Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 470: Chương 470



Lưng Lạc Thư Văn cũng cứng đờ trong thoáng chốc. Anh chậm rãi xoay người, thấy rõ ràng đám sinh viên đang chen chúc ngoài cửa, nhưng sắc mặt vẫn không hề biến đổi. Anh lạnh lùng nói:

"Nhàn rỗi quá nhỉ? Hay để tôi dồn hết nhiệm vụ nghiên cứu của tháng sau và tháng tới vào làm luôn trong tháng này nhé?"

Đám sinh viên bên ngoài nghe vậy lập tức tản ra như chim vỡ tổ.

Lạc Thư Văn bế Vệ Thiêm Hỉ đi đến cửa, đóng cửa lại, rồi cúi xuống định hôn cô thêm lần nữa.

Vệ Thiêm Hỉ gầm lên:

"Anh không thấy đủ à?"

Lạc Thư Văn thoáng ngẩn người, rồi giải thích:

May

"Sách viết rằng, sau khi xác nhận quan hệ nam nữ, chúng ta có thể tiến hành các bước tiếp theo như nắm tay, hôn môi… Anh chỉ đang làm những gì mà hai người yêu nhau nên làm thôi. Hơn nữa…"

Lạc Thư Văn vừa nói, vừa đẩy gọng kính lên, giọng đầy vẻ nghiêm túc:

"Anh cảm nhận được sóng điện não của em vừa rồi hoạt động rất mạnh. Điều đó chứng tỏ em rất vui và rất hài lòng khi chúng ta hôn nhau."

Vệ Thiêm Hỉ không muốn nói thêm lời nào. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

"Anh nên nghĩ cách hoàn thành ba điều kiện đi thì hơn. Giờ mà nghĩ tới mấy chuyện này thì còn quá sớm! Lần sau không được thế nữa!"

Vệ Thiêm Hỉ nói xong, mặt lạnh như tiền, rồi vội vàng bỏ đi. Khi xuống cầu thang, chân cô còn có chút run.

Lạc Thư Văn đứng đó, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn theo bóng cô, lẩm bẩm:

"Sách viết đúng thật. Phụ nữ quả nhiên là loài sinh vật phức tạp. Rõ ràng rất vui mà lại tỏ ra không vui. Chậc, so với phụ nữ thì nghiên cứu khoa học đúng là dễ dàng hơn. Nhưng mà… nghiên cứu khoa học không thú vị bằng cô ấy."



Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Chuyện giáo sư Vệ và phó viện trưởng Lạc của Viện nghiên cứu Công nghệ cao hôn nhau trong văn phòng nhanh chóng lan truyền khắp Đại học Thủy Mộc.

Là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất giới học thuật thủ đô, chuyện này không chỉ dừng lại ở Thủy Mộc mà còn nhanh chóng lan sang các trường khác với tốc độ chóng mặt.

Tại Học viện Điện ảnh Hí kịch, Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình nghe được chuyện này.

Ngay cả bà cụ Vệ, người thường xuyên nhảy múa với các giáo viên về hưu trong trường, cũng biết.

Tại Viện Nông nghiệp, Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh đều nghe nói.

Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, nghĩ đến chuyện con gái mình đã đến tuổi gả chồng, vốn định giữ cô lại thêm một hai năm, nhưng nghe chuyện cô con gái "phóng khoáng" trong văn phòng, liền quyết định gấp rút gả cô đi.

Hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn chưa lấy chồng, Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân lo sốt vó, sợ con gái mình để lâu sẽ không ổn.

Vệ Thiêm Hỉ, người đang ở trung tâm của cơn xoáy rắc rối, không tránh khỏi việc bị hiệu trưởng Nhâm và chủ nhiệm khoa Toán của đại học Thủy Mộc mời lên nói chuyện. Hai vị này trước tiên xác nhận quan hệ giữa Vệ Thiêm Hỉ và Lạc Thư Văn. Khi biết hai người là quan hệ yêu đương chính đáng, họ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cả hai ân cần khuyên nhủ:

“Giáo sư Vệ, tuổi trẻ m.á.u lửa, chuyện này chúng tôi hiểu, nhưng vẫn nên kiềm chế một chút. Làm những việc như vậy ở trường thật sự không hay.”

Vệ Thiêm Hỉ đỏ bừng mặt, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Vâng, em biết rồi ạ.”

Hiệu trưởng Nhâm lại hỏi: “Tôi nghe lão Cố bên trường Y nói, thuốc chống ung thư mới được công bố gần đây là do bạn trai cô nghiên cứu ra. Giáo sư Vệ, hay là cô giới thiệu bạn trai mình vào đại học Thủy Mộc đi? Nhân tài y học xuất sắc như vậy, trường chúng ta không thể bỏ lỡ được!”

Chủ nhiệm khoa Toán ngạc nhiên: “Lão Nhâm, tôi nhớ bạn trai của giáo sư Vệ làm nghiên cứu vật lý mà? Học viện công nghệ cao ở Thanh Đại là do anh ta phụ trách mà. Tôi còn nghe sinh viên nói, bạn trai giáo sư Vệ rất giỏi, lĩnh vực nào cũng tinh thông. Sinh viên gặp khó khăn gì, chỉ cần nghe anh ta chỉ một câu là tiết kiệm được bao nhiêu công sức.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 471: Chương 471



Hiệu trưởng Nhâm thắc mắc không kìm được mà hỏi thẳng: “Giáo sư Vệ, cô rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai?”

Vệ Thiêm Hỉ: “……”

Ý thức được câu hỏi của mình hơi khiếm nhã, hiệu trưởng Nhâm vội vàng sửa lại: “Ý tôi không phải thế, tôi chỉ muốn hỏi bạn trai cô rốt cuộc làm nghề gì. Sao một lúc thì nghiên cứu dược học, lúc lại hướng dẫn sinh viên phát minh sáng tạo ở học viện công nghệ cao? Hay là hai người, một là bạn trai cũ, một là bạn trai hiện tại?”

Vệ Thiêm Hỉ: “……”

Yếu đuối, bất lực, đáng thương, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với hiệu trưởng và chủ nhiệm.

Hiệu trưởng Nhâm thấy cô im lặng, tưởng cô có nỗi khổ khó nói, liền thay cô tìm sẵn lý do:

“Giáo sư Vệ, người trẻ mà, khó tránh khỏi bị tình cảm ràng buộc. Không sao cả, chỉ cần cô phân biệt rõ ràng là được. Dù bây giờ mọi người có tư tưởng thoáng hơn, nhưng tình yêu vẫn là một thứ rất thiêng liêng. Nhất định phải trân trọng, đừng làm bừa.”

Chủ nhiệm khoa Toán không thể chấp nhận lời đó. Vệ Thiêm Hỉ là gương mặt vàng của khoa Toán, ông ấy sao có thể để người khác nói cô như vậy. Ngay lập tức, ông phản bác:

“Đừng có nói linh tinh! Phẩm cách của Tiểu Vệ là nhất, sao qua miệng ông lại thành như thế này? Mà Tiểu Vệ là người xuất sắc, đa tài thế nào chẳng lẽ anh không biết? Làm toán, cô ấy đứng đầu thế giới. Làm về năng lượng hạt nhân, cô ấy cũng dẫn đầu toàn cầu. Bây giờ nghiên cứu hàng không vũ trụ, tương lai còn rực rỡ! Một người tài giỏi như vậy, tìm một người bạn đời xứng tầm thì có gì không ổn?”

Câu nói như đánh thức người trong mộng, Vệ Thiêm Hỉ tìm được cơ hội giải thích.

Hiệu trưởng Nhâm nghe xong chỉ hừ lạnh: “Mấy chuyện này đúng là thiên tài mới làm được. Nhưng thiên tài đâu mà lắm thế?”

Vừa dứt lời, ông ấy thấy Vệ Thiêm Hỉ cười gượng: “Hiệu trưởng Nhâm, xin lỗi, mấy chuyện đó đều do Lạc Thư Văn, à, ý tôi là bạn trai tôi làm cả. Tôi và anh ấy đều học toán lý thuyết, nên chuyển sang lĩnh vực khác cũng không khó. Ví dụ tôi nghiên cứu tính toán vật liệu, còn anh ấy là tính toán hóa học. Dược học cũng là một nhánh của tính toán hóa học. Nói thật lòng, năng lực nghiên cứu của bạn trai tôi còn vượt xa tôi, tôi không bằng anh ấy.”

Hiệu trưởng Nhâm nghe xong suýt sặc nước bọt, không dám tin vào tai mình: “Giáo sư Vệ, cô nói gì cơ?”

Chủ nhiệm khoa Toán thì phản ứng nhanh hơn nhiều, lập tức tỏ ý tha thiết:

“Tiểu Vệ à, bạn trai cô giỏi như vậy, sao cô không giới thiệu vào khoa Toán của chúng ta? Khoa Toán rất cần những người tài như thế. Cô nhất định phải khuyên cậu ấy, nhất định phải vào khoa Toán nhé!”



Đã tròn một năm kể từ khi Hoa Quốc đạt được bước đột phá trong lĩnh vực nhiệt hạch kiểm soát.

Trong suốt một năm qua, đất nước này đã trải qua những thay đổi mang tính bước ngoặt. Nhờ chi phí điện năng trở nên rẻ hơn, những ngành công nghiệp phụ thuộc nặng nề vào năng lượng hóa thạch đã bước vào giai đoạn cải cách kỹ thuật. Từ động lực hóa học chuyển sang động lực điện, dù khởi đầu có phần khó khăn, nhưng toàn bộ quá trình chuyển đổi lại diễn ra rất suôn sẻ. Với vị thế dẫn đầu trong cuộc đua cải cách công nghệ này và không có đối thủ xứng tầm, Hoa Quốc thể hiện sự tự tin đầy điềm tĩnh.

Tuy nhiên, các quốc gia khác lại không may mắn như vậy.

Trong khi các nhà máy nhiệt điện trên khắp Hoa Quốc lần lượt ngừng hoạt động, chuyển sang trạng thái sẵn sàng sử dụng hoặc dự phòng khẩn cấp, chi phí điện năng ngày càng giảm sâu, thì những quốc gia khác chỉ có thể giữ nguyên hiện trạng. Họ đã dùng mọi cách có thể, từ công khai đến ngấm ngầm, nghĩ ra vô số chiêu trò, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là công cốc.

May

Những quốc gia vốn kiên nhẫn chờ đợi cũng dần mất đi sự bình tĩnh.

Đây là một cuộc cách mạng năng lượng có thể sánh ngang với cách mạng công nghiệp và cách mạng điện khí. Nếu nắm bắt được cơ hội này, họ có thể không nhất thiết dẫn đầu thời đại, nhưng nếu bỏ lỡ, chắc chắn họ sẽ bị bỏ lại phía sau.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 472: Chương 472



Khi đã có người nỗ lực chạy trước, đây là cuộc đua mà những người khác không thể không tham gia.

Quốc gia đầu tiên nhượng bộ và tìm đến Hoa Quốc chính là Thụy Điển. Với mối quan hệ tốt đẹp giữa Vệ Thiêm Hỉ và Đại học Lund, dù Vệ Thiêm Hỉ đã rời Thụy Điển nhiều năm, cô vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ trong các hoạt động học thuật với trường này, hơn nữa còn là giáo sư danh dự của họ. Nhờ đó, Thụy Điển đã nhanh chóng bắt tay với Hoa Quốc.

Khác với một Hoa Quốc rộng lớn và bao la, Thụy Điển chỉ cần xây dựng một nhà máy phát điện nhiệt hạch kiểm soát là có thể giải quyết triệt để vấn đề điện năng. Thậm chí, họ còn có thể kết nối mạng lưới điện với các nước láng giềng để kiếm lợi nhuận đáng kể từ việc bán điện.

Trong các mối quan hệ ngoại giao, Hoa Quốc luôn tuân theo nguyên tắc bạn đến có rượu thịt, sói đến có gậy gộc. Thụy Điển đã thể hiện thành ý đủ lớn, quyết định ký kết nhiều hiệp ước hợp tác hữu nghị với Hoa Quốc. Đáp lại, Hoa Quốc cam kết xây dựng một nhà máy phát điện nhiệt hạch kiểm soát cho Thụy Điển, do chính Viện Khoa học Kỹ thuật Hoa Quốc trực tiếp thi công.

Dù có đôi chút thất vọng, phía Thụy Điển vẫn đồng ý.

Nhà máy phát điện nhiệt hạch kiểm soát quả thực rất hấp dẫn, nhưng điều họ quan tâm hơn chính là công nghệ của các lò phản ứng nhiệt hạch kiểm soát và hệ thống phát điện từ dòng chảy từ tính.

Dĩ nhiên, sau khi Hoa Quốc xây dựng xong nhà máy, Thụy Điển có thể nghiên cứu ở khoảng cách gần, thỏa mãn mọi sự tò mò. Nhưng đối với nghiên cứu khoa học, khi không nắm được lý thuyết hay công nghệ cốt lõi, việc muốn thực hiện nghiên cứu ngược công nghệ chẳng khác nào leo lên trời cao.

Hoa Quốc dễ dàng đồng ý xây dựng nhà máy chính vì lý do này.

Lịch sử đóng cửa và tự cô lập đã để lại bài học sâu sắc cho Hoa Quốc. Dựa trên bài học đó, họ không khư khư giữ công nghệ nhiệt hạch kiểm soát trong tay. Thay vào đó, họ hiểu rằng cách đúng đắn để giữ vững vị trí của mình chính là không ngừng tiến lên, bỏ xa đối thủ càng nhiều càng tốt.

Hơn nữa, trên trường quốc tế, quá nhiều kẻ đang thèm khát miếng mồi béo bở mang tên nhiệt hạch kiểm soát. Việc tìm kiếm một vài đồng minh để chia sẻ áp lực cũng là lựa chọn không tồi.

Khi Thụy Điển đạt được điều họ mong muốn, những quốc gia khác vốn đang quan sát cũng lần lượt tham gia vào bàn đàm phán.

Năm nay vừa khởi đầu đã đầy sóng gió, báo hiệu một năm không hề yên bình.

Nhờ nhiệt hạch kiểm soát, quá trình toàn cầu hóa đã phát triển với tốc độ chóng mặt. Nếu nói về người hưởng lợi lớn nhất, đó chắc chắn là các quốc gia. Nhưng nếu nói về người hưởng lợi trực tiếp nhất, không ai khác ngoài Tập đoàn Tân Thời Đại.

May

Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh từ lâu đã có ý định thâm nhập thị trường quốc tế. Tuy nhiên, do vướng mắc chính sách, họ mãi không thể bước đi đầu tiên. Nay chính sách thuận lợi đã được ban hành, hai cô cháu nhanh chóng chớp thời cơ, đứng ở đầu ngọn gió, đồng hành cùng bước tiến của đất nước, mở Tập đoàn Mua sắm Tân Thời Đại ở các quốc gia đã ký kết hiệp ước hợp tác hữu nghị với Hoa Quốc.

Để nâng tầm hình ảnh quốc tế của tập đoàn, Vệ Đại Nha, sau khi tham khảo ý kiến và nhận được đề xuất từ Vệ Thiêm Hỉ, đã đổi tên tập đoàn thành Newstyle. Thời Đại và Style có cách phát âm tương tự nhau. Tên gọi Tân Thời Đại mang ý nghĩa mở ra kỷ nguyên mới phù hợp với bối cảnh trong nước lúc bấy giờ, còn Style lại gợi lên phong cách mới, mang đậm sắc thái quốc tế.

Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha cũng áp dụng mô hình kinh doanh mà Lạc Thư Văn từng đề xuất. Trước đây, tập đoàn chỉ thu lợi trong nước, nay đã trở thành cỗ máy kiếm tiền toàn cầu... Doanh thu của Tập đoàn Tân Thời Đại tiếp tục phá vỡ kỷ lục.

Một tờ báo còn đăng bài viết chi tiết về lịch sử phát triển của tập đoàn, đặt ảnh Vệ Đông Chinh lên trang nhất và dành một phần lớn bài báo để viết về câu chuyện làm giàu của anh ấy. Cuối cùng, bài báo còn nhấn mạnh rằng Vệ Đông Chinh vẫn đang độc thân.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 473: Chương 473



Trong mắt bà cụ Vệ, Vệ Đông Chinh ba mươi tuổi đã là lớn, nhưng những người khác thì không nghĩ vậy. Đàn ông bốn mươi vẫn còn mạnh mẽ như hổ!

Ba mươi tuổi là độ tuổi sung mãn nhất trong đời. Trong bức ảnh, Vệ Đông Chinh mặc bộ vest cao cấp, áo sơ mi trắng bên trong phẳng phiu không chút nhăn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt giá. Mái tóc húi cua gọn gàng, ánh mắt sắc bén, kết hợp với khối tài sản hàng tỷ, khiến không ít người nhìn anh ấy mà ghen tị.

Đọc bài báo, nhiều người đàn ông không khỏi chua xót. Làm sao có kẻ vừa đẹp trai hơn, tài giỏi hơn, lại giàu có hơn mình đến vậy?

Sự hiện diện của Vệ Đông Chinh như một cú đánh chí mạng vào lòng tự tôn của cánh đàn ông.

Ngoại trừ số ít những người âm thầm ngưỡng mộ khối tài sản khổng lồ và ngoại hình xuất chúng của anh ấy, phần lớn đàn ông đều không có thiện cảm với anh ấy. Nếu có cảm giác tích cực nào, thì đó chỉ là sự ghen tị.

Nhưng với phái nữ, lại là chuyện khác!

Chỉ sau một đêm, Vệ Đông Chinh đã trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng vô số cô gái. Có tiền, có sắc, nếu được gả cho anh ấy, có lẽ đời này đã viên mãn trọn vẹn!

Trong thời đại ngày nay, tư tưởng đã trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Dù chưa có ai dám công khai gọi Vệ Đông Chinh là ‘ông xã’, nhưng trong lòng nhiều người, hình ảnh của anh ấy đã âm thầm chiếm giữ một vị trí đặc biệt. Người ta cắt tấm ảnh chân dung của Vệ Đông Chinh từ báo, dán lên tường, kẹp vào sách, thậm chí còn lồng khung kính để trưng bày. Tấm ảnh đen trắng của anh ấy xuất hiện trong vô số gia đình. Cũng may, bức ảnh báo đăng là ảnh toàn thân; nếu chỉ là ảnh chân dung kiểu chứng minh thư, chắc hẳn đã khiến không ít người ngán ngẩm.

May

Nhờ bài viết của tòa soạn, chỉ sau một đêm, Vệ Đông Chinh trở thành tâm điểm của mọi lứa tuổi, và đồng thời cũng kéo về mình biết bao ánh mắt ghen ghét từ người khác giới.

Những cô gái đang yêu đến cả ảnh của bạn trai mình còn không dám mang về nhà, nhưng lại ngang nhiên treo ảnh Vệ Đông Chinh trên đầu giường. Điều đó thử hỏi có khiến tình cảm của đôi trẻ yên ổn được không? Những người phụ nữ đã lập gia đình lại càng không tránh khỏi so sánh chồng mình với anh ấy. Càng so càng thấy chán nản, càng nghĩ càng thêm tủi thân. Đúng là hàng so hàng phải vứt, người so người càng tức đến điên!

Ngay cả những người lớn tuổi, dù đã qua thời nghĩ đến yêu đương, cũng không thể kiềm lòng. Họ đem Vệ Đông Chinh ra so sánh với con cái, rồi lại với con rể. Cuối cùng, họ rút ra một kết luận: "Nếu con mình được một nửa tài cán của cậu ấy, chẳng phải là mãn nguyện biết bao? Mà nếu Vệ Đông Chinh là con trai nhà mình, thì có c.h.ế.t ngay lúc này cũng mãn nguyện ra đi."

Thế nên người ta thường nói, so sánh là nguồn cơn của mọi tổn thương. Sự xuất hiện của Vệ Đông Chinh trở thành thước đo lý tưởng, khiến cánh đàn ông trong xã hội từ bạn trai, chồng, con trai đến con rể đều bất giác rơi vào cảnh ngộ khó xử. Họ bị người yêu ghét bỏ, bị vợ chê bai, bị mẹ ruột thất vọng, đến cả mẹ vợ cũng chẳng buồn hài lòng. Nhưng trớ trêu nhất là Vệ Đông Chinh hoàn toàn không hay biết mình đã vô tình gây ra biết bao "tai họa" như thế!

Đáng buồn hơn, những người thầm mến Vệ Đông Chinh lại chẳng dám tiến thêm bước nào. Dù anh ấy là một chàng trai độc thân hoàn mỹ, nhưng sự giàu có và địa vị của anh ấy khiến người ta cảm thấy anh ấy quá xa tầm với. Họ chỉ dám ngầm ngưỡng mộ, chứ không ai đủ can đảm hành động. Vậy là, Vệ Đông Chinh vẫn giữ nguyên danh hiệu chàng trai vàng độc thân.

Thời gian này, vận may liên tiếp kéo đến với Vệ Đông Chinh. Anh ấy thu lợi từ khắp nơi, tiền tài đổ về như thác lũ, tâm trạng lúc nào cũng phấn chấn. Khi đi giao dịch với Bộ Thương mại Trung Quốc, gương mặt anh ấy luôn rạng rỡ, bước chân cũng dường như có gió thổi nâng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 474: Chương 474



Tuy nhiên, Mã Lệ, nhân viên phụ trách xử lý công việc cho Vệ Đông Chinh ở Bộ Thương mại, thì đang trong trạng thái “sụp đổ” hoàn toàn.

Cô ấy không khỏi thầm nghĩ: "Tập đoàn Tân Thời Đại này định làm bá chủ thế giới hay sao?" Vài ngày trước, họ vừa thiết lập quan hệ thương mại với Thụy Điển, hôm qua lại ký kết với Anh, hôm nay đã đến đây để thương thảo với Thụy Sĩ. Trời đất, thiết lập mối quan hệ thương mại giữa hai quốc gia là chuyện phức tạp đến nhường nào! Nhất là khi một tập đoàn công nghiệp lớn muốn tiến vào thị trường nước ngoài, quy trình thẩm định và đóng dấu phê duyệt rắc rối đến mức khiến người ta phát điên.

Nếu như Vệ Đông Chinh luân phiên làm việc qua các quầy giao dịch khác nhau, có lẽ Mã Lệ sẽ thấy dễ thở hơn. Dẫu sao, Bộ Thương mại cũng có đến hai mươi mấy quầy, nếu mỗi quầy chỉ phải xử lý vài lần trong hai tháng, cô ấy sẽ không đến mức quá tải. Nhưng đằng này, Vệ Đông Chinh cứ nhắm đúng quầy của cô ấy mà tới! Cảm giác như anh ấy cố tình "gây khó dễ," khiến Mã Lệ nghi ngờ rằng mình đã từng đắc tội với anh ấy ở kiếp trước.

Thế nhưng, Bộ Thương mại lại quy định phải tiếp đãi những doanh nhân tiêu biểu, đại diện cho hình ảnh quốc gia, với thái độ phục vụ tốt nhất. Dù Mã Lệ rất muốn trừng mắt nhìn anh ấy một cái, cô ấy cũng không dám. Tất cả nỗi bực bội chỉ biết nuốt ngược vào trong, tự mình chịu đựng.

Đáng nói hơn, đồng nghiệp xung quanh lại càng khiến cô ấy thêm khổ sở. Họ tỏ ra vừa ghen tị vừa hả hê, không ngừng đồn đại rằng Mã Lệ là người “có số hưởng” mới giữ chân được khách hàng lớn như Vệ Đông Chinh. Họ còn dự đoán cô ấy sẽ được thăng chức chỉ nhờ vào việc đã xử lý nhiều hồ sơ cho anh ấy. Nhiều người thậm chí còn mong muốn thay vị trí của cô ấy, mỉa mai sau lưng cô ấy không ngớt.

Trong mắt đồng nghiệp, Vệ Đông Chinh là người đàn ông đẹp trai và giàu có. Nhưng với Mã Lệ, anh ấy chẳng khác gì một "ác quỷ" luôn đeo bám, khiến cô ấy cảm thấy còn oan ức hơn cả Đậu Nga!

Vệ Đông Chinh quả thật đã để tâm đến Mã Lệ, nhưng không phải là kiểu vừa gặp đã yêu, mà đơn giản chỉ là cảm giác cô ấy trông rất quen mắt.

Mã Lệ không thuộc kiểu người đẹp xuất sắc, chỉ có thể nói là dáng vẻ rất ưa nhìn. Cô ấy không giống các đồng nghiệp khác thích trang điểm kỹ càng, lúc nào cũng để mặt mộc, tóc thì chẳng cầu kỳ, chỉ đơn giản buộc gọn ra sau thành một bím. Gặp ai cô ấy cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy không phải là kiểu cười giả tạo như mọi người khác. Nụ cười của Mã Lệ mang theo sự chân thành, giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt của sảnh giao dịch, giọng cô ấy không to nhưng tiếng cười lại sáng bừng cả không gian.

Lần đầu tiên Vệ Đông Chinh đến bộ phận thương mại để giải quyết công việc, thời tiết ở thủ đô không tốt, mưa rả rích khiến tâm trạng anh ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Khi bước vào sảnh giao dịch, trong lòng anh ấy thầm nghĩ chuyến đi này e rằng chẳng mấy suôn sẻ.

Ai ngờ khi ngẩng đầu lên, anh ấy bắt gặp một cô gái trẻ, trên tay ôm một chồng tài liệu, bước nhanh qua trước mặt anh ấy với tiếng giày cao gót lách cách. Đôi giày cao gót ấy là sản phẩm của chính tập đoàn Tân Thời Đại do anh ấy sáng lập. Tiếng Anh của anh ấy không tốt lắm nhưng lại muốn bắt chước phong cách đặt tên cao cấp của các thương hiệu Ý, nên đã đặt tên cho giày của công ty mình là "ary", dịch ra tiếng Trung là "Mã Lệ".

May

Cô gái trẻ ấy mang nụ cười rạng rỡ, chỉ nhìn thoáng qua mà tâm trạng Vệ Đông Chinh đã tốt lên không ít. Nhìn thêm vài lần nữa, anh ấy phát hiện cô gái không chỉ đi đôi giày cao gót thuộc thương hiệu của công ty mình mà cả bộ vest và áo sơ mi cô ấy mặc cũng vậy. Ngay lúc ấy, Vệ Đông Chinh đã bắt đầu thấy hứng thú mãnh liệt với Mã Lệ.

Trong mắt anh ấy, đây là một cô gái rất có gu thẩm mỹ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 475: Chương 475



Thế là, Vệ Đông Chinh lập tức bước tới quầy của Mã Lệ để giải quyết công việc.

Nói thật, lần đầu tiên gặp Vệ Đông Chinh, Mã Lệ trong lòng vô cùng phấn khích, vui đến nỗi cầm bút cũng không chắc tay. Sau khi xử lý xong việc cho Vệ Đông Chinh, lưng cô ấy đã đẫm mồ hôi. Đây là dự án hợp tác nước ngoài của tập đoàn Tân Thời Đại, mỗi con dấu trên chồng tài liệu dày cộp ấy đều do chính tay cô ấy đóng.

Dù việc đóng dấu này chẳng liên quan mấy đến việc mở rộng kinh doanh quốc tế của Tân Thời Đại, nhưng Mã Lệ vẫn cảm thấy bản thân có chút gắn bó khó tả với một tập đoàn lớn mang lại vinh quang cho đất nước như thế.

May

Lần đầu tiên luôn rất đẹp đẽ, dù có đóng dấu đến mỏi nhừ cánh tay, Mã Lệ vẫn thấy lòng ngập tràn niềm vui.

Ai ngờ, hôm sau Vệ Đông Chinh lại đến, trực tiếp tìm đến quầy của cô ấy, cười tươi rói đưa cho cô ấy một chồng tài liệu dày cộp khác. Chỉ nhìn số tài liệu ấy thôi, Mã Lệ đã thấy tay mình mỏi nhừ.

Hai ngày sau, Vệ Đông Chinh lại xuất hiện, vẫn là ở quầy của cô ấy. Lúc này, không cần nhìn đến tài liệu anh ấy mang đến, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Vệ Đông Chinh là hai cánh tay của Mã Lệ đã như bị đổ chì.

Hết lần này đến lần khác, mỗi lần nhìn thấy Vệ Đông Chinh, nụ cười xã giao của Mã Lệ gần như không thể giữ nổi. Trong lòng cô ấy muốn hỏi: “Anh không thể tìm người khác sao? Sao cứ phải làm khó tôi?”

Nhưng cô ấy nào dám nói. Các đồng nghiệp còn bàn tán sau lưng rằng cô ấy dùng thủ đoạn không đàng hoàng để quyến rũ Vệ Đông Chinh. Nghe những lời đồn hoang đường ấy, Mã Lệ suýt thì nghẹn đến hộc máu.

Nếu thật sự quyến rũ được Vệ Đông Chinh, cô ấy chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t anh ấy. Không hiểu được chia đều mưa móc, không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Trong sảnh giao dịch có tới hai ba chục quầy, tại sao Vệ Đông Chinh không thèm nhìn đến quầy nào khác mà cứ nhắm vào cô ấy?

Sự ‘thiên vị’ của Vệ Đông Chinh khiến Mã Lệ tức đến mức nội thương, nên cô ấy trở nên lạnh nhạt hơn. Lúc trước, làm thủ tục cô ấy còn gọi anh ấy là “Tổng giám đốc Vệ” đầy kính trọng, giờ chỉ còn lại một tiếng: “Này”. Nụ cười trên mặt cô ấy vẫn còn, nhưng đã không còn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nữa. Vệ Đông Chinh cảm thấy nụ cười của Mã Lệ đã trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn anh ấy cũng đầy sát khí.

Vệ Đông Chinh không hiểu nổi chuyện này, đành kéo bà cụ Vệ đang múa dân vũ ở quảng trường về nhà. Anh ấy kể cho bà cụ nghe chuyện mình gặp được người con gái mình thích, kể xong thì hỏi:

“Nội, nội bảo cháu phải làm gì tiếp theo?”

Nghe Vệ Đông Chinh nói đã thích một cô gái, bà cụ Vệ suýt rơi nước mắt. Đứa cháu ngốc nghếch của bà cụ cuối cùng cũng đã thông suốt!

“Làm gì à? Trước hết cứ án binh bất động. Cháu đưa tài liệu đây cho nội, nội sẽ đến sảnh giao dịch dò hỏi xem cô ấy thế nào.”

Bà cụ Vệ cẩn thận phân tích hết những ưu khuyết điểm của cháu trai, rồi mang theo tài liệu đến sảnh giao dịch để gặp Mã Lệ.

Vệ Đông Chinh đã nói số thứ tự quầy của Mã Lệ cho bà cụ, nên khi tới nơi, bà cụ đi thẳng đến quầy của cô ấy.

Trước mặt bà cụ còn có ba bốn người đang xếp hàng, cho bà cụ đủ thời gian để quan sát Mã Lệ.

Dáng dấp, hình thức, khí chất đều ổn, cộng thêm ba mươi điểm.

Công việc ở bộ phận thương mại, chính đáng, thể diện, có tương lai, cộng thêm ba mươi điểm.

Cháu trai mình thích, cộng thêm mười điểm.

Bà cụ Vệ tính toán, Mã Lệ đạt bảy mươi điểm, đã đủ tiêu chuẩn vào nhà họ Vệ làm cháu dâu. Nhưng tính cách cụ thể của cô ấy thế nào, bà cụ vẫn cần kiểm tra thêm.

Mã Lệ đang làm việc thì cảm thấy có ánh mắt nóng rực dõi theo mình. Cô ấy bực bội ngẩng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của bà cụ Vệ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 476: Chương 476



Trong khoảnh khắc đó, bà cụ lại cộng thêm cho cô ấy mười điểm.

Nhìn ánh mắt, cô gái này là người thông minh sáng suốt!

Bà cụ Vệ bước tới quầy của Mã Lệ, nói: “Cô Mã, làm giúp tôi thủ tục kinh doanh thương mại nước ngoài, lần này là của tập đoàn Tân Thời Đại, đối tác là Đan Mạch.”

Mã Lệ: “???” Bảo sao sáng sớm cô ấy đã nháy mắt liên hồi!

Tập đoàn Tân Thời Đại có phải đang cố chấp với cô ấy không? Lúc trước là Vệ Đông Chinh, giờ lại đến lượt bà cụ, vẫn tìm đến cô ấy.

Rõ ràng các quầy bên cạnh vẫn còn người rảnh mà!

Trong lòng hiện lên một loạt lời phàn nàn, nhưng Mã Lệ vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp, nhận tài liệu từ tay bà cụ rồi bắt đầu quy trình đóng dấu, ký tên, kiểm tra.

Bà cụ Vệ cũng không làm phiền cô ấy, chỉ im lặng nhìn Mã Lệ làm việc, mong từ vẻ mặt của cô ấy có thể nhận ra thêm điều gì đó.

“Cô bé này làm việc cẩn thận, lại rất có trình tự, có thể cho thêm mười điểm!”

“Cô bé này, mới nhìn thì không thấy xinh đẹp lắm, nhưng càng nhìn càng thấy ưa mắt, có thể cho thêm năm điểm!”

Ấn tượng của bà cụ Vệ về Mã Lệ ngày càng tốt đẹp hơn, ánh mắt bà cụ nhìn cô ấy ngày càng nồng nhiệt, cứ như đã ngầm xem cô ấy là cháu dâu trong nhà rồi.

Đang làm việc dở dang, Mã Lệ bỗng cảm thấy tim đập mạnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của bà cụ Vệ đang nhìn mình. Ánh mắt đó khiến cô ấy sợ dựng cả tóc gáy. Hoảng hốt, cô ấy vội hỏi:

“Bà ơi, sao bà nhìn cháu như thế?”

Bà cụ Vệ đáp ngay, không chút ngần ngại:

“Cháu trai bà thích cháu, bà đến đây thay nó hỏi thử, cháu có ý gì với nó không? Nếu có thì hai đứa gặp riêng nhau, trò chuyện xem có hợp không. Cháu yên tâm, nhà bà điều kiện rất tốt, nếu cháu đồng ý qua lại với cháu trai bà, sau này nhất định không khổ đâu.”

Mã Lệ sững sờ mất một lúc, tin này như một quả b.o.m nổ tung trong đầu, khiến cô choáng váng. Cô ấy lắp bắp hỏi:

“Bà… bà nói người cháu trai đó, chẳng lẽ là Tổng giám đốc Vệ Đông Chinh của Tập đoàn Tân Thời Đại sao?”

Giờ thì Mã Lệ mới nhận ra, bà cụ trước mặt chẳng phải ai xa lạ mà chính là hình ảnh in trên bao bì gói trà thuốc thanh tạng mà cô ấy đã uống từ bé – bà cụ Vệ!

Nghe Mã Lệ nói vậy, bà cụ Vệ vui ra mặt. Có hi vọng rồi đây!

“Đúng, đúng, chính là Đông Chinh! Cháu thấy nó thế nào?” Bà cụ hỏi với vẻ đầy mong đợi.

May

Sau một hồi suy nghĩ, Mã Lệ cắn môi, do dự hỏi:

“Bà ơi, có phải trước đây ngày nào Tổng giám đốc Vệ cũng đến quầy làm thủ tục của cháu là vì… thích cháu không?”

“Đúng rồi! Nó bảo ngày nào cũng muốn qua nhìn cháu một chút. Nhưng gần đây cháu tỏ ra lạnh nhạt với nó nên nó hơi lo, nhờ bà bày kế giúp. Bà nghĩ mãi không ra cách nào hay, thôi thì đến trực tiếp hỏi ý cháu trước. Nếu cháu đồng ý, bà sẽ về báo tin, hai đứa cứ từ từ tìm hiểu. Còn nếu cháu không đồng ý, bà sẽ bảo nó từ bỏ.”

Mặt Mã Lệ đỏ ửng, cô ấy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi bà, nhưng hiện tại cháu không có ý định yêu ai.”

“Tại sao?” Bà cụ Vệ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ Đông Chinh nhà mình mọi thứ đều tốt, chỉ hơi lớn tuổi một chút, nhưng so với Mã Lệ vẫn rất xứng đôi, tại sao cô gái này lại không muốn cho cháu bà cụ một cơ hội?

Mã Lệ dụi mắt, giọng trầm xuống:

“Cha cháu bị ung thư phổi, cháu phải ở nhà chăm sóc ông ấy. Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình cháu bây giờ là một hố sâu không đáy, cho dù cháu có lấy ai thì cũng chỉ làm khổ người ta. Vì vậy, cháu không muốn yêu đương hay kết hôn vào lúc này.”

Nghe vậy, bà cụ Vệ liền phẩy tay cười:

“Cô bé, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải vấn đề! Cháu chỉ cần hỏi lòng mình, xem có thích Đông Chinh nhà bà không. Nếu có thì cứ thẳng thắn đồng ý, thử tìm hiểu xem sao. Nếu thành, cha cháu chính là cha vợ của nó, nó lo cho cha vợ chút tiền thì có gì mà không đúng? Còn nếu không thành…”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 477: Chương 477



Lời bà cụ Vệ đột ngột dừng lại, Mã Lệ tưởng bà cụ định nói: “Nếu không thành thì không cần để Đông Chinh bỏ tiền ra.” Nhưng lại thấy bà cụ cau mày, hỏi:

“Cô bé, cháu nói cha cháu bị bệnh gì?”

“Ung thư phổi, là bệnh nan y.”

Mã Lệ cúi đầu, mắt đỏ hoe, bắt đầu liên tục đóng dấu lên giấy tờ trước mặt. Bà cụ Vệ nhìn cảnh ấy mà không khỏi thở dài, nghĩ bụng: Nếu lần này Đông Chinh mà không tìm được vợ, chắc trời cũng chẳng nỡ nhìn nữa.

May

Ung thư phổi đúng là bệnh nan y, nhưng chẳng phải cháu rể của bà vừa nghiên cứu ra loại thuốc chữa khỏi ung thư hay sao? Bà mới nghe tin loại thuốc đó đã được thông qua thử nghiệm lâm sàng và chuẩn bị sản xuất hàng loạt!

Rõ ràng, ngay cả ông trời cũng đang giúp Đông Chinh tạo cơ hội đây mà!

Sau khi Mã Lệ hoàn thành việc đóng dấu cần thiết, bà cụ Vệ nói với Mã Lệ:

"Cháu gái, bệnh của cha cháu đừng lo quá. Bà biết có một loại thuốc đặc trị ung thư, chắc chẳng mấy chốc sẽ được đưa ra thị trường. Giá cả tuy không rẻ, nhưng cháu cứ yên tâm dùng cho cha mình. Bà sẽ bảo Đông Chinh lái xe đến đón cháu, rồi đưa cha cháu đến bệnh viện trực thuộc đại học Thủy Mộc để chữa trị. Nếu không nắm chắc mười phần, thì cũng đến chín phần đấy."

Mã Lệ nghe vậy, ánh lên niềm hy vọng: "Bà à, bà nói thật chứ?"

"Con bé này, bà lừa cháu làm gì. Cứ làm việc cho tốt, ở đây chờ là được."

Bà cụ Vệ cất hết đống tài liệu mang theo vào chiếc túi vải hoa đã bạc màu, xách túi bước đi với vẻ vui vẻ. Bà cụ nghĩ, cô cháu dâu này chắc chắn không chạy đâu được!

Vệ Đông Chinh từ lâu đã là mối lo lớn nhất trong lòng bà cụ. Nếu có thể giải quyết được chuyện đại sự cả đời của anh ấy, thì bà cụ mới thật sự nhẹ lòng.

Còn về Vệ Tây Chinh, bà cụ đã âm thầm hỏi thăm Vệ Thiêm Hỉ. Nghe đâu duyên phận của Vệ Tây Chinh với người định mệnh cũng sắp đến, chỉ là chuyện một hai năm nữa thôi.

Nhìn bóng dáng bà cụ đi xa, Mã Lệ úp mặt xuống bàn khóc hồi lâu mới ngừng được. Điều này làm các đồng nghiệp của cô ấy hoảng sợ.

Một cô gái lúc nào cũng vui vẻ, bỗng nhiên khóc không ngừng được như vậy… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Những người đang xếp hàng trước cửa sổ làm việc của Mã Lệ liền tinh ý chuyển sang chỗ khác. Mã Lệ khóc khoảng hơn hai mươi phút, sau đó lau khô nước mắt, mắt vẫn còn đỏ, nhưng cô ấy lại tiếp tục xem xét hồ sơ và đóng dấu cho người đến làm thủ tục.

Gần hết giờ làm, Vệ Đông Chinh xuất hiện, mặc một bộ vest lịch lãm. Anh ấy bước nhanh đến cửa sổ làm việc của Mã Lệ, chống khuỷu tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, cúi xuống hỏi:

"Còn bao lâu nữa thì em xong việc? Xe tôi đã đỗ sẵn ngoài kia, sẽ đưa em về nhà ngay, sau đó đón cha em đến bệnh viện."

Mã Lệ hơi căng thẳng, nức nở hỏi: "Tổng giám đốc Vệ, những lời bà của anh nói đều là thật sao? Bệnh viện trực thuộc đại học Thủy Mộc thật sự có cách chữa ung thư ư? Trước đây, khi cha tôi được chẩn đoán mắc bệnh, nhà tôi đã chạy khắp các bệnh viện lớn ở thủ đô, họ đều nói căn bệnh này không thể chữa trị. Ngay cả bệnh viện đó cũng không ngoại lệ..."

Vệ Đông Chinh rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay sẫm màu, đưa cho Mã Lệ: "Trước tiên, em lau nước mắt đi."

Mã Lệ theo bản năng nhận lấy khăn tay, áp lên mặt mình. Khi ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên khăn, tay cô khựng lại, không biết nên lau tiếp hay dừng lại.

Vệ Đông Chinh hỏi: "Cha em phát hiện bị ung thư từ khi nào?"

"Ngay sau rằm tháng Tám năm ngoái. Cha tôi nói ông ho nhiều, hầu như không dứt ngày đêm. Dùng đủ loại thuốc mà chẳng đỡ, đến khi đi khám thì phát hiện bị ung thư phổi. Bác sĩ nói cho dù chăm sóc tốt thế nào, cũng chỉ sống được một hai năm nữa."

Vệ Đông Chinh lại hỏi: "Giờ ông vẫn có thể tự đi lại chứ?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 478: Chương 478



"Đi được, nhưng phải có người dìu. Không có ai đỡ thì đi được vài bước là mệt, hơi thở nặng nề, nghe giống như tiếng kéo lò."

Vệ Đông Chinh bị ảnh hưởng bởi cảm xúc u ám của Mã Lệ. Anh ấy rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi rồi nói:

"Còn đi được thì chắc không có vấn đề lớn. Tôi không dám đảm bảo chắc chắn trăm phần trăm, nhưng bảy tám phần là có thể yên tâm."

"Em xem thử xin nghỉ phép với lãnh đạo của mình xem sao. Chúng ta trực tiếp đưa cha em đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện. Hiện tại, bệnh viện trực thuộc đại học Thủy Mộc có một loại thuốc chưa ra thị trường, có hiệu quả tuyệt vời trong điều trị ung thư. Quá trình điều trị không cần phẫu thuật, cũng không cần tiêm, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được. Nhưng vì cha em ho nhiều, bệnh viện có thể truyền thêm một số loại thuốc giảm ho, làm dịu phổi, không tốn bao nhiêu tiền đâu."

Mã Lệ lau nước mắt, nhanh chóng khóa toàn bộ con dấu dùng trong công việc vào ngăn tủ, bỏ chìa khóa vào túi xách, rồi chạy vào phòng nhỏ phía sau, có vẻ như để xin phép lãnh đạo.

Chưa đầy hai phút sau, cô ấy chạy ra, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi quầy làm việc, đi theo Vệ Đông Chinh rời khỏi sảnh.

Những nhân viên ở các quầy khác nhìn thấy cảnh này đều ngạc nhiên đến nỗi mắt như muốn rớt ra.

Trước đây, khi mọi người bàn tán, đều là với ý trêu chọc Mã Lệ. Không ai nghĩ cô ấy thực sự có thể "đeo" được người như Vệ Đông Chinh.

Một người đàn ông vừa giàu vừa đẹp như Vệ Đông Chinh là cành vàng lá ngọc đúng nghĩa. Ai ngờ một người bình thường như Mã Lệ lại có thể "đậu" lên đó?

...

Vệ Đông Chinh lái xe đưa Mã Lệ về nhà. Đó là một căn tứ hợp viện phổ biến ở thủ đô, một sân lớn có nhiều hộ gia đình sống chung. Cha Mã đang nằm trên ghế mây phơi nắng, thỉnh thoảng ho vài tiếng, trông ông ấy gầy yếu thấy rõ.

"Cha, con tìm được một người bạn, nói rằng bệnh viện trực thuộc đại học Thủy Mộc có cách chữa ung thư. Mình đi thử xem sao, được không cha?"

Mã Lệ ngồi xuống ghế, chỉnh lại tấm chăn trên người ông ấy. Cha Mã mở mắt, nhìn chằm chằm Vệ Đông Chinh một lúc lâu mà không trả lời câu hỏi của cô ấy. Thay vào đó, ông ấy nói:

"Chàng trai này tốt thật."

Mã Lệ đứng lên, đi vào trong nhà, nói vài câu với mẹ mình đang giặt đồ. Mẹ cô ấy vội chạy ra nhìn Vệ Đông Chinh một cái, rồi lại nhanh chóng quay vào nhà, lấy một số quần áo thay đổi cho ông ấy. Dù ông ấy có đồng ý hay không, hai mẹ con cũng cùng nhau đưa ông ấy lên xe của Vệ Đông Chinh.

Cha Mã nói:

"Bệnh của mình, mình biết rõ, chẳng còn sống được bao lâu. Hai mẹ con các người còn bày vẽ làm gì? Biết rõ bệnh này không chữa được, còn tiêu tiền vô ích. Bà già, con nó hồ đồ, bà cũng hồ đồ theo à? Số tiền này, thay vì tiêu vào tôi, chi bằng để dành làm của hồi môn cho Mã Lệ."

Mã Lệ trừng mắt:

"Nếu cha muốn con lấy chồng, thì mau khỏe lại. Con còn chờ cha đưa con ra khỏi cửa làm lễ. Nếu cha không khỏe được, thì con cũng không lấy chồng nữa, cả đời ở nhà chăm sóc mẹ. Cha nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con thì đừng chữa nữa."

May

Cha Mã bật cười chua xót, ho sặc một hồi rồi mới nói:

“Con gái ngốc của cha, con nghĩ cha không muốn sống sao? Cha cũng muốn sống chứ. Con còn chưa lập gia đình, mẹ con mới hơn năm mươi, những ngày tháng phía trước còn dài lắm. Nhưng vấn đề là, chúng ta đã chạy qua bao nhiêu bệnh viện, bác sĩ nào cũng bảo không có cách nào, đây là bệnh nan y không thể chữa. Nếu các con cứ ép cha tiếp tục điều trị, chẳng phải đang phí tiền vô ích sao?”

“Con không cần biết! Chỉ cần có chút hy vọng, con nhất định phải thử! Cha, cha đừng nói nữa. Nếu không chữa cho cha, cả đời này con sẽ hối hận. Nợ chút tiền không là gì cả, chỉ cần cha có thể sống khỏe mạnh, bao nhiêu con cũng chấp nhận!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 479: Chương 479



Mẹ Mã cũng lên tiếng thuyết phục:

“Ông Mã, cả đời này ông bướng bỉnh đủ rồi, nghe tôi và con Lệ một lần đi, được không? Bạn của con Lệ nói có cách chữa, chúng ta cứ thử xem. Một cậu thanh niên tốt bụng như thế chắc chắn không lừa gạt hai ông bà mình đâu, ông thấy có phải không?”

Nghe vậy, cha Mã mới chịu im lặng.

May

Vệ Đông Chinh lái xe đến khu nhà phụ thuộc của khoa Y, Đại học Thủy Mộc. Vì phải leo lên cầu thang, mà mẹ Mã và Mã Lệ không đủ sức dìu cha Mã, nên anh ấy đã cõng ông ấy lên tận nơi. Không chỉ vậy, Vệ Đông Chinh còn đích thân mời viện trưởng của bệnh viện đến để hỗ trợ chẩn đoán.

Trước đây, Vệ Đông Chinh đã từng quyên tặng nguyên một tòa nhà dành cho bệnh nhân nội trú tại bệnh viện này. Chưa cần nhắc đến loại thuốc mới ‘Kháng Ung Thư’ sắp được tung ra thị trường, chỉ riêng sự đóng góp trước đó đã đủ khiến viện trưởng coi anh ấy như ân nhân trọng vọng.

Ai mà không biết Vệ Đông Chinh giàu có? Viện trưởng còn đang mong anh ấy tiếp tục hảo tâm, tài trợ thêm thiết bị hiện đại cho khoa chẩn đoán hình ảnh. Vì vậy, để bày tỏ sự coi trọng, viện trưởng đã ngay lập tức tổ chức một cuộc hội chẩn với những bác sĩ có kinh nghiệm nhất trong bệnh viện, đồng thời yêu cầu cha Mã làm lại các xét nghiệm cần thiết.

Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng của cha Mã rất nghiêm trọng, ung thư phổi đã bắt đầu di căn. Tuy nhiên, viện trưởng và các bác sĩ đều muốn thử nghiệm hiệu quả của ‘Kháng Ung Thư’, nên đã thuyết phục ông ấy ở lại bệnh viện điều trị. Họ sắp xếp y tá riêng theo dõi, nhắc nhở ông ấy uống thuốc đúng giờ, đồng thời truyền thêm các chất dinh dưỡng như amino acid và glucose để cải thiện thể trạng.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Vệ Đông Chinh lại thúc giục bệnh viện kiểm tra lại cho cha Mã. Kết quả khiến mọi người kinh ngạc: những khối u di căn trước đây giờ đã thu nhỏ rõ rệt. Cha Mã dù thỉnh thoảng vẫn ho, nhưng không còn dữ dội như trước.

Nghe bác sĩ thông báo bệnh tình của ông ấy đã được kiểm soát và có tiến triển tốt, Mã Lệ và mẹ cô ấy xúc động đến mức rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Mẹ Mã nắm c.h.ặ.t t.a.y Mã Lệ, dặn dò:

“Lệ à, tất cả nhờ có bạn con giúp đỡ, nếu không mẹ cũng không biết cha con sẽ ra đi lúc nào. Con nói thật với mẹ đi, con và cậu ấy… rốt cuộc là quan hệ gì?”

“Mẹ từng nghĩ hai đứa đang hẹn hò, nhưng giờ mẹ thấy cậu ấy không phải ngày nào cũng đến thăm con, nên chắc không phải đâu. Mẹ không hiểu được mối quan hệ giữa hai đứa, con nói cho mẹ nghe đi.”

“Nếu hai đứa thân thiết, thì con thử nói chuyện với cậu ấy, xin gia hạn khoản nợ cho nhà mình thêm một thời gian. Bác sĩ bảo cha con dù có xuất viện thì cũng phải tiếp tục uống thuốc đều đặn. Đợi nhà mình ổn định lại, chúng ta sẽ trả cậu ấy sau. Còn nếu hai đứa chỉ quen biết bình thường, thì cậu ấy đã giúp đến mức này là tốt lắm rồi, chúng ta không thể đòi hỏi thêm. Dù có phải bán hết đồ đạc trong nhà, chúng ta cũng phải nhanh chóng trả tiền cho cậu ấy.”

Nói đến đây, mẹ Mã liếc nhìn căn phòng bệnh đơn của cha Mã, giọng không giấu được đau lòng:

“Lệ à, cha con dùng thuốc đắt như vậy, ở phòng bệnh tốt như vậy, nếu chẳng may không chữa được thì mẹ con mình biết làm sao? Mẹ cũng nghĩ, nếu cha con đi, mẹ sẽ đi theo ông ấy, nhưng nghĩ đến con còn gánh nợ lớn thế này, mẹ không đành lòng bỏ con lại…”

Mã Lệ nhìn trần nhà bệnh viện, lời của Vệ Đông Chinh hôm nào lại vang lên bên tai cô ấy.

Vệ Đông Chinh nói với Mã Lệ:

"Chuyện tiền bạc em không cần lo. Thuốc "Kháng Ung Thư" mà cha em đang dùng là sản phẩm do tập đoàn của chúng tôi giữ bản quyền, không tốn bao nhiêu đâu. Khu nội trú của bệnh viện này cũng do tập đoàn chúng tôi tài trợ, không thu tiền viện phí. Chaa em cứ ở lại đây cho đến khi khỏi bệnh rồi hãy tính. Chỉ có điều hơi phiền em và mẹ em, phải chạy qua chạy lại một chút."
 
Back
Top Bottom