Siêu Nhiên Cô Thư Kí Độc Tâm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396240261-256-k105776.jpg

Cô Thư Kí Độc Tâm
Tác giả: DaikuanJin
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

thư ký hậu đậu nhất trong lịch sử Tập đoàn Thành Đạt.

Làm đổ cà phê lên áo sếp, gửi nhầm email, lạc đường trong chính tòa nhà mình làm việc...

đó chỉ là những "thành tích" nhỏ trong chuỗi tai họa bất tận của cô.

Nhưng tất cả thay đổi sau một tai nạn định mệnh khiến Thư có được khả năng đọc tâm người khác.

Ban đầu, cô tưởng đây là món quà từ trời ban, giúp mình hiểu rõ hơn về mọi người xung quanh.

Thế nhưng, sự thật lại tàn khốc hơn cô tưởng...​
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
Cô Thư Kí Hậu Đậu


Minh Thư nhìn đồng hồ đeo tay và thầm chửi thề.

8h47 sáng!

Cô đã muộn... lại rồi."

Chết tiệt, chết tiệt!"

Thư lẩm bẩm trong khi vội vàng cố gắng mở khóa xe máy bằng chìa khóa... của nhà.

Phải mất thêm ba phút nữa cô mới nhận ra mình đang cầm nhầm chìa khóa và tìm được đúng chìa khóa xe trong chiếc túi xách tưởng như là hố đen vũ trụ của mình.28 tuổi, tốt nghiệp đại học loại khá, có việc làm ổn định tại công ty bất động sản hàng đầu thành phố.

Nghe có vẻ ổn phải không?

Chỉ có một vấn đề nhỏ thôi: Minh Thư có lẽ là thư ký hậu đậu nhất trong lịch sử loài người.Chiếc Wave cũ kỹ nổ máy sau tiếng kêu inh ỏi như sắp tắt thở.

Thư vặn ga và lao vun vút trên đường phố Sài Gòn, tóc bay phất phơ vì quên đội nón bảo hiểm.

Đến ngã tư cô mới nhớ ra và vội vàng dừng lại đội nón, khiến anh xe ôm phía sau phải phanh gấp và chửi rủa."

Xin lỗi anh!"

Thư vẫy tay xin lỗi một cách vụng về rồi tiếp tục cuộc hành trình đầy thách thức của mình.Tòa nhà công ty sừng sững với 25 tầng, toàn kính phản quang lấp lánh dưới ánh nắng Sài Gòn.

Thư đỗ xe vội vàng, quên khóa và chạy bộ vào tòa nhà.

Gót giày cao 5cm món quà sinh nhật tự tặng bản thân hồi tháng trước khiến cô đi như một con vịt đang học bước."

Chào chị Thư!"

Bảo vệ chú Minh cười toe toét.

"Sáng nay chị có vẻ... vội vàng đặc biệt nhỉ?"

"Chào chú Minh!

Em... em có hẹn quan trọng!"

Thư nói dối một cách vụng về rồi vội vàng chạy vào thang máy đang đóng cửa."

Chờ tôi với!"

Cô hét lên và cố gắng chạy nhanh hơn.

Thật may, có người đã giữ cửa thang máy cho cô."

Cám ơn anh!"

Thư thở hổn hển bước vào thang máy và... va chạm thẳng vào một người đàn ông đang cầm cốc cà phê.Oạch!Cà phê nóng hổi tạt lên khắp chiếc áo sơ mi trắng tinh của người đàn ông đó.

Thư nhìn lên và gặp đôi mắt đen láy của CEO Minh Hạnh ông sếp mà cô đã "trang trí" áo cho anh ta ít nhất mười lần trong hai năm làm việc."

A... sếp Hạnh!"

Thư đỏ mặt tía tai.

"Em... em xin lỗi!

Em không có ý..."

Sếp Hạnh nhìn xuống chiếc áo sơ mi đắt tiền giờ đây đã trở thành tác phẩm nghệ thuật màu nâu.

Anh thở dài một cách mệt mỏi âm thanh mà Thư đã nghe hàng trăm lần."

Không sao," anh nói bằng giọng điềm tĩnh đáng sợ.

"Chỉ là chiếc áo."

"Nhưng mà..."

Thư vụng về rút khăn giấy từ túi ra, định lau cho anh nhưng chỉ làm cho vết bẩn lan rộng hơn.

"Em... em sẽ đền cho sếp!

Em sẽ mang áo đi giặt, hoặc mua áo mới..."

"Thư."

Giọng sếp Hạnh nghe có vẻ như anh đang cố gắng kiềm chế.

"Tầng mười hai."

Ý anh là tầng mười hai tầng của phòng giám đốc, nơi Thư làm việc với tư cách thư ký riêng của anh.

Thư ấn nút và đứng im lặng trong không khí căng thẳng của chiếc thang máy.Hai phút trôi qua như hai thế kỷ."

Sếp Hạnh," Thư lên tiếng nhỏ nhẹ, "em thật sự xin lỗi.

Em biết mình..."

"Tôi biết," sếp Hạnh ngắt lời.

"Và tôi cũng biết trong túi em có một cái bánh mì sẽ rơi xuống sàn thang máy sau khi cửa mở."

Thư nhìn xuống túi xách của mình.

Đúng là có một cái bánh mì, và bao bì đang rách...Tụp!Cái bánh mì rơi xuống sàn đúng lúc cửa thang máy mở."

Làm sao sếp biết?"

Thư há hốc mồm."

Kinh nghiệm," sếp Hạnh trả lời ngắn gọn và bước ra khỏi thang máy.

"Họp trong mười phút."

Văn phòng của Thư nằm ngay bên ngoài phòng giám đốc, được trang bị đầy đủ máy tính, máy in, tủ hồ sơ và một chiếc bàn nhỏ xinh.

Tuy nhiên, bàn làm việc của cô lúc nào cũng trong tình trạng hỗn loạn như vừa trải qua một trận động đất cấp độ 7."

Chào chị Thư!"

Thu Hà thư ký của phó giám đốc, 25 tuổi, xinh đẹp và hoàn hảo đến mức khiến Thư tự ti về mình vẫy tay chào một cách rạng rỡ.

"Chị có vẻ... bận rộn đặc biệt sáng nay nhỉ?"

Thư nhìn xuống mình.

Áo kiểu nhàu nhĩ, chân váy lệch một bên, tóc bù xù như tổ chim.

Cô thở dài."

Hà ơi, chị hỏi thật nhé.

Theo em, tại sao sếp Hạnh vẫn chưa sa thải chị?"

Thu Hà cười khúc khích.

"Chắc vì chị làm việc có tâm?"

"Có tâm cái gì?

Chị làm đổ cà phê lên áo sếp ấy mười lần, gửi nhầm email cho khách hàng của công ty khác ba lần, và tuần trước còn nhốt sếp ấy trong thang máy vì ấn nhầm nút khẩn cấp!"

"Nhưng mà chị rất dễ thương," Thu Hà nói một cách chân thành.

"Và chị cũng rất tốt bụng.

Mọi người đều thích chị mà."

Thư không tin điều đó.

Cô chắc chắn đồng nghiệp nói về mình sau lưng, chắc hẳn họ cười nhạo những tai họa liên tiếp của cô.Điện thoại reo.

Thư nhấc máy."

A lô, công ty bất động sản Thành Đạt, Minh Thư nghe máy ạ!"

"Thư, vào phòng tôi."

Giọng sếp Hạnh nghe từ điện thoại nội bộ."

Dạ ạ!"

Thư cúp máy và nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục.

Cô mở tủ nhỏ trong góc phòng, lấy ra một chiếc áo kiểu dự phòng bài học kinh nghiệm sau vô số lần làm bẩn quần áo.Gõ cửa ba tiếng rồi bước vào, Thư thấy sếp Hạnh đã thay áo và đang ngồi ở bàn làm việc bằng gỗ sồi đắt tiền.

Anh ta 35 tuổi, cao 1m78, khuôn mặt góc cạnh, mắt đen sâu và luôn có vẻ nghiêm túc.

Là CEO trẻ nhất trong ngành bất động sản, Minh Hạnh được mệnh danh là "Hoàng tử băng giá" vì tính cách lạnh lùng và ít nói."

Sếp cần em làm gì ạ?"

Thư hỏi một cách cẩn thận."

Cuộc họp 9h với đối tác Hàn Quốc.

Em đã chuẩn bị tài liệu chưa?"

Thư cảm thấy máu đông lại trong người.

Cuộc họp với đối tác Hàn Quốc?

Cô có ghi chú điều đó không nhỉ?"

Em... em..."

Cô lật tung cuốn sổ ghi chú của mình.

"A!

Có!

Em có ghi chú đây ạ!"

Thư đưa cuốn sổ cho sếp Hạnh xem.

Anh nhìn vào dòng chữ nguệch ngoạc: "9h họp với đối tác Hàn...

Quốc?

Quốc gia nào nhỉ?"

"Em nghĩ đó là Hàn Quốc," Thư nói một cách không chắc chắn.Sếp Hạnh nhìn cô với ánh mắt không thể đọc được.

"Vậy tài liệu ở đâu?"

"Tài liệu..."

Thư cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.

"Em... em chuẩn bị ngay!"

"Họ sẽ đến trong năm phút."

"Năm phút?!"

Thư hét lên rồi vội vàng che miệng.

"Xin lỗi sếp.

Em ý là... năm phút thì em sẽ... em sẽ..."

Cô chạy ra khỏi phòng, để lại sếp Hạnh ngồi một mình.

Anh lắc đầu và mở máy tính, tự mình chuẩn bị tài liệu.Mười phút sau, Thư quay lại với một chồng giấy in vội vàng, tóc tai còn bù xù hơn lúc sáng."

Em đã chuẩn bị xong!"

Cô thở hổn hển.

"Tài liệu về dự án Golden Park, báo cáo tài chính quý 3, và... và..."

"Và tài liệu của dự án khác hoàn toàn," sếp Hạnh nói khi lật qua các tờ giấy.

"Thư, đây là tài liệu về dự án Ocean View.

Chúng ta họp về dự án Golden Park."

"Em... em lấy nhầm..."

Thư cảm thấy muốn độn thổ mà chết.

"Em sẽ chạy xuống..."

"Không cần."

Sếp Hạnh đứng dậy.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn."

Đúng lúc đó, điện thoại reo báo hiệu khách đã đến.

Thư vội vàng chạy ra ngoài đón khách, và trong lúc dẫn đường, cô vô tình va vào chậu cây cảnh ở hành lang.Ầm!Chậu cây đổ, đất tung tóe khắp nơi."

Ôi trời ơi!"

Thư kêu lên và cúi xuống dọn dẹp, quên mất rằng mình đang mặc váy và đang có khách quan trọng phía sau."

Thư."

Giọng sếp Hạnh nghe có vẻ mệt mỏi đến tận xương tủy.

"Em ra ngoài dọn dẹp.

Tôi sẽ đón khách."

Và thế là Thư ngồi trên sàn hành lang, dọn đất trong khi âm thanh cuộc họp quan trọng vang ra từ phòng giám đốc.

Cô cảm thấy mình như một trò hề."

Tại sao mình lại hậu đậu thế này?"

Thư thầm thì với chính mình.

"Tại sao sếp Hạnh vẫn chưa sa thải mình?"

Cô không biết rằng trong phòng họp, Minh Hạnh đang nghĩ: "Ít nhất Thư không giả tạo như những người khác.

Cô ấy có thể hậu đậu, nhưng rất chân thành."

Và cô cũng không biết rằng cuộc đời mình sắp thay đổi hoàn toàn chỉ sau một tai nạn định mệnh...[Chương 1 kết thúc]
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
TAI NẠN ĐỊNH MỆNH


Tám giờ tối, văn phòng công ty gần như vắng tanh.

Ánh đèn hành lang le lói tạo ra những bóng dài kỳ quái trên sàn nhà.

Thư vẫn ngồi ở bàn làm việc, tóc tai rối tung, mắt đỏ hoe vì căng thẳng kiệt sức.Cô đang cố gắng hoàn thành báo cáo mà đáng lẽ phải nộp từ chiều, một báo cáo quan trọng về dự án Golden Park mà cô đã làm sai từ đầu đến cuối.

Những con số nhảy múa trước mặt như những con kiến bò, khiến đầu cô nhức nhối."

Tại sao mình lại ngu thế này?"

Thư thầm thì, giọng nói run rẩy vì mệt mỏi.

"Tại sao mình không thể làm được một việc đơn giản nào?"

Ngón tay cô gõ lách cách trên bàn phím, xóa đi viết lại hàng chục lần.

Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt thất vọng của sếp Hạnh, mỗi lần nhớ lại cách anh thở dài mệt mỏi, lòng Thư lại thắt lại đau đớn.Cô không phải là người không cố gắng.

Thậm chí, Thư còn cố gắng nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Cô thức khuya để đọc tài liệu, dậy sớm để chuẩn bị công việc, luôn cố gắng hết mình.

Nhưng tại sao... tại sao cô luôn làm hỏng mọi thứ?"

Có lẽ mình không phù hợp với công việc này," Thư nói với chính mình, giọng nói nghe buồn bã đến đau lòng.

"Có lẽ mình chỉ là một gánh nặng."

Những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra.

Thư cố gắng kìm nén, nhưng sự kiệt sức áp lực đã tích tụ quá lâu.

Cô để mặt vào bàn tay thầm lặng khóc, một cách đau đớn như những người đã quá quen với việc ôm nỗi buồn một mình."

Chị Thư?

Chị vẫn còn ở đây à?"

Tiếng Thu Hà vọng từ cửa ra vào khiến Thư giật mình.

Cô vội vàng lau mắt và cố gắng cười một cách gượng gạo."

Hà à, em vẫn còn ở đây sao?"

"Em quên ví ở bàn," Thu Hà bước vào, rồi nhìn Thư với ánh mắt lo lắng.

"Chị có sao không?

Mắt chị đỏ..."

"Không... không có gì đâu.

Chỉ là... mệt thôi."

Thư cố gắng che giấu nhưng giọng nói run rẩy đã bộc lộ tất cả.Thu Hà ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt đầy cảm thông.

"Chị đừng tự trách mình nữa.

Công việc khó, ai cũng có lúc mắc lỗi thôi."

"Nhưng em thấy không?

Hà luôn làm việc hoàn hảo, không bao giờ mắc sai lầm.

Còn chị... chị chỉ biết làm hỏng mọi thứ."

Thư cúi đầu, những giọt nước mắt lại tuôn ra.

"Chị cảm thấy mình vô dụng quá, Hà ạ."

"Chị đừng nói vậy!"

Thu Hà nắm tay Thư.

"Chị là người tốt nhất mà em từng gặp.

Chị quan tâm đến mọi người, luôn sẵn sàng giúp đỡ ai khi họ gặp khó khăn.

Điều đó quan trọng hơn việc không bao giờ mắc lỗi nhiều."

Thư nhìn Thu Hà với đôi mắt đỏ hoe.

"Em nói vậy để an ủi chị thôi, phải không?"

"Không, chị ạ.

Em nói thật lòng."

Thu Hà mỉm cười ấm áp.

"Chị về nhà đi.

Ngày mai sẽ tốt hơn thôi."

Mười giờ đêm, đường phố Sài Gòn vẫn nhộn nhịp như thường lệ.

Ánh đèn neon hắt hiu tạo ra những vệt sáng màu sắc trên mặt đường ướt vì cơn mưa chiều.

Thư trên chiếc Wave cũ kỹ của mình với tốc độ chậm chạp, tâm trí vẫn chìm đắm trong những suy tư buồn bã.Cô nghĩ về cuộc sống của mình.

28 tuổi, chưa có người yêu, công việc thì làm hỏng hoài, không có tài năng đặc biệt gì.

Trong khi bạn bè cùng tuổi đã có gia đình, sự nghiệp ổn định, thì cô vẫn mãi là một cô gái lạc lõng giữa cuộc đời."

Mình sống để làm gì nhỉ?"

Thư thầm thì trong tiếng ồn của động cơ xe.

"Nếu mình biến mất, có ai sẽ nhớ không?"

Nghĩ đến đây, lòng cô lại thắt lại.

Bố mẹ chắc sẽ buồn, nhưng rồi họ cũng sẽ quen.

Đồng nghiệp thì có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải chứng kiến những tai họa của cô.

Còn sếp Hạnh... anh sẽ tìm được một thư ký giỏi hơn, không làm phiền anh nữa.Nước mắt bắt đầu mờ đi tầm nhìn.

Thư dừng xe bên lề đường, cầm khăn giấy lau mắt.

Cô muốn về nhà, muốn ôm chặt chiếc gối và khóc thật to, muốn được ai đó nói với cô rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.Nhưng cô biết mình phải mạnh mẽ.

Ngày mai cô sẽ phải đến công ty, tiếp tục làm việc, tiếp tục cố gắng không làm hỏng thêm gì nữa.Thư khởi động xe và tiếp tục con đường về nhà.

Âm thanh của thành phố về đêm khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết - tiếng còi xe, tiếng nói cười của người đi đường, tất cả đều xa lạ với nỗi đau trong lòng cô.Ngã tư Nguyễn Thị Minh Khai với Điện Biên Phủ, nơi cô qua mỗi ngày để đến công ty.

Đèn giao thông vẫn nhấp nháy đều đặn: đỏ, vàng, xanh.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, bình thường nhàm chán.Thư dừng xe trước đèn đỏ, tâm trí lại chìm vào những suy tưởng tối tăm.

Cô nhớ đến lời mẹ nói chiều hôm qua: "Con gái nhà người ta 28 tuổi đã có chồng có con rồi, còn con..."

Cô nhớ đến ánh mắt thất vọng của bố khi nhìn khoản lương ít ỏi mà cô đưa về.

Cô nhớ đến cái cách các đồng nghiệp nhìn cô, vừa thương hại vừa bực bội.Đèn chuyển sang xanh.

Thư thả phanh và từ từ cho xe lăn bánh.Đúng lúc đó, một chiếc xe tải chạy từ đường ngang với tốc độ cao vượt đèn đỏ.

Tài xế say rượu, mắt mờ đục vì cồn, không hề nhận ra mình đang phạm luật.Thư chỉ kịp thấy ánh đèn pha chói lòa chiếu thẳng vào mặt mình.

Thời gian như ngừng lại trong một giây vô cùng dài.

Cô kịp nghĩ: "Thế này cũng tốt...

ít nhất mình không phải làm phiền ai nữa..."

BOOM!Tiếng va chạm kinh hoàng vang lên trong đêm.

Chiếc Wave nhỏ bé bị hất văng như một món đồ chơi.

Thư cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung, rồi rơi xuống mặt đường với tiếng "thình" đau đớn.Máu chảy ra từ vết thương ở đầu, nhuộm đỏ mái tóc đen dài của cô.

Thư nằm bất động trên mặt đường, ý thức dần mờ dần."

Cứu... cứu với..." cô thầm thì, nhưng giọng nói quá yếu ớt trong tiếng ồn của giao thông.Những tiếng la hét bắt đầu vang lên:"Tai nạn!

Có người bị thương!"

"Gọi cấp cứu nhanh!"

"Cô gái này còn thở không?"

Nhưng Thư không còn nghe rõ nữa.

Ý thức của cô chìm vào màn đêm đen kịt.

Điều cuối cùng cô nghĩ đến không phải là nỗi đau, mà là sự nhẹ nhõm kỳ lạ cuối cùng cô cũng không phải làm phiền ai nữa.Trong căn hộ nhỏ ở quận 7,tiếng chuông điện thoại reo liên tục.

Bố mẹ cô đang ngồi xem tivi thì nghe thấy tiếng chuông báo ."

Ai gọi khuya vậy?"

Mẹ Thư cau mày."

A-lô?

Đây là bệnh viện Chợ Rẫy.

Anh chị có phải là gia đình của chị Lê Minh Thư không ạ?

Chị ấy vừa gặp tai nạn giao thông..."

Tiếng khóc xé lòng của mẹ Thư vang lên trong đêm khuya.

Bố cô run rẩy cầm chiếc điện thoại, mặt mày tái mét."

Con... con bé có sao không?"

"Chúng tôi đang cấp cứu.

Anh chị đến bệnh viện ngay được không ạ?"

Tại văn phòng công ty, sếp Hạnh vẫn đang làm việc trong phòng giám đốc.

Anh đang xem lại báo cáo mà Thư đã cố gắng hoàn thành, trong lòng có chút xót xa khi thấy những dòng chữ nguệch ngoạc đầy nỗ lực của cô."

Cô ấy cố gắng lắm rồi," anh thầm nghĩ.

"Chỉ là... cần thời gian thôi."

Anh không biết rằng ngay lúc này, người thư ký hậu đậu nhưng chân thành của anh đang nằm bất tỉnh trong phòng cấp cứu, cuộc đời cô sắp thay đổi hoàn toàn theo một cách mà không ai có thể tưởng tượng nổi.Ngoài kia, xe cứu thương vẫn đang lao vun vút trên đường phố Sài Gòn với tiếng còi inh ỏi, chở theo một cô gái có số phận vừa bị thay đổi bởi một tai nạn định mệnh...
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
Sự Thật Kinh HOàng


Ánh sáng trắng chói khiến Thư phải nheo mắt khi từ từ tỉnh dậy.

Đầu cô đau nhức như có ai đó đang dùng búa tạ đập liên tục.

Cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra... xe tải... va chạm... rồi tất cả chìm vào tối tăm."

Con tỉnh rồi!"

Giọng mẹ run rẩy vang lên, đầy vui mừng lẫn lo lắng.Thư quay đầu nhìn quanh và thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện.

Mẹ ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe vì khóc.

Bố đứng cuối giường, khuôn mặt nhăn nhó vì lo âu.

Quần áo họ nhăn nhúm, có vẻ như đã ngủ lại bệnh viện nhiều đêm."

Con... con có sao không?"

Bố hỏi bằng giọng khàn khàn, như đã khóc nhiều."

Đau đầu lắm," Thư lên tiếng yếu ớt.

Cổ họng cô khô khốc, giọng nói nghe như giấy nhám.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Con bị tai nạn giao thông ba ngày trước," mẹ nói trong khi lau nước mắt bằng khăn giấy đã ướt sũng.

"Mẹ sợ quá... bác sĩ nói con bị chấn thương đầu, may mà không nguy hiểm tính mạng.

Nhưng mẹ sợ con không tỉnh dậy nữa."

Ba ngày?

Thư cảm thấy như mới vài phút trước thôi cô còn đang lái xe trên đường về nhà.

Ký ức về khoảnh khắc va chạm từ từ trở lại, khiến cô rùng mình."

Bây giờ con cảm thấy thế nào?"

Bố hỏi với giọng quan tâm, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô chăm chú."

Em... em ổn," Thư cố gắng ngồi dậy nhưng đầu lại quay cuồng.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói lạ, như thể ai đó đang thì thầm trong đầu cô:"Mong là con bé này không bị hư não gì.

Chi phí bệnh viện đắt quá rồi, tháng này khó khăn lắm.

Tiền dành dụm bấy lâu giờ hết vào viện phí."

Thư giật mình nhìn quanh phòng.

Ai đã nói điều đó?

Giọng nghe quen quen... như giọng bố?

Nhưng chỉ có bố mẹ cô trong phòng, và cả hai đều đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

Bố không hề cử động môi."

Con sao vậy?"

Mẹ hỏi khi thấy Thư nhìn quanh một cách hoang mang."

Không... không có gì."

Thư lắc đầu, cố gắng bỏ qua tiếng nói kỳ lạ đó.

Có lẽ cô đang bị ảo giác do chấn thương đầu."

Con Thư gầy quá, mặt mày tái mét như vậy.

Không biết có di chứng gì không.

Giờ Tuấn sắp thi đại học, cần tiền học phí, mà lại tốn thêm tiền viện phí nữa.

Thôi thì ráng vậy, miễn con không sao là được."

Lần này Thư chắc chắn đó là giọng mẹ, nhưng miệng mẹ không hề cử động.

Cô cảm thấy lạnh toát sống lưng.Một lúc sau, bác sĩ bước vào phòng.

Anh ta khoảng 40 tuổi, đeo kính và có vẻ mệt mỏi.

Áo blouse trắng của anh dính vài vết bẩn, có lẽ đã làm việc liên tục từ sáng."

Chào em, tôi là bác sĩ Tuấn.

Em cảm thấy thế nào?"

"Đau đầu ạ," Thư trả lời một cách thận trọng."

Bệnh nhân này thật phiền phức.

Tôi còn mười ca nữa phải khám, mà cô ta lại tỉnh dậy vào lúc này.

Hy vọng không có biến chứng gì, tôi không muốn làm thêm giờ.

Về nhà vợ đã nấu cơm rồi."

Thư há hốc mồm.

Giọng nói đó... rõ ràng là từ trong đầu bác sĩ!

Nhưng miệng anh ta lại đang nói hoàn toàn khác:"Đó là triệu chứng bình thường sau chấn thương đầu.

Em hãy nghỉ ngơi nhiều.

Về nhà cần theo dõi, nếu có buồn nôn hay chóng mặt thì phải đến bệnh viện ngay.

Tôi sẽ kê đơn thuốc giảm đau cho em."

Bác sĩ viết vội vào tờ giấy, rồi tiếp tục:"Mong là gia đình này đủ tiền mua thuốc.

Nhìn quần áo họ cũng biết hoàn cảnh khó khăn.

Thôi, viết thuốc rẻ vậy."

"Dạ, cảm ơn bác sĩ," Thư gật đầu, nhưng trong lòng hoang mang tột độ.

Tại sao cô lại nghe được những gì bác sĩ... nghĩ?Sau khi bác sĩ ra về, một cô y tá trẻ bước vào để kiểm tra.

Cô ta khoảng 25 tuổi, trang điểm nhẹ và mỉm cười tươi tỉnh:"Chị khỏe hơn rồi đúng không?

Mọi người lo lắng lắm đấy."

"Ôi trời, cô này tỉnh dậy rồi.

Hy vọng không phải chăm sóc lâu, tôi còn phải lo cho bệnh nhân VIP bên phòng kia nữa.

Họ cho tip nhiều hơn, còn gia đình này nhìn đã biết không có tiền."

Y tá vừa nói vừa kiểm tra huyết áp cho Thư, động tác nhanh gọn và máy móc."

120/80, bình thường.

Vậy là xong ca này.

Bên kia có anh doanh nhân đang chờ, vừa mới chuyển 500 nghìn vào tài khoản cho tôi."

"Huyết áp bình thường, chị yên tâm nhé," y tá nói với nụ cười rạng rỡ.Thư cảm thấy choáng váng.

Cô đang...

đang nghe được suy nghĩ của mọi người?!"

Chị... chị có nghe thấy gì lạ không?"

Thư hỏi một cách thận trọng."

Nghe thấy gì?"

Y tá nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.

"Ở đây yên tĩnh mà.

Chị còn bị ảnh hưởng do chấn thương đầu phải không?

Đó là bình thường."

"Chắc bị ảo giác rồi.

Hy vọng không nghiêm trọng gì, tôi không muốn làm thêm giấy tờ báo cáo."

Thư quyết định không nói gì thêm.

Có lẽ cô đang bị ảo giác do chấn thương đầu.

Nhưng tại sao những "ảo giác" đó lại chi tiết và rõ ràng đến vậy?Ngày hôm sau, Thư được xuất viện.

Trên đường về nhà bằng xe taxi, cô liên tục nghe thấy những giọng nói lạ trong đầu.

Ban đầu cô nghĩ đó là tiếng ồn từ bên ngoài, nhưng dần dần cô nhận ra đó là những suy nghĩ của những người xung quanh.Khi đi qua cửa hàng tạp hóa, cô nghe thấy suy nghĩ của chị chủ quán:"Khách này mặt nhợt nhạt quá, chắc không có tiền mua gì đâu.

Mà ốm ốm vậy, hy vọng không có bệnh lây nhiễm gì."

Khi bác taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu:"Cô gái này vừa ra viện à?

Hy vọng không có bệnh gì lây nhiễm.

Mà tài xế taxi chúng tôi cũng khổ, phải chở đủ loại khách.

Cuốc này chắc không được tip."

Mỗi suy nghĩ như một mũi dao đâm vào lòng Thư.

Cô bắt đầu hiểu rằng đây không phải ảo giác.Về đến nhà, mẹ cô đang nấu cháo gà trong bếp.

Mùi thơm thoang thoảng khiến Thư cảm thấy ấm lòng."

Con ăn cháo đi, mẹ nấu từ sáng đó," mẹ nói với giọng yêu thương, múc cháo ra bát cẩn thận."

Ôi giời, chi phí bệnh viện hết mấy chục triệu rồi.

Không biết bảo hiểm có chi trả hết không.

Thư làm việc mãi mà lương ít, chắc không lo được gì cho gia đình.

Giờ lại thêm tiền thuốc nữa.

Tháng này chắc phải vay mượn rồi."

Thư cảm thấy như bị dao đâm vào lòng.

Mẹ cô đang lo lắng về tiền bạc?

Về việc cô là gánh nặng của gia đình?

Những gì cô luôn sợ nhất đã trở thành sự thật."

Mẹ ơi," Thư lên tiếng nhỏ nhẹ, "mẹ có... có lo lắng gì không?"

"Lo lắng gì?

Mẹ chỉ lo con thôi mà," mẹ cười gượng gạo, vuốt tóc Thư một cách yêu thương.

"Ăn cháo đi, nguội rồi."

"Không dám nói cho con biết được.

Con đã tự ti về mình rồi, biết thêm chuyện tiền bạc chắc con buồn lắm.

Thôi, mẹ tự lo."

Thư nhìn bát cháo nóng hổi nhưng không thể nuốt nổi.

Lần đầu tiên trong đời, cô biết được suy nghĩ thật của mẹ mình.

Sự yêu thương thì có thật, nhưng cũng đi kèm với những lo lắng về vật chất mà mẹ không dám nói ra.Em trai cô Minh Tuấn bước xuống nhà, vừa chơi game trên điện thoại vừa nói:"Chị Thư khỏe rồi à?

Mừng quá.

Em lo lắng chị lắm."

"Phù, may mà chị Thư tỉnh rồi.

Nếu có chuyện gì thì ai nấu cơm, ai rửa bát đây?

Mẹ đã phải lo chăm chị, giờ việc nhà đổ hết lên em.

Mà giờ chị ấy ở nhà nghỉ, chắc lại phải em làm việc nhà mất.

Thi đại học rồi mà vẫn phải lo việc này việc kia."

Thư cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Em trai cô... chỉ lo về việc nhà chứ không thật sự quan tâm đến sức khỏe của cô?

Cô luôn tưởng Tuấn yêu quý mình, nhưng sự thật lại tàn khốc đến vậy."

Tuấn à," Thư gọi với giọng run rẩy, "em... em có nhớ chị không?"

"Nhớ chứ!

Chị là chị gái duy nhất của em mà," Tuấn cười toe toét nhưng mắt vẫn dán vào điện thoại, ngón tay loay hoay với trò chơi."

Hỏi làm gì vậy?

Hay là chị ấy bị ảnh hưởng não bộ rồi?

Ôi không, vậy ai lo việc nhà bây giờ?

Em sắp thi rồi, không có thời gian rửa bát nấu cơm đâu."

Nước mắt Thư bắt đầu ứa ra.

Cô vội vàng lau đi trước khi ai nhận ra, nhưng nỗi đau trong lòng như xé nát cô ra từng mảnh.Chiều đó, Thu Hà đến thăm với một giỏ trái cây đẹp mắt và bó hoa tươi."

Chị Thư!

Em lo lắng chị lắm đó," Thu Hà ôm cô thật chặt, giọng nói chân thành."

Trời ơi, chị Thư gầy quá, da mặt tái mét.

May mà chị ấy không chết, nếu không em phải làm việc của hai người.

Giờ em đã quen được việc nhẹ nhàng rồi, được sếp Hạnh khen ngợi nữa.

Hy vọng chị ấy hồi phục chậm một chút."

Thư giật mình tách ra khỏi vòng tay Thu Hà.

Cô gái mà cô tưởng là bạn thân nhất ở công ty lại nghĩ như vậy?"

Em... em có nhớ chị không?"

Thư hỏi với giọng run rẩy, cố gắng quan sát khuôn mặt Thu Hà."

Nhớ chứ!

Văn phòng thiếu chị thì buồn lắm," Thu Hà mỉm cười tươi tắn, nắm tay Thư một cách âu yếm."

Nhớ thật đấy, nhớ cảnh chị Thư làm rơi tài liệu, đổ cà phê lên người khách hàng.

Giờ thì em được làm thư ký chính, sếp Hạnh khen em làm việc gọn gàng, chuyên nghiệp.

Các đồng nghiệp cũng nói em giỏi hơn chị Thư nhiều.

Hy vọng chị Thư nghỉ lâu một chút, em muốn chứng minh khả năng của mình."

Thư cảm thấy thế giới quanh mình sụp đổ.

Người cô tin tưởng nhất ở công ty lại mong cô nghỉ lâu để có cơ hội thăng tiến?"

Hà ơi," Thư cố gắng giữ bình tĩnh, "em nghĩ gì về... về cách làm việc của chị?"

"Chị làm việc rất có tâm mà!

Ai cũng biết chị cố gắng," Thu Hà nói một cách chân thành, giọng đầy cảm thông."

Có tâm thì có, nhưng hậu đậu quá.

Mọi người ở công ty đều nói chuyện chị Thư sau lưng.

Thương thì thương, nhưng làm việc với chị ấy stress lắm.

Hôm nào cũng phải dọn dẹp tàn tích sau khi chị ấy làm hỏng gì đó.

Giờ mới thấy làm việc nhẹ nhàng như thế nào."

Thu Hà tiếp tục nói về công việc, về việc sếp Hạnh hỏi thăm sức khỏe Thư, nhưng Thư không còn nghe nổi nữa.

Mỗi câu nói đầy quan tâm của Thu Hà đều đi kèm với những suy nghĩ hoàn toàn ngược lại trong đầu cô ta.Thư không thể chịu đựng thêm nữa.

Cô đứng dậy với lý do đi vệ sinh và chạy lên phòng mình, khóa cửa lại.Ngồi trên giường, Thư ôm đầu và khóc.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống chăn.

Tất cả những gì cô nghe được...

đó có phải là suy nghĩ thật của mọi người không?

Tại sao lại tàn khốc đến vậy?Cô nghĩ đến bác sĩ, y tá, mẹ, em trai, Thu Hà...

Tất cả đều có những suy nghĩ hoàn toàn khác với những gì họ nói ra.

Liệu có ai thật lòng với cô không?"

Mình đang bị điên à?"

Thư thầm thì trong nước mắt.

"Hay mình thật sự có thể...

đọc được suy nghĩ của người khác?"

Cô nhớ đến những câu chuyện về siêu năng lực trong phim ảnh, tiểu thuyết.

Nhưng đó chỉ là hư cấu thôi mà.

Trong đời thực làm gì có chuyện đó?

Nhưng những gì cô nghe được quá chi tiết, quá chân thực để chỉ là ảo giác.Nếu đó là sự thật... nếu cô thật sự có thể nghe được suy nghĩ của mọi người... thì cuộc sống của cô sẽ ra sao?

Liệu cô có thể sống trong một thế giới mà mọi người đều có hai khuôn mặt?Thư nhìn ra cửa sổ, thấy những người đi đường bên dưới.

Liệu họ cũng đang có những suy nghĩ mà miệng không dám nói?

Liệu tất cả mọi người đều sống trong sự giả dối?

Liệu có ai thật lòng trong cuộc sống này không?Lần đầu tiên trong đời, Thư cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng.

Nếu khả năng này là thật, liệu cô có thể sống chung với nó?

Liệu cô có thể tin tưởng ai nữa không?

Hay từ giờ cô sẽ phải sống với việc biết rằng tất cả đều nói dối?Ngoài cửa phòng, tiếng Thu Hà vẫn đang nói chuyện với mẹ cô:"Dạ, chị Thư có vẻ mệt lắm.

Em về đây ạ, cho chị ấy nghỉ ngơi."

"Thôi được rồi, làm đủ màn rồi.

Về nhà xem phim thôi.

Ngày mai lại phải diễn kịch ở công ty nữa.

Hy vọng chị Thư không sớm trở lại, em cần thêm thời gian để thể hiện."

Thư ôm chặt lấy gối, cố gắng không khóc to.

Cuộc đời cô vừa thay đổi hoàn toàn, và cô không biết liệu đó là phước hay họa.

Một khả năng mà nhiều người mơ ước nhưng lại trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô.
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
TRỞ LẠI CÔNG TY


Hai tuần sau tai nạn, Thư quyết định trở lại làm việc.

Không phải vì cô đã sẵn sàng, mà vì cô không thể ở nhà thêm một ngày nào nữa.

Mỗi khi nghe được suy nghĩ lo lắng về tiền bạc của bố mẹ, lòng cô lại thắt lại đau đớn.Sáng sớm, Thư đứng trước tủ quần áo, cố gắng chọn một bộ đồ để che giấu sự gầy gò và nhợt nhạt trên khuôn mặt.

Cô trang điểm kỹ hơn bình thường, hy vọng sẽ không ai nhận ra sự thay đổi trong mắt mình."

Con đi làm rồi à?"

Mẹ hỏi khi thấy Thư xuống bếp."

Dạ, con khỏe rồi mà," Thư cố gắng mỉm cười tự tin."

Con gái mình gầy quá, chắc chưa khỏe hẳn.

Nhưng thôi, ở nhà cũng không có thu nhập gì, tiền viện phí còn nợ đây."

Mẹ đưa cho Thư một hộp cơm: "Mẹ nấu cơm mang theo, đừng ăn bừa bãi."

"Hy vọng con làm việc cẩn thận hơn, đừng gây rắc rối gì nữa"Thư nhận hộp cơm, cảm thấy nặng trĩu không chỉ vì thức ăn mà còn vì những lo lắng thầm kín của mẹ.Đường đến công ty quen thuộc nhưng giờ đây mọi thứ đều khác.

Thư có thể nghe thấy suy nghĩ của mọi người cô đi qua.

Trong thang máy, Thư gặp một vài đồng nghiệp khác.

Họ đều tỏ ra vui mừng khi thấy cô:"Chị Thư!

Chúng em lo lắng chị lắm!"

"Mặt sưng vậy, chắc tai nạn nặng lắm.

Mà cũng may, không phải lo thêm công việc nữa."

"Chị có khoẻ không?

Trông chị gầy quá!"

"Gầy và xấu hơn trước nhiều, nhìn ánh mắt cũng lạ lạ."

Mỗi lời quan tâm đều đi kèm với những suy nghĩ tàn nhẫn.

Thư cố gắng giữ nụ cười trên môi nhưng lòng như dao cứa.Đến tầng 12, Thư bước ra và thấy bàn làm việc của mình đã được dọn dẹp gọn gàng.

Tất cả giấy tờ được sắp xếp ngăn nắp, không còn dấu vết của sự hỗn loạn thường ngày."

Chị Thư!"

Thu Hà chạy đến ôm cô.

"Em mừng quá!

Chị khỏe rồi phải không?"

"Ôi không, chị ấy trở lại rồi.

Em đã làm việc tốt mấy tuần qua, giờ lại phải về vị trí cũ.

Sếp Hạnh sẽ không còn để ý đến em nữa."

"Em nhớ chị lắm đó," Thu Hà nói với giọng chân thành."

Nhớ chị thì có, nhưng nhớ cái cảm giác được làm việc quan trọng hơn.

Giờ lại phải trở về làm thư ký phụ.

Chán quá."

"Chị nghỉ lâu quá, em lo lắng lắm," Thu Hà tiếp tục nói trong khi dẫn Thư về chỗ ngồi."

Em đã hy vọng chị nghỉ lâu hơn nữa.

Vài tháng chẳng hạn.

Em đã có kế hoạch để trở thành thư ký chính rồi."

Thư ngồi xuống bàn làm việc, cảm thấy xa lạ với không gian quen thuộc này.

Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, hoàn toàn khác với phong cách của cô."

Em đã dọn dẹp giúp chị đó," Thu Hà nói một cách tự hào."

Dọn dẹp cái gì, em chỉ vứt bớt những đống giấy lộn xộn của chị ấy thôi.

Giờ em hiểu tại sao sếp Hạnh luôn thở dài khi nhìn bàn làm việc này."

"Cảm ơn em," Thư cố gắng mỉm cười.Điện thoại bàn reo.

Thu Hà nhấc máy thay Thư:"A lô, văn phòng giám đốc ạ...

Dạ, chị Thư đã đi làm lại rồi ạ...

Dạ, em sẽ nói với chị ấy."

Thu Hà cúp máy và quay sang Thư: "Sếp Hạnh gọi, muốn gặp chị."

"Chắc sếp muốn kiểm tra xem chị Thư có còn khả năng làm việc không.

Hy vọng chị ấy bị sa thải luôn, em sẽ được thăng chức."

Thư gõ cửa phòng giám đốc ba tiếng như thường lệ.

Giọng sếp Hạnh vang lên từ bên trong: "Vào đi."

Khi bước vào, Thư thấy sếp Hạnh đang ngồi ở bàn làm việc, đang xem một tập hồ sơ.

Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt có vẻ quan sát."

Thư à, ngồi đi," sếp Hạnh chỉ vào chiếc ghế trước bàn."

Cô ấy gầy quá, mặt mày nhợt nhạt.

Tai nạn có ảnh hưởng gì đến khả năng làm việc không nhỉ?

Tôi đã quen với Thu Hà làm việc gọn gàng rồi."

"Anh có khỏe không?" sếp Hạnh hỏi."

Dạ, em khỏe rồi ạ," Thư trả lời, nhưng lòng thầm thắt lại khi nghe được suy nghĩ của anh."

Không biết có nên cho cô ấy làm những việc quan trọng không.

Thu Hà đã làm rất tốt những tuần qua.

Có lẽ nên thử nghiệm khả năng của Thư trước."

"Vậy thì tốt.

Hôm nay em làm việc nhẹ nhàng thôi, làm quen lại với công việc.

Ngày mai chúng ta có cuộc họp với khách hàng Nhật Bản," sếp Hạnh nói."

Hy vọng lần này cô ấy không làm hỏng gì.

Khách hàng Nhật rất coi trọng sự chuyên nghiệp.

Nếu Thư lại gây ra tai nạn như trước..."

"Dạ, em hiểu," Thư gật đầu."

Tôi nên để Thu Hà hỗ trợ, để phòng trường hợp Thư không đủ khả năng.

Cô ấy đã chứng minh được năng lực những tuần qua."

"Anh cần em làm gì hôm nay ạ?"

Thư hỏi."

Em sắp xếp lại lịch họp tuần này và chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai.

Thu Hà sẽ hỗ trợ em," sếp Hạnh trả lời."

Thực ra tôi muốn Thu Hà làm chính, Thư chỉ hỗ trợ thôi.

Nhưng không thể nói thẳng ra được."

Thư cảm thấy như bị tạt nước lạnh vào mặt.

Ngay cả sếp Hạnh, người mà cô tưởng ít nhất còn kiên nhẫn với mình, giờ cũng nghi ngờ khả năng của cô."

Em sẽ cố gắng ạ," Thư nói với giọng yếu ớt."

Hy vọng vậy.

Nếu không, tôi sẽ phải cân nhắc việc thay đổi cơ cấu nhân sự."

Trở ra ngoài, Thư ngồi xuống bàn làm việc với tâm trạng nặng nề.

Cô mở máy tính và bắt đầu làm việc, nhưng tập trung rất khó khăn khi liên tục nghe được suy nghĩ của mọi người xung quanh.Anh Tuấn từ phòng kế toán đi qua:"Cô thư ký hậu đậu trở lại rồi.

Chắc lại có chuyện vui để xem.

Hy vọng lần này không làm hỏng báo cáo tài chính của tôi như tháng trước."

Chị Lan từ phòng nhân sự:"Thư trông khác lạ quá.

Tai nạn có ảnh hưởng đến tâm lý không nhỉ?

Nhìn ánh mắt cũng lạ lạ.

Hy vọng không gây ra vấn đề gì."

Anh Nam từ phòng kinh doanh:"May mà tôi không phải làm việc trực tiếp với cô ấy.

Nghe nói Thu Hà làm thay rất tốt.

Sao không thăng chức luôn cho cô ta đi."

Mỗi suy nghĩ như một mũi kim đâm vào lòng Thư.

Cô cố gắng tập trung vào màn hình máy tính, nhưng những con chữ nhảy múa trước mắt.Thu Hà đến bên cạnh: "Chị ổn chứ?

Trông chị có vẻ mệt."

"Chị ấy trông như ma vậy.

Chắc chưa hồi phục hẳn.

Tốt thôi, em còn có cơ hội thể hiện thêm."

"Em ổn, chỉ hơi mệt thôi," Thư trả lời."

Chị cần em giúp gì không?

Em đã quen với công việc này rồi," Thu Hà nói với giọng quan tâm."

Quen?

Em đã làm tốt hơn chị nhiều.

Sếp Hạnh cũng khen em chuyên nghiệp.

Chị ấy nên về nhà nghỉ tiếp đi."

"Không cần, em cảm ơn," Thư từ chối.Giờ nghỉ trưa, Thư ngồi một mình trong căng tin, ăn hộp cơm mẹ chuẩn bị.

Xung quanh cô là những tiếng cười nói của đồng nghiệp, nhưng cô có thể nghe được cả những suy nghĩ thầm kín của họ.Bàn bên cạnh, mấy cô gái từ phòng marketing đang nói chuyện:"Thư trông khác lạ quá, có phải bị ảnh hưởng não bộ không?"

"Chắc vậy, nhìn ánh mắt cũng lạ lạ.

Mà cũng thương cô ấy, tội nghiệp."

"Nghe nói Thu Hà làm việc rất tốt khi Thư nghỉ."

"Thu Hà giỏi hơn Thư nhiều.

Sao công ty không thăng chức cho cô ấy luôn nhỉ?"

"Hy vọng Thư không gây ra rắc rối gì nữa."

"Chắc chắn sẽ có.

Cô ấy mà làm được việc gì đâu."

Thư cảm thấy muốn khóc.

Cô bỏ nửa hộp cơm và trở về bàn làm việc.Chiều đến, Thư đã hoàn thành được một số công việc cơ bản, nhưng hiệu suất làm việc rất thấp.

Cô liên tục bị phân tâm bởi những suy nghĩ của mọi người.Thu Hà đến kiểm tra công việc của cô: "Chị làm được bao nhiêu rồi?"

"Em đã sắp xếp lịch họp tuần này và chuẩn bị sơ bộ tài liệu cho ngày mai," Thư báo cáo.Thu Hà nhìn qua màn hình máy tính: "Chị nhầm mấy chỗ rồi.

Em sửa lại cho chị nhé."

"Như em dự đoán.

Chị ấy không còn khả năng làm việc tốt nữa.

Em sẽ báo cáo với sếp Hạnh."

"Cảm ơn em," Thư nói yếu ớt.Khi Thu Hà sửa lại công việc, Thư nhận ra rằng cô thật sự đã mắc nhiều lỗi sai.

Khả năng tập trung của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi khả năng đọc tâm.Cuối ngày, khi chuẩn bị về nhà, Thư nghe thấy Thu Hà đang nói chuyện điện thoại:"Dạ sếp, hôm nay chị Thư đã trở lại làm việc...

Dạ, nhưng em thấy chị ấy chưa hồi phục hoàn toàn...

Em đã phải sửa lại nhiều lỗi sai...

Dạ, em hiểu."

"Em đã báo cáo hết cho sếp rồi.

Chắc chắn sếp sẽ cân nhắc lại việc để em làm chính."

Thư cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Thu Hà đã báo cáo sếp Hạnh về những lỗi sai của cô?

Cô bạn mà cô tin tưởng lại đang âm thầm phá hoại cô?Trên đường về nhà, Thư cảm thấy kiệt sức hoàn toàn.

Không phải vì công việc, mà vì việc phải chịu đựng những suy nghĩ tàn nhẫn của mọi người suốt một ngày."

Khả năng này là phước hay họa?"

Thư tự hỏi.

"Liệu mình có thể tiếp tục sống như vậy không?"

Cô bắt đầu hiểu rằng việc biết quá nhiều về suy nghĩ của người khác không phải là món quà, mà là một lời nguyền.

Và cô không biết làm thế nào để thoát khỏi nó.[Chương 4 kết thúc]
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
SỰ THẬT VỀ GIA ĐÌNH


Tối về nhà sau ngày đầu làm việc khá thuận lợi, Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô bắt đầu tin rằng khả năng đọc tâm không hoàn toàn là điều tồi tệ.

Có lẽ cô chỉ cần học cách kiểm soát và nhìn nhận đúng đắn hơn."

Con về rồi à?"

Mẹ chào từ bếp, đang nấu canh chua cá."

Dạ, hôm nay con làm việc khá ổn," Thư cởi giày và đi vào trong."

Mặt con tươi hơn rồi.

Hồi nãy con đi làm về, mẹ lo lắng lắm, sợ con chưa thích nghi được.

Mà tiền lương tháng này chắc phải để hết trả viện phí rồi."

Thư cảm thấy lòng thắt lại.

Mẹ vừa lo lắng cho cô vừa phải lo chuyện tiền bạc."

Mẹ nấu canh chua à?

Con thích lắm," Thư nói và ngồi xuống bàn ăn."

Biết con thích nên mẹ nấu đặc biệt.

Từ hôm con bị tai nạn, mẹ sợ mất con lắm.

Chỉ mong con khỏe mạnh là được, tiền bạc gì cũng lo được."

Bố cô bước vào, vừa về từ công trình xây dựng.

Ông trông mệt mỏi, quần áo còn dính bụi xi măng."

Con gái bố về rồi à?

Hôm nay làm việc thế nào?"

Bố hỏi trong khi rửa tay."

Dạ, tốt ạ bố."

Bố ngồi xuống bàn ăn: "Bố thấy con có vẻ vui hơn, chắc công việc ổn rồi phải không?"

"Dạ, mọi người quan tâm con lắm ạ."

"Tốt quá.

Bố lo con bị đồng nghiệp xa lánh.

Hy vọng con không gây rắc rối gì nữa, công việc này quan trọng lắm."

Em trai Tuấn cũng xuống ăn cơm, tay vẫn cầm điện thoại như thường lệ."

Chị Thư hôm nay ra sao?"

Tuấn hỏi một cách thờ ơ."

Hôm nay không phải nấu cơm rửa bát rồi.

May quá, em ghét làm việc nhà lắm.

Nhưng mà chị Thư trông khỏe hơn, em cũng mừng.

Giờ ai mà biết chị ấy có bình thường không."

Thư thấy suy nghĩ của Tuấn rất thực tế.

Em trai cô vừa mừng vì cô khỏe, vừa lo về việc nhà và cũng có chút nghi ngờ về tình trạng của cô."

Em học bài chưa?"

Thư hỏi."

Học rồi.

Ngày mai có kiểm tra toán."

"Thật ra là em lo lắng lắm.

Nếu thi đại học không đỗ thì sao?

Nhà mình khó khăn rồi, chị Thư lại vừa tốn tiền viện phí.

Em phải cố gắng đỗ để không tốn tiền gia đình."

Sau bữa cơm, cả gia đình ngồi xem tivi cùng nhau.

Mẹ lấy ra một chồng hóa đơn để tính toán."

Tuần này lương con về, mẹ sẽ trả hết tiền viện phí," mẹ nói."

Thật ra mẹ đã phải vay chị Hai bên cạnh 20 triệu rồi.

Hơn 30 triệu tiền viện phí, bảo hiểm chỉ chi trả một phần.

Không dám nói cho con biết, sợ con tự trách mình."

"Mẹ ơi, tiền viện phí nhiều lắm phải không?"

Thư hỏi nhẹ nhàng."

Không nhiều đâu con, bảo hiểm chi trả hết rồi," mẹ nói dối."

Sao mẹ nỡ nói cho con biết.

Con đã tự ti về bản thân rồi, biết thêm chuyện này chắc con buồn lắm.

Thôi, mẹ tự lo."

"Mẹ à, con biết mẹ đang lo lắng về tiền bạc.

Con sẽ cố gắng làm việc tốt hơn," Thư nói chân thành.Mẹ giật mình: "Sao con biết?"

"Con đoán thôi ạ.

Con thấy mẹ lo lắng."

"Con gái mình hiểu biết quá.

Mẹ cố giấu nhưng con vẫn biết.

Hy vọng con đừng làm những việc liều lĩnh để kiếm tiền, mẹ sợ lắm."

Bố cũng lên tiếng: "Không sao đâu, nhà mình vẫn có thể lo được."

"Thật ra bố cũng đang tìm thêm việc làm thêm.

Cuối tuần bố sẽ đi phụ hồ.

Nhưng tuổi già rồi, không biết có chịu nổi không.

Chỉ mong con gái đừng tự trách mình."

Tuấn cũng góp ý: "Em sẽ xin làm thêm vào cuối tuần.

Gia sư cho mấy bạn nhỏ."

"Em muốn giúp gia đình.

Nhưng mà em cũng sợ ảnh hưởng học tập.

Năm cuối cấp ba, nếu học hành kém đi thì sao?

Chị Thư đã hy sinh nhiều rồi, em không muốn thêm gánh nặng."

Tối đó, Thư nằm trên giường suy nghĩ về những gì mình nghe được.

Gia đình cô có tình yêu thương thật sự, nhưng cũng đầy rẫy lo lắng và áp lực thực tế.Mẹ yêu thương cô nhưng cũng phải lo về tiền bạc.

Bố quan tâm cô nhưng cũng lo cô sẽ gây thêm rắc rối.

Tuấn thương cô nhưng cũng có những tính toán thực tế của tuổi trẻ."

Con người thật phức tạp," Thư nghĩ.

"Họ có thể vừa yêu thương vừa tính toán.

Không phải ai cũng hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu."

Ngày hôm sau là thứ bảy, Thư quyết định ở nhà giúp mẹ việc nhà.

Sáng sớm, cô thức dậy thấy mẹ đang ngồi tính toán chi tiêu, trông rất căng thẳng."

Mẹ tính gì đó?"

Thư hỏi."

À, mẹ tính tiền tháng này thôi," mẹ vội cất những tờ giấy."

Tháng này khó khăn quá.

Phải cắt giảm nhiều thứ mới đủ tiền trả nợ chị Hai.

Nhưng cũng phải mua thuốc bổ cho Thư nữa, con ấy gầy quá rồi."

"Mẹ ơi, để con xem với.

Con cũng cần biết tình hình gia đình," Thư nói."

Con còn trẻ, lo gì những chuyện này," mẹ từ chối."

Không muốn con biết gia đình khó khăn đến mức nào.

Nhưng mà con lớn rồi, có lẽ nên cho con biết để con cẩn thận hơn trong chi tiêu."

Sau khi thuyết phục, mẹ cho Thư xem bảng tính.

Thư thấy mẹ đã cắt giảm rất nhiều khoản chi, thậm chí cả tiền mua quần áo cho bản thân."

Mẹ đừng tiết kiệm quá mức.

Con sẽ cố gắng xin tăng ca," Thư nói."

Con gái mình tốt quá.

Nhưng mẹ cũng lo con làm quá sức.

Con vừa mới tai nạn, sức khỏe chưa hồi phục hẳn."

Trưa thứ bảy, khi Thư đang nấu cơm, Tuấn vào bếp."

Chị cần em giúp gì không?"

"Em rửa rau giúp chị," Thư mỉm cười."

Em muốn giúp chị.

Chị chăm sóc em bao năm nay.

Nhưng mà em cũng không thích làm việc nhà lắm, mong chị khỏi nhanh để em không phải làm nữa."

Thư cười trong bụng.

Tuấn vừa muốn giúp đỡ vừa mong cô khỏi sớm để khỏi phải làm việc nhà."

Em học bài xong rồi à?"

"Rồi chị.

Chiều em sẽ đi dạy thêm."

"Em sẽ cố gắng kiếm tiền giúp gia đình.

Nhưng thật ra em cũng muốn dành tiền mua điện thoại mới.

Chiếc này cũ quá rồi, bạn bè cười em."

"Em cẩn thận nhé, đừng về muộn."

"Chị yên tâm.

Em biết lo cho mình rồi."

"Em cảm ơn chị đã quan tâm.

Có chị như vậy em thấy may mắn.

Nhưng có lúc em cũng thấy chị hơi lo xa quá, em đã lớn rồi mà."

Chiều thứ bảy, bố về với khuôn mặt mệt mỏi và một túi trái cây."

Hôm nay về sớm à bố?"

Thư hỏi."

Ừ, bố mua ít trái cây cho con ăn bổ dưỡng," bố đưa túi trái cây cho Thư."

Hôm nay làm việc nặng quá, bố mệt lắm.

Nhưng thấy con gái khỏe mạnh thì bố vui.

Chỉ mong con đừng gây thêm rắc rối gì nữa."

"Cảm ơn bố.

Bố cũng ăn nhé," Thư gọt táo cho bố."

Con gái bố hiếu thảo quá," bố mỉm cười."

Con gái bố tuy hậu đậu nhưng rất biết quan tâm người khác.

Chỉ mong con cẩn thận hơn, đừng để công ty sa thải.

Tuổi già rồi, bố không còn sức lo thêm."

Tối thứ bảy, cả gia đình ngồi xem phim.

Tuấn đề nghị: "Mai chúng ta đi chơi công viên nhé.

Lâu rồi cả nhà không đi chơi cùng nhau."

"Em muốn cả gia đình vui vẻ.

Nhưng mà đi chơi cũng tốn tiền, không biết bố mẹ có đồng ý không."

"Ý hay đấy," bố gật đầu."

Đi chơi cùng nhau thì tốt.

Nhưng phải tính toán chi phí cẩn thận, tháng này đã khó khăn rồi."

"Nhưng tốn tiền lắm," mẹ lo lắng."

Dù sao cũng nên đi.

Con cái cần có kỷ niệm đẹp.

Nhưng phải đi những chỗ rẻ tiền thôi."

"Mẹ ơi, chỉ đi công viên thôi mà, không tốn nhiều," Thư thuyết phục."

Được rồi, mai cả nhà đi chơi," mẹ đồng ý."

Thỉnh thoảng cũng nên vui vẻ.

Nhưng phải nhắc các con tiết kiệm, đừng mua này mua nọ."

Đêm đó, Thư suy ngẫm về những gì mình nghe được.

Gia đình cô không hoàn hảo như cô từng tưởng tượng, nhưng cũng không tồi tệ như cô lo sợ.Mọi người đều có tình yêu thương thật sự, nhưng cũng có những tính toán và lo lắng thực tế.

Mẹ yêu thương cô nhưng cũng phải lo về tiền bạc.

Bố quan tâm cô nhưng cũng mong cô không gây rắc rối.

Tuấn thương cô nhưng cũng có những mong muốn riêng của tuổi trẻ."

Có lẽ đây mới là con người thật," Thư nghĩ.

"Không ai hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu.

Mọi người đều có nhiều mặt khác nhau."

Khả năng đọc tâm giúp cô hiểu được điều này.

Nó không chỉ cho cô thấy sự giả dối mà còn giúp cô hiểu được sự phức tạp của tình cảm con người.Cô cảm thấy trưởng thành hơn, hiểu rằng tình yêu thương không phải lúc nào cũng thuần khiết, và điều đó cũng bình thường.

Quan trọng là mọi người trong gia đình đều cố gắng vì nhau, dù mỗi người đều có những lo lắng riêng.[Chương 5 kết thúc]
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
Bất Ngờ Về Người Bạn Thân


Chủ nhật sáng, cả gia đình Thư chuẩn bị đi công viên như đã hẹn.

Thư đang chọn quần áo thì điện thoại reo."

A lô?"

"Thư!

Mình là Ngọc Anh đây.

Nghe nói bạn bị tai nạn, mình lo lắng lắm.

Hôm nay mình có rảnh, qua thăm bạn được không?"

Thư ngạc nhiên.

Ngọc Anh là bạn thân thời đại học, hai người từng rất gần gũi.

Nhưng sau khi ra trường, mỗi người bận việc riêng, họ ít liên lạc hơn."

Mình ổn rồi mà.

Hôm nay gia đình mình định đi chơi..."

"Vậy chiều mình qua nhé.

Lâu rồi không gặp, nhớ bạn lắm đó."

"Được, mình chờ bạn."

Cúp máy, Thư cảm thấy vui vẻ.

Gặp lại bạn cũ sau một thời gian dài chắc sẽ thú vị.Buổi sáng ở công viên diễn ra vui vẻ.

Cả gia đình cùng nhau tản bộ, chụp ảnh và ăn những món vặt rẻ tiền.

Thư thấy mình thật sự cần những khoảnh khắc bình yên như thế này."

Con gái mình tươi hơn nhiều rồi," mẹ nghĩ khi thấy Thư cười tươi.

"Hy vọng con sẽ hoàn toàn bình phục."

"Gia đình mình dù khó khăn nhưng vẫn hạnh phúc," bố nghĩ khi nhìn vợ con cười đùa."

Đi chơi cùng gia đình vui ghê.

Nhưng tốn 200 nghìn hôm nay, may mà không nhiều lắm," Tuấn vừa vui vừa tính toán.Chiều về đến nhà, Thư tắm rửa và chờ Ngọc Anh.

Đúng 4 giờ chiều, tiếng còi xe hơi vang lên trước cửa.

Thư nhìn ra cửa sổ thấy một chiếc xe Camry màu trắng bóng loáng.Ngọc Anh bước ra từ xe, mặc chiếc váy hàng hiệu, tay xách túi xách đắt tiền.

Cô vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn quyến rũ hơn."

Thư!"

Ngọc Anh ôm chầm lấy Thư khi gặp."

Trời ơi, Thư gầy và xấu quá.

Mặt nhợt nhạt, tóc tai cũng không được chải chuốt.

May mà mình đẹp hơn nhiều."

"Anh ơi, mình nhớ bạn lắm!"

Ngọc Anh nói với giọng rất chân thành."

Nhớ thì có, nhưng chủ yếu là tò mò xem Thư bây giờ ra sao.

Nghe nói bị tai nạn, không biết có dị tật gì không."

Thư bất ngờ trước suy nghĩ thật của Ngọc Anh, nhưng cô cố gắng giữ nụ cười."

Mình cũng nhớ bạn.

Bạn trông đẹp quá, thành công lắm phải không?"

"Ờ, mình đang làm ở công ty quảng cáo, thu nhập khá ổn," Ngọc Anh khiêm tốn."

Mình đang làm account director, lương 50 triệu một tháng.

Còn Thư thì... chắc vẫn làm thư ký với mức lương thấp tè.

Thương cô bạn quá."

Hai người ngồi xuống sofa.

Mẹ Thư đem ra trà và bánh kẹo."

Chào cô ạ.

Cô khỏe không?"

Ngọc Anh chào hỏi lịch sự."

Khỏe, cảm ơn con.

Con bạn của Thư à?"

"Dạ, chúng em là bạn thân thời đại học."

"Nhà Thư nghèo quá.

Cái bàn ghế cũ kỹ, tivi cũng là loại cũ.

Mình may mắn hơn Thư nhiều."

"Cảm ơn cô," Ngọc Anh cười tươi khi nhận trà.Mẹ Thư vào bếp để hai bạn nói chuyện riêng."

Vậy bạn bị tai nạn như thế nào?"

Ngọc Anh hỏi với giọng lo lắng."

Bị xe tải đâm.

May mắn không nguy hiểm gì."

"Mình lo lắng lắm khi nghe tin.

Bạn có bị ảnh hưởng gì không?"

"Nhìn mặt Thư lạ lạ, chắc bị ảnh hưởng não bộ rồi.

Thương cô bạn, nhưng mà cũng may mình không gặp tai nạn như vậy."

Thư cảm thấy buồn.

Người bạn thân một thời của cô giờ đây chỉ còn là sự tò mò và so sánh."

Còn bạn thì sao?

Nghe nói bạn thành công lắm."

"Cũng bình thường thôi.

Làm account director ở công ty quảng cáo, có xe hơi, căn hộ riêng," Ngọc Anh khiêm tốn."

Mình muốn Thư biết mình thành công cỡ nào.

Dù sao cũng phải thể hiện cho cô bạn nghèo này thấy."

"Wow, giỏi quá!

Mình vẫn làm thư ký thôi."

"Thư ơi, việc nào cũng quý.

Quan trọng là hạnh phúc," Ngọc Anh an ủi."

Thư vẫn làm thư ký à?

Tệ quá.

Mình đã vượt xa cô ấy rồi.

Nhưng nói vậy cho có vẻ quan tâm thôi."

Ngọc Anh nhìn quanh căn nhà: "Nhà bạn ấm cúng ghê.

Mình thích những ngôi nhà có không khí gia đình như vậy."

"Nhà nhỏ và cũ kỹ quá.

Căn hộ mình đẹp hơn gấp mười lần.

Nhưng nói vậy cho Thư vui thôi."

"Bạn có người yêu chưa?"

Thư hỏi."

Có rồi.

Anh ấy là giám đốc một công ty IT.

Năm sau chúng mình định cưới," Ngọc Anh rạng rỡ."

Anh ấy giàu lắm, có thể lo cho mình cuộc sống sung túc.

Còn Thư thì... chắc khó mà tìm được người yêu với tình trạng hiện tại."

"Chúc mừng bạn!"

Thư cố gắng tỏ vẻ vui mừng."

Cảm ơn bạn.

Còn bạn thì sao?

Có ai theo đuổi không?"

"Chắc không có ai muốn yêu Thư đâu.

Gầy gò, xấu xí, lại còn hậu đậu.

Thương cô bạn quá."

"Mình vẫn độc thân," Thư trả lời ngắn gọn."

Không sao, duyên tình sẽ đến thôi.

Bạn tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ có người yêu thương," Ngọc Anh động viên."

Nói vậy thôi chứ ai mà muốn yêu.

Phụ nữ bây giờ phải có nhan sắc, tiền bạc mới thu hút được đàn ông."

Hai người tiếp tục trò chuyện về những kỷ niệm thời đại học.

Ngọc Anh kể về công việc, cuộc sống hiện tại của mình một cách hào hứng."

Mình nhớ hồi đó chúng mình hay đi ăn vặt ở quán cô Ba.

Giờ mình ăn ở những nhà hàng sang trọng nhiều hơn, nhưng vẫn thích hương vị ngày xưa," Ngọc Anh nói."

Giờ mình chỉ ăn ở những nhà hàng cao cấp.

Còn Thư chắc vẫn ăn ở những quán vỉa hè.

Thương cô bạn quá."

"Mình vẫn thích ăn ở quán cô Ba.

Hôm nào rảnh chúng mình cùng đi nhé," Thư đề nghị."

Ừ, được thôi.

Thỉnh thoảng ăn đồ dân dã cũng hay," Ngọc Anh gật đầu."

Thôi được, thỉnh thoảng từ thiện cũng tốt.

Đưa Thư đi ăn ở quán vỉa hè, rồi mình sẽ đăng lên Facebook để mọi người thấy mình quan tâm bạn cũ."

"Bạn có nhớ thầy Minh không?

Thầy dạy môn văn học, hay khen bài viết của bạn."

"Nhớ chứ!

Thầy Minh tốt lắm.

Mình vẫn giữ liên lạc với thầy."

"Thầy Minh hay khen mình hơn Thư nhiều.

Mình viết hay hơn, nói năng khéo léo hơn.

Thư chỉ có cái tính chân thành thôi."

Ngọc Anh nhìn đồng hồ: "Trời, 6 giờ rồi.

Mình phải về, tối nay có hẹn với người yêu ở nhà hàng."

"Thế à?

Vậy bạn về đi."

"Hôm nào rảnh mình sẽ gọi bạn.

Chúng mình nên gặp nhau thường xuyên hơn," Ngọc Anh đứng dậy."

Chắc không có lần sau đâu.

Gặp Thư mình cảm thấy thương hại quá.

Thôi, làm một lần từ thiện cũng đủ rồi."

"Cảm ơn bạn đã đến thăm mình," Thư đưa tiễn."

Đừng có cảm ơn chi.

Chúng mình là bạn thân mà," Ngọc Anh ôm Thư."

Thư ơi, mình may mắn hơn bạn nhiều.

Cảm ơn bạn đã giúp mình thấy cuộc sống mình tốt đẹp cỡ nào."

Ngọc Anh lên xe, vẫy tay chào: "Bạn chăm sóc sức khỏe nhé.

Hôm nào rảnh mình sẽ gọi."

"Thôi, lần này cũng đủ rồi.

Mình không muốn gặp lại Thư nữa đâu.

Thấy cô ấy mình cảm thấy thương hại quá."

Thư đứng trong sân nhìn theo chiếc xe biến mất, lòng đầy chua xót.

Cô cảm thấy như vừa bị ai đó tát một cái.Người bạn thân thời đại học mà cô luôn nghĩ là quan tâm đến mình, hoá ra chỉ xem cô như một đối tượng để so sánh và thương hại."

Có phải mình thật sự đáng thương đến vậy không?"

Thư tự hỏi.Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp thời đại học.

Lúc đó Ngọc Anh không giàu có như bây giờ, hai người rất thân thiết.

Nhưng khi hoàn cảnh thay đổi, tình bạn cũng thay đổi theo.Mẹ Thư ra sân: "Bạn con về rồi à?

Bạn ấy trông giỏi giang lắm."

"Dạ, bạn ấy thành công lắm."

"Mình phải học hỏi bạn bè giỏi như vậy.

Nhưng mà quan trọng nhất là làm người phải tốt," mẹ nói."

Bạn con giàu có quá.

Nhưng mình cảm thấy cô ấy hơi kiêu kỳ.

Không bằng con mình chân thành."

Thư ngạc nhiên.

Mẹ cô có cái nhìn khá chính xác về Ngọc Anh."

Mẹ thấy bạn con thế nào?"

"Cô ấy thành công thì có, nhưng mình thích con mình hơn.

Con tốt bụng, chân thành," mẹ nói."

Mình thấy cô ấy nhìn nhà mình với ánh mắt khinh thường.

Dù giàu có nhưng không có tình cảm thật sự."

Thư ôm mẹ: "Cảm ơn mẹ."

"Cảm ơn gì chứ?

Mẹ nói thật mà."

"Con gái mình tuy không giàu có nhưng có tấm lòng tốt.

Đó là điều quan trọng nhất."

Tối đó, Thư nằm trên giường suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Ngọc Anh.

Cô cảm thấy thất vọng sâu sắc về tình bạn mà cô từng trân trọng.Nhưng cô cũng nhận ra rằng không phải tất cả mọi người đều giả dối.

Mẹ cô có cái nhìn rất chính xác về con người.

Có lẽ cô cần học cách phân biệt được ai là người thật lòng, ai chỉ là kẻ giả tạo."

Khả năng đọc tâm này thật sự hữu ích," Thư nghĩ.

"Ít nhất mình biết được ai là người thật lòng với mình."

Cô nhớ lại suy nghĩ của Thu Hà, của sếp Hạnh, của những người đồng nghiệp.

Có người thật lòng quan tâm, có người chỉ giả vờ.

Khả năng này giúp cô phân biệt được điều đó."

Có lẽ mình cần học cách sử dụng khả năng này một cách khôn ngoan hơn.

Không phải để tự làm mình đau khổ, mà để biết được ai đáng tin tưởng."

Thư cảm thấy mình đang từ từ trưởng thành.

Cô bắt đầu hiểu rằng cuộc sống không phải màu hồng, nhưng cũng không hoàn toàn xám xịt.

Có những người thật lòng và có những người giả dối.

Quan trọng là cô phải học cách phân biệt.Và lần đầu tiên, cô cảm thấy biết ơn vì có khả năng đọc tâm.

Dù đôi khi nó khiến cô đau khổ, nhưng nó cũng giúp cô tránh khỏi những tổn thương lớn hơn.[Chương 6 kết thúc]
 
Cô Thư Kí Độc Tâm
SỰ THẬT VỀ SẾP LẠNH LÙNG


Thứ hai đầu tuần, Thư đến công ty với tâm trạng phức tạp sau cuộc gặp gỡ với Ngọc Anh.

Khả năng đọc tâm đã giúp cô nhận ra sự thật đau lòng về tình bạn, nhưng cũng khiến cô trở nên cảnh giác hơn."

Chào chị Thư!"

Thu Hà chào hỏi như thường lệ."

Chị Thư hôm nay có vẻ buồn buồn.

Có chuyện gì không nhỉ?

Hy vọng không phải do sức khỏe."

Thư mỉm cười nhẹ.

Thu Hà thật lòng quan tâm đến cô, không giống như Ngọc Anh."

Chào em.

Hôm nay có việc gì quan trọng không?"

"Có cuộc họp với khách hàng Nhật lúc 10 giờ.

Chị đã chuẩn bị tài liệu chưa?"

Thu Hà hỏi."

Em lo chị sẽ mắc sai lầm như lần trước.

Nhưng em sẽ hỗ trợ chị hết mình."

Thư cảm thấy ấm lòng.

"Em đã chuẩn bị từ hôm qua rồi.

Cảm ơn em đã nhắc."

Điện thoại reo.

Thu Hà nhấc máy: "A lô, văn phòng giám đốc...

Dạ, chị Thư đã đến rồi ạ."

Thu Hà cúp máy: "Sếp Hạnh gọi, muốn gặp chị."

"Chắc sếp muốn kiểm tra lại tài liệu trước cuộc họp.

Hy vọng chị Thư đã chuẩn bị kỹ."

Thư gõ cửa phòng sếp Hạnh.

Anh đang ngồi đọc báo cáo, trông có vẻ căng thẳng."

Chào sếp," Thư chào hỏi."

Thư à, ngồi đi.

Cuộc họp với khách hàng Nhật hôm nay rất quan trọng.

Em đã chuẩn bị tài liệu chưa?"

"Tôi lo lắng về cuộc họp này lắm.

Khách hàng Nhật rất khó tính, họ không tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào.

Nếu Thư lại mắc lỗi như trước..."

"Dạ, em đã chuẩn bị xong rồi ạ," Thư trả lời, cảm thấy áp lực từ suy nghĩ của sếp."

Thực ra tôi đã chuẩn bị tài liệu dự phòng rồi.

Không phải vì không tin Thư, mà vì cuộc họp này quá quan trọng.

Không thể để rủi ro xảy ra."

Sếp Hạnh nhìn vào tài liệu Thư đã chuẩn bị: "Tài liệu khá tốt.

Nhưng em cần lưu ý về phần thống kê này."

"Thực ra Thư làm khá tốt.

Chỉ cần chỉnh sửa một chút thôi.

Cô ấy đã tiến bộ nhiều rồi."

"Dạ, em sẽ sửa lại ngay," Thư gật đầu."

Và nhớ in thêm bản dự phòng.

Khách hàng Nhật thích sự chuẩn bị chu đáo," sếp Hạnh dặn."

Tôi muốn Thư thành công trong cuộc họp này.

Cô ấy đã cố gắng nhiều rồi, xứng đáng được ghi nhận."

Thư bất ngờ.

Sếp Hạnh muốn cô thành công?

Cô luôn nghĩ anh chỉ thấy cô là gánh nặng."

Sếp có tin tưởng em không ạ?"

Thư hỏi một cách thận trọng.Sếp Hạnh ngước lên nhìn cô: "Tại sao em lại hỏi vậy?"

"Thật ra tôi luôn tin tưởng Thư.

Cô ấy có lòng trách nhiệm và chân thành.

Chỉ cần thêm chút kinh nghiệm nữa thôi."

"Em... em cảm thấy mình luôn làm sếp thất vọng," Thư thú thật."

Làm tôi thất vọng à?

Không hề.

Tôi chỉ muốn Thư phát huy hết khả năng của mình thôi."

"Thư à, tôi biết em luôn cố gắng.

Việc có sai lầm là bình thường, quan trọng là em học hỏi từ đó," sếp Hạnh nói."

Tôi thích tính cách chân thành của Thư.

Trong công ty đầy rẫy những người giả tạo, có Thư ở đây làm tôi cảm thấy thoải mái."

Thư cảm thấy ấm lòng.

Hoá ra sếp Hạnh không hề ghét cô như cô tưởng."

Cảm ơn sếp đã luôn kiên nhẫn với em," Thư nói chân thành."

Đó là điều tôi nên làm.

Bây giờ em chuẩn bị cho cuộc họp đi."

"Thực ra tôi khá thích có Thư trong team.

Cô ấy làm không khí văn phòng vui vẻ hơn nhiều."

Thư ra ngoài với tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô bắt đầu hiểu rằng mình đã hiểu nhầm sếp Hạnh từ trước đến nay.Thu Hà đang ngồi ở bàn, chuẩn bị tài liệu phụ: "Chị gặp sếp xong rồi à?

Sếp nói gì?"

"Sếp dặn chuẩn bị thêm tài liệu dự phòng."

"Chị Thư trông vui hơn rồi.

Chắc sếp không mắng chị.

Mừng quá."

"Em giúp chị kiểm tra lại lần cuối được không?"

Thư nhờ."

Được chứ!

Em sẽ giúp chị," Thu Hà vui vẻ đồng ý."

Em muốn chị Thư thành công.

Nếu chị làm tốt, em cũng được khen vì đã hỗ trợ."

Hai người cùng nhau xem lại tài liệu một cách cẩn thận.

Thư phát hiện ra rằng Thu Hà thật sự muốn giúp cô, không phải chỉ vì lợi ích cá nhân.10 giờ sáng, đoàn khách hàng Nhật Bản đến công ty.

Ông Tanaka, trưởng đoàn, là một người đàn ông nghiêm túc khoảng 50 tuổi.

Cả đoàn đều mặc vest đen, trông rất chuyên nghiệp.Thư và Thu Hà đón khách ở sảnh tòa nhà.

Thư cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù có thể nghe được suy nghĩ của khách hàng."

Công ty này có vẻ chuyên nghiệp.

Hy vọng họ đã chuẩn bị tốt cho cuộc họp," ông Tanaka nghĩ."

Xin chào, tôi là Thư, trợ lý của giám đốc Minh Hạnh," Thư giới thiệu bằng tiếng Anh."

Cô này trông trẻ và có vẻ lo lắng.

Hy vọng không phải lần đầu làm việc với khách hàng quốc tế."

"Chào anh.

Mời anh và đoàn lên phòng họp," Thư mời.Trong thang máy, Thư nghe được suy nghĩ của các thành viên trong đoàn:"Tòa nhà khá đẹp.

Công ty có vẻ ổn định."

"Cô trợ lý này lịch sự, hy vọng cuộc họp sẽ suôn sẻ."

"Chúng ta nên quan sát kỹ để đánh giá năng lực của họ."

Cuộc họp diễn ra trong phòng conference lớn.

Sếp Hạnh đã có mặt, mặc vest đen lịch lãm."

Chào mừng quý vị đến với công ty chúng tôi," sếp Hạnh chào bằng tiếng Anh."

Tôi phải làm tốt cuộc họp này.

Hợp đồng với Nhật Bản sẽ mang lại 50 tỷ doanh thu cho công ty."

Ông Tanaka đáp lại: "Cảm ơn anh.

Chúng tôi rất mong được hợp tác."

"Giám đốc này trông có kinh nghiệm.

Hy vọng đề xuất của họ sẽ thuyết phục được chúng tôi."

Thư bắt đầu thuyết trình về dự án.

Cô cố gắng nói chậm và rõ ràng, đồng thời quan sát phản ứng của khách hàng qua suy nghĩ của họ."

Dự án chúng tôi đề xuất có ba giai đoạn chính..."

Thư bắt đầu."

Cô này chuẩn bị khá kỹ.

Slide trình bày đẹp và logic."

"Tiếng Anh của cô ấy khá tốt.

Dễ hiểu."

Khi Thư trình bày đến phần ngân sách, cô thấy suy nghĩ của ông Tanaka thay đổi:"Con số này hơi cao so với kỳ vọng của chúng tôi.

Cần xem xét kỹ hơn."

Thư quyết định điều chỉnh: "Tuy nhiên, chúng tôi có thể linh hoạt trong việc điều chỉnh ngân sách để phù hợp với nhu cầu của quý công ty."

"Tốt, họ có thể thương lượng.

Điều này tích cực."

Sếp Hạnh nhìn Thư với ánh mắt ngạc nhiên và hài lòng."

Thư làm rất tốt.

Cô ấy biết cách đọc được phản ứng của khách hàng và điều chỉnh kịp thời."

Cuộc họp tiếp tục suôn sẻ.

Thư trả lời các câu hỏi một cách tự tin, nhờ vào việc có thể đọc được suy nghĩ thật của khách hàng.Khi một thành viên trong đoàn hỏi về timeline, Thư nghe được:"Chúng tôi cần hoàn thành dự án trước tháng 12.

Hy vọng họ có thể đáp ứng."

"Chúng tôi cam kết hoàn thành dự án trước ngày 30 tháng 11," Thư trả lời."

Tuyệt vời!

Họ hiểu được nhu cầu của chúng tôi."

Cuộc họp kết thúc sau hai tiếng đồng hồ.

Ông Tanaka tỏ ra hài lòng:"Chúng tôi sẽ xem xét đề xuất và phản hồi trong tuần này."

"Đề xuất khá tốt.

Có thể chúng tôi sẽ hợp tác với họ."

Sau khi tiễn khách, sếp Hạnh quay lại phòng họp.

Thư cùng Thu Hà đang thu dọn tài liệu."

Thư, em làm rất tốt hôm nay," sếp Hạnh khen."

Thực sự ấn tượng.

Thư đã tiến bộ rất nhiều.

Cô ấy biết cách đọc được tâm lý khách hàng."

"Cảm ơn sếp.

Em may mắn thôi," Thư khiêm tốn."

Không phải may mắn.

Em đã chuẩn bị rất kỹ và biết cách xử lý tình huống," sếp Hạnh khẳng định."

Tôi nghĩ Thư có năng khiếu làm việc với khách hàng quốc tế.

Có lẽ nên giao cho cô ấy nhiều trách nhiệm hơn."

Thu Hà cũng khen: "Chị làm tuyệt vời!

Em học được nhiều từ chị hôm nay."

"Chị Thư thật sự tài giỏi.

Em tự hào vì được làm việc cùng chị."

Chiều đó, sau giờ làm việc, sếp Hạnh gọi Thư vào phòng."

Ngồi đi Thư.

Tôi muốn nói chuyện với em."

"Tôi muốn khen ngợi Thư về màn thể hiện hôm nay.

Cô ấy xứng đáng được ghi nhận."

"Em có sai sót gì không ạ?"

Thư lo lắng."

Ngược lại, em làm rất xuất sắc.

Tôi muốn giao cho em thêm trách nhiệm," sếp Hạnh nói."

Thư có khả năng phát triển thành một nhân viên chủ chốt.

Tôi muốn đầu tư vào cô ấy."

"Thật à sếp?"

Thư không tin vào tai mình."

Tôi muốn em phụ trách mảng khách hàng quốc tế.

Tất nhiên sẽ có tăng lương đi kèm," sếp Hạnh thông báo."

Thư xứng đáng với cơ hội này.

Cô ấy có tính cách chân thành và khả năng học hỏi nhanh."

"Nhưng sếp, em sợ mình sẽ làm hỏng việc," Thư lo lắng."

Em đã chứng minh được khả năng hôm nay.

Tôi tin tưởng em," sếp Hạnh nói."

Tôi thích cách Thư làm việc.

Cô ấy không giả tạo như nhiều người khác.

Tôi cần những người như vậy trong team."

Thư cảm thấy xúc động.

Lần đầu tiên trong đời, cô được ghi nhận và tin tưởng đến vậy."

Em sẽ cố gắng hết mình để không làm sếp thất vọng," Thư hứa."

Tôi biết em sẽ làm tốt.

Và Thư à, em đã thay đổi nhiều sau tai nạn.

Tôi thấy em trưởng thành và tự tin hơn," sếp Hạnh nhận xét."

Có lẽ tai nạn đã giúp Thư nhìn nhận lại cuộc sống.

Cô ấy bây giờ có vẻ hiểu rõ hơn về con người và tình huống."

Tối về nhà, Thư chia sẻ tin vui với gia đình.

Mọi người đều mừng rỡ cho cô."

Con giỏi quá!"

Mẹ khen."

Mẹ tự hào về con gái mình lắm.

Con xứng đáng với thành công này."

"Bố mừng cho con," bố nói."

Con gái bố tài năng thật.

Bố luôn tin con sẽ thành công."

"Chị Thư giỏi ghê!"

Tuấn hét lên."

Chị mình tuyệt vời quá!

Em tự hào có chị gái như vậy."

Nằm trên giường tối đó, Thư suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Khả năng đọc tâm đã giúp cô rất nhiều trong cuộc họp hôm nay.

Cô có thể hiểu được nhu cầu và phản ứng của khách hàng, từ đó điều chỉnh phù hợp.Hơn nữa, cô cũng hiểu được rằng sếp Hạnh luôn tin tưởng và quan tâm đến cô.

Những lần thở dài của anh không phải vì thất vọng, mà vì muốn cô phát huy hết khả năng."

Có lẽ khả năng này thật sự là một món quà," Thư nghĩ.

"Nó giúp mình hiểu rõ hơn về con người và sử dụng điều đó để làm việc hiệu quả hơn."

Lần đầu tiên kể từ khi có khả năng đọc tâm, Thư cảm thấy hạnh phúc và tự tin về tương lai.

Cô bắt đầu thấy rằng cuộc sống có thể tốt đẹp hơn nếu cô biết cách sử dụng khả năng này đúng cách.[Chương 7 kết thúc]
 
Back
Top Bottom