 25 tuổi, trang điểm nhẹ và mỉm cười tươi tỉnh:"Chị khỏe hơn rồi đúng không?
Mọi người lo lắng lắm đấy."
"Ôi trời, cô này tỉnh dậy rồi.
Hy vọng không phải chăm sóc lâu, tôi còn phải lo cho bệnh nhân VIP bên phòng kia nữa.
Họ cho tip nhiều hơn, còn gia đình này nhìn đã biết không có tiền."
Y tá vừa nói vừa kiểm tra huyết áp cho Thư, động tác nhanh gọn và máy móc."
120/80, bình thường.
Vậy là xong ca này.
Bên kia có anh doanh nhân đang chờ, vừa mới chuyển 500 nghìn vào tài khoản cho tôi."
"Huyết áp bình thường, chị yên tâm nhé," y tá nói với nụ cười rạng rỡ.Thư cảm thấy choáng váng.
Cô đang...
đang nghe được suy nghĩ của mọi người?!"
Chị... chị có nghe thấy gì lạ không?"
Thư hỏi một cách thận trọng."
Nghe thấy gì?"
Y tá nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.
"Ở đây yên tĩnh mà.
Chị còn bị ảnh hưởng do chấn thương đầu phải không?
Đó là bình thường."
"Chắc bị ảo giác rồi.
Hy vọng không nghiêm trọng gì, tôi không muốn làm thêm giấy tờ báo cáo."
Thư quyết định không nói gì thêm.
Có lẽ cô đang bị ảo giác do chấn thương đầu.
Nhưng tại sao những "ảo giác" đó lại chi tiết và rõ ràng đến vậy?Ngày hôm sau, Thư được xuất viện.
Trên đường về nhà bằng xe taxi, cô liên tục nghe thấy những giọng nói lạ trong đầu.
Ban đầu cô nghĩ đó là tiếng ồn từ bên ngoài, nhưng dần dần cô nhận ra đó là những suy nghĩ của những người xung quanh.Khi đi qua cửa hàng tạp hóa, cô nghe thấy suy nghĩ của chị chủ quán:"Khách này mặt nhợt nhạt quá, chắc không có tiền mua gì đâu.
Mà ốm ốm vậy, hy vọng không có bệnh lây nhiễm gì."
Khi bác taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu:"Cô gái này vừa ra viện à?
Hy vọng không có bệnh gì lây nhiễm.
Mà tài xế taxi chúng tôi cũng khổ, phải chở đủ loại khách.
Cuốc này chắc không được tip."
Mỗi suy nghĩ như một mũi dao đâm vào lòng Thư.
Cô bắt đầu hiểu rằng đây không phải ảo giác.Về đến nhà, mẹ cô đang nấu cháo gà trong bếp.
Mùi thơm thoang thoảng khiến Thư cảm thấy ấm lòng."
Con ăn cháo đi, mẹ nấu từ sáng đó," mẹ nói với giọng yêu thương, múc cháo ra bát cẩn thận."
Ôi giời, chi phí bệnh viện hết mấy chục triệu rồi.
Không biết bảo hiểm có chi trả hết không.
Thư làm việc mãi mà lương ít, chắc không lo được gì cho gia đình.
Giờ lại thêm tiền thuốc nữa.
Tháng này chắc phải vay mượn rồi."
Thư cảm thấy như bị dao đâm vào lòng.
Mẹ cô đang lo lắng về tiền bạc?
Về việc cô là gánh nặng của gia đình?
Những gì cô luôn sợ nhất đã trở thành sự thật."
Mẹ ơi," Thư lên tiếng nhỏ nhẹ, "mẹ có... có lo lắng gì không?"
"Lo lắng gì?
Mẹ chỉ lo con thôi mà," mẹ cười gượng gạo, vuốt tóc Thư một cách yêu thương.
"Ăn cháo đi, nguội rồi."
"Không dám nói cho con biết được.
Con đã tự ti về mình rồi, biết thêm chuyện tiền bạc chắc con buồn lắm.
Thôi, mẹ tự lo."
Thư nhìn bát cháo nóng hổi nhưng không thể nuốt nổi.
Lần đầu tiên trong đời, cô biết được suy nghĩ thật của mẹ mình.
Sự yêu thương thì có thật, nhưng cũng đi kèm với những lo lắng về vật chất mà mẹ không dám nói ra.Em trai cô Minh Tuấn bước xuống nhà, vừa chơi game trên điện thoại vừa nói:"Chị Thư khỏe rồi à?
Mừng quá.
Em lo lắng chị lắm."
"Phù, may mà chị Thư tỉnh rồi.
Nếu có chuyện gì thì ai nấu cơm, ai rửa bát đây?
Mẹ đã phải lo chăm chị, giờ việc nhà đổ hết lên em.
Mà giờ chị ấy ở nhà nghỉ, chắc lại phải em làm việc nhà mất.
Thi đại học rồi mà vẫn phải lo việc này việc kia."
Thư cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Em trai cô... chỉ lo về việc nhà chứ không thật sự quan tâm đến sức khỏe của cô?
Cô luôn tưởng Tuấn yêu quý mình, nhưng sự thật lại tàn khốc đến vậy."
Tuấn à," Thư gọi với giọng run rẩy, "em... em có nhớ chị không?"
"Nhớ chứ!
Chị là chị gái duy nhất của em mà," Tuấn cười toe toét nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại, ngón tay loay hoay với trò chơi."
Hỏi làm gì vậy?
Hay là chị ấy bị ảnh hưởng não bộ rồi?
Ôi không, vậy ai lo việc nhà bây giờ?
Em sắp thi rồi, không có thời gian rửa bát nấu cơm đâu."
Nước mắt Thư bắt đầu ứa ra.
Cô vội vàng lau đi trước khi ai nhận ra, nhưng nỗi đau trong lòng như xé nát cô ra từng mảnh.Chiều đó, Thu Hà đến thăm với một giỏ trái cây đẹp mắt và bó hoa tươi."
Chị Thư!
Em lo lắng chị lắm đó," Thu Hà ôm cô thật chặt, giọng nói chân thành."
Trời ơi, chị Thư gầy quá, da mặt tái mét.
May mà chị ấy không chết, nếu không em phải làm việc của hai người.
Giờ em đã quen được việc nhẹ nhàng rồi, được sếp Hạnh khen ngợi nữa.
Hy vọng chị ấy hồi phục chậm một chút."
Thư giật mình tách ra khỏi vòng tay Thu Hà.
Cô gái mà cô tưởng là bạn thân nhất ở công ty lại nghĩ như vậy?"
Em... em có nhớ chị không?"
Thư hỏi với giọng run rẩy, cố gắng quan sát khuôn mặt Thu Hà."
Nhớ chứ!
Văn phòng thiếu chị thì buồn lắm," Thu Hà mỉm cười tươi tắn, nắm tay Thư một cách âu yếm."
Nhớ thật đấy, nhớ cảnh chị Thư làm rơi tài liệu, đổ cà phê lên người khách hàng.
Giờ thì em được làm thư ký chính, sếp Hạnh khen em làm việc gọn gàng, chuyên nghiệp.
Các đồng nghiệp cũng nói em giỏi hơn chị Thư nhiều.
Hy vọng chị Thư nghỉ lâu một chút, em muốn chứng minh khả năng của mình."
Thư cảm thấy thế giới quanh mình sụp đổ.
Người cô tin tưởng nhất ở công ty lại mong cô nghỉ lâu để có cơ hội thăng tiến?"
Hà ơi," Thư cố gắng giữ bình tĩnh, "em nghĩ gì về... về cách làm việc của chị?"
"Chị làm việc rất có tâm mà!
Ai cũng biết chị cố gắng," Thu Hà nói một cách chân thành, giọng đầy cảm thông."
Có tâm thì có, nhưng hậu đậu quá.
Mọi người ở công ty đều nói chuyện chị Thư sau lưng.
Thương thì thương, nhưng làm việc với chị ấy stress lắm.
Hôm nào cũng phải dọn dẹp tàn tích sau khi chị ấy làm hỏng gì đó.
Giờ mới thấy làm việc nhẹ nhàng như thế nào."
Thu Hà tiếp tục nói về công việc, về việc sếp Hạnh hỏi thăm sức khỏe Thư, nhưng Thư không còn nghe nổi nữa.
Mỗi câu nói đầy quan tâm của Thu Hà đều đi kèm với những suy nghĩ hoàn toàn ngược lại trong đầu cô ta.Thư không thể chịu đựng thêm nữa.
Cô đứng dậy với lý do đi vệ sinh và chạy lên phòng mình, khóa cửa lại.Ngồi trên giường, Thư ôm đầu và khóc.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống chăn.
Tất cả những gì cô nghe được...
đó có phải là suy nghĩ thật của mọi người không?
Tại sao lại tàn khốc đến vậy?Cô nghĩ đến bác sĩ, y tá, mẹ, em trai, Thu Hà...
Tất cả đều có những suy nghĩ hoàn toàn khác với những gì họ nói ra.
Liệu có ai thật lòng với cô không?"
Mình đang bị điên à?"
Thư thầm thì trong nước mắt.
"Hay mình thật sự có thể...
đọc được suy nghĩ của người khác?"
Cô nhớ đến những câu chuyện về siêu năng lực trong phim ảnh, tiểu thuyết.
Nhưng đó chỉ là hư cấu thôi mà.
Trong đời thực làm gì có chuyện đó?
Nhưng những gì cô nghe được quá chi tiết, quá chân thực để chỉ là ảo giác.Nếu đó là sự thật... nếu cô thật sự có thể nghe được suy nghĩ của mọi người... thì cuộc sống của cô sẽ ra sao?
Liệu cô có thể sống trong một thế giới mà mọi người đều có hai khuôn mặt?Thư nhìn ra cửa sổ, thấy những người đi đường bên dưới.
Liệu họ cũng đang có những suy nghĩ mà miệng không dám nói?
Liệu tất cả mọi người đều sống trong sự giả dối?
Liệu có ai thật lòng trong cuộc sống này không?Lần đầu tiên trong đời, Thư cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng.
Nếu khả năng này là thật, liệu cô có thể sống chung với nó?
Liệu cô có thể tin tưởng ai nữa không?
Hay từ giờ cô sẽ phải sống với việc biết rằng tất cả đều nói dối?Ngoài cửa phòng, tiếng Thu Hà vẫn đang nói chuyện với mẹ cô:"Dạ, chị Thư có vẻ mệt lắm.
Em về đây ạ, cho chị ấy nghỉ ngơi."
"Thôi được rồi, làm đủ màn rồi.
Về nhà xem phim thôi.
Ngày mai lại phải diễn kịch ở công ty nữa.
Hy vọng chị Thư không sớm trở lại, em cần thêm thời gian để thể hiện."
Thư ôm chặt lấy gối, cố gắng không khóc to.
Cuộc đời cô vừa thay đổi hoàn toàn, và cô không biết liệu đó là phước hay họa.
Một khả năng mà nhiều người mơ ước nhưng lại trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô.