Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 100: Chương 100



“Đại Nha, Nhị Nha, hai đứa ra hầm mang cà rốt lên, rửa sạch rồi băm nhỏ, trộn nhân thịt. Ăn trưa xong nhà mình gói sủi cảo.”

Bà cụ Vệ chỉ vài câu đã sắp xếp công việc trong nhà đâu vào đấy, mọi người trong nhà họ Vệ không ai tỏ ra bất mãn, ngược lại, ai nấy đều rất vui vẻ.

Có thể không vui sao khi trụ cột của gia đình đã trở về?

Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đến vào buổi trưa, mỗi người vác trên vai một túi lớn, trên lưng lại đeo thêm một chiếc ba lô to. Cũng may bà cụ Vệ đã sai Vệ Nhị Trụ mượn xe đạp ra bến xe huyện đón hai vợ chồng, nếu không, với số đồ đạc này mà đi bộ trên đường núi, e rằng phải đến tối mịt mới về đến nơi.

Thấy Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư mệt mỏi, bà cụ Vệ bảo Vệ Đại Nha pha nước đường cho hai người, rồi dặn họ lên giường nằm nghỉ. Hai vợ chồng Vệ Đại Trụ được chiều đến mức cảm thấy ngại ngùng.

Nhân lúc bà cụ Vệ ra ngoài làm việc, Vệ Đại Trụ - người gần như bị ép nằm lên giường - liền vội hỏi Vệ Nhị Trụ:

May

“Mẹ bị làm sao thế? Sao đột nhiên thay đổi hẳn như vậy? Có phải các cậu ở nhà làm mẹ buồn không?”

Câu này của Vệ Đại Trụ quả là oan cho Vệ Nhị Trụ. Anh ấy nào dám làm mẹ buồn cơ chứ?

Vệ Nhị Trụ kể lại tường tận chuyện xảy ra ở nhà họ Vương cho Vệ Đại Trụ nghe, lúc này mới rửa sạch được nỗi oan cho mình.

Nghe xong, Vệ Đại Trụ im lặng hồi lâu, trèo lên giường lấy chiếc áo bông tím đỏ thêu hoa mà Tạ Ngọc Thư đã mua cho bà cụ Vệ, đợi bà cụ vào nhà liền đưa cho bà cụ xem:

“Mẹ, mẹ xem chiếc áo này có đẹp không? Là Ngọc Thư mua cho mẹ đấy.”

Bà cụ Vệ đưa tay sờ thử chất vải của chiếc áo tím đỏ, cảm giác trơn láng, mềm mại giống như má của Vệ Thiêm Hỉ. Bà cụ mỉm cười:

“Chất vải này tốt thật. Nhưng các con đúng là chỉ biết tiêu hoang. Mẹ đã già, một chân gần đất, một chân gần trời, mặc cái gì đỏ chói xanh tươi này chỉ tổ bị người ta cười vào mặt thôi.”

Vệ Đại Trụ không hiểu:

“Sao lại cười hả mẹ? Mẹ cứ yên tâm mà mặc. Áo này có hai lớp, bên ngoài là áo khoác tím đỏ, bên trong là áo bông màu xanh đen, có cúc gài cố định. Mùa đông lạnh thì mẹ mặc cả áo bông bên trong, mùa xuân và mùa thu trời ấm áp thì tháo áo bông ra, chỉ mặc áo ngoài. Tết mặc rất hợp, sau này lúc Đại Nha và Nhị Nha lấy chồng, mẹ mặc cũng đẹp mà, đúng không mẹ?”

Tạ Ngọc Thư đá nhẹ Vệ Đại Trụ một cái, rồi nói với bà cụ Vệ:

“Mẹ, mẹ đừng nghe lời Đại Trụ. Áo này mua về là để mặc, mẹ đừng tiết kiệm mà để dành làm gì. Sau này nếu Đại Nha và Nhị Nha lấy chồng, con sẽ mua cái mới gửi về cho mẹ.”

Quay sang, chị ấy lại mắng Vệ Đại Trụ:

“Anh đúng là, mẹ sống cả đời khổ cực, mặc được hai bộ đồ tử tế thì đã sao? Anh còn tính toán chi ly như vậy, mẹ thương anh đúng là phí công.”

Có những lời, dù ý giống nhau, nhưng khi thốt ra từ miệng người khác thì trọng lượng lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu những lời này là Vệ Đại Trụ nói, bà cụ Vệ sẽ lo lắng không yên, lỡ con dâu không đồng ý thì phải làm sao? Nhưng khi lời ấy là do Tạ Ngọc Thư nói, bà cụ Vệ hoàn toàn yên tâm. Nếu Vệ Đại Trụ không đồng ý, bà cụ sẽ cầm chổi lông gà đuổi anh ấy ra mộ tổ nhà họ Vệ mà suy nghĩ.

Miệng thì nói không cần, nhưng bà cụ Vệ lại rất thành thật mặc ngay chiếc áo mới mà Tạ Ngọc Thư mua, vừa vặn vô cùng. Bà cụ vui đến mức cười tít cả mắt, chẳng bao lâu đã đi một vòng ra ngoài khoe, ý đồ không cần nói cũng rõ ràng.

Thậm chí mọi người trong nhà họ Vệ đều đoán được đối tượng mà bà cụ khoe chính là Tôn Nhị Anh.

Là em gái ruột kia mà! Có oán hận gì đâu!

Buổi tối đêm giao thừa, cả nhà họ Vệ như thường lệ tổ chức cuộc họp gia đình hàng năm.

Bà cụ Vệ ngồi xếp bằng trên giường, mặc chiếc áo bông mới mà Tạ Ngọc Thư mua, nói với Vệ Đại Trụ:
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 101: Chương 101



“Đây có lẽ là lần họp mặt đông đủ nhất trong mười mấy năm qua của nhà ta. Đại Trụ mang vợ con về, các con mỗi người hai đứa nhỏ, cuộc sống xem như cũng tạm ổn, mẹ rất hài lòng. Nhưng sống trên đời phải có mục tiêu. Các con nói xem năm nay định làm gì, bắt đầu từ Đại Trụ trước.”

Được gọi tên bất ngờ, Vệ Đại Trụ có chút bối rối. Anh ấy gãi đầu:

“Công việc của con với Ngọc Thư cũng ổn định, thật ra chẳng mong gì nhiều, chỉ cần làm tốt việc hiện tại là được. Nếu nhất định phải có mong ước thì chắc là mong Quốc Kiện với Quốc Khang học hành tốt hơn. Hai thằng sắp lên cấp hai rồi, dù môi trường trên đó thế nào thì học hành giỏi vẫn không có gì xấu.”

Bà cụ Vệ gật đầu:

“Rất tốt. Các con làm việc bên ngoài, nhất định phải có lương tâm. Nhà mình không bao giờ được làm hại ai, nhưng nếu người ta hại mình thì cũng không được nhẫn nhịn, phải đáp trả.”

Căn dặn xong, bà cụ Vệ nhìn sang Vệ Nhị Trụ:

“Nhị Trụ, con nói xem con định làm gì.”

Vệ Nhị Trụ đáp:

“Mẹ, quanh năm con bám đất làm ruộng, chẳng mong gì nhiều, cũng giống anh cả, chỉ mong hai đứa nhỏ học hành tốt, ngoài ra không có gì khác.”

Bà cụ Vệ quay sang Vệ Tam Trụ. Nhìn thấy nụ cười hiền lành của anh ấy, bà bỗng đổi ý:

“Thôi, hỏi con cũng chẳng được gì. Con cứ yên tâm mà làm ruộng, mẹ không kỳ vọng gì khác, chỉ cần đừng gây chuyện trong nhà. Hai đứa nhỏ nhà con học hành tốt, cố gắng dạy dỗ cho tốt. Nếu để hư hỏng vì vợ chồng con, mẹ sẽ cầm chổi đánh cả hai.”

Ánh mắt bà cụ chuyển sang Vệ Tứ Trụ, khẽ chép miệng:

“Tứ Trụ, công việc ở xưởng gỗ còn hy vọng gì không? Làm nửa năm rồi nghỉ hơn một năm, dù không làm vẫn có trợ cấp, nhưng số tiền đó thì được gì? Đến sữa cho con bé Hỉ cũng không đủ.”

Vệ Tứ Trụ trả lời ngắn gọn:

“Xưởng có việc thì đi làm, không có thì làm ruộng. Con bé Hỉ một tuổi rồi, không uống sữa cũng được.”

Ngay lập tức, chiếc tẩu trong tay bà cụ Vệ giáng thẳng vào trán Vệ Tứ Trụ.

May

Bà cụ trừng mắt:

“Vệ Tứ Trụ, con cái kiểu gì vậy? Con bé Hỉ còn nhỏ, con đã định bớt xén khẩu phần của con bé?”

Vệ Tứ Trụ ôm đầu chạy ra xa, mặt đầy oan ức:

“Mẹ, nay là giao thừa, mẹ có thể để con khởi đầu năm mới tốt đẹp hơn không? Vừa đầu năm đã bị mẹ đánh, cả năm chắc con cũng bị đánh suốt mất thôi.”

“Đánh là đánh!” Bà cụ Vệ tức giận đến đau cả ngực. “Nếu con dám cắt sữa của con bé Hỉ, mẹ sẽ cắt lương thực của vợ chồng con!”

Diêu Thúy Phân vội kéo Vệ Tứ Trụ lại, cười làm lành với bà cụ:

“Mẹ, con bé Hỉ là con gái ruột của con, con sao nỡ cắt sữa của nó. Mẹ đừng nghe Tứ Trụ nói bậy. Nếu anh ấy dám làm vậy, con sẽ cào nát mặt anh ấy.”

Vệ Tứ Trụ câm nín. Đời này sống thật không dễ dàng!

Đến lượt Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, chưa đợi bà cụ Vệ mở lời, hai chị em đã thấy không ổn.

Chuyện hôn nhân chắc chắn sẽ bị nhắc đến!

Bà cụ Vệ quả nhiên hiền từ, mỉm cười hỏi hai chị em:

"Thế này nhé, hai đứa có ai ưng ý chưa? Nếu có, quan hệ đến đâu rồi? Nói rõ với mẹ. Còn nếu chưa có ai thích thì nghe mẹ, để mẹ chọn giúp. Nhưng nhớ đấy, không được gây chuyện với mẹ đâu."

Vệ Đại Nha thẳng thắn, không vòng vo:

"Mẹ, con chẳng thích ai cả, mẹ cứ chọn giúp con đi. Nhưng con nói trước, con thích người làm lính, giống anh cả là tốt nhất. Người đó phải sáng sủa, tính không xấu, chẳng cần gì nhiều. Nếu biết thương vợ thì càng tốt, còn người hay đánh vợ thì nhất quyết con không cần."

Bà cụ Vệ quay sang hỏi Vệ Đại Trụ:

"Con xem thử trong quân đội, có ai phù hợp với em gái con không? Mắt nhìn của con mẹ tin tưởng, tìm cho nhà mình một chàng rể thật tốt nhé."

Vệ Đại Trụ, vốn đang quản cả một nhóm lính trẻ, nghe mẹ nói thì trong đầu đã có vài cái tên. Anh ấy đáp:

"Được, chuyện này con để tâm. Về lại đơn vị, con sẽ để ý. Nếu thấy ai hợp, hỏi ý người ta trước, rồi lấy ảnh gửi về cho mẹ và em xem. Nếu nhà mình ưng ý, con sẽ gửi ảnh em gái cho người ta. Hai bên ưng thì tốt, không thì từ từ tìm."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 102: Chương 102



Vệ Nhị Nha lại khác, trong lòng đã có người, nên nói năng ấp úng mãi không xong. Cô ấy vừa chối bay chối biến rằng mình không thích ai, vừa rào trước đón sau, mong mẹ để chuyện này chậm lại.

"Mẹ, con không vội đâu, để sau được không?"

Bà cụ Vệ cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, cố tình chọc:

"Không vội được đâu. Nhưng nếu con có người mình thích, chỉ cần nói rõ với mẹ, mẹ sẽ xem xét kỹ. Con biết rồi đấy, mẹ đâu phải người vô lý."

Vệ Nhị Nha giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đỏ mặt phản bác:

"Mẹ, mẹ nói gì thế? Con làm gì có ai đâu! Con cũng giống chị, để mẹ tự chọn giúp. Nhưng mẹ tìm người có học một chút, tốt nhất là học xong cấp ba."

Nghe em gái nói vậy, Vệ Đại Nha suýt bật cười.

Bà cụ Vệ liền trêu:

"Nhị Nha à, nghe con nói mẹ đã có người trong lòng rồi đấy."

Nhị Nha giật mình, vội vàng hỏi:

"Mẹ, là ai? Mẹ nói đi!"

"Trần Quốc Đống!" – Bà cụ Vệ cười mỉm, quay sang hỏi Đại Nha:

"Con thấy Trần Quốc Đống có hợp với em gái con không?" Nói xong, bà cụ khẽ nháy mắt với Đại Nha, ra hiệu.

Vệ Đại Nha hiểu ý, làm bộ trầm ngâm:

"Mẹ, con thấy cậu ta không ổn. Đừng nói đến con người, chỉ nói đến trình độ thôi, em con làm sao xứng với người ta. Mẹ biết mẹ cậu ta khó tính thế nào rồi, chắc chắn không ưng Nhị Nha đâu. Với điều kiện của em ấy, tìm người hơn hẳn Trần Quốc Đống không khó, sao lại treo cổ trên cái cây méo mó ấy?"

Nhị Nha tức đến mức phồng má, trợn mắt:

"Chị, sao chị nói vậy? Trước đây chị chẳng bảo anh ấy tốt, nếu em với anh ấy yêu nhau, chị sẽ ủng hộ mà! Sao giờ lại đổi ý?"

Đại Nha nhún vai, mặt đầy vẻ "chị bó tay".

Nhị Nha vốn thông minh, nhìn phản ứng của chị gái, lập tức nhận ra bẫy trong lời mẹ. Lòng cô ấy chùng xuống, chắc chắn bà cụ đã biết hết mọi chuyện.

"Mẹ, mẹ biết rồi sao còn giấu con?" – Cô ấy đỏ bừng mặt, như tấm câu đối đỏ rực dán trên khung cửa.

Bà cụ Vệ phủ nhận:

"Biết gì đâu, con là con gái mẹ, mẹ tin con nhất. Người khác nói gì cũng thế, chỉ cần con không thừa nhận, mẹ cũng chẳng tận mắt thấy hai đứa bên nhau, thì mẹ sẽ tin con."

Nhưng càng nghe, Nhị Nha càng bất an. Nhìn lại vẻ mặt Đại Nha, cô ấy thấy từ "chị bó tay" đã chuyển thành "tự lo đi".

"Mẹ, nếu mẹ biết thì thôi đi, con không giấu nữa." Nhị Nha quyết tâm:

"Con đang yêu Trần Quốc Đống, yêu mấy năm rồi đấy! Giờ mẹ nói đi, mẹ đồng ý hay không? Nếu mẹ đồng ý, con tiếp tục. Nếu không, tụi con chia tay ngay. Nhưng mẹ nhớ, con thích anh ấy kiểu gì, sau này tìm ai cũng phải giống anh ấy, con mới chịu!"

Cô ấy tự tin vì nghĩ Trần Quốc Đống là duy nhất, khó tìm ai hơn.

Không ngờ, bà cụ Vệ cười nhẹ:

"Thế thì chia tay đi. Hai đứa không hợp."

Nhị Nha há hốc miệng:

"???"

Một câu nói nhẹ bẫng của bà cụ Vệ đã khiến mọi dự tính trong lòng Vệ Nhị Nha tan biến, trở thành bọt nước hư vô.

Vệ Nhị Nha cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, hỏi:

"Mẹ, vì sao không phù hợp?"

Bà cụ Vệ liếc cô một cái, điềm nhiên đáp:

"Con với thằng nhóc Trần Quốc Đống đã qua lại mấy năm rồi, không cần mẹ nói, trong lòng con tự rõ. Mẹ hỏi con vài câu, con dùng đầu mà nghĩ. Nếu con thuyết phục được mẹ, thì những gì mẹ vừa nói xem như không tính. Nhưng nếu con không thuyết phục nổi, thì hãy sớm dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi. Không phải con có tiêu chuẩn của mình sao? Mẹ sẽ dựa vào tiêu chuẩn của con mà chọn con rể. Dáng vẻ sáng sủa, học vấn cao, không xấu xí, tính tình tốt. Hai câu này mẹ ghi nhớ rất rõ, cứ đúng tiêu chuẩn đó mà tìm, được chứ?"

May

Mặt Vệ Nhị Nha nóng bừng, cổ họng như bị ai nhét một khối lửa. Rõ ràng muốn phản bác bà cụ Vệ, nhưng những lời bà cụ vừa nói chính là những điều cô ấy vừa tự mình nói ra. Cô ấy làm sao cãi lại được? Nếu cãi, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?

Bà cụ Vệ hỏi:

"Con quen thằng nhóc Trần Quốc Đống bao lâu nay, mẹ nó biết không?"

"Biết ạ." Nghe bà cụ hỏi, Vệ Nhị Nha lập tức mất hết tự tin.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 103: Chương 103



Bà cụ Vệ cười lạnh:

"Biết à? Thế mẹ nó có ủng hộ không? Nhị Nha, câu này con phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Nếu mẹ nó không đồng ý, dù con có đến với Trần Quốc Đống, liệu có kết quả tốt không? Suốt ngày sống dưới cùng một mái nhà, mẹ nó mà không ưa con, cuộc sống của con có dễ chịu nổi không?"

Vấn đề này, Vệ Nhị Nha đã từng nghĩ qua. Cô ấy liền phản bác:

"Quốc Đống nói với con rằng, sau khi học xong cấp ba sẽ thi đại học. Anh ấy học giỏi, nếu thi đỗ đại học thì sẽ thành người thành phố, dẫn con lên thành phố sống, tránh xa mẹ anh ấy. Tết nhất chỉ về một hai lần, dù mấy ngày đó có khó chịu, thì có thể khó đến mức nào chứ?"

"Phì!" Bà cụ Vệ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất:

"Miệng đàn ông, quỷ lừa người, lời này mà con cũng tin được à?"

Bà cụ nhìn Nhị Nha với ánh mắt trào phúng:

"Bây giờ nó còn không dám nói chuyện hai đứa với mẹ nó, sau này liệu có gan đưa con rời quê đi phát triển nơi khác không? Đàn ông, hoặc là không nhút nhát lần nào, còn nếu đã nhút nhát một lần, cả đời cũng nhút nhát."

Sợ Nhị Nha không tin, bà cụ Vệ còn lấy ví dụ từ thực tế xung quanh để chứng minh:

"Ví như anh con, ra ngoài thế nào mẹ không biết, nhưng trước mặt mẹ thì ai dám mạnh mẽ? Đây là di chứng từ nhỏ đã quen nhút nhát."

Vệ Đại Trụ, Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, và Vệ Tứ Trụ mặt mũi đồng loạt đen lại. Dù lời này không sai, nhưng bị bà cụ Vệ nói thẳng ra vẫn thấy mất mặt.

"Nhị Nha, con thông minh lanh lợi, tự suy nghĩ cho rõ. Dù cho Trần Quốc Đống có dẫn con ra ngoài sống tốt, mẹ nó có buông tay không? Giả sử mẹ nó nhất quyết đi theo, với tính cách của Trần Quốc Đống, liệu nó có mang cả mẹ nó theo không?"

Vệ Nhị Nha chìm vào im lặng, mắt đỏ hoe, cổ họng không phát ra nổi âm nào.

Cô ấy đã d.a.o động. Từng lời của bà cụ Vệ đều chạm đúng nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng cô ấy.

May

"Nhị Nha, con nhớ kỹ lời mẹ."

Bà cụ Vệ chậm rãi nói:

"Người đàn ông thực sự, khi gặp chuyện sẽ có lập trường, dù là đối diện với vợ con hay cha mẹ ruột, họ đều phải có lập trường và biết chịu trách nhiệm. Nói về trách nhiệm và bản lĩnh, Trần Quốc Đống kém xa bốn anh trai con."

"Thêm nữa, tính thằng nhóc Trần Quốc Đống quá mềm yếu. Bây giờ vì con mà nó không dám cãi lời mẹ nó, sau này lại càng không dám. Con có thể đợi nó ba năm, năm năm, nhưng ai dám đảm bảo nó sẽ không để con đợi thêm bảy năm, tám năm? Mẹ hỏi con, một đời người có bao nhiêu lần ba năm, năm năm, bảy năm, tám năm? Tuổi thanh xuân tươi đẹp như hoa, con có muốn lãng phí vào một người không có trách nhiệm và bản lĩnh như vậy không?"

"Còn một câu nữa, nghe có thể đau lòng, nhưng mẹ buộc phải nói. Nếu Trần Quốc Đống tiếp tục học lên, tốt nghiệp cấp ba rồi đỗ đại học, nó sẽ trở thành người trí thức thực sự. Khi đó, khoảng cách giữa hai đứa các con lấy gì để bù đắp? Bây giờ nó chỉ là học sinh cấp ba, mà mẹ nó đã nhìn người bằng nửa con mắt. Nếu ngày nào nó thi đỗ đại học, mẹ nó còn chẳng ngẩng đầu mà đi?"

"Đúng là các con trẻ thì thích tự do yêu đương, nhưng không thể không nghĩ cho gia đình. Dù cho có một ngày Trần Quốc Đống thực sự bỏ mẹ nó, đưa con đi sống tốt, mẹ nó có buông tha cho nhà mình không? Dù ngoài mặt người ta nể mặt mẹ mà không nói, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ bảo con gái nhà họ Vệ là loại quyến rũ đàn ông, khiến con trai nhà họ Trần bỏ cả mẹ ruột, con muốn mẹ, anh chị dâu, cháu chắt con gánh tiếng xấu này sao?"

Vệ Nhị Nha không nhịn được nữa, òa khóc thành tiếng, từ thút thít đến khóc òa.

Bà cụ Vệ quăng cho cô ấy một chiếc khăn tay:

"Con muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong rồi thì nghĩ cho kỹ. Con là con gái mẹ, nhưng đường tương lai phải tự mình chọn. Mẹ chỉ có thể cho con lời khuyên, chứ không quyết định thay con. Mẹ nói là vì tốt cho con. Nếu con cảm thấy lời khuyên của mẹ làm con khó chịu, thì cứ tự mình quyết định, đi con đường con muốn."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 104: Chương 104



"Nhưng lời khó nghe mẹ phải nói trước. Nếu mẹ thằng nhóc Trần Quốc Đống đồng ý, con muốn quen thế nào thì quen. Còn nếu bà ta không đồng ý, mà con vẫn muốn tiếp tục, thì nói thẳng với mẹ. Mẹ sẽ bày cho con một con đường."

Những tưởng đường cùng, Vệ Nhị Nha không ngờ bà cụ Vệ lại thốt ra câu đó. Trong lòng cô ấy lóe lên tia hy vọng, vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu lên:

"Mẹ, là con đường nào? Mẹ nói đi, con nghe đây."

May

Bà cụ Vệ nghiêm mặt:

"Nếu mẹ thằng nhóc Trần Quốc Đống không đồng ý, mà con vẫn quyết tâm, cứ nói thẳng với mẹ. Mẹ sẽ lịch sự đãi con một bữa cơm, tiễn con ra khỏi cửa nhà họ Vệ. Từ đó, những gì con quyết định hay con đường con đi đều không liên quan gì đến nhà họ Vệ. Nếu ngoài kia con bị ức h**p, chỉ cần con còn chút lòng tự trọng, thì đừng tìm đến anh chị con nhờ giúp đỡ. Sống c.h.ế.t mặc con, không liên quan đến nhà họ Vệ. Mẹ thương con, nhưng không thể để con kéo cả gia đình mình xuống."

Ánh mắt bà cụ Vệ lướt qua các thành viên khác trong nhà, lạnh lùng nói:

"Nghe rõ chưa? Nếu không nghe lời mẹ, thì dù ngày nào mẹ nhắm mắt xuôi tay, mẹ cũng sẽ cầm chổi đuổi các người. Ai không nghe lời mẹ, đừng khóc trước mộ mẹ, mẹ sợ những đứa con bất hiếu làm bẩn con đường mẹ phải đi khi đầu thai."

Cả nhà họ Vệ lặng như tờ. Đêm giao thừa mà nói chuyện này, niềm vui trong lòng ai cũng giảm đi không ít, nhưng chẳng ai dám nói gì.

Bà cụ Vệ nhìn Vệ Nhị Nha, người đang như ngồi trên đống lửa:

"Nếu con không dứt khoát với Trần Quốc Đống mà cũng không nói với mẹ, thì cứ việc giấu mẹ đi. Nếu giấu được, mẹ không biết, thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu một ngày nào đó giấu không nổi, thì con phải chuẩn bị tinh thần, bị đuổi ra khỏi nhà và cắt đứt quan hệ."

Vệ Nhị Nha khóc đến nghẹn ngào, mặt đỏ bừng, mãi mới thở lại được.

Trong tiếng khóc nức nở của Vệ Nhị Nha, năm đói kém 1960 cứ thế mà trôi qua.

Ngay khi kim đồng hồ vượt qua mốc 12 giờ, bà cụ Vệ liền phát cho mỗi đứa trẻ trong nhà 5 hào tiền lì xì, dặn bốn anh em tiếp tục thức canh đêm, còn bà dẫn theo bốn cô con dâu cùng Vệ Đại Nha vào bếp chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho ngày mùng Một Tết.

Nhà họ Vệ không phải là một đại gia đình, nhưng đều dựa vào một tay bà cụ Vệ chèo chống. Đến nay, gia đình đã khá đông người, tổng cộng mười một người lớn và tám đứa trẻ, phải chuẩn bị hai mâm cơm mới đủ.

Nhờ trong nhà không lo thiếu lương thực, lại thêm Vệ Thiêm Hỉ thỉnh thoảng nhờ tay mấy anh em Vệ Đông Chinh kiếm chút món ăn từ thú rừng, nên vào những ngày nhà khác vì miếng ăn mà đói khổ đến chết, nhà họ Vệ lại sống thoải mái vô cùng. Các món ăn dọn lên có thể làm thành nhiều đĩa, bánh bao ngày Tết đều được làm từ bột mì trắng.

Nếu không phải vì công việc trong quân đội, Tạ Ngọc Thư cũng không muốn rời đi. Nhìn hai đứa con của mình ngày một mũm mĩm, lại thấy mình và Vệ Đại Trụ gầy gò, cô không khỏi thầm ghen tị với đồ ăn thức uống ở quê chồng.

Trong bếp, mấy bà mẹ chồng nàng dâu cùng chị em dâu tíu tít làm việc, người lo thái rau rửa thịt, người lo làm cá ướp mặn. Đến lượt bà cụ Vệ, bà cụ chỉ nhận mỗi phần làm bánh bao. Vừa nhìn những chiếc bánh bao mình làm ra, bà cụ vừa không ngừng chê bai, lại vừa thở dài ngao ngán.

Trong cả nhà, kỹ năng nặn bánh bao khéo léo nhất thuộc về Vệ Nhị Nha. Nhưng năm nay, sau những chuyện Nhị Nha gây ra, giờ cô ấy vẫn đang nằm sấp khóc trên giường của bà cụ Vệ, khóc không ngừng được. Làm sao bà cụ nỡ bắt Nhị Nha ra làm bánh bao nữa chứ?

Nhìn lại mấy chiếc bánh bao của mình, méo mó góc cạnh, giống như bị giẫm bằng móng bò, bà cụ Vệ thấy vừa xấu hổ vừa phiền lòng.

Những người khác không cần hỏi cũng biết bà cụ đang phiền muộn chuyện gì. Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha, Diêu Thúy Phân và Vệ Đại Nha đều đành bó tay. Chỉ có Tạ Ngọc Thư bất chợt nảy ra một ý tưởng, liền thử nói với bà cụ:
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 105: Chương 105



“Mẹ, con có cách sắp xếp cho Nhị Nha ổn thỏa. Hay là con nói mẹ nghe thử nhé?”

“Cách gì?” Bà cụ Vệ uể oải ngẩng lên, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại cái tên “Trần Quốc Đống” như một lời nguyền không thể gạt bỏ. Nỗi bực bội làm bà cụ chỉ muốn tóm cổ Trần Quốc Đống mà bóp c.h.ế.t cậu ta.

Tạ Ngọc Thư nói: “Chức vụ của Đại Trụ trong quân đội không cao không thấp, đưa người vào chính thức thì khó, nhưng nếu tìm cách sắp xếp chỗ khác, vẫn có thể lo liệu được. Trước đây con nghe Đại Trụ kể, Nhị Nha không phải đã học hết cấp hai rồi sao? Để con dẫn em theo lên quân đội, hai vợ chồng con sẽ tìm cách đưa em vào trường tiểu học con em trong quân đội làm giáo viên. Công việc này tuy có vất vả, nhưng chế độ đãi ngộ tốt, trong quân đội lại nhiều chiến sĩ có học thức, biết đâu vài tháng sau, Nhị Nha lại để ý đến người khác.”

Bà cụ Vệ ngừng tay nặn bánh bao, nhanh chóng nắn lại chiếc bánh đang làm dở, nhướng mày hỏi: “Thật không?”

Tạ Ngọc Thư lập tức ngồi thẳng lưng, tìm được giá trị của mình trong nhà họ Vệ, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Mẹ, con lừa mẹ làm gì? Nhị Nha là em ruột của Đại Trụ, lại biết chữ, có học. Đại Trụ mà nói với hiệu trưởng trường con em trong quân đội, thêm một người vào chẳng phải chuyện gì khó khăn. Đại Trụ ở trong quân đội bao nhiêu năm, chút thể diện này vẫn có chứ.”

“Nếu Nhị Nha không thích làm giáo viên, con có thể xin với lãnh đạo đội y tế, cho em vào làm ở kho thuốc. Công việc này nhẹ nhàng, chỉ cần kiểm đếm thuốc và sổ sách. Đãi ngộ tuy không cao, nhưng công việc nhàn, mà Nhị Nha thì biết chữ, lại thông minh. Con sẽ đưa cho em vài cuốn sách, bảo em cố gắng học, đợi khi nào đủ kiến thức thì nhờ quân đội giúp em thi đại học. Biết đâu sau vài năm, nhà mình lại có một cô cử nhân nữa đấy!”

Bà cụ Vệ động lòng, nhưng vẫn không yên tâm: “Cái này chắc chắn phiền lắm… Nếu làm khổ con và Đại Trụ quá thì thôi đừng làm.”

May

“Không phiền đâu, mẹ. Nơi ở đã có sẵn, em có thể ở cùng Quốc Kiện và Quốc Khang. Nhị Nha chịu khó tay chân, đi cùng con lên quân đội là giúp con được bao nhiêu việc! Mẹ cứ suy nghĩ kỹ xem?”

Bà cụ Vệ vẫn còn lấn cấn: “Nếu dễ dàng như vậy, sao con không đi học đại học luôn đi? Bằng cấp đại học quý giá thế cơ mà.”

“Haiz, con cũng từng nghĩ vậy, nhưng cái đầu con không hợp. Học y tế cơ bản với mấy bác sĩ lâu năm trong đội thì còn được, chứ bảo con học lý thuyết thì chắc con phát điên mất. Nhất là mấy môn như toán học, con có cố cũng không hiểu nổi, giống như trời sinh con và toán học không hợp nhau vậy.”

Bà cụ Vệ không tin: “Ngọc Thư, là người một nhà cả, con còn khiêm tốn với mẹ làm gì? Quốc Kiện và Quốc Khang đều rất thông minh, hai thằng bé là con của con mà, đầu óc con chắc chắn cũng không kém.”

“Không không, chúng nó giống cha nó đấy mẹ, Đại Trụ mới là người thông minh.”

Tạ Ngọc Thư khéo léo nịnh chồng trước mặt bà cụ Vệ, cuối cùng cũng khiến gương mặt cau có của bà cụ giãn ra. Nhân lúc bà cụ vui, chị ấy lại thêm một câu: “Con chưa gặp cha chồng, nhưng mẹ nhìn đã biết là người thông minh. Đại Trụ giống mẹ, đầu óc lanh lợi. Nhà này có mẹ chủ trì, con cháu chắc chắn không ai kém cỏi.”

Bà cụ Vệ đỏ mặt: “Là do lũ trẻ tự mình giỏi giang cả, con cháu nhà họ Vệ đều là những đứa trẻ ngoan.”

Được Tạ Ngọc Thư tâng bốc, những phiền muộn, bực dọc trong lòng bà cụ tan biến hết. Tâm trạng thoải mái, ngay cả bánh bao bà làm ra cũng trông đẹp mắt hơn nhiều. Hoặc có lẽ, khi tâm trạng vui vẻ, nhìn những chiếc bánh méo mó cũng không thấy quá xấu xí nữa.

Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân nhận ra sự khác biệt giữa mình và người chị dâu cả. Trong lòng vừa ghen tị Tạ Ngọc Thư giỏi nói lời hay ý đẹp, vừa âm thầm quyết tâm học theo để làm bà cụ vui vẻ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 106: Chương 106



Nghe Tạ Ngọc Thư trình bày kế hoạch, bà cụ Vệ không thể ngồi yên nữa. Bà cụ giao lại việc nặn bánh bao cho Vệ Đại Nha, kéo Tạ Ngọc Thư đi tìm Vệ Đại Trụ. Bà cụ gọi hai vợ chồng vào một gian phòng, tổ chức một cuộc họp gia đình nho nhỏ với nội dung chính: “Bàn cách an bài cho đứa con gái không theo họ mẹ là Vệ Nhị Nha.”

Bà cụ kể lại lời của Tạ Ngọc Thư cho Vệ Đại Trụ nghe, sau khi được anh ấy xác nhận khả thi, bà cụ liền thưởng cho con trai một cái cốc đầu: “Có cơ hội tốt thế mà không nói với em gái con? Còn không bằng Ngọc Thư, phát đạt rồi mà còn nhớ kéo em một tay. Con đúng là đồ không có lương tâm!”

Vệ Đại Trụ uất ức, nói: "Mẹ, chẳng phải mẹ luôn nói muốn nuôi hai đứa con gái để khi già còn có người chăm sóc sao? Mẹ đã sắp xếp xong cho Đại Nha và Nhị Nha từ lâu rồi, con nào dám nói khác ý mẹ? Không nói đâu xa, việc đưa hai em con vào quân đội thực sự không phải chuyện khó. Cha con là liệt sĩ, nhà mình lại là nông dân căn cơ đỏ chính gốc, quân đội kiểm tra lý lịch cũng không có gì đáng lo. Chỉ cần mẹ đồng ý để con đưa Nhị Nha đi, vậy thì cứ để em ấy thu dọn đồ đạc. Hai hôm nữa, lúc con với Ngọc Thư đi, em ấy sẽ theo bọn con vào quân đội! Còn chuyện sau khi Nhị Nha đến quân đội, mẹ cứ yên tâm. Con là anh trai, nhất định sẽ bảo vệ em ấy."

Nghe vậy, bà cụ Vệ hài lòng, liền bảo Tạ Ngọc Thư gọi Vệ Nhị Nha vào, rồi nói rõ dự tính của mình với Nhị Nha: "Nhị Nha, đây là cơ hội hiếm có, con suy nghĩ cho kỹ. Từ góc độ của mẹ, mẹ hy vọng con có tiền đồ sáng lạn. Con theo anh con đến quân đội, cố gắng học hành, trình độ càng cao, người con gặp càng tốt, con hiểu điều này chứ?"

"Mấy cậu thanh niên tử tế con gặp bây giờ còn ít, nên con nghĩ Trần Quốc Đống là nhất. Nhưng sau này, khi con thi đỗ đại học, chắc chắn sẽ gặp người vừa đẹp trai hơn Trần Quốc Đống, vừa tốt hơn cậu ta, lại đối xử tốt với con. Đến lúc đó, nhìn lại Trần Quốc Đống, con sẽ thấy cậu ta chẳng khác nào những thanh niên khác mà con chẳng thèm ngó ngàng bây giờ. Mẹ nói thế con hiểu chứ? Đừng treo cổ trên cái cây cong queo là Trần Quốc Đống. Con là con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con tốt đến nhường nào. Nếu chọn Trần Quốc Đống, con thiệt thòi lắm."

Vệ Nhị Nha nghe xong, nước mắt ngấn đầy, khẽ nói: "Mẹ, Trần Quốc Đống không tệ đâu!"

Bà cụ Vệ tức đến đau ngực, cầm ngay cái đế giày đập mạnh vào lưng Nhị Nha, mắng: "Vệ Nhị Nha, con muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t phải không? Bản thân Trần Quốc Đống không tệ, nhưng cậu ta thua vì có một bà mẹ như thế! Nếu Trần Quốc Đống không có người mẹ như vậy cản trở giữa hai đứa, muốn yêu nhau thế nào cũng được. Nhưng chỉ cần mẹ cậu ta còn sống, hai đứa không thể nào thành đâu!"

May

Quá giận trước thái độ của Nhị Nha, bà cụ Vệ đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào. Bà cụ nghiêm nghị nói với con gái: "Mẹ xem con như con gái, đừng cầm cái bộ mặt đưa đám đó lượn lờ trước mặt mẹ nữa."

"Như mẹ đã nói, chỉ cần mẹ Trần Quốc Đống không đồng ý, mà con vẫn cứ muốn qua lại với cậu ta, thì cút ra khỏi nhà họ Vệ. Mẹ nuôi con hai mươi năm coi như nuôi một con chó, con mèo, không phải nuôi một đứa con gái bất hiếu muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t như con!"

"Mẹ cho con hai ngày suy nghĩ. Sáng mùng Ba, con nói quyết định của mình. Nếu vẫn còn nhớ thương Trần Quốc Đống, sáng mùng Ba thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà! Nếu không, thì chuẩn bị hành lý, theo anh trai và chị dâu con vào quân đội. Giờ mẹ nhìn con là mẹ bực bội vô cùng. Cái mặt lúc nào cũng như đưa đám trước mặt mẹ, mẹ sợ mẹ vốn có thể sống đến tám, chín mươi tuổi, lại bị con làm tức mà c.h.ế.t sớm!"

Bà cụ Vệ không hiểu nổi, một cơ hội tốt như thế đặt trước mặt Nhị Nha, sao con bé lại không nhận ra?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 107: Chương 107



Con gái ngoan là thế, mà cứ gặp chuyện tình cảm là đầu óc lại thành hồ bột!

Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy con trai ngốc còn tốt hơn, dù đầu óc không nhanh nhạy, nhưng ít ra nó biết nghe lời, không làm bà tức giận.

Vệ Nhị Nha sụt sùi đồng ý, sau đó ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh. Gần sáng, nghe tiếng giả giọng chim c* ngoài cửa, cô ấy liếc nhìn bếp lò, thấy trong đó vẫn bận rộn, liền lén lút nhón chân bước ra ngoài.

Nhị Nha không biết rằng, vừa khi cô ấy ra khỏi cửa, Vệ Đại Nha đã từ bếp ló đầu ra.

Nhìn dáng vẻ lén lút của Nhị Nha, Đại Nha ngớ người một lát, rồi vội chạy vào bếp gọi: "Mẹ, mẹ, mẹ! Mau ra đây! Nhị Nha không cần mẹ đuổi, tự mình đi rồi!"

Bà cụ Vệ mặt lạnh như băng bước ra, nhìn thoáng qua cửa, rồi quay sang Trương Xuân Nha, nói với giọng nghiêm nghị: "Hôm nay không lấy đủ đũa đâu, không có phần Nhị Nha."

Trương Xuân Nha ngẩn người, nhanh nhẹn đếm đủ số đũa, sau đó cất nốt chỗ còn lại vào tủ bát.

Diêu Thúy Phân và Lý Lan Tử càng thêm kính sợ bà cụ Vệ. Trước đây, họ nghĩ bà cụ chỉ thiên vị Đại Nha và Nhị Nha, nhưng giờ nhìn lại, dù là ai, chỉ cần làm bà cụ không vừa lòng, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.

Vệ Nhị Nha như gặp vận rủi. Lúc đi tìm Trần Quốc Đống, trong lòng cô ấy còn chút hy vọng, mong rằng cậu ta sẽ trả lời được những câu hỏi bà cụ Vệ đã đặt ra. Khi hai người gặp nhau, Nhị Nha kéo Trần Quốc Đống vào lùm cây trong rừng. Sau vài câu thân mật, họ nằm trên đống cỏ, ngước nhìn vài vì sao thưa thớt trên trời, bắt đầu mơ mộng về tương lai.

Những lúc như thế, thường là Trần Quốc Đống nói, còn Nhị Nha lắng nghe. Nhưng lần này, trong lòng Nhị Nha vẫn vương vấn những lời mẹ nói, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô ấy. Vì vậy, khi Trần Quốc Đống đang hào hứng vẽ ra tương lai, cô ấy không nhịn được mà hỏi lại những câu mẹ mình đã hỏi.

Trần Quốc Đống nói: "Nhị Nha, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối tốt với em. Nếu mẹ anh không đồng ý, thì anh sẽ dẫn em đi. Mẹ là bề trên, mình không thể cãi, nhưng hai đứa mình có thể đi xa, sống cuộc đời của riêng mình. Đến lúc đó, cả mẹ em lẫn mẹ anh đều giống nhau, cần hiếu kính gì thì làm đủ, không bên nào thiếu hay thiên vị. Chỉ là em phải chịu thiệt một chút, mấy ngày Tết vẫn phải về thăm mẹ anh. Nhưng em yên tâm, chỉ ở nhà vài ngày thôi, ra khỏi nhà rồi thì không còn chuyện gì nữa. Nhị Nha, anh biết em là người tốt, chút ấm ức này em chịu được không? Sau khi về nhà của mình, anh nhất định đối tốt với em gấp tám lần, gấp mười lần."

Nếu là trước đây, nghe những lời này, Nhị Nha nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt. Một người đàn ông tốt biết bao, hiếu thuận biết bao, vì cô ấy mà sẵn sàng hy sinh lớn như vậy. Nhưng giờ đây…

Dù những lời bà cụ Vệ nói chưa hoàn toàn làm Nhị Nha thay đổi suy nghĩ, nhưng cũng gần như thế. Cô ấy bình tĩnh hỏi: "Trần Quốc Đống, anh nói hai đứa mình ra ngoài sống cuộc đời riêng. Nhưng nếu mẹ anh cũng muốn đi theo thì sao? Anh bảo em phải làm thế nào?"

Câu hỏi của Nhị Nha khiến Trần Quốc Đống bừng tỉnh từ giấc mơ đẹp mà mình vẽ ra. Cậu ta há miệng, ngẩng đầu nhìn những vì sao thưa thớt trên trời, nhưng không nói nổi một lời.

Đây quả thực là một câu hỏi khó trả lời.

Trần Quốc Đống vẫn im lặng, không nói một lời. Vệ Nhị Nha ngồi bên cạnh cậu ta, cùng cậu ta nằm trên đống rơm. Cô ấy đã quyết tâm lần này phải ép cậu ta nói ra một câu trả lời dứt khoát.

May

Gió bắc rít gào, cuốn sạch mọi sự nông nổi trong lòng Vệ Nhị Nha. Cô ấy chờ mãi vẫn không nhận được câu trả lời. Từng cơn gió lạnh thấm vào tim, khiến nó dần nguội lạnh.

Từ lúc trăng sáng sao thưa đến khi trời rạng ánh hồng, một vài nhà đã bắt đầu đốt pháo mừng năm mới. Vệ Nhị Nha đứng dậy từ đống rơm, cơ thể cứng đờ. Cô ấy phủi lớp bụi trên người, đôi mắt sưng húp nhìn thẳng vào Trần Quốc Đống, từng lời cô ấy thốt ra rõ ràng, nghiêm nghị:
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 108: Chương 108



“Vậy thôi, Trần Quốc Đống. Chúng ta kết thúc ở đây.”

Thấy Vệ Nhị Nha quay người định rời đi, Trần Quốc Đống không cam lòng, kéo cô ấy lại:

“Nhị Nha, ý em là sao?”

“Chẳng có ý gì cả.”

Vệ Nhị Nha giật tay ra khỏi cậu ta, giọng nói bình thản nhưng chất chứa những cảm xúc mãnh liệt mà người ngoài khó nhận ra:

“Trần Quốc Đống, nếu chúng ta không thể vượt qua rào cản này, vậy đừng dây dưa để làm khổ nhau nữa. Anh hãy học tốt, thi đỗ một trường đại học tốt. Sau này, anh sẽ gặp được một người mà mẹ anh hài lòng. Em chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”

“Sau này đừng qua lại nữa. Em sẵn sàng cùng anh phấn đấu cho tương lai, nhưng em không muốn ngày vui nào cũng bị cắm một cái gai trong lòng. Mẹ anh chính là cái gai mà em không thể vượt qua. Trong tương lai, em không muốn để bản thân bị gai nhọn đ.â.m đến m.á.u chảy đầm đìa. Vì vậy, em sợ rồi, em nhút nhát rồi, em lùi lại một bước để tránh cái gai ấy, sống một cuộc đời an ổn mà em tự lựa chọn.”

Trước khi nói ra những lời quyết tuyệt này, Vệ Nhị Nha nghĩ mình sẽ rất đau lòng. Nhưng nỗi đau dự đoán ấy không xuất hiện. Ngoại trừ cảm giác trống rỗng đột ngột trong lòng, cô ấy không còn cảm xúc nào phức tạp hơn.

Vệ Nhị Nha tự nhủ, có lẽ mình là người m.á.u lạnh, tim lạnh, tình cũng lạnh. Rõ ràng cô ấy rất yêu người con trai trắng trẻo trước mặt, nhưng khi lý trí thắng thế, cô ấy có thể dứt bỏ tình cảm một cách quyết liệt, không chút lưu luyến.

May

Trần Quốc Đống đứng sững tại chỗ, đôi chân như bị đổ chì, muốn bước một bước cũng không nổi. Hai tay cậu ta run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu:

“Vệ Nhị Nha, em từ bỏ anh bây giờ, sau này sẽ không hối hận sao?”

Những lời trước đây bà cụ Vệ từng nói, Vệ Nhị Nha vốn không đồng tình nhiều, chẳng hạn như nói Trần Quốc Đống không có bản lĩnh, thiếu trách nhiệm, tính tình yếu đuối, nhút nhát. Nhưng giờ nghe cậu ta nói câu này, cô ấy đột nhiên thấy bà cụ Vệ đúng.

Người này thật sự không đáng để cô ấy từ bỏ mọi thứ, không đáng để cô ấy chịu áp lực đến mức phải đối đầu với gia đình, đặt cược vào một tương lai có thể tươi đẹp mà cũng có thể thê thảm. Cũng không đáng để cô ấy dấn thân vào một đoá hồng đẫm máu.

Không đáng.

Hoàn toàn không đáng.

“Trần Quốc Đống, từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghĩ cho em dù chỉ một lần sao? Chúng ta lén lút bên nhau nhiều năm, anh luôn bảo em chờ. Nhưng rốt cuộc, em phải chờ đến khi nào?”

“Em chờ từ khi anh học cấp hai đến khi anh lên cấp ba. Sau này, anh còn phải học đại học. Anh là học sinh giỏi, còn em chỉ là một cô gái ít học biết đôi ba con chữ. Khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, khả năng mẹ anh gật đầu đồng ý càng thêm mong manh. Anh nói đi, ngoài những ảo mộng viển vông mà anh vẽ ra, còn gì cho em một điểm tựa để em tiếp tục chờ đợi ba năm, năm năm nữa?”

Vệ Nhị Nha quay lại, đối mặt với Trần Quốc Đống, không còn quay lưng như trước. Biểu cảm trên mặt cô ấy thoáng chút thê lương, ánh mắt có sự quyết tuyệt, tuyệt vọng, và hơn cả là sự châm biếm.

“Có không? Không có.”

Ánh mắt cô ấy trào dâng sự mỉa mai, không chỉ dành cho Trần Quốc Đống mà còn dành cho chính bản thân mình.

“Trần Quốc Đống, ngoài việc dùng một giấc mộng không biết lúc nào sẽ tan vỡ để ràng buộc em, anh không còn gì khác cho em cả. Trước kia, em thật ngốc khi tự lừa dối bản thân mà tin vào anh. Nhưng giờ đã qua một năm, em lớn thêm một tuổi, tỉnh táo hơn, thực dụng hơn. Em không thể đợi anh nữa. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu. Chúng ta chấm dứt ở đây.”

Nói xong câu đó, Vệ Nhị Nha bước đi dứt khoát, bỏ lại Trần Quốc Đống đứng đó như bị sét đánh, ngây người ra, mãi không hồi tỉnh.

Khi Vệ Nhị Nha trở về nhà, bà cụ Vệ đã gọi Tạ Ngọc Thư và mọi người dọn cơm ra bàn. Trẻ con được sắp ngồi quanh bàn tròn trên giường sưởi, còn người lớn thì ngồi quanh bàn tròn dưới đất.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 109: Chương 109



Khi Vệ Nhị Nha bước vào nhà, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Bà cụ Vệ liếc nhìn cô ấy, giọng mỉa mai:

“Ồ, còn nhớ đường về à?”

Vệ Nhị Nha nhún vai:

“Chẳng phải con sắp phải đi với anh cả và chị dâu sao? Không về dọn dẹp đồ đạc được à? Sao lại không có đũa cho con, các người định đuổi con ra khỏi nhà ngay ngày mùng Một Tết đấy à?”

Nghe những lời này, bà cụ Vệ nhận ra Vệ Nhị Nha đã nghĩ thông suốt, bà cụ hỏi:

“Nghĩ thông rồi?”

“Vâng.”

Vệ Nhị Nha cúi đầu, giấu đi biểu cảm trên mặt, đáp nhỏ. Rồi cô ấy quay sang nói với Vệ Đại Trụ:

“Anh, sau khi vào đơn vị, tìm cho em một công việc nào không tốn quá nhiều thời gian. Em muốn học tiếp. Trần Quốc Đống không đáng tin, nhưng có một câu anh ta nói đúng: bản thân càng có năng lực, lời nói và hành động càng có trọng lượng.”

“Em không muốn cả đời chôn chân ở thôn Đầu Đạo Câu này. Em muốn ra ngoài nhìn xem những ngọn núi mà người ta thường nhắc tên có hình dáng thế nào. Em muốn đến thủ đô, muốn ăn ngon, mặc đẹp… Em muốn nhiều thứ lắm. Trần Quốc Đống không thể cho em, vậy nên em phải tự có bản lĩnh, tự mình kiếm lấy.”

“Cho dù sau này anh ta có thành đạt, chỉ cần mẹ anh ta còn sống, em cũng không thể sống yên ổn. Chi bằng dứt khoát rút chân khỏi vũng bùn này. Bà ta không xem trọng Vệ Nhị Nha em đây sao? Vậy em phải làm nên chuyện, thi vào trường tốt hơn anh ta, kiếm được nhiều tiền hơn anh ta, khiến anh ta hối hận xanh ruột. Mất em, đó là thiệt thòi của nhà họ Trần!”

Bà cụ Vệ: “…” Cô con gái này thay đổi là chuyện tốt, nhưng thay đổi có phải hơi lớn quá không?

Bà cụ Vệ có chút lo lắng, liệu có phải bà cụ đã ép Nhị Nha đến mức phát điên, hay Nhị Nha đang âm mưu gì, định giở trò lùi một bước tiến hai bước?

Với niềm tin mạnh mẽ vào con gái mình, bà cụ Vệ cảm thấy khả năng sau đúng hơn. Bà cụ lập tức cảnh giác, nhìn cô ấy chằm chằm.

Vệ Nhị Nha bật cười bất lực, vừa tức lại vừa buồn cười:

“Mẹ, mẹ nhìn con làm gì thế? Con vừa nói với Trần Quốc Đống rồi, chúng con chấm dứt từ đây. Mùng năm con sẽ đi cùng anh cả, chị dâu đến đơn vị, nửa năm mới về một lần. Mẹ còn lo gì nữa?”

“Đừng lo vớ vẩn nữa. Con nghĩ thông rồi, không thể giao phó bản thân cho cái cây cổ thụ méo mó là Trần Quốc Đống. Con tự nhận mình không tệ, bảo anh cả chị dâu tìm cho con một người tốt hơn trong đơn vị mới xứng đáng.”

May

Bà cụ Vệ bán tín bán nghi, vừa sai Trương Xuân Nha lấy đũa cho Vệ Nhị Nha, vừa nói với Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ:

“Nghe rồi chứ? Tìm cho Nhị Nha trong đơn vị một chàng trai tốt. Mẹ giao quyền cho hai đứa. Nhị Nha có yêu cầu cao, kén chọn kỹ. Nếu gặp được người tử tế, hai đứa cứ hỏi thăm gia đình họ. Nếu thấy tốt thì đừng cản, gọi về báo cho mẹ biết tình hình gia đình cậu ta. Chờ lần sau con bé về, dẫn cậu ta về nhà ra mắt là được.”

Vệ Nhị Nha thấy Trương Xuân Nha đứng dậy định đi lấy đũa cho mình, liền vội nói:

"Chị dâu ba, chị ngồi đi, để em tự đi lấy."

Nụ cười trên mặt Trương Xuân Nha dần trở nên gượng gạo. Sau một tiếng “ừm” kéo dài, chị ấy cắn răng nói:

"Nhị Nha, đũa bị chị để trên nóc tủ bát rồi. Em lấy ghế mà trèo lên lấy…"

Vệ Nhị Nha là người nhạy bén, vừa nghe đã lập tức đoán ra chuyện gì xảy ra trong mấy tiếng mình không có ở nhà. Cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực quay sang hỏi bà cụ Vệ:

"Mẹ, mẹ thật sự định không cần đứa con gái này nữa, định đuổi con ra khỏi nhà sao? Ngày mùng Một Tết, ngay cả đũa của con cũng không để lại!"

Bà cụ Vệ vẫn giữ giọng điềm nhiên:

"Đừng nói linh tinh, đó là lúc chị dâu ba của con dọn tủ bát, chẳng may để lạc lên trên đó thôi. Con là con gái của mẹ, mẹ sao có thể không cần con?"

Trương Xuân Nha chỉ biết câm lặng: "…" Chị ấy nghĩ chắc lần này mình đúng là "làm ơn mắc oán".
 
Back
Top Bottom